1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. campham

      campham Well-Known Member

      Bài viết:
      175
      Được thích:
      3,056
      Chương 51
      Editor: Campham

      Thứ tự vòng đầu tiên luận võ so chiêu, hôm qua xác định

      Lương Ánh Phương thầm với Phó Dung: "Ca ca ngươi và Phương sư huynh sếp thứ hai từ dưới lên."

      "Ngươi xem , tới phiên họ gọi ta." Mục đích của Phó Dung là tới xem ca ca thi thố, có Từ Yến nàng còn nhiệt tình xem, tại cụt hứng ngồi cắn hạt dưa.

      Nhìn Lương Ánh Phương tùy tiện cẩu thả, ra là người rất tâm lý, thấy Phó Dung đột nhiên còn hưng phấn lúc đầu, lại thỉnh thoảng phát Từ Yến nhìn về hướng các nàng trốn, dần dần hiểu được, rời cửa sổ, nhích đến gần người Phó Dung : "Từ Yến tới nhìn ngươi?" Nàng tự biết lượng sức, Từ Yến tuyệt xem trọng mình.

      " nhảm." Phó Dung ném vỏ hạt dưa vào Lương Ánh Phương.

      Lương Ánh Phương xì tiếng, phất tay tỏ ý bảo Lan Hương và nha hoàn của mình ra ngoài, nhìn chằm chằm Phó Dung: "Còn giả trang với ta. Nhưng con người Từ Yến sai, bộ dạng tốt, gia thế tốt, theo đuổi đến mức này hẳn là lòng, ngươi cảm động? Ngươi mà ngụy biện ta đuổi ngươi ra ngoài, ta có bí mật gì cũng có giấu ngươi."

      Đây cũng là .

      Sau này, Lương Ánh Phương thích tam thiếu gia của Viên gia, người mời Lương gia áp tải hàng hóa, chút nào giấu diếm cho nàng biết.

      Phó Dung nghĩ ngợi lúc, dù gì cũng bị phát , còn giấu giếm chắc chắn ảnh hưởng tình bằng hữu, phát sầu : "Hình như thích ta nhưng ta thích. Ngươi nghĩ xem, Từ Tịch giao hảo với Tề Trúc, Tề Trúc vì chuyện trong tiết Nguyên Tiêu mà giận chó đánh mèo ta, Từ Tịch oán ta mới lạ? Hôm đó ngươi , thấy Từ Tịch trừng ta thế nào đâu."

      Lương Ánh Phương giận dữ: "Nàng bị thương liên quan gì ngươi, chính mình được lại chửi bới người khác, là, là xứng đáng!"

      Phó Dung cúi đầu cắn hạt dưa.

      Lương Ánh Phương nghĩ tới chuyện Phó Dung mà gả vào Quận vương phủ, sống chung với em chồng bá đạo, đạo lý, biết chọc ra bao nhiêu chuyện phiền lòng: "Ngươi nghĩ vậy được rồi, đừng thấy Từ Yến tốt mà cắm đầu vào, nghe rất sủng muội muội, ngộ nhỡ tương lai cãi nhau với Từ Tịch, ai biết bênh ai?"

      Phó Dung cười trộm: "Vậy sau khi tỷ tỷ ta đến nhà ngươi, ngươi và tỷ tỷ ta cãi nhau, Lương đại ca giúp ai?"

      Lương Ánh Phương tức đến cốc trán Phó Dung cái: "Tưởng ta giống Từ Tịch, có tẩu tử như Uyển tỷ tỷ ta cầu còn được, khi đó ta giúp Uyển tỷ tỷ khi dễ ca ca! Đáng tiếc ta còn ca ca để ngươi cũng... A, Nùng Nùng thấy tam đường huynh của ta thế nào?"

      "Phi!" Phó Dung nhéo lỗ tai Ánh Phương: " bậy nữa ta để ý tới ngươi!"

      Nàng thấy tam đường huynh của Lương Ánh Phương rồi, đen thui, biết cao hơn Lương Ánh Phương bao nhiêu, nàng chướng mắt.

      Lương Ánh Phương nhảy nhảy như con thỏ, dán ở cửa sổ tiếp tục nhìn lén các sư huynh tỷ thí.

      Mặt trời lên quá ba sào tới Phó Thần lên sân khấu.

      Phó Dung hưng phấn theo dõi.

      Binh khí Phó Thần am hiểu nhất là thương cửu khúc, đầu giáo như xà, lưỡi giáo sắc bén, lúc công lúc đâm lúc chém, lúc đỡ lúc quấn. bước sàn, bạch y như tuyết, đầu giáo Hồng nhảy múa làm người xem hoa cả mắt, mảnh lặng ngắt như tờ, chỉ còn thanh luận võ võ đài.

      Phó Dung lòng đầy kính nể tự hào, lúc Lương Ánh Phương đến Phó phủ xem cá thường vừa tấm tắc khen vừa lải nhải bên tai nên Phó Dung đối kỹ thuật bắn kiếm chiêu cũng có phần hiểu biết, chính mình hội đùa, tốt xấu có thể nhìn ra môn đạo.

      "Biết ca ca ngươi lợi hại rồi, thiệt là, kỹ thuật bắn tốt mấy cũng địch lại ca ca ta." Lương Ánh Phương chút lưu tình.

      Phó Dung hắc hắc cười, kéo tay tỷ muội tốt đứng lên, tới dưới bóng cây liễu râm, rải đồ ăn cho cá chép cẩm trong hồ.

      Trời xanh nước trong, đuôi cá chép cẩm qua lại du động, cảnh đẹp ý vui.

      " nương, thế tử Quận vương phủ tới."

      Thản nhiên yên tĩnh, nha hoàn Lương Ánh Phương bỗng nhiên nhắc nhở.

      Phó Dung nghiêng người thấy Từ Yến mình tới, trong mắt kinh hỉ tung tăng như chim sẻ.

      Lương Ánh Phương biết Phó Dung đối Từ Yến vô tình, liền nghĩ kéo Phó Dung tránh . Phó Dung nhìn mấy cây liễu rũ xuống mặt nước bên hồ, gió thổi tới, cành liễu trong nước huy động, tạo nên quyển quyển gợn sóng.

      Với Từ Yến mà , nàng chính là cành liễu quấy rầy cuộc sống bình tĩnh của ?

      Phó Dung lặng lẽ nhìn Lương Ánh Phương lắc đầu, thấp giọng : "Để xem muốn làm gì."

      Lảng tránh mãi cũng chỉ làm nghĩ mọi cách để gặp nàng. Phó Dung muốn dây dưa, cũng muốn tiêu sái quay làm Từ Yến nhớ mãi quên, nàng muốn triệt ể chặt đứt ý nghĩ của .

      Lương Ánh Phương quay người, đưa chén thức ăn cho cá cho thiếp thân nha hoàn: “Mang về rồi đến nhà bếp xem chuẩn bị đến đâu rồi. Hôm nay Phó đại nhân đến phủ làm khách, ngươi dặn dò họ tận tâm chút."

      Nha hoàn giòn giã ứng, nhận lấy chén sứ rồi bước nhanh rời .

      Từ Yến tới phụ cận, thấy chỉ còn Lan Hương và Lương Ánh Phương bên cạnh Phó Dung, mặt dày mày dạn chắp tay: "Vân Thăng muốn mấy câu với tam nương, biết tam nương có nguyện ý?"

      Phó Dung nghiêm mặt: "Thế Tử có ân, ta còn chưa tự mình xin lỗi, sao dám ứng? Chỉ là trộm lén chuyện hợp lễ, mời thế tử ngắn gọn, Ánh Phương, phiền ngươi lưu ý động tĩnh xung quanh giúp ta." xong đến thân liễu gần hồ, cành liễu xanh biếc đúng lúc che chắn thân váy dài xanh ngát.

      Lương Ánh Phương nhìn Từ Yến liếc mắt cảnh cáo, cùng Lan Hương chia nhau canh gác.

      Đợi hai người xa, Từ Yến tới bên hồ, cách cành liễu chăm chú ngắm nhìn dung mạo nương hoa nhường nguyệt thẹn: "Tam nương, chuyện ngày đó Vân Thăng tắc trách khiến tiểu nhân nhập phủ, thầm mưu hại ngươi. Ta xử lý Liên Kiều, Tề Sách cũng tự hủy tiền đồ, ngươi cần lo lắng tình bị truyền ra ngoài."

      "Đa tạ thế tử." Phó Dung thản nhiên: "Ta muốn nhắc lại chuyện hôm đó, mong thế tử cũng quên , thế tử còn lời khác sao?"

      Nàng khách sáo xa cách, Từ Yến thầm lo âu, nhìn Lương Ánh Phương ở xa xa, xúc động: "Lần đầu gặp nhau ở Trúc Lâm tự, Vân Thăng liền cảm mến, tận mắt thấy tam nương bị kẻ ác khi dễ, Vân Thăng vừa đau vừa hận, sau nhiều lần cân nhắc, bạo gan hỏi tam nương câu, biết nàng có nguyện ý gả cho ta? Nếu Vân thăng may mắn cưới được nương làm thê, nhất định trân trọng nàng như bảo vật."

      Thiếu niên từng chữ phát ra từ phế phủ, lòng ái mộ như mặt hồ lăn tăn sóng nước, trong veo thuần túy.

      Phó Dung hơi hơi ngẩng đầu, cho nước mắt tuôn rơi ngoài ý muốn.

      Tâm làm từ thịt dù nàng thâm tình như Từ Yến, Từ Yến tốt với nàng, sao nàng động tâm? Thử hỏi có nam nhân nào, ngồi đầu giường nghiêm túc cắt móng tay cho nàng, nam nhân nào vì nàng vui vẻ, giận dữ mà nóng ruột nóng gan?

      Có lẽ, đời này nàng như nguyện ngồi lên vị trí kia, để nhưng người từng xem thường nàng phải ngước nhìn, có lẽ… Nhưng đời này có người nào tốt với nàng như Từ Yến.

      Nếu nàng trùng sinh, chắc chắn nàng hoan hỉ đáp ứng.

      Nhưng, từng nếm qua đau khổ khi gả cho , nàng muốn Từ Yến nhưng lại muốn bà bà và tiểu trong Quận Vương phủ.

      Nhưng họ là người nhà, giống như nàng ai quan trọng hơn người nhà, Từ Yến cũng thể vì nàng quan tâm người nhà nên nàng cần , thứ gọi là cảm tình nàng hiểu lắm, cũng hiếm lạ, có nam nhân nào nàng rời được.

      Nước mắt mới xông lên liền rơi xuống, Phó Dung lạnh giọng: "Được thế tử ưu ái, ta tuy cảm kích nhưng thể đáp ứng, thế tử nên tìm lương xứng khác. Ánh Phương đợi, thứ ta thể phụng bồi."

      xong quay người, chuẩn bị ra ngoài.

      Động tác nhàng như muốn trở lại, tim Từ Yến bỗng đập nhanh, chỉ cảm thấy tại níu kéo, về sau được gặp lại nàng. quên lời nàng, quên lồng ngực bởi nàng cự tuyệt nháy mắt trở nên lạnh lẽo, bước nhanh đuổi theo, chắn trước mặt nàng: "Nàng thích ta, vì sao nhiều lần gọi Vân Thăng?"

      Mặt Phó Dung đổi sắc: "Ta từng lúc ấy thần trí mơ màng, nhớ gì, có lẽ ta nghe Túc vương gọi tục danh của thế tử nên vô thức kêu theo."

      Sợ hết hy vọng, Phó Dung ngẩng đầu: "Hôm nay thế tử đến Lương gia, là theo ta tới? Vậy hôm nay chuyện ràng, ngày sau mời thế tử cần thêm phiền não cho ta."

      "Ta tin."

      Từ Yến nắm chặt tay nàng, bức nàng đối mặt với : "Nàng thích ta, sao lại khóc khi gặp ta ở nhà nàng? thích ta, vì sao khi bị ám toán chỉ gọi tên ta? Tam muội muội, ta thích nàng, nàng đừng lừa ta, nàng với ta nàng sợ cái gì, chỉ cần có thể cùng nàng chỗ, cái gì ta đều nguyện ý."

      phản bác được lời nàng, cũng tìm được chứng cớ chứng minh nàng thích , chỉ tin tưởng cảm giác của mình, tin tưởng tình cảm khi lần đầu tiên gặp nàng, tin ánh mắt ngấn lệ ngóng nhìn , tin tiếng tiếng kêu đầy chân thành khi nàng bị hại. Giữa bọn họ nhất định có cái gì làm nàng biết khó mà lui, làm nàng cố ý lạnh lùng cự tuyệt .

      "Ta lại lần cuối, ta chưa từng thích ngươi, tương lai cũng , thế tử cần tự đa tình!" Phó Dung hung hăng vung tay, Từ Yến nắm chặt buông, nghe tiếng Lương Ánh Phương và Lan Hương vội vàng chạy tới, lại nhìn thiếu niên mực khăng khăng, Phó Dung nhẫn tâm nâng tay phải.

      "Ba", Lương Ánh Phương ngừng bước chân, cũng đánh văng tay Từ Yến ra.

      Từ Yến khó tin nhìn Phó Dung.

      Đôi mắt đẹp cười rộ lên như tinh quang, lúc này lại lạnh lẽo vô tình như kết băng mặt hồ.

      Từ Yến trân trân lùi lại, sắc mặt như hỏa thiêu, tâm rơi vào hầm băng.

      Hóa ra nàng thích .

      "Xin lỗi, Vân Thăng thất lễ, Tam nương yên tâm, từ nay về sau, ta bao giờ phiền nhiễu nương."

      câu rầm thấp, Từ Yến quay người rời .

      Phó Dung giật giật khóe môi, cuối cùng có mở miệng, nhìn theo bóng dáng nam nhân thương nàng nhất rời càng lúc càng xa.

      ra nàng muốn với vài lời.

      Nàng muốn chúc tương lai gặp được nương biết trân trọng , lưỡng tình tương duyệt, hạnh phúc mỹ mãn.

      Nàng muốn chúc đời này ưu sầu, cả đời thuận lợi trôi chảy.

      Nhưng, ra có ý nghĩa gì?

      Nhiều câu quan tâm, thêm phần hi vọng.

      Qua khúc cua, rốt cuộc nhìn thấy.

      Phó Dung ngẩng đầu.

      Ánh nắng xuyên qua lá liễu rọi xuống, nhàng nhảy nhót khuôn mặt đẹp đẽ nõn nà, lần lượt tái từng cảnh từng khoảng khắc nàng và Từ Yến tình cành ý thiếp, ngọt ngào hoặc ưu sầu, cưỡi ngựa xem hoa.

      Phó Dung nhắm mắt lại.

      Vẽ lông mày tình nghĩa tận, từ đây là người qua đường.

      Nàng và Từ Yến, còn liên can nữa.
      Uyên Sama, thanhbinh, Thanh Hằng57 others thích bài này.

    2. Good Person

      Good Person New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      4
      Có duyên phận, có níu kéo cũng là người dưng.!

    3. campham

      campham Well-Known Member

      Bài viết:
      175
      Được thích:
      3,056
      Chương 52
      Editor: Campham


      Mùng mười tháng năm, Phó Định thành thân.

      Tín Đô thành cách kinh thành hơn 500 lí, nếu ra roi thúc ngựa, ba canh giờ là tới nhưng ngồi xe ngựa, ngày hơn trăm dặm nên đến hai lăm tháng tư Phó Thẩm Ngôn mới để mẹ con Kiều thị xuất phát, tới kinh thành nghỉ ngơi mấy ngày vừa vặn tới đoan ngọ.

      Kiều thị luyến tiếc trượng phu, càng luyến tiếc nhi tử bảo bối, chuyến này là hơn tháng.

      Mõ đánh canh hai, thấy thê tử ôm nhi tử chịu ngủ, Phó Phẩm Ngôn thở dài: "Nếu nàng dẫn Quan ca nhi theo ."

      Vì giữ chức ở Giang Nam, núi cao đường xa, con cái lần lượt lớn lên, đứa này có thể xa đứa kia còn quá , thấm thoắt mấy chục năm chưa về lại kinh thành. Lần này đích trưởng tôn Phó gia thành thân, họ lại chuyển đến Tín Đô, công vụ quấn thân nên bắt buộc thê tử phải thay.

      Kiều thị hôn khuôn mặt nhi tử say ngủ, lắc đầu: "Quan ca nhi còn , đường xa xóc nảy, người lớn có thể nhẫn, thằng bé sao chịu nổi. Thiếp chỉ sợ thằng bé nhớ mẹ, nửa đêm dậy khóc?"

      Phó Phẩm Ngôn ôm lấy bà: "Còn có Uyển tỷ nhi mà, nàng quên Uyển tỷ nhi từng chiếu cố Tuyên Tuyên rất tốt sao?"

      Nghĩ tới trưởng nữ dịu dàng hiểu chuyện, Kiều thị thoáng an tâm, lau nước mắt, đặt nhi tử xuống giường, quay người chôn vào ngực trượng phu: "Vậy còn ngươi, lần đầu chúng ta tách ra lâu như vậy, ngươi có nhân lúc ta ở nhà tìm người khác?"

      Phó Phẩm Ngôn bất đắc dĩ cười, vừa hôn vừa : "Vậy tối nay chúng ta thanh toán trước tháng này luôn?" Năm đứa , bốn đứa lớn, sao có thể vì ham muốn nhất thời mà chạm vào người khác, thê tử thương tâm con trẻ lại giận lẫy? tháng thấm gì so với thời gian mười tháng mang thai.

      Kiều thê dưới thân chờ đợi được giơ chân lên, quấn lấy eo ông như dây leo.

      Sắp xa cách, hai vợ chồng tự nhiên có trăm loại lưu luyến. Bên Hải Đường viện, Phó Dung hưng phấn ngủ yên, quấn Phó Uyển chuyện: "Chúng ta rồi, tỷ tỷ có nhớ chúng ta ? Ai, nếu tỷ cùng vui biết mấy, đường có thể nhìn trộm Lương đại ca."

      "Muội im !" Phó Uyển trở mình, giọng giận muội muội: "Tuyên Tuyên hơn mà còn chững chạc hơn muội, đâu phải chưa từng xa nhà, có gì mà cao hứng, lúc trước ai ngại ngồi xe ngựa lắc lư?"

      Phó Dung khổ mặt.

      Nàng thích kinh thành, nhưng nghĩ tới việc bốn năm ngày ngồi xe ngựa xóc nảy, tiểu tiện đều thuận tiện, nhìn nóc giường: "Nếu có thể bay tốt."

      Phó Uyển bị nàng chọc cười, quay đầu nhìn muội muội ngốc: "Muội nghĩ bay mệt sao? Ngộ nhỡ ngược gió, với thân hình nhắn này, muội bị thổi về."

      Nhắc tới thân thể, Phó Dung cười trộm: “Còn tốt hơn tỷ tỷ, nặng trịch sợ bay nổi."

      Ba tỷ muội, tỷ tỷ dậy sớm nhất, mười ba tuổi phổng phao lồi lõm. Còn nàng chậm chạp, sau khi cập kê mới hiển lộ chút, dáng người muội muội cao gầy, eo chân dài, lồng ngực lại cố tình xuất chúng.

      Với lần làm vợ người kiếp trước, Phó Dung chuyện có chút tùy tiện, nhưng Phó Uyển là đại nương chưa xuất giá, nghe lời thô tục lập tức nghiêm mặt ngồi dậy thẩm vấn Phó Dung có phải xem mấy loại sách tào lao. Phó Dung tự biết lỡ miệng, lại dám bậy bạ, kéo chăn giả bộ ngủ.

      Nhưng thể trốn thoát, sáng hôm sau Phó Uyển túm muội muội về Phù Cừ viện, lục tung đồ đạc kiểm tra nàng có xem sách bậy bạ hay . Phó Dung nào có loại sách loạn thất bát tao đó, nhưng nàng giấu ngọc bội của Từ Tấn, may mắn nàng giấu ngọc bội trong khe hở của hộp trang sức nên Phó Uyển lục lọi cứ nghĩ là ngọc bội muội muội thu thập từ .

      "Tỷ tỷ oan uổng, ta cáo trạng với Lương đại ca." Phó Dung bắt đầu phản ngược.

      Phó Uyển chột dạ, tùy ý muội muội trêu ghẹo.

      Đại gia đình ăn sáng trong khí u sầu Lương Thông tới.

      Kiều thị cho người mời Lương Thông vào nhà chính, lại với Phó Uyển đứng dậy muốn : "Sớm muộn cũng là người nhà, nên quá kiêng dè, con cứ ngồi ăn cơm." Trước khi con rể tranh tiền đồ, phải cho chút ngon ngọt kích thích.

      Phó Uyển hơi ngần ngừ, Phó Dung đưa tay kéo nàng ngồi xuống.

      Lương Thông vào cửa ánh mắt đảo qua bàn cơm, thấy gương mặt thanh tú ửng đỏ của hôn thê, lòng bàn tay liền xuất mồ hôi.

      Kiều thị từ ái hỏi: "Con ăn điểm tâm chưa? Hay ta cho người mang thêm bát đũa"

      Lương Thông vội : “Bá mẫu cần quản ta."

      Kiều thị gật đầu, thấy tử trừng mắt to tò mò quan sát Lương Thông, cười đặt xuống đất, bảo tìm Lương Thông chơi. Quan ca nhi bước tới, Lương Thông dễ như trở bàn tay bế tiểu tử lên đùi, nhìn Quan ca nhi trắng non mềm, nghĩ tới sang năm có lẽ mình cũng nhi tử khả ái như vậy, liền liếc mắt nhìn Phó Uyển.

      Phó Uyển cũng lặng lẽ nhìn , hai mắt nhìn nhau, rốt cuộc ngồi yên, để đũa xuống chạy trối chết.

      Phó Phẩm Ngôn ho , để đũa xuống, sau khi súc miệng dẫn Lương Thông và Phó Thần vào thư phòng dặn dò, đặc biệt là Phó Thần: "Ta giao mẫu thân và hai muội muội cho con, chuyện gì nhịn được nhịn, thà nhẫn chút cũng đừng phá hư thanh danh nhà chúng ta."

      Hồi , dù là thứ suất nhưng huynh trưởng luôn chiếu cố ông, nhưg lão thái thái lại thích, tin thê tử có thể ứng phó, nhưng vẫn thể yên tâm.

      Phó Thần kiên định: "Nhi tử ghi nhớ phụ thân giáo huấn."

      Kiều thị dẫn hai nữ nhi lên xe ngựa, Lương Thông và Phó Thần cưỡi ngựa thủ hộ hai bên.

      Bọn họ quan đạo nên nghỉ chân ở dịch quán dọc đường, tình cờ gặp quan gia thái thái, nghe là thân thích của Cảnh Dương hầu phủ, thái độ liền khách sáo ba phần.

      Kiều thị sợ hai nữ nhi hiểu, nghiêm túc giải thích: "Đại tỷ tỷ của con làm trắc phi của Thái tử, tiền đồ cực tốt, đại bá phụ đảm nhiệm Đại Lý tự khanh tam phẩm, nên chúng ta ra ngoài cũng dính chút kim quang." Tương lai Thái tử đăng cơ, trắc phi ít nhất chiếm phi vị, chỉ cần có gì bất ngờ, ngày lành Phó gia còn phía sau.

      Kiều thị có ý định chiếm tiện nghi đại phòng, giọng cũng có tự đắc, nàng chỉ nhắc nhở nữ nhi lỡ ra ngoài làm khách có người nịnh nọt, cũng đoán được ý đồ đối phương, có người vô duyên vô cớ khi dễ người khác nhưng cũng người cố tình.

      Phó Tuyên yên lặng ghi nhớ.

      Phó Dung trong lòng phức tạp.

      mấy năm Thái tử tạo phản, toàn phủ dưới người sống sót, đại đường tỷ lại sống tới lúc đó, lúc có bầu vấp ngã, thi hai mệnh, lưu lại đứa con trai .

      Phó Dung qua lại nhiều với đại đường tỷ, cũng có cảm tình gì, nghe tin chỉ buồn bã mấy ngày, sau này tứ nương Phó bảo, người luôn đối đầu, châm chọc nàng lại làm trắc phi Thái tử, nghĩ tin cáo phó của Phó Bảo cũng rất nhanh truyền ra.

      Phó Bảo chỉ kiêu căng, quang minh chính đại đối nghịch với nàng, cũng đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, Phó Dung thấy phiền chứ hận. Nghĩ tới tiểu nương kiêu ngạo ương ngạnh đảo mắt hương tiêu ngọc vẫn, liên tục mấy ngày Phó Dung ăn uống ngon. Nàng là thiếp thất Túc vương nên thể hồi phủ, mẫu thân đại khái biết nàng lo lắng, phái người tới trấn an vài câu, nhưng mẫu thân trước giờ là người tốt khoe xấu che, chỉ Phó Bảo bị bệnh mà chết.

      Phó Dung tin, nhàn rỗi nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy nhất định trong phủ Thái tử thiếu loại đàn bà độc địa như bò cạp. Phó Bảo vui vẻ nhảy nhót, sao có thể đột nhiên bất đắc kỳ tử? Thậm chí đại đường tỷ mang thai, sao có thể cẩn thận trược té?

      Tráng lệ bề ngoài che giấu mục nát bên trong, Phó Dung toàn thân lạnh buốt.

      Nàng lại nghĩ tới cái chết của mình.

      Mẫu đơn hoa yến ngày đó, nàng bị người ta đẩy mới rơi xuống nước.

      Chỉ hận lúc ấy trong mắt nàng chỉ có tân đế, lưu ý khách khứa xung quanh, bất quá có thể được mời đến Mẫu Đan viên đều là nữ quyến huân quý, đời này nàng thầm phòng bị, dù bắt được, cũng cho đối phương cơ hội mưu hại.

      Liên tục xe ngựa mệt nhọc, chiều ba mươi đoàn người đến kinh thành.

      Thế tử Cảnh Dương hầu phủ Phó Định sớm dẫn người chờ bên ngoài cửa thành phía nam, mỉm cười nhìn thiếu niên quen thuộc bên cạnh xe ngựa: "Chính Đường, mọi người đến rồi!"

      "Phiền đại ca!" Phó Thần cao giọng trả lời, tung người xuống ngựa, vài phu xe bên người cần phân phó liền dừng xe ngựa.

      Năm nay Phó Định mười chín, lớn hơn Phó Thần hai tuổi, giữ chức Vũ Lâm vệ chính lục phẩm bách hộ, là tuổi trẻ tài cao trong đám đệ tử huân quý quen ăn ngon mặc đẹp, ham ăn biếng làm, có chí tiến thủ. Năm ngoái, Phó Thần vào kinh đưa lễ tết, biết Phó Thần luyện võ, Phó Định cùng Phó Thần luận võ phân thắng bại.

      Từ Phó Định được gia giáo vô cùng nghiêm khác, huynh đệ đoàn kết giúp đỡ nhau mới là chính đạo, lại ví dụ mấy gia đình vì nội bộ tranh đấu mà suy tàn Lúc trước Phó Định chỉ có đệ đệ đồng bào nên cảm nhận sâu, sau khi đánh với Phó Thần mới hiểu đạo lý. Hai huynh đệ đều có bản lĩnh, sóng vai mà giành ít công to, như tranh đấu lẫn nhau như hai hổ tranh chấp, dù phương thắn cũng là trọng thương, lúc nghĩ lại muốn khôi phực cũng phải nhìn sài lang hổ báo xung quanh có nguyện ý hay , nên Phó Định rất coi trọng Phó Thần.

      Được Phó Định chiếu cố, Phó Thần cũng kính trọng như huynh trưởng, hướng giới thiệu em rể Lương Thông.

      Ba người khách sáo phen, Phó Định quay người tới trước xe ngựa, cung kính hành lễ trước xe ngựa: "Vì hôn của Hành Chi làm thím và hai muội muội lặn lội đường xa, Hành Chi xấu hổ."

      Kiều thị vén nửa bên màn xe lên.

      Phó Định nghe động tĩnh, ngẩng đầu.

      Năm đó lão Hầu gia được mệnh danh là mĩ nam kinh thành, con trai dưới gối đều dáng vẻ đường đường, trưởng tử Phó Phẩm Xuyên nho nhã thư sinh hơn Phó Phẩm Ngôn hơn ba phần khí, chỉnh thể xem ra hai huynh đệ là phân biệt. Kiều thị thấy dung mạo Phó Định tương tự Phó Phẩm Xuyên sáu phần lại nhớ đến cảm giác lần đầu gặp Phó Phẩm Xuyên năm đó.

      Thoáng chớp mắt, con cái đều lớn.

      Ngày tháng trôi qua nhanh.

      Kiều thị khẽ mỉm cười, ôn nhu : "Hành Chi khách sáo, đích trưởng tôn Phó gia thành thân, thím cao hứng còn chưa kịp, sao lại ngại mệt? Chỉ là hai đứa ngồi yên, chúng ta tới nhà hãy chuyện trò tiếp."

      Phó Định khỏi nhìn bên cạnh Kiều thị.

      Phó Dung ngọt ngào gọi: "Đại ca", Phó Tuyên khách sáo mỉm cười.

      Lần đầu gặp hai đường muội đều dung mạo xuất chúng, Phó Định ngẩn ra: "Tam muội, Lục muội vất vả , chúng ta hồi phủ."
      Uyên Sama, thanhbinh, Thanh Hằng58 others thích bài này.

    4. campham

      campham Well-Known Member

      Bài viết:
      175
      Được thích:
      3,056
      Chương 53
      Editor: Campham

      Luận khí phái, tòa nhà của Cảnh Dương hầu phủ nằm ở vị trí đắc địa, tấc đất tấc vàng ở kinh thành, hơn xa các gia đình huân quý ngang hàng khác. Năm đó lão Hầu gia theo Khai tổ hoàng đế nam chinh bắc thảo, lập vô vàng công lao hiển hách, sau khi triều cục ổn định, Khai tổ hoàng đế nhớ Phó gia đông con nên cố ý thưởng tòa nhà lớn.

      Đáng tiếc qua mấy đời, quyền thế của Cảnh Dương hầu phủ tại lại bằng lúc trước, ngay cả nhân khẩu cũng suy giảm, ba huynh đệ Phó Phẩm Xuyên, lão Tam chết sớm, Phó Phẩm Ngôn ra ngoài nhiều năm chưa về, tòa nhà lớn như vậy lại có vẻ trống vắng.

      Nhưng ít người cũng tốt, sợ thiếu chỗ ở.

      Sau khi Phó Phẩm Ngôn thăng chức tri phủ Ký Châu, Phó Phẩm Xuyên cảm thấy sớm muộn gì Phó Phẩm Ngôn cũng chuyển vào kinh, liền bàn bạt với lão thái thái tu sửa hai viện. Đông viện lưu cho gia quyến Phó Phẩm Ngôn, tương lai Phó Thần và Phó quan cưới vợ sinh con cũng ngại chật. Tây viện theo lý để mẹ con Tam phu nhân ở, cần tu sửa. tại nam đinh ít, tương lai đời cháu nam đinh nhiều hơn, phải cho tam phòng đứa làm con thừa tự.

      Sửa nhà tốn tiền, lão thái thái nguyện ý, đại phu nhân Lâm thị cũng đồng ý, nhưng sau khi Phó Phẩm Xuyên kế thừa tước vị lại vô cùng uy nghiêm, mà việc này lại có lý, hai àng đành nghe sắp xếp. Khởi công Phó Phẩm Xuyên phái quản gia tiền viện theo dõi, ai bớt xén nguyên vật liệu đều bị đánh bằng roi.

      Vì thế đám người Kiều thị Đông viện, nhìn thấy tòa nhà hoàn toàn mới.

      Phó Định dẫn mọi người vào nhà chính Đông viện, hướng Kiều thị : "Tổ mẫu thím và các muội muội đường xa vất vả, nghỉ ngơi chút rồi hãy qua vấn an."

      Kiều thị cười : "Nhiều năm trôi qua bác vẫn thương ta như vậy. Hành Chi về trước, chúng ta thay xiêm y rồi qua ngay, nếu phải gió bụi dặm trường tốt gặp người, chúng ta trực tiếp qua chính viện."

      Kiều thị là cháu ruột của lão thái thái, dù là thứ xuất nhưng sau khi gả vào Phó gia vẫn gọi là bác, bộc lộ tình cảm thân cận.

      Phó Định cười đáp dạ, quay người cáo từ.

      Phó Thần và Lương Thông cùng tiễn .

      Sau khi hai người trở về, Kiều thị với Lương Thông: "Con cứ ở lại đây làm bạn với Chính Đường. Việc mua nhà vội, con ở kinh thành lạ đất lạ cái dễ bị lừa, để ta nhờ người người môi giới giúp con lưu ý."

      Con rể vào kinh mưu chức phải có chỗ ở ổn định, ở mãi nhà vợ, bà sao nhưng người khác đàm tiếu. Lương gia cũng tính chiếm tiện nghi, lúc giao cho Lương Thông ngân phiếu mua nhà, vả lại đó cũng là nơi ở tương lai của con , Kiều thị đương nhiên muốn tận tâm tận lực.

      Lương Thông ha hả cười. Suốt đường nhạc mẫu đối xử với khác với Phó Thần, trong lòng cực thoải mái.

      Định sẵn thời gian cùng xuất phát, Kiều thị hối tỷ muội Phó Dung tắm rửa thay y phực. Lão thái thái dễ nghe vậy chứ ra là muốn gặp mặt bà, Kiều thị mà chậm chạp , ngày mai kinh thành dị nghị bà khinh cuồng bất kính mẹ chồng.

      Sau hai khắc, đoàn người tập trung ở gian nhà chính, Kiều thị quan sát từng người, thấy hai thiếu niên khôi ngô tuấn tú, cao lớn trầm ổn, các nữ nhi cũng ổn thỏa mới xuất phát. Tới chính viện, Phó Thần và Lương Thông bái kiến Phó Phẩm Xuyên, Kiều thị dẫn các nữ nhi đến Nghũ Phúc đường của lão thái thái.

      Ở Ngũ Phúc đường, hầu như mọi người ở Cảnh Dương Hầu phủ đều tập trung đông đủ.

      Lão thái thái ngồi ngay ngắn giường, tiểu nương xinh xắn ngồi ghế thuê trước giường bồi bà chuyện: "Hôm nay ngoại tổ mẫu rất cao hứng phải , Nhị cữu mẫu dẫn hai cháu trở về hiếu kính ngài, trách được buổi sáng ngài ăn nhiều hơn nửa bát cháo."

      Lão thái thái tươi cười hòa ái, sờ đầu cháu ngoại, lại nhìn hai cháu ngồi bên cạnh Lâm thị: “lần đầu các nàng đến kinh thành, các ngươi phải hảo hảo chiêu đãi, kinh thành nhiều chỗ chơi, rảnh rỗi dẫn các nàng dạo chút."

      Tứ nương Phó Bảo nghiêng đầu nhìn bên ngoài, sảng khoái : "Chỉ cần cháu thích cháu dẫn các nàng chơi."

      Tam phòng Ngũ nương Phó Mật chỉ gật đầu.

      Hai người đều mười tuổi, tính tình lại hoàn toàn khác biệt.

      Từ Phó Bảo hiếu động thẳng thắn, thích mặc y phục màu sắc tươi diễm, khuôn mặt nhắn trong trắng lộ hồng đâu đều hấp dẫn tầm mắt mọi người, quan hệ khá tốt với nhiều quý nữ kinh thành. Còn nghũ nương Phó Mật có lẽ do sớm mất cha nên tính tình hướng nội, thích ra ngoài, cả ngày đều cùng Tam phu nhân luyện chữ vẽ tranh. Hồi Phó Bảo cứng rắn kéo nàng ra ngoài, đến nơi Phó Mật im lặng quạnh mình. Sau nhiều lần, Phó Bảo cũng lười dẫn theo, khiến Phó Mật càng thêm quái gở.

      Hai cháu , hiếu động yên tĩnh, lão thái thái lại thích nhất biểu nương Thẩm Tình. Lão thái thái sinh hai tử nữ, nữ nhi xuất giá may mất sớm, con rể thủ năm mới cưới kế thất, lão thái thái lo lắng cháu ngoại nữ bị bắt nạt, đón về Hầu phủ nuôi dưỡng từ năm tuổi, chi phí ăn mặc so với nữ nhi Phó gia chỉ có tốt hơn chứ có kém.

      Cười cười , tiểu nha hoàn bên ngoài chạy vào thông báo: "Mời Nhị phu nhân vào, lão thái thái chờ mong hồi lâu!"

      Mọi người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn qua.

      Đại phu nhân Lâm thị tự giác mà nắm chặt ống tay áo.

      Kiều thị vào trước, đầu cài phượng trâm hồng bảo, mặc y phục đỏ cam thêu mẫu đơn minh diễm, thêu song phượng minh hoàng nhàng đong đưa bên hông, tôn lên nàng dáng vẻ thướt tha mềm mại. Tùy ý liếc nhìn cái kìm lòng được mà thốt lên tiếng mĩ nhân, nhìn lên , khuôn mặt kiều mị phảng phất như mới hơn hai mươi, lúc này mới hiểu hai chữ mĩ nhân đủ để hình dung vẻ đẹp của bà.

      Đáy mắt Lâm thị lướt qua tia ảm đạm.

      Môi lão thái thái khô quắt, khó có thể phát giác mà mấp máy.

      Kiều thị giống như nhìn thấy phản ứng của người khác, bước nhanh tới trước giường lão thái thái quỳ xuống, chôn gối khóc rống: "Bác, Tố nương lại được gặp ngài, ngài biết mấy năm nay Tố nương nhớ ngài bao nhiêu. Năm trước tướng công điều đến Ký Châu, năm đầu tiên Tố nương có thai, sau lại bận bụi chiếu cố Quan ca nhi thể thoát thân, giờ cũng được đến bên ngài tận hiếu, bác..."

      Phó Dung và Phó Tuyên cùng quỳ xuống, Phó Dung lấy khăn lau lệ, Phó Tuyên chỉ cúi đầu.

      Lão thái thái lấy khăn điểm điểm mắt, vỗ vai Kiều thị: "Được rồi, mau dậy , là nương năm đứa chút tính tình cũng đổi, sợ tiểu bối chê cười."

      " phải do ngài chiều ra!" Kiều thị vừa khóc vừa cười đứng lên, quay đầu phân phó hai nữ nhi: "Mau gọi tổ mẫu, đứa đáng thương, lớn thế này mới gặp tổ mẫu."

      Phó Dung và Phó Tuyên ngẩng đầu, đồng thanh: "Tổ mẫu"

      Lão thái thái cười, cho hai tỷ muội đứng lên. Phó Dung mặc vải bố xanh nhạt thêu hoa Tú Lan mộc mạc, Phó Tuyên mặc y phục mùa hè màu hồng đào vô cùng đáng , sóng vai đứng chung chỗ, thanh tú động lòng người. Lão thái thái khen tốt, hỏi Phó Dung câu: "Sao Dung nha đầu lại cài hoa điền? Tín Đô lưu hành cái này sao? Kinh thành chúng ta có ai ăn mặc như thế."

      Phó Dung cười : "Tín Đô cũng có người cài, hôm đó mẫu thân dẫn ta đến kinh thành bái kiến tổ mẫu, ta cao hứng đến nỗi tối nghỉ ngơi mơ thấy lão thái thái cài hoa điền, mặt mũi hiền lành như Bồ Tát. Ban ngày kể lại, mẫu thân đó là ngài, ta nghĩ trong mộng tổ mẫu cài hoa điền rất đẹp mắt, tâm huyết dâng trào cũng tìm đến."

      xong sợ hãi nhìn trán lão thái thái, giọng : "Tổ mẫu trong mộng lừa ta, tại lại cài, sợ là đùa ta?"

      Lão thái thái cười ngậm miệng được: " khác gì nương ngươi, miệng mồm như uống mật, Tình Nhi lcòn thua xa."

      Thẩm Tình che miệng cười, nhìn Phó Dung : "So với Tam tỷ, ta cam bái hạ phong."

      Phó Bảo khẽ hừ , có người nịnh nọt, lại tới thêm người.

      Kế tiếp, mọi người ào ào nhận thân.

      Phó Dung thầm buồn cười nghe Phó Bảo càm lòng gọi: "Tam tỷ tỷ", xem ra duyên phận của người với người sớm định trước, kiếp trước Phó Bảo thích nàng, kiếp này cũng thích. Còn nàng, kiếp trước bị Phó Bảo trêu chọc nàng liền đáp trả, tại chỉ cảm thấy Phó Bảo trẻ con, đáng giá so đo.

      qua bao lâu, Phó Thần và Lương Thông theo Phó Định tới.

      Lại phen náo nhiệt.

      Nhận thân xong, tỷ muội Phó Dung theo ca ca bái kiến Phó Phẩm Xuyên.

      Phó Phẩm Xuyên gần bốn mươi, thời trẻ tập võ, là người ít , sau vào Đại Lý tự thẩm tra xử lí vụ án, giận dữ vẫn lộ uy phong, lão thái thái dám đối nghịch nhi tử cũng góp phần tạo nên khí thế này. Gặp tỷ muội Phó Dung, ông nhìn Phó Dung mấy lần, quan tâm hai câu rồi cho các nàng trở về.

      Phó Dung cùng đại bá phụ giao tiếp nhiều, đường trêu ghẹo muội muội: "Thấy , chân mày của muội giống đại bá phụ"

      Phó Tuyên cũng cảm thấy như vậy, Phó Thần : "Tuyên Tuyên giống ta, lông mày đều giống tổ phụ."

      Phó Dung sờ lông mày của mình: "Ta giống phụ thân cũng giống nương, chẳng lẽ giống tổ mẫu?"

      Phó Thần, Phó Tuyên trầm mặc, bọn họ đều biết, tổ mẫu trong miệng Phó Dung phải lão thái thái ở Ngũ Phúc đường, mà là Đỗ di nương, mẹ đẻ của phụ thân. Nhưng phụ thân cũng nhớ được bộ dáng Đỗ di nương, bình thường lại nhắc tới, lũ bọn họ làm sao biết?

      Đừng nhìn hôm nay đại gia đình vui vẻ hòa hợp, trong lòng mọi người đến cùng nghĩ thế nào, chỉ có chính mình mới .

      Buổi tối lão thái thái bày tiệc đón tiếp, mọi người đều đến đông đủ, chỉ thiếu mình Phó Phẩm Xuyên.

      Lão thái thái hỏi con dâu cả: "Hầu gia đâu?"

      Lâm thị đứng lên: "Thông gia mời Hầu gia uống rượu, Hầu gia bảo ta với mẫu thân cần chờ ."

      Lão thái thái gật đầu: "Vậy khai tiệc ."

      Kiều thị ngồi phía dưới bên tay phải lão thái thái, thuần thục gắp thức ăn cho bà, đều là món lão thái thái thích.

      Lâm thị ngồi đối diện nhìn qua, bội phục thủ đoạn của Kiều thị. Nàng biết lão thái thái thích cháu thứ xuất này, thậm chí còn hận nhưng sau khi Kiều thị quá cửa lại bày ra bộ ở nhà mẹ đẻ rất được lão thái thái sủng ái, làm nũng lấy lòng, toàn phủ dưới đều cảm thấy lão thái thái sủng nàng. Chẳng lẽ lão thái thái lại bôi ro trát trấu vào mặt mình? Kiều thị làm việc nửa điểm sai khiến lão thái thái thể soi mói.

      Tan tiệc, Lâm thị dẫn Phó Bảo về chính viện.

      "Nương, ta thích lục muội muội, thích Phó Dung, giống như Nhị thẩm, chỉ biết nịnh nọt." Về viện, bên người đều là người mình, Phó Bảo cũng đem nổi lòng ra.

      Lâm thị cốc trán nàng: "Người như các nàng mới thông minh, con học được năm thành, nương thỏa mãn."

      Phó Bảo bĩu môi, trước giờ ai cũng khuyên Phó Mật học tập nàng, hôm nay mẫu thân lại bảo nàng học cái loại nịnh hót kia. Tiểu nương thích nghe, chui vào chăn để ý tới ai.

      Lâm thị bất đắc dĩ thay nữ nhi chỉnh góc chăn, ôn nhu khuyên hai câu rồi .

      Đến giờ giới nghiêm Phó Phẩm Xuyên mới về, hô hấp mang theo nồng đậm mùi rượu.

      Lâm thị quan sát sắc mặt trượng phu, thử thăm dò: " phải tối qua mới uống rượu với ông thappng gia sao? Sao hôm nay lại mời nữa?"

      Phó Phẩm Xuyên vén tay áo khựng lại: "Ta cũng biết, tịch thượng ngược lại uy hiếp, cho phép chúng ta ủy khuất nữ nhi của ."

      " là... Ông vất vả rồi." Lâm thị nhịn được phì cười, khuôn mặt nhã nhặn dưới ánh đèn, tuy xinh đẹp bằng Kiều thị nhưng phong vận vẫn còn.

      Phó Phẩm Xuyên chỉ lo cúi đầu rửa mặt.
      thanhbinh, Thanh Hằng, hauyen280354 others thích bài này.

    5. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Lâu ngày quay lại đọc 1 lèo mấy chương luôn
      Thank nàng nhìu

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :