1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 98

      Phó Dung hôm nay mặc bối tử trang hoa màu liễu xanh, phía dưới là chiếc quần trắng trang nhã, thướt tha từ đầu cầu thang tới, như luồng gió mát mùa hè, khiến người ta nhìn vui vẻ thoải mái.


      Thôi Oản, Tần Vân Ngọc hai tỷ muội sóng vai ngồi phía dưới, bên tay phải Thục phi, thấy nàng lên, cùng nhau đứng dậy, cười gọi "Phó tỷ tỷ" .


      Phó Dung gương mặt thanh tú ửng đỏ, gật gật đầu, cúi đầu hành lễ với Thục phi, lông mi dài khẽ rung động, dám nhìn phía bên trái Thục phi.


      Thục phi hoa, bây giờ có được con dâu như hoa như ngọc, người cũng ôn hòa nhu thuận, đó là thích từ trong tư tưởng, đợi Phó Dung đứng thẳng lên, nàng chỉ vào nhi tử vẫn như cũ quay đầu nhìn song cửa, giải thích với Phó Dung: "Cảnh Hành bọn họ lát nữa mới tỷ thí, trước hết đến bên này ngồi chút, sắp thành người trong nhà, Nùng Nùng đừng câu thúc."


      Phó Dung đầu rũ thấp thêm phần, quay người hành lễ với Từ Tấn: "Gặp qua vương gia."



      Từ Tấn rốt cuộc dời tầm mắt từ ngoài cửa sổ, nhìn về phía vị hôn thê của mình, mặt biểu cảm, giống như quan sát người xa lạ.


      Tiểu nương mười lăm tuổi đứng cách vài bước chân, gió sông bên ngoài thổi tới, váy dài của nàng lướt bên, lộ ra đôi giầy thêu màu hồng, phía đính đóa mẫu đơn hồng hồng, mũi giày hơi hếch lên, hoạt bát hoạt bát. Quần trắng phía , hai tay nàng rũ xuống tự nhiên, ngón giữa tay phải đeo nhẫn màu phỉ thúy, mười ngón tinh tế trắng nõn, ống tay áo lộ ra thải tuyến, ánh mắt Từ Tấn dừng lại ở đó chốc lát, tiếp tục hướng lên , liên tiếp đảo qua cái cổ tuyết trắng oánh nhuận, khuôn mặt đẹp trong trắng lộ hồng ...


      So với hồi tháng giêng, vóc dáng cao hơn, người dường như nở nang thêm chút.


      Vừa nhìn biết, nàng những ngày này cho dù bởi vì gả cho mà tâm hoa nộ phóng, cũng chưa từng bởi vì bỏ lỡ người nọ mà cơm nước màng.


      Chẳng quá là nữ nhân thức thời thôi.


      Từ Tấn đứng lên, với Thục phi: "Nương, ta ra ngoài nhìn xem."


      "Ngồi xuống, bên ngoài có gì đáng xem." Thục phi ngẩng đầu trừng , mắt mang uy hiếp.


      Bên kia Tần Vân Ngọc ồn ào : "Đúng vậy, đúng vậy, Tứ ca gấp cái gì a, Phó tỷ tỷ vừa đến huynh liền , phải là thẹn thùng chứ?"


      Từ Tấn bất đắc dĩ nhìn nàng cái, lại ngồi xuống.


      Thục phi lưu lại vị trí bên cạnh cho Phó Dung, lúc này vẫy tay tỏ ý bảo Phó Dung ngồi lại đây, nắm tay nàng hỏi: "Dùng điểm tâm chưa?"


      Nàng ngôn ngữ thân thiết, Phó Dung thả lỏng ít, cười : " dùng rồi. đường nghe nương nương khởi hành từ rất sớm, trong lòng ta băn khoăn, nương nương có thể dậy từ hửng sáng, làm sao ta lại ở nhà ngủ nướng? Tiến vào nhìn thấy ngài, mới biết được các nàng lừa ta, nương nương mặt mày rạng rỡ, ràng là ngủ no mới dậy."


      Thục phi quen Phó Dung, lần trước Phó Dung tiến cung lại có chút câu nệ, bởi vậy Thục phi cũng coi như là hiểu biết tính tình Phó Dung, mới bắt đầu còn làm Phó Dung băn khoăn, Phó Dung vừa xong, nàng mới phản ứng lại, tiểu nương là khen nàng khí sắc tốt đây, nhất thời bật cười, nghiêng đầu nhìn Từ Tấn: "Nghe thấy , Nùng Nùng miệng này là ngọt, so với hai muội muội concàng có thể dỗ người."


      Miệng ngọt...


      Từ Tấn kìm lòng được lại nhìn về phía Phó Dung.


      Vừa vặn Phó Dung cũng lặng lẽ liếc về phía , ánh mắt đụng chạm, Phó Dung như con thỏ bị kinh hãi lập tức rũ rèm mắt xuống, môi đỏ nhấp , giống Quan ca nhi lúc làm sai chuyện dám nhìn thẳng mẫu thân, bộ dáng chột dạ sợ hãi bị mắng.


      Từ Tấn chuyển mắt .


      Nàng quả nên sợ hãi, trước đó mắng có thù tất báo, giờ lại phải về bên cạnh , nàng khẳng định sợ vắng vẻ nàng ?


      Nhưng dù thế nào nàng cũng thể tưởng tượng được, chân chính vui nàng điều gì.


      Thục phi nhìn biểu củahai người ở trong mắt, càng thêm cảm thấy nhi tử thông suốt, liếc mắt trừng Từ Tấn cái, quay lại chuyện với Phó Dung.


      Trò chuyện mãi lúc, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, bịch bịch bịch, rất nhanh thiếu niên lang mặc hoa phục chạy tới: "Tứ ca, tỷ thí sắp sửa bắt đầu, huynh thế nào vẫn còn ở ngồi bên này? Nhanh lên thuyền rồng chuẩn bị , Nhị ca huynh sợ chiến đó!


      Lên đến nơi, mới phát trong nhã các có thêm nương, Từ Hạo hai mắt bình tĩnh nhìn, nhận ra được, đó là Tứ tẩu tương lai của .


      sờ sờ đầu, xấu hổ cười, "Tứ tẩu tới a."


      xưng hô như thế, Phó Dung vội vàng cúi đầu.


      Thục phi giả vờ tức giận, oán trách nhi tử: "Đừng biết lớn , muốn gọi Tứ tẩu mấy ngày nữa hẵng gọi."


      Từ Hạo nháy nháy mắt với huynh trưởng.


      Từ Tấn chút lưu tình, lại đứng lên, "Nương, sắp đến lúctỷ thí, ta và Lục đệ trước."


      "Từ từ" Thục phi gọi 2 người con trai lại, nháy mắt với cung nữ hầu hạ bên người, cười theo: "Nghe thuyền hoa khác đều đánh cược thắng thua, đến đây, chúng ta cũng làm mâm, phần đặt cược của ta chuẩn bị xong hết rồi." xong, lấy trân châu Nam Hải to cỡ quả trứng gà trong tay cung nữ, đặt lên khay, ánh mắt đảo quanh 2 người con trai bên cạnh: "Năm nay lão Lục cũng lên thuyền tỷ thí, ta cá 2 em các ngươi ai thắng đây?"


      Từ Hạo kìm lòng được ưỡn ngực, đáp lời mẫu thân, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Thôi Oản: "Nương đặt cho ta , người thuyền của ta đều được chọn kỹ lựa khéo ra tới, tuyệt thể so kém với bốn người kia!"


      Tần Vân Ngọc le le lưỡi: "Tự biên tự diễn biết xấu hổ, ta cược Khang vương điện hạ, người ta thắng rất nhiều lần." Tiểu nha đầu hiển nhiên đến có chuẩn bị, thả thỏi bạc hai mươi lượng vào.


      Từ Hạo khẩn trương hỏi Thôi Oản: "Oản Oản thế nào?"


      Thôi Oản mím môi cười, "Lục ca lần đầu hạ tràng, ta đương nhiên phải đặt Lục ca thắng, chúc Lục ca thu hoạch đại thắng."


      Từ Hạo mặt mày rạng rỡ.


      Thục phi cười hỏi Phó Dung: "Hai người bọn họ đều chọn rồi, Nùng Nùng tuyển ai? Ta cũng đặt Lục đệ con, tuổi, cho tăng thêm chí khí."


      Phó Dung nhận lấy thỏi bạc Mai Hương đưa qua, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, nhưng ra miệng.


      Tần Vân Ngọc vụng trộm cười, ngó nhìn Từ Tấn, cố ý chọc giận : "Phó tỷ tỷ cũng chọn Lục ca , Lục ca đến đây còn chào hỏi tỷ, Tứ ca câu cũng , chúng ta đều chọn !"


      Thục phi lời, cười nhìn náo nhiệt.


      Phó Dung đỏ mặt, do dự.


      Từ Hạo ồn ào theo: "Tứ tẩu mau lên a, ta và Tứ ca còn vội , ngươi xem ngươi chọn, Tứ ca cũng động chân di chuyển."


      Từ Tấn lạnh lùng liếc cái, nhấc chân về phía trước.


      Phó Dung vào lúc tới đầu bậc thang thả bạc vào khay, gì, quay người chạy đến bên cửa sổ, đưa lưng về phía mọi người.


      Tần Vân Ngọc cười nàng: "Phó tỷ tỷ sao lại chạy, tỷ còn chưa chọn ai đâu a?"


      Thục phi chọc trán nàng cái: "Sao lại chọn? Các ngươi đều khi dễ Tứ ca con, Phó tỷ tỷ con đương nhiên chọn Tứ ca, ta nghe thấy rồi , lát Tứ ca con quả nhiên thắng, ai cũng đừng hòng quỵt nợ."


      Tần Vân Ngọc thuận theo, cướp lấy khay làm nũng.


      Bên kia Từ Tấn chậm vội mà xuống dưới lầu.


      Từ Hạo nhích gần đến bên cạnh giọng : "Chúc mừng Tứ ca a, lần trước ở phủ tướng quân nhìn , hôm nay thấy, Tứ tẩu cùng với huynh là trời đất tạo nên."


      Từ Tấn giống như nghe thấy, tới phía trước thuyền rồng, sắp tách ra mới gọi : "Lên thuyền cẩn thận chút, đừng cướp lời người khác."


      Đua thuyền này chỉ là vì náo nhiệt, nếu vì tranh thắng thua đánh nhau, chỉ làm cho phụ hoàng vui. Đạo lý này bọn họ mấy người lớn đều hiểu, Lục đệ tính tình vẫn là đứa , ngộ nhỡ bị người khác cố ý chọc giận, dễ xúc động gây việc.


      Từ Hạo sảng khoái đáp tiếng, chạy tới thuyền rồng của mình.


      Từ Tấn lắc lắc đầu.


      Khang vương đứng thuyền rồng, xa xa khiêu khích : "Lão Tứ trễ thế này mới đến, có phải dám so tài cùng Nhị ca hay ?"


      Từ Tấn chắp tay với cái, ánh mắt rơi vào thuyền rồng bên cạnh Khang vương.


      Từ Bình thân bạch y, đứng quay lưng lại bờ sông, đầu cắm trâm ngọc cổ xưa ánh sáng, như con người , dửng dưng tranh.


      tranh sao?


      tranh, vì sao cố ý Tây Sơn dụ nàng gặp mặt? Mất công mười câu, ai biết bọn họ làm cái gì?


      Từ Tấn mặt trầm như nước, sải bước rời .


      ~


      Các thuyền hoa tiến đến xem so tài, các quý nhân cũng đều gom vào đứng trước cửa sổ.


      Phó Dung đứng ở bên trái Thục phi, chỗ các nàng bên này gần với vị trí chiếc thuyền hoa của Gia Hòa đế cũng xem so tài, từ cao nhìn xuống thấy rất ràng mấy người chưa xuất phát bên bờ.


      Trước tiên nhìn thấy, đương nhiên là An vương.


      Nhìn đạo thân ảnh kia hệt như di thế độc lập, Phó Dung rất tiếc hận. gả cho An vương, nàng cái gì cũng cần làm, chỉ cần chiếu cố tốt ăn uống sinh hoạt của An vương, ở bên cạnh nhàn rỗi bồi , dỗ cao hứng, chuyện bên ngoài, mìnhhắn đều có thể thu phục, nàng thanh thản ổn định ở An vương phủ mấy năm, là có thể theo tiến cung .


      Nào giống Từ Tấn a, muốn giữ mạng sống, muốn chuyển bại thành thắng, phải bận tâm đâu.


      Tầm mắt chuyển tới người Từ Tấn khỏi mang theo vài phần u oán.


      Từ Tấn lúc này là vô tâm lo chuyện khác, cởi áo khoác giao cho Hứa gia, đứng ở đầu thuyền, động viên sĩ khí vài câu, rồi tới cái trống lớn sơn đỏ, tay cầm dùi trống, vận sức chờ phát động.


      Phó Dung cười cười, có vài phần hứng trí.


      thể , Từ Tấn có vẻ ngoài đẹp, loại chuyện này do làm, giơ tay nhấc chân cũng quý khí đầy đủ, thần thái sinh động. So sánh với Khang vương như củ cải đỏ bên cạnh, quả thực khác nhau trời vực. Nhìn thấy như vậy, nàng nên may mắn mới phải, nếu như Từ Tấn giống Khang vương, Phó Dung còn biết mình có dũng khí gả sang hay .


      Miên man suy nghĩ, bên bờ đột nhiên truyền đến ba tiếng trống vang rền.


      Hệt như sư tử rống, tiếng trống chưa ngừng, nhóm tay trống thuyền rồng ào ào đáp ứng, cánh tay nhất tề vung lên, dùi trống mạnh mẽ nện xuống. Vạn trống cùng vang, sông Định Hà phảng phất như rung chuyển theo, tim đập cũng rối loạn tiết tấu.


      vất vả hoàn hồn, thuyền rồng chặn trước cản sau lao về phía trước rồi.


      Ánh mắt Phó Dung rất nhanh lại đuổi theo thân ảnh Từ Tấn.


      Có chút kỳ quái, tiếng trống đồng thời vang lên nhiều như vậy, nàng lại dường như có thể phân biệt được thanh Từ Tấn gõ ra.


      Nàng nhìn , nhìn thuyền rồng ở dưới chân theo tiếng trống dồn, dần dần vượt lên đầu.


      Phó Dung cúi đầu cười.


      Vị hôn phu này của nàng, là nam nhân cả người tràn đầy lực lượng. Phó Dung chưa từng biết chiến trường giết địch tư thế hiên ngang oai hùng thế nào, cũng giống như nàng từng nhìn lén ca ca luận võ mà xem Từ Tấn cùng người khác so chiêu, nàng chỉ ở trong đêm đen, nơi màn trướng giam cầm, bản thân cảm nhận được thứ lực lượng khác của , lần lại lần, biết mỏi mệt.


      Nam nhân như vậy, nếu như ngoài ý muốn bị hại, thể làm được vị trí kia?


      Ánh mắt rơi vào cổ tay, dây Trường Mệnh lộ ra đoạn, châu ngọc màu vàng phía lấp lánh ánh kim.


      ~


      Thuyền rồng so tài hăng hái, Túc vương đoạt giải nhất.


      Thục phi cười tủm tỉm đưa tất cả đặt cược cho Phó Dung, biết Phó Dung xấu hổ, tiếp tục trêu ghẹo, "Cảnh Hành lúc này khẳng định là bồi phụ hoàng , lát tới, chúng ta xem được phần thưởng tốt gì."


      Phó Dung giả vờ xấu hổ.


      Thôi Oản cùng Tần Vân Ngọc hai người giọng thương lượng phải đem cướp lấy phần thưởng của Từ Tấn chia đều.


      Chờ đủ hai khắc, hai huynh đệ Từ Tấn, Từ Hạo mới qua đây.


      Từ Tấn chẳng biết từ lúc nào đổi thân y bào, nước da như ngọc, chút cũng giống như vừa mới trải qua trận kia. Từ Hạo cũng thay quần áo, mặt biết là bởi vì thẹn thua người hay là chưa hoãn khí, sót lại đỏ ửng.


      "Nương, cho người thu dọn đồ đạc , sắp phải lên đường hồi cung." Từ Tấn thong dong ngồi vào chỗ, chuyện cùng Thục phi.


      Tần Vân Ngọc dưới dưới quan sát , ngạc nhiên : "Tứ ca đoạt giải nhất được thưởng cái gì a, nhanh lấy ra cho chúng ta nhìn xem!"


      Từ Tấn cúi đầu uống trà.


      Từ Hạo rầu rĩ : "Phụ hoàng chuẩn bị đồ tốt, ngược lại Tứ ca muốn, chỉ cầu Thanh Phong các."


      "Thanh Phong các?" Thục phi nghi hoặc mà lặp lại.


      Từ Hạo xem thường nàng chưa nghe qua Thanh Phong các, chỉ ra ngoài cửa sổ : "Chính là tòa tửu lâu kia, đầu bếp tay nghề nhất lưu, Tứ ca thích nơi đó ăn cơm, ngại bình thường phái người đặt chỗ quá phiền toái, cầu phụ hoàng mua cho , bị phụ hoàng khiển trách là thèm ăn đến có tiền đồ."


      Thục phi lúc này mới biết nhi tử thích ăn như thế, dở khóc dở cười.


      Phó Dung ngược lại nhớ tới đoan ngọ năm ngoái, xem ra ngày đó Từ Tấn đưa Thanh Phong các cũng phải chỉ là vì tìm cơ hội tiếp cận nàng, còn có tầng nguyên nhân là chính mình thích, bất quá Thanh Phong các đồ ăn mùi vị quả sai...


      Nhớ tới đồ ăn, khỏi nghĩ tới ngắn ngủi hôn môi ở cái nhã gian kia, nhớ tới lúc ấy Từ Tấn chủ động nhiệt tình với nàng, Phó Dung thầm hối hận, sớm biết hôm nay, lúc trước nên lòng theo , bây giờ phải bớt việc ? Lời còn ra được đến thế, nếu như nàng có bản lĩnh biết trước hậu , đời này khẳng định vẫn luôn thành thành trốn ở nhà, cho Từ Tấn có cơ hội nhìn trúng nàng.


      Nàng thốt tiếng, buông mi ngồi xuống, giống như đắm chìm trong hồi ức, Từ Tấn lơ đãng quét hai mắt, đột nhiên có chút hối hận vừa rồi xúc động.


      Nàng hẳn cho rằng là vì nàng mới cầu Thanh Phong các ?


      muốn biện pháp ngăn cản nàng tự mình đa tình, bờ bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu vang.


      Hoàng Thượng chuẩn bị khởi hành .


      Thục phi đứng lên, vỗ vỗ tay Phó Dung : "Được rồi, ta cùng Oản Oản hồi cung trước, Nùng Nùng khó được ra cửa, ở chỗ này cùng Vân Ngọc tiếp tục ngắm cảnh , đợi chúng ta vào thành các ngươi hãy trở về, miễn cho đường đợi uổng công." Lại nghiêng đầu phân phó Từ Tấn: "Cảnh Hành lưu lại chiếu cố hai người bọn họ, đều là ta sai người đón tới đây, bên cạnh có ai theo, đổi người khác chăm sóc ta yên tâm." Ngữ khí nhu hòa, ánh mắt lại cho cự tuyệt.


      Từ Tấn khiếp sợ: "Nương..."


      "Con ngồi lại, ta có Lục đệ con bồi, cần con đưa." Thục phi dùng sức đè nhi tử xuống, "Ta giải thích với phụ hoàng con."


      Từ Tấn đầu lớn như cái đấu, khổ nỗi mẫu thân quyết tâm, nhìn hai nương bên kia, đành phải sầm mặt đáp ứng, xuống trước dặn người.


      Đảo mắt trong nhã các chỉ còn hai người Phó Dung, Tần Vân Ngọc.


      Tần Vân Ngọc nháo Phó Dung: "Dì muốn cho Tứ ca nhiều thời gian bồi tỷ, Phó tỷ tỷ, tỷnói muốn ta trước bước hay ?"


      Phó Dung vội vàng kéo nàng lại, giọng trách mắng: "Bên ngoài lộn xộn, muội đừng loạn."


      Tần Vân Ngọc chỉ thuận miệng chút, thấy Phó Dung thẹn thùng giống vừa rồi, cũng có tâm tư đùa, mời nàng ngồi xuống chuyện.


      bờ bởi vì Gia Hòa đế khởi hành nháo ra động tĩnh, hỗn loạn kéo dài rất lâu mới hết. Như người nhà trống, bở Định Hà triệt để yên lặng hẳn, xa xa còn có thuyền hoa chưa rời , nhưng khoảng cách quá xa, có thanh cũng truyền tới bên này.


      Nha hoàn của Tần Vân Ngọc tới: " nương, Phó nương, vương gia hỏi các người muốn Thanh Phong các dùng cơm, hay là để bên kia đưa tới."


      Phó Dung để Tần Vân Ngọc chọn, Tần Vân Ngọc cần nghĩ ngợi: "Đưa tới , người bên kia đông, ta ngại ầm ĩ."


      Phó Dung có dị nghị.


      Tiểu nha hoàn xuống đáp lời.


      Từ Tấn ngồi gần cửa sổ, nghe được trả lời, cho nàng ra ngoài sắp xếp.


      Chung quanh an tĩnh lại, Từ Tấn tựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần.


      Lạch cạch lạch cạch, nghe thấy cầu thang vang lên tiếng bước chân thanh thiển.


      Là nàng tới tìm ?


      Từ Tấn tư thế đổi, ánh mắt cũng mở ra.


      "Tứ ca mệt mỏi?"


      Lại là thanh quen thuộc, bất quá Từ Tấn bực bội, mở mắt ra nhìn Tần Vân Ngọc: "Có chuyện gì sao?"


      Tần Vân Ngọc hắc hắc cười, ngón tay lặng lẽ chỉ lên : "Phó tỷ tỷ mời huynh lên, dường như muốn hỏi thăm linh hồ với huynhkìa."


      Tim Từ Tấn bỗng nhiên đập nhanh hơn.


      Rốt cuộc nhịn được sao?


      ngồi động, lúc Tần Vân Ngọc nghi hoặc nhíu mày mới đứng lên: "Ta nghe Phó nhị thiếu gia nhắc tới, đệ đệ Quan ca nhi rất thích hồ ly, nàng hẳn cũng là thay đệ đệ hỏi thăm. Nếu nàng hỏi, ta lên trả lời nàng vài câu, nhưng mà việc này truyền ra ngoài ổn, biểu muội..."


      "Ta biết ta biết, ta mới lung tung, Tứ ca mau lên thôi!" Tần Vân Ngọc nháy nháy mắt đáp lại.


      Từ Tấn vẻ mặt bất đắc dĩ, đến cầu thang.


      Lên tầng , nhìn thấy nàng ngồi trước cửa sổ đưa lưng về phía bên này, gió xuyên qua khe hở màn trúc thổi vào, sợi tóc nàng giương .


      Nàng muốn với cái gì?


      Từ Tấn đanh mặt qua, ngồi vào chỗ đối diện Phó Dung, "Nàng tìm ta?"


      Phó Dung ngước mắt nhìn , thấy ánh mắt trong trẻo, nàng cúi đầu, nắm chặt ngón tay hỏi: "Năm ngoái, đầu tiên là bởi vì Ngô thế tử, vương gia giận dỗi rời , sau đó ta lại sơ ý lộ ra tin tức Giải Độc hoàn ... Ta biết vương gia sớm quên ta, ta cũng dám mong muốn xa vời vương gia còn có thể đối tốt với ta giống như trước đây, chỉ là, đại hôn gần tới, ta, ta muốn hỏi xem vương gia, người còn chịu tha thứ cho ta sao?"


      thanh sợ hãi, thấp thỏm bất an.


      Từ Tấn trầm mặc, mãi lúc mới : "Bản vương mọn như vậy."


      biết nàng vô tình với Ngô Bạch Khởi, cũng biết Từ Diệu Thành là người kín miệng.


      Phó Dung như nghe thanh của trời, vui mừng ngẩng đầu: " như vậy, vương gia giận ta ?"


      Từ Tấn chuyển mắt .


      Phó Dung hiểu được, tức giận có nghĩa là thích nàng như trước đây, nhưng Từ Tấn triệt để vắng vẻ nàng, nàng nên có tin tưởng, nhăn nhó lát, đỏ mặt : "Vương gia, đoan ngọ vương phủ đưa quà lễ tới, ta nghe xong, cũng chuẩn bị cho vương gia phần lễ vật..."


      xong lại cúi đầu.


      Cho lễ vật?


      Từ Tấn khá bất ngờ, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu nàng, đợi nàng lấy ra, chờ nửa ngày thấy nàng có động tác, cau mày : "Lễ gì?"


      Nguyện ý thu nhận, mới có thể tò mò.


      Phó Dung càng thêm sợ, chậm rãi tuột dây Trường Mệnh cổ tay ra, nâng lên đưa tới trước mặt nam nhân, thành thành : " giấu vương gia, lần trước đưa vương gia dây kia, bởi vì vương gia luôn tới vào ban đêm, ta trong lòng bực bội vương gia, lúc kết dây phải rất chân thành..."


      Còn chưa hết, phát trong mắt phượng nam nhân lấp lóe ánh sáng hung dữ, Phó Dung vội vàng nhuyễn giọng giải thích: "Vương gia yên tâm, dây này giống, ta xâu mỗi hạt châu đều ở trong lòng cầu Bồ Tát lần, cầu Bồ Tát phù hộ vương gia phúc thọ vô cương..."


      "Ta làm sao biết lúc nàng xâu dây, trong lòng đến cùng niệm cái gì?" trải qua lần, Từ Tấn mới tin hoa ngôn xảo ngữ của nàng.


      "Vậy người vì sao ta thành tâm?" Nam nhân quay rồi, Phó Dung như cũ ngồi yên ổn, trong lời lại mang theo khóc nấc: "Thánh chỉ hạ, vương gia chẳng bao lâu trở thành phu quân của ta, ta cầu Bồ Tát phù hộ vương gia sống lâu trăm tuổi có cái gì đúng sao? Chẳng lẽ ta hi vọng vương gia đoản mệnh?"


      Từ Tấn bước chân khựng lại.


      Phó Dung vụng trộm liếc nhìn bóng dáng cái, nước mắt rơi xuống: "Vương gia tin ta, ta có gì để , dây Trường Mệnh này coi như là ta làm rơi, ta đây liền vứt !" xong đưa tay ra túm thừng mành.


      Màn trúc rủ xuống rất nhiều, giật mạnh thừng hai cái mới lộ ra tia cửa sổ.


      Phía sau chậm chạp có động tĩnh, Phó Dung cười lạnh, nâng màn trúc lên hơn nửa.


      Lúc nàng chuẩn bị vươn tay ném dây Trường Mệnh ra ngoài cửa sổ,tay Từ Tấn như cơn gió kéo lại, giữ chặt nàng.
      Last edited: 11/3/19
      Uyên Sama, thanhbinh, hauyen280349 others thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Nhân dịp trung thu, tặng các nàng chương nữa.


      ☆ Chương 99


      Từ Tấn luôn cho rằng, Phó Dung đối với An vương có chút tình ý, sâu đậm, cũng hơn đối với nhiều. Cho nên cùng là vương gia, sau khi trùng sinh Phó Dung nhiều lần cự tuyệt , lòng chạy theo An vương. Trong chuyện này hơn nửa cũng có thể xác định nguyên nhân, ví như đời trước vị trí kia khả năng rơi vào tay An vương, từ trước Phó Dung nhìn trúng An vương, nàng đối với bản thân An vương khẳng định cũng rất ưu ái.


      Nhưng vừa vặn nghe Phó Dung nàng lòng hi vọng sống lâu (trường mệnh), nghe nàng hỏi ngược chẳng lẽ nàng hy vọng sớm chết, Từ Tấn đột nhiên có suy đoán khác.


      Có lẽ Phó Dung trốn , là bởi vì chết sớm? Mà An vương vẫn sống được rất tốt ?


      Nàng tìm lợi tránh hại như vậy, bởi vì việc này chịu chấp nhận làm trượng phu, cũng còn thôi, biết có tội...


      Nhưng nàng nên dối gạt , thầm chê cười nhìn .


      Vừa nghĩ tới đời trước mình ở trước mặt nàng uy phong, lạnh lùng nghiêm nghị, đời này nhiều lần lấy lòng nàng, nàng còn hiếm lạ, còn đem loại chuyện đó để lừa , Từ Tấn liền bụng lửa giận sôi trào. Sau khi trùng sinh liền coi nàng làm vương phi mà trông giữ, tuy rằng động cơ thuần khiết, nhưng cũng nghĩ thay nàng bảo vệ tỷ tỷ, đệ đệ. Còn nàng sao, nàng nhìn thấy trượng phu này, thế nhưng chút hưng phấn tưởng niệm, dối đến thiên y vô phùng. Thử hỏi người nam nhân nào có thể dung thứ nữ nhân của mình vô tình, vô nghĩa giữ nữ tắc như thế ?


      "Người làm đau ta !"


      Tay nam nhân càng nắm càng chặt, Phó Dung đau, ủy khuất trách mắng.


      Từ Tấn bỗng nhiên hoàn hồn, cúi đầu, đối diện ngấn lệ trong mắt Phó Dung, ánh lệ rung rưng, giống sao đêm lấp lánh.


      Biết nước mắt nàng có bao nhiêu dụ hoặc có thể dỗ người, Từ Tấn mau chóng lui về sau, nhìn dây Trường Mệnh trong tay, mặt mày lạnh tanh : "Những thứ khác ta cũng để ý nàng ném hay , còn dây Trường Mệnh, loại lễ vật này, ta thà tin là có. Hơn nữa mẫu thân dặn ta đối tốt với nàng, vì nể mặt mũi mẫu thân, ta tin nàng thêm lần."


      Phó Dung cúi đầu xoa xoa tay, cắn môi trả lời.


      Từ Tấn liếc về phía tay nàng, thấy rõ đến cùng mình bóp thành cái dạng gì, nghĩ cũng phải vấn đề lớn, xoay người : "Còn chuyện gì sao?"


      " có, vương gia cứ tùy tiện."


      Phó Dung chậm rãi ngồi vào ghế, màn trúc vừa mới kéo lên nửa, nhìn ra phong cảnh Định Hà xa xa. Gió thổi tới, bên tai luồng tóc rối nhàng phất động, giống lông vũ của Đoàn Đoàn mềm mại cọ nàng, Phó Dung tiện tay giắt vào sau tai, phát giác ra nam nhân u nhìn chăm chú, nàng rũ rèm mắt xuống, như buồn bã bi thương.


      Từ Tấn yên lặng nhìn, nhìn nàng sườn mặt mĩ lệ, nhìn nàng thần sắc réo rắt thảm thiết đủ để cho bất kì người nam nhân nào thương tiếc.


      Nhưng nàng thương tâm cái gì?


      Chắc chắn phải bởi vì hai người sắp thành vợ chồng, đối với rễ tình đâm sâu, vì vắng vẻ chút là có thể làm cho nàng thương tâm?


      Chẳng qua là làm bộ làm tịch muốn dỗ mềm lòng thôi.


      Từ Tấn sớm lĩnh hội nữ nhân này gạt người lô hỏa thuần thanh, đương nhiên dễ dàng bị lừa nữa, sải bước xuống cầu thang.


      có tiếng bước chân dưới lầu, Phó Dung dựa lên ghế, tay phải nhàng vuốt cằm, mặt trầm tư.


      Nàng quả nhiên đánh giá thấp Từ Tấn.


      Người ta đường đường là vương gia, đầu tiên bị nàng mắng là có thù tất báo, hung tàn, dễ giết, lại thiếu chút nữa vì nàng bại lộ tội hoài bích (cất giấu đồ quý), tại sao có thể bởi vì nàng có chút mềm yếu lập tức sát tới gần ôn nhu trấn an? Từ Tấn phải là nam nhân tục tằn thấy sắc ngu muội, vốn chưa từng lòng thích nàng, chỉ tham luyến dung mạo của nàng thôi, cho nên nàng bị Ngô Bạch Khởi khi dễ, làm như thấy.


      Từ Yến cảm mến nàng, cho nên sủng nàng.


      Từ Tấn sao, sủng là có điều kiện . cao hứng có thể vì cầu hoan sủng nàng, ôn nhu tiểu ý, mất hứng, trước khi kết hôn cũng khinh thường chạm vào nàng, bởi vì có kiêu ngạo của vương gia. Đến sau khi kết hôn, giống đời trước, lấy quyền lợi bản thân là trượng phu mà hành xử bá đạo, sủng ái cũng cho. Muốn sủng, phải thuận lợi thu giữ được hết toàn bộ con người , làm cho chân chính quên quá khứ nàng đắc tội với .


      Hiển nhiên chuỗi dây Trường Mệnh nho , đủ để làm hai người tiêu tan hiềm khích xưa.


      Phó Dung ràng biết cách nào đối phó Từ Tấn hữu hiệu nhất, thích thân thể của nàng, nàng hơi chút trêu chọc, hơn nửa nhịn được. Nhưng Phó Dung định làm như vậy. làm thế, chỉ khiến cho Từ Tấn tức giận nàng đồng thời lại thêm tầng xem thường. Bao gồm trước kia nàng muốn gả cho An vương, kế hoạch cũng chỉ là dùng mĩ mạo hấp dẫn chú ý của đối phương, mà phải là dùng những thủ đoạn đàng hoàng.


      nữ nhân mĩ mạo thông minh, muốn dùng mĩ mạo khơi mào khát vọng nam nhân, làm cho bọn họ vì thân cận nàng, vì hưởng thụ nàng, phải vắt óc suy nghĩ, bất đắc dĩ phải trêu chọc, cũng thể lộ ra dấu vết. Nếu chủ động dâng lên, nam nhân có thể nhất thời cao hứng, rất nhanh cũng chán ngán, chỉ để nữ tử mất thân mất tôn nghiêm, cũng mất nam nhân nàng muốn bắt. (Lời editor: cái quan điểm này ta cũng nhiệt liệt đồng tình)


      Phó Dung mong đợi hôm nay có thể tiêu tan tức giận của Từ Tấn, chịu thu lễ của nàng, có nghĩa là nguyện ý cho nàng cơ hội lấy lòng , cũng trong lòng kỳ là hi vọng có thể làm vợ chồng mỹ mãn. Thăm dò ra tâm tư của , Phó Dung rất hài lòng, sợ nhất là Từ Tấn lạnh tình, chỉ nguyện cùng nàng chung giường, cho phép nàng thân cận.


      Tần Vân Ngọc bước chân vui sướng tới.


      Phó Dung chủ động xin tha trước, miễn cho tiểu nha đầu hỏi thăm lung tung.


      Hai người trò chuyện bên nhhau, chỉ chốc lát sau nha hoàn của Tần Vân Ngọc lại lên, " nương, Thanh Phong các đưa đồ ăn tới, bây giờ cho bưng lên?"


      " cần, chúng ta xuống ăn, người nhiều ăn cơm mới náo nhiệt." Trước khi Phó Dung mở miệng, Tần Vân Ngọc lớn tiếng , thấy Phó Dung nhíu mày, nàng ấy cười ôm lấy cánh tay nàng: "Phó tỷ tỷ đừng câu thúc như vậy a, thuyền đều là người của chúng ta, quan hệ, huống chi chúng ta vốn là thân thích, ăn bữa cơm có cái gì?"


      Phó Dung cúi đầu: "Ta, ta sợ vương gia vui."


      Tần Vân Ngọc nghe thấy, trực tiếp kéo người dậy, tin tưởng vững chắc mà : "Phó tỷ tỷ yên tâm, Tứ ca bảo thủ như vậy, tỷ nhìn trực tiếp lệnh cho người bưng thức ăn lên, chừng cũng hi vọng cùng dùng với chúng ta đâu, nếu mình quạnh đáng thương."


      Phó Dung bật cười, để Tần Vân Ngọc dắt cánh tay cùng nhau xuống .


      Vừa mới rồi thanh Tần Vân Ngọc cũng , Từ Tấn ở phía dưới nghe được, liền ra hiệu bảo bọn nha hoàn đặt thức ăn ở nhã các.


      Bọn nha hoàn lui ra ngoài, Từ Tấn vào trước, ngồi vào chỗ ở phía đông.


      Tần Vân Ngọc biết Từ Tấn dùng cơm thích kề sát quá gần nương, nàng nhớ có lần Tứ ca đến nhà mình làm khách, bởi vì đều là người nhà, nhà mình bốn miệng cùng Tứ ca ngồi chung bàn. Tần Vân Ngọc lúc ấy mới sáu tuổi, muốn ngồi kề bên Tứ ca, bị Tứ ca khéo léo từ chối, sau này có cơ hội cùng bàn dùng cơm,nàng đều chủ động ngồi đối diện Từ Tấn.


      Lần này cũng vậy.


      Bốn phía bàn ăn, hai bên đối diện bị bọn họ hai huynh muội chiếm, phía nam lại là cảnh sông, Phó Dung đành phải ngồi phía Bắc.


      "Tứ ca hổ là đông gia (ông chủ) mới của Thanh Phong các a, thoáng cái gọi nhiều món như vậy, đáng tiếc dì và các nàng về trước." Tần Vân Ngọc rất là tiếc hận.


      Từ Tấn : "Ăn , ăn xong lại ngồi hồi, ta đưa các ngươi trở về."


      Tần Vân Ngọc ngoài ý muốn kêu lên "A, nhanh như vậy ? Ta còn muốn ngồi thuyền dạo chơi dọc theo Định Hà, khó được ra cửa, Tứ ca bồi chúng ta thêm lúc , hay là buổi chiều huynh có chuyện gì sao?"


      "Có việc, ngày khác có rảnh lại đến đây ." Từ Tấn bình tĩnh , xong nâng chiếc đũa lên dùng cơm.


      Tần Vân Ngọc thở dài, cũng bắt đầu động đũa.


      Bên ngoài là phong cảnh Định Hà tú lệ, trước mắt đầy bàn rượu ngon quý và lạ, Phó Dung khẩu vị đại động, hôm nay mục đích ra ngoài cũng đạt được, liền an tâm ăn cơm, theo thói quen chọn gắp những đồ ăn mình thích. Trong đó cá chua ngọt mùi vị mê người nhất, chỉ tiếc đặt ở phía bên Từ Tấn, Phó Dung lặng lẽ nhìn, lo lắng Từ Tấn hiểu lầm nàng có ý đồ gì, dứt khoát buông tha ko gắp. món ăn mà thôi, buổi tối về nhà phân phó đầu bếp làm là được.


      Nàng ăn, Từ Tấn liên tục gắp ba miếng.


      Tần Vân Ngọc thấy, đưa bát qua: "Tứ ca cho ta thêm miếng, thoạt nhìn ăn rất ngon ."


      Từ Tấn cũng rất chiếu cố tiểu biểu muội này, đổi đũa chung gắp cho nàng.


      Phó Dung hàm răng cắn môi.


      Thích thứ, trong khi chính mình thể ăn, người khác lại liên tiếp hưởng dụng hai ba lần,cám dỗ trở nên càng lớn.


      Nhân lúc Từ Tấn quay đầu ngắm cảnh, Phó Dung bình tĩnh vô cùng mau chóng thò chiếc đũa ra, sau khi thấy Từ Tấn vẫn còn nhìn bên kia, gắp xuống đặt vào trong bát, Phó Dung thở hơi, cúi đầu, chuyên tâm nhấm nháp.


      Từ Tấn nâng cốc rượu, nhàng nhấp ngụm, mùi rượu thơm tinh khiết tản ra trong miệng, liếc mắt về phía bên phải.


      Nàng rèm mi buông xuống, môi đỏ tinh tế căng mọng có chút cong, khẽ nhếch, hàm răng trong miệng nhai đồ ăn, ăn xong miếng lại mím mím môi, phát giác có nước tương dính lên, nàng cầm lấy góc chiếc khăn ướt đặt bên cạnh, nhàng chấm chấm lên môi, chấm xong rồi, nước tương sạch, lộ ra môi nàng như đào hồng nhuận no đủ.


      Cổ họng Từ Tấn chuyển động.


      Lão thiên gia công bằng, cho nàng trái tim dối trá giả tạo, rồi lại cho nàng khuôn mặt thể sánh kịp, làm cho mọi cử động của nàng đều phong lưu cám dỗ, mị cốt thiên thành. Mà nữ nhân này tuy rằng xấu xa, quả lại có vài phần tính trẻ con, nhìn nàng giơ sào trúc, ngơ ngơ ngáo ngáo mà chọc từng quả táo, nhìn nàng dùng quạt tròn vừa ngượng và bực mà che khuất dấu móng tay, lại nhìn nàng tỉ mỉ ăn cá như vậy, ngây thơ khả ái tới mức làm người ta xem nàng xấu tính...


      Từ Tấn nâng chiếc đũa lên, muốn ăn thêm cá, phát giác ánh mắt tiểu nương từ đầu đặt ở đó, ngay lập tức đổi sang đĩa bên cạnh.


      Nhưng đến lúc cơm trưa kết thúc, Phó Dung cũng dùng món cá tới lần thứ hai.


      "Vương gia chậm ngồi, chúng ta lên trước." Súc miệng, rửa tay bằng rượu, Phó Dung gật gật đầu với Từ Tấn, dắt tay Tần Vân Ngọc mà .


      Từ Tấn nhìn theo các nàng lên lầu, nhìn nàng đôi giầy thêu, dọc theo mười bậc cầu thang lên, đến lúc nhìn thấy nữa mới chuyển mắt .


      Lại ngồi lát, phải trở về.


      Phó Dung cùng với Tần Vân Ngọc lên chiếc xe ngựa, Từ Tấn cưỡi ngựa theo.


      đường người, Tần Vân Ngọc đẩy rèm cửa ra chuyện với Từ Tấn: "Tứ ca, trời nắng như vậy, huynh cũng ra đằng sau xe ngồi , phơi nắng nhiều thoải mái a." Mùa hè buổi chiều dường như so với buổi trưa còn nóng hơn vài phần.


      Từ Tấn ngồi ngựa, mắt chỉ nhìn thẳng: "Nắng như này tính là gì? Biểu muội ngồi yên, đừng có hết nhìn đông lại nhìn tây."


      Tần Vân Ngọc bĩu bĩu môi, lười quản , vừa quay đầu thấy Phó Dung nhắm mắt ngủ.


      Tần Vân Ngọc cũng có chút mệt nhọc, lên tiếng quấy rầy, Phó Dung dựa vào góc xe bên trái, nàng liền dựa vào bên phải.


      Xe ngựa chậm rãi, nhàng xóc nảy càng khiến cho người ta mơ màng buồn ngủ, bao lâu, hai nương đều ngủ rồi.


      Bên trong chút động tĩnh, Từ Tấn trong lòng kỳ quái, lặng lẽ tới gần cửa sổ xe chút, yên lặng lát, rốt cuộc có gió thổi đến, xốc rèm cửa lên khe hở . ghé mắt nhìn qua, ánh mắt trước tiên lướt qua Tần Vân Ngọc, nhìn về phía bên trong, rèm cửa rơi xuống ngăn trở tầm mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào. Làn gió lại vén màn xe lên, nhìn thấy vị hôn thê tựa nghiêng vào xe ngủ, mặt nghiêng nghiêng, môi khẽ hé, ngủ say, xe ngựa xóc nảy, thân thể nàng cũng rung động theo, đặc biệt là vạt áo nơi đó...


      Từ Tấn người đột nhiên bốc hỏa.


      bao nhiêu lâu chạm vào nàng ? Suốt cả năm ?


      chạm vào nàng, là muốn cho nàng biết tức giận, thích nàng, làm cho nàng lo lắng hãi hùng, sợ tương lai phu quân vắng vẻ nàng. Nhưng nàng dường như chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, ăn ngon uống tốt, giờ biết ở bên ngoài, nàng thế nhưng còn ngủ được? Nàng biết sợ sao? Có phải bởi vì mẫu thân thích nàng, lại nhìn thu lễ vật của nàng, nàng liền bình chân như vại ?


      sủng nàng, nàng dương dương đắc ý, lạnh nhạt nàng, nàng tim phổi, vô luận làm gì nàng đều sống tốt, vậy đến cùng vì sao phải nhẫn nhịn, vì sao phải vất vả chính mình?


      Nắm chặt dây cương, Từ Tấn nhắm mắt lại, bình phục lửa giận trong lòng, để cho mình xúc động.


      Bây giờ phải đúng thời điểm.


      "Vương gia, đưa vị nương nào hồi phủ trước?" Mới đến cổng thành,xa phu thấp giọng hỏi.


      Phó Dung dụi dụi mắt, tỉnh lại, mờ mịt nghe thấy thanh Từ Tấn hơi có vẻ khàn khàn: "Tướng quân phủ."


      PS: Chương sau hết kiêu ngạo là chuyển sang vô sỉ luôn.
      Last edited: 11/3/19
      minhminhanhngoc, thanhbinh, hauyen280353 others thích bài này.

    3. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chúc nàng trung thu vui vẻ nhé <3<3<3<3
      heavydizzy thích bài này.

    4. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Ahihi. Mấy hôm mải mê phụ giúp trung thu phường, rồi xóm cho các bé, vô hóng truyện. Hôm nay được hẳn 1 chương cũ, 2 chương mới dồn lại, hạnh phúc quá à:yoyo63:
      Last edited: 15/9/16
      heavydizzy thích bài này.

    5. Tranglinh0808

      Tranglinh0808 Active Member

      Bài viết:
      234
      Được thích:
      236
      chuyên gia làm bộ làm tịch.
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :