1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chuyện tình New York - Hà Kin(50c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 39 -
      Người đàn ông đó tên là Tài, khoảng chừng 35 tuổi. ta ngồi ngay bàn đầu của tiệm. Lúc tôi vào ta là người soi tôi ít nhất. Lúc mấy người trong tiệm lườm tôi này nọ hoặc bắt bẻ về chỗ để đồ, ta toàn lẳng lặng tìm chỗ và xếp đồ của tôi vào riêng góc. Lúc tôi wax hay vẽ móng, tay có hơi run run, bị mấy bà soi rồi kêu lên: “Run thế kia làm thế nào, đừng có tỏ ra run khách nó nhìn thấy nó sợ, đấy, sao mà run thế hả trời”. Tôi run rồi mà họ lại còn cứ hùa vào như thể để cho tôi càng run, ngay lập tức “chú” Tài từ vọng xuống: “Mấy bà cứ từ từ nào, nhiều con càng thêm run, mới bao giờ chả thế, các bà có run mà cứ người khác? Run mà vẫn làm được việc là được”. Nhờ mấy câu “trấn an” đó mà tôi thấy yên tâm và để xảy ra sai sót. Tôi thấy cảm kích vô cùng.
      Tài đeo bộ kính dày cộp, hề giống thợ làm nail mà giống nhà khoa học đúng hơn. Lúc tôi lại lại, tôi có để ý Tài có cuốn sách rất to để ngay bàn, tôi nhầm đó là cuốn sách…Vật lý bằng tiếng , cứ rảnh rỗi là Tài lại ngồi say sưa nghiên cứu, đọc quên hết trời đất.
      Vừa quay lại nhìn thấy Tài dưới bến là tôi mỉm cười rất thân thiện. Tài giơ tay vẫy tôi nhưng lại gần với tôi và Ronie, ta vẫn ôm cuốn sách to bự, đứng im chờ tàu tới. Tài cũng cùng chuyến tàu về với tôi, Ronie cũng thế. Vừa lên tàu, Tài mở cuốn sách ra đọc, tôi chịu đọc được thế, chỉ có kẻ mọt sách mới thế mà thôi. Tôi và Ronie ngồi gần ta. Lúc này, tôi nhìn lên mấy poster quảng cáo tàu và phì cười vì mấy quảng cáo rất buồn cười, có quảng cáo có mấy từ tiếng tôi hiểu, tôi nghẹo đầu thắc mắc nó là gì để về nhà tra từ điển vì Ronie cũng chả biết. Tôi thấy Tài ngẩng mặt lên nhìn mấy từ đó rồi nhìn tôi, ta có điệu bộ như kiểu phì cười rồi lại cúi mặt xuống đọc sách tiếp. Tôi cũng thấy Tài hơi lạ, tự hỏi nếu ta ngồi gần đây tôi hỏi Ronie kỹ hơn về Tài.
      Ronie tỉ tê muốn ăn cùng tôi nhân “ kiện” tôi làm hôm đầu tiên. Tôi thực chả có hứng ăn gì với ta, tôi muốn về nhà ăn rồi nghỉ cho nhanh, mệt mỏi quá, tôi chưa quen làm nhiều như thế. Đêm tôi còn phải gặp Ryan của tôi nữa. Ronie tự nhiên tỏ ra hơi cáu bẳn: “Về với bạn trai chớ gì”. Tôi bực mình: “Em mệt lắm, làm việc chưa quen, với cả làm ơn đừng hỏi em về việc bạn trai của em nữa nhé!”. Ronie bất ngờ, mặt cực kỳ khó chịu, gì nữa. Tới cái bến nào đó ta xuống luôn với tôi lời, mặc dù phải qua chợ tàu mới là bến của Ronie. Tôi cũng mặc kệ, tự thấy nhiều người là kỳ quái, những người Việt kỳ lạ đất Mỹ. Tôi phải học cho mình việc hạn chế bực tức.
      Tài nhìn theo Ronie rồi nhìn tôi, lại nhỏen miệng cười lần nữa, nụ cười vừa thân thiện mà lại vừa ma quái.
      lúc sau, Tài cũng xuống. Và từ đó tôi để ý, mỗi hôm Tài xuống bến khác nhau.
      đường về đảo, Billy gọi điện cho tôi, hỏi xem mọi việc OK chứ? Tôi mới chợt nhớ ra quên với Lucy rằng hôm sau tôi phải xuống spa làm việc. Đùng phát mới hôm nghỉ ngại quá, mà chẳng lẽ lại gọi điện cho Ronie? Billy gọi cho tôi bảo rằng Lavender đăng ký thủ tục vào trung tâm cai nghiện rồi, sang tuần tôi thăm bạn ấy nhé. Tất nhiên là tôi đồng ý. Billy còn bảo: “Chắc hơi vất vả cho em ở chỗ mới, nhưng có thế mới là làm việc!” Đúng rồi, có thế mới là làm việc.
      Hôm nay Ryan đưa xe đón tôi lòng vòng. Chợt nhớ tới việc em , tôi hỏi khi nào tôi được gặp? Tôi cũng khen Jess rất đẹp trai. Tôi cảm nhận được Ryan là người rất em , mỗi lần nhắc tới bé đó là mắt sáng long lanh. học ở Cali, khi nào về New York chơi dứt khoát cho tôi gặp, “She’s my guardian angel” (Nó là thiên thân hộ mệnh của đấy). Tôi nghe thích lắm, còn hơi ghen tị nữa. “Jess has a girl friend?” (Jess có bạn chưa ?). “Well I think he does, she’s upstate i guess” ( nghĩ là có rồi, chắc đó cũng ở upstate). Tôi để ý thấy em nhà Ryan có vẻ phải là những người lăng nhăng, tôi nghĩ rằng họ tuy đào hoa nhưng có thể đến nỗi là những kẻ dễ dàng cặp bồ với người khác.
      Tôi hỏi thêm về Josh. Ryan Josh giống Lavender ở điểm là gia đình được đầy đủ. Bố Josh là người da trắng, cũng khá giả nhưng rời hai mẹ con Josh lâu rồi. Có lẽ thế nên hai người gặp nhau càng gắn bó. Lavender vốn rất nổi tiếng ở câu lạc bộ hồi đó, Jess có quen nhưng Ryan chưa bao giờ chuyện, có biết mặt nhau. Josh là chàng trai rất đào hoa, nhưng từ khi gặp Lavender hai người rời nhau nửa bước. Tôi Lavender từng tự tử vì Josh, Ryan : “When you’re too much in love, you do stupid things” (Khi mà em ai đó quá nhiều, em có thể làm những việc ngốc nghếch). Tôi hát lên khe khẽ: “Would you die, for the one you love?” từ bài Hero của ngày nào. , “but you die for no one baby!”. Tôi phá lên cười.
      Ryan có lỗi với tôi vì thực ra rất muốn làm nhiều việc cho tôi, nhưng dạo này có quá nhiều việc phải giải quyết, chỉ có thể gặp tôi như thế này. Lúc Ryan tôi nghĩ gì, nhưng đêm về tôi mới chợt để ý thấy điều, thực ra, tôi chưa biết gì về Ryan cả, nơi học, nhà ở, gặp gia đình ngoại trừ Jess, và làm ở đâu nữa, chúng tôi cũng chỉ hầu như gặp nhau buổi tối, ôm nhau, nắm tay nhau, và hôn nhau, vậy là hết. Nhưng tôi chợt nghĩ, như thế cũng là hợp lý, tôi muốn có gì đó xa hơn, sâu sắc hơn, tôi muốn lòng mình đau khổ nếu ngày - chắc chắn - tới đây tôi xa . Tôi bắt đầu hiểu lời khuyên của N và Billy: “Đừng để cho lòng mình bị tổn thương!”
      Đêm về, cực chẳng , tôi đành phải gọi điện cho Ronie rằng tôi xuống spa ngày hôm sau, xin phép Lucy cho tôi nghỉ. Dù sao tôi cũng có số của tiệm, tôi có thể gọi điện xin phép vào sáng hôm sau. Ronie dịu giọng hơn, có thể ngủ rồi, nhưng tôi lại nghe thấy có tiếng gì loáng thoáng phải giọng Ronie, tôi bất ngờ hỏi: “Chắc xem tivi hả?”. “, Tài qua đây ngủ nhờ”. “À”. Rồi Ronie đồng ý xin phép cho tôi.
      Spa vẫn chưa có mặt của Mei hay Sheryl mà là người đàn ông quen thuộc mấy tuần nay. Tình trạng ngày càng nặng nề hơn khi Helen với tôi câu nào, mặt cứ quàu quạu, nhấm nhảu. Thi thoảng nàng lại có điện thoại, ngồi buôn thầm rất lâu, tôi nghĩ có thể là về tôi. Mà lâu lắm rồi Ronie tới đón Helen nữa, có thể họ chia tay nhau rồi sao? Í da, dù thế nào tôi cũng muốn như thế, vì tôi muốn bị mang tiếng.
      Cuối cùng cũng có kiện đột phá. Đó là cú điện thoại vào lúc 5h chiều lúc tôi chuẩn bị ra tàu điện ngầm. Cú điện thoại của Garbriel. ta có số của tôi thông qua Hugo. Garbriel , ta cần gặp tôi, chuyện tử tế. Thoáng lưỡng lự, tôi đồng ý, chúng tôi hẹn nhau ở quán gần Times Square, chỗ đó cũng quá xa từ văn phòng nha khoa của bố ta.
      Tôi định bụng cơ hội tốt để chuyện cho ràng. Tôi nghĩ ắt hẳn cũng có chuyện nên bao lâu nay Garbriel lại liên lạc với tôi. Nhưng là tôi cũng hơi run, tôi sợ gì? Sợ phải đối mặt với Garbriel? Hay sợ vì có thể nào đó được tiết lộ? Tôi nghĩ miên man, nhớ về những suy nghĩ của buổi tối ngày hôm trước, rằng thực ra tôi biết gì về Ryan?
      Chúng tôi ngồi ăn pizza. Gar ta thích pizza, tôi thích gì có thể tùy ý gọi. Tôi cũng làm cái. Quán và ấm áp, trong góc phố cũng rất .
      “Still meeting Ryan lately huh?” (Vẫn gặp Ryan hả)
      “Oh, yeah, everyday” (Ồ, hàng ngày).
      “I saw you at the restaurant the other day, you sung nice” (Tôi thấy hôm ở nhà hàng, hát rất hay).
      “Thank you”
      “Khởi đầu” là vài câu như thế. Gar ngồi xoay xoay lon côca, có vẻ ngập ngừng và tâm trạng.
      “Well, you know, you’re just like me, stupid women, hey, you had sex with him?” ( biết đó, cũng giống như tôi, những phụ nữ ngốc nghếch, ngủ với ta chưa?)
      Thoáng giật m ình cái kiểu hỏi thẳng tưng rất Tây như thế, tôi hỏi lại:
      “Is it important?” (Điều đó có gì quan trọng?)
      “No, to me it’s not, but to you i think it is” (, với tôi nhưng với tôi nghĩ là có đấy).
      “Why?” (Là sao?)
      “I see you’re not the type of girls around us, that’s all”. (Tôi thấy phải là loại con đầy rẫy quanh chúng ta).
      “Well, thanks, i also see Ryan and Jess have good relationship with you, I don’t think i should be jealous with you” (Tôi thấy Ryan và Jess đều có mối quan hệ tốt với , tôi nghĩ là mình nên ghen tị với ).
      “Oh, yeah, you shouldn’t, because then you would have to be jealous with the whole world. You know what, Ryan is not as simple as a talented handsome man that you see, he’s far beyond your imagination, that’s why i say you’re not the type of girls we knew, you’re innocent, really you are” (Ồ, nên bởi vì nếu thế phải ghen với cả thế giới này. phải biết, Ryan chỉ là chàng đẹp trai và hấp dẫn như thấy đâu, ấy khác xa so với tưởng tượng của , đó chính là lý do mà tôi giống như những mà chúng ta vẫn thường thấy, ngây thơ).
      Thoáng nóng mặt, tôi coi đó là câu đầy ý, như thể Garbriel cố cho tôi điều gì đó.
      “i’m sorry but there’s something i really want to know, are you really his ex-girl friend?” (Tôi xin lỗi nhưng có điều tôi thực cần biết, là bạn cũ của ấy sao?)
      “Hey hey, don’t say the word “ex”, damn, i am a mad stupid girl friend, just like whole bunch of other people, what makes you think you are his girl friend anyway? By kissing? F’king? That’s not even consider to be his girl friend. You come to his world? Have you been inside his world? i bet you haven’t, you know something? You know nothing about him, you love him for being sweet? Handsome? That’s it huh? Can you marry him? No way you can do that, ever! And I, i can not too! Damn” (Này, đừng từ “cũ”! Tôi là đứa điên rồ ngu ngốc, giống như lũ người khác. Nhưng có điều gì khiến nghĩ là bạn của ta? Vì những nụ hôn? Những điều đó có lên được gì ? biết gì về thế giới của ấy? bao giờ bước vào thế giới của ấy chưa? Tôi cá là chưa! chẳng biết gì về ấy cả! Ryan chỉ vì ấy ngọt ngào? đẹp trai? Đúng ? có thể lấy ấy ? Tất nhiên là thể. Và tôi cũng thế!)
      Garbriel thực lớn tiếng và xúc động, tôi lặng người vì những gì ấy .
      “i don’t think i will marry him!” (Tôi nghĩ tôi lấy ấy)
      “Great, that’s great, you shouldn’t, i’m sorry, i’m not jealous with you, how can i explain this, oh my god…i’m sorry, will you understand someday?” (Tốt, nên, tôi xin lỗi, phải tôi ghen tị với , tôi biết giải thích thế nào, trời ơi, ngày nào đó hiểu)
      Garbriel dịu giọng, rồi ôm mặt, ta khóc…!
      Tôi rùng mình.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 40 -
      “Tell me what’s really going on Garbriel? If you don’t, i consider what you said as jealousy acts, tell me, make me believe, trust me…” ( cho tôi biết có chuyện gì Gar? Nếu , tôi coi những gì vừa chỉ là hành động ghen tức, cho tôi biết thực ). Tôi muốn khóc khi những lời như vậy.
      “I’m sorry, i’m losing myself, you’ll know, of course you’ll know, i have to admit something, he has changed since he met you, haven’t you being threatened of anything or anybody? Do you feel safe beside him?” (Tôi xin lỗi, tôi bình tình nổi nữa, biết đấy, tôi cũng phải thừa nhận rằng ấy thay đổi từ khi gặp . bao giờ cảm thấy bị đe dọa chưa? có cảm thấy an tòan bên ấy ?)
      “No, i don’t, i feel safe and happy” (, tôi cảm thấy an tòan và hạnh phúc)
      “Then he’s really changed, and he’s trying too hard, he’s tired, he will be tired, you’re tired, you will be tired” (Kể từ khi ấy thực thay đôi, ấy cố gắng hết sức, ấy mệt mỏi, rồi cũng mệt mỏi).
      “Still i don’t know what’s going on” (Tôi vẫn hiểu chuyện gì xảy ra)
      “You’ll know…” ( biết...)
      Chia tay Garbriel, điều đầu tiên tôi muốn làm đó là nhấc máy gọi cho Ryan. tiếc, điện thoại liên lạc được, lo sợ, và hụt hẫng. Tôi để cho Ryan cái voice message: “Hey, please meet me tonight if you can, i want to talk to you, please” (Hãy gặp em tối nay nếu có thể, em muốn chuyện với ).
      đường về, tất cả những gì tôi làm đó là suy nghĩ về những gì bí mà Garbriel , rà soát lại tất cả những gì tôi và Ryan trải qua. , từ trong sâu thẳm, tôi luôn thấy Ryan có điều gì đó khác lạ, tôi có cảm tưởng từ ngày gặp tôi, mệt mỏi hơn, suy nghĩ nhiều hơn. lãng mạn, chiều chuộng, có nụ hôn rất tuyệt vời và…đẹp, nhưng tôi chợt nhận ra người đàn ông bí . Cứ cho là tôi cũng đặc biệt trong mặt , nhưng rất kỳ lạ khi người như vậy lại thương, nhiệt tình và có thể…chung thủy với tôi đến thế. Nhưng hơn cả, tôi cũng nhận thêm điều, luôn giấu tôi điều gì đó. Chỉ là bao lâu nay tôi cứ tự dối mình chịu thừa nhận điều đó mà thôi.
      Rồi tôi cũng lại chợt nghĩ. Kể cả thế, sao, kể cả những gì Garbriel là đúng, kể cả có giấu diếm, kể cả tôi tự dối lòng, sao? Tôi biết những điều đó cơ mà, ảnh hưởng tới tôi cơ mà, tôi người đàn ông đẹp thương tôi, có quan trọng khi ấy làm gì hay ra sao ? Nhưng... biết đâu những giấu diếm lại làm tôi đau khổ? “Cái gì đến đến, let it be, chỉ cần đừng để lòng mình bị tổn thương”. Tôi nhắm mắt lại, và tự với mình như thế.
      Về nhà 7h, điều tôi mong ước đó là được gặp ông già viết tiểu thuyết. Đáng nhẽ hôm nay tôi về sớm, tôi được vẽ tranh, và thể nào cũng gặp ông ấy, tôi đẩy xe cho ông ấy ra cuối đảo và ngồi vẽ, còn ông ấy viết truyện, và chúng tôi có thể chuyện. Lần nào có cố, đó cũng là người tôi mong muốn gặp nhất, tôi cảm thấy mình được xoa dịu bởi những lời ấm áp của ông ấy.
      Giờ này ông già có thể ăn cơm, cũng lâu lâu gặp ông ấy rồi. Ngày trước tôi thấy thậm chí 8h, trời lạnh giá, vẫn thấy ông ngồi ven sông ngắm nhìn Manhattan. Bây giờ trời ấm, vậy mà chẳng thấy ông ấy đâu.
      Tôi ngắm nhìn bức tranh tôi vẽ dở để tặng cho Ryan, chắc chỉ khoảng ba buổi nữa là tôi vẽ xong. Nhưng tôi thấy trống rỗng và hụt hẫng, tôi có cần thiết phải hòan thành bức tranh ấy ? Ý định ban đầu của tôi là vẽ bức tranh bằng cả hai tay, nhưng giờ đây, tôi quyết định vẽ nó chỉ bằng tay trái. Đó là nguyên tắc của tôi, nếu vui, tôi thể nào vẽ được bằng tay phải. Nhưng khi tôi chỉ tập trung bằng tay trái và có tâm trạng, đó luôn là bức tranh đẹp hơn bình thường.
      Buổi tối Ryan gọi điện, “Something is wrong? You want to talk to me?, i’m going upstate tonight, i miss you so much baby” (Có chuyện gì vậy bé? Em muốn chuyện với à? phải xuống upstate tối nay, nhớ em nhiều lắm cưng à). Ryan gặp tôi tối nay. Trước khi tạm biệt, tôi : “I had dinner with Garbriel today” (Em vừa ăn tối với Garbriel). “What? You guys are friends already? Well, a nice dinner?” (Gì cơ? Bọn em làm bạn với nhau rồi hả? Bữa tối tuyệt chứ?). “Not so nice, she cried” (, ấy khóc). Tôi thấy Ryan lặng im trong điện thoại, giọng tôi lại như sắp khóc, phải lúc, mới : “I’m already on the way to upstate, but i’ll see you right away when i get back, Garbriel is jealous, she would do stupid things” ( đường rồi nhưng gặp em ngay khi quay lại, Gar ghen, ấy làm những việc ngốc nghếch). “But what if she is not jealous” (Nhưng nếu phải là vì ta ghen?). “No, she is” (, ta có đấy). Giờ ấy công nhận Garbriel ghen.
      Dập máy, tôi thấy nhàng chút ít. Hy vọng rằng Garbriel cố tình “chơi đểu” tôi, và có thể tôi suy nghĩ quá phức tạp.
      Tại tiệm nail còn có chị, trước khi tôi vào là trẻ nhất, mới qua đây theo dạng lấy chồng Việt Kiều. Chị ấy tên là Thủy. Thủy có khuôn mặt khá sắc sảo và kiểu lườm tới lạnh cả sống lưng. Có vẻ chị ấy rất muốn chuyện riêng với tôi nhưng chưa biết làm sao để tiếp cận thầm riêng, vì tiệm lúc nào cũng đông. Tới ngày thứ hai bắt đầu lại gần tôi và hỏi han này nọ. Tôi cũng cần có người bạn ở trong cái tiệm này để đỡ cái cảnh “ mình chống lại mafia”, tôi thấy chị Thủy này cũng thân thiện, gọi là thế vì cả tiệm này, thực ra ai cũng ghê gớm cả, cạnh tranh nhau ngấm ngầm từng tí , nhưng có lẽ chị ta vừa mới ở Việt Nam sang, vẫn còn chút gì “trong trắng”.
      Buổi ăn trưa, tôi và chị này ăn trước, còn những người khác bận bịu ăn sau. Cơ hội để hai chúng tôi chuyện với nhau. “Nè, trông em hay ghê ha”. “Hay là thế nào ạ?”. “Hay là hay đó, nhìn đẹp, chị thích lắm, lại có cả cái khuyên mũi nữa, cá tính ghê”. “Úi, mãi mới có người khen em được thế”. “Thảo nào Ronie nó thích”. “Ấy, có, em tình cờ gặp này, vì này là người của Helen làm cùng tiệm spa”. “Ủa, em cũng làm tiệm spa cùng con đó hả? À, thảo nào, nhưng mà nè…”. Chị ta bắt đầu lại, mắt láo liên nhìn xung quanh xem có ai nghe trộm hay . “Cả tiệm họ đồn Ronie đá Helen chạy theo em đó nha”. “Oái, ạ?”. Tôi thoáng rùng mình vì hóa ra có chuyện như thế sau lưng tôi , cũng thể tránh khỏi. “Trời, sao , nhưng chị nghĩ rằng bé có người khác rồi đúng hông?”. “Vâng, em có bạn trai rồi, em và Ronie đâu có gì với nhau đâu?”. “Chị cũng nghĩ thế, sao phải cặp với nó, mà nè, biết vì sao Lucy chịu nhận em hông?” “Vì sao, để em đoán nhé, để kiểm soát em?”. “Trời, chính xác luôn, kiểm soát em và Ronie đó”. “Khiếp quá, thèm con rể đến thế cơ à?”. Tôi thế thấy bà Lily lại gần, cười và hỏi kiểu rất “gian”: “Hai chị em hôm nay ngồi chuyện rồi đó à, ăn nhanh ra làm cho khách kìa”. Thế rồi ta cũng ngồi ăn ngay bên cạnh, tranh thủ cũng hùa vào hỏi han tôi. Tôi làm gì, ở với ai, ở đâu, sang đây theo diện nào. Tôi tự tạo cho mình cái lý lịch giả. Tôi tạm nghỉ để kiếm tiền học thêm cao học, tôi sang theo bố mẹ, làm đồ…điện tử ở bên này. Họ gật gù rằng tuổi trẻ có chí ghê.
      “Chú” Tài rất hay lại gần tôi hỏi han và quan tâm. Tôi thấy chị Thủy rất hay lườm Tài mỗi lần như vậy. Tài mắc chứng quá sàm sỡ với phụ nữ, và thô nữa. Tài lại lại toàn khen tôi tiếng hay, thông minh, rồi ra vẻ an ủi cố mà kiếm tiền mà học tiếp. Nghe Lily kể, ta ly dị vợ, sống mình với con , cũng hơi lập dị, được cái tốt tính. Chị Thủy bĩu môi.
      chàng gay ỏn ẻn bên tiệm của của em Lucy và Lily cũng tên là Tài. Cứ rảnh rỗi được lúc nào là Tài này lại sang bên này ám, Ronie ngồi đâu ta ngồi ở đó. Lúc nhìn thấy tôi đứng wax lông mày trước gương, ta vỗ đùi cái đét rồi cười ré lên: “Trời trời, cầm cái que (wax) nhìn xương dễ sợ lun, wax luôn hết cả bộ lông mày ”. ta bị bà Lucy lườm cho cái tóe khói, vì dù sao ta cũng sợ tôi tức hay run mà làm hỏng lông mày của khách, ghét tôi ghét , nhưng đừng có động đến khách.
      Trừ lúc tôi làm việc ra, những lúc còn lại, tôi bị họ đối xử rất lạnh lùng, mà ai cũng thích nịnh chủ, tôi làm gì hơi hớ hênh là họ thi nhau mách, hoặc cố tình “nhắc nhở” to để chủ nghe thấy. Mà khó tránh, tôi chưa quen, kiểu gì cũng có sai sót, kiểu lúc cuống lên lấy cả que wax của Lily để wax khiến ấy kêu tùm lum, hoặc…cái áo của tôi quá to, chèn lên cái áo của khác. Bực mình á, còn lâu, tôi tìm niềm vui thú trong những lúc bị o ép như thế.
      Ra về, chị Thủy đòi về cùng tôi, hôm nay chồng chị ấy đến đón. Tôi người vì sợ Ronie theo ám, tôi về lúc Ronie còn khách để ta thể theo.
      “Sao lại vào làm ở chỗ này thế? Phức tạp lắm à, chị coi dại lắm. Thực ra lúc đầu chị cũng có quen, nhưng mà rồi sau phải xù lông lên thế này nè, họ đạp lên đầu lên cổ mình, phải cẩn thận với tất cả mọi người nha.”
      “Chẳng cần chị dặn em cũng biết họ ghê gớm mà, mà chung xã hội phải thế mới sống được chớ”. Tôi hơi cẩn trọng khi chuyện, tôi vẫn chưa chị này thuộc dạng người thế nào, hớ hênh thể nào cũng bị vạ. Tôi hỏi về Tài và Ronie: “Họ là những người như thế nào?”. “Trời, em cẩn thận nha, nhất là Tài, dê lắm, đêm về tòan gọi và nhắn cho chị nè, sợ khiếp lên được, cẩn thận đấy”. Tôi kêu lên “ẹ ẹ”, thấy ghê ghê. “Nhưng mà có vẻ tốt tính nhỉ”. “Trời, tốt chi đâu em, người ta toàn lừa dối nhau thôi mà”. “Ronie cũng thế nha, nó có là người dại đâu, em đừng để nó lừa”. Khiếp quá, tôi nghĩ thầm, xã hội cứ đảo lộn hết cả.
      Những ngày cuối tuần bận bịu, tôi thấy thèm nhớ những ngày ở tiệm Billy. Nếu tôi còn ở đó bây giờ tôi xin nghỉ hẳn ngày để ngồi vẽ nốt bức tranh và lang thang tìm ông già, hoặc có thể vào Central Park hay ra tượng thần Tự do mình, tôi chỉ ước rủ được ông già đâu với tôi lần và chuyện, thế là ý định như thế nảy ra, chỉ là biết đến bao giờ.
      Mấy hôm cuối tuần rất mệt, phải đến gần 9h tôi mới được về, tôi quên bớt, dịu bớt việc của Ryan. Hôm nào tôi cũng về với chị Thủy, chồng chị này nghe có tôi về cùng nên ngược lại từ chỗ làm của ta tới đón vợ nữa mà chờ ở bến gần chỗ ta làm để hai người cùng về. Có lẽ ta cũng lo khi vợ mình bị mấy dê già của tiệm bám đuổi, đặc biệt là lão Tài. Tài có lúc về sau, có lúc về trước, có lúc về cùng, mỗi hôm bến, lúc nào cũng thế, suốt thời gian tôi làm việc ở đó đều thế, và ở tiệm líu lo, ra khỏi tiệm bao giờ lại gần chuyện với chúng tôi. Tôi hỏi sao lại thế? chị Thủy lắc đầu bảo chịu: “Trời, hành tung bí , biết chi, ghê chết à”.
      Những ngày đầu tuần là những ngày rảnh rỗi, nhiều thời gian cho họ soi tôi hơn. Lucy gọi tôi tới, bảo lấy cái ghế ngồi bên cạnh để…hỏi chuyện, ta đủ để chỉ hai người nghe thấy: “Cháu làm gì, ở đâu? Quen Ronie thế nào? thế này nhé, cháu cứ làm việc của cháu, cũng thấy cháu sáng láng thông minh nên nhận vô đây, con buồn chuyện Ronie, là tại cháu, nhưng cháu giúp đừng lại với Ronie nhiều, muốn con …nhìn thấy”. Tôi phì cười trấn an: “Cháu có bạn trai rồi à, đừng lo, cháu liên quan đâu, cháu tới đây làm việc, kiếm tiền, về, sống cuộc đời của cháu, đừng lo”. “Được vậy tốt quá”
      Lily cũng ra vẻ thích thủ thỉ với tôi. Hỏi han tôi dạo gần đây có hay thấy Ronie và Helen với nhau nhiều ở tiệm spa ? Rằng xong thủ tục nhập cư là cưới xin cả đấy.
      Tôi cứ nghĩ rằng mọi người dễ chịu với tôi hơn vì nhận ra có ghen ghét tôi cũng bằng thừa, nhưng tôi lại có cảm giác như có cái gì đó diễn ra sau lưng mình, đến chị Thủy cũng dè chừng với tôi phải. Lúc về, lại nhìn mông lung ra mấy chữ tiếng quảng cáo, tôi đọc lên. Chị Thủy ngập ngừng rồi : “Nè, thấy bảo tiếng em khá lắm, nhưng có người bảo từ đơn giản nhất em cũng chả biết” rồi chị lại kể thêm mấy chuyện mọi người ở đó bảo tôi “có vấn đề” về chính trị này nọ nữa. “Mà nè, có chuyện nè chị muốn hỏi nè”. “Chuyện gì ạ?”. “Tài em và Ronie hôn nhau rồi nha, Lucy giận lắm đó, chị bảo rồi mà, đừng dây với nó mà, em có bạn trai rồi cơ mà”. “Trời đất” tôi cứng hết cả cổ họng. “Sao mà Tài biết?”. “ Ronie kể cho Tài mà”.
      Tới spa, tôi thấy Helen mặt buồn lắm, nàng mắt đỏ hoe và nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù. “Chắc bỏ nhau rồi”, tôi nghĩ thầm. Ở tiệm có nhân viên khá thân thiện, với cả tôi và Helen, ấy thấy Helen buồn cứ hỏi han và bảo sao tôi ra chuyện cùng. Thế là Helen tự nhiên bật khóc, rất rất to ở ngay giữa tiệm khiến khách ngoái đầu lại nhìn, ấy ngồi phịch xuống nức nở rồi chạy ra ngoài, rồi ấy xin phép về sớm. Tôi thở dài, có lẽ đêm nay tôi lại gọi điện cho Ronie thôi, tôi phải ràng với ta, chuyện ta bỏ ai tôi quan tâm. Nhưng đừng lôi tôi vào như thế này, xin ta buông tha tôi, tôi quá mệt mỏi. Có những lúc, quá nhiều chuyện ập tới.
      Chiều về, chờ được, sốt ruột, tôi gọi điện ngay cho Ronie định bụng mắng cho trận đời. Thấy Ronie nhấc máy, “Em hả?”. “ lung tung gì ở tiệm thế?”. Tôi thấy trong máy léo nhéo, tiếng của mấy trong tiệm phải, tiếng của của Helen nữa, tôi thấy như có tiếng giằng co lúc rồi có tiếng Helen: “Nè, sao vô duyên dữ vậy, sao chị cứ gọi điện cho bạn trai tôi hoài vậy, chị thèm ảnh lắm hả, chị có bồ rồi cơ mà, sao chị lăng nhăng dữ vậy, nhà tôi mệt vì chị quá”. Giọng của Helen vô cùng gay gắt và đanh đá. Tức quá, tôi được gì, tôi đành dập máy bụp, mặt đỏ bừng và nóng ran. Tôi có cảm giác cả vũ trụ chống lại mình, đơn khủng khiếp.
      Ryan gọi điện, ấy sắp quay lại Manhattan, dẫn tôi tới mấy chỗ hay, như để “bù đắp” gì đó vậy.
      Tôi gọi cho Billy hỏi có chắc tôi được gặp Lavender đây? chắc cuối tuần, tôi thứ sáu , hôm đó tôi phải xuống spa nên tôi có thể nghỉ chứ ở tiệm nail , và Ryan cũng về nữa. bảo sắp xếp hôm đó được gặp Lavender.
      Nửa tiếng sau cú điện thoại với Billy là của…Josh, ta hỏi, ấy muốn gặp tôi và Ryan. Josh rất buồn và đơn, cần người chuyện, tôi tôi cũng buồn và đơn đây, hay là hai chúng tôi gặp nhau luôn nhé?

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 41 -
      Tôi hiểu rằng Josh muốn gặp tôi vì ta nhớ Lavender, và có lẽ vì Lavender muốn thế. Josh muốn ngồi chuyện với tôi đảo, bất kỳ đâu, nếu tôi lạnh có thể tìm quán café hay thậm chí quán pizza cũng được. Tôi rất hồi hộp và đồng ý, vậy là tôi có cơ hội để chuyện với Josh.
      Tôi về đảo, bắt xe bus đỏ chứ bộ ven sông, dự định rửa mặt nghỉ ngơi rồi chờ Josh gọi điện xuống gặp, tôi nghĩ mời ta vào quán pizza mà tôi từng ngồi với Lavender vừa để ăn tối vừa cho ấm áp.
      Chắc chỉ khoảng 20 phút nữa Josh tới. Tôi xuống nhà lang thang, tìm ông già ven sông của mình, cũng thời gian rồi thấy ông ấy đâu cả, hiểu có ốm đau hay đâu , vì người chăm chỉ như ông ấy có chuyện bỏ thói quen này, có lúc 8h tối lạnh lẽo mà vẫn thấy ông ấy ngồi đây cơ mà.
      Có lẽ trời chiều lòng tôi, nên vừa lang thang lên phía gần cuối đảo, thấy ông già lò dò đẩy xe lại, tôi chỉ thiếu nước hét lên to mừng rỡ. Ông già giơ tay lên vẫy vẫy, và lại điệu bộ quen thuộc cho tay lên ngực ra vẻ vô cùng xúc động vì được gặp tôi. Tôi chạy tới kêu ông ấy đừng chạy xe, để tôi đẩy xe cho. “OK, girl, I’ll do what you want. So, what’s new? Haven’t seen you around lately? Oh, how i miss you pretty girl” (Có gì mới , lâu gặp , tôi rất nhớ đấy). “I miss you too, the author, how’s your novel?”(Cháu cũng nhớ ông, nhà văn ạ, cuốn tiểu thuyết của ông thế nào?). “It’s gonna be pubished soon, haha” (Haha, nó sắp xuất bản được rồi ấy chứ). “I’ll be the first to buy your novel” (Cháu là đầu tiên mua sách của ông). “You’ll be the first to be given, this novel” ( là người đầu tiên được tặng cuốn sách đó). “Really? How glad, thank you” ( ạ, thế tuyệt quá, cám ơn ông). “So how are you with your beautiful boyfriend?” (Thế chuyện của và cậu bạn đẹp trai thế nào rồi?). “Because he’s too beautiful so things are not going so well” (Cũng bởi ấy quá đẹp nên mọi thứ ổn ông ạ). “Oh, i’m sorry to hear that, hey, fight, life, it ain’t easy, fight” (Ồ, tôi rất tiếc, nhưng cuộc sống là vậy mà, dễ dàng gì, phải chiến đấu thôi). Ông già giơ nắm tay lên lắc lắc và làm bộ khiến tôi phì cười.
      “Hey, listen, that’s how love goes, one day you are happy, the other day you are hurt, sometimes you have to let it goes, sometimes you have to fight for it! Love, its life, live with it!”(Nghe này , tình là thế đó, hôm nay hạnh phúc, có thế ngày hôm sau đau lòng, cũng đôi khi chúng ta phải để nó ra nhưng đôi lúc chúng ta phải biết cách giành lấy nó. Tình , đó là cuộc sống).
      “Should i fight?” (Cháu nên đấu tranh vì nó ư?).
      “Why not? Fight until you die!” “But honestly, are you OK? Your relationship is OK? i don’t want you to be sad, girl, hey, let’s look at these tearful eyes, oh, how hurt it is if they’d tear?” (Tại sao ? Trừ khi chúng ta nhắm mắt xuôi tay mà thôi. Nhưng có ổn vậy? Mối quan hệ của vẫn tốt chứ? Tôi muốn thấy buồn đâu ạ, đau lòng biết mấy khi nhìn thấy đôi mắt này đẫm lệ).
      “Actually things are not so bad at all, just a lady came and said my boy friend has some problems, she didn’t say what those things were about, i even hardly know her, maybe she’s jealous, i can tell she’s madly in love with my boy friend.” (Cũng hẳn mọi thứ đều tồi tệ, chỉ là có tới gặp cháu và rằng bạn trai của cháu có vấn đề. ấy chịu ,cháu cũng hiểu hết ấy, có thể ấy ghen vì ta rất bạn trai cháu)
      “Oh, i see, haha, jealousy, that i can imagine of, i guess she wouldn’t be the only one in this world who would come to you and say million things about your boy friend, hah?” (Ồ, tôi biết rồi, ghen tuông, tôi có thể hình dung ra mà, tôi đóan chắc rằng ấy phải là người duy nhất thế giới này đến gặp vô số điều về bạn trai của ).
      “You think it is jealousy?” (Ông cũng nghĩ đó là ghen tuông ư?).
      “Of course, your boyfriend is jealous of you too?” (Tất nhiên rồi, bạn trai cũng phải khư khư giữ lấy chứ).
      “Sure, hihi, but she didn’t seem to be jealous, she seemed to telling the truth, its like some practical terrible things are going on behind my back”.(Vâng nhưng dường như ấy có vẻ là ghen tuông đâu, dường như ta muốn điều gì đó. Dường như có chuyện gì đó tồi tệ xảy ra sau lưng cháu vậy).
      “OK, but what if she hadn’t come and would tell you nothing, would you still be happy?” (Ok, nhưng nếu ta đến gặp và chuyện với , vẫn thấy hạnh phúc chứ?).
      “…Yes,…i guess”. (Vâng, chắc thế).
      “So, it is a matter that someone is telling you something that you don’t know, or maybe you’d never know, you don’t need to know?” (Vấn đề là nếu ai đó với về những điều mà biết, hoặc có thể bao giờ biết, cần biết hơn).
      “What if someday i’ll know and i’ll be hurt?” (Nhưng điều gì xảy ra nếu ngày cháu biết được, cháu bị tổn thương?).
      “How do you know that you would certainly know? Why think of something that you don’t certainly know it would happen? Listen, taste your happiness now, get yourself ready but don’t think too much!” (Sao có thể biết rằng chắc chắn biết được? Tại sao phải nghĩ ngợi về những mà hề biết có thể xảy ra? Nghe này, hãy tận hưởng hạnh phúc mình , và đừng có nghĩ ngợi quá nhiều à).
      “OK, thanks, that’s why i kept looking for you to talk, what you said really heals my soul, thank you”. (Ok, cám ơn ông, đó chính là lý do khiến chau luôn mong được chuyện với ông, những lời khuyên của ông khiến tâm hồn cháu được xoa dịu)
      “Oh, thank me, why, i’d love to talk, thank YOU for letting me talk”. (Ồ, tại sao phải cám ơn tôi chứ, tôi thích được trò chuyện mà, cám ơn cho tôi được chuyện trò).
      tuyệt bởi những lời an ủi. Tôi kể tiếp cho ông già nghe về Lavender, Trung Quốc xinh đẹp tôi từng định giới thiệu cho ông, mối tình của ấy và tình cảnh của ấy, tôi kể vể cái đám người nhộn nhạo ở tiệm, về Tài, về Thủy, đủ thứ, kể như bị dồn nén bao lâu mới có người để trút. Ông già lắng tai nghe, tòan thấy ông ấy cười, lạ thế, cứ như chuyện của tôi hài hước lắm vậy. “Hey, congratulation, you are having an interesting life, keep it, fight with it, be happy with it, it’s worth it…!” (Hey, chúc mừng , cuộc sống thú vị, hãy tận hưởng nó , nó rất đáng giá đấy). ra tôi cuộc sống thú vị đấy, người già họ nghe như xem cuốn phim thư giãn vậy, vì họ từng trải qua như thế, họ hiểu đó là lẽ thường tình của cuộc đời này. Để xem mình “xử lý”những điều thú vị này như thế nào. Tôi nghĩ thầm.
      Josh gọi điện, tôi kêu ta đứng chờ tôi phố Main, đoạn có tòa nhà cổ, tôi ra ngay. Tôi chia tay ông già, hôn chụt cái lên đôi tay trắng hồng béo mũm của ông ấy. Ông ấy tỏ vẻ sung sướng, đưa tay lên hít lấy hết để rồi vẫy chào tôi. “Thank you thank you thank you”. Tôi chỉ biết nghĩ thầm như thế, thực tôi vô cùng quý ông ấy.
      Tôi thấy Josh, dáng cao lớn đứng trước ngôi nhà cổ, và bên cạnh ta, tôi thốt lên: “Hả, Jess à?”
      Tôi cứ tưởng Jess về upstate với Ryan, Ryan thế mà. Cậu ta lên đảo, kỳ lạ, gặp tôi hay là do cùng với Josh nên tiện thể, tôi cứ nghĩ Jess rất ác cảm với tôi, có lẽ vì cậu ta một câu nào với tôi nên tôi nghĩ vậy.
      “Hi, Josh, oh, Jess too, i thought you are upstate” (Chào Josh! Chào Jess, tôi tưởng ở dưới ngoại ô cơ).
      “Just back” (Mới quay lại)
      “Ryan is still there?” (Ryan cũng ở đây sao?)
      “He’s driving back too”. ( ấy đường quay lại đây)
      “So you want a pizza hah? It’s kinda late, lets spoil our stomachs, i’ve just been around with Jess, so i took him here to meet you, he wants to meet you too”. (Thưởng thức miếng pizza chứ hả? Khá muộn rồi, làm ấm cái dạ dày của chúng ta thôi, tôi vừa loanh quanh chút với Jess và rủ cậu ấy đến gặp luôn, cậu ấy cũng muốn gặp mà) - Josh .
      Tôi thấy Jess nghe câu đó phì cười ra cái rồi rảo bước. Tôi dẫn họ tới quán pizza tôi ăn cùng Lavender. cửa, Josh ồ lên khi thấy họ dán bức ảnh báo có hình tôi và Lavender ngồi trong tiệm. Vừa vào thấy mấy bán pizza tươi cười vì nhận ra tôi. “You are not coming with your beautiful Chinese friend?” ( cùng bạn Trung Quốc xinh đẹp à?) “Oh, no, but i’m coming with beautiful American boys” (, nhưng tôi chung với những chàng người Mỹ bảnh trai đây). Họ cười ha hả.
      Tôi vẫn “bày mưu tính kế” trong đầu để làm thế nào chuyện được với hai chàng này, thực ra tôi chưa chuyện nhiều với Josh bao giờ, còn Jess có vẻ khó chuyện. Tôi cũng chưa thực quen. Tôi dự định hỏi họ nhiều về Lavender, và tất nhiên, có Jess ở đây, phải hỏi cả về Ryan.
      “Why you want to meet me? Lavender wants you to do that?” (Tại sao lại muốn gặp tôi? Có phải Lavender muốn vậy ?)
      “No, i meet you because i want to meet you, you already knew what happened to her right? Are you thinking something terrible about me?” (, tôi gặp bởi vì tôi muốn vậy thôi. cũng mới biết chuyện xảy ra với Lave rồi đúng ? có nghĩ điều gì kinh khủng về tôi ?).
      “Oh, no, of course no, If i were then i wouldn’t meet you” (Ồ, , tất nhiên là , nếu thế tôi gặp ).
      “Why?” (Vì sao vậy)
      “Something inside tells me so” (Có điều gì đó trong tôi mách bảo như vậy).
      “Thanks”.
      “Oh, please”.
      Và Josh kể cho tôi nghe. Lavender là châu Á xinh đẹp nhất trần đời mà ta từng gặp, Lave rất thông minh và tài năng, ngọt ngào nhưng có lúc mạnh mẽ và ngòai tầm kiểm soát. Có lúc, họ club chơi, ấy điên tới mức cởi phăng hết cả áo khiến Josh phen cũng phát điên theo. “Do you recognize the craziness in her?” ( có nhận thấy hoang dại trong ấy ? “i do, wildness, too” (Có chứ, và tôi cũng vậy). “I love that, but i hate that” (tôi vừa thích vừa ghét điều đó). “We’re just like fire bursting into explosion, when we come together, we are burnt” (Chúng tôi giống như là những ngọn lửa muốn bùng nổ khi chúng tôi chung với nhau vậy, chúng tôi cháy). “I can tell that, hihihi, you’re both hot, surely you guys are burnt” (Chắc rồi, cả hai người đều rất nóng bỏng). Tôi thấy Jess cũng mỉm cười, Jess chỉ lắng nghe, ta chẳng , làm tôi ngại biết hỏi Jess về Ryan như thế nào đây. Có lúc tôi nhìn sang Jess định , thấy ta nhìn tôi, kiểu nhìn khó hiểu, làm tôi sợ, lại im.
      “Lave said she’s never met such a wonderful person like you, you are a real friend, she made me curious that i wanted many times to meet you”. (Lave rằng ấy chưa bao giờ gặp người tuyệt vời như , người bạn thực , ấy làm tôi rất muốn tìm hiểu về ).
      “I still don’t know why she likes me that much, i didn’t do anything for her, i didn’t help her, we didn’t even hang around with each other much” (Tôi cũng biết tại sao ấy lại thích tôi vậy nhưng tôi cũng chưa làm được gì cho ấy cả, tôi giúp gì được ấy).
      “She said you are wild, crazy, but smart, and beautiful, this i agree too. She doesn’t have many friends you know? It’s strange that she keeps talking about you all the time, and…” ( ấy hoang dại nhưng thông minh và xinh đẹp, điều đó tôi cũng hòan tòan công nhận. ấy có nhiều bạn biết ? Vì thế khá kỳ lạ khi mà ấy luôn miệng về ...)
      “And i think she’s in love with you…” (Tôi nghĩ là ấy )
      Tôi lạnh sống lưng. Jess buông ra câu kỳ lạ thế.
      “What do you mean by IN LOVE?” ( – ý là gì?)
      “Well, it could be a friendship’s love, it could be a lover’s love. In this case, it is both, you are special, that’s why”. (Ồ, có thể là tình của những người bạn, cũng có thể là tình của những đôi lưa, trong trường hợp này tôi nghĩ là cả hai, đặc biệt).
      “Thanks, I’d take this love”. (Cám ơn, tôi giữ tình cảm đó).
      Jess lại nhìn tôi chằm chằm, có lẽ tôi làm ta ngạc nhiên.
      “I want to visit Lave before she enters the drug rehabiliton, I’m not sure if her mother let me to. I don’t know her for long but I don’t have lot of friends here in this place, I’d take a chance to keep any good ones. She loves me, and I love her, would you mind Josh?” (Tôi muốn tới thăm Lave trước khi ấy được đưa vào trung tâm cai nghiện, tôi chắc là mẹ ấy có cho tôi hay . Tôi quen Lave chưa lâu nhưng tôi có nhiều bạn ở đây, tôi bỏ qua cơ hội giữ lấy mối quan hệ này. ấy tôi và tôi cũng ấy, có phiền gì Josh?)
      “What? I’m glad! She’s my love” (Gì cơ? Tôi rất mừng, ấy là tình của tôi).
      “And she’s your life” (Và ấy là cuộc sống của ). Tôi nhớ lại lời ông già, “love is life”.
      Trong phút giây ấy tôi hiểu thứ tình của bọn họ, nó mạnh mẽ hơn bình thường vì họ là những con người có máu điên, nhưng hơn cả, đó là đã điên còn bị cấm đoán, họ hơn bình thường, họ ghét hơn bình thường, họ sẽ quý mến tôi hơn bình thường. Có lẽ họ hiểu cái sự của tôi là thật lòng, vì sắc đẹp, vì tiền bạc như những kẻ khác xung quanh. Đôi khi có những thứ tình cảm nhiều lời, nhưng nó đồng cảm và sâu sắc một cách kỳ lạ.
      “Why did she get addicted to drug? That’s terrible, why you let her to do so?” (Tại sao ấy lại bị nghiện? tệ, tại sao lại để ấy như thế?).
      “Her mother made her do so, she’s crazy enough to have such a mother” (Mẹ ấy khiến ấy trở nên như thế).
      “How did she do that? You knew?” ( ấy làm những gì? có biết ?)
      “I didn’t, may be she did it after her long self-starvation, it was too late, I could have been there but I was blocked away from her, that’s also one of the reason. She likes to “destroy herself”. (Tôi cũng biết, có thể ấy dính vào ma túy sau đợt ấy nhịn ăn rất lâu, tôi bị buộc được lại gần ấy. ấy trở nên thích hành hạ bản thân).
      “That’s silly” ( ngốc nghếch).
      Lavender cuối cùng cũng chỉ là một gái dại dột ngốc nghếch, cứ cho là những lời nói của Josh chưa hẳn là thật , nhưng rõ ràng ta nhận thức được vấn đề, tôi nhận ra được tình của Josh dành cho Lavender, tự nhiên thấy buồn, rồi họ sẽ đến đâu đây nhỉ? Và tôi nữa, tôi cũng sẽ đến đâu đây nhỉ?
      Tôi nhìn Jess, ta vẫn nói gì cả, lúc nào cũng vai trò của người dự thính, Jess nghĩ nhiều hay Jess bao giờ nghĩ gì? Jess toát lên một vẻ lạnh lùng rất tương đồng với Ryan khi cười, tôi thoáng giật mình khi nhận ra điều đó ở Jess. Tôi như nhìn thấy Ryan, và tự nhiên thấy nhói lên, nước mắt như trào ra đến nơi. Có lẽ mắt tôi ngân ngấn, Jess đã nhìn thấy, ta lấy một miếng giấy bàn đưa cho tôi. Mất 2 giây tôi mới đón nhận, nhưng tôi hề khóc. Tôi đã mạnh dạn hỏi:
      “Can I ask you something Jess?” (Tôi có thể hỏi vài điều Jess?)
      Jess mỉm cười. Cậu ấy gật đầu.
      “You know one thing, I know nothing about your brother nor you” ( biết đấy, tôi biết gì cả về trai của lẫn ).
      “What do you want to know?” ( muốn biết điều gì?)
      “I met YOUR FRIEND, Garbriel, she cried, she said there is something wrong is going on, now I recall our relationship, I realized I hardly define it as a REAL LOVE, for one thing, I know nothing about him, where he works, what he did, where he lives, we don’t even have lot of time being together” (Tôi gặp bạn , Garbriel, ấy khóc lóc ầm ĩ, và ấy rằng có điều gì đó bất ổn diễn ra. Thực bây giờ tôi cũng thấy rằng mối quan hệ của tôi khó có thể gọi là tình đích thực bởi vì tôi biết gì về Ryan cả, ấy làm việc ở đâu, sống ở đâu, là người như thế nào? thậm chí chúng tôi còn có nhiều thời gian bên nhau).
      “So what do you love him for, is it because he’s handsome?” ( ấy có phải vì ấy đẹp trai?)
      Một câu hỏi thật bất ngờ, đúng thế, tôi ấy vì cái gì khi tôi chẳng biết gì về Ryan cả?
      “Because he’s sweet, and he loves me” (Bởi vì ấy ngọt ngào và vì ấy tôi)
      Josh chêm vào. “He’s a juicy kisser too, haha”
      “You think he loves you?” ( nghĩ ấy ?)
      Tôi lại như bị bắt bài, lại một câu hỏi khiến tôi cảm thấy mình chắc chắn. Tôi đã từng rất tin rằng tôi được , vì ánh mắt của Ryan, vì những gì ấy nói, vì sự quan tâm của ấy. Nhưng biết đâu...tôi phải là kẻ có kinh nghiệm trong tình , tôi nghĩ mình cũng có thể bị sự ngây thơ đánh lừa, mà một người như Ryan, tôi chợt nghĩ, ấy thể tôi đơn giản như thế được...
      “I think he loves me” (Tôi nghĩ ấy tôi)
      “You had boy friend before?” ( Trước đây có bạn trai chưa?)
      “No, I never did, that’s my first one” (Chưa, ấy là mối tình đầu của tôi)
      “Oh, really?, unbelievable”. Josh lại chêm vào.
      “I don’t understand much about my brother, but I see he’s really changed since he met you, I know Josh and Lavender, I also can tell they see you the same way my brother sees you. Ryan is someone special, you know what, he’s trying hard to be with you, then you’ll see someday.” (Tôi hiểu lắm về trai tôi, nhưng tôi thấy ấy thay đổi rất nhiều từ khi ấy gặp . Ryan là người đặc biệt, biết , ấy cố gắng rất nhiều để ở bên , ngày nào đó thấy).
      Lời nói giống của Garbriel quá. Nhưng mà rồi, tôi vẫn chẳng khám phá được điều gì thêm về Ryan qua Jess, cậu ấy cũng chỉ nói đến thế thôi.
      Tôi thở dài, chả buồn ăn nốt cái bánh pizza, bụng cứ đầy ứ. Tôi rải mấy tờ giấy ăn ra bàn rồi đặt cái đầu của mình xuống nghiêng nghiêng, chả cần quan tâm đến Jess hay Josh nữa.
      “You must be tired right?” ( thấy mệt à?) Josh hỏi.
      “Uhm huh”. Tôi gật gật.
      “OK, so see you when we can meet Lavender” (Ok, gặp lại khi chúng ta có thể tới thăm Lavender).
      “OK”. Tôi vẫn nằm nghiêng đầu mình bàn, và tự nhiên nước mắt trào ra. Tôi thấy điều gì đó cứ tiếc nuối và buồn buồn!
      Lang thang về nhà, tôi gọi điện cho Billy, may mắn ấy nhấc máy. Billy nói Lavender muốn nói chuyện với tôi vô cùng, tôi bảo tôi cũng thế. “Thế được rồi, chờ tí nha, sẽ giúp hai đứa nói chuyện được với nhau”.
      Chờ mãi, chờ mãi, tôi đành phải về nhà. Cuối cùng điện thoại cũng réo, số của Billy.
      “Hey there beautiful girl” (Chào xinh đẹp). Giọng Lavender, dịu dàng và nhẹ nhàng, nghe thật đáng .
      “Where are you now Lave?Are you OK?” ( ở đâu vậy Lave? ổn chứ?)
      “Just in my aunt’s house, it’s lovely here, Billy is with me now, he gave me his phone, I have no phone” (Ở nhà người thôi, nơi dễ chịu, Billy ở đây, ấy đưa điện thoại cho em chứ em có điện thoại).
      “I met your boyfriend today Lave” (Tôi vừa gặp bạn trai của hôm nay Lave à)
      “Oh, he already met you? I told him long before to meet and talk with you, he’s nice boy right?” (Ồ, ấy gặp chị rồi à? ấy dễ thương đó chứ?)
      “Very much, and I met Jess too, Ryan’s brother, they were together to meet me” (Rất tuyệt, và tôi cũng gặp cả Jess – em trai Ryan nữa, họ cùng với nhau)
      Tôi thấy Lave thoáng yên lặng trong điện thoại.
      “Yeah, he’s nice too, right, do you want to know a secret?” (Yeah, ấy cũng rất dễ thương, chị có muốn biết bí mật ?)
      “What secret?” (Bí mật gì vậy?)
      “I had sex with him, haha”
      “What, with Jess?”
      “Yeah, we did!”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 42 -
      “OK...”
      “May be we could have been a nice couple until Josh came...” (Chúng em có thể thành cặp đẹp đôi, cho tới khi Josh xuất ).
      “So you mean that’s your ex boyfriend?” (Ý là, Jess là bạn trai cũ của ?)
      “No, not at all, but I used to like him, a lot, he was cool. We went on some shows together. He had a girlfriend at the time, but one time we were at a party, there was a bucket of condoms, he took one, i saw that and asked him if he wanted to have sex, and we did, that’s crazy? but it was really cool” ( hẳn thế, nhưng em cũng thích ấy, ấy rất tuyệt. Chúng em cùng tham gia số show biểu diễn cùng nhau. Lúc đó ấy cũng có bạn ...)
      “No, that sounds romantic, were you drunk?” (Nghe lãng mạn, lúc đó say rượu à?)
      “Not at all” ( hẳn)
      “i didn’t think Jess is that easy type of person, hehe…” (Tôi nghĩ Jess là loại người dễ dãi...)
      “No, he’s not, i think he liked me, that’s why” (, nhưng em nghĩ ấy thích em)
      “Even he had a girlfriend?” (Thậm chí cả khi ta có bạn )
      “I don’t know, but by then, we did it sometimes too, Jess was really sweet, but i saw the relationship was blind, it was true proved by until i was totally collapsed by Josh. That is really true love. Jess quit the club soon after his brother did. Ryan was famous with full of rumors, haha” (Em cũng biết, Jess thực ngọt ngào nhưng em cảm thấy mối quan hệ này có lối thoát, điều đó càng được chứng tỏ khi em bị Josh hấp dẫn. Đó là tình thực . Jess cũng rời khỏi câu lạc bộ sau khi trai ấy . Ryan cũng nổi tiếng với đống tin đồn, haha)
      “What were the rumors about?” (Tin đồn về cái gì vậy?)
      “Just like Ryan had been chased by rich girls and rich men, he was pretty cold you know, Jess was better, the girls were crazy about them, but I’d prefer Jess, he would talk to me when we met. I was kinda popular in the club also, but Ryan didn’t even care.” (Kiểu như Ryan bị các và cả những người đàn ông giàu có săn đuổi, ấy lạnh lùng, Jess đỡ hơn chút, các phát điên lên vì họ nhưng em thích Jess hơn, ấy thường bắt chuyện với em mỗi khi chúng em gặp nhau. Em cũng được nhiều người biết đến ở câu lạc bộ nhưng thậm chí Ryan còn buồn để ý tới).
      “So you’re surprised when discovered he’s my boyfriend?” (Vì thế mà rất ngạc nhiên khi phát ra ấy là bạn trai tôi?)
      “Totally, I mean, shocked, but I hadn’t seen him for long, since he quit the club, he was too famous, he must be tired, haha”. (Gần như là sốc đó chị, lâu em gặp ấy kể từ khi ấy rời khỏi câu lạc bộ. ấy quá nổi tiếng nên tất nhiên mệt mỏi)
      “Any other rumors?” (Còn tin đồn gì nữa vậy?)
      “Lot of, but it is normal, I had a lot too, all the people there are mad, you know it is crazy world in there…” (Rất nhiều, nhưng đó là chuyện bình thường thôi mà, em cũng bị nhiều tin đồn).
      “You’re tired too right? i’m really sad, to hear about you Lave, you are beautiful, don’t destroy yourself for your mother, for even Josh, for anyone, live for the people who love you, like me” (Và cũng rất mệt mỏi phải ? Tôi rất buồn khi nghe chuyện của Lave à, xinh đẹp, đừng hủy hoại bản thân mình vì mẹ , hay vì Josh hay bất kỳ ai, hay sống vì những người mến , như tôi chẳng hạn).
      “I made you sad right? Billy told me the same thing, i wish i could live in a world that there are only Josh, Billy and you, it would be a perfect world.” (Em làm chị buồn sao? Billy cũng với em như vậy, em ước rằng em được sống trong thế giới chỉ có Josh, Billy và chị, nó thế giới hòan hảo).
      “No, it is not, because then i would be so bored missing my loved ones, too, haha” ( đâu, bởi vì tôi rất buồn nếu thiếu người mình , haha)
      “I don’t care, haha, it is my perfect world” (Em quan tâm, đó là thế giới hòan hảo của em)
      “So please…” (Làm ơn mà)
      “OK, i’m trying, for the people i love….” (Ok, em cố gắng, cho những người em )
      “Thank you”
      Billy nhấc máy, rằng Lave xuống trung tâm vào cuối tuần, tôi xin phép gặp ấy vào thứ sáu, tôi có thể nghỉ được ở spa. Billy cũng định như thế. hỏi mọi thứ ở tiệm nail mới đều OK chứ? “Phức tạp hơn em nghĩ nhiều”. “Nếu mệt quá chuyển qua tiệm của bạn nha”. “Vâng, cảm ơn , em mong sớm gặp Lave và chúng ta có thể thỉnh thoảng gặp nhau”. “Tất nhiên rồi”.
      Thế là cũng 12h đêm. ngày với quá nhiều câu chuyện với đủ loại con người. Ai cũng để lại cho tôi suy nghĩ. Trong số họ, có những người khó hiểu, có những người đáng thương, tôi cho ông già quý của tôi sang bên, bị lẫn vào bọn họ, ông ấy khó hiểu, ông ấy đáng thương, ông ấy giúp tôi đứng cân bằng giữa những con người khó hiểu và đáng thương kia.
      Tôi nhớ về Helen, nhớ về tuyệt vọng níu kéo và tức giận của ấy.
      Tôi nhớ về Josh, nhớ về thân thiện và bất lực của cậu ấy.
      Tôi nhớ về Jess, nhớ về những câu hỏi và ánh nhìn khó hiểu của cậu ấy, cậu ta thân thiện với người khác mà lạnh lùng với tôi.
      Tôi nhớ về Lavender, và hoang dại và tình của ấy dành cho tôi.
      Tôi nhớ về Ryan, ấy lạnh lùng với người khác mà ấm áp với tôi, thậm chí tôi còn biết nổi điều đó...vẫn biết đơn giản.
      Nhớ nhiều, và tiếp tục chìm vào những cơn mơ mộng mị…
      Tôi vào cái tiệm nail đó chưa được mấy buổi, nhưng có những vị khách tín nhiệm wax lông mày đầu tiên, và nhiều lên hằng ngày vì họ giới thiệu cho nhau. Có vừa mới wax lông mày tuần trước, lông chưa kịp mọc lại quay lại với tôi đòi wax tiếp để tối nay “party”. Tôi đông khách ra trò, có cạnh tranh rệt với hai bà Lucy và Lily vốn được coi là wax lông mày nổi tiếng ở khu vực này. Tôi còn có thêm lợi thế là tiếng khá, chuyện và “tư vấn” trang điểm cho họ, thậm chí còn trang điểm miễn phí cho số người, khách rất thích. Còn mấy bà kia, có muốn xấu tôi cũng chẳng ra nổi lời vì tiếng quá kém.
      Và thế là tôi lại càng bị ghét, mà ghét chả làm gì được tôi, chả cả dám đuổi tôi nữa. Tôi thích!
      Tôi cố gắng ít chuyện và lại gần với Ronie càng nhiều càng tốt, chẳng phải vì tôi ngại gì mấy người kia, mà vì tôi ghét, chẳng muốn dây dưa. Nhưng cứ càng thế Ronie càng sấn sổ tới, bất chấp cả bất lực níu kéo lườm nguýt của bà “mẹ vợ tương lai” và “đồng bọn”. Thi thoảng họ lại tụm năm tụm ba này nọ, chẳng biết gì. Tôi để ý có Tài và chị Thủy cùng hội, họ luôn tách riêng ra, có vẻ chị Thủy cũng thuộc dạng “bị đì” giống như tôi, nên chị ấy cũng ghét, chỉ là chống đối chủ ra mặt sợ bị đuổ i mà thôi.
      “Chị” Tài lại sang, cứ nhảy tưng tưng giữa tiệm. Mà có lẽ mới được nghe mấy cái tin người ta đơm đặt về tôi “này nọ về chính trị” nên càng được thể quậy phá ăn mát mẻ. Ngồi giữa tiệm mà chị cứ oang oang: “Chài ơi, đuổi sớm thôi!”. “Sao có cái loại tóc rễ tre nhìn ghê thế nhỉ?”. Tức đấy, vì tóc tôi thẳng mượt như sunsilk là thế mà cứ ngồi chê. Tôi thấy Tài “” còn phải lên tiếng: “Chài ơi, mày xem lại tóc mày , đẹp hơn ai mà cứ chê vậy”. Thế tôi mới để ý, tóc của chị trông như cái chổi xể tuy cố vuốt keo cho nó bớt xù nhưng đảm bảo phải vài con quạ làm ổ bên trong. Thế rồi, Tài ngồi ca vọng cổ, toàn cố ý có những câu chọc ngoáy tôi, tôi hiểu vì sao “chị” ghen ghét tôi kinh khủng như vậy, biết có phải vì chị muốn nịnh chủ hay vì chị Ronie nữa.
      Lúc tôi có khách, ngồi lắng nghe những lời trêu chọc của “chị” Tài, tự nhiên nảy ra ý định làm gì đó cho bõ ghét. Tôi để ý Tài hay lại lại và hay ngồi cái ghế ở gần bàn cuối cùng, quay mông ra đằng trước phía tôi hay wax lông mày. Tôi thủ sẵn chai thuốc đánh móng tay đỏ lòm và tờ giấy, tôi còn xé cho nó giống như cái đuôi. Y như rằng sau khi làm xong khách tiệm bên kia chị lại quay lại tiếp tục ca vọng cổ. Nhìn chị từ xa là tôi đổ cả lọ thuốc ra tờ giấy. Chị lại gần, quay người lại chuẩn bị ngồi, tôi để tờ giấy lên cái ghế nhanh mà chị biết. Chị ngồi bẹt phát lên, chị lại ca. Tôi sung sướng đến bần bật cả người. Chị Thủy nhìn thấy mà phải lao vào cái phòng kho để ôm miệng cười. Và hệ quả là thế này. Lúc chị Tài đứng lên, cái tờ giấy dính cái quần Levis siêu đẹp của chị, chị thế hay ngoáy mông, tờ giấy lủng lẳng như cái đuôi, được nửa tiệm cái đuôi rơi xuống để lộ cả bộ mông đỏ choét, trông rất…Cả tiệm phải ngoái lại nhìn, khách lăn ra kêu lên: “Oh, Shit” tán loạn. Có 2 đứa trẻ con chờ mẹ sơn móng lao tới cứ chúi mặt vào…ngó. Chị Tài ngơ ngác, chả hiểu mọi người cười cái gì. Gần ra khỏi tiệm, bà khách tốt bụng chỉ “Look at your ass”, chị nhìn thấy ré lên, chạy như điên về phía bên kia tiệm để tìm cách “xử lý”. Mọi người trong tiệm quay lại nhìn tôi, như kiểu đích thị tôi là thủ phạm. Tôi chả sợ, tôi rằng là do tôi sơ ý để đổ lọ sơn ra tờ giấy và ta ngồi lên, ai bảo để ý. Tôi cứ điềm nhiên đứng wax lông mày tiếp. khách của tôi hỏi, kiểu thầm: “You did it hah? You bad girl, haha” ( làm phải ? quậy đó, haha). Tôi nháy mắt. Ronie lớn tiếng: “Thôi rồi, phen này đẹp cái quần rồi, haha”. Tiếng Lucy: “Ronie có xui thể hử”.
      Trước khi chị Tài về, chị sang bên tiệm tôi mắng oang oang: “Hỏng cha cái quần của tui rồi, mua gần trăm đồng đó, có ngày tôi giết nghe chưa, nghe chưa?”
      Tài “” lại chen vào: “Trời, có trăm đồng cái quần mà đòi giết người ta”.
      “Nè, im nha, bênh ghẹ hả? Ronie, Ronie, Ronie, Ronie đâu, ra đây ra đây”.
      Ronie cũng chuẩn bị về, hỏi vọng ra: “Cái gì”.
      “Tui giết con ghẹ của đấy”.
      Tôi lại phì cười, đến khổ. Muốn giết tôi, chửi tôi cứ thẳng vào mặt tôi, cứ đá chỗ này chỗ kia, đến chết cười.
      Rồi Tài ngoáy mông ra về, trời cũng hơi lạnh, ta mặc có cái áo dài tay. Còn cái áo khoác, …quấn quanh mông, người co ro, chả biết tả sao cho hết buồn cười. Tôi thấy sảng khoái đời, xấu tính tí, nhưng thích !
      Tôi lại về với chị Thủy, chị ấy bảo hình như nghe trộm được tiệm nail này sắp đóng cửa vì chủ sắp đòi lại mặt bằng, Lucy cuống quýt nịnh nọt chạy chọt, mà tiếng cũng hơi kém nên khó làm việc. Chị ấy luôn miệng nhắc tôi cẩn thận với những người ở đây. Kể tôi “chơi” Tài vậy cũng vui và bõ ghét vì cái thói đanh đá và khinh người của ta, nhưng họ cũng là người ghê gớm, họ làm gì mình biết được đâu. “Mà chị em nghe nha, Tài mê Ronie lắm đó, bữa trước ghen với cả Helen nhưng sau đó thôi vì Helen là con chủ, nhưng với em là nó có tha đâu nghen, nó ghen em đó”. “À, thảo nào”. Nhưng tôi cũng chả sợ, tôi đâu có thể làm ở đây lâu dài, tôi cũng sắp về Việt Nam rồi, mà có khi chuyển tiệm nơi khác ngay tuần sau ý chứ.
      Sau bao lo lắng hoài nghi thắc mắc cuối cùng tối nay Ryan của tôi cũng hứa đến thăm tôi, còn đưa tôi đâu đó.
      Có nên hỏi và kể chuyện của Garbriel nhỉ? Có nên hỏi hết thắc mắc với nhỉ? Hay là cứ…để thế , như lời ông già của tôi khuyên?

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 43 -
      đến đảo bằng chiếc xe chở tôi lần đầu tiên dạo nọ. Nhìn thấy chiếc xe tôi lại nhớ ra cái lần đầu tiên tôi bước chân lên cái xe đó, trời bão bùng mưa tuyết và vô cùng lạnh lẽo. Nhưng hôm nay ấm áp hơn nhiều rồi. Trời chạng vạng, tôi chợt sốt ruột vì bức tranh vẫn dở dang của mình.
      Ryan người bạn muốn giới thiệu cho tôi. Đó là họa sĩ, nhưng nghề nghiệp chính của người đó là trang trí nội thất. Hôm nay người bạn ấy có mời Ryan và tôi ăn tối. Tôi rất vui vẻ theo , và có hỏi tại sao Ryan chẳng bao giờ nhắc tới người bạn này nhỉ? Ryan cũng lâu rồi họ gặp nhau. họa sĩ này có cái tên rất lạ là Juicy, tôi là tên hay là nghệ danh nữa. Vì tôi nghĩ là họa sĩ rất hay có nghệ danh.
      đường , Ryan hỏi tôi gặp Garbriel như thế nào, chúng tôi những gì. Tôi thấy Ryan mệt mỏi, tôi nhìn đáng thương, tôi nghĩ tới việc Ryan phải cố gồng mình “trying hard” để duy trì mối quan hệ này với tôi như mọi người và bỗng nhiên có lo sợ nếu tôi làm gì đó, gì đó tôi xé toạc nào đấy, và có thể tôi mất . Nếu tốt đẹp thế này, tại sao thể để cho nó tốt đẹp ? Thế là tôi quyết dừng lại những thắc mắc của mình. Tôi với Ryan: “i don’t know your relationship with Garbriel, i don’t know if she is really trying to tell me something, but even something is really going on, i don’t need to know, you’re making me happy, that’s it!” (Em biết mối quan hệ của với Gar thế nào, em cũng biết ấy cố với em điều gì, thậm chí cả chuyện gì xảy ra em cũng biết, em nghĩ em cần biết, chỉ cần biết làm em cảm thấy hạnh phúc, thế là đủ). Ryan cười, rất nhàng, đưa tay nắm lấy tay tôi ấm áp, “come here, come here”, tôi lại gần , bảo nhắm mắt lại , hôn lên mắt tôi rồi lại vuốt tóc hít hít bên tai. “Oh, my painful eyes”, thầm. Tôi mỉm cười rồi nằm nghiêng người, chúi đầu vào lòng rồi nhắm mắt. vẫn lái xe, còn tôi nằm nghĩ. “Take some rest, i’ll call you when we get there” (Em nghỉ lát, gọi em khi chúng ta tới nơi). “OK”. Tôi cũng mệt mỏi, tôi tự cho mình khoảng bình yên bên thay vì ngồi líu lo. Càng nghĩ, tôi càng thấy tâm đắc với những gì mình vừa , Ryan quá tốt với tôi, thực người “đàn ông trong mơ” chỉ với tôi mà với rất nhiều người phụ nữ ngoài kia, tôi nghĩ rằng tất cả bọn họ đều ghen tị. cho tôi những giây phút lãng mạn, ấm áp, quan tâm, sẻ chia, những nụ hôn rất ngọt ngào, và nữa… điều tôi chợt nghĩ tới, có những hành động quá xa, đòi hỏi hay lạm dụng thân thể với tôi. Có thể điều này là hơi kỳ lạ giữa cái thế giới đại này, nơi mà chỉ câu “đề nghị” cũng có thể lên giường được với nhau, và với người đàn ông đẹp như vậy, kể cả ấy có ý đối tượng của ta cũng…khó chịu nổi. Nhưng với châu Á và còn non nớt kinh nghiệm như tôi tôi coi đó là điều gì đó “tử tế”, chẳng biết có là dở hơi nữa. Nhưng quả , tôi thấy chưa bao giờ lấn quá xa và đòi hỏi tôi chuyện đó, nếu có đòi, tôi cũng chưa biết mình có thích làm “ ngoan” hay nữa. Thế là tốt hay tốt, có phải “tử tế” với tôi hay tôi chưa đủ sức quyến rũ với nhỉ?
      Nghĩ tới đây tôi bật cười, “why are you laughing?” (Em cười gì thế?). “Oh, nothing, just thinking of what i did to someone today at the nail salon” (Ồ, có gì, chỉ là em nghĩ đến chuyện làm với người ở tiệm nail hôm nay), “really? What did you do?” ( ư, em làm gì vậy?) “Oh, that’s a gay one, he drove me mad so i just did some dirty thing” (Ồ, đó là người đồng tính, ta làm em phát điên, vì thế em chơi xấu tí), “Oh, my god, what did you do?” (Ôi trời, em làm gì thế?). “I just poured some red liquid to the paper and put it under his ass, and he sat on it, that’s all” (Em chỉ đổ ít sơn móng tay màu đỏ ra giất rồi đặt xuống phía dưới cho ta ngồi lên, thế thôi mà). Ryan cười phá lên, “Oh no, that’s terrible, you’re bad girl” (Ồ, kinh khủng, em nghịch quá cưng à). “Yes i am, but he’s a bad man, i mean, a woman, haha” (Vâng, nhưng ấy là người đàn ông tồi tệ, à , ý em là người phụ nữ). “You hate gay people?” (Em thích những người đồng tính à?). “No i don’t, i love them, some of my customers are gay and they love me, really talented people but this one is out of control” (, em rất thích họ, vài khách hàng của em là người đóng tính và họ cũng rất thích em, họ là những người rất tài năng nhưng cái chàng kia tệ). “Yeah, i bet they do love you, you are beautiful” (Yeah, cá là họ thích em, em thậy xinh đẹp). “Hihi”. Đúng vậy, có rằng những người đồng tính, bất kể là nam hay nữ khi tới làm khách hàng của tôi, họ đều rất mến tôi đặc biệt, và đều khen tôi xinh xắn và thân thiện, tôi cũng rất quý mến họ, và quả thực họ đều là những người rất giỏi, tài năng và thông minh. Chỉ là cái “chị” Tài kia quá lắm, có điều chị ấy cũng là thợ giỏi nên được chủ rất cưng chiều. Thôi thông cảm, đời có người này người kia, dù sao chị ta cũng ghen, mà, thôi, chấp.
      Điện thoại tôi reo inh ỏi, lại phải nhấc xem. Ôi Ronie, tôi nhìn thấy khó chịu vô cùng, thèm nghe, tắt luôn. Ryan hỏi tại sao tôi nhấc điện thoại, tôi bảo tôi thích nghe. “Still the man who bothered you before? Let me take it” (Vẫn là chàng làm phiền em lần trước à? Để nghe máy cho). “No no, it is OK” (, có gì mà). “Why?, or is it Billy?” (Sao vậy? Hay là Billy?) “No, it is somebody on the island you don’t know” (, là người ở đảo nhưng biết đâu). Tôi thấy rất Ryan khó chịu, tôi chẳng biết gì hơn nữa, tắt luôn cái điện thoại và nằm nhắm mắt tiếp.
      Căn hộ của Juicy nằm tầng 5 của khu phố gần Central Park, phố 6 mấy gì đó. Cửa sơn màu trắng nâu, rất phong cách, nhìn biết là căn phòng của người hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật. Juicy mở cửa, người đàn ông cũng còn trẻ, chắc khoảng cùng lắm là 40, hơi hói đầu, da trắng bóc và mắt rất xanh. Căn hộ rất lịch và sang trọng, bài trí gam màu nâu ấm áp, cũng có cái piano , cái ti vi màn hình phẳng rất to, có mấy bình hoa đủ màu sắc, bộ sa lông màu nâu giống tường nhà, và tranh treo tường, chắc chắn là của chủ nhà, tranh vẽ chủ yếu là chân dung nude, đàn ông và đàn bà, nhìn trần trụi tới rùng mình nhưng phải công nhận là đẹp. Tôi cứ đứng há hốc mồm nhìn khiến cả Ryan và Juicy phì cười.
      “How are they?” ( thấy chúng thế nào?)
      “They are yours right?” (Ông vẽ chúng phải ?)
      “Yeah, you like them?” (Uhm, có thích chúng ?)
      “No, i don’t” ().
      Thoáng lặng yên.
      “...Because i love them”. (Bởi vì tôi chúng)
      “Oh, i see, i’ve heard about you, Ryan told me by email so i decided to meet you today, he said you are very special, now i see” (Ồ, tôi rất nhiều về , Ryan kể cho tôi nghe qua email vì thế tôi nhất định đòi gặp ngày hôm nay, ất rất đặc biết và bây giờ tôi thấy).
      “I love art too, i love painting” (Tôi nghệ thuật, tôi rất thích hội họa)
      “Oh, i see, i will show you my gallery after dinner”. (Tôi giới thiệu với phòng trưng bày của tôi sau bữa tối)
      Bữa tối của chúng tôi có vài món ăn khá lạ, tất nhiên có bơ và bánh mì, có pizza, có thịt hun khói, gà tây và gì nữa tôi chả nhớ. Tôi rất đói và nhìn thấy rất ngon, tôi phụ ông ấy dọn ra bàn và hát lẩm nhẩm mình. Tôi thấy Juicy đứng ngẩn ra nhìn tôi lúc tôi xếp bàn, tự nhủ tự hào thầm trong bụng và hơi ra vẻ điệu chút. (Tự hỏi biết ông ấy có định xin tôi làm người mẫu nhỉ, thế …hơi sợ đấy, hihi!)
      Chúng tôi ngồi ăn, tôi đói ơi là đói, nhưng vẫn phải từ tốn, tôi dễ ăn nên món gì tôi cũng nếm thử, tôi khen Juicy khéo tay. Ông ấy đâu có, là vác từ siêu thị về cả.
      “So, how did you meet? i admit to you Ryan, she has nice features, i love her full lips and big eyes, and that straight hair, how cute, you’re Vietnamese right?” (Hai người quen nhau như thế nào vậy? Tôi phải thừa nhận với , Ryan à, ấy có những nét rất đẹp, tôi thích đôi môi đầy đặn và đôi mắt to của , cả mái tóc thẳng nữa, rất tuyệt, là người Việt Nam phải ?)
      “Oh, thank you, but i’m not considered to be beautiful in Vietnam” (Cám ơn ông, nhưng ở Việt Nam toi được coi là xinh đẹp đâu)
      “Oh why not? But it is normal, i see you as a Westerner’s eye, and as an artist’s eye, not a Vietnamese eye, and you’re pretty smart i think” (Ồ, tại sao ? Nhưng nó cũng bình thường thôi, tôi thấy có cặp mắt kiểu người miền Tây, với con mắt của họa sỹ, phải là đôi mắt kiểu Việt Nam và tôi cho là cũng rất thông minh).
      “Oh thank you thank you, you’re gonna blow my nose up for these praisings” (Ô, cám ơn ông, ông sắp làm tôi nổ tung mũi vì những lời tán dương đó)
      “Haha, hey Ryan, she’s funny too, what on earth you could get such a girl?” (Haha, Ryan này, ấy cũng rất vui tính, tìm đâu được tuyệt như vậy?)
      “Oh, she’s got painful eyes. On the day we met, she melt my heart with electrical rays shooting from her painful eyes, don’t you see that Juicy?” (Ồ, ấy có đôi mắt có ma lực, ngày chúng tôi tình cờ gặp nhau ấy làm tan chảy trái tim tôi bằng những tia điện từ chính đôi mắt của ấy, có thể hình dung ra hả Juicy?)
      “Yeah, i do, can you look at me the same way you did to Ryan?” (Yeah, có mà, có thể nhìn tôi giống như nhìn Ryan lúc đo ?)
      “No, she can’t Juicy” ( được đâu, Juicy)
      Haha, và chúng tôi cùng cười. Tôi thích nghe những câu chuyện của Juicy về những bức tranh, về các kiểu trang trí phối màu, và ông ấy rất có khiếu hài hước, tôi và Juicy trêu nhau cả buổi tối. Tôi cũng làm cho Juicy ngạc nhiên bởi số suy nghĩ táo bạo, khi ông ấy nhiều chuyện cũng có vẻ hơi “bậy”, nhưng tôi đều gật gù và “đỡ” được. Tôi cũng vài sở thích đặc biệt của mình cũng như đồng cảm và hiểu được số thứ ông ấy muốn chia sẻ. Tôi cảm thấy Ryan rất tự hào về tôi, còn Juicy gật gù suốt.
      Ăn xong, tôi bảo rửa đĩa cho, Juicy xua vội và để đó ông ta làm. Juicy dẫn tôi và Ryan vào trong căn phòng là nơi để ông ta sáng tác. La liệt màu vẽ và những bức tranh mới hoàn thành còn để khắp nơi. Juicy chỉ cho tôi xem đống tạp chí thời trang còn bị bắn cả màu trong góc phòng. “Hey, Ryan ever let you see those?” (Ryan cho xem chúng bao giờ chưa?). Tôi cầm lên, đủ loại tạp chí thời trang, nhớ loáng thoáng có Comos, Metropolitan gì gì đó. “Let me show you” (Để tôi chỉ cho xem), Juicy dở cho tôi xem, hình như trong tất cả đám tạp chí đó đều có ảnh của Ryan. Đẹp đến sững sờ, tôi phải thốt lên, có cả những bức ảnh bán thân mà tôi còn chưa bao giờ…được nhìn thấy như vậy ngoài đời. Tôi nhìn Ryan, ấy cười, xua , “long time ago” (lâu rồi mà). Tôi ngồi bệt xuống, xem say mê, cũng quỳ xuống và ôm tôi, hôn lên tóc, “i were cool, right?” ( trông tuyệt đấy chứ?). “You’re still cool” ( vẫn tuyệt mà). “Ryan was famous you know, he could have been a star” (Ryan từng rất nổi tiếng đó, ta còn có thể trở thành ngôi sao). “Why you quit?” (Tại sao lại thôi làm người mẫu nữa?). “coz i have more things to do!” ( có nhiều việc cần làm mà). “There’s Jess in here?” (Có Jess trong này ?). “May be, i’m not sure, its been a long time” (Cũng có thể, lâu qua rồi, nhớ lắm). Đấy là phút giây tôi thấy tự hào về Ryan tới nghẹt thở, ngắm những bức ảnh mà tôi tin rằng đó là người ngồi ngay cạnh mình. Và tôi ngu ngốc, tôi dám xin tờ về cho mình, hay là tôi quên mất tôi nhớ nữa.
      “i’m sorry, but did you have sex with Ryan?” (Tôi xin lỗi, nhưng ngủ với Ryan chưa?) Juicy bất ngờ hỏi.
      “What, why you asked her such a thing?” (Gì thế, sao lại hỏi ấy như thế?). Ryan ngẩng mặt lên hơi nhăn nhó.
      “Well, look at those pics, even me want to have sex with him, haha” (Ồ, nhìn những bức ảnh này, đến tôi còn muốn nữa là, haha)
      “No, i haven’t, but i will” (Chưa, nhưng tôi ...). Tôi trả lời, cười rinh rích.
      “Ah, got your girl, haha”
      Cuối cùng, Juicy , ông ta có bức tranh đẹp nhất và đặc biệt nhất, treo trong phòng ngủ, tôi có muốn xem hay ? “Of course i do” (Tất nhiên rồi).
      Juicy dẫn tôi vào phòng ngủ, trong đó cũng có cái tivi màn hình phẳng to, lọ hoa xíu, ga trải giường màu nâu. Treo phía tivi là bức tranh khá to. Bức tranh khỏa thân của người đàn ông rất đẹp, ngồi suy tư, tay chống lên cằm, đôi môi và đỏ trông mỏng manh, mái tóc dài và hơi rủ, có mái tóc mai….”Do you recognize your man?” ( có nhận ra chàng trai của ?). Tôi phủ nhận và thốt lên được lời nào, vì đó chính là Ryan. “Oh, my god, is it you Ryan?” (Trời đất, có phải là Ryan?). “Yes, it’s also a long time ago” (Uh, lâu lắm rồi). “That’s beautiful” (Đẹp đó). “Yes, that’s the most beautiful one” (Uh, nó là bức đẹp nhất). Đẹp quá, đẹp tới mức tôi thốt lên mà như trong lời có ứ nước mắt vì xúc động. Trong phút giây ấy, tôi thấy mình quá bé so với Ryan, tôi thấy hình như bao lâu qua mọi chuyện xảy ra vẫn như là giấc mơ kỳ bí nào đó, tôi thể nào thức dậy được và tôi muốn thức dậy, nhưng cũng là lúc tôi có cảm nhận, giấc mơ này đẹp quá, nó kéo dài bao lâu nữa đây?
      “I really understand why Ryan would come to a girl like you, you know how INNOCENT you are? Just pure, lovely, beautiful, clever. i hope a girl like you would be happy, and you are deserved to be happy, and i hope Ryan is also having some good time with you, how glad you are a couple”. (Tôi hiểu vì sao Ryan , có biết trong trắng đến thế nào ? Trong sáng, đáng , xinh đẹp và thông minh. Tôi mong như luôn hạnh phúc, và xứng đáng được hạnh phúc, hi vọng Ryan có những thời gian tuyệt đẹp bên , mừng vì hai người là đôi).
      Tôi lại giật mình với từ “glad”, kỳ lạ, tôi vẫn chưa hiểu vì sao mọi người rất hay dùng từ đó để miêu tả suy nghĩ của họ với mối quan hệ của chúng tôi. Ryan ngồi xuống cái ghế xoay trong phòng ngủ của Juicy, xoay xoay và ngắm bức tranh như thể nhớ lại khi mình làm người mẫu cho bức tranh đó.
      “Thank you, lately, i’ve met good people, bad people, some loves me, some hates me. Thank you for telling me sweet things even we just meet for the first time, that would bright up my life” (Cám ơn ông, tôi gặp những người cả tốt lẫn xấu, có người cũng có người ghét tôi. Cám ơn ông những lời tốt đẹp thậm chí khi chúng ta mới chỉ gặp nhau lần đầu, nó làm cuộc sống của tôi tươi sáng hơn đó).
      “Haha, you’re having a bright life, girl” ( cuộc sống tươi đẹp mà ). Cả Ryan và Juicy cùng cười.
      Trước khi về, tự nhiên Juicy nắm tay tôi. “You are special, i’ve never seen Ryan this way, please smile if you meet me next time, ok?” ( rất đặc biệt, tôi chưa bao giờ thấy Ryan như vậy, hãy mỉm cười nếu lần sau chúng ta gặp nhau, được chứ?)
      “Sure, i smile all the time” (Chắc rồi, tôi luôn luôn cười mà)
      10 rưỡi, chúng tôi ra về. Ryan có vẻ rất vui và thoải mái, tôi hy vọng hôm nay tôi làm cho vui, tôi muốn có cảm giác an toàn rằng tôi suy nghĩ nhiều, tôi soi mói, và rằng tôi rất “dễ thương” với người bạn của . Tôi Juicy quả là người tài năng, thân thiện. “OOH, he likes you too Kin, it is true, he’s really talented, he’s RICH, haha” (Oh, ta thích em Kin à, ta quả rất tài năng và ta giàu có lắm). “When did he draw you? You were sitting there as a model?” ( ta vẽ khi nào vậy? ngồi làm mẫu ư?). “Yeah, I did, nearly a month, can you believe it?” (Uh, gần tháng, em có tin được ?) “Everyday?” (Hàng ngày ư?). “Not everyday, I don’t remember, my body idled, but once it came to the painting, i was shocked, it’s worth it, and of course he paid me for the picture” ( hẳn là hàng ngày, cũng nhớ lắm, phải ngồi bất động nhưng khi nhìn bức tranh rất bất ngờ, nó đáng giá, và tất nhiên là ấy có trả tiền làm mẫu cho ), “Oh, haha, that’s why you were that patient” (Ồ, đó là lý do khiến kiên nhẫn như vậy phải , haha).
      “Hey….” Tôi ngập ngừng.
      “You don’t want to have sex with me?” ( muốn em sao?)
      Ryan mở to mắt và nhìn về tôi trước câu hỏi “dã man” như vậy.
      “You did it before?” (Em từng làm chuyện đó ư?)
      “No i haven’t, i told you i never had a boyfriend before” (Chưa, em với là em chưa bao giờ có bạn trai mà)
      “You’re curious or you see me sexy?” (Em tò mò hay em thấy quyến rũ?)
      “Both” (Cả hai)
      “So you want to do it now?” (Vậy em có muốn chuyện đó ngay bây giờ ?)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :