Chuyện tơ hồng - Rainii

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Blue Angel

      Blue Angel Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      34
      Chương 5:
      Bọn sơn tặc giết ta cùng Hạ Thiên Lạc. Chúng đánh xe cùng toàn bộ đồ xe , quẳng hai chúng ta nằm lăn lóc mặt đất. Ta vẫn chưa kịp hoàn hồn, lại cứ cảm thấy buồn cười.

      – Tại sao lúc đó lại cứu ta? Ngươi có thể coi như nhìn thấy gì rồi bỏ . Sao lại cứu ta? Sao để ta chết ? Tại sao?

      – Cha ta , phải sống mới có thể làm mọi việc. Chết rồi cho dù trong lòng có oán hận đến đâu cũng chẳng thể làm gì.

      nghe thấy tiếng Hạ Thiên Lạc đáp lời, ta chật vật xoay người lại phía sau nhìn , thấy nằm ngửa mặt đất, ngơ ngác nhìn bầu trời đen đầy sao và ánh trăng. cứ nằm như thế rất lâu, rất lâu, cuối cùng ta cũng chịu được, bảo :

      – Hạ thiếu gia, người có thể giúp ta cắn đứt dây trói được ?

      nghiêng đầu, ánh mắt có chút kì quặc. Ta chợt nghĩ, Hạ Thiên Lạc thân phận cao quý, bảo cắn dây trói cho kẻ thấp hèn như ta có vẻ như sỉ nhục quá rồi. Phải tự thân vận động thôi.

      Đúng lúc này, chợt bảo:

      – Lại đây.

      Phía đằng sau vang lên những tiếng loạt soạt, ta lén quay đầu nhìn, thấy chống tay ngồi dậy, thế rồi từ trong người, rút ra thanh đoản kiếm. Hở? Cái này chưa thấy bao giờ. Dưới ánh trăng, lưỡi kiếm ánh lên lạnh ngắt, ta chưa kịp rùng mình, “soạt” tiếng dây trói bị cắt đứt.

      Hạ Thiên Lạc ném đoản kiếm xuống mặt đất, lại nằm vật ra thở nặng nhọc.

      – Ngơ ngác cái gì? Mau lại đây đỡ ta.

      Ta hoàn hồn, tiến đến đỡ ngồi dậy, sau đó lại vội nhặt thanh đoản kiếm kia lên xem. vỏ cùng chuôi kiếm khảm rất nhiều đá quý, những viên đá mà ta chưa bao giờ từng trông thấy.

      – Cái này…

      – Ta đặt làm nó cách đây ba năm. Vốn chỉ là đồ trang trí, ngờ cũng có lúc dùng đến. – khẽ thở dài thoáng chút chua xót.

      Ta nhìn thanh đoản kiếm, sau đó lại nhớ đến số tiên hai mươi lạng tích cóp suốt ba năm. Thấy , khác biệt rệt của người giàu và kẻ nghèo là như thế.

      – Chân người thế nào rồi?

      sao.

      Ta kéo Hạ Thiên Lạc đến dưới gốc cây, đốt đống lửa để xua cái lạnh. Ta ngồi đối diện , nhìn chằm chằm vào ngọn lửa cháy rần rật, nghe tiếng nó liếm lên những cành cây khô.

      – Cha ngươi đâu?

      Ta giật mình ngẩng đầu, sau đó mới phục hồi, cười cười:

      – Ông ấy chết rồi.

      Hạ Thiên Lạc gì, lúc sau xoay người nằm xuống, đầu gối lên rễ cây trồi lên mặt đất, rồi :

      – Ngủ .

      Ta nghiêng đầu, nhìn thấy ánh lửa hắt lên nửa bên mặt bị phá hủy của . Vết sẹo nhăn nhúm, vô cùng đáng sợ. Ta bỏ thêm ít củi khô, sau đó cũng nằm xuống. Bầu trời đêm đen tuyền lấp lánh sao và ánh trăng. Ta mơ thấy cha mình.

      Ông ấy đứng trong làn sương mù mờảo, nhìn ta buồn bã:

      – Con ơi, có đói ? Có đói ?

      Ta lắc đầu cười với ông ấy, nhìn thấy bóng người tan vào trong màn sương…

      Cha ta chết như thế nào? Ông ấy trộm cái bánh, rồi bị người ta phát đánh đến chết. ai báo quan, ai ngăn cản, ta đứng đó, lặng người nhìn những người đó nện từng nắm đấm lên người ông, còn ông vãn ôm khư khư trong lòng miếng bánh vừa trộm. Năm ấy mất mùa, dịch bênh hoành hành đói kém, ông ấy trộm bánh cho ta…

      Ta tỉnh lại lúc mặt trời mới ló sau rặng núi phía xa. Lửa tắt, chỉ còn cuộn lên từng dải khói màu đen. Hạ Thiên Lạc vẫn ngủ, hơi thở bớt phần nặng nhọc, nhưng gương mặt vẫn cứ tái nhợt như trước. Ta lẳng lặng xoay người rời .

      có xe ngựa, ta cũng thể cứ thế kéo lê Hạ Thiên Lạc ra khỏi ngọn núi này. Ta biết trong rừng có loại cây, chỉ cần tước vỏ bên ngoài, sợi bên trong còn bền chắc hơn cả dây thừng. Ta muốn làm cái ván nằm, như thế kéo Hạ Thiên Lạc tiện hơn nhiều.

      Ta tiến đến chỗ đặt bẫy hôm qua, ở đó có hai con gà lôi rừng mắc kẹt. Ta bắt lấy chúng, ra suối làm thịt. Khi trở lại, Hạ Thiên Lạc tỉnh. ngồi dựa vào gốc cây, trông thấy ta bỗng thở phào hơi. Ta hơi ngac nhiên, nhưng cũng hỏi, đưa cho nửa con gà nướng rồi bảo:

      – Người ăn tạm .

      để ta đút cho, rất tự giác đỡ lấy rồi xé từng miếng . Nhưng vì có lẽ lâu ngày chưa họat động, cho nên sức tay rất yếu, chật vật mãi chưa xong. Ta giải quyết xong xuôi phần của mình liền bảo :

      – Hay để ta giúp người?

      ngờ, lại đồng ý.

      Bữa sáng xong xuôi, ta bắt đầu bắt tay vào làm ván. Thanh đoản kiếm này may mà chỉ có mỗi vẻ bề ngoài, lưỡi kiếm sắc vô cùng. Hạ Thiên Lạc hỏi:

      – Ngươi muốn làm gì?

      – Chặt cây.

      Sắc mặt đen sì, nhưng rồi cuối cùng cũng gì. Đến giữa trưa, ta mới chặt đủ số cây con cần dùng. Hai tay ta phồng rộp lên, ta ngâm vào lòng suối cho dịu bớt,sau đó xem xét ba cái bẫy mới đặt sáng ngày. Lại bắt được bốn con gà lôi rừng. Chậc chậc, đám gà rừng ở đây có vẻ rất là “thông minh” phải.

      Thêm buổi chiều chật vật nữa trôi qua, ta hài lòng ngắm nhìn thành quả của mình. Đêm nay Hạ Thiên Lạc có thể cần nằm đất. Ta kéo cái ván đến chỗ , hồ hởi khoe:

      – Hạ thiếu gia, người nhìn xem này.

      Ánh mắt di chuyển từ ta rồi sáng cái ván, sau đó lại thản nhiên cụp xuống. Ta hơi thất vọng, biểu lộ tí cảm xúc thôi cũng chết người sao.

      – Ngươi từ sáng đến giờ là làm cái này à? – Đúng lúc ta quay đầu bĩu môi lại lên tiếng.

      Ta vội gật đầu, lại kéo cái ván đến gần hơn rồi :

      – Tối nay người ngủ này. Chúng ta bị cướp mất xe ngựa, cái này mặc dù tốt lắm nhưng có còn hơn

      – Lại đây. – chợt cắt lời.

      – Hả?

      – Ta bảo ngươi lại đây.

      – À, được.

      Ta gãi đầu gãi tai, lò dò đến gần. Đột ngột, Hạ Thiên Lạc túm chặt lấy tay ta lật ngửa lên. Ta hoảng hồn, theo bản năng giãy tay ra, ai dè quá đà hất ngã đập đầu vào thân cây.

      – Ngươi…

      Ta quỳ cái phịch xuống đất, chắp tay vái :

      – Hạ thiếu gia, tiểu nhân lỡ tay, người đừng chấp, tiểu nhân…

      – Tay của ngươi. Lật tay của ngươi lên xem nào. – hai tay ôm đầu nhăn mặt với ta.

      Ta lật tay lên cho nhìn, sau đó chính ta cũng phải ngẩn người. Những vết phồng rộp do chặt cây sáng này nứt ra, vừa nãy ta rửa nước cho trôi hết máu, nhưng bây giờ chúng lại bắt đầu rơm rớm. hiểu sao ta bỗng thấy chột dạ, len lén nhìn Hạ Thiên Lạc. Sắc mặt trầm như muốn giết người. Ta vội giấu tay, lắp ba lắp bắp bảo:

      – Hạ thiếu gia… người yên tâm… ta… tuyệt đối, tuyệt đối làm dây máu vào thức ăn và quần áo của người đâu.

      nhếch mắt nhìn ta, gương mặt lại càng đen hơn. Ta muốn khóc lắm rồi, nhưng vẫn phải ngồi lại chờ phân phó. lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nhàn nhạt vang lên:

      làm việc của ngươi .

      Ta lập tức vọt lẹ.

      Tối nay, ta làm thịt hết bốn con gà lôi rừng làm đồ ăn đường. Thịt gà lôi rừng vốn ngon, nhưng bây giờ ta trong người chẳng đem theo bất cứ thứ gì, thành ra vị thịt có chút nhạt. Nhưng mà so với việc ăn lương khô rồi uống no bụng nước thế này vẫn tốt hơn nhiều.

      Đêm nay trời mưa.
      Jung Il Woo thích bài này.

    2. Blue Angel

      Blue Angel Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      34
      Chương 6:
      Sáng hôm sau, thời tiết vô cùng đẹp. Ta quyết định lên đường. Bởi vì mỗi ngọn núi chỉ có sơn trại, hôm trước chúng ta lại gặp rồi, cho nên bây giờ ta cứ đường thẳng mà . Ta đỡ Hạ Thiên Lạc nằm xuống cái ván, sau đó buộc dây vào hai đầu rồi tròng ngang bụng rồi kéo . May mà ta vốn quen làm việc nặng nhọc, cho nên chuyện này vẫn có thể kham được.

      Đường núi gập ghềnh vô cùng, Hạ Thiên Lạc suýt lăn xuống đất mấy lần. Ta kéo , cứ chốc lại dừng lại nghỉ lấy sức, cho nên đến quá trưa mà vẫn chưa được bao xa. nhàn rồi, chỉ mỗi việc nằm ôm lấy mấy con gà nướng rồi ngủ cho đến lúc ta đánh thức dậy ăn trưa. Ta trèo lên cái cây, ngóng mắt nhìn ra phía xa. Ngọn núi này rộng khủng khiếp, với tình hình này biết bao giờ mới vượt qua.

      Giữa chiều, trời chợt nổi dông. Ta hoảng hồn, cố gắng bước chân nhanh hơn tìm chỗ trú.

      Mưa đến rất nhanh. Khi ta kéo Hạ Thiên Lạc xuống con dốc, mưa ập xuống xối xả. Ta hái ở bên đường những phiến lá to trùm lên che tạm cho .

      – Hạ thiếu gia, người chịu khó chút, chúng ta tìm sơn động trú tạm.

      Thực ra, ta vốn muốn dừng tạm dưới gốc cây cổ thụ, nhưng ý nghĩ này vừa lướt qua đầu, “đoàng” tiếng, cây cổ thụ trước mặt bị sét đánh cho đen sì. Ta gạt luôn ý định trú dưới gốc cây nào đó, ai biết được cái cây ta trú có hấp dẫn thiên lôi đến chứ.

      Vậy là ta cứ thế liều mạng kéo Hạ Thiên Lạc trong mưa. Mưa rất to, từng giọt nặng trịch rơi người ta lạnh toát. Nhưng ta dám dừng lại khắc nào…

      Cuối cùng, khi mà ta nghĩ mình sắp xong đến nơi rồi, trước mặt ra sơn động .

      Quần áo ta ướt sạch. Ta chỉ kịp vuốt nước mưa mặt xuống, rồi vội đến xem Hạ thiên Lạc. Khi ta lật những phiến lá lên, nhắm nghiền mắt, cả người lạnh băng run lập cập, sắc mặt trắng bệch đến dọa người. Ta hốt hoảng đỡ dậy, quần áo người ẩm ướt, bết bùn đất, trông bẩn thỉu vô cùng. Ta cuống lên lay gọi hồi mới tỉnh, hơi thở mỏng manh yếu ớt.

      – Hạ thiếu gia, người chờ chút, chờ chút, ta tìm củi đốt lửa. Người được ngủ đâu đấy.

      Chật vật hồi ta cũng gom được ít củi khô vụn trong sơn động, nhóm đống lửa, rồi dìu Hạ Thiên Lạc đến ngồi cạnh. Được chốc bắt đầu phát sốt. Ban đầu người lạnh như khối băng, bây giờ nóng như cục lửa, vậy mà vẫn cứ lẩm bẩm rên hừ hừ. Ta đốt xung quanh thêm hai đống lửa nữa, sau đó tất tả lao ra ngoài tìm thuốc. Trời vẫn chưa ngừng mưa, đổ rào rào những tán cây, bắn tung tóe mặt đất. Đường trở nên lầy lội vô cùng, ta vồếch tới mấy lần. Cuối cùng khi lần mò trở về hang động, cả người nhếch nhác khác gì con ma lem.

      Ta giã nát mấy cây thuốc trị phong hàn vừa tìm được rồi đút cả bã lẫn nước cho Hạ Thiên Lạc. Cứ cách lúc lại đút lần, như thế đến nửa đêm trời tạnh mưa, cũng hạ sốt. Nhưng mà ta vẫn chưa nghỉ ngơi được. Chân vốn dĩ chưa lành, lại ngấm nước mưa, cho nên thể nào ấm lại được. Ta lụi cụi bóp chân cho , Vương đại phu , làm như vậy giúp máu lưu thông, hơn nữa các cơ cũng bị co rút. Ta gấp muốn chết, nhưng ngoài việc chờ đợi chẳng biết làm gì. Đám sơn tặc kia đúng là lũ khốn kiếp. Gì mà chỉ cướp của giết người, ngay cả mấy bọc thuốc cũng cuỗm bằng sạch, chết người mới là lạ.

      Hạ Thiên Lạc hạ sốt nhưng vẫn tỉnh, miệng cứ ú ớ lẩm bẩm mãi dứt. Ta nghe cái gì vội ghé sát tai vào, hồi nhận ra thều thào gọi mẹơi… mẹơi…

      Ta ngồi canh Hạ Thiên Lạc buổi, gần sáng tỉnh lại đòi uống nước, trái tim treo lơ lửng của ta cuối cùng cũng hạ xuống. Ta dựa vào tường đá, thiêm thiếp chợp mắt chút. ngờ chỉ chợp mắt cái thôi thể ngóc đầu dậy nổi.

      Hạ Thiên Lạc vừa đỡ, đến lượt ta lại phát sốt.

      Đầu ta đau như có ai đó cầm búa mà nện, cả người lúc nóng lúc lạnh, cổ họng như bị thứ gì chèn lên, vô cùng khó thở, mọi vật xung quanh cứ thế quay mòng mòng, thậm chí ta còn nhìn thấy tới mấy Hạ Thiên Lạc liền. Ta cố lết xác đến đống lửa, sau đó nằm vật xuống rồi chẳng biết gì nữa…

      Lúc đó, trong đầu ta chỉ có suy nghĩ: phen này chết chắc rồi…

      Nhưng mà ta chết. Hạ Thiên Lạc cũng .

      Khi ta tỉnh lại, thứ đầu tiên cảm nhận được là ánh mặt trời vô cùng ấm áp len qua khung cửa sổ trùm lên người mình. Tiếp đó, là ánh mắt của Hạ Thiên Lạc.

      – Tỉnh rồi? – cất lời hỏi trong khi ta vẫn còn ngơ ngác.

      – Đây là đâu? Chúng ta… Chúng ta vẫn còn sống đúng ?

      Hạ Thiên Lạc thản nhiên nhấp ngụm trà, nhàn nhạt bảo:

      – Ngươi chưa chết. Chúng ta ở sơn trại.

      Phản ứng đầu tiên của ta khi nghe vậy là lấy tay đập bôm bốp lên đầu mình. Thực ra ta muốn đập vào cái miệng của cơ, nhưng mà gan ta bé có mẩu, cho vàng ta cũng dám. Ta nghĩ chắc chắn ta bị ngấm mưa đến úng não rồi, cho nên mới có thể nghe thành như thế. Gì mà ở sơn trại chứ, buồn cười, bọn cướp khốn kiếp kia phải muốn chúng ta chết sao?

      Hạ Thiên Lạc dường như hiểu ta nghĩ gì, hừ tiếng ngạo mạn, sau đó mới bảo:

      sai. Chúng ta ở sơn trại. Từ nay sống ở đây.

      Ế, ế, ế… Ta mới chỉ ngủ có mấy lúc, tỉnh lại sao thành sơn tặc thế này?

      – Hạ thiếu gia, ta nghĩ chuyện này hình như có chút… ổn…

      – Chẳng có gì là ổn cả. – Ngoài cửa bỗng vang lên giọng , kế đó có người đẩy cửa bước vào nhìn ta cười. – Hay là ngươi chê sơn trại của ta?

      Ta choáng váng nhìn người vừa bước vào phòng kia. Hạ Thiên Lạc trước sau còn chẳng buồn quay lại, tiếp tục cúi đầu thản nhiên nhấp ngụm trà. Cái tên này cũng bình tĩnh quá.

      Ta len lén dịch người về phía Hạ Thiên Lạc, thấp giọng hỏi:

      – Hạ thiếu gia, chuyện này… chuyện này…

      – Chúng ta tạm thời sẽở đây. – Hạ Thiên Lạc cắt lời.

      – Nhưng mà… bọn họ… phải là…

      – Nha đầu ngươi cũng lắm chuyện. Thiếu gia nhà ngươi còn để ý, ngươi ý kiến làm gì. Dẫu sao các ngươi bây giờ cũng chẳng thể đâu được, chi bằng ở lại sơn trại của ta luôn. Sơn trại cũng thiếu người làm…

      – Ta… ta… làm sơn tặc. Thiếu gia nhà ta cũng làm…

      Tên kia vuốt bộ râu xồm xoàm, kiêng dè cười phá lên:

      – Ngươi và thiếu gia nhà ngươi? Bộ dạng các ngươi làm sơn tặc dọa được ai?

      Ta co người lại khối, trốn sau Hạ Thiên Lạc:

      – Vậy ngươi muốn bọn ta làm gì?

      – Hạn cho ngươi ba ngày, bảy ngày tập quen với cuộc sống ở đây, sau đó làm tạp dịch. Khỏi ý kiến, thiếu gia nhà ngươi đồng ý rồi.

      Vậy là chỉ bằng câu , cứ thế cuộc đời ta bước sang trang mới.
      Jung Il Woo thích bài này.

    3. Blue Angel

      Blue Angel Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      34
      Chương 7:
      Đại đương gia của núi Ngũ Vân họ Hoắc, tên Kì, mọi người vẫn thường quen gọi là Hoắc gia. tại, ta làm tạp dịch công cho .

      Hoắc gia, đích thị là tên khốn, bóc lột triệt để sức lao động của người khác đành, còn rất gian xảo, bộ dạng cà lơ cà phất, trông thấy mặt là chỉ muốn tang cho mấy quả trứng gà thối. Nhưng kì ở chỗ,mọi người trong trại lại cực kì tôn kính , ủng hộ hết lòng. Ta nghĩ mọi người chắc chắn bị lú lẫn hết rồi nên mới phục tùng như thế. Nếu là ta, à ừ , bây giờ ta sống dưới mái nhà người khác, cúi đầu cũng là điều hiển nhiên.

      Ta làm tạp dịch ở sơn trại, thực ra cũng hẳn là tạp dịch. Bởi vì ta chẳng thể vác gỗ hay săn bắn, càng thể cầm đao cướp đường, cho nên ngày thứ hai khi ta bước chân xuống giường, Hoắc gia nhét ta vào làm phụ bếp chỗ lão Lục. Trùng hợp, lão Lục chính là người có nụ cười dâm dê bắt Hạ Thiên Lạc trong vụ cướp lần trước. Nhưng kì thực, lão ấy là người tốt. Sau hơn tháng giúp việc trong bếp, ta rút ra được kết luận như vậy. Còn về nụ cười rất chi là khốn nạn kia, chậc, mọi người với ta, trước nay lão Lục đều cười như thế, chẳng phải là cố tình, bẩm sinh như vậy. Kể ra cũng tội cho lão, cười như vậy người biết còn tưởng có ý đồ xấu, báo quan xong.

      Ta ở sơn trại hơn tháng, từ bỡ ngỡ đến quen dần, ta nhận ra đám sơn tặc này chẳng hề đáng sợ như mấy lão tiên sinh trong quán trà vẫn kể. Mỗi người ở đây đều có câu chuyện riêng của mình, điểm chung là bọn họ đều bị dồn đến chân tường, thể làm dân lành đành làm cướp.

      Người trong sơn trại gọi ta là Tô nha đầu, đối xử với ta cũng rất nghiêm chỉnh. Ta nghĩ chắc chắn Hoắc gia dặn qua người của mình. Cũng may còn tí lương tâm.

      Cuộc sống của ta chung là tạm thời yên ổn.

      Thế nhưng Hạ Thiên Lạc lại là vấn đề.

      Sau khi nghỉ ngơi đủ bảy ngày, đến ngày thứ tám, sáng sớm tinh mơ ta vừa rời giường, Hoắc gia đến xách . Lúc đó, ta theo thói quen bê chậu nước vào giúp Hạ Thiên Lạc rửa mặt, đụng ngay Hoắc gia ở cửa. nhìn ta, mặt trầm xuống buông câu:

      – Sơn trại của ta chứa loại công tử bột, điều cơ bản nhất là tự chăm sóc bản thân mà cũng phải dựa vào người khác chết còn hơn.

      Ban đầu ta còn nghĩ bị thần kinh, thèm chào , trực tiếp đẩy cửa bước vào phòng. Sau đó, ta trông thấy Hạ Thiên Lạc biết dậy từ lúc nào, sầm sì nhìn ra ngoài cửa, ta chợt hiểu ra, Hoắc gia kích đểu Hạ Thiên Lạc. Nhưng kẻ từ được phục vụ đến tận răng như Hạ thiên Lạc, ngay cả việc cởi quần áo còn biết làm, trông đợi được gì cơ chứ? Vẫn là ta nên giúp hơn.

      – Ta nuôi kẻ ăn rỗi việc. Tô nha đầu, phải ngươi làm phụ bếp chỗ lão Lục sao? Còn mau.

      Ta hít hơi, len lén nhìn Hạ Thiên Lạc, trong đầu rủa thầm con rùa đen Hoắc gia. Nhìn xem, có người lại đen mặt nữa rồi.

      Hạ Thiên Lạc hẳn là chưa bao giờ nghe người khác sỉ nhục chính diện như vậy, đúng lúc ta còn tần ngần đứng ở cửa, hằm hằm tốc chăn, rồi cứ thế… cắm mặt xuống đất. Hình như cơn tức giận làm quên mất chân mình cử động được, trước nay toàn phải nằm im giường. Vẫn đề nữa là, ta cũng quên mất phải đỡ dậy, cứ thế nghệt mặt há mồm nhìn. Ngoài cửa phòng vọng vào tiếng cười của con rùa đen Hoắc gia, ta giật mình, chỉ muốn phang luôn cái chậu vào mặt .

      Cuối cùng Hạ Thiên Lạc bị xách . sai, là bị xách.

      Cả ngày hôm đó, ta đem theo tâm trạng nặng nề đến chỗ lão Lục. Rồi đến khi làm vỡ đến cái bát thứ tám, lão chịu được nữa, cầm con dao thái rau chỉ vào ta rồi hỏi:

      – Tô nha đầu, ngươi rốt cuộc bị làm sao thế?

      Ta há miệng ra, rồi ngậm lại, rồi lại há miệng:

      – Lão Lục, Hoắc gia bắt Hạ Thiên Lạc rồi. Ông xem, Hoắc gia định làm gì với cơ chứ?

      Lão lục xoay lưng lại với ta, tiếp tục thái rau, lúc sau mới nhàn nhạt lên tiếng:

      – Hoắc gia làm gì cũng có chủ đích, nha đầu ngươi thắc mắc làm gì.

      Câu trả lời ấy càng làm ta thấy bất an hơn.

      Thời điểm ta gặp lại Hạ Thiên Lạc là rất muộn. Lúc đó, ta chuẩn bị lên giường ngủ, chợt nghe thấy bên phòng bên lạch cạch mãi thôi. Ta thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhờ ánh trăng sáng, rồi trông thấy Hạ Thiên Lạc. được người ta dìu trở về. Ta trông thấy mặt , chỉ thấy cái đầu với mớ tóc dài rũ xuống, rối bù. Ta hoảng hồn, vội vàng chạy sang. nằm thiêm thiếp giường, cảngười mướt mồ hôi, hơi thở nặng nhọc. Ta cau mày, con rùa đen kia rốt cuộc mưu tính cái gì với Hạ Thiên Lạc?

      Liên tục như thế bảy ngày, sáng sớm, rùa đen đến xách Hạ Thiên Lạc , buổi tối mới thả người, lần nào trông cũng rũ rượi thảm hại. Ta thể nhịn thêm nữa, sang ngày thứ tám, đợi lúc rùa đen vừa tới, liền nhào ra túm cổ truy hỏi:

      – Ngươi rốt cuộc là làm gì rồi?

      – Chậc chậc, Tô nha đầu, tốt xấu gì ta cũng là đại đương gia của sơn trại, ngươi lại là người làm của ta, có ai như ngươi hả, chẳng biết lớn bé gì cả. Mau tới chỗ lão Lục mà làm việc .

      Ta chẳng thèm để ý đến lời , vẫn tiếp tục hằm hè:

      ốm nửa sống nửa chết, ngươi muốn làm cái gì cơ chứ? bây giờ đâu có thể làm được gì. Ngươi…

      – Nha đầu, ngươi xem đời này cái gì đáng quý nhất? – Rùa đen đột ngột cắt lời.

      – Hả? À… Vàng bạc?

      – Sai. Là lãng tử quay đầu.

      Rùa đen xong liền đẩy cửa bước vào phòng, để mặc ta đứng ngơ ngẩn chẳng hiểu ra làm sao. đúng, ta với chuyện của Hạ Thiên Lạc cơ mà, đồ rùa đen thối tha, để đánh trống lảng thành công rồi.

      chuyện xong với rùa đen, ta buộc phải quay sang phía Hạ Thiên Lạc. Đêm đó, ta lại lại trong phòng, vừa nhẩm lại những lời chuẩn bị trước, vừa ngóng cổ chờ được người ta dìu trở về. , so với rùa đen, Hạ Thiên Lạc lúc này mặc dù chẳng thể làm hại được ai, nhưng vẫn mơ hồ khiến người ta cảm thấy rét lạnh đến tận xương tủy, hay ít ra cũng khiến ta cảm thấy sợ hãi. Ta nghĩ có lẽ đó hẳn là do chướng ngại tâm lí gây ra trong lần suýt đạp ta lộ cổ xuống hồ khi trước. Nghĩ lại mới thấy những ngày chăm sóc ép ăn, ta quả là dũng cảm. Nhưng mà ta chẳng hi vọng nhớ những ngày ấy. Nếu ta chết chắc luôn.

      Hạ Thiên Lạc được dìu về, cả người rũ rượi thảm hại. Ta chuẩn bị sẵn nước nóng cùng khăn lau, vội vàng bê đến, rồi đứng lùi sang bên. Từ ngày bị rùa đen móc, gần như để ta giúp bất cứ việc gì, con người bỗng dưng thay đổi hẳn, cả người mặc dù vẫn gày tong teo, nhưng còn tạo cảm giác bạc nhược yếu ớt .

      – Đừng nhìn nữa.

      Ta giật mình, ba hồn bảy phách chui lại vào cơ thể. Hạ Thiên Lạc quăng cái khăn vào chậu, cả người dựa vào đầu giường, lặng lặng nhìn ta. Ánh mắt ấy đột nhiên khiến ta thấy rợn tóc gáy, trong đầu lập tức kiểm kê lại những việc mình làm. Nhưng mà nghĩ nghĩ lại, ta vẫn biết mình làm sai cái gì để đến nỗi nhìn ta, mắt híp lại như mắt con sói đánh giá con thỏ xem nó có đủ béo để nhét kẽ răng .

      – Lại đây.

      Ta lau mồ hôi, lê bước đến gần chỗ Hạ Thiên Lạc. chỉ vào chân mình rồi bảo ta:

      – Bóp chân.

      Ta muốn vả cho phát. Hoặc ném trứng thối cũng được. Ta giơ tay ra, tưởng tượng như mình cầm rổ trứng, ném hết quả này đến quả khác vào đầu . Nhưng hành động đó chỉ xuất trong suy nghĩ mà thôi, còn thực tế là ta cúi người… bóp chân cho .

      Hạ thiên lạc là đồ hồ li khốn kiếp.

      Tốt xấu gì ta cũng cứu , vậy mà đối xử với ta thế nào? Bà nội nó, lẽcả đời này ta chỉ có mệnh hầu hạ người khác?

      – Thấy thế nào?

      Đúng lúc trong đầu ta thầm tưởng tượng cả người Hạ Thiên Lạc bôc mùi trứng thối, đột nhiên lên tiếng, hỏi câu đầu đuôi làm ta giật cả mình.

      – Hả?

      – Chân ta… Có gì khác ?

      Ờ, hình như có rắn chắc hơn chút phải. Lâu rồi ta chưa bóp chân giúp , nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra khác biệt giữa trước đây và bây giờ. có lẽ sắp tự mình lại được rồi.

      – Sao?

      Ta ngẩng đầu định trả lời, cả người bỗng sững lại. Từ lúc quen đến nay, chưa bao giờ ta trông thấy ánh mắt Hạ Thiên Lạc bừng lên sức sống như thế. Phần trống rỗng vô hồn được thay thế bởi niềm hi vọng và mong chờ, gần như còn sót lại chút gì đó của tuyệt vọng. Ta bất giác nghiêm túc :

      – Khác.

      Hạ Thiên Lạc đột nhiên bật cười, vết bỏng bên má trái nhăn nhúm xấu xí, nhưng hề làm giảm khí chất của . Ta hoảng hốt, tưởng như mình lại trông thấy thiếu niên phong nhã năm nào bên bờ hồ, gió thổi tung vạt áo trắng…

      – Trước kia tốt hơn, hay bây giờ tốt hơn?

      – Bây giờ.

      Ta xong, mặt đột nhiên đỏ bừng, y hệt con tôm luộc sắp chết. Ta lại được phen kinh hãi:

      – Hạ thiếu gia, hình như người phát sốt rồi.

      Tối đó, ta đem bụng nghi ngờ quay trở về phòng. Hạ Thiên Lạc cam đoan rằng phát sốt, khăng khăng đuổi ta . Ta thổi tắt ngọn nến, mở bung cửa sổ, rồi leo lên giường nằm ngủ. Sau đó, ta chợt nhớ ra môt vấn đề cực kì quan trọng.

      Bà nội nó, ta quên chưa chuyện chính rồi.

      Hạ Thiên Lạc là đồ hồ li khốn kiếp.
      Jung Il Woo thích bài này.

    4. Blue Angel

      Blue Angel Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      34
      Chương 8:
      Ngày tháng cứ thế dần trôi qua. Ta ở sơn trại nhìn cây rụng lá cho đến lúc lớp tuyết trắng phủ suốt mùa đông băng giá tan dần, mầm non nhú xanh những cành lá khẳng khiu. Hạ Thiên Lạc gần như lại được, chỉ có điều cứ tập tà tập tễnh. Sau đó, càng lúc ta càng ít khi gặp . Thường trở về phòng lúc ta ngủ, còn ta rời giường lúc vẫn còn vùi người vào chăn. Có khi, suốt tháng ròng ta trông thấy bóng dáng Hạ Thiên Lạc.

      Thời gian này, cuộc sống của ta vẫn chẳng có gì thay đổi. Cả ngày quanh quẩn chỗ lão Lục, để lão ấy truyền dạy cho ít kinh nghiệm nấu nướng. Đôi khi, ta cũng nghĩ đến chuyện trở về thành Vân Châu. biết bây giờ Vương lão bá thế nào. Cũng gần năm rồi…

      Gần trưa, ta cùng lão Lục bắt đầu bày biện cơm nước, chờ mọi người trở về. Chỉ lúc sau, hàng trăm người ngồi kín cả sảnh ăn, sau đó, cuộc chiến tranh giành thịt bắt đầu. Cuộc sống ở đây là như thế. Con rùa đen Hoắc gia cầu bữa cơm phải có đủ rau và thịt. Nhưng người ở đây toàn những đại hán sức dài vai rộng, cơm thịt ngon. Mỗi bữa cơm ở đây biến thành trấn chiến, nhanh tay đến nước thịt cũng chẳng còn. Hồi đầu đến đây ta còn chưa biết thông lệ này, cứ giơ đũa gắp rau ăn trước. Rau vừa gắp bỏ bát, còn chưa kịp ăn, loáng cái đĩa thịt trước mặt bốc hơi hết sạch, ta choáng váng há miệng thốt nên lời. Sau bữa, lão Lục lén dúi cho ta cái đùi gà, còn ta học được bài học xương máu đầu tiên: nhanh tay chỉ có nước chết đói.

      Vậy mà bây giờ bài học ấy, lần nữa lại ứng lên Hạ Thiên Lạc.

      Gần năm nay, trừ bảy ngày đầu tiên đến sơn trại, ta căn bản cần phải lo cơm nước cho Hạ Thiên Lạc. ăn cả bữa trưa và bữa tối ở chỗ rùa đen, sau đó mới lượn về phòng ngủ. Cho nên, khi gặp ở sảnh ăn trưa, ta giấu nổi ngạc nhiên. Lúc đó, tan bữa từ ba khắc trước, mọi người rời từ lâu, sảnh ăn vắng ngắt.

      – Còn cơm ? – hỏi.

      – Sao người lại ở đây? Hôm nay tới chỗ rùa… à, Hoắc gia sao?

      khẽ cau mày, cả người dựa vào thành ghế, trông dáng vẻ mệt mỏi vô cùng. Quần áo hiểu sao nhăn nhúm, đầy đất cát, hệt như vừa ngã lăn vào vũng bùn. Lão Lục từ trong bếp ngó đầu ra ngoài, hất cằm tỏ ý dò hỏi về phía Hạ Thiên Lạc. Ta nhún vai lắc đầu, đọan quay người vào bếp tìm thức ăn. Lão Lục lau tay đứng bên canh bảo:

      – Hết cơm rồi. Ở kia còn mấy quả trứng gà, ngươi xào tạm lên cho ăn. Sao lại muộn như vậy mới mò đến chứ? Nhắc có lần sau đâu.

      Ta gật đầu, đứngở trong bếp xào trứng, thỉnh thoảng ngó ra bên ngoài cửa sổ căn phòng, Hạ Thiên Lạc dựa vào thành ghế ngủ từ lúc nào, đầu nghẹo sang bên.

      Nhưng bữa ăn lần đó, Hạ Thiên Lạc cũng ăn được. Khi ta bưng đĩa trứng ra ngoài, còn chưa kịp lay tỉnh , tiếng kẻng báo giờ làm việc vang lên. vùng dậy, vơ lấy cây gậy chống để cạnh bàn, nhìn ta, quay người vội vã rời .

      Ta ôm đĩa trứng ngơ ngác, cho đến khi lão Lục gọi vào bên trong bếp.

      Sau đó, ta biết được nguyên nhân mọi chuyện.

      Hạ Thiên Lạc đến sơn trại chỉ gần năm, chưa làm bất cứ việc gì, nhưng lại được đại đương gia núi Ngũ Vân ưu ái. Hiển nhiên, nhiều kẻ phục, ngấm ngầm gây chuyện. trong số đó là Lý Đại.

      đến người này, ta có kha khá ấn tượng. to như con gấu, tính tình nóng nảy dữ dằn, là trong những cánh tay đắc lực của Hoắc gia. Thời điểm bữa tối ngày đầu tiên Hạ Thiên Lạc đến sảnh ăn, khi ta bê bát canh thịt ra phía bàn Lý Đại, ta nghe thấy bọn họ với nhau như thế này:

      – Lý đại ca, thằng nhóc mặt trắng kia chẳng biết phép tắc. kẻ tàn phế như sao lại được Hoắc gia tự tay huấn luyện cơ chứ?

      – Ngươi biết cái gì. Hoắc gia làm vậy là có chủ đích của Hoắc gia.

      – Nhưng mà đệ phục. Dựa vào đâu mà được ưu ái như thế. Huynh xem thái độ ngạo mạn của rồi đấy.

      Lý Đại biết vô tình hay cố ý đột nhiên liếc về phía ta cái. Ta chột dạ, bê bát canh đặt đại xuống bàn gần đấy, rồi giả bộ cúi đầu lau lau bàn ăn, nhưng tai vẫn dỏng lên nghe ngóng chỗ Lý Đại. Ta ngờ ngợ trong lòng, dễ là kẻ mặt trắng tàn phế bọn họ nhắc đến ở đây là Hạ Thiên Lạc lắm. chốc Lý Đại với đám huynh đệ cùng bàn:

      – Đừng tưởng ta biết các ngươi ở đằng sau lén gây với . Dẫu sao trước đây cũng là thiếu gia, sống sung sướng quen rồi, các ngươi cẩn thận rồi chuyện đến tai Hoắc gia, lúc đó đừng trách ta bảo vệ.

      – Huynh yên tâm. Bọn đệ tự biết phải làm thế nào.

      Lý Đại gật gù, sau đó lại tiếp:

      – Nhưng mà cũng thể để nhàn tản được.

      – Tên mặt trắng đó bây giờ chắc chắn còn chưa làm xong đống việc của . Lúc sáng huynh có mặt, đám người A Tứ còn dồn thằng nhãi đó vào chỗ để đánh. Tính ra, chúng ta vẫn còn nhân đạo chán.

      Ta xiết chặt cái khăn lau bàn trong tay, nghe bọn họ cười ha hả với nhau, trong lòng tức vô cùng. Rùa đen khốn kiếp, quản lí cái sơn trại kiểu gì biết. Sao lại có thể dung túng cho đám người kia thế được. biết bọn họ hành hạ Hạ Thiên Lạc ra cái dạng gì rồi? Càng nghĩ càng bực. Cảm giác đầu ta sắp bốc khói đến nơi.

      Đúng lúc này, kẻ trong số chúng đột nhiên giơ tay chỉ vào ta:

      – Các huynh đệ nhìn xem, kia chẳng phải là nha hoàn của thằng nhãi đó hay sao?

      xô ghế đứng dậy, phỏng chừng uống kha khá rượu, xiêu vẹo tiến đến chỗ ta, cười thô tục:

      – Này, hãy theo ta . Thiếu gia nhà ngươi tàn phế rồi, tội gì phải chịu khổ. Theo ta , ta làm cho nàng sung sướng.

      Thằng cha khốn kiếp đó xong, còn biết điều định giơ tay kéo ta. Đến lúc này ta thể chịu được nữa. Máu cứ thế dồn hết lên đầu, ta điên tiết, tiện tay vơ bát canh thịt bàn, cứ thế úp thằng lên đầu ta, còn giơ chân, đạp thằng cha đó phát. ngẩn người chốc, rồi dường như tỉnh rượu, mắt vằn đỏ nhìn ta lồng lộn:

      – Nữ nhân khốn kiếp, ngươi dám… Mẹ kiếp, ông đây thương còn biết đường cảm tạ. Mẹ kiếp, hạng nô tì như ngươi được ông đây để mắt đến là phúc ba đời nhà ngươi. Để xem ông đây trừng trị ngươi thế nào.

      vừa chửi vừa đưa tay túm lấy ta. Ta xoay người bỏ chạy, nhưng lại bị túm tóc kéo giật lại. Ta ngã ngửa ra đằng sau, đầu đập xuống bàn, đau nhói. Trong cơn váng vất, ta lờ mờ trông thấy bóng lão Lục lao lên, rồi hình như còn có cả tiếng quát của Hạ Thiên Lạc, tiếng nhốn nháo ồn ào như chợ vỡ… Sau đó, ta cứ thế ngất .

      Khi tỉnh lại, ta thấy mình nằm giường, Hạ Thiên Lạc ngồi bên cạnh. Đầu ta bị quấn băng trắng dày cộm, cảm giác cứ nhói nhói ở sau gáy. Ta đưa tay sờ sờ đầu, mắt lén nhìn Hạ Thiên Lạc. Trông có vẻ mệt mỏi và ủ rũ vô cùng. Cái lũ người khốn kiếp.

      – Có phải ta rất vô dụng ? – Hạ Thiên Lạc chợt lên tiếng trong khi ta thầm chửi rủa trong lòng.

      Rồi để ta đáp, xô ghế đứng dậy, túm lấy cây gậy chống dựa đầu giường, tất tả lao ra bên ngoài, bỏ lại ta khó hiểu trốmắt nhìn theo.

      thời gian rất lâu sau đó, ta gặp Hạ Thiên Lạc.

      Ta vẫn ở lại sơn trại làm tạp dịch công.

      Ta vẫn đến chỗ lão Lục, ngày ngày chăm chỉ học nấu ăn.

      Ta vẫn nhìn lá úa vàng, rơi rụng, rồi tuyết phủ trắng những cành cây khẳng khiu…

      Cuộc sống của ta vẫn chẳng có gì thay đổi.

      Nhưng ta còn gặp Hạ Thiên Lạc.

      Cánh cửa căn phòng cạnh nơi ta ở luôn đóng, im lặng như chưa từng có người đến ở…

      Hạ Thiên Lạc cứ thế biến mất.

      Lòng ta có chút bùi ngùi, giống như kiểu ngươi nuôi con chim. Ngươi chăm nó, nó, bảo vệ nó. Rồi ngày, ngươi phát , nó bị lão hàng xóm thó mất…

      Lão Lục , Hoắc gia đưa Hạ Thiên Lạc rồi. Ta nghe tin, trong lòng lại tư vị…

      Hoắc Kì là đồ rùa đen thối tha.

      Hạ Thiên Lạc là đồ hồ li khốn kiếp.

      mà chẳng thèm năng gì cả.

      năm sau, rùa đen tha hồ li trở về, nhanh như lúc xách Hạ Thiên Lạc mất.

      Lúc đó, ta ngồi rửa rau cho lão Lục, trời lạnh tê cứng cả người. Hạ Thiên Lạc bước vào, tuyết bám đầy áo. Ta trố mắt nhìn , cũng nhìn lại, còn mỉm cười khiến ta choáng váng. Rồi :

      – Còn cơm ? Ta đói.

      Ừm, cảm xúc lúc đó của ta, khó diễn tả thành lời.

      Hạ Thiên Lạc trở về, có rất nhiều thứ thay đổi.

      đến nhà ăn, thản nhiên tham gia tranh cướp thịt.

      chống gậy bước từng bước, chậm mà vững chãi, những người cùng ai dám vượt trước.

      Lão Lục : Cứ tưởng thằng nhóc đó là phế nhân…

      phải là phế nhân.

      Hạ Thiên Lạc phải là phế nhân.

      Hay ít nhất, chứng tỏ được điều đó.

      Đám người trong sơn trại bắt đầu nể trọng , gọi là Nhị gia. cúng thường xuyên ở sơn trại, suốt. Có lúc ta nghe mọi người dẫn đầu thương đội, tiến đến thành Kì An; có khi lại giao dịch hàng hóa với đám thương nhân mạn Bắc, rồi tiến đến Tây Kinh, Đông Kinh, thỉnh thoảng lại nghe , làm vài vụ giao dịch với triều đình,… Nhưng ta quan tâm đến những điều đó lắm. Ta chỉ thấy có điểm tốt nhất là trở nên cường tráng hơn. mặc quần áo vải thô, ngang hông đeo đai lưng, chỉ hơi cúi người, vòng eo rắn chắc kia liền trở nên căng chặt. Dường như người mặc trường sam rộng thùng thình, ôm thiếu nữ xinh đẹp vui đùa bên bờ hồ thủa trước chỉ còn là mộng mà thôi.
      Jung Il Woo thích bài này.

    5. Blue Angel

      Blue Angel Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      34
      Chương 9: (Hết)
      Mùa xuân đến. Ta nhận được lời tỏ tình đầu tiên trong cuộc đời. Người đó là Trương Sinh.

      Ta biết huynh ấy, người ít hiền lành, lúc tỏ tình với ta, mặt đỏ như tôm luộc. Lão Lục , Trương Sinh cũng được đấy, ta cũng đến lúc phải lấy chồng.

      Vậy là ta ôm bụng hứng khởi ngủ, tính toán mai tìm gặp Trương Sinh câu trả lời. Đến nửa đêm, ta trở mình, nhận ra có người ngồi bên cạnh . Dẫu cho có là người can đảm đến mấy, ta cũng kìm được giật mình hét toáng. Người kia thong thả lên tiếng, giọng trầm thấp có chút lười biếng:

      – Là ta.

      Ta suýt chửi rống lên. Nửa đêm nửa hôm, mò vào phòng ta làm gì cơ chứ? Chết mất thôi.

      Hạ Thiên Lạc ngồi canh cạnh giường, ta dám ho he, trong phòng tối om, ta rụt rè đưa ra đề nghị:

      – Nhị gia, có thể thắp đèn lên ?

      đáp lời ta mà hỏi lại:

      – Nghe ngươi muốn thành thân với Trương Sinh?

      Ồ, tin tức của cũng là nhanh. Mà khoan , phải bây giờ ở Dương Châu sao?

      – Sao ngài lại ở đây?

      – Vậy là ngươi muốn lấy Trương Sinh.

      Ta há miệng, thốt lên lời, trong lòng khỏi cảm khái. Nhìn xem ta và đến mức ông gà, bà vịt rồi. Đúng lúc này, cửa phòng ta lại bật mở, sau đó, bóng đen từ bên trong lướt ra ngoài. Ta nghẹn họng, mãi lúc sau mới lên tiếng gọi khẽ:

      – Nhị gia… Hạ Thiếu gia… Hạ Thiên lạc… Hồ li khốn kiếp…

      Trong phòng mảnh im lặng. Ta uất đến tận cổ. Mẹ kiếp, phát bệnh gì biết.

      Đêm đó, ta trằn trọc mãi ngủ được.

      Hôm sau, lão Lục với ta:

      – Trương Sinh bệnh rồi.

      Ta ngạc nhiên:

      phải qua vẫn còn khỏe sao?

      Lão Lục nhìn ta kì quái:

      – Theo như lời , bị ngã.

      – Ồ, chốc nữa thăm.

      – Hạ Thiên lạc cũng ốm.

      – Sao?

      cũng bị ngã.

      Ta để ý đến vẻ mặt của lão Lục, trong lòng thầm suy nghĩ, Hạ Thiên Lạc nửa đêm còn mò mẫm, ngã là đáng đời. Lát nữa có lẽ nên thăm Trương Sinh trước, tiện thể chính luôn. Nghĩ đến đây, ta lại kìm được cảm giác nóng bừng mặt. Lão Lục vẫn giữ nguyên bộ mặt kì quái nhìn ta, ta đành giả bộ ho khan mấy tiếng rồi lủi mất.

      Nhưng ta chưa kịp đến gặp Trương Sinh, tự đến.

      – Tô nương, những gì ta hôm qua chỉ là chuyện đùa thôi. Mong nương đừng để ý. Ta lòng xin lỗi nương.

      xong quay đầu chạy mất. Ta nghẹn họng đứng nhìn.

      – Đừng nhìn nữa, xa rồi.

      Hạ Thiên Lạc biết xuất từ bao giờ, nhưng mà ta cũng có tâm trí đâu mà để ý đến , vả lại, để cho tiên sinh rừng đào chứng kiến cành đào nát là ta bị người ta từ chối quá mất mặt. Thế là ta xoay người bỏ chạy. Lúc ngang qua Hạ Thiên Lạc, ta chợt thấy mắt trái thâm tím lại, hơi sưng. Ta cảm khái trong lòng, ngã cũng khác người.

      Bị Trương Sinh từ chối, ta buộc mình phải đối mặt với vấn đề: năm nay ta 20, bước chân vào con đường ế. Sơn trại nam nhân nhiều , nhưng mà ta vẫn muốn lấy phu quân bình thường, sống cuộc đời bình thường. Có thể giàu có, nhưng cả đời bình an. Hơn nữa, Hạ Thiên Lạc bây giờ cũng còn yếu ớt như trước. Ta nghĩ, đến lúc nên trở về thành Vân Châu.

      Vậy là ta thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời .

      Lúc đó, Hạ Thiên Lạc có ở sơn trại, bận làm vụ làm ăn giao dịch. Ta phân vân biết có nên tạm biệt với mọi người, hay là cứ thầm mà rời . Suy tính lại, cuối cùng, ta viết bức thư để lại, sáng sớm tinh mơ chôm ngựa xuống núi.

      Ta có vấn vương ư?

      Có chứ. Tất nhiên là có. Ta sống ở đây gần hai năm, mọi người đối xử với ta tệ, thử hỏi sao mà buồn. Nhưng mà, ta cũng thể sống mãi ở đây được. Sớm muộn cũng phải , chi bằng là lúc này.

      Xuống đến lưng chừng núi, ta bị kẻ lâu thấy mặt bắt gặp: Hoắc gia – rùa đen kiêm trứng thối. ngậm cọng cỏ trong miệng, bày ra bộ dạng: hãy lại đây đạp ta , đạp ta , mạnh vào, với ta:

      – Con ngựa ngươi cưỡi đáng tiền lắm đấy. Có bán ngươi cũng chẳng đủ tiền mua nó. Hời rồi nhé.

      Ta muốn cầm cái giầy nhét vào miệng , nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống rồi hỏi:

      – Ngươi muốn gì?

      – Câu này phải để ta hỏi mới đúng. – đáp. – Ngươi chôm ngựa của ta định đâu?

      – Đấy là việc của ta.

      – Chậc chậc, Tô nha đầu, ngươi bị từ hôn tâm tình cũng xấu quá nhỉ. Sao? Muốn bỏ à? Về thành Vân Châu?

      Ta nén nổi ngạc nhiên:

      – Sao ngươi biết? đúng, chuyện này liên quan gì đến ngươi?

      Rùa đen đắc ý:

      – Sao ta biết ư? Tất nhiên là do kinh nghiệm của bản thân rồi.

      Ta học bộ dạng của Hạ Thiên Lạc, híp mắt cười:

      – Ồ… Kinh nghiệm của bản thân…

      Rùa đen biết mình lỡ miệng, lườm ta cái rồi chợt bảo:

      đường khác . Phía trước, đường bị lở rồi.

      Ta nheo mắt nhìn , nghi ngờ:

      – Sao ta có thể tin ngươi?

      – Tùy thôi. Nếu như ngươi muốn phải vòng vòng lại.

      Ta thầm tính toán trong lòng, cảm thấy nghe lời cũng chẳng mất gì. Thế là ta quay ngựa, còn với :

      – Sao bỗng dưng hôm nay tốt thế?

      cười phớ lớ, còn ta ước giá như lúc này có rổ trứng thối trong tay…

      Bởi vì đường khác, cho nên tháng sau ta mới lần mò về được đến thành Vân Châu. Đứng ở ngoài cổng thành, lòng ta ngổn ngang trăm điều…

      Cuối cùng cũng về được nhà rồi.

      Ta xuống ngựa, bước từng bước vào cổng thành, cảm nhận tim mình đập thình thịch.

      Sau đó, ta trông thấy ở ngay hai bên cổng thành dán cái thông báo to đùng, người xem náo nhiệt, chỉ trỏ bàn tán ầm ĩ. Ta tò mò chen vào xem xét, sau đó hoảng hồn quay người bỏ chạy.

      Mẹơi… Mới có tháng, sao ta lại biến thành tội phạm nguy hiểm bị truy nã thế này…

      Ta vội dắt ngựa trở ra cổng thành, nhưng vừa được mấy bước, cơn gió chợt ào tới, trời đất đảo ngược. Cuối cùng, ta cũng được nếm trải mùi vị bị người khác xách là như thế nào.

      Trong phủ đệ rộng lớn, Hạ Thiên Lạc nhàn nhã ngồi uống trà, ta ngồi đối diện ,sống lưng lạnh toát.

      tháng nay đâu? – cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.

      Ta lắp ba lắp bắp:

      – Về… Về thành.

      – Thành nào?

      – Vân Châu.

      – Về thành Vân Châu mà mất tháng? Ta nhớ lần chúng ta trốn chạy, còn chưa hết hai ngày.

      Ta ngẩn người, sau đó thầm nghiến răng nghiến lợi. Mẹ kiếp, Hoắc gia thối tha, cuối cùng ta cũng biết vì sao lần đó lại tốt đột xuất thế rồi. Quả nhiên là nham hiểm.

      Hạ Thiên Lạc chợt thở dài, kéo ta về thực tại:

      – Tại sao lại rời ?

      Ta cúi đầu nghĩ ngợi, nhưng mãi kiếm được lí do nghe thuận tai chút, thế là đành khai :

      – Lấy… Lấy chồng.

      Mặt Hạ Thiên Lạc đen sì. hỏi ta:

      – Lấy chồng? Lấy ai?

      Ta há miệng sau đó lại cảm thấy kì quái. Ta lấy ai là việc của ta chứ, quản hơi nhiều chuyện phải. Nhưng có đánh chết, ta cũng dám có ý kiến kháng nghị . Hạ Thiên Lạc cũng chờ ta trả lời, đột ngột thở dài, nghe ra có chút bất lực.

      biết phải làm gì với nàng.

      Ta ngẩng đầu, nhìn hoài nghi. Hạ Thiên Lạc thong thả dựa người vào thành ghế, giọng :

      – Có năm, xe hàng đến Đông Kinh bị cướp.

      Ta biết vì sao nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn yên lặng nghe tiếp.

      – Khi đó, thương đội quá năm mươi người, còn bọn cướp đông gần gấp đôi, vừa cướp của vừa giết người. Mọi người trong thương đội gần như từ bỏ, chỉ có ta vẫn liều mạng chém giết. Có người hỏi ta: “Ngươi hà tất phải như thế? Chúng ta e là thoát được, chống cự làm gì.” Ta với ta thể chết được. phải bây giờ. nhìn ta ngạc nhiên…

      Hạ Thiên Lạc nhấp ngụm trà, giọng bình tĩnh:

      – Ta cho biết sau khi mất tất cả, ta từng thiết sống. Thế nhưng có ngày, ta chợt phát , đời này còn có người, chịu vì kẻ tàn phế quen biết như ta mà ra sức. Nàng ấy rất ngốc nghếch, chẳng biết ăn , nịnh nọt người khác, suốt ngày gây thù chuốc oán khắp nơi, cho nên ta nghĩ nếu ta chết , nàng phải làm sao bây giờ…

      – Ta chỉ là phế nhân. Cho nên, ta tự nhủ với mình, để bảo vệ nàng ấy phải ngừng tiến lên, phải ở kẻ khác. Khổ cực gì ta cũng chịu được, chỉ cần nàng ấy được bình yên, nhàn tản, tự tại…

      biết từ lúc nào, vành mắt Hạ Thiên Lạc đỏ lên, đỏ tới mức ta dám nhìn dù chỉ lần.

      – An An, nàng hiểu ?

      giữ chặt tay ta, qua chiếc bàn , rồi từ từ áp mặt xuống. Ta cúi đầu, cảm giác có giọt nước rơi tay, nóng hổi. Ngực ta khó chịu muốn chết. Ta với :

      – Người từng đạp ta suýt lộn cổ xuống hồ.

      Cánh tay cứng đờ:

      – Cái gì?

      Ta tỉ mỉ đem chuyện xưa kể lại lượt. Hạ Thiên Lạc càng nghe mặt càng đen, cuối cùng toàn thân run run, ánh mắt nhìn ta đem theo vào phần hoang mang sợ hãi:

      – Cho nên… Cho nên nàng hận ta đúng ? Nàng bỏ là vì chuyện này đúng ? An An, đừng . Nàng đừng . Nàng có thể đánh trả, nàng cứ đánh ta , đánh ta .

      Ta nghẹn họng nửa ngày, cuối cùng bảo :

      – Tôi đâu có ý này…

      Hạ Thiên Lạc cúi đầu, ta trông thần sắc , lúc lâu sau mới thấy lên tiếng, giọng có phần gấp gáp hơi run:

      – Vậy… Vậy nàng gả cho ta có được ?

      Ta choáng váng nhìn . Thế này… Chuyện này…

      – An An…

      – Tôi làm thiếp, cũng làm thông phòng đâu. – biết can đảm ở đâu ra, ta liền mạch với . Ta nghe người ta , làm thiếp cho mấy nhà giàu cứ tưởng sung sướng nhưng thực ra khổ cực trăm bề, lúc nào cũng bị vợ cả chèn ép, đánh đập. Nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi.

      Hạ Thiên Lạc lại túm chặt lấy tay ta, khẩn trương :

      – Ta cần nàng làm thông phòng. Cũng cần nàng làm thiếp. Ai cần chứ. Nàng… Ta muốn dùng kiệu tám người khênh cưới nàng vào Hạ gia…

      Ta nghệt mặt nhìn , lòng rối bời… Thế này là… Thế này là… Ý muốn…

      – An An, gả cho ta nhé?

      Ánh mắt nhìn ta tha thiết. Ta thấy trọn vẹn bóng mình trong đôi mắt ấy, tim kìm được đập liên hồi. Hạ Thiên Lạc kéo ta ôm vào lòng. Người có mùi rất dễ chịu, sạch , ấm áp. Ta lí nhí với :

      – Được.

      Sau này, Hạ Thiên Lạc vẫn thường hỏi ta về lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ. Ta mỉm cười. Hiển nhiên, lần suýt đạp ta xuống hồấy phải lần đầu tiên.

      Đó là rất rất lâu trước đây…

      Khi ấy, mặc thân áo trắng, lại đường, còn ta chỉ là đứa ăn mày trốn thoát khỏi kĩ viện…

      Khi ấy, là người duy nhất dang tay, mỉm cười với ta, ném cho ta mười lạng bạc.

      Khi ấy, :

      – Tiểu nha đầu, cố lên…

      Hết.
      Jung Il Woo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :