1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 240



      Thành vương phủ.

      Thành vương từ nha môn trở về, vốn định giống như trước kia thư phòng trước, Lý Hoa Dung lại phái người mời về hậu viện.

      Thành vương hơi hơi giật mình, từ khi cho biểu muội muốn cưới trắc phi, biểu muội đối với liền lạnh xuống, Khâu Đạc quy , ngày trắc phi vào cửa chậm lại tới năm sau, biểu muội thư thái chút, nhưng cũng chưa từng chủ động lấy lòng.

      "Biểu muội." Thời tiết dần nóng, Thành vương đổi thân áo choàng nhàng thường ngày, cười bước vào trong phòng.

      Lý Hoa Dung ngồi ở giường đọc sách đâu, thấy tiến vào, nàng hướng cười nhu hòa.

      Thành vương bước chân khựng lại, si ngốc nhìn chằm chằm vào thê tử ôn nhu mỉm cười.

      Đều Phó Dung là kinh thành đệ nhất mĩ nhân, Thành vương cũng thừa nhận Phó Dung quả đủ đẹp, nhưng càng ưa thích Lý Hoa Dung. Phó Dung xinh đẹp giống mẫu đơn, biểu muội của lại là minh nguyệt trời, trong trẻo cao ngạo, chỉ có ở trước mặt mới có thể dịu dàng, nhìn nàng lãnh ngạo đối đãi người khác, đảo mắt như chim nép vào người lao vào ôm ấp của , Thành vương phá lệ thỏa mãn.

      bước nhanh qua, đem Lý Hoa Dung ôm lên đùi mình, cùng nàng tình tứ thân mật, "Hôm nay có việc vui gì?"

      Hai ngày trước bởi vì Phó Dung mang thai rầu rĩ vui, tại như thế nào?

      Thân mật đủ rồi, Thành vương nghi hoặc nhìn thê tử.

      Lý Hoa Dung tâm tình tốt, tựa vào khuỷu tay , nhàng hôm nay thấy gì ở Thủy Từ am. Nàng tìm y, vốn tính toán giấu diếm trượng phu , nhưng tại có chuyện càng khẩn yếu hơn, Lý Hoa Dung cũng để ý bị Thành vương biết, dù sao phải là chuyện đáng xấu hổ, nàng có thể mang thai, sinh ra đích tử, biểu ca khẳng định cũng cao hứng .

      Thành vương kinh ngạc, lập tức tâm tư nhanh chóng quay vòng lên.

      Thôi Oản xuất giá năm chưa có mang, thân tẩu tử sinh con lại mang thai lần nữa, Thôi Oản và mẫu thân nàng sốt ruột cũng thể tránh được, vậy ...

      Trong lòng có ngàn vạn ý niệm, Thành vương mặt , nghiêm mặt hỏi thê tử: "Nàng có phải là có cái chủ ý gì? nghe chút."

      Trong mắt Lý Hoa Dung lướt qua đạo khoái cảm trả thù: "Nàng từ ở bên người Thôi hoàng hậu lớn lên, Thôi hoàng hậu đem nàng trở thành con ruột, Từ Tấn đem nàng làm thân muội muội, Từ Hạo càng nàng như mạng, biểu ca, ngươi , chúng ta sắp xếp Diệu Thiện đạo kia trong dược sinh con cho chút thuốc đòi mạng gì đó, Thôi Oản thông minh quá bị thông minh hại ngoài ý muốn chết rồi, bên kia khổ sở thành cái dạng gì?"

      Mẫu thân của nàng chết rồi, nhi tử cũng chết, năm đó Lý Hoa Dung đau đến cả đêm ngủ yên, Phó Dung thù có thể sau này lại báo, trước đó, Lý Hoa Dung muốn mượn tay Diệu Thiện đạo giết Thôi Oản, để người nhà Từ Tấn cũng nếm thử nỗi đau mất người thân.

      Thành vương khóe miệng cong lên.

      Ý kiến phụ nhân.

      Thôi Oản chết với có hữu dụng gì?

      "Ta cũng có chủ ý, biểu muội muốn nghe sao?" Thành vương cười .

      Lý Hoa Dung cũng coi như hiểu , vừa nhìn cười như vậy liền biết có chủ ý tốt hơn, lại hưng phấn lại nghi hoặc gật đầu.

      Thành vương cúi đầu, ở bên tai nàng rì rầm trận.

      Lý Hoa Dung lẳng lặng nghe, ánh mắt càng ngày càng sáng, hưng phấn mà nắm chặt cánh tay nam nhân, "Biểu ca, vẫn là chàng thông minh!"

      Thành vương cũng thực tự đắc, vuốt ve mặt nàng : "Nếu thành công, năm nay hai huynh đệ bọn họ đều có thể chết oan chết uổng, chúng ta vừa báo được thù, vị trí Thái Tử cũng rơi vào trong tay ta, ta cũng cần cưới trắc phi, nạp thiếp thất, từ đây toàn tâm toàn ý chỉ trông giữ biểu muội."

      được nghiêm túc như vậy, Lý Hoa Dung khỏi hỏi ra: "Biểu ca cưới trắc phi ?"

      Thành vương nhàng hôn khóe miệng nàng, "Đại thành, cần gì gặp người khác? Chẳng lẽ ta trước nay cùng biểu muội cam đoan, biểu muội đều tin?"

      Lý Hoa Dung ánh mắt chua chua, kìm lòng được đáp lại , bị người đè xuống giường, xiêm y nhanh chóng lột sạch , nàng mới nghĩ tới chuyện: "Đứa bé kia làm thế nào đây? thân thể của ta..."

      Thành vương thở gấp : " kia Diệu Thiện đạo phải linh nghiệm sao? Ta lưu lại mạng của nàng ấy, đợi chữa khỏi cho nàng, lại..." biết là hiểu được nàng cũng hiểu, hay là bị trước mắt đột ngột lộ ra cảnh đẹp hấp dẫn, há mồm lên, thêm gì nữa.

      Lý Hoa Dung hai tay cắm vào trong tóc , đầu váng mắt hoa lại nghĩ tới chuyện: "Biểu ca dự tính để ai làm cho Thôi Oản có con?"

      Thành vương ánh mắt đổi đổi, đáng tiếc Lý Hoa Dung nhìn thấy, mơ hồ : "Ta có nhiều ám vệ như vậy, tùy tiện chọn người trung thành, tiện nghi thôi, biểu muội, biểu muội, nàng nhìn nàng vui chưa kìa, nhanh như vậy chuẩn bị tốt nghênh đón ta ..."

      Lý Hoa Dung mắc cỡ khép hai chân lại.

      Thành vương cười cười, bỗng nhiên đem nàng lật qua.

      đêm Long Phượng múa.

      Ngày kế buổi sáng, Lý Hoa Dung còn ngủ say, Thành vương tỉnh dậy, hôn bên người thê tử bộ dáng ít có lúc lộ ra thoải mái, vén chăn lên, xuống giường, mặc quần áo vào tiền viện, gọi thị vệ thiếp thân : "Đem Diệu Thiện đạo ở Thủy Từ am mời tới thôn trang, đêm nay ta muốn gặp, chú ý chớ kinh động bất luận kẻ nào trong am, ngày sau còn hữu dụng."

      "Vâng."

      Nhìn theo thị vệ nhanh rời , Thành vương cười cười, trong đầu lên khuôn mặt Thôi Oản xinh đẹp.

      Hôm đó trời chiều ngả về Tây, Thành vương sớm trước một lát rời nha môn, cưỡi ngựa chạy thẳng về thôn trang nhà mình ở vùng ngoại ô.

      Thị vệ phái trước đón Diệu Thiện đạo ở nhà khách hấp giọng hồi bẩm câu.

      Thành vương bước chân khựng lại, cau mày : "Nam ?"

      Cùng lúc đó, Túc vương phủ.

      Hứa gia cũng hướng Từ Tấn hồi bẩm: "Vương gia, Thành vương thôn trang ."

      Từ Tấn đứng bên cửa sổ đưa lưng về phía , nhàng ừm tiếng, "Nhìn chằm chằm vào Thủy Từ am, bất cứ tin tức gì đều phải báo cùng ta biết."

      Hứa gia nhíu mày, hiểu nhìn về phía bóng dáng nam nhân.

      Hôm qua Tạ thị Lý Hoa Dung đồng thời Thủy Từ am, bọn họ liền đem lai lịch Diệu Thiện đạo tra lần, chính là tên tú tài nghèo túng ở Giang Nam, bởi vì nam sinh nữ tướng bị học sinh trong trường học sinh xa lánh, thi hương đỗ, biết tại sao lại nghĩ tới nghề nghiệp tán tận lương tâm này, đóng giả đạo xem bệnh cho thôn phụ hương dã, kì thực nhân lúc những phụ nhân kia hôn mê, làm chuyện cẩu thả, giết hại ít phụ nhân đàng hoàng, mỗi lần thân phận sắp bại lộ liền sớm trước chạy trốn tới chỗ khác, tiếp tục làm ác.

      Tạ thị hiển nhiên tính toán chuyện Hoài vương phi mang thai, Thành vương ra tay, nhất định là có tâm tư hiểm ác. Hứa gia biết vương gia nhà mình căm hận Thôi Oản, nhưngThôi Oản dù sao cũng là do nương nương tự tay nuôi lớn, tại cũng là vương phi của Hoài vương gia...

      Sợ chính mình lĩnh hội sai ý tứ, Hứa gia thử thăm dò nhắc nhở: "Vương gia, nếu như bên kia ra tay mưu hại Hoài vương phi..."

      Từ Tấn trầm mặc, nhưng cũng chỉ trầm mặc chút, " cần nhúng tay."

      Hứa gia hoảng sợ, đối mặt với nam nhân thẳng sống lưng, lúc lâu mới hoàn hồn, cúi đầu : "Thuộc hạ hiểu ."

      Nghe tiếng bước chân Hứa gia rời , Từ Tấn cuối cùng liếc mắt nhìn chiều tà ngoài cửa sổ, quay người, trở về trước bàn sách gỗ tử đàn. ngồi vào chỗ, kéo ra cái ngăn kéo bên phải, từ bên trong lấy ra cái vòng vàng chạm rỗng, vòng vàng treo chuỗi chuông, kêu vang đinh đinh .

      Đây là Lục đệ cho Trăn ca nhi , Trăn ca nhi chơi chán , Từ Tấn liền thu lại.

      Nhìn Lục đệ đưa đồ chơi cho cháu, Từ Tấn lại nghĩ tới đứa cháu đời trước chưa từng gặp mặt kia.

      là cháu của sao?

      Chuyện đến nước này, Từ Tấn hiểu được đại khái là chết như thế nào.

      Lục đệ đời trước giết , phải bởi vì muốn cướp quân công, mà là bởi vì đứa trong bụng Thôi Oản phải của . Lục đệ biết, Thôi Oản biết, nhưng nàng cho Lục đệ, để Lục đệ vẫn vui vẻ cho rằng đó là cốt nhục của , đợi thời cơ chín muồi lại viết phong thư nhà khác, thẳng thắn với Lục đệ...

      Lục đệ hận đến mức giết , Thôi Oản nhất định cha đẻ đứa ?

      Từ Tấn cười, cười, bỗng nhiên đem vòng vàng trong tay nện xuống mặt đất, đạp cước xô đổ bàn học.

      Lục đệ , thà rằng tin tưởng nữ nhân xảo trá, cũng chịu tin , thế nhưng cho rằng thân ca ca này nhúng chàm đệ muội!

      Từ Tấn hận, hận thể lập tức giết Thôi Oản, giết Thành vương, thậm chí giết cái kia đứa em ruột vô cùng đần độn kia!

      Nhưng thể giết, thể xuống tay với thân đệ đệ mình, đó là đệ đệ tận mắt nhìn lớn lên a. Mỗi khi Quan ca nhi tới đây thăm cháu, Từ Tấn phảng phất thấy cùng Lục đệ hồi . làm sao có thể giết đệ đệ từng tự tay đút cơm, kể chuyện xưa dỗ ngủ, dạy đọc sách biết chữ? làm sao nhẫn tâm để mẫu thân nhìn bọn họ huynh đệ tương tàn?

      Nhìn phòng bê bối, Từ Tấn dần dần bình phục xuống.

      muốn mạng của Lục đệ mệnh, nhưng phải vì chính mình sửa lại án sai, muốn cho Lục đệ nhìn nữ nhân Lục đệ thích rốt cuộc là cái phẩm hạnh gì, muốn cho cả đời đều hối hận vì oan uổng thân huynh trưởng. Cho Lục đệ nhớ kỹ lần giáo huấn này, như vậy sau này lại có người xúi giục, Lục đệ mới dễ dàng bị lừa.

      Thôi Oản tính cái gì? người nữ nhân tính cái gì? Từ Tấn muốn là tín nhiệm giữa huynh đệ, muốn là xã tắc an ổn.

      Tương lai sẽ là Hoàng Thượng, Lục đệ là vương gia, Từ Tấn đề phòng An vương Khang vương, lại muốn phòng Lục đệ như đề phòng kẻ ̣ch. Chỉ có làm cho nhớ kỹ thân ca ca vĩnh viễn hại , mới bao giờ làm chuyện điên rồ.

      Hít hơi sâu, Từ Tấn gọi người tiến vào thu thập, Phù Cừ viện.

      Phó Dung cho nhi tử chuyện lý thú của nàng hồi đâu, "Mẫu thân 8 tuổi năm ấy thư phòng ngoại tổ phụ chơi, cẩn thận làm hư nghiên mực ngoại tổ phụ thích nhất, rớt xuống đất vỡ mảng rất lớn. Mẫu thân sợ ngoại tổ phụ tức giận đánh ta, khóc tìm Nhị cữu cữu. Nhị cữu cữu giúp ta lau nước mắt, sau đó nghiên mực kia là làm hư, ngoại tổ phụ liền đánh lòng bàn tay Nhị cữu cữu."

      Trăn ca nhi nghiêm túc nghe, nhìn lòng bàn tay mình, khiếp vía thốt lên: "Ngoại tổ phụ hung, đánh Nhị cữu cữu."

      Phó Dung cười, "Bởi vì ngoại tổ phụ rất thích rất thích cái nghiên mực kia a, cho nên mới đánh Nhị cữu cữu."

      Trăn ca nhi hiểu , nghi hoặc hỏi mẫu thân: "Mẫu thân làm hư ..."

      Phó Dung bày ra bộ dáng thập phần khổ sở, "Kia Trăn ca nhi hi vọng ngoại tổ phụ đánh nương sao?"

      " đánh nương!" Trăn ca nhi lập tức ôm lấy mẫu thân, sốt ruột giải thích, " đánh nương, đánh Nhị cữu cữu!"

      Phó Dung thích nhất thời điểm nhi tử khẩn trương, cười hôn cái trán , tiếp tục đạo lý cho : "Vậy ngươi có biết Nhị cữu cữu vì sao thà rằng chính mình bị đánh cũng muốn mẫu thân bị đánh sao?"

      Trăn ca nhi lắc đầu.

      Phó Dung liền đem tay của đè lên bụng mình: "Bởi vì Nhị cữu cữu là ca ca của mẫu thân a, làm ca ca là phải chiếu cố các đệ đệ muội muội, thà rằng chính mình bị đánh cũng thể để cho các đệ đệ muội muội bị đánh, sau này Trăn ca nhi làm ca ca, cũng phải chiếu cố đệ đệ muội muội biết ?"

      Trăn ca nhi cái hiểu cái , nhưng mẫu thân chờ mong nhìn đâu, tiểu tử ngoan ngoãn gật đầu, cuối cùng quên đính chính: "Muội muội, cần đệ đệ!"

      Phó Dung niết khuôn mặt nhắn, "Đây là muội muội, sau này mẫu thân còn có thể sinh đệ đệ cho Trăn ca nhi đâu, đệ đệ muội muội đều muốn."

      đứa con trai a, Phó Dung muốn sinh thêm cho vài huynh đệ tỷ muội, nhiều hơn mới náo nhiệt.

      Cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng vang rèm châu đụng nhau thanh thúy, Phó Dung ngẩng đầu, thấy Từ Tấn vẻ mặt ôn nhu vào trong.

      Phó Dung hướng cười: "Vương gia bận rộn xong rồi?"

      Trăn ca nhi vui vẻ kêu phụ thân.

      Từ Tấn hôn hai mẹ con lần, sau đó đem Trăn ca nhi ôm tới đùi, cúi đầu hỏi : "Mẫu thân vừa mới cái gì với Trăn ca nhi?"

      Trăn ca nhi nhìn mẫu thân, đông câu tây câu lặp lại cho phụ thân: "Mẫu thân tinh nghịch, sợ ngoại tổ phụ đánh nàng, ngoại tổ phụ đánh Nhị cữu cữu, Nhị cữu cữu là ca ca, để cho mẫu thân bị đánh, ta muốn chiếu cố muội muội!"

      Trật tự cũng tính là ràng.

      Từ Tấn chút nào keo kiệt khen nhi tử, sau đó hỏi: "Kia muội muội phạm sai lầm, muội muội làm mẫu thân tức khóc, Trăn ca làm sao bây giờ?"

      Trăn ca nhi mờ mịt mở ra môi , quay đầu hướng mẫu thân xin giúp đỡ.

      Phó Dung hiểu Từ Tấn muốn làm gì, cũng mở miệng.

      Trăn ca nhi thành thành lắc đầu.

      thích muội muội, nhưng nếu muội muội làm mẫu thân tức khóc, Trăn ca nhi muốn mẫu thân khóc, người khác làm mẫu thân tức giận, đánh người dó, nhưng là muội muội, mẫu thân muốn chiếu cố muội muội ...

      Nhìn nhi tử khuôn mặt nhắn nghi hoặc, Từ Tấn gõ cái trán , lời lẽ sâu xa: "Cái kia Trăn ca nhi phải cho muội muội là nàng sai chỗ nào, nỗ lực để muội muội sửa sai, đệ đệ cũng thế, Trăn ca nhi là ca ca, phải bảo vệ đệ đệ muội muội, cũng phải giáo dục bọn họ, giống phụ thân giáo dục ngươi, nhớ kỹ sao?"

      Trăn ca nhi ngơ ngác.

      Phó Dung cười ôm nhi tử tới bên cạnh mình, oán trách Từ Tấn: " mới bao nhiêu tuổi a, chàng dạy cái này?"

      Từ Tấn cũng cười , nghĩ những chuyện phiền lòng kia nữa, bồi hai mẹ con họ chơi đùa.

      Ngày cuối tháng 4, Từ Tấn nghỉ công ở nhà, dùng điểm tâm xong bao lâu, Hứa gia đến báo, Tạ thị Thôi Oản lặng lẽ ra khỏi thành .

      Từ Tấn thần sắc bình tĩnh.

      Nếu quyết định, chần chừ nữa.
      minhminhanhngoc, hauyen2803, thanhbinh52 others thích bài này.

    2. thanhvan110191

      thanhvan110191 Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      40
      Khúc mắc đời trước sáng tỏ rồi, Thành vương ác độc, sau lưng cúi giục thôi oản, mà thôi oản cũng ghê gớm, nếu biết mình nhúng chàm nhung còn sinh ra, sinh ra lại còn vu oan....
      Cảm ơn câc bạn năng suất dịch, mong chờ các chương mới
      Tôm Thỏheavydizzy thích bài này.

    3. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      Bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở sau. Đời trước thành vương làm thôi oản có thai. Thôi oản khả năng bị ép nên từ tấn ra. Chỉ là phía sau vẫn còn 1 an vương mà thôi
      rabbitphanheavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 241



      Đoan ngọ gần tới, trời ngày càng nóng.

      Thôi Oản ngồi xe la, nhìn ngoài cửa sổ từng ruộng lúa mạch vàng óng xuất thần, bỗng nhiên dưới thân xóc nảy cái...

      Thôi Oản nhíu mày, đường đất ở nông thôn thập phần bất ổn, hôm nay nàng biết bị xóc nảy bao nhiêu lần. Lại nhìn xiêm y vải mịn người mặc lần đầu tiên trong đời, Thôi Oản ghét bỏ nhíu mày. Đối với Diệu Thiện đạo thần bí trong miệng mẫu thân càng thêm có hảo cảm. Thái y thân thể nàng có việc gì, loại người gọi là đạo có bản lĩnh gì?

      Chỉ là sắp đến nơi, Thôi Oản cũng lười giải thích cùng mẫu thân, tới Thủy Từ am châm chọc đạo kia trận rồi trở về cũng tốt.

      Tạ thị thấy rất ràng tâm tư nữ nhi, cười : "Oản Oản nhẫn nhịn thêm chút, ta lần đầu tiên đến cũng ghét bỏ đường này dễ , nhưng Diệu Thiện đạo có bản lĩnh, chúng ta vất vả chuyến này khẳng định đáng giá."

      Nhị tức phụ của Hạ ma ma thân thể thành vấn đề, Diệu Thiện đạo có phương pháp chữa trị, nữ nhi 8 thành là có chút bệnh tiện , trước hết mời Diệu Thiện đạo khám xem. Nếu có, nhân lúc trước khi lão Lục trở về, điều trị cho tốt. Nếu có đợi sau khi lão Lục trở về lại mời Diệu Thiện đạo làm phép cho nữ nhi.

      Thôi Oản nghe mà chẳng thèm để tâm.

      Tạ thị cười cười, nghĩ thầm nữ nhi nhìn thấy Diệu Thiện đạo khẳng định tin phục giống như nàng.

      Xe la đến bên ngoài Thủy Từ am, xa phu nhắc nhở có người từ trong am ra, Tạ thị Thôi Oản tạm thời xuống xe. Việc này bí mật, người thấy càng ít càng tốt.

      xuống xe, cũng có thể nghe được thanh, hình như là đôi mẫu tử.

      Thôi Oản lòng sinh hiếu kỳ, lặng lẽ đẩy ra chút mành che, thấy người nông phụ mặc xiêm y vải thô chắp vá dắt nam oa lớn như Trăn ca nhi, vẻ mặt tươi cười tới.

      Tạ thị cũng nhìn thấy , thấp giọng phân phó Hạ ma ma bên ngoài câu.

      Hạ ma ma hiểu ý, đợi đôi mẹ con kia tới trước mặt, cười hỏi: "Tiểu nương tử cũng đến cầu con ?"

      Nông phụ kia hơn 20 tuổi, màu da vàng như nến, nghe vậy có chút dè đặt : " phải, ta đến cảm ơn Diệu Thiện đạo , mỗi năm sinh nhật Hổ Oa ta đều tới đây chuyến, năm đó nếu phải là Diệu Thiện đạo cứu ta, ta sớm bị nhà chồng bỏ... Chúng ta trước đây a."

      Bởi vì tiểu nam oa tò mò xe la, quấn mẫu thân cho ngồi chút, nông phụ kia càng thêm xấu hổ, vội vàng rời .

      Tạ thị càng thêm chắc chắn , vui vẻ hướng nữ nhi : "Thấy chưa?"

      Thôi Oản hơi mím môi, rốt cuộc đối với vị Diệu Thiện đạo kia sinh ra 3 phần tò mò.

      Mang mũ che, Thôi Oản cùng mẫu thân xuống xe la.

      Lần nữa nhìn thấy Diệu Thiện đạo , Tạ thị cười giải thích: "Đây là nữ nhi ta, dung mạo xấu xí, bình thường dám gặp người, ngài giúp nàng nhìn xem?"

      Diệu Thiện tim thình thịch mà nhảy, biết đây chính là quý nhân, cố nén xúc động quan sát đối phương, bộ dáng vẫn cao thâm như cũ, theo lệ hỏi thăm Thôi Oản vài vấn đề.

      Thôi Oản phải là con dâu Hạ ma ma, tuy rằng nhìn thấy Diệu Thiện đạo dung mạo thanh tú, sinh ra phần hảo cảm, bị người hỏi chuyện trong phòng, vẫn là vui.

      Tạ thị biết nữ nhi thẹn thùng, tỏ ý bảo Hạ ma ma ra ngoài.

      Diệu Thiện đạo liền cũng để tiểu đạo bên cạnh ra ngoài chờ.

      Rốt cuộc là đến tìm y, Thôi Oản nhịn nhịn, giọng phối hợp lại.

      Diệu Thiện vừa nghe thanh Thôi Oản, lại nhìn tay ngọc thon thon lộ ra bên ngoài, liền biết là mĩ nhân, trong lòng đáng tiếc, nhưng bảo vệ tính mạng quan trọng nhất, cau mày trầm tư chốc lát, nhíu mày : "Thiếu phu nhân nghe qua có vấn đề gì, biết liệu có thể cho bần đạo xem mạch hay ?"

      Chuyện này, Thôi Oản cự tuyệt, giơ tay để lên bàn.

      đôi tay Diệu Thiện kia trắng nõn thon dài, cũng là cực đẹp, sinh ra cũng nhắn, chỉ to hơn Thôi Oản vòng, dù ai cũng hoài nghi đó là tay của nam nhân. Lúc này ba ngón tay Diệu Thiện đặt cổ tay Thôi Oản, ước chừng thời gian cốc trà mới thu tay lại, lại cách lụa trắng quan sát hai mắt Thôi Oản, thần sắc ngưng trọng: "Thiếu phu nhân đây là lưu chứng."

      Thôi Oản trong lòng căng thẳng.

      Tạ thị hỏi a: "Lưu chứng là thế nào?"

      Diệu Thiện vội chậm : "Nữ tử đương nhiên nhận dương khí tinh hoa trước rồi sau đó mới có thể thụ thai, thiếu phu nhân trong cơ thể lại khác với người thường, dương khí tinh hoa nhập thể liền ra, bởi vậy thể thụ thai, đây chính là lưu chứng. Chứng nay ngàn người mới có , ta cũng chỉ năm năm trước ở Liễu Châu gặp được lần..."

      "Người nọ có thể chữa khỏi ?" Tạ thị lo lắng hỏi.

      Diệu Thiện gật đầu, lại ra thái độ khó xử.

      Tạ thị tâm còn chưa buông xuống lại nhấc lên, "Đạo vì sao mặt buồn lo?"

      Diệu Thiện thở dài: "Hóa giải lưu chứng, tiêu hao tinh huyết quá nhiều, bần đạo nếu vì thiếu phu nhân làm phép, trong vòng nửa năm rốt cuộc thể cứu chữa người khác ."

      Tạ thị hiểu, lập tức từ trong tay áo lấy ra thỏi vàng, "Mời đạo giúp tiểu nữ phen, dù thêm tiền xem bệnh ta cũng nguyện ý ra."

      Diệu Thiện lắc đầu: "Phu nhân hiểu lầm, bần đạo cũng phải là vì tiền tài, chỉ là muốn chậm trễ người cầu con khác... Thôi, thiếu phu nhân đến trước chính là duyên pháp, nên những người đó phải chờ thêm nửa năm, hai vị mời theo bần đạo."

      Tạ thị đại hỉ, đỡ Thôi Oản đứng lên, cùng nhau theo phía sau Diệu Thiện.

      Trong Thủy Từ am yên tĩnh thanh u, Thôi Oản nhìn trong nội viện cảnh trí trang nhã, trong lòng hơi an ổn, nhưng biết được chính mình phải cùng Diệu Thiện mình ở bên trong đến nửa canh giờ, nàng hiểu sao có chút bất an, cố làm ra vẻ bình tĩnh kéo tay mẫu thân, giọng cầu Diệu Thiện: "Đạo phá lệ lần, để mẫu thân bồi ta được ?"

      Diệu Thiện thái độ kiên quyết: " thể, Thiên Cơ thể tiết lộ, nếu như thiếu phu nhân tin bần đạo, cứ thôi."

      xong liền muốn .

      Tạ thị vội vàng ngăn lại, nhiều lần nhận lỗi, sau đó đem nữ nhi hối hận lỡ đẩy vào trong phòng, "Nương ở bên ngoài chờ, có cái gì đáng sợ ?"

      Thôi Oản miễn cưỡng cười cười.

      Diệu Thiện thấy hai mẹ con thương lượng tốt rồi, hướng Tạ thị thi lễ, bình tĩnh đóng cửa lại, sau đó quay người với Thôi Oản: "Thiếu phu nhân mời tới giường nằm, bần đạo phải làm phép ."

      xong tới bên cạnh trường tháp ngồi xếp bằng đệm cói, bày ra tư thế muốn niệm kinh.

      Thôi Oản do dự chút, lên nằm.

      trong tiếng kinh mềm , nàng ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, lại có cảm giác huyền diệu.

      Là phép thuật Diệu Thiện đạo bắt đầu có tác dụng sao?

      Thôi Oản mơ mơ màng màng nghĩ, mí mắt càng ngày càng nặng, phát khối "Bức tường" phía Bắc chẳng biết từ lúc nào bị người đẩy ra, giống như cánh cửa, sau đó bóng người cao lớn từ bên ngoài vào trong.

      Đó là cơ quan đơn giản Diệu Thiện thiết kế ra, bình thường có người tới đây cầu con, dùng hương mê trong gối mê choáng đối phương rồi, ôm người từ cửa ngầm tới gian phòng làm việc trong hậu viện, tiểu đạo tiến vào, giả mạo niệm kinh.

      Hôm nay ngược lại cần tiểu đạo giả mạo , Diệu Thiện nhắm mắt ngồi yên ổn, chỉ nghe được tiếng bước chân nhè của nam nhân sắp biến mất mới lặng lẽ mở ra mắt, liếc thấy bóng lưng nam nhân ôm mĩ nhân rời .

      ~

      Thôi Oản dường như trong giấc mộng, giấc mộng cực kỳ xấu hổ, trong mộng sắp sửa trôi đến đám mây bỗng nhiên ngửi được cỗ mùi vị gay mũi.

      Nàng nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra.

      Nhìn thấy người nam nhân chống ở người nàng, khuôn mặt khôi ngô, mắt phượng có chút quen thuốc.

      Lại liếc mắt nhìn, cảm giác hoảng hốt giống mộng mà phải mộng triệt để biến mất, Thôi Oản há mồm...

      Thành vương trước khi nàng phát ra thanh che nàng miệng, ôn nhu nhìn nàng: "Nếu nàng gọi ra, người toàn bộ Thủy Từ am đều biết nàng … cho ta, ta có thể sống, nàng lại nhất định phải chết."

      nhìn chòng chọc dõi theo nàng, xác định Thôi Oản làm chuyện điên rồ, mới buông miệng nàng ra, tiếp tục tình chính mình còn chưa làm xong. Nhìn Thôi Oản cắn chặt môi, nước mắt rơi như mưa, cúi đầu hôn nàng, Thôi Oản quay đầu, liền hôn lỗ tai nàng, "Thoải mái sao? Lục đệ muội?"

      Thôi Oản cắn môi.

      Thành vương nảy sinh ác độc, để nàng muốn cắn môi đến chảy máu cũng thể.

      xong, Thành vương quan tâm chà lau cho Thôi Oản, sau đó đem mĩ nhân run rẩy thôi ôm vào trong ngực, ôn nhu vuốt ve tóc nàng: "Oản Oản, hôm nay thời gian có hạn, ta chỉ có thể ra hạ sách này, lần sau ta lại tốt thương nàng, tại chúng ta trò chuyện , còn có hai khắc nữa."

      Thôi Oản chỉ khóc, khóc đến phát nấc.

      Nàng xong rồi, rơi vào trong tay Thành vương, đời này triệt để xong rồi.

      Thành vương xoay người áp người nàng, phảng phất như vậy có thể áp chế nàng run rẩy, thể áp chế cũng sao cả, đẩy ra tóc dài mặt nàng bị nước mắt làm ướt nhẹp, giọng : "Oản Oản, tình đến nước này, ta cũng với nàng. Ta muốn làm Thái Tử, muốn làm Hoàng Thượng, vậy nhất định phải loại trừ Từ Tấn. Nhưng Từ Tấn quá giảo hoạt, ta có cách nào giết , nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Từ Hạo có thể làm. Oản Oản, nếu ngươi có thể châm ngòi huynh đệ bọn họ tàn sát lẫn nhau, xong chuyện, ta hứa cho nàng làm sủng phi. Kỳ ta có thể lừa nàng cho nàng làm Hoàng Hậu. Nhưng chúng ta đều biết điều đó có khả năng, nhưng sủng phi hoàn toàn được, đến lúc đó nàng lại vì ta sinh hoàng tử, mẫu bằng tử quý, chẳng phải so với làm vương phi tốt hơn?"

      Thôi Oản vẫn khóc thành tiếng.

      Thành vương cũng sốt ruột, nhân lúc nàng nhắm mắt, hôn môi nàng: "Nếu đáp ứng, vậy cũng chỉ có đường chết. Người như ta để đạt đến mục đích từ thủ đoạn, chịu nghe ta lời, ta quên công lao của nàng, chịu nghe, dù tiếc đến đâu, ta cũng chỉ có thể lạt thủ tồi hoa. Thế nào, Oản Oản, nàng nguyện ý làm sủng phi của ta sao?"

      Thôi Oản bản năng mà cắn môi.

      "Đừng cắn, ta đau lòng." Thành vương bóp lấy cằm nàng, bá đạo hôn xuống.

      Thôi Oản kịch liệt giãy giụa, Thành vương mặc kệ nàng vung tay cào lung tung, chỉ toàn tâm toàn ý hôn nàng, vì thế tay Thôi Oản ở lưng cào đường lại đường, dần dần còn khí lực, triệt để phẫn nộ biến thành nhận mệnh.

      Thành vương hài lòng buông miệng nàng ra, khoa trương hít vào hơi: "Nàng muốn đau chết ta sao?" Vừa , vừa giúp nàng lau lệ, lại hôn dài phen, "Oản Oản, nàng đẹp, đẹp hơn nhiều ta mơ thấy trong mộng, nàng có biết, trước kia ở trong cung gặp nàng, ta thích nàng. Đáng tiếc khi đó chúng ta có khả năng cùng chỗ. Tới hôm nay, ta mới có thể được như nguyện, nếu phải là có biện pháp khác, ta tuyệt đối khi dễ nàng như vậy..."

      Thôi Oản cười lạnh mở mắt ra, nhìn về phía ánh mắt trong trẻo: "Vương gia biết dỗ người, ngươi đối với ta như vậy, Lý Hoa Dung biết ?"

      Thành vương cười: "Vì sao muốn cho nàng ấy biết? Oản Oản, cho nàng biết, nàng ấy tại chính là nguỵ trang ta ứng phó với phụ hoàng. Có nàng ấy ngày, phụ hoàng nghi kị ta. Đợi ta ngồi vào vị trí phụ hoàng, Lý Hoa Dung cũng vô dụng. Nàng ấy sẽ là phi tử, đến lúc đó chỉ cần nàng sinh được hoàng tử, có thể đạp nàng ấy ở dưới chân."

      "Vương gia tâm lạnh." Thôi Oản chuyển mắt , nước mắt lại chảy ra, người này chính là rắn độc, càng ác, nàng càng đẩy ra nổi.

      Thành vương đặt tay vào ngực nàng, ăn ngay : "Ta quả lạnh lòng, nhưng Oản Oản có thể thử xem, có lẽ nàng có thể ủ nóng chừng."
      hauyen2803, thanhbinh, Thanh Hằng49 others thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 242



      Nửa canh giờ xem như rất dài, tiểu đạo đưa ghế ra cho Tạ thị ngồi.

      Tạ thị quan tâm nữ nhi, ngồi dưới mái hiên. Đầu hè lại là buổi trưa, Hạ ma ma sao có thể để phu nhân bị nắng phơi, kéo khăn ở đầu Tạ thị ra che, để nắng chiếu tới mặt Tạ thị.

      Đổi mấy lần nước trà, bên trong tiếng Diệu Thiện niệm kinh rốt cuộc dừng lại.

      Tạ thị khẩn trương đứng lên.

      Cửa công đường mở ra, Diệu Thiện sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng : "Bần đạo thể lực chống đỡ nổi, trước bước." Được tiểu đạo đỡ lấy thất tha thất thểu .

      Tạ thị quản nàng, kéo cánh tay nữ nhi, ra ngoài giọng hỏi: "Oản Oản cảm thấy thân thể như thế nào?"

      Thôi Oản đầu mang mũ che như cũ, Tạ thị cẩn thận nhìn, phát cái gì khác thường.

      Thôi Oản lại như cái xác hồn, buổi trưa dù nóng cũng xua tan được hàn ý khắp người, nhưng nàng thể để cho mẫu thân phát giác, thể để cho nữ nhân ngu xuẩn tự mình đẩy nàng vào vực thẳm phát giác, cũng muốn tiếp tục nghe bà lải nhải dông dài, cắn môi, đè xuống hận ý : "Ra rất nhiều mồ hôi, đạo là trừ độc, chỉ là ta thân thể mệt mỏi, muốn lập tức nghỉ lát."

      Tạ thị vội : "Tốt, có tác dụng là tốt , lát lên xe ngươi nằm đùi nương ngủ, nương để xa phu chậm chút, bảo đảm lắc lư ngươi."

      Trong mắt Thôi Oản phút chốc rơi lệ, bị nàng mau chóng lau .

      đường này, nàng nằm ở đùi mẫu thân chợp mắt, lại căn bản ngủ, trong đầu các loại tình cảnh lên.

      Bác đối đãi nàng như con ruột, Lục ca thanh mai trúc mã đem nàng nâng niu trong lòng bàn tay. Ngay cả Tứ ca lạnh lùng đối với nàng, trước kia cũng phải như vậy. đem nàng làm muội muội, mỗi năm đều đưa lễ vật sinh nhật.

      Nhưng Tứ ca chẳng biết tại sao thích nàng, sau đó nàng làm chuyện sai, bị Tứ ca hoài nghi, rốt cuộc thể quay đầu lại. Chẳng sợ Tứ ca đối phó nàng, Thôi Oản vẫn sợ hãi, sợ hãi hôm nào bị Tứ ca tìm được chứng cớ, sợ hãi Tứ ca muốn mạng của nàng, cho nên nàng bức thiết muốn có đứa trẻ củng cố địa vị chính mình. Có đứa , nhìn phân thượng cháu ruột, Tứ ca có lẽ buông tha nàng.

      giờ nàng có đứa , lại tiến vào hang sói.

      Tỉnh lại rồi, cảnh Thành vương đối với nàng làm hết thảy, mồn trước mắt, bức thiết hoặc ôn nhu, Lục ca đối với nàng làm, nàng ngượng ngùng vui mừng, đổi là Thành vương, nàng ghê tởm, hận thể giết !

      Nhưng nàng giết được.

      cho Lục ca sao?

      Thôi Oản dám. Tính tình Lục ca vốn đơn giản xúc động. có bao nhiêu để ý nàng, biết Thành vương hại nàng rồi có bao nhiêu hận. Thôi Oản dám cam đoan chính mình nhất định có thể thuyết phục Lục ca bình tĩnh. khi tức giận bốc lên đầu, tìm Thành vương tính sổ , nàng cũng xong rồi. Bị Gia Hòa đế biết, Thành vương tốt, nàng hồng nhan họa thủy cũng nhất định phải chết.

      Khỏi đến Lục ca sau khi trở về, Thành vương tại bức bách nàng, muốn nàng ngày mai mua nha hoàn, mua nha hoàn sớm chuẩn bị tốt, đặt ở bên cạnh nàng, giám thị nàng, thay hai người chuyển lời. Thôi Oản muốn, nhưng nàng có thể cần sao? cần, người Thủy Từ am đều bị Thành vương khống chế, nàng nghe lời Thành vương, Thành vương lập tức sai khiến đám người Diệu Thiện gièm pha tố giác nàng. Khi đó nàng có bằng chứng, muốn chỉ ra và xác nhận Thành vương cũng được. Thành vương bên kia lại bắt được nhược điểm mẫu thân lưu lại. Thậm chí mẫu tử nông phụ đều có khả năng trở thành nhân chứng của đối phương.

      Thôi Oản nhìn thấy điểm hi vọng.

      Hoặc là chết, hoặc là...

      Thôi Oản muốn nghĩ tiếp.

      Buổi tối hôm đó, Thôi Oản mình muốn nuôi chó, ngày hôm sau quản ma ma tìm mấy con chó màu lông tuyết trắng tới. Thôi Oản chọn con, lại bảo mời người dẫn mối, chọn nha hoàn nuôi chó. Buổi chiều, bên người Thôi Oản có thêm người tên là Bách Linh làm nha hoàn nuôi chó, bộ dáng trung đẳng, miệng ngọt lanh lợi.

      Hai ngày sau Thôi Oản lại ra khỏi thành, thôn trang là đồ cưới của nàng, đến nơi, nàng dẫn Bách Linh rừng trúc bên cạnh ngắm cảnh.

      Trong rừng trúc có tòa lâu .

      Bách Linh thức thời dừng ở cửa phòng.

      Thôi Oản do dự chút, vào.

      Thành vương thích ý tựa vào lò sưởi đầu giường đọc sách đâu, thấy Thôi Oản tiến vào, cẩn thận quan sát nàng, đưa tay cho nàng: "Suy nghĩ ràng sao?"

      Thôi Oản oán hận trừng .

      Thành vương ngượng ngập cười, buông sách xuống, chân trần tới bên người Thôi Oản, vươn tay muốn ôm nàng. Thôi Oản bản năng lùi về sau, ánh mắt Thành vương chợt lóe lên, tiến lên trước bước, thoáng qua đem Thôi Oản ôm vào trong ngực. Thành vương ngốc, Thôi Oản hôm đó khóc nháo tìm chết, lại thu nha hoàn của , lại đến nơi hẹn, nhất định là có quyết đoán, chỉ là nữ nhân da mặt mỏng, được cho bậc thang, hai người thân mật mới chuyện được.

      đem Thôi Oản đặt lên giường, cúi đầu hôn nàng, "Oản Oản, mấy ngày nay ta đều nhớ nàng..."

      Thôi Oản nhắm mắt trốn.

      Đối mặt với mĩ nhân số số hai kinh thành, Thành vương sao có thể chút tâm tư hoa hoa, cũng cậy mạnh, chỉ ôm chặt người lời ngon tiếng ngọt, lúc thỉnh thoảng chiếm chút tiện nghi. Dần dần lời càng ngày càng ít, tiện nghi càng chiếm càng nhiều, Thành vương lại muốn nhịn, đem Thôi Oản áp lên giường, bừa bãi mà trìu mến tiến lên.

      Thành vương phải là thiếu niên vô tri mới ra đời, trước khi thành thân cùng Lý Hoa Dung ở chỗ tối cùng vài cung nữ tẩm cung qua lại, giấu kín nghiêm nghiêm thực thực để Lý Hoa Dung biết được. Đến bây giờ thành thân bốn năm cùng Lý Hoa Dung, đối với việc này sớm thành thạo, đặc biệt là đối phó với người như Thôi Oản, trong lòng đồng ý ngươi nhưng như cũ cố kỵ người, càng ra hết thủ đoạn, bức đến Thôi Oản cũng còn cách nào bảo trì đoan trang của nữ tử thế gia, mở miệng muốn cầu, quan hệ của hai người nháy mắt kéo gần, mới chuyên tâm hưởng thụ.

      động tĩnh giữa phu thê, kéo dài trọn vẹn nửa canh giờ.

      Nghỉ ngơi rồi, Thành vương ôm Thôi Oản ôn tồn: "Oản Oản tốt, nàng yên tâm, chỉ cần giúp ta, ta nhất định phụ nàng, ta cũng luyến tiếc phụ a, hận thể đêm đêm cùng nàng chỗ."

      bộ dáng bất kham nhất bị thấy qua, Thôi Oản chôn trong ngực lát, tự giễu : "Vương gia đừng có lừa ta nữa, ngươi cho là ta biết? Ta giúp ngươi, vương gia quay đầu liền giết ta diệt khẩu, vương gia đối với Lý Hoa Dung có thể lạnh tình như thế, sao có thể đối với ta động lòng ?"

      Thành vương cười cười, xoay người áp lên người nàng, nhìn mắt nàng : "Vừa rồi ta đối Oản Oản còn gọi là lạnh? Ta cùng người khác cũng có vui sướng qua như vậy. Oản Oản, sớm biết hôm nay, lúc trước cướp nàng từ sớm..."

      Thôi Oản che miệng , bình tĩnh nhìn lại: "Vương gia cần những lời này nữa, ta tin. Dù sao thành người của vương gia, vương gia muốn ta, ta phản đối cũng được, nhưng ta có nghi vấn. Vương gia cảm thấy ta làm thế nào mới có thể khiến cho huynh đệ bọn họ tàn sát lẫn nhau, về sau lại có thể bảo vệ Thôi gia, bảo vệ ta? Nếu như có kế sách hoàn hảo, ta thà rằng chết, cũng làm quỷ chết oan."

      ai có thể biến nàng thành ngốc tử.

      Thành vương ngơ ngác, sau đó cười khổ, lần nữa đổi lại nằm thẳng, đem Thôi Oản nằm lồng ngực , vừa vuốt ve sống lưng nàng vừa thở dài: "Nhìn ta, trước khi chạm vào nàng, chỉ muốn đem nàng kéo tới bên cạnh ta mưu đồ đại . Chạm nàng rồi, ngập trong lòng đầy trong đầu ta đều là nàng, còn chưa kịp tính toán tương lai đâu. Oản Oản yên tâm, ta nhất định tìm sách lược song toàn, nàng sao, có chủ ý gì tốt ?"

      Thôi Oản dán ở lồng ngực , nhìn bức tường đối diện : "Vương gia hỏi ta làm gì? Ta bị bức bách, bất đắc dĩ thể theo vương gia, vương gia để ta làm như thế nào, ta liền làm như thế đó, nhưng ngươi để ta chủ động mưu hại hai biểu ca, ta làm được."

      Thành vương "Ân" tiếng: "Cũng đúng, nàng là nữ nhân, thôi, Oản Oản an tâm chờ, ta có biện pháp báo cho nàng, chúng ta cùng nhau thương lượng, cần phải cam đoan có bất kỳ chỗ sơ suất."

      nghĩ quá đơn giản, chỉ muốn Từ Hạo si tình Thôi Oản, Thôi Oản chỉ cần đem Từ Tấn mời tới Hoài vương phủ, ở trong rượu hạ vài thứ, sau đó vu tội Từ Tấn khi dễ nàng, Từ Hạo kia manh động tất nhiên hướng huynh trưởng xuống tay. Bách Linh lại nhân lúc Từ Hạo chuẩn bị, giết Từ Hạo, Thôi Oản, tạo cảnh huynh đệ vì Thôi Oản tàn sát lẫn nhau, Thôi Oản cam lòng chịu nhục, tự vận mà chết.

      Kế hoạch sai, đáng tiếc đánh giá thấp Thôi Oản, đây cũng phải là nữ nhân gan , sợ phiền phức, chỉ biết đối với nam nhân khúm núm, nàng nghĩ xong đường lui của nàng rồi. Hiểu được điểm này, Thành vương như vậy muốn thông qua Thôi Oản chỉ dặn dò Bách Linh nhân lúc Từ Tấn Hoài vương phủ thầm bỏ thuốc cũng được, bởi vì Thôi Oản nếu có phần tâm cơ này, khẳng định phòng bị Bách Linh.

      Cũng tức là, phải mượn Thôi Oản được việc, còn thể để Thôi Oản táng cùng.

      Nữ nhân này, so với biểu muội còn thông minh hơn.

      Thành vương thích nữ nhân thông minh.

      Thôi Oản thông minh như vậy, còn sợ làm được việc? Cho dù mấy năm này có cơ hội, đợi phụ hoàng băng hà, Từ Tấn đăng cơ, ngược lại càng đơn giản, bởi vì khi đó huynh đệ Từ Tấn Từ Hạo chết rồi, có phụ hoàng truy cứu. Thôi Oản tùy tiện kéo ra thích khách hoặc là sắp xếp cho Từ Hạo thiếp thất làm quỷ chết oan liền có thể đem nàng đưa ra ngoài .

      Vì đại , Thành vương chờ được.

      Lồng ngực dâng lên hào hùng, thân thể cũng xúc động theo, Thành vương bắt lấy mĩ nhân bởi vì khiếp sợ muốn trốn, lại đè lên .

      ~

      Vào tháng 5, Phó Dung dần dần phát tâm tình Từ Tấn dường như tốt lắm, ban ngày ở tiền viện càng ngày càng lâu, ban đêm chở mình số lần đặc biệt nhiều, dường như có chuyện phiền lòng. Phó Dung hỏi , Từ Tấn , kế tiếp cũng xoay người , Phó Dung lại biết vẫn ngủ, chỉ là muốn cho nàng biết thôi.

      buồn lo cái gì đâu?

      Gia Hòa đế thân thể khôi phục được sai biệt lắm, tuy rằng thoạt nhìn già mười mấy tuổi, Thôi hoàng hậu thân thể vẫn khoẻ mạnh, bệnh họa . Trong nhà nàng cùng Trăn ca nhi cũng đều yên lành, chẳng lẽ, nhớ Lục đệ bờ Hoàng Hà?

      trước Đoan ngọ ngày, Phó Dung đem dây Trường Mệnh mới xâu đeo lên cổ tay con trai, cho điểm thêm cái chuông đồng mạ vàng. Trăn ca nhi cao hứng cực kỳ, sập tối phụ thân trở về khẩn cấp theo phụ thân khoe khoang. Nhi tử hoạt bát đáng , Từ Tấn tâm tình tốt chút, ngồi vào giường, từ trong lòng ngực lấy ra cái dây năm đó Phó Dung vì xâu, cũng cùng nhi tử khoe khoang: "Mẫu thân cũng đưa cho phụ thân ."

      Trăn ca nhi bắt lấy của phụ thân nhìn chút, ngẩng đầu : " có chuông!"

      Đại khái là cảm thấy của mình có chuông liền tỏ vẻ mẫu thân càng ưa thích chút, Trăn ca nhi môi mím lại, cười đến có chút đắc ý, mắt phượng híp lại, còn cho là mình nhếch miệng cười người khác đoán ra tâm tư riêng của đâu.

      Bộ dáng tự cho là thông minh giảo hoạt cực kỳ giống Phó Dung, Từ Tấn lòng cười, giả bộ mất hứng hỏi Phó Dung: "Ta sao có chuông?"

      Khó được như thế, Phó Dung đương nhiên muốn phối hợp, hướng Trăn ca nhi nháy mắt : "Bởi vì ta thích nhất Trăn ca nhi a, cho nên đưa Trăn ca nhi thứ tốt nhất ."

      Trăn ca nhi nhịn nổi, cái miệng mím chặt rốt cuộc toét ra, lộ ra hai hàng rang trắng .

      Mẫu thân quả nhiên thích nhất !

      Ban đêm nghỉ ngơi , Từ Tấn ôm thê tử động tay động chân.

      Xác định khôi phục tâm trạng tốt, Phó Dung trước giúp lần, sau đó nằm sấp ở lồng ngực , tròng mắt chăm chăm nhìn .

      Mắt to ươn ướt, như muốn lại thôi.

      Từ Tấn khó hiểu, xoa bóp cái mũi nàng: "Nhìn ta như vậy làm cái gì?"

      Phó Dung cười: "Vương gia đẹp mắt a, ta thích nhìn."

      Từ Tấn trong lòng hưởng thụ cực kỳ, nhưng cũng hồ đồ, sờ sờ tóc nàng : " , có phải muốn cầu cạnh ta hay ?"

      Phó Dung trừng mắt nhìn , quay người nằm lên gối đầu của mình, đưa lưng về phía : "vương gia nghĩ ta như vậy, ta nhìn chàng nữa được chưa?"

      Từ Tấn ha ha cười, đuổi tới, "Đừng đừng đừng, ta thích để Nùng Nùng nhìn, lại đây, tiếp tục nhìn ta, ta cũng hảo hảo nhìn nàng."

      Hai vợ chồng náo loạn trận, Phó Dung thấy bầu khí sai biệt lắm, từ trong ngực ngẩng đầu, lo âu hỏi: "Vương gia gần đây sao chứ? Ta nhìn chàng mấy ngày hôm trước đều rầu rĩ vui ."

      Từ Tấn mặt cười thoáng cái liền còn.

      Phó Dung thầm xong, khẩn trươngrũ rèm mắt xuống.

      Nàng cẩn thận như vậy, sợ như vậy, Từ Tấn đột nhiên sinh ra cỗ tự trách. Phó Dung sợ thành như vậy, có phải bởi vì kiếp trước quá lạnh hay , vẫn luôn lấy thân phận vương gia đối xử với nàng, cho nên đời này cho dù tốt mấy, nàng đều dám chỉ đem làm trượng phu bình thường?

      Nhất thời nửa khắc Từ Tấn cũng nghĩ được biện pháp triệt để bỏ băn khoăn của nàng, vậy chỉ có thể cho nàng lo lắng.

      nâng cằm nàng lên, ánh mắt ôn nhu: "Lục đệ kia gặp chút phiền toái, hôm qua ta phái người , Nùng Nùng đừng lo lắng, có việc gì."

      Phó Dung nghiêm túc quan sát thần sắc .

      Từ Tấn đột nhiên lộ ra nụ cười đắc ý: "Xem ra bản vương ngày càng đẹp mắt, mới để Nùng mê muội thành như vậy."

      Phó Dung phi : "Da mặt dày!"

      Từ Tấn ôm chặt nàng cho nàng chạy, ở bên tai nàng vô lại lời: "Nùng Nùng quang minh chính đại nhìn chằm chằm vào bản vương, rốt cuộc là ai biết xấu hổ?"

      Phó Dung lặng lẽ bĩu môi, nếu phải là muốn dò xét tâm , nàng mới ...

      Ít nhất nhìn lâu như vậy.
      hauyen2803, thanhbinh, Thanh Hằng54 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :