1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Mấy hôm rồi mới lại đc đọc liền 2 chương, sắp tới toàn tình tiết hay thôi, trúng vào tết lại dài cổ ngóng nàng có thgian rỗi rồi.
      NBK lòng thích Phó Tuyên nên chắc chắn k mang an nguy của PT ra làm trò đùa rồi, lại là đồ tiểu nhân TV
      heavydizzy thích bài này.

    2. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      Những ngày sáp tết vẫn đc đọc tr thích quá
      Chúc b năm mới vui vẻ gặp nhiều may mắn nha
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Mọi người ủng hộ nhiệt tình quá, tranh thủ thời gian post chào năm mới nhé.

      ☆Chương 249



      Phó Tuyên định nhảy xuống cùng Phó Bảo. Con ngựa này ràng điên rồi, ai biết chạy xuống như vậy có hậu quả gì? Nhảy xuống bảo vệ đầu, có lẽ còn đường sinh cơ. Nhưng mắt thấy Phó Bảo nhảy xuống lăn hai vòng mặt đất, Phó Tuyên khỏi co rúm lại, vừa vặn chớp mắt ấy xe ngựa bỗng nhiên đổi hướng, Phó Tuyên trở tay kịp ngã vào bên trong, trán đụng phải thành xe...

      khôi phục lại ý thức, nàng nằm nghiêng ở thành xe, xe ngựa còn kịch liệt xóc nảy, cái trán nóng bừng đau đớn.

      Phó Tuyên túm lấy giường hẹp miễn cưỡng ngồi dậy, muốn dời tới cửa xe bên kia, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi nàng.

      Phó Tuyên nghiêng đầu nhìn sang.

      Nhìn thấy nam tử giục ngựa phi nhanh đến, cửa xe trong lúc xóc nảy lộp bộp, đong đưa qua lại. Mở cửa ra Phó Tuyên thấy bộ dáng của đối phương. Phó Tuyên và Tiết Vinh chỉ mới gặp lần, nhưng Tiết Vinh dù sao cũng là nam nhân nàng gặp gỡ đầu tiên, bộ dạng lại ngọc thụ lâm phong, bởi vậy Phó Tuyên rất nhanh nhận ra.

      "Lục nương, nàng ra bên ngoài, đưa tay cho ta!" Tiết Vinh mau chóng tới gần, nhìn trong xe mĩ nhân gương mặt thanh tú tái nhợt, cái trán đỏ mảng, tuy tình huống nguy cấp, Tiết Vinh trong lòng lại mừng thầm.

      Vị Lục nương này có dung mạo có gia thế, trải qua sợ hãi lần này cưới được về nhà, quả thực là điều may mắn nhân sinh.

      Phó gia cự tuyệt hỏi cưới, Tiết Vinh quả ngờ được. Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vấn đề là ở người Phó Tuyên, hẳn là Phó Tuyên coi trọng . Bằng dù là gia thế hay là tướng mạo, Tiết Vinh tìm được lý do Phó gia cự tuyệt . khi như vậy, liền sắp xếp lần hùng cứu mĩ nhân. Có ân cứu mạng, Lục nương khẳng định đối với khăng khăng mực ?

      Mắt thấy mỹ nhân trong xe do dự bất định, Tiết Vinh đưa tay tới, lại giục nàng: "Lục nương, tình huống khẩn cấp, mẫu thân nàng còn đợi nàng trở về, nàng tin ta, ta nhất định đón được nàng!"

      Phó Tuyên chuyển mắt , ánh mắt rơi vào đám cỏ dại ven đường.

      yên lành ngựa sao đột nhiên lại bị sợ hãi? Vì sao Tiết Vinh xuất kịp thời như thế? Phẩm hạnh người này, ca ca giúp nàng thăm dò. Hôm nay bị chuyện ngoài ý này, Phó Tuyên thể hoài nghi. Cho dù phải Tiết Vinh làm, nàng tiếp thu ý tốt của , cùng ngồi chung ngựa, da thịt kề cận...

      Phó Tuyên thà rằng bị thương, cũng nguyện gả cho kẻ tiểu nhân.

      do dự nữa, Phó Tuyên dời tới trước cửa xe, quay sang ven đường với Tiết Vinh: "ý tốt của Tiết công tử ta tâm lĩnh, chỉ là nam nữ khác biệt... Còn mời Tiết công tử tránh sang bên phải chút."

      Tiết Vinh biến sắc, quát to: " thể! Lục nương làm thế này dễ bị thương, gặp chuyện may, nàng để mẫu thân nàng sống thế nào? Ta biết Lục nương kiêng kị, mời Lục nương yên tâm, ta tiếp được nương rồi lập tức xuống ngựa, tuyệt dám đường đột nương. Sau khi trở về cũng với bất cứ ai!"

      Phó Tuyên muốn xem lời này hay giả, chợt đằng sau lại có tiếng khoái mã chạy đến, thân ảnh bị Tiết Vinh che khuất, thanh truyền tới ràng, "Tuyên Tuyên đừng nghe ! Xe ngựa của nàng chính là động tay chân, nàng chờ đó ta tới cứu nàng!"

      Là Ngô Bạch Khởi!

      Phó Tuyên bản năng nhìn về phía Tiết Vinh.

      Tiết Vinh lông mày dài nhíu chặt, quay đầu nhìn lướt cái, nhanh chóng giải thích: "Lục nương đừng nghe bậy bạ, ta..."

      Còn chưa dứt lời, chợt nghe tiếng vang lớn, xe ngựa đụng phải cây đại thụ, bỗng nhiên chấn động chút, sau đó tiếp tục bị ngựa điên kéo chạy về phía trước. Phó Tuyên trong lúc va chạm bị quăng ra ngoài, phịch tiếng rơi xuống bãi cỏ, cố tình nơi đó là sườn dốc, Phó Tuyên cứ thế lăn thẳng xuống dưới.

      Tiết Vinh ngay lập tức xuống ngựa, thấy sườn dốc thoai thoải, lập tức đuổi theo, "Lục nương!"

      thời gian lăn như rất dài, với Phó Tuyên mà chỉ có đầu váng mắt hoa cùng với xóc nảy liên tục. Ngay sau đó bất ngờ dừng lại, trong đầu vẫn là thiên toàn địa chuyển, người khắp nơi đều đau, đặc biệt là lồng ngực và sau lưng, xương cốt bên trong dường như sắp gãy ra rồi.

      Nàng tỉnh lại, vừa động là đớn đau khó nhịn, cử động được, chỉ có thể mở mắt trân trân nhìn Tiết Vinh mau chóng tới bên cạnh nàng, cúi người muốn ôm nàng.

      "Đừng chạm vào ta!" Phó Tuyên lạnh giọng quát, "Tiết công tử muốn giúp ta, mời ngươi báo cho mẫu thân ta tiếng, để bà qua đón ta."

      Nàng ánh mắt lạnh lẽo, Tiết Vinh hiểu được, Phó Tuyên trong lòng chút cũng , bỏ lỡ cơ hội lần này, rốt cuộc có cách nào cưới nàng nữa.

      Nhưng làm sao có thể bỏ lỡ? Ngô Bạch Khởi ở bên kia hươu vượn, Phó Tuyên nghe được ràng rành mạch. Tiết Vinh tuy tự tin tình làm được sạch , lưu lại bất cứ dấu vết gì, lại cũng sợ Phó Thần chỉ vì ngờ vực mà đối phó , kế sách trước mắt, chỉ có cùng Phó Tuyên định ra quan hệ trước, hai nhà thành thông gia, mới có thể bảo vệ tiền đồ.

      "Tiểu nhân lần, thứ cho ta thể bỏ mặc nương quan tâm." Tiết Vinh ánh mắt chân thành thâm tình, khom lưng muốn ôm Phó Tuyên.

      " cho phép ngươi chạm vào nàng!"

      Ngô Bạch Khởi đột nhiên từ phía sau nhào tới, hung hăng đẩy Tiết Vinh ra ngoài. Bất chấp Tiết Vinh, lo âu quỳ ở phía trước Phó Tuyên, nhìn cái trán, vết thương người nàng, muốn chạm lại dám chạm vào, chuyện cũng lưu loát , "Ngã thế nào, đau chỗ nào? Tuyên Tuyên đừng sợ, ta để nàng xảy ra chuyện !"

      xong câu, khóe mắt thế nhưng rơi lệ.

      Ngô Bạch Khởi đau lòng. biết Phó Tuyên cũng bốn năm năm, mỗi năm đều gặp hai lần. Phó Tuyên trước giờ đều bình bình tĩnh tĩnh, đoan trang xinh xắn, chưa từng chật vật như vậy? Áo quần xộc xệch nằm ở trong bụi cỏ, cái trán sưng đỏ chảy máu, mặt cũng thêm vài chỗ xây xước. Đây là có thể nhìn thấy, chỗ người nhìn thấy, ai biết đến cùng bị thương thành cái dạng gì?

      "Tuyên Tuyên..." vươn tay, muốn ôm nàng dậy.

      Phó Tuyên khiếp sợ với hai hàng lệ kia của , hoàn hồn lại định ngăn , lại thấy Tiết Vinh giơ vỏ kiếm lặng lẽ tới, Phó Tuyên kinh hãi, biết khí lực từ đâu tới, bỗng nhiên đẩy Ngô Bạch Khởi ra ngoài.

      Tiết Vinh đánh lén thành, sửng sốt, khó có thể tin nhìn nàng: "Lục nương, nhiều lần khi dễ người, lần này xe ngựa chấn kinh tất nhiên cũng do ra tay, tại ngăn trở ta cứu nàng, Lục nương vì sao giúp ?"

      Phó Tuyên mắt lạnh nhìn : "Ai đúng ai sai trong lòng ngươi ràng, bây giờ ta cũng rành mạch ràng cho ngươi biết, ta thà để cứu cũng cần ngươi cứu, còn mời ngươi lập tức rời , bằng quay về ta báo cho phụ thân huynh trưởng..."

      Lời còn lại nàng , nhưng Phó Tuyên tin tưởng Tiết Vinh hiểu được.

      Tiết Vinh quả hiểu được, nhìn mĩ nhân đất ánh mắt lạnh lẽo, nghe phía sau lại có tiếng vó ngựa chạy đến, nhất định là hộ vệ Phó gia đến tìm Phó Tuyên, Tiết Vinh mau chóng đè xuống tia sát niệm trong lòng, mặt lên thất vọng cùng xa cách, lùi sau hai bước : "Lục nương thà rằng tin tưởng tiểu nhân cũng nguyện tin ta, ta cũng tự mình đa tình nữa, vậy liền cáo từ ."

      xong quay người, quyết tuyệt mà .

      Phó Tuyên tin , Phó Thần lại biết đức hạnh của Ngô Bạch Khởi, quay về đem chuyện xe ngựa bị chấn kinh đổ lên Ngô Bạch Khởi. Phó Thần có lẽ nghi ngờ . Nếu Ngô Bạch Khởi sắc đảm ngập trời lại chiếm tiện nghi Phó Tuyên, quay về Phó Tuyên cáo trạng cùng huynh trưởng, càng dễ dàng khiến Phó Thần tin phục.

      Ngô Bạch Khởi cũng biết tâm tư Tiết Vinh, thấy người rồi, mừng như điên trở lại bên người Phó Tuyên, vừa hưng phấn vừa khẩn trương hỏi nàng: "Tuyên Tuyên, nàng vừa mới lòng? Nàng tin ta ?"

      Phó Tuyên để ý tới , liếc thấy trong rừng hộ vệ nhà mình nhanh chạy đến, trong lòng vui vẻ.

      Hộ vệ tới, chỉ cần cùng Ngô Bạch Khởi ở chỗ này trông giữ, chờ lúc mẫu thân và bọn nha hoàn tìm đến, danh tiếng trong sạch của nàng được bảo vệ...

      Ý niệm mới vừa có, Ngô Bạch Khởi đột nhiên nâng bả vai nàng lên, Phó Tuyên vừa kinh vừa sợ lại đau, thấp giọng trách mắng: "Ngươi thả ta ra!"

      Ngô Bạch Khởi chẳng những thả, ngược lại ngồi xuống bế người lên, nhân lúc trước khi hộ vệ kia tới gần, ghé vào bên tai Phó Tuyên : "Tuyên Tuyên, ta biết Tiết Vinh vì sao muốn dọa sợ ngựa của nàng. muốn chiếm tiện nghi của nàng, sau đó cưới nàng về nhà. hèn hạ vô sỉ, nhưng ta đột nhiên phát đây quả là biện pháp tốt để cưới nàng."

      Phó Tuyên kinh hãi nhìn .

      Ngô Bạch Khởi chút tránh né nhìn lại nàng: "Ta thích nàng, ta với nàng, đầu xuân , đến bây giờ cũng thay đổi. Trọn đời này cũng thay đổi. Ta biết như vậy làm nàng tức giận, nhưng ta chịu đủ rồi. Chịu đủ mỗi ngày nhìn chằm chằm theo hướng nàng , chỉ có thể xa xa theo phía sau xe ngựa nhà nàng, chỉ có thể xa xa nhìn nàng cái. Cho nên ta thà rằng chọc nàng tức giận cũng muốn cưới nàng, lại dùng nửa đời sau bồi tội với nàng."

      mười bảy, nàng mười lăm, lão gia tử bắt đầu thúc cưới tức phụ, người đến nhà nàng hỏi cưới càng nối liền dứt. Ngô Bạch Khởi sợ, sợ có ngày nàng gả cho người khác, hôm nay lão thiên gia cho cơ hội, muốn nắm chắc.

      "Tuyên Tuyên chỉ có hộ vệ nhà các nàng tới, ta nhường nàng cho . dám cùng ta cướp người, ta liền ôm nàng nằm mặt đất. Dù khí lực lớn cũng đừng hòng tách nàng ra, nàng tin lời ta cứ việc thử chút, xem ta có làm được thế hay ."

      Ở bên tai Phó Tuyên xong câu này, Ngô Bạch Khởi uy hiếp liếc nhìn nàng cái, quay người lên sườn núi, với hộ vệ kia: "Lục nương bị thương, thể cưỡi ngựa, ta chậm rãi ôm nàng trở về, ngươi nhanh thông báo cho Phó phu nhân, mau chóng phái xe ngựa qua đón."

      Hộ vệ nào biết a, nghi hoặc nhìn về phía Phó Tuyên.

      Ngô Bạch Khởi thấy, dứt khoát dừng lại, cũng cúi đầu nhìn mĩ nhân trong ngực, ánh mắt mỉm cười.

      Phó Tuyên cũng coi như hiểu Ngô Bạch Khởi, to gan lớn mật, nếu như nàng xin hộ vệ giúp đỡ, có thể làm ra loại chuyện đó hay ?

      Trong đầu lên cảnh Ngô Bạch Khởi gắt gao đè nàng, ôm nàng chịu buông tay, Phó Tuyên cắn cắn môi, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, nhắm mắt với hộ vệ: "Nghe Ngô thế tử, mời phu nhân tới đây."

      nương lên tiếng, hộ vệ do dự nữa, nhanh rời .

      Trong rừng chỉ còn lại và người trong lòng, Ngô Bạch Khởi vui như hoa nở, vội đem Phó Tuyên nhàng đặt lên đất.

      Phó Tuyên nhíu mày, biết muốn làm cái gì.

      Ngô Bạch Khởi thấy nàng phòng bị như thế, mau chóng lấy khăn ra, đau lòng : "Nàng bị thương, ta ôm nàng loạn tốt, Tuyên Tuyên ủy khuất nằm ở mặt đất lát, ta giúp nàng xử lý vết thương chút, nàng yên tâm, ta làm ."

      xong muốn chạm vào cái trán bị thương của Phó Tuyên, cảm giác cẩn thận .

      Phó Tuyên muốn nhìn gương mặt này nữa, quay đầu từ chối: " cần, ngươi cách ta xa chút, còn dám chạm vào ta chút, ta..."

      "Ta cứ chạm vào, nàng có thể như thế nào?" Ngô Bạch Khởi cũng quen nhìn nàng lạnh mặt, phen nắm lấy tay nàng, còn hơi dùng sức nhéo nhéo, nhìn ánh mắt phẫn nộ của Phó Tuyên hỏi lần nữa: "Ta cứ chạm, nàng có thể làm thế nào? Đánh ta, hay là tìm ca ca, tỷ phu nàng xin giúp đỡ? Tuyên Tuyên nàng còn dám câu, ta, ta liền hôn nàng!" (?????!!!!!!!!!)

      vô lại vô sỉ, Phó Tuyên tức đến đỏ mặt, ra sức giãy tay trở về.

      Ngô Bạch Khởi sợ nàng tự làm đau mình, ngoan ngoãn buông tay, ôn nhu cầu nàng: "Nàng ngoan ngoãn nằm, ta giúp nàng lau chút, nàng xem trán, mặt đều trầy xước, ngộ nhỡ có sẹo làm thế nào đây? Tuyên Tuyên nghe lời a..."

      "Ngươi câm miệng!" Nghe dùng ngữ khí dỗ trẻ con gọi nàng, Phó Tuyên thể nhịn được nữa, nghiêm giọng mắng.

      Hảo tâm bị coi là lòng lang dạ thú, Ngô Bạch Khởi ủy khuất vô cùng, muốn tự mình giải thích, thấy Phó Tuyên tức đến lồng ngực nhấp nhô, biết tại sao nghĩ đến nơi mềm mại từng chạm qua, tim đập nhanh hơn, đỏ mặt bỏ tay xuống, "Được được được, ta nữa, ta cũng chạm vào nàng, nàng đừng nóng giận?"

      Phó Tuyên lười nhìn , quay đầu sang hướng khác, nhắm mắt lại.

      Nàng như vậy, làm tâm Ngô Bạch Khởi nhấc lên, nín thở ngưng thần, tham lam ngắm nàng.

      nương mười lăm tuổi, mày như núi xa, da dẻ nõn nà, tóc đen hỗn độn, từng vết trầy xước ngược lại làm cho nàng so với bình thường mảnh mai đáng thương nhiều hơn. Ngô Bạch Khởi thích lại thương tiếc, kìm lòng được vươn tay, dùng khăn khe khẽ chạm vào cái trán bị thương của Phó Tuyên, trong lúc nàng nhíu mày giành trước : "Tuyên Tuyên đừng trốn, ta chỉ muốn giúp nàng".

      Phó Tuyên hít hơi sâu.

      Ngô Bạch Khởi thấy nàng thừa nhận, tâm tư thỏa mãn phảng phất như bay lên, động tác càng thêm mềm , từ cái trán tới sườn mặt, mỗi vết thương đều cẩn thận lau sạch, cả người cũng từ ngồi xổm biến thành quỳ sấp, cách hai gò má nàng chỉ có tầm tay. Lau xong vết thương cuối cùng, Ngô Bạch Khởi tự cho là ôn nhu khuyên giải : "Tuyên Tuyên nàng đừng lo lắng, ta tìm thuốc tẩy sẹo tốt nhất cho nàng, tuyệt để nàng có vết sẹo. Có sẹo cũng sao cả, ta vẫn thích nàng như thường, nàng ở trong mắt ta vĩnh viễn đẹp nhất ."

      Phó Tuyên nằm giả chết.

      Ngô Bạch Khởi lời ngon tiếng ngọt, trong lòng cũng ngọt, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng, liền cao hứng.

      bậy bạ nữa, Phó Tuyên lại có thể cảm giác ánh mắt thiếu niên còn mặt nàng, thậm chí cần mở mắt ra nhìn cũng biết kề rất gần, bởi vì có hơi thở ấm áp rơi vào cằm cổ, mang tới chút ngứa ngáy .

      Nàng hơi mím môi, do dự tiếp tục lãng phí môi lưỡi cùng hay là mặc kệ nhìn.

      Ngô Bạch Khởi lại bị động tác nàng mím môi làm cho tâm thần rung động, nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhuận, quỷ thần xui khiến, lại gần hôn xuống.

      Môi bỗng nhiên bị ngậm chặt, Phó Tuyên thân thể cứng đờ, ngay sau đó bất ngờ trốn sang bên, tay cũng vung tới.

      Ngô Bạch Khởi trốn, thành thành chịu lần.

      "Ba" thanh vang lên cực kỳ đột ngột ở trong cánh rừng im lặng.

      Ngô Bạch Khởi phảng phất như biết đau, sờ sờ mặt, nhìn Phó Tuyên cười: "Muốn đánh thêm cái nữa hay ?"

      Phó Tuyên chán nản, nhất thời biết nên đáp lại như thế nào.

      Ngô Bạch Khởi lại có câu khẩn cấp muốn cho nàng biết: "Tuyên Tuyên, nàng chỗ này ngọt ..."

      Thiếu niên giống như con ếch nằm sấp ở bên cạnh nương, cười đến ngọt ngào lại thỏa mãn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào môi nương mím chặt, như thể còn muốn ăn thêm miếng.

      Phó Tuyên nắm chặt cỏ mặt đất.

      Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, mơ hồ xen lẫn thanh Kiều thị lo lắng, Ngô Bạch Khởi chậm rãi hoàn hồn, lại bế người trong lòng lên.

      "Tuyên Tuyên, gả cho ta , ta đối tốt với nàng."

      lên sườn núi, Ngô Bạch Khởi cúi đầu, vô cùng nghiêm túc .

      Phó Tuyên đáp lại, lại có nước mắt từ khuôn mặt rơi xuống.

      Ngô Bạch Khởi nhìn thấy, tâm có chút đành lòng, lại vẫn kiên định như cũ ôm nàng gặp mẫu thân nàng.

      muốn cưới nàng, cưới chắc rồi.

      (PS: Chính là mặt càng dày càng dễ cướp vợ)
      minhminhanhngoc, hauyen2803, thanhbinh52 others thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Tặng các tình chương này là chẵn 250 chương rồi. Còn 50 chương nữa. Các tình tiếp tục nhiệt tình ủng hộ nhé.



      ☆Chương 250



      Hoảng hốt nghe muội muội xảy ra chuyện, Phó Dung trấn an Trăn ca nhi ở lại trong nhà chơi cùng Lăng Thủ, nàng vội vàng trở về nhà mẹ đẻ, ngược lại cũng rối loạn chút nào, dặn dò xa phu chậm, miễn cho xe ngựa xóc nảy làm bị thương đứa trong bụng.

      Kiều thị nghe thứ nữ tới, vội vàng ra đón, đỡ lấy cánh tay nữ nhi giận trách: " có trở ngại ngươi còn tới làm gì? xem chính mình mang thai? Quả là xằng bậy, lần sau còn như vậy, trong nhà có việc ta cũng cho ngươi ."

      "Ta đây vẫn yên lành, nương yên tâm, ta trong lòng hiểu ." Phó Dung cũng biết mình thân thể nặng nề, bước chân rất chậm, đường cẩn thận hỏi thăm mẫu thân: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"

      Quản ràng, Phó Dung đương nhiên muốn trở về xem.

      Kiều thị thở dài, kể lại tình hình lúc ấy lần, "Ngô Bạch Khởi là Tiết gia động tay chân, Tiết gia chỉ trích Ngô Bạch Khởi hại người còn vu oan người. Nương giờ cũng rốt cuộc nên tin ai." Nếu Ngô Bạch Khởi khi dễ nữ nhi của mình, Kiều thị dám đoán chắc là Tiết gia giở trò quỷ, tại Ngô Bạch Khởi còn quỳ trong viện, thỉnh cầu cưới nữ nhi, nghiễm nhiên là chân chính chiếm tiện nghi, Kiều thị bản năng mà hoài nghi Ngô Bạch Khởi.

      Phó Dung nhất thời nghĩ tới tình hình lúc trước, Tề Sách vì cưới tỷ tỷ cố ý để Tề Trúc đẩy tỷ tỷ rơi xuống nước. Những nam nhân này, biết mình thể quang minh chính đại cưới vợ, liền khởi tâm cơ chọc tới.

      Là Tiết Vinh, hay là Ngô Bạch Khởi?

      Phó Dung dám khẳng định là Tiết Vinh làm.

      Bởi vì đời trước Ngô Bạch Khởi đối tốt với muội muội. Phó Dung tin tưởng Ngô Bạch Khởi dù hư hỏng cũng để muội muội rơi vào hiểm cảnh. Bởi vì Ngô Bạch Khởi từng giả mạo kiệu phu tiếp cận muội muội, đơn thuần muốn cưới muội muội, lúc ấy liền có biện pháp bức bách muội muội gả cho . Cũng bởi vì Ngô Bạch Khởi theo dõi muội muội nhiều lần rồi, lần này ở phía sau Tiết Vinh cứu muội muội, ràng là theo dõi muội muội, phát muội muội xảy ra chuyện mới thân.

      Tiết Vinh, cho rằng chút thủ đoạn kia người khác nhìn ra ?

      Đừng nàng có Từ Tấn chống lưng, chính là cần Từ Tấn ra tay, Tiết Vinh cũng đừng hòng được tốt, ca ca nhưng là quan của .

      Thở ra ngụm trọc khí, Phó Dung chậm rãi theo mẫu thân Đông viện.

      Phó Phẩm Ngôn, Phó Thần hầu việc, bởi vì nữ nhi thụ thương , hai người lại gánh vác chức vị quan trọng, tạm thời trở về. Phó Dung bước vào cửa viện, thấy Ngô Bạch Khởi quay lưng về phía nàng quỳ trong sân, sống lưng thẳng tắp. Nghe thấy tiếng bước chân, thiếu niên quay đầu nhìn, thấy tầm mắt Phó Dung, Ngô Bạch Khởi phảng phất có chút ngại ngùng cúi đầu, gãi đầu cái, mau chóng quay trở về.

      Phó Dung vội hỏi , hậu viện nhìn muội muội trước.

      Phó Tuyên mạng lớn, đầu gối, đùi trầy xước mấy chỗ, mắt cá chân sưng lên, cần dưỡng hồi, thương, tổn đến gân cốt. Chỉ là khuôn mặt nhắn trắng nõn kia có thêm mấy vết trầy xước , đặc biệt là cái trán sưng đỏ mảng, nhìn đáng thương tội nghiệp. Nghĩ tới hung hiểm lúc đó, Phó Dung khóe mắt đỏ lên, ngồi bên giường nắm tay muội muội, "Có phải rất đau hay ?"

      Tỷ tỷ có thai từ xa chạy đến, Phó Tuyên sao có thể để cho nàng lo lắng, lắc lắc đầu : " có việc gì, đều là thương , dưỡng 1 hồi là tốt rồi, tỷ tỷ đừng lo lắng."

      Phó Dung nhìn muội muội mặt có vết thương, hệt như nụ hoa vừa nở rộ bị mưa gió tàn phá, sao xót xa?

      "Muội muội cảm thấy là ai làm ?" Muội muội từ thông minh, Phó Dung trực tiếp hỏi ra, nghiến răng nghiến lợi : "Nếu muội muội suy đoán giống ta, chúng ta báo cho phụ thân, ca ca, tuyệt để muội muội ăn khổ lần này."

      Kiều thị đứng ở bên cạnh đâu, cũng nghi hoặc nhìn tiểu nữ nhi. Từ lúc Tiết Vinh và hộ vệ trở về tới khi các nàng ngồi xe đón nữ nhi, nữ nhi và Ngô Bạch Khởi mình ở chung gần hai khắc, đoạn thời gian kia Ngô Bạch Khởi đến cùng có khi dễ nữ nhi hay ? Còn , hại nữ nhi nhất định là Ngô Bạch Khởi, như vậy, Ngô Bạch Khởi cho rằng chiếm tiện nghi nữ nhi liền có thể cưới nàng? Đừng hòng!

      Phó Tuyên rũ rèm mắt xuống.

      Trong đầu lướt qua động tác Tiết Vinh muốn đánh lén Ngô Bạch Khởi, lướt qua hai hàng lệ kia của Ngô Bạch Khởi, nghĩ tới Tiết Vinh đến trước, Ngô Bạch Khởi tới sau, nhắm mắt lại : " phải Ngô Bạch Khởi, có phải Tiết Vinh hay , còn phải đợi phụ thân tra qua mới biết được."

      Muội muội nghĩ giống như nàng, Phó Dung thở hơi, muội muội chịu tin Ngô Bạch Khởi , có thể thấy được Ngô Bạch Khởi ở trong mắt muội muội cũng phải triệt để là tiểu nhân.

      Kiều thị lại những cong cong vòng vòng bên trong, buồn bực hỏi dồn: "Tuyên Tuyên vì sao xác định phải Ngô Bạch Khởi? phải khi dễ ngươi rất nhiều lần sao?"

      Phó Tuyên tay trái giấu ở trong chăn kìm lòng được nắm chặt, mặt lại là mảnh yên tĩnh lý trí: "Nương, ta và giao tiếp, Ngô Bạch Khởi xằng bậy nhưng ngoan, làm ra loại chuyện này."

      Kiều thị nghe vậy, nhìn về phía Phó Dung.

      Phó Dung vừa muốn giúp Ngô Bạch Khởi hai câu, bên ngoài Xảo Hạnh hồi bẩm lại : "Phu nhân, Nhị nương trở về, Ngô lão Hầu gia cũng tới."

      Kiều thị vội vàng đón khách.

      Phó Dung động nữa, sau lát Phó Uyển dẫn Viện Viện tiến vào, nương vài người ở trong phòng chuyện.

      Hoàng hôn Từ Tấn theo phụ tử Phó Phẩm Ngôn cùng đến Hầu phủ.

      Ngô lão Hầu gia còn chưa , nhìn thấy Từ Tấn, tiến lên hành lễ.

      Từ Tấn gật gật đầu, bởi vì đây là việc nhà Phó gia, Từ Tấn lưu lại ở sảnh đường, liếc mắt nhìn Ngô Bạch Khởi cái, viện Phó Dung lúc chưa xuất giá tìm nàng.

      Vương gia rồi, Ngô lão Hầu gia trịnh trọng hướng Phó Phẩm Ngôn hỏi cưới: "Phó đại nhân, kỳ đứa Bạch Khởi này đầu xuân với ta thích Lục nha đầu, năn nỉ ta đến hỏi cưới. Ta đâu, bình thường thế nào ra cửa, lại cũng từng nghe Lục nha đầu quý phủ đoan trang nhã nhặn, tài mạo song tuyệt. nương tốt như vậy, ta tự biết Bạch Khởi xứng với nàng, vì vậy mặt mũi nào đến nhà hỏi cưới. Hôm nay đứa này biết được Lục nha đầu ra ngoài thế nhưng lại vụng trộm theo, kém dương sai giúp Lục nha đầu lần, miễn cưỡng xem như là bồi tội xằng bậy trước kia. Cho dù như vậy, ta cũng biết xứng với Lục nha đầu, chỉ là mặt dày đến hỏi cưới , ta chỉ muốn giúp tiểu tử này cầu lần, mời Phó đại nhân cùng tôn phu nhân thương lượng chút, xem có thể thành toàn hay . Hai vị yên tâm, chuyện khác ta dám cam đoan, nhưng ta có thể cam đoan, chỉ cần Lục nha đầu vào cổng Ngô gia chúng ta, ta tuyệt đối để nàng ăn nửa điểm mệt. Bạch Khởi nếu có làm gì đến Lục nha đầu, chờ lưu lại nối dõi cho Ngô gia chúng ta, ta liền trục xuất khỏi cửa. Khi nào Lục nha đầu chịu tha thứ cho , ta mới cho trở về."

      "Tổ phụ bậy bạ gì đó, ta đối với Tuyên Tuyên tốt còn đủ, sao có thể khi dễ nàng!" Ngô Bạch Khởi ở bên ngoài nghe được ràng, tức đến hét lên. Lão già chuyện đừng đến, gây trở ngại chứ giúp được gì tính cái gì?

      Ngô lão Hầu gia hận sắt thể rèn thành thép trừng : "Ngươi thêm câu nữa? Ta đây xách ngươi về ngay, miễn cho ngươi ở chỗ này mất mặt xấu hổ!"

      Ngô Bạch Khởi nhất thời ỉu xìu.

      Phó Phẩm Ngôn cùng thê tử nhìn nhau cái, hướng Ngô lão Hầu gia khách sáo cười : "Ngô lão quá lời, hôm nay là Bạch Khởi cứu Tuyên Tuyên mạng, trước kia hai đứa có ân oán gì, lần này cũng tính là thanh toán xong. Về phần chuyện cưới gả, thứ cho ta cùng nội tử còn phải thượng nghị kỹ lưỡng phen, tạm thời có cách nào trả lời ngài."

      Ngô lão Hầu gia lập tức : " vội vội, ta đây lưu lại thiếp canh của Bạch Khởi, các ngươi thương nghị tốt rồi đáp tiếng là được. Sắc trời sớm, ta mang về trước, ngày khác chúng ta lại gặp."

      Phó Phẩm Ngôn gật đầu, cùng Phó Thần ra ngoài tiễn khách.

      PS: Chúc mừng năm mới!!!!!!


      :yoyo12:
      minhminhanhngoc, hauyen2803, thanhbinh57 others thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chúc Nàng năm mới vui vẻ
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :