1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chuyện tình New York - Hà Kin(50c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 29 -
      8
      h rưỡi sáng Ryan đánh xe sang đón tôi. nói hơi sớm một chút vì phải quay lại Queens đón mấy chàng cùng ban nhạc nữa. Hôm nay, tôi sẽ được gặp cả em trai của nữa, cậu ấy mới học upstate về đây chơi. Chúng tôi sẽ sang Long Island, chắc chừng khoảng hơn một tiếng.
      Tôi dậy rất sớm và trang điểm rất xinh, hôm nay lần đầu tiên kể từ khi sang đây tôi được picnic đâu đó xa xa, và lại được với Ryan nữa chứ. Lúc tôi dậy trời còn xám xịt làm tôi cảm thấy hơi chạnh lòng đôi chút, cứ cầu mong thế nào cũng được, nhưng đừng mưa, vì mưa thì còn picnic gì nữa chứ.
      Ryan chờ tôi ở gần nhà, vừa tiến gần lại xe mà tim tôi đập thình thịch, một vì nhớ , hai là vì...tò mò, em trai của ở trong đó, tôi hiểu một chàng trai Nhật Bản - Phillippines - Brazil - Cuban nữa thì sẽ trông thế nào nhỉ? Liệu có là một chàng Ryan thứ hai hay ?
      Ryan mở cửa đón tôi, xe to. Chưa kịp lên xe tôi đã ngó nghiêng xem bên trong xe có ai ngồi ? Ryan cười và chỉ: “Jess is in there, its my brother!” (Jess ở trong này, nó là em trai ). Ngồi hàng ghế dưới, tối tối, bóng dáng chàng trai đội một chiếc mũ lưỡi trai sùm sụp, nhe răng trắng tinh ra mỉm cười với tôi. Tôi nhìn rõ lắm vì ngoài trời tối tăm, chàng lại còn đội sùm sụp cái mũ nữa. Tôi cũng cười lại, tôi nhìn thấy mờ mờ, chàng này mang đậm nét Châu Á hơn Ryan thì phải, có nét gì đó chất Nhật hơn. Tối quá, tôi nhìn rõ, nhưng có vẻ khá đẹp trai, thôi đợi trời sáng lên thì ngắm vậy, có cả ngày để ngắm cơ mà. Chả lẽ cứ ngồi hàng ghế cùng Ryan nhưng mắt hau háu quay lại nhìn? Thế là được.
      - “It’s Kin, you’ve heard about her, right Jess?” (Đây là Kin, em nghe về ấy rồi phải Jess?)
      - “Alot, m’am, nice meeting you” (Ồ, rất nhiều là đằng khác, rất vui được gặp )
      - “Nice meeting you too” (Rất vui được gặp ).
      Chàng trai này có vẻ rất hay cười, hàm răng trắng bóng lấp lánh rất ấn tượng.
      Ryan nói rằng chúng tôi sẽ qua bên Queens đón hai chàng trong ban nhạc và bạn của họ. Hôm nay tất cả sẽ sang Long Island nghỉ chơi ở nhà người họ hàng của Hugo, họ có party truyền thống gì ở đó ngày hôm nay. Làm tôi cứ tưởng picnic. Dù sao cũng lạnh, picnic cũng chưa chắc sức tôi chịu được.
      Quả là trời có sáng dần khi sang đến Queens. Từ xa ở góc phố đã thấy mấy chàng đứng nhảy nhót rất vui, hai người đứng vỗ tay ̉ vũ. Có lẽ họ tập nhảy cho buổi party hôm nay.
      Xe dừng một phát là tôi ngoái đầu lại ngay để có cớ....ngắm Jess. chàng mải nhìn ra ngoài để vẫy chào hai người bạn. Hugo mở cửa và với tay bắt tay Jess như những người bạn lâu ngày gặp: “Hi handsome man, what’s up?”
      Ôi bây giờ mới nhìn ra được chàng Jess khi cánh cửa mở. Jess có một vẻ gì đó bụi bặm khác với Ryan, khuôn mặt mang nhiều nét Á Đông hơn, có tóc mai dài y hệt Ryan nhưng tóc lại cắt gần trụi thì phải, đôi mắt màu nâu đen rất sâu và một nụ cười rạng rỡ. Một vẻ nam tính và cuốn hút kỳ lạ. Trong phút giây ấy đầu tôi thoáng qua một ý nghĩ hơi “tội lỗi”: chừng tôi gặp Jess trước tôi cũng bị cuốn hút như Ryan vậy ấy. Vẻ đẹp của Jess khiến cho tôi thấy rất phấn chấn, cái cảm giác đúng như ngày đầu tôi nhìn thấy Ryan. Hai em họ vừa giống mà lại vừa khác nhau. Tôi thấy vui vì Ryan có một người em trai như thế.
      Mấy gái Tây Ban Nha nói như súng liên thanh và hát hò liên tục đường . Thỉnh thoảng tôi liếc chàng Jess qua kính, thấy vẫn đeo mũ sùm sụp dù chả mưa chả nắng. Có vẻ ít nói nhưng được cái rất hay cười. Hai em họ có nụ cười rất giống nhau, cực kỳ cuốn hút.
      Mấy gái hỏi tôi dạo này thế nào, làm gì, thậm chí còn hỏi tôi và Ryan đã hôn nhau chưa, và hỏi cả Garbriel đâu nữa. Bất ngờ tôi nghe thấy Jess hỏi: “Oh yeah, where is she? How is she now Ryan, haven’t seen her for long?” (Ồ, Gar đâu nhỉ? Dạo này ấy thế nào hả Ryan, lâu lắm rồi gặp). Tôi hơi khó chịu vì câu hỏi này, chẳng lẽ Jess biết Garbriel rất thích Ryan và hiện giờ tôi là bạn gái của ấy hay sao? Và cũng có vẻ gì đó chứng tỏ Garbriel có mối quan hệ thân thiết với em họ. Ryan cũng mỉm cười xua tay, Jess liếc nhìn sang tôi, có thể ta hiểu ý nên nói nữa. Tự nhiên thấy hơi gợn mất cảm tình, thế nghĩa là Jess cũng có cảm tình tốt với Garbriel. Thực sự Garbriel là người thế nào nhỉ? Cả đoạn đường tôi và Jess nói chuyện trực tiếp câu nói nào với nhau. Chẳng hiểu sao chàng này kiệm lời thế, tôi cũng chẳng nói, nhưng trong đầu thì nghĩ đủ thứ.
      Xe qua một dãy nhà gỗ rất đẹp, có rất nhiều cây sồi, nhìn rất hay, đường cứ xuống dốc dần xuống dần, trơn nhưng rất đẹp, cảm giác se lạnh chứ buốt giá, tôi thấy cái cảm giác như của mùa thu vậy. Ở đây nhà nào cũng rộng và có hàng rào bằng gỗ. Hoa xung quanh nhà bắt đầu nở xanh đỏ tím vàng rực rỡ. Tôi cứ mải ngắm tới mức quên cả chàng Jess và những tiếng ồn ào trong xe. Ryan có hỏi tôi mấy lần thì phải, tôi cũng chắc là nói chuyện với tôi hay với ai, vì cảnh vật nơi đây hay quá. Và Ryan cũng để yên cho tôi ngắm, mỉm cười thích thú.
      Xe dừng trước một ngôi nhà gỗ to, có một hộp thư hình cái thuyền trước nhà, một bụi cây hoa màu đỏ nở rực rỡ, bên dưới cỏ xanh và hoa nhỏ xíu lên đủ sắc màu lấm tấm. Trời ở đây lạnh hơn Manhattan, nhưng buốt, thấy se se kỳ lạ.
      Nhưng tôi để ý ngôi nhà bên cạnh, còn đẹp hơn nhiều. Mái đỏ có vẻ như mái ngói ở Việt Nam. Có cây leo kín hàng rào và có mấy ngôi nhà trẻ con xinh ơi là xinh. Thế là tôi lởn vởn lại đó. Tôi thích cái đu quay đung đưa, cửa nhà họ mở như công cộng vậy. Ryan hỏi tôi đâu vậy, tôi nói lại gần xem ngôi nhà.
      chỉ trông lạ mắt và đẹp, ngôi nhà còn có một loài hoa lạ màu xanh tím rất to, tôi ̣nh bụng lại gần xem loại hoa ấy. Và thế rồi, tôi nghe thấy tiếng Hugo: “Hey hey, come back here, don’t come there” (Này, quay lại đây , đừng đến đó). Tôi ngẩng mặt lên chưa hiểu chuyện gì thì, rầm rầm rầm rầm, hai con chó pitbull to đoành nhe răng đen xì ở trong nhà lao ra đứng ngay trước mặt tôi, tôi chỉ thiếu nước ngất nữa mà thôi. Kịp nghe được tiếng: “Oh, my God” và tiếng Hugo gọi chủ nhà của ngôi nhà đó thì phải. Một chú pit lao tới tôi khiến Ryan thét lên và tôi theo bản năng...chạy. Nhìn thấy hướng xuống dốc tôi lao bán sống bán chết, chạy đua với nó. Hình như có bóng người chạy theo tôi, có thể là chủ nhà. Dù sao việc thả chó lung tung như thế này ở Mỹ là phạm pháp, và nếu tôi bị cắn thì chắc chủ nhà sẽ nguy to, và hai con này chóng thì chày cũng vào...sở thú.
      Đường rất trơn và dốc, tôi chạy chỉ thiếu ngã khuỵu và dập mặt xuống đất, cuối cùng thì tôi cũng bắt đầu kiệt sức. Vừa chạy tôi vừa nghĩ nếu tôi dừng lại dọa lại nó thì nó có làm gì tôi nhỉ. Thế rồi tôi dừng lại, nó cũng...dừng lại, đừng nhìn tôi grừ grừ grừ. Quả nhiên bà chủ nó ục ịch chạy đằng sau cầm theo cái xích. Thế rồi 1,2,3 lúc nhìn thấy chủ của nó, nó lại lao về phía tôi làm tôi sợ quá lại...chạy tiếp. Ai dè vấp chân ngã sóng xoài, con chó khựng lại nhìn rồi...chạy qua tôi, thì ra nó chạy...chủ nó. Tôi buồn cười quá, cười đứng dậy nổi. Ryan đã chạy tới nơi, đỡ tôi dậy, vừa đỡ vừa vuốt tóc và hôn vào mặt tôi theo kiểu an ủi tôi có đau , tôi thì thể ngừng cười nổi vì chuyện vừa xảy ra. nói một lúc đầy nghiêm trọng rồi thấy tôi cười cũng lăn ra cười. Ai được chứng kiến chuyện hôm đó cũng phải phì cười là cái chắc.
      Đứng được dậy, tôi thấy bà chủ nhà đã dắt được con pit trở về. Nó nhìn tôi cứ grừ grừ grừ, tôi lại càng cười to. Và rồi, có lẽ do nhìn đểu nó và cười nhiều quá, con chó điên cuồng giật xích ra khỏi tay bà chủ và lao về phía tôi và Ryan. Và thế là, tôi lại...chạy, mà khổ, nó cứ đuổi theo tôi, nó mặc kệ Ryan. Báo hại bà chủ và Ryan lại hét lên...đuổi theo. Lần này nó đuổi còn điên hơn, tôi đã quá mệt. Cuối cùng....đường cụt, chỉ còn một ngôi nhà có hàng rào rất cao. Và thế là, có thể thật khó tin, nhưng mà có lẽ do bản năng...sinh tồn, tôi đã liều mình trèo qua, chỉ gặp một trở ngại lớn, đó là cái áo dài của tôi dính vào cọng gỗ của hàng rào khiến nó bị kẹp, tôi tài nào nhảy xuống được, đành phải để nó dắt lại như thế và nhảy xuống, ai dè chưa hết, cái áo len bên trong của tôi lại bị vướng tiếp lúc tôi nhảy xuống, và...XOẸT, nó bị toác ra rách bươm. Nhảy xuống, tôi đứng khựng lại, nhìn cái áo, tóc rủ hết cả mặt, có lẽ lúc đó trông thảm hại lắm, người tôi nóng ran, rồi tôi lại ngước lên xem cái áo choàng dài bị dắt và hơi choáng váng vì mình có thể leo qua được một cái hàng rào cao như vậy. Nhìn qua hàng rào, bà chủ lại bắt được chú pit rồi. Ryan nhào tới, chứng kiến sự tả tơi của tôi rồi vừa cười vừa thốt lên: “Oh my god, unbelievable, are you OK?” (Ối trời ơi, thể tin được, em ổn ). Tôi nghiêng đầu cười lại: “Yeah, totally”.
      Bà chủ con chó tới và nói hớt hải: “Are you sure you are OK? DON’T EVER AND NEVER RUN BEFORE A DOG, OK?” ( có chắc là ổn ? Đừng bao giờ chạy trước con chó, ok?). Tôi chả biết nói gì chỉ cười, chả lẽ nói với bà ấy rằng, thực ra tôi chạy vì trong sâu thẳm tôi...thích chạy thật, tôi thích chạy đua với nó, thích cái cảm giác gì đó mạo hiểm, thích điên điên và thích được mọi người quan tâm. Tôi chợt nhớ tới Lavender, nhận ra vì sao ấy thích tôi, tôi cũng hoang dại như ấy, chỉ là tôi điên theo một phong cách khác mà thôi. Thực sự là tôi thích cảm giác này, nhớ ngày nào, nhỏ xíu, tôi và một con chó cũng đuổi nhau, chỉ khác là tôi....đuổi nó, và nó là...chó dại!
      Trở về cùng Ryan, trông tôi lếch thếch, cả một đám người lố nhố đứng trước cửa nhà người bà con của Hugo. Họ táo tác hỏi xem tôi có OK . Đó là một gia ̀nh lớn người Tây. Tôi cũng nhìn thấy Jess đã bỏ mũ nhìn tôi đầy tò mò. Cậu ấy trông thật là cool với một nhúm tóc ở đầu.
      Lúc này thì khuôn mặt của tất cả mọi người đã được nhìn rõ, Jess cũng nhìn tôi rõ hơn và cậu ta cũng hay nhìn tôi hơn, lạnh lùng như lúc ở xe ô tô.
      Party của họ toàn thấy hát hò và các món ăn truyền thống Puperto Rico. Có lẽ là đồng hương nên Ryan và Hugo thân thiết nhau đến vậy. Gia ̀nh của Hugo rất quý mến hai em Ryan và tất nhiên cả tôi nữa. Có một bà bác đứng tuổi béo ú, nói tiếng sõi nhưng cứ tấm tắc khen tôi xinh. Được cái tôi dễ ăn nên hôm đó tôi ăn được hết các món ăn, có vài món hơi ngai ngái và rất chua, đặc trưng của họ thì phải, nhưng tôi khen ngon hết. Họ vừa ăn vừa hát, Ryan và mấy người bạn ngồi đệm guitar hát các bản nhạc tiếng Tây Ban Nha, tôi ngồi ̉ vũ.
      Tới đầu giờ chiều là tôi đã ngáp ngắn dài vì buồn ngủ và chơi nhiều cũng khá mệt, nhưng được cái rất vui. Tôi ngồi cạnh Ryan suốt cả buổi nhưng chẳng nói chuyện được câu nào với em trai của . Dù sao tôi cũng thấy hơi khó gần cho dù Jess rất hay cười và khá ga lăng.
      2h gì đó, Lavender gọi điện cho tôi hỏi tôi ở đâu. Tôi nói rằng tôi picnic, ấy thoáng hờn dỗi vì được cùng tôi. Lavender nói rằng bạn trai ấy đã về và ̣nh rủ tôi chiều này gặp. Tôi hẹn ấy khi nào về sẽ gọi, họ sẽ lên đảo chờ tôi.
      5h chúng tôi trở về. Tôi khá buồn ngủ. Tự nhủ chơi cũng vui nhưng hôm nay có sự kiện con chó đuổi sẽ là sự kiện làm tôi nhớ mãi buổi chơi ngày hôm nay, nghĩ lại mà tôi cứ phải phì cười. Tôi nằm ngủ một chút xe, về còn gặp Lavender và chàng Josh kia nữa chứ. Cũng muốn hỏi xem hôm nọ ấy về nhà Billy có rắc rối gì với Mei hay ?
      Gần về đến nơi thì Lavender lại gọi điện, nói rằng họ chờ tôi ở ven sông gần nhà, tôi nói cũng sắp về. Tôi ̣nh bảo Ryan sẽ cùng chơi với họ và để ai đó xe, Jess chẳng hạn lái xe đưa mấy người kia về. Tôi bảo Lavender ra phố Main để đón tôi vì xe sẽ dừng ở đó.
      Từ xa đã thấy một gái cao cao với một cái áo choàng có ̉ màu hồng, bên cạnh là một chàng rất cao to, mái tóc dài xù buộc lại, hơi vàng vàng, đúng kiểu đặc trưng của người da màu. Nhìn ́ch thị là hai người mẫu. Ryan cúi xuống ngó nghiêng khi thấy họ rồi thốt lên: “They are your friends? That’s the girl you are talking about? That’s his girl friend?” (Họ là bạn em à? Kia có phải mà em kể ? Là bạn của chàng kia à?) Tôi “Yes, yes” liên tục. Tôi thấy Jess cũng nhổm người lên nhìn, và hình như trong xe ai cũng nhìn thì phải. Tôi nghĩ thầm, đôi này nổi bật quá. Cũng tự hào vì bạn mình đẹp nữa.
      Xuống xe, tôi ̣nh bụng sẽ giới thiệu Ryan với Lavender ngay. Nhưng chưa kịp, tôi thấy chàng Josh kia đã trợn mắt rồi toét miệng cười, Lavender cũng vậy, và họ bắt tay Ryan đúng kiểu bạn bè lâu ngày mới gặp.
      - Hi, Ryan - Josh nói!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 30 -
      Thoáng chút gì đó ngạc nhiên! Họ đúng là có biết nhau, còn vui cười xởi lởi là đằng khác. chỉ vậy, khi Jess bước xuống xe, Lavender còn kêu lên đầy sung sướng: “Oh, hi Jess, back to the city huh?” (Ồ, chào Jess, quay lại thành phố rồi à?). Jess cũng tươi tỉnh thấy , họ cười với nhau, tay bắt mặt mừng. Lavender chạy sang bên tôi lay lay cánh tay: “Can’t believe it, you’re his girl friend, no way, you’re lucky girl” ( thể tin được, chị là bạn của ấy hah, chị là may mắn đó) rồi nàng ghé tai tôi thầm: “he’s pretty famous” ( ấy khá nổi tiếng).
      - You guys knew eachother? (Mọi người biết nhau hả?)
      - We were in a same model club (Chúng em cùng chung câu lạc bộ người mẫu)
      - Ryan were in a model club? (Ryan từng tham gia câu lạc bộ người mẫu?). Tôi thốt lên ngạc nhiên, Ryan chưa bao giờ cho tôi biết điều này.
      - And Jess, too. They ARE SO FAMOUS (Cả Jess nữa. Họ khá nổi tiếng). Lavender nhấn mạnh.
      - How famous? He never told me that he’s used to be a model (Nổi tiếng như thế nào? ấy chưa bao giờ cho tôi nghe ấy từng là người mẫu).
      - Oh really? You didn’t tell me that your boyfriend is Ryan also, if you did then i would (Ồ sao? Chị cho em biết bạn trai chị là Ryan, nếu em cho chị biết rồi).
      Thực ra tôi cũng chưa có nhiều thời gian để tâm với Lavender về Ryan của mình. Chúng tôi chỉ có duy nhất buổi tâm ở quán pizza đảo và vài cuộc chuyện điện thoại. Đa phần Lavender hết phần của tôi, nàng luôn mơ màng về thời trang và chàng Josh.
      - Ryan used to be on the cover of some magazines or stuff, he’s just so cute that we all love him. Jess is too (Ryan từng có hình bìa số tạp chí, ấy rất dễ thương và tất cả chúng em đều thích ấy. Jess cũng vậy).
      Lavender nháy mắt sang Jess và cười, giọng đầy nịnh nọt. “Oh, my god, can’t believe it, you must be so special to be Ryan’s girl friend, Kin” (Ồ, thể tin được, chị phải rất đặc biệt nên mới trở thành bạn của Ryan, Kin ạ).
      Tôi thấy Jess lắng nghe những gì Lavender và nhìn tôi, như kiểu xem tôi “special” thế nào mà trai của cậu ta và cả Lavender lại thích tôi đến thế. Lavender như tía lia và tỏ ra rất sung sướng.
      Tôi cũng thấy vui nhưng tự nhiên có cảm giác hơi lạc lõng trong đám người này. Chúng tôi nghĩ rằng đâu đó ăn uống rồi tới club, Jess cũng xin theo và chàng khác của ban nhạc lái xe về trước. Lại tá thắc mắc trong đầu muốn hỏi Ryan về việc sao chả bao giờ kể cho tôi việc từng làm người mẫu, chả bao giờ thấy Ryan , và cũng chưa biết vì sao lại tiếp tục? Hay là vẫn tiếp tục mà tôi biết?
      Chưa kịp hỏi câu hỏi này với Lavender nàng quay sang hỏi tôi: “He quits modeling now, i think, do you know?” ( ấy làm người mẫu nữa, chị biết ?). “No, i don’t even know that he WAS a model” (, tôi hề biết ấy từng là người mẫu). Tôi nghĩ rằng mình hơi hờn dỗi.
      Chúng tôi tàu điện ngầm sang Manhattan để tìm quán ăn Mexico theo như đề nghị của Ryan. Hôm nay Ryan chỉ ăn salad mà cả hamburgers nữa, Jess cũng vậy. Còn tôi chỉ ăn hamburger. Để ý thấy Jess rất quan tâm và hay nhìn Lavender cười . Lúc này tôi nhìn Josh kỹ hơn. Nếu đây là người da màu ta có ngoại hình cực kỳ OK. Josh có đôi môi dày và làn da xám xịt, da đúng chất da nâu, mái tóc màu vàng vàng xù và đôi mắt nâu đen hai tròng rất đẹp, kiểu màu hòa trộn xanh và đen. Dáng người rất rắn rỏi, ta ở bên cạnh Lavender trông rất đặc biệt và đẹp đôi. Cả đôi và cười rất nhiều, Josh rất hay hỏi chuyện tôi, rằng tôi ở đâu, làm gì, có thích New York , quen Ryan ra sao, những đâu, luôn miệng khen tôi dễ thương khiến tôi thấy ta dễ mến. Ryan hay mỉm cười tự hào nhìn tôi mỗi lần tôi nhận được lời khen, còn Jess, cũng chỉ cười và hầu như lời nào, cậu ta khó hiểu.
      Tôi thầm vào tai Ryan và hỏi “ Why you never told me about your modeling things?” (Sao chưa bao giờ với em về công việc người mẫu của ?). “Oh, just long ago, i’d been there for just several months and just a stupid part time job, not a nice thing to talk about” (Ồ, chuyện đó lâu rồi, từng tham gia vài tháng, nó chỉ là việc làm thêm ngớ ngẩn, chẳng có gì hay để đến cả). Tôi thấy tưng tức, chả lẽ cứ phải là gì đó hay mới kể cho tôi nghe sao, nghe chừng công việc thú vị đấy chứ. Tôi chả kể cho nghe kể cả dăm ba chuyện vớ vẩn tôi làm cộng tác viên cho mấy tờ báo và truyền hình hồi ở Việt Nam đó thôi.
      phần vì quá buồn ngủ và mệt mỏi, phần vì hờn dỗi với Ryan. Mắt tôi cứ phải căng ra để “tiếp chuyện” nên khi họ quyết định club nào tôi đứng dậy xin phép ra về. “WHAT?” (Gì cơ?) Lavender kêu lên: “You are NOT going anywhere, you’re with us today, i won’t let you go, girl” (Chị được , chị phải ở đây với bọn em hôm nay, em để chị đâu). Ryan nắm tay tôi hỏi: “You’re tired? Are you OK? Are you sure you want to go home?” (Em mệt à? Em ổn chứ? Em muốn về nhà ư?). “Yes, i’m so sleepy, i have to go to the nail salon tomorrow” (Vâng, em buồn ngủ quá rồi, em còn phải tới tiệm nail ngày mai).
      Ryan rằng nếu tôi mệt ấy đưa tôi về. Tôi thấy hơi ngại vì lâu ngày họ mới gặp nhau, giờ chẳng lẽ Ryan đưa tôi về cũng chẳng quay lại, Jess cũng có ánh nhìn khó chịu. Thế nên tôi đành đồng ý , nhưng mà chỉ lúc thôi. Lavender nắm tay tôi rất chặt kéo như thể sợ tôi chạy thoát. Còn Ryan, có vẻ lo lắng vì nghĩ rằng chắc tôi mệt mỏi lắm. hôn vào má tôi cái như an ủi.
      Gọi là club nhưng nó giống như pub, bé và tối màu. Trong này hơi bí và nhiều mùi khó chịu. Vừa vào Ryan nhăn mặt là “unhealthy environment”, đúng là học y có khác, nhìn đâu cũng thấy bệnh tật. Lavender nhảy nhót theo tiếng nhạc và rú lên lúc lắc, hôm nay ấy vui , giống như hôm nọ buồn chán, nhưng vẻ điên loạn đặc trưng vẫn thấy . Lavender cứ định lao ra nhảy Josh lại lôi lại làm chúng tôi cứ buồn cười. Lavender còn kéo tôi ra làm tôi giật mình, vì thứ nhất là tôi biết nhảy, thứ hai là tôi quen nhảy nhót ở mấy chốn như thế này. Ryan phải “xin phép” mãi Lavender để ấy lôi tôi ra nữa. Jess ngồi lắc lư theo tiếng nhạc và ngắm nhìn Lavender xinh đẹp. ấy cởi phăng cái áo choàng ngoài, bên trong là chiếc áo trắng bó và quần bò, nhìn đẹp miễn chê. Josh thôi “ngăn cản” và để cho Lavender tự do, lúc sau ta cũng lao ra nhảy cùng.
      Quán càng ngày càng đông mặc dù còn khá sớm. Ryan rằng chỉ đến quán này có lần, từ cái hồi còn trong câu lạc bộ người mẫu gì gì đó. Tôi hỏi tại sao lại nghỉ, Ryan rằng có thời gian và quá bận rộn. còn phải lo cả cửa hàng rượu của gia đình upstate, vừa học và thực tập, còn thời gian cho công việc người mẫu ngoài giờ nữa. Ryan rằng thực ra nó quan trọng nên cũng chẳng nhớ ra mà kể cho tôi nghe.
      Tôi rất mệt, chuyện lại cứ phải hét, nhạc lại to, khí bí bách nên bắt đầu thấy rất chóng mặt. Trước mắt tôi từng đôi từng đôi nhảy nhót, có rất nhiều cặp đồng tính ôm nhau lắc lư điên cuồng. Chàng Ryan của tôi bị họ soi cho tới bến, tôi nhận thấy cả ngại ngùng trong mắt của Ryan, có khi cũng rất mệt và chẳng muốn tới đây. Jess đâu mất. Còn hai chúng tôi, tôi chỉ muốn với Ryan rằng chúng ta về mà thôi.
      Bất ngờ, người đàn ông tiến tới, tôi vừa nhìn thấy ông ta ôm chàng trai trẻ nhảy nhót ngay gần đấy. Thoáng rùng mình, ông ta nhìn Ryan cười nhăn nhở: “Hi boy, come on, come on” (Cậu bé, đến đây nào), cái giọng “come on, come on” nghe nhừa nhựa khiến tôi hoảng hốt . Ryan nhíu mày và lắc đầu cười lịch , ông ta vẫy vẫy cái tay rồi chỉ tôi: “This is your chick? What? Come on come on” (Đây là bồ của cậu à? Ra đây nào). Tôi thấy mặt Ryan đỏ lên và pha vẻ tức giận. “Would you excuse us?” (Ông phải xin lỗi chúng tôi đấy). Tôi hiểu tình cảnh là, ông ta mời Ryan nhảy, là lỗ mãng, tôi ngồi lù lù đây mà ông ta dám làm như vậy. Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, nhất là cái ánh mắt dâm ô trong mắt của người đàn ông tôi nghĩ là đồng tính này. Thường tôi rất được mấy người đồng tính quý, đặc biệt là ở tiệm nail, nơi có rất nhiều người lui tới để sơn sửa móng tay, họ đa phần rất đáng và đặc biệt mến tôi. Nhưng mà đâu cũng thế, người nào cũng có dăm bảy loại. Tôi chuẩn bị lên cơn bực mình thấy Jess quay trở lại. Cậu ta hiểu ra vấn đề nhanh chóng và kéo gã đàn ông thô bỉ kia chỗ khác, như thể cứu nguy cho chúng tôi. Tôi thấy Ryan mặt vẫn đỏ gay gắt, cúi đầu rồi nhìn về phía ly rượu bàn lặng thinh lúc, có lẽ tức giận hoặc xấu hổ trước mặt tôi.
      Tôi nghĩ cũng đâu có gì trầm trọng đâu, đâu phải lỗi tại . Nhưng tôi bắt đầu thấy ngột ngạt lắm rồi. Jess quay trở lại, giờ mới thấy cậu ta nhìn tôi : “You should go home with Ryan, Ryan, take her home!” ( nên về nhà cùng Ryan. Ryan, đưa ấy về ). Jess hất mặt như ra lệnh. “OK”. Ryan bảo tôi đứng dậy sửa soạn về thôi, cũng mệt lắm rồi. Ryan vẫy vẫy về phía cặp đôi Josh và Lavender, lúc họ mới nhìn thấy chúng tôi. Lavender chạy lại ngay và hỏi han níu kéo, nhưng Jess bảo: “Let them go home Lave, we’ll have another time” (Để họ về Lave, còn dịp khác mà). Tôi thấy Jess còn kiên quyết hơn cả Ryan và tôi, đáng ngạc nhiên, nhưng cũng vì thế mà Lavender chịu cho chúng tôi về, ấy ra hiệu phone ý rằng gọi điện cho ấy sau nhé.
      Ra khỏi club tôi thấy cả người và trong lành hẳn, có lẽ tôi thích ồn ào kiểu như vậy, cũng là lần đầu tiên tới mấy chỗ ăn chơi đó nên chưa quen. Lúc này để ý phone mới biết có mấy cái missed calls (cuộc gọi nhỡ) liền, mấy lần của Billy và mấy lần của…Ronie. Tôi gọi cho Billy xem có chuyện gì, hỏi tôi rằng có phải tôi và Lavender ở cùng nhau hay ? Tôi Lavender ở trong club, Billy hỏi club ở đâu và xin địa chỉ, tôi đọc cho địa chỉ. Billy rằng tôi đừng theo Lavender như thế nữa và nên về nhà . Tôi mình đường về nhà rồi.
      Ryan hỏi tôi có sợ lúc gã đàn ông kia định giở trò sàm sỡ ngay trước mặt tôi. Tôi cũng hơi chờn chợn nhưng tôi tin rằng chẳng làm gì được chúng tôi. Rồi bất ngờ cả hai cùng phá lên cười vì việc cũng có gì đâu, và vì nó…buồn cười , tự nhiên thấy nhõm cả người.
      Ronie lại gọi điện. Tôi cảm thấy bị làm phiền và chợt nảy ra ý định, đưa máy cho Ryan nghe. Ryan ngạc nhiên khi tôi đưa máy. Tôi , nghe hộ , “he keeps chasing after me, I’m tired” ( ta cứ theo đuổi em, em mệt mỏi lắm). Ryan lại nhíu mày đầy vẻ khó chịu và nhấc máy nghe ngay. “Yes, who are you?” ( là ai?). Ryan hỏi qua điện thoại, giọng lạnh tanh!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 31 -
      - “She doesn’t like you calling, would you mind stop bothering her?” ( ấy thích gọi đến, có thể thôi quấy rầy ấy được ?). Đấy là những gì cuối cùng tôi nghe thấy trước khi Ryan dập máy. Cuộc đối thoại diễn ra ngắn hơn so với tôi tưởng. Tôi có thể đoán ra phản ứng của Ronie, có thể là “Sorry, OK”. Tôi cũng thấy hơi buồn và tiếc điều gì đó khi có hành động như vậy, nhưng mà tôi phải làm thế.
      Ryan của tôi vẫn được vui cho lắm, hiểu vì sao lại phải xúc động đến vậy. “Who is it guy? How do you know him?” ( ta là ai vậy? Sao em biết ta?). “He’s boyfriend of the girl working with me at the spa” ( ấy là bạn trai của làm cùng em tại tiệm spa). “HER BOYFRIEND? How come he has your number?” (Bạn trai của kia ư? Làm thế nào để ta có số điện thoại của em?). “He stole it from her cell, a bad man huh?” ( ta lấy trộm từ điện thoại của kia, tệ quá phải ?). “You talked with him a lot too?” (Em có chuyện với ta nhiều ?). “No, not a lot” (, nhiều lắm). Tôi dối, vì tôi thấy Ryan được vui. Có lẽ ghen đấy, nhưng như thế lại làm tôi vui. Chúng tôi quá ít cơ hội để được ghen tuông nhau, ngoại trừ tôi ghen Garbriel, còn chưa bao giờ ghen với tôi cả.
      Thế rồi, bất ngờ, lại hỏi: “Billy, your boss, i mean, he’s OK?” (Billy, chủ tiệm nail của em ấy mà, ấy có vấn đề gì ?). Tôi ngạc nhiên, sao tự nhiên lại hỏi về Billy nữa nhỉ? Cũng có đôi lúc tôi kể cho Ryan nghe về những chuyện kỳ lạ tôi cảm nhận ở Billy, mối quan hệ của ta và gia đình Lavender, nhưng tự nhiên lại hỏi “he’s OK?” cứ thấy là lạ sao vậy. “Can i meet him?” ( có thể gặp ta ?). “Who, Billy?” (Billy ư?). “Yes, i want to meet him” (Ừ, muốn gặp ta). “Why?” (Tại sao?). Ryan vuốt mặt thở dài, rồi trả lời, quay sang ôm tôi rồi khom người xuống ngả đầu lên vai tôi, quên tặng tôi nụ hôn lên má. Chúng tôi tàu điện ngầm để trở về đảo. thấy gì nữa, Ryan là vậy, tôi biết mệt mỏi và suy nghĩ, đôi lúc cũng là khó hiểu. Nhưng khi lặng yên tôi để cho lặng yên!
      Trở về, chúng tôi quyết định dọc đảo để trở về nhà chứ bắt xe bus đỏ. Tôi hơi lạnh, vì chiếc áo len rách mặc được nữa bỏ lại. Ryan cởi chiếc quăn quàng cổ to của rồi quấn quanh tôi, ấm áp cách lạ kỳ. Tôi cũng lo bị lạnh nhưng bảo sức khỏe của tôi quan trọng hơn.
      Trở về nhà, check mail. Tôi nhận được cái mail bất ngờ từ người bạn cách đây khá lâu. Đó là người bạn trai. Kể sơ qua cho mọi người về mối quan hệ của chúng tôi nhé.
      ấy tên là N (xin giấu tên nhé!). N là con của người bạn của bố tôi, học violon từ , rất tài năng. Bố và bố tôi là hai người bạn khá thân nhau từ lâu rồi. Nhưng mãi đến năm học lớp 11 lần đầu tiên tôi mới được gặp N khi ấy chở bố đến chơi với bố tôi. N lúc này vào đại học ( hơn tôi 3 tuổi). Tôi nhớ đó là chàng trai khá mảnh khảnh, hay đỏ lựng mặt khi cười rất dễ thương, khuôn mặt dễ coi, nhưng nhìn cứ…mong manh sao vậy. Lúc đó tôi nhảy từ gác xuống nhà và chuẩn bị vác xe chơi, chào hỏi toe toét dù cũng chẳng cần biết đấy là ai. Tôi có liếc qua , thấy này cũng dễ thương, bố vài câu gán ghép hai đứa khiến mặt N cứ đỏ lựng lên, rồi hình như ấy có nhìn theo tôi cho đến tận lúc tôi dắt xe ra khỏi cổng.
      Thế rồi, chúng tôi gặp lần thứ hai khi tôi được xem buổi biểu diễn từ thiện của , cho Hội chữ thập đỏ. Nhưng mà tôi rất ngạc nhiên vì chàng trai trông hiền lành “mảnh khảnh” như vậy mà lại chơi đàn say mê và ngọt ngào tới như thế. Tôi xúc động, nhưng đó là tình cảm của ngưỡng mộ và có gì xa hơn. Tự nhiên thấy năng đưa…bố ấy tới nhà chơi với bố tôi hơn, thỉnh thoảng lân la hỏi mấy bức tranh trong nhà có phải do tôi vẽ hay ? Tôi làm gì? Sao xuống chơi? lần chúng tôi chuyện thực với nhau, tôi về hội họa, về nhạc, đủ thứ trời dưới biển mà tôi biết, quên bày tỏ hâm mộ của mình tới tiếng đàn của . Tôi chỉ thấy ấy nhìn tôi suốt, thỉnh thoảng lại gật gù, hoặc mặt lại đỏ, mà tôi sợ gian chết nên càng lắm, cho tới khi mệt rũ.
      lần, N sang nhà tôi và muốn chở tôi xem triển lãm của họa sĩ mà tôi nhớ tên gần Tràng Tiền phải. Tôi hơi bất ngờ, lần đầu tiên tôi được chàng nào đó đèo, cũng pha chút hồi hộp. Tôi nhớ ngồi sau xe N mà cảm giác lạ lắm, cứ ngài ngại và sờ sợ. Thế rồi lúc về, lại rủ tôi ăn kem, trời xám xịt sắp mưa, nhưng mà tôi đồng ý, vì tôi…rất thích kem. ăn trời đổ mưa , chúng tôi trú đại vào cái chỗ cũng được…kín cho lắm gần đó. Tôi bảo mưa thế này mà được nghe đàn tuyệt nhỉ. ấy bảo “Chờ nhé, đâu nhé”, rồi lao ra lấy xe đâu mất hút, đội đầu trần trong mưa luôn. Tôi vẫn còn thắc mắc này đâu ấy lại quay trở lại, ra N vừa về nhà…lấy đàn, quên mặc theo áo mưa dù cái đầu ướt rượt. Và thế là ấy ngồi kéo đàn cho tôi nghe trong tiếng mưa, mặc kệ tò mò và lắng nghe của những người xung quanh. Vì thế mà tôi chả bao giờ quên được con người này.
      Chúng tôi cứ nhàng như thế thôi, tôi biết là ấy thích tôi lắm, nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ lẩn tránh dù rất đáng và ấn tượng. Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao, có lẽ do tôi…trẻ quá, chưa đủ bản lĩnh để (đấy là tôi nhé!).
      Năm tôi vào đại học năm thứ nhất N sang Nga học, học nâng cao về nhạc. Có lẽ đây là lúc khó khăn với , vì đó là quyết định của gia đình và suất học bổng rất nhiều tiền mà có được. Nhưng mà lưu luyến Hà Nội lắm, và có vẻ rất sợ phải xa tôi, cho dù tôi và chả đến đâu cả, cái nắm tay chúng tôi cũng chưa bao giờ có.
      Nếu có ai đó đọc bài viết của tôi có tên là “Hướng về mặt trời, những món quà của tình ” cũng trong blog này, biết câu chuyện của tôi về họa sĩ già vẽ tặng chân dung tôi ngồi dưới ánh mắt trời, bức tranh rất đẹp của họa sĩ lịch sử. Tôi quý bức tranh ấy vô cùng, và N cũng đặc biệt thích nó. ngỏ ý muốn xin tôi bức tranh nhưng tôi kiên quyết đồng ý, đối với tôi chỉ bức tranh đó đẹp mà nó còn là kỉ niệm rất đáng quý, thể cho ai hết. Thế rồi, ngày, tôi có nhà, đó là ngày trước khi bay sang Nga. ấy đến nhà tôi, chẳng hiểu gì với bà tôi mà bà đồng ý cho ấy tháo bức tranh cầm về. Lúc về nhà, tôi chết lặng khi biết nó bị “thủ” mất. Tức tốc, tôi mò sang nhà , đứng “biểu tình” đòi bằng được, bố mẹ kêu ấy có nhà, tôi bảo các bác tìm cho cháu bức tranh nhưng họ bảo tìm thấy. Thế là tôi cứ đứng khóc nức nở ở đó và tức giận tới tím tái. Và thế là ấy mang theo cả kỉ niệm quý của tôi sang trời Tây. Tôi giận ấy từ đấy và bao giờ thèm liên lạc lại. ấy có viết cho tôi lá thư rất dài, rất rất dài, và là lá thư duy nhất gửi cho tôi từ ngày ấy, có lẽ do mới sang và trong tâm trạng bất ổn nên mới dài như vậy. N rằng ấy quá tiếc nuối khi dám gửi cho tôi lời tỏ tình, tôi là người đặc biệt trong trái tim ấy, và vì tôi vô tư và trẻ con quá, ấy nỡ làm gì “vẩn đục” hết. ấy có thể làm nhiều điều hơn nữa có được tôi nhưng mà rồi lại dám, ấy thèm nghe tôi ngồi luyên thuyên. Và rằng lúc tôi đến đòi bức tranh, ấy trốn trong phòng, tôi khóc ấy cũng khóc…
      14/2 và ngày sinh nhật, bao giờ tôi cũng nhận được hai cái thiệp của , chỉ vẻn vẹn duy nhất hai chữ “Miss you”! tiếc, tôi chưa từng trả lời điều gì, và bây giờ tôi vẫn đều đều nhận được hai cái thiệp ấy mỗi năm.
      Năm đó tôi sang New York nên nhận được thiệp. viết email cho tôi, rằng mình sang New York chơi, biết tôi ở bên này, và email là do hỏi dò bạn tôi mà ra. sang đó khoảng tuần. lâu lắm rồi, muốn được gặp tôi lần, “hy vọng em cho cơ hội chứ?”.
      Lúc này tinh thần tôi cũng thoải mái, còn bực tức hờn giận lâu nữa, và coi như người bạn bình thường, thực trong thâm tâm tôi vẫn muốn liên lạc lại với . Tôi viết cho địa chỉ và số điện thoại của mình. Khoảng giữa tuần sau sang đây, tôi cũng hồi hộp muốn gặp lại giờ xem ra sao. Nhưng có lẽ đó cũng là sai lầm của tôi…
      Khuya, tôi mệt mà vẫn chưa ngủ được. bắt đầu suy nghĩ cho tới cái ngày tôi phải quay trở lại Việt Nam và xa những con người tôi mới gắn bó nơi đây, đặc biệt là Ryan, có phải là sai lầm khi tìm ra hay nhỉ? Lúc đó tôi buồn tới thế nào đây? Nhưng tôi vẫn tự với bản thân mình rằng, “hãy quan trọng tại hơn tương lai” đó thôi. Let it be, cái gì đến đến, tận hưởng những gì mình có .
      Hôm sau, làm, tôi gặp lại Billy. Ngạc nhiên vì hai ba ngày gặp trông ấy khác quá, còn chả cạo râu nữa, phờ phạc. Tôi hỏi bằng tiếng : “You look tired , Billy, what’s wrong?” (Trông mệt mỏi quá, Billy, có chuyện gì vậy?). Billy nhìn tôi đờ đẫn: “ giới thiệu em sang tiệm nail mới nhé, em vẽ được rồi, em nên chuyển chỗ khác nhiều khách hơn nhé?”. Ôi, ấy hờn dỗi gì tôi chăng? Tôi nhíu mày tỏ vẻ hiểu. “Em nên , đừng ở đây”. Rồi ấy kêu lên: “Ôi mệt mỏi quá”.
      Thoáng có khoảng lặng, tôi thấy sốc và ngạc nhiên. Billy, có chuyện mà, chuyện gì vậy?

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 32 -
      Nói là làm. Billy nhấc máy và gọi điện cho người bạn nào đó ở tiệm nail ở bên Queens, hỏi han xem ta có thể nhận được “một người bạn” của Billy xuống dưới đó làm việc hay ? “Con nhỏ nói giọng Hà Nội đấy, dễ thương lắm”. Tôi nghe thấy Billy chêm câu đó vào nên mỉm cười, ấy nhìn tôi và cũng cười theo. Nhưng tôi thấy hơi buồn buồn.
      Dập máy, Billy nói rằng tôi có thể ở đây hết tuần này nếu muốn, rồi ta sẽ dẫn tôi xuống một tiệm nail rất đẹp và chuyên dành cho người da trắng bên Queens, sẽ dễ chịu hơn bên này rất nhiều. “Đáng nhẽ khi em lên tay rồi phải cho em sớm, nhưng cứ muốn giữ em lại ở đây”. Tôi nói chung chẳng biết nói gì, cảm giác lẫn lộn. Tôi đã rất muốn khỏi chỗ này vì nghĩ rằng nó ngột ngạt, nhưng khi chuyện đó sắp xảy ra thì tự nhiên tôi lại thấy buồn, Billy dù sao cũng là một người tốt.
      “Hôm qua đưa Lavender về nhà đấy, đau đầu quá rồi, em đừng theo Lave đến những nơi như vậy nữa được ? Em có thể chơi với nhỏ, nói chuyện với nhỏ, nhưng đừng theo nhỏ? Được ?”
      “Có sao đâu ạ, club thôi mà, em thấy thanh niên bên này vẫn mà, có sao đâu, sao như có chuyện gì nghiêm trọng vậy?”
      “Trời, thôi, mà em gặp ban trai của Lave rồi chứ? Cậu ta thế nào?”
      “À, dễ thương ra phết, chỉ là...” Tôi ngập ngừng, vì tôi nghĩ Billy phải biết chuyện bà Mei chấp nhận chuyện tình này, biết đâu Billy cũng giúp cho bà ấy quản lý Lavender và ghét Josh thì sao. Hơn nữa, hình như chuyện họ gặp nhau là phạm luật gì đó.
      “Thằng nhỏ đó cũng tốt, nhưng mà vì nó mà Lavender bây giờ ra nông nỗi thế này đây”.
      “Lavender bị mẹ cấm đoán ạ, nghĩ thế nào?”
      “Bị cấm, đúng rồi, bị cấm, nhưng con nhỏ vì thế mà làm việc tồi tệ, biết làm sao để giúp họ được nữa, bà ấy cũng thật là quá đáng, bà ấy hại cả con gái mình. À, xin lỗi em, xin lỗi vì giới thiệu nhỏ với em”.
      Tôi thấy lạnh toát người vì lời xin lỗi này. Sao lại thế nhỉ? Tôi phải cảm ơn Billy đã giới thiệu cho tôi một bạn rất xinh đẹp và đáng chứ? Mà chẳng phải ấy đã rất muốn chúng tôi làm bạn đó sao?
      “Sao lại xin lỗi, em chẳng thích thế, em quý bạn ấy lắm, mà có chuyện gì trầm trọng đâu, em chẳng hiểu ra sao nữa, sao lạ thế?”
      Tôi bắt đầu phản ứng thật sự, tôi mệt mỏi bởi những hành động kỳ lạ của cả Billy và nhà Mei, nhất là cái kiểu họ vừa khinh thường vừa dè dặt với tôi. Họ có thể có những bí mật riêng, sự kiêu hãnh riêng, nhưng tôi cũng có những tự ái riêng của mình.
      Billy ngước mắt: “Thứ tư em đồng ý ăn với chứ?”
      “Vâng”. Lần này thì tôi đồng ý, từ chối nữa. Có cả tá chuyện để nói đây.
      Gần trưa, tôi ra ngoài gọi điện cho Lavender hỏi thăm tình hình nhưng liên lạc được. Tôi gọi điện cho Hạnh, hôm nay tôi lại muốn sang nhà Hạnh chơi, vì vừa có một đống chuyện xảy ra có thể “buôn” được, cũng thấy cần có chỗ giải tỏa nữa. Hạnh “thế à, thế à” liên tục, nàng thích buôn chuyện nên nghe tôi “quảng cáo” dăm ba câu là xem chừng sáng rực mắt. Tôi muốn kể cho bạn ấy nghe về chuyện tôi bị chó đuổi và ông em trai Jess đẹp trai của Ryan nữa. Chợt nhớ ra Hạnh chưa được gặp Ryan.
      Billy hôm đấy có điện thoại liên tục, giọng căng thẳng, nói bằng tiếng Quảng, ́ch thị là với gia ̀nh bà Mei. Tôi chẳng biết ngày mai có nên tiếp tục tới spa nữa hay , ngại thật, có thể bà Mei biết chuyện chúng tôi tới club ngày hôm qua thì sao.
      4h chiều, quá buồn ngủ, chả hiểu sao cả ngày tôi cứ chỉ nghĩ về Lavender như bị ám ảnh vậy, như kẻ...tương tư vậy. Lúc đó có một con bé rất dễ thương người Tây Ban Nha vào tiệm wax lông mày, lúc tôi wax cho nó lỡ tay làm tuột cái khuyên mũi nó ra, điều này lại càng làm tôi nhớ...Lavender. Rồi một ý nghĩ táo bạo nảy ra, tôi muốn được xỏ khuyên mũi giống bé này. Tôi hỏi con bé xỏ ở đâu? Nó bảo tới mấy phố downtown nơi bán đủ thứ hình xăm, họ có dịch vụ xăm và xỏ các loại khuyên, họ làm rất vệ sinh và đảm bảo. Thế là tôi nung nấu cái ý ̣nh xỏ ấy trong đầu, bất chấp biết bố mẹ phản đối hay và trông sẽ như thế nào. Lavender chắc sẽ rất ngạc nhiên khi tôi có một cái khuyên mũi.
      5h tôi lên tàu sang nhà Hạnh, báo bố mẹ hôm nay tôi ăn cơm với Hạnh, và tự nhủ rút kinh nghiệm sẽ về sớm như lần trước. Nhà Hạnh hôm nay còn có thêm vài người bạn nên chúng tôi chỉ nấu ăn cho nhau mà thôi, thi thoảng qua lại nhấm nháy câu chuyện với nhau chứ buôn được thoải mái. Tôi có nói ý ̣nh sẽ xỏ khuyên mũi, Hạnh bảo muốn , tôi nói hôm sau tôi xuống spa ở China town, gần chỗ xỏ khuyên, bảo chiều Hạnh sang cùng tôi nhé, bạn ấy tít mắt đồng ý.
      Tôi về trước 11h, gọi điện cho Ryan và buôn tới 12h, chợt nhớ ra cần phải hoàn thành bức tranh về ngọn hải đăng, vì lại nhắc tới ước mơ được biển giống bố. “Hopefully someday you would sail to Vietnam to meet me” (Hi vọng ngày có thể sang Việt Nam gặp em). Tôi nói xong câu đó thì nước mắt ứa ra, vì tôi hiểu rằng, tôi sẽ phải xa một ngày lâu nữa mà thôi. Tôi muốn làm buồn, tôi biết có nhiều chuyện phải lo lắng rồi. “Wherever I sail, you are with me” ( tới đâu em cũng ở đó với nhé). Câu nói ấy, đã làm cho tôi có một giấc mơ đêm mộng mị, bắt đầu biết buồn và lo lắng cho tình của mình thật rồi...
      Thứ ba...
      Tôi vẫn xuống spa, tôi có cảm giác rằng tôi cũng sắp phải rời khỏi cả chốn này nữa. Chẳng có Mei, chẳng có Sheryl, hôm nay là một người đàn ông người Hoa đứng trông cửa hàng thay, ông ta có có ngó qua tôi một chút rồi làm công việc quản lý bình thường, cũng chẳng hỏi han xem tôi thế nào. Tôi cũng thấy thế là may. Helen hôm nay cũng nghỉ làm. Tự nhiên lại thấy nhẹ tênh, nghĩ thấy vui vui vì chiều nay sẽ hẹn Hạnh xỏ khuyên mũi, hiểu rồi về sẽ ăn nói với bố mẹ thế nào. Thế nào thì thế nào, tính sau.
      Chiều, bước chân ra khỏi cửa, Ronie xuất hiện lù lù ở gần đó làm tôi giật bắn cả người. ́ch thị ta tới đây vì tôi, vì Helen nghỉ mà, ta biết thừa chứ. Tôi đành đứng tiếp chuyện trong lúc chờ Hạnh tới. ta hỏi hôm nọ là bạn trai tôi sao, sao lại nghe máy của tôi, tôi bảo thì có làm sao, bạn trai tôi thì phải được quyền nghe máy của tôi. Cũng hơi bực mình nhưng hôm nay tôi gặp Ronie lại thấy này đáng thương và đơn sao vậy, tôi to tiếng nữa.
      Hạnh tới, bạn ấy ngạc nhiên khi thấy Ronie “Ryan đây à?” “À, , đây là Ronie, nhớ ?” “À, à”. “Ronie, đây là Hạnh, bạn thân của em”. “Hai người đâu vậy?” Hạnh nhanh nhảu: “ xỏ khuyên mũi, biết chỗ nào ?” “À, ăn chơi dữ ha, biết biết, ngay ở China town này, cùng nhé?” Tôi thoáng lưỡng lự, nhưng thôi OK, có thể ta biết chỗ nào đó đảm bảo. Thế là ba chúng tôi xỏ khuyên mũi.
      Đó là một chỗ ở chợ Tàu thật nhưng là trụ sở của Mỹ trắng. Chỗ này chuyên dành cho xăm trổ và xỏ các loại khuyên, trông cũng sạch sẽ và vệ sinh, khá chuyên nghiệp là khác. Đủ các hình xăm to nhỏ treo làm mẫu, có hình xăm lớn để xăm lưng đáng giá tới vài ngàn đô, tôi hơi chột, biết xỏ cái khuyên mũi bao nhiêu tiền nữa.
      Chờ một lúc, có một chàng với đủ thứ khuyên tai trán, mũi, lưỡi, người cũng xăm kín ra toe toét chào tôi khiến tôi cứ trợn ngược cả mắt như nhìn thấy hình nhân lạ. ta mặc áo bác sĩ đàng hoàng, dẫn tôi vào một căn phòng nhỏ sáng choang, bảo tôi ngồi lên ghế và lôi ra một đống dụng cụ loảng xoảng, tôi cũng hơi chột dạ nhưng khá thích thú. Lần lượt, sát thương, chàng dùng một đôi găng tay tổ bố. Rồi đến công đoạn hai, công đoạn xỏ, ta bảo sẽ d ùng thuốc tê mà cắm trực tiếp vào mũi của tôi, lại một đôi găng tay khác. “OK, I’m going to do it, I’m not going to surprise you, OK OK?” (Nào, tôi chuẩn bị làm đây, tôi làm giật mình đâu). Vừa nói ta vừa dùng một cái khoan nhỏ cắm thẳng vào mũi tôi thuốc tê khiến tôi điếng cả người, nhưng rồi diễn ra rất nhanh, công đoạn sau, sát trùng, lại một đôi găng tay nữa. Quả thật vệ sinh và chuyên nghiệp. Tôi hài lòng khi đã nhìn thấy một cái khuyên mũi nhỏ ở mũi, sưng và chảy máu. Và tôi đeo khuyên mũi từ ngày hôm đấy, và cũng là đặc điểm đặc trưng của tôi từ ngày hôm đấy. Cái mặt tôi trông đã lạ nó lại càng lạ. Mọi người ở đó trầm trồ khen tôi có khuyên mũi hợp. Tôi thấy rất vui, và thấy mình dũng cảm nữa. Cắm xuyên qua mũi thuốc tê, mà mũi thì đâu có giống lỗ tai.
      Ronie đòi dẫn chúng tôi ăn ở chợ Tàu nhưng tôi từ chối, tôi cảm ơn vì đã dẫn tôi xỏ khuyên mũi nhưng tôi muốn riêng với Hạnh “có việc”. Ronie thoáng buồn bã rồi tạm biệt chúng tôi.
      Ronie , thì Ryan gọi điện. Tôi hồi hộp thông báo cho biết tôi đã “nose piercing” (bấm khuyên mũi) khiến Ryan ngạc nhiên vô cùng, tôi chợt nhớ ra hôm qua đã nói cho biết ý ̣nh này. Ryan hỏi tới tấp là tôi làm ở đâu, có an tòan ? Tại sao nói cho biết để cùng? Tôi nói rằng đã OK rồi, nói tối sẽ đến gặp tôi ngay xem thế nào.
      “Hey...” Rồi ngập ngừng. “Can I meet Billy?” (Liệu có thể gặp Billy ?)
      Tôi thở dài, thôi được rồi, ngày mai, tôi sẽ để cho Billy và Ryan gặp nhau. Ngày mai!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 33 -
      Tôi và Hạnh ăn lung tung một tí rồi còn ̣nh xem phim. Nhưng vì lo rằng có thể Ryan sẽ tới đòi xem xét “vết thương” của tôi, nên hai đứa quyết ̣nh về. Tôi rất tự tin và thấy vui vì cái khuyên mũi mới của mình, mặc dù cũng thấy hơi đau đau một chút vì gió lạnh. Chắc phải kiếm một cái band aid để băng qua, kẻo về nhà bố mẹ nhìn thấy thì chưa nghĩ ra lý do...
      Thế mà tối đấy Ryan của tôi đến, buồn xo, dù sao tôi cũng biết rất bận và mệt.
      Bố mẹ cũng chưa phát hiện ra cái khuyên mũi.
      Tôi cũng suy nghĩ xem, liệu cho Billy và Ryan gặp nhau có hợp lý hay ? Tôi vừa muốn gặp riêng Billy để hỏi đủ thứ chuyện mà nếu có thêm Ryan sẽ bị hạn chế, vừa muốn chiều Ryan cho hai người được gặp nhau sớm, thật khó nghĩ. Tôi gác mọi suy nghĩ sang một bên, có lẽ phải nghỉ một ngày để vẽ bức tranh ngọn hải đăng mà thôi, tôi hy vọng Ryan sẽ thích và bất ngờ, dạo này mệt mỏi quá.
      Đểu thật, Ronie lại gọi điện. Hỏi han xem cái khuyên mũi của tôi có làm tôi đau hay , tôi đã về nhà chưa? Nửa tức nửa thấy tội nghiệp, có lẽ ta là một kẻ quá đơn cần người nói chuyện, vậy Helen đâu nhỉ? Ronie chẳng trả lời, “ gọi điện hỏi han em thôi, thế thôi”. Tôi nói rằng chắc tôi sẽ rời tiệm nail hiện tại chỗ khác, Ronie lập tức sốt sắng đề xuất lại cái ý tưởng tới chỗ ta làm, ta nói chỗ đó rất đông khách, đặc biệt nếu wax lông mày và vẽ móng đẹp thì kiếm tiền tốt. Tôi lại suy nghĩ, nhưng tôi muốn xem cái chỗ Billy giới thiệu nó như thế nào đã, lên tay rồi, tôi muốn mình sẽ kiếm ra tiền để còn du lịch, thèm chơi kinh khủng, thậm chí có thể sailing chỗ nào cùng Ryan trước khi về Việt Nam thì sao...
      Tôi dậy muộn quá, tới tiệm của Billy cũng gần trưa. chủ ngó tôi mỉm cười, chợt nghĩ sau này tôi sang tiệm khác, chẳng biết có được người nào thông cảm cho cái tính thất thường và thích chơi như tôi hay ? Dù sao tôi cũng đã thấy Billy bắt đầu thân quen, ta rất tốt và quan tâm tới tôi, chắc gì đã là thích tôi, có thể mẫu người này là luôn quan tâm người khác như thế...
      Tôi hỏi, bọn mình sẽ ăn tối nhé, bạn trai của em muốn được gặp . Tôi thấy sự ngạc nhiên rõ ràng khuôn mặt của Billy, ấy bất ngờ vì tôi tự nhiên muốn giới thiệu bạn trai? Muốn gặp riêng tôi cơ? Hay là vì nghĩ rằng tôi lo sợ ta sàm sỡ nên rủ bạn trai cùng? “OK, được thôi, cũng tò mò muốn biết cậu ta trông thế nào lắm rồi”. làm nail cùng tiệm quay sang hỏi tôi: “Nghe đồn bồ của nhỏ kinkin này đẹp trai dữ ha?”. “Ủa, nghe hồi nào vậy?”. “Ui da, ai mà biết chứ”. ấy nở một nụ cười nham hiểm, tôi liếc nhìn Billy, ́ch thị là này buôn rồi, mà Billy gặp bạn trai của tôi bao giờ mà biết ấy đẹp trai nhỉ? Ah...Lavender....
      Chiều nay thì tôi phải tàu điện ngầm nữa, Billy sẽ chở tôi ra chợ Tàu ăn cái quán ăn quen thuộc, tôi hẹn Ryan về sớm sẽ đứng chờ ở đó.
      Ngồi xe của Billy, tôi bắt đầu thấy cảm giác muốn hỏi và nói, chúng tôi vẫn có thể nói tiếng Việt với nhau trước mặt Ryan nhưng như thế thì quá bất lịch sự, lúc này vẫn là hay nhất.
      - “Lavender hôm nọ ra sao ạ? Có chuyện gì vậy ạ?”
      - “À, con nhỏ...” Billy ngập ngừng nói nhỏ, rồi quẹo tay lái, nghe chừng cứ buồn buồn.
      - “Lavender đáng lắm, dù là bà Mei thích bọn em chơi với nhau, nhưng bọn em khá hợp nhau, gặp nhau được nhiều nhưng cũng có kỷ niệm, một gái mạnh mẽ nhưng có phần hơi kém may mắn”
      - “À, Mei là một chuyện thôi, nhưng có lẽ em nên chơi với nhỏ thật, nên cãi lời bà ấy chớ, bà Mei cũng có ý tốt thôi mà, dù sao dăm ba cái chuyện tình , bà ấy cũng sai rồi, thời buổi này bên nước Mỹ hiện đại này còn bày trò cấm đoán, có lẽ giờ hối hận cũng muộn rồi đấy...”
      - “Oai, sao thế?”
      Billy khịt khịt mũi.
      - “Cái gia ̀nh này có quá nhiều nặng nợ với rồi, bỏ họ khó quá”.
      - “ chơi thân với họ lắm đúng ?”. Tôi hỏi vờ ngây thơ và dò hỏi.
      - “Em muốn biết một bí mật ?”
      - “Có”
      Mắt liếc nhìn đường phố, nín một hơi, Billy nói:
      - “Mei là mối tình đầu của ba đó, nhưng hồi đó ông ấy lăng nhăng, bả cũng đẹp, nhưng dăm ba bữa bỏ nhau, giờ chắc bả vẫn nhớ ông ấy, sau này Mei có cưới người khác nhưng cũng chỉ nghĩ tới ba thôi”.
      - “Ôi, vậy cơ à?” Tôi nghe như chuyện phim vậy.
      - “Nhưng hai nhà vẫn giao du với nhau à?”
      - “À, vẫn, sau này có sang Hong Kong một thời gian với ba, vẫn thấy bà ấy lui tới”.
      - “Ba ở Hong Kong à? Em tưởng nhà ở Sài Gòn?”
      - “Mẹ và ở Sài Gòn, ba làm ăn bên Hong Kong”.
      - “Sao lại là mối tình đầu, trước cả khi cưới mẹ à?”
      - “Thấy ba kể vậy, họ quen nhau thế nào sao biết”
      - “Thảo nào bà ấy quý thế”. Tôi lại dò hỏi thêm câu nữa.
      - “Bà ấy trút nhớ nhung ba lên đây”. Tôi biết câu nói này có ý đùa hay thật nữa, nhưng dám hỏi xa hơn. Nhưng quả là một khám phá thú vị, tôi đã hiểu ra được phần nào mối quan hệ thân thiết của họ. Cả Sheryl nữa, rõ ràng ấy cũng mê mệt Billy, đúng là “cha truyền con nối”.
      - “ tò mò về bạn trai của em lắm đó nha, nghe Lavender nói lại, cậu đó cũng là người mẫu gì đó hả, đẹp trai có tiếng ở đất New York này nữa cơ”.
      - “Ôi trời, gì tới mức thế, đẹp trai thì có nhưng gì tới mức thế đâu”. Tôi cười xua . “Lavender toàn nói quá, bạn ấy mới là đẹp có tiếng ấy”.
      - “À, nhỏ có tiếng thật, xinh thật, nhưng mà mới nhỏ vậy mà khổ quá”. (Ghét cái kiểu than vãn của Billy, biết Lavender khổ, nhưng chắc còn vượt xa những gì tôi biết, sao chả nói thêm như vậy nhỉ?).
      Xe dừng, tôi gọi Ryan, bảo 5 phút nữa tới. Billy gửi xe. Tôi hồi hộp cho tới khi hai người gặp nhau. Chờ một lúc, Ryan tới, tôi thấy Billy nhìn chằm chằm rồi “À” lên, gật gù: “Đúng rồi, đúng rồi, đẹp trai dữ ha, trời đúng là bồ của kinkin có khác”. Ryan tới, tôi giới thiệu hai người với nhau, Billy thấp hơn Ryan kha khá, nhíu mày mỉm cười. Thế là thỏa mãn nhé Ryan, được gặp Billy.
      Vào quán ăn, qua màn chào hỏi. Tôi nhắc Billy đừng nói gì nhiều về chuyện rắc rối với bà Mei và chuyện có thể tôi sẽ chuyển tiệm nail theo cầu của Billy. ấy nói yên tâm. Ryan hôm nay hơi khác, ấy hay cười hơn, lúc lại đăm chiêu, mỗi lần cười làm tôi lại nhớ ra cái khuôn mặt của...Jess.
      “Billy, what do you think of my girl friend?” (Billy, nghĩ thế nào về bạn tôi?). Ryan hỏi một câu...lãng xẹt, khiến tôi hơi khó xử.
      “I think you match a perfect couple, she’s beautiful and intelligent, I just wish the best for you both” (Tôi nghĩ hai bạn là cặp hòan hảo, ấy xinh đẹp và thông minh, chúc hai bạn hạnh phúc). Billy trả lời một cách đầy ngoại giao.
      “Thank you, but give me an honest comment, I dont deserve her right?”. (Cám ơn , nhưng hay cho tôi nhậ n xét lòng , tôi xứng đáng với ấy chăng). Sao những câu hỏi hôm nay của Ryan lại kỳ lạ đến thế, cả có ý đùa cợt và cũng phải là kiểu nói chuyện thường ngày của Ryan. Tôi cứ nhíu mày rồi lay tay liên tục, theo kiểu “why you ask such a question?”
      “I assume you really trust me right Ryan? Are you not confident of yourself beside this girl? Why not? Its you to give the answer”. (Chẳng lẽ tự tin khi bên cạnh ấy sao? Tại sao vậy? Chính có thể có câu trả lời mà).
      “I know Lavender, she talked with me about you, that’s why I want to meet you, she said you’re pretty clever, far beyond what you are showing now”. (Tôi biết Lavender, ấy với tôi về , và đó là lý do tôi muốn gặp , ấy rất thông minh, thông minh hơn nhiều những gì tỏ ra).
      “Haha, thank you Ryan, but only you know whether you deserve your girl or not” (Haha, cám ơn Ryan, nhưng chỉ có biết liệu có xứng với ấy hay thôi)
      “You know what I mean” ( biết tôi muốn gì mà). Ryan nói.
      Càng ngày càng khó hiểu những gì Ryan nói, tôi thấy Billy nhìn sang tôi, đôi mắt ngầu đỏ, một ánh nhìn thật khác. Và Ryan cũng thế.
      “There’s also one thing I want to tell you both today, its about Lavender, may be you don’t know her as much as I do, she’s like sister to me. I want to avoid Kin from her but in another thought how I want you to help her, I think she needs you” (Có điều tôi muốn với cả hai người hôm nay, đó là về Lavender, có thể mọi người ây bằng tôi, ấy gần như là em tôi. Tôi nửa Kin tiếp xúc với ấy nửa muốn Kin giúp đỡ Lave, tôi nghĩ là ấy cần em đấy Kin à). Billy quay sang nhìn tôi và nói thế.
      “OK, its time you tell me what’s wrong with Lavender” (Ok, hãy cho em nghe về những chuyện của Lavender )
      “She’s addicted to drug, she needs treatment, Mei is crazy” ( ấy nghiện rồi, ấy cần phải điều trị, Mei điên lên). Billy nói như sắp khóc.
      Tôi thực sự nổi gai ốc. “Oh my god”. Ryan nắm chặt tay tôi vì thấy người tôi run lên. “How come, Josh involved?” (Sao? Josh có dính líu ?)
      “May be, mad girl” (Có thể, bé ngốc nghếch ấy).
      Có lẽ Billy cũng muốn nói với tôi điều này, ấy muốn cho cả Ryan biết nữa, có lẽ vì cũng muốn để Ryan “bảo vệ” tôi. Giờ thì tôi hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi nghĩ một gái tài năng xinh đẹp như Lavender lại làm cái chuyện dại dột như thế, và tôi cũng hề nhận ra một Lavender nghiện ngập. Chợt nhớ cái lần Lave gọi điện cho tôi kêu gào, có thể bị khóa cửa và lên cơn nghiện, tôi rùng mình mạnh tới mức Ryan còn quay hẳn ra xem tôi có bị làm sao . Tôi hiểu vì sao Billy khuyên tôi nên theo Lave. Có phải Josh đã hại ấy ? Nên bà Mei mới điên cuồng chống phá thế? Họ trông rất tử tế cơ mà nhỉ. Tôi thật sự rất sốc, và gần như muốn khóc đến nơi. Tôi quý Lavender lắm, thậm chí còn là tình cảm đặc biệt nữa cơ. Và xót, xót làm sao, một gái xinh đẹp nhường thế...
      Tôi hỏi bây giờ Lavender ra sao, chắc ấy khổ sở lắm nhỉ. Billy nói rằng ấy phải quản lý Lave cùng cả nhà bà Mei, chắc họ sẽ cho vào “trại cai nghiện” một ngày càng sớm càng có thể. Bà Mei dạo này rất suy sụp và đau khổ, mà Lave thì trốn liên tục thể kiểm soát. gái phát điên lên rồi.
      Tôi nhìn Billy đầy cảm thông, có lẽ đó như gia ̀nh của ấy vậy, nên ta buồn là thế. Tôi nói rằng tôi muốn giúp Lave, đừng đẩy tôi ra khỏi ấy, ấy cũng cần môt người bạn chứ. Giờ tôi cũng hiểu và thông cảm với cả bà Mei nữa. Billy nói chính vì nghĩ vậy nên mới giới thiệu tôi với Lavender, thực ra “con bé đó đơn” lắm.
      Ryan ngồi nhìn mông lung, hiểu tôi nghĩ gì. “We’ll help her” (Chúng ta giúp ấy). nói.
      Bữa tối diễn ra vừa lạ kỳ vừa nặng nề. Tôi thấy sốc vô cùng. Vì có quá nhiều lý do, một ngày mà có nhiều bức xúc và bí ẩn được giải tỏa. Lúc về, tôi chỉ muốn hỏi xem Ryan đã biết gì về Billy, tại sao hôm nay hỏi lạ thế. Nhưng Ryan cứ nói rằng có gì đâu, vì ấy nghĩ rằng Billy là một người tinh tế, ấy muốn hỏi ý kiến xem mình có xứng đáng với tôi hay . Thế rồi, “That’s it? I don’ t think so?” (Chỉ thế thôi ư? Em nghĩ thế). “Yeah, its not that simple, because I’m jealous” (Uhm, cũng tại ghen).
      “What?” (Gì cơ?)
      “You understand me, I’m jealous, he loves you” (Em hiểu ý mà, ghen, ta em).
      “How can you tell?”
      “I know”
      “So?”
      “I hate that”
      Ôi...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :