Chuyện xảy ra trên con tàu tốc hành Phương Đông - Agatha Christie (32 Chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương V: Án mạng

      Poirot tài nào ngủ lại được. còn đong đưa của con tàu. Nhà ga này có vẻ yên tĩnh quá, và có lẽ vì thế nên mọi tiếng động tàu đều mồn . Poirot nghe tiếng Ratchett trằn trọc phía bên kia: tiếng mở vòi nước, nước chảy vào chậu, tiếng xê dịch cái chậu, sau đó lại tiếng chậu để vào chỗ. Ngoài hành lang, tiếng chân người bước .

      Hercule Poirot tỉnh ngủ hẳn. Tại sao lại yên tĩnh quá nhỉ? Poirot cảm thấy cổ họng khô lại. Ông quên gọi chai nước suối thường lệ trước khi ngủ. Đưa mắt nhìn đồng hồ, lúc này giờ 1 giờ 15. Định đưa tay bấm chuông gọi nhân viên phục vụ lấy nước suối Poirot ngừng lại: tiếng chuông khác vừa mới reo vang.
      Nhân viên phục vụ thể trả lời cùng lúc được.
      - Reng… reng… reng…

      Nhân viên phục vụ đâu nhỉ? Người khách vẫn tiếp tục bấm chuông:
      - Reng… reng… reng…

      Bỗng nhiên nhân viên phục vụ chạy đến và gõ vào cánh cửa xa phòng Poirot lắm.

      Poirot nghe giọng tôn kính và tiếng của người đàn bà: bà Hubbard.

      Poirot mỉm cười.

      Hai người với nhau lúc. Người đàn bà liên tục. Thỉnh thoảng gã tài xế mới chen vào được câu. Sau cùng tất cả có vẻ được thu xếp ổn thoả. Poirot nghe:
      - Chúc bà ngủ ngon!

      Cánh cửa đóng sập lại.

      Poirot đưa tay bấm chuông. Gã tài xế chạy đến vẻ bực mình.
      - cho tôi chai nước suối.
      - Thưa ông vâng…

      Có lẽ cái nheo mắt của Poirot làm cho gã tài xế hứng khởi nên ta tiếp:
      - Cái bà người Mỹ ấy…
      - Sao?
      Nhân viên phục vụ lau trán và :
      - Bà ấy cứ nằng nặc quả quyết rằng có người đàn ông trốn trong phòng mình. Ông thử tưởng tượng xem, trong phạm vi hẹp như thế, ta trốn chỗ nào? Tôi cố gắng thuyết phục bà ta và chứng minh vô lý của việc. Bà ấy vẫn cứ bảo đảm là khi thức dậy bà trông thấy người đàn ông trong phòng toa của mình. Tôi hỏi bà làm cách nào gã đàn ông ra khỏi phòng mà lại gài chốt ở bên trong. Bà ấy vẫn chịu. Làm như chuyện hoang tưởng! Lại còn cơn tuyết này nữa chứ.
      - Tuyết à?
      - Vâng thưa ông. Ông thấy là tàu ngưng rồi sao? Nó được vì tuyết đấy. Chỉ có trời mới biết bao giờ chúng ta mới lại được. Tôi còn nhớ có lần bị kẹt tàu vì tuyết trong 7 ngày.
      - Chúng ta ở đâu?
      - Giữa Vincovci và Brod.
      - xui xẻo! - Poirot thở dài.

      Gã tài xế bỏ , lúc sau, đem chai nước suối lại.
      - Chúc ông. Ngủ ngon.

      Uống xong nước, Poirot sửa soạn ngủ.

      thiu thỉu, Poirot lại bị thức giấc. Có vật gì nặng vừa mới rơi xuống gần cửa phòng. Poirot nhảy ngay xuống giường, chạy ra ngoài cửa. Chẳng có gì. Phòng bên phải, xa hơn tí, người đàn bà mặc áo choàng màu đỏ ở hành lang. Tít cuối toa, gã tài xế ngồi tỉnh bơ. Tất cả cả có vẻ yên tĩnh.

      “Thần kinh mình hơi bị giao động rồi” - Poirot tự nhủ khi trở lên giường.

      Lần này ông ngồi đến tận sáng. Khi Poirot thức giấc, tàu vẩn chưa được. Poirot nâng bức mành lên để nhìn ra ngoài, từng mảnh tuyết to ngăn chặn đoàn tàu. Nhìn đồng hồ Poirot thấy hơn 9 giờ.

      Lúc 10g thiếu 15, sau khi sửa soạn kỹ, Poirot bước vào toa ăn ở đó mọi người bàn tán xôn xao vì vụ đường bị nghẽn.

      Tất cả những chênh lệch xã hội được xoá bỏ giữa đám hành khách. xui xẻo làm cho họ xích lại gần nhau. Bà Hubbard vẫn nhiều hơn ai hết.

      - Con tôi dặn tôi là nên nghỉ ngơi cho đến Paris. Chúng ta phải chịu tình trạng này đến bao giờ? khổ, tàu tôi lại nhổ neo ngày kia rồi? Làm thế nào bây giờ? Tôi lại thể đánh điện để hủy chỗ nữa chứ - chỉ nghĩ đến tình thế này làm tôi tức lên rồi !

      Người đàn ông Ý là những công việc trông đợi ông ở Milan và gã người Mỹ trong bộ quần áo sặc sỡ cố an ủi bà Hubbard:
      - Chị tôi và các cháu đợi tôi. - người đàn bà Thụy Điển rên rỉ - có cách nào để bảo cho họ? Họ nghĩ sao? khéo họ lại nghĩ có chuyện may xảy ra cho tôi.
      - Chúng ta ở đây bao nhiêu lâu? - Có ai biết nhỉ ?
      Mary Debenham lên tiếng, giọng của ta tỏ vẻ sốt ruột, nhưng Poirot nhận thấy ta hề lo lắng khi con tàu tốc hành “Bò tót” ngừng lại ở đây.

      Bà Hubbard lại ca thán:
      - Chẳng ai tàu có khả năng cho ta biết về chậm trễ này! Họ chẳng cần quan tâm đến, chứ ở nước tôi

      Quay sang Poirot, Arbuthnot bằng tiếng Pháp pha đầy giọng
      - Ông là giám đốc của ngành phục vụ, phải thưa ông? Ông có thể cho chúng tôi biết…

      Tươi cười, Poirot vội đính chính:
      - Thưa ông, phải tôi, ông nhầm tôi với ông Bouc, bạn tôi đấy.
      - Ồ, xin lỗi ông.
      - sao, ông nhầm cũng bình thường thôi vì tôi ở phòng của ông ấy.

      thấy ông Bouc trong toa ăn, Poirot đảo mắt quanh toa để xem còn thiếu ai.

      Công chúa Dragomiroff, cặp vợ chồng trẻ người Hung, Ratchett, người hầu của ông ta và bà hầu phòng người Đức thấy có mặt trong toa.

      Bà người Thụy Điển lau nước mắt.
      - Tôi khóc kỳ cục. Dù sao nữa chúng ta cũng phài chấp nhận số phận thôi.

      Tuy nhiên phải ai cũng nhẫn nhục như bà.
      - Bà hiểu là chúng ta có thể bị kẹt ở đây nhiều ngày hay sao? - Mac Queen .
      - Chúng ta ở đâu nhỉ? - Bà Hubbard rên rỉ.

      người cho bà Hubbard biết là con tàu ở Nam Tư.
      - Chỉ có là có vẻ sốt ruột thôi? - Poirot với Mary Debenham.

      Mary khẽ nhún vai:
      - Rầu rĩ mà giải quyết được gì?
      - triết lý đấy!
      - ra tôi hơi ích kỷ và cố gắng tránh cho mình mọi xúc động vô ích.

      Mary có vẻ cho chính mình, đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, chỗ những mảnh tuyết bên ngoài.
      - có vẻ can đảm. Trong tất cả mọi người ở đây là người nhiều nghị lực nhất đấy.
      - Ồ đâu, thưa ông. Tôi biết người vững vàng hơn tôi nhiều.
      - Ai thế?

      Mary chợt ý thức là mình chuyện với người lạ, cười khỏa lấp và :
      - Tôi muốn đến cái bà… Chắc ông cũng để ý đến bà ấy. xấu, nhưng lại có sức thu hút khá mạnh… Bà ta chỉ cần đưa ngón tay út lên, vài câu lịch là tất cả nhân viên tàu thuỷ chạy đến phục vụ bà ấy…
      - Họ cũng sẵn sàng chạy đến ông Bouc bạn tôi, vì ông ấy là trong những giám đốc của Cục Đường sắt chứ đâu phải vì ông ta là người tài trí?

      Mary Debenham mỉm cười.

      gần trưa nhưng nhiều hành khách, trong đó có Poirot, vẫn còn ngồi lại trong toa ăn để tán gẫu. Poirot biết hơn về con bà Hubbard và càng hơn nữa về chồng của bà! Những thói quen của ông từ lúc thức dậy cho đến khi ông Hubbard ngủ phải mang vớ do chính bà Hubbard đan.

      Khi Poirot chuyện với bà người Thụy Điển nhân viên của toa kút sét tiến về phía ông.
      - Xin lỗi ông.
      - Chuyện gì vậy?
      - Ông Bouc mời ông đến chuyện.

      Poirot cáo lỗi và theo nhân viên. ta phải là gã tài xế toa của Poirot mà là người cao lớn, tóc vàng.

      ta gõ cánh cửa ở toa xe sau và nhường chỗ cho Poirot bước vào.

      Đó là phòng thuộc toa hạng nhì… được chọn có lẽ vì rộng. Bên trong đầy người.
      Ông Bouc ngồi ở góc phòng. Trước mặt ông là người đàn ông tóc nâu, nhìn tuyết rơi bên ngoài.

      người đàn ông to lớn, trong bộ đồng phục xanh, đứng án ngữ ngay lối vào. Sau cùng là nhân viên phục vụ toa của Poirot.
      - May quá, ông đây rồi - ông Bouc thốt lên khi trông thấy Poirot - Mời ông vào! Chúng tôi cần ông đấy.

      Người đàn ông tóc nâu ngồi cạnh cửa sổ lùi lại, nhường chỗ cho Poirot. Poirot bước vào và ngồi trước mặt ông Bouc.

      Nét mặt ông Bouc nghiêm trọng – Chắc hẳn có vấn đề gì quan trọng.
      - Chuyện gì vậy? - Poirot hỏi
      - Nhiều chuyện lắm. Mới đầu là trận bão tuyết nghẽn đường … và…

      Ông Bouc ngừng lại, người phục vụ toa tàu nằm thở dài.
      - Rồi sao?
      - hành khách vừa bị ám sát đêm qua - ông Bouc tiếp.
      - hành khách à? Ai vậy ?
      - người Mỹ… tên là… - ông Bouc lật những tờ giấy trước mặt - Ratchett…, đúng Ratchett.
      - Vâng, đúng đấy thưa ông. - Nhân viên phục vụ , mặt trắng bệch.
      - Hãy cho ta ngồi, ta sắp xỉu đấy! - Poirot .

      Người xếp toa lui lại, phục vụ nhào đến cái ghế gục mặ vào hai tay !
      - Nghiêm trọng đấy!
      - Dĩ nhiên rồi. Mọi vụ giết người luôn luôn khủng khiếp. Nhưng vụ này rắc rối đấy. Có thể chúng ta bị kẹt ở đây nhiều giờ. Ở chỗ khác cảnh sát lên tàu, nhưng ở Nam Tư khác. Ông hiểu tình trạng của chúng ta chứ?
      - Vâng, điều ông làm cho tình hình tốt hơn! - Poirot nhận định.
      - Tình hình còn trở nên bi đát, - ông Bouc - Xin lỗi bác sĩ Constantine tôi quên giới thiệu ông với ông bạn Poirot…

      Người đàn ông tóc nâu và Poirot khẽ gật đầu chào nhau .
      - Theo bác sĩ Constantine vụ án xảy ra khoảng giờ sáng.
      - Khó có thể xác định được thời gian, nhưng tôi có thể chắc là cái chết xảy ra với nạn nhân giữa 12 giờ đêm và 1 giờ sáng.
      - Ông Ratchett được trông thấy lần cuối cùng vào lúc nào? Poirot hỏi.
      - Lúc 1 giờ thiếu 20. Ông ấy chuyện với nhân viên phục vụ toa tàu.
      - Đúng đấy, - Poirot - Chính tôi nghe thấy. Có phải đây là lần cuối cùng ông Ratchett được trông thấy còn sống ?
      - Vâng.
      Bác sĩ Constantine thêm:
      - Cửa sổ phòng ông Ratchett mở rộng để cho người ta nghĩ rằng kẻ sát nhân tẩu thoát bằng đường đó. Nhưng tuyết lại có dấu chân nào.
      - Khi nào vụ án được phát giác?
      - Michel!

      Người phục vụ toa kút sét ngồi thẳng dậy, vẻ hốt hoảng.
      - hãy giải thích cho ông Poirot chuyện gì xảy ra! –
      ông Bouc ra lệnh.

      Bằng giọng run run, ta bắt đầu kể:
      - Sáng nay, người hầu của ông Ratchett gõ cửa nhiều lần mà có tiếng trả lời. Cách đây 1 giờ người hầu trưởng của toa muốn biết ông Ratchett có ăn trưa . Lúc đó là 11 giờ, tôi mở cửa phòng của ông Ratchett bằng chìa khóa riêng. Nhưng dây xích an toàn được gài bèn trong và có ai trả lời cả. Trong phòng yên lặng như tờ, nhưng lại rất lạnh, lạnh vì cửa sổ mở và tuyết ngừng tràn vào phòng. Nghĩ rằng ông khách bị ốm, tôi vội gặp ông xếp tàu và chúng tôi phải phá dây xích an toàn để vảo phòng. Ông Ratchett bị… Trời ơi! Khủng khiếp quá.

      ta lại vùi mặt vào đôi bàn tay:
      - Cửa phòng đóng và dây xích an toàn được gài bên trong? - Poirot lập lại - Có phải là tự tử ?

      Bác sĩ Constantine cười mỉa mai:
      - người tự tử mà tự đâm vào mình 10 hay 12 nhát à?
      Poirot mở to mắt.
      - Hung dữ vậy sao?

      Lần đầu tiêu người xếp tàu :
      - Hung thủ là đàn bà. Hãy tin tôi , chỉ có đàn bà mới đâm kiểu đó -
      Bác sĩ Constantine nhíu mày:
      - Nếu là đàn bà, thi người ấy phải mạnh lắm. cần giải thích dài dòng tôi có thể vài nhát mạnh đến độ xuyên qua nhiều lớp gân.
      - Thoạt nhìn vụ án này có gì là khoa học cả.
      - Đúng thế, - bác sĩ Constantine - Hình như những nhát dao đều được đâm cách may rủi và có những nhát gần sớt qua da thôi. Ta có cảm tưởng kẻ sát nhân bịt mắt khi đâm.
      - Đó là người đản bà. Đàn bà thường thế. giận dữ làm sức mạnh họ tăng thêm - Người xếp tàu đầy kinh nghiệm.
      - Tôi có thể cung cấp thêm dữ kiện, - Poirot - Ông Ratchett chuyện với tôi hôm qua, theo tôi biết cuộc sống của ông ấy bị đe dọa.
      - Có lẽ bởi bọn găng-tơ Hoa Kỳ trong trường hợp đó, hung thủ phải là đàn bà.

      Người xếp tàu có vẻ mếch lòng khi thấy lập luận của mình bị bẻ gẫy.
      - Vậy , hung thủ là tay mơ ngủ, - Poirot cách bực dọc.
      - Tôi để ý tàu, có người Mỹ ăn mặc loè loẹt, miệng luôn luôn nhai kẹo cao su. Chắc ông biết tôi ai chứ nhĩ?- ông Bouc hỏi người phục vụ.
      - Vâng thưa ông, ông ta ở phòng 16. Nhưng nếu là ông ấy tôi thấy ông ta ra vào rồi.
      - Chưa chắc đâu. Chúng ta trở lại vấn đề này. Bây giờ ta phải làm gì đây? - ông Bouc hỏi Poirot. Ông tiếp:
      - Chắc ông bạn cũng hiểu tôi mong gì ở ông. Tôi biết khả năng của ông. Ông hãy điều khiển cuộc điều tra. Xin ông đừng từ chối. Đối với chúng tôi, Tổng Cục Quốc Tế Đường Sắt phụ trách về toa kút-sét, vụ này quan trọng lắm. Nó đơn giản hơn nếu chúng ta tìm ra hung thủ. Trước khi cảnh sát Nam Tư đến. Nếu , chúng ta gặp muôn vàn khó khăn. Có thể là những người vô tội bị buộc tội. Đằng này nếu ông tìm ra câu trả lời cho vụ án, chúng ta khi họ đến “ vụ án mạng xảy ra và đây là thủ phạm”.
      - Nếu tôi thất bại…?
      - Ôi, ông bạn thân mến. Tôi từng nghe danh ông và biết cách làm việc của ông. Đây là vụ cần đến ông. Nghiên cứu quá khứ của tất cả hành khách, điều đó đòi hỏi thời gian. Nhưng ông từng với tôi là muốn tìm ra thủ phạm, cần ngồi im và suy nghĩ? Vậy , xin ông hãy bắt tay vào việc! Hãy hỏi tất cả những hành khách tàu, xem xét tử thi, suy nghĩ về những dữ kiện, tôi chắc chắn ông thành công. Hãy cho những chất xám làm việc - như ông vẫn thường - và ông tim ra thủ phạm.

      Ông Bouc nhìn Poirot đầy thiện cảm.
      - tín nhiệm của ông làm tôi cảm kích. Poirot bằng giọng xúc động. Như ông vừa , bài toán e dễ. Tối hôm qua… nhưng thôi ta nên lẩn lộn. Trước đây nửa giờ, tôi chán nản nghĩ là chúng ta bị kẹt ở đây hằng giờ. Vậy mà bây giờ lại xảy ra vụ án… rắc rối.
      - Vậy là ông nhận lời?
      - Vâng tôi nhận. Ông giao tôi cuộc điều tra này!
      - Toàn bộ… thưa ông …và chúng tôi tuân theo mọi ý kiến của ông.
      - Trước hết ông cho tôi sơ đồ của toa tàu ngủ Constantinopol-Calais với tên những hành khách của từng phòng, thẻ thông hành và vé của họ.
      - Michel, hãy lấy tất cả những thứ ấy.

      Michel rời khỏi phòng.
      - Những hành khách khác của chuyến tàu này là ai?
      - Trong toa này chỉ có bác sĩ Constantine và tôi. Trong toa Bucarest, có ông lão què và quen với tài xế. Sau đó là toa hành lý làm chúng ta quan tâm lắm. Vì khi bữa ăn được dọn lên tối qua, toa này được khoá.
      - Nếu thế e rằng chúng ta phải tìm thủ phạm trong toa Constantinople - Colais - Quay sang bác sĩ Constantine, Poirot hỏi - Ông cũng đồng ý chứ?

      Bác sĩ Constantine gật đầu.
      - Từ 12 giờ 30 đến 1 giờ, chúng ta bị nghẽn đường, từ lúc đó trở ai rời tàu…
      Đến đây ông Bouc gằn từng tiếng:
      - Thủ phạm ở cùng với chúng ta rong toa tàu này.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương VI. người đàn bà?

      Trước hết tôi muốn chuyện với Mac Queen. ta có thể cho chúng ta vài chi tiết quý báu.
      - Lẽ dĩ nhiên, - ông Bouc .

      Ông ta quay về phía xếp tàu:
      - hãy mời ông Mac Queen đến đây. - Michel bước vào tay cầm giấy thông hành và vé tàu giao cho ông Bouc.
      - Cám ơn Michel. giờ nên trở lại làm việc, lát nữa chúng tôi hỏi .
      - Thưa ông vâng.
      Michel rời khỏi phòng.
      - Khi chúng ta hỏi Mac Queen xong, bác sĩ vui lòng trở lại phòng của nạn nhân với tôi nhé? - Poirot hỏi.
      - Sẵn sàng thôi.

      Sau đó, người xếp tàu trở lại, theo sau là Mac Queen.

      Ông Bouc đứng dậy nhường chỗ cho Mac Queen.
      - Ở đây chật chội. hãy ngồi chỗ tôi. Ông Poirot ngồi trước mặt - Quay sang người xếp tàu, ông Bouc tiếp:
      - hãy cho mọi người ra khỏi toa ăn, đế ông Poirot sử dụng toa đó. Mời ông sang đấy làm việc.
      - Có lẽ như thế tốt hơn.

      Poirot gật đầu.

      Mac Queen đứng yên hết nhìn người này đến người kia, tài nào hiểu những câu nhanh bằng tiếng Pháp:
      - Chuyện gì thế? Tại sao? …

      Poirot mời Mac Queen ngồi xuống ghế ở góc phòng.
      - Tại sao? …- Mac Queen lặp lại, sau đó tiếp tục hỏi bằng tiếng Mỹ:
      - Có chuyện gì xảy ra tàu?
      - Vâng, Poirot trả lời. Có chuyện quan trọng vừa xảy ra. hãy bình tĩnh nghe tin chẳng lành: ông Ratchett, chủ , chết rồi!

      Miệng Mac Queen tròn lại. - Từ ánh mắt của , hoàn toàn thấy xúc động hay xót thương nào.
      - Cuối cùng họ cũng giết được ông ta, - ta .
      - thế nghĩa là thế nào, Mac Queen?

      Mac Queen do dự lúc.
      - Theo ông Ratchett bị ám sát à? - Poirot hỏi.
      - Ông ta bị giết à?

      Lần này, Mac Queen lộ vẻ ngạc nhiên rệt.
      - Tôi cứ tưởng ông ta bị giết… Ông muốn là ông Ratchett bị chết cách bình thường, trong giấc ngủ à? Sức khỏe của ông ta…
      - , . - Poirot cắt ngang. - nghi ngờ của đúng đấy. Ông Ratchett bị giết… bị đâm. Tôi muốn biết tại sao lại chắc chắn, đây là vụ ám sát chứ phải là cái chết hình thường.

      Suy nghĩ lúc Mac Queen :
      - Trước hết xin ông cho tôi biết ông giữ vai trò gì trong vụ này?
      - Tôi đại diện cho Công Ty Quốc Tế Đường sắt toa kút-sét. Tôi là thám tử, tên tôi là Hercule Poirot.

      Nếu Poirot mong đợi ở Mac Queen ngạc nhiên, cảm phục ông lầm. Mac Queen chỉ gục đầu :
      - Ra thế! - và đợi Poirot tiếp.
      - nghe qua tên tôi rồi chứ.
      - Vâng, tên ông hơi quen quen. Nhưng tôi cứ ngỡ đó là tên nhà thợ may danh tiếng.

      Hercule Poirot lườm Mac Queen và :
      - thể chấp nhận được.
      - Cái gì thể chấp nhận được, thưa ông?
      - À, có gì. Chúng ta trở lại vấn đề. Mac Queen, tôi mong hết những gì biết về nạn nhân. là họ hàng của ông Ratchett à?
      - . Tôi là… hay đúng hơn tôi là thư ký của ông ta.
      - Từ bao lâu?
      - năm nay.
      - hãy cho biết thêm chi tiết?
      - Tôi biết ông Ratchett hơn năm nay, khi tôi còn ở Perse.
      Poirot hỏi ngang.
      - làm gì ở đó?
      - Tôi từ New York đến để tham quan cơ sở dầu khí. Nhưng công việc thất bại cho tôi và bạn tôi. Ông Ratchett lúc đó ở cùng khách sạn với chúng tôi. Ông vừa cho người thư ký cũ thôi việc và thâu tôi làm việc. Ở vào thế kẹt nên tôi sung sướng nhận lời…
      - Rồi từ đó?
      - Chúng tôi du lịch nhiều nơi. Ông Ratchett muốn biết thế giới nhưng lại bị hạn chế vì biết nhiều ngoại ngữ; về phần tôi cuộc sống nay đây mai đó rất thích hợp.
      - hãy cho tôi biết về chủ của .
      Mac Queen khẽ nhún vai và :
      - Ông bắt tôi làm việc hơi khó đấy.
      - Tên của ông ấy là gì?
      - Sanuel Edward Ratchett.
      - Ông ta là người Mỹ à?
      - Vâng.
      - Ông ta thuộc vùng nào?
      - Tôi .
      - Vậy hãy cho tôi những điều biết.
      - ra tôi chẳng biết gì về ông Ratchett. Ông ta chẳng bao giờ với tôi về bản thân, và ngay cả đến cuộc sống của ông ở New York.
      - có biết tại sao ?
      - Thưa . Nhưng tôi nghĩ rằng rất có thể ông ấy xấu hổ về dĩ vãng của mình, có nhiêu người như thế.
      - Ông ta có gia đình ?
      - Ông ta bao giờ nhắc đến.
      - Mac Queen, chắc chắn phải có nhận xét riêng về ông Ratchett chứ?
      - Dĩ nhiên. Tôi nghĩ là Ratchett phải là tên của ông ấy. Ratchett rời đất Mỹ để trốn kẻ nào đó. Và hình như ông ta thành công cho đến hai tuần lễ cuối này.
      - Chuyện gì xảy ra?
      - Ratchett nhận được những bức thư hăm dọa.
      - có đọc chúng ?
      - Có. Xem trước những bức thư là nhiệm vụ của tôi. Bức thư thứ nhất đến cách đây 15 ngày…
      - Những bức thư này có được hủy ?
      - vài cái thôi. Tôi vẫn còn giữ hai cái trong tập hồ sơ của tôi. Ông có muốn tôi lấy chúng ?
      - Vâng, làm ơn hộ.

      Mac Queen rời khỏi phòng. Vài phút sau Mac Queen trở lại và đặt trước mặt Poirot hai tờ giấy:

      Bức thư đầu tên, ký tên, được viết như sau:

      “Ông tưởng rằng thoát khỏi tay chúng tôi, ông lầm to rồi. Chúng tôi thề giết ông và chúng tôi làm được”.

      bình phẩm lời nào ngoài cái nhíu mày, Poirot đọc bức thư thứ hai.

      “Chúng tôi đưa ông du lịch ông Ratchett ạ. Và cuối cùng ông thoát được”.

      Cách hành văn hơi đon điệu, Poirot nhận xét. Nét chữ có vẻ sắc sảo.

      Mac Queen chăm chú nhìn Poirot hiểu.
      - Chắc ông nhận thấy, - Poirot nới bằng giọng thông cảm. - Phải có cặp mắt tinh đời mới thấy rằng bức thư này do ít nhất hai người viết, có khi là nhiều người viết. Mỗi người viết chữ. Ngoài ra, họ viết bằng chữ in nên việc nhận ra chữ rất khó, - ngừng lúc Poirot tiếp:
      - có biết là Ratchett nhờ tôi bảo vệ ông ấy ?
      - Ông à?

      ngạc nhiên của Mac Queen cho thấy ta hoàn toàn hay biết gì về việc .
      - Phải, tôi, - Poirot đáp - ông ta tỏ vẻ rất lo lắng. Thái độ của ông ấy khi nhận được bức thư đầu tiên như thế nào?
      - Ông ta chỉ cười và hề tỏ ra nao núng. Tuy nhiên tôi có cảm tưởng như ông ta cố làm ra vẻ bất cần.

      Đến đây Poirot bỗng đặt câu hỏi rất đột ngột:
      - Mac Queen, hãy cho tôi biết cách tường tận nghĩ gì về ông chủ của ? có thích ông ấy ?

      Hector Mac Queen chỉ trả lời sau lúc suy nghĩ:
      - , tôi thích ông ấy!
      - Tại sao?
      - Tôi cũng hiểu tại sao vì ông ta luôn luôn tỏ ra rất dễ thương. - Ngừng lúc, Mac Queen tiếp:
      - Thành , Ratchett đem lại cho tôi lòng tin tưởng, ông ấy có vẻ ác độc và nguy hiểm. Tôi phải thú lý do cả nhân nào để nhận xét về Ratchett như thế.
      - Tôi cám ơn , Mac Queen. À còn câu hỏi nữa: trông thấy Ratchett lần cuối cùng còn sống vào lúc nào?
      - Tối hôm qua, khoảng… 10 giờ. Tôi đến phòng ông ta để xin vài ý kiến.
      - Vấn đề gì?
      - Về những đồ cổ mua ở Perse Ba Tư. Những đồ này ăn khớp với bông đặt hàng.
      - Có đúng đó là lần cuối cùng trông thấy Ratchett còn sống ?
      - Vâng, đúng thế!
      - có biết ông Ratchett nhận được bức thư đe dọa cuối cùng lúc nào ?
      - Sáng hôm ông ta rời Constantinople
      - Tôi muốn biết có hòa thuận với ông Ratchett ?

      Mắt của Mac Queen khẽ chớp.
      - ! Ratchett và tôi chưa bao giờ cãi nhau.
      - Mac Queen, hãy vui lòng cho tôi biết. Tên họ, địa chỉ ở Mỹ của .
      - Hector Willard Mac Queen, chỗ ở New York.
      Poirot dựa mình vào thành ghế.
      - Như thế tạm đủ rồi Mac Queen ạ. Tôi đề nghị nên giữ bí mật về cái chết của ông Ratchett.
      - Mastesman người hầu của Ratchett thôi.
      - Có lẽ giờ, phút này ta biết rồi. Vậy hãy cố làm ta giữ lời.
      - Cũng khó đâu. Đúng phong cách của người , Mastesman giữ những gì ấy biết. ấy đánh giá người Mỹ rất thấp.
      - Cảm ơn Mac Queen.
      Mac Queen rời phòng.
      - Sao, ông Bouc hỏi. Ông có tin những lời của chàng này ?
      - ta có vẻ thà. Mac Queen che giấu là ta ưa Ratchett. Ratchett cũng cho Mac Queen biết ông ấy nhờ đến tôi giúp đỡ. Tôi nghĩ đây phải là trường hợp khả nghi. Ratchett là người cần đến lời khuyên của kẻ khác.
      - Như vậy Mac Queen vô tội, - ông Bouc vừa cười vừa .

      Poirot nhìn ông ta với vẻ trách móc.
      - Tôi nghi ngờ tất cả mọi người cho đến phút cuối. Tuy nhiên tôi cũng khó chấp nhận cảnh Mac Queen điềm đạm và kín đáo, mất bình tĩnh, dễ đến chỗ đâm ông chủ của mình tới 12 nhát dao. Điều đó phù hợp chút nào với tính khí của Mac Queen.
      - , - ông Bouc . - hung dữ của vụ ám sát cho thấy đó là hành động của kẻ điên loạn, gần như là thù hằn của người La-tinh. Và nếu theo như ý kiến của người xếp ga, đó là hành động
      của người đàn bà.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương VII: Nạn nhân

      Theo sau là bác sĩ Constantine, Poirot bước sang toa kế tiếp và vào phòng nạn nhân. Người phục vụ mở cửa cho họ bằng chìa khóa của mình.
      Poirot hỏi khi bước vào phòng :
      - Có gì bị xê dịch ?
      - vật gì được di chuyển. Tôi cũng tránh lật xác nạn nhân lại khi khám xét. - Bác sĩ
      Constantine .
      Poirot nhìn xung quanh cách vừa ý.
      Điều làm cho ông chú ý trước tiên là cái lạnh khủng khiếp tràn vào phòng qua cửa sổ vẫn còn mở.
      - Ôi, lạnh quá. - Poirot thốt lên.
      - Tôi nghĩ là nên để mọi vật ở đúng vị trí cũ nên đóng cửa. - Bác sĩ Constantine vừa vừa cười.
      Poirot xem xét cửa sổ.
      - Ông có lý đấy. có ai ra khỏi nơi đây bằng ngả này. Cánh cửa sổ này mở là cố tình làm cho ta lầm tưởng. Tuyết làm hỏng ý định của kẻ sát nhân.
      - có dấu vết, điều đó chứng tỏ là người ta xóa hết vết tích. Nếu có, chúng cũng cho ta biết thêm gì vì đó cũng chỉ là dấu tích của Ratchett. Ở thời đại chúng ta những kẻ sát nhân ngờ nghệch đến thế. Thời chúng ta hãy kéo cửa kính này xuống, thôi cứ như là ở trong tủ lạnh.

      Sau khi kéo cửa sổ xuống, Poirot quay sang nhìn xác chết.
      - Ratchett nằm ngửa. Cái áo ngủ dính đầy máu được mở tung ra.
      - Tôi muốn xem tình trạng những vết thương. - Bác sĩ Constantine giải thích.
      Poirot cúi xuống bên xác chết rồi ngẩng lên, nhăn mặt :
      - Trông ghê rợn. Kẻ sát nhân phải đứng ở đây và đâm nhiều lần. Có tất cả bao nhiêu vết thương nhỉ ?
      -Tôi đếm được mười hai vết. hay hai nhát chỉ là những vết trầy thôi. Vả lại ba nhát cũng đủ làm nạn nhân chết rồi.

      cái gì đó trong giọng của bác sĩ Constantine làm Poirot ngạc nhiên. Poirot thấy bác sĩ nhíu mày nhìn xác Ratchett.
      - Ông vừa tìm thấy điều gì bất ổn phải ? Ổng hãy cho tôi biết điều gì làm ông ngạc nhiên .
      - Tôi nhận thấy có kiện lạ lùng.
      - Điều gì ?
      - Ông hãy nhìn hai vết đâm này, vết này và vết kia (vừa Constantine vừa chỉ hai nhát đâm cho Poirot) chúng rất sâu ... chắc phải chạm vào động mạch, vậy mà chúng lại rộng ; Bình thường hai vết này phải gây ra xuất huyết nhiều, vậy mà .
      - Điều đó chứng tỏ ?
      - Rằng Ratchett chết lúc rồi mới bị đâm hai nhát này ... nhưng điều đó vô lý.
      - Trừ phi, - Poirot trầm ngâm , - tên sát nhân tưởng là nạn nhân chưa chết, trở lại đâm tiếp hai nhát này cho chắc ăn. Nhưng giả thuyết này hợp lý chút nào. Bác sĩ còn thấy thêm gì ?
      - Có, còn chi tiết nữa.
      - Chi tiết gì ?
      - Ông thấy vết thương này chứ ... dưới cánh tay phải, gần vai. Hãy cầm lấy bút chì của tôi và hãy thử đâm như thế .

      Poirot hạ mạnh cánh tay xuống.
      - Tôi hiểu. Với tay mặt gần như thể đâm được như thế. Muốn như vậy ta phải gần như bẻ quặt cổ tay lại. Nhưng nếu đâm bằng tay trái .
      - Đúng đấy ông Poirot ạ, vết đâm này phải do tay trái gây ra.
      - Như vậy tên sát nhân của ta thuận tay trái à ? Đâu đơn giản thế được, phải bác sĩ?
      - Ông có lý đấy ông Poirot ạ. vài vết đâm ràng được gây ra bởi tay phải.
      - Hai sát nhân à. Đèn có được bật sáng nhỉ ? - Poirot đột ngột hỏi.
      - khó . Mỗi sáng, nhân viên tàu cúp cầu dao lúc 10 giờ.
      - Chúng ta hãy thử xem công tắc, - Poirot .

      Poirot xem công tắc đèn trần và đèn ngủ cạnh giường.
      - Như thế là tất cả đèn đều được tắt. Chúng ta đứng trước giả thuyết kẻ sát nhân thứ nhất và kẻ sát nhân thứ nhì như Shakespeare . Tên sát nhân thứ nhất đâm xong nạn nhân ra khỏi phòng sau khi tắt đèn. Tên sát nhân thứ hai lọt vào phòng và trong bóng tối biết là công việc có người đến trước làm rồi, đâm thêm ít nhất là hai nhất nữa. Ông nghĩ sao về ý kiến này ?
      - Tuyệt quá - bác sĩ Constantine thốt lên - ông nghĩ thế à ? Như thế là tôi yên trí - Chỉ sợ rằng lên điều vô lý thôi.
      - Vậy làm thế nào để giải thích hai vết đâm sau này ?
      - Tôi cũng chưa biết. Còn thêm chi tiết nào về việc có hai tên sát nhân ?
      - Tôi nghĩ có thể chứng minh điều đó. vài nhát đâm cho thấy yếu đuối thiếu sức mạnh và ý chí ...trong khi đó nhát này và nhát kia (ông ta chỉ hai vết đâm khép lại) đòi hỏi sức mạnh thể xác.
      - Theo ông chỉ có người đàn ông mới có thể đâm như thế à ?
      - Tôi gần như chắc chắn điều đó.
      - người đàn bà làm được sao ?
      - phụ nữ còn trẻ, tràn đầy sức sống, lực sĩ có thể được. Đặc biệt là nếu ta bị xúc động mạnh. Nhưng theo lời, điều ấy hầu như thể xảy ra được.

      Poirot im lặng.
      Ngạc nhiên, bác sĩ Constantine hỏi ;.
      - Ông hiểu quan điểm của tôi chứ?
      - Vâng, - Poirot - Tất cả đều ràng ! Kẻ sát nhân là người đàn ông khỏe mạnh, nếu yếu, đó là người đàn bà. có thể thuận tay phải, tay trái. Ôi ! buồn cười. - Poirot tiếp bằng giọng tức giận.
      - Còn nạn nhân ? Nạn nhân sao ? ông ta hét à ? ông ta có giãy giụa, có chống cự ?
      - Luồn tay dưới gối, Poirot rút ra khẩu súng lục mà Ratchett cho ông xem.
      - Đầy đạn, bác sĩ hãy xem !.

      Cả hai người đều nhìn quanh phòng. Quần áo của Ratchett treo ở máng áo cạnh vách. bàn có nhiều đồ dùng khác nhau. Trong cái ly là hàm răng giả của Ratchett và cạnh chai nước suối là cái ly , bình nước gạt tàn đựng những mẫu xì-gà, những mảnh giấy bị đốt cháy; và hai que diêm được sử dụng.

      Bác sĩ Constantine cầm lấy cái ly và ngửi.
      - Đây là những bằng chứng về việc bất động của nạn nhân.
      - Người ta cho ông ấy uống thuốc ngủ ả ?
      - Phải.
      Poirot nhặt hai que diêm và xem xét kỹ.
      - Ông có tìm thấy gì ? - Bác sĩ Constantine hỏi .
      - Hai que diêm này có hình dáng khác nhau. que có đầu dẹp hơn que kia.
      - Những que đầu dẹp được bán tàu.

      Poirot lục túi của Ratchett và kéo ra bao diêm, ông lấy que so sánh với hai que diêm được sử dụng.
      - Que diêm có đầu tròn là do Ratchett đốt. Thử xem ông ta có que diêm dẹp ?

      Poirot lục soát lại, nhưng vô hiệu.

      Cặp mắt của Poirot nhanh nhẹn và soi mói như mắt chim bỏ sót góc nào của căn phòng.

      Bỗng nhiên Poirot kêu lên và cúi xuống lượm vật gì thảm : mảnh vải mỏng có thêu chữ “H” ở góc :
      - Đây là khăn tay của người đàn bà, bác sĩ Constantine nhận xét. xếp tàu lầm khi người đàn bà trong vụ này.
      - Do ngẫu nhiên, ta để rơi chiếc khăn tay, - Poirot giải thích, - cứ giống như trong tiểu thuyết hay trong những phim trinh thám. Và để làm cho công việc của chúng ta dễ dàng hơn, chiếc khăn tay lại có chữ đầu.
      - dấu hiệu hơi thừa, phải ?

      Giọng của Poirot làm bác sĩ Constantine ngạc nhiên. đủ cho ông ta có giờ hỏi, Poirot lại cúi xuống đất. Lần này ông lượm lên cái nạo ống điếu.
      - Vật này có lẽ của ông Ratchett, - bác sĩ Constantine .
      - Tôi tìm thấy ống điếu, thuốc lá và hộp đựng thuốc ở trong túi nạn nhân.
      - Trong trường hợp này hai vật ấy cũng là những tang vật.
      - Đúng thế. Và nó đến đúng lúc. Lần này là đồ dùng của kẻ hay hút thuốc. Chúng ta nên than vãn vì thiếu manh mối. Chúng rất nhiều nữa là khác. hiểu vũ khí giết người đâu nhỉ ?
      - Tôi chẳng thấy dấu vết nó. Có lẽ tên sát nhân mang theo rồi.
      - Vì lý do gì ?
      - Điều đó .
      Bác sĩ Constantine lại tìm lần nữa trong túi nạn nhân.
      - Ủa, tôi để ý đến cái này.

      Từ trong túi áo, ông lôi ra cái đồng hồ bằng vàng. Cái vỏ bị móp méo và kim đồng hồ chỉ 1 giờ 15.
      - Ông thấy đấy, chúng ta biết giờ xảy ra án mạng rồi. Dự đoán của tôi khá đúng. Vụ ám sát xảy ra giữa 12 giờ khuya và 2 giờ sáng và tôi thêm : khoảng 1 giờ sáng. Và đây là bằng chứng vụ án xảy ra lúc 1 giờ 15.
      - Có thể, rất có thể!.

      Bác sĩ Constantine đưa mắt nhìn Poirot dò hỏi.
      - Xin lỗi ông Poirot, nhưng tôi hiểu ông.
      - Tôi còn chưa hiểu tôi, và tôi hoàn toàn hiểu gì về vụ án này. Điều đó làm tôi rất ngạc nhiên.

      Buông tiếng thở dài, Poirot cúi xuống bàn và nhìn những mảnh giấy bị đốt cháy.
      - Điều tôi cần bây giờ, - Poirot , - là hộp đựng mũ theo mốt cổ điển.
      Bác sĩ Constantine hiểu gì về câu của Poirot. để ông hỏi, Poirot mở cửa và gọi nhân viên phục vụ.
      - Có bao nhiêu bà du lịch trong toa tàu này ?
      - đếm đầu ngón tay.
      - , hai, ba ... sáu thưa ông. Bà Mỹ già, bà Thụy Điển, người trẻ, quận chúa Andrenyi và công chúa Dragomiroff với người hầu phòng của bà.
      Poirot suy nghĩ lúc.
      - Tất cả những bà này đều có hộp đựng mũ chứ ?[1]
      - Thưa ông vâng.
      - đem đến cho tôi hộp đựng mũ của bà người Thụy Điển và của hầu phòng. Hãy với họ là thuế vụ đòi xét hay là hãy bịa cho họ mọi lý do cần thiết.
      - Tất cả ổn thôi thưa ông. giờ cả hai bà đều có trong phòng.
      - Vậy, hãy làm nhanh .

      ta lúc và trở lại với hai hộp đựng mũ. Poirot mở hộp của hầu phòng sau khi xem xong ông đẩy qua bên. Khi mở hộp đựng mũ kia ra, ông reo lên vui mừng. Lấy những cái mũ ra cách cẩn thận, ông trông thấy những cuộn bằng kim khí mảnh.
      - Đây, cái chúng ta cần đây rồi. Cách đây mười lăm năm, tất cả những hộp đựng mũ đều được làm theo kiểu này. Người ta gắn mũ với những kim dài vào những cuộn này.

      Vừa Poirot vừa gỡ hai cuộn ra. Sau đó ông lại để những cái mũ vào chỗ cũ.

      Cánh cửa vừa đóng lại, Poirot quay sang bác sĩ Constantine.
      - Ông hiểu chứ ? tôi phải là người dựa vào hoàn toàn cách làm việc của những chuyên viên trong vụ án. Tôi nghiên cứu khía cạnh tâm lý, những vết tay hay đến những tàn thuốc lá. Nhưng trong trường hợp này, tôi sẵn sàng nhận giúp đỡ của nhà khoa học (như ông đây). Trong phòng này đầy những dấu hiệu nhưng làm thế nào để biết là chúng phải do kẻ sát nhân tạo ra.
      - Đến đây tôi còn hiểu được ông nữa.
      - Đây nhé, ví dụ. Chúng ta tìm thấy khăn tay phụ nữ. Có người đàn bà làm rơi nó ? Nếu kẻ sát nhân là người đàn ông, có thể lý luận, như sau :" Để cho người ta lầm tưởng thủ phạm là người đàn bà, ta đâm nạn nhân vài nhát trông có vẻ và vô hại. Sau đó ta để rơi khăn tay này, chắc chắn họ tìm ra nó", đó là giả thuyết thứ nhất . giả thuyết khác: người đàn bà là sát nhân và làm rơi cái nạo ống điểu. Chúng ta có thể kết luận ra hai kẻ, nam và nữ hành động cách độc lập và dù vô ý để quên vật có thể giúp ta nhận diện ra họ. trùng hợp này khó tin lắm.
      - Cái hộp đựng mũ giữ vai trò gì ở đây ?
      - Chúng ta sắp đến nó đây. Như tôi lúc này, cái đồng hồ ngừng chạy, chiếc khăn tay, cái nạo ống điếu có thể là những dấu vết hoặc giả tạo. Cho đến gíờ phút này, tôi chưa khẳng định được điều gì. Nhưng tôi tìm ra dấu tích mà theo tôi phải là giả tạo. Tôi muốn đến que diêm dẹp đầu. Theo tôi, người ta dùng nó để đốt mảnh giấy bất lợi hoặc cái thơ mà lời lẽ có thể cho ta biết danh tánh của kẻ sát nhân. Tôi cố gắng làm sáng tỏ điều này.

      Poirot rời khỏi phòng và trở lại vài phút sau đó, mang theo bếp nấu bằng alcôn và que sắt để uốn... tóc.
      - Tôi dùng nó cho bộ ria của tôi, - Poirot giải thích.

      Ngạc nhiên, bác sĩ Constantine nhìn Poirot kéo thẳng hai miếng thiếc của ông lấy từ trong hộp đựng mũ, quấn đầu của miếng giấy bị đốt ống và trải đầu giấy còn lại lên . Sau đó ông cầm tất cả bằng cái kẹp và đặt bật.
      - Đây chỉ là cách làm tạm bợ nhưng mong rằng thành công.

      Mảnh thiếc bắt đầu rực nóng rồi bỗng nhiên miếng giấy đen bắt đầu nổi lên những chữ như bị nung bằng lửa. Người ta có thể đọc được phần cuối của câu :
      - ... hơ đến bé Daisy Armstrong.
      - Điều này giúp gì ông ? Bác sĩ Constantine hỏi.
      Mắt sáng lên, Poirot để cái kẹp xuống ;.
      - Có chứ. Bây giờ tôi biết tên của nạn nhân và lý do ông ta còn ở Hoa Kỳ nữa.
      - Ông ta tên là gì ?
      - Cassetti.
      - Cassetti ! ... cái tên làm tôi nhớ đến, biết ..., có phải đây là tên vụ xảy ra tại Hoa Kỳ ?
      - Phải, - Poirot đáp, nhưng thay vì giải thích , Poirot nhìn xung quanh và kết luận :
      - Lát nữa chúng ta trở lại vấn đề. Chúng ta hãy xem kỹ lần nữa xem có còn bỏ sót gì trong phòng này ?

      Bằng bàn tay lanh lợi, Poirot soát lại túi của nạn nhân lần nữa, nhưng còn tìm thấy gì. Sau đó Poirot mở thử cửa ăn thông sang phòng bên, nhưng cửa bên kia cài chốt.
      - Còn điều làm tôi ngạc nhiên, bác sĩ Constantine nhận xét. Nếu kẻ sát nhân trốn ra bằng cửa sổ, nếu cửa thông qua phòng bên khóa phía bên kia, và nếu cánh cửa hành lang những khóa mà còn cài dây xích an toàn, vậy sát nhân trốn thoát bằng cửa nào ?
      - Đó là điều mà khán giả muốn biết khi xem nhà ảo thuật trình diễn màn bị bó tay bó chân ... nhốt trong tủ.
      - Ông sao ?
      - Tôi muốn , rằng, - Poirot giải thích, - nếu kẻ sát nhân muốn ta lầm tưởng nhảy qua cửa sổ, làm cách nào cho hai lối thoát kia trở nên vô dụng. Giống như nhà ảo thuật cột lấy chân nằm trong tủ,phải có cách để ra. Chúng ta phải lột mặt nạ nó.

      xong, Poirot đưa tay gài chốt cánh cửa ăn thông qua phòng bên và giải thích :
      - Phòng hờ lỡ bà Hubbard tò mò muốn biết những chi tiết về vụ án để kế cho co con bà ta.

      Poirot nhìn qua căn phòng lần cuối và :
      - còn việc gì phải làm nữa. Chúng ta hãy ra gặp ông Bouc.

      Chú thích

      [1] Phụ nữ thời bấy giờ đều đội mũ. Để giữ cho mũ khỏi hỏng, họ đều cất mũ trong những hộp các tông lớn.
      Prunus Ngọc thích bài này.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương VIII: CUỘC BẮT CÓC BÉ ARMSTRONG

      Ông Bouc vừa ăn xong Poirot và bác sĩ Constantine bước vào :
      - Tôi xét thấy thuận tiện nên cho dọn bữa ăn trưa trong toa ăn. Khi xong, ông Poirot có thể cho tiến hành cuộc hỏi cung những hành khách. Trong khi chờ đợi tôi cho người mang cơm trưa đến đây.
      - Ý kiến hay đấy ! - Poirot .

      Cả ba người đàn ông đều đói nên bữa ăn xong nhanh, nhưng chỉ mãi đến lúc cà phê được dọn lên ông Bouc mới đề cập đến vấn đề làm họ bận tâm.
      - Sao ? - Ông Boue hỏi.
      - Tôi tìm ra tông tích của nạn nhân và nguyên nhân làm ông ta phải rời khỏi Hoa Kỳ.
      - Ai thế ?
      - Ông bao giờ nghe đến em bé Armstrong chưa ? Nạn nhân chính là kẻ giết chết bé Daisy Armstrong. ta tên là Cassetti.
      - Tôi nhớ ra thảm kịch khủng khiếp đó rồi, nhưng chi tiết lắm.

      Đại tá Armstrong là người được huân chương Victoria [1], ông ta là người Mỹ phía bên ngoại. Mẹ Armstrong là con của Van Der Halt, nhà tỷ phú. Armstrong thành hôn với con của Linda Arden nữ diễn viên nổi danh Mỹ thời bấy giờ và cặp vợ chồng Armstrong lập nghiệp tại Mỹ. Họ sinh được người con mà họ rất thương gần như tôn sùng. Khi đứa bé ba tuổi, bọn cướp bắt cóc nó và đòi chuộc bằng số tiền rất lớn. Tôi vào chi tiết. Nhưng sau khi trả 100 ngàn Đô la, người ta tìm thấy xác của đứa bé. Nó bị chết trước đó ít nhất là 15 ngày.. Dư luận rất phẫn nộ.
      Nhưng còn điều khác tệ hại hơn. Bà Armstrong mang thai, vì bị xúc động mạnh nên đứa bé chết trong bụng mẹ. Và bà ta cũng chết khi sinh nó, điên lên vì đau buồn, đại tá Armstrong tự tử bằng súng lục.
      - Trời đất, là bi thảm ! tôi nhớ ra rồi, - ông Bouc . - Nhưng hình như còn người nào đó chết vì thảm kịch này .
      - À có ... hầu người Pháp hay Thụy Sĩ bị nghi ngờ đồng lỏa với bọn cướp. Mặc dù phản đối kịch liệt, nhưng người ta mực tin. Cuối cùng quá uất ức, nhảy qua cửa sổ tự tử. Sau đó, vô tội của mới được sáng tỏ.
      - khủng khiếp ! .
      - Sáu tháng sau, Cassetti bị bắt vì là đầu đảng của bọn cướp. Bọn chúng dùng cách dã man nhất vì sợ bị bắt. Chúng giết đứa bé ; giấu xác và tiếp tục lấy tiền chuộc cho đến khi tử thi được tìm thấy. Tôi có thể khẳng định điều : Cassetti là sát nhân. Nhưng nhờ vào tài sản to lớn của và việc tống tiền đối với số vị tai to mặt lớn, nên cuối cùng được trắng án. Tuy nhiên, dân chúng giết rồi nếu lanh lẹ cải trang và trốn khỏi Hoa Kỳ dưới tên khác. Từ đó trở bôn ba đây đó,
      nhờ vào tài sản của .
      - Ôi! Tên độc ác ! - ông Bouc bằng giọng kinh tởm. - Người thương tiếc chắc chắn phải tôi.
      - Tôi cũng thế.
      - Nhưng đâu cần thiết phải giết chuyến tàu tốc hành Phương Đông này !
      Poirot mỉm cười và :
      - Phải tìm xem có phải vụ ám sát do băng cướp kình địch mà Cassetti phản bội, hay đây chỉ là cuộc trả thù cá nhân.

      Poirot kể lại cho ông Bouc những chữ tìm thấy mảnh giấy bị đốt.
      - Theo dự đoán của tôi cái thơ bị thủ phạm đốt. Tại sao ư ? Vì nó có đề tên : Armstrong ... tên này là chìa khóa của điều bí .
      - Họ hàng gia đình Armstrong còn ai sống sót ?
      - Rất tiếc là tôi biết. Nhưng hình như tôi đọc ở đâu rằng ông Armstrong có em .

      Poirot trình bày những điều ông và bác sĩ Constantine tìm thấy. Mặt ông Bouc rạng rỡ lên khi nghe chuyện cái đồng hồ bị đứng.
      - Như vậy là chúng ta có giờ của vụ án.
      - Phải, điều đó rất quan trọng, Poirot bằng giọng kỳ lạ làm cho hai người đàn ông kia nhìn ông, vẽ hốt hoảng.
      - Ông chẳng rằng ông nghe Ratchett với nhân viên phục vụ lúc 1 giờ kém 20 sao ? - ông Bouc hỏi.
      Poirot kể lại tỉ mỉ những điều xảy ra đêm qua.
      - Như vậy tất cả đều chứng minh là Cassetti hay Ratchett vẫn còn sống lúc 1 giờ kém 20.
      - 1 giờ kém 23 phút.
      - cách khác, vào lúc 12 giờ 37 Ratchett vẫn còn sống. Đó là điều chối cãi được.

      Poirot trả lời mà chỉ đăm chiêu nhìn về phía trước.

      Có tiếng gõ cửa và sau đó người hầu trường bước vào và :
      - Thưa ông, toa ăn rảnh.
      - Nào, chúng ta , - vừa ông Bouc vừa đứng lên.
      - Tôi có thể theo các ông ? - Constantine hỏi.
      - Lẽ dĩ nhiên rồi thưa bác sĩ. Trừ phi ông Poirot cảm thấy phiền.
      - Ồ .

      Cả ba người đều về phía toa ăn.

      Chú thích:

      [1] Tên nữ hoàng nước


      HẾT PHẦN I

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      PHẦN II: CUỘC THẨM VẤN

      Chương I: LỜI KHAI CỦA NHÂN VIÊN TOA KÚT SÉT


      Trong toa ăn, tất cả đều sẵn sàng để đón ba người.

      Poirot, ông Bouc ngồi cạnh nhau, bác sĩ Constantine ngồi trước mặt họ.

      Sơ đồ của toa kút sét (couchette) [1] kèm theo tên của những hành khách viết bằng chữ đỏ trải ra trước mặt Poirot. Bên cạnh là giấy thông hành và những vé tàu. Nhân viên cũng quên để mực, giấy, bút mực và bút chì.
      - Tốt lắm ! - Poirot . - Chúng ta hãy tiến hành ngay cuộc điều tra, Trước hết là nhân viên phục vụ toa nằm. Chắc ông biết về đạo đức của ta chứ ? Ta có thể tin vào lời của ta ?
      - Ồ, dĩ nhiên, Pierre Michel làm việc cho Cục đường sắt hơn 15 năm rồi. ta là người Pháp ở Calais.Có thể ta thông minh lắm, nhưng rất thà.
      - Tốt, mời ta vào.

      Mặc dù lấy lại chút nào bình tĩnh, Pierre Michel vẫn còn vẻ bối rối.
      - Mong rằng ông phiền về cách phục vụ của tôi chứ ? - Michel vừa hỏi vừa nhìn Poirot và ông Bouc. - kinh khủng, nhưng chắc là trách nhiệm của tôi bị tổn thương chứ ạ?

      Sau khi trấn an Michel, Poirot bắt đầu hỏi tên, địa chỉ, thời gian Michel làm việc ở công ty và ở tuyến đường Constantinop - Calais, Poirot biết là những điều này nhưng đây chỉ là giúp cho Michel cảm thấy thoải mái trước khi bước vào đề.
      - Nào, bây giờ chúng ta hãy vào những biến cố của đêm qua. Ông Ratchett về buồng lúc nào ?
      - Ngay sau bữa ăn tối, thưa ông, trước khi tàu rời ga Belgrade. Như tối trước, ông ta bảo tôi làm giường trong khi ông ta ăn tối, và tôi làm.
      - Có ai vào phòng ông ta ?
      - Người bồi và thư ký của ông ta.
      - Còn ai nữa ?
      - Theo tôi biết hết rồi.
      - Tốt. Có phải đó là lần cuối cùng trông thấy hay nghe ông ta ?
      - Thưa . Ông quên là ông Ratchett bấm chuông khoảng 1 giờ thiếu 20 ... vài phút sau khi tàu bị nghẽn.
      - Chuyện gì xảy ra ?
      - Tôi gõ cửa, nhưng ông Ratchett cho biết ông ấy bấm lộn.
      - Ông ta trả lời bằng tiếng hay tiếng Pháp ?
      - Bằng tiếng Pháp.
      - Ông ta chính xác những điều gì ?
      - Ồ xin lỗi, tôi nhầm.
      - Tốt, - Poirot . - Đó cũng là những câu tôi nghe. Sau đó bỏ à ?
      - Thưa ông vâng.
      - có quay lại ngồi ở ghế của ?
      - Thưa . Tôi phải chạy đến trả lời cho người khách gọi tôi.
      - Michel. Tôi hỏi câu quan trọng. Vào lúc 1 giờ 15 ở đâu ?
      - Tôi ấy à, thưa ông? tôi ngồi ở chỗ tôi ở cuối dãy hành lang.
      - có chắc chắn ?
      - Có chứ ... trừ phi .
      - À phải, tôi sang toa khác - toa Athènes - thăm Vivet, bạn tôi. Chúng tôi với nhau về trận bão tuyết. Lúc đó chắc khoảng 1 giờ ... tôi dám chắc lắm.
      - Lúc nào quay về ?
      - Có hành khách bấm chuông gọi, hình như khi nãy tôi rồi. Đó là bà người Mỹ. Bà ta gọi nhiều lần.
      - Phải, tôi nhớ ra rồi, và sau đó?
      - Sau đó thưa ông, tôi đến phòng ông vì ông bấm chuông và đem đến cho ông chai nước suối. Khoảng 1/2 giờ sau, tôi làm giường cho ông người Mỹ trẻ ... thư ký của ông Ratchett.
      - Ông Mac Queen có ở mình trong phòng khi vào làm giường ?
      - Đại tá người phòng số 15 ngồi chuyện với ông ta.
      - Sau khi chuyện xong, viên đại tá đâu?
      - Ông ta quay về phòng mình.
      - Phòng 15 ... gần chỗ ngồi phải ?
      - Thưa ông vâng, đó là phòng thứ hai từ cuối hành lang tới.
      - Giường của ông ta làm chưa ?
      - Thưa ông rồi. Tôi làm lúc cơm tối.
      - Vào lúc nào ?
      - Tôi thể được. Nhưng chắc chắn quá hai giờ.
      - Rồi sau đó ?
      - Tôi ngồi ở chỗ tôi cho đến sáng.
      - trở lại toa tàu Athènes à ?
      - Thưa .
      - có ngủ ?
      - Tôi nghĩ là . bất động của con tàu làm tôi ngủ được. Tôi quen với cái lắc lư của nó rồi.
      - thấy hành khách nào qua lại ở hành lang à?

      Michel suy nghĩ lúc rồi trả lời :
      - bà trong đám hành khách . vào phòng vệ sinh ở cuối dãy hành lang.
      - Bà nào ?
      - Tôi thể xác định được thưa ông. Bà ta ở cuối hành lang và quay lưng lại chỗ tôi. Bà ta mặc cái áo khoác màu đỏ có thêu những con rồng.
      - Đúng. Rồi sau đó ?
      - Chẳng còn việc gì xảy ra nữa cho đến sáng.
      - À có chứ. Ông, phải chính ông, mở cửa và nhìn ra ngoài.
      - Đúng đấy bạn ạ. Tôi tự hỏi là có nhớ chi tiết cỏn con đó ? À, tôi bị thức giấc vì nghe thấy vật nặng rơi ngoài cửa phòng tôi. có thể cho tôi biết đó là cái gì ?

      Michel nhìn Poirot chăm chú rồi :
      - Thưa ông, chẳng có gì cả.
      - Nếu thế chắc tôi nằm mơ. - Poirot cách thờ ơ.
      - Nếu phải là mơ tiếng động đó ở phòng bên cạnh ông, - ông Bouc .

      Poirot làm như chú ý đến câu của ông Bouc, có lẽ ông muốn cho ý kiến riêng trước mặt nhân viên phục vụ.
      - Thôi chúng ta hãy sang vấn đề khác. Giả sử như kẻ sát nhân lên tàu. có thể tẩu thoát được sau khi giết người ?

      Pierre Michel lắc đầu.
      - có thể trốn ở chổ nào ?
      - Ông hãy bỏ ý nghĩ ấy ông bạn ạ, chúng tôi dã lục soát khắp nơi.
      - Ngoài ra, - Michel , - ai có thể vào toa kút sét hay ra mà tôi thấy.
      - Ga cuối cùng là ga gì nhỉ ?
      - Vincovei.
      - Lúc đó mấy giờ ?
      - Thường tàu phải rời ga đó lúc 11 giờ 58 phút. Nhưng vì thời tiết xấu ! nên bị chậm 20 phút.
      - Ai có thể sang toa kút sét từ những toa khác ?
      - Thưa , sau bữa tối, cánh cửa ngăn đôi toa kút sét và những toa khác khóa.
      - có xuống tàu ở ga Vincovei Michel ?
      - Thưa có. Như thói quen, tôi xuống sân ga và đứng ở gần bực thẳng lên lầu. Những nhân viên phục vụ khác cũng làm thế.
      - Còn cánh cửa phía trước gần toa ăn ?
      - Nó luôn luôn khóa bên hông.
      - Nhưng giờ nó đâu có khóa.

      Michel lộ vẻ ngạc nhiên lúc. Sau đỏ mặt tươi lên.
      - Có lẽ trong những hành khách mở ra đề nhìn tuyết.
      - Có thể lắm, - Poirot gật gù đáp.
      Có vẻ suy tư, Poirot gõ xuống bàn.
      - Ông trách tôi điều gì ? - Michel hỏi.
      - Poirot cười thông cảm và :
      - may mắn rồi. À còn điều tôi vừa nhớ ra. hành khách khác bấm chuông gọi khi gõ cửa phòng ông Ratchett. Tôi cũng nghe thấy tiếng chuông. Ai gọi thế ?
      - Công chúa Dragomiroff. Bà ta cần hầu.
      - Và gọi ấy hộ bà ta ?
      - Vâng, thưa ông.
      Poirot cúi xuống nhìn sơ đồ của toa xe rồi :
      - Xong rồi, cảm ơn .
      - Thưa ông, vâng.
      - Michel nhìn sang ông Bouc.
      - Đừng hoảng sợ Michel ạ, làm tròn trách nhiệm của mình.
      Với vẻ nhõm, Pierre Michel rời toa ăn.

      Chú thích:
      [1]kút sét (couchette): là những toa tàu có chỗ nằm.
      Prunus Ngọc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :