1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Từ Hạo số khổ, biết thực rồi đau đớn lắm đây.
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      biết mấy ngày tới có thời gian rảnh rỗi để post truyện ko.



      ☆Chương 247



      triều đình, Gia Hòa đế giận dữ.

      Người Hồ nhiều lần xâm phạm biên giới, một cuộc đại chiến 10 năm trước, Đại Ngụy bức người Hồ Bắc dời khỏi Vương Đình trăm dặm, chủ động cầu hoà, nguyện thần phục Đại Ngụy, mỗi năm dâng cúng ngựa tốt vàng bạc, cùng ký minh ước xâm phạm nữa. nghĩ mới 10 năm trôi qua, người Hồ lại lật lọng, tập kịch quy mô lớn.

      "Lần này người Hồ lĩnh 30 vạn thiết kỵ tiến công tập kích Đại Ngụy ta, phủ Thiểm Tây đóng 20 vạn quân, toàn bộ triệu tập tới cần thời gian, Trẫm quyết ý điều binh 15 vạn từ Sơn Tây, Hà Nam, Hồ Quảng tiến đến tiếp viện, do ai chỉ huy, các ngươi nếu thấy có người thích hợp lựa chọn tiến cử?"

      Chúng triều thần châu đầu ghé tai thầm, lục tục có người đề danh.

      Thành vương buông mi yên lặng nghe, trong thời khắc này tay áo phải khép lại.

      Rất nhanh có người cao giọng : "Hoàng Thượng, thần tiến cử nguyên bộ binh Thượng Thư Khâu Đạc, Khâu đại nhân lâu cùng người Hồ nhiều lần giao chiến, đối với phương thức tác chiến của người Hồ thập phần quen thuộc. Lúc hai quân giao chiến này, thần đề nghị Hoàng Thượng để Khâu Đạc làm soái, tiến Bắc chống người Hồ."

      Gia Hòa đế liếc cái, gật gật đầu, trầm tư một lát vuốt râu : "mẫu thân Khâu Đạc qua đời chưa được nửa năm, Khâu Đạc bi thống thôi, Trẫm nỡ cho thủ hiếu. Chẳng lẽ trừ Khâu Đạc, Đại Ngụy chúng ta còn tướng tài ? Túc vương, ngươi thấy thế nào?"

      Từ Tấn đứng phía sau Khang vương, phía trước Thành vương, lúc này ra khỏi hàng, cao giọng : "Phụ hoàng, phần lớn đại quân người Hồ ban đêm tập kích Tây Bắc, vùng Túc Châu, quân sở tại bởi vì quân địch quá đông thất thủ bại lui. Những chỗ khác lĩnh binh đều ngoan cường chống lại, chưa để người Hồ chiếm phần tiện nghi, đủ thấy bình thường tuần phủ Thiểm Tây Quách Lỗ đốc quân đúng cách, ứng đối kịp thời. Quách Lỗ trấn thủ Thiểm Tây mấy năm, đối với địa hình hiểm yếu các nơi như lòng bàn tay, nhi thần cố ý tiến cử Quách Lỗ chỉ huy toàn quân."

      Đời trước Tề Sùng Minh phụ thân Tề Sách nhậm chức tuần phủ Thiểm Tây, quản hạ nghiêm, người Hồ đông đảo đến tập kích lập tức mất hơn mười chỗ cứ điểm, quân tình so với nay hung hiểm vạn phần. Phụ hoàng giận dữ, trực tiếp đem nhốt vào đại lao, mệnh cùng Lục đệ tự mình lĩnh binh viện quân. Từ Tấn ở Tây Bắc bôn ba nửa năm có thừa, đối với các doanh tướng lĩnh Tây Bắc thập phần quen thuộc. Sau khi trùng sinh, vì báo thù cho Phó Dung trước rút chức quan tuần phủ Thiểm Tây của Tề Sùng Minh, sau lại thầm trù tính, liên tục thăng người chân chính có tài. Đương nhiên, chỉ là vương gia, có khả năng muốn thăng ai thăng. Cũng may đại thể đổi lần, bởi vậy lần này người Hồ chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Đánh lén thành, kế tiếp bằng đời trước hiểu biết chiến pháp người Hồ, đời này đánh lui đối phương càng dễ dàng.

      Từ Tấn dự đoán, trận chiến này ít nhất có thể thu binh sớm trước hai tháng.

      so sánh hai tướng, Quách Lỗ quả càng thích hợp hơn Khâu Đạc.

      Gia Hòa đế thấy các triều thần ào ào đồng ý, hài lòng gật gật đầu, việc quân đại , trong mấy người con trai quả lão Tứ có thiên phú nhất.

      Từ Tấn lại lui về, chủ động xin giết giặc : "Phụ hoàng, nhi thần xin lệnh đốc vận lương thảo, trợ uy tướng sĩ Đại Ngụy ta."

      Thành vương, Từ Hạo nghe, đồng thời tiến lên: "Phụ hoàng, nhi thần cũng nguyện chiến trường, trợ uy tướng sĩ Đại Ngụy!"

      Chỉ có Khang vương nghiêng đầu nhìn bọn họ, lại ngẩng đầu nhìn chút phụ hoàng long tọa, sờ sờ mũi, cúi đầu xuống.

      Gia Hòa đế nhịn được trừng mắt liếc nhi tử tiền đồ kia cái.

      Ánh mắt rơi vào ba người con trai oai phong phấn chấn phía dưới, Gia Hòa đế suy nghĩ thêm. Lão Tứ khẳng định thể , đó là trữ quân coi trọng, tuy rằng tin tưởng lão Tứ chỉ làm cho chiến này kết thúc càng nhanh, nhưng ngộ nhỡ gặp phải bất trắc đâu? Gia Hòa đế cũng dám lấy trữ quân đặt cược.

      Lão Tứ được, còn lại hai người, theo lý lão Ngũ lớn tuổi thích hợp nhất, bất quá nếu lão Ngũ lập quân công, các triều thần tránh khỏi sinh ra chút ý niệm, chính lão Tứ trong lòng chỉ sợ cũng kết vướng mắc. Lúc trước lão Tứ bị Hoàng Hậu kiêng dè, phải là bởi vì lập được chiến công sao?

      "Hoài vương thôi, công phu của ngươi là Tần lão tướng quân tự dạy, lần này vừa vặn chiến trường hảo hảo học hỏi kinh nghiệm, bằng chỉ luyện, cũng chỉ có lý luận suông ."

      Lão Lục là đồng bào đệ đệ của lão Tứ, có chút chiến công cũng sao cả.

      Từ Hạo nghe, thắt lưng khỏi ưỡn càng thẳng, cao giọng tiếp chỉ: "Nhi thần lĩnh mệnh, tuyệt phụ kỳ vọng cao của phụ hoàng!"

      Gia Hòa đế cười gật đầu.

      Thành vương cổ vũ vỗ vỗ bả vai Từ Hạo, cùng nhau lui về nguyên chỗ, Từ Tấn cũng yên lặng lui trở về.

      ~

      Túc vương phủ.

      Phó Dung ngơ ngác ngồi giường, ngây ra nhìn cảnh thu ngoài cửa sổ.

      Chính là hôm nay, đời trước chính là hôm nay, nàng như thường ngày ở hậu viện thoải mái nhàn nhã, sập tối tự mình ăn cơm, muốn ngủ rồi, Từ Tấn phái người tới muốn đến. Sau đó hai người cùng nhau ăn cơm, vào trong phòng, lúc nàng tính toán chui vào chăn hầu hạ Từ Tấn cho nàng biết phải xuất chinh.

      Ngày kế rời kinh, trở lại.

      Dầu gì là trượng phu của nàng, cuộc sống như vậy, Phó Dung sao có thể nhớ được? Lúc Từ Tấn ở bên ngoài, nàng còn vì thắp vài nén hương bái Bồ Tát, khẩn cầu Bồ Tát phù hộ Túc vương gia của nàng bình an quay về, đừng để nàng thủ góa cả đời. Kết quả Từ Tấn trở về, nàng cũng thủ tiết...

      Từng màn liên tiếp lướt qua trong đầu, hoa yến mẫu đơn rơi xuống nước, mở mắt ra trở về lúc mười ba tuổi dậy , lại ngẫu nhiên gặp được ra ngoài ban sai.

      Mười lăm tuổi tháng 8 gả tới, thoáng chớp mắt, bọn họ làm vợ chồng bốn năm, Trăn ca nhi 3 tuổi .

      tại Túc vương phủ sớm phải như trong ký ức kia. Trong ký ức Túc vương phủ chỉ là cái lồng, nàng giống chim hoàng yến sống ở bên trong. giờ Túc vương phủ là nhà của nàng, gần như mỗi chỗ đều từng dẫn nàng qua, sau này giữa hai vợ chồng lại có thêm Trăn ca nhi.

      Ánh mắt chua xót, nước mắt rơi xuống.

      Phó Dung nhanh chóng lau lệ, ngẩng đầu lên.

      thể khóc, bởi vì nàng có lý do để khóc, Từ Tấn quay về nhìn thấy hỏi nàng, nàng thể chính mình biết trước sắp phải ?

      Trước mắt quan trọng nhất là làm sao nhắc nhở chuyến này nguy hiểm.

      Phó Dung vàotrong phòng, nằm ở giường ngủ.

      Vẫn nằm mơ , ngoại trừ nằm mơ nàng cũng có biện pháp khác.

      Nhìn như ngủ, chẳng qua là chợp mắt mà thôi, loại thời điểm này, làm sao có thể ngủ được?

      Trăn ca nhi ở bên ngoài chơi mệt, lon ton chạy về, vén rèm lên thấy mẫu thân nằm ở giường, tiểu tử chớp chớp mắt, tò mò tới trước giường. Mai Hương theo đằng sau, cúi người giọng dỗ: "Thế Tử, vương phi ngủ, chúng ta tiếp tục ra bên ngoài chơi ?"

      Trăn ca nhi nhìn chằm chằm vào mẫu lát, nhàng sờ sờ cổ tay phải nàng đặt giường, tự lẩm bẩm : "Mẫu thân ngủ, thể ầm ĩ mẫu thân." xong rồi, lúc này mới ngoan ngoãn để Mai Hương dắt .

      Phó Dung chậm rãi quay ra, nước mắt rơi như mưa.

      Ngày mai trong nhà chỉ còn hai mẹ con họ.

      Khổ sở trong lòng, Từ Tấn rốt cuộc trở về Phó Dung cần giả vờ, nhắm mắt ở giường khóc, lặng lẽ khóc.

      Nàng khóc đến yên lặng như vậy, thế cho nên Từ Tấn ngồi nghiêng ở giường, nghiêng đầu nhìn mới phát nàng khóc.

      Trong lòng xiết chặt, tay chống giường, tay giúp nàng lau nước mắt, đau lòng gọi: "Nùng Nùng, tại sao lại khóc ?"

      Phó Dung muốn làm bộ ác mộng đâu, giống như nghe thấy, tiếp tục yên lặng khóc.

      Từ Tấn biết là chuyện gì xảy ra, cẩn thận đem người đỡ dậy, để cho nàng tựa vào trong ngực , lấy khăn ra giúp nàng lau nước mắt. Phó Dung vào lúc này mở mắt ra, nhìn thấy , nàng sửng sốt, "Vương gia trở lại?"

      Từ Tấn hôn nàng cái, ôm người hỏi: "Khóc cái gì đâu? Gần đây nước mắt nàng nhiều giống như đổ mưa, ta sắp bị nàng ngập chết..."

      " cho phép chàng đến chữ kia!" Phó Dung che miệng , đột nhiên khống chế nổi, vùi vào ngực khóc: "Vương gia, ta vừa mới gặp ác mộng, ta mơ thấy phụ hoàng phái chàng cùng Lục đệ chiến trường, chàng và Lục đệ đều, đều thể trở về... Vương gia, ta sợ hãi!"

      "Nùng Nùng mơ thấy chúng ta chiến trường ?" Từ Tấn đỡ lấy bả vai nàng, cho nàng nhìn , ngạc nhiên : " chiến trường nào? Quái , hôm nay quả thu được chiến báo, người Hồ..."

      Phó Dung liên tục gật đầu, hai mắt đẫm lệ, "Chính là người Hồ, vương gia, người Hồ tiến binh ? Phụ hoàng phái chàng xuất chinh sao? Vậy chàng nhất định phải cẩn thận, ta vàTrăn ca nhi đều chờ đợi chàng đâu...". Càng khóc càng thương tâm, khóc thành tiếng.

      Từ Tấn cho người đem tin tức truyền đến, chính vì đoán được Phó Dung chắc dùng phương thức này nhắc nhở , vốn định nhân cơ hội hỏi xem nàng có "Mộng" thấy tình sau khi và Lục đệ chết hay . Lúc này thấy nàng khóc thành như vậy, Từ Tấn nhẫn tâm giấu nàng, lợi dụng nàng bỏ qua lời của nàng. Nên nhắc nhở , nàng nhắc nhở, còn lại là xem , nàng chỉ cần chờ làm Hoàng Hậu là được.

      "Nùng Nùng đừng khóc, ta , phụ hoàng chỉ để Lục đệ vận chuyển lương thảo, đó chỉ là ác mộng, như thế nào nàng lại cho là ?" Suy nghĩ ràng, Từ Tấn nâng mặt nàng lên, bất đắc dĩ nhìn nương làm ướt .

      Phó Dung chuẩn bị bụng lời muốn đâu, ví như bảo rời nhà ra ngoài mặc thêm đồ, ban đêm đắp chăn cẩn thận chút... Đáng tiếc chính mình quá có tiền đồ, vừa mở miệng chính là khóc nấc, khóc mãi khóc mãi nghe Từ Tấn chiến trường.

      Như mưa nửa đột nhiên ngừng bặt, Phó Dung nước mắt cũng ngưng hẳn, ngẩng đầu, dám tin tưởng hỏi : "Vương gia ?"

      Từ Tấn cười giúp nàng lau nước mắt, "Thế nào, nàng thà rằng tin tưởng ác mộng cũng nguyện tin tưởng ta, người sống sờ sờ?"

      Phó Dung mắt trợn tròn, trong chớp mắt, đột nhiên hoài nghi chính mình có phải là nằm mơ hay , làm giấc mộng Từ Tấn cần chiến trường. Phân biệt giả, Phó Dung nhìn chằm chằm vào người trước mặt, đưa ngón tay tới gần miệng , thút tha thút thít : "Vương gia chàng cắn ta chút."

      Từ Tấn nắm lấy ngón tay ngọc xanh mướt thon dài, kỳ quái : "Vì sao phải cắn?"

      Phó Dung nóng nảy, "Chàng đừng hỏi, mau cắn ta!"

      Từ Tấn mới nỡ cắn, chỉ ngậm lấy tay nàng, ngả ngớn mút.

      Phó Dung thân thể mềm nhũn, rung động kia quá chân , Phó Dung cuối cùng cũng tin tưởng đây phải là mộng.

      "Vương gia cần ?" Nàng kích động ôm lấy , mắt đầy chờ mong.

      Từ Tấn gật đầu cười, thấy nàng khóc, lại tìm tòi nghiên cứu mộng của nàng, "Nàng có thể mơ tới trận chiến này, cũng tính là thần kỳ, kia Nùng Nùng mơ thấy ta và Lục đệ xảy ra chuyện rồi ở kinh thành có chuyện gì ?"

      nữa, Phó Dung mau chóng khôi phục lý trí, vừa lau nước mắt vừa lắc đầu : " biết, mơ tới vương gia xảy ra chuyện, ta vẫn khóc, khóc mãi khóc mãi bị vương gia đánh thức ."

      Thái Tử phế, mưu phản, Thái Tử mưu phản, An vương hẳn là có cơ hội đục nước béo cò, huống chi chỗ An vương bên kia Khâu Đạc bị hai cha con Từ Tấn đoạt chức quan, Từ Tấn cũng đề phòng An vương, Phó Dung tiếp An vương kế vị cũng có ý nghĩa gì, ngược lại dễ dàng khiến Từ Tấn hoài nghi nàng vì sao có thể mộng được cụ thể như vậy.

      Từ Tấn cằm chống lên đỉnh đầu nàng, loáng thoáng lộ ra nụ cười khổ.

      rồi, Nùng Nùng đầy nước mắt của lập tức liền biến thành tiểu hồ ly như cũ.

      May mắn, ai cũng thích.
      hauyen2803, thanhbinh, Thanh Hằng51 others thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆Chương 248



      Khóc xong, an tâm , Phó Dung mau chóng nhân lúc trước khi Trăn ca nhi tới tìm phụ thân rửa mặt.

      Ban đêm nghỉ ngơi rồi, rúc vào trong lồng ngực Từ Tấn ấm áp, Phó Dung mới cuối cùng xác định Từ Tấn chiến trường.

      Trong lòng sinh ra tia nghi hoặc.

      Cái biến số này cũng quá lớn rồi.

      Nghĩ tới kiếp trước chính mình hề hay biết gì về quân tình biên quan, Phó Dung sờ sờ lồng ngực Từ Tấn, hỏi dò: "Vương gia, Lục đệ chưa từng chiến trường, vì sao phụ hoàng phái Lục đệ để chàng a? Ta luyến tiếc vương gia , nhưng vương gia dũng thiện chiến, phải là người thích hợp nhất sao?"

      Tìm hiểu quân tình còn thuận miệng nịnh nọt câu, Từ Tấn khóe miệng ngậm cười, giọng giải thích cho hồ ly ngốc: "Việc này nếu là năm ngoái, phụ hoàng khẳng định phái ta . Năm nay phụ hoàng phái ta, chứng minh trong lòng quả định chọn ta làm trữ quân.Trữ quân nước sao có thể dễ dàng mạo hiểm chiến trường? Mà người Hồ tuy khí thế ào ạt, tướng sĩ Đại Ngụy chúng ta cũng phải ăn chay, bảo vệ biên quan như thùng sắt, đặc biệt là tuần phủ Thiểm Tây Quách Lỗ, trị quân có cách. Trận chiến này do chỉ huy, tất thắng thể nghi ngờ. Như thế hoàng tử xuất chinh càng nhiều chính là vì cổ vũ sĩ khí, mấy người chúng ta ai cũng giống nhau."

      Phó Dung hiểu.

      Thái Tử bị phế, phụ thân Tề Sách càng từ sớm rút lui, hai đại này cộng lại quả ảnh hưởng rất lớn.

      tốt, vương gia cần nữa.

      Nghi hoặc đều giải, Phó Dung triệt để an tâm, ở trong ngực Từ Tấn cọ cọ, ngọt ngào mà ngủ.

      Từ Tấn nhàng hôn đỉnh đầu nàng.

      Làm ra những sắp xếp kia, có ý định tự chiến trường nữa. Ban đầu chỉ là lo lắng chính mình xuất chinh bên ngoài, kinh thành có biến, bọn họ nước xa giải được ưu gần. Sau này chính là Phó Dung có thai, cho dù Phó Dung khóc, cũng luyến tiếc , muốn bồi bên cạnh nàng, cho nàng an tâm vì sinh con dưỡng cái.

      Dỗ xong thê tử, Lục đệ bên kia, vừa có thể ngoài sáng đưa đến trợ tá phụ tá, lại trong tối sắp xếp người bảo hộ chu toàn. Đêm nay Từ Tấn đúng là bình chân như vại.

      Sáng sớm hôm sau, Hoài vương Từ Hạo lĩnh binh vận chuyển lương thảo rồi.

      Biên quan đại chiến, kinh thành phồn hoa như trước, bình tĩnh như chịu nửa điểm ảnh hưởng. Gia Hòa đế hẳn cũng chắc chắn Đại Ngụy tất thắng thể nghi ngờ, bởi vậy thi Hương theo thường lệ tiến hành, chỉ so với đợt trước chậm lại 1 tháng. Do đó mùng mười tháng tám bắt đầu, đổi thành mùng mười tháng chín.

      Tin tức truyền ra, Cảnh Dương Hầu phủ cùng nữ quyến Lâm gia ở Tô Châu sớm đến trước chuẩn bị việc hôn nhân đều thở hơi. Thi Hương tổng cộng 9 ngày, Phó Bảo, Lâm Thiều Đường hôn kỳ định vào cuối tháng 9, cần sợ chậm trễ ngày tốt. Lúc trước định ngày này, là muốn đợi Lâm Thiều Đường có kết quả thi Hương. Nếu tốt là song hỷ lâm môn, tốt cũng có cách nào, nên gả vẫn phải gả, dù sao Phó Bảo mười sáu.

      Phó Dung đưa quà lễ cho nhà mẹ đẻ, tiếp theo cùng Từ Tấn dẫn Trăn ca nhi tham gia gia yến Trung Thu trong cung.

      Trước khi khai tiệc, Từ Tấn mang Trăn ca nhi gặp Gia Hòa đế, Phó Dung ở lại Phượng Nghi cung chuyện cùng mẹ chồng.

      Thôi hoàng hậu để Phó Dung đứng, nàng thận trọng nhìn chằm chằm vào bụng con dâu, kinh dị : "Nùng Nùng thai này có được, có phải song thai hay a? Ta nhớ ngươi có mang Trăn ca lúc 6 tháng cũng khác mấy so với bây giờ, lang trung như thế nào?"

      Phó Dung sờ sờ bụng, nhất thời cũng biết nên với mẹ chồng như thế nào.

      chuyện Từ Tấn lúc trước, trong lòng nàng nghĩ đều là Từ Tấn phải xuất chinh, lưu ý bụng lớn thế nào. Sau này an tâm, mới giật mình nhận ra bụng có chút lớn. Thân thể 5 tháng, có thể cảm nhận được thai máy. Phó Dung mơ hồ cảm thấy có đôi khi hình như là hai chỗ cùng nhau động, nhưng cũng ràng. Mời Trương tiên sinh đến, Trương tiên sinh xem mạch đoán ra được, nghe nàng miêu tả vị trí máy thai cũng dám chắc lắm; để nàng chờ đến tháng sau lại xem tiếp, khi đó máy thai nhiều lần hơn, song thai và đơn thai khác biệt vẫn là rất lớn.

      Phó Dung cứ như vậy.

      Thôi hoàng hậu lập tức liền cho người mời thái y tới, phải tin lang trung của nhi tử bên kia, quả thực là quá mức hưng phấn khẩn trương.

      Phó Dung cười.

      Về nhà mẹ đẻ mẫu thân cũng như vậy, nhìn đến bụng nàng, việc đầu tiên đều là mời lang trung.

      Thái y rất nhanh tới, cẩn thận hỏi thăm rồi khác biệt lắm với Trương tiên sinh.

      Thôi hoàng hậu càng tỏ ra hiếu kỳ, dặn dò Phó Dung có tin chính xác nhất định phải lập tức cho bà biết.

      Phó Dung gật gật đầu, thấy Thôi Oản chậm chạp chưa tới, nghi hoặc : "Oản Oản vẫn như cũ đâu?"

      Trước kia Thôi Oản tiến cung so với nàng càng thường xuyên, hai chị em dâu mỗi tháng đều có thể gặp hai lần, nhưng Thôi Oản mang thai rồi, nàng ấy cũng còn tiến cung nữa.

      Thôi hoàng hậu thở dài: "Thai tướng nàng ấy vốn bất ổn, Lục đệ ngươi lĩnh binh xuất chinh, nàng càng lo lắng hốt hoảng. Ta sớm trước, bảo nàng ấy lấy thân thể làm trọng, chớ miễn cưỡng tới ứng phó nghi thức xã giao này."

      Phó Dung vội vàng khuyên giải : "Nương đừng lo lắng, Lục đệ thân chiến trường vì phụ hoàng vì dân chúng giải ưu, đây là tích phúc đâu, hai mẹ con Oản Oản các nàng khẳng định bình an."

      Kỳ Thôi Oản như thế nào Phó Dung cũng để bụng, nhưng trong bụng nàng ấy, như thế nào cũng là cốt nhục của Từ Hạo. Thấy Từ Hạo nhiệt tình thích Trăn ca nhi, Phó Dung đối với Lục đệ này vẫn là có hảo cảm, tự nhiên hy vọng con nối dõi của khoẻ mạnh.

      Tiệc tối kết thúc, Từ Tấn ôm Trăn ca nhi tới đón nàng hồi phủ.

      Trăn ca nhi còn thức đêm được, miễn cưỡng chống được đến giờ, mắt phượng mở ra được, nhu thuận nằm sấp ở đầu vai phụ thân, nghe mẫu thân chuyện quay đầu nhìn, ngáp cái nho liền ngủ tiếp.

      Lên xe ngựa, Phó Dung hôn tiểu tử ngủ say.

      Từ Tấn vững vàng ôm nhi tử, quay đầu hỏi nàng: "Ngày hôm nay nương truyền thái y ?"

      Phó Dung bật cười, sờ sờ bụng : "Cũng muốn mau chút biết có phải song thai hay đâu."

      Trong xe ngựa đốt đèn, nàng cúi đầu mỉm cười, kiều mị ôn nhu. Từ Tấn nắm lấy tay thê tử, thầm khẩn cầu lão thiên gia đưa tới 2 đứa , tốt nhất cho hai người họ nhi tử , trai cũng được, hay là hai nữ nhi cũng được.

      Đương nhiên, nhất định phải để nàng cùng đứa đều yên lành, đây mới là quan trọng nhất .

      ~

      Gần tới Trọng Dương (mùng 9 tháng 9), thích hợp nhất lên cao nhìn xa, năm ngoái thời tiết này, các học sinh thư viện Quốc Tử Giám tại Tây Sơn đều kết bạn du lịch. Năm nay phần lớn đều vùi đầu chuẩn bị kỳ thi Hương sắp đến. Lâm Thiều Đường cũng ngoại lệ, ngồi ở thư phòng đọc sách, trong lòng buồn bực, Phó Bảo vụng trộm gặp lần, thấy biểu ca thanh mai trúc mã đọc sách gầy cả người, liền muốn trước khi thi Hương mở màn, tự mình Vĩnh Thái tự dâng hương cầu đỗ cao cho Lâm Thiều Đường.

      muốn mình, Phó Bảo chạy đến Đông viện khuyến khích Phó Tuyên cùng .

      Phó Tuyên quá hiểu nàng, cũng cần khéo léo từ chối, Phó Bảo mới vừa ý đồ đến, nàng liền từ chối thẳng thừng, chút khoan nhượng.

      phải là muốn bồi Phó Bảo, mà là từ khi đầu xuân bị Ngô Bạch Khởi nâng kiệu đường, Phó Tuyên có tâm đề phòng . năm này càng thêm thích ra ngoài, ra ngoài nhất định là theo mẫu thân cùng thăm hai tỷ tỷ. Trước mắt Phó Bảo mời nàng Vĩnh Thái tự, chỗ nàng hai lần gặp phải Ngô Bạch Khởi, Phó Tuyên lòng còn sợ hãi, kiên trì buông miệng.

      Phó Bảo chuyển sang việc nàng sắp xuất giá, định đánh vào tình cảm tỷ muội, đáng tiếc chiêu này năm ngoái Nguyên Tiêu dùng, lần này còn tác dụng.

      Hai tỷ muội bất phân thắng bại, Kiều thị tới.

      Phó Bảo làm nũng ôm lấy cánh tay nàng: "Nhị thẩm, ngươi giúp ta khuyên nhủ Lục muội muội . Giờ ta ở nhà, ra ngoài đều nhớ mang theo nàng, tháng sau ta, ta gả cho người, nàng cứ buồn ở trong phòng, bá mẫu ngài lo lắng sao?"

      Kiều thị ha hả cười: " chút cũng lo lắng, Lục muội muội ngươi từ như vậy, chỉ cần trong phòng có sách có giấy và bút mực, nàng có thể 1 tháng ra khỏi cửa phòng, ta sớm quen rồi. Lại tiếp Tuyên Tuyên chúng ta ngoan nhiều như vậy a, cần ta phí tâm, giống Tứ tỷ tỷ nàng, sắp gả người vẫn còn tính trẻ con đâu."

      Nàng như vậy, Phó Tuyên mím môi cười, Phó Bảo chu môi chơi xấu.

      Bất quá Kiều thị lập tức lại với Phó Tuyên: "Đại bá mẫu ngươi và Tứ tỷ tỷ muốn thắp hương, ngày mai chúng ta cũng thôi, cầu đạo bùa Bình An cho Tam tỷ tỷ ngươi."

      Nữ nhi bụng càng lớn thêm, nhìn quả có tướng song sinh, Kiều thị cao hứng lại bất an, thai sinh đôi tốt, nhưng mạo hiểm cũng lớn a, nàng từng nghe mẫu tử bình an thực nhiều.

      Tam tỷ tỷ...

      Nghĩ tới bụng Phó Dung, mẫu thân ra lo lắng, Phó Tuyên do dự chút gật đầu ứng.

      Phó Bảo vui vẻ ôm lấy nàng, Phó Tuyên nhíu mày đẩy ra.

      Ước định tốt thời khắc xuất phát, ngày kế người hai phòng cùng nhau rời cửa.

      Tới chân núi Vĩnh Thái tự, vẫn do kiệu phu nâng lên.

      Xuyên qua mạng che mặt, Phó Tuyên nghiêm túc phân biệt hai kiệu phu của mình, xác định phải người nọ mới an tâm ngồi lên. Thanh Trúc theo bên cạnh nhuyễn kiệu trông giữ nàng. Đường núi quen thuộc, phong cảnh quen thuộc, chỉ là gió thu lạnh hơn gió xuân, tâm cũng khẩn trương như trước. Thanh Trúc lặng lẽ quan sát nương nhà mình, biết trong lòng nương có cảm tưởng gì.

      Phó Tuyên có cảm tưởng gì, hy vọng Ngô Bạch Khởi lần trước chỉ là thuận miệng trêu đùa nàng chút, nửa năm ngóng trông trôi qua, tìm được hứng thú mới, đừng có đến quấy rầy nàng nữa.

      Thắp xong hương, xin xâm, dù khoa cử hay sinh con, đều là đại cát.

      Lâm thị Kiều thị tâm tình tốt , muốn dạo chơi chùa chiền, Phó Bảo vui vẻ cùng. Phó Tuyên trong lòng cũng thích sắc thu khắp núi. Chỉ là nàng còn nhớ lần kia cùng tỷ tỷ thưởng lá phong Ngô Bạch Khởi cũng theo ở sau lưng, nhất thời có hứng thú chơi, dẫn Thanh Trúc về nhà khách nghỉ ngơi .

      Bên kia ba người Kiều thị dạo chơi vườn hoa ngắm cảnh, ở cúc viên ngẫu nhiên gặp gỡ Tiết phu nhân, hai huynh đệ Tiết Vinh Tiết Mậu theo bên cạnh nàng.

      Bất ngờ gặp gỡ, muốn tránh cũng kịp.

      Tiết phu nhân cười chào hỏi trước, huynh đệ Tiết Vinh cũng khách khí hành lễ gọi bá mẫu.

      Kiều thị tươi cười hiền lành cùng hàn huyên.

      Tách ra rồi, Phó Bảo quay đầu nhìn lại, nghi hoặc hỏi Kiều thị: "Nhị thẩm, ta nhìn Tiết công tử người cũng sai a, như thế nào..."

      "Cái gì gọi là người cũng sai?" Lâm thị thấp giọng trách cứ, "Lập tức sắp xuất giá, chuyện miệng còn kiêng kỵ như vậy, ngươi nếu có 3 phần hiểu chuyện như Tuyên Tuyên, ta cũng yên tâm ."

      Phó Bảo hậm hực co bả vai lại.

      Kiều thị quen thuộc tính tình cháu này, để ở trong lòng, ôn nhu giải thích: "Ta nhìn Tiết công tử người cũng tệ, chỉ là Lục muội muội ngươi thích, ta và Nhị thúc ngươi cũng có cách nào. Ai, nào dễ dàng như vậy gặp được người thích hợp a, cho nên A Bảo gả rồi phải ôn nhu săn sóc chút, hảo hảo sống cùng Thiều Đường, đừng để nương ngươi lo lắng."

      thanh nhu hòa, so với thân nương chuyện dễ nghe hơn, Phó Bảo ngoan ngoãn gật đầu, nhìn thấy Lâm thị lắc đầu cười khổ.

      Giữa trưa ở Vĩnh Thái tự dùng cơm chay, nghỉ ngơi một lát tiêu thực, đoàn người dẹp đường hồi phủ.

      Kiều thị Lâm thị ngồi chung chiếc xe, hai tỷ muội Phó Bảo Phó Tuyên ngồi ở xe phía sau, trước xe sau xe đều có nha hoàn bà mụ trông giữ, bọn hộ vệ vây bên ngoài.

      tới đoạn đường núi lúc trước Phó Dung Từ Tấn gặp phải mai phục ngựa phía sau chẳng biết tại sao bị hoảng sợ, móng trước nâng cao, bất ngờ trực tiếp hất ngã xa phu xuống, sau đó chạy như điên lên phía trước, thoáng cái vượt qua xe ngựa hai người Kiều thị.

      Kiều thị Lâm thị đều bị dọa mất hồn, hoàn hồn rồi gào khàn cả giọng gọi người cứu nữ nhi.

      Nhưng bọn hộ vệ đều bộ theo bên cạnh xe ngựa, chạy sao kịp ngựa hoảng loạn? Chỉ có thể mở mắt trân trân nhìn xe ngựa kia lắc lư từ quan đạo rẽ sang, mở mắt trân trân nhìn đạo thân ảnh bị quăng xuống, hồng y quần trắng, phải Phó Bảo là ai?

      Lâm thị kêu đến nghẹn cổ họng, sử ra khí lực toàn thân chạy tới chỗ nữ nhi.Chạy được nửa thấy Phó Bảo lảo đảo tự mình đứng lên, dọa sợ mẫu thân lo lắng, quay người hướng về phía xe ngựa rời hô to: "Lục muội muội ngươi nhanh nhảy xuống a, có việc gì ! Lục muội muội nhanh nhảy!"

      Nữ nhi trung khí đầy đủ, Lâm thị trái tim rơi xuống nửa, Kiều thị lại lảo đảo ngã, lần đầu tiên hận chính mình dưỡng nữ nhi thành mọt sách, nếu nữ nhi hoạt bát hiếu động giống như Phó Bảo, giống như Phó Bảo lớn mật nhảy xuống, mà phải là...

      khóc đến ruột gan đứt từng khúc, người cưỡi khoái mã đột nhiên từ bên cạnh vụt qua.

      "Phu nhân, là Tiết công tử! Tiết công tử cứu nương !" Xảo Hạnh vui mừng hô.

      Kiều thị được người đỡ dậy, ngẩng đầu nhìn qua, phía trước còn thân ảnh Tiết Vinh, đằng sau lại truyền đến giọng Tiết phu nhân ân cần.

      Sao có thể trùng hợp như vậy?

      Chẳng lẽ...

      Kiều thị thân thể cứng đờ, trong mắt hàn ý chợt nổi lên.

      Nàng xoay người.

      Tiết phu nhân vội vàng từ trước xe ngựa nhà mình chạy tới, bức thiết dò hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Chúng ta ở phía sau nghe được phía trước đúng, A Vinh cưỡi ngựa trước cứu người , ai ở xe ngựa đâu? Lục nương sao chứ?" xong nhìn chung quanh, tìm kiếm thân ảnh Phó Tuyên.

      Kiều thị tuy rằng đoán được trong đó có kỳ quặc, lúc này liên quan đến tính mạng nữ nhi, làm sao có tâm tư qua loa có lệ cùng bà ta, bình tĩnh lệnh xa phu dỡ hàng, cưỡi ngựa mau đuổi theo người.

      Chính vào lúc này, lại đạo khoái mã bay nhanh đến, như cơn gió vọt tới từ phía trước.

      Ngựa chạy quá nhanh, Kiều thị chỉ liếc thấy khuôn mặt thiếu niên khôi ngô.

      Thanh Trúc nhận ra, nhích gần đến bên cạnh nàng giọng : "Phu nhân, đó là Thế Tử Trung Nghĩa hầu phủ Ngô Bạch Khởi."

      Kiều thị vừa nghe, nhíu mày.

      Việc này, rốt cuộc là Tiết gia sắp xếp quỷ kế, hay là hỗn tiểu tử Ngô gia lại đến khi dễ nữ nhi nàng?


      PS: Ta cả bạn TV và bạn NBK đều ko yên phận chưa?
      hauyen2803, thanhbinh, Thanh Hằng53 others thích bài này.

    4. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Quỷ kế của mẹ con tv đây mà nbk bao giờ làm hại phó tuyên đâu
      Mật mã chuồn chuồnheavydizzy thích bài này.

    5. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Tết đến xuân về mà nàng @heavydizzy vẫn post đc đều đều đến hôm nay là quá giỏi rồi ý, mấy hôm nữa nàng rảnh post á, nàng cứ nghỉ xả hơi quây quần cùng gia đình nha~
      :yoyo12::yoyo12:
      Mật mã chuồn chuồn, Trâuheavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :