Phần V. Chóng mặt chóng mặt quá?! “Em kêu 30 tuổi đầu làm tân binh?” có phải rắp tâm giày vò thế. “ cũng biết đó, em muốn làm vợ quân nhân.” Cho dù chỉ hai năm thôi, cũng thỏa mãn rồi. “” im lặng. “Tham gia quân đội , tham gia quân đội mà, xem tham gia quân đội tốt biết mấy.” “” đau đầu. “Nếu như lòng với em, vậy làm quân nhân .” “” Có vẻ tình của và như chạy cự li dài, mà còn phải chạy dài dài. Tuy tương lai rộng mở vô hạn, mà đường lại khúc chiết vô bờ bến. Nhưng nghĩ, rồi có ngày, cho biết, nhiều nằm trước… rất rất nhiều năm trước đây… bé trai kia bao giờ quên bé ngồi cùng bàn cho nó đồ ăn ăn rất dở, nhưng mỗi khi nhìn bé trai đó ăn, bé ngồi cùng bàn luôn cười toe toét. Cậu bé đó hy vọng có thể nhìn thấy nụ cười của bé , thế nên dù đồ ăn khó nuốt đến cỡ nào nó cũng ăn tuốt, bởi vì nó muốn nhìn thấy nụ cười của bé ấy. Khi đó, bé trai cảm thấy hạnh phúc!