1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Là 1 tư thế mới sao ?? :)))
      Thanks nàng editor rất nhiều nha :-*

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Các nàng đoàn gần đúng rồi. Phục vụ các nàng luôn cho nóng nhé.

      ☆ Chương 103

      Phó Dung ngơ ngác nhìn Từ Tấn buộc dây trường mệnh lên cổ tay nàng, vụng về hậu đậu.


      Ngày đó ở trong xe ngựa, vì muốn dời tâm tư háo sắc của , nàng thuận miệng hỏi chuyện dây trường mệnh, Từ Tấn lắp chút, Phó Dung liền đoán Từ Tấn hơn nửa ném phần lễ vật kia tới cái xó nào, nghĩ thế nhưng còn giữ lại, trả về cho nàng.


      Bất quá Phó Dung thực thích, năm hạt trân châu kia là đồ tốt a, so với của nàng còn tốt hơn, mở ra lại có thể để thành hộp tràn đầy.


      Từ Tấn vẫn cúi gằm mặt, nhàng kéo chặt sợi dây, buộc vào tốt rồi, nâng cổ tay trắng mịn lên hôn, "Vẫn là Nùng Nùng đeo đẹp."


      Phó Dung nhìn hai mắt, mấy quan tâm : "Dù đẹp mấy, thứ này cũng chỉ đeo chơi hai ngày trong tiết đoan ngọ, qua thời gian liền bỏ rồi, vừa vặn đặt lại hạt châu vào hộp trang sức, sau này tới đoan ngọ lại lần nữa kết dây mới."


      Từ Tấn khóe miệng cười thoáng cái biến mất.


      Tháo ra? Nàng có biết kết cái dây trường mệnh này dùng bao nhiêu công phu sao?


      loay hoay suốt 3 ngày!


      có khả năng tìm người dạy, chỉ có thể tự mình tìm tòi hai cái dây trường mệnh này, học cách kết mất hai ngày rưỡi, kết lần lại phá lần. Buổi tối ngày thứ ba rốt cuộc biên ra hình dáng, so với của nàng nhìn cũng có khác biệt, cảm thấy mỹ mãn mới ngủ, cởi xong xiêm y mới phát quên xâu lên năm hạt châu, đành phải tháo ra rồi xâu lại lần nữa. Từ Tấn tự nhận đời này đại khái cũng chỉ biết kết cái dây trường mệnh này, nàng thế nhưng nghĩ tháo ra?


      " cho phép phá , qua hết đoan ngọ thu lại, năm sau tiếp tục mang dây này." Từ Tấn nắm chặt tay nàng .


      Phó Dung tò mò, "Vì sao a?"


      Từ Tấn nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Bởi vì đây là ta đưa cho nàng, ý nghĩa bất đồng."


      Phó Dung nhịn được, bật cười: "Vì đây là ta kết a, lúc làmcũng phải thành tâm, nếu là vương gia tự tay kết, vậy ta khẳng định giống vương gia, giữ nó bên người, mỗi ngày cũng rời khỏi thân."


      Lời ngon tiếng ngọt cũng vô dụng, Từ Tấn động động môi, sầm mặt : "Ta chỉ biết đây là ta đưa cho nàng, tốt nhất nàng hảo hảo cấtt giữ, dám mất hoặc là tháo ra, nàng biết ta tức giận lại làm thế nào với nàng."


      lạnh giọng uy hiếp, Phó Dung nhìn dây trường mệnh cổ tay, bất đắc dĩ : " biết, đây là vương gia đưa ta, ta nhất định cất cẩn thận, tuyệt dám ném ."


      Người này tính tình quái dị, Phó Dung xem ra, rất nhiều việc đáng nhắc tới lại có thể chọc nổi giận, dù sao nàng còn có hộp trân châu, lãng phí năm hạt năm hạt .


      Từ Tấn nhìn ra là nàng có lệ, vừa muốn uy hiếp thêm hai câu, màn lụa ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vỗ cánh .


      Phó Dung vội vàng làm dấu hiệu cấm thanh với Từ Tấn.


      Nàng ngón tay thon dài để ở môi hồng nhuận, Từ Tấn cổ họng giật giật, lần nữa ôm người tới trong ngực, trách giận vào lỗ tai nàng: "Ta nhớ ra rồi, đêm đó Hứa gia đến muốn đòi đồ, nàng trả ta trân châu, vì sao cũng trả nốt ta con vẹt kia?" Nhìn Hứa đem gia trân châu về, cố nén mới quăng hộp trân châu kia .


      Phó Dung lỗ tai đặc biệt sợ ngứa, nỗ lực rụt cổ, giọng giải thích: "Ta quên..."


      " phải cho phép chuyện sao?" Từ Tấn từ lỗ tai nàng đường hôn tới khóe miệng, lại hoàn toàn ngăn chặn môi nàng.


      Phó Dung giãy hai cái, bàn tay to luồn vào trong tóc nàng giữ, cho cự tuyệt.


      Phó Dung dần dần trầm mê.


      Nàng chưa bao giờ biết Từ Tấn hôn người ôn nhu như vậy, đời trước hôn, đời này những ngày trước, nàng đều nguyện ý cho hôn, đương nhiên cũng tinh tế cảm nhận tư vị gì trong đó. Nhưng giờ đây, là vị hôn phu, nàng còn cách nào cự tuyệt, nam nhân này nàng nhất định phải dựa vào cả đời để sống những ngày lành, Phó Dung thể chọc mất hứng vì chuyện này, vậy , tránh được, Phó Dung nguyện ý theo cảm giác.


      Có những lời ra quá mức chấn kinh, nhưng Phó Dung cảm thấy, làm loại chuyện này còn rất thoải mái .


      Hồi ức từng như lửa, giờ ôn nhu như nước.


      Mắt thấy bị ép tới càng ngày càng thấp, đầu ở trong khuỷu tay sắp muốn rớt xuống, Phó Dung kìm lòng được giơ tay lên, vòng lấy cổ .


      Nàng nhu thuận, thuận theo mà ôm , Từ Tấn tay phải ở trong tóc nàng dần dần theo tâm ý dịch xuống, từng chút từng chút kéo chăn bọc nàng ra. Tiểu nương phát giác ý đồ, quay đầu trốn, muốn khuyên can , Từ Tấn đuổi theo hôn nàng, cho nàng cơ hội mở miệng, nàng mới phát ra thành mơ hồ , liền bị nuốt vào.


      Như là trân châu quý hiếm bị voan mỏng che đậy, lúc này voan mỏng bị người chậm rãi xốc lên, cần nhìn chăm chú, chỉ cần dùng tay cảm thụ trơn mịn oánh nhuận kia, trong đêm hè ngoài ý muốn thoải mái mát lạnh, có thể làm cho người phát ra tiếng than thở thỏa mãn. Phần lớn trân châu đều tròn, trân châu của cũng có chỗ êm dịu, thưởng thức tới nơi đó, Từ Tấn rốt cuộc thể nhất tâm nhị dụng (làm 2 việc lúc), môi có lệ mà dán lên nàng, tâm tư đều đặt ở tay.


      Bởi vậy tiểu nương thể đè nén kêu tiếng, thành công trốn thoát, buông lơi đụng chạm cánh môi giữa 2 người.


      Từ Tấn mở mắt ra.


      Phó Dung cũng mở mắt ra.


      nhìn nàng con ngươi trong suốt phủ sương mịt mờ, tay động chút, trong mắt nàng màu nước liền nhiều thêm phần, như sau mưa giữa núi rừng tràn ngập hơi nước mờ mịt, ti ti lũ lũ trôi đến trong lòng , quanh quẩn tâm vòng lại vòng, làm phai nhòa lửa tàn sát bừa bãi trong lồng ngực , nhắc nhở nhìn xem bộ dáng nàng đáng thương lúc này kinh hoàng bất lực, lại dừng hếttất cả, kỳ vọng ký thác thương tiếc.


      nắm lấy điểm mềm mại của nàng, giống như nàng lúc trước thưởng thức trân châu ngũ sắc, nhàng xoa nắn.


      Mắt nàng nhắm lại, tay vô lực túm lấy cánh tay , môi son giam lại tiếng kêu kiều kiều.


      "Nùng Nùng, nàng có biết tại nàng đẹp thế nào sao?" Từ Tấn cúi đầu hôn môi nàng, lại tiếp tục xoa nắn.


      Phó Dung cắn môi, quay người chui vào trong ngực , kiều nhuyễn cầu xin: "Vương gia đừng như vậy, đợi, đợi ta gả đến vương phủ, được ?"


      Nàng xoay lại như vậy, tay Từ Tấn thể dời đến lưng nàng, như chạm vào mĩ ngọc.


      "Nùng Nùng , đêm đại hôn củachúng ta, ta làm cái gì nàng đều ngăn cản?" nhìn thấy mặt nàng, Từ Tấn cúi đầu hôn lỗ tai nàng lộ ra ở bên ngoài, nàng có chỗ nào đẹp, chỗ nào cũng đều muốn hôn.


      Phó Dung chuyện.


      tay Từ Tấn chuyển xuống dưới.


      Mắt thấy sắp vượt qua eo, Phó Dung vội vàng trở tay đè lại, giọng buồn buồn nghe qua như muốn khóc: "Ta đều nghe vương gia, chỉ cầu vương gia đừng có khi dễ ta nữa, ta, ta, ta mệt nhọc..."


      Từ Tấn cười , thu tay lại, đặt người tới giường, từ sau lưng ôm nàng, "Nùng Nùng mệt nhọc, vậy ngủ ."


      Phó Dung giả vờ phát giác càn quấy, giọng : "Thời gian còn sớm, vương gia cũng về an giấc sớm chút ?"


      Từ Tấn phía sau chuyển chuyển, nhàng "Ừ" tiếng, "Nàng ngủ trước, ta hồi rồi ."


      Phía sau truyền đến động tĩnh sột soạt, như là cởi quần áo, Phó Dung kinh hãi, túm lấy đệm chăn hỏi: "Vương gia làm cái gì?"


      Từ Tấn lần nữa dán lên.


      Phó Dung đồ ngủ sớm còn, cho dù có, nàng phỏng chừng cũng có thể cảm nhận được lúc này người Từ Tấn còn mảnh vải.


      Chẳng lẽ muốn làm tân lang trước?


      Phó Dung bản năng mà chuyển vào bên trong, mới dịch chút bị Từ Tấn đè bả vai lật qua, mặt úp vào đệm giường.


      "Vương gia..."


      "Nùng Nùng đừng chuyện, cẩn thận ầm ĩ tới con vẹt kia."


      Từ Tấn đẩy khuôn mặt nàng bị tóc dài che khuất, khẽ cắn lỗ tai: "Nùng Nùng nhìn xem đây là cái gì? Chúng ta sắp đại hôn, Lễ bộ bên kia đưa rất nhiều thứ tới phủ ta, ta tùy tiện lật xem, thế nhưng tìm được thứ tốt như vậy. Nùng Nùng yên tâm, đêm nay chúng ta chỉ học cái này, cái khác, đợi kết hôn xong lại tiếp."


      Đặt quyển sách tới trước mặt Phó Dung, thêm gì nữa, tự mình bắt đầu.


      Phó Dung nhìn tờ giấy kia, tranh vẻ rất sống động, hiểu được Từ Tấn quyết tâm muốn ép nàng hồi, che mặt nhận mệnh.


      Màn che lay động, hồi lâu mới nghỉ. (Edtor: Ah ah ah, có ai hiểu hai người định làm gì ko????)


      Từ Tấn quỳ ở chân giường thu thập, trong tiếng mang theo thoả mãn khó có thể che giấu, "Cái váy ngủ này ta cầm về hay là nàng vụng trộm giặt?"


      Phó Dung co lại ở trong chăn, bọc thành viên cầu, lần này cả đầu cũng trốn vào chăn.


      Nàng gả hai lần, chưa từng thử như vậy, cái gì gọi là "Đại Vũ trị thủy tam quá gia môn bất nhập", là Đại Vũ sao? chỉ ngang qua cửa 3 lần sao? Còn có trị thủy cái gì, chiếu theo phương pháp này, thủy càng ngày càng nhiều, Đại Hạ triều sớm bị nước bao phủ . (Editor: Các nàng có hiểu gì ko, có hiểu gì ko? Ko hiểu ta nhé, ta giải thích thêm)


      Đại Vũ trị thủy tam quá gia môn bất nhập: Đại Vũ mới chỉ kết hôn bốn ngày được giao nhiệm vụ chống lũ. Ông lời tạm biệt với vợ mình, rằng biết khi nào ông trở lại. Trong suốt 13 năm chống lũ, ông ngang qua nhà mình ba lần nhưng đều bước vào trong. Lần đầu tiên ngang qua, ông nghe rằng vợ của mình sinh con. Lần thứ hai ngang qua, con trai của Vũ có thể gọi tên cha mình. Gia đình thúc giục Vũ trở về nhà nhưng ông từ chối vì lũ lụt vẫn xảy ra. Lần thứ ba ngang qua, con trai của ông hơn 10 tuổi. Mỗi lần như vậy, Vũ đêu từ chối vào cửa, rằng vì lũ lụt khiến vô số người vô gia cư, ông chưa thể nghỉ ngơi được.


      Phó Dung xem như là chân chính nhận thức Từ Tấn, mệt cho đời trước ít ít lời, nguyên lai cao hứng, biến thành như vậy.


      "Tại sao gì thế?" Từ Tấn cười nằm xuống, kéo chăn nàng: " chê muộn sao?"


      "Người nhanh , trước khi thành thân ta đều muốn gặp người !" Phó Dung túm chặt chăn.


      Từ Tấn bật cười, đổi thành nằm thẳng, nghĩ ngợi lúc, nhận lời: "Tốt, trước khi thành thân ta tới, lại thêm lần nữa, ta sợ ta nhịn được muốn nàng trước. Vậy nàngnói cho ta biết, cái váy ngủ này rốt cuộc nên xử trí như thế nào? Ta cầm , nha hoàn của nàng có thể hoài nghi hay ?"


      Nghe nhắc cái này, Phó Dung là muốn tức chết .


      Quần áo của nàng đều mới làm, Mai Hương Lan Hương trong lòng đều biết , thiếu cái các nàng khẳng định hỏi. Nhưng mà để lại, vì để cho bọn nha hoàn phát cái thứ thuộc về Từ Tấn (???), nàng chỉ có thể tự mình giặt, nhưng ngay cả quần áo bẩn của mình nàng đều phải giặt bao giờ, dựa vào cái gì phải chạm vào của ?


      Phó Dung muốn bắt Từ Tấn giặt xong cho nàng hẵng !


      Nhưng nàng dám...


      "Vương gia , ta, chính ta thu thập, chỉ cầu vương gia về sau đừng như vậy nữa." Phó Dung rầu rĩ cúi đầu.


      thể lấy được váy, Từ Tấn có chút tiếc nuối, ôm người trong chăn hôn, lúc này mới đứng dậy mặc đồ.


      Người rồi, Phó Dung lập tức từ trong chăn chui ra, ngửa mặt nằm bình phục.


      Nghĩ tới đứa , trắng đêm ngủ.


      Ngày kế Lan Hương dụi mắt đứng lên, nghe thấy bên trong có tiếng nước, nàng khiếp sợ vào xem, nhìn thấy Phó Dung giặt xiêm y, khuôn mặt nhắn trắng bệch.


      " nương, người, người thế nào tự mình giặt?" Bất chấp tóc tai bù xù, Lan Hương nhanh chóng bước tới, định dọn chậu đồng .


      Phó Dung vội vàng quát bảo dừng lại, quay đầu đổi khẩu khí, nhân cơ hội thúc giục: "Lại lấy chậu nước đến cho ta!"


      Giọng nàng lo âu, Lan Hương nguyên cớ, nghe lời mà .


      Phó Dung vắt khô váy ngủ đặt sang bên cạnh, nhanh chóng bưng nước ra cửa, hắt nước vào bồn hoa xa khuê phòng nàng nhất.


      Lan Hương trở về Phó Dung rửa tay hai lần, đem công việc nước nôi giao cho Lan Hương xong liền mặc kệ.


      Cũng may Từ Tấn lần này lời giữ lời, có tới nhiễu nàng.


      Vào tháng 6, sau nhiều lần Kiều thị thúc giục, đồ cưới Phó Dung rốt cuộc thêu xong. Cái gọi là trước lạ sau quen, so sánh đồ cưới lần trước làm khi gả cho Từ Yến, bộ đồ cưới này thêu thùa tiến bộ hơn nhiều, Kiều thị nhìn vừa vui mừng lại tự trách, tự trách trước kia luôn ghét bỏ thứ nữ hết ăn lại nằm, chỉ biết chơi, nguyên lai nữ hồng của nữ nhi cũng có bản lĩnh.


      Phó Dung chút nào chột dạ tiếp nhận khen ngợi của mẫu thân.


      Hai mẹ con tiếp chuyện đồ cưới, Kiều thị thở dài: "Nguyên bản chuẩn bị cho ba tỷ muội các con đều là 64 hòm, nào biết được con đứa này phúc khí lớn, tiến cung chuyến liền thành Túc vương phi. Gả cho vương gia, 64 hòm đồ cưới khỏi bần hàn, nâng thành 128 hòm , bằng của Thái Tử phi, Khang vương phi. Nùng Nùng đừng hiểu lầm, con gả chỗ tốt, đồ cưới có nhiều chúng ta cũng cam lòng bỏ ra được, chính là... Ta và tỷ tỷ con nhắc đến, nàng có tâm tư ganh đua so sánh với con, nhưng nương luôn cảm thấy ủy khuất nàng, các con ba người đều là nữ nhi tốt, ai nương cũng đều thương như nhau..."


      Phó Dung hiểu được khúc mắc của mẫu thân, ba tỷ muội các nàng đương nhiên biết cha mẹ chưa từng bất công với ai, có lẽ người ngoài chút nhàn ngôn toái ngữ, mẫu thân sợ thời gian dài, đồ cưới sớm hay muộn trở thành vướng mắc trong lòng tỷ tỷ, ảnh hưởng hoà thuận tỷ muội các nàng.


      "Nương, người và phụ thân dư dả sao?" Phó Dung dựa vào trong ngực mẫu thân hỏi, "Dư dả ngấm ngầm cấp thêm cho tỷ tỷ , con biết tỷ tỷ nghĩ như vậy, nhưng chúng ta đừng để người khác điều tiếng. Trước cứ cấp cho tỷ tỷ, Tuyên Tuyên còn , tương lai nàng gả cho người, ta cho nàng thêm chút đồ cưới, còn Quan ca nhi cưới tức phụ, nương cũng phải lo gì, nữ nhi phải tay trắng gả vào chỗ cao, nhất định giúp người chiếu cố đệ đệ và muội muội."


      Bọn họ nhiều huynh đệ tỷ muội, hồi cha mẹ chỉ cần chiếu cố bọn họ ăn uống sinh hoạt, vừa đến tuổi đàm hôn luận gả, đồ cưới của các nàng, sính lễ cho ca ca, đệ đệ cưới tức phụ đều chi rộng rãi, cha mẹ mấy năm nay tích cóp được sợ là quá đủ dùng.


      Kiều thị hoảng sợ giật nảy người, nâng dậy nữ nhi nghiêm mặt : "Nhanh câm miệng, nương nhất thời nhịn được với con vài lời trong lòng, có ý tứ khác. Nương trong tay có tiền, ta cùng cha con thương lượng, cấp thêm cho tỷ tỷ con. Tuyên Tuyên và Quan ca nhi đều còn , thành thân còn quá sớm, đồ cưới sính lễ nhất định có thể chuẩn bị tốt, cần con bận tâm. Nùng Nùng a, con gả chính là vương phủ, mọi chuyện phải thay vương gia tính toán, tuyệt đối đừng bởi vì nhớ thương trong nhà, chọc vương gia vui, chúng ta cũng cần con nhớ thương, con chiếu cố tốt chính mình là hiếu kính chúng ta !"


      Nhìn mẫu thân bộ dáng nghiêm trang, Phó Dung nhịn được phì cười: "Nương người nghĩ đâu, ta có ngốc như vậy sao? Yên tâm , ta chọc vương gia vui, nữ nhi bản thân cũng có cửa hàng ruộng đồng a, tiền mỗi năm nữ nhi thu vào đều tích cóp lại, nào cần của vương gia?"


      Kiều thị ngây ngẩn, dùng sức ấn lên trán nữ nhi chút: "Thối nha đầu, hóa ra là cố ý để ta sốt ruột đâu!"


      Phó Dung hắc hắc cười.


      "Phu nhân" Xảo Hạnh đứng ở phía sau bức rèm che, thấy hai mẹ con cùng nhau quay đầu lại, nàng vén mành vào, đưa thiếp trong tay cho Phó Dung: "Thôi phủ vừa mới phái người đưa tới, hình như là Thôi nương mời nương các phủ tới nhà thưởng hoa sen."


      Phó Dung mở thiếp ra, bên trong mấy hàng chữ xinh đẹp, quả là Thôi Oản mời nàng ngắm hoa, liền vào.


      Kiều thị nhận lấy thiếp nhìn, nhíu mày với Phó Dung: "Con bận rộn chuẩn bị thành thân, nàng sao còn đưa thiếp mời cho con?" nương gia sau khi đính hôn, bình thường đều ra ngoài, Thục phi nương nương thích nữ nhi như vậy, cũng chỉ gọi qua bồi hai lần, lần là chính mắt xem người, lần là khó có dịp xem thuyền rồng so tài.


      Phó Dung cũng hiểu, nàng và Thôi Oản chỉ có khách sáo mặt ngoài, nàng tin Thôi Oản nhìn ra nàng lãnh đạm.


      Bất quá Thôi gia có thiếu gia phong lưu nổi tiếng kinh thành, nàng , đại hôn sắp đến, Phó Dung muốn xảy ra bất luận cái gì ngoài ý muốn.


      "Nương, đầu con hơi choáng váng, người mời lang trung tới xem cho con ." Phó Dung có vẻ bệnh ngã vào giường, đáng thương tội nghiệp.


      Nữ nhi ổn trọng, lại cơ trí giảo hoạt, Kiều thị cười sờ sờ đầu nàng, phân phó Xảo Hạnh phái người mời lang trung.


      Đẩy lần tiệc mời, Phó Dung tiếp tục ở trong phòng may vài đồ vật, cuối tháng Phó Bảo sinh nhật, còn phải chuẩn bị phần lễ cho nàng.


      Lễ vật còn chưa chuẩn bị tốt, Phó Bảo hưng phấn chạy tới: "Tam tỷ tỷ, cho tỷ biết tin tức tốt, phủ Thái Tử vừa mới phái người chuyển lời, là ngày sinh nhật ta, Thái Tử muốn bồi tỷ tỷ cùng nhau tới thay ta tổ chức sinh nhật!"


      Phó Dung kinh ngạc ngẩng đầu.


      Vị đại tỷ tỷ số khổ kia của nàng muốn tới?
      Last edited: 11/3/19
      thanhbinh, hauyen2803, Thanh Hằng52 others thích bài này.

    3. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Bóc tem, cuối cùng cũng đc 2 chương :)))

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 104


      Đông cung.


      Vương ma ma vui rạo rực từ bên ngoài chạy vào, với Thái Tử phi tựa vào giường đọc sách: "Nương nương mau đứng lên dọn dẹp chút, Thái Tử gia đêm nay lại đến bồi ngài dùng cơm."


      Thái Tử phi kéo kéo khóe miệng, mí mắt cũng nâng, tự giễu : "Có cái gì tốt cần thu thập."


      Dung mạo là cha mẹ cho, phụ thân tài cán siêu quần dung mạo thường thường, mẫu thân là mĩ nhân, đáng tiếc nàng kế thừa được mĩ mạo của mẫu thân, trong các quý nữ khắp kinh thành, nàng đặt trong đám người rốt cuộc xem như là phong thái trung đẳng nhìn thấy nổi bật. Nếu phải bản thân nàng có vài phần tài danh, nếu phải phụ thân là các lão trong nội các, dưới gầm trời này vị trí Thái Tử phi người người hâm mộ, dù như thế nào cũng tới phiên nàng đến ngồi.


      Vương ma ma là ma ma hồi môn của nàng, cũng là người nhìn Thái Tử phi lớn lên từ , vừa nhìn nương nương nhà mình bộ dáng buồn bã ỉu xìu, thầm thở dài, nhích gần đến bên giường, ngồi xuống ghế đẩu, ỷ vào tư lịch cướp quyển sách trong tay Thái Tử phi, lời lẽ sâu xa: "Nương nương lời này sai rồi, nữ nhân a, 3 phần dựa vào trời sinh, 7 phần dựa vào cách ăn mặc, nương nương cho rằng vị kia có bao nhiêu đẹp sao? Hừ, đều là ăn diện mà thôi, rửa mặt xong chưa biết là cái dạng gì đâu. Lại tiếp nương nương là Thái Tử gia cưới hỏi đàng hoàng, tương lai... Đâu phải là người chuyên để Thái Tử gia bình thường tiêu khiển có thể so sánh?"


      Đều là lời lẽ tầm thường, Thái Tử phi lười nghe, quay vào bên trong.


      Vương ma ma buồn rầu, ngồi nghiêng giường tiếp tục dỗ: "Nương nương đừng náo loạn, khó được Thái Tử gia gần đây nhớ thương nương nương, nương nương nên giữ vững tinh thần, hảo hảo hầu hạ Thái Tử mới đúng, tranh thủ lại hoài đứa . Ngài đừng bực ta, ta biết lời này ngài thích nghe, nhưng như thế, nương nương còn trẻ, thể bởi vì duyên phận với vị tiểu chủ tử nản lòng thoái chí a, nữ nhân đời này a, con nối dõi mới là đại hàng đầu, nam nhân sủng ái là thứ yếu."


      Nhắc tới tới nhi tử chết sớm, Thái Tử phi tim như bị đao cắt, siết chặt tay : "Thái Tử gia muốn sinh con, cần đến ta đâu."


      Vương ma ma chỉ cảm thấy đau đầu, chủ tử nhà mình có tài ba, vì chuyện tình nam nữ lại thành ra bại não, còn chưa nhìn được vị trắc phi kia. Thái Tử là thiên tử tương lai, dân chúng bình thường có tiền còn muốn có nhị phòng đâu, nghĩ muốn Thái Tử toàn tâm toàn ý ở đây, đó phải là ngắm trăng trong nước sao?


      "Nương nương a, sao ngài còn hiểu? Vị kia cho dù có thai, ai biết nàng hoài là nhi hay nữ? Cho dù là nhi tử, đó cũng là thứ xuất, sao có thể so sánh cùng đích tử? Ngài thấy lúc Hoàng Hậu nương nương nghe thấy tin tức cũng đều hỏi tới sao? Đó là lòng ngóng trông tin tức tốt của ngài đâu! Ai, ngài mau dậy , lát Thái Tử tới thấy ngài như vậy, lại lạnh nhạt xuống."


      Thái Tử phi khựng chút, chậm rãi ngồi dậy, nhìn ngoài cửa sổ cười lạnh: "Ma ma cho rằng bây giờ tới đây là lòng nhớ tới ta sao? phải, là bởi vì muốn bồi nàng về nhà mẹ đẻ nên chột dạ, nghĩ dùng cái này bồi thường ta..."


      "Mặc kệ Thái Tử gia nghĩ như thế nào, nương nương chỉ cần nhớ kỹ, ngài bây giờ cần có đích tử nhất, chuyện khác có thể đợi tiểu chủ tử sinh ra lại bàn bạc kỹ hơn." Vương ma ma thấp giọng cắt ngang Thái Tử phi tự ai tự oán, cho cự tuyệt lại như đinh đóng mà, biết Thái Tử phi để ý nhất cái gì, bà lại bổ sung câu, "Ngài càng như vậy, bên kia càng sảng khoái, ngài nhìn ngài phờ phạc ỉu xìu, bên kia có con lại thêm sủng, cái gì cũng chậm trễ."


      Thái Tử phi sắc mặt rốt cuộc thay đổi.


      Vương ma ma nhân cơ hội thầm vài câu, vội vàng đỡ người ngồi vào trước gương trang điểm, kêu bọn nha hoàn tiến vào hầu hạ.


      Vì thế Thái Tử giẫm bóng đêm tới, thấy thê tử mặc bộ váy dài trang nhã hầu ở trước cửa, mặt mang theo ôn nhu mỉm cười, so với mấy đêm trước miễn cưỡng cười vui quả thực như hai người khác nhau.


      Thái Tử nhanh chóng quét mắt nhìn Vương ma ma sau lưng Thái Tử phi, rất hài lòng.


      lười quản những cong cong vòng vòng trong lòng nữ nhân này, Thái Tử phi thường thường mặt mũi cau có với , nhìn phân thượng nhà mẹ đẻ nàng mới nhiều lần dung túng, nhưng Thái Tử phi vẫn lãnh đạm như vậy, cũng biết mình còn có thể dung thứ bao lâu.


      "Hôm nay khí sắc tệ, có việc vui gì sao?" dắt tay thê tử, chậm rãi bước vào trong phòng.


      Thái Tử phi đè xuống chua xót trong lòng, ôn nhu với xem được chuyện lý thú ở trong sách.


      Ngày kế trời còn chưa sáng Thái Tử liền lên triều, Vương ma ma kéo cung nữ gác đêm qua lặng lẽ hỏi thăm, biết được tối hôm qua trong phòng động tĩnh kéo dài đầy đủ khắc, giống hai đêm trước có lệ như thế, rốt cuộc yên lòng.


      Lại Thái Tử hạ triều về, ra ngoài cùng Từ Tấn.


      Trong vài vị hoàng tử, Gia Hòa đế thích Khang vương hết ăn lại nằm, sắp xếp cho bất kỳ công gì, Ngũ hoàng tử Thành vương chưa đại hôn, cũng có công , cho nên hai vị đó giống nhau Lục hoàng tử tuổi tác nhất, tạm thời cần thượng triều nghe báo cáo và quyết định công việc.


      "Lão Tứ mấy ngày nữa hạ sính?" Thái Tử mỉm cười hỏi.


      Việc vui tới gần, Từ Tấn thoạt nhìn cũng chẳng có gì khác với bình thường, nhìn bậc thang trước mặt : "Cuối tháng 7, còn 1 tháng ."


      Thái Tử nhìn chằm chằm vào sườn mặt , nghĩ tới ngày đó xa xa liếc thấy mĩ nhân, cùng với tin đồn Phó gia tam nữ diễm quan kinh thành, có chút hâm mộ vỗ vỗ bả vai Từ Tấn: "Vẫn là phụ hoàng thương đệ, nghe vị hôn thê đó của đệ quốc sắc thiên hương, là kinh thành đệ nhất mĩ nhân, lão Tứ có phúc khí a."


      Lời này có chút ngả ngớn, Từ Tấn nhíu nhíu mày, trầm giọng trả lời: "Tin đồn nơi phố phường đáng tin, còn nữa vương phi của huynh đệ chúng ta đều là phụ hoàng tự mình chọn lựa. là vì thương ta, còn mời Thái Tử ăn cẩn thận, miễn cho bị tiểu nhân truyền đến tai phụ hoàng."


      Thái Tử thần sắc khẽ biến, theo lắc đầu : "Lão Tứ vẫn giống như hồi , bộ nghiêm trang, người khác đùa đệ vài câu cũng dung được. Đúng rồi, hôm nay sinh nhật Tứ nương Phó gia, tiểu tẩu đệ lâu rồi chưa hồi phủ, ta tính bồi nàng qua, lão Tứ muốn cũng chút hay ? Ta nhớ trà của Cảnh Dương Hầu phủ uống cũng tệ."


      Từ Tấn bước chân ngừng: " được, trong phủ ta còn có việc, Thái Tử thong thả."


      Thái Tử dừng ở lan can cẩm thạch bên cạnh, nhìn đạo thân ảnh cao lớn phía trước rời , ánh mắt lóe lên thoáng nghi hoặc.


      Phụ hoàng thương lão Tứ phải giả, sao lại chỉ cho con của thứ tử? Chẳng lẽ Tam nương kia ngoại trừ mĩ mạo, còn chỗ nào khác hơn người?


      ngược lại càng ngày càng nghĩ đến nương kia, hôn của nàng và lão Tứ định ra, khẳng định thể ràng đánh chủ ý lên nàng, bất quá, nếu trùng hợp, có cơ hội có thể trò chuyện ở khoảng cách gần, hoặc là sờ sờ tay thân mùi thơm, cũng cam nguyện làm, dù sao nàng chắc chắn ra.


      Trở lại Đông cung, Thái Tử trực tiếp hậu viện đón Phó Ninh.


      Phó Ninh mang thai hơn sáu tháng, ngoại trừ bụng phồng lên ràng, những nơi khác thoạt nhìn cũng có biến hóa quá lớn, khí sắc nàng thoáng êm dịu chút, lại có vẻ càng đẹp, khuôn mặt phấn trong trắng lộ hồng, so với trước đây còn minh diễm thêm 3 phần.


      "Ngài tới." Phó Ninh nhợt nhạt phúc lễ, nhìn các tiểu nha hoàn bận rộn phía sau, có chút lúng túng : "Sáng nay thức dậy trễ, đến giờ còn chưa thu thập xong, ngài vất vả chờ chút."


      Thái Tử cười qua, tự mình đỡ nàng tới ngồi giường trong phòng, ôm người : "Vừa lúc chưa thu thập tốt, lại bồi ta nằm lát."


      Phó Ninh muốn khéo léo từ chối, tay Thái Tử tiến vào yếm nàng, ngoài miệng cố làm ra vẻ kinh ngạc : "Mấy ngày thấy, chỗ này của nàng lại lớn thêm."


      "Ngài đừng như vậy, lát, phải rồi." Phó Ninh cố kỵ đứa trong bụng, dám làm động tác quá lớn, chỉ có thể tựa vào lồng ngực nam nhân, giọng nhắc nhở, "Còn phải chỗ tỷ tỷ từ biệt..."


      Nàng nhắm mắt, mặt đỏ bừng, Thái Tử nhìn ngây ngốc.


      , Phó Ninh là nương đẹp nhất từng gặp, còn khó tưởng tượng có ai hơn Phó Ninh.


      Mĩ nhân như thế, mấy ngày chưa từng thân cận, Thái Tử muốn, buông màn lụa xuống, kéo đai lung Phó Ninh ra, khàn giọng : " vội, trước hết để cho ta hôn , mấy đêm đụng rồi."


      Phó Ninh quá hiểu , thêm nữa, cắn môi thừa nhận.


      Hai người ở trong phòng náo loạn hồi lâu, mới cùng nhau chỗ Thái Tử phi bên kia.


      Nhìn chằm chằm vào Phó Ninh, khuôn mặt quá quyến rũ ràng vừa mới dịu xuống, Thái Tử phi cười so với khóc còn khó coi hơn.


      Thái Tử cũng có chút xấu hổ, hàn huyên hai câu liền dẫn Phó Ninh , ngồi lên xe ngựa mặt trời lên quá ba sào.


      Cảnh Dương Hầu phủ, các nữ quyến đều chờ ở Ngũ Phúc đường, chỉ có đám đàn ông chờ ở tiền viện ra ngoài đón khách.


      Lão thái thái vẻ mặt nghiêm túc ngồi giường, thấp giọng dặn dò các tiểu nương trong phòng: "Hôm nay Thái Tử bồi đại tỷ tỷ các ngươi về nhà thăm viếng, buổi trưa khẳng định lưu lại bên này dùng cơm, tan tiệc các ngươi đều ngoan ngoãn trở về phòng mình đợi , cho phép ai tới vườn hoa lại lung tung, biết ?"


      Thái Tử thích đẹp, toàn kinh thành hầu như đều biết, mĩ nhân tầm thường lọt nổi mắt xanh Thái Tử, lão thái thái đối với cháu , cháu ngoại nữ nhà mình đều rất có lòng tin, lo sợ lại bị Thái Tử cướp về làm thiếp thất. Phó Bảo, Phó Mật cùng cháu ngoại nữ Thẩm Tình đều là ruột thịt cốt nhục, nàng luyến tiếc, về phần hai cháu Nhị phòng, lão thái thái cũng hi vọng các nàng rơi vào trong tay Thái Tử. Dù sao Phó gia thực có hai nương vào phủ Thái Tử, người ngoài trách Thái Tử, chỉ đem nước bẩn hắt lên tấm bảng hiệu Cảnh Dương Hầu phủ này, Phó gia bọn họ muốn trèo cành cao, muốn tới điên rồi.


      Phó Dung trong lòng hiểu , Phó Bảo mấy người tuổi, nửa tỉnh nửa mê, trưởng bối trong nhà cho phép, các nàng liền ngoan ngoãn đáp ứng.


      qua bao lâu, bên ngoài tiểu nha hoàn báo Thái Tử và đại nương tới.


      Lâm thị khẩn trương đứng lên.


      Lão thái thái khoát tay : "Các ngươi đều vào trong viện tiếp đại nha đầu , ta chờ ở trong phòng."


      Lâm thị trước tiên dẫn Phó Bảo ra ngoài, đám người Phó Dung đuổi theo sau.


      Trời nắng chang chang, mọi người đứng trong hành lang, có gió nóng từ bên thổi tới, phất động cây hoa khô héo bên cạnh.


      Phó Dung ngẩn người nhìn mảnh lá cây hơi héo quăn lại.


      Đời trước nàng chỉ gặp đại tỷ tỷ Phó Ninh này lần, khi đó nàng mới vào kinh lâu, Phó Ninh năm sau về nhà thăm viếng, cũng là Thái Tử theo bồi, so với tại cũng khác biệt lắm, chẳng qua là Phó Ninh lúc đó ôm đứa là tiểu nam oa 4 tuổi, hoạt bát đáng . Lúc ấy Phó Dung cảm thấy, đích trưởng tử của Đông cung Thái Tử phi chết sớm, chỉ có Phó Ninh mang thai, Thái Tử hẳn là rất thích nàng ? Như vậy Phó Ninh ở Đôngcung chắc làcũng tốt, nhưng mà mùa đông năm đó, lại nghe được tin cáo phó của Phó Ninh, thi hai mệnh, thai nhi thành hình bé .


      Ánh mắt có chút chua chát, Phó Dung lặng lẽ ngẩng đầu lên.


      Luôn có người bởi vì các loại nguyên nhân mà chết , Phó Dung muốn nghe nhất 2 loại chết, là đứa chết sớm, hai là nữ nhân trong lúc mang thai mất . Loại trước làm cho nàng nhớ tới đệ đệ, loại sau cho nàng nghĩ tới tỷ tỷ, nếu là người xa lạ có quan hệ, Phó Dung có lẽ chỉ ảm đạm chốc lát, nhưng Phó Ninh, đó là thân đường tỷ, là trưởng nữ của đại bá phụ có phần chiếu cố Nhị phòng bọn họ, Phó Dung hi vọng nàng ấy lại giẫm lên vết xe đổ.


      Kiếp trước cung biến, phụ huynh đều với nàng, Phó Dung ngấm ngầm lặng lẽ hỏi thăm. Nghe Thái Tử đối với chuyện Hoàng Thượng coi trọng Từ Tấn sớm có bất mãn, sau này thông đồng kẻ ̣ch mưu hại hai huynh đệ Từ Tấn, Hoàng Thượng phát giác, có ý phế Thái Tử, Thái Tử chó cùng rứt giậu, dứt khoát khởi binh, trước lấy danh nghĩa thanh quân trắc giết phụ tử Thành vương, cuối cùng lại bị An vương phụng chỉ trấn áp...


      Tin tức vỉa hè, Phó Dung biết nên tin hay , chỉ cảm thấy những lời đồn đại này quả thực rất có đạo lý. Như vậy đời này, Từ Tấn cùng Thái Tử sớm muộn gì đều liều mạng ngươi chết ta sống, Phó Dung muốn tận lực bảo vệ Từ Tấn, cũng chính là muốn đẩy Thái Tử vào đường chết. tình quá xa, Phó Dung muốn phí tâm, chỉ nghĩ lúc mình đủ khả năng, giúp Phó Ninh tránh khỏi vận rủi kiếp trước, cho dù cuối cùng nàng như cũ thể toàn thân trở ra, cũng cần chết như vậy.


      "Tỷ tỷ!"


      Bên tai truyền đến thanh kinh hỉ của Phó Bảo, Phó Dung ngẩng đầu nhìn qua.


      Phó Ninh được ma ma đỡ, bước tới, áo xanh quần trắng rộng bay theo gió phiêu động, siêu phàm thoát tục.


      Phó Dung, Thẩm Tình mấy người ào ào vây lại, ngọt ngào gọi đại tỷ tỷ.


      Phó Ninh lần lượt khen từng người, đặc biệt là Phó Dung, quà cưới cho Phó Dung nàng đều mang tới, nắm tay tiểu nương : "Lúc ấy ta khẳng định có cách nào tự mình đưa Tam muội muội xuất giá, nhân hôm nay gặp mặt, sớm chút đem đồ cho muội, đợi Tam muội muội gả sang, cơ hội tỷ muội chúng ta gặp mặt ngược lại nhiều hơn, đến lúc đó lại chuyện tốt."


      Thái độ thân mật tự nhiên, bởi vì Phó Dung sắp trở thành chính phi mà chua chát.


      Phó Dung cười gật đầu, khom lưng đối với bụng nàng chuyện: "Được a, khi đó chẳng những có thể nhìn thấy đại tỷ tỷ, còn có thể ôm cháu ngoại đâu."


      Phó Ninh sờ sờ bụng, nhu hòa cười.


      Lâm thị thích nghe câu này, đối với việc Phó Dung gả cao bỗng nhiên chú ý như trước, cười nhắc mọi người trở về phòng chuyện.


      Ở Ngũ Phúc đường cùng ăn bữa cơm vô cùng náo nhiệt, Kiều thị dẫn hai nữ nhi cáo từ, quấy rầy Lâm thị với Phó Ninh chuyện thân mật.


      ~


      Phó Ninh tựa vào trong ngực mẫu thân trăm mối cảm xúc ngổn ngang Thái Tử mình ở nhà khách qua lại liên tục, phi thường hậm hực.


      đến Phó gia, có ý tứ dỗ Phó Ninh, càng chủ yếu vẫn hi vọng có thể gặp vị Tam nương kia, nhưng tới Cảnh Dương Hầu phủ, đầu tiên là chỉ có đám đàn ông ra ngoài nghênh đón, đằng sau vô luận muốn làm cái gì, hoặc là Phó Phẩm Xuyên theo bồi, hoặc là Phó Hựu, Lâm Thiều Đường theo bồi, căn bản tìm được cơ hội ngẫu nhiên gặp gỡ.


      Ngại ở trong phòng ngộp thở, Thái Tử ra cửa, mới tới cửa tiền viện, đối diện là Phó Hựu tới.


      "Hàn xá sơ sài, Thái Tử ở quen sao?" Phó Hựu ân cần .


      Thái Tử cười : "Nhuận Chi quá khiêm nhượng, ta chỉ là khó được dịp xuất cung, nhớ hoa viên quý phủ các ngươi cảnh sắc độc đáo, muốn dạo chơi. Ngược lại là ngươi, lúc này sao ở trong phòng nghỉ trưa?"


      Phó Hựu : "Gia mẫu lo lắng Thái Tử ngủ quen, bảo ta đến xem, Thái Tử muốn ngắm cảnh, ta bồi Thái Tử có được ?"


      Thái Tử có thể cái gì?


      Phó Hựu làm tư thế mời, theo sau Thái Tử nửa bước, khí định thần nhàn giới thiệu với phong cảnh trong vườn. ở Phó gia là đời cháu đứng hàng thứ ba, Phó Định, Phó Thần võ, lại thích đọc sách, ở kinh thành cũng coi như là tài tử nổi danh. là tài tử, văn chương đương nhiên tầm thường, ở đây buổi chiều mặt trời chói chang chiếu rọi, ve sầu đều trốn ở trong lá cây lười kêu, thế nhưng nhận ra loại mùi vị khác, lời lẽ khôi hài, bước cảnh.


      Thái Tử cảnh gì đều nhìn, chỉ ra thân mồ hôi nóng, nghe được phía trước có tiếng nước chảy, biết là gần hồ, khỏi tới.


      Phó Hựu cười đuổi kịp.


      Thái Tử quét bên hồ vòng, chỉ vào lương đình : " vào ngồi chút, lâu như vậy, có hơi mệt ."


      "Được." Phó Hựu thanh réo rắt như trước, quay đầu phân phó gã sai vặt chuẩn bị nước trà.


      Thái Tử quá nóng vội, Phó Hựu chưa xong, bước nhanh vào lương đình, Phó Hựu quay đầu lại Thái Tử cách 20 bước chân.


      nhìn chằm chằm vào bóng dáng Thái Tử lát, mới nhấc chân.


      Chờ phát bước chân Thái Tử đột nhiên dừng lại, sau đó lại bước nhanh hơn Phó Hựu nhíu mày, ánh mắt dời tới lương đình.


      nhìn thấy nương váy hồng đứng, bởi vì bị cột đình che khuất, chỉ thấy mép váy thấy người.


      Thiếu niên vẫn mỉm cười con ngươi đen lại, lệ khí chợt lóe lên.
      Last edited: 12/3/19
      Uyên Sama, thanhbinh, hauyen280350 others thích bài này.

    5. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      Bạn ngu ngốc nào lại ra mồi chài thằng thái tử háo sắc này thế.đúng là điếc k sợ súng, cảnh báo rồi mà còn chạy ra
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :