1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện tình xưa trong những năm Thành Hóa - Phi Hoa ( 5 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 3: Tình của hoàng đế
      [​IMG]
      Ánh tà dương đỏ như máu, Vạn Trinh Nhi đứng mình dưới gốc dâu, tâm tư lại dần bay xa, từng có người với nàng: “Nhớ kỹ tên ta.”


      Trong con mắt của Vạn Trinh Nhi, từ lúc Chu Kiến Thâm lần nữa bước lên ngôi vị thái tử hoàn toàn thay đổi thành người khác.

      Ngài hiệp trợ phụ thân của mình diệt trừ dư nghiệt của cựu đế, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, đuổi tận giết tuyệt, dốc hết tâm trí. Có lúc, nàng nhịn được nghĩ rằng, đây đứa trẻ mới hơn mười tuổi sao?

      Đầu xuân, lần nữa, nàng dọn vào Đông cung, khi ấy cũng là lúc cuộc tàn sát kết thúc.

      Bảy ngày sau, Cảnh Thái hoàng đế ở Nhân Thọ cung bệnh mà mất. Trước khi ông mất, người ta thấy thái tử dẫn theo nội thị xuất ở Nhân Thọ cung. lâu sau khi thái tử rời , ông qua đời.

      Sau khi ông chết, toàn bộ nữ tử từng được ông sủng hạnh bị giết chết để tuẫn táng, ngay cả mẫu thân của ông Ngô thái hậu và thê tử Hàng hoàng hậu cũng thoát.

      Mà tất cả cung nữ cùng thái giám từng hầu hạ ông cũng đều xử tử.

      Thời điểm ấy, trong cung ngập tràn gió tanh mưa máu, nơi nơi đều thấy những cung nhân lẩn trốn.

      Từng có cung nữ kinh hoảng chạy tới Đông cung, Vạn Trinh Nhi đem giấu ở gần đấy, nhưng bao lâu bị Chu Kiến Thâm phát , ngài liền tự tay đến áp giải ta. Vạn Trinh Nhi vẫn nhớ tiếng kêu khóc thảm thiết của ấy lúc bị kéo , tiếng kêu vẫn thường xuất trong giấc mộng của nàng, khiến nàng kinh sợ thôi.

      Nàng hỏi Thái tử: “Cần gì phải giết nhiều người như vậy?”

      Thái tử nhìn nàng, lạnh nhạt trả lời: “Diệt cỏ diệt tận gốc, hậu hoạn vô cùng.”

      Nàng hiểu chỉ mấy người cung nhân có thể gây được hậu họa gì, nhưng nàng cũng thể nữa. Nàng chỉ là cung nữ, việc này vốn liên quan tới nàng.

      Cuộc thanh trừng diễn ra rất lâu, kéo ra đám người, giết chết nhóm lớn, ngay cả Vu Khiêm cũng bị tru di cửu tộc.

      Tân đế thể quyết tâm xưa nay chưa từng có.

      Những người duy nhất còn sống sót là phế hậu của Cảnh Thái – Uông hoàng hậu và hai con của bà, bởi vì bà từng lên tiếng vì Thái tử nên may mắn thoát nạn.

      Khi hè đến, kinh thành cuối cùng cũng an tĩnh trở lại.

      Bây giờ Vạn Trinh Nhi cần làm bất cứ việc gì, trừ Thái tử ra, nàng là người có quyền nhất Đông cung này. Bởi vì nàng từng cùng Thái tử trải qua hoạn nạn, cho nên nàng nhận được ân sủng đặc biệt từ Thái hậu và Hoàng hậu.

      Nhưng nàng bắt đầu cảm thấy cuộc sống này quá mức quạnh. Khi nhận được tin Đỗ Giam Ngôn mất, nàng cũng quá kinh ngạc, tựa như là sớm dự cảm được ngày này tới.

      Tám năm qua, nàng đau khổ kiên trì, hoàn toàn tin tưởng chàng chết, quả nhiên về sau chàng xuất . Thế nhưng vào đêm ấy, nàng lại lập tức tin rằng chàng chết rồi.

      Thái tử trưởng thành, cây dâu trong Đông cung vẫn xanh tốt như rất nhiều năm về trước. Nàng vẫn hay đứng mình dưới tán cây, nghĩ về những ngày qua.

      Cẩm y vệ của Đông cung đổi toàn bộ, đều là những thiếu niên tuấn. Thường thường, khi Vạn Trinh Nhi nhìn thấy vỏ đao trắng bạc của họ nhớ tới thời điểm này tám năm trước. Có điều nàng già rồi.

      Nhìn mình trong gương, tuy rằng làn da vẫn mềm mại như đôi mươi nhưng dù sao nàng cũng ba mươi tuổi rồi. Nghĩ đến đây, nàng khỏi bi ai, muốn chết già trong cung.

      Thế nhưng nàng hề sốt ruột, nếu là số phận, cứ để vậy , cũng cần thay đổi làm gì.

      Miếng ngọc hình hổ kia nàng vẫn luôn đeo bên người, mỗi khi lấy tay vuốt ve cảm thấy vừa lạnh lẽo vừa trơn nhẵn. Miếng ngọc giống như có sinh mệnh, luôn luôn thấu hiểu như vậy, tuy lạnh nhưng cũng hết sức dịu dàng.

      Ngày nối ngày cứ trôi qua như vậy, chớp mắt, Chu Kiến Thâm mười sáu tuổi. Thân thể của hoàng thượng càng ngày càng kém, xem chừng sớm rời nhân thế.

      Thái tử trưởng thành khiến Vạn Trinh Nhi nghĩ ánh mắt của ngài nhìn mình càng lúc càng giống trước đây. Ánh mắt ấy chứa loại dục vọng hề che giấu vẫn thường khiến nàng lo sợ. Nàng già rồi, phụ nữ ba mươi lăm tuổi vô cùng già rồi.

      Nàng còn hâm mộ những cung nữ được trở thành phi tử nữa, dù sao Thái tử cũng do tay nàng nuôi lớn.

      Vì vậy, nàng bắt đầu lảng tránh Thái tử, bất kể là có người hay người, Đông cung hay Tây cung, chỉ cần Thái tử xuất nàng liền vội vàng tránh ra, tình hình như vậy đôi lúc khiến nàng thấy buồn cười.

      Chợt hôm, Lý Hương Nhi vốn nhiều năm gặp xuất trước mặt nàng, qua vài năm, mặt Lý Hương Nhi có vài nếp nhăn, tóc cũng có chút khô vàng.

      Vạn Trinh Nhi thầm trách mình, mấy năm nay chưa từng quan tâm đến Lý Hương Nhi.

      Hương Nhi khi nhìn nàng, trong mắt dường như có ý lại có dáng vẻ muốn lại thôi

      Nàng liền kéo tay , muốn đưa vào Đông cung nhưng Lý Hương Nhi lắc đầu:

      “Trinh Nhi, tôi sắp phải rồi. Tuổi tôi cũng lớn, Thái hậu ân chuẩn cho tôi về quê.”

      Vạn Trinh Nhi ngây ngẩn nhìn , mọi người đều có tuổi rồi, trong lúc để ý mà tuổi xuân trôi qua như vậy sao?

      Lý Hương Nhi có chút ghen tị nhìn Vạn Trinh Nhi vẫn trẻ trung như trước: “Trinh Nhi, nhìn vẫn thế, chút cũng đổi.”

      Vạn Trinh Nhi miễn cưỡng cười cười, nàng : “Dù bộ dáng thế nào cũng ba lăm tuổi rồi. Còn có gì khác biệt chứ?”

      Lý Hương Nhi có vẻ hơi suy nghĩ, : “Thái tử, ngài ấy rất sủng ái đúng ?”

      Mặt Vạn Trinh Nhi thoáng đỏ: “Ngài ấy là do tôi nuôi lớn.”

      Lý Hương Nhi thản nhiên : “Sợ rằng chỉ như vậy đâu.”

      Vạn Trinh Nhi nhìn sững sờ, biết nên trả lời thế nào.

      Lý Hương Nhi bỗng thở dài: “Trinh Nhi, còn nhớ biểu ca của tôi ?”

      Vạn Trinh Nhi thầm đau xót: “Sao tôi có thể nhớ chứ!”

      Lý Hương Nhi đảo mắt nhìn thấy miếng ngọc nàng đeo bên hông liền vươn tay chạm vào: “ vẫn còn mang theo sao?”

      Vạn Trinh Nhi gật đầu, bỗng nhiên Lý Hương Nhi : “Hay là lấy xuống , đừng để Thái tử nhìn thấy.”

      Vạn Trinh Nhi khó hiểu nhìn : “Vì sao?”

      Lý Hương Nhi cười khổ: “ biết ư?”

      Nàng lắc đầu

      “Biểu ca tôi là do Thái tử phái người giết chết, chút cũng biết sao?”

      Vạn Trinh Nhi cả kinh, “ gì?”

      Lý Hương Nhi chăm chú nhìn nàng: “Năm năm trước, tôi gặp được người bị người ta đuổi giết, là Chỉ huy sứ cẩm y vệ, Thái tử muốn giết để diệt khẩu, bởi vì Thái tử sai giết người tên là Đỗ Giam Ngôn. Lúc tôi gặp , sắp chết rồi, vừa được hai câu bị hai thị vệ bắt được.”

      Lý Hương Nhi đăm chiêu nhìn Trinh Nhi: “ nên biết vì sao Thái tử muốn giết ca của tôi! Mọi người đều hồng nhan họa thủy(*), xem ra sai chút nào.”

      Vạn Trinh Nhi im lặng nghe Lý Hương Nhi , tuy rằng nàng sớm có dự cảm nhưng bị người khác ra, nàng cũng thấy khó chấp nhận, Chu Kiến Thâm, là đứa bé mà nàng tự tay nuôi lớn.

      Bây giờ ngài là Thái tử thế nhưng chính mắt nàng nhìn thấy ngài sinh ra.

      Ánh tà dương đỏ như máu, Vạn Trinh Nhi đứng mình dưới gốc dâu, tâm tư lại dần bay xa, từng có người với nàng: “Nhớ kỹ tên ta.”

      ——————-

      Lúc sẩm tối, ta vừa hồi cung thấy Vạn Trinh Nhi đứng mình dưới gốc dâu.

      Gió thổi bay chiếc váy của nàng, nàng có ngắm ánh hoàng hôn nhưng lại dường như có chút suy tư. Ánh tà dương đỏ như máu chiếu lên làn da trắng mịn trong suốt của nàng, khiến đôi má nàng thoạt nhìn có hơi ửng hồng.

      Ta thấy miếng ngọc bội đeo bên váy nàng tâm liền đau như dao cắt, lòng ghen tị thường xuyên khiến ta thể kiềm chế.

      Nhưng ta lựa chọn cố ý coi thường, ta huyễn hoặc mình rằng ta chưa từng thấy miếng ngọc ấy.

      Sau đó ta tới cạnh nàng, cùng nàng ngắm hoàng hôn.

      Nàng vẫn đứng im lặng, ta biết nhất định nàng biết ta đến, đây là tượng rất khác thường, ta liền hỏi nàng: “Nàng đứng đây lâu rồi, hiểu nàng nghĩ gì vậy.”

      Nàng trầm mặc , gió đêm thổi tung tóc nàng bay tới mặt ta, ta cũng im lặng lại.

      Đôi tay xinh đẹp của nàng vẫn trắng như ngọc thạch, dường như năm tháng lưu lại chút vết tích nào gương mặt nàng.

      Nàng chăm chú nhìn những quả dâu rồi bỗng quay sang ta cười , nàng : “Thái tử, ngài trưởng thành rồi.”

      Nụ cười ấy khiến ta khỏi hoảng hốt, ta : “Đúng vậy, ta trưởng thành.”

      Sau đó, hình như nàng nhìn ta có chút suy tư rồi xoay người vào trong cung. Ta theo sau nàng, ngay lúc bước vào cung, nàng bỗng quay đầu lại cười ngọt ngào với ta: “Có phải ta già rồi ?”

      Ta lập tức lắc đầu: “, nàng vẫn rất trẻ, còn trẻ hơn ta nữa.” Thốt xong lời này, mặt ta bỗng đỏ ửng, dù nàng trẻ thế nào cũng thể nào trẻ hơn ta, khen thế này có phần hơi quá.

      Nhưng nàng gì mà vẫn chỉ cười thản nhiên. Mấy năm nay, hầu như ta chưa từng được thấy nụ cười của nàng.

      Vào khoảnh khắc nàng khép cửa cởi quần áo, ta gần như ngất . Tuy ta mới mười sáu cũng sủng hạnh vài cung nữ, nhưng khi nhìn thấy thân thể của nàng vẫn có chút tự ti, ta nghĩ, ta quá nàng rồi.

      Sau đó, nàng ôm lấy ta, dùng cơ thể trần trụi ôm lấy người ta, ta run run vuốt ve nàng, bỗng cảm thấy mối nguy khó hiểu dâng lên trong lòng. Ta khỏi rùng mình cái nhưng nàng lại cắn vào lỗ tai ta. Bóng đêm chậm rãi buông xuống tựa như sát khí đột nhiên ập tới, nhưng ta vẫn do dự chìm đắm trong đó, cách nào kiềm chế.

      ——————-

      Năm thứ hai ta làm Thành Hóa hoàng đế, Vạn Trinh Nhi trở thành quý phi của ta.

      Sau khi có được nàng, ta thấy chán ghét hết thảy phụ nữ khác, thế nhưng ta cũng là hoàng đế, ta thể lập người hơn ta những mười chín tuổi, xuất thân từ cung nữ làm hoàng hậu. Thế giới này có rất nhiều điều trói buộc người ta.

      Trinh Nhi hoàn toàn hiểu được điều này, nàng chẳng bao giờ cầu ta điều gì. năm qua, nàng thay đổi rất nhiều, nàng bắt đầu tận tình chăm sóc nhan sắc, bắt đầu thích trang sức châu ngọc, bắt đầu trang điểm cho mình thành vô cùng mị.

      Mỗi sáng, nàng dùng ngọc nhũ Tây Vực tiến cống để rửa mặt, sau đó còn bắt cung nữ dùng lưỡi liếm tóc nàng lần. Đối với thói quen của nàng, ta vô cùng kì quái nhưng nàng , đây là phương pháp để giữ gìn thanh xuân.

      Chỉ cần nàng thích, ta đều để nàng tùy ý, nhưng ta lại thấy được niềm vui của nàng.

      Bi thương của phụ nữ vốn cách nào che giấu được, ta thấy được khổ đau ở sâu trong đôi mắt nàng, loại đau khổ này giống như xâm nhập vào trong xương tủy, kể cả lúc nàng tươi cười, ta vẫn có thể nhìn thấy nỗi đau thương sắc nhọn lạnh lẽo như băng ấy.

      Cảm giác này luôn khiến ta sợ hãi, ta nhìn đôi mắt của nàng vì bi thương mà trở nên lạnh giá, ánh mắt ấy vẫn thường đâm sâu vào tim ta.

      Chỉ khi nàng chăm chú nhìn ngọc bội bên hông, ánh mắt mới mềm mại trở lại.

      Thời điểm gió thu tới chính là mùa săn bắn. Trinh Nhi vốn ra khỏi hoàng cung bao giờ lại khăng khăng muốn săn cùng ta.

      Hoàng phi tham gia săn bắn vốn hợp lễ nghi nhưng chỉ cần Trinh Nhi thích, ta chưa bao giờ làm trái ý nàng.

      Nàng luôn vận nam trang cưỡi ngựa theo sau ta, con ngựa của nàng là ngựa lành của Tây Vực, cao lớn mà dễ bảo, bốn vó hạ xuống đất tiếng động. Ta phi ngựa băng băng ở phía trước, còn nàng vẫn luôn bám sát đằng sau.

      Mỗi khi ta quay đầu là nhìn thấy được dung nhan xinh đẹp của nàng. Vì phi ngựa mà hai gò má vốn tái nhợt của nàng ửng lên sắc hồng nhàn nhạt, nhìn thấy dáng điệu ấy, ta khỏi thất thần. Ta vẫn thường suy nghĩ, người thích người rốt cục vì lý do gì?

      Đôi khi chính ta cũng hiểu, vì sao mình lại thích người lớn hơn ta những mười chín tuổi, cho dù thoạt nhìn nàng vẫn còn rất trẻ nhưng chung quy vẫn lớn hơn ta mười chín tuổi. Nhưng ta lại thích nàng, thích đến chẳng hiểu vì sao, thích mà có nguyên do.

      Mùa thu năm đó, mẫu hậu tích cực chuẩn bị hôn cho ta. Bà , ta là hoàng đế, cần có hoàng hậu.

      Ta cũng chẳng hứng thú với việc này, ta chỉ thích mình Trinh Nhi, tuy rằng đối với hoàng đế mà , việc này có vẻ bình thường nhưng ta lại thể thích thêm bất cứ người nào.

      Sau đó ít lâu là đại hôn của ta, Hoàng hậu Ngô thị, xuất thân danh môn. Ba ngày sau đại hôn, ta lập tức trở về Ninh Trinh cung. Tuy làm vậy khiến Hoàng hậu còn chút mặt mũi nào, ta cũng hiểu nên làm như vậy, nhưng ta lại rất nhớ Trinh Nhi, chỉ mới ba ngày gặp ta thể đè nén được nỗi nhớ đối với nàng.

      Nhưng sau đó lâu xảy ra việc khiến ta thể bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm của mình giành cho Trinh Nhi.

      Bảy ngày sau đại hôn, ta vừa bãi triều nhìn thấy Trinh Nhi khóc nức nở, đầu tóc rối tung, mặt vẫn còn hằn vết đánh. Ta thất kinh, vội vã hỏi cung thị chuyện gì xảy ra? Cung nữ trả lời, mới vừa rồi Hoàng hậu tới, vì vừa ý Quý phi lược bớt lễ nghi nên sai người đánh Quý phi.

      Ta vô cùng giận dữ, đến ta còn nỡ đánh nàng chút, vậy mà ả ta lại dám đánh nàng.

      Ta tiến lên ôm lấy Trinh Nhi, giọng an ủi nàng.

      Nàng liếc ta cái, ta thấy tia châm chọc cùng oán hận trong mắt nàng nhưng ta vẫn như xưa giả vờ như biết.

      Nàng : “Về sau nàng làm hoàng hậu ta làm gì còn ngày được sống yên ổn, ta muốn ngài phế ả.”

      Ta lấy làm kinh hãi, phế hậu là việc lớn, huống chi ta mới cưới nàng ta có bảy ngày, làm sao có thể phế hậu.

      Ta : “Ta trách mắng nàng ấy, chỉ là phế hậu có vẻ hơi vội vàng.”

      Trinh Nhi im lặng , lát sau, nàng : “Chỗ này của ta , Hoàng thượng vẫn nên tới chỗ Hoàng hậu thôi!” xong nàng đứng dậy, phất áo bỏ .

      Ta nhìn bóng lưng của nàng, lòng vô cớ tức giận, là thường ngày ta quá sủng nàng nên bây giờ mới ngang ngược như vậy.

      Ta liền xoay người, tới chỗ Hoàng hậu, lòng thầm nghĩ, qua mấy ngày nữa nàng hối hận vì đối với ta như vậy. Nhưng ai ngờ, qua bảy, tám ngày, nàng vẫn lạnh lùng với ta, mỗi lần ta tới Ninh Trinh cung, nàng luôn viện cớ tránh mặt. Thời gian càng lâu, nàng dường như vẫn chẳng sao còn ta lại càng ngày càng nhớ nàng.

      Muốn hạ quyết tâm nhớ nữa nhưng hết lần này đến lần khác lại chẳng kìm được.

      Đôi khi, ta nghĩ, có phải nàng hạ cổ gì đó lên người ta , vì sao ta cứ mãi nhớ nhung nàng.

      Giằng co hơn tháng, nàng vẫn thế nhưng ta nhẫn nại được nữa. Cuối cùng, vào hôm, trong Ninh Trinh cung, ta hỏi nàng: “Trinh Nhi, tóm lại nàng muốn thế nào?”

      Nàng liếc ta cái, “Ngài là hoàng thượng, có muốn phế hậu hay chỉ là câu , ta chính là muốn ngài phế ả ta.”

      Ta cắn răng: “Được, ta phế nàng ta. Nhưng phế xong, mẫu hậu bắt ta lấy người khác.”

      Nàng cười cười: “Lấy Vương thị , ta thấy nàng ta cũng tồi.”

      Ta ngẩn người, ra nàng nghĩ sẵn rồi.

      Được, như vậy, ta chịu thua. Ta biết chuyện này hết sức buồn cười, bởi vì hoàng hậu trách đánh quý phi mà muốn phế hậu, cho tới giờ ta vẫn chưa từng nghe qua, nhưng ta phải làm vậy, chỉ cẩn đó là điều Trinh Nhi muốn.

      Ta cẩn thận suy nghĩ lâu mới hạ phong chiếu thư, rằng tiên đế thay ta định sẵn Vương thị làm hậu, mà thái giám Ngưu Ngọc nhận hối lộ của Ngô thị, đem Ngô thị vốn trượt tuyển tới trước mặt Thái hậu. Kết quả, ta phát ra Ngô thị này thái độ cợt nhả, lễ nghi kém cỏi, có tư cách làm mẫu nghi thiên hạ.

      Mẫu hậu nghe được tin này vô cùng kinh hãi, có điều chiếu thư hạ, bà cũng còn cách nào.

      Vì vậy Vương thị liền vội vã tiến cung, ngay cả đại lễ phong hậu ta cũng tiến hành.

      Bây giờ nghĩ lại, ngay trận chiến đầu tiên của ta và Trinh Nhi, ta thảm bại bởi tay nàng. Nếu ta đoán được trước, biết chuyện như vậy tiếp tục phát sinh ngừng.

      Nhưng dù đoán trước, ta có thể làm gì? Ta vẫn thất bại trước nàng, chỉ bởi vì ta nàng.

      lý do đơn giản mà vô lý.

      Sau chuyện này, ta bắt đầu suy nghĩ về quan hệ của ta và Trinh Nhi, ta bỗng hiểu ra điều, kiếp này của ta dường như đều bị khống chế trong tay người phụ nữ lớn hơn ta mười chín tuổi này.

      Mà lý do vì sao ta lại rơi vào tình cảnh này, chính ta cũng .

      ——————-

      Tháng giêng năm thứ hai Thành Hóa, Vạn Trinh Nhi sinh được bé trai.

      Năm ấy, nàng ba sáu tuổi, tuổi lớn như vậy mà còn sinh con là chuyện vô cùng nguy hiểm, hơn nữa đây lại là thai đầu.

      Trong thời gian mang thai, nàng thường nghĩ, vì sao lại muốn ta sinh con cho ngài?

      Nhưng nàng lại mang thai con cho ngài.

      Cái bụng ngày to thêm, nàng thường suy tư nhìn bụng mình, cũng nhìn đứa bé trong bụng. Nếu sinh đứa trẻ này được sinh ra chắc gì là chuyện hạnh phúc.

      Nhưng nàng lại do dự quyết, dù sao đây cũng là con nàng.

      Cứ như vậy, mười tháng trôi qua rất nhanh. Tới lúc chuyển dạ, nàng mới giật mình nhận ra, đứa bé sắp chào đời rồi.

      tại thể theo ý mình, vất vả lắm mới sinh được đứa bé, dường như mạng cũng muốn mất rồi, nhưng cuối cùng cũng mẹ tròn con vuông.

      Nhìn đứa bé trắng nõn trong tã lót, nàng khỏi nở nụ cười, lâu như vậy, đây mới là lần đầu tiên nàng mỉm cười thực lòng.

      Nhưng số phận lại đãi nàng bạc, đứa trẻ sinh ra mới bảy ngày chết non.

      Hoàng thượng giấu cho nàng biết, qua hơn tháng, nàng mới biết được tin đứa bé mất từ cung nhân.

      Chết rồi cũng tốt, chết bớt phiền phức hơn.

      Nàng thờ ơ nghĩ vậy, có cảm giác đau lòng như cắt. Bỗng nhìn thấy gương mặt đau thương của Chu Kiến Thâm, mới chỉ tháng, dường như ngài gầy rất nhiều, lòng nàng khỏi đau xót, thế này bảo nàng làm thế nào cho phải?

      Nhưng tay nàng lập tức nắm lấy ngọc bội bên hông, , ngàn vạn lần được quên ý nguyện ban đầu, gả cho ngài chính là vì muốn trả thù.

      Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, đời này đều phải ân hận vì tính cố chấp của mình.

      ——————-

      (*) Hồng nhan họa thủy: là câu ám chỉ nhan sắc chính là tại họa của thiên hạ.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 4: Thái tử Hữu Đường
      [​IMG]
      Bỗng nàng quay đầu lại nhìn ta, cười quyến rũ: “Cho nên ta để người khác sinh con, ai cũng thể.”

      Ta kìm được đau thương, cảm thấy mình bị khuất phục hoàn toàn, khi ấy ta làm hành động đủ để khiến mình hối hận cả đời. Ta tiến lên, nhàng ôm lấy nàng.



      Vì vậy mọi chuyện lại trở về như cũ, chuyên sủng vẫn như trước, tân hoàng hậu đối với Vạn Trinh Nhi cũng hết sức khiêm nhường, các tần phi lại càng kính sợ, dường như tất cả đều như ý muốn.

      Có điều hoàng đế dù sao cũng vẫn là hoàng đế, có nhiều người đẹp như vậy, tuổi còn trẻ mà lại kiều mỵ, thỉnh thoảng cũng lâm hạnh vài người. Vạn Trinh Nhi cũng chẳng quan tâm, người đàn ông này cũng chẳng phải của nàng, chưa bao giờ nàng nghĩ ngài là của nàng.

      hôm, nội thị lặng lẽ bẩm báo, Trương thục phi có thai.

      Nàng trầm tư hồi lâu rồi sai người mang thuốc phá thai tới cho Trương thục phi. Quả nhiên, lúc chạng vạng có tin tức truyền ra, Trương thục phi trượt chân té ngã, long chủng cũng mất.

      Nàng cười nhạt, lại sai người biếu thuốc bổ. Chỉ cần như ý nàng luôn có thể sống tốt trong hoàng cung này.

      Song ánh mắt hoàng thượng nhìn nàng giống trước, trong lòng mọi người đều biết , người mang long loại tất nhiên phải cẩn thận mọi nơi mọi lúc, làm sao có thể trượt chân mà té được. Thế nhưng ngài cũng gì thêm.

      Nhất thời, lòng nàng có chút hối hận, thế nhưng chỉ cần chạm tay vào ngọc bội tâm lại vững như sắt.

      Nhưng nàng cũng khó mà đề phòng hết được, lâu sau lại có cung nhân báo lại, Bách hiền phi lén lút sinh được bé trai, bây giờ được bảo vệ rất nghiêm ngặt.

      Nàng khỏi tức giận, nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên.

      Hoàng thượng bỗng nhiên có con trai nên tất nhiên là vô cùng mừng rỡ, sau đó lâu liền phong đứa trẻ đó làm thái tử.

      Nàng cũng có biểu gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi cơ hội.

      Bỗng ngày, huyện Hạ nơi biên cương dâng lên vài mỹ nữ.

      Vạn Trinh Nhi đích thân tuyển chọn, có rất nhiều dáng vẻ kiều xinh đẹp, mỗi người vẻ, vừa trẻ trung lại vừa quyến rũ. Nàng qua trước mặt họ, tất cả bọn họ liền cung kính quỳ xuống. Nàng bỗng nhận ra mình già rồi, năm tháng đúng là tha ai.

      Bỗng nàng nhìn thấy , da trắng như ngọc, mi tựa núi xa, đôi mắt long lanh như nước, nàng chăm chú nhìn ta, hồi lâu mới cất tiếng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

      kia trả lời: “Tiểu nữ Kỷ Xuân Hồng.”

      Kỷ Xuân Hồng? Nàng lại nhìn kỹ trước mặt lúc, cười : “Tốt, ngươi tới Dịch đình trông sách !”

      Kỷ thị vội vã khấu đầu tạ ơn, nàng như có điều suy nghĩ lại nhắc thêm câu: “Hoàng thượng vẫn thường tới đó xem sách, đến lúc đó ngươi phải hầu hạ cho cẩn thận.”

      Lúc quay , môi nàng nhếch nụ cười nhạt, lòng lại lạnh lẽo như nước, làm như vậy liệu có đúng ?

      ——————–

      Mùa xuân năm Thành Hóa thứ bốn, ta tới Dịch đình đọc sách, ngẫu nhiên gặp được cung nữ Kỷ Xuân Hồng.

      Người con ấy lẳng lặng đứng góc, gây ra chút tiếng động nào, tựa như phải vật sống vậy.

      Ta qua người nàng, kinh thư trong tay bị rơi xuống đất, nàng liền tiến tới nhặt lên giúp ta.

      Ta nhận lấy quyển sách từ tay nàng, sau đó nhìn thấy đôi mắt đen láy của nàng, cảm giác bi thương dâng lên trong lòng, đôi mắt của này ngờ giống Trinh Nhi như đúc.

      Các thiếu nữ trẻ tuổi luôn có những điểm đáng , huống chi này lại vô cùng xinh đẹp.

      Ta nhìn vào mắt nàng, cặp mắt như vậy, ngoại trừ có vẻ trẻ hơn gần như là bản sao của Trinh Nhi.

      Ta biết này đến từ nơi nào, ta hỏi nàng: “Ngươi tên gì? Vì sao trẫm chưa từng gặp ngươi?”

      Nàng trả lời: “Nô tỳ Kỷ Xuân Hồng, vốn là con quan huyện Hạ, bởi vì bại trong cuộc chiến với Thiên triều nên mới bị dâng vào cung.”

      Ta gật đầu, này ăn ràng, giọng lại rất êm tai.

      Ta nhìn dáng vẻ của nàng lại cảm thấy đau thương, có thể bởi vì nhìn nàng quá giống Trinh Nhi. Mấy ngày nay, Trinh Nhi nỗ lực tổn thương lòng ta, những gì nàng làm phải ta biết, nhưng ta lại chẳng dám hỏi nàng. Tình cảm hư ảo như vậy cứ luôn quấy nhiễu lòng ta, ta biết nàng chưa bao giờ thực lòng ta.

      Nghĩ tới những tần phi bị ép phá thai, ta hiểu đến tột cùng là vì sao nàng lại hận ta như vậy.

      Ta : “Trẫm tìm chú giải Thập tam kinh, ngươi có biết để ở đâu ?”

      Nàng lập tức tìm được vị trí để quyển sách, đưa tới trước mặt ta, ta hỏi: “Ngươi từng đọc sách sao?”

      Nàng cười ngượng ngùng, gương mặt trắng noãn hơi ửng hồng: “Nô tỳ từng đọc ít, có điều bây giờ quên gần hết rồi.”

      Ta cười cười: “Thế là tốt rồi, quý phi của ta ngay cả tên của mình cũng viết được.”

      Nàng nhếch môi cười, lời nào.

      Ta liền nắm lấy tay nàng, đôi tay nhắn, mềm mại mà trơn nhẵn, ta nhàng vuốt ve tay nàng, lòng lại ngập tràn đau khổ, Trinh Nhi, vì sao nàng lại đâm thương lòng ta như vậy?

      Nàng mặt đỏ tai hồng tựa như con thỏ rụt rè.

      Ta kéo cái, nàng liền ngã vào lòng ta.

      Khi cởi vạt áo của nàng, ta ràng cảm giác được vui vẻ giống như được trả thù trong lòng.

      này thực rất giống Trinh Nhi, bởi vậy ta chút thương tiếc tàn phá nàng, khiến nàng phải kiều hét to. Vậy mà lòng ta lại thấy đau đớn, ta cố gắng nhìn vào mắt nàng, chỉ như vậy, ta mới có thể tiếp tục.

      Sau hôm ấy, mỗi ngày ta đều hoan ái cùng này, gần như quên mất thế giới này còn có Vạn Trinh Nhi.

      Nhưng mà, ở nơi sâu nhất trong lòng vẫn luôn có góc mà ta muốn nhìn thẳng vào. Cho dù là lúc khoái nhạc nhất, ta cũng chợt cảm nhận được bi thương như thủy triều xô tới, tình của ta, vì sao lại biến thành như vậy?

      Ba tháng sau, có cung thị cấp báo, Thái tử chết yểu.

      Ta kinh hoảng, chợt phát ba tháng nay, ta quên mất mẹ con Bách phi.

      Ta vội vàng chạy tới Đông cung, sắc mặt Thái tử xanh xám, hàm răng cắn chặt, từ mũi và tai chảy ra máu đen.

      Ta liếc nhìn thái y, thái y khoanh tay đứng bên, mặt cảm xúc, ta biết thái tử là bị người đầu độc mà chết.

      Ta cách nào áp chế được cơn phẫn nộ dâng lên trong lòng.

      Ta lập tức thẳng tới Ninh Trinh cung, trong hoàng cung này, chỉ có nàng mới dám làm việc đó.

      Đó là buổi hoàng hôn ngày hạ, mặt trời bắt đầu rớt về phía chân trời, vài con bồ câu do muội muội ta nuôi kinh hãi bay lên từ mái hiên.

      Ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ, sao kiềm chế được, theo đó đau xót cũng như sóng triều xô tới, từng đợt từng đợt.

      Thế nhưng khi bước tới Ninh Trinh cung, những đợt sóng ấy lại dần hạ xuống.

      Ta nhìn thấy hoa mẫu đơn nở rộ bên ngoài Ninh Trinh cung có dấu hiệu suy tàn, những cây dâu được trồng khắp quanh Ninh Trinh cung cũng bắt đầu rụng lá.

      Mà ở dưới chân ta là những quả dâu bị giẫm nát, chất dịch màu tím nhuộm đầy đất, phẫn nộ càng lúc càng ít, mà bi thương lại càng nhiều.

      Nhưng mà đứa con trai của ta chết, ta thể cứ quên như vậy.

      Xông vào Ninh Trinh cung, nhìn thấy tầng sa mỏng màu tím nhạt, ta chợt nhận ra, từ sau khi lưu luyến Kỷ thị, ta chưa từng tới nơi này.

      Trong cung có cung nhân nào, Trinh Nhi vốn thích cung nhân, nàng luôn muốn được ở mình.

      Vì vậy cũng có người nào vào bẩm báo.

      Tuy là ngày hè, vậy mà khung cảnh trong cung lại lạnh lẽo như vậy, vừa bước vào, ta dường như cảm thấy luồng khí lạnh ập tới.

      tới tận cùng bên trong mới thấy Trinh Nhi ngồi dựa giường, bàn có huân đàn hương, khói hương lượn lờ bay lên, khuôn mặt Trinh Nhi sau màn khói, tựa như mộng ảo có thực.

      Gặp lại nàng, ta bỗng nhiên phát , phẫn nộ của ta hoàn toàn biến mất, tan biến chút dấu vết, nhưng điều này lại khiến ta lúng túng vô cùng, chẳng lẽ ta thể thiếu nàng?

      Trinh Nhi liếc ta cái, cũng đứng dậy, nàng chỉ thản nhiên : “Ngài tới rồi! Ta tính ngài cũng nên tới!”

      Ta ngây ngẩn nhìn nàng, tuy rằng quen thái độ lạnh nhạt của nàng nhưng tay chân vẫn luống cuống. Nhưng ta là hoàng đế cơ mà, còn nàng chỉ là người phụ nữ. Ta : “ vậy, nàng biết vì sao ta đến.”

      Nàng cười cười, “Thái tử bệnh mà chết, thực đáng tiếc!”

      Ta cắn răng, “Đúng vậy, nhưng Thái tử vẫn luôn khỏe mạnh, tại sao lại bệnh mà chết được?”

      Nàng vẫn cười nhàng như vậy, “Bởi vì có người thừa cơ hạ độc.”

      Dáng vẻ tươi cười ấy của nàng khiến ta có cảm giác, dường như nàng còn muốn lưu lại nhân gian này, ta nuốt ngụm nước bọt, “Sao nàng biết được?”

      Ta rất mong nàng trả lời, nàng biết, hoặc là nàng sai rồi, nhưng ta biết điều ấy thể xảy ra.

      Quả nhiên nàng ngẩng đầu nhìn ta, hết sức nghiêm túc: “Bởi vì ta hạ độc.”

      Ta lập tức sững người.

      Là nàng hạ độc, nàng với ta như vậy. Ta nên làm thế nào đây? Có phải ta nên lập tức gọi người tới, lôi nàng ra ngoài chém đầu? thể. Có phải ta nên lớn tiếng trách mắng nàng, kêu nàng bao giờ được làm thế nữa? Khả năng này cũng lớn. Thế chí ít ta cũng phải hai câu, tỏ ý, đó là con trai của ta, là long chủng, nàng thể làm như vậy.

      Ta , “Vì sao?”

      Nàng cười cười, “Chẳng vì sao cả, ta thích thế.”

      Vì vậy ta liền giống thằng ngốc mà ngẩn người nhìn nàng, nàng cũng mỉm cười nhìn ta.

      Chúng ta yên lặng nhìn nhau hồi lâu, ta chợt : “Ta thích nữ tử họ Kỷ, ta muốn lập nàng làm quý phi.”

      Nàng cười : “Được, tốt lắm.”

      Ta ngây ra nhìn nàng lúc rồi : “Ta đấy.”

      Nàng gật đầu, “Ta biết.”

      Nhưng rồi nàng chậm rãi quay mặt về phía cửa sổ, nàng : “Ta già rồi, bốn mươi tuổi. Phụ nữ lớn tuổi như vậy chắc chắn thể sinh con được nữa.”

      Bỗng nàng quay đầu lại nhìn ta, cười quyến rũ: “Cho nên ta để người khác sinh con, ai cũng thể.”

      Ta kìm được đau thương, cảm thấy mình bị khuất phục hoàn toàn, khi ấy ta làm hành động đủ để khiến ta hối hận cả đời. Ta tiến lên, nhàng ôm lấy nàng.

      Nàng mềm mại ngã vào lòng ta, ta cảm nhận được nàng im lặng khóc, nước mắt cũng tự nhiên tuôn ra vành mắt ta.

      Trinh Nhi già rồi, rồi ngày nàng rời ta mà , như vậy những ngày về sau đó ta sống thế nào?

      Ta biết lúc ấy ta nên ôm nàng, hành động này chứng minh ta hoàn toàn thất bại trong trận chiến này, còn khả năng đấu với nàng nữa. Từ này về sau, sinh mệnh của ta liền bị thao túng trong tay nàng.

      Có lẽ bây giờ ta thực sai, nhưng ta lại hề hối hận, chỉ cần thấy nàng khóc ta cách nào hận nàng nữa, mà chỉ đau xót dần dâng lên trong lòng.

      Từ đó về sau, ta bao giờ gặp nữ tử họ Kỷ kia nữa.

      Năm đó, trời xuất Tuệ tinh, triều thần đều lấy việc này để khuyên can ta, tinh khắc chủ. Ta cười cười, “Chuyện trong cung, chư vị đại thần cần quan tâm.”

      tinh khắc chủ, mọi người đều biết là chỉ Trinh Nhi, nhưng ta có thể làm sao? Ta là hoàng đế, song ta cũng là người đàn ông, người đàn ông chỉ duy nhất người phụ nữ.

      ——————–

      Mỗi sáng, ngồi trước gương bạc, Vạn Trinh Nhi luôn tỉ mẩn ngồi đếm những sợi tóc mai bạc. Đằng sau có cung nga dùng đầu lưỡi cẩn thẩn liếm qua tóc nàng lần. Nhưng dù có nỗ lực muốn giữ gìn thanh xuân thế nào vẫn là thể, người già cũng hệt như đóa hoa héo, cho dù còn ở cành nhưng cũng khô héo, cong cành.

      Buổi sáng là lúc Kiến Thâm bận rộn nhất, vội vã vào triều, vừa dùng xong bữa sáng là lập tức rời .

      Nhìn thân hình của ngài vẫn trẻ trung, tráng kiện như xưa, Vạn Trinh Nhi kìm được thở dài.

      Kỷ thị mang thai, nàng theo lệ cũ, sai thái giám Trương Mẫn đem thang thuốc phá thai.

      Thời điểm Trương Mẫn trở về, thần thái có chút kinh hoảng, nàng hỏi: “ làm thỏa đáng chưa?”

      Trương Mẫn vội vâng, nàng cũng truy đến cùng.

      Tuy trong lòng có nghi hoặc, lại thấy mệt mỏi rã rời, mặc kệ vậy.

      Kỷ Xuân Hồng cũng vô cùng thông minh. Khi Trương Mẫn tới, nàng liền tận lực van xin, Hoàng thượng tới nay còn chưa có long chủng, dù sao cũng nên lưu lại chút huyết mạch cho hoàng thượng chứ?

      Trương Mẫn do dự quyết, chuyện như vậy, gã vốn cũng muốn làm, nhưng Vạn phi phân phó, ai có thể tuân?

      Gã liền đem thuốc giảm xuống phân nữa, với Kỷ thị: “Thuốc này, ta giảm nửa, uống vào, nếu đứa trẻ vẫn sống được chính là ý trời, nếu sống được cũng đừng trách ta.”

      Kỷ thị còn cách nào khác, đành phải uống, ai ngờ đứa bé lại mất. Nàng liền lén lút trốn ở lãnh cung, lẳng lặng chăm sóc thân thể, cuối cùng qua mười tháng sinh ra đứa trẻ, là con trai.

      Nàng khỏi vừa khóc vừa cười, đứa bé này sống được thực gian nan.

      Bởi vì nàng uống thuốc phá thai nên đứa bé sinh ra vẫn được khỏe mạnh, nhưng cuối cùng vẫn sống sót, khi lớn lên, đỉnh đầu có tóc, có lẽ cũng là do bát thuốc kia.

      Đứa trẻ vẫn có tên, nàng biết đến khi nào đứa bé mới có thể thấy được mặt trời. Nàng vẫn luôn lo sợ Vạn quý phi, ngay cả trong mơ cũng thấy sợ hãi, sợ rằng có cung nhân bỗng nhiên xuất , cướp mất con của nàng.

      Có điều nàng hận Vạn Trinh Nhi, nhớ lại lúc mới gặp người, người phụ nữ ấy im lặng nhìn nàng, ánh mắt đen nhánh chất chứa đầy đau thương, nỗi đau đó sâu đậm đến vậy, khiến cho nàng cũng kìm được chua xót. Chỉ là, nữ tử bi thương này vì sao lại oán hận như vậy, ngay cả đứa trẻ chưa sinh cũng buông tha?

      Đứa bé chậm rãi lớn lên, vẫn bị nhốt trong lãnh cung, đồ ăn cũng là do Trương Mẫn len lén đưa tới.

      Khi ấy, phế hậu Ngô thị cũng ở trong lãnh cung, nàng vô cùng thống hận Vạn phi, bởi vậy đặc biệt chiếu cố tới Kỷ thị. Hai người phụ nữ cùng nhau nhìn đứa trẻ lớn lên, thường ngày Ngô thị cũng đem đồ của mình cho đứa bé ăn.

      Nhưng ai dám để nó ra ngoài, sợ rằng vừa ra ngoài có họa sát thân.

      Có đôi khi, nó đứng mình trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài, nó hỏi nàng: “Mẫu thân, bên ngoài nhìn như thế nào?”

      Nàng nhịn được bi thương, ôm con vào lòng mà rơi lệ, vì vậy đứa bé liền bao giờ hỏi nữa, thực là đứa hiểu chuyện.

      Nàng chưa bao giờ vọng tưởng Hoàng thượng giải cứu mẹ con nàng, nàng chỉ hy vọng đứa trẻ này có thể lớn lên, sống thọ chút.

      Cũng biết qua bao lâu, tóc đứa bé dài chấm đất, đến tận bây giờ cũng chưa từng cắt, chính nàng cũng vậy, dung nhan trong gương hốc hác, gầy gò. Những ngày như vậy, đến bao giờ mới kết thúc đây?

      ——————–

      Năm Thành Hóa thứ mười , ta hai tám tuổi.

      Có lẽ do đăng cơ lúc còn trẻ, quá nhiều quốc cùng nội vụ khiến ta nhanh chóng già . Ta mới chỉ hai tám tuổi nhưng thoạt nhìn giống người bốn mươi tuổi.

      Vậy mà Trinh Nhi vẫn trẻ trung như trước, dung nhan của nàng so với hai mươi năm trước cơ bản có nhiều thay đổi, ta biết nàng dùng phương pháp gì để giữ gìn, thế nhưng làn da của nàng vẫn trắng như tuyết, tóc mai như mây, giống thiếu nữ đôi mươi.

      Sau khi Thái tử mất, ta liền ít gần nữ sắc, hàng đêm đều ngủ tại Ninh Trinh cung. Mỗi tối ta chỉ cần lẳng lặng nhìn Trinh Nhi là thỏa mãn, song đồng thời ta vẫn hận nàng, ta luôn nghĩ về đứa con của ta chết trong tay nàng, bọn chúng hoặc chưa ra khỏi bụng mẹ, hoặc nửa chừng chết yểu.

      cùng hận cứ đan xen như vậy, mỗi ngày đều dằn vặt ta, khiến ta vô cùng thống khổ.

      Có lúc, trong đêm khuya tĩnh lặng, nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, ta lại có loại xúc động muốn giết chết nàng, nếu vậy, ta có thể thoát ra khỏi mê võng của nàng, nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh ấy, ta lại thể hành động. Ta nghĩ, nếu nàng chết , ta cũng chẳng sống được bao lâu.

      Mẫu thân thấy vậy vô cùng bất mãn, nhưng bà cũng hết cách. Trong những năm Cảnh Thái, Trinh Nhi vẫn luôn ở bên ta, tại thời điểm khó khăn nhất, nàng cũng chưa từng vứt bỏ ta, vậy nên bà cũng chỉ có thể tiếp tục mặc chúng ta như vậy.

      Rằm tháng sáu, thái giám Trương Mẫn chải đầu cho ta, khi đó ta ở Xâm cung, Trinh Nhi có bên cạnh.

      Ta nhìn dung mạo già yếu trong gương, mái tóc càng ngày càng bạc, nhịn được thở dài: “Trẫm già rồi mà còn chưa có con nối dõi, biết sau khi chết, xã tắc giang sơn giao cho ai?”

      Trương Mẫn đứng sau lưng ta, hình như do dự điều gì đó. Sau đó, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt ta, : “Vạn tuế, lão nô đáng tội chết, Vạn tuế có con trai rồi.”

      Ta kinh hãi, nhìn kỹ vẻ mặt của gã: “Ngươi cái gì?”

      Gã trả lời: “Con trai của Vạn tuế sáu tuổi rồi.”

      Lòng ta vô cùng vui sướng: “Con trai trẫm ở nơi nào? Vì sao trẫm biết?”

      Gã đáp: “Hoàng tử vẫn được nuôi ở lãnh cung, dám cho người khác biết, sợ bị hạ độc thủ.”

      Nghĩ tới Trinh Nhi, ta : “Ngươi dẫn ta xem.”

      Trương Mẫn liền dẫn ta về phía lãnh cung, dọc đường ta ngừng nghĩ tới Vạn phi, nếu nàng nghe được tin này thế nào?

      Ta nghĩ trước khi ta tới nơi nhất định có cung nhân truyền tin tức. bé trai mặc áo đỏ đứng ở cửa lãnh cung, lo lắng nhìn xung quanh.

      Khi ta bước tới, nó thận trọng nhìn ta, nhìn lúc lâu rồi bỗng nhào vào lòng ta, : “Phụ hoàng, con chính là con trai của người.”

      Ta ôm lấy nó, đặt lên đùi ta. Tóc đứa này rất dài, cũng được chải cẩn thận, đôi mắt to sáng ngời, nhìn ta chớp mắt, ta khỏi thương tâm, đứa này bộ dáng cực kỳ giống ta, đây là con trai của ra rồi!

      Ngẩng đầu lên thấy Kỷ thị dựa vào cửa lãnh cung, nàng quỳ lạy, ta cũng trách nàng. Ta thấy khuôn mặt nàng tiều tụy vô cùng, đôi mắt trong suốt rưng rưng, ta biết mấy năm nay nàng sống rất khổ.

      Ta quay đầu với Trương Mẫn: “Truyền chỉ, phong Kỷ thị làm Thục phi, chuyển tới Vĩnh Thọ cung.”

      Đứa kia bỗng kéo tay áo ta, ta cúi đầu, nó : “Phụ hoàng, người phải cứu mẫu thân của con!”

      Ta ngẩn người: “Có ai muốn làm hại mẫu thân của con sao?”

      Đứa trẻ lắc đầu: “Con biết, nhưng mẫu thân với con, phụ hoàng tới, mẫu thân chẳng sống được bao lâu. Phụ hoàng, cầu người cứu mẫu thân, đừng cho mẫu thân chết được ?”

      Ta ngẩng đầu, Kỷ phi nước mắt tràn mi, nàng quỳ xuống : “Hoàng thượng, xin bỏ qua cho lời vô tâm của trẻ .”

      Ta sửng người hồi lâu rồi cười : “Nàng yên tâm, lần này, trẫm nhất định bảo vệ hai người.”

      Ta đặt tên cho đứa là Hữu Đường, nhưng chưa phong thái tử, cuối cùng ta vẫn sợ làm Trinh Nhi thương tâm, ta nghĩ, chuyện phong thái tử cứ để hoãn lại .

      Lúc gần tối, ta trở lại Ninh Trinh cung, lòng thấy lo lắng yên, chẳng hiểu sao ta lại nghĩ mình phản bội Trinh Nhi, tựa như trong chuyện này từ đầu đến cuối cũng phải lỗi của nàng mà là sai lầm của ta. Nghĩ như vậy, đến chính ta cũng phải thấy buồn cười.

      Trinh Nhi vẫn ngồi mình trước cửa sổ, Ninh Trinh cung vẫn có bóng cung nhân như xưa.

      Ta cảm thấy dáng ngồi của nàng tựa như linh hồn rời khỏi thân thể, nàng giống người sống mà lại giống bức tượng điêu khắc.

      Ta ngồi xuống bên nàng, cầm tay nàng đặt vào ngực ta, đôi tay tái nhợt lại lạnh lẽo đến vậy, ta vẫn nhớ khi còn bé ta thích nhất là nắm tay nàng, bởi vì tay nàng vừa ấm áp lại mềm mại, từ sau khi gả cho ta, thân nhiệt của nàng càng ngày càng thấp, đôi khi ta cảm thấy cái lạnh ấy truyền từ người nàng sang ta, khiến ta lạnh đến tận xương.

      Nàng nhìn ta, “Ngài tìm được nó?”

      Ta trầm mặc , ta biết chuyện này thể lừa được nàng. Nàng cười cười, “Bây giờ người cần lo lắng nữa, người chỉ có con trai, mà con trai cũng sáu tuổi rồi, lại còn rất thông minh nữa!”

      Ta vẫn gì, nàng lườm ta: “Ngài sợ ta giết nó sao?”

      Ta chăm chú nhìn nàng, “Trinh Nhi, vì sao? Cho dù nàng hận ta cũng nên thương tổn đứa ? Bọn họ vô tội mà.”

      Nàng cười mệt mỏi: “Ta hận ngài, ai ta cũng hận. Có điều, nếu ta là ngài, ta nhất định đem đứa tới cho Thái hậu nuôi để phòng vạn nhất.”

      Ta cười, “Ta làm vậy rồi.”

      Nàng cũng cười, thêm câu nào.

      Chúng ta im lặng ngồi trong bóng đêm, tâm trạng độc bỗng dâng trào trong lòng, lần thứ hai ta nắm chặt tay nàng, đời người như vậy, khiến người ta đau xót.

      Ba ngày sau, Kỷ phi ở Vĩnh Thọ cung thắt cổ tự tử mà Trương Mẫn cũng nuốt vàng tự sát, con trai của ta vì sống ở chỗ Chu Thái hậu mới bình an vô .

      Ta biết cái chết của bọn họ có phải do Vạn phi gây ra , nhưng ta sớm dự cảm được ngày này tới, chỉ là nó tới quá nhanh.

      Thế nhưng ta vẫn nhịn được muốn thăm dò thái độ của Trinh Nhi, khi nghe được tin bọn họ chết, ta liền tới Ninh Trinh cung với Trinh Nhi “Kỷ phi chết, Trương Mẫn cũng chết.”

      Nàng “ừ” tiếng rồi chẳng gì nữa.

      Ta : “Hai người bọn họ cùng chết lúc, nàng cảm thấy kỳ lạ sao?”

      Nàng liếc ta cái, “Có gì kỳ lạ?”

      Ta thở dài: “Hai người họ đều tự sát.”

      Nàng gật đầu, “Ta biết.”

      Vì vậy ta gì nữa, có thể là nàng làm, cũng có thể phải, nhưng cho dù nàng làm, bọn họ cũng vì nàng nên mới làm như vậy.

      Tuy nhiên tất cả đối với ta mà đều quan trọng, đôi khi ta nghĩ mình rất tàn nhẫn, ta chỉ quan tâm con trai của ta, chỉ cần ta có người kế nghiệp, vậy dù mẫu thân của nó có ra sao, ta cũng để tâm.

      Ngoại trừ điều này, ta chỉ quan tâm tới Trinh Nhi.

      Hữu Đường biết tin mẫu thân nó chết vô cùng đau xót, khóc nức nở rất lâu. Đứa này thông minh dị thường, mới có vài ngày, nó thấy tình hình trong cung, nó biết ta rất sủng ái Vạn phi. Bởi vậy mỗi khi nhìn thấy Vạn phi, trong mắt nó luôn mang hận ý.

      Hận ý ấy hề bị che giấu, chỉ ta mà ngày cả đám nội thị chung quanh cũng đều cảm nhận được.

      Còn Trinh Nhi sao? Chắc chắn nàng cũng cảm nhận được, nhưng nàng vờ như có, tựa như đứa trẻ này hề tồn tại trước mắt nàng, cũng tựa như cả thế giới này tồn tại.

      Mấy ngày nay, nàng càng lúc càng lãnh đạm, mà thái độ lạnh lùng này càng thêm hấp dẫn ta, ta muốn kích thích chú ý của nàng, luôn muốn khơi gợi tâm tư của nàng, ta thường nghĩ, đằng sau khuôn mặt lạnh giá kia, liệu có tồn tại chút tình cảm nào ?

      Ta thể xác định, ta vẫn nhớ khi ta còn , nàng vẫn thích mỉm cười, cũng thường rơi lệ vì hoa tàn trăng khuyết. Thế nhưng bây giờ, tất cả đều thay đổi.

      Cái gì biến nàng thành như vậy? Là ta sao?

      Là do ta sao?

      Ta nghĩ đến nam tử chết kia, chết dưới mưu của ta, chính cái chết của cướp nụ cười của Trinh Nhi sao? Là như thế sao?

      Ta đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu sớm biết như vậy, ngày ấy liệu ta có làm chuyện đó ?

      Suy xét trước sau hồi, ngờ đáp án vẫn là như vậy, nếu sớm biết thế này, lúc đó ta vẫn làm, chỉ cần sống thêm ngày, Trinh Nhi thuộc về ta.

      Chỉ khi chết , Trinh Nhi mới có thể thuộc về ta, cho dù vì nó ta phải trả cái giá vô cùng đắt, vì nó mà ta đánh mất nụ cười Trinh Nhi, ta cũng hề hối tiếc.

      Dù có trở lại lần nữa, kết quả cũng vẫn như vậy.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 5: Vạn quý phi qua đời.
      [​IMG]
      Nàng luôn cảm thấy mọi sắp tới hồi kết, hết thảy ân oán tình thù cũng nên kết thúc rồi.


      Năm Thành Hóa thứ hai mươi ba, Chu Hữu Đường mười tám tuổi.

      có tám đệ đệ, năm muội muội, mấy đứa em này đều hơn rất nhiều, đứa lớn nhất cũng chỉ mới mười tuổi. Cho nên đối với , mấy đệ đệ, muội muội đều cách rất xa, hoàng cung to như vậy, chỉ có độc.

      ở cùng với tổ mẫu Chu thái hậu, mỗi ngày ngoại trừ đọc sách, viết chữ, học tập ít việc triều chính chẳng còn việc gì khác.

      Trong thời gian thừa ra, luôn thỉnh an Vạn quý phi.

      Bà là bà lão độc, tuổi bà rất lớn, khóe mắt xuất nhiều nếp nhăn, tóc mai cũng bạc nhiều. Thế nhưng thoạt nhìn bà vẫn còn rất trẻ, da vẫn còn trơn nhẵn, chỉ như phụ nhân ba mươi tuổi.

      Nhìn bà ấy tới tuổi này rồi mà vẫn mỹ lệ hơn đại đa số cung nhân, Chu Hữu Đường hiểu vì sao phụ thân bà đến vậy.

      Nhưng vẫn còn nhớ , bà chính là kẻ thù giết mẹ của mình.

      Rất nhiều đứa trẻ lúc sáu tuổi chuyện gì cũng hiểu, cũng có nhiều đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi cũng biết được rất nhiều tình. vừa vặn là loại phía sau.

      Lúc lên sáu tuổi, chỉ được gặp qua hai người là mẫu thân và phế hậu Ngô thị, vẫn hằng tưởng nhớ về mẫu thân xinh đẹp năm ấy, đôi khi còn nghĩ, nếu ngày đó biết rằng sau khi gặp được phụ thân phải xa mẫu thân thà rằng gặp phụ thân.

      Song mẫu thân vẫn thường với : “ ngày nào đó, phụ thân đến tìm con.”

      biết người luôn muốn có thể trở lại bên cạnh phụ thân, bây giờ mọi chuyện đều như ý nguyện của người, về bên phụ thân, hơn nữa còn trở thành thái tử.

      Có điều từ sau khi trở về bên phụ thân, hình như Vạn quý phi còn khống chế việc mang thai của phi tần nữa, lâu sau đó, có thêm vài đệ đệ, muội muội.

      Chính vì vậy, mối uy hiếp khác xuất .

      sủng ái của đấng quân vương luôn thay đổi như mây trời, chỉ đối với đại thần mà còn cả máu mủ ruột thịt nữa. vài phi tần bắt đầu cấu kết với đại thần trong triều, hy vọng con trai của họ được lập làm thái tử, mà xuất thân thấp kém của mẫu thân luôn là cái cớ cho bọn họ.

      Vài đại thần nhiều lần dâng tấu xin lập người khác làm thái tử vậy nhưng phụ thân chưa từng đồng ý.

      biết, trong chuyện này Vạn quý phi đóng vai trò rất lớn.

      Từ khi lên bảy tuổi, mỗi ngày đều tới Ninh Trinh cung thỉnh an, bầu bạn với Vạn quý phi suốt buổi chiều.

      Vạn quý phi vẫn thường hay lơ đãng, cho dù có ngồi cạnh, bà vẫn thường im lặng , lẳng lặng xuất thần, tựa như suy tư điều gì đó, lại giống như muốn thoát khỏi thế gian này, tới nơi ai biết.

      thường thấy bên hông bà có đeo miếng ngọc hình hổ, khi bà đưa tay vuốt ve nó, trong mắt lên thần sắc rất kỳ lạ, có lúc giống như hoài niệm, có lúc tựa như thương, có lúc lại như căm hận.

      Mỗi lần bà vuốt ve miếng ngọc bội, đều ngơ ngác nhìn theo. Tuy Vạn quý phi già nhưng nhan sắc vẫn được bảo dưỡng rất tốt. thấy những ngón tay trắng tuyết tựa trong suốt của bà mơn trớn miếng ngọc bội màu xanh nhạt. Ánh ngọc nhàn nhạt tựa như xuyến thấu những ngón tay ấy. nghĩ, đôi tay này thực rất đẹp, lại có chút giống bàn tay của mẫu thân.

      Vừa nhớ tới mẫu thân, thù hận vốn khắc sâu vào xương tuỷ lại từ từ dâng lên tự đáy lòng. Nhưng, càng lớn càng biết cách che giấu hận ý trong lòng. Đến nay, mười tám tuổi, tất cả mọi người đều cho rằng coi Vạn quý phi như mẹ ruột, chỉ còn vẫn nhớ như in, từ lúc mới sáu tuổi, mẫu thân qua đời rồi.

      cứ ngẩn ngơ suy nghĩ như vậy, ngờ Vạn quý phi lại đột nhiên hỏi: “Ngươi nghĩ gì vậy?”

      liền thuận miệng đáp: “ nhớ tới mẫu thân của con.” Những lời này vừa thốt ra miệng bỗng nhiên tỉnh ngộ, mồ hôi lạnh toát ra từ đáy lòng.

      ngẩng đầu cẩn thận ngó bà cái, hình như bà cũng để ý.

      Có điều, lúc sau bà lại hỏi: “Ngươi còn nhớ năm ấy ngươi bảy tuổi, gặp ta lần đầu tiên ?”

      miễn cưỡng gật đầu.

      Nàng cả cười: “Chỉ mới bảy tuổi mà thông minh như thế, đơn giản.”

      gục đầu xuống, dám trả lời.

      vẫn nhớ như in lần đầu tiên được gặp Vạn quý phi, bà mời ăn gì đó, thoái thác mình ăn rồi, sau đó bà lại sai người rót trà cho uống, : “Con uống, sợ có độc.”

      Lúc trả lời như vậy, tia lạnh lẽo lên trong mắt Vạn quý phi nhưng rất nhanh biến mất. bỗng nhịn được chợt hỏi: “Thứ mà người cho con ăn ngày đó rốt cục có độc hay ?”

      Vạn quý phi trầm mặc nhìn , còn lại dũng cảm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt bà. Vạn quý phi : “Ngươi trưởng thành rồi, có đảm lược hệt như phụ hoàng ngươi vậy.” cảm giác giọng bà có vui mừng kỳ lạ.

      Bà lại thở dài: “Ta quá già rồi, có lẽ nhanh chóng chết thôi, vậy nên bây giờ, ngươi cũng cần sợ ta nữa.”

      cắn răng trả lời: “Hoàng nương nhất định thọ tỷ Nam sơn.”

      Bà mỉm cười, lạnh nhạt : “Nhưng có rất nhiều người đều thực mong ta chết sớm chút.”

      im lặng nhưng lúc sau lại nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc có độc ?”

      Bà cười cười. chợt cảm thấy nụ cười ấy vô cùng quyến rũ, bà : “Điều ấy có quan hệ gì? Có độc hay quan trọng vậy sao?”

      trầm tư trong chốc lát rồi trả lời: “Đúng vậy, cũng chẳng có gì quan trọng.”

      Sau đó xin phép cáo lui, Vạn Trinh Nhi nhìn theo bóng dáng cao lớn của , đứa này cực kỳ giống Kiến Thâm lúc còn trẻ chẳng qua Kiến Thâm vào tuổi ấy trầm mặc hơn ít.

      Kiến Thâm vẫn luôn được vui vẻ.

      Nghĩ vậy, trong lòng nàng có chút ảm đạm bất an, đến tuổi này rồi, dường như có rất nhiều tình nàng đều xem , thế nhưng hình như lại phải vậy.

      Lại là buổi ánh tà dương đầy trời, nàng biết thời gian của mình còn nhiều, nhưng Kiến Thâm mới chỉ bốn mươi tuổi, đối với đàn ông mà , độ tuổi này vẫn là quãng thời gian tươi đẹp.

      Vậy mà nàng lại già .

      Nàng luôn cảm thấy mọi sắp tới hồi kết, hết thảy ân oán tình thù cũng nên kết thúc rồi.

      Nàng chậm rãi bước ra khỏi Ninh Trinh cung, những cây dâu được trồng khắp quanh cung. Từ khi trở lại hoàng cung, Kiến Thâm liền sai người trồng rất nhiều dâu xung quanh Ninh Trinh cung. Đến cuối hạ đầu thu, mấy cây dâu rất sai quả nhưng lại có người ăn, cứ để mặc chúng rơi xuống đất. Những quả dâu rơi xuống rất nhiều bị cung nhân giẫm lên, nhuộm tím cả đất, tuy có người quét dọn song sắc tím vẫn còn lưu lại. thời gian dài như vậy, về sau toàn bộ mặt đất xung quanh Ninh Trinh cung đều biến thành màu tím nhạt.

      Đến lúc hoàng hôn, dưới ánh chiều tà, màu tím lành lạnh ấy lại ánh lên tựa như bao phủ toàn bộ cung điện.

      Nàng đứng dưới gốc dâu nhớ đến rất nhiều năm về trước nàng cũng từng đứng ở chỗ này, khi ấy, đứa có đôi mắt thực to nhìn chăm chú quả cây.

      Nàng khỏi mỉm cười, đứa này từ lúc sinh ra liền bám riết nàng buông, chỉ sợ, cho đến lúc nàng chết vẫn là như thế.

      người lẳng lặng bước tới bên nàng, cần quay đầu nàng cũng biết đó là Kiến Thâm.

      Nàng hỏi: “Tấu chương phê xong rồi sao?”

      Ngài gật đầu, tuy nàng nhìn nhưng vẫn biết ngài vừa gật đầu, thực rất quen thuộc, giống như là cùng người vậy. Nàng : “Năm ấy khi ngài mười tuổi, có phải ngài phái người giết chết Đỗ Giam Ngôn ?”

      Ngài lại gật đầu, điều này căn bản cần phải giấu diếm.

      “Vì sao? đứa trẻ mới mười tuổi, sao có thể độc ác như vậy?”

      trầm tư trong chốc lát rồi thản nhiên trả lời: “ vì sao cả. Nếu làm vậy, nàng thể là của ta.”

      Nàng quay đầu, thấy ngài lẳng lặng nhìn nàng, dưới ánh mặt trời, chiếc hoàng bào người ngài sáng rọi kỳ dị. Ngài chỉ im lặng nhìn nàng chăm chú mà nàng lại thấy đáy lòng đau xót.

      Nàng khẽ mỉm cười, ngài cũng cười khẽ.

      Ánh tịch dương dần dần buông xuống, thời gian còn nhiều nữa.

      Nàng kéo tay ngài, hai người sóng vai nhau đứng dưới ánh hoàng hôn.

      Nàng : “Ngài có biết? Chàng với ta, đừng quên tên chàng, những lời này, ta vẫn khắc ghi suốt đời”

      Ngài trầm mặc , đau lòng như chết, lâu như vậy, cho dù cố gắng đến đâu, kết quả cuối cùng cũng vẫn là thất bại.

      “Nếu có thể quay lại, ngài làm thế nào?”

      Ngài trả lời: “Nếu có thể làm lại, hết thảy vẫn như vậy.”

      Mặt trời dần dần hạ xuối, quang huy cuối cùng chiếu lên mặt đất dịu dàng mà tĩnh mịch. Hoàng cung cũng tĩnh lặng tựa hồ có hơi người, vì thế trời đất dường như chỉ còn chút gian.

      Mùa xuân năm ấy, Vạn quý phi bệnh mà mất.

      —————–

      Trước khi nàng mất, ta cảm nhận được ngày này cuối cùng cũng tới, chẳng qua, khi nó thực tới, ta vẫn thấy luống cuống tay chân.

      Trong ký ức của ta, từ khoảnh khắc mở mắt ra, ta thấy gương mặt tươi cười của nàng, mà nay, nàng lại rời ta mà .

      Vì thế, ta liền bỗng nhiên thở phào hơi, giống nhau gánh nặng từ lâu rốt cục cũng có thể buông xuống.

      Ngày hôm đó, Hữu Đường vội vàng xông tới, chưa kịp thông báo xông vào thư phòng. Ta mỉm cười nhìn đứa con ta quý nhất, sắc mặt nó có chút tái nhợt, ta nhìn thấy hoảng loạn trong đôi mắt nó.

      : “Phụ hoàng, Vạn quý phi qua đời.”

      Ta sửng sốt nhưng cũng quá giật mình, ta : “Làm sao có thể?”

      Nó đáp: “Con biết, khi con tới thỉnh an, Vạn quý phi mất rồi.”

      Ta cười cười, vô cùng bình tĩnh: “Trẫm biết rồi.”

      Nó có chút giật mình chăm chú nhìn ta, nó : “Phụ hoàng, người bi thương sao?”

      Ta cũng trả lời, lúc này đương là mùa xuân, có rất nhiều tơ liễu bay trong gió. Thành Bắc Kinh cứ tới mùa này, tơ liễu lại bay đầy trời tựa như những bông tuyết.

      Ta liền ngâm đoạn trong Kinh Thi:

      “Tích ngã vãng hĩ,

      Dương liễu y y,

      Kim ngã lai tư,

      Vũ tuyết phi phi.” (*)

      Dịch (nguồn nhantu.net):

      Khi tha thướt cành dương,
      Khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi.

      Hữu Đường ngạc nhiên nhìn ta. Ta : “Hữu Đường, con hận nàng sao?”

      Nó nghe xong có vẻ kinh hãi trong lòng, sau đó nó cẩn thận quan sát sắc mặt ta. Ta nghĩ nó nhất định cân nhắc xem nên trả lời ta thế nào. Ta mỉm cười: “Hữu Đường, hãy với trẫm! Trẫm là phụ thân của con, trong lòng con nghĩ gì đều có thể với trẫm.”

      Nó có chút cảm động nhìn ta, sau đó nhàng trả lời: “Hận.”

      Ta cười cười, “Trẫm đoán con cũng nên hận nàng.”

      Ta lại bỏ thêm câu: “ chỉ có con hận nàng, trẫm cũng hận nàng.”

      Ta thấy nó giật mình khẽ cười:

      “Hữu Đường, trước con, nàng giết rất nhiều con trai trẫm, vậy nên trẫm hận nàng.”

      “Có điều, giờ đây trẫm cũng còn hận nàng nữa, tất cả đều chỉ là duyên phận mà thôi, trẫm có cách nào tránh được số phận ấy. ra, nàng cũng giống trẫm.”

      Ta nhớ tới hai gò má tái nhợt của Trinh Nhi bỗng cảm thấy bi ai.

      Ta : “Hữu Đường, trẫm già rồi, về sau, triều đều giao cho con !”

      Hữu Đường trầm mặc nhìn ta, sau lúc lâu nó mới cất tiếng, từng chữ từng chữ: “Phụ thân, con hận bà ấy, chỉ là vì bà ấy giết chết mẫu thân của con, mà còn bởi bà là thê tử của người.”

      Lòng ta cả kinh, nó bi thương nhìn ta, :

      “Năm nay con mười tám tuổi, con nghe khi người mười tám tuổi muốn lấy bà làm vợ.”

      Nó bỗng nhiên xoay người bỏ , bóng dáng của nó tịch mịch mà độc, ta bỗng nhận ra, những năm gần đây, ta vẫn xem con của mình.

      Nhưng ta cũng là kẻ ích kỷ.

      Ta cũng thể sống trong thế giới có Trinh Nhi. Từ trước tới nay, thế giới này dường như chỉ là phần của nàng.

      Sau bảy ngày lên triều, ta tuyên bố Thái tử giám quốc còn ta suốt ngày ở trong Ninh Trinh cung, gặp bất cứ người nào.

      Thời gian chầm chậm trôi qua, ngày càng thêm chậm, ta chỉ mới bốn mươi mà tóc bạc đầy đầu.

      Ninh Trinh cung vẫn có bóng dáng của cung nhân, cuộc sống hàng ngày của ta đều do lão thái giám hầu hạ, trừ việc đó ra, Hữu Đường vẫn theo lệ hằng tối tới báo cáo những đại trong triều.

      Sau đó lâu, ta với nó:

      “Mọi chuyện con cứ quyết định ! cần tới cho trẫm nữa.”

      Nó do dự nhìn ta, khoảng thời gian này, ta già rất nhanh, thuốc bổ nó sai người mang tới đều bị ta đổ sạch.

      Bi thương ánh lên trong mắt nó thường khiến ta đau lòng, nó : “Phụ hoàng, vì sao người lại sa sút tinh thần đến vậy?”

      Ta cười cười .

      kìm được : “Nếu Vạn quý phi dưới đất có biết, bà nhất định mong người biến thành như vậy.”

      Ta trầm mặc rồi “Hữu Đường, con phải làm hoàng đế tốt, nhất định được giống trẫm.”

      Nó rốt cục cũng chảy nước mắt, nó quỳ gối trước mặt ta, ôm lấy hai chân ta, nó :

      “Phụ thân, người là hoàng đế tốt.”

      Ta vuốt ve tóc nó, chỉ từng có lần con ta gần gũi với ta như vậy là lúc ta nhìn thấy nó lần đầu tiên, nó từng ôm ta thế này.

      Ta : “Con là đứa trẻ tốt, còn thông minh hơn trẫm, lại cần người khác chăm sóc.”

      , vẫn nghẹn ngào ngừng.

      Sau đó, nó lấy từ trong áo ra miếng ngọc bội hình hổ, “Phụ thân, hồi trước khi Quý phi mất, con trộm khối ngọc bội này.”

      Nó đem ngọc bội đặt vào tay ta, ta cầm lấy chậm rãi vuốt ve.

      Ta sớm phát nó biến mất, nhưng lại chưa từng hỏi tới chuyện này.

      Hữu Đường với ta: “Phụ thân, chẳng lẽ người muốn sống trong bóng ma của bà ấy đến hết đời?”

      Ta cười cười: “Con trai, những ngày thế này còn lâu nữa đâu.”

      Cha con ta im lặng nhìn nhau, màn đêm bắt đầu buông xuống, linh hồn của Trinh Nhi tựa hồ ở nơi nào đó dõi theo chúng ta.

      Con trai ta bỗng :”Phụ thân, con có cảm giác dường như Quý phi vẫn còn ở nơi này.”

      Ta ngẩng đầu nhìn chung quanh, bóng cây dâu in lên song cửa sổ, vài tiếng côn trùng kêu truyền đến. Ta nắm lấy tay Hữu Đường, tay nó lạnh như băng, ta : “Đúng vậy, Hữu Đường, chúng ta đều cảm thấy nàng.”

      —————–

      Mùa thu năm ấy, Thành Hóa hoàng đế bệnh mà mất, Chu Hữu Đường nối ngôi, hiệu Hoằng Trị.

      —————–

      (*) Bốn câu thơ trong bài Thái vi, thuộc phần Tiểu nhã trong tác phẩm kinh điển của Nho gia – Kinh Thi. Đây là lời của người xuất chinh, hồi tưởng ngày ra dương liễu phất phơ, nhưng ngày về mưa tuyết giăng đầy trời. Đoạn thơ thể luân chuyển đầy thi vị, hùng vĩ của cảnh vật qua thời gian và nỗi nhớ tiếc, bàng hoàng của người ra trận.

      ~HẾT~
      Ly Vũ thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      @Bibi nàng ơi, nàng vào đây đăng kí truyện nha để ta còn bổ sung vào list truyện ^^, nếu bị khóa topic nha

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :