1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. campham

      campham Well-Known Member

      Bài viết:
      175
      Được thích:
      3,056
      Chương 48
      Editor: Campham
      Khi Từ Tấn tới thấy phòng Phó Dung vẫn sáng đèn, nên nghĩ nàng lại ở giường giày vò tầm phào, tim khỏi đập nhanh, đặc biệt cẩn thận bước vào phòng, ai ngờ trong phòng im ắng, loáng thoáng thấy dáng người yểu điệu nằm nghiêng sau màn lụa mỏng.

      Từ Tấn tiếc nuối vì thấy được đùi ngọc, lát nàng tỉnh, thể xằng bậy, đại khái đêm nay chiếm được tiện nghi rồi.

      Nàng vừa bị kinh hãi lớn như vậy, lại nghĩ đến cái kia cũng hợp thời.

      Thuần thục vén màn lụa lên, Từ Tấn cúi người, định nhân lúc nàng ngủ trộm ngó nhiều chút. Từ Tấn đưa tay, định vén những lọn tóc đen huyền che khuất nửa khuôn mặt ra phía sau.

      Phó Dung vẫn chờ tới gần.

      Cảm giác tay kia dần tới gần mặt mình, Phó Dung đột nhiên mở mắt, kinh hãi khẽ gọi tiếng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng chút lưu tình cào lên mu bàn tay Từ Tấn để lại ba đạo vết máu vô cùng bắt mắt!

      Từ Tấn đau đến mức hít khí, lại sợ kinh động gia đinh Phó gia nên bất chấp đau đớn che miệng Phó Dung lại: "Là ta!"

      Phó Dung kinh hồn chưa định, ngơ ngác nhìn , đợi Từ Tấn thu tay lại, nàng mới trốn vào chăn khóc nức nở… nửa là giả khóc, nửa là .

      dựa vào cái gì nhiều lần xâm nhập khuê phòng của nàng? dựa vào cái gì bóp nàng mạnh như vậy?

      Từ Tấn phát hoảng, chân tay luống cuống, biết nàng sợ cái gì nên thấp giọng giải thích: "Đừng khóc, ta cam đoan chạm vào nàng. Sáng mai ta phải xuất phát, qua đêm nay có cơ hội gặp nhau nữa mà lại muốn với nàng mấy câu."

      "Ta và vương gia có gì để ? Đừng nghĩ cứu ta mạng muốn làm gì làm. Dầu gì ta cũng là nữ nhi tứ phẩm tri phủ, quan gia tiểu thư, vương gia muốn đến đến muốn , chẳng phải đem nơi này trở thành nơi phố phường tràn ngập ong đùa bướm lượn sao?"

      Phó Dung vừa ủy khuất vừa căm giận lý lẽ.

      tới cái này, Từ Tấn liền đuối lý, thông minh lảng sang chuyện khác: “Phụ mẫu nàng hoài nghi chứ? Bên Quận vương phủ nàng yên tâm, nha hoàn kia chết, thi thể bị phát cũng liên lụy tới nàng, còn Tề Sách..."

      Phó Dung vô thức nắm chặt chăn. Đừng giết Tề Sách chứ? Nha hoàn chết ai truy cứu, nhưng Tề Sách, Tề gia còn trưởng tôn, chắc chắn tra ra manh mối, ngộ nhỡ liên lụy đến phụ thân?

      Nhưng người bên giường lại im lặng, Phó Dung bĩa môi thèm để ý Từ Tấn thừa nước đục thả câu. Nếu Tề Sách xảy ra chuyện gì, ngày mai tin tức truyền khắp ngõ ngách, cần gì đến lượt .

      Nàng thông minh mắc mưu, Từ Tấn bất đắc dĩ thở dài, ôn nhu thương lượng: "Nàng xoay người lại, ta tình của Tề Sách."

      Phó Dung lên tiếng.

      Từ Tấn thử thăm dò đỡ bả vai nàng, mới đụng tới, Phó Dung lại vươn tay muốn cào . Từ Tấn vội rụt lại, nhìn vết máu mu bàn tay, tạm thời từ bỏ ý định chạm vào nàng: "Thôi thôi, cho nàng biết vậy, Từ Yến đánh Tề Sách quyền rồi thả." đến đây cười lạnh: "Hôn mê luôn miệng gọi tên , thích sao? Nhưng người trong lòng lại nghĩ thay nàng báo thù."

      Phó Dung cũng mong Từ Yến giúp mình. Việc này nháo lớn đối với nàng tốt, giao tình giữa Từ Yến với Tề Sách, nhiều nhất cũng chỉ đánh trận, chẳng lẽ giận dỗi giết Tề Sách? Từ Yến phải người dễ xúc động.

      Nàng rụt cổ vào ổ chăn nên Từ Tấn thấy thần sắc của nàng, đem lửa giận trong lòng phóng tới người Tề Sách: "Nàng yên tâm, Từ Yến làm ngơ nhưng ta nuốt trôi, qua thời gian ta động chút tay chân làm còn tâm tư ám toán nàng. Nhưng nàng phải đàng hoàng chút, hạn chế ra cửa, miễn lại phát sinh phiền toái."

      Phó Dung có chút ý động: "Vương gia tính đối phó thế nào?" Nàng hận Tề Sách nhưng lại có biện pháp thu thập, nếu là Từ Tấn, dưới trướng nhiều cao thủ, nhất định có thể giải quyết mọi việc gọn gàng.

      Khóe môi Từ Tấn cong lên: "Nàng xoay người lại, ta mới ."

      Lại chiêu này, Phó Dung cười lạnh: "Trăm công nghìn việc như vương gia, cần gì phí tâm tổn sức với ta?"

      Từ Tấn im lặng nhìn chằm chằm nổi mụt trước mắt.

      Ban đầu là lấy lý do khó kìm lòng nổi mà cư xử đường đột để tiếp cận, hứa hẹn vì nàng phụ trách, sau lại bực nàng tâm cơ nên giả ý rời . Chờ hai tháng lại thấy nàng có bất kỳ dấu hiệu hối hận hay thương tâm, lại nghĩ biện pháp ngư ông đắc lợi, động lại ôm được mỹ nhân.

      Nhưng giờ đây, nàng ràng để bụng đối với Từ Yến, lại thể phát tiết tức giận.

      Từ Yến chỉ hơn cái nghe lời, mọi chuyện đều theo nàng, lời ngon tiếng ngọt dỗ nàng? Được thôi, dù sao những lời này chỉ có nàng với biết, sợ người ngoài cười nhạo.

      Hạ chắc quyết tâm, Từ Tấn hồi tưởng lại những lý lẽ chuẩn bị kỹ lưỡng đường, vừa định mở miệng, nhìn ánh mắt nàng lại được nữa.

      Do do dự dự… Từ Tấn đột nhiên kéo chăn, ôm Phó Dung đặt lên đùi. Mặc Phó Dung giãy giụa, tay ngăn chặn đùi nàng tay gắt gao ấn nàng vào trong ngực: "Ta muốn phí tâm phí sức với nàng, cũng muốn bị người ta cự tuyệt còn mặt dày dây dưa, nhưng vừa nghe nàng đến Quận vương phủ, lại nhịn được muốn gặp mặt, thấy nàng bị khi dễ, ta bị lửa giận công tâm. Phó nương, bản vương lòng thích nàng, nàng đáp ứng ?"

      Lần đầu tiên những lời này, chẳng sợ chỉ vì dỗ nàng, gương mặt tuấn tú đỏ bừng.

      Phó Dung có chút sững sờ, nghĩ tới chuyện giải độc hoàn mà Hứa gia , chẳng lẽ, Từ Tấn thực lòng?

      Nhưng có tình ý sao? Từ Tấn kẻ thù quá nhiều, sống lâu, huống chi ỷ thế hiếp người, chút cũng tôn trọng nàng, thích bức nàng lộ ra cái trán, còn dùng khí lực bóp nàng...

      Nhìn thế nào đều phải lương phối.

      "Vương gia ưu ái, dân nữ chịu đựng nổi, cầu vương gia thả ta xuống. Vương gia như vậy, có khác gì Tề Sách?"

      "Nàng ngồi dậy chuyện, ta thả." Từ Tấn nhíu mày nhìn chân ngọc lộ bên ngoài, quần lót mặc nguyên vẹn, buồn cười nhấc chăn lên: "Mặc chỉnh tề như vậy là biết ta đến?"

      khí lực lớn, phen giật chăn từ đỉnh đầu Phó Dung xuống, Phó Dung kinh hãi, lập tức dùng tay che khuất cái mũi, giãy giụa muốn xuống đất: "Ngồi ngồi, vương gia buông ta ra trước !"

      Từ Tấn quay người đặt tiểu nương lên giường, cho nàng cơ hội chạy trốn.

      "Nàng lấy quạt làm gì?" Mắt thấy Phó Dung phòng bị lui vào trong xó, biết từ đâu lấy ra cái quạt tròn thêu cung nữ đồ che trước mặt, Từ Tấn nghi hoặc hỏi.

      Nhắc tới cái này Phó Dung liền sinh khí, hung hăng nguýt cái.

      Nàng đáng thương tội nghiệp trốn trong góc, tóc dài tán loạn mắt ướt sáng ngời, nhìn như nam nhân nhà mình làm chuyện có lỗi, nàng chịu cho tới gần, chủ tâm giáo huấn.

      Giáo huấn?

      Từ Tấn cúi đầu nhìn tay, lại nhìn quạt tròn, đột nhiên hiểu, nhịn cười: "Để lại đấu sao?"

      Lời vừa , Phó Dung đôi mắt đẹp càng thêm rạng rỡ sinh huy.

      nương này, gạt người thiên y vô phùng, phảng phất giống như bẩm sinh biết đối phó với nam nhân, đồng thời non nớt như trẻ con, vì việc mà nổi giận đùng đùng. Trái tim Từ Tấn lại mềm nhũng: "Cho ta xem thế nào, lúc ấy chỉ muốn đánh thức nàng, chú ý khí lực."

      " cần!" Phó Dung dùng bàn tay rảnh rỗi đẩy tay ra, lạnh giọng thúc giục: "Ta nguyện trèo cao, vương gia đừng nhắc đến chuyện cưới sinh, còn gì, mời vương gia nhanh chóng rời , sau này đừng làm chuyện hủy hoại danh tiết người khác thế này!"

      Nàng ràng nổi nóng, Từ Tấn thể làm gì đành thu tay lại, nghiêm túc: "Nàng luôn xứng, vậy dạng nương nào mới xứng với ta?"

      Phó Dung thuận miệng: "Kinh thành nhiều quý nữ, vương gia cần gì xá cận cầu viễn?" Kệ cưới ai, phải nàng là tốt.

      Từ Tấn chẳng những tức giận, còn thêm chút hy vọng: "Ta cũng thấy cưới quý nữ kinh thành tương đối thích hợp, vậy , đợi từ Hà Nam hồi kinh, ta thay phụ thân nàng vòng chút, cuối năm điều hồi kinh?"

      Nếu nàng muốn, thống khoái cho, trước dỗ nàng vui vẻ cưới về phủ, kết hôn xong dạy quy củ.

      Phó Dung ngờ Từ Tấn như thế... Hào phóng.

      Kỳ sau khi định hôn cho tỷ tỷ, nàng phát sầu nhất là quan lộ của phụ thân. Muốn gả cho người nọ, cả nhà nàng phải chuyển vào kinh mới có cơ hội. Đời này nếu vận làm quan của phụ thân đổi, dù nàng kì kèo lấy chồng, vào kinh cũng mười tám lỡ , sớm ba năm cũng hơn ba năm cơ hội lớn a, nàng cũng muốn xuất giá lúc tuổi tác thích hợp nhất.

      Chỉ là, lúc này nàng tiếp nhận Từ Tấn hỗ trợ, tương đương đáp ứng lời hỏi cưới...

      "Thế nào, nguyện ý gả cho ta?"

      Phó Dung giật mình phát chẳng biết lúc nào Từ Tấn quỳ trước mặt nàng, hai tay chống hai bên ván giường, khuôn mặt tuấn tú gần như chỉ cách nàng cái quạt tròn.

      "Ngài..."

      "Đáp ứng ta, ta điều phụ thân nàng vào kinh." Từ Tấn nhìn chằm chằm ánh mắt thủy nhuận, dùng ngữ khí ôn nhu nhất dụ dỗ.

      Khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ tràn đầy ôn nhu, mắt phượng sáng ngời thẳng tắp nhìn vào sâu đáy lòng nàng, lặng lẽ cám dỗ nàng. Đầu óc Phó Dung ngừng chuyển động, miệng giật giật...

      Từ Tấn lại chờ nổi nữa, cụng vào trán nàng, giựt quạt tròn ra khỏi tay nàng. Phó Dung hoàn hồn, cây quạt bị lấy mất: "Ngài..."

      "Ta nhìn, ta nhắm mắt lại." Từ Tấn nhẫn nại dỗ dành, khẽ chạm vào môi nàng, thanh như mớ: "Ta nhìn, Nùng Nùng, ta tốt với nàng như vậy, nàng cho ta hôn cái?"

      Phó Dung theo bản năng lẫn trốn.

      Từ Tấn chấp nhất truy tìm, đụng chạm liên tục gián đoạn, so liên tục thân mật càng tham người.

      Phó Dung trong đầu càng ngày càng hỗn độn.

      Đây là giao dịch công bằng, tất cả đều phụ thuộc vào câu của Phó Dung nhưng khó có thể lựa chọn, muốn trốn giam cầm của , muốn tranh thủ càng nhiều thời gian suy xét,… Từ Tấn lại nghĩ nàng do dự, vui sướng nâng lên mặt nàng, hôn đường từ lông mi đến gò má: "Nùng Nùng, nàng thơm, Nùng Nùng..."

      Nàng thơm, chưa thỏa mãn bao nhiêu phải buông tay, bỗng nhiên tách chân nàng ra, lê gối tiến lên, bàn tay to nâng mông nàng lên, tay khác ôm chặt eo nàng, hôn sâu.

      Phó Dung chống cự, lát nắm chặt, lát buông ra, kịch liệt giãy giụa. Cuối cùng, nàng lựa chọn thuận theo.

      Từ Tấn ra điều kiện, nàng thể cự tuyệt, Từ Tấn thẹn quá hoá giận, sau khi hồi kinh có thể ngáng chân phụ thân.

      cự tuyệt, chỉ có thể tiếp nhận.

      Đương nhiên nàng nguyện ý gả cho , nhưng nàng nguyện ý cược trận, cược tâm nam nhân này. Thắng, nàng là vương phi, thua vẫn là vương phi.

      Nàng muốn gạt , là chính tự nguyện.

    2. campham

      campham Well-Known Member

      Bài viết:
      175
      Được thích:
      3,056
      Chương 49
      Editor: Campham

      Hai tay Từ Tấn bắt đầu thành , Phó Dung bừng tỉnh, vội vàng ngăn lại.

      Từ Tấn cũng biết đêm nay chỉ có thể làm tới đây, lưu luyến hôn môi nàng, chống cằm lên vai nàng thở dốc. Bên tai nghe tiếng hít thờ dồn dập của nàng, Từ Tấn nuốt nuốt nước miếng, quay người dựa vào đầu giường, ôm Phó Dung trong ngực: "Đồng ý gả cho ta?"

      Đồng ý, nên đẩy ra.

      Tâm trạng Từ Tấn rất tốt. Nữ nhân phải tiền tài là quyền thế, đều cho nàng, thời gian dài, còn sầu nàng động tâm?

      Nơi nào đó của nam nhân phong độ hiên ngang, cách xiêm y chống đỡ nàng, Phó Dung dám lộn xộn, xấu hổ chôn trong ngực Từ Tấn, thuận tiện che khuất dấu móng tay bị bóp.

      Sườn mặt đỏ rực lộ ra bên ngoài, Kiều Kiều xấu hổ, Từ Tấn kìm lòng được lại cúi đầu hôn nàng, đụng tới mặt, liền hôn lỗ tai nàng: " dám nhìn ta? Nùng Nùng yên tâm, về sau muốn gì cứ ta biết, chỉ cần làm được, ta đều cho nàng."

      … Hô hấp nóng rực thiêu đốt. Lỗ tai Phó Dung sợ nhất là nhột, vội giơ tay bịt tai lại, Từ Tấn mỉm cười, dứt khoát hôn vào lòng bàn tay trắng mịn. Từ Tấn biết nàng mẫn cảm, mẫn cảm tới mức đời trước cái gì ôn tồn đều cần, động hai cái nàng chuẩn bị tốt, lại ngờ tay nàng cũng sợ chạm vào.

      "Nùng Nùng, nàng là trời sinh vưu vật." keo kiệt khen ngợi.

      “Vương gia đừng nữa!" Mắt thấy ngừng chiếm tiện nghi, Phó Dung thấp giọng quở trách, bịt mũi nghĩ từ người xuống: "Vương gia vừa ta muốn cái gì ngài cũng đáp ứng, vậy mời vương gia buông ra, chúng ta hảo hảo trò chuyện, được ?"

      Mỹ nhân trong ngực, Từ Tấn luyến tiếc rời xa, ỷ vào quan hệ định, vô lại: "Thế này cũng được, ngày mai ta rồi, lần sau tái kiến biết là khi nào, nàng thương ta để ta ôm nhiều lát?"

      Lời ngon tiếng ngọt dỗ nàng cao hứng, cao hứng mới được hôn, nghĩ tới nàng mềm mại nhu thuận, đương nhiên lời dễ nghe nào Từ Tấn cũng có thể . Từng cảm thấy cùng nàng quấn quýt mới là khoái hoạt nhất, bây giờ nhìn nàng đùa khí làm nũng, nhìn nàng nguôi giận thuận theo, Từ Tấn mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là giường chiếu chi nhạc.

      lòng nghĩ nhạc, Phó Dung cũng nguyện ý bồi . Nam nhân muốn gì cũng chiều, về sau còn đòi đến gì nữa?

      “Đến cùng vương gia nghĩ ta là loại người gì? Có thể để ý lễ nghi quy củ muốn hôn hôn, muốn ôm ôm sao?"

      Cứ bịt mũi thế này cũng thể chuyện, Phó Dung dứt khoát lần nữa chôn vào hõm vai Từ Tấn, trầm thấp khóc: "Vương gia tôn quý, dáng vẻ đường đường, là lương phối trong mộng của tất cả nữ tử, ta cao hứng khi vương gia thích ta, chỉ ngại môn đăng hộ đối. Hôm nay vì cưới ta nên vương gia giúp phụ thân ta, ta cảm kích lời nào có thể diễn tả, là lấy vừa rồi vương gia như thế, ta cũng phản kháng, nhưng nếu vì vậy mà vương gia nghĩ ta là loại nữ tử vô liêm sỉ, còn bằng đao giết ta, miễn cho ta hủy hoại thanh danh nữ tử Phó gia!"

      Rốt cuộc nàng cũng thừa nhận từng động tâm với , Từ Tấn khỏi tự đắc, nghĩ lần đầu tiên nàng bị Tề Sách vũ nhục ghê tởm phun, lần thứ hai chính mắt thấy nàng phẫn nộ tuyệt vọng, liền triệt để hiểu nàng rất giỏi tính kế, nhưng dù sao cũng là nữ nhi trong sạch, coi trọng danh tiết, thích khinh bạc.

      "Là ta thất lễ, Nùng Nùng đừng giận." Lại dám đường đột, Từ Tấn đặt người ngọc xuống giường, chút nào lưu luyến mang giày xuống giường, giống lần đầu kéo ghế ngồi chuyện với nàng, có chút đòi thưởng mà : “Thế này được chưa?"

      áo mũ chỉnh tề, khuôn mặt khôi ngô, nhìn cũng là quân tử. Phó Dung kéo chăn che khuất đôi chân, lấy quạt che mặt: "Vương gia tự tiện xông vào khuê phòng là hành vi thất lễ nhất, giờ ta đáp ứng, sau này vương gia đừng hồ nháo."

      Từ Tấn nguyện ý: "Vậy ta muốn gặp nàng làm sao?"

      Phó Dung nhíu mày trách mắng: "Vốn dĩ chúng ta nên ngấm ngầm gặp mặt, ban ngày ngẫu nhiên gặp gỡ là hết cách, nào có nửa đêm tìm tới? Chẳng lẽ trước đây vương gia từng hành động vô sỉ thế này?"

      Tiểu nương sóng mắt lưu chuyển, thanh kiều kiều mềm mềm, Từ Tấn bị mắng như nghe được thanh của tự nhiên, mặt dày: "Trước khi gặp nàng chưa từng có, sau khi gặp nàng, hồn liền bị câu mất. Nùng Nùng, hai ta trời nam đất bắc, ban ngày gặp được, buổi tối lại thủ lễ, sao có hôm nay được nàng đáp ứng?"

      "Ngài..." Mặt nam nhân dày hơn tường thành, Phó Dung hung hăng trừng mắt, quay mặt : "Lười chuyện với ngài."

      Từ Tấn khó được nàng làm nũng, chỉ muốn nhào tới bừa bãi thương phen, sợ chọc giận nàng mới kham kham nhịn xuống, nhuyễn giọng cầu : "Nàng gì ta đều nghe, nàng yên tâm, chờ nhà nàng vào kinh, còn sợ ban ngày gặp được sao, tối ta quấy nhiễu nàng nữa."

      Phó Dung mắt liếc nhìn : "Lời này chứ?"

      Từ Tấn cười : "Đường đường là vương gia, ta còn lừa nàng? tin cứ nhìn tương lai biết."

      Phó Dung khẽ hừ, buông mi nghĩ ngợi lúc, đột nhiên thở dài: "Vương gia, chúng ta thế này, có phải là tư định chung thân?"

      Tư định chung thân phải là từ hay, Từ Tấn hiểu nàng băn khoăn cái gì, trịnh trọng cam đoan: "Cuối năm nhà nàng vào kinh, đầu xuân năm sau ta tìm cơ hội hướng phụ thân nàng hỏi cưới, lệnh tôn đáp ứng, ta tiến cung cầu phụ hoàng tứ hôn, bảo quản quan cảnh vô cùng náo nhiệt."

      Đầu xuân a?

      Sớm như vậy, chẳng phải nàng rốt cuộc thoát khỏi ?

      Phó Dung cắn môi, khó xử nhìn : "Trễ chút được sao? Phụ thân luyến tiếc tỷ muội chúng ta, tỷ tỷ mười sáu tuổi mới xuất giá, đệ đệ lại còn , ta muốn bồi hai năm, sau này thành gia khó có thể mỗi ngày nhìn ."

      Từ Tấn hiểu nàng coi trọng người nhà nhưng chờ được, ôn nhu giải thích: "Năm sau ta hai mươi, hai năm nay phụ hoàng thúc ta thành thân, thể kì kèo thêm. Nùng Nùng cần lo, vương phủ chỉ có hai người chúng ta, nàng có thể thường thường tiếp đệ đệ đến vương phủ, ta và nàng cùng nhau chiếu cố ."

      Nam nhân săn sóc như biến thành người khác, Phó Dung khỏi cảm khái trinh tiết đối với nữ tử quan trọng, cùng người, kiếp trước vì từng gả mà chịu hờ hững, tại dễ nghe... Vừa nghĩ như thế, Phó Dung càng thêm yên tâm thoải mái.

      "Vương gia tốt." Phó Dung cảm động nhìn nam nhân, cướp lời Từ Tấn: "Chỉ là, có thể chờ sau khi ta cập kê mới nghị hôn? Ta biết mình biết điều nhưng ta muốn bên người thân thêm chút. Nghe kinh thành nhiều nơi chơi vui, chưa xuất giá, còn có thể chung quanh dạo chơi, thành vương phi, thể tùy tâm sở dục."

      Cuối tháng 10 là sinh nhật nàng, nếu Từ Tấn đáp ứng, nàng còn gần năm để dùng.

      Từ Tấn nhíu mày, suy nghĩ chút: "Chúng ta có thể đính hôn trước..."

      "Đính hôn cũng thể ra ngoài chơi" Phó Dung tội nghiệp nhìn : "Năm ngoái tỷ tỷ định thân, đến giờ chỉ ra ngoài lần, vương gia là nam nhân cũng biết gian khổ của nữ tử."

      Nàng ủy khuất, phảng phất đáp ứng nàng khóc, Từ Tấn bất đắc dĩ: "Tốt, vậy đợi qua sinh nhật nàng ta lại tìm phụ thân nàng."

      Phó Dung nhất thời cao hứng, mắt cười cong cong.

      Từ Tấn theo sát nhắc nhở: "Nhưng nàng được lại chung quanh trêu chọc nam nhân, mặc kệ vô tình hay cố ý, ta mà biết lập tức cưới nàng về nhà." quên kinh thành còn có An vương, kiếp trước An vương ngại thân phận nàng mới động tâm, đời này ai biết nàng hấp dẫn bao nhiêu tầm mắt huân quý đệ tử? Người khác sợ, chỉ có An vương làm yên tâm.

      Phó Dung tươi cười hơi liễm, cố ý phẫn nộ trừng : "Vương gia có ý gì?”

      Từ Tấn hừ lạnh, trả lời, ngó nhìn bên ngoài, nguyện tiếp tục lãng phí thời gian, mắt phượng mỉm cười: "Cái gì ta cũng đồng ý rồi, giờ ta phải , nàng lại đây ta nhìn kỹ nàng chút?" Nàng để ý như vậy, chẳng lẽ nhân trung bị bóp hỏng rồi? Từ Tấn muốn xem thử.

      Phó Dung nhìn ra tính toán của , lạnh mặt : "Tuy ta đáp ứng nhưng có chút quy củ vẫn phải thủ. Vương gia thích ta phải tôn trọng ta, sau này thể động tay động chân."

      "Đây là quy ước sao?" Từ Tấn mắt phượng híp lại, chứa nguy hiểm.

      Phó Dung có chút sợ nhưng nàng nghĩ quá thân cận thân thể với Từ Tấn, vì vậy cả gan hỏi ngược: "Vương gia đáp ứng?"

      Mặt Từ Tấn biểu cảm, đứng dậy rời ghế, thấy Phó Dung cảnh giác ngửa cổ nhìn theo giống như nao con tùy thời lẫn trốn, Từ Tấn bật cười: "Nàng chọc ta sinh khí, cái gì ta đều đáp ứng, nàng giận ta, ta nỡ thương nàng, chút trừng phạt."

      xong cúi người quỳ xuống giường, bắt lấy cổ tay Phó Dung, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Lúc nãy là phạt nàng hôm nay kêu tên người khác nhưng còn chuyện nàng chọc giận ta, nhớ ?"

      Nam nhân bá đạo bức hiếp, Phó Dung lý lẽ tranh luận: "Còn trách ta cào tay ngài, ai bảo ngài bóp ta?"

      Từ Tấn lặng lẽ cười, ghé vào tai nàng : "Tay là thương , thiếu chút nữa đoạn tử tuyệt tôn, nàng nên phạt hay ?"

      Lúc này Phó Dung mới nhớ!

      Thấy nàng nhớ ra, Từ Tấn có lập tức áp sát , mà là ra màn lụa.

      Phó Dung khẩn trương nhìn chằm chằm , hiểu muốn làm gì, muốn chạy, trốn được sao?

      nghĩ ngợi, trong phòng đột nhiên tối.

      màu tối đen, nam nhân lại trở về, Phó Dung tránh qua bên cạnh, bị đè xuống đường: "Ta tắt nến, nàng cần lo bị ta nhìn thấy dấu ấn ?"

      "Thả ta ra!" Thân thể bị ngăn chặn, Phó Dung ra sức đẩy bả vai , chỉ cảm thấy lần này dễ dàng thu tay lại.

      "Nùng Nùng đừng sợ, ta chỉ hôn nàng, nàng đừng hòng thoát, ngoan ngoãn cho ta hôn..."

      Thở xong câu này, Từ Tấn nâng đầu tiểu nương, lại ngăn chặn nàng.

      cam tâm tình nguyện sủng nàng, nàng thành , cũng muốn trừng phạt, miễn cho nàng thị sủng sinh kiều, coi trời bằng vung.

      Ban đêm yên tĩnh, nàng phí công giãy giụa, là cường thế trấn áp.

      biết quá bao lâu, Từ Tấn rốt cuộc từ người Phó Dung dời , vừa mang giày vừa dặn dò: "Ta rồi, nàng đừng để ý đến Tề Sách, dám chạm vào nàng, tự nhiên có kết cục tốt."

      Phó Dung nhắm mắt, thở gấp như người mới vận động mạnh.

      Từ Tấn hưởng thụ nghe lát, hôn cái: "Nàng cũng thích phải ? Ta mong lần sau gặp lại nàng chọc ta sinh khí."

      Phó Dung hề nhúc nhích, thầm nắm chặt đệm giường.

      đắc ý cái gì? Có bản lãnh cuối cùng cũng chết sớm?

      Nàng chờ ngày đó.
      Uyên Sama, thanhbinh, Thanh Hằng60 others thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Từ Tấn muốn lấy vợ phát điên rồi
      hanh dauDion thích bài này.

    4. campham

      campham Well-Known Member

      Bài viết:
      175
      Được thích:
      3,056
      Chương 50
      Editor: Campham
      Hôm sau tỉnh dậy, việc đầu tiên Phó Dung làm là sờ chiếc gối nhở bên cạnh gương.

      ngờ thoáng cái đụng phải vật gì đó.

      Phó Dung nhíu mày, quả nhiên là khối ngọc bội văn long của Từ Tấn.

      Nghĩ tới chuyện bị hôn xém chút nghẹt thở tối qua, Phó Dung giận dỗi nhét ngọc bội xuống dưới gối, cầm gương kiểm tra môi.

      Da Phó Dung trắng chẳng kém làn da non nớt của Quan ca nhi bao nhiêu nên dấu móng tay dù nhạt rất nhiều vẫn nhìn thấy ràng. Phó Dung áo não đập giường, hờn dỗi lát mới soi gương lại, dùng móng tay cái sờ sờ, phát nguyệt nha ấn Từ Tấn lưu lại còn lớn hơn nàng hai vòng, nhất thời mắng Từ Tấn cẩu huyết phun đầu.

      Nhưng mắng thế nào cái dấu đó vẫn còn.

      Vết sẹp người có thể dùng y phục che giấu, vết thương trán có thể dùng hoa điền hoặc son phấn che giấu nhưng dưới mũi, nàng phải làm sao?

      Sau khi rửa mặt, Phó Dung đưa lưng để nha hoàn xoa bóp lưu thông máu vừa phân phó: "Mai Hương với phu nhân hai ngày này ta dùng cơm ở tiền sảnh, chú ý đừng để Nhị thiếu gia nghe, miễn cho nhiều chuyện."

      dưới Phó phủ ai ai cũng biết tính tình tam nương, Mai Hương nhịn cười tới tiền viện.

      Còn lúc nữa mới tới bữa sáng, vợ chồng Phó Phẩm Ngôn cùng bồi Quan ca nhi, nghe Mai Hương đến báo, Phó Phẩm Ngôn buồn bực hỏi thê tử: "Bóp thành cái dạng gì?" Hôm qua nữ nhi kiên trì chịu cho lang trung xem, muốn xem, cũng bị đuổi ra ngoài.

      Kiều thị vừa tức vừa cười: "Thiếp cũng thấy, may mắn ngày thường Lan Hương hầu hạ tốt, nếu khẳng định bị phạt."

      " đánh đòn!" Quan ca nhi nghe hiểu hai chữ bị phạt, mau chóng chạy đến bên giường, che mông khẩn trương nhìn mẫu thân.

      Trẻ con ba tuổi đáng , lúc quậy phá cũng làm Kiều thị nỗi nóng, giống Phó Thần hồi , tránh khỏi bị đánh hai cái.

      Phó Phẩm Ngôn cười ha ha: "Quan ca nhi thông minh, lát ăn cơm xong con qua chơi với Tam tỷ tỷ." Tránh đại nhân bọn họ, đến nổi ngay cả đệ đệ cũng chịu gặp?

      Vì thế Phó Dung vừa ăn sáng xong, Kiều thị liền phái nhũ mẫu bế Quan ca nhi tới.

      Phó Dung mau chóng phân phó Lan Hương dọn dẹp giấy bút bàn thấp, lại mệnh Mai Hương trông Quan ca nhi để nhũ mẫu về trước.

      “Tam tỷ tỷ!" Quan ca nhi chập chững bước vào, thấy Phó Dung nằm giường lon ton chạy tới.

      Phó Dung vốn còn do dự có nên dùng quạt tròn che giấu, vừa thấy đệ đệ, lập tức vứt dấu móng tay ra sau đầu. Tỏ ý bảo hai nha hoàn xuống, nàng khom lưng bế đệ đệ lên giường, hôn cái: "Sao Quan ca nhi tới đây?"

      "Nhớ tỷ." Thường được cha mẹ, huynh trưởng và các tỷ tỷ dỗ dành nên miệng lưỡi Quan ca nhi chẳng những ngọt liệm, ánh mắt còn chớp chớp, đưa tay sờ dưới mũi Phó Dung, mắt to tràn đầy hiếu kỳ: "Chỗ này đỏ!"

      Phó Dung khổ mặt, ủy khuất kể với đệ đệ: "Bị người ta bóp, rất xấu phải ?"

      Quan ca nhi nhìn kĩ tỷ tỷ, lắc đầu, dùng ngón tay mập mạp sờ soạng hai cái, giọng hỏi: "Có đau ?"

      Tim Phó Dung mềm nhũng, sợ đệ đệ lo lắng, cười : " đau, Quan ca nhi có muốn , tỷ tỷ cũng bóp ngươi cái."

      Quan ca nhi nhìn chằm chằm dấu hình mặt trăng môi lát, chờ mong gật đầu.

      Phó Dung nhàng ấn cái lên bàn tay ú na ú nần của bé, tạo ra hình mặt trăng ửng đỏ. Quan ca cực kỳ vui vẻ ngó nhìn, bắt chước bộ dáng Phó Dung tự ấn vài cái, lại ấn ấn lên mu bàn tay Phó Dung.

      Phó Dung cố ý trốn tránh cho bé làm, Quan ca nhi nóng nảy vờn quanh tỷ tỷ.

      Tỷ đệ chơi vui vẻ thẳng đến hoàng hôn, Phó Dung mới giơ quạt tròn luyến tiếc tiễn đệ đệ về chính viện.

      Qua hai ngày, dấu móng tay cũng triệt để biến mất.

      Phó Dung vô cùng cao hứng soi gương, cài chiếc trâm Bích Tỳ Thải Điệp lúc trước mua ở Như Ý trai tới chính viện dùng bữa sáng.

      Kiều thị thấy cuối cùng nữ nhi cũng lộ diện, sẳng giọng: "Chút vết thương trốn, ai dưỡng ngươi thành loại tính tình này?"

      Phó Thần cười nhạo, chua chua : " phải bị mọi người chiều ra sao."

      Phó Dung cười hì hì gắp cho ca ca miếng thịt bò: "Cũng có phần công lao của ca ca, ta nhớ hồi chơi trong vườn hoa bị muỗi đốt, ca ca liền đập chết con muỗi đó, võ nghệ siêu quần."

      Phó Thần chớp mắt: "Sao huynh nhớ? Muội nằm mơ sao?"

      Phó Dung hừ tiếng, quay đầu dỗ đệ đệ.

      Phó Phẩm Ngôn nhìn trưởng tử, nghĩ tới chuyện: "Hôm nay phải là ngày kiểm tra định kỳ mỗi tháng ở võ quán sao? Có nắm chắc ?" Cuối tháng thê nữ xuất phát, trưởng tử đồng hành, thuận tiện lưu lại kinh thành tham gia kỳ thi tuyển chọn thị vệ. Phó Thẩm Ngôn rất coi trọng tiền đồ của trưởng tử: " lát ta với con."

      Phó Thần tràn trề tự tin: "Phụ thân yên tâm, nhất định nhi tử đậu thủ khoa."

      Phó Dung thưởng thức canh cá trích, sau khi lau miệng, khờ dại hỏi: "Ca ca đánh thắng được Lương đại ca?"

      Tay Phó Uyển gắp đồ ăn khựng lại, mặt chậm rãi đỏ.

      Phó Thần tiếc nuối lắc đầu: " luyện võ từ , ta khởi đầu chậm hơn, thêm mấy năm có lẽ có cơ hội, bất quá mấy ngày trước lão gia tử phái ra ngoài làm việc, tỷ thí lần này có phần."

      "Chuyện gì?" Phó Dung tò mò hỏi.

      Kiều thị thấy trưởng nữ được tự nhiên, hung hăng trừng mắt nàng cái: "Ăn cơm của con , cả ngày nhiều chuyện."

      Phó Dung bĩu môi: "Con hỏi Ánh Phương, lâu chưa gặp nàng."

      Kiều thị dễ bị gạt: "Muốn xem ca ca con tỷ thí sao? Con ngoan ngoãn ở nhà cho ta, đám tiểu tử múa đao lộng thương, có gì hay mà xem?"

      Mẫu thân quản giáo nghiêm khắc, Phó Dung nhìn phụ thân cầu xin.

      Phó Phẩm Ngôn định mở miệng, chân trái bỗng bị cái giầy thêu hung hăng nghiền trụ, bất đắc dĩ: "Nùng Nùng nghe lời, ở nhà giúp nương trông đệ đệ."

      Ngoài miệng vậy nhưng ánh mắt lặng lẽ nháy cái.

      Phó Dung ngầm hiểu, nhắc lại nữa, giả trang giận dỗi hồi Phù Cừ viện, nửa đường vụng trộm chạy tới cửa chính. Phó Dung nhanh chóng chui vào xe ngựa Phó Thẩm Ngôn chuận bị, quay đầu với Lan Hương: "Ngươi mau lên, đừng để nương nhìn thấy." Nhất định mẫu thân tiễn phụ thân ra cửa.

      Có Phó Phẩm Ngôn cho phép, Lan Hương cũng hưng phấn lên xe.

      bao lâu, phụ tử Phó Phẩm Ngôn cũng ra. Phó Thần nhảy lên ngựa, Phó Phẩm Ngôn giọng với thê tử: "Lương gia chuẩn bị cơm trưa nên chúng ta về."

      Kiều thị oán giận: "Vậy chàng uống ít rượu thôi, ăn xong về sớm chút." Khó được ngày trượng phu nghỉ công ở nhà.

      Phó Phẩm Ngôn cười cười, quay người tới xe ngựa, Kiều thị nghĩ đuổi kịp, Phó Phẩm Ngôn nhìn mặt trời phía đông khuyên nàng: "Mau về , nắng càng ngày càng gắt."

      Trượng phu ôn nhu săn sóc, Kiều thị đợi xe ngựa xuất phát, mới dẫn nha hoàn vào nhà.

      Trong xe ngựa, Phó Phẩm Ngôn nghiêm mặt dặn dò Phó Dung: "Đây là ở Tín Đô, tới kinh thành con phải nghe lời nương, bằng về sau đừng hòng ta lại dung túng."

      Phó Dung cực kỳ ngoan ngoãn: "Phụ thân yên tâm, nữ nhi hiểu , tới Lương gia, con cùng Ánh Phương ở lầu hai nhìn lén, để mọi người ở dưới nhìn thấy." Loại việc này nàng và Lương Ánh Phương phải lần đầu, phụ thân biết mới nguyện ý dẫn nàng theo.

      Phó Phẩm Ngôn lạnh lùng lại nhìn Lan Hương: " được rời tiểu thư nửa bước, có chuyện gì ta bán ngươi."

      Lan Hương lập tức quỳ xuống, thề thốt trông chừng tiểu thư.

      Phó Phẩm Ngôn thêm gì nữa, nhắm mắt dưỡng thần. Đợi quản gia thê tử biết, thê tử lại giáo huấn thế nào đây?

      Khóe miệng nam nhân khễ vểnh lên, xe ngựa cũng từ ngõ phía đông ra ngoài.

      Cuối hẻm phía Tây, Từ Yến thấp giọng phân phó đầy tớ: "Xem Phó đại nhân đâu rồi đến quán trà báo ta."

      Quán trà thế tử thích đến chỉ có , người nọ cần hỏi nhiều, lập tức theo xe ngựa Phó gia.

      Từ Yến nhìn cổng lớn Phó gia, khe khẽ thở dài.

      nhớ hôm nay Phó Thần được nghỉ nên định đến Phó gia bái phỏng, có lẽ có cơ hội được gặp nàng, ngờ nhất thời do dự lại thấy nàng vụng trộm chui vào xe ngựa, xem tình hình, ràng là trốn mẫu thân theo cha huynh ra ngoài chơi, cơ trí hoạt bát.

      "Vân Thăng, Vân Thăng giúp ta..."

      Ngày đó, lời nàng khi thần trí mơ hồ lại văng vẳng bên tai.

      Lúc ấy nghe là đau lòng phẫn nộ, tại Từ Yến chỉ thấy tim đập nhanh hơn, miệng đắng lưỡi khô.

      Nàng hẳn là thích ? Nên mới gọi tên chữ của thuần thục thân mật như vậy, phảng phất hai người là vợ chồng.

      Chỉ cần xác nhận ràng, lập tức liền xin phép cha mẹ, đến nhà hỏi cưới.

      Lương gia.

      Nghe Phó Dung tới, Lương Ánh Phương lập tức theo tổ phụ và phụ thân cùng ra đón, sau khi chào hỏi Phó Phẩm Ngôn liền kéo Phó Dung đến gian phòng ở lầu hai chỗ võ đài, bên trong sớm chuẩn bị đồ ăn vặt, trà nước.

      Phó Dung cười nàng: "Có phải mỗi lần đại tái ngươi đều trốn ở đây nhìn lén a?"

      Lương Ánh Phương đứng bên cửa sổ, đâm mấy lỗ cửa sổ, hả hê : "Đúng vậy, có điều hôm nay có ngươi nên Lý thúc phải làm cánh cửa sổ."

      Phó Dung buồn cười nhìn bốn cái lỗ cửa sổ, cuối năm nàng phải vào kinh, Lương Ánh Phương gả cho Tam thiếu của Viên gia ở Tây Bắc, hai người chỉ còn nửa năm này để vô tư đùa giỡn.

      "Ánh Phương, tháng sau đại ca nhà đại bá của ta thành thân, ta phải đến kinh thành, ngươi thích lễ vật gì , ta mua cho ngươi." Nàng nắm tay tỷ muội tốt .

      Lương Ánh Phương hứng thú nhiều với lễ vật, tò mò hỏi nàng: "Vậy khi nào ngươi về?"

      Phó Dung cũng biết cụ thể: "Khoảng cuối tháng 5 hoặc đầu tháng 6."

      Lo lắng nàng lại bị Tề Sách ám toán, mẫu thân muốn nàng lưu lại Hầu phủ. Phó Dung cũng muốn lưu lại kinh thành nhưng đó là cả nhà cùng dọn qua, chỉ mình nàng, nàng nhớ mọi người, có cha mẹ bên người, muốn ra ngoài nàng phải được đại bá mẫu Hầu phu nhân Lâm thị đồng ý. Đời trước, tuy Phó Dung chỉ ở Hầu phủ năm tháng, lại thiếu cảm nhận được lão thái thái và Lâm thị mịt mờ khinh thường.

      Cha mẹ , nàng chính là ăn nhờ ở đậu, làm gì cũng bó tay bó chân.

      Nên Phó Dung quyết uống xong rượu mừng liền về với mẫu thân.

      Hai người vừa lột hạt dưa vừa trò chuyện, trò chuyện chút bên ngoài đột nhiên náo nhiệt. cần Lương Ánh Phương nhắc nhở, Phó Dung lập tức nhích đến gần cửa sổ, xuyên qua hai lỗ nhìn ra ngoài.

      Hai mươi thiếu niên cường tráng đứng sân luận võ, phóng tầm mắt, nhìn ca ca nhà mình thế nào đều là yếu nhất.

      Lương lão gia và Phó Phẩm Ngôn song song ngồi võ đài, phụ thân Lương Ánh Phương và Lương đại lão gia chủ chủ trì tỷ thí.

      "Sao tới đây?"

      Lương Ánh Phương nghi hoặc lên tiếng, Phó Dung bản năng nhìn về phía cổng viện, liền thấy Từ Yến mặc cẩm bào thiên thanh mây văn vào, khuôn mặt khôi ngô đắm chìm trong ánh nắng, ôn nhuận như mĩ ngọc thế.

      Thân phận tôn quý, Phó Phẩm Ngôn và Lương lão gia tử đều đứng dậy nghênh đón.

      Từ Yến khiêm tốn có lễ, sau khi ngồi xuống, lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt chậm rãi đảo qua cánh cửa sổ lầu hai.

      Phó Dung tự chủ được trốn tránh, thầm cắn môi.

      phải tên này cố ý tới tìm nàng chứ?
      Thanh Hằng, hauyen2803, levuong54 others thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Dung Dung biết gieo họa khắp nơi, toàn thấy rắc rối đến tìm ko ak, thks ed nhiều :yoyo60::yoyo60::yoyo60:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :