1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      2s ôi trờ ơi, càng ngày càng khó đỡ tên NBK này

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Ối giời..Ngô thái tử..ba chấm. Thanks nàng

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ ★ Chương 285 Phó Tuyên phiên sáu



      Ngày hôm sau Phó Tuyên vẫn dậy trước, thấy Ngô Bạch Khởi mặc áo ngủ, lộ ra cái hình xăm rắn đen kia, nàng lặng lẽ xuống giường.

      Vào cung phòng, ngoài ý muốn phát kinh nguyệt tới.

      Phó Tuyên thầm may mắn.

      Tối hôm qua tuy rằng chuẩn bị kỹ càng, cảm giác được bừa bãi, nàng vẫn sợ. Giữa vợ chồng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nàng hiểu, cho nên có thể qua vài ngày mới ăn khổ, dù sao cũng xem như là chuyện tốt.

      Phó Tuyên cho Ngô Bạch Khởi, loại chuyện này, hỏi, nàng làm sao chủ động mở miệng?

      Bởi vậy Ngô Bạch Khởi thực vất vả đợi đến buổi tối, mắt đầy chờ mong nhìn thê tử, chuẩn bị chứng minh thực lực chân chính của mình đột nhiên nghe Phó Tuyên kinh nguyệt tới. Giống như mài đao ngày, muốn soàn soạt hướng vào bò, dê, đột nhiên bò chạy, dê cũng bay.

      ngồi giường, sững sờ nhìn nàng.

      Phó Tuyên có cách nào cho , cũng biết nên cái gì, quay vào bên trong nằm xuống.

      Ngô Bạch Khởi hồi thần, đến gần bên cạnh nàng cúi đầu nhìn nàng: "Có thể thoải mái hay ? Nghe nữ nhân tới kinh nguyệt thể để lạnh..."

      "Ngươi nghe ai ?" Phó Tuyên quay về thành giường hỏi, ca ca nhà mình có lẽ hiểu cái này, Ngô Bạch Khởi bên người có tỷ muội, làm sao hiểu?

      Ngô Bạch Khởi gãi gãi đầu, có chút lúng túng : "Nhị ca với ta, viết cái danh sách cho ta, dạy ta chiếu cố nàng."

      Phó Tuyên cực kỳ kinh ngạc, ngồi dậy hỏi : "Danh sách đâu? Lấy cho ta xem."

      Trong nhà ba tỷ muội, ca ca thường bị nhị tỷ tỷ quản, có cách nào trước mặt nhị tỷ tỷ lên mặt ca ca, tam tỷ tỷ nhất làm nũng, quan hệ cùng ca ca cũng tốt nhất, ca ca thường thường cùng tam tỷ tỷ lẩm bẩm nên làm cái gì nên làm cái gì. Đến nàng bên này, bởi nàng cổ hủ, ca ca cũng có chút câu thúc, dặn dò có vẻ giống như phụ thân, đều là đạo lý lớn, nguyên lai còn kê danh sách sao?

      Nửa khắc sau, nhận danh sách Ngô Bạch Khởi đưa, phía ngay cả loại chuyện như nàng thích người bên ngoài chạm vào cũng đều viết ra, Phó Tuyên ánh mắt đột nhiên có chút chua.

      Nàng nhớ nhà.

      Ngô Bạch Khởi cúi đầu, thấy nàng trong mắt có ánh lệ, nhanh chóng ôm nàng: "Tuyên Tuyên đừng khóc, về sau ta cũng đối tốt với nàng như nhị ca vậy. Nếu nhớ nhà, tùy thời đều có thể về thăm nhà chút, hoặc là hai tỷ tỷ bên kia, nhà chúng ta ai quản nàng."

      Phó Tuyên sầu não hồi, rất nhanh thu lại nước mắt, "Ân, ngủ ."

      Ngô Bạch Khởi buông nàng ra.

      Phó Tuyên nằm xuống.

      Ngô Bạch Khởi thổi đèn, rồi nằm dán vào nàng, bàn tay to đặt bụng nàng: "Có đau hay ?"

      Phó Tuyên đau, nhưng tay Ngô Bạch Khởi rất nóng, dán lên bụng nàng, thoải mái ngoài ý muốn.

      Nhưng nàng vừa đau, tay nam nhân liền dời .

      Phó Tuyên chậm rãi nhắm mắt lại.

      Ngô Bạch Khởi buồn buồn nằm bên, định hôn nàng, sợ nàng mất hứng.

      Ngày kế Phó Tuyên hồi môn.

      Ngô Bạch Khởi vô cùng cao hứng bồi thê tử về nhà mẹ đẻ. tới nơi lặng lẽ quan sát Phó Tuyên, phát nàng cùng thân nhân ở chung cũng phải đặc biệt thân thiện, giống Phó Dung làm nũng như vậy. Cuối cùng thở ra hơi, nguyên lai nàng chính là thích náo nhiệt, phải vì chán ghét mới lãnh đạm với .

      Chỉ là, giữa vợ chồng vẫn khách khí như thế được sao? Trượng phu cùng thê tử nên ở chung như thế nào?

      Ngô Bạch Khởi nhìn nhìn nhạc phụ, dám hỏi, ánh mắt rơi người hai tỷ phu.

      Từ Tấn phát Ngô Bạch Khởi nhìn trộm, lạnh lùng liếc cái, chuyện cùng Phó Phẩm Ngôn.

      Ngô Bạch Khởi trong lòng xuy tiếng, trời sinh đại mặt lạnh, nếu phải Từ Tấn là tỷ phu, mới khinh thường nhìn ta.

      vừa nhìn về phía nhị tỷ phu.

      Lương Thông cười ha hả, vừa nhìn biết dễ dàng thân cận.

      Ngô Bạch Khởi tìm cơ hội kéo Lương Thông sang bên, có chút tựa như quen thuộc hỏi : "Tỷ phu, ta có việc muốn thỉnh giáo ngươi."

      Lương Thông kinh ngạc nhìn , " nghe chút."

      Ngô Bạch Khởi có chút khó có thể mở miệng, nhưng ngoại trừ Lương Thông cũng tiện hỏi người khác. Tần , đường ca nhà mình cùng Phó Tuyên có quan hệ gì, xem như là người ngoài, Ngô Bạch Khởi muốn lộ việc riêng của hai người cho người ngoài nghe. Lương Thông giống, ở Tín Đô biết ba tỷ muội Phó gia, càng là hảo tỷ phu của Phó Tuyên, chắc chắn huyên thuyên với người ngoài, nhiều nhất lẩm bẩm lẩm bẩm cùng Phó Uyển.

      "Tỷ phu, ta muốn hỏi chút, bình thường ngươi cùng nhị tỷ chung đụng như thế nào a?" Ngô Bạch Khởi khiêm tốn thỉnh giáo, "Tuyên Tuyên thích chuyện, ta mười câu nàng cũng câu. Buổi tối, nàng muốn ngủ, ta cũng dám quấy rầy nàng..."

      Xem xem, lời này được bao nhiêu uyển chuyển, dám quấy rầy thê tử ngủ, nhưng tối khuya, muốn quấy rầy thê tử làm gì?

      Lương Thông là người từng trải, sao có thể hiểu, nghe vậy cười ha ha, phát nhạc phụ thẳng người nhìn qua, vội vàng ngưng cười, lôi Ngô Bạch Khởi xa xa vài bước, mới thấp giọng thầm: "Đầu đất, ta cho ngươi biết, nữ nhân da mặt đều mỏng, ngươi càng sợ nàng tức giận, càng khó thân cận, cho nên da mặt phải dày, càng dày càng tốt. Đừng nghe miệng nàng nguyện ý thôi, cứ da mặt dày thân cận trước, nàng ngại ngùng lát rồi tùy ngươi. Xong việc rồi ngươi lại bồi tội, cam đoan có lần sau, nàng liền nguôi giận, về sau nên chiếm tiện nghi vẫn phải chiếm, số lần nhiều , nàng cũng quen."

      cùng Uyển Uyển vừa thành thân, vào ban ngày sờ sờ tay Uyển Uyển cũng cho, cứ sờ, nàng cuối cùng chẳng phải cũng chịu ?

      Lương Thông ý vị thâm trường vỗ vỗ bả vai Ngô Bạch Khởi, "Nhớ, ở bên ngoài phải hiểu quy củ, tức phụ cái gì đều nghe nàng, phía dưới ngầm nên kiên cường phải kiên cường, nếu ngươi cứ tiếp tục nghẹn !"

      xong cười rồi .

      PS: Ta kinh nghiệm vô sỉ của bạn LT làm nên bước ngoặt cho cuộc đời 2 bạn NBK và PT.

      Ngô Bạch Khởi tâm nhảy phanh phanh, như vậy có thể làm sao?

      Buổi chiều về hầu phủ, Ngô Bạch Khởi ngồi đối diện Phó Tuyên, nhìn nàng đọc sách, trong đầu lần nữa lên lời Lương Thông .

      Ngực càng ngày càng nóng, Ngô Bạch Khởi chậm rãi đứng lên.

      Phó Tuyên ngẩng đầu, thấy đỏ mặt tới chỗ mình, nàng hoang mang buông sách xuống thư, "Thế Tử có việc?"

      Ngô Bạch Khởi dừng bước lại, bỗng nhiên dám nhìn thẳng ánh mắt nàng bình tĩnh, xoay người ra ngoài: " có việc gì, ta tiền viện xem."

      Phó Tuyên nhìn chằm chằm vào cửa lát, tiếp tục đọc sách.

      Ngô Bạch Khởi sương phòng tiền viện, đuổi A Chấn , nằm ở tháp, hai con rắn ghé vào ngực thân mật xoay quanh. tay sờ con, cùng chúng nó chuyện: "Ta muốn hôn Tuyên Tuyên, nhưng nàng có tức giận hay a? Nàng trọng quy củ như vậy, vạn nhất ta hôn rồi, nàng về sau càng thêm thích phản ứng ta làm thế nào?"

      Hắc Bạch Vô Thường , chỉ lo chơi đùa người chủ nhân.

      Ngô Bạch Khởi trong lòng phiền muộn, đem hai bảo bối ném về lồng sắt, về hậu viện.

      dầu gì cũng là đại nam nhân, cùng thê tử thân cận còn do do dự dự, truyền ra chẳng phải làm cho người ta chê cười?

      Vào phòng, Ngô Bạch Khởi đem ghế đặt đến bên cạnh Phó Tuyên, nuốt nuốt nước miếng, chuyện với nàng: " nhìn cái gì?"

      Phó Tuyên đọc sách thích người quấy rầy, bất quá xét thấy nàng và Ngô Bạch Khởi tân hôn, Ngô Bạch Khởi cũng hiểu hết nàng, nàng phải kiên nhẫn, lộ bìa sách cho nhìn, "Tàng thư của mẹ chồng, là dân thổ phong tình Trường Bạch sơn, Thế Tử xem qua sao?"

      Ngô Bạch Khởi lắc đầu, hỏi lại nàng: "Tuyên Tuyên thích du ký?"

      Phó Tuyên gật đầu, ánh mắt đặt sách, người quen thuộc nàng liền biết, nàng đây là muốn lòng đọc sách.

      Ngô Bạch Khởi mím môi, bỗng nhiên nắm tay nàng, "Tuyên Tuyên thích du ký, vậy nàng muốn ra ngoài du lãm danh sơn đại xuyên hay ? Nếu nàng thích, ta bồi nàng ."

      Phó Tuyên trong lòng chấn động, tiếp theo tránh thoát tay : "Thế Tử bậy bạ gì đó, ta là phụ nhân nội viện, có thể nào tùy ý ra cửa dạo chơi?"

      Mắt nhìn nàng lại muốn đọc sách, Ngô Bạch Khởi biết dũng khí ở đâu tới, cướp sách để lên bàn đối diện, lại phẫn nộ đứng dậy ôm tức phụ vào trong ngực, ôm chặt. Đến cùng dám trực tiếp cưỡng ép nàng, cố gắng giảng đạo lý cùng nàng: "Tuyên Tuyên vì sao chú trọng quy củ như thế? Đều nữ tử có tài là có đức, ngươi trọng quy củ, vì sao còn muốn đọc những sách nam nhân thích này ? Nếu thích, vì sao bởi vì cái gọi là quy củ lại dám tự mình xem cho biết?"

      Phó Tuyên ngớ ra.

      mặt nàng rốt cuộc còn vẻ bình tĩnh phảng phất từ lúc sinh ra có kia, kinh ngạc thế nhưng rất là khả ái, Ngô Bạch Khởi ánh mắt ôn nhu xuống, nhìn mắt nàng : "Ta biết, quy củ là để cho người ngoài nhìn, cho nên Tuyên Tuyên chỉ ở trong phòng đọc sách, nhìn sách mình thích. Chúng ta là phu thê, có phải ở trước mặt người ngoài giữ quy củ là được, còn ở trong phòng thích như thế nào làm như thế đấy đúng ?"

      "Ngươi..."

      "Tuyên Tuyên, ta muốn hôn nàng, muốn điên rồi." Ngô Bạch Khởi phen ôn nàng lên đùi, vội vàng ngăn chặn môi nàng.

      Phó Tuyên đẩy .

      Ngô Bạch Khởi tay nắm lấy hai tay nàng, thuận thế chế giữ gáy nàng, cho nàng né tránh.

      Lần đầu tiên buông ra, nàng thở phì phò muốn , Ngô Bạch Khởi tiếp tục chặn lại, lần thứ hai buông ra, nàng cúi đầu đủ, Ngô Bạch Khởi chút cũng cảm thấy đủ, lần nữa nâng cằm nàng lên, "Tuyên Tuyên, ta thích nàng, vĩnh viễn hôn đủ..."

      Bởi vì nàng cự tuyệt kiên quyết như trước, động tác cũng mềm hơn, như là dẫn đường.

      Nàng như căn trúc xanh ngạo nghễ trong rừng trúc, nguyên bản di thế độc lập, nhưng gió núi nhất định muốn lay nàng. Nàng phải gió, cắm rễ ở trong bùn đất, vô pháp di động trốn tránh, chỉ có thể kiệt lực ngăn cản. Ngay từ đầu chỉ là lá trúc bị thổi loạn, chậm rãi cành trúc bắt đầu theo gió lắc lư, đến cuối cùng, thân cây phía dưới cũng chịu nổi...

      Khí lực đều bị hút , mềm như còn xương cốt.

      Tay nhân cơ hội thò vào xiêm y nàng, giống tối hôm trước, tận tình khi dễ.

      "Ta, ta kinh nguyệt..." rốt cuộc buông môi nàng ra, Phó Tuyên vô lực nhắc nhở.

      Ngô Bạch Khởi chôn trong ngực nàng, thanh mơ hồ , "Ta biết, Tuyên Tuyên đừng sợ, ta muốn nàng."

      Nếu muốn, vì sao lại...

      Nhìn ngoài cửa sổ chiều tà sáng lạn, Phó Tuyên miễn cưỡng dành dụm khí lực thương lượng cùng , "Buổi tối, đợi buổi tối..."

      Ngô Bạch Khởi rảnh trả lời nàng, nhắm mắt lại, thích như thế nào đến như thế ấy.

      Hai khắc sau, trong màn giường, Ngô Bạch Khởi ôm thê tử chỉ còn tiết khố khàn giọng bồi tội: "Tuyên Tuyên đừng nóng giận, ta là quá thích nàng, nhịn được, dù sao chúng ta ở trong phòng, có ai biết chúng ta làm gì, Tuyên Tuyên sợ bị người khác ."

      Phó Tuyên mắt đẹp nhắm chặt, mặt hồng như hoa đào, hai đạo lông mày bất mãn nhíu lại, vẫn là sắc đẹp có thể thay cơm.

      Ngô Bạch Khởi nghĩ tới nàng vừa rồi bởi vì quá mức hưởng thụ phát ra thanh , trong lòng khí lực càng sung túc, vào tai nàng: "Tuyên Tuyên, sau này ở bên ngoài tất cả ta nghe theo nàng, nàng cho ta hướng Đông ta dám quay hướng Tây, ở trong phòng, Tuyên Tuyên đều nghe ta, chúng ta thoải mái như thế nào đến như thế..."

      "Ngươi im miệng!" Phó Tuyên nghe nổi hồ ngôn loạn ngữ, lạnh giọng trách mắng.

      Ngô Bạch Khởi sợ tới mức tâm can giật giật, nhưng ngốc, hiểu được chính mình giờ phút này thần phục lúc trước hết thảy đều uỗng phí, cho nên kiên trì tiếp tục lải nhải, chuyên thổi khí chung quanh chỗ lỗ tai nàng sợ bị chạm vào nhất, "Vì sao phải im miệng? Chẳng lẽ Tuyên Tuyên vui sao? Nếu thích, vì sao bởi vì ít quy củ rắm chó mà gây áp lực cho mình?"

      xong lần nữa nằm người nàng, làm xằng làm bậy.

      Phó Tuyên cắn môi, nhưng nam nhân nhanh chóng quen thuộc, chuyên chọn yếu hại khi dễ, thoáng chốc Phó Tuyên còn tâm tình suy nghĩ những quy củ kia, chỉ hi vọng nhanh dừng lại, chớ để cho bọn nha hoàn phát đúng...

      Ngô Bạch Khởi nháo lần này là nháo đến khi màn đêm buông xuống.

      Bên ngoài cơm chiều bày xong, Phó Tuyên từ trong thất ra trước, đổi thân xiêm y, mặt mày lạnh lùng, khác bình thường.

      Ngô Bạch Khởi cuộn đệm giường xong mới ra ngoài, có dương dương tự đắc, cũng có diễu võ dương oai, như cháu ngoan ngồi bên cạnh Phó Tuyên, ngừng gắp đồ ăn cho nàng, "Tuyên Tuyên ăn nhiều chút, nàng xem nàng gầy như vậy, béo chút mới đẹp mắt."

      Phó Tuyên mí mắt cũng nâng, cầm bát cơm lên, tiếp .

      Ngô Bạch Khởi lưu tâm, chỉ cần ở trong phòng nàng nhiệt tình, ở bên ngoài lạnh nhạt cũng sợ.
      Uyên Sama, hauyen2803, thanhbinh56 others thích bài này.

    4. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Đấy đấy, da mặt cứ dầy vào, dầy nữa vào :yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      A fangheavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆, ★ Chương 286 Phó Tuyên phiên bảy



      Thời gian nghỉ kết hôn đảo mắt hết, Ngô Bạch Khởi bắt đầu dậy sớm tiến cung hầu việc.

      Phó Tuyên cũng có việc.

      đối bài nội viện Hầu phủ giao cho nàng, từ nay về sau nàng quản gia. Với Phó Tuyên mà , quản gia việc này rất dễ dàng, Phó Dung xuất giá rồi, Kiều thị càng thêm buồn bực, Phó Tuyên hiếu kính mẫu thân, lúc ban ngày tận lực bồi bên cạnh mẫu thân, bình thường ít việc vặt quản gia liền ghi tạc trong lòng. Đại như đón dâu, tiệc đầy tháng, lễ chọn đồ vật đoán tương lai, bởi vì mấy năm nay Phó Hựu thành thân, Phó Uyển Phó Dung liên tiếp mang thai sinh con, Phó Tuyên ở bên nhìn, càng thành thạo.

      mẹ chồng nàng dâu Chu thị ở Nhị phòng có tâm nịnh bợ Phó Tuyên, hai ngày trước khi Phó Tuyên quản gia, các nàng nhiệt tình tới bồi tức phụ mới. Sợ Phó Tuyên có gì hiểu, cũng sợ Phó Tuyên có ý tứ đợi, nhưng các nàng phát Phó Tuyên quản việc đều gọn gàng ngăn nắp, lại phải là quá thích cùng người chuyện phiếm, liền thức thời đến quấy rầy nàng .

      Các nàng đến, có "Người" lại thích tức phụ mới.

      Ngày hôm đó Phó Tuyên ở trước cửa sổ luyện chữ, bỗng nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu hoảng sợ. Nàng nhíu mày, vừa muốn ra xem chút rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Thanh Trúc trắng mặt chạy vào, " nương, Thế Tử còn nuôi hai con rắn kia đâu, leo vào trong viện chúng ta!"

      Phó Tuyên khuôn mặt bình tĩnh, mặt cười lại trắng, tận lực trấn định hỏi: "Leo đến đâu?"

      Thanh Trúc người nổi tầng da gà, nhìn ngoài cửa : "Thanh Tước gan lớn, dùng hai cái thùng cơm bắt rắn lại... nương, Thế Tử biết ngươi sợ rắn còn giữ chúng nó, chúng ta, chúng ta đánh chết rắn !"

      Lúc trước nương nhà mình liên tục mấy đêm gặp ác mộng, Thanh Trúc ở bên cạnh nhìn đau lòng vô cùng, bởi vậy hôm nay lần nữa nhìn thấy hai đầu sỏ gây chuyện, đối với Thế Tử, Thanh Trúc hảo cảm nhất thời còn. Nếu nàng gan lớn, vừa mới rồi chắc chắn trực tiếp đạp chết thứ đó. Nàng sợ hãi cũng sao, nương gả cũng mang theo quản tiểu tư, tìm người gan lớn có thể giết chết hai con rắn kia.

      Nghe rắn bị bắt lại, Phó Tuyên trầm mặc chốc lát, ra ngoài.

      Mặt trời lên cao, giữa hè trời nóng hừng hực, hai bồn cơm sắt đặt dưới đất, bị mặt trời chiếu sáng lòe lòe chói mắt, chợt nhìn lại có chút buồn cười. Bọn nha hoàn lớn hoặc là trốn ở trong hành lang hoặc là trốn dưới mái hiên, giống như bên trong đó cất giấu cái gì kinh khủng.

      Phó Tuyên nhìn cái chậu cơm lớn như vậy, nhớ Tiểu Bạch xà của Ngô Bạch Khởi chỉ dài đến thước, chẳng lẽ trưởng thành? Nàng sợ rắn, nhưng Ngô Bạch Khởi kia, là bởi vì quá , thứ hai biết có độc, cho nên nàng phải quá sợ, ít nhất sợ đến mức nhìn xa xa cũng dám, nàng chỉ là dám để cho thứ đó leo lên người.

      " nương, ta gọi người tới?" Thanh Trúc thử thăm dò hỏi.

      Phó Tuyên vừa muốn chuyện, thân ảnh A Chấn chạy tới cửa viện, trong tay cầm cái lồng. Nhìn thấy hai cái thùng cơm, cực kỳ hoảng sợ, chạy tới quỳ trước mặt Phó Tuyên, liên tục dập đầu: "Phu nhân tha mạng a! Thế Tử giao phó ta cho Hắc Bạch Vô Thường chạy ra dọa phu nhân , vừa mới là ta có đóng chặt lồng mới để cho chúng nó bò ra. Ta cũng biết chúng nó vì sao leo vào trong viện phu nhân... Phu nhân, cầu phu nhân đừng tức giận Thế Tử.Thế Tử 10 tuổi bắt đầu nuôi Hắc Bạch Vô Thường, nuôi tám năm , bên người Thế Tử có bao nhiêu bằng hữu, mỗi ngày trở về đều cùng Hắc Bạch Vô Thường chuyện. Cầu phu nhân thông cảm Thế Tử từ cơ khổ, tha thứ lần này ! Ta liền mang Hắc Bạch Vô Thường , tuyệt để chúng nó dọa đến phu nhân nữa!"

      Đều trách , lúc cho Hắc Bạch Vô Thường ăn, bên ngoài có người gọi , mang theo lồng sắt ra ngoài, trở về thấy cửa lồng mở, hai con rắn thấy bóng dáng. nội thất thư phòng Thế Tử tìm trước, tìm được, lúc này mới nhanh chóng tới hậu viện...

      Nhìn nhìn hai cái thùng cơm, A Chấn nước mắt mau chảy ra, "Phu nhân, Hắc Bạch Vô Thường chết chứ? Đó là vận mệnh của Thế Tử..."

      "Khóc cái gì, sao ngươi sợ phu nhân chấn kinh!" Thanh Trúc tức giận mắng, bởi vì muốn thêm mắm thêm muối, ảnh hưởng cảm tình phu nhân và Thế Tử, mới tiếp.

      A Chấn lập tức lên tiếng, gục đầu.

      Phó Tuyên nhìn , hỏi: "rắn nuôi ở nơi nào?"

      A Chấn đàng hoàng : "Mới đầu nuôi ở thư phòng, sau này phu nhân muốn thư phòng, Thế Tử liền chuyển đến sương phòng ."

      Phó Tuyên gật gật đầu: "Về sau cẩn thận chút, đừng thả ra nữa."

      Nàng thích nuôi sủng vật, tam tỷ tỷ thích vũ, Đoàn Đoàn có bệnh , nạn gì, tam tỷ tỷ gấp đến độ quả thực so với mình bị bệnh còn khó chịu hơn. Ngô Bạch Khởi nhi, nuôi Hắc Bạch Vô Thường tám năm, cảm tình càng sâu, Phó Tuyên muốn làm ác nhân, bức vứt bỏ hai đồng bọn này.

      A Chấn như được đại xá, cảm động đến rơi nước mắt, dập đầu, xoay người tới thùng cơm.

      Phó Tuyên , nhìn động tác .

      A Chấn sợ dọa đến phu nhân, cố ý đưa lưng về phu nhân che thùng cơm, ngồi xổm tại chỗ, tay chậm rãi xốc lên, tay lặng lẽ sờ vào trong, đụng phải, kéo ra. Bắt được Tiểu Bạch xà như dây thừng rũ xuống động, tức giận mắng ra tiếng, "Còn giả chết, còn dám giả chết! Chờ xem, nhìn Thế Tử trở về thu thập các ngươi như thế nào!"

      Đem Tiểu Bạch xà nhét vào lồng, A Chấn lại bắt tiểu hắc xà.

      Lồng bện bằng trúc vàng, giữa nan trúc chỉ có thể nhét vừa chiếc đũa, Phó Tuyên thấy Tiểu Bạch xà ở trong lồng vẫn nhúc nhích, nghĩ đến lúc nãy dưới đất nóng, để lâu có lẽ xảy ra chuyện, khỏi hỏi: "Xác định nó giả vờ?"

      A Chấn muốn bắt tiểu hắc xà, nghe vậy nhịn được quay đầu, phía dưới thùng cơm, tiểu hắc xà thấy tay người kia dời , chui ngay ra ngoài, thoạt nhìn cực kỳ thảnh thơi lại nhanh bò vào cửa viện bên kia. Thanh Trúc sợ tới mức kêu to, A Chấn nghe , quay đầu vừa nhìn thấy, nhanh chóng nhào lên vồ, chỉ là khoảng cách quá xa kịp đến. Tiểu hắc xà quay đầu nhìn nhìn, tựa hồ cười nhạo, lại bò lên phía trước, cuối cùng vẫn bị A Chấn bắt được, nhét vào trong lồng.

      Tiểu Bạch xà như cũ vẫn nhúc nhích.

      Mắt thấy A Chấn nhấc lồng muốn , Phó Tuyên nhíu nhíu mày, đến cùng mở miệng.

      Buổi chiều nghỉ xong, lại bảo Thanh Trúc hỏi thăm chút, biết được Tiểu Bạch xà quả có việc gì, Phó Tuyên bỗng nhiên nhớ tam tỷ tỷ. Đó là nữ nhi đứng đắn, rất thích trêu cợt, A Tuyền quấn muốn nương ôm, tam tỷ tỷ giả bộ ngủ, mặc kệ A Tuyền kéo tai hay là bịt mũi, nàng vẫn nhúc nhích...

      Hắc Bạch Vô Thường của Ngô Bạch Khởi có linh tính như vậy, có phải bởi vì Ngô Bạch Khởi bồi chúng nó chơi thờì gian quá dài hay ?

      Mặt trời đỏ về Tây, Ngô Bạch Khởi kích động ra cung.

      Tối hôm qua hỏi, Tuyên Tuyên kinh nguyệt hôm nay còn, kích động đến mức vừa ra cửa liền ngóng trông trời tối. nghĩ trời rốt cuộc tối rồi, vừa mới vào cửa nhà, liền được A Chấn báo cho biết hai con rắn bảo bối vụng trộm cửa xuyến hậu viện ...

      Ngô Bạch Khởi thân mồ hôi nóng hóa lạnh.

      tắm nước lạnh trước, hạ quyết tâm xong, Ngô Bạch Khởi mới hậu viện.

      Phó Tuyên may xiêm y cho cháu , nghe tiến vào, nàng ngẩng đầu, động tác tay hơi chậm lại.

      Nàng như vậy, Ngô Bạch Khởi càng chắc chắn, mấy ngày trước đây trở về, nàng tốt xấu gì cũng tiếp đón tiếng.

      "Tuyên Tuyên, là ta đúng, nên dối gạt nàng, nàng yên tâm, ngày mai ta cho người đem Hắc Bạch Vô Thường đưa lên thôn trang, tuyệt dọa đến nàng nữa." lừa nàng lần, muốn lừa lần thứ hai, thể mất Hắc Bạch Vô Thường, chỉ có thể đưa đến chỗ nàng nhìn thấy.

      Phó Tuyên ngẩng đầu nhìn : "Nuôi tám năm, ngươi bỏ được?"

      Ngô Bạch Khởi trong lúc nàng hỏi , vội vàng ngồi bên cạnh nàng son sắt bảo chứng: " tiếc, lúc trước đưa vì cho rằng có thể giấu được thiên y vô phùng, nhưng Hắc Bạch Vô Thường quá giảo hoạt , còn luôn thích đến chỗ nàng bên này, so với an nguy của nàng, ta có gì nỡ ?"

      An nguy của nàng...

      Phó Tuyên giật giật khóe miệng, tiếp tục khâu xiêm y, " cần , chỉ cần Thế Tử cam đoan đừng để chúng nó bò ra, Thế Tử muốn nuôi bao lâu nuôi."

      Ngô Bạch Khởi dám tin lỗ tai mình, " cho ta nuôi?"

      Phó Tuyên mặt thay đổi "ừ”.

      Ngô Bạch Khởi kích động biết nên cái gì, muốn ôm nàng, lại sợ kim đâm phải nàng, có biện pháp, chuyển ghế đến phía sau nàng, ôm eo nàng, đầu dán lưng nàng: "Tuyên Tuyên tốt, tốt, nàng biết Hắc Bạch Vô Thường giống như con trai ta, ta luyến tiếc mất chúng nó."

      Phó Tuyên ngại nóng, buông váy thêu trong tay, quay đầu bảo : "Buông ra."

      Ngô Bạch Khởi ngẩng đầu, thấy trong tay nàng cầm kim, đột nhiên ôm ngang người lên, đến giường gắt gao giữ nàng, vẫn như nằm mơ, "Tuyên Tuyên phải sợ rắn sao? Vì sao để cho ta nuôi?"

      Phó Tuyên mấy ngày nay xem như là lĩnh giáo Ngô Bạch Khởi khó chơi, lạnh mặt : "Ngươi đứng dậy, ta sửa chủ ý ."

      Ngô Bạch Khởi chột dạ, vừa muốn dậy, lại áp xuống lần nữa, cao hứng cười, "Tuyên Tuyên đau lòng ta khi còn bé có huynh đệ tỷ muội phải ?"

      Phó Tuyên mím môi.

      Ngô Bạch Khởi tâm hoa nộ phóng, đổi thành nằm nghiêng, siết chặt eo nàng kéo vào trong lòng mình xoa, "Tuyên Tuyên thích ta có phải ? Bởi vì thích ta, mới đau lòng ta, Tuyên Tuyên..."

      rất cao hứng, ngôn ngữ như vô tận, cúi đầu tìm môi nàng.

      Phó Tuyên vội vã trốn tránh, đáng tiếc Ngô Bạch Khởi gần đây lá gan càng ngày càng to, đè người lại hôn kiêng nể gì, hôn đến bốc hỏa, đứng dậy buông màn xuống, lại đem thê tử chuẩn bị chạy trốn lần nữa kéo về, thuần thục kéo áo nàng, "Tuyên Tuyên ta nhịn được, ta nhịn được, Tuyên Tuyên..."

      Từ đêm tân hôn vẫn nghẹn đến bây giờ, nhịn chừng mười ngày, dù Phó Tuyên mặt lạnh răn dạy như thế nào cũng vô pháp ngăn cản .

      Phó Tuyên muốn vào ban ngày bồi hồ nháo, nhưng người này biết xảy ra chuyện gì, trước đó còn sợ hãi rụt rè dám chạm vào nàng, từ nhà mẹ đẻ trở về liền đổi tính, trước mặt nha hoàn thành thành , vừa vào phòng gan trong chốc lát liền thay đổi, tựa như tại, thế nhưng ...

      Quần ngoài quần trong bị cùng kéo xuống, lại nhìn cái đầu đen trước người nàng bận việc, Phó Tuyên biết làm thế nào.

      Nhiệt từ người truyền đến, nhiệt trong cơ thể được thắp lên, nhiệt chậm rãi hội hợp, cùng nhau đốt thành lửa. Đốt đốt, sinh ra khát vọng xa lạ, chờ tới, nàng lại bắt đầu sợ hãi, muốn hô ngừng, vô pháp mở miệng, sau đó biết thương tiếc, cử phá tan.

      "Tuyên Tuyên, Tuyên Tuyên..."

      Ngô Bạch Khởi trong đầu trống rỗng, trống rỗng lập tức lại bị bản năng nhồi đầy, như là quân lính lần đầu xông pha chiến đấu, hiểu chiến thuật, có phương pháp gì, chỉ biết vùi đầu xông lên trước, trong miệng kêu tên của nàng vì chính mình hò hét, đột nhiên muốn bay về phía trước, cuối cùng tiếng kêu đột nhiên biến mất, chữ "Tuyên" trước còn ràng, chữ "Tuyên" sau yên tĩnh, như là hồn đều bay ra ngoài.

      nằm đầu vai nàng, thở ngừng, trung y ướt hết, Phó Tuyên mở to mắt, nhìn thấy phía dưới cánh tay phải có hình rắn như .

      Quỷ thần xui khiến, nàng chậm rãi giơ tay lên, chạm vào.

      Còn chưa đụng tới, Ngô Bạch Khởi đột nhiên ngẩng đầu, thân mật cọ gò má nàng, "Tuyên Tuyên, vừa mới ta suýt nữa chết rồi..." Trong tai là ngữ khí thỏa mãn, như là đứa nũng nịu cùng mẫu thân, mắt còn nhắm, đắm chìm trong cảm giác người nam nhân lần đầu đánh thắng trận.

      Trước khi mở miệng, tay Phó Tuyên buông xuống, thấp giọng thúc giục: "Đứng lên , phải ăn cơm."

      May mắn ép buộc bao lâu, thu thập xong, bọn nha hoàn có lẽ phát ra.

      Trong lòng nàng may mắn, khỏi lộ ra trong giọng , Ngô Bạch Khởi nghe vậy, thân thể cứng đờ.

      Vừa mới có khắc sao? Thời gian có chén trà sao?

      Đại khái là quá mức sỉ nhục, phía dưới cam tâm, Ngô Bạch Khởi lại giương cờ lên.

      Phó Tuyên đương nhiên cảm giác được, trước khi có hành động, lạnh giọng trách mắng: " ra ngoài!"

      Nàng thoải mái, muốn đến nữa.

      Ngô Bạch Khởi giật bắn, thấy nàng mặt cười tái nhợt, thần sắc thích hợp, dám chơi xấu tiếp, ngoan ngoãn lui ra ngoài.

      Cúi đầu thu thập, nhìn thấy lạc hồng.

      Ngô Bạch Khởi nhất thời còn tâm tư hoa hoa, sốt ruột hỏi nàng: "Đau lắm hả?"

      Phó Tuyên kéo chăn che khuất mình, nhìn vào trong : "Hoàn hảo, Thế Tử đừng hỏi , ngươi trước canh y ra ngoài, ta muốn thay xiêm y."

      Ngô Bạch Khởi làm chuyện đuối lý, cũng may ngốc đến cùng, biết nữ nhân lần đầu tiên như vậy rất bình thường, liền ngoan ngoãn ra ngoài, thấp giọng phân phó Thanh Trúc nhanh chóng hầm canh gà, Tuyên Tuyên mất máu, quả phải hảo hảo bồi bổ.

      cố ý phân phó muốn canh gà, lại nghĩ đến động tĩnh vừa mới nghe được, Thanh Trúc đỏ mặt an bài.

      Ngô Bạch Khởi ở trong sân dạo vòng, trở về gặp Phó Tuyên còn có thể mới yên tâm, lúc cơm chiều trăm loại lấy lòng.

      Hầm canh gà cần thời gian, cơm chiều dùng xong rồi, phòng bếp mới đưa tới.

      Phó Tuyên hoang mang, nhìn về phía Thanh Trúc, giữa ngày hè, uống canh nóng như vậy làm cái gì?

      Thanh Trúc vụng trộm chỉ chỉ Ngô Bạch Khởi.

      Ngô Bạch Khởi múc canh gà cho Phó Tuyên, nhìn thấy hai chủ tớ giao lưu vô thanh, dùng sức thổi vài hớp, lấy lòng đem chén canh đặt trước mặt Phó Tuyên: "Tuyên Tuyên uống chút , bổ thân mình ."

      Phó Tuyên sắc mặt cực kì khó coi, nhìn cũng nhìn , "Thế Tử chính mình bổ ."

      xong đứng dậy, vào trong viện.

      Ngô Bạch Khởi ngây ra như phỗng.

      lại làm gì chọc tới nàng ?

      Còn có, nàng bảo bổ là có ý gì?

      Nghĩ tới vừa mới qua loa thu binh, Ngô Bạch Khởi còn chưa ăn canh, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng nóng rực. (PS: ngượng quá ngượng quá)
      Uyên Sama, hauyen2803, thanhbinh51 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :