1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Chuyện lại tới tai a Tấn rồi, chọn đc 2 cung nữ cũng khéo.
      Truyện nào edit mà cũng có tốc độ như nàng quá tuyệt vời, thank nàng

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆Chương 222

      Trong thiên điện khác, Thái Tử phi, Khang vương phi ngồi dựa sát vào nhau, Phó Dung, Thôi Oản ngồi chung chỗ, Lý Hoa Dung nhìn 4 người, chính mình tìm chỗ ngồi, có lôi kéo làm quen bên nào.

      Khang vương phi cười nhìn náo nhiệt. Trước đây Đoan phi, Vĩnh Ninh công chúa đem Hoàng Hậu nhìn vào trong mắt, hai nhà quan hệ như nước với lửa. tại Lý Hoa Dung mặt mũi nào hướng về phía Đông cung bên này, Phó Dung hại cả nhà nàng, Thôi Oản là thân chị em dâu của Phó Dung, Lý Hoa Dung càng chủ động lại gần, chỉ có thể quạnh.

      Mắt thấy Lý Hoa Dung ngẩng đầu ưỡn ngực, cao ngạo như trước, Khang vương phi nhịn được chế giễu : "Lâu rồi thấy, Ngũ đệ muội gầy ít a."

      Lý Hoa Dung nhìn nàng cái, thản nhiên : "Để Nhị tẩu nhớ mong, ta sao."

      Khang vương phi cười nhạo: "Ngươi ở đâu nghe được ta nhớ mong ngươi ? Ta..."

      "Phụ hoàng bệnh nặng, các ngươi đều đừng nữa, cẩn thận kinh động phụ hoàng." Thái Tử phi vui nhắc nhở.

      Nàng trước nay biết nguyên tắc, Khang vương phi ngượng ngập ngậm miệng thành , Thái Tử phi nhìn về phía Lý Hoa Dung, lại thấy trong mắt Lý Hoa Dung có cảm kích mơ hồ. Thái Tử phi ngạc nhiên, có chút hoài nghi chính mình có phải nhìn nhầm rồi hay , nàng cũng quen thuộc Lý Hoa Dung , nàng ấy sao có thể...

      Ngay sau đó thấy Lý Hoa Dung hơi thể tránh hướng nàng gật gật đầu, lập tức rũ hai mắt xuống, dường như thiện ý vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

      Thái Tử phi bản năng nhìn về phía Phó Dung Thôi Oản, thấy các nàng lưu ý bên này, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư động lên.

      nhà mẹ đẻ Lý Hoa Dung vì Phó Dung mà chết, Đoan phi mẫu thân Thành vương vì Phó Dung mà chết. Vợ chồng Thành vương hận nhất, nhất định là hai người Từ Tấn Phó Dung, biển máu thù sâu trước mặt, cùng Đông cung rạn nứt tính là gì. Thành vương cùng hoàng vị cơ bản là vô duyên, lúc này thiện ý của Lý Hoa Dung có phải tỏ vẻ Thành vương muốn đầu nhập vào Đông cung bọn họ hay ?

      Xem bọn họ về sau biểu như thế nào .

      Thái Tử phi rất nhanh bình tĩnh lại.

      Phó Dung lực chú ý đều ở người Lý Hoa Dung. Muốn lúc này người hận nàng nhất, trừ Lý Hoa Dung ra thể là ai khác. Lý Hoa Dung nếu là hung hăng trừng nàng, Phó Dung cảm thấy rất bình thường, tại trong mắt Lý Hoa Dung giống như có nàng, Phó Dung cả người phát lạnh.

      Bình tĩnh biểu , nghĩa là Lý Hoa Dung càng có tính toán nguy hiểm, thế cho nên khinh thường biểu tranh đấu bên ngoài.

      Lại nhìn Thôi Oản bên cạnh vẻ mặt lo lắng, nghĩ tới trong lòng nàng khả năng cũngcó mưu tính mình, Phó Dung cả người càng được tự nhiên.

      Nàng là người lười, đổi là bình thường, ngồi đêm như vậy Phó Dung khẳng định chịu được. May mắn bên mình ngồi hai người tâm cơ khó lường, Phó Dung thế nhưng ngủ gà ngủ gật, vẫn thức tới buổi sáng. Cao Đức lại đến bắt mạch cho Gia Hòa đế, xác định Gia Hòa đế nguy hiểm tính mạng, sau này chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, Phó Dung thầm thở phào nhõm, vì chính mình rốt cuộc có thể về nhà .

      Thục phi, Nhu phi làm chủ, để con dâu mỗi người về phủ đệ chăm sóc đứa trước, các vương gia tiếp tục lưu lại trong cung trông giữ.

      Loại thời điểm này, cũng có thời gian khanh khanh ta ta, Phó Dung xa xa cùng Từ Tấn nhìn nhau, liền cùng đám người Thôi Oản xuất cung .

      Trong vương phủ, Trăn ca nhi tìm nương.

      Phó Dung mau chóng từ trong ngực nhũ mẫu nhận lấy Trăn ca nhi, lệnh cho mọi người xuống, nàng ở trong phòng dỗ nhi tử, trong lòng lo lắng.

      Trong ký ức, Gia Hòa đế bệnh lần này triệt để bị thương thể cốt, trước sau chịu nỗi đau mất con, tức giận Thái Tử tạo phản, rất nhanh liền . Dường như 2 năm kế tiếp tất cả rung chuyển, đều là từ cơn bệnh này của Gia Hòa đế mà xuất .

      Nghĩ tới sang năm mùa thu Từ Tấn phải xuất chinh, Phó Dung liền sợ hãi. Biên quan quân tình nàng chút cũng hiểu, nhắc nhở Từ Tấn được, dù sao Phó Ninh là nàng bình thường tiếp xúc, nàng mơ tới nàng ấy xảy ra chuyện cũng có chút đạo lý, nhưng nàng vừa mở mắt liền cho Từ Tấn nàng mơ thấy người Hồ xâm phạm, có thể tin mới là lạ.

      phiền muộn đâu, cái tay ú nần đột nhiên đưa tới nàng trước mặt.

      Phó Dung hoàn hồn, đáng tiếc chậm, cái tay kia sờ hố trán nàng. Tối hôm qua Gia Hòa đế bệnh nặng, Phó Dung đương nhiên thể cài hoa điền chọc mắt người khác, liền thả tóc mái, lúc này bị nhi tử phát , nhìn mắt phượng tò mò, Phó Dung trong lòng ấm áp, hôn khuôn mặt nhắn của Trăn ca nhi : "Sờ cái gì a, tay Trăn ca nhi cũng có hố a."

      xong nắm lấy tay , ấn lưng bàn tay tiểu oa oa.

      Trăn ca nhi đảo mắt liền quên hố của mẫu thân, xem xét lát tay của mình, lại ôm lấy tay mẫu thân nhìn, miệng cười toe toét: "Nương cũng có!"

      Tiểu tử ngây thơ vô ưu, Phó Dung trong lòng cũng dễ chịu chút.

      Màn đêm buông xuống, Từ Tấn hồi phủ, trấn an Phó Dung hai câu, ôm nhi tử cái, quay người lại viện Trương tiên sinh, lang trung vương phủ.

      "Tiên sinh có biết đây là bệnh gì? Có nghiêm trọng hay ?"

      có chỉ mặt gọi tên, Từ Tấn chỉ đem tình hình Gia Hòa đế phát bệnh kể lại lần.

      Trương tiên sinh ở vương phủ, tối hôm qua Gia Hòa đế xảy ra chuyện đương nhiên cũng nghe được tin tức, trong lòng rất ràng Từ Tấn tới ai, chỉ làm bộ hồ đồ, lòng bệnh tình: "Đây là túng dục quá độ, tửu sắc xâm thể, bệnh phát mười người chết tám. Người này có thể nhặt về cái mạng quả may mắn. Người trẻ tuổi phạm loại bệnh này, hảo hảo điều dưỡng mấy năm còn có thể khôi phục, lão giả trụ cột hỏng rồi, bất quá chỉ cần từ đây tự hạn chế, túng sắc quá độ, cũng có vấn đề quá lớn."

      Từ Tấn gật gật đầu, đứng lên : "Đêm nay vừa , mời tiên sinh giữ bí mật."

      Trương tiên sinh trịnh trọng gật đầu.

      Từ Tấn nhanh đến Phù Cừ viện.

      sập tối mùa đông, gió lạnh thấu xương, Từ Tấn rất chậm, trong đầu là tình hình cùng phụ hoàng chung đụng từ đến lớn.

      Phụ hoàng là Hoàng Thượng, có thể cho mẫu thân nhiều năm sủng ái như vậy, xem như là tốt lắm. Cùng Phó Dung so sánh, mẫu thân đương nhiên sống rất như ý, nhưng Từ Tấn giảng đạo lý như vậy, nguyện ý một đời trông giữ mình Phó Dung, gặp được Phó Dung là may mắn của . Mẫu thân cho dù tốt mấy, nàng phải người kia trong lòng phụ hoàng, có lẽ phụ hoàng căn bản độc sủng bất cứ người nào, cho nên Từ Tấn có cách nào vì thế hận .

      Mà phụ hoàng đối với thương , xác xác thực thực vượt xa đám người Thái Tử.

      Từ Tấn muốn cái vị trí kia, lại chưa bao giờ hy vọng phụ hoàng xảy ra chuyện để sớm được ngồi lên.

      chỉ là muốn, sớm hơn hay trễ hơn chút quan hệ.

      Đời trước phụ hoàng giấu giếm quá nghiêm mật nguyên nhân chân chính bị bệnh, biết chân tướng, mẫu thân cũng biết. Cho nên đời này cản trở Lệ phi tiến cung, mà là lợi dụng nàng đả kích Hoàng Hậu, Thái Tử. Hoàng Hậu chết rồi, Từ Tấn vốn định trước bắt ra người châm ngòi quan hệ huynh đệ bọn họ. Nhưng tại, muốn Lệ phi chết, muốn nàng triệt để biến mất bên người phụ hoàng. Lệ phi chết rồi, có sắc đẹp cám dỗ, phụ hoàng mới có thể trở về là phụ hoàng vẫn chú trọng bảo dưỡng kia.

      Nhưng Lệ phi phải chết được có giá trị.

      ~

      Gia Hòa đế ốm đau liệt giường, lệnh cho Thái Tử thay thế chủ trì tảo triều, nhưng tất cả tấu chương đều phải đưa tới Sùng Chính điện, do Vạn Toàn đọc cho nghe, khẩu thuật ý chỉ, lại do Thái Tử viết thay phê duyệt.

      Thái Tử rất thoả mãn, nghi kị trước đó đều còn, an an phận phận làm chân chạy cho Gia Hòa đế.

      ngày này, buổi trưa, Quản như cũ đến hầu hạ Gia Hòa đế dùng bữa, vừa vặn Thái Tử có việc trì hoãn lát, còn chưa .

      Quản liền ra phía sau, đợi Thái Tử rồi mới vào.

      Dùng xong cơm, Gia Hòa đế ngủ rồi, Quản dẫn Hạ rời .

      đường Quản cùng Hạ chuyện, hỏi hai lần được đáp lại, vừa quay đầu, liền thấy Hạ thất thần thất sắc, vẻ mặt khát khao.

      "Nghĩ cái gì vậy?" Quản cười hỏi nàng.

      Hạ đỏ mặt lắc lắc đầu. Quản trong lòng sinh nghi, sau khi trở về mình lưu Hạ lại, muốn hỏi ràng.

      Hạ , Đông Tuyết là người tâm phúc bên cạnh Quản , ngấm ngầm ở chung cũng tương đối hiền hoà, thấy Quản chấp nhất, nàng ngồi vào trước giường, vừa đấm chân cho Quản vừa cúi đầu giọng : "Nô tài , nương nương được cười."

      Quản ôm lò sưởi tay, thúc nàng mau.

      Hạ xấu hổ : " ra cũng có gì, nô tài chính là cảm thấy Thái Tử rất dễ nhìn. Trong mấy vị hoàng tử, Thái Tử và Túc vương đẹp nhất, bất quá Túc vương luôn đanh mặt, bằng Thái Tử hay cười, nhìn dễ thân cận... Đáng tiếc Thái Tử phi dung mạo kém chút. phải mình nô tài cảm thấy đáng tiếc, trong cung rất nhiều người đều Thái Tử xứng đáng có Thái Tử phi đẹp hơn đâu."

      Quản nghe, khỏi nghĩ tới tình cảnh đêm đó Thái Tử đỡ lấy nàng.

      Quả thực rất tuấn mĩ, rất ôn nhu.

      Nàng lại nghĩ tới Thái Tử phi, gương mặt như vậy làm sao xứng được với Thái Tử?

      Nếu là nàng...

      Quản trong lòng chua xót. Gia Hòa đế trước khi sinh bệnh nhìn bộ dáng chỉ như bốn mươi mấy tuổi, ung dung nho nhã, Quản liền quên qua 50 tuổi. Cơn bệnh này qua, Gia Hòa đế bỗng chốc dường như già hẳn , Quản nhất thời nhận thấy được chênh lệch giữa hai người. Nàng mới mười sáu a, nàng đẹp như vậy, nếu như nàng có thể tiến cung sớm mấy năm, có phải có thể chỉ cho Thái Tử hay ?

      đúng, Gia Hòa đế thích nàng như vậy, sớm thấy nàng trước, như thường lưu nàng lại làm phi tử .

      Nhưng Gia Hòa đế thích nàng sao?

      phải.

      Gia Hòa đế vẫn gọi nàng là Đình Đình, Quản hỏi, Gia Hòa đế cùng nàng chuyện Chung Đình. Bởi vì hai người giống nhau như đúc, tính tình cũng giống nhau, Gia Hòa đế nhận định nàng là Chung Đình chuyển thế. Quản tin lắm, nhưng nàng thích Gia Hòa đế bởi vậy đối với nàng sủng ái, nàng cũng dám chính mình phải, sợ Gia Hòa đế tức giận...

      Nàng chỉ là nông nữ, Gia Hòa đế là Hoàng Thượng a, đương nhiên cái gì chính là cái đó.

      Gia Hòa đế yên lành, Quản để ý tới, an tâm hưởng thụ nam nhân thịnh sủng. Song tại, Quản chẳng biết tại sao cảm thấy ủy khuất, nàng hi vọng gặp được nam nhân chân chính thích nàng, Quản , phải đem nàng làm nữ nhân thay thế.

      ánh mắt Thái Tử kinh diễm lại lên trong đầu.

      Quản vô ý thức vuốt ve hoa văn lò sưởi tay, Thái Tử, có phải hay ...

      Sập tối phát Thái Tử từ cửa bước ra, Quản bước chân tự giác chậm lại.

      Thái Tử nhìn thấy nàng, ánh mắt đọng lại.

      trong mắt là thưởng thức mĩ nhân, những cái khác Quản hiểu, loại ánh mắt này nàng vẫn có thể nhìn hiểu.

      Tim đập hiểu sao nhanh hơn, Quản hơi hơi đỏ mặt, rũ rèm mắt xuống, tiếp tục về phía trước.

      Hai người gặp thoáng qua.

      Thái Tử hàng năm pha trộn ở trong đống mĩ nhân, nhìn sườn mặt Quản đỏ bừng, nào có hiểu ?

      Sợ bị người phát giác, về phía trước, bước mấy bước, nhịn được quay đầu.

      Quản muốn vào, liếc mắt phát giác Thái Tử dừng lại, nàng nghiêng đầu nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng nàng hoảng hốt, vội vàng tránh vào trong.

      Buổi tối hôm đó, Hạ gác đêm ở trong lư hương trộn lẫn chút gì đó.

      Quản nằm mơ, mơ thấy Thái Tử, ôm nàng, ôn nhu quấn quýt si mê...

      "Nương nương, nương nương ngươi tỉnh tỉnh..."

      Có người ở bên tai la lên, Quản mở choàng mắt, thở hồng hộc.

      Hạ mặt mày đỏ rực, nhìn bên ngoài, giọng hỏi: "Nương nương mơ thấy Thái Tử ?"

      Quản hoảng hốt, bất tri bất giác phát chăn người rơi xuống hơn nửa, nàng tay còn nắm chính mình...

      Quản bỗng nhiên túm chăn lên, vội vã thanh minh cho bản thân: "Ta, ta có, ngươi bậy gì đó?" Nàng có phải hô ra tiếng hay ?

      Hạ trấn an thay nàng lau mồ hôi, ôn nhu dỗ : "Nương nương đừng sợ, nô tài ra, Thái Tử tốt như vậy, nô tài thấy Thái Tử hình như đối với nương nương cũng có ý, nương nương động tâm là chuyện thường tình..."

      Quản khó có thể tin nhìn chằm chằm vào nàng.

      Trong mắt Hạ lên tiếc hận, hạ giọng : "Kỳ nô tài vẫn luôn cảm thấy nương nương cùng Thái Tử càng xứng... Ai, Hoàng Thượng cho dù tốt mấy, khẳng định phải trước nương nương. Đến lúc đó nương nương vẫn là tuổi trẻ như cũ, nên làm thế nào? Nô tài là người của nương nương, nương nương tốt nô tài mới có ngày lành. Cho nên nô tài bạo gan thẳng, thừa dịp tại Thái Tử thích nương nương, nương nương nên lung lạc Thái Tử mới đúng. Như vậy tương lai Hoàng Thượng xảy ra chuyện, nương nương dựa vào Thái Tử sủng ái, chỉ cần đổi thân phận, có thể làm sủng phi ở hậu cung này như thường!"

      Quản triệt để choáng váng.

      Hạ quỳ xuống: "Nương nương nguyện ý tính toán lâu dài, nô tài đem hết khả năng phụ tá nương nương ổn thỏa. Nhược bằng nương nương chỉ nghĩ độc thủ phòng trống, u buồn mà chết, nô tài cũng tuyệt đối nhắc lại nửa câu đại nghịch bất đạo."

      Quản còn chưa hoàn hồn, mờ mịt nhìn tâm phúc quỳ ở nơi đó, trong đầu khuôn mặt Gia Hòa đế già nua cùng thân ảnh Thái Tử cao thẳng giao thoa biến hóa, rất lâu sau đó, cuối cùng mới định lại người.
      Last edited by a moderator: 8/1/17
      hauyen2803, thanhbinh, Thanh Hằng52 others thích bài này.

    3. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Nàng đăng nhầm chương 222 2 lần rồi, hnay diễn đàn làm sao vào khó quá :-(

    4. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Cuối cùng cũng vào đc diễn đàn, chờ nàng trở lại :yoyo63:

    5. Châu Lương

      Châu Lương Active Member

      Bài viết:
      107
      Được thích:
      88
      chéc kế sách dẫn dụ bà quản mê hoặc thái tử là chủ ý của từ tấn,1 mũi tên trúng 2 chim ,hay

    6. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Ko phải ta lười mà hì hụi mãi ko post được ý.


      ☆Chương 223



      Gia Hòa đế ở giường nằm 1 tháng, lại dày công điều dưỡng thêm. Đêm giao thừa tế tổ, Phó Dung nhìn từ xa, chỉ cảm thấy Gia Hòa đế thân long bào vàng sáng khôi phục tinh thần đến bảy tám phần, ngoại trừ đầu ràng nhiều tóc bạc hơn.

      Gia Hòa đế lành bệnh, xem như là đại hỉ bậc nhất năm nay.

      Tế tổ kết thúc, Phó Dung dẫn Trăn ca nhi Chiêu Ninh cung, Thôi Oản đương nhiên cũng tới.

      Trăn ca nhi sắp đầy hai tuổi, thời điểm cực kỳ thích chơi với mọi người, Thôi Oản đưa tay cho , cũng ngoan ngoãn gọi "Lục thẩm". Thôi Oản rất là hâm mộ. Lúc Thục phi nắm tay Trăn ca nhi dạy vẽ trâu vàng nàng tự đáy lòng với Phó Dung: "Tứ tẩu tốt, Tứ ca ở nhà còn có Trăn ca nhi bồi ngươi. giống ta, Lục ca ban ngày làm công , ta ở nhà mình thú vị chút nào."

      Từ Hạo đại hôn rồi, Gia Hòa đế an bài công cho , Thành vương ra hiếu cũng bận rộn, trong năm hoàng tử, chỉ có Khang vương nhàn rỗi.

      Phó Dung cũng trải qua những ngày tháng đó, cười : "Muội muội đừng gấp, đợi ngươi mang thai lại hoài niệm lúc thanh nhàn này. Ngươi đừng nhìn Trăn ca nhi bây giờ ngoan ngoãn, giở chứng lên đến ta cũng hận thể đem ném ra ngoài."

      Nhớ tới lúc Trăn ca nhi làm người ta tức điên, Phó Dung thanh có chút lớn, bên kia Trăn ca nhi nghe được, nghiêng đầu nhìn nàng.

      Phó Dung làm bộ tức giận trừng : "Lần trước ai nằm ở giường lăn lộn?"

      Đầu tháng tuyết lớn, Trăn ca nhi nằm sấp ở cửa sổ kính màu muốn ra bên ngoài chơi. còn , Phó Dung sợ ra ngoài bị lạnh sinh bệnh, cho phép , giọng mềm lời dỗ dành. ngờ tiểu tử thối đột nhiên nằm giường khóc nháo lên, chọc Phó Dung tức đến sặc, rồi lại chịu được nhi tử khóc, dỗ nửa ngày được, Phó Dung che mắt giả vờ khóc, Trăn ca nhi mới ngoan.

      Tiểu tử dù tinh nghịch, vẫn biết hiếu thuận .

      Trăn ca nhi cũng nhớ chuyện đó, thấy mẫu thân trừng mắt, chớp chớp mắt, nhìn mẫu thân, nhìn chằm chằm vào trâu vàng vẽ giấy, nhìn lát lại vụng trộm nhìn mẫu thân. Thấy mẫu thân còn nhìn , Trăn ca nhi ở trong ngực tổ mẫu vặn vẹo uốn éo thân mình nho . Vừa muốn chuyển về bỗng nhiên nhìn thấy mẫu thân cười, quả thực giống như sau cơn mưa trời lại sáng, Trăn ca nhi lập tức nhếch miệng cười, nắm chặt bút lung tung vạch hai nét.

      Thục phi bất đắc dĩ.

      Phó Dung thấy nhi tử tay dính mực nước, cầm khăn qua giúp lau.

      Thôi Oản càng thêm hâm mộ, nhìn bụng mình, thầm sốt ruột.

      Bất tri bất giác bên ngoài sắc trời tối xuống.

      Hậu cung có Hoàng Hậu, các triều thần mấy lần khuyên Gia Hòa đế lần nữa lập hậu, đều bị Gia Hòa đế bác, năm nay cơm tất niên các nữ quyến đặt ở Chiêu Ninh cung. Mặt trời đỏ ngã về tây, Nhu phi Thái Tử phi đám người lục tục tới. Lúc Khang vương phi tới, còn chưa vào cửa, trước hết nghe thấy thanh Trân tỷ nhi hưng phấn gọi các đệ đệ, Chương ca nhi Hủ ca nhi Trăn ca nhi, sót ai, chỉ có thân đệ đệ nàng bởi vì quá , mang tới.

      Hủ ca nhi nghe được tỷ tỷ tới, lập tức chạy tới cửa.

      Chương ca nhi từ giường xuống, đứng đất.

      Chỉ có Trăn ca nhi bởi vì cùng Trân tỷ nhi quen, hai mắt nhìn ra cửa, tiếp tục chơi cầu vàng chạm rỗng hình cửu long trong tay.

      Trân tỷ nhi thường Đông cung, đối với Hủ ca nhi Chương ca nhi đều rất quen thuộc, càng ưa thích đùa Trăn ca nhi, gấp đến độ Hủ ca nhi túm xiêm y tỷ tỷ, hi vọng tỷ tỷ bồi mình thêm. Trẻ con tức giận cao hứng đều khiến người thích, Hủ ca nhi nhiệt tình ngược lại càng khôi hài, phòng nữ quyến đều cười.

      Quản trong tiếng cười kia vào.

      Phó Dung quay đầu nhìn lại, có chút giật mình.

      Quản như trước trang điểm lộng lẫy, nhưng nàng khí sắc càng tốt, mặt phấn má đào, đôi mắt ngập nước, như là mẫu đơn được mưa móc làm dịu, lúc mời nhận long sủng có lộ ra kiều thái tại. Phó Dung khỏi buồn bực, hơn hai tháng nay Gia Hòa đế thân thể suy yếu, hẳn là có tâm tư thương nàng ?

      Chẳng lẽ Gia Hòa đế muốn phong nàng làm quý phi ?

      Phó Dung càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán này có đạo lý, nàng quên đời trước Quản tấn chức Quý phi khi nào, chỉ nhớ được trước khi Từ Tấn xuất chinh nàng ấy là Quý phi .

      Ánh mắt chuyển tới người Thục phi, Phó Dung bội phục bản lĩnh Quản có vận khí, có hoàng tử, còn có thể được Gia Hòa đế thịnh sủng như thế.

      Quản lực chú ý lại đặt ở người Thái Tử phi cùng trắc phi Tiêu thị sau lưng nàng.

      Thái Tử phi tuổi khoảng 24-25, dung mạo nổi bật, toàn dựa vào trong nhà chống lưng mới được chọn làmThái Tử phi. Tiêu thị tuy đẹp, so với nàng kém xa, Quản chút nào để vào mắt. Toàn bộ Đông cung, duy nhất làm cho nàng có chút áp lực chính là trắc phi Phó Ninh, ngày hôm trước lại sinh cho Thái Tử nữ nhi, ở cữ tại nhà mẹ đẻ.

      Nghĩ tới Phó Ninh, Quản lặng lẽ nhìn về phía Phó Dung, nàng đối với Phó Ninh có ấn tượng gì, chỉ nhớ được là mĩ nhân, chẳng lẽ đẹp như Phó Dung?

      Yến hội tan, Quản trở về Sùng Chính điện.

      Gia Hòa đế lâu chạm vào nàng, là trước khi triệt để khỏi hẳn muốn phân phòng ngủ cùng nàng. Quản cầu còn được đâu, rửa mặt xong, Quản cùng Hạ : "Ngươi còn nhớ được vị trắc phi kia của Thái Tử, họ Phó, bộ dáng ra sao? Nghe là mĩ nhân, là Thái Tử sủng ái nhất ."

      câu sau kia trong giọng ràng mang theo vị chua.

      Hạ cười khẽ, vừa chải tóc cho nàng vừa giọng : "Nương nương nghĩ những kia làm cái gì, vị kia có đẹp, còn có thể đẹp hơn nương nương? Nhìn tại Thái Tử đối với nương nương bộ dáng si mê, chỉ sợ sớm đem đối phương quên sạch . Nương nương muốn biết, mấy ngày nữa tới hành cung, nương nương tự mình hỏi Thái Tử ."

      Gia Hòa đế bệnh nặng mới khỏi, định mùng năm hành cung Thang Sơn phía Bắc kinh thành, ngâm ôn tuyền, định tới mùng chín lại trở về. Thái Tử nhận được tin tức, trong thư với Quản tìm cơ hội sắp xếp hai người lén hẹn hò lần, phải giống hai tháng này, chỉ có thể mặt mày đưa tình.

      Quản xem xong liền đốt nhưng ám chỉ mờ ám bên trong lại nhớ ràng rành mạch, mặt phát nóng trận, rồi lại vô cùng sợ hãi, nắm lấy tay Hạ : "Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ bị Hoàng Thượng biết làm thế nào đây?"

      Hạ thuần thục trấn an : "Nương nương yên tâm , Thái Tử làm việc ngài còn chưa yên tâm? Ngài xem hai tháng này chúng ta phải vẫn yên lành?"

      Lang có tình thiếp có ý, hai người nhìn hợp mắt, Thái Tử tính cách phong lưu, sớm phái người cùng nàng tiếp tới, thầm chuyển lời.

      Nghĩ tới Thái Tử, Quản trong lòng hơi an ổn. Thái Tử dám thích nàng, nhất định là có sách lược vẹn toàn ?

      Chính là biết tại hành cung gặp được, Thái Tử làm những gì...

      Quản mặt nóng lên.

      ~

      Túc vương phủ.

      Từ Tấn cũng mặc sức tưởng tượng tới tình cảnh ở hành cung ngâm ôn tuyền cùng Phó Dung, vừa hôn sau ót nàng vừa hỏi: "Nùng Nùng biết bơi sao?"

      Phó Dung nằm, thân thể bị khống chế trước sau hoảng hốt, thanh cũng run lẩy bẩy, "Biết a, học với tỷ muội, cũng ở trong suối nước nóng. Bất quá, bất quá nàng ta chỉ có thể bơi ở nơi cạn, mấy năm này ta tập, cũng biết còn được hay ..."

      Từ Tấn biết nàng tập cùng Lương Ánh Phương, tạm thời dừng lại, dán vào lưng nàng khàn giọng hỏi: "Vì sao nghĩ tới học bơi?"

      Đời trước nàng biết bơi, phụ hoàng hành cung, vợ chồng Thái Tử, Thành vương đều , cũng . Bởi vì người khác đều mang theo thê thiếp, trong hậu viện chỉ có Phó Dung, liền đem nàng . Lúc ấy nàng chẳng những biết bơi, còn sợ nước, đứng ở bờ ao, gì cũng chịu xuống, bị ôm lấy ném vào giữa hồ... Nàng chỉ có thể bám lấy , quấn chặt lấy , quyến rũ giống tinh trong nước...

      Hồi ức ràng như vậy, Từ Tấn tình cảm khó kiềm nén, lại chậm rãi tiếp tục, cũng quên vấn đề vừa rồi, "Vì sao muốn học bơi?"

      Vì nếu bị người đẩy vào trong nước đến mức chết đuối a.

      Phó Dung ở trong lòng lẩm bẩm, ngoài miệng thuận miệng : "Ta 13 tuổi năm ấy rớt xuống trong nước, thiếu chút nữa chết đuối, ta sợ sau này lại rơi xuống nước, liền cầu người ta dạy ta ..."

      Từ Tấn khựng chút.

      Sau khi trùng sinh làm ra hành động giống với đời trước, khẳng định đều có nguyên nhân, chẳng lẽ nàng đời trước chết đuối ?

      Đáng tiếc vô luận dù thế nào cũng thể biết chết rồi nàng đến cùng trải qua cái gì.

      " quên cũng sao cả, lần này ta tự mình dạy nàng." xong câu cuối cùng này, Từ Tấn lãng phí môi lưỡi nữa, toàn lực ứng phó.

      Ván giường két két, vang tới nửa đêm mới dừng.

      Mùng tiến cung chúc tết.

      xe ngựa Túc vương phủ đến trước cửa cung, trùng hợp gặp được An vương.

      nam nhân 25 tuổi, đến nay chưa lập gia đình, mặc trường bào như cây ngọc đón gió, phong thái so với hai năm trước phảng phất càng thịnh.

      Từ Tấn xuống xe trước, thấy An vương đứng lại, trong lòng lạnh lẽo, đỡ Trăn ca còn bé với Phó Dung: "Nàng ở bên trong ngồi lát."

      Tân hôn lúc ấy còn muốn dẫn Phó Dung đứng trước mặt Từ Bình thị uy, tại Phó Dung càng ngày càng đẹp, hai người quan hệ cũng vượt xa lúc trước, Từ Tấn hi vọng Từ Bình liếc mắt nhìn thêm nữ nhân của .

      Phó Dung nhìn thấy An vương, đoán được Từ Tấn trong lòng được tự nhiên, giả bộ hay biết gì, nghi hoặc ngắn ngủi rồi thuận theo trở về trong xe.

      "Thất thúc." Từ Tấn ôm nhi tử tới trước mặt Từ Bình, cười dạy nhi tử: "Trăn ca nhi chúc tết thúc tổ phụ."

      Trăn ca nhi tối hôm qua trong lúc ăn cơm tất niên mới gặp Từ Bình, có chút ấn tượng đâu, ngoan ngoãn hướng Từ Bình chắp tay: "Thúc tổ phụ, sang năm tốt."

      Nam oa xinh đẹp lại nhu thuận, Từ Bình từ trong tay đầy tớ cầm lấy cái hà bao , đưa cho Trăn ca nhi: "Trăn ca nhi ngoan, đây là thúc tổ phụ cho tiền mừng tuổi."

      Trăn ca nhi vui vẻ cười, cúi đầu đảo phồng hà bao trong tay.

      Từ Tấn lúc này mới giải thích: "Thất thúc vào trước , ta xem nương chút, nữ nhân là phiền toái, suốt ngày soi gương."

      "Phụ thân hôn nương..." Trăn ca nhi đột nhiên thốt ra câu, Từ Tấn sửng sốt, vội vàng che miệng nhi tử, mặt xấu hổ.

      Từ Bình bật cười, chế nhạo nhìn Từ Tấn cái, trước bước.

      Từ Tấn cũng ôm nhi tử quay người.

      Trăn ca nhi ngẩng đầu, ủy khuất nhìn , là phụ thân bảo thế, sao phụ thân lại che miệng ? (PS: Các nàng thấy bạn TT tởm chưa)

      Từ Tấn hôn nhi tử cái, "Phụ thân sai rồi, Trăn ca nhi đừng nóng giận, đêm nay phụ thân chơi cưỡi ngựa với ngươi”

      Trăn ca nhi lập tức ủy khuất .

      Bởi vì bọn họ chuyện cách xe ngựa đoạn, Phó Dung nghe thấy hai lớn cái gì. Từ Tấn giải thích, nàng cũng hỏi, nhà 3 người sóng vai vào trong cung. Phía trước chính là thân ảnh Từ Bình cao thẳng, Phó Dung nhìn hai mắt, trong lòng đột nhiên sinh ra tia áy náy.

      nhìn thấy người cảm thấy, nhìn thấy người , khỏi nghĩ tới ngày đó hoa đào ở Tây Sơn. Lúc ấy nàng lòng muốn gả cho An vương hưởng thụ an nhàn phú quý có sẵn, giờ nàng gả cho Từ Tấn, đảo mắt liền chuẩn bị lột đế vị của An vương, là vô tình.

      Bất quá Phó Dung thà rằng thừa nhận chính mình là tiểu nhân, cũng bởi vì điểm này áy náy đứng ngoài xem An vương giẫm lên thi thể nam nhân của nàng, đăng lên hoàng vị.

      Mùng hai về nhà mẹ đẻ, Phó Dung ở Hầu phủ đêm, ngày kế buổi trưa Từ Tấn tới đón hai mẹ con các nàng trở về, ban đêm nghỉ ngơi rồi, Phó Dung làm như đột nhiên nhớ ra, nằm sấp ở người Từ Tấn hỏi: "Vương gia, Thất thúc cùng Khâu đại nhân có giao tình sao?"

      Đây là Phó Dung lần đầu tiên chủ động ở trước mặt đề cập tới An vương.

      Từ Tấn lập tức thu hồi tâm viên ý mã, chăm chú nhìn mắt nàng: "Nùng Nùng vì sao hỏi như vậy?"

      Phó Dung vẻ mặt kinh ngạc, giải thích cho nghe: "Hôm nay Tuyên Tuyên với ta, nàng năm trước Vĩnh Thái tự vô tình gặp được Thất thúc cùng Khâu đại nhân trước sau vào gian thiện phòng. Chàng có biết, năm ấy ta Vĩnh Thái tự tìm chàng nhận Đoàn Đoàn, Tuyên Tuyên cũng , nàng cũng thấy An vương và Khâu đại nhân, ta cũng biết nàng khi nào gặp qua ..."

      Gia Hòa đế bệnh nặng, hơn hai tháng nay nàng gần như ra cửa, chỉ có thể láo, cũng may muội muội quả Vĩnh Thái tự lần, mà Từ Tấn cũng tìm muội muội giằng co. Nếu như Từ Tấn tra hành tung An vương, phát An vương , vậy nàng cũng có thể lấy cớ muội muội nhận lầm người lấp liếm cho qua. Nhưng kinh qua chuyện này, Từ Tấn trong lòng khẳng định trồng xuống hạt giống hoài nghi, chỉ cần phái người điều tra quan hệ An vương và Khâu đại nhân, chừng có thể tra ra gì đó, dù sao hai người kia quả nhóm .

      Nhìn Từ Tấn trầm mặc nhíu mày, Phó Dung yên tâm .

      Từ Tấn hoàn hồn, đè bả vai nàng, nghiêm mặt : "Nùng Nùng, sau này lại có tin tức của , ngươi phải cho ta biết, việc này có chút kỳ quái."

      Phó Dung hiểu ý gật đầu, "Ta cũng cảm thấy kỳ quái, Thất thúc phải thích cùng quan viên triều đình giao tiếp sao? Như thế nào..."

      Lời sau nàng , bởi vì ánh mắt Từ Tấn cho nàng biết, đều hiểu.

      Phó Dung lại biết, ngày hôm sau sáng sớm, Từ Tấn tìm Hứa gia hỏi.

      "An vương gần đây Vĩnh Thái tự?"

      Hứa gia lập tức trả lời: "Chưa từng, đông này An vương trừ bỏ Tây Sơn thưởng tuyết lần, có ra khỏi vương phủ."

      Từ Tấn chăm chú nhìn mắt : "Ngươi có chắc ? Ta có nghe Vĩnh Thái tự cùng Khâu Đạc gặp mặt?"

      Hứa gia nhíu mày: "Vương gia nghe ai... Thuộc hạ cái này liền tra, quả thực có việc này, thuộc hạ làm việc bất lực, cam nguyện chịu phạt."

      Sớm từ mấy năm trước, vương gia hạ lệnh, giờ từ Đông cung tới An vương, Khang vương ,Thành vương, thậm chí Hoài vương phủ, đều có người bọn họ, mấy người xuất hành càng luôn có trạm gác ngầm nhìn chằm chằm, tình có liên quan đại kế của vương gia, Hứa gia dám lười biếng, tự mình sắp xếp thỏa đáng .

      Từ Tấn trầm mặc.

      Hứa gia mau chóng hỏi nghi vấn dưới tay, giữa trưa tới đáp lời, lấy tính mạng cam đoan trạm gác ngầm bên này có phạm lỗi, An vương gần đây quả Vĩnh Thái tự.

      Từ Tấn nghĩ ngợi lúc, cười , " tra Khâu Đạc, từ lúc sinh ra đến bây giờ, việc lớn việc , có thể tra được đều phải báo cho ta."

      Tiểu hồ ly kia lại dối , nhưng lần này Từ Tấn tin tưởng Phó Dung là vì nhắc nhở , là vì giúp .

      Đối với hung phạm kiếp trước châm ngòi quan hệ huynh đệ bọn họ, Từ Tấn hoài nghi ngoài mấy người kia. Bởi vì thể xác định, dứt khoát nhìn chằm chằm toàn bộ. nhìn chằm chằm Thôi Oản là vì trước kia hoài nghi nàng. Mấy năm nay, An vương thanh nhàn nhất , Từ Tấn phát An vương cùng triều thần lui tới, Phó Dung thà rằng dối cũng muốn buộc chung An vương cùng Khâu Đạc, tất nhiên có nguyên nhân.
      minhminhanhngoc, hauyen2803, thanhbinh46 others thích bài này.

    7. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Ôi mình ấm ức nha, post bài ko được cộng ruby mà xóa 2 bài trùng bị trừ luôn 40 ruby. Bạn @Hằng Lê ruby cộng sau 24h mà ko thấy, chỉ thấy mỗi trừ ngay và luôn thôi :-(



      ☆Chương 224



      Mùng năm Gia Hòa đế muốn hành cung Thang Sơn.

      Bên ngoài trời còn tối đen đâu, Từ Tấn đem Phó Dung từ trong ổ chăn nóng hầm hập kéo ra ngoài. Phó Dung mệt, hôm qua buổi trưa Từ Tấn chẳng biết tại sao phát điên, biết hôm nay phải dậy sớm còn đâm vào chỗ chết gây sức ép nàng, tuy rằng lời ngon tiếng ngọt chưa từng buồn nôn đến vậy, Phó Dung lúc ấy cũng lâng lâng, tại mắt đều mở ra được, ôm eo chịu động: "Vương gia tự mình , ta cùng Trăn ca nhi ở lại nhà..."

      " mê sảng cái gì." Từ Tấn buồn cười , thấy nàng mệt mỏi, bất đắc dĩ đem người buông xuống, mang xiêm y tới tự mình giúp nàng mặc vào.

      Phó Dung dính vào đệm giường ngủ tiếp, tóc dài tán loạn, gương mặt thanh tú ửng đỏ mị người, giống mẫu đơn bình tĩnh nở ở bên trong màn giường.

      Từ Tấn si ngốc nhìn, nhàng hôn nàng chút.

      Nàng bao nhiêu lời tâm tình, đều khiến vui mừng bằng đem chuyện người bên chỗ An vương kia cho biết. Điều này cho thấy nàng triệt để quên An vương, cả trái tim đặt vào bên .

      Thuần thục thay nàng giày thêu, Từ Tấn đem người ôm tới trước gương trang điểm, kêu Mai Hương Đinh Hương tiến vào hầu hạ. Lan Hương có thai , thuận tiện đến hầu hạ Phó Dung bên này, Phó Dung liền đem nha hoàn nhị đẳng nâng lên, đổi tên gọi là Đinh Hương.

      An bày xong Phó Dung, Từ Tấn lại sương phòng nhìn nhi tử, nhũ mẫu được nhắc nhở, dậy rất sớm, Từ Tấn ngoài ý muốn thấy Lăng Thủ thế nhưng cũng ăn mặc chỉnh tề . Hài lòng khen câu, Từ Tấn lại tự mình đem nhi tử và chăn cùng quấn lại, che kín mít ôm lên xe ngựa.

      Phó Dung mơ mơ màng màng tỉnh lại, xe ngựa ra khỏi thành , mở mắt ra, liền thấy bên cạnh Mai Hương nhũ mẫu cùng nhau dạy Trăn ca nhi chơi bắt dây đâu, cách chơi này yên lặng, đại khái là sợ quấy rầy nàng ngủ ?

      "Nương tỉnh !" Trăn ca nhi đối với bắt dây cũng có hứng thú, thấy mẫu thân tỉnh , vui mừng đứng lên từ ghế xe trải thảm dày, nhích gần đến trước ghế dài, nằm sấp ở phía trước người Phó Dung, nghiêm túc nhìn nàng: "Nương lười."

      Phó Dung che miệng ngáp cái, ngồi thẳng dậy đem tiểu tử kéo lên đùi, cúi đầu cắn : "Ai dạy ngươi mẫu thân lười ?"

      Mai Hương nhũ mẫu cúi đầu cười.

      Trăn ca nhi ăn ngay : "Phụ thân ."

      Vừa dứt lời, ngoài xe ngựa có người gõ gõ cửa sổ, "Vương phi tỉnh chưa?"

      thanh Từ Tấn.

      Phó Dung để Trăn ca nhi ngồi bên nàng, nàng nhích gần đến trước cửa sổ, đẩy rèm ra.

      Từ Tấn cưỡi ngựa theo bên cạnh xe, thấy trong cửa sổ nho lộ ra Phó Dung ràng vừa tỉnh ngủ, sườn mặt còn có dấu vết gối đầu ấn lên, khẽ cười : "Ta còn cho rằng nàng phải ngủ tới lúc đến hành cung mới tỉnh."

      Phó Dung trừng , nàng ngủ đến giờ còn phải là lỗi của ?

      Hôm nay trời cũng tệ, ánh nắng tươi sáng, có gió. Nhìn nam nhân khôi ngô khoác áo choàng màu mực ngồi lưng ngựa, Phó Dung mặt mày dịu dàng, cười hỏi : "Còn bao lâu nữa mới đến?"

      Từ Tấn ánh mắt cũng dời khỏi mặt nàng, " canh giờ nữa, Trăn ca nhi đâu, có khóc hay ?"

      Cũng may Thang Sơn hành cung cách kinh thành xa, bằng cùng Phó Dung đều luyến tiếc để nhi tử ngồi xe ngựa mệt nhọc.

      "Phụ thân!" Trăn ca nhi đứng ở giường, từ bên Phó Dung thò đầu ra, chờ mong nhìn Từ Tấn: "Cưỡi ngựa!"

      Phó Dung sợ ngã , đem người ôm vào phía trước.

      Trăn ca nhi hưng phấn đánh giá phụ thân cưỡi ngựa.

      Từ Tấn đưa tay sờ sờ đầu : "Bên ngoài lạnh, đợi trời ấm áp phụ thân lại ôm Trăn ca nhi." xong tay nhanh chóng dời tới bên cạnh, ở mặt Phó Dung sờ chút, thu tay về thuận thế buông rèm cửa xuống.

      Trăn ca nhi ngẩn người nhìn rèm cửa, vừa muốn kéo lên, Phó Dung nắm lấy tay nhi tử, ôn nhu dỗ : "Trăn ca nhi nghe lời, đợi xuân về hoa nở rồi lại để phụ thân ôm ngươi cưỡi ngựa."

      "Hoa khi nào nở a?" Trăn ca nhi lẩm bẩm hỏi.

      Phó Dung cười cười: "Trời ấm áp liền nở ."

      "Vậy lúc nào ấm áp a?" Trăn ca nhi tò mò nháy mắt.

      Phó Dung cười đến có chút miễn cưỡng, cẩn thận suy nghĩ; : "qua sinh nhật Trăn ca nhi trời ấm áp ."

      Trăn ca nhi vẫn là hiểu: "Khi nào..."

      Bên kia nhũ mẫu cố nén, Mai Hương ở Phó Dung trước mặt kiêng dè nhiều như vậy, bật cười ra tiếng.

      Phó Dung điểm điểm cái mũi : "Nhìn xem, Mai Hương cũng chê cười ngươi."

      Trăn ca nhi hắc hắc cười, quay người bổ nhào đến trong ngực mẫu thân, tiểu bộ dáng xấu hổ, cũng biết đến cùng hiểu hay vì sao người ta cười .

      Nhi tử tinh thần tốt, bởi vì gấp rút lên đường mà khóc nháo, Phó Dung hết sức vui mừng.

      Thánh giá rốt cuộc đến hành cung, đoàn xe lề mề, Phó Dung lại chờ canh giờ cuối cùng mới vào Văn Huy viên của Túc vương gia.

      Đời trước Phó Dung đến nơi này, Từ Tấn sắp xếp nàng ngụ ở sương phòng hậu viện, đời này đương nhiên ở chính phòng. Vào nhà, Phó Dung liếc mắt nhìn sương phòng từng ở qua, rất có loại cảm giác nở mày nở mặt.

      Bên kia Từ Tấn, Thái Tử, Thành vương ba nhi tử bồi Gia Hòa đế dạo chơi hoa viên.

      Gia Hòa đế ngụ ở Cửu Hoa các, cung điện huy hoàng nhất trong hành cung. Có việc tới, trước đó lại là ốm đau nghỉ ngơi, tại tinh thần sai, Gia Hòa đế dẫn ba nhi tử chung quanh chút, nhớ tới chuyện lý thú mấy người hồi , ví như Thái Tử ở nơi nào ngã, Khang vương ở nơi nào vụng trộm hái trái cây, cười đem mấy đứa con trai lần lượt trêu ghẹo phen.

      Đến cùng cao tuổi, ở Quỷ Môn quan chuyến trở về, đối với chính ngược lại xem , càng quý trọng người nhà bên cạnh.

      Thái Tử Thành vương đều phụ họa theo.

      Từ Tấn thủy chung bộ dáng trong trẻo, mắt thấy mặt trời lên cao, Gia Hòa đế còm muốn dạo tiếp, mới mở miệng nhắc nhở: "Nên dùng cơm trưa , phụ hoàng về trước dùng cơm ."

      Thái Tử lập tức : "Đúng vậy đúng vậy, phụ hoàng nghỉ ngơi trước, đợi ngài nghỉ ngơi tốt, chúng ta lại bồi phụ hoàng hảo hảo dạo chơi khu vườn này."

      Thành vương cũng : "Phụ hoàng thân thể quan trọng hơn."

      Gia Hòa đế lắc đầu cười khổ: "Hồi Trẫm quản các ngươi, tại các ngươi đều quản lại Trẫm." Nghe lời khuyên, đến chính điện, nửa đường tỏ ý bảo bọn họ về viện mình, sập tối lại qua thỉnh an.

      đám người Từ Tấn cáo từ.

      Gia Hòa đế tìm Quản , lần này tới đây, phi tử bên trong chỉ mang theo mình Quản .

      "Đói bụng sao?" Phân phó Vạn Toàn truyền lệnh, Gia Hòa đế dắt tay Quản ngồi vào chỗ ở giường, cười hỏi.

      Quản gật gật đầu, buông mi mắt : "Có hơi đói rồi, Hoàng Thượng trở về thực là đúng lúc."

      Nàng hơi hơi cúi đầu, lộ ra phần cổ tuyết trắng, Gia Hòa đế lâu chạm vào nàng, trong lòng ngứa, đem người ôm vào trong ngực hôn: "Trẫm vắng vẻ ngươi lâu như vậy, Đình Đình có oán Trẫm hay ?"

      Quản trong lòng có người, có chút quen cùng Gia Hòa đế thân cận , nhưng cũng dám phản kháng ràng, ngượng ngùng trốn khỏi ngực , đỏ mặt : "Sắp dùng cơm, Hoàng Thượng nghĩ cái gì vậy..."

      Nàng càng như vậy, Gia Hòa đế trong lòng càng muốn, nhớ tới thái y chỉ cần đừng có dùng dược nữa, hàng tháng tiết chế ít hẳn có vấn đề, liền qua nắm lấy tay mĩ nhân : "Trẫm nghĩ, buổi chiều bồi ngươi cùng nhau ngâm ao, hay là buổi tối mới ngâm."

      Quản giả trang nghe hiểu.

      Nghỉ trưa xong, lại bị Gia Hòa đế dắt vào trong hồ nước nóng.

      Gia Hòa đế biết mình dùng đan dược biểu khẳng định kém rất, cố ý dùng thủ đoạn khác hầu hạ Quản trước lần, sau đó lại mặc giáp trụ ra trận. Quản nhắm mắt chịu, trong đầu lại là thân ảnh Thái Tử cao lớn, đợi nàng phát Gia Hòa đế rất nhanh kết thúc, chẳng những thất vọng, ngược lại thấy may mắn, cố làm ra vẻ thỏa mãn.

      Gia Hòa đế vẫn thầm lưu ý thần sắc nàng, thấy nàng cũng phải là bộ dáng chân chính vừa hưởng thụ xong, lòng sinh bực bội.

      Sau khi trở về, bảo Vạn Toàn lấy đan dược.

      Vạn Toàn hoảng hốt: "Hoàng Thượng..."

      Gia Hòa đế khoát tay: " cần nhiều lời, Trẫm trong lòng hiểu ."

      Chỉ cần sử dụng hàng ngày, cách vài ngày dùng lần hẳn là cũng có vấn đề, Quản mới mười bảy, khiến nàng thất vọng, mấy năm, mười mấy năm kế tiếp nên làm thế nào ?

      thể làm cho nàng phát già.

      Đêm hôm đó, Gia Hòa đế lại đại triển hùng phong.

      Trong lúc Quản thân bất do kỷ chịu nhận hai vợ chồng Thành vương xì xào chuyện.

      "Khó được Thái Tử cùng nàng đều ở đây, ngươi hành tùy theo hoàn cảnh, có thể thành công châm ngòi quan hệ hai người kia, chúng ta chỉ cần nhìn náo nhiệt ."

      Thành vương ôm Lý Hoa Dung, thanh mang theo tia cười.

      Lý Hoa Dung nhàng đáp tiếng.
      hauyen2803, thanhbinh, Thanh Hằng42 others thích bài này.

    8. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :