1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      PD cực kì bất ngờ đây,k thể tin đc là cả cha và mẹ đều giúp m lên kế hoạch trả thù

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 32

      Cùng cha mẹ thương lượng tốt biện pháp đối phó Tề Trúc, lồng ngực Phó Dung còn bị ngẹn lại như vừa nãy. Nhưng nàng bị bệnh, cái gì cũng muốn ăn, nếu ở cùng người nhà ân cần miễn cưỡng ăn chút, vừa nghĩ những lời đó của Ngọc Châu lập tức muốn nôn.

      Người ăn cơm làm sao được, Phó Dung biết nhưng nàng nhịn được, nàng quản được bụng của mình. Vốn dĩ rất thích ăn táo, bây giờ nhìn thấy chỉ muốn nôn.

      Kiều Thị lập tức phân phó Lan Hương trông kỹ, cho phép trong Phù Cư viện xuất táo. Làm vậy cũng vô dụng, Phó Dung vẫn cơm nước vô. Nếu nàng có phát bệnh thủy đậu còn tốt, chính vì bị qua, mới có thể tưởng tượng chính mình vô tình ăn phải thứ gì. Hai ngày ngắn ngủi, người liền ràng gầy xuống, làm Kiều Thị cũng gầy theo, đêm nay thừa lúc Phó Dung dùng thuốc an thần liền ngủ say. Bà cẩn thận đút từng thìa tổ yến cho nữ nhi uống, chảy ra liền thuần thục lau . Phó Phẩm Ngôn ngồi 1 bên nhìn mặt biểu cảm, ánh mắt bình tĩnh như trước khi bão tố đến.

      Rốt cuộc cũng đút xong, Kiều Thị buông chén, dựa vào ngực trượng phu bật khóc: “ Ngài sai người kinh thành mời danh y , Tín Đô thể so với kinh thành, thầy thuốc y thuật tinh, chừng danh y ở kinh thành có thể trị hết cho Nùng Nùng? Còn có Cát thần y lần trước nữa, lúc ông ta đâu sao, ngài sai người nhanh chóng tìm ông ta .”

      Cằm Phó Phẩm Ngôn đặt đỉnh đầu bà: “ Tố Nương đừng gấp, ta sớm phái người rồi, chậm nhất ngày kia có tin tức.” Trong lòng ông lại rất ràng, phải thầy thuốc Tín Đô tốt mà giống như nhóm thầy thuốc , nữ nhi có tâm bệnh, chính nữ nhi phải vượt qua chướng ngại này, có ai giúp được. Hai vợ chồng mặt ủ mày chau, bầu khí ở phủ Tín vương ở kinh thành cũng ngưng trọng hơn so với bình thường.

      Từ Tấn nghĩ Phó Dung bệnh tới tình trạng này. hỏi Cát Xuyên: “ Tiên sinh có biện pháp sao? Vẫn là phiền tiên sinh Ký Châu chuyến, tự mình bắt mạch mới biết chính xác.”

      Cát Xuyên cũng phải là thuộc hạ của Từ Tấn, tổ tiên Cát gia có vài vị thần y đến thế hệ này, Cát Xuyên chính là nhân tài kiệt xuất của Cát gia. Nhưng phàm là người tài đều có chút tính tình. Những lời Cát Xuyên với Phó Phẩm Ngôn giả, ông ta khắp nơi để học hỏi và gia tăng kiến thức, đáng tiếc buớc nhầm làm cho ông gặp được Từ Tấn. Lúc ấy Từ Tấn 14 tuổi, trong mắt Cát Xuyên chỉ là đứa trẻ nhưng ông lại bị mắc câu bởi 1 đứa trẻ, bởi vậy Cát Xuyên đối với Từ Tấn vừa hận vừa . bệnh lạ của , hận còn thận trọng từng bước, nhưng ông dám đánh cược chấp nhận chịu thua, cam tâm tình nguyện thay Từ Tấn làm việc trái với lương tâm, cho đến khi chữa hết bệnh cho mới thôi.

      “ Vuơng gia, có ta cũng sao, tam nương chỉ có tâm bệnh, thuốc hay châm cứu có thể cứu, muốn cho tam nương khôi phục bình thường, chỉ dựa vào chính nàng.”

      Từ Tấn nghe xong, trầm mặc hồi lâu rồi cho ông lui xuống. Lại là việc lạ, kiếp trước thuộc hạ đưa tin có xem kỹ từng tờ, chỉ quan tâm đến đại của Phó gia, còn có chuyện giữa nàng và Từ Yến. Từ Tấn mơ hồ nhớ nàng cùng Tề Trúc gây gổ ầm ĩ lúc Phó Uyển chết, vậy liền thuyết minh lúc ấy nàng cũng biết bị Tề Trúc ám toán.

      tại lại biết.

      Từ Tấn lúc này còn lòng dạ nào để cân nhắc đến biến hóa này, kêu Hứa Gia tiến vào: “ Phó gia có hành động gì?” Lấy hiểu biết của với cha con Phó Phẩm Ngôn, hòn ngọc quý tay bị người ta hại tới như vậy, bọn họ có khả năng nén giận.

      Hứa Gia có chút vui sướng khi người gặp họa, phen: “ Lúc đầu chỉ muốn nàng ta bị vết thương , sau khi tam nương bệnh nặng, Phó đại nhân liền đổi ý. Vương gia, chúng ta có cần thêm mồi lửa hay ?”

      Từ Tấn gõ gõ bức thư bàn: “ cần” Phó Phẩm Ngôn tự mình trù tính, nhất định thiên y vô phùng, việc lớn việc đều suy nghĩ tới. tự tiện nhúng tay bị Phó Phẩm Ngôn phát manh mối, mà sinh lòng phòng bị, về sau thuộc hạ muốn theo dõi liền khó.

      “ Sai người Thiểm Tây, thu thập nhược điểm của Tề Sùng Minh.” triều đình, có được mấy người là chân chính sạch . Trước mắt Phó Phẩm Ngôn có tâm mà vô lực, thể đối phó toàn bộ Tề gia, thuận tay giúp chút là được rồi. Tề gia phải dựa vào tuần phủ ở Thiểm Tây sao? Trụ cột còn, địa vị Tề gia ở Tín Đô rớt xuống vực sâu.

      Hứa Gia tuân lệnh sắp xếp, ra ngoài thư phòng bóng đêm thâm trầm, gió lạnh thổi qua đầu thanh tĩnh lạ thường. Đột nhiên liền nghĩ tới câu, người ta hay nữ nhân đều phụ thuộc vào nam nhân, ở nhà giúp chồng dạy con là được. Chuyện bên ngoài cần quản mà cũng có bản lĩnh để quản, nhưng nhìn 2 vị nương ở Ký Châu kia. người tâm cơ thâm trầm có thể vào cung làm nương nương, kết quả vì chút thỏa mãn mà hại cả gia tộc, người khác cái gì cũng làm, liền giúp phụ thân tìm đuợc núi dựa lớn. Cho nên đừng tùy tiện kinh thường nữ tử, giọt lệ, trận bệnh của người ta liền có thể làm cho nam nhân chủ động giúp nàng giải quyết.

      Phó Dung sinh bệnh, bạn bè giao hảo bình thường đều đến thăm nàng, Phó Dung có tinh thần gặp người khác, được Kiều Thị từ chối hết, chỉ mời 2 người bạn khuê phòng với Phó Dung vào. là Lương Ánh Phương, người kia là Tề Trúc.

      “ Nghe ngươi ăn được gì? Sao lại thành như vậy, nhìn ngươi gầy thành cái gì rồi.” Tề Trúc bước nhanh tới bên giường của Phó Dung, vẻ mặt lo lắng , cộng thêm ánh mắt đau lòng lo lắng, dù là ai cũng hoài nghi.

      Phó Dung thể bội phục Tề Trúc, có thể giả thành như vậy cũng có bản lĩnh thực . May mắn nàng từ chịu thua, Tề Trúc biết giả vờ, nàng liền muốn giả vờ giỏi hơn nàng ta. Tương lai Tề Trúc “ bệnh” nàng cũng đến nhà thăm hỏi, cũng quan tâm nàng đời, làm cho Tề Trúc nhớ nhung tốt đẹp của nàng suốt kiếp.

      “ Ta cũng biết, ăn liền nôn ra, ta khó chịu muốn chết.” Phó Dung hữu khí vô lực , vừa nước mắt liền chảy xuống, điềm đạm đáng . Trán nàng quấn khăn lục màu hồng, sắc đỏ tô điểm cho khuôn mặt nhắn gầy yếu càng thêm vẻ tái nhợt, là bộ dạng tái nhợt làm người ta thương tiếc. Đôi mắt đẹp chân thành ngấn lệ, như chưa nước mưa mùa xuân trong suốt, đáng thương tội nghiệp nhìn sang. Chỉ làm cho Tề Trúc cũng khó chịu theo, nhưng khó chịu trong chốc lát, rất nhanh bị đố kỵ thay thế.

      Đẹp như thế nào, thầy thuốc toàn thành đều bó tay với bệnh lạ này, cứ theo đà này còn biết sống đuợc mấy ngày. Đố kỵ đến cực hạn, Tề Trúc thầm nguyền rủa Phó Dung chết , nguyền rủa Phó Dung mặt đầy sẹo, năm ngoái ở Trúc Lâm tự phát Từ Yến nhìn lén Phó Dung, Tề Trúc càng có ý làm hại Phó Dung. Mời Phó Dung mấy lần nàng ấy đều đến, Tề Trúc có thất vọng cùng thấy may mắn. Nàng cũng muốn bị đố kỵ đến mê tâm, như bây giờ là tốt nhất, Phó Dung bệnh nặng chết , giống như nàng ấy chưa từng đến Tín Đô thành. Như vậy khi nhóm quý nữ ở Tín Đô tụ họp nàng vẫn như trước là mẫu đơn trong muôn hoa kia, rực rỡ chói sáng.

      “ Đừng khóc, ta gửi thư cho phụ thân, nhờ ông tìm danh y tới đây xem bệnh cho ngươi. Nùng Nùng đừng nghĩ nhiều, bệnh này của ngươi kỳ lạ, có lẽ mấy ngày nữa tốt lên, đến lúc đó chúng ta cùng ngắm đèn hoa.”

      “ Cảm ơn lời tốt lành của ngươi.” Phó Dung lau lệ .

      Hàn huyên hồi, Tề Trúc đứng dậy cáo từ, Phó Dung nắm tay luyến tiếc cho nàng ta . Tề Trúc hứa mấy ngày nữa lại tới, nàng mới buông tay. Người , Phó Dung nằm giường, nhìn nóc giường thêu hoa tường vi mà ngẩn người.

      “ Nùng Nùng nghĩ cái gì vậy?” Phó Uyển vén mành tới, ngồi ở mép giường ôn nhu khuyên giải: “ Đừng giận, có phụ thân ở đây, ông để cho muội chịu tội oan đâu.”

      Phó Dung nhìn tỷ tỷ, thấy khuôn mặt tỷ tỷ tiều tụy, nghĩ tới mấy ngày nay nghỉ ngơi tốt, cử động môi, nhắm mắt : “ Trong phòng bếp có cháo ? Muội muốn ăn.”

      Phó Uyển vừa mừng vừa sợ, vội phân phó Lan Hương phòng bếp, mang chén cháo nấu thịt và nấm sẵn tới đây. Thấy tỷ tỷ cao hứng như vậy, làm Phó Dung cười cười. Nàng gặp chuyện may, làm cho người thân đau đớn kẻ thù vui sướng. Tề Trúc đầu tiên vỗ tay bảo hay, Phó Dung làm cho nàng được như ý nguyện.

      Chỉ là lúc cháo bưng tới, ăn được 2 muỗng, trong đầu toát ra ý niệm mơ hồ, Phó Dung bắt buộc bản thân ngừng suy nghĩ, nhưng vẫn là muộn bước, nàng lại nôn ra. Phó Uyển ôm muội muội khóc, khóc thành tiếng. Đầu Phó Dung chìm trong cơn choáng váng, thân thể chịu khống chế cảm giác vô lực làm cho nàng phiền chán: “ Tỷ tỷ, muội muốn tìm đệ đệ chơi.”

      “ Muội chờ chút, ta sai người đem đệ đệ lại đây.” Phó UYển lau lệ, nghẹn ngào . Phó Dung lắc đầu, giãy giụa muốn ngồi dậy, nhìn vòng chung quanh : “ Nằm mấy ngày, muội muốn ra ngoài hít thở khí.”

      Phó Uyển nhớ thầy thuốc dặn, cho muội muội hoạt động nhiều chút, trước đó muội muội muốn ra ngoài, bây giờ liền tự mình giúp Phó Dung mặc quần áo và khoát thêm áo choàng. Phó Dung dựa vào mấy ngày nay khi ngủ say được Kiều thị đút được thức ăn lỏng mà chống đỡ được, chân có khí lực phải do Phó Uyển đỡ lấy được vài bước mới đứng vững, cười khổ trêu ghẹo : “ Tỷ tỷ luôn muội luyện dáng chẳng khác gì giày dò đôi chân, bây giờ có muốn luyện cũng được.”

      Phó Uyển cả giận: “ Muốn luyện tập mau nhanh khỏe lại , đến lúc đó tỷ tỷ cùng ngươi luyện tập!”

      Phó Dung cười suy yếu, hai tỷ muội chậm rãi tới chỗ Kiều Thị. Thứ nữ rốt cuộc chịu ra khỏi phòng, Kiều Thị mừng muốn rơi nước mắt, mau chóng đỡ Phó Dung ngồi lên giường ấm. Phó Dung dựa vào gối, cười dịu dàng nhìn về đệ đệ ôm bàn tính tự chính mình chơi ở bên kia: “ Quan ca nhi chơi gì vậy?”

      Bàn tay của Quan ca nhi đùa giỡn hạt châu, mắt to vẫn luôn nhìn chằm chằm hai tỷ tỷ, nghe tam tỷ hỏi, 2 tay giơ bàn tính cho tỷ tỷ xem: “ Bàn tính.”

      “ Ai cho đệ thế?” Phó Dung mềm mại hỏi.

      Quan ca nhi hơi thấp đầu nhìn bàn tính, lại nhìn lượt người trong phòng, chỉ vào phụ thân bên ngoài kêu. Tiểu tử thông minh khả ái, mấy người Phó Dung đều cười. Quan ca nhi cười theo, bàn tính trong tay càng chơi hăng say, ngọc châu đụng vào nhau phát ra tiếng kêu dễ nghe.

      Chung quanh là ánh mặt trời ấm áp vào đông, trước mặt là đệ đệ mặc áo ấm như cái nấm di động của trẻ con làm cho tâm trạng Phó Dung rất tốt. Kiều Thị nhìn thấy nữ nhi cười, thử thăm dò hỏi nàng có muốn ăn gì .

      Phó Dung lắc đầu, ý cười nhợt nhạt: “ Ăn vô, nhưng con muốn ăn, buổi trưa con thử lại lần nữa.”

      Kiều Thị còn được gì, muốn ăn cuối cùng cũng có tia hi vọng. Người lớn chuyện, Quan ca nhi vừa chơi vừa nghe, tuy nghe hiểu chỉ biết ăn. nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy bên cạnh có trái quýt bị bỏ qua, liền chống tay lên giường lấy lực mà đứng lên, tay cầm bàn tính, tay kia nhặt trái quýt. Kỳ thực Quan ca nhi đường rất tốt, chỉ là quần áo mùa đông quá dày nên hành động bất tiện, Phó Dung nhìn đệ đệ vất vả như vậy để nhặt quýt. phải cho chính mình ăn mà về phía nàng, làm cho nàng ngây người ra lập tức.

      “Tỷ tỷ ăn .” Quan ca nhi đem quýt tới trước mặt Phó Dung, Phó Dung nhìn quýt muốn cự tuyệt ý tốt của đệ đệ, lại muốn đệ đệ nhìn thấy nàng nôn ra mà dọa , liền dỗ : “ Tỷ tỷ biết bóc.”

      Quan ca nhi chớp mắt, đem quýt chuyển về phía mẫu thân: “ Nương bóc!”

      Kiều Thị biết nữ nhi thương nhất là đệ đệ này, lúc này trong đầu đột nhiên xuất ý nghĩ, cổ vũ : “ Quan ca nhi bóc cho tỷ tỷ , tỷ tỷ thích nhất ăn quýt do Quan ca nhi bóc.” Quan ca nhi nghe nhìn sang tỷ tỷ.

      Phó Dung biết nỗi khổ tâm của mẫu thân, cũng nghĩ phối hợp lần, ôm đệ đệ ngồi đùi mính: “ Quan ca nhi lột quýt cho tỷ tỷ ăn .”

      Quan ca nhi ngoan ngoãn gật đầu, đem bàn tính đặt bên, vụng về lột quýt. Nam oa nho , khi làm chuyện gì đều rất nghiêm túc, lột từng chút từng chút, cẩn thận bóc ra cả vỏ và phần thịt quýt, liền hướng tỷ tỷ cười, hình như phát đây là chuyện gì thú vị lắm. Sau khi lột xong, thấy Phó Dung nhìn có chút lâu tách miếng quýt ra cẩn thận kiểm tra, thế này mới đưa tới trước mặt Phó Dung: “ Tỷ tỷ ăn .”

      Phó Dung khựng lại chút, trong ánh mắt nhìn chằm chằm mong đợi của đệ đệ, nàng mở miệng ra. Có chút chua, chua đến mức làm nàng muốn rơi lệ. Cũng may lần này, nàng nhớ lại bất kỳ kí ức tốt nào, trong mắt trong lòng nàng chỉ còn đệ đệ biết săn sóc đáng .
      Uyên Sama, thanhbinh, Thanh Hằng60 others thích bài này.

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      bé Quan ca nhi dễ xương wa . Con mụ TT nì bệnh ganh tỵ wa nặng, chờ hậu quả

    4. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Chị phải mau khỏe lại. Cho tề trúc biết tay

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 33

      Edit: Nguyen Thi

      Mắt thấy Phó Dung được Quan ca nhi đút từng miếng quýt, Kiều Thị lúc khóc lúc cười, quả thực đem Quan ca nhi như bồ tát cứu mạng. Xảo Hạnh bưng cháo tới, bà nắm chặt tay của nhi tử còn cầm muỗng quá vững tiếp tục đút cho Phó Dung.

      Phó Dung ăn liên tục được nửa bát, cảm giác có chút thoải mái, vội vàng ngừng lại, ấn lòng ngực để bình phục. Kiều Thị, Phó Uyển, còn có Xảo Hạnh hầu hạ bên cạnh đều khẩn trương nhìn nàng chằm chằm.

      Sau lát, Phó Dung ngẩng đầu, hướng mẫu thân, tỷ tỷ cười: “ Trước ăn nhiêu đó tránh cho ăn quá no, buổi trưa muốn ăn.” Nụ cười này như ánh nắng sau cơn mưa, xua tan mây đen mấy ngày nay ở trong lòng người Phó gia. Kiều Thị vui đến phát khóc, đem chén đưa cho Xảo Hạnh, nâng khuôn mặt Quan ca nhi hôn rồi lại hôn: “ Quan ca nhi ngoan, tỷ tỷ thích nhất con đút cơm, vậy buổi trưa con tiếp tục đút cơm cho tỷ tỷ.”

      Quan ca nhi bị mẫu thân hôn tới nhột nhạt, vặn vẹo thân hình mập mạp đưa tay ra cho tỷ tỷ. Phó Dung ôm lấy đệ đệ cũng hôn cho trận, Đệ đệ vẫn còn đây, những chuyện tốt kia, nàng cần suy nghĩ nữa, ăn ngon uống tốt ngủ ngon, có gia đình hạnh phúc đó là những ngày nàng muốn sống.

      Cha con Phó Phẩm Ngôn sau khi từ thư phòng ra vội vàng tới đây, lúc xế trưa cả nhà 7 người quây quần bên bàn cơm. Lúc đầu là do Quan ca nhi đút cho Phó Dung, nhưng Phó Dung bình thường trở lại, trước mặt là bàn đồ ăn ưa thích của mình sao có thể thèm chứ. Quan ca nhi đút chậm rì rì thể thỏa mãn nàng, liền tự mình lấy đũa gắp ăn làm cho mọi người nhìn nàng.

      Phó Dung cười ngọt ngào, mặt dày : “ Sao mọi người đều nhìn con, có phải cảm thấy con xinh đẹp nên ngon hơn cơm hay ?”

      Phó Thần cười ha ha, gắp đậu giá hướng nàng khua tay múa chân: “ Quả xinh đẹp ngon hơn ăn cơm, gầy giống như đậu giá, có thể thèm sao?”

      “ Muội là đậu giá, còn huynh là đậu nành.” Phó Dung lập tức cãi lại, ca ca luyện võ đen ít, vốn cũng là bạch diện thư sinh. Phó Thần còn muốn tiếp, nhưng bị Phó Phẩm Ngôn trừng mắt nhìn nên nữa.

      Dày công điều dưỡng mấy hôm, mặt Phó Dung cũng khôi phục lại huyết sắc. Ngày 13 này, trời gió có ánh nắng ấm áp, tỷ muội Phó Dung ôm Quan ca nhi ngắm hoa mai. Thời tiết tháng giêng, ngoài những bụi hoa được trồng trong nhà ấm, trong vườn cũng có mảnh rừng mai đáng để dạo.

      “ Chúng ta ngồi lát .” Phó Uyển lo lắng thân thể Phó Dung chống đỡ nổi, săn sóc . Phó Dung, Phó Tuyên đều gật đầu.

      Các nha hoàn đều bước lên, đem đệm sớm chuẩn bị sẵn trải ra giữa rừng mai có ánh nắng rực rỡ. 3 tỷ muội ngồi chung chỗ, Phó Dung ôm Quan ca nhi, cúi đầu hỏi : “ Quan ca nhi xem, 3 tỷ tỷ ai đẹp nhất?”

      Quan ca nhi rất thông minh, nhưng lần đầu tiên bị hỏi như vậy nên thành chỉ vào nhị tỷ, kết quả bị tam tỷ ngừng cù vào nách làm cho hiểu, lần lượt nhìn từng tỷ tỷ, dựa vào trước ngực Phó Dung : “ Ai cũng đẹp.”

      Phó Dung nhất định muốn chọn người. Quan ca nhi lại chịu , Phó Dung uy hiếp lần nữa, làm sợ. Vội vàng đem hoa mai trong tay đưa cho tam tỷ: “ Tỷ tỷ cài , nhìn đẹp lắm!”

      Thằng nhóc xấu xa này đúng là cực kì giảo hoạt, Phó Dung véo véo khuôn mặt nhắn của , cúi đầu : “ Quan ca nhi cài giúp tỷ tỷ .”

      Quan ca nhi rất là nghiêm túc cài hoa mai vào tóc của tỷ tỷ, Phó Dung thả đệ đệ xuống đất. Lấy hoa mai trong tay Lan Hương cho đệ đệ cũng cài cho tỷ tỷ và muội muội.

      “ Đều rất đẹp!” Trở lại ngồi giữa các tỷ tỷ, ai cũng hỏi , Quan ca nhi tự mình cười. Phó Dung phì cười, lấy đoá hoa trêu : “ Quan ca nhi cũng cài , Quan ca nhi rất xinh đẹp.”

      Quan ca nhi nhìn về phía Phó Dung và Phó Tuyên, gặp 2 tỷ tỷ đều cười, nên vui vẻ cài theo. Trẻ con dù thông minh tới đâu cũng hữu hạn, cài hoa mai đẹp, cười cũng đẹp chọc cho 3 tỷ tỷ vui vẻ dứt.

      Ngồi lát, Phó Dung đem đệ đệ giao cho Phó Uyển đứng lên : “ Muội rửa tay lát, mọi người muốn ăn chút gì ?”

      Phó Uyển nhìn qua Phó Tuyên, Phó Tuyên lắc đầu tỏ vẻ mình muốn ăn, liền : “ Bưng trà lài tới đây, muội có chút khát.” Phó Dung đáp ứng, dẫn Lan Hương trở về Phù Cư viện của mình. Rửa tay xong Phó Dung lau tay thuận tiện soi gương, đệ đệ cài hoa có chút lệch, nhịn được muốn gỡ xuống nhưng rồi lại để tay xuống. Dù sao cũng ở trong nhà mình, lệch cho lệch luôn.

      “ Ta trước, lát nữa nguơi theo sau chậm chút coi chừng làm đổ.” Dặn dò Lan Hương câu, Phó Dung tự mình tới vườn mai. Lại ngờ tới trước cửa, bên trong thình lình có người ra, 4 mắt nhìn nhau, 2 người đều lắp bắp kinh hãi. Phó Dung hoàn hồn trước tiên, lùi về sau 2 bước có chút phòng bị hỏi: “ Ngươi là ai? Sao ở trong này?”

      Từ Yến căn bản nghe thấy nàng cái gì, trân trân nhìn người trước mắt, tiểu nương mặc áo hồng hiểu sao lại đau lòng. Lần trước gặp, nàng mặc thân áo trắng, da trắng mày ngài, mắt sáng như nước. Nàng ở trước mắt cao hơn, dáng người càng tinh tế, dung mạo càng đẹp nhưng nàng gầy quá, lúc trước gò má hơi có vẻ nở nang bây giờ gầy rất nhiều, đôi mắt ướt át mang theo đề phòng như nai con bị thương làm cho người nhìn thấy khó chịu.

      “ Nghe muội bị bệnh, tại khỏi hết chưa?” kìm lòng được mà quan tâm.

      Gương mặt ôn nhu quen thuộc, nước mắt đến hề báo trước, Phó Dung xoay người che giấu. Sao nàng lại khóc? Từ Yến trước mắt phải là tướng công từng cõng nàng dạo trong khi tân hôn, phải là tướng công rửa chân cho nàng mỗi tối, giúp nàng vẽ chân mày vào mỗi sáng hôm sau, cũng phải là tướng công săn sóc xoa bóp chân tay cho nàng, khi nàng quỳ ngoài từ đường ngày. chỉ là người xa lạ, phải là nam nhân đối với nàng ngàn y trăm thuận, phải là nam nhân tuy che chở cho nàng như phụ thân, ca ca nhưng lại sủng nàng hơn. Nàng có uỷ khuất lớn nào cũng nên lộ ra ở trước mặt . Là nàng cần , vì vậy nên quyến luyến tốt đẹp của đối với nàng.

      “ Ngươi rốt cuộc là ai?” Tháo xuống hoa mai tóc thuận tiện lau nước mắt, Phó Dung đưa lưng về phía Từ Yến , ngữ khí lạnh nhạt.

      Trước mắt Từ Yến vẫn là bộ dạng rơi lệ đáng thương của nàng, vào giây phút nàng vừa nhìn vào ánh mắt , giống như có vô số uỷ khuất muốn cho biết, giống như sau đó bổ nhào vào ngực . Nhưng khi kìm lòng được mà tiến lên bước muốn ôm lấy nàng, nàng di chuyển qua chỗ khác. Từ Yến cười khổ, trừ bỏ uỷ khuất mấy thứ khác nhất định đều là ảo giác của , nàng nhận ra làm sao có thể thương nhung nhớ?

      “ Tam muội, ta họ Từ, tên chữ là Vân Thăng là bạn tốt của lệnh huynh, vừa rồi ở thư phòng đọc sách mệt mỏi nên ra ngoài hít thở khí, muốn trở về.” Từ Yến ôn hoà . Kỳ nhân lúc Phó Thần ra ngoài mà vụng trộm lẻn qua đây, vốn định dạo ở vườn hoa thử thời vận, được vài bước lại phát giác ổn, cũng may ông trời thương hại cho nỗi tương tư của , cuối cùng cũng cho cơ hội thấy nàng.

      Phó Dung nghi ngờ : “ Ca ca ta sao cùng với ngươi?” Tiểu tử này tự tiện chạy tới đây chứ?

      Từ Yến xấu hổ, tự nhiên : “Huynh ấy có việc trước rồi… Tam muội, ta, trước đó ta với muội có duyên gặp nhau ở ngoài viện giảng kinh của Trúc Lâm tự. Hôm nay gặp lại, trông muội gầy ít, ta coi như là nửa huynh trưởng thấy trong lòng nỡ. Tam muội nên chăm sóc bản thân tốt, để sớm ngày khoẻ mạnh lại."

      Phó Dung rất hiểu phong cách dỗ dành của Từ Yến, người này da mặt cũng dày, mới gặp lần kêu muội muội, kiếp trước nàng thích nghe kiểu lấy lòng như thế trong lòng như bong bóng bay. Chỉ là bây giờ, vì tốt cho Từ Yến nàng phải nhẫn tâm chút.

      ra là thế tử, ngài và ta quen, ta thể nhận nổi tiếng muội muội của thế tử, càng thể nhọc lòng thế tử quan tâm, nếu bị truyền ra ngoài bị người chỉ trích. Thư phòng ca ca ta ở bên kia, thế tử dọc theo đường này là tới, ta còn có việc thể phụng bồi.” xong xoay người, đanh mặt về phía trước.


      “Tam, tam nương!” Sau khi ngớ ra lát, Từ Yến chạy nhanh 2 bước ngăn nàng lại, cúi đầu nhìn ánh mắt nàng hô hấp hơi loạn: “Nàng đúng, là ta quá đường đột, ta xin lỗi nàng, nàng đừng giận được ?” nóng vội quá, nàng lại biết ái mộ lâu rồi, lần gặp thứ 2 lại thân thiện như thế, nàng có thể hiểu lầm là loại công tử phong lưu kia ?

      Từ Yến cực kỳ hối hận, lùi về 2 bước thành khẩn hướng nàng tạ lỗi: “ Vân Thăng lỡ lời, mong tam nương thứ tội.”

      Phó Dung nhìn bạch trâm đỉnh đầu thiếu niên, trong lòng phức tạp. Lúc trước chính là như vậy, chỉ cần nàng tỏ ra hài lòng, Từ Yến lập tức xin lỗi mặc kệ ai đúng ai sai.

      “ Ngươi....”

      “ Nùng Nùng, xảy ra chuyện gì?” đợi nàng mở miệng, phía sau truyền tới tiếng quát vui của Phó Thần, Phó Dung cắn môi, đến cùng có nhẫn tâm làm Từ Yến khốn đốn trước mắt ca ca, vội vàng chạy vào hoa viên.

      Lắng nghe tiếng bước chân vội vàng của tiểu nương, Từ Yến thầm thở phào nhõm. May mắn nàng tố cáo trước mặt huynh trưởng, nếu sợ khó lòng vào nhà Phó gia. Người trong lòng rồi, làm trầm tĩnh lại nháy mắt trở lại như cũ, mở miêng trước khi Phó Thần hỏi, Từ Yến áy náy mà vì tương lai nên lấy cớ chuẩn bị tốt ra: “ Vừa rồi nhất thời nổi hứng, muốn ra ngoài hít thở khí, biết vì sao lại tới đây, vô tình đụng phải tam nương, là xấu hổ.”

      là khách lại là thế tử, cho dù trong lòng Phó Thần biết cũng trực tiếp phát tác, huống chi cũng thể thừa nhận, trước mắt, Từ Yến là người xứng với Nùng Nùng nhất. Trước khi biết tâm ý của muội muội, lại luyến tiếc, cũng thể lạnh tâm với Từ Yến, ngộ nhỡ muội muội hợp ý sao?

      “ Vân Thăng đừng vậy, là ta tiếp khách chu toàn, lẽ ra nên cùng ngươi tới đây. Vừa rồi là tam muội ta có khi dễ ngươi ? Tính tình của nàng ấy nhen, ai đắc tội nàng ấy chắc chắn bị nàng ấy lầm bầm mắng suốt.” Phó Thần đưa tay mời trở lại, cười trêu ghẹo .

      Từ Yến có chút thất thần, lòng dạ yên : “ Chính Đường lo ngại nhiều rồi, tam nương hào phóng khách sáo, còn chỉ đường cho ta.” Lầm bầm mắng ư, vừa rồi nàng như thế là mắng sao? Trong đầu nhớ tới nàng rơi lệ, là bộ dáng cắn môi của nàng trước khi rời , Từ Yến vừa đau vừa mừng, nàng tố giác ra vẫn là mềm lòng. khỏi : “ Tam nương bệnh nặng trận, bá mẫu cùng nàng đều tiều tuỵ tất nhiều, chúng ta ở trong cung có mang về ít thuốc bổ, khi quay về sai người mang tới, hi vọng mọi người sớm khôi phục nguyên khí.”

      Phó Thần đâu muốn đồ của nên khách sáo khéo léo từ chối. Nhưng buổi chiều Từ Yến vẫn sai người đem đồ tới, gồm có nhân sâm, huyết yến đều là đồ cực phẩm chỉ trong cung mới dùng. Sợ Phó Dung đa tâm, Từ Yến tặng lễ lấy danh nghĩa là hiếu kính Kiều Thị, nhưng tâm ý sau đại lễ ai cũng biết.


      Kiều Thị cùng Phó Phẩm Ngôn thương lượng: “ Vẫn nên giấu diếm Nùng Nùng trước , chờ Quận vương phủ đến hỏi cưới rồi cho Nùng Nùng cũng muộn, tai cho nó biết làm nó loạn tâm.”

      Phó Phẩm Ngôn gật đầu: “ Nên như vậy… Tố Nương dạo này sớm về muộn chăm sóc cho Nùng Nùng, quả nên bồi bổ cho tốt, bà cũng dùng ít , đều là đồ tốt. mình Nùng Nùng ăn cũng hết. Mai mốt khi Quận vương phủ có việc, chúng ta chuẩn bị lễ nhiều hơn để đáp lễ.”

      Kiều Thị hiểu được, trượng phu muốn quận vương phủ nghĩ rằng nhà mình mượn nữ nhi tuỳ tiện chiếm tiện nghi của thế tử Quận vương. xong, Phó Phẩm Ngôn thư phòng làm việc, Phó Phẩm Ngôn chân trước vừa , Phó Dung lại tới: “ Nương, thiếp mời phát ra ngoài chưa ạ?”

      Khi sinh bệnh nhiều người đến thăm nàng, tại hết bệnh rồi nên đương nhiên muốn mời khách để cảm tạ phần tâm ý. Kiều Thị gọi đại nương 14 tuổi trưởng thành tới bên người, ý vị thâm trường : “ Đều phát hết, ngày mai nhóm tỷ muội kia của con nhất định tới, nàng ta lại mời con cùng xem hoa đăng, con đúng lúc cũng nên đồng ý.”

      Phó Dung ôm đệ đệ lại gần, cười mà . Nàng đương nhiên đồng ý, tận mắt thấy Tề Trúc xui xẻo còn thú vị hơn nhiều với việc ngắm hoa đăng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :