Chuyện xảy ra trên con tàu tốc hành Phương Đông - Agatha Christie (32 Chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương II

      10 CÂU HỎI
      tờ giấy có ghi:
      Những giải thích cần thiết:
      1. Cái khăn tay có thêu chữ “H” của ai?
      2. Ai làm rơi cái nạo ống điếu? Phải chăng là đại tá Arbuthnot?
      3. Ai mặc áo choàng đỏ?
      4. Người đàn ông hay đàn bà cải trang thành nhân viên toa tàu nằm là ai?
      5. Tại sao kim đồng hồ lại ngừng lúc 1g15 với mục đích gì?
      6. Vụ án này có xảy ra lúc đó ?
      7. Có thể sớm hơn ?
      8. Hay muộn hơn?
      9. Có thể xác định là Ratchett phải bị người đâm ?
      10. Nếu , những vết thương khác do đâu mà có?.
      - Chúng ta hãy thử giải những câu hỏi này xem, - ông Boue . - hãy bắt đầu theo thứ tự, câu thứ nhất?
      - Hay lắm, - Poirot vẻ hài lòng.
      - Chữ H có thể hợp với ba người, bác sĩ Constantine , bà Hubbard, Debenham vì còn có tên là Hermione, và hầu phòng Hildegarde Schmidt.
      - Vậy trong ba người này, ai có cái khăn tay đó?
      - khó xác định. Tuy nhiên tôi nghĩ chiếc khăn tay của Debenham. hiểu người ta có dùng tên Hermione để gọi ấy . Mẫu chuyện mà ông nghe lỏm được, mà ta cố tình giải thích có vẻ mờ ám.
      - Theo tôi, tôi nghĩ chàng người Mỹ hơn, - bác sĩ Constantine . - Chiếc khăn tay này có vẻ đắt tiền và người Mỹ, như mọi người đều biết, nghĩ đến giả tiền.
      - Như vậy, cả hai ông đều loại trừ hầu à? - Poirot hỏi.
      - Phải, chính ta bảo là chiếc khăn tay phải của người sang trọng mà?
      - Hãy sang câu hỏi thứ hai. Ai làm rơi cái nạo ống điếu? Đại tá Arbuthnot hay người khác?
      - Câu này khó đấy, - ông Boue . - người giết kẻ thù của mình bằng dao. Tôi cũng suy nghĩ như ông về tâm lý người . Và nghĩ rằng mọi kẻ nào khác làm rơi trong phòng của nạn nhân để đổ tội cho Arbuthnot.
      Quay sang Poirot, bác sĩ Constantine :
      - Như ông , hai bất cẩn là hơi quá. Việc làm mất chiếc khăn tay là do vô ý, cho nên chẳng ai trong đám hành khách chịu nhận cái khăn của mình. Trái lại việc làm rơi cái nạo ông điếu chỉ là cố tình và đại tá Arbuthnot nhận cách thẳng thắn là ông ta hút ống điếu và dùng loại nạo ống điều này.
      - Ông lý luận tuyệt đấy, - Poirot tán thành.
      - Câu số ba: Ai mặc áo choàng đỏ? - ông Boue . Tôi ý kiến nào về câu này. Còn ông, ông Constantine?
      - Tôi cũng thế.
      - Ồ câu hỏi này, chúng ta bó tay, mong rằng câu hỏi tiếp theo dễ hơn. Người đàn ông hay đàn bà cải trang thành nhân viên hỏa xa là ai? Chúng ta hãy loại bỏ những người có tầm vóc: Hardman, đại tá Arbuthnot, Foscarelli, quận công Andrenyi và Hector Mác Queen, bà Hubbard, Hildegarde Schmidt và Greta Ohlson lại đủ tầm vóc. Còn lại hầu phòng, Debenham, công chúa Dragomiroff và bà Andrenyi... Nhưng cả bốn người đều có những chứng cớ vắng mặt chối cãi được.
      - Ngoài ra Greta Ohlson và Antonio Foscarelli khẳng định là Debenham và hầu phòng hề rời phòng. Hildegarde Schmidt xác định là công chúa Dragomiroff ở trong phòng bà ta và quận công Andrenyi rằng vợ ông sau khi uống thuốc ngủ, ngủ vùi trong phòng. Và như thế hình như là hành khách nào tàu có thể là thủ phạm... khó tin!
      - Thủ phạm chắc chắn phải là trong bốn hành khách mà ta vừa kể . - Bác sĩ Constantine - Trừ khi, kẻ sát nhân đột nhập từ bên ngoài và tìm ra chỗ trù ... Nhưng chúng ta chứng minh vô lý của giả thuyết này rồi.
      Ông Boue sang câu thứ năm.
      - Tại sao kim đồng hồ lại ngừng ở 1g15? tôi thấy có hai câu trả lời: Hoặc là kẻ sát nhân xê dịch kim đồng hồ để tạo cho mình chứng cớ vắng mặt và sau đó kịp ra khỏi phòng đúng lúc dự định vì nó nghe thấy tiếng động hay là. Ê, chờ tí!... Tôi vừa nảy ra ý kiến...
      Hai người bạn im lặng để nghe ông Boue ý kiến của mình:
      - phải kẻ sát nhân cải trang thành nhân viên hỏa xa xê dịch. Kim đồng hồ, mà là kẻ chúng ta gọi là tên sát nhân thứ 2... Người thuận tay trái... Người đàn bà mặt áo choàng đỏ. Bà ta đến trễ và xê dịch kim đồng hồ để tạo chứng cớ vắng mặt cho mình. - ông Boue thở dốc ra như hết hơi!
      - Hoan hô! - Bác sĩ Constantine thốt lên. - Tưởng tượng rất hay!
      - Tóm lại, - Poirot . - Bà ta đâm Ratchett trong tối mà hề biết ông ta chết trước rồi - Nghi ngờ rằng Ratchett bỏ đồng hồ trong túi áo, bà ta lấy ra và cũng trong bóng tối xê dịch kim đồng hồ rồi đập mạnh đồng hồ xuống cho nó hỏng.
      Ông Boue lạnh lùng :
      - Ông có cách giải thích khác hơn ?
      - giờ chưa. Tuy nhiên theo tôi cả hai ông đều để ý đến chi tiết rất quan trọng về cải đồng hồ.
      - Đây có phải là câu trả lời cho câu hỏi số 6 ? - Bác sĩ hỏi. Để trả lời cho câu hỏi: Vụ án mạng có xảy ra lúc 1g15, là giờ do kim đồng hồ chỉ ? Tôi trả lời: !
      - Tôi cũng thế, - ông Boue . - có thể là sớm hơn ? Tôi trả lời là có. Còn ông sao, ông Constantine?
      Bác sĩ Constantine gật đầu và :
      - Tuy nhiên, ta cũng có thể trả lời có cho câu hỏi tiếp theo: Vụ án mạng có thể xảy ra muộn hơn có lẽ ông Poirot cũng đồng ý với tôi. Kẻ sát nhân thứ nhất đến lúc 1g15 và kẻ thứ 2 sau 2g15. Vậy ta nên xem hành khách nào thuận tay trái.
      - Tôi bỏ chi tiết này, - Poirot . - Chắc ông cũng nhận thấy tôi mời tất cả những hành khách ký tên và viết địa chỉ của họ. Cuộc thí nghiệm này mấy đúng vì có những người thuận tay phải khi làm việc này nhưng cũng có người thuận tay trái. Ví dụ họ có thể viết tay phải nhưng lại chơi Tennis bằng tay trái. Dù sao tất cả hành khách tàu đều viết tay phải, trừ công chúa Dragomiroff từ chối chịu viết.
      - thể nào buộc tội cho bà Dragomiroff được, - ông Boue .
      - Tôi nghĩ là bà Dragomiroff đủ sức đâm bằng tay trái. - Bác sĩ Constantine nhận xét, - vài nhát đâm được giáng xuống rất mạnh.
      - Vượt ngoài sức lực của người phụ nữ.
      - Có thể vượt ngoài sức lực của phụ nữ, nhưng ít ra cũng vượt ngoài sức lực của người đàn bà lớn tuổi. Công chúa Dragomiroff có vẻ yếu đuối.
      - Chúng ta nên lấy ảnh hưởng của ý chí đối với sức lực của thân thể, - Poirot nhắc nhở. - Công chúa Dragomiroff có cá tính và ý chí rất mạnh nhưng chúng ta hãy sang câu hỏi khác .
      - Ơ câu hỏi 9 và 10: Chúng ta có thể xác định là Ratchett phải bị người đâm và những vết thương khác do đâu mà có? với tư cách là bác sĩ, tôi nghĩ rằng ít nhất phải có hai kẻ sát nhân. là điên rồ mới người có thể đâm rồi mạnh bằng tay phải rồi lại tay trái và nữa giờ sau lại đâm tiếp nạn nhân!
      - Đúng thế, - Poirot . - Theo ông. - diện của kê sát nhân thứ 2 có vẻ dễ tin hơn?
      - Ông hãy thử tìm cho tôi giải đáp hay hơn!
      - Tôi ngừng nghĩ đến điều đó. - Poirot thở dài đáp. - bây giờ, - vừa vỗ vào trán ông vừa tiếp, - chúng ta phải tìm trong này! Chúng ta nghiên cứu và sắp xếp có thứ tự những dữ kiện. Những hành khách đến đây và trả lời những cầu hỏi. Chúng ta biết tất cả những gì chúng ta có thể biết... Trừ bên ngoài. - Đến đây - Poirot mỉm cười thân mật với ông Boue - Bạn thân mến, ông vẫn thường chế giễu cách làm việc này của tôi: ngồi và suy nghĩ để tìm ra từ đáy giếng... Vậy tôi làm việc theo cách này và cả hai ông cũng làm như tôi. Thử nhắm mắt lại và tập trung suy nghĩ.
      - Ratchett bị giết bởi hay nhiều người. Ai hoặc là những ai?

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương III: VÀI CHI TIẾT

      15 phút trôi qua trong im lặng. Ông Boue và bác sĩ Constantine cố gắng theo đúng chỉ dẫn của Poirot. Họ cố tìm ra . Ông Boue nghĩ:
      - Lẽ dĩ nhiên phải suy nghĩ. Từ nãy giờ mình chỉ làm có mỗi chuyện đó. Poirot nghĩ cho Debenham có dính líu đến vụ án. Theo mình tin thế - có thể nghĩ cho gã người Ý. uổng. hầu phòng có lý do gì để dối khi xác nhận rằng gã người Ý rời phòng. rắc rối. hiểu bao giờ tàu mới chạy lại được? Người ta phải nghĩ đến việc phải giúp chúng ta chứ. Cảnh sát Nam Tư lại sắp sửa gây rắc rối cho vụ này đây... Và cứ như thế suy nghĩ của ống Boue bị phân tán dần dần.
      Bác sĩ Constantine nghĩ:
      - chàng thám tử người Mỹ này kỳ lạ. thiên tài hay thằng điên? ta có tìm ra thủ phạm ? vô lý. Riêng mình chẳng còn hiểu ra sao nữa! Hay là tất cả hành khách đều láo. Nếu thế lại càng thêm rắc rối ... mình sao giải thích được tất cả những vết thương tử thi... tên côn đồ Mỹ giết người bằng súng chứ... Hoa Kỳ... Đất nước của rối ren và phức tạp... Mình thích sang đó xem sao. Khi về, thế nào mình cũng phải gặp Démetrius Zagone. ta sang Mỹ nhiều lần...
      Và cứ như thế bác sĩ Constantine lại trầm ngâm suy nghĩ về... Nước Mỹ.
      Hercule Poirot ngồi bất động, hình như ông ngủ.
      Bỗng nhiên sau 15 phút im lặng hoàn toàn, Poirot thở dài và lầm bầm:
      - Sao lại nhỉ? Nếu như thế mọi việc đều được giải thích.
      Poirot mở mắt - cặp mắt xanh như mắt mèo - với ông Boue và bác sĩ Constantine.
      - Tôi suy nghĩ, còn các ông?
      thả hồn vào giấc mộng, cả hai đều giật mình.
      - Tôi cũng thế, - ông Boue . - Nhưng tôi chẳng tìm ra được gì. Tìm ra thủ phạm là nghề của ông chứ phải của tôi.
      - Tôi cũng suy nghĩ, - bác sĩ Constantine , - tôi có nhiều suy nghĩ nhưng chẳng có cái nào vừa ý cả!
      Poirot gật gù như muốn : Tôi biết mà!
      - Ông ngồi thẳng dậy, vuốt râu, ưỡn ngực và như thuyết trình:
      - Các bạn, tôi lần lượt xem lại những lời khai của hành khách và tôi tìm ra giải thích mặc dù chưa được ràng lắm, nhưng cũng có thể trả lời phần nào cho chúng ta. Trước khi xác định câu trả lời này là tốt nhất, tôi còn phải xem lại vài vấn đề nữa.
      - Trước hết, xin phép cho tôi có vài nhận xét khá quan trọng.
      - Cũng ở chỗ này, vào bữa cơm trưa cuối cùng, ở toa ăn này, ông Boue cho tôi nhận xét rất hay: ông chuyến tàu này tập trung nhiều hạng người, đủ mọi tầng lớp và mọi quốc tịch. Việc như vậy rất hiếm vào mùa này. Với thời tiết khỉ gió này chuyến tàu tốc hành rất vắng khách. Ngoài ra, hành khách có đăng ký nhưng đến. Tôi cũng xin nêu lên những chi tiết khác. - Vị trí túi xách của bà Hubbard. Tên của mẹ bà Armtrong. Cách làm việc của chàng thám tử tư Hardman. Tên của bà Dragomiroff. Vết mờ số thông hành người Hung và lời khai của Mác Queen với mảnh giấy bị đốt trong phòng Ratchett. ta rằng chính Ratchett đốt tờ giấy này!
      Hai người đàn ông nhìn Poirot, hiểu.
      - Sao? Tất cả những điều đó quan trọng đối với các ông à?
      - Hoàn toàn . Ông Boue thà .
      - Còn ông, thưa bác sĩ.
      - Tôi chẳng hiểu, ông muốn chứng minh điều gì?
      - Ông Boue lục trong xấp thông hành và rút số thông hành của vợ chồng quận công Andrenyi ra.
      - Có phải vết này ?.
      - Phải, nó còn mới, và hãy nhìn xem vết mờ ở đâu.
      - Ngay ở đầu tên bà Andrenyi... Đúng hơn là chữ đầu tiên của tên bà ấy. Nhưng thú là tôi vẫn chưa hiểu gì.
      - Ông hiểu. Chúng ta trở lại chuyện cái khăn tay tìm thấy ở trường. Như chúng ta khi nãy. Ba nữ hành khách có chữ đầu của tên là H: bà Hubbard, Harmion Debenham và Hildegarde Schmidt, hầu của công chúa Dragomiroff. Chúng ta hãy xem xét chiếc khăn tay dưới khía cạnh khác. Đó là chiếc khăn làm bằng vải mỏng, được thêu bằng tay và rất đắt tiền. Có lẽ được mua ở Paris. Ai trong các nữ hành khách, nếu chúng ta để ý đến chữ “H” thêu khăn, có khả năng mua cái khăn này? Chắc phải bà Hubbard, vì quần áo và đồ dùng của bà cầu kỳ. Chắc cũng phải Debenham: Loại người này chỉ dùng những thứ khăn vải bình thường. Còn hầu phòng, chiếc khăn này quá đắt đối với ta. Nhưng tàu này còn hai nữ hành khách khác chúng ta hãy thử xem chữ “H” có trùng hợp với tên họ ? trước hết công chúa Dragomiroff.
      - Tên của bà ta là Natalia mà, - ông Boue giọng mỉa mai.
      - Đúng đấy. Như thế công chúa Dragomiroff vô can. Bây giờ đến bà Andrenyi. Ở đây điều làm chúng ta chú ý là ...
      - Ông nên điều làm ông chú ý .
      - Cũng được. Điều làm tôi chú ý là số thông hành, tên của bà ta lại bị dính mở. Người ta có thể cho đó là vô ý. Nhưng các ông hãy chú ý đến cái tên Elena. Chữ “H” hoa phía sau có thể bị sữa thành chữ E và che mất chữ E tiếp theo... vết mờ ngay đúng chổ có thể che đậy được điều này.
      - Helena! - ông Boue thốt lên. - Chà đó là ý kiến hay đấy!
      - Dĩ nhiên. Tôi tìm lý lẽ để xác định nghi ngờ của tôi dù cho . Và cuối cùng tôi tìm ra. miếng nhãn dán vali của bà Andrenyi vẫn còn hơi ướt và được dán ngay chữ đầu tiên của tên bà Andrenyi. Nhãn đó được gỡ ra và dán vào chỗ khác.
      - Ông bắt đầu thuyết phục được tôi rồi đấy, - ông Boue . - Nhưng bà Andrenyi...
      - Bây giờ, thưa các ông, chúng ta hãy xem vụ án dưới khía cạnh khác. Vụ án này dưới mắt cảnh sát được xem như thế nào? Chúng ta nên quên rằng tuyết làm xáo trộn mọi dự tính của kẻ sát nhân. Cứ thử nghĩ xem rằng tàu bị kẹt vì nghẽn đường con tàu binh thường và chuyện gì xảy ra?
      - Vụ án chắc chắn được phát giác ra ở biên giới Ý. Tất cả những hành khách cung cấp mọi dữ kiện cho cảnh sát. Mác Queen đưa ra những bức thư hăm dọa. Ông Hardman kể câu chuyện của ông ta. Bà Hubbard cũng kẻ lạ mặt vào phòng, cái khuy được đưa ra. Nhưng theo tôi có hai chi tiết khác: Kẻ lạ mặt vào phòng bà Hubbard trước giờ... Và người ta tìm ra bộ đồng phục của nhân viên hỏa xa trong phòng vệ sinh.
      - Ông sao?
      - Tôi là vụ án được đàn dựng lên để cho người ta lầm tưởng kẻ sát nhân đến từ bên ngoài.. Sau khi giết Ratchett xong, bỏ trốn. Người ta nghĩ rằng xuống ga Brod, ga mà tàu phải đến lúc 0g58. người nào đó gặp nhân viên phục vụ lạ mặt ở hành lang. Bộ đồng phục để lại tố giác ý định của kẻ sát nhân. Như vậy, ai trong hành khách bị nghi ngờ. Đó là tất cả những gì thực phải xảy ra.
      - Nhưng việc nghẽn tàu làm đảo lộn tất cả dự tính. Đó là lý do tại sao kẻ sát nhân lại phải nán lại phòng nạn nhân lâu thế. còn hy vọng là con tàu tiếp tục lại, bắn có ý định thay đổi kế hoạch vì người ta biết là kẻ sát nhân chưa hề rời tàu.
      - Tôi hiểu rồi, - ông Boue , - nhưng trong chuyện này cái khăn tay là thế nào?
      - Tôi trở lại. Trước hết, các ông phải biết là những bức thư hăm dọa chỉ là cái bẫy cho cảnh sát. Những bức thư này có thể được chép trong bất cứ tiểu thuyết trinh thám nào. Chúng ta phải hỏi là: Những bức thư này có làm Ratchett nao núng ? Hình như ! Theo những lời dặn dò của Ratchett cho Hardman, Ratchett sợ kẻ thù riêng tư mà Ratchett biết danh tánh. Điều này nếu chúng ta tạm tin vào thành của Hardman. Nhưng Ratchett nhận lá thư mang tính cách hoàn toàn khác... Cái thư có liên quan đến vụ Armtrong mà chúng ta tìm thấy mảnh trong phòng nạn nhân. Lá thư này nhằm mục đích cho Ratchett biết lý do tại sao cuộc sống của mình bị đe dọa. Bức thư này thể lọt vào tay cảnh sát cho nên kẻ sát nhân vội vàng đốt . Đó là chướng ngại vật thứ hai cho thành công của kế hoạch của kẻ sát nhân: Đầu tiên là tuyết, sau đó là việc chúng ta tìm ra mảnh giấy bị đốt.
      - thận trọng của kẻ sát nhân khi đốt mảnh giấy chứng tỏ hành khách tàu dính líu mật thiết đến gia đình Armtrong. Và việc tìm ra mảnh giấy đủ để nghi ngờ hành khách này.
      - Chúng ta hãy sang hai tang chứng khác: đến cái nạo ống điếu mà ta đề cập đến nhiều rồi. Trước tiên là cái khăn tay, nó làm cho những hành khách có tên đầu là “H” dính líu vào vụ án. Chiếc khăn này chắc vì bất cẩn bị rơi ở trường..
      - Đúng lắm, - bác sĩ Constantine . - Và kẻ ấy sau khi biết mình mất khăn vội vàng sửa lại tên mình.
      - Ông nhanh quá đấy. Tôi dám kết luận sớm thế đâu!
      - Còn kết luận nào khác hơn.
      - Dĩ nhiên, cứ thử nghĩ là ông vừa giết người và muốn cho người khác bị nghi ngờ, ông biết rằng tàu có phụ nữ bạn thân với gia đình Armtrong... Cứ cho là ông làm rơi ở trường chiếc khăn tay của phụ nữ đó... Người ta hỏi cung và tìm ra quan hệ của phụ nữ này với gia đình Armtrong.. Và bây giờ có lý do của tang chứng buộc tội.
      - Nếu thế, - bác sĩ Constantine , - người bị nghi ngờ, vì vô tội của mình, dấu danh tánh nữa.
      - ? ông nghĩ thế à? ông bạn ơi, tôi biết thế thái nhân tình lắm. Trước đe dọa đột ngột bị nghi là thủ phạm, người phụ nữ vô tội nhất, mất bình tĩnh và làm mọi việc điên rồ. Vết mờ , số thông hành và thay đổi những nhãn tên, hành lý chứng minh là bà Andrenyii có tội, mà chỉ cho chúng ta biết rằng, vì lý do cá nhân nào, bà Andrenyii muốn dấu danh tánh mình.
      - hiểu bà ta liên hệ gì với gia đình Armtrong. Bà ta có bao giờ ở Mỹ đâu!
      - Đó là bà ấy vậy, bà Andrenyi tiếng thông thạo và đôi khi làm ra vẻ giống Á đông. Tuy nhiên tôi muốn biết mẹ bà Andrenyi là ai. Mẹ của bà Armtrong là Linda Arden, kịch sĩ nổi tiếng... Tuyệt vời trong những vai trò của các vở bi kịch Shakespeare. Các ông có còn nhớ trong hai vở Ý muốn có đề cập đến rừng Ardeni và Rosalinde. Đó là điều gợi ý cho bà cái tên Linda Arden. Dưới cái tên này bà nổi danh toàn thế giới. Nhưng tên của Linda Arden có thể là Goldenberg ... tổ tiên của Linda Arden có thể là người Trung Á. Nếu thế Linda Arden có mang dòng máu Ixraen. Thưa các ông, người em của bà Armtrong, khi thảm kịch xảy ra mới chỉ là bé, là Helena Goldenberg. con thứ hai của Linda Arden: Helena lấy quận công Andrenyi. Tùy viên tại sứ quán, khi ông này công tác tại Washington.
      - Nhưng công chúa Dragomiroff với chúng ta là con thứ hai của Linda Arden lấy người mà!
      - Phải, người mà bà nhớ tên. Khó tin! công chúa Dragomiroff là bạn thân thiết của Linda Arden và có thể bà là mẹ đỡ đầu của trong hai con ... Vậy mà bà lại quên cách nhanh chóng tên chồng của con thứ hai của Linda Arden. Khó tin lắm! tôi có thể là bà Dragomiroff dối chúng ta. Bà biết là Helena cùng chuyến tàu này và bà thấy Helena. Ngay sau khi công chúa Dragomiroff biết danh tánh của Ratchett, bà nghĩ ngay rằng Helena bị nghi ngờ. Vì thế khi chúng ta hỏi bà về em của bà Armtrong, bà Dragomiroff trả lời cách mơ hồ.
      người hầu trong toa tàu ăn bước vào và hỏi ông Boue:
      - Thưa ông có dọn cơm ạ?
      Ông Boue đưa mắt dò hỏi Poirot:
      - Lẽ dĩ nhiên, - Poirot .
      hầu ra ngoài và chẳng bao lâu chuông báo cơm vang lên.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương IV: VẾT MỠ THÔNG HÀNH.

      Cả ba người ăn cùng bàn. Những hành khách tập trung trong toa ăn đều yên lặng. Ngay cả bà Hubbard nhiều cũng biếng mở miệng. Khi ngồi vào bàn, bà lẩm bẩm:
      - Tôi chẳng muốn ăn.
      Tuy nhiên bà ta ăn hết tất cả thức ăn được dọn lên và Greta Ohlson ngồi cạnh, ngừng săn sóc bà.
      Bắt đầu bữa ăn, Poirot kéo người hầu trưởng lại và thầm với ta. Bác sĩ Constantine đoán được những lời dặn dò của Poirot khi trông thấy vợ chồng quận công Andrenyi bao giờ cũng ăn sau những hành khách khác. Cho nên đến cuối bữa ăn họ phải chờ tính tiền và họ là người cuối cùng rời toa ăn.
      Khi vợ chồng quận công Andrenyi đứng lên, và về phía cửa, Poirot mới nối gót họ.
      - Xin lỗi bà, bà làm rơi chiếc khắn tay.
      xong, Poirot đưa cho bà Andrenyi cái khăn có thêu chữ “H”.
      Bà Andrenyi cầm lấy khăn nhìn. Sau đó bà đưa lại và :
      - Ông nhầm rồi thưa ông, chiếc khăn này phải của tôi.
      - Bà chắc chứ?
      - Thưa ông chắc chắn.
      - Nhưng nó có thêu tên bà mà. Chữ “H” đây.
      Quận công Andrenyii lộ vẻ bực mình, nhưng Poirot hề chú ý tới, ông nhìn bà Andrenyi chầm chặp.
      hề nao núng, bà Andrenyi trả lời:
      - Thưa ông tên đầu của tôi là “E.A”.
      - Xin lỗi bà, tên bà là Helena chứ phải là Elena... Helena Goldenberg, con thứ hai của Linda. Arden Helena Goldenberg, em của bà Armtrong.
      khí nặng nề bao trùm lấy toa ăn. Vợ chồng quận công Andrenyii tái mặt lúc, sau Poirot bằng giọng ôn tồn:
      - cần chối nữa thưa ông bà. Đó là , phải thưa bà?
      Quận công Andrenyi nhảy chồm lên tức giận.
      - Ông có quyền gì...?
      Bà Andrenyii đưa tay lên miệng chồng như ngăn lại và :
      - Em xin . Rudolph hãy để em . Chối chẳng ít gì? Chàng ta nên ngồi xuống đây chuyện.
      Quận công Andrenyi im lặng và họ cùng ngồi xuống ghế trước mặt Poirot.
      - Thưa ông, tôi chính là Helena Goldenberg. Em của bà Armtrong.
      - Sáng nay bà thế, thưa bà.
      - Vâng.
      - Nếu thế lời khai của ông bà chỉ toàn là dối trá.
      - Kìa ông! - Quận công Andrenyi to.
      - hãy bình tĩnh Rudolph. Ông Poirot khéo , nhưng những gì ông ấy đều đúng
      - Tôi rất mừng là bà thành . Xin bà vui lòng cho tôi biết tại sao bà lại sửa tên thông hành.
      - Việc này chỉ liên quan đến tôi thôi. - Quận công Andrenyi .
      Helena bình tĩnh :
      - Thưa ông Poirot, ông biết lý do của tôi. Người đàn ông bị giết tối qua là kẻ sát nhân cháu tôi...
      - chị tôi chết vì buồn khổ. lấy mất ba người thân thiết nhất của tôi.
      Giọng Helena run lên vì xúc động. Bà đúng là con của kịch sĩ nổi tiếng làm rơi lệ biết bao nhiêu khán giả!
      Ngừng lúc, Helena tiếp bằng giọng bình thường.
      - Trong tất cả hành khách ở đây, tôi là người có lý do chính đáng nhất để giết .
      - Bà giết chứ, thưa bà?
      - Tôi xin thề là , thưa ông. Chồng tôi đây cũng sẵn sàng thề với tôi. Dù cho tôi có mong muốn làm điều đó. Nhưng tôi hề chạm vào ta.
      - Thưa các ông, tôi xin lấy danh dự bảo đảm là vợ tôi rời phòng tối qua, Andrenyi . Như tôi , Helena uống thuốc và ngay sau đó ngủ vùi. ấy hoàn toàn vô tội.
      Poirot đưa mắt nhìn 2 vợ chồng Andrenyi.
      - Tôi xin thề danh dự, quận công Andrenyi lặp lại lần nữa.
      Poirot gật đầu.
      - Ông ngần ngại sửa tôn thông hành.
      - Ông Poirot ạ, - quận công Andrenyi . - Ông hãy nghĩ đến địa vị của tôi. Làm sao tôi có thể chấp nhận cha vợ tôi bị đưa ra tòa vì vụ án mạng được? Tôi biết ấy vô tội. Nhưng vì liên hệ gia đình Armtrong, chắc chắn ấy bị nghi ngờ - Người ta hỏi cung, và ai mà biết được? Có khi còn bị bắt nữa! Nếu may run rủi cho chúng tôi cùng chuyến tàu với Ratchett tôi còn cách quyết định nào khác đâu? Tôi xin thú nhận, thưa ông, tôi dối ông... Nhưng tôi xin thề lần nữa vợ tôi hề ra khỏi phòng đêm qua!
      - Giọng thành khẩn của Andrenyi thể làm cho thành của ông bị nghi ngờ.
      - Tôi hề nghi ngờ lời ông, - Poirot . - Hình như gia đình ông là gia đình quý tộc. Như vậy nếu vợ ông bị dính líu vào vụ án đó là điều phiền phức. Nhưng làm thế sao giải thích chiếc khăn tay của bà nhà trong phòng nạn nhân?
      - lần nữa tôi xin , chiếc khăn tay đó phải của tôi.
      - Dù cho nó có thêu chữ H.
      - Vâng, thưa ông. Tôi có những khăn tay giống như vậy. Nhưng tôi có cái nào kiểu như thế. Tôi nghĩ rằng thuyết phục ông cũng vô ích nhưng tôi vẫn cứ : Chiếc khăn này phải của tôi
      - Có thể thủ phạm vất lại trường cho bà bị nghi ngờ.
      Helena Andrenyi mỉm cười:
      - Ông cứ muốn nhử tôi khai. Vậy đây là lần thứ ba tôi là chiếc khăn này phải của tôi.
      - Nếu nó phải của bà, tại sao bà lại sửa thông hành?
      Quận công Andrenyi xen vào:
      - Nghe tìm thấy chiếc khăn tay có thêu chữ “H” trong phòng Ratchett. Chúng tôi bàn cãi với nhau về điều này, tôi cho Helena thấy nguy hiểm nếu người ta biết là tên ấy bắt đầu bằng chữ “H”. Họ hỏi đủ thứ. Vậy dễ nhất là nên đổi Helena thành Elena.
      - Thưa quận công, ông có tính khí của kẻ sát nhân, - Poirot nhận xét. - ông có lanh lợi tự nhiên và lương tâm ông hề sợ trách nhiệm.
      - , ông Poirot ạ, chỉ vì tôi nên ấy phải làm như thế thôi. Tôi sợ, sợ kinh khủng. - Helena . - Cứ nghĩ là người ta khơi lại tất cả dĩ vãng cũng đủ làm cho tôi kinh hãi... Ngoài ra, tôi còn sợ bị liên lụy và bị tù nữa. Ông Poirot bộ ông hiểu lo lắng của tôi sao?
      Helena bào chữa cho mình bằng giọng ấm trầm bỗng, giọng của nữ kịch sĩ nổi tiếng Linda Arden.
      Poirot nhìn Helena có vẻ ái ngại.
      - Nếu bà muốn tôi tin, và tôi cũng muốn tin bà lắm, bà phải giúp tôi.
      - Tôi giúp ông?
      - Phải, nguyên nhân của vụ án nằm ở dĩ vãng, ở thảm kịch làm tan nát gia đình bà và vẫn đục thời thơ ấu của bà. Bà hãy cho tôi biết về dĩ vàng đó để tôi có thể tìm ra liên hệ với vụ án này!
      - gì bây giờ? tất cả những nhân chứng đều chết, chết hết: Robert Sonia, và cháu Daisy dấu của tôi. Nó xinh xắn làm sao với những lọn tóc vàng! Tất cả chúng tôi đều nó.
      - Có nạn nhân nữa, thưa bà, chúng ta có thể gọi đó là nạn nhân gián tiếp.
      - Phải, tội nghiệp cho Suzanne. Tôi quên mất ta. Cảnh sát hỏi cung ta. Pháp luật cứ mực nghi ta cung cấp tin cho bọn khốn khiếp, ít ra cũng là vô tình. Hình như ấy chuyện và biết giờ giấc những cuộc dạo chơi của Daisy. Suzanne hốt hoảng lên, ấy nghĩ lại người ta đổ trách nhiệm cho mình về cái chết của Daisy. kinh khủng!

      Đến đây; Helena lấy tay bưng mặt vì quá xúc động.
      - Suzanne thuộc quốc tịch nào?
      - ấy người Pháp.
      - Tên họ gia đình là gì?
      - ra, tôi lại nhớ ...Chúng tôi đều gọi ấy là Suzanne. tươi tắn, rất quí Daisy.
      - giữ nhiệm vụ giữ trẻ phải ?
      - Thưa phải.
      - y tá là ai? (1)
      - y tá ở bệnh viện tên là Stigelberg. ta săn sóc Daisy và chị tôi rất chu đáo.
      - Bà hãy nghĩ kỹ trước khi trả lời câu hỏi này: Bà có thấy tàu người quen nào ?

      Helena nhìn thẳng vào mặt Poirot:
      - Tôi ấy à? chẳng có ai quen tàu cả.
      - Vậy còn công chúa Dragomiroff sao?
      - Bà ta à? Tôi đâu có quen bà ấy. Tôi tưởng ông muốn nhắc đến người quen lúc thảm kịch xảy ra chứ.
      - Thưa bà vâng, bà hãy nghĩ kỹ. Năm tháng trôi qua, con người có thể thay đổi; hình dáng, khuôn mặt ...

      Helena trầm ngâm suy nghĩ lúc và :
      - ... có ai hết!
      - Ngay bà, lúc bấy giờ chắc cũng còn . Có ai giúp bà trong việc học hay chăm sóc bà ?
      _ Ồ, có chứ! bà vừa chăm sóc tôi, vừa là thư ký của Sonia... người đàn bà có mái tóc đỏ.
      - Bà ta tên gì?
      - Freebody.
      - Trẻ hay già?
      - Tôi thấy bà ta già lắm nhưng chắc bà ấy quá 35 tuổi đâu.
      - Còn ai khác trong nhà ?
      - Chỉ có những gia nhân.
      - Và bà chắc chắn, hoàn toàn chắc chắn là nhận ra ai quen tàu này chứ?
      - Vâng, thưa ông, hoàn toàn chắc chắn.


      Chú thích:

      [1] Trong những gia đình quý tộc thường mướn y tá để chăm sóc sức khỏe đứa bé.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương V: Tên của công chúa Dragomiroff.

      Sau khi vợ chồng Andrenyi rời toa ăn, Poirot quay sang hai người bạn và hỏi:
      - Sao, các ông nghĩ sao? Vụ án có tiến triển đấy chứ?
      - Vâng thưa ông, - ông bouc vội trả lời. - Riêng tôi tôi bao giờ nghi ngờ quận công Andrenyi. vô tội của họ thể chối cãi được. Vậy mà bà Andrenyi lại là kẻ sát nhân! Khổ ! Tôi mong rằng họ xử tử bà ta. Bà ta cũng có những lý do bất khả kháng ...Vậy có lẽ chỉ vài năm tù thôi!
      - Ông nghĩ rằng bà ấy có tội à?
      - Chứ còn gì nữa. Ông vẫn chưa tin à? Tôi nghĩ rằng thái độ của ông chỉ là nhằm làm bà Andrenyi bớt lo lắng cho đến khi chúng ta hết kẹt đường và cảnh sát chính thức làm việc thôi chứ?
      - Ông bạn ơi, làm sao ông Andrenyi có thể làm khác hơn. Ông ta quý vợ và muốn cứu bà ấy bằng bất cứ giá nào! Ông ấy láo, nhưng láo cách quân tử, có thế thôi!
      - Còn tôi, tôi nghĩ là ông ấy .
      - Thôi, tôi xin ông. Cái khăn phải là bằng cớ để tôi có lý à?
      - Chúng ta nên nôn nóng. Về phần cái khăn có hai hỉa thuyết.
      - Vừa phải thôi ...

      Ông Bouc ngưng bặt vì cánh cửa vừa mở và công chúa Dragomiroff bước vào. Bà ta tiến thẳng đến chỗ ba người.

      chú ý đến hai người kia, công chúa Dragomiroff với Poirot:
      - Thưa ông, hình như ông có giữ cái khăn tay của tôi?

      Poirot nhìn hai người bạn mình cách đắc ý:
      - Thưa bà, phải cái khăn này ? - Poirot đưa khăn tay ra.
      - Đúng rồi. Có tên tôi ở góc.
      - Nhưng thưa bà, - Poirot , - chữ này là chữ "H" và nếu tôi nhầm, tên bà là Nathalia.

      Công chúa Dragomiroff lạnh lùng nhìn Poirot:
      - Đúng thế, thưa ông. Khăn tay của tôi bao giờ cũng thêu chữ Nga: chữ "N" tiếng Nga viết như chữ "H".

      Ông Bouc ngẩn người ra. công chúa lớn tuổi này có những cái làm cho người ta ngờ được. Ông lẩm bẩm:
      - Nhưng sáng nay bà chịu là cái khăn này của bà.

      - Ông có hỏi tôi đâu? - Bà Dragomiroff gằn giọng.
      - Xin mời bà ngồi, - Poirot .
      Bà Dragomiroff thở dài/
      - Nếu ông mời.

      Ngồi xuống, bà ngay:
      - Mong các ông đừng dài dòng. Chắc các ông thắc mắc tại sao cái khăn tay của tôi lại ở trong phòng người đàn ông bị giết? Chính tôi đây cũng hiểu nổi nữa.
      - ?
      - Tôi bảo đảm.
      - Xin bà thứ lỗi. Nhưng chúng tôi có thể tin bà đến mức độ nào?

      Poirot nhấn mạnh từng chữ. Bà Dragomiroff liếc nhìn ông và :
      - Có phải là bởi vì tôi quên với ông Helena Andrenyi là em bà Armstrong ?
      - Như vậy, bà cố tình lừa chúng tôi?
      - Vâng, và tôi làm lại nếu cần. Mẹ ấy là bạn tôi. Thưa các ông tôi tin ở trung thành của người đối với bạn mình, gia đình và giai cấp họ.
      - Bà nghĩ đến việc phải giúp luật pháp à?
      - Trong vụ này tôi nghĩ, luật pháp, luật pháp chính trực được thi hành.

      Poirot chồm người về phía trước:
      - Bà hãy thông cảm cho tình huống khó khăn mà bà đặt tôi vào. Tôi có thể tin lời bà về chiếc khăn tay này ? hay là bà lại bảo vệ cho con bạn mình.
      - Tôi hiểu ý của ông. Ông cứ kiểm tra điều tôi . Tôi chỉ địa chỉ chỗ may chiếc khăn tay này. Ông cứ mang chiếc khăn tay này đến, họ xác nhận may nó cho tôi cách đây năm. Đây đúng là chiếc khăn tay của tôi.

      Bà Dragomiroff đứng lên.
      - Ông còn cần gì nữa ?
      - Có thể lắm. ấy thấy và gì. Như thế chứng tỏ ta rất trung thành với tôi.

      Khẽ gật đầu, bà Dragomiroff bước ra khỏi phòng.
      - Như thế là được giải thích rồi, - Poirot . - Sáng nay tôi thấy hầu ngập ngừng khi tôi đưa chiếc khăn tay ra. ta biết có nên trả lời có hay . Bây giờ làm cách nào sắp xếp lại những dữ kiện xung quanh ý nghĩ chính của tôi đây?
      - bà già quái dị - Ông Bouc .
      - Bà ta có thể giết Ratchett ? - Poirot hỏi bác sĩ Constantine.
      - vài nhát, ví dụ như những nhát chạm vào những bắp thịt, thể nào được gây ra bởi người yếu đuối.
      - Còn những nhát khác?
      - Những nhát sớt qua được.
      - Tôi nghĩ đến câu sáng nay tôi với công chúa Dragomiroff rằng sức mạnh bà ta ở nghị lực hơn là đôi tay. Tôi giăng cho bà ấy cái bẫy. Tôi muốn xem là bà Dragomiroff nhìn tay phải hay tay trái của mình. Bà ấy nhìn cả hai, nhưng câu rất lạ ", tôi có sức mạnh của đôi tay, tôi hiểu nên mừng hay thất vọng!" câu này xác định được ý kiến của cá nhân tôi về vụ án.
      - Điều này cho ta biết thêm về những nhát đâm bằng tay trái.
      - , à các ông có để ý đến túi áo vét để nhét khăn tay của quận công Andrenyi ở bên phải ?
      Ông Bouc gật đầu và :
      - Toàn là những lời láo. Tôi kinh khiếp về số lượng những câu láo mà chúng ta phải nghe từ sáng đến giờ.
      - Chúng ta còn phải tìm ra nhiều nữa.
      - Ông nghĩ thế.
      - Điều trái ngược làm tôi thất vọng.
      - Tôi hiểu ông.
      - Tôi biết nhiều lắm chứ. Khi tôi để kẻ láo trước , ta thú nhận, đôi khi chỉ vì vô tình thôi. Muốn thế phải đoán đúng, đó là cách duy nhất mà ta có thể điều tra vụ này. Tôi lấy lại từng lời khai và tự nhủ: "Nếu người này láo, ta vặn vẹo ở chỗ nào, và với mục đích gì? Cách này thành công với bà Andrenyi. chúng ta hãy thử nó với người khác xem sao.
      - Nếu dự đoán của ông sai sao?
      - người được tôi thử hoàn toàn bị nghi ngờ.
      - À, ông định lọc dần ra.
      - Đúng thế.
      - Ai là người lọt vào bẫy đây?
      - Đại tá Arbuthnot.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương VI: Cuộc hỏi cung đại tá Arbuthnot lần thứ hai.

      Đại tá Arbuthnot tỏ vẻ bực mình khi được gọi vào toa ăn lấn thứ hai.
      - sao? -Ông ta hỏi khi bước vào phòng.
      - Xin lỗi làm phiền đại tá lần nữa. Nhưng còn vài chi tiết mà ông có thể làm sáng tỏ.
      - Ông nghĩ thế, chứ tôi .
      - Chúng ta hãy bắt đầu bằng cái nạo ống điếu.
      - Sao?
      - Đây là cái nạo ống điếu của ông?
      - Tôi biết. Tôi đâu có inte6n tôi vào đây.
      - Đại tá Arbuthnot, xin ông biết cho rằng, ông là người duy nhất tàu hút ống điếu.
      - Nếu thế chắc cái nạo ống điếu này của tôi.
      - Ông có biết, nó được tìm thấy ở đâu ?
      - Tôi hề biết.
      - Gần giường của nạn nhân.
      Đại tá Arbuthnot nhíu mày:
      - Ông có thể giải thích lý do tại sao cái nạo ống điếu lại ở đó ?
      - Nếu ông muốn ám chỉ là chính tôi để rơi trong phòng Ratchett, tôi xin ngay là ông nhầm rồi.
      - Có lúc nào đại tá vào phòng Rachett ?
      - Tôi chưa bao giờ biết .
      - Ông chưa bao giờ chuyện với giết chứ?

      Lần này cặp lông mày của Arbuthnot nhíu cao hơn:
      - Nếu tôi giết chắc tôi cũng cho ông biết ...Nhưng tôi giết .
      - Ôi ... Điều đó cũng chẳng quan trọng gì?
      - sao?
      - Tôi điều đó cũng chẳng quan trọng.
      - Ồ.

      Sửng sốt và khó chịu Arbuthnot nhìn Poirot:
      - Bời vì, cái nạo ống điếu chỉ là chi tiết . Tôi có thể cho đại tá lý do để giải thích tại sao lại nó lại ở cạnh tử thi.

      Arbuthnot mở to mắt nhìn Poirot.
      - ra, tôi cho mời ông đến dçe63 vấn đề khác, - Poirot . - Debenham có lẽ cho ông biết mẫu đối thoại mà tôi nghe lỏm được giữa ta và đại tá ở ga Konya chứ?

      Đại tá Arbuthnot trả lời:
      - ta với đại tá: ", bây giờ phải lúc. Khi tất cả xong xuôi, và trở thành dĩ vãng". Những lời này có ý nghĩ gì?
      - Ông Poirot ạ tôi từ chối trả lời câu này .
      - Vì sao?
      - Tôi nghĩ ông nên hỏi thẳng Debenham.
      - Tôi hỏi rồi.
      - Và ấy trả lời à?
      - Phải.
      - Nếu thế im lặng của tôi cũng dễ hiểu thôi.
      - Ông muốn tiết lộ bí mật của phụ nữ.
      - Ông muốn nghĩ gì tùy ông!
      - Debenham với tôi là câu chuyện giữa ấy và ông hoàn toàn có tính chất cá nhân!
      - Câu trả lời này làm ông vừa lòng à?
      - , vì Debenham rất đáng nghi ngờ!
      - Ông đùa đấy à?
      - .
      - Ông có chứng cớ nào buộc tội ấy?
      - ấy chẳng phải là quản gia trong gia đình Armstrong khi tấn thảm kịch xảy ra hay sao?

      thoáng im lặng. - Poirot gật gù.
      - Ông thấy , chúng tôi biết nhiều hơn ông tưởng. Nếu Debenham vô tội, tại sao ta lại giấu chi tiết này! Tại sao ấy lại xác nhận là mình chưa bao giờ ở Mỹ?

      Đại tá Arbuthnot hắng giọng:
      - Có thể ông nhầm.
      - , tôi chắc chắn điều này! Tại sao Debenham lại dối tôi.

      Đại tá Arbuthnot nhún vai.
      - Ông hãy hỏi ấy. Theo tôi ông sai đường rồi.

      Poirot gọi người nhân viên đến.
      - hãy mời hành khách người ở phòNg số 11 đến đây.
      - Thưa ông vâng.

      Bốn người đàn ông ngồi bất động. Gương mặt sạm nắng của đại tá Arbuthnot đanh lại.

      Người nhân viên trở lại và .
      - Bà ta đến ngay, thưa ông.
      - Cảm ơn.

      hai phút sau Mary Debenham bước vào phòng.
      Prunus Ngọc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :