1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆, ★ Chương 2833 Phó Tuyên phiên bốn



      Phó Tuyên theo Ngô Bạch Khởi thư phòng của .

      Thư phòng rất rộng rãi, rất sáng ngời, chính là giá sách quá ít, chỉ có hai hàng phía Đông, có vẻ bên trong trống rỗng.

      Ngô Bạch Khởi lúng túng sờ đầu, "Ta trước kia thích đọc sách..."

      Phó Tuyên nhìn ra, đánh giá trong nháy mắt, tới trước giá sách.

      Hàng thứ nhất đều là du ký chí quái, tạp thư dạy nuôi dưỡng bách thú, thỉnh thoảng trộn lẫn vài bản binh thư chiến pháp. Phó Tuyên nhìn từng quyển, rất nhanh liền chuyển tới dãy thứ hai, nơi này đều là tứ thư ngũ kinh dùng cho khoa cử, sách vở mới tinh như lúc đầu, phảng phất chưa bao giờ được người lật xem.

      khác với nàng dự liệu, nơi này hẳn là có sách nàng thích , Phó Tuyên bước nhanh hơn.

      tới giữa phòng, dừng bước lại.

      Tầng cao nhất bày cái trap gỗ tử đàn, dài đến thước, mặt có bất kỳ dấu hiệu nào.

      "Chỗ đó là cái gì?" Phó Tuyên ngửa đầu hỏi.

      Ngô Bạch Khởi mặt vẫn treo cười cứng lại chút, dừng lát mới : "tranh vẽ nương ta để lại cho ta, Tuyên Tuyên muốn nhìn sao?"

      ngửa đầu, sườn mặt đơn, phải cố ý giả vờ lộ ra thần sắc ủy khuất, mà là hoài niệm đối với thân nhân.

      Phó Tuyên vô tình gợi lên chuyện thương tâm của Ngô Bạch Khởi, nhưng nàng hiểu được, nguyện ý cho nàng xem, lúc này nàng cự tuyệt, vết thương Ngô Bạch Khởi có thể càng sâu, cho nên nàng nhàng gật đầu, ngữ khí tự chủ nhu hòa chút, "Ân."

      Ngô Bạch Khởi lấy tráp xuống, hai người ra bàn.

      Ngô Bạch Khởi để Phó Tuyên ngồi trước, kéo cái ghế đối diện tới, ngồi kề bên nàng, lại mở cái tráp có khóa ra.

      Bên trong là từng trang giấy vẽ.

      Phó Tuyên đưa tay lấy ra.

      Trang phía cùng, là nhà 3 người, bức tranh phu thê còn rất trẻ, đứa được bọn họ dắt ở giữa nhìn mới ba bốn tuổi.

      "Cái này là nương ta vẽ." Ngô Bạch Khởi rất tự hào đáp, ánh mắt nhìn nữ tử trong tranh, "Ta bốn tuổi bà chết bệnh, ta đối với nương có ấn tượng gì. Ma ma nương ta là tài nữ, am hiểu nhất tranh chữ... Cái tráp này là bà vẽ nhà chúng ta, cũng có phụ thân và bà, ta chọn mấy bức, còn lại đều cất ở khố phòng, những tàng thư của nương kia, Tuyên Tuyên muốn, ngày khác ta thu thập hết chuyển qua đây cho nàng."

      Phó Tuyên triệt để khiếp sợ .

      Nàng tranh chữ, đương nhiên cũng thưởng tranh chữ, chỉ nhìn cách đơn thuần tờ thứ nhất ràng rành mạch, nhà 3 người rất thần sắc sinh động, cùng với chữ viết bên cạnh thanh tú như trúc xanh, liền biết vị mẹ chồng vô duyên được gặp kia đúng là tài nữ.

      Nàng nghe Ngô Bạch Khởi , lại giống như nghe thấy, như được thế nhân nhắc nhở, tinh tế thưởng thức từng tờ.

      Thần sắc chuyên chú, mặt mày yên tĩnh.

      Ngô Bạch Khởi ánh mắt dần dần rơi lên mặt thê tử.

      mẫu thân có phải cũng giốngTuyên Tuyên, thích chuyện hay ?

      Vậy mẫu thân cùng phụ thân chung đụng như thế nào?

      nhìn nàng, cũng vì nàng tự hào, mẫu thân trời có linh, biết được cưới tức phụ tốt như vậy, chắc chắn vui mừng ?

      vui sướng có tức phụ tốt, hòa tan thương cảm hoài niệm cha mẹ, ngắm thê tử cầm tranh trong tay, Ngô Bạch Khởi cười : "Bọn họ đều ta giống phụ thân, Tuyên Tuyên cảm thấy thế nào?"

      Phó Tuyên nhìn nam oa trong tranh, quả nhìn ra được bóng dáng Ngô Bạch Khởi, lại nhìn nam nhân cao lớn, nữ tử tú lệ bên cạnh. Phó Tuyên cẩn thận chăm chú nhìn chốc lát mới : "Chợt vừa nhìn rất giống phụ thân, nhưng môi giống mẹ chồng, ngươi xem mẹ chồng cũng biết điểm này, ở trong này cố ý dụng tâm tư, vẽ ra càng giống."

      ngón tay trắng nõn chỉ vào giữa bức họa môi Ngô Bạch Khởi.

      Ngô Bạch Khởi lại nghiêng đầu nhìn nàng môi đỏ mọng, thanh tự chủ mang theo vài phần khàn khàn, "Tuyên Tuyên giống nhạc mẫu hay là nhạc phụ?"

      Phó Tuyên nâng mắt, thấy ánh mắt trân trân dõi theo môi nàng, hiểu được lại nổi tâm tư hoa hoa, chỉ coi như biết, tiếp tục nhìn tranh.

      Ngô Bạch Khởi ngại mệt, đơn giản gục xuống bàn nhìn nàng.

      Cũng vì Phó Tuyên đắm chìm trong tài hoa của mẹ chồng, đổi thành nương khác, bị nam nhân nhìn chằm chằm như thế, buồn cũng phải xấu hổ mấy phần.

      Ngô Bạch Khởi trong đầu cũng phải vô dụng, chính là thích cùng Phó Tuyên chỗ, thích xem nàng bộ dáng nghiêm túc, nhìn nhìn , đùi truyền đến ngứa ngáy quen thuộc.

      Ngô Bạch Khởi tâm dựng lên, sợ kinh động Phó Tuyên, chậm rãi ngồi thẳng, toàn thân chuyển sang phía khác, cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy con rắn đen leo dọc theo chân . Ngô Bạch Khởi hồn bay lên tầng trời nào, tận lực chọc Phó Tuyên chú ý, lặng lẽ bắt con rắn , rắn quá , bị cuộn như dây thừng trong lòng bàn tay, nhìn kỹ cũng thấy.

      Ở cửa, A Chấn trong tay cầm cái lồng sắt, mặt đầy cầu xin hướng khoa tay múa chân, giải thích phải cố ý.

      Ngô Bạch Khởi tại nào có tâm tư quản người, tay nắm chặt con rắn đen, bên cúi đầu tìm kiếm thân ảnh con rắn trắng, dưới đất tìm vòng thấy, trong lòng kỳ quái, liền gặp nó thảnh thơi leo lên chân ghế Phó Tuyên. Nhớ tới con rắn lưu manh từng làm chuyện tốt gì, bây giờ lại còn băn khoăn tức phụ , Ngô Bạch Khởi cực kỳ tức giận, khom lưng bắt nó.

      "Ngươi làm cái gì?"

      Phía sau lưng bị đầu đụng phải, Phó Tuyên quay đầu nhìn .

      Ngô Bạch Khởi vội vàng đưa tay giấu ra sau lưng, hất cằm ra cửa, "A Chấn tìm ta, Tuyên Tuyên tự xem trước, ta ra ngoài chút."

      xong liền chạy.

      Phó Tuyên nghi ngờ nhìn .

      Ngô Bạch Khởi hai tay cầm rắn, sau khi ra cửa A Chấn săn sóc đóng cửa thư phòng , Ngô Bạch Khởi trước đem hai con rắn bỏ vào trong lồng, xa mới thấp giọng trách mắng: "Sao lại thả ra rồi?"

      A Chấn thấy hai con rắn trong lồng nhìn Thế Tử như nhìn mẹ ruột, rung đùi đắc ý cầu sủng hạnh, là vừa tức vừa oan uổng, ủy khuất giải thích: "Ta chuyển lồng ra sau sương phòng, chỉ chốc lát quay lại nhìn, chúng nó vẫn nhúc nhích, dùng chiếc đũa chọc cũng động. Ta sợ chúng nó gặp chuyện may, nhanh chóng lấy ra, chúng nó vẫn động, ta dám kinh động Thế Tử, định thỉnh Lý lão đầu đến xem, tới cửa viện vô tình quay đầu, chúng nó leo đến cửa thư phòng ..."

      Hai con rắn này giống như vĩnh viễn lớn lên, bị Thế Tử nuôi thành có linh tính, người bên ngoài nào có giảo hoạt như thế?

      Ngô Bạch Khởi lại càng quang vinh, giơ lồng sắt vào sương phòng, thở dài với hai bảo bối, "Ta cũng muốn vắng vẻ các ngươi, nhưng Tuyên Tuyên sợ hãi, vậy các ngươi chỉ có thể ở chỗ này, yên tâm, ta vừa nhàn rỗi tới nhìn các ngươi, mỗi ngày ít nhất nhìn hai lần. Về sau cho chạy loạn, lại dọa đến Tuyên Tuyên, ta đem các ngươi ném tới thôn trang, tháng mới nhìn các ngươi lần."

      Hắc Bạch Vô Thường cũng biết nghe hiểu hay , mỗi con dùng mũi đuôi tinh tế thò ra ngoài lồng sắt, chạm vào tay chủ nhân.

      Ngô Bạch Khởi luyến tiếc hai bảo bối nuôi dưỡng nhiều năm, nhưng dù có luyến tiếc, bên kia còn có bảo bối càng trọng yếu hơn, cuối cùng nhìn lồng sắt cái, dặn dò A Chấn đừng gây rắc rối nữa, Ngô Bạch Khởi bước nhanh ra ngoài, ở chính phòng rửa tay xong mới thư phòng tìm vợ.

      Phó Tuyên nghe được tiếng đẩy cửa, nhìn cái.

      Ngô Bạch Khởi săn sóc hỏi nàng: "Nóng , ta cho người mang băng tới?"

      Phó Tuyên lắc đầu, giây lát nghĩ tới có thể nóng, liền : "Thế Tử cảm thấy nóng phân phó bọn họ ."

      Thư phòng kỳ coi như mát mẻ, Ngô Bạch Khởi muồn khó khăn người khác, lần nữa ngồi trở lại bên người Phó Tuyên, tiếp tục nằm sấp nhìn nàng, lại ngoài ý muốn phát đôi mắt nàng có chút hồng.

      "Nàng khóc ?" Ngô Bạch Khởi nóng nảy, đầu tiên nghĩ đến là vừa mới rồi Phó Tuyên nhìn thấy giấu rắn, vừa muốn nhận sai, liếc đến bức tranh hai mẹ con, lại nhìn Phó Tuyên cũng chưa từng giận dữ, khó có thể tin : "Tuyên Tuyên, Tuyên Tuyên đau lòng ta?"

      Nàng đau lòng sớm còn nương, cho nên khóc ?

      Phó Tuyên nhíu mày, thu hồi giấy vẽ vào trong tráp, bình tĩnh giải thích: "Thế Tử suy nghĩ nhiều, ta chỉ là khổ sở vì mẹ chồng."

      Nàng còn chưa có đứa , nhưng nàng có cháu trai cháu , nàng cũng vẽ tranh cho Viện Viện, Trăn ca nhi, bởi vậy rất biết mẹ chồng khi đó trong lòng chưa có ôn nhu tình hoài, sau đó nàng liền nhìn thấy trang giống như vậy. Mặt vẽ đôi nam nữ, nam phải cha chồng, bộ dáng có bóng dáng cha chồng, có môi Ngô Bạch Khởi, bằng hai điểm này, lại nhìn thời gian lạc khoản là mẹ chồng năm ấy chết bệnh, Phó Tuyên liền hiểu được, mẹ chồng vẽ là nhi tử, con dâu trong tưởng tượng...

      Loại đau thương cam tâm sinh ly tử biệt kia, xuyên thấu qua những bức họa này những chữ này, truyền đến lòng nàng.

      Phó Tuyên cũng biết chính mình đến tột cùng vì sao rơi lệ, nàng đồng tình mẫu thân thể tự tay chăm sóc đứa lớn lên, cũng đồng tình đứa sớm có cha mẹ. Dù nhà mình cha mẹ ân ái, em thâm tình, nhà đoàn tụ thỏa mãn hạnh phúc, nàng ngược lại càng có thể hiểu trái ngược với điều đó là đau khổ.

      Ngô Bạch Khởi tin, nhận định là nàng đau lòng .

      Biết nàng da mặt mỏng, Ngô Bạch Khởi hề bức nàng , thân thiện hỏi nàng: "Bây giờ chúng ta làm gì?"

      Phó Tuyên nhớ tới trong tranh có vài nét bút phong cảnh, vừa ra ngoài vừa : "Thế Tử mang ta dạo vườn hoa."

      Từ nay về sau, đây chính là nhà của nàng , chỗ nên quen thuộc vẫn phải quen thuộc, mà nàng cùng Ngô Bạch Khởi, dù sao cũng phải thử sống chung. quyết định gả tới, thị phi đúng sai trước đó dù có chú ý cũng còn ý nghĩa. Cũng may Ngô Bạch Khởi bản tính xấu, nay ở trong cung hầu việc, cũng tính là có gốc rễ lập thân.

      Ngô Bạch Khởi tâm hoa nộ phóng, còn đau lòng , đau lòng muốn cùng dạo vườn?

      hưng phấn dẫn thê tử ra ngoài, phát bên ngoài ánh nắng bắt đầu chói mắt , Ngô Bạch Khởi lấy lòng hỏi: "Có muốn phái người lấy dù hay ? Đừng để bị cháy nắng."

      Phó Tuyên do dự chút.

      Ngô Bạch Khởi lập tức bảo A Chấn tìm dù, dù cầm tới, Ngô Bạch Khởi đuổi tùy tùng chướng mắt , đích thân che cho Phó Tuyên, vì có thể giúp nàng mà thỏa mãn.

      Phó Tuyên thấy cười vui vẻ như vậy, biết đáp ứng để nàng tự che, liền mở miệng.

      hoa viên bên này so với Cảnh Dương hầu phủ hơn chút, Ngô Bạch Khởi tìm mấy chỗ phong cảnh tốt nhất đưa nàng vòng, chậm rãi tới thuỷ tạ bên hồ. Hai vợ chồng đến nơi, Ngô Bạch Khởi thu dù, quay đầu thấy Phó Tuyên muốn ngồi xuống, vội vã : "Khoan !"

      Phó Tuyên nghi ngờ nhìn .

      Ngô Bạch Khởi cất xong dù, từ trong ngực lấy ra tấm khăn, cẩn thận lau lau ghế dài, bảo đảm sạch , mới cười đứng thẳng người, "Giờ có thể ngồi."

      đôi mắt sáng ngời, tươi cười hồn nhiên.

      Phó Tuyên có thói quen như vậy, sau khi ngồi xuống, hướng ra bên hồ : " 'Thế Tử cần như thế, ta nếu gả cho ngươi, chính là muốn cùng ngươi hảo hảo sống, chỉ cần ngươi đừng hồ nháo trêu cợt nữa, ta cũng tình trước kia trách ngươi."

      Ngô Bạch Khởi có chút dám tin tưởng, "Ngươi giận ta ?"

      Phó Tuyên nhàng gật đầu.

      Nếu như có Ngô Bạch Khởi hỗ trợ, ngày ấy chỉ có nàng và Tiết Vinh ở trong rừng, Tiết Vinh làm gì, Phó Tuyên dám nghĩ.

      Nàng mi mắt mảnh dài, buông xuống như cỏ xanh bên hồ, mà mắt của nàng chính là hồ nước yên tĩnh phẳng lặng.

      Ngô Bạch Khởi nhìn ngây ngốc, kìm lòng đậu nắm tay nàng, thân thể nàng cứng lại chút, nhưng né tránh.

      Ngô Bạch Khởi tim đập đột nhiên nhanh hơn, nhìn nàng, khẩn trương hỏi: " như vậy, ta, ta có thể chạm vào nàng?"

      Phó Tuyên mặt thoáng tia được tự nhiên, đẩy tay ra : "Ban ngày kính xin Thế Tử thủ lễ."

      Ban ngày thủ lễ, cách khác, buổi tối cần?

      Ngô Bạch Khởi cao hứng phát ngốc, ngoan ngoãn thu tay về, đỏ mặt cam đoan: " Được, ta, ban ngày ta tuyệt chạm nàng!"

      Phó Tuyên hơi xoay người, nhìn ra cảnh hồ xa xa.

      Ngô Bạch Khởi nhìn chằm chằm sườn mặt nàng, thấy nàng mặt cười trắng nõn non mịn, cẩn thận ngẫm lại vừa mới cùng nàng chuyện, Ngô Bạch Khởi nghiêm túc : "Tuyên Tuyên, ta đối với nàng tốt, phải bởi vì muốn dỗ nàng tha thứ ta. Mà là ta thích nàng, muốn đối tốt với nàng. Nàng biết, nương ta rồi, ta thích quấn cha, sau này cha ta cũng , ta liền thích mình, thích nuôi vài thứ theo chuyện cùng ta, chỉ cùng chúng nó lời trong lòng... Đến khi gặp nàng, Tuyên Tuyên, khi còn bé ta hiểu chuyện, chỉ cảm thấy khi dễ nàng vui, lớn lên, nhìn người khác cưới tức phụ, ta mới phát ta cũng muốn cưới ..."

      Phó Tuyên mi mắt giật giật.

      Ngô Bạch Khởi lấy dũng khí ngồi đối diện nàng, nhìn mắt nàng : "Tuyên Tuyên, ta nhất định đối tốt với nàng, nàng thích ta cái gì, nàng cứ việc cho ta biết, ta đều sửa tất cả. Chỉ cần nàng để ta ở bên cạnh nàng, ta cái gì cũng nghe theo nàng."

      Ánh mắt của thành khẩn, Phó Tuyên nghĩ ngợi, buông mi mắt xuống : "Đọc sách luyện chữ ta thích có người ở bên cạnh chuyện..."

      Ngô Bạch Khởi lập tức : "Vậy ta lời nào, ta chỉ ở bên nhìn nàng, được ?"

      Phó Tuyên cam chịu.

      Nhìn khuôn mặt mĩ lệ gần ngay trước mắt, nhớ tới hương vị nếm được tối hôm qua, Ngô Bạch Khởi xoa xoa tay, cẩn thận hỏi: "Cái kia, tối hôm qua ta hôn nàng như vậy, Tuyên Tuyên thích hay là thích?"

      Phó Tuyên thần sắc đột nhiên thay đổi.

      Ngô Bạch Khởi luống cuống, "Tuyên Tuyên nàng đừng hiểu lầm, ta, ta chính là biết ta hôn đúng hay . Ta, ta chưa từng hôn người khác, nàng ghét, ta về sau vẫn hôn như vậy, nàng thích, ta liền đổi cách khác... Ai, Tuyên Tuyên nàng đừng a? Ta còn được sao?"

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Ngô Bạch Khởi đúng là ngốc tử

    3. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Lậy thánh NBK, k cần thà hỏi cả cái ý đâu :yoyo34::yoyo34::yoyo34:

    4. Châu Lương

      Châu Lương Active Member

      Bài viết:
      107
      Được thích:
      88
      bó tay với tên NBK ni

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆, ★ Chương 284 Phó Tuyên phiên năm



      Bởi vì Phó Tuyên câu "Ban ngày cần thủ lễ", Ngô Bạch Khởi liền ngóng trông trời tối, buổi tối dùng xong cơm, càng tranh tắm rửa trước Phó Tuyên, rồi ngồi giường nóng bỏng chờ.

      Phó Tuyên tắm rửa xong quay về, vừa vào phòng liền gặp Ngô Bạch Khởi ngồi xếp bằng giường, ánh mắt kia tư thế kia, rất giống chó nhật cháu trai Đại lang nuôi dưỡng.

      ham.

      Ham cái gì?

      Phó Tuyên bỗng nhiên có chút hối hận, nếu như hôm nay nàng bởi vì thân thế của nhiều cùng vài câu, có lẽ cũng nhắc tới tình chạm vào hay ? Nàng với tỷ muội nhà mình đều rất ít thân mật, càng quen cùng Ngô Bạch Khởi làm cử chỉ thân mật.

      Tóc mới gội, còn chưa khô, Phó Tuyên cầm lược ngồi trước cửa sổ, chếch với Ngô Bạch Khởi chầm chậm trải đầu.

      "Ta giúp nàng chải!" Ngô Bạch Khởi lập tức nhảy xuống, kéo guốc gỗ bước nhanh tới phía sau Phó Tuyên, cướp lược trong tay nàng.

      Phó Tuyên ngừng chút, kệ .

      Ngô Bạch Khởi thấy nàng phản đối, lúc này mới dùng chân kéo chiếc ghế dựa sang, ngồi xuống giúp nàng. Tóc dài đen nhánh, còn có chút ướt, nhàng khoan khoái , nắm trong lòng bàn tay đặc biệt thoải mái. Ngô Bạch Khởi hít hơi sâu hương thơm thanh u phát ra, thấp giọng khen: "Tuyên Tuyên tóc đẹp, lão già ta còn bé tóc rất vàng, cạo trọc vài lần rồi mới đen."

      luôn gọi lão hầu gia là lão già (lão đầu tử), Phó Tuyên khẽ giọng nhắc : "Tổ phụ đối với ngươi tốt như vậy, ngươi tôn kính chút, đừng có quy củ."

      "Được, tất cả ta nghe theo nàng." Ngô Bạch Khởi vui vẻ đáp ứng, "Tuyên Tuyên hiếu thuận như vậy, ngày mai lão đầu... Ngày mai tổ phụ nghe ta sửa miệng, khẳng định càng thích nàng."

      Phó Tuyên tiếp lời.

      Ngô Bạch Khởi đột nhiên kêu "A", chỉ chỉ áo ngủ nàng : "Nơi này ướt, lạnh ?"

      Phó Tuyên lắc đầu, " việc gì." Nàng tóc dài, vừa gội xong xõa ra, phía sau chắc chắn thấm ướt .

      Ngô Bạch Khởi yên tâm, tay kéo tóc nàng tay chải đầu, ánh mắt lại dừng vành tai trắng nõn, dưới vành tai là sườn mặt mĩ lệ, là cổ trắng nõn, bên trong có sợi tơ màu lục nhạt như , ở phía sau cổ lộ ra nút thắt . Ngô Bạch Khởi tò mò, giơ tay kéo, "Đây là cái gì?"

      Thử túm lấy lôi ra bên ngoài.

      Phó Tuyên kinh hãi, quay đầu mắng : "Đừng kéo..."

      chữ "kéo" vừa thốt ra, cảm giác cổ nơi đó bị buông lỏng, tiếp theo tiểu y bên trong rớt xuống, rơi đùi.

      Ngô Bạch Khởi mờ mịt nhìn nàng, nhìn nàng bởi vì quay người lại lộ ra nửa vạt áo, nơi đó cũng bị tóc làm ướt , mà lúc này có chỗ nhô lên, như là bên trong có đỉnh hoa cao cao chọc vào xiêm y.

      Ngô Bạch Khởi trước khi kết hôn xem qua sách, bởi vậy sửng sốt trong chớp mắt, liền hiểu được đó là cái gì.

      Phó Tuyên phát tầm mắt của , lại theo ánh mắt của nhìn xuống, mặt kiềm chế đỏ lên, nhanh chóng xoay người, kéo tóc chắn trước ngực: "Ta tự chải, Thế Tử ngủ trước ."

      Thanh lần đầu tiên bình tĩnh trấn định.

      Ngô Bạch Khởi tâm nhảy đến mức tựa như trong nồi nước sôi, chỗ nhô lên vừa hạ xuống, lập tức lại có chỗ muốn nhô lên...

      nuốt ngụm nước bọt, đưa tay khoác lên đầu vai nàng, khàn khàn hỏi nàng: "Tuyên Tuyên, nàng ta buổi tối có thể chạm vào nàng, có phải ?"

      lòng bàn tay nóng lên, nhiệt ý cách đồ ngủ đơn bạc ràng truyền đến đầu vai nàng. Phó Tuyên thân thể cứng ngắc, vẫn nhúc nhích, có lý do cự tuyệt, nhưng lại thể thản nhiên tiếp thu, cố gắng tìm lý do thích hợp để thoái thác, bả vai bỗng nhiên bị người kéo qua. đôi bàn tay to biết khí lực ở đâu ra, trực tiếp nhấc nàng lên đùi .

      "Ngươi..."

      Nàng vừa sợ vừa hoảng, mới mở miệng, miệng bị người ngăn chặn.

      Có lúc xúc động luôn có thể chiến thắng lý trí, càng cần Ngô Bạch Khởi vốn dĩ phải là người nhiều lý trí. thích nàng, chạm nàng là lo lắng nàng mất hứng, nhưng ban ngày nàng , nàng nguyện ý cùng sống tốt, nguyện ý làm thê tử của , cũng cho phép chạm vào, vậy còn cố kỵ cái gì?

      Cố kỵ nàng tức giận, cố kỵ nàng vẫn chưa hoàn toàn tiếp thu, sợ nàng giống tối hôm qua tử khí trầm trầm như vậy.

      Cho nên hôn nàng cái có thể đem nàng đốt thành tro, đụng tới môi nàng hơi lạnh, thành công cho nàng ngăn trở, động tác lại kìm lòng đậu ôn nhu xuống, cẩn thận, nhàng để môi nàng, chậm rãi động.

      "Tuyên Tuyên, như vậy có thể chứ? Chán ghét sao?" Áp sát lát, thối lui, cúi đầu nhìn mắt nàng.

      "Thả ta xuống." Phó Tuyên thích tư thế ôm như đứa này, đẩy ngực , buông mi chuyện với .

      " buông, nàng ta có thể chạm nàng." Ngô Bạch Khởi tay ôm eo nàng, tay lớn mật nâng cằm nàng lên. Nàng nhắm chặt mắt, chân mày nhíu, nhưng mặt nàng đỏ như vậy, đẹp đến mức nàng tức giận cũng có uy lực. Địch yếu ta mạnh, Ngô Bạch Khởi do dự nữa, lần nữa dán lên môi của nàng.

      Nàng chưa bao giờ thế này, nhận định phu thê chỉ nên nháo ở giường, bởi vậy quay đầu trốn tránh, lại biết nàng càng trốn càng khát vọng, hỏa bị đè nén triệt để xông ra, Ngô Bạch Khởi chế trụ đầu nàng, tùy tâm sở dục.

      Như đóa hoa tươi mát cao thượng, cái gì cũng hiểu, ngây thơ nghe bên ngoài mưa mềm , nàng tò mò từng cánh hoa mở ra, muốn biết chút gió mưa kia mềm . Ai ngờ vừa mới mở ra, trận mưa rào phóng đãng đột nhiên ập đến, hoàn toàn ngoài dự kiến, làm cho nàng thể chống đỡ được.

      Nàng có khí lực, giống như có cách nào hô hấp, hai tay run run rẩy rẩy đặt lên vai , muốn đẩy ra ngoài, lại nhận mệnh ngừng lại.

      Nàng phản kháng, Ngô Bạch Khởi càng cần phân thần, tận tình thưởng thức ngọt lành trong miệng nàng. Lặng lẽ ấn lưng nàng áp chặt vào , làm cho nàng gắt gao đè , cảm thụ ràng những chỗ khác biệt của nương. Kỳ Ngô Bạch Khởi càng muốn nhìn cái điểm phía trước kia, nhưng dám buông miệng nàng ra, sợ nàng phản đối, sợ chính mình dám nghịch ý. Bởi vậy tiếp tục nhấm nháp đôi môi nàng, lần lại lần, tay trái lại xê dịch đến dưới nách nàng, chỗ cúc áo tối hôm qua biết lúc cởi áo ngủ.

      Phó Tuyên phát ý đồ , vội vã đè tay lại, làm sao có thể ở trong này...

      Ngô Bạch Khởi lại kịp đợi, buông miệng nàng ra, trước khi nàng kịp bất kỳ cái gì mạnh mẽ vùi đầu xuống, cách đồ ngủ đơn bạc...

      Phó Tuyên cắn môi, thể rên lên, chóp mũi dật dật.

      Như được cổ vũ, Ngô Bạch Khởi càng thêm vội vàng, rất nhanh làm ướt mảnh áo ngủ.

      Phó Tuyên thân thể run rẩy, hai tay ôm đầu , bản năng đưa người ra phía trước... Làm xong động tác này, Phó Tuyên mới hiểu được mình đến cùng làm gì, nàng dám tin nàng thế nhưng như vậy, đẩy vai , lảo đảo đứng ở mặt đất.

      Ngô Bạch Khởi đứng dậy theo, bắt nàng muốn tránh né, mạnh mẽ kéo trở lại, cúi đầu muốn lại gần.

      " lên giường..." Phó Tuyên nhắm mắt lại bảo .

      "Tốt." Ngô Bạch Khởi phen ôm ngang nàng lên, tới trước giường vừa định thả nàng nằm thẳng, nhớ tới bộ dáng nàng đêm đó, Ngô Bạch Khởi lâm thời đổi chủ ý, ngồi bên giường, vẫn ôm nàng đùi.

      Phó Tuyên muốn xuống, kéo hai lần đều bị ôm trở về, nàng có cách nào, chỉ yên lặng chịu đựng.

      Chỉ là lần đầu trải qua chuyện này, sao có thể nhịn được ? Cắn môi, vẫn có thanh phát ra ngoài, thể nhúc nhích, tay khoác lên vai tự chủ kéo xiêm y . Phía dưới váy phảng phất có măng xuân thức tỉnh, Phó Tuyên bản năng muốn trốn, nam nhân lại buông nàng.

      So với nương giống như đầu gỗ, Ngô Bạch Khởi đương nhiên càng thích nàng như vậy, lần nữa ăn môi nàng, mở mắt, nhìn nàng mặt đỏ bừng. Lúc này bộ dáng Phó Tuyên còn lạnh như băng giống ban ngày, như thân phận của hai người rớt xuống, cái gì nàng cũng phải nghe !

      Ý niệm bùng lên, Ngô Bạch Khởi cũng nhịn được nữa, phút chốc thả nàng vào trong giường, kéo áo ngủ nàng ra...

      Phó Tuyên che miệng lại, cố gắng để cho mình phát ra thanh .

      xuống phía dưới.

      Nàng vô pháp tự hỏi, đột nhiên giống như bay đến đám mây...

      Ngô Bạch Khởi cũng biết nàng trải qua cái gì, hưởng thụ nàng tốt đẹp, vội vàng gõ cửa, ngờ vừa đụng tới, liền xụi lơ bại trận. (PS: Xong luôn, tèn ten 1s hay 2s. poor him)

      cứng đờ người thê tử, dám tin tưởng.

      Phó Tuyên dần dần bình phục.

      Mở to mắt, mới phát tình thế cấp bách vừa rồi, hai người thế nhưng quên tắt đèn.

      Quần áo đều ở dưới đất, Phó Tuyên kéo chăn che nửa người , nhắm mắt lại : "Ta muốn tắm rửa, Thế Tử phân phó người chuẩn bị nước?" rồi, nàng mới mặc lại đồ.

      Ngô Bạch Khởi xấu hổ cực kì, Phó Tuyên hiểu, biết, còn chưa chân chính được nàng, liền...

      Muốn tiếp tục, sợ nàng thích, hơn nữa thăm dò lần, hỏa hình trước đó tích góp như hết , Ngô Bạch Khởi nghe lời gật đầu, quay đầu nhìn nàng, mặt nàng quay nghiêng bên trong, cũng biết rốt cuộc là có ý gì. Ngô Bạch Khởi càng nghĩ càng ảo não, mặc quần ra ngoài , khi trở về, Phó Tuyên mặc tốt áo ngủ, đệm chăn đều bị cuốn lên.

      "Tuyên Tuyên..." Ngô Bạch Khởi khẽ giọng gọi nàng.

      Phó Tuyên mặt còn dư lại thản nhiên đỏ ửng, ánh mắt lại bình tĩnh , nhìn dưới chân : "Thế Tử muốn cái gì?"

      Ngô Bạch Khởi ngồi xuống bên cạnh nàng, thấp thỏm nhìn nàng, "Vừa mới..."

      Phó Tuyên lập tức đứng lên, đưa lưng về phía : "Phi lễ chớ , chuyện như vậy Thế Tử đừng nhắc lại."

      xong ra gian ngoài, để nha hoàn vào phòng thu thập giường.

      Thanh Trúc Thanh Tước cùng tiến vào, gặp Thế Tử gia cúi đầu ngồi ở đàng kia, như đứa phạm sai lầm. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều mờ mịt, yên lặng thu thập đệm chăn loạn thành đoàn. Trong màn giường có hương vị kỳ quái, hai người mặt đỏ rần, chung quy đều còn , dù chưa trải qua cũng biết giữa vợ chồng đại khái là thế này. Hiểu được, lại nhìn Thế Tử gia bộ dáng kia, trong lòng cùng cảm thấy buồn cười, tại sao nương và Thế Tử gia giống như đổi ngược thân phận? Thế Tử gia xấu hổ, nương lại dường như có việc gì.

      Ôm các thứ, Thanh Trúc Thanh Tước lại yên lặng lui ra ngoài.

      Ngô Bạch Khởi lúc này mới giật giật, nhìn về phía cửa, ánh mắt phức tạp.

      khắc sau, Phó Tuyên tắm rửa trở về, đổi thân áo ngủ sạch , tóc gội lại. Nằm dài giường, thấy Ngô Bạch Khởi còn cúi đầu ngồi yên, nàng nhíu nhíu mày, nhắc nhở: "Thời gian còn sớm, Thế Tử mau tắm , ngủ sớm chút."

      Ngô Bạch Khởi ngẩng đầu nhìn nàng.

      Phó Tuyên trước khi hai mắt chạm nhau, nhìn nơi khác.

      Ngô Bạch Khởi trong lòng càng thêm còn khí lực, rầu rĩ : "Được, ta làm ngay."

      tắm nhanh, ra ngoài lát liền trở lại, tắt đèn vào trướng.

      Trong màn giường mảnh im lặng, gió đêm từ bên ngoài thổi tới, nhàng khoan khoái mát mẻ, mê loạn giật mình trước đó hình như là mộng.

      Ngô Bạch Khởi nằm ngang lát, đích thực ngủ được, lật người, quay về nàng nằm nghiêng, tay phải vô ý thức vuốt tóc dài của nàng suôn mượt, "Tuyên Tuyên, cho ta , vậy ta ôm nàng cái được ?"

      Phó Tuyên lên tiếng.

      Ngô Bạch Khởi hiểu nàng cho hay là xấu hổ mở miệng, thử thăm dò vươn tay, khoác lên eo nàng, thấy nàng phản đối, cao hứng cực kì, lập tức áp sát lên, ôm người vào trong ngực, "Tuyên Tuyên, vừa mới ta rất thích, Tuyên Tuyên tốt."

      Giữa ngày hè, người như hỏa lò, ôm như vậy cũng thoải mái, Phó Tuyên chịu đựng chốc lát, phát thân thể bắt đầu thích hợp , tựa hồ lại muốn làm ác, đúng lúc : "Buông ra , ta nóng."

      Ngô Bạch Khởi quả muốn đến thêm lần, nghe nàng ngại nóng, thu tâm tư, vỗ vỗ bả vai nàng : "Ừ, ngủ ."

      Phó Tuyên nhìn ván giường đen như mực ngẩn người, sau lát mới ngủ .

      Ngô Bạch Khởi hề buồn ngủ, trong đầu tất cả đều là nàng tốt, là thanh nàng phát ra say lòng người, là thể tận tình thăm dò ...

      Ngô Bạch Khởi lặng lẽ xuống giường, liên tục uống ba chén trà lạnh, mới ép ngọn lửa kia xuống.

      sợ, đêm mai rất nhanh đến, đêm mai nhất định phải cùng nàng chân chính làm phu thê.
      Uyên Sama, hauyen2803, thanhbinh53 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :