1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Ngựa quen đường cũ oy :))))

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 101

      Trở lại Đông viện, chuyện hồi với cha mẹ, đệ đệ, muội muội, Phó Dung liền trở về phòng ngủ, ngồi xe xóc nảy qua lại, có hơi mệt.


      Ngủ thẳng giấc tới hoàng hôn.


      Tỉnh ngủ, Phó Dung lấy phần thắng cược hôm nay ra xem.


      Nam Châu của Thục phi, cỡ quả trứng gà, đây là đồ tốt có tiền cũngkhông mua được, Phó Dung lệnh cho Mai Hương cẩn thận cất . Của Thôi Oản và Tần Vân Ngọc đều là thỏi bạc hai mươi lượng, Phó Dung đặt ở trong tay chuyển chuyển, với Mai Hương: "Lan Hương đâu? Gọi đến đây, ta có lời với các ngươi."


      Mai Hương mang theo nghi hoặc gọi.


      Rất nhanh hai người cùng vào trong.


      Phó Dung gọi hai người đến bên cạnh, cho mỗi người thỏi bạc, giọng : "Ta và vương gia gặp gỡ mấy lần, ta biết trong lòng các ngươi đều có nghi hoặc, cụ thể ta tiện với các ngươi, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ta làm việc tự có chừng mực, tuyệt đối phạm sai lầm. Bạc này các ngươi cất kỹ, coi như là phí dán miệng ."


      tới câu cuối cùng, ngữ khí càng hoạt bát.


      Mai Hương, Lan Hương đương nhiên biết đó là lời đùa, nhất tề cảm ơn: " nương yên tâm, chúng ta tuyệt đối tiết lộ nửa câu."


      nương nhà mình đính hôn cùng vương gia, gặp mặt trước có quan hệ gì? nương làm việc bí , ngay cả các nàng bên cạnh đều ràng, người ngoài càng có khả năng biết. Hơn nữa các nàng là nha hoàn, nương vốn cần giải thích cới các nàng, nương giọng mềm lời đối đãi các nàng là tâm phúc, phần tình ý này, so với bạc còn nặng hơn bao nhiêu.


      "Múc nước thôi, ta rửa mặt, thừa dịp bây giờ trời lạnh nhanh lại tiếp tục thêu thùa may vá." Phó Dung duỗi người cái, có chút bất đắc dĩ .


      Nàng còn đồ cưới chưa thêu xong đâu.


      Mai Hương, Lan Hương cười chuẩn bị.


      Rửa mặt xong, tinh thần sảng khoái, Phó Dung dời tới dưới cửa sổ khâu đồ cưới, nghĩ tới trong xe ngựa thái độ Từ Tấn mềm xuống, khóe miệng cong lên. Nam nhân kia, khi chiếm tiện nghi, đều dễ chuyện, chỉ hi vọng rụt rè chút, đừng có nửa đêm tới tìm nàng. Phó Dung muốn giận dữ với , nhưng loại chuyện này trăm triệu thể nuông chiều, cho dù có hôn ước cũng được, miễn cho xem thường nàng.


      Đề phòng Từ Tấn, Phó Dung buổi tối cố ý chọn bộ đồ ngủ nghiêm kín.


      Nhưng Từ Tấn cũng định .


      Trong lòng rất muốn, hôn môi trong xe ngựa làm cho nếm tủy biết vị, hận thể lập tức nhà nàng tùy tâm sở dục. Nhưng lạnh nhạt với nàng lâu như vậy, hôm nay mới hòa hảo đến, càng thể những lãnh đạm kia chỉ là giận dỗi. Thứ hai, đêm hôm lẻn vàokhuê phòng quả quá quân tử, ban ngày nàng chỉ cho phép hôn cái, nghĩ đến là còn kiêng dè.


      Dạo dạo dây trường mệnh trong tay, Từ Tấn tự giác mà liếm liếm môi.


      Nàng chủ động hôn , nhiệt tình giống hồ ly tham ăn. muốn lần thứ hai nàng cự tuyệt hẳn, chỉ là kiêng dè theo nghi thức xã giao, phải chán ghét . Tựa như đời trước, tới bên cạnh , nàng liền an tâm sống với , có dày công cách ăn mặc tận lực lấy lòng, cũng có ban đêm gắt gao ôm nhau liên tục kiều ngữ...


      Nàng làm người ta thích nhất ở chỗ nàng vô tình ích kỷ, mặt cười tâm lại thủy chung bình thản, si tình như Từ Yến cũng thể giữ được nàng. Nhưng nên may mắn nàng ích kỷ như vậy, bằng đời trước có cơ hội gặp được nàng, biết đời còn có nương có thể chạm vào.


      Ánh mắt rơi vào năm viên châu ngọc dây Trường Mệnh, Từ Tấn giơ lên điều chỉnh ống kính nhìn, quả đều là đồ tốt.


      Châu ngọc oánh nhuận, xuyên qua vầng sáng nhu hòa, Từ Tấn nhớ đến tiểu nương cướp dây trường mệnh về, sau đó bộ dáng bẽn lẽn ngượng ngùng.


      "Ta muốn đeo lên cho người a, buổi sáng muốn ."


      Lời tâm tình khoan khoái như vậy, nàng tùy cơ ứng biến cần bất kỳ chuẩn bị gì, mở miệng là đến, giống như là vậy.


      Từ Tấn cười cười, nhặt lên dây Trường Mệnh khác, sợi tơ ngũ sắc sai biệt lắm, nhưng phía trân châu đều còn.


      cái là có lệ làm cho , cái là thành tâm làm, tuy rằng phần thành tâm kia cũng phải sinh ra từ thích, mà là nàng chỉ có thể dựa vào .


      khi trở thành vợ chồng, chính là một đời.


      Trước đó, Từ Tấn tính toán cùng nàng hư tình giả ý mà sống tiếp, khi nghe thấy nàng lời ngon tiếng ngọt, lĩnh hội được nàng ôn nhu giả khó phân biệt, vẫn cam tâm.


      Nàng cũng là người, trái tim kia nóng?


      Từ Tấn nhắm mắt lại, hồi tưởng nàng hai đời.


      Nàng rời Từ Yến , là bởi vì ở chung được với người nhà Từ Yến. bên này có loại phiền toái đó, mẫu thân ngoài ý muốn mà thích nàng, phụ hoàng đếm xỉa tới chuyện vợ chồng bọn họ, mình mở phủ, nàng cũng cần lo lắng chị em dâu thân thích hợp, thực hợp, bảo vệ nàng, ai có thể khi dễ người của Từ Tấn .


      Nàng đời trước nhìn trúng An vương, hơn nửa là bởi vì An vương thoạt nhìn so với dễ tiếp cận hơn? tại lạnh nhạt, nàng cũng sợ.


      Về phần Phó Dung trăm phương ngàn kế trốn ...


      Nàng sợ nhất hẳn là gả cho , mấy năm sau phải làm quả phụ, điểm này Từ Tấn thể cho nàng biết, nhưng có thể năm lại năm chứng minh cho nàng thấy, có thể sống được rất tốt. Còn lại, nàng thích ban đêm xằng bậy, có thể nhà nàng, dù sao rất nhanh nàng gả tới, hai ba tháng vẫn có thể nhịn, ngoại trừ chuyện đó, nàng còn thích cái gì?


      thích bóp nàng hằn dấu móng tay, thích hôn xong trong miệng nàng có mùi vị, còn thích... nhìn thấy nàng thất thố.


      Nghĩ tới những tính trẻ con kia của nàng, Từ Tấn nhịn được cười.


      Nếu như đều lựa theo nàng, nàng có thể thích hay ?


      Từ Yến làm được, cũng làm được sao?


      Sủng ái mà thôi, hoàn toàn có thể cho, chỉ cần bảo vệ tốt chính mình, đợi nàng chân chính giao tâm ra.


      người trượng phu, nếu thể khiến thê tử lòng đối đãi mình, truyền ra ngoài cũng mất mặt quá .


      "Hứa gia." Thu hai cây dây Trường Mệnh vào ống tay áo, Từ Tấn ngồi thẳng lên gọi người.


      Hứa gia thân hắc y vào, tiến đến nghe lệnh, thần sắc so với năm vừa rồi, ràng thoải mái hơn vài phần, "Vương gia có gì phân phó?"


      Từ Tấn biết Hứa gia thông minh, ví như vào ban ngày giả bộ thoải mái, cần nhắc nhở, Hứa gia đều biết làm như thế nào. Kỳ tâm tư bị người dưới nhìn thấu, là điều tối kỵ của người , bất quá Hứa gia trung thành, Từ Tấn hoàn toàn tín nhiệm , lại Hứa gia cũng phải nhiều lần đoán đúng, trước mắt phải hiểu lầm ?


      "Lấy cái hộp ngũ sắc trân châu kia ra."


      Hứa gia vừa nghe hiểu ngay, vương gia quả nhiên muốn tìm Tam nương, nếu bảo chuẩn bị lễ vật làm cái gì?


      Bước chân nhàng, rất nhanh mang cái kia hộp trang sức gỗ tử đàn khảm bát bảo trở về. Bởi vì ở trong khố phòng quá lâu, hộp trang sức lưu lại lớp bụi dày, Hứa gia đương nhiên cẩn thận chà lau qua, đưa tới trước mặt Từ Tấn sạch lại.


      Từ Tấn mấy quan tâm mở hộp ra, trước mắt mảnh châu quang bảo sắc.


      Lại nghĩ tới năm ngoái đưa cho nàng,nàng bộ dạng mọn luyến tiếc làm cho năm hạt trân châu.


      Từ Tấn niết hạt trân châu, đột nhiên có chút xác định, hỏi Hứa gia: "Ngươi có biết nơi này tổng cộng có bao nhiêu hạt sao?" Nàng hẳn đếm từng hạt , như vậy, tại lấy ra năm hạt, nàng phát có thể nghĩ nhiều hay ?


      Hứa gia xấu hổ cười: "Cái này, thuộc hạ chưa đếm, nếu bây giờ đếm?"


      Từ Tấn lắc đầu, thoáng yên tâm, Hứa gia tâm tư tinh tế như thế còn đếm, nàng hẳn là cũng đến mức như vậy.


      Lấy ra năm hạt châu, Từ Tấn trầm tư chốc lát, cho Hứa gia trở về, cố ý dặn dò câu: "Sớm ngủ ."


      Hứa gia sửng sốt.


      Từ Tấn nhìn kinh ngạc của ở trong mắt, nở nụ cười đầy thâm ý, đợi Hứa gia , cầm hộp trang sức đặt sang bên cạnh, lại cầm hai cái dây Trường Mệnh lên, đặt chung chỗ để quan sát.


      Nàng đưa lễ vật, luôn muốn đáp lễ dỗ nàng, đem dây Trường Mệnh kia cho nàng, vừa vặn làm cho nàng biết chưa từngquên nàng. Ở trước mặt Phó Dung mất mặt nhiều lần như vậy, chỉ cần làm nàng phát giác ra là trùng sinh, nàng cũng có gì đắc ý, hiểu lầm thâm tình càng tốt, có lẽ còn có chút chút cảm động.


      Chỉ là, thứ này kết như thế nào?


      Trong vương phủ cũng có nha hoàn, nhưng các nàng xứng chạm vào dây trường mệnh của và nàng, chỉ có thể chính mình tự làm.


      Từ Tấn nhíu mày sâu.


      ~


      Buổi sáng tỉnh lại, Phó Dung nhìn kĩ xiêm y người, lần này kinh ngạc.


      Chẳng lẽ Từ Tấn cải tà quy chính ?


      Hay là, hai người vừa mới làm dịu quan hệ, tạm thời bỏ xuống dáng vẻ vô lại giống như trước đây?


      Phó Dung sờ sờ đùi. thể , hôm qua ở trong xe Từ Tấn đè nàng cọ chỗ đó, da mặt ràng dày hơn nhiều.


      Nghĩ đến Từ Tấn uy phong, Phó Dung khống chế được nghĩ tới đầu tháng 8 đại hôn, tâm khỏi co lại.


      Nàng sợ đau...


      Chỉ vì đêm tân hôn chịu bớt chút hành hạ, Phó Dung cũng phải sớm chút dỗ tốt Từ Tấn a, bằng tên kia lỗ mãng giống đời trước, Phó Dung tuyệt đối phải chịu khổ, dù sao tại nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ.


      Trước khi kết hôn cơ hội hai người gặp mặt nhiều, Phó Dung quyết định chủ ý, nếu như Từ Tấn lại đến khuê phòng nàng, nàng thà rằng hơi cho chút ngon ngọt, triệt để làm tiêu tan khúc mắc trong lòng , thành thân rồi nàng cũng có lá gan làm làm nũng.


      Nhưng liên tiếp mấy đêm, Từ Tấn đều đến.


      Lúc Phó Dung bắt đầu lo lắng Từ Tấn có phải biết nàng ở xe giả bộ lấy lòng hay Từ Tấn đến Cảnh Dương Hầu phủ làm khách.


      Lan Hương hưng phấn chạy vào chuyển lời,Phó Dung khâu đồ cưới, nghe Lan Hương xong, Phó Dung nhớ ra hôm nay phụ thân được nghỉ, Từ Tấn quả có thể quang minh chính đại đến gặp chuẩn nhạc phụ.


      "Tới tới, có cái gì đáng ngạc nhiên?" Phó Dung liếc mắt quở trách Lan Hương cái, tiếp tục cúi đầu thiêu thùa may vá, khí định thần nhàn.


      Lan Hương ngờ nàng bình tĩnh như vậy, dường như mình ngạc nhiênquá mức, ngượng ngập nhìn về phía Mai Hương: "Vương gia lần đầu tiên đến, ta cho rằng nương cao hứng mà."


      Phó Dung đầu cũng ngẩng,chỉ dặn dò: "Ngươi những tiểu nha kia hoàn, bảo các nàng đều thành thành ở trong viện đợi, cho phép phía trước thò đầu dáo dác ngó nhìn, bị người ta nhìn thấy, mất mặt mũi của ta."


      " nương yên tâm, ta tự mình nhìn bọn họ!" Lan Hương lập tức nghiêm mặt , rời cùng Mai Hương.


      Động tác tay Phó Dung chậm rãi dừng lại, buồn bực nhìn về phía ngoài cửa sổ, lần trước Từ Tấn cũng có chuyện muốn tìm phụ thân, chẳng lẽ có việc ?


      Tiền viện.


      Ở chính viện bên kia chuyện cùng Phó Phẩm Xuyên lúc, Phó Phẩm Ngôn liền mời Từ Tấn tới Đông viện nhà mình.


      Kiều thị sớm được tin báo, nước trà, điểm tâm đều cho người chuẩn bị tốt, bưng tới sảnh đường, nàng người đàn bà thể vào, chỉ phân phó Xảo Hạnh sai người theo dõi hậu viện, đừng cho tiểu nha hoàn tò mò chạy tới mất mặt xấu hổ, nàng ở trong phòng dỗ Quan ca nhi.


      Phó Phẩm Ngôn lại phái người tới, mời các nàng mẫu tử ra phía trước gặp khách.


      Kiều thị tránh khỏi khẩn trương, nhìn gương quan sát nhiều lần, xác định có chỗ thất lễ, lúc này mới dắt Quan ca nhi ra ngoài, giọng dặn dò: "Quan ca nhi nghe lời, thấy khách nhân cho phép khóc nháo, biết ?"


      Quan ca nhi ngoan ngoãn gật đầu.


      ngờ quẹo vào sảnh đường, nhìn thấy chuẩn tỷ phu đâu, mà lại nhìn thấy lồng sắt lớn.


      "Hồ ly!" Quan ca nhi giòn giòn gọi, người chạy tới cái lồng.


      "Đứa này!" Kiều thị cũng bất ngờ, cũng may phản ứng đủ nhanh, nhanh mấy bước túm lấy tiểu tử, ngồi chồm hổm xuống dạy : "Hồ ly là vương gia mang tới, Quan ca nhi có phải nên cám ơn vương gia trước hay ?"


      Quan ca nhi quay đầu, nhìn thấy bên phụ thân có nam nhân đặc biệt đẹp mắt, hình như từng gặp ở đâu.


      Kiều thị nhân cơ hội dẫn tới trước Từ Tấn, vừa muốn hành lễ, Từ Tấn cười : "Bá mẫu cần khách sáo, coi ta là vãn bối là được rồi."


      so với lần trước gặp mặt còn hiền hoà hơn, Kiều thị trong lòng cao hứng cực kỳ, nhưng vẫn kiên trì hành lễ.


      Từ Tấn cưỡng cầu, chuyển giọng giải thích: "Lúc trước săn linh hồ này, là vì bồi bổ cho nương nương, chỉ là nương nương thích sát sinh, lệnh cho ta mang về. Dịp Đoan ngọ vô tình nghe Tam nương nhắc tới Quan ca nhi còn nhớ nó, vừa vặn trong phủ ta cũng có ai thích, hôm nay mang tới đây, đưa cho Quan ca nhi chơi."


      Kiều thị thụ sủng nhược kinh: "Lễ này quá quý trọng, vương gia..."


      Từ Tấn ngắt lời : "Cảnh Hành niên thiếu, bá mẫu nhận, ngược lại làm ta biết nên ở chung cùng bá phụ bá mẫu như thế nào."


      Kiều thị do dự nhìn về phía trượng phu.


      Phó Phẩm Ngôn gật gật đầu, cười : "Vương gia có ý tốt, chúng ta cũng đừng khách khí."


      Kiều thị liền thuận thế cảm ơn.


      Từ Tấn sờ sờ đầu Quan ca nhi, cáo từ : "Trong phủ còn có việc, ngày khác lại đến quấy rầy."


      Hai vợ chồng Phó Phẩm Ngôn cùng nhau ra ngoài tiễn .


      Đoàn người mới tới cổng Đông viện, liền thấy gã sai vặt thiếp thân của Lương Thông là Trường Võ vội vàng chạy tới, nhìn thấy có khách, vừa nhìn hẳn giàu cũng quý, thức thời thối lui sang bên cạnh cúi đầu hành lễ, nhưng mặt vui mừng đều che giấu được.


      Từ Tấn cũng nhận ra , liếc thấy Hứa gia lặng lẽ duỗi ra hai ngón tay, chậm rãi dừng bước lại, quá chắc chắn hỏi: "Ngươi là tùy tùng bên cạnh Lương tổng kỳ? Bản vương hình như từng gặp ngươi ở đâu."


      Lương Thông võ nghệ siêu quần, đầu xuân thăng tổng kỳ chính thất phẩm, ngược lại Phó Thần còn chưa có cơ hội tấn chức.


      Trường Võ tâm tư thông thấu, vừa nghe Từ Tấn tự xưng bản vương, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Trường Võ gặp qua Túc vương điện hạ! Điện hạ thế nhưng nhận ra tiểu nhân, tiểu nhân đời này coi như sống uổng!"


      Từ Tấn gật đầu.


      Phó Phẩm Ngôn nhìn mặt đoán ý, cười : "Mấy ngày thấy, ngươi càng ngày càng biết năng, , Thiếu Cừ phái ngươi lại đây làm gì?"


      Trường Võ khom lưng đứng lên, toét miệng hỉ: "Hồi lão gia phu nhân, nãi nãi nhà ta (Phó Uyển) có tin vui..."


      Còn chưa hết, bị Kiều thị bức thiết ngắt lời: " ? Mời lang trung nhìn qua sao?"


      Trường Võ liên tục gật đầu: "Nhìn qua nhìn qua, là sắp hai tháng !"


      Kiều thị đại hỉ, nếu phải cố kỵ Từ Tấn ở đây, chừng lập tức phân phó người chuẩn bị xe.


      Từ Tấn cũng quay người chúc mừng nhị lão, trở lại xe ngựa, mặt còn tươi cười.


      Lương Thiếu Cừ kia, động tác ngược lại đủ nhanh.


      Lấy ra dây Trường Mệnh chính mình tự tay kết, Từ Tấn quyết định đêm nay tìm nàng chuyện chút.
      Last edited: 11/3/19
      Uyên Sama, thanhbinh, hauyen280355 others thích bài này.

    3. Tranglinh0808

      Tranglinh0808 Active Member

      Bài viết:
      234
      Được thích:
      236
      Chờ vụ đêm nay của Tần qúa. Tks edit nha

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 102


      Từ Tấn mới , Phó Phẩm Ngôn liền dẫn già trẻ nhà thăm trưởng nữ, thê tử thúc giục gấp rút, cũng ngồi yên, mắt thấy sắp làm ngoại tổ phụ, phải hảo hảo dặn dò Lương Thông vài câu, miễn cho tương lai con rể tuổi trẻ khí thịnh, ép buộc xảy ra chuyện.


      Kinh thành tấc đất tấc vàng, mấy con đường chung quanh hoàng thành gần như đều bị huân quý quan lớn chiếm hết, khó có người muốn bán nhà, gia ̀nh phổ thông cũng mua nổi. Kiều thị hi vọng nữ nhi ở gần, lại luyến tiếc con rể tiêu pha quá tay, làm cho Lương gia sinh lòng bất mãn, năm ngoái giúp Lương Thông lo liệu nhà cửa còn cố ý để người môi giới giới thiệu nơi ở phía bên ngoài.


      Bởi vậy tòa nhà của vợ chồng son Phó Uyển cách Cảnh Dương Hầu phủ hơi xa chút, xe ngựa lúc lâu mới tới.


      "Tỷ tỷ sao lại ra đây a, trời quá nóng a, đều là người nhà còn khách khí làm gì, sau này tỷcòn ra, ta đây thèm nhìn tỷ." Phó Dung đầu tiên nhảy xuống xe ngựa, còn chưa đứng vững, đãoán giận lên tiếng với Phó Uyển sóng vai đứng cùng Lương Thông ở cửa, xem như là giúp Kiều thị bớt việc .


      Đối với dâu mới mà , có thai là việc vui, cũng là kiện xấu hổ, Phó Uyển mang thai lần đầu, da mặt mỏng vô cùng, dám nhìn mẫu thân, chỉ giọng với muội muội, trong mắt nàng đối với tiểu muội này có lẽ còn hiểu lắm, chuyện: "Nùng Nùng đừng lo lắng, bây giờ ra ngoài có gì đáng ngại , lại ta cũng vừa nghe hạ nhân truyền báo mới ra đây, đứng bao lâu."


      Phó Dung sao có thể lo lắng?


      khi bị rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng, cho dù nàng biết tỷ tỷ hai đời có biến hóa rất lớn, cho dù nàng tín nhiệm Lương Thông nhiều hơn Tề Sách, nhưng cũng quên kiếp trước tỷ tỷ vì khó sinh mà chết. giờ tỷ tỷ có thai, nàng lòng cao hứng thay tỷ tỷ, cao hứng qua, nỗi đau tới tê liệt lúc trước tỷ tỷ qua đời cũng lần nữa ràng lên, làm nàng đứng ngồi yên, thế cho nên tỷ tỷ trước mắt ngượng ngùng mỉm cười đều như là giấc mộng.


      Phó Dung qua, tham luyến nắm lấy tay tỷ tỷ.


      Nàng bình thường thích làm nũng dính người, như bây giờ thân cận với Phó Uyển, đám người Phó Phẩm Ngôn, Lương Thông cũng đều nhìn mãi thành quen, hàn huyên thêm rồi chia nhau vào trong phòng ngồi. Quan ca nhi muốn ở chung chỗ cùng các tỷ tỷ, Kiều thị sợ còn bé hiểu chuyện, cứng rắn bắt trượng phu ôm ra.


      "Sao bâygiờ mới mời lang trung?" Ngồi vào chỗ xong, Kiều thị giọng oán giận nữ nhi, nàng tin nữ nhi trước đây chút phát giác.


      Phó Uyển buông mi : "Lúc trước dám xác định, sợ ra cả nhà vui..."


      "Nha đầu ngốc, sau này lại có những việc thế này, trước hết cho nương, con, lần đầu trải qua chuyện này, cái gì cũng hiểu, ra nương còn có chuyện phải dạy con đâu." Kiều thị tới bên cạnh nữ nhi, chen Phó Dung sang bên, "Hai tỉ muộn các con vào vườn hoa chơi lát, nương có lời muốn riêng với tỷ tỷ các con."


      Phó Dung nghe lời ra, tình có liên quan đến dưỡng thai như thế nào, tỷ tỷ khẳng định dụng tâm nghe.


      Bạch Đinh đưa các nàng ra khỏi phòng.


      Phó Dung để Phó Tuyên đợi lát nữa, nàng gọi Bạch Đinh đến bên cạnh, giọng hỏi thăm: "Người bên tỷ tỷ ta tín nhiệm nhất ngươi, ngươi theo tỷ tỷ gả tới đây lâu như vậy, trong viện các tiểu nha hoàn đều thành ?" Tỷ tỷ về nhà số lần nhiều, mỗi lần đều là tốt khoe xấu che, tình huống Lương gia, Phó Dung chỉ có thể hỏi Bạch Đinh.


      Bạch Đinh ngờ Tam nương chưa xuất giá lại hỏi thăm cái này, sắc mặt đổi đổi.


      Phó Dung thấy, trái tim mau chóng trầm xuống, thanh khỏi thêm mấy phần nghiêm khắc: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"


      Bạch Đinh nhìn nàng, nghĩ tới Tam nương lập tức gả cho người, có số chuyện cho nàng nghe cũng sao, liền đứng sát vào chút, "Lúc trước đều yên lành, trước đoan ngọ,Nhị nương và gia nghỉ ngơi lâu sau, Nhị nương, Nhị nương ngại gia mớ đuổi gia ra, gia liền tự tiền viện, sau đó Tuyết giả mượn danh nghĩa Nhị nương muốn vào hầu hạ, bị gia đạp cước hộc máu ."


      Nàng uyển chuyển, Phó Dung nghe lại hiểu.


      Tỷ tỷ nguyệt đến, khẳng định nghĩ tới việc có thai, đương nhiên dám để tỷ phu xằng bậy, tỷ phu nín vài ngày đại khái nhịn nổi, ban đêm động tay động chân bị tỷ tỷ đuổi ra ngoài trong cơn tức giận, Bạch Đinh kiêng dè nàng mới lấy cớ tỷ phu mớ. Về phần Tuyết Anhkia, Phó Dung nhớ, hình như là nha hoàn nhị đẳng cùng với Hải Đường...


      Quả nhiên bất luận tỷ tỷ gả cho ai, nha hoàn bên cạnh đều mơ ước gia, Lương Thông da ngăm đen, bằng lương tâm, xấu, so với Từ Tấn, Từ Yến là tuấn công tử trắng trẻo có mùi vị khác hẳn.


      "Chuyệnđó, gia và Tuyết ..." Phó Dung sầm mặt hỏi.


      Bạch Đinh vội : "Tam nương đừng hiểu lầm, Tuyết , Tuyết bị người khiêng ra xiêm y mặc yên lành..."


      Trong phòng, Phó Uyển cũng lộ vẻ trẻ con, chính là thấp giọng giải thích cùng mẫu thân.


      Đêm đó nàng đuổi Lương Thông ra, trong lòng bực bội ngủ được, luyến tiếc tách ra ngủ riêng với trượng phu, vừa tức luôn thích động tay động chân, cứ như vậy nằm ngẩn người nhìn cửa sổ, qua bao lâu liền nghe thấy phía trước có động tĩnh. Phó Uyển hoảng sợ giật nảy người, ngồi dậy muốn mặc quần áo, còn chưa thu thập chỉnh tề, Lương Thông nổi giận đùng đùng xông vào, đen mặt hỏi nàng có phải phái nha hoàn hầu hạ hay .


      Phó Uyển chưa từng phái người ?


      Lương Thông cũng chỉ nhất thời tức giận, cho rằng thê tử mệt mỏi, ứng phó , muốn sắp xếp nha hoàn thông phòng cho , thấy Phó Uyển vẻ mặt mờ mịt, liền hiểu được tất cả đều là nha hoàn kia ăn bừa bãi, mau chóng ngồi vào bên cạnh thê tử lần, còn thề thốt mãi chính mình chạm vào nha hoàn kia.


      Phó Uyển tin , thực có cái tâm kia, khẳng định trực tiếp ôm người ngủ, làm sao còn có thể chạy tới tìm nàng tức giận?


      Nhưng nàng sợ hãi. Lương Thông quá thích làm việc kia, giờ mới nhịn nửa tháng chịu được cáu lên, thời gian dài, lại có nha hoàn tới tự tiến cử hầu hạ chăn gối, Lương Thông có thể nhịn được?


      Kiều thị thấy nữ nhi mặt ủ mày chau, vỗ tay nàng : "Uyển Uyển buồn cái gì, con nên may mắn Thiếu Cừ phải loại tâm tư kia, đổi thành loại tự mình lo liệu thiếp thất, chẳng phải là có cách nào qua ngày?"


      Phó Uyển quay đầu : "Ai biết có thể kiên trì bao lâu."


      Kiều thị nhịn được phì cười, nhích gần đến nữ nhi bên tai : "Đứa bé ngốc, muốn, con trước dùng tay giúp , đợi ngươi qua 3 tháng, thai yên ổn, Thiếu Cừ muốn con liền cho , động tác chút, 1 tháng làm mấy lần cũng có bao nhiêu quan hệ, cuối cùng hai tháng kia lại tiếp tục cấm."


      Phó Uyển khiếp sợ ngẩng đầu, quên xấu hổ.


      Kiều thị ôm lấy nữ nhi ngốc tự mình sắp làm mẹ, lại thấp giọng chỉ điểm vài câu, biến mặt mũi Phó Uyển thành đỏ lựng.


      Phó Dung nặng trĩu tâm ở trong vườn hoa lát liền trở lại, nhân lúc Phó Uyển chuyện với Phó Tuyên, nàng kéo mẫu thân sang bên cạnh, "Nương, con ta nghe Bạch Đinh Tuyết ..."


      "Bạch Đinh sao lại với con... A, lại là con hỏi thăm lung tung ?" Kiều thị vừa nghe thấy chủ đề này, vui nhíu mày.


      Phó Dung bất ngờ nhìn mẫu thân: "Nương đều biết?"


      Kiều thị thở dài, sờ sờ đầu nữ nhi: "tỷ tỷ conđã tất cả cho ta biết. Nùng Nùng cần miên man suy nghĩ, tỷ phu con là người tốt, ta cũng dạy tỷ tỷ con biện pháp ứng đối, có việc gì, đợi Nùng Nùng kết hôn, có tin vui, nương cũng với con."


      "Nương lại trêu ghẹo co!" Phó Dung giả trang xấu hổ bỏ chạy, ngấm ngầm thở phào cái.


      Tới buổi trưa, đại gia đình đều dùng cơm ở bên này, sau khi ăn xong đến cho buổi chiều mới về.


      Ban đêm Lương Thông càng nghĩ càng được tự nhiên, ôm chặt thê tử : "Nhạc mẫu cùng với Tam muội muội rời ,ánh mắt nhìn ta đều có chút đúng, có phải nàng với các nàng chuyện đó hay ?"


      Ở trong ngực , Phó Uyển khỏi nhớ tới những mánh khóe mẫu thân dạy, đỏ mặt giải thích: "Ta muốn , nương nhìn ra ta có tâm , nhất định bắt ta . Vậy chàng cũng cần lo lắng các nàng thích chàng, ta đều giải thích ."


      Lương Thông càng mất hứng, hướng người chuyển chuyển, nhìn ánh mắt thê tử : "Sao nàngvẫn còn có tâm a, ta phải sao, ngoại trừ nàng, ai ta cũng chạm vào, kẻ nào có mắt mà còn đưa đến, ta trực tiếp đạp ra ngoài, bán vào thanh lâu..."


      "Câm miệng, chàng hiểu nhiều, loại địa phương đó cũng biết." Phó Uyển thích nghe cái này, ghét bỏ xoay người.


      Đêm hè đồ ngủ đơn bạc, nàng xoay người như vậy, thân thể lung linh hấp dẫn dán vào lăn vòng, Lương Thông hô hấp nhất thời nặng nề, biết tức phụ vui vẫn mày dạn mặt dày dựa sát, ôm chặt người vào: "Nàng đừng sợ, ta chỉ cọ cọ giải khát, động."


      lỗ tai Phó Uyển bị đỏ lên.


      cọ như vậy, so ra càng cảm thấy xấu hổ a.


      " ngủ." Phó Uyển dùng khuỷu tay đẩy .


      "Uyển Uyển, Uyển Uyển..." Lương Thông mặc nàng đẩy, chỉ lo ôm người cho nàng trốn, bàn tay to bá đạo khi dễ nàng.


      qua bao lâu, Phó Uyển bị vuốt ve đến có khí lực.


      Mắt thấy lại sát gần tới, ngoài miệng động, cái vật vô lại kia lại tuyệt nhiên làm động tác trái ngược, Phó Uyển chịu nổi, lo lắng nhịn được mà làm tới, nhắm mắt chôn vào trong ngực , tay đưa tới bắt lấy …


      Lương Thông cả người run rẩy trận.


      Bạch Đinh gác đêm ở gian ngoài bỗng nhiên bừng tỉnh, nghiêng tai lắng nghe.


      Bên trong gia lại lời bậy bạ ...


      Ý thức được hai người làm cái gì, Bạch Đinh nhanh chóng dùng chăn che kín lỗ tai.


      ~


      Lan Hương lúc này ngược lại ngủ say sưa, chút cũng phát giác trước giường có người bước qua, vào khuê phòng nương nhà nàng.


      Từ Tấn năm đến đây, lại bước vào gian phòng quen thuộc, bình tĩnh đứng lát, mới tới giường.


      Vừa muốn xốc màn giường lên, chợt nghe thấy tiếng khóc nhàng nức nở, giống thú con kêu gào.


      Từ Tấn nhíu mày, đẩy màn ra.


      Đêm nay có chút ánh trăng, như trước mang theo đèn lồng, nhờ vào ngọn đèn mờ nhạt, nhìn thấy nàng nằm ngang, mắt đẹp nhắm chặt, mặt đều là nước mắt, miệng mơ hồ kêu cái gì .


      Từ Tấn dù thế nào cũng ngờ nhìn thấy cảnh tượng này.


      Bên giường còn chỗ đủ cho người nằm nghiêng, Từ Tấn thoát giày, thả màn lụa, sau đó nằm xuống, nửa chống thân thể nhìn nàng.


      Tiểu nương hai tay xếp ở lồng ngực, nhúc nhích như là rơi vào ngủ say, nhưng nước mắt ngừng rơi, như là chịu ủy khuất, hai phiến lông mày dài thống khổ nhíu lại, môi đỏ mấp máy.


      Đây là, gặp ác mộng?


      Từ Tấn nhích gần đến trước mặt nàng lắng nghe.


      "... Đừng , tỷ tỷ đừng ..."


      Từ Tấn tâm thần chấn động, liên tưởng ban ngày nghe được tin tức, đoán được nàng mơ thấy cái gì.


      Phó gia người khác đều vui mừng cho Phó Uyển, chỉ có nàng lo lắng thảm kịch kiếp trước tái diễn ?


      giây kia, Từ Tấn muốn biết lúc trước biết tin cáo phó của ,nàng phản ứng thế nào.


      biết nàng có bao nhiêu thương tâm, đời trước như thế nào cũng muốn tiếp tục phí tâm, chỉ hi vọng đời này, ngày, ở trong lòng nàng, chiếm cứ vị trí khác biệt so với người nhà của nàng, nếu gặp phải bất trắc gì,nàng cũng thương tâm thành như vậy, đương nhiên, làm cho mình gặp bất trắc.


      Yên lặng nhìn lát, Từ Tấn ôn nhu thay nàng lau nước mắt, cúi đầu ngậm lấy môi nàng, có dục vọng, chỉ nghĩ dùng thân mật như vậy, nhàng cắt ngang ác mộng.


      Tiểu nương dần dần khóc, mở môi ra, bản năng mà đáp lại.


      Động tác nho , khiến cái này hôn thay đổi mùi vị, Từ Tấn kìm lòng được ôm lấy eo nàng kéo vào trong ngực, hôn càng sâu.


      Xúc cảm quá mức chân , Phó Dung đột ngột bừng tỉnh.


      Từ Tấn cảm giác được, nâng mặt nàng lên : "Đừng sợ, là ta." xong ngồi dậy, ôm nàng lên đùi ngồi ở cuối giường: "Vừa mới thấy nàng khóc, mơ thấy cái gì?" Nàng nhắn xinh xắn, mỗi lần gặp mặt, đều muốn ôm nàng như vậy, cảm nhận trọng lượng của nàng đè lên đùi .


      Phó Dung đầu óc hỗn loạn, nghi hoặc : "Ta khóc ?"


      Từ Tấn tiện tay nhét khăn tay bên cạnh vào trong tay nàng: " đó đều là lệ của nàng, dường như nghe thấy nàng kêu tỷ tỷ."


      Phó Dung nháy mắt nhớ ra, vô thức xoa xoa khăn, giơ tay xoa trán: " nhớ ra, vương gia tại sao tới đây?" Ánh mắt đảo qua đèn lồng ngoài giường, ánh sáng êm dịu kia cũng làm cho mắt nàng nhức mỏi, khỏi nhích lại gần trong ngực nam nhân.


      Từ Tấn quan tâm quay người, để ngọn đèn soi vào nàng, cũng truy cứu nàng nhớ được giấc mộng hay là đơn thuần muốn cho , cúi đầu cười : "Buổi sáng nghe tỷ tỷ nàng có thai, việc vui lớn như vậy, đoán được nàng cao hứng, ta lại đây chia vui với nàng."


      Phó Dung miễn cưỡng cười cười, vừa muốn chuyện, liếc thấy váy ngủ dưới chân mình.


      Vào ban ngày nàng vui buồn nửa, thêm vào mấy ngày nay Từ Tấn đều lộ diện, trước khi ngủ liền tùy tâm chọn bộ váy mát lạnh, đơn bạc, màu xanh nhạt, phía dưới quần hồng nhạt lên ràng, nhìn lên nữa, bên trong cũng che dấu chỗ nào.


      Từ Tấn sao biết chọn ngày như vậy đây?


      Thương cảm sót lại trong mộng triệt để biến mất, Phó Dung cố gắng lấy lại tinh thần, nhân lúc Từ Tấn bởi vì thương tiếc nàng khóc, chưa chú ý tới quần áo nàng nhàng ho, giọng khàn khàn : "Cổ họng khó chịu, vương gia thả ta xuống rót cốc nước ."


      "Ta rót cho nàng." Từ Tấn thanh ôn nhu, chờ Phó Dung cự tuyệt buông nàng ra, quay người xuống giường.


      Phó Dung nghi hoặc mà nhìn bóng dáng cao lớn.


      Người này, có phải bởi vì có thể tham hoan, cho nên vui vẻ tốt với nàng trước hay ?


      Quản như thế nào, Phó Dung lặng lẽ dời đến chân giường, kéo chăn nghiêm nghiêm thực thực bọc chính mình lại, chỉ lộ đầu ra. Nhìn bên cạnh nhiều chỗ trống như vậy, thầm may mắn đêm nay ngủ tâm tình tốt, đặt Đoàn Đoàn ở giường, giờ nó ngủ trong lồng, trừ phi có động tĩnh lớn, con vẹt lười đấy tỉnh.


      Từ Tấn bưng trà về, xa xa nhìn thấy nàng co lại ở chân giường, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.


      Lại là nàng lừa , cho rằng nàng khó chịu , nguyên lai là nửa chiêu điệu hổ ly sơn.


      "Còn muốn uống sao?" dừng ở trước giường, trêu tức hỏi nàng.


      Phó Dung có chút khát, thấy Từ Tấn thoạt nhìn tâm tình tệ, gật gật đầu, đưa tay nhận.


      Từ Tấn ý vị thâm trường mà nhìn chằm chằm vào cánh tay nàng.


      "Vương gia đêm nay nháo được ?" Phó Dung cầu xin nhìn .


      Từ Tấn trả lời, chỉ đặt bát trà lên tay nàng, đợi nàng uống xong, đem non nửa bát còn lại bên trong tất cả đều uống hết, lại đặt lên tủ đầu giường. lần nữa hạ màn lụa xuống, lười biếng tựa vào đầu giường, hai tay gối ở sau đầu hỏi xéo nương đối diện: "Đoán thử xem đêm nay trừ bỏ chúc mừng, ta còn muốn làm cái gì?"


      Phó Dung co rụt cổ lại, giọng thầm : "Chỉ cần vương gia thủ lễ, cái khác đều tùy vương gia."


      Từ Tấn cười cười, đặt hộp trang sức bằng gỗ tử đàn sang bên cạnh.


      Phó Dung mắt sáng lên, kinh hỉ nói: "Là cái hộp trân châu kia?"


      Từ Tấn nhìn nàng cười: "Có phải hay , nàng mở ra nhìn xem chẳng phải biết?"


      Phó Dung cố làm ra vẻ hiểu, ngượng ngập : "Ta đợi vương gia rồi xem."


      Nàng thông minh mắc mưu, giả trang xấu hổ ngoan ngoan đền giảo hoạt khả ái, Từ Tấn nhịn được cũng nghĩ nhịn, ngồi dậy lần nữa ôm nương cuộn thành quả cầu vào trong ngực, cúi đầu cắn lỗ tai nàng: "Nàng cho là nàng qua, ta liền làm gì được nàng? Nàng cho là người nàng thêm tầng chăn, ta liền chạm vào nàng?"


      Phó Dung cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là tự trói, hai tay đều bị chính mình khóa ở trong chăn, Từ Tấn cánh tay thoải thoải mái mái vây khốn nàng, nàng đến đôi chân cũng tiện nhúc nhích, chỉ có thể quay đầu tránh né môi nhiệt tình. Nhưng làm sao mà trốn được? Lỗ tai bị môi bắt lấy,thân thể Phó Dung hơn nửa mềm nhũn, vừa rụt cổ vừa nhuyễn giọng cầu : "Vương gia đừng làm rộn, ta sợ ngứa..."


      "Sinh hài tử cho ta, ta tha cho nàng." Từ Tấn vừa ăn nàng, vừa bên tai.


      Phó Dung ngơ ngác.


      Từ Tấn cũng ngẩng đầu, ôm nàng bình phục: "Nùng Nùng, ta và Lương Thông tuổi tác giống nhau, nàng nhìn thành thân trước ta, giờ lại sắplàm phụ thân trước ta, Nùng Nùng kiên cường lên chút, năm nay cũng cho ta đứa?" Phái Cát Xuyên tới chiếu cố nàng, dặn dò Cát Xuyên cẩn thận thay nàng xem mạch, biết thân thể nàng có bất cứ vấn đề gì, đời trước 3 năm có thai, hơn nửa là Từ Yến được.


      Phó Dung cắn môi, nhắm mắt lại bực bội : "Người đừng nữa, muốn , đợi kết hôn sau lại tiếp."


      Từ Tấn nâng mặtnàng, thơm ngụm ở miệng : "Ta biết, nhưng mà liên tục nhìn việc vui của người khác, ta sốt ruột."


      Phó Dung quay đầu, mặt lại trắng bệch.


      Từ Tấn thấy nàng sợ đêm nay muốn động, buồn cười buông người xuống, mở hộp trang sức ra cho nàng nhìn: "Cho nàng thêm lần."


      Ngũ sắc trân châu hào quang sáng chói, Phó Dung dễ chịu chút, nhận lấy đùa giỡn hai cái, nhìn thấy phía dưới dường như có gì đó, lấy ra nhìn, hóa ra là cái dây Trường Mệnh.


      Từ Tấn hài lòng nhìn kinh ngạc trong mắt nàng, ôn nhu : "Đây là cái dây năm ngoái nàng đưa ta, bây giờ ta đeo lên cho nàng, chúng ta cùng nhau sống lâu trăm tuổi."



      PS: Chương sau muốn làm Đại Vũ trị thủy, có nàng nào biết là làm gì ko???? Trong vòng 3 tiếng nữa, có nàng nào đoán đúng ta post tiếp luôn.
      Last edited: 11/3/19
      Uyên Sama, thanhbinh, hauyen280346 others thích bài này.

    5. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Sao ta thấy cái việc muốn làm hơi có mùi mờ ám vậy a~ :yoyo36:
      hanayuki82heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :