1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      hay mà, huhu lại hóng và hóng

    2. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Tự dưng khúc cuối có cảm giác np hehe :050::050:. Thank editor nha. :cute::cute::cute:

    3. campham

      campham Well-Known Member

      Bài viết:
      175
      Được thích:
      3,056
      Chương 46
      Editor: Campham


      Quận vương phủ mời toàn nữ quyến đến tham dự sinh nhật Từ Tịnh nên thân là thế tử Quận vương phủ Từ Yến có vẻ bận rộn hơn bình thường, vừa chiêu đãi Túc vương, vừa tiếp đón Tề Sách cố ý đến xin lỗi vì Tề Trúc thể dự tiệc. Từ Yến định giới thiệu Tề Sách với Túc vương nhưng lại thấy Túc vương, Từ Yến đành mời Tề Sách đến thư phòng. Giữa đường phụ thân tìm có việc nên ra ngoài chuyến, trở về lại thấy Tề Sách.

      Hai người kết giao từ , Tề Sách đến Quận vương phủ như cơm bữa nên Từ Yến nghĩ dạo, tìm quanh trong sân, vô tình liếc thấy Túc vương ở bên kia hoa viên. Từ Yến lo lạc đường gặp phải các nương, vội đuổi theo nhắc nhở.

      nghĩ hai người đều ở đây.

      "Tứ ca, sao Tam nương ở đây?"

      Tề Sách và Từ Tấn, người ngất xỉu, người trông có vẻ cũng bị thương, tạm thời Từ Yến kết luận ai hành hung ai, vội cởi áo khoác đến cạnh Phó Dung, thấy nàng nhắm mắt, thống khổ nhíu mày, nhìn cử động giống như trúng dược.

      Từ Tấn còn đau nhưng muốn Từ Yến chạm vào nữ nhân của , nhưng vừa bước bước liền bất động, kham kham mới duy trì được tư thế đứng thẳng, mắt thấy Từ Yến chỉ còn cách Phó Dung vài bước, lập tức lạnh giọng quát: "Đứng lại, được chạm vào nàng!" Cũng nhanh chóng cởi áo khoác, vung lên người Phó Dung, che khuất cảnh xuân rộng mở.

      Từ Yến dừng lại: "Vương gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Từ Tấn cười lạnh, liếc mắt nhìn Tề Sách hôn mê, châm chọc: " chính là Tề đại công tử trong miệng ngươi, văn võ song toàn Tề Bá Ngọc? Nếu phải trùng hợp ta ngang qua đây, Phó nương có lẽ bị đạp hư. Bất quá công phu của sai, làm ta chịu chút thương tích. Ngươi mau mời Phó phu nhân, chú ý chớ kinh động người khác, kể cả Vương thúc."

      bộ khí thế huynh trưởng.

      Nửa câu Từ Yến cũng tin.

      Khi còn niên thiếu, Túc vương chinh chiến xa trường, võ nghệ siêu quần, Tề Sách lợi hại đến mấy cũng đủ sức làm bị thương, huống chi với hiểu biết của , Tề Sách tuyệt đối phải phường đạo chích, rất có thể Túc vương thèm muốn Phó Dung định làm chuyện cầm thú, bị Tề Sách cắt ngang, vả lại nhìn tư thế Túc vương, tám thành là bị Phó Dung phản kháng gây thương tích.

      Đổi thành người khác, Từ Yến dễ dàng bỏ qua nhưng Túc vương thân phận tôn quý, chỉ có thể im lặng cam chịu.

      Nhưng thể phó thác Phó Dung lâm nguy cho Từ Tấn trông coi, đặc biệt là khi Phó Dung nỉ non tên chữ của , sao có thể nhẫn tâm rời ?

      "Đa tạ Tứ ca trượng nghĩa, chỉ là để Tam nương lưu lại ổn, vẫn là ta trước đưa nàng đến nơi an toàn. Tề Sách ta phái người sắp xếp, Tứ ca trước về nghỉ ngơi, buổi tối Vân Thăng lại mời Tứ ca uống rượu tạ ơn."

      Từ Tấn hơi chút trở lại bình thường, thấy Từ Yến tiến lên muốn ôm Phó Dung, lách mình ngăn lại. Từ Yến muốn động thủ, lùi lại bước, nhíu mày: "Ngài có ý gì?"

      Từ Tấn nghiêm mặt: "Ta và Phó nương vài lần chi duyên, cũng coi như là bằng hữu, ta yên tâm giao nàng cho bất kỳ nam tử nào khác, Vân Thăng vẫn là nhanh mời người ."

      Từ Yến bình tĩnh: "Luận giao tình, ta và Chính Đường là đồng học, cùng Tam nương tình như huynh muội, Tứ ca yên tâm.”

      Tình như huynh muội? Có muội muội nào luôn miệng kêu tên chữ của huynh trưởng chứ? Nghĩ tới việc hai người nhiều lần gặp nhau, Từ Tấn trong cơn giận dữ, lỡ miệng và Phó Dung tâm đầu ý hợp nhưng Phó Dung lại liên tục kêu Vân Thăng, tiếp tục dối khác gì tự rước lấy nhục.

      Giằng co lúc, Hứa gia trở lại.

      Từ Tấn cười, quay người ôm Phó Dung: "Nơi đây hợp ở lâu, bản vương trước đưa nàng về Phó phủ, Hứa gia, ngươi lưu lại cùng Thế tử khắc phục hậu quả."

      Từ Yến phẫn nộ, muốn ngăn trở, Hứa gia như cơn gió chắn trước người : "Vương gia có mệnh, mời Thế tử nên làm khó thuộc hạ."

      Phó Dung sớm mất thần trí, cảm giác mình bị nam nhân bế lên, theo bản năng chui vào ngực . Trong đầu hai thân ảnh luân chuyển biến hóa, khó chịu, vì thế nàng chọn người nỡ làm nàng chịu khổ nhất: "Vân Thăng, Vân Thăng giúp ta..."

      Cánh tay Từ Tấn siết chặt, mặt giống như bị đánh bạt tai.

      Nằm trong ngực lại gọi tên nam nhân khác, quả nhiên đời trước là vợ chồng, đời này lại nối tiền duyên sao? Sau khi rời nàng liền nhớ thương nam nhân khác?

      cho nàng cơ hội, của thủy chung đều là của .

      Ôm chặt nương vào ngực, Từ Tấn sải bước về phía trước.

      Từ Yến cũng nghe Phó Dung cầu cứu, hôm nay là lần đầu tiên nghe nàng gọi như vậy, cũng là lúc biết được lòng nàng có . Từ Yến biết mình đánh lại cao thủ bên cạnh Túc vương, cam lòng trân trân nhìn Từ Tấn ôm nàng rời , nhắm mắt cười khổ: "Tứ ca, kinh thành mĩ nhân đếm hết, ngài cần gì phải tuyển nàng?"

      Toàn thân Từ Tấn run lên.

      Lời này, đời trước Từ Yến từng hỏi .

      Sau khi mang Phó Dung hồi phủ lâu, Từ Yến đến bái phỏng. Hai người cách bàn mà ngồi, Từ Yến im lặng, cũng im lặng, mặt biểu cảm nhìn Từ Yến tự rót tự uống. Uống hết vò, Từ Yến mới cúi đầu hỏi : "Tứ ca, kinh thành mĩ nhân đếm hết, ngài cần gì phải tuyển nàng?"

      Từ Tấn đối với tồn một trăm bất mãn, lười bồi đa sầu đa cảm: "Chọn liền chọn, nhiều lời vô ích."

      Người đối diện trầm mặc, lúc lâu mới cầu thả nàng tự do, Phó Dung thể làm thiếp. Đối với cái này Từ Tấn chỉ cười lạnh, trực tiếp đứng dậy, tới cửa, nghe tiếng nam nhân nhẫn khóc.

      Khi đó Từ Tấn khinh thường Từ Yến, sau lại hối hận, lúc trước làm gì?

      Nhưng cũng đố kỵ Từ Yến gặp nàng trước, đố kỵ nàng bồi ba năm đoạn kia năm tháng.

      Đời này giẫm lên vết xe đổ.

      làm chuyện muốn làm, cần giải thích với Từ Yến.

      Từ Tấn tiếp tục về phía trước.

      Từ Yến cười khổ biến thành trào phúng: "Từ Cảnh Hành, ngươi nghe sao? Nàng muốn theo ngươi, đường đường là Túc vương dũng mãnh lại như phường ăn chơi trác táng, bắt buộc nữ tử thần trí mơ màng? Đừng lấy cớ, ngươi biết ngươi làm gì, trong lòng nàng có ngươi, tội gì đạp hư nàng? Nếu thích, ngươi thể đường đường chính chính sao?"

      Từ Tấn quay lại, nhìn nam nhân chính khí lẫm liệt phía trước, chậm rãi cười: "Có phải ngươi nghe nàng kêu tên ngươi nên nghĩ nàng thích ngươi?"

      đáng buồn.

      Từ Tấn biết, kiếp trước Phó Dung thích , cũng thích nàng, nàng chỉ là di nương của nhưng Từ Yến cũng thua triệt để, biết nàng ở Túc vương phủ tiêu dao bao nhiêu, biết buổi tối nàng nhiệt tình bao nhiêu…

      "Hứa gia, ngươi có mang giải độc hoàn?" Đem Phó Dung dựa vào vách đá, Từ Tấn dùng áo khoác kín đáo che giấu cảnh xuân, cho Từ Yến nhìn thấy chút.

      Từ Yến muốn đấu liền đấu, Từ Yến có thể cho nàng quyền thế, tướng mạo, ôn nhu, mọi thứ đều có thể vượt qua , cuối cùng muốn Từ Yến nhìn nàng cam tâm tình nguyện gả cho .

      Nam nhân lặng lẽ khiêu khích, Từ Yến thầm thở phào hơi. Mặc kệ tương lai thế nào, ít nhất tại, bảo vệ được nàng.

      "Vương gia." Hứa gia từ trong lòng ngực lấy ra cái bình sứ, đưa cho Từ Tấn, có chút nỡ: "Tổng cộng còn năm viên..."

      Từ Tấn hài lòng Hứa gia thông minh, lấy viên bỏ vào miệng Phó Dung.

      Phó Dung cực kỳ khó chịu, phát giác có ngón tay mát lạnh đưa tới, gắt gao ngậm lấy.

      Bụng dưới Từ Tấn xiết chặt, càng thêm thống hận bị Từ Yến làm mất hứng, nâng cằm Phó Dung lên, đan dược liền bị Phó Dung nuốt xuống.

      Hiệu dụng phát huy cần thời gian, Từ Tấn phân phó Hứa gia: "Đưa Phó nương về, còn nha hoàn hợp mưu với Tề Sách..."

      Từ Tấn quét mắt nhìn Từ Yến, cười lạnh: "Giết, Tề Sách giao cho Thế tử xử lý, tin tưởng Thế tử cho Phó nương công đạo."

      bên là tình huynh đệ, bên là người trong lòng, Từ Tấn tò mò Từ Yến làm gì, càng muốn nhìn xem nếu Từ Yến buông tha Tề Sách, Phó Dung còn thích hay ?

      Từ Yến thể tin nhìn Tề Sách.

      Từ Tấn để ý Từ Yến nữa, cúi đầu chăm chú nhìn Phó Dung. Tiểu nương còn lộn xộn, tựa đầu vào cánh tay ngủ, lông mi còn vương nước mắt chưa kịp rơi. Ánh mắt Từ Tấn phức tạp, hận mắt nàng quá kém nhìn lầm người, từ chối thân vương chính tông, nhớ thương cái quận vương Thế tử.

      Từ Yến đứng cách mười bước, nhìn Phó Dung mê man trong ngực Từ Tấn, hận thể thay thế.

      Hứa gia rất nhanh quay lại, Từ Tấn mệnh đánh thức Lan Hương, giơ tay định niết mặt Phó Dung, đến cùng còn bực tức nên cố ý bóp nhân trung của nàng, hạ bảy phần khí lực.

      Phó Dung bị đau tỉnh lại, ý thức còn dừng lại lúc Từ Tấn ngăn trở nàng cầu cứu, bởi vậy thấy khuôn mặt Từ Tấn gần trong gang tấc, nghĩ cũng nghĩ giơ tay đánh tới.

      Từ Tấn nhàng bắt được cổ tay nàng, trước khi Phó Dung nổi giận buông ra, cầm áo khoác lùi ra sau: "Còn khí lực đánh người, Phó nương hẳn là có gì đáng ngại."

      Lúc này Phó Dung mới nhìn tình thế chung quanh, ra nàng vẫn ở chỗ hòn non bộ. Cúi đầu nhìn xiêm áo người tuy loạn nhưng cũng đến nỗi thất kính, hệt như sống sót sau kiếp nạn, Phó Dung hư thoát lùi lại.

      "Tam nương có khó chịu ở đâu?" Từ Yến tiến lên lo âu hỏi.

      Phó Dung vô lực lắc đầu, thấy Lan Hương bình an đỡ vách đá đứng lên, Phó Dung chẳng biết tại sao lại muốn khóc, sợ người khác nhìn thấy nên cúi đầu chạy lại cạnh Lan Hương, hít sâu hơi: "Lan Hương sao chứ?"

      Lan Hương là bị Liên Kiều dùng khăn hôn mê, đối chuyện bên này hề hay biết gì, vừa nhìn y phục Phó Dung hỗn độn, tóc tai tán loạn phát hoảng: " nương sao vậy? Người, người..."

      Phó Dung lắc đầu, tỏ ý bảo nàng im lặng, mượn thân hình Lan Hương bình phục cảm xúc, nàng ngẩng đầu, với Từ Tấn và Từ Yến: "Đa tạ vương gia và thế tử cứu giúp, hai vị cũng biết vừa rồi thần trí ta mơ màng, kiểm soát được ngôn hành cử chỉ, nếu có lời bậy bạ mạo phạm, mong hai vị rộng lượng bỏ qua."

      Nàng mơ hồ nhớ được, nàng kêu tên chữ của Từ Yến.

      Từ Tấn khẽ gật đầu.

      Từ Yến trấn an: "Tam nương cần lo lắng, chuyện phát sinh ở đây, nữa từ cũng truyền ra ngoài."

      Phó Dung nhìn , buông mi cảm kích: "Nếu như thế, Phó Dung vô cùng cảm kích. Thế tử, bây giờ trở về ta sợ chọc người hoài nghi, mong thế tử sắp xếp cho ta lặng lẽ trở lại xe ngựa Phó phủ, ta phái Lan Hương báo cho mẫu thân thân thể ta thoải mái nên về trước, biết thế tử có hay phương tiện?"

      Từ Yến sao có thể đáp ứng?

      Vừa muốn mở miệng, Từ Tấn cướp lời: "Việc này càng ít người càng tốt, nếu Phó nương tín nhiệm, bản vương phái Hứa gia đưa ngươi lên xe."

      Phó Dung mím môi, gật đầu. Dầu gì Từ Tấn cũng là vương gia, tuyệt đối làm chuyện bức bách nàng, dù sao bằng những thủ đoạn kia của , muốn nàng, sớm ….

      Từ Yến yên tâm, thấp giọng : "Ta đưa Tam nương đoạn đường?"

      Phó Dung vẫn còn hối hận sao mình lại gọi tên chữ của Từ Yến, nên muốn làm hy vọng, lắc đầu, nhìn Hứa gia.

      Hứa gia ngầm hiểu, cáo từ Từ Tấn, trước dẫn đường.

      Phó Dung dẫn Lan Hương vẫn còn mờ mịt theo sau, ngang qua Tề Sách nàng khựng lại chút, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, cước đạp lên mặt Tề Sách, hung hăng nghiền.

      " nương!" Lan Hương nhìn Phó Dung như thể nhìn thấy quỷ. nương nhà nàng tinh nghịch nhưng chưa từng có hành động hung ác như vậy, chớ chi ở trước mặt hai nam nhân, người là thế tử Quận vương phỉ, người nghe hình như là vương gia, nếu phu nhân biết nhất định phạt nương.

      Phó Dung thèm quan tâm, càng dẫm càng dùng sức, nhiều lần bị Tề Sách ám toán, nhân cơ hội trả thù nàng nuốt trôi. Còn dáng vẻ tiểu thư khuê các gì đó cũng chỉ là để người khác nhìn, Từ Yến và Từ Tấn là những kẻ nàng muốn tránh càng xa càng tốt, nếu bọn họ thấy nàng thô lỗ mà phản cảm, nàng cầu còn được.

      Phát tiết xong, Phó Dung quay người rời .

      Sau lưng nàng, Từ Tấn mỉm cười nhìn theo.

      Từ Yến cũng muốn cười, cười nàng thẳng thắn khả ái nhưng cười nổi, rối bời nhìn Tề Sách hôn mê.

      Chương 47
      Editor: Campham


      cách hòn non bộ đoạn khá xa, Phó Dung mới chân chính bình tĩnh lại.

      Việc Liên Kiều bị Tề Sách mê hoặc, trợ trụ vi ngược có gì kỳ quái, loại khuôn mặt

      trời sinh như Tề Sách, tận lực mượn sức có mấy nữ nhân có thể thoát khỏi? Chớ chi tam đẳng nha hoàn, đến nàng nếu sống lâu một đời, sợ cũng lọt hố.

      Nàng buồn bực là vì Từ Tấn kịp thời xuất cứu nàng, dù ghét thế nào cũng cảm kích , nhưng vương gia như tới hoa viên làm gì? Chẳng lẽ chưa chết tâm, biết nàng ở Quận vương phủ nên muốn gặp nàng, ngờ vô tình phá vỡ mưu của Tề Sách?

      Hứa gia đột nhiên vọt đến sau bụi hoa, dùng ánh mắt tỏ ý bảo chủ tớ các nàng cũng trốn .

      Phó Dung tạm thời thu hồi nghi hoặc, lặng lẽ trốn bên cạnh Hứa gia, Lan Hương khẩn trương túm lấy cánh tay nàng.

      vài gã sai vặt hì hục nâng cái bể cá qua.

      lát sau, Hứa gia xem xét chung quanh mới vẫy tay gọi các nàng.

      Sau hai, ba lần như thế, Phó Dung có kinh hiểm bước lên xe ngựa Phó gia, Lan Hương cũng vào theo, giúp nàng chải đầu. Tiểu thư ra ngoài làm khách, vì đề phòng ngộ nhỡ, thiếp thân nha hoàn như Lan Hương đều mang theo lược trong người.

      Phó Dung nhắm mắt, do dự có nên việc này cho phụ mẫu, Hứa gia bên ngoài đột nhiên mở miệng, dọa nàng nhảy dựng.

      phải rồi sao?

      "Hứa thị vệ có chuyện gì sao?" Phó Dung nhìn về phía màn xe. Xe phu biết nơi nào, tùy thời có khả năng trở về, Hứa gia này quá liều.

      Hứa gia thấp giọng : "Phó nương, vừa rồi bị trúng dược chỉ cần ngâm nước lạnh có thể trấn áp, vương gia vốn định đưa nương hồi phủ nhưng thế tử đột nhiên xuất , hiểu lầm vương gia có lòng ác ý, chịu cho vương gia mang nương . Vương gia lo lắng nương an nguy, mệnh ta lấy giải độc hoàn cho nương sử dụng. Chỉ sợ nương biết, giải độc hoàn này là vương gia ngẫu nhiên đoạt được, có thể giải thiên hạ đa số độc, tổng cộng chỉ có bảy viên, vô cùng trân quý. giờ vương gia vì nương mà hao phí mất viên, mảnh tâm ý này, vương gia nội liễm muốn nương biết, Hứa mỗ thân làm thuộc hạ, lại hi vọng nương quý trọng, cáo từ."

      Kỳ sau khi biết được kế hoạch của Tề Sách, vương gia sớm mệnh chuẩn bị giải dược.

      Nhưng nếu giải thích vì sao vương gia vừa vặn mang theo giải dược, vì sao lấy ra từ đầu mà để đến lúc bị ngăn mới lấy ra, trí tuệ như nương có thể nhìn thấu kế bọ ngựa bắt ve; chim sẻ chực sẵn? Thân làm thị vệ thân tín của vương gia, đương nhiên muốn giải quyết hết thảy mọi phiền toái cho vương gia.

      Tiếng bước chân ngoài xe rất nhanh biến mất.

      Phó Dung nghiêng đầu nhìn Lan Hương: "Sao dừng lại?"

      Lan Hương có chút lúng túng, tiếp tục chải đầu, vừa lặng lẽ quan sát Phó Dung, thử thăm dò: " nương, chuyện gì xảy ra vậy ạ? nương trúng độc gì, còn cái kia vương gia có phải thích..."

      Phó Dung trừng mắt: "Này đó ngươi cần biết, chỉ nhớ kỹ vừa rồi ta say nắng bất tỉnh, ngươi và Liên Kiều đỡ ta lên xe, chúng ta chưa từng thấy qua bất kỳ nam tử nào, hiểu chưa?"

      Chuyện này liên lụy đến Từ Tấn và Từ Yến, nếu ra chân tướng, phụ mẫu hoặc có tâm tác hợp nàng với trong hai người, đặc biệt là Từ Yến, hoặc xấu hổ dám chủ động ám chỉ đến hai quý công tử, trong lòng tự trách vì nữ nhi chịu thiệt. Hai loại kết quả này, cái nào Phó Dung cũng muốn, bằng cứ cho qua, dù sao chỉ cần phụ thân bắt được nhược điểm của Tề gia, chắc chắn phản kích.

      Từ Phó Dung rất có chủ ý, nàng cho phép Lan Hương hỏi thăm, dù trong lòng tò mò Lan Hương cũng đành ngoan ngoãn ngậm miệng. Chẳng lẽ tương lai tiểu thư nhà mình có hy vọng làm vương phi nương nương?

      Lan Hương lặng lẽ nhìn Phó Dung, lúc nãy khẩn trương lưu ý, bình tĩnh lại mới phát : "A".

      "Sao nữa?" Thiếu chút bị Tề Sách làm bẩn, tâm tình Phó Dung rất kém, miên man suy nghĩ bị Lan Hương cắt ngang.

      "Môi của tiểu thư..." Lan Hương ấp úng, vội vàng lấy gương đưa cho Phó Dung.

      Phó Dung hoài nghi nhìn vào gương. Đây là chiếc gương tây dương năm trước phụ thân thăng nhiệm tri phủ có được, lớn cỡ bàn tay, mặt sau điêu khắc cảnh sắc bốn mùa, vừa vặn bốn chiếc phân cho mỗi mẹ con, là món đồ Phó Dung thích nhất. Đáng tiếc sau khi Phó Dung nhìn , suýt nữa ném nó ra ngoài.

      Tên hỗn đản Từ Tấn!

      Phó Dung nhào vào chiếc giường chật hẹp khóc lên, hận đến lấy tay đấm xuống giường.

      dấu móng tay hồng hồng, Từ Tấn và Từ Yến nhìn thấy, Hứa gia khẳng định cũng thấy, mệt nàng còn bắt buộc bản thân bày ra bộ dáng dửng dưng chuyện với họ! Nàng cũng ngốc, ràng rất đau sao dọc đường đều phát giác!

      Nàng ô ô khóc, phảng phất so với bị người khi dễ còn ủy khuất bằng việc xấu mặt.

      Lan Hương chỉ cảm thấy trời muốn sập.

      Tiểu thư nhà mình thích đẹp như mạng, vết sẹo trán đứng xa chút căn bản nhìn ra, tiểu thư cũng hao hết tâm tư tìm người làm hoa điền che giấu, tại tiểu thư có thể chịu được?

      Nàng quỳ bên cạnh giọng cầu xin: "Tiểu thư đừng khóc nữa, chỉ là vết máu, có gì đáng ngại, ngày mai... Hai ngày nữa tiêu tan." Ngẫm lại da mặt tiểu thư mỏng, buổi tối chắc thể tiêu được mới sửa miệng, trong lòng nhịn được oán giận. Lúc nàng đứng dậy thấy tiểu thư đứng trước mặt vương gia, khẳng định là vương gia bóp, bóp thành như vậy, biết dùng bao nhiêu khí lực?

      Tận tình khuyên bảo biết bao lâu, Phó Dung mới ngừng khóc, xoay lưng về phía Lan Hương cho nàng tiếp tục chải đầu.

      Chải xong, Lan Hương vội vàng bẩm báo với Kiều thị.

      Kiều thị rất nhanh dẫn Phó Tuyên chạy tới, Quận vương phi phái quản ma ma đưa tiễn, đợi xe ngựa ra Quận vương phủ, Phó Tuyên nghi hoặc hỏi: "Quận vương phi mời tam tỷ qua, tam tỷ choáng váng, sao nha hoàn phái người chuyển lời cho chúng ta?"

      Kiều thị cũng hiểu, hơn nữa nàng nhất nhất ở cạnh Quận vương phi nên biết Quận vương phi phái nha hoàn.

      Phó Dung dùng quạt tròn che mặt, mơ hồ : "Ta nào biết, có lẽ nửa đường có việc chậm trễ? Đều tại nương, con đến, người nhất định ép buộc!" xong hung hăng trừng Lan Hương: "Ngày thường ta có nơi nào bạc đãi ngươi, ngươi dùng sức lớn như vậy bóp ta?"

      Lan Hương rụt cổ quỳ bên cạnh, nén giận.

      Kiều thị bị vẻ mặt ủy khuất hờn dỗi của ái nữ chọc cười, nhưng nghĩ tới đây là lần thứ hai trong năm nữ nhi bị bệnh, đau lòng: "Trở về mời lang trung nhìn xem, ngươi trước kia cũng mảnh mai như vậy, chắc là thân thể chưa điều trị tốt."

      Thấy mẫu thân hoài nghi, Phó Dung hơi dễ chịu, nhắm mắt thầm hờn dỗi.

      Chỗ hòn non bộ, Quận vương phủ.

      Từ Yến cúi người do thám hơi thở của Tề Sách, hỏi Từ Tấn: "Sao chưa tỉnh?"

      "Sao ta biết?" Thấy Hứa gia trở lại, Từ Tấn vỗ vỗ tro bụi y bào, thấp giọng : "Thi thể nha hoàn kia quá hai ngày mới có thể bị phát , hi vọng ngươi tìm cớ thích hợp, cần dẫn tới người nàng. Tề Sách ra vẻ đạo mạo, tùy ngươi xử trí."

      xong rời .

      Từ Yến đợi chung quanh triệt để an tĩnh mới khiêng Tề Sách về thư phòng của mình.

      Gần canh giờ sau, Tề Sách mới tỉnh lại.

      Thấy trước mắt là giá sách chỉnh tề, phát mình dựa lưng vào ghế ngồi, Tề Sách bỗng bật dậy.

      " tỉnh?" Từ Yến nghe động tĩnh, từ trước cửa sổ xoay người, vì che bóng mà đứng nên ngũ quan có vẻ mông lung .

      Sắc mặt Tề Sách thay đổi mấy lần, cuối cùng bình tĩnh lại, ngồi xuống, đưa tay rót cho mình chén trà, khẽ cười: "Là ngươi cứu nàng? Nàng đâu? Đừng giường ngươi."

      nhàng câu, khác hoàn toàn con người Tề Sách trước đây.

      Mười mấy năm giao tình, Từ Yến sao Tề Sách biến thành như vậy, nhẫn nhịn lửa giận chất vấn: "Sao lại hại nàng?"

      Tề Sách bình tĩnh ngẩng đầu: "Vì ta thích nàng, vì ta muốn cưới nàng, vì nàng chịu gả. Vân Thăng, ta biết thủ đoạn của ta sáng rọi, cũng muốn biện minh. Ngươi thích nàng phải ? Có phải muốn giúp nàng hả giận? Ta cho ngươi vài chủ ý, trước tiên thể làm hỏng thanh danh của nàng, vậy ngươi có thể tùy tiện giả tạo tội danh đưa ta vào tù, cũng có thể thầm giết ta, hoặc..."

      Lời chưa dứt bị Từ Yến đánh quyền vào mặt.

      Tề Sách duy trì tư thế quay đầu, chờ lát, nhìn tấm thảm trải mộc sàn dưới chân: "Đánh đủ rồi sao?"

      Từ Yến thể tin nhìn Tề Sách, trước nay chưa từng thất vọng: "Rốt cuộc ngươi xảy ra chuyện gì?" Cái kia thiếu niên tài nghệ xuất chúng hiên ngang đứng sân luyện võ, cái kia thư sinh ôn thuận tự tin đối đáp trước mặt đại nho, sao đột nhiên biến thành dạng này?

      Tề Sách trả lời, lau vết máu bên khóe miệng, chậm rãi đứng lên: "Thế Tử muốn bắt ta, Bá Ngọc ở nhà tùy thời cung kính chờ đợi."

      thong dong rời , có ai ngăn cản.

      Hứa gia lặng lẽ trở về: "Vương gia, Tề Sách rồi, nhìn hẳn là cùng thế tử động thủ quá."

      Từ Tấn nhàng "Ân" tiếng.

      Hứa gia lộ vẻ nghi hoặc, cho rằng vương gia hội châm chọc hai câu, lại phát thần sắc Từ Tấn vẫn như thường.

      Vì Lục điện hạ sao? Vương gia thân làm huynh trưởng, cảm động lây?

      "Đêm nay lại Phó gia chuyến, thổi lần hương là đủ."

      "Dạ, thuộc hạ hiểu." Hứa gia thấp giọng đáp ứng, thấy Từ Tấn có chỉ thị gì khác mới lặng lẽ lui ra ngoài.

      Phù Cừ viện.

      Đêm khuya tĩnh lặng, Phó Dung có nửa điểm buồn ngủ.

      Trong phòng lưu lại một chung đèn, nàng khép áo tựa vào đầu giường, cầm gương nhàng vuốt ve phía môi.

      Vết máu sâu như vậy nhìn như muốn xuất huyết, khi nào mới tan a?

      phát sầu, bên ngoài truyền đến tiếng đẩy cửa nhàng, Phó Dung cười lạnh, nàng biết Từ Tấn có hết hy vọng, quả nhiên lại tới nữa!

      Vội vàng cất kỹ chiếc gương, Phó Dung lặng lẽ kéo chăn nghiêng người nằm xuống, giả bộ ngủ.

      Đêm nay cho ấn, nàng mang họ Phó!

    4. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Ủng hộ editor =D Đọc văn án hấp dẫn quá nên lọt hố:yoyo69:

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Tội nghiệp PD bị TT để lại dấu ấn. hãy chuẩn bị để chị trả thu

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :