1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      [​IMG]
      Chương 1
      Edit: Nguyên Thi

      Đầu mùa thu, nhưng thời tiết rất lạnh. Tại quân doanh, Từ Tấn kiểm tra vòng rồi chạy về Túc Vương phủ là hoàng hôn.

      “Đến viện Phù Dung dùng bữa”. Lạnh lùng bỏ lại câu này, Từ Tấn vội vàng đến thư phòng thương nghị chiến cùng các phụ tá.

      Người Hồ xâm phạm biên giới, Gia Hòa Đế phái Từ Tấn cùng em trai Từ Hạo lãnh binh tiếp ứng, người trước có chiến công, người sau là vì lịch lãm.

      Trong viện Phù Dung, Phó Dung dùng cơm chiều được nửa, nghe nha hoàn Vương Gia muốn qua bên này dùng bữa rất kinh ngạc, vội vàng phân phó phòng bếp chuẩn bị bàn đồ ăn mới. Nàng cũng nhanh chóng ngồi trước bàn trang điểm, để bọn nha hoàn trang điểm cho mình, còn bàn thân bắt đầu trầm tư.

      Trước đây, Từ Tấn qua đêm tại viện Phù Dung đều dùng bữa ở đây. Hôm nay mặt tời mọc ờ đằng tây sao? Người này đúng là kỳ quái.

      Từ Tấn ko có vương phi, trong vương phủ rộng lớn này chỉ duy nhất mình nàng là di nương. Người ta thường vật quý vì hiếm, nên bên ngoài đều đồn Từ Tấn sủng nàng như thế nào, nhưng chỉ có phó Dung trong lòng rất ràng, Từ Tấn căn bản xem trọng nàng, ngẫu nhiên có tới đây đều liếc nhìn nàng, chỉ lo tắt đèn ngủ. tính ngày, nàng đến vương phủ hơn 1 năm. Những lời của Từ Tấn với nàng trong thời gian qua cũng ko quá 20 câu.

      Tuy nghi hoặc, nhưng nàng vẫn phải nghênh đón .

      Đến canh , Từ Tấn mới tới đây. người mặc trường bào màu đen, phác quan bằng bạch ngọc, màu sắc đối lập càng làm cho ngũ quan của thêm tuấn mỹ, chỉ tiếc nhìn lúc nào cũng lạnh lùng, giữa mi mày lúc nào cũng nhăn lại. Phó Dung lá gan , nhưng lúc đối mặt với vương gia lạnh lùng, quyền cao chức trọng trong mắt lại ko có nàng, nàng cũng ko dám nhìn lâu.

      “Ngươi cũng ngồi ”. Thấy nàng tính đứng bên hầu hạ,Từ Tấn trầm giọng ,

      Nam nhân có người thích uyển chuyển, có người thích đơn giản lưu loát. Từ Tấn này chính là loại người thứ 2. Phó Dung ko dám lời khách sáo nào chọc thêm phiền. nàng quy củ cúi đầu cám ơn với Từ Tấn rồi ngồi xuống, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm cái chén phía trước người.

      “ dùng cơm

      2 người là lần đầu tiên ngồi chung bàn dùng cơm, Từ Tấn trong lòng có việc, chỉ động đũa vài cái, Phó Dung ăn rồi, nên 2 người cũng ko dùng nhiều lắm. trong khi nha hoàn thu dọn bàn, Phó Dung theo Từ Tấn vào phòng trong.

      Từ Tấn ko thích nha hoàn hầu hạ, nên nàng phải tự cởi áo tháo thắt lưng cho .

      Lúc cởi ra, Phó Dung lại suy nghĩ chuyện khác.

      Từ Tấn lớn hơn nàng 5 tuổi, lại là hoàng tử, năm nay 24 tuổi, chưa đại hôn, trước nàng bên người ko có di nương hay thông phòng. Trong kinh thành có lời đồn rằng ko được, có người là đoạn tu. “đoạn tu”, Phó Dung nghe được mùi ngon, còn cho là chuyện vui. Sau nay, kém dương sai, nàng cùng Từ Tấn đụng nhau, Phó Dung nghĩ đời này nàng xong rồi. Nhưng nàng lầm rồi, khi ban đêm nàng bị nâng vào phòng , tuy Từ Tấn là lần đầu tiên nhưng lĩnh ngộ nhanh, Từ Tấn sinh long hoạt hổ, rất nhanh làm nàng hồn phi phách lạc.

      Nếu thân thể ko có việc gì, tại sao ko chịu thành thân.

      Từ Tấn đối với nàng tốt, Phó Dung ko ngu xuẩn cho rằng Từ Tấn mê luyến dung mạo của nàng, nhược thủy 3000 ngàn chỉ lấy mình nàng. Bởi vì Từ Tấn ràng ko coi nàng ra gì, muốn tới tới, tới trực tiếp ngủ, cho dù tới thời điểm tiếp đón cũng ko thông báo, cũng ko cho nàng phái nha hoàn tìm hiểu hành tung của . chớ chi tặng đồ dỗ dành nàng. Nàng chính là 1 cái di nương, chỉ là di nương lương tháng.

      “ vương gia nghỉ ngơi trước, thiếp tháo trang sức”. Đem ngoại bào nam nhân khoát lên bình phong, Phó Dung giọng .

      “Đem hoa điền xóa ”. Từ Tấn đột ngột nhắc nhở.

      Phó Dung xoay người, cắn cắn môi, trầm thấp đáp ứng.

      Trong phòng dùng kính tây dương,chiếu lên đặc biệt ràng, mặt lông tơ đều có thể nhìn thấy. Phó Dung ngồi trước gương đem đầu trâm cài tóc cái cái tháo xuống , ánh mắt nhìn thẳng vào gương mặt mình trong gương. Chồng trước Từ Yến từng khen dung nhan nàng đẹp nhất, Phó Dung biết đó là vì tình. chung, nàng ko có tự tin về dung nhan đẹp nhất , đáng tiếc...

      Ngón trỏ tại hoa điền giữa trán lướt qua lướt lại, Phó Dung bất đắc dĩ thở dài.

      Bạch ngọc vi hà

      Năm 13 tuổi nàng bị phát bệnh đậu mùa, phải đến thôn trang tĩnh dưỡng, nhũ mẫu nhiều lần dặn nàng ko được lấy tay gãi, dù ngứa quá cũng ko thể gãi. Phó Dung nhịn được, trán cuối cùng chỉ còn 1 nốt đặc biệt chậm ko biến mất, đen kịt lại thành nốt ở chính giữa cực kỳ khó coi. Phó Dung càng coi càng khó chịu, duỗi tay đem nốt đen cho bung ra, kết quả chỗ đó để lại 1 vết sẹo mờ nhạt, cũng được gọi là mặt rỗ, có dùng loại cao trị sẹo tốt cũng ko biến mất.

      Phó Dung đẹp, làm sao chịu ra ngoài gặp người khi có sẹo mặt , để người chỉ trỏ! May mắn thay vị trí này khéo, nàng nhanh trí nghĩ ra, mỗi ngày đều vẽ lên đó hoa điền lớn hoặc giọt nước đổi mới đa dạng, càng làm mỹ mạo nàng như dệt hoa gấm. Phó Dung đặc biệt thích ngay cả buổi tối ngủ cũng ko xóa , nàng lại ko thể làm nũng như Từ Yến mà đối đãi với Từ Tấn.

      Làm nũng cũng phải xem người, Từ Yến mến nàng, Từ Tấn….

      Ai, có được tất có mất.

      Rửa mặt, chải đầu, Phó Dung hướng bên giường đến.

      Từ Tấn ngồi tại bên giường, nhìn nàng càng càng gần, lúc Phó Dung trèo lên giường mở miệng : “ Người Hồ xâm phạm, ngày mai ta phải xuất chinh rồi, đại khái đầu mùa hạ năm sau về.

      Phó Dung dừng lại động tác, nháy mắt trong đầu chợt lóe loại ý niệm. chiến trường đao quang kiếm ảnh, vạn nhất Từ Tấn ko cẩn thận chết , nàng phải làm sao đây?

      Di nương của gia đình khác, sau khi trượng phu chết , vận khí tốt còn có thể tái giá. Nàng, di nương của hoàng tử có thể chạy sao?

      Ko đúng, tại nàng phải ứng phó người đàn ông này trước.

      Phó Dung tự nhiên nhíu mày, bày ra bộ dạng lo lắng “ vương gia…”

      Từ Tấn nhìn chằm chằm vào ánh mắt xinh đẹp của nàng, muốn nhìn đáy lòng nàng, ngay khi nàng mở miệng nằm đè lên nàng.

      ko muốn nghe những lời dối trá. Nữ nhân này, thủy chung đều cùng diễn trò.

      Thanh danh bên ngoài của ko gần nữ sắc, năm trước nàng hạ dược kia khẳng định ko vì câu dẫn . Đáng tiếc An Vương giảo hoạt, đem nàng chật vật đẩy đến bên người . Từ , Từ Tấn mắc chứng bệnh lạ, sau khi bệnh khỏi liền ko thể gần nữ nhân, dù cho đối phương có tắm rửa sạch , khi bước vào trong phòng đều ngửi được mùi hương, cái gọi hương nữ nhi, liền ghê tởm khó chịu. Việc này chỉ có ít người biết được, vì ko để cho An Vương sớm hoài nghi, Từ Tấn ko đẩy nàng ra, mà kinh ngạc phát , ôm nàng ko có cảm giác ghê tởm.

      Ai cũng ko phát ngay khi đó rất kinh hỉ.

      là vương gia, cần con thừa tự. là nam nhân, cần giải quyết.càng chứng minh cho mọi người xem, bình thường.

      Bởi vậy biết trong lời nàng ko có ý, nhưng khi nàng tùy cơ ứng biến tràn ngập cảm kích, vừa xấu hổ nhìn Từ Tấn cũng thuận thế đem nàng vào phủ. Nữ nhân có tâm cơ, dung mạo lại xinh đẹp, vẫn tương đối hài lòng. đường biết được nàng là đích nữ nhị phòng của phủ Cảnh Dương Hầu, từng gả cho thế tử Từ Yến ở Ký Châu làm vợ, sau 3 năm kết hôn hòa ly.

      Nàng làm di nương cho cũng ko xứng đáng, nhưng xem phụ thân, huynh trưởng của nàng, thưởng nàng 1 phần thể diện.

      Ko trong sạch thế nào, dùng nàng chỉ để phát tiết. Nếu trị được 1 thân bệnh lạ, tự nhiên ko cần để ý tới nàng nữa, ko trị được, chỉ cố gắng làm nàng sinh con cho .

      “ vương gia, chút …”

      Trong bong đêm, ánh mắt nam nhân sát khí sôi trào. Phó Dung nhìn ko thấy, chỉ có thể vịn vào bả vai rộng lớn của đối phương, nũng nịu cầu xin.

      Từ Yến văn nhược thư sinh, 1 khắc đồng hồ là xong. Đến phiên Từ Tấn, Phó Dung lần đầu biết nguyên lai nữ nhân cũng có thể khoái hoạt như vậy. Từ Tấn thân thể khỏe mạnh ép buộc được lâu, mới đầu nàng còn mất tự nhiên chịu đựng, sau này chịu đựng ko được nữa, đơn giản ko cố kị gì, dù sao thanh danh nàng cũng như vậy rồi ko bằng cứ thoải mái hơn. Từ Tấn lạnh lùng nhưng lúc này vẫn dễ chuyện, ko làm đau nàng.

      Nhất thời cảnh xuân đầy phòng.

      Hoặc là bởi vì lập tức liền biệt ly,Từ Tấn giằng co hồi lâu, cuối cùng khi Phó Dung khóc kêu khan giọng, mềm nhũn ko còn khí lực, Từ Tấn ôm nàng mê man đến bên. Nha hoàn thắp đèn tiến vào thay nệm chăn sạch , thay xong liền thả nàng xuống.

      ko tắt đèn, cứ như vậy lẳng lặng nhìn chăm chú dung nhan nàng ngủ say.

      Nàng quả rất đẹp, so với dung nhan Lệ Quý Phi được sủng trong cung còn đẹp hơn, nhưng thích nhất nhìn vết sẹo trán nàng, thích xem chính nàng ghét bỏ bộ dáng ảo não của mình. Chỉ sợ khi nàng ở giường cũng ko lộ ra bản tính của mình.

      Quỷ thần xui khiến, Từ Tấn cúi đầu xuống hôn lên vết sẹo đó.

      Nằm xuống ko bao lâu, nữ nhân bên cạnh lui lại trong lòng cọ cọ, ỷ lại ôm .

      Từ Tấn liếc nàng 1 cái, xoay người, đem áo ngủ bằng gấm kéo xuống, thuận thế hướng lưng trơn bóng của nàng xoa vuốt.

      Lần xuất chinh này, sau khi trở về biết trước được phụ hoàng khen thưởng, nhưng thái tử hơn phân nửa ko cao hứng.

      Thái tử…

      Thái tử háo sắc, săn bắn ngày đó Thái Tử cũng , nàng muốn trèo cao sao ko chọn Thái Tử ôn nhu tuấn lãng. Mà chọn thất hoàng thúc An Vương, người vô tâm với chính ? Bởi vì An Vương ko co vương phi.

      Từ Tấn cười lạnh, đừng An Vương ko coi trọng nàng, dù có coi trọng, cũng ko cưới thứ nữ hòa ly.

      Nữ nhân trong ngực đột nhiên phát ra tiếng lầm bầm bất mãn, Từ Tấn ý thức tay phát lực lớn.

      chậm rãi buông tay.

      Nhìn mới nhớ, nữ nhân này coi như thông minh, ràng đời này chỉ có thể dựa vào , liền an phận lưu lại bên người , ko được voi đòi tiên. Chỉ là ko biết vạn nhất, vạn nhất chiến trường xảy ra chuyện, nàng có hay ko lưa chọn kẻ khác.

      Ý niệm lóe lên, Từ Tấn tự giễu cười, sao giống như nữ nhân suy nghĩ lung tung?

      Hôm sau trời chưa sang, Từ Tấn liền xuất phát.

      Phó Dung vựng dậy tinh thần rời giường hầu hạ , mí mắt thỉnh thoảng còn nhắm lại, trông biếng nhác lại quyến rũ.

      Từ Tấn yên lặng nhìn, suy nghĩ xuất chinh lâu ko ở kinh thành, liền dặn dò câu: “ trong phủ gặp chuyện ko may, viết thư cho ta”

      Phó Dung thụ sủng nhược kinh, vội : “ Biết, vương gia cũng phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng bị thương”.

      Từ Tấn “ân” tiếng rồi xoay người rời .

      Phó Dung đưa đến cửa viện Phù Dung, nhìn ánh đèn bên người Từ Tấn trong bóng tối càng chạy càng xa.

      Kỳ , Từ Tấn đối vời nàng ko tệ, trong phủ chỉ có nàng lả nữ nhân, cho dù là di nương, ko có chủ mẫu gây khó khăn, cũng ko có nữ nhân khác tranh dành tình cảm, tính kế. Hằng ngày ko lo việc ăn uống, tuy ko biết kéo dài được bao lâu. Nhưng Phó Dung ko có tinh tình buồn lo vô cớ, nàng thích hưởng thụ trước mắt,chủ yếu là dù nàng ko hưởng thụ cũng ko cách nào thay đổi.

      Cho nên nàng ko hi vọng Từ Tấn gặp chuyện ko may, khi trở về nàng sinh cho nhất nam nhất nữ, dựa vào là vương gia tôn quý, nàng đời này vinh hoa phú quý là ko thể thiếu. Nếu vận khí tốt, Từ Tấn ko tìm được nữ nhân khác, nàng cùng đương gia chủ mẫu có gì khác nhau?

      Đáng tiếc đời này Phó Dung vận khí ko tốt như vậy.

      Năm Chính Đức 25, biên quan đại thắng, nhưng chỉ có Túc Vương và Hoài Vương trước khi khải hoàn đều mất mạng, nguyên nhân tử vong bất thường ko ai biết.
      sweet mandy, Uyên Sama, thanhbinh92 others thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Hóng ing :th_83::th_83::th_83:
      DingDingDongChó Điên thích bài này.

    3. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Hóng hóng .......:yoyo51::yoyo51::yoyo51:

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      hay, mình thích thể loại này, nhưng nữ chính từng kết hôn hả, biết sau khi trong sinh có thay đổi ?
      hóng hóng.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 2
      Edit: Nguyên Thi

      Vô tri vô giác, Phó Dung nghe được tiếng hò hét đầy lo lắng.

      Các nàng kêu cái gì?

      Hoàng thượng giá lâm viện Mẫu Đơn, sao có người có cam đảm lớn tiếng náo động.

      Mẫu Đơn Viện, 3 chữ này đánh thẳng vào tâm trí nàng, ánh sáng chói mắt đột nhiên lóe sáng trong bóng tối, từng cảnh tượng hỗn loạn liên tiếp diễn ra.

      Túc Vương Từ Tấn chết trận, Thái tử mưu phản, thất hoàng thúc An Vương lâm nguy trấn loạn,Tiên Hoàng bệnh nặng thoái vị, An Vương đăng cơ.

      “An Vương đăng cơ”

      Đúng rồi, người ko cưới vợ thất hoàng thúc An Vương trở thành tân quân rồi, từ đó phụ huynh nàng lần lượt thăng quan, Phó gia được thánh sủng. Bởi vậy, nàng có thể khôi phục tự do từ bỏ Túc vương phủ hoang vắng trở lại nhà mẹ đẻ. Nàng mới 21 tuổi, quốc sách vô song, nghe Hoàng Thượng muốn đến viện Mẫu Đơn, nên nàng ỷ vào ca ca là thống lĩnh ngự tiền thị vệ, tiến vào viện, nàng muốn bắt lấy 1 lần cơ hội, nhưng khi nàng sắp được diện thánh bị người đẩy vàotrong hồ.

      Nước lạnh như băng tràn vào yết hầu, làm nàng khó chịu ko hô hấp được. Nàng còn trẻ, nàng ko muốn chết.

      “ oa”, tiểu nương thân váy dài màu đỏ thêu hoa đột nhiên phun ra 1 ngụm nước, rồicàng ko ngừng ho khan liên tục.

      “ Tốt lắm, tốt lắm, tam tiểu thư ko sao rồi”. mama thân người ướt đẫm ngẩng đầu hoan hỉ hô lớn. Trong phủ có 3 vị tiểu thư: nhị tiểu thư dịu dàng, đoan trang, lục tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa, chỉ có tam tiểu thư từ được lão gia phu nhân sủng nịnh vô pháp vô thiên. Hôm nay, thừa dịp bọn nha hoàn ngủ gật, tiểu thưvụng trộm chạy tới bên hồ chơi chèo thuyền, may mắn nàng nhìn thấy, đúng lúc cứu lên.

      “ Nùng Nùng”

      Thanh gọi nhũ danh của nàng trong nhu có cương,quen thuộc, lại giống như cực kỳ xa xôi. Phó Dung khó thể tin ngẩng đầu lên, liền thấy 1 thiếu phụ thân váy xanh, thần sắc hốt hoảng hướng nàng chạy tới, theo sau có 1 đám nha hoàn.

      Nước mắt Phó Dung rơi xuống.

      Nàng vẫn chết sao?Thế nhưng nhìn thấy tỷ tỷ?

      Nếu có thể đoàn tụ với tỷ tỷ, nàng chết cũng đáng….

      Tham luyến nhìn tỷ tỷ càng càng gần, thân mình Phó Dung mền nhũn, ngã xuống.

      “ Phụ thân, ngày mai người còn đến nha môn. Mẫu thân, ban đêm đệ đệ ko rời khỏi người được, còn có Tuyên Tuyên tuổi ngươi còn , mọi người đều nghỉ trước . Trong này có ta và ca ca trông chừng Nùng Nùng được rồi, có chuyện gì ta kêu người thông báo các người.Thanh trong trẻo, nghiêm túc, Phó Uyển khuyên nhủ lần nữa.

      “ Muội ko ”. Phó Tuyên 9 tuổi ngồi bên giường, khuôn mặt nhắn, hai hàng mi tuấn gắt gao nhíu lại, cất tiếng .

      Phó Phẩm Ngôn nhìn nhìn tiểu nữ nhi, lại nhìn khuôn mặt đầy ưu sầu của thê tử giường, thở dài: “ Uyển nhi rất đúng, Tố Nương nàng mang Tuyên nhi về trước, các ngươi thân thể yếu đuối, Nùng Nùng chưa khỏe mà các ngươi lại ngã bệnh trước. Nha môn gần đây gần đây ko có vụ gì, ta ở lại trông Nùng Nùng, các ngươi ko cần lo lắng”.

      Tuy rằng Kiều thị lo lắng nữ nhi, nhưng khổ nỗi trong phòng còn có tiểu nhi tử còn phải chăm sóc, liền gật đầu, đưa tay bế Phó Tuyên. “ Tuyên Tuyên nghe lời, sáng mai lại sang đây thăm tam tỷ”.

      “ con ko ”. Trước đây, kẻko thích khóc Phó Tuyên hôm nay lại cúi đầu khóc, nằm lỳ ở giường ko chịu , nàng muốn canh chừng tam tỷ.

      “ Chính Đường đưa mẫu thân và muội muội về”. Phó Phẩm Ngôn nhíu mày .

      Phụ thân lên tiếng, Phó Ngôn tiến lên ôm lấy tiểu muội muội, vừa ra ngoài vừa ôn nhu trấn an. “ Tuyên Tuyên nghe lời, tam tỷ ngươi ko có chuyện gì, ngươi lại khóc, ngày mai tam tỷ ngươi biết lại chê cười ngươi, ngươi ko phải ghét nhất nàng khi dễ ngươi sao?”

      Thanh thiếu niên trong sáng, ôn nhu, lời khuyên nhủ dần dần biến mất. Phó Dung nằm nghiêng mặt hướng vào trong, dùng chăn lặng lẽ lau nước mắt.

      Nàng nằm mơ sao?Tại sao giấc mơ lại chân như vậy? phải mơ rồi, nàng nhéo mình vài cái đều đau như vậy. Nếu ko phải mơ, tại sao nàng lại trở về năm 13 tuổi. Chết rồi trọng sinh?

      Nàng muốn cùng phụ mẫu những chuyện xảy ra, mới mở miệng liền bị phụ thân chặt đứt, lớn tiếng nhắc nhở nàng ko được hồ ngôn loạn ngữ. Nàng lắc đầu cùng bọn họ giải thích, mẫu thân ôm nàng dỗ dành, khi hôn mê nàng gặp ác mộng.những chuyện kia ko phải . Phó Dung ko tin, những chuyện kia ko là ác mộng, trước mắt cũng ko phải là mộng đẹp, tất cả đều . Vì thế phụ thân sủng nàng như châu bảo đơn giản lấy khăn chặn miệng nàng, hoài nghi khi nàng rơi xuống nước dính thứ dơ bẩn, lại mời đai phu kê đơn an thần, lại thỉnh cao tăng ở Trúc Lâm Tự đến trong viện làm pháp .

      Đêm dài đằng đẵng, ko có nửa điểm buồn ngủ, Phó Dung nghe phía sau phụ thân, ca ca, tỷ tỷ thấp giọng, bàn luận, cảm thụ trong giọng họ sầu lo. Nàng hồi tưởng lại khi mình chuyện trọng sinh trong mắt họ tràn đầy kinh hãi, Phó Dung nhắm mắt lại.

      Chết rồi trọng sinh, ngay cả chính nàng còn cảm thấy hoang đường, trách ko được các thân nhân của nàng ko tin tưởng.

      Mà thôi, cứ cho là nàng khi 13 tuổi trong lúc hôn mê gặp phải ác mộng dài , còn nàng 21 tuổi gặp nạn cải tử hồi sinh, tiếp biết, nếu phát sinh các chuyện trùng hợp với ký ức, lên hết….

      Khoan , nếu ko phài ác mộng, kế tiếp….

      Bảy tám ngày sau nàng phát bệnh đậu mùa, lang trung khuyên nàng đến thôn trang tĩnh dưỡng, tránh lây cho người nhà. Phó Dung cùng nhũ mẫu Tôn mama , ở đó gần 1 tháng trời mới hết bệnh, khi nàng quay về mới kinh hoàng biết được vào đêm thôn trang, đệ đệ liền nhiễm bệnh, cha mẹ ko muốn nàng lo lắng nên vẫn gạt nàng.

      Nàng thích lấy ngón tay mình cho đệ đệ ngậm! Phó Dung đầu đầy mồ hôi, ngồi dậy.

      “Nùng Nùng làm sao?” Phó Phẩm Ngôn bước mấy bước dài vọt tới, đỡ lấy bả vai nữ nhi rồi nhìn nàng.

      “Phụ thân”

      Phó Dung bổ nhào vào lồng phụ thân, bi ai khóc lớn.” con… gặp ác mộng, con chìm trong nước ko ai đến cứu”. Lo lắng phụ thân ko cho nàng , nhất thời nàng sửa lời, ko co đến kiện về đệ đệ.

      Phó Phẩm Ngôn đau lòng muốn chết. Trong 3 nữ nhi, nữ nhi thứ 2 này từ đều dính lấy , bộ dạng lại phấn điêu ngọc trác, khả ái ngây thơ, chính là nghĩ ko bất công, nhưng có thiên vị chút xíu. Nữ nhi này nhõng nhẽo, nũng nịu cầu điều gì, gần như đáp ứng hết. Nào ngờ hôm nay lại nháo ra tai họa này.

      “ chớ sợ, chớ sợ, phụ thân ở đây, còn có ca ca và tỷ tỷ của con cũng ở đây, Nùng Nùng ko cần sợ a”. nhàng vỗ vỗ bả vai nữ nhi, cằm Phó Cẩm Ngôn để đỉnh đầu nàng dỗ .

      Phó Dung khóc ko ngừng, đem tất cả trí nhớ có xót xa, ủy khuất trong ác mộng kia đều khóc hết ra, vừa vặn bên ngoài truyền đến tiếng gõ canh ba.

      “ Phụ thân, người đừng mắng con, con về sau ko tinh nghịch nữa”. Khóc đủ, Phó Dung chôn đầu trong lòng phụ thân buồn buồn .

      Thanh tiểu nương khóc nức nở, lại mang giọng điệu lấy lòng quen thuộc cùng cầu xin tha thứ, Phó Phẩm Ngôn nhíu mày, đỡ bả vai nữ nhi, thấy ánh mắt của nữ nhi trốn tránh ko dám nhìn mình giống trước đây, hừ lạnh : “ lời này con bao nhiêu lần rồi”.

      “ Hàng năm đều phải hơn trăm lần ”. Thiếu niên bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.

      Phó Dung trừng mắt nhìn ca ca Phó Thần cái, bắt lấy ngọc bội bên hông của Phó Cẩm Ngôn lam nũng: “ phụ thân, con bị bệnh, người còn muốn phạt con sao? Muốn phạt cũng chờ con tốt lên rồi phạt a”. Nữ nhi khôi phục lại bình thường, ko còn lời đại nghịch bất đạo nào, Phó Cẩm Ngôn nhàng thở dài, cao hứng còn ko kịp, chỗ nào còn bắt phạt chứ! Giúp nữ nhi nằm thẳng xuống thay nàng đắp kín chăn, lại sợ nữ nhi được sủng sinh kiêu ko nhớ kỹ giáo huấn, cố ý lạnh mặt hỏi thăm tình trạng thân thể nữ nhi.

      “ phụ thân yên tâm, ko có chuyện gì đâu”. Phó Dung đưa tay nắm lấy tay của tỷ tỷ ở đầu giường, hướng phụ thân và huynh trưởng : “ trễ thế này, phụ thân và ca ca trở về nghỉ , có tỷ tỷ trong này cùng con là được rồi”. Nàng khuyên nhủ , bây giờ muốn đuổi toàn bộ người thân ra khỏi phòng là ko thể nào, bọn họ ko đáp ứng.

      Nhưng Phó Dung ko thực lo lắng cho tỷ tỷ. Lang trung cũng qua, bệnh thủy đậu thường gặp nhiều ở đứa trẻ từ 10 tuổi trở xuống, 2 ngày trước khi phát bệnh thường dễ truyền bệnh cho người khác. Tuy bệnh ko nguy hiểm, chỉ có tiểu hài tử có chút nguy hiểm cần đặc biệt chăm sóc cẩn thận. Trong mơ, tạm thời coi như giấc mơ cũng tốt, có lẽ khoảng thời gian nàng phát bệnh còn mấy ngày nữa, sau khi rơi xuống nước tỷ tỷ bồi nàng ngủ liên tục 3 buổi đều ko có chuyện gì. Chỉ có đệ đệ ko biết khi nào nhiễm bệnh, lúc nàng phát bị bệnh chưa từng chạm qua người nào, khi mụn nước đầu tiên xuất , nào biết mình bị bệnh mỗi này đều muốn ôm đệ đệ…

      thầm nắm chặt chăn, Phó Dung cưỡng ép mình kocần nhớ lại. Hối hận vô dụng, trọng yếu là tại và tương lai. Sắc mặt nàng có chút trắng nhưng tinh thần coi như ko tệ. Phó Phẩm Ngôn yên tâm, ôn nhu dặn dò vài câu rồi đứng lên, dẫn trưởng tử rời . Phó Thần trước khi hướng Phó Dung làm tư thế viết chữ, cười đặc biệt sáng lạn, lộ ra mấy cái răng trắng bóng.

      Đây là cho nàng biết, phụ thân lần này có thể phạt nàng chép sách, kêu nàng chớ vội đắc ý.

      Nếu là trước đây, Phó Dung giận dữ đem gối đầu ném qua, đó là ca ca của nàng, che chở cho nàng mọi việc. Nhìn đến ca ca còn mang theo nét ngây ngô, bướng bỉnh cùng sức lực, Phó Dung cảm thấy thú vị, khó có thể tưởng tượng được ca ca nàng biến thành 1thống lĩnh thị vệ lạnh lùng.

      “ Ca ca chọc muội thôi, đừng để ý huynh ấy”. Lo lắng muội muội tức giận, Phó Uyển cố ý ra ngoài ngồi, ngăn trở thân ảnh Phó Thần.

      Phó Dung thu hồi tầm mắt, nhìn tỷ tỷ trước mắt xinh đẹp như hoa mẫu đơn tháng tư, ko gì làm nũng ôm lấy nàng.

      Nếu nàng bị đậu mùa, vậy hết thảy giấc mơ kia là . Cha mẹ ko tin nàng cũng ko quan hệ, nàng cố gắng bảo vệ tỷ tỷ, đệ đệ, ko cho đệ đệ chết non, ko cho tỷ tỷ gả cho tên khốn khiếp Tề Sách lòng lang dạ thú, hại tỷ tỷ trẻ tuổi mà hương tiêu ngọc vẫn.

      Phó Uyển chỉ nghĩ muội muội còn hoảng sợ, cười : “ ko sao, ngủ giấc cho ngon, đem ác mộng quên hết , phụ thân luyến tiếc phạt muội mà!”

      “ Ân, tỷ tỷ lên đây , chúng ta cùng ngủ.” Chớp chớp mắt, Phó Dung lôi kéo tay tỷ tỷ.

      “ Được được, tỷ lấy nước cho muội rửa mặt, khóc nửa ngày, sáng mai mắt lại sưng như trái đào cho coi.” Phó Uyển trêu ghẹo nàng.

      Phó Dung luyến tiếc tỷ tỷ , bĩu môi hướng ra ngoài: “Kêu Mai Hương và Lan Hương lấy là được.” Họ đều là nha hoàn của nàng.

      Phó Uyển nhìn nàng, bình tĩnh : “ Các nàng hầu hạ muội ko chu đáo, mỗi người bị phạt 10 roi. Muội muội, ngươi muốn các nàng tốt sau này học ngoan .”Khuyên bảo có, dỗ nên dỗ rồi, răn dạy nhắc nhở cũng ko thể thiếu.

      Phó Dung ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.Nàng như thế nào quên, phụ thân chỉ đau mẫu thân và bọn họ, còn đối với người khác thưởng phạt phân minh.

      Thấy nàng hiểu, Phó Uyển mới đứng lên, phân phó nha hoàn Bạch Chỉ canh gác ở gian ngoài lấy nước ấm đến.

      Bạch Chỉ sao?

      Phó Dung buông mi, khóe miệng lên cười lạnh. sợ, từ từ rồi đến, nên thu dọn cái đều ko buông tha.

      Rửa qua mặt, 2 tỷ muội tắt đèn cùng ngủ.

      Buổi sáng hôm sau, phu thê Phó Cẩm Ngôn khi tỉnh dậy liền chạy tới thăm nữ nhi, trong sân các tăng nhân còn niệm kinh.

      Phó Dung sớm tỉnh, khụ khụ ko ngừng. Nhìn thấy phụ mẫu, Phó Dung hai mắt đẫm lệ mơ hồ tố khổ: “ con đau đầu, phụ thân, người nhanh nhanh đem những người đó đuổi , niệm cả đêm làm con ngủ ko ngon giấc, tại, khụ… đầu ong gong rất khó chịu.”

      Rơi xuống nước bị cảm lạnh, vốn rất dễ sinh bệnh, nếu nữ nhi hoàn toàn thanh tỉnh, tự nhiên ko cần trừ tà. Phó Phẩm Ngôn lập tức phân phó quản gia điều tốt đẹp đưa chúng tăng trở về, lại mời Lý đại phu tới.

      Phó Dung giả bệnh, Lý đại phu nhìn ko ra cái gì, thấy tiểu nương hướng nháy mắt, Lý đại phu nhất thời mở phương thuốc trị ho thương hàn cho nàng. Phó Phẩm Ngôn xuất thân là tiến sĩ, trong quan trường lănlộn nhiều năm mới lên tới vị trí tri phủ Ký Châu, Lý đại phu nào dám đưa phương thuốc giả lừa gạt . Dù sao tiểu nương biết chính mình ko bị bệnh, chắc chắn ko uống thuốc.

      Khi Lý đại phu khỏi, Phó Dung nhiều lần nhắc nhở thân nhân bên cạnh: “ Quan ca nhi còn , trước khi con khỏi bệnh, nương đừng đem Quan ca nhi tới thăm con. Còn có mọi người, từ nơi con ra sau khi trở về liền nhất định rửa mặt sạch , thay xiêm y mới đến xem Quan ca nhi, đừng đem bệnh khí truyền cho . Dù sao con trước, con thích nhất là Quan ca nhi, nếu có người ko nghe lời con, hại sinh bệnh con liền ko để ý người tháng.” Bây giờ nàng phải nghĩ biện pháp chuyển đến thôn trang trước, chỉ có như vậy mới bảo vệ được đệ đệ.

      “ chỉ tháng?” Phó Thần ko hài lòng lắm về kì hạn này.

      Phó Dung phồng má, hung tợn nhìn chằm chằm: “ huynh đến tột cùng có nghe ko?Nương, ca ca ko đổi xiêm y đừng cho huynh ấy ôm đệ đệ!”

      Kiều Thị cười, nắm nắm khuôn mặt nhắn, hồng hồng của nữ nhi: “ tốt lắm, tốt lắm, biết con trân trọng đệ đệ, yên tâm , chúng ta tất cả nghe theo con, con trước đừng quan tâm Quan ca nhi, chính mình sớm dưỡng tốt bệnh …”

      “ Nương đừng lừa gạt con, nhất định phải chiếu cố tốt Quan ca nhi.” Phó Dung ôm mẫu thân làm nũng, mắt to trong sáng hơi mù sương tràn đầy cầu xin.

      lừa gạt, nương có thời điểm nào lừa gạt con chưa?” Kiều Thị bị ái nữ nhìn đến yếu lòng, nhiều lần cam đoan.Đến thế này Phó Dung mới yên tâm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :