1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mật mã chuồn chuồn

      Mật mã chuồn chuồn New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      6
      Cám ơn bạn edit, đây là lần đầu mình bình luận, cho hỏi bạn còn edit nào nữa ko
      heavydizzy thích bài này.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Hồi đó suýt Hứa gia phải hy sinh giúp Từ Tấn giải quyết Thôi Oản đó....
      Suuulyheavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @Mật mã chuồn chuồn , mình chỉ edit ở đây thôi.



      ☆Chương 212



      Ngày xuân nắng sớm tươi đẹp, ngoài cửa sổ chim tước líu lo.

      Phó Dung là bị Từ Tấn nháo tỉnh, thanh sùng sục sùng sục nuốt, so với Trăn ca nhi ăn còn vang hơn.

      "Vương gia..." Phó Dung tức đẩy đầu , Trăn ca nhi đầu tháng dứt sữa, nàng cũng muốn ngừng, Từ Tấn như vậy, nàng phải làm thế nào?

      Từ Tấn lưu luyến bò lên, môi ẩm ướt dán lên khuôn mặt nàng, "Nùng Nùng thơm."

      thích nhất thời điểm cần thượng triều, thích nhất sáng sớm cùng nàng thân mật, nàng nửa tỉnh nửa mê, cả người vô lực, khi dễ tốt nhất. Hôn mắt nàng buồn ngủ nhập nhèm, Từ Tấn ôm lấy eo nàng, nhân lúc trướckhi nàng phản ứng lại tiến vào.

      Phó Dung triệt để có cách nào ngủ nữa, muốn ứng phó lại thể ứng phó, cuối cùng thân bất do kỷ, như ở trong mưa gió phiêu đãng.

      Cuối tháng 3 sáng sớm còn có chút lạnh, hai vợ chồng lại ra thân mồ hôi.

      Từ Tấn rốt cuộc xuống, Phó Dung thở hồng hộc, nhìn sắc trời bên ngoài, vừa lau lau vừa vội vã thúc : "Vương gia mau dậy , lát Trăn ca nhi tới."

      Vừa dứt lời, trong viện truyền đến tiếng cười Trăn ca nhi nhàng, còn có tiếng gọi líu lo. Phó Dung mặc đồ động tác khựng lại, ánh mắt nhìn nam nhân bên cạnh hở ngực lộ bụng, tai nghe bên ngoài, chỉ cảm thấy tiếng chim non gọi có vài phần quen thuộc, "Là ngỗng sao? Vương gia mang đến ?"

      Vừa , bên trở tay lên eo buộc dây lưng.

      Từ Tấn đưa tay giúp nàng, buộc xong đột nhiên ngồi dậy, đôi bàn tay to vòng qua, cắn lỗ tai nàng : " quên tình cảnh chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, tiểu nha hoàn chăn ngỗng?"

      Phó Dung thoáng nhớ ra rồi.

      Nhớ tới lúc ấy bộ dáng Từ Tấn hung hung ba ba, Phó Dung dùng khuỷu tay đẩy lồng ngực , giọng chế nhạo : "Khâm sai đại nhân lúc ấy là cố ý xốc mũ che của ta lên ? Có phải lúc ấy có ý quấy rối hay ?"

      Từ Tấn thấy xấu hổ thôi lại còn thấy vinh quang, thản nhiên thừa nhận : "Đúng vậy, bản quan ánh mắt có thể nhìn thấu hết thảy, ngày đó lần đầu gặp Phó tam nương, chẳng những coi trọng nương mĩ mạo, càng nhìn ra nương trong quần áo phong cảnh bậc nào..." Linh hoạt đem dây lưng vừa tự mình thắt lại cởi ra, Phó Dung muốn trốn, ngang ngược đem người kéo trở về, đầu vùi ở trong ngực nàng chịu .

      Lại náo loạn trận, hai người mới quần áo chỉnh tề đứng lên thu thập.

      Mặc đồ tốt rồi, Phó Dung tò mò ra ngoài, thấy Lăng Thủ dắt Trăn ca nhi đuổi theo sau đám ngỗng . Ngỗng màu lông đón xuân sáng ngời so với Đoàn Đoàn thân xanh phỉ thúy lục cũng kém nhiều, Trăn ca nhi thích cực kỳ, mẫu thân thích nhất gọi , cũng nghe thấy, lắc lắc lư lư đuổi theo, khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      Phó Dung đột nhiên có loại cảm giác mất mác vì bị nhi tử vứt bỏ.

      Trước kia nhi tử tỉnh dậy, việc đầu tiên chính là tìm mẫu thân a!

      Nàng cam tâm, qua ngăn phía trước người tiểu tử, "Trăn ca nhi , chúng ta rửa mặt trước, rửa mặt xong lại trở ra nhìn ngỗng."

      Trăn ca nhi theo, dắt Lăng Thủ vòng qua mẫu thân, tiếp tục đuổi ngỗng.

      Nhi tử nghe lời nàng...

      Phó Dung ngớ tại chỗ, ánh mắt đuổi theo tiểu thân ảnh nhi tử, rơi vào tay của nắm chặt Lăng Thủ, trong lòng sùng sục bốc lên nước chua.

      Từ Tấn đứng ở trước cửa nhìn nàng ngốc dạng, mắt phượng mỉm cười.

      Người này chính là khẩu thị tâm phi, trước kia suốt ngày oán giận bị nhi tử quấn chút nhàn rỗi, tại nhi tử quấn nàng, nàng lại khổ sở. Nhìn Lăng Thủ an an ổn ổn dắt Trăn ca nhi đuổi ngỗng, Từ Tấn ngược lại thực hài lòng, nam hài tử, mới bắt đầu có thể dính mẫu thân, lớn chút vẫn phải sớm cùng nam hài tử chơi đùa, miễn cho bị nương chiều hư.

      Trong đầu chẳng biết tại sao hiển ra thân ảnh Lục đệ, Từ Tấn ngưng lại tươi cười, trầm giọng hướng Trăn ca mới : "Lại đây, rửa mặt xong rồi chơi!"

      Phụ thân thanh so mẫu thân lớn hơn nhiều, Trăn ca nhi dừng bước chân lại, thấy phụ thân nghiêm mặt, tiểu tử sợ hãi, quay đầu nhìn, hướng mẫu thân qua, "Ôm cái!"

      Mặc dù bị cha dọa tới, nhìn khuôn mặt nhi tử nhắn quyến luyến, Phó Dung trong lòng vẫn thoải mái rất nhiều, cúi người đem nhi tử bế lên, vội vã vào, cười hỏi Lăng Thủ: "Ngươi rửa mặt sao?"

      Lăng Thủ gật gật đầu, rất sớm tỉnh .

      Phó Dung liền : "Vậy ngươi cùng nhũ mẫu dùng cơm trước, ăn cơm xong lại qua bồi Thế Tử." Từ Tấn ở đây, nàng có thể để đứa này và nàng cùng bàn, Từ Tấn tới, Phó Dung chỉ sợ đường đường Túc vương gia mất hứng vì cùng đứa nhà nông dùng cơm .

      Lăng Thủ ngoan ngoãn chỗ nhũ mẫu.

      Phó Dung ôm nhi tử vào trong phòng, lau sáp thơm cho tiểu tử ôn nhu hỏi : "Trăn ca nhi thích mẫu thân hay là thích Lăng Thủ a?"

      "Nương!" Trăn ca nhi ngọt ngào đáp, nghiêng thân mình nho dựa vào trong ngực mẫu thân.

      Phó Dung yên tâm.

      Từ Tấn giở trò xấu hỏi: "Kia Trăn ca nhi thích cùng nương chơi hay là cùng Lăng Thủ chơi?"

      Trăn ca nhi như cũ chút do dự kêu nương.

      Phó Dung đắc ý cười.

      Kết quả ăn xong bữa sáng, Trăn ca nhi lại cùng Lăng Thủ đuổi ngỗng, Phó Dung cố ý từ trong viện trở về phòng đợi. Trước kia nàng như vậy, Trăn ca nhi bao lâu liền khóc tìm mẫu thân, cho phép mẫu thân biến mất trước mắt lúc. Ngày hôm nay tốt lắm, Phó Dung ở trong phòng uống xong bát trà , bên ngoài Trăn ca nhi còn cười khanh khách đâu.

      Phó Dung trong lòng khó chịu, thấy Từ Tấn ở bên kia u nhìn nàng, nàng nhịn được tiến đến, vùi vào ngực oán giận: "Trăn ca nhi cần ta ..."

      Nàng có ca ca có đệ đệ, biết nam hài tử càng lớn càng thích cùng mẫu thân ở nơi, ghét bỏ mẫu thân quản việc này quản việc kia, nhưng Trăn ca nhi mới qua tròn tuổi dính nàng ... Càng nghĩ càng khó chịu, dường như nhi tử bị người cướp , Phó Dung chớp chớp mắt, nước mắt rơi xuống.

      Từ Tấn bỗng nhiên có loại khoái cảm trả thù.

      Nàng cũng biết loại tư vị này ?

      Khi chưa sinh nhi tử, nàng mỗi ngày đều ở vương phủ chờ trở về, mới tới cửa Phù Cừ viện, nàng liền trang điểm xinh đẹp ra nghênh đón, hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chuyện, cùng nhau thân thiết, ánh mắt nàng như thể dính chặt ở người , dù nàng bởi vì trừ bỏ nhìn có người khác để nhìn, Từ Tấn cũng hưởng thụ.

      Nhưng là từ lúc Trăn ca nhi sinh ra, trong mắt nàng liền , lát dỗ Trăn ca nhi chơi, hồi ôm ngủ, hồi kể chuyện cho , mình ở bên cạnh ngồi giống người ngoài. Từ Tấn thích nhi tử, cùng thích Phó Dung như vậy, nhưng đột nhiên bị nhi tử cướp tất cả lực chú ý của thê tử, trong lòng trống trải, cố tình có cách nào ra, sợ bị nàng chê cười.

      Cũng may loại cảm giác trả thù hoang đường kia thoáng qua liền bị cảm giác biết nên khóc hay cười thay thế.

      cười nâng cằm nàng lên, thấy nàng còn rơi lệ, cố ý dỗ : "Lăng Thủ là nàng tìm về cho Trăn ca nhi, tại lại ghét bỏ cướp Trăn ca nhi, vậy ta bảo Hứa gia đưa trở về?"

      Phó Dung lắc đầu, Lăng Thủ là đứa trẻ ngoan, nàng muốn chọc người ta khóc.

      " cho phép đưa trở về, vậy phải làm gì bây giờ?" Từ Tấn giả trang khó xử đáp.

      Phó Dung cũng chính là nhất thời xót xa, cúi đầu xoa xoa mắt, thở dài: "Cứ như vậy , nhìn cùng Lăng Thủ chơi tốt như vậy, sau này ta cũng có thể dành thời gian làm việc khác ."

      "Làm cái gì?" Từ Tấn nâng mặt nàng hỏi, mắt mang chờ mong.

      Phó Dung lưu ý, nghiêm túc nghĩ ngợi lúc, cười : "Có thể ra ngoài dạo chơi a, lâu dạo cửa hàng, tại có Lăng Thủ cùng nhũ mẫu dỗ, ta ra ngoài hai canh giờ Trăn ca nhi có lẽ cũng khóc."

      Từ Tấn hừ lạnh, xoa bóp mặt nàng : "Nàng sao nghĩ có thể dành thêm nhiều thời gian bồi ta ?" cho Phó Dung giật mình hoặc cơ hội giải thích, bắt đầu liên tục quở trách, "Chính nàng tính xem, bao nhiêu lâu khâu xiêm y cho ta, bao lâu mình cùng ta ăn cơm, bao lâu bồi ta tản bộ?"

      Phó Dung nghẹn họng nhìn trân trối.

      Từ Tấn mắt chăm chú nhìn nàng, cho nàng thấy bất mãn trong mắt .

      Phó Dung nhìn thấy , hồi tưởng năm qua, hai vợ chồng trừ buổi tối, vào ban ngày gần như mình cùng chỗ.

      Nàng phát giác là bởi vì nàng dốc lòng người con trai, Từ Tấn phát bất mãn bởi vì để ý nàng càng nhiều ?

      Nhà vương gia khác, thê tử chăm sóc đứa , đại khái có thể chỗ thiếp thất hưởng thụ ôn hương noãn ngọc. Từ Tấn có, nhìn ánh mắt ba ba đáng thương, ràng là hoài oán lâu.

      Đây cũng là bởi vì thích nàng a, nguyện ý đợi nàng dành ra thời gian.

      Phó Dung đột nhiên rất hổ thẹn, giơ tay vòng lấy cổ , ngoan ngoãn nhận sai: "Đều là ta tốt, vắng vẻ vương gia, về phủ ta lập tức khâu cho vương gia bộ quần áo xuân, khâu bộ áo bào hè, ta cũng tự mình xuống bếp vì vương gia nấu ăn, ăn cơm xong chúng ta lại cùng nhau tản bộ?"

      Nàng ánh mắt ôn nhu như nước, Từ Tấn trái tim kia giống như được gió xuân thổi qua, cả người khoan khoái, cúi đầu hôn nàng: "Ta xiêm y đủ nhiều, cần nàng giúp ta làm, xuống bếp nấu ăn dễ bị thương, ta cũng luyến tiếc nàng vất vả, tản bộ cũng tệ, nhiều bằng làm ngay, chúng ta bây giờ luôn? Thôn trang này ta đến lần, cảnh sắc cũng tạm."

      Phó Dung nhìn xiêm y người, cười dịu dàng hỏi : "Vương gia chàng xem, ta có phải nên đổi xiêm y hay ?"

      Từ Tấn nhìn chằm chằm vào ngực nàng: " cần, ánh mắt ta có thể nhìn xuyên qua váy áo, nàng mặc cái gì ở trong mắt ta đều giống nhau."

      đứng đắn, Phó Dung nhàng đập cái vào ngực .

      Nàng yếu ớt khả ái, Từ Tấn ôm lấy nàng muốn hôn, Phó Dung nhắm mắt lại, ngẩng đầu chờ. Đáng tiếc còn chưa đụng tới đâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh Lan Hương cố ý nâng cao: "Thế Tử chậm chút, nơi này có bậc cửa."

      Phó Dung mau chóng lui ra, cúi đầu nhìn, thấy xiêm y yên lành, thở hơi.

      "Nương!" Trăn ca nhi tay vịn khung cửa, tay có khuôn có dạng đẩy rèm ra, nghiêng đầu nhìn vào bên trong.

      "Nương ở chỗ này, Trăn ca nhi tìm nương làm gì?" Phó Dung nhanh chóng bước tới, đem người bế lên.

      Trăn ca nhi chỉ ra bên ngoài: "Ngỗng!" chuyện thân thể xoay ra bên ngoài, ý tứ là cho mẫu thân ôm nhìn.

      Phó Dung nhìn Lăng Thủ đứng ở cửa, cười ôm nhi tử nhìn ngỗng, xem ra nhi tử vẫn dính nàng đâu.

      Nàng vui thích ra ngoài, Từ Tấn ngửa mặt nằm ở giường, mặt biểu cảm, sau lát mới ra ngoài, bồi thê tử vội vàng chơi với đám ngỗng vàng trong vườn. Trăn ca nhi thích bạn chơi Lăng Thủ này, nhưng nhất định là càng ưa thích phụ thân, mẫu thân, tay dắt người, mệt mỏi liền để phụ thân ôm.

      Buổi sáng chơi được tận hứng, giữa trưa ăn cơm xong Trăn ca nhi mệt nhọc, ngủ bao lâu còn ngáy.

      Phó Dung ngồi bên, nhìn thế nào đều thấy đủ.

      "." Từ Tấn đột nhiên đem nàng kéo dậy.

      Phó Dung khó hiểu: " chỗ nào?"

      Từ Tấn kéo nàng ra trong phòng mới nghiêm mặt : " tản bộ cùng ta."

      Phó Dung lúc này mới nhớ ra buổi sáng nàng hứa, nhịn cười : " tại bên ngoài trời nắng gắt đâu, đổi hôm khác ?"

      Từ Tấn chuyện, làm bộ muốn khiêng nàng lên đầu vai. Tư thế kia chút cũng thoải mái, Phó Dung vội vàng xin tha, lấy mũ che theo ra, hai người ai cũng có người theo, trong im ắng, chỉ có tiếng chim hót trong vườn hoa, lại có cảm giác lén hẹn hò.

      Từ Tấn ngại mũ che chướng mắt, cứng rắn bỏ xuống, treo lên nhánh cây.

      Phó Dung liền chỉ chọn chỗ bóng cây để , cũng may giờ trời chưa thực quá nóng, buổi trưa cũng còn coi như mát mẻ.

      "Vương gia muốn mang ta đâu vậy a?" Nhìn ra Từ Tấn dường như có đích đến , Phó Dung tò mò hỏi.

      Từ Tấn chỉ về phía rừng đào trước mặt.

      đào hồng nhạt sum xuê như biển, rực rỡ kiều diễm, Phó Dung nhìn rất thích, cũng thực hưởng thụ thời gian hai người như vậy.

      vào rừng đào, lại thấy bên trong từng thân cây buộc tầng tầng sa hồng, từng vòng theo gió mát đong đưa, như vào tiên cảnh.

      Phó Dung thảng thốt quên cả .

      Từ Tấn đem nàng bế lên, tới phía trước, đào như hóa thành sa hồng, Phó Dung bản năng mà đưa tay giúp vén lên. tầng lại tầng, cuối cùng vào trong biển hoa. Vài cây đào ở giữa đất trống, trải tầng sa hồng, từng dải sa mỏng phía đếm hết tầng tầng lớp lớp cánh hoa đào, gió từ ngọn cây thổi tới, có cánh hoa xoay tròn từ cành rơi xuống, biến mất vào biển hoa.

      "Đây..."

      "Thích sao?" Từ Tấn đem nàng đặt đất, nàng si mê cảnh tượng trước mắt, si mê ánh sáng trong mắt nàng.

      Phó Dung nhìn , cười thỏa mãn .

      nhiều lời, nàng buông tay Từ Tấn ra, chậm rãi về phía trước. Tới trước giường trải lớp cánh hoa dầy kia, nàng dừng lại, nhấc chân bước lên giày thêu biến mất, vớ lụa trắng bước vào cánh hoa, mau chóng bị cánh hoa che giấu. Phó Dung có cảm giác bẫng, như là dẫm vào trong mây mù, nàng xoay người, ngẩn người nhìn nam nhân tuấn mĩ.

      Nàng nhìn , ngoại trừ cười, biết còn có thể làm cái gì.

      Từ Tấn nhanh tới, cúi đầu nhìn nàng: "Nùng Nùng, nàng đẹp, nếu như nàng cởi bỏ quần áo, khẳng định càng đẹp."

      Phó Dung mặt thoáng cái đỏ bừng, lặng lẽ liếc nhìn vòng màn che sa hồng chung quanh, cuối cùng cũng hiểu được mục đích Từ Tấn bố trí lần này.

      Nhưng đây là giữa ban ngày a, chẳng lẽ muốn nàng tại mảnh rừng đào này cho ?

      " cần..." Phó Dung nhịn được lùi bước.

      Từ Tấn kéo nàng lại, tay chế trụ eo nàng, tay cởi xiêm y nàng, môi dán lỗ tai nàng: " cần cũng phải cần, nàng có biết ta vì ngày này chờ mong bao lâu sao?"

      Phó Dung biết, nàng cái gì đều biết, dính sát vào , phảng phất như vậy có cách nào đem xiêm y nàng cởi xuống. Nhưng nàng đánh giá quá cao khí lực của mình, Từ Tấn vô cùng dễ dàng đem nàng quay lại, bắt chéo hai tay nàng ra sau lưng, động tác ngả ngớn như thế nàng cũng chỉ có thể xấu hổ chấp nhận.

      Váy dài rơi xuống đất, đảo mắt mĩ nhân như ngọc.

      Từ Tấn cũng vội vã hưởng thụ, lùi ra sau vài bước, tùy ý ngắm nàng.

      Nam nhân chậm chạp có động tĩnh, Phó Dung thẹn, mở mắt ra, phát giác Từ Tấn lớn mật nhìn, nàng vội vã nhặt xiêm y mặt đất. Từ Tấn giành trước nắm xiêm y lên vo tròn ném ra phía sau Phó Dung. Phó Dung nghĩ cũng nghĩ liền nhặt, chạy vài bước đột nhiên ý thức được Từ Tấn chính là muốn nhìn nàng ở trước mắt chạy đâu, mặt vụt bắt lửa, mau chóng trốn đến sau cây đào gần nàng nhất, tức đến mắng : "Vương gia chàng vô lại!"

      có ai lên tiếng.

      Phó Dung chờ lát, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, vừa vặn nhìn thấy động tác Từ Tấn nới quần ra, quần dài rơi xuống đất, lộ ra...

      Phó Dung vội vàng rụt đầu về.

      Phía sau cây truyền đến tiếng bước chân, Phó Dung thầm sốt ruột, chạy làm thỏa mãn ý nguyện, chạy bị bắt lấy...

      Phó Dung nhận mệnh ngồi xổm xuống, hai tay che mặt.

      Vì thế Từ Tấn giống như xách thỏ ngốc đỡ người dậy, ôm tới giường hoa.

      "Lạnh..." Phó Dung nhắm mắt, kiều kiều oán giận.

      "Lập tức lạnh ."

      Từ Tấn quỳ trước người nàng, si ngốc ngắm nghía, nhịn được, chậm rãi hôn lên, "Nùng Nùng nàng xem, có phải nàng là hồ hóa thành, cố ý đến câu hồn ta hay ? sao, ta cho nàng, xem nàng hút bao nhiêu lần mới đủ? Nàng a, nàng bao nhiêu lần ta cho nàng bấy nhiêu lần, bản vương cần mạng nữa, chỉ cần nàng..."

      Nàng có bao nhiêu xinh đẹp, có bấy nhiêu thô bỉ, mà nàng chỉ có thể khóc sướt mướt cam chịu, uất ức làm hồ ly tinh.

      PS: Ngọt ngấy chưa các nàng?
      Last edited: 29/12/16
      hauyen2803, thanhbinh, Thanh Hằng57 others thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Ngọt như đường cát, mát như đường phèn, thanks Nàng

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Hức, đau hết cả hàm răng, ngọt đến sâu răng người ta rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :