1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      a tự tin quá, đâu có ngờ là chị chỉ muốn tranh a càng xa càng tốt

    2. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      nếu PD k trọng sinh chắc muốn gả nhưng ai ngờ chị cũng trọng sinh như a nên khó đây
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. campham

      campham Well-Known Member

      Bài viết:
      175
      Được thích:
      3,056
      Chương 37
      Editor: Nguyen Thi
      Beta: Campham

      Từ Tấn bước , Phó Dung dùng góc chăn lau nước mắt rồi thò đầu ra lấy khí. Bị người khi dễ ngay trong nhà mình, Phó Dung khẳng định tức giận, dù tức giận nhưng vẫn có cảm giác chân thực. Sao lại dính dáng đến Từ Tấn? Từ Tấn hoàn toàn bất đồng với trí nhớ kiếp trước của nàng.

      Kiếp trước vô số lần đồng giường cộng chẩm, Phó Dung vẫn hiểu Từ Tấn bao nhiêu, hai người giống như kết nhóm sống chung. Ban ngày ở ngoài bận bịu quốc gia đại nàng biết, nàng tiêu dao ở hậu viện chăm sóc hoa cỏ. Đêm xuống, hưng trí tới, hai người ôm tồn phen, mệt mỏi rồi ngủ. Kiếp này, Từ Tấn nhiều, cười cũng nhiều, còn lời ngon tiếng ngọt dỗ nàng, biết ỷ thế hiếp người, cùng với vương gia nghiêm túc lạnh lùng trước kia như hai người khác nhau. thích nàng sao?

      Phó Dung sờ sờ môi, chợt nhớ tới chuyện quái dị, Phó Dung biết, kiếp trước nàng là nữ nhân duy nhất của Từ Tấn. Khi đó thiếu chút nữa tìm lầm địa phương thể lừa người khác được, cách khác trước khi gặp nàng, chưa từng chạm qua nữ nhân. Trái với ngây ngô kiếp trước, hôn rất điêu luyện, nhất định từng hôn.

      Chắc có qua lại với nương khác nhưng chưa tới bước cuối cùng… Nhất định phải nha hoàn trong vương phủ hay ca cơ kỹ nữ thanh lâu, là vương gia cần khắc khe chính mình. phải tiện tịch chắc là tiểu thư quan gia có chút thân phận, có lẽ Từ Tấn muốn đối đãi với nàng ấy như đùa giỡn với người bên ngoài, sợ làm ra chuyện hay nên chỉ hôn môi mà làm gì bên dưới?

      Vậy cũng đúng, nghe chậm chạp nạp thê thiếp nên hoàng thượng tức giận ít. Nếu thích nữ nhân, kinh thành có nhiều tiểu thư dung mạo xuất chúng vì sao sớm định ra người. Biết hôn nhưng biết làm cái kia…

      Lòng vừa động, Phó Dung hưng phấn ngồi dậy, chẳng lẽ Từ Tấn đoạn tụ như lời đồn? Chỉ như vậy mới có thể giải thích vấn đề. hôn nam nhân nhưng nam nhân có… Phó Dung lắc đầu muốn nghĩ tiếp, cân nhắc nguyên nhân Từ Tấn dị thường với nàng.

      Đại khái bộ dáng nàng dễ nhìn nên chuẩn bị ngoại lệ? Sau này nhìn vừa mắt, cũng phải thể cưới nên khi nàng nhiều lần cự tuyệt, mới thống khoái thu lại ngọc bội?

      Phó Dung càng khẳng định suy đoán khi nghĩ đến khuôn mặt tuấn của Hứa Gia, bằng sao phải tuyển thị vệ cao cường như vậy làm gì? Phó Dung gặp qua thị vệ bên người An vương, trừ thân thể cường tráng cùng người khác thực bình thường. Suy nghĩ cẩn thận, Phó Dung buông màn giường yên tâm ngủ.

      Phó phủ mảnh yên tĩnh, chung quanh Tề gia đèn đuốc sáng trưng. Tề Trúc bị nâng trở về, Tề phu nhân hôn mê bất tỉnh, Tề lão thái thái suýt nữa cũng bất tỉnh, may mắn tuổi lớn trải qua nhiều việc nên sau khi bình tĩnh liền sai nha hoàn làm việc đâu vào đấy, nấu nước nấu, chuẩn bị vải sạch chuẩn bị. Chính phòng an tĩnh, thầy thuốc nổi tiếng ở Tín Đô thành thục xử lý vết thương cho Tề Trúc, chung quanh chỉ có tiếng bước chân nha hoàn lui tới.

      Mệnh Tề Trúc tốt, tai bay vạ gió nhưng nàng nhanh trí lấy hai tay bịt mắt, chỉ là hai tay che được trán và cổ bị dầu nóng tạt vào, người may mà mặc y phục mùa đông dày. Tề Sách được xử lý kịp thời bị bỏng nặng nhưng đôi tay bị thương nghiêm trọng dám nhìn tới.

      Nghe tiếng rên rỉ đau đớn của muội muội hôn mê, Tề Sách vừa đau vừa hận người chịu khổ phải mình. Đó là muội muội thân sinh của , từ đến lớn được nâng niu như hoa như ngọc, chưa bao giờ ăn khổ nhưng làm ca ca bảo hộ được nàng. Nếu ham sắc tâm, lòng nghĩ đuổi theo Phó Dung, bỏ lại muội muội tiện nhân kia sao bắt muội muội làm lá chắn cho ả?

      Trong cơn tức giận, Tề Sách xoay người ra ngoài, mới tới cửa, quản gia vội vàng chạy tới: “Đại thiếu gia, Phó đại nhân và Phó phu nhân tới!”

      Tề Sách nhắm mắt lại, hít hơi sâu, ra tiếp đón. Phó Phẩm Ngôn và Kiều thị xuống xe, Tề Sách mới ra ngoài, Kiều thị đợi mở miệng nghẹn ngào: “A Trúc thế nào? Đều tại ta dung túng Nùng Nùng hồ nháo, Nùng Nùng ra ngoài chơi A Trúc cũng , đều là ta tốt…”

      Phó Phẩm Ngôn tiến lên vỗ vai thê tử, ý bảo Xảo Hạnh đỡ Kiều thị vào trước, ông nhìn Tề nhị lão gia và Tề Giản theo sau Tề Sách mới trầm giọng : “Bá Ngọc, nơi A Trúc có bá mẫu thăm nom, chúng ta đến thư phòng chuyện thế nào?”

      Đôi mắt Tề Sách đo đỏ mời ông đến thư phòng, Từ Yến muốn cùng nhưng bị Phó Thần gọi lại. Vào thư phòng, Phó Phẩm Ngôn khoát tay, lệnh nha hoàn bưng trà ra ngoài, nhìn Tề Sách : “Chính Đường mọi chuyện với ta, biết hiền chất tính xử lý ba kẻ kia thế nào?”

      Tề gia ở Tín Đô có uy vọng cực cao, lâu sau khi Tề Trúc gặp chuyện, Tề Sách phái người thăm dò tình huống đôi vợ chồng kia, chưa hỏi ràng bịt miệng đánh trận rồi nhốt vào sài phòng. Tề Sách nhìn Phó Phẩm Ngôn, trả lời mơ hồ: “Bọn họ hại A Trúc, thể bỏ qua.” Muội muội đời này bị huỷ, giết ba kẻ kia uổng là huynh trưởng.

      Phó Phẩm Ngôn thở dài, thương tiếc: “Bá phụ biết cảm thụ của ngươi, đổi thành Nùng Nùng, bóc lớp da của chúng còn đủ. Chỉ là tình đêm nay quá lớn, phỏng chừng cả thành đều biết, nếu họ chết lỡ bị người có tâm lợi dụng sợ là liên luỵ cả nhà ngươi. Hiền chất bằng giao cho quan phủ, nhà tù u ẩm ướt, chuột trùng nhiều, bệnh chết trong tù ai nghi ngờ.”

      Giết người là tội lớn, dù là huân quý trong kinh thành cũng công khai giết người. Tề Sách được nhắc nhở, trong đầu cũng khôi phục lý trí, đứng lên cảm tạ: “Gia phụ ở Thiểm Tây xa xôi, hai năm qua được bá phụ nhiều lần nhắc nhở, Bá Ngọc vô cùng cảm kích.” Trong nhà nhị thúc tầm thường vô vị, tính tình Tề Giản lạnh nóng, đủ mưu , tổ mẫu mọi chuyện đều đặt người muội muội, ai nhắc nhở . Nếu Phó Phẩm Ngôn đến chậm bước, chỉ sợ giết ba người kia.

      Phó Phẩm Ngôn đỡ dậy: “Nhất tay chi lao, hiền chất cần khách khí.”

      Tề Sách đứng thẳng, nhìn bên ngoài : “Sắc trời còn sớm, bá phụ, bá mẫu cũng nên về, sáng mai ta đem họ tới quan phủ.” Phó Phẩm Ngôn lưu lại có tác dụng gì, trong sân lát, Kiều thị cũng ra, hai vợ chồng lên xe ngựa, Phó Thần lưu lại Tề phủ.

      Vó ngựa đát đát, Kiều thị tựa vào ngực trượng phu, giọng thương thế của Tề Trúc: “Trung gian hoàn hảo nhưng hai bên mặt tốt, tóc cũng che hết.”

      Phó Phẩm Ngôn nắm tay bà xoa xoa, trầm thấp dặn: “Ngày sau Tề phủ làm khách, cần phải trông tốt con chúng ta, khắc cũng rời mắt khỏi nàng, có thể càng tốt. Dựa vào tâm tính của Tề Trúc chỉ sợ càng ghen ghét Nùng Nùng.”

      Kiều thị cần ông cũng biết, bất đắc dĩ : “Đáng tiếc có cách nào cắt đứt liên hệ… Hay là cuối tháng tư thiếp mang hai tỷ muội vào kinh? Chúng ta để Nùng Nùng ở lại kinh thành, cần đề phòng tiểu nhân, Chính Đường khảo thí thị vệ hơn phân nửa thành vấn đề, huynh muội tụi nó ở kinh thành cũng có bạn.”

      Phó Phẩm Ngôn nhíu mày, cúi đầu nhìn bà: “Vậy bà muốn Nùng Nùng ở kinh thành bao lâu? Cuối năm có thể ta cũng được điều về kinh thành, huống hồ bên kia ta thân, Nùng Nùng mình ở hậu viện gặp chuyện gì Chính Đường thể ứng phó kịp.”

      Kiều thị chớp mắt, đột nhiên ôm cổ trượng phu, mềm giọng cầu : “Vậy ông mau nghĩ cách điều đến kinh thành, ông có bản lãnh như vậy, sớm chút rời địa phương đầm rồng hang hổ này.”

      “Bà nghĩ ta muốn?” Phó Phẩm Ngôn đem thê tử ngồi đùi mình làm hai người đối mặt, trán kề trán chuyện: “Bản lĩnh của ta lớn cũng thể bà cầu cái gì đều có… Mà thôi để nhìn xem, nếu Nùng Nùng thích ở lại, đợi cuối năm có lệnh điều xuống lại an bày tiếp. Còn nó thích bà mang nó về, dù có Tề phủ ta cũng bảo hộ nó chu toàn.” Nếu ông cũng lưu lại mạng của Tề Trúc.

      “Thiếp biết.” Kiều thị cười hôn ông cái, trước khi ông phản ứng lại che miệng lại, nhớ tới chuyện khác thanh càng thêm thấp: “Đêm nay người nọ lưu tại Tề phủ, có thể chịu nổi mà khai ra chúng ta ?”

      Phó Phẩm Ngôn cười cười: “Yên tâm, chỉ biết lấy tiền, biết thay ai làm việc, thứ hai ở bên ngoài trêu chọc quả phụ, nhi tử ba tuổi. Đêm nay khai, có thể lấy tiền đoàn tụ vợ con, còn khai những chết mà cả con cũng phải chết, bà chọn bên nào?”

      Kiều thị cực khiếp sợ: “Mùng 6 Nùng Nùng bị bệnh, đến giờ mới 8, 9 ngày, ông sao tra ra như thế?”

      “Chính bà tướng công của bà bản lĩnh, nhanh vậy liền quên?”

      Kiều thị tay ôm cổ ông, tay kia cách lớp quần áo trước ngực ông vẽ vòng tròn: “Thiếp có vậy sao? Sao thiếp nhớ?” Bà giảo hoạt mà quyến rũ, Phó Phẩm Ngôn cúi đầu liền hôn, hai vợ chồng giằng co lúc, rất nhanh liền về tới nhà, Kiều thị nhớ tới chuyện: “Vậy ông sợ về sau lấy chuyện này uy hiếp chúng ta sao? Hoặc cẩn thận làm lộ ra?”

      Phó Phẩm Ngôn cắn lỗ tai bà: “Đương nhiên sợ, nên về được!”

      câu thành tiên tri, trung tuần tháng hai, dân chúng trong thành dường như quên thảm án vào đêm nguyên tiêu. Ác hán ở trong tù bị nhiễm bệnh hiểm nghèo, thi thể bị cuốn chiếu ném vào bãi tha ma ai quan tâm.

      Tề phủ nhận được tin, sai người đưa phần tạ lễ. Sau khi Tề Trúc biết đem đồ trong phòng đập hết, Tề Sách vội chạy tới giải thích: “Phó gia giúp chúng ta nên chúng ta phải cảm tạ, muội ở đây làm gì?” Sau khi lành bệnh, tính tình Tề Trúc đại biến, hai ba ngày Tề Sách phải tới trấn an, phí tâm cố sức nên cũng gầy vòng.

      đầu Tề Trúc đội mũ che, khuôn mặt mơ hồ , chỉ có tiếng khóc truyền ra: “Giúp gì? Đều tại Phó Dung, ca ca mới bỏ rơi muội. Muội rơi vào kết cục này đều do nàng hại! Huynh còn tặng đồ cho họ, đừng cho muội biết lòng huynh nghĩ gì, phải muốn lấy lòng Phó Phẩm Ngôn, làm ông ta gả Phó Dung cho huynh? Tề Sách huynh nghe cho kỹ, muội cho huynh cưới nàng! Huynh còn nhận muội là muội muội được lấy nàng!”

      Thét lên tiếng cuối cùng mang theo nức nở, nằm sấp bàn ô ô khóc lên. Tề Sách đứng tại chỗ nhìn muội muội khóc tuyệt vọng, trong lòng rất ràng, muội muội đơn thuần là giận chó đánh mèo, nàng hận Phó Dung hi vọng cưới nàng ấy.

      “A Trúc đừng khóc, tất cả nghe muội.” Tề Sách do dự lâu rất nhanh ngồi bên cạnh, cầm lấy tay quấn lụa trắng của muội muội: “A Trúc thích ta lấy.” xin lỗi nàng, là thiếu nàng, cùng muội muội so sánh Phó Dung tính là gì?

      Nhưng khi quyết định, Tề Trúc đột nhiên ngừng khóc, chậm rãi ngẩng đầu, hạ nửa mũ che nửa bên mặt đỏ sậm như như : “, ca ca cưới nàng , huynh nhất định phải cưới nàng, muội chỉ cần nàng làm chị dâu.”

      Cả đời nàng ai thèm lấy, nàng muốn Phó Dung bồi nàng, nàng khổ Phó Dung đừng nghĩ tới ngày lành. Tề Sách cứng người, thể tin mà nhìn muội muội.

      “Ca ca thích nàng sao?” Tề Trúc thu tay khinh khỉnh hỏi. Tề Sách gì, biết qua bao lâu tiếng trầm thấp: “Hảo” mới từ trong miệng nam nhân truyền ra, khó có thể nghe thấy.
      Last edited: 20/1/16

    4. cá cơm

      cá cơm Active Member

      Bài viết:
      69
      Được thích:
      155
      Làm như việc lấy hay ko lấy Phó Dung, 2 người quyết định là được đấy :yoyo27:
      Suuuly, rabbitphan, JupiterGalileo3 others thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      em nhà này ngây thơ đừng hỏi luôn :yoyo67:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :