1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chuyện tình New York - Hà Kin(50c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 24 -
      Ryan cho tôi số điện thoại của Hugo, chàng đánh trống trong ban nhạc. chàng tôi ấn tượng nhất và cũng là người gần gũi nhất với Ryan. Ryan muốn mỗi lần tôi gọi điện cho được hoặc nếu tôi có vấn đề gì gấp mà gặp được thì tôi sẽ gọi cho Hugo. Tôi cũng dự ̣nh gọi điện cho Garbriel để nói chuyện riêng với ta.
      Ronie hầu như tối nào cũng gọi điện cho tôi. Tôi đã có cảm tình hơn và bắt đầu nói chuyện lại, dù sao tôi cảm nhận được sự thật lòng và đơn của Ronie, hơn cả, tôi có sự thương hại, và người ta dễ dàng đến với nhau hơn bởi tình thương.
      Lúc này trời là mùa xuân, Washington DC đã bắt đầu có hoa đào. Mấy người bạn của tôi ở học viện cũng đã sang tới nơi và thi Luật đó. Họ gọi cho tôi và nói rằng thi xong sẽ xuống New York chơi và đề nghị tôi làm “tiếp viên du lịch”. Hoàng , bạn cùng lớp của tôi có gọi điện cho tôi dăm ba lần, tôi bảo xuống NY chơi tôi sẽ dẫn mọi người chơi. Thật may đúng hôm cả đòan xuống New York thì cả nhà tôi lại lên Washington xem hoa đào, nên tha hồ cho cả hội bù khú, tôi gọi cả Hạnh xuống ngủ cùng cho vui.
      Có lẽ cũng hơi ích kỷ nên tôi muốn giới thiệu Ryan của tôi cho mọi người, vả lại, cũng rất bận chưa chắc đã được. Tôi chợt nghĩ tới Ronie, tôi hỏi Ronie xem ta có muốn chơi với mấy người bạn từ Việt Nam sang của tôi hay ? Và Ronie đã mừng quýnh, vì thứ nhất, lần đầu tiên tôi rủ ta chơi, vì thứ hai, tôi đã thể hiện sự quý mến và tin tưởng Ronie hơn. Cái này có lẽ cũng là một kiểu “mưa dầm lâu ngày cũng thấm”.
      Hôm ấy, sau khi lôi các bạn trong vòng một ngày tất cả những nơi có thể, từ ra South Ferry ngắm tượng thần tự do, ra Central Park chụp ảnh, ra Wall Street, Times Square và cho tới shopping ở chợ Tàu. Tới giờ ăn tối, tôi gọi cho Ronie, ta hộc tốc bắt tàu từ Harlem xuống chợ Tàu (là 2 đầu của Manhattan). Ronie nói rằng hôm nay chàng sẽ khao tất cả bọn tôi bữa tối nhưng hiển nhiên là tôi đồng ý, bởi vì ta khao xong rồi thì hôm sau thể nào cũng một đồng dính túi. Chúng tôi vào ăn ở quán ăn nơi Billy và Sheryl đã dẫn tôi đến. Mọi người rất chú ý tới Ronie, vì chàng trông rất đặc biệt, ấn tượng và phủ nhận là đẹp trai. Tôi nói rằng Ronie có thể thể hiện như ta là bạn trai của tôi với các bạn. Hôm đấy, tàu về, Ronie còn ngồi sửa lại cái khăn ̉ tôi và nhìn tôi bằng đôi mắt “đắm đuối”, khiến các bạn cứ gật gù. Và thế là, khi về Việt Nam, tất cả chỉ biết rằng tôi có một bạn trai rất đẹp trai lai Tây Ban Nha, họ vẫn tưởng thế cho tới tận bây giờ, khi có người vẫn hỏi tôi: “Còn là bạn gái của Ronie hay ?”
      Lavender vẫn hay gọi điện cho tôi, gái tỏ ra rất quý mến và lưu luyến tôi. Có hôm gọi điện hỏi tôi về kết hợp một chiếc váy màu vàng với một cái áo màu tím thì trông có hợp lý hay , có hôm gọi điện chỉ để chúc tôi ngủ ngon, dịu dàng y như...Ryan vậy. Và nói rằng tôi chuẩn bị tinh thần để gặp mặt bạn trai Josh của đấy nhé. Tôi chợt nhớ tới lời bà Mei, chẳng việc gì tôi phải chơi với một gái đáng như thế chỉ vì bà ấy cả. Tôi rất muốn hỏi Billy thật nhiều về gia ̀nh của Lavender, nhưng dường như đó là một việc quá tế nhị hay sao ấy.
      “Lavender và mẹ get along (hòa hợp) đúng Billy?” “Rất tồi tệ”. “Em nói nhé, bà Mei muốn em chơi với Lavender, em biết là vì sao nữa, em ngại quá”. “Em cứ chơi, kệ bà ấy, em nói thì ai biết đâu?”.
      Billy nói rằng quý Lavender như em gái nhỏ và rất muốn tôi chơi thân với ấy, rằng tôi sẽ là một bạn tuyệt vời cho Lavender. “ rõ em có chịu nổi con nhỏ ? Nhưng nhỏ cũng đáng thương lắm đó”. Tôi nói rằng Lavender có vấn đề gì mà tôi lại chịu nổi cả và chưa biết vì sao ấy là “đáng thương”.“Thế em và bạn trai của em dạo này thế nào?” “Dạ, bình thường thôi, chưa có gì cả!”. Tôi hiểu, Billy vẫn rất quan tâm ngấm ngầm đến chuyện của tôi.
      Tôi quyết ̣nh sẽ nói chuyện với Garbriel để chấm dứt tình trạng khó chịu này. Nhưng tôi có số, tôi gọi cho Hugo nhưng ta cũng có số, còn xin số của Ryan thì thật là khó, vì chắc chắn Ryan sẽ cho. Ryan nói với tôi rằng tôi quên hẳn Garbriel , ta giờ sẽ còn là trở ngại giữa tôi và nữa. Thực ra vì tôi cũng chưa nói cho biết vụ Garbriel đã tới tiệm nail gây tai nạn cho tôi, cũng hẳn vì tôi có lòng “vị tha” gì, mà bởi vì tôi muốn Ryan phải thêm lo lắng. Lúc này học, làm rất vất vả, và một tuần phải dành hầu hết các buổi tối để lên đảo gặp tôi, còn ban nhạc của mình nữa. Việc chuyển chỗ làm có lẽ khiến mất rất nhiều thời gian và sức lực. Tôi cảm thấy áy náy. Thật lạ khi kết thúc cú điện của tôi với Hugo, ta hỏi, giọng trầm trầm: “Does Ryan show you that he loves you? And you love him too? Yeah?” (Ryan cậu ấy em rồi phải ? Em có cậu ấy ?).“Sure, pretty much, why you ask me that?” (Vâng, tại sao hỏi em như thế?). “Oh, that’s good, I’m glad” (Ồ, thế hay quá, rất mừng). Tôi phì cười vì từ “glad”, tại sao ta phải glad vì chúng tôi nhau?
      Quả thật, Garbriel lại gọi điện tới tiệm nail, tôi dặn Billy cho ta số của tôi nhưng chẳng hiểu sao Billy chịu, mà điện thoại thì tôi được nghe để nói. Cuối cùng, tôi nghĩ, tôi sẽ tới phòng nha khoa của Garbriel, dù sao, giả sử như Ryan và họ đã từng nhau, thì bây giờ ta hẳn vô cùng đau khổ, tôi muốn biết rõ ngọn ngành, tôi muốn biết có thực sự vì tôi mà Ryan “đá” ta hay ? Nếu vậy thì phải xem xét lại. Xin khỏi tiệm nail về sớm, tôi ngược lại tới phòng nha khoa cái đại lộ 3 ấy. Vừa lúc Garbriel mở cửa về, tôi đằng sau một đoạn, dự ̣nh sẽ gọi ta. Lúc đó, đường có một ông già ăn xin lê lết từng bước một, rồi bất ngờ ông ta ngã rầm xuống đất vì đường quá trơn, trông vô cùng đáng thương, nhưng điều tôi ngờ tới, đó là cách cư xử của Garbriel. ta lao tới đỡ người đàn ông dậy rất nhiệt tình ngại bẩn thỉu và bốc mùi, rồi lôi ông ta vào bên trong vỉa hè, hỏi han xem ông ta có làm sao , và rút một ít tiền ra cho ông già. Lúc quay đầu lại, Garbriel đã nhìn thấy tôi, ta thoáng bối rối, nhưng thật sự hành động ấy của Garbriel khiến rất nhiều ̣nh kiến và suy nghĩ của tôi về ấy trong đầu đã giảm gần hết, tôi đã nhìn Garbriel với con mắt khác, hẳn là một gái xấu xa như tôi đã từng nghĩ. Tôi cũng tới bên cạnh Garbriel và tặng ông tờ 5$ ít ỏi tiền tips vẽ nail của tôi ngày hôm đó, ông già luôn miệng: “Oh god, God bless you girls, god bless you” (Chúa ban phước cho các !) Tôi chợt nhớ vì sao một người ghê gớm như Garbriel vẫn được ban nhạc và Ryan quan tâm và chơi với, “she’s nice sometimes” ( ấy thi thoảng cũng tốt), tôi nhớ ai đó trong ban nhạc đã nói như vậy.
      “Oh, so you come to me today, are you begging me for forgivenesss or what?” (Ồ, đến gặp tôi hôm nay để xin được tha thứ hả?). Lại cái giọng đáng ghét khiến tôi lại thoáng gợn bực mình. “No, can we talk?” (, chúng ta có thể chuyện được ?). “Oh, so you want to talk today huh? Only one thing, Ryan IS MY BOYFRIEND, that’s it, he’s coming back here, and hey, you might saw what I did to that old man but lets make it clear, I’m not that type of kind-hearted!” ( muốn chuyện gì? Chỉ có điều thôi, Ryan là bạn trai của tôi, ấy quay lại đây, và này, vừa nhìn thấy những gì tôi làm với ông già kia nhưng quên nó , tôi phải loại người có lòng tốt đâu). Tôi thấy thái độ của Garbriel thật khó hiểu. Vừa phút trước tôi thấy ta thật tử tế nhưng khi mở mồm nói với tôi, ta có giọng nói và ánh mắt của quỷ dữ vậy. Garbriel bỏ ngay sau đó, tôi chưa kịp nói gì hết. Nói chung, trong lòng cũng rối bời!
      Sáng chủ nhật, ở tiệmnail, Ronie gọi điện cho tôi:
      - Hôm nay giỗ mẹ , chẳng có ai thân thuộc cả, em có thể giúp làm cái gì đó giúp giỗ mẹ ?
      - Ủa, nói với gia ̀nh Helen , họ sẽ giúp làm mâm giỗ mẹ mà?
      - có đâu, họ bận lắm, muốn họ cúng mẹ . Em giúp nhé.
      - Trời, sao lại là em, hay là em hướng dẫn mua vài thứ ở chợ rồi cúng nhé.
      - , muốn đơn một mình cúng mẹ, nhưng cũng muốn những người thích tới c úng mẹ. Em là người tốt, chỉ tin tưởng mỗi em, em cùng cúng mẹ với nhé?
      Tôi nói rằng để xem, tôi sẽ suy nghĩ. Tôi thấy ngại, vì nếu cúng, tôi lại phải xin nghỉ sớm, và đến nhà riêng của Ronie, ở tận bên Brooklyn, như thế thì thật là...nguy hiểm. Nhưng ta cũng thật là đáng thương quá . Gần chiều, Ronie lại gọi điện khẩn thiết, và khi ta nấc lên khóc điện thoại thì tôi thực sự mủi lòng, có thể dịp khác từ chối, nhưng từ chối khi một người khẩn khoản muốn cúng mẹ mình thì có lẽ hơi nhẫn tâm. Tôi đồng ý, nhưng tôi ra “điều kiện”: Tôi sẽ vào phòng riêng của ta đâu, tôi sẽ giúp mua ít xôi và con gà ở chợ Tàu, tới thắp hương rồi về thôi. Ronie bảo đừng lo, vì ta ở trọ cùng một gia ̀nh người Hoa, chứ phải ở một mình. Ronie nói sẽ ra chờ tôi ở tiệm nail.
      Lâu tôi mới để ý, tàu sang Brooklyn, sẽ có một đoạn qua cầu, rất đẹp, tôi say sưa ngắm khung cảnh hai bên đường lúc tàu qua và trước khi tàu chui lại vào trong lòng đất. Tôi ngắm khung cảnh hai bên thì Ronie cũng ngắm tôi cả buổi. chàng lại kể lể về những ngày xa xưa, tôi thấy Ronie rất mẹ.
      Chúng tôi mua một con gà, một ít xôi và một ít hoa quả. Ronie nói rằng ta có bàn thờ ở nhà, tôi sẽ giúp bày mâm. Căn phòng trọ của Ronie là tầng hầm trong một ngôi nhà của một gia ̀nh người Hoa. Quả thật cũng yên tâm vì bước vào trong tầng hầm đã thấy mấy ông già ngồi đánh cờ say sưa ầm ĩ ở đó. Tôi chào mấy ông già, chẳng lẽ vào bên trong, để bày mâm cúng? Phòng Ronie nhỏ tí tẹo và rất bí, bừa bộn, vừa đủ một cái giường, một cái bàn thờ , một cái tivi và một bộ dàn. Tôi biết mẹ của Ronie nhưng tôi cũng đứng chắp tay và chúc bà phù hộ cho đứa con trai đơn của bà được bình an. Tôi xin về, nhưng Ronie giữ tôi lại và nói rằng muốn cho tôi xem ảnh gia ̀nh của Ronie ngày xưa. Khá nhiều ảnh, tôi ngồi xem một lúc.
      Thế rồi, Ronie hỏi: “Em có bạn trai rồi đúng ?”. “Sao biết?”. “ đã thấy hai người với nhau rất nhiều lần!”. “Rất nhiều lần cơ á? theo dõi bọn em à?”. “ theo dõi bọn em, rất hay để ý em, biết vậy thôi, ta đẹp trai đấy”. “Vâng, cảm ơn , cũng chưa nói trước được điều gì”. “Em đấy lắm đúng , chắc còn cơ hội cho kẻ khác nữa?”. “Cứ cho là như vậy , em rất ấy!”. Tôi thấy Ronie mặt tối sầm lại và vui chút nào. “Còn thì chưa bao giờ Helen cả, chưa bao giờ hết, mặc dù đã rất ́ gắng!!!” “Cũng đừng tự ép buộc mình nếu thoải mái!”.
      Ronie bất ngờ đứng dậy đóng cửa khiến tôi rùng mình. Và ta lao về phía tôi, đè nghiến tôi ra giường...!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 25 -
      Ronie khiến tôi nghẹt thở vì ta quá bạo liệt, tìm đủ mọi cách để hôn được tôi. Tôi cũng tìm đủ mọi cách để ta hôn được tôi, tôi thét lên: “Bỏ ra, mau lên”. Nhưng Ronie dường như lên cơn điên vậy. Ronie rất khỏe và tôi cũng phải ́ gắng chống cự rất quyết liệt. Cuối cùng, tôi dùng chiêu cuối cùng, đó là đạp và...tát thật lực. Tôi đạp tung tóe tán loạn, và gần như Ronie đập đầu văng vào tường. Những gì sau đó tôi nhìn thấy, đó là Ronie gục mặt xuống, tay ôm lấy mặt, và những giọt máu ri rỉ từ khóe miệng, ta đã bị tôi đạp cho chảy cả máu mồm!
      Mọi việc dừng lại, phát hiện ra những giọt máu có lẽ đã khiến Ronie “tỉnh cơn” thì phải. ta với tay lấy cuộn giấy ngay đầu giường và lau miệng. Sau đó rồi lăn đùng ra...cười như điên. Lúc đó tôi vẫn chưa qua cơn thảng thốt, cả người run lên và nóng ran, ta vừa lăn ra tôi lại đá cho ta một phát cứ như thể Ronie có thể lại lao lại vào tôi một lần nữa. Ronie thốt lên: “Trời ơi, sao em dữ quá vậy, em dữ quá đấy, trời ơi, ghê sợ quá, thua em rồi!”. nói thêm câu nào, tôi đứng dậy mở cửa ra ngay, nhưng chẳng hiểu sao cánh cửa tôi chưa biết cách mở nó cứ ì ra. Ronie đứng dậy, khoác áo, đứng vái trước ảnh mẹ ba cái rồi mở cửa cho tôi. Tôi sửa lại đầu tóc rồi vác một bộ mặt lạnh lùng ra khỏi phòng, đề phòng mấy ông già đánh cờ tò mò vì vừa nghe thấy “tiếng động lạ”. Nhưng cũng... lạ thật, vì họ vẫn say sưa ầm ĩ chả quan tâm gì cả, có một ông ngước lên nhìn tôi rất nhanh rồi cúi xuống chơi tiếp. Ronie chạy theo tôi.
      “Này, em, này, em, xin lỗi nha, xin lỗi, xin em đấy, kiềm chế được, chỉ muốn hôn em mà thôi”
      . Tôi mặc kệ và rất nhanh về phía bên tàu (cũng phải đến gần chục con phố), trời khá lạnh và gió. Tôi cảm thấy như mình bị lừa vậy, vừa như ma đuổi vừa tự nhủ, may quá, chưa có chuyện gì xảy ra, có chuyện gì, tôi đến chết mất!
      Tôi mở di động và gọi điện cho Ryan xem ở đâu, lúc này tôi cảm thấy mình cần một người để bảo vệ. Ronie chạy theo ngay sát, tôi đứng khựng lại ngăn Ronie và nói: “I’m calling my boyfriend, leave me alone, go home!” (Tôi gọi cho bạn trai tôi, để tôi yên, về ).
      “Where are you Ryan?” ( ở đâu thế Ryan?)
      “I’m with my band, where are you calling? I’ll meet you later okie?” ( ở chỗ ban nhạc, em gọi ở đâu thế? Lát gặp em nhé!)
      “OK”.
      Tôi nghe thấy yên tâm hơn khi biết sẽ lên đảo gặp tôi.
      Tôi gọi điện cho Lavender, thấy ấy nhấc máy. Thực sự lúc này tôi mong có một người để nói chuyện điện thoại. Lúc này Hạnh có lẽ học cũng chưa về. Tôi quyết ̣nh mặc kệ, điều cần thiết là nhanh chóng lên tàu về. Ronie vẫn lẵng nhẵng đằng sau, tôi thấy phiền phức quá thể. Cảm giác thật khó chịu và tồi tệ, quả là một bài học lớn. Tôi thấm thía vô cùng vì sự cả tin của mình!
      Tàu bên Brooklyn là mặt đất, phải một lúc sau nó mới xuống lòng đất, vậy nên vẫn có sóng di động. Trong lúc đứng ở bên tàu, tôi đứng cách xa Ronie và tay lăm lăm cái điện thoại. Và điện thoại kêu, Ryan gọi: “Hey, I’ll meet you at 10, that’s too late for you? Are you on the island now?” ( gặp em lúc 10h, có muộn quá ? Em vẫn đảo chứ?). “I’m on my way home, sure at 10” (Em đường về nhà, 10h nhé). “Everything is OK?” (Mọi chuyện ổn cả chứ?). “Totally” (Hầu như vậy).
      Tôi gọi lại cho Lavender, chuông reo, và người nhấc máy phải là Lavender, là bà Mei, tôi thót cả tim
      “Yes, you are Kin?” ( là Kin?)
      “Oh, I’m sorry, just call to ask something urgent” (Ô, tôi xin lỗi, tôi chỉ gọi để hỏi vài thứ cần thiết thôi)
      “This is your number?” (Đây là số của à?)
      “Yes, my number” (Vâng)
      “Well, Lavender is very busy at the moment and she’s not willing to take the phone, I hope you understand? Thank you very much for calling but stop bothering her!” (Lavender rất bận và nó cũng sẵn sàng để nghe điện thoại đâu, tôi hi vọng là hiểu? Cảm ơn vì gọi nhưng đừng làm phiền nó nữa!)
      Bà ta dập máy rất nhanh, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
      Tôi cảm thấy thật nghiêm trọng, đột nhiên, mọi thứ trở nên thật tối tăm. Rồi tôi sẽ hiểu sao để đến spa mà bị “trù úm” đây, dù sao bà Mei đã rất tốt với tôi. Tôi mới chỉ học được một vài “ngón nghề” và cũng có những khách hàng đầu tiên của mình, hầu hết là các bé tuổi teen con nhà giàu hoặc những phụ nữ da màu trung lưu. Bây giờ bị bà ấy giận cho học nữa thì sẽ là một điều đáng tiếc to lớn. Tôi cảm thấy vô cùng lo lắng!
      Hôm đấy gặp Ryan, tôi cảm thấy lòng mình ấm áp hơn, và tôi cũng tỉnh táo nhanh chóng, để lộ cho biết tôi vừa gặp chuyện. Ryan cầm đến cho tôi một hình gái da đỏ bằng đất, nói rằng đó là món quà của một người bạn Chile vừa tặng, Ryan muốn tặng cho tôi, gọi tôi là Pocahontas. Tôi giật mình, ngày nhỏ, có một thằng bé người Mỹ gọi tôi là Pocahontas, và đó trở thành biệt danh ngộ nghĩnh của tôi một thời gian. Tôi rất vui và nói rằng gọi tôi là Pocahontas nhé? “Of course, she has the most beautiful eyes that I have ever seen” (Tất nhiên rồi, ấy có đôi mắt tuyệt đẹp). “Beautiful and painful?” “So painful, so beautiful”. Ryan rất thích hôn lên đôi mắt của tôi, và sau đó cắn lên tai rồi hít hít mái tóc. Rất ngọt ngào, cảm giác bình yên!
      “Hey, would you like to go to Long Island for a picnic this Sunday?” (À, em có muốn picnic ở Long Island vào Chủ nhật này ?)
      “Picnic, in this weather?” (Pic nic, vào thời tiết này?)
      “Why not?” (Tại sao ?)
      “OK”
      Vậy là tôi sẽ được picnic. Lại phải xin Billy nghỉ thôi. Hôm sau tôi đến tiệm và nói với về việc tôi bị bà Mei bắt gặp khi gọi điện cho Lavender, và rằng tôi rất lo lắng nếu bà ấy cho tôi học nghề nữa. Billy thoáng nghĩ ngợi và nói: “ sao đâu em, bà ấy làm gì em đâu, em cứ làm , dù sao cũng cẩn thận nhé!” Tôi cảm thấy bớt u ám hơn và thầm cảm ơn Billy, tôi tin đủ khả năng để thuyết phục bà Mei giữ tôi ở lại.
      Ronie liên tục gọi điện cho tôi nhưng dứt khoát tôi nghe máy. Cuối cùng, ta để cho tôi một cái voice message: “ xin lỗi em, vô cùng hối hận, nếu được gặp em nữa có lẽ sẽ biệt xứ khỏi chốn này, có ý muốn hại em, chỉ muốn được hôn em mà thôi, xin em nhấc máy để nghe nói”. Tôi phì cười vì tin nhắn, tôi biết ta cũng dám làm gì quá đáng cả, nhưng tôi thấy mình bị tổn thương lòng tin. Đàn ông, sống một mình, cũng khó tránh khỏi thiếu kiềm chế!
      Tôi xin Billy nghỉ ngày chủ nhật từ bây giờ, thở dài và đồng ý. Ngày mai tôi sẽ phải xuống tiệm spa. Nghĩ tới vậy đã thấy ớn vô cùng.
      12h đêm, cell của tôi réo ầm ĩ, tôi xem tivi dở. Số của Lavender, tôi hơi chờn chợn, hiểu có phải bà Mei gọi hay nữa, nhưng tôi vẫn nhấc máy vì có thể là nàng thì sao. Tiếng của Lavender, hoảng hốt, và như khóc:
      “Hey, where are you? Damn, I hate this f’cking life, can you help me? Please? Hell life is shit, help me, only you can help me, please, god damn it, please please....STOP IT, LEAVE ME ALONE, OPEN THIS F’CKING DOOR.....F’CK YOU!” (Chị ở đâu? Em căm ghét cái cuộc sống này, chị có thể giúp em ? Làm ơn , cuộc sống địa ngục này, chỉ có chị giúp được em thôi... Dừng lại , để tôi yên, mở cánh cửa chó chết này ra...)
      Lavender tuôn ra một tràng rồi thét lên như vậy, rồi gái khóc nức nở.
      Tôi thốt lên được gì, ấy chửi ai vậy? Bà Mei ư? Thật tồi tệ! Chuyện gì đây?

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 26 -
      Nghe Lavender gào thét một hồi, lúc sau tôi mới thốt lên được: “What’s going on Lavender? Are you OK? How can I help you? Something is wrong? Calm down, calm down and tell me” (Có chuyện gì thế Lavender? ổn ? Tôi có thể giúp gì được ? Có chuyện gì tồi tệ vậy? Bình tĩnh nào, bình tĩnh cho tôi nghe nào!)
      - “Mei, she’s killing me, can’t take it, can’t take it” (Mei định giết em, đừng để chuyện đó xảy ra) Theo sau là tiếng đập như tiếng đập cửa thình thình đầy thịnh nộ.
      - “You want me to call Billy?” ( có muốn tôi gọi cho Billy ?)
      - “He can’t help, nobody can’ help, I’m sorry I’m sorry” ( ấy giúp được gì đâu, ai giúp gì được, em xin lỗi)
      Rồi Lavender dập máy. Tôi gọi lại nhưng máy đã tắt. Tôi rất lo lắng và gọi điện cho Billy, một hồi mới nhấc, chắc do đã ngủ. “Trời, dữ vậy sao, thôi được, em ngủ , đừng lo, sẽ nói chuyện với bà Mei, có chuyện gì đâu.” Billy đã làm tôi yên tâm hơn, nhưng quả là có rất nhiều chuyện xảy đến, things all seem so restless!
      Tôi cũng chả ngủ được. Tôi nghĩ rất nhiều, tôi nghĩ về Ronie, về Lavender, về Billy, về Gabriel, về bà Mei, về Ryan, cuộc đời tôi chưa bao giờ gặp phải nhiều con người kỳ lạ đến như vậy. Tự an ủi tôi sống trong một thế giới khác thế giới quen thuộc của mình, và có thể cái thế giới ấy với tôi là kỳ lạ, nhưng đó là cái cách bình thường mà thế giới ấy nó diễn ra như thế.
      Rất mệt mỏi nhưng tôi bao giờ dám xin nghỉ ở spa. Sáng đấy tôi đến với một vẻ mệt mỏi và cảm thấy trong lòng rất đen tối. Tôi cũng thấy ngại ngần nếu phải giáp mặt với bà Mei, hiểu chuyện cãi nhau hôm qua có liên quan gì đến tôi . Thật buồn cười, từ ngày tôi chơi với Lavender, lúc nào tôi cũng nghĩ mình gây ra một tội gì rất lớn với ấy, tội gì thì tôi tài nào nắn nó thành một điều gì hữu hình được.
      Có lẽ đúng có chuyện, vì bà Mei hôm nay xin nghỉ. Thay vào đó là Sheryl đứng giải quyết công việc của tiệm. Sheryl nhìn tôi vào tiệm mà nói một câu nào, lạnh băng. Mấy người làm trong tiệm có mỉm cười nhìn tôi, Helen cũng nhìn tôi cười, tôi thấy tội nghiệp cho gái ấy. Chẳng đợi được đến trưa là tôi đã ra ngoài gọi điện cho Billy hỏi xem mọi chuyện thế nào. Billy nói rằng ở nhà bà Mei và sẽ gọi điện cho tôi sau. Lúc này điều sáng sủa duy nhất tôi tự cảm nhận được để an ủi mình, đó là buổi picnic với Ryan vào chủ nhật. Bây giờ Ryan ở khá xa, tận bên Brooklyn, làm, mặc dù mới chỉ là thực tập, thật vất vả, sao hôm đấy tôi thấy nhớ Ryan như thế chứ.
      Helen hỏi tôi có chuyện gì, tại sao tôi trông tôi mệt mỏi và ít cười nói hơn mọi khi như vậy. Tôi rất muốn hỏi Helen rằng, ta có biết ngày giỗ của mẹ Ronie hôm nọ hay ? Chẳng lẽ nhau mà biết ngày giỗ của mẹ người ? Nhưng sau đó thì sao, ấy sẽ ngạc nhiên vì làm sao tôi lại biết. Chán thật, đến chết vì cái bệnh tò mò, tốt nhất là nên hỏi.
      Mỗi lần thấy u ám tôi lại nhớ tới ông già ven sông, một cảm giác rất thanh thản mỗi lần nhớ tới ông ấy. Tôi dự ̣nh nếu hôm nay có về thì sẽ ven sông như mọi khi, và nếu gặp được ông ấy thì sẽ là tuyệt vời! Tôi cũng mong trời ấm áp hơn để có thể lúc nào đó ra ngồi ngắm ngọn hải đăng để vẽ món quà bí mật tặng Ryan thật nhanh.
      Hôm nay tôi đã nhận thấy một sự thay đổi rõ rệt những hàng cây ven đường. Tôi còn nhớ tuần trước chúng trơ trụi và chỉ lấm chấm xanh, hôm nay đã ra dáng những hàng cây thực sự có sức sống, lá mọc ở tất cả mọi cành, một vài cây ra những bông hoa rất lạ và đẹp. Tôi nghĩ tới việc sẽ rủ Ryan vào trong Central Park ngắm khoảnh khắc sang mùa tuyệt đẹp này. Bỗng nhiên Ryan gọi điện đúng những khoảng khắc mơ màng ấy: “Hi my beautiful girl? What are you doing? Do you know something? I happened to see a very beautiful flower blooming just in front of my office, it reminds me of your beautiful eyes, how I miss you, I miss you” (Chào xinh đẹp của , em làm gì vậy, vừa nhìn thấy bông hoa rất đẹp nở phía trước sở làm, nó khiến nghĩ đến đôi mắt đẹp của em, nhớ em biết bao!). Và thế là tôi chảy nước mắt, thật kỳ lạ, có biết rằng tôi cũng nhìn thấy hoa nở và tôi cũng nghĩ đến ? Cái đấy gọi là gì? Đấy là tình đúng ? Thật là kỳ diệu!
      Trở về nhà, ven sông, tìm ông già. Trời đã tối, ông già của tôi viết được nữa mà ngồi ngắm nhìn một Manhattan lên đèn trong sương mờ. Vừa nhìn thấy tôi, ông đã chạm tay lên ngực, ra chiều rất xúc động cứ như cả tháng mới được gặp tôi. “You look tired today my girl, everything is OK? How’s the thing going?” (Trông mệt mỏi quá , mọi chuyện ổn cả chứ?). “Not so good at all, weird things happen around, I’m stuck in a swamp” ( ổn lắm, có những chuyện kỳ quái xảy ra và cháu bị mắc kẹt trong cái đầm lầy này rồi). “Haha, life ain’t sweet at all right? Life, fight, it ain’t easy!” (Haha, cuộc sống phải lúc nào cũng ngọt ngào phải ? Sống là đấu tranh, điều đó là dễ dàng gì). Tôi cười và nắm tay. “Yeah, fight”. “Things with your beautiful boy friend is all right?” (Chuyện với cậu bạn đẹp trai của vẫn ổn cả chứ?). “Perfectly, he’s the one pulling me out of the swamp at the moment” (Vâng, tốt ạ, ấy là người kéo cháu ra khỏi cái đầm lầy này đấy ạ). “Oh, I’m glad” (Ồ, tôi rất mừng). Tôi phì cười, lại từ “glad” của Hugo, tại sao mọi người cứ phải glad vì Ryan tôi nhỉ?
      Tôi tâm sự với ông già rằng, tôi chưa bao giờ gặp nhiều chuyện kỳ lạ như vậy, tôi thậm chí kể cả chuyện “dại dột” đã mò đến nhà Ronie ra sao và đã hoảng sợ thế nào. “Oh, Lord, don’t be silly that way next time OK? But you’re brave girl, yeah, yeah!” (Chúa ơi, đừng ngốc nghếch như vậy nữa nhé? Nhưng dũng cảm đó). Bất ngờ số điện thoại của Lavender nhấp nháy, tôi vội vã xin phép ông già để nghe máy. Lavender hỏi tôi ở đâu và muốn gặp tôi. Tôi nói rằng mình ở đảo Roosevelt, nếu ấy muốn ấy có thể tàu F lên đảo và tôi sẽ ra đón. Lavender hẹn tôi ra đón trong vòng nửa tiếng nữa. Tôi hỏi ông già, ông có muốn nhìn thấy một gái còn đẹp hơn cả tôi hay ? Một gái Trung Quốc có nguồn gốc hoàng tộc, ông cười ha hả: “I dont think there is a more beautiful girl, you know why? Because which standard you are comparing to? There is no more, and there is no less, lets make yourself special, I think of you as special, not just as beautiful” (Tôi nghĩ có nào xinh đẹp hơn, biết vì sao ? Bởi vì tiêu chuẩn nào để so sánh chứ! có hơn cũng có kém, bản thân mỗi người là điều đặc biệt, tôi nhớ đặc biệt chứ chỉ vì xinh đẹp đâu).
      Tôi cảm ơn ông vì lời khen khéo léo này, đúng vậy, đôi khi chả cần phải ghen tị vì nghĩ rằng ai đó xinh đẹp hơn mình, vì vẻ đẹp so sánh ấy là dựa một cái chuẩn như thế nào?
      “How’s your novel?” (Cuốn tiểu thuyết của bác thế nào rồi?). “Oh, just in part the boy discovered something different of himself, and he decided to fight for it, the World War is at its end” (Ồ, mới đến phần cậu bé nhận ra những biến đổi của chính mình, và cậu ta quyế định chiến đấu vì nó, và cuộc Đại chiến thế giới lúc đó kết thúc). “Great, I’m glad that the war is over! I hate war” (Tuyệt quá, cháu rất vui vì chiến tranh qua , cháu ghét chiến tranh).
      Lavender đến muộn hơn dự ̣nh nên tôi bảo ông già nên về ăn trước, vì biết khi nào ấy tới, cũng tối lắm rồi. Ông già nháy mắt và đẩy xe về. Tôi đã thấy khá hơn rất nhiều, mặc dù xe ông có máy nhưng tôi vẫn đẩy ông hẳn một đoạn dài, vừa vừa hát lung tung hết cả. Ông thật tài giỏi, ông có thể làm cho tôi vui được đến như thế đấy.
      Lavender mặc một chiếc áo len trắng có ̉ rất đẹp nhưng xem chừng hơi lạnh. Tôi để ý kiểu mẫu thời trang ưa thích của Lavender lúc nào áo cũng có ̉ và nó thực sự hợp với cái dáng cao mảnh dễ thương của ấy. Vừa thấy tôi, ấy lao tới hôn chụt một cái lên má, trông Lavender có phần vẫn tươi tỉnh, “tả tơi” như tôi suy đoán, có thể ấy đẹp nên có tả tơi thì trông vẫn cứ đẹp. Lavender rủ tôi vào quán pizza đảo ăn, hỏi có phải tôi sống ở đây hay ? Tôi đành thú nhận và xin đừng nói cho ai biết về chỗ ở của mình. “Sure, trust me, but why you have to hide anyway?” (Chắc chắn rồi, tin em , nhưng tại sao chị phải giấu chuyện đó?). Tôi nháy mắt. “Just for some reasons” ( vài lý do).
      “What was wrong with you the other day? Something bad between you and your mother?” (Mà có chuyện gì với hôm nọ vậy? Có việc gì tồi tệ giữa và mẹ à?)
      “Oh, THAT, well, she locked me in my room, took my phone and did several stupid things, I was mad, just a bit out of control” (Ồ, mẹ em khóa cửa nhốt em trong phòng, thu điện thoại của em và làm vài thứ ngớ ngẩn, em phát điên)
      “What, she locked you in your room? That’s weird, you’re over 20, I mean, you can sue her for doing so, hey you did something crazy too?” (Bà ấy nhốt lại u? kỳ lạ, ngoài 20 tuổi rồi, có thể kiện bà ấy về việc đó nữa chứ, mà có phải làm gì đó điên rồ ?)
      “Oh, me, sure, of course, that’s why I was locked, haha” (Em ư, tất nhiên rồi, thế nên em mới bị nhốt)
      “What did you do?” ( làm gì vậy?)
      “Oh, just something” (Ồ, vài thứ)
      Lại thấy Lavender khó hiểu y như mẹ và chị vậy, thậm chí tôi lại thấy giống cả Garbriel nữa. “You want to go to club?” (Chị có muốn club ?). “Now? We’ll be home late” (Bây giờ ư? Chúng ta về nhà muộn mất). “Don’t worry, I’ll take you home, wanna meet my boyfriend?” (Đừng lo em đưa chị về, chị có muốn gặp bạn trai em ?).
      Tôi rất muốn xem club thế nào, và người của Lavender ra sao, nhưng quả thực, hôm đó tôi rất mệt mỏi, rất mệt và nếu thì tôi còn sức, tôi đành xin khất. Mặt Lavender xị xuống. “Hey, if someday, I’m dead, will you remember about me?” (Nếu có ngày em chết liệu chị có nhớ em ?). “What, why you are saying so? Don’t say that” (Gì cơ? Sao lại thế? Đừng vậy nữa). “Because I am going to, and you know what, I’d go directly to hell” ( đó, chị biết đấy, em bị xuống địa ngục cho xem”. Giọng của Lavender nghe thật u ám, như một điềm lành.
      Tôi hỏi Lavender có muốn picnic cùng tôi chủ nhật này cùng bạn trai của tôi hay ? Mắt sáng lên và nói có, ấy rất muốn biết bạn trai của tôi trông thế nào. “He must be handsome right? Somebody deservable, haha” (Chắc hẳn ấy phải rất đẹp trai, người xứng đáng). Có vẻ như Lavender rất muốn tâm sự với tôi thật nhiều chuyện. Buổi tối, ngắm nét măt của gái đẹp này trong ánh đèn vàng của tiệm pizza biết chán, lông mi dài chớp chớp, da trắng mịn, cái mũi dọc dừa hênh hếch cứ như nửa cười nửa khóc và một cái miệng cười rất dịu dàng. Lại thầm ghen tị với chàng người của , sẽ được ngắm cả ngày như thế, và được...làm nhiều việc hơn thế. Tôi biết người của Lavender trông như thế nào, nhưng tôi chợt giả sử, Lavender và Ryan sẽ là một đôi tình nhân hoàn hảo, đặc biệt nếu họ đóng phim. Sẽ ra sao nếu tôi rủ được cả hai người họ chơi nhỉ, chắc cả cái thiên hạ này phải ngoái nhìn.
      Lavender rút ra một điếu thuốc và hút, tôi hơi sững sờ, tôi vốn thích con gái hút thuốc, và gái đẹp như vậy mà hút thuốc thì khó coi quá. Nhưng Lavender hút thuốc rất sành điệu, thật chẳng thấy nó dung tục chút nào. hỏi tôi, có muốn thử hút thuốc ? Nhìn Lavender hút thuốc đáng đến nỗi, tôi cũng muốn thử, nhưng còn chần chừ.
      Rít một hơi, thả khói, rồi cười. “OK, I will tell you my story, if you are not tired and if you are willing to listen? How’s that?” (Ok, em kể cho chị nghe chuyện của em nếu chị quá mệt và chị muốn nghe?)
      “I’m a bit tired but I am willing to listen” (Tôi hơi mệt chút nhưng tôi rất muốn nghe kể).
      “OK”
      Tôi bắt đầu nghe, và châm thử điếu thuốc đầu tiên của cuộc đời!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 27 -
      Câu chuyện của Lavender lộn xộn lung tung và rất hay được nhắc nhắc lại chi tiết nào đó. Nhưng có thể hiểu là như sau:
      Lavender là chỉ xinh đẹp mà rất có năng khiếu về nghệ thuật. Bà Mei chỉ thích hai con mình theo nghiệp kinh doanh và rất chú trọng trong việc chăm sóc hai này, vì bà rất tự hào về dòng máu Mãn Thanh danh tiếng của mình. Nhưng bất chấp mẹ và họ hàng tự hào đến đâu và quyết tâm gây dựng gia đình thành tập đoàn có tiếng tăm, quyết tâm theo học ngành designer (thiết kế) ở trường đại học rất bình thường ở New York thay vì theo học ngôi trường Academic nào đó quý tộc hơn do mẹ lựa chọn. Mẹ con từ bé hợp nhau nhưng cũng từ đấy bà Mei khó chịu ra mặt.
      học trong môi trường về nghệ thuật và nơi cái đẹp được tôn vinh, nhận được rất nhiều lời mời để chỉ biểu diễn thời trang, làm người mẫu mà còn đóng phim. Tôi nhớ năm nào, chỉ nhớ là hình như năm Lavender mới vào đại học có trở về Hong Kong và định xin hoa hậu TVB ở đây và có lời mời đóng phim. Nhưng bằng cách này hay cách khác, bà Mei hầu như phong tỏa mọi khả năng có thể tham gia được bất cứ thứ gì. Lavender có lúc vô cùng tuyệt vọng và còn quỳ xuống với mẹ rằng, học designer cũng giống như mẹ kinh doanh spa và vàng bạc đá quý, có thể giúp bà gây dựng thương hiệu và tất nhiên góp phần làm đẹp cho các cơ sở kinh doanh của bà ấy. Nhưng bà Mei là người rất kỳ quái, thể hiểu nổi rằng, Mei cố gắng bảo vệ cái danh dự gì của gia đình trong khi chính bản thân bà ta cũng chả ra gì.
      "i see Mei is a very talented at doing business, i mean, i don’t see a lot of women, especially Chinese succeeded this way here in the US" (Tôi thấy Mei rất tài trong việc kinh doanh, có nhiều phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ Trung Quốc thành công con đường đó ở Mỹ).
      "Yeah, but then what, she left my father in Hong Kong just because he doesn’t like business, that sucks, she doesn’t even think of me and my sister, just think of herself" (Đúng nhưng mẹ tôi bỏ bố tôi ở lại Hong Kong chỉ bởi ông ấy thích kinh doanh, mẹ cũng bao giờ nghĩ cho tôi và chị , bà chỉ nghĩ đến bản thân mà thôi). Giọng của Lavender giận dữ.
      "Where’s your father now?" (Thế bố giờ ở đâu?)
      "He’s in Hong Kong, they never divorced, Mei doesn’t like that, but they would never live together" (Ông ấy ở Hong Kong, họ bao giờ li dị vì Mei muốn thế nhưng họ cũng bao giờ sống cùng nhau).
      "i’m sorry to hear" (Tôi rất tiếc)
      Thế rồi, đánh bạo, tôi hỏi câu:
      "i have strange feeling about that relationship between your mother and Billy" (Tôi có cảm giác rất lạ về mối quan hệ giữa mẹ và Billy)
      "What? Oh, i don’t know, you mean, having an affair? Billy is great, he’s like my brother, my mother would never throw away her pride for f** him." (Gì cơ, ôi em biết, ý chị là có mối quan hệ gì ư? Biily rất tuyệt, ấy giống như trai em vậy, mẹ em bao giờ vứt bỏ giá trị của mình để có quan hệ với Billy đâu)
      Rồi Lavender ôm mặt, có thể Lavender cũng chả biết gì, có thể cũng chả có chuyện gì, mà cũng có thể Lavender muốn cho tôi biết. Lavender ngày càng tỏ ra xúc động và gay gắt trong câu chuyện của mình.
      "But you know one thing, even she does all these stupid things, she won’t hurt me this bad, she’s trying to destroy me just because i’m so much alike my father" (Chị biết , mỗi khi bà ấy làm những việc ngớ ngẩn như thế em cảm thấy rất tổn thương, bà ấy cố gắng phá hoại cuộc đời em chỉ bởi vì em quá giống bố).
      "Destroying you? what on earth she could do such a thing, she can not destroy such a beautiful daughter like you" (Phá hoại cuộc đời ư? Bà ấy thể làm như thế được, thể làm hại con xinh đẹp như !)
      "Beautiful? stop splling out that word, i hate that, f’ck that, that’s what my mother tries to tell me over and over, then i have to keep my pride, and then all bunches of madness out there, some even tries hard to have sex with me just because i’m beautiful, i’m just a normal person and do my own things. People bother me so much, damn!" (Xinh đẹp ư? Đừng đến từ đó nữa, em căm ghét nó. Đó chính là lý do mà mẹ em suốt ngày lại, đại loại như em phải biết giữ giá của mình và đống vấn đề điên rồ kéo theo đó, có nhiều kẻ cố gắng tìm mọi cách để quan hệ với em chỉ vì em xinh đẹp; em cũng chỉ là con người bình thường mà thôi. Mọi người làm phiền em quá nhiều!)
      Giọng của Lavender đầy phẫn nộ và to tiếng khiến người đàn ông bán pizza cứ há hốc mồm vừa ngắm vừa nghe đầy ngạc nhiên. Mấy người trong quán đó ai cũng nhìn, may quán đảo rất ít người, nên cũng bớt ngại hơn với những câu chửi bậy của Lavender.
      "The more she tries to stop me, the wilder i am, that’s how life goes, haha" (Bà ấy càng cố ngăn cản em em càng điên hơn, cuộc sống là thế mà)
      "Why she doesn’t want me to be your friend? May be I’m too ordinary for you?” (Tại sao bà ấy muốn tôi kết bạn với nhỉ? Hay tại tôi quá tầm thường với ?)
      “May be because she sees you wild, just like me, and because Billy likes you, haha” (Có thể bà thấy chị hoang dã giống em, và cũng vì Billy thích chị)
      “What do you mean by “likes”? (Thích? Ý là gì?)
      “Oh, I mean, jealous, she’s just jealous with you” (Ồ, ghen tị đó mà, bà ấy ghen tị với chị).
      “Well, I just see it normal that people having problem with their parents, I have problems with my mother too, sometimes” (Ồ, tôi thấy người bình thường cũng có rắc rối với bố mẹ, tôi thi thoảng cũng có vấn đề với mẹ tôi mà)
      “Oh, really, that she’s willing to kill you too?” (Ồ, sao? Thế mẹ chị bao giờ có ý định giết chị chưa?)
      “What, kill, arent you exaggerating?” (Gì cơ? Giết? phóng đại đấy chứ?)
      “No, she’s trying to do so now” (, bà ấy cố làm như vậy đó)
      “How?” (Như thế nào cơ?)
      “I’m going to marry my boyfriend, no matter what!” (Dù gì em cũng kết hôn với bạn trai em)
      “Your mother doesn’t like your boyfriend?” (Mẹ thích bạn trai của à?)
      “She hates him more than any shit in this world” (Bà ghét ấy hơn bất cứ thứ gì đời này)
      “Why?” (Tại sao?)
      “Because he’s black, and he’s not Chinese, of course!” (Bởi vì ấy là người da đen, và tất nhiên là phải người Trung Quốc)
      Tôi giật cả mình và trợn ngược mắt vì từ “black”. Một người da đen ư? Lavender một chàng da đen sao? Thật là khó tin, một gái xinh đẹp nhường kia mà lại một da đen. Tôi ghét người da đen nhưng nói thật lòng rằng, một gái như Lavender mà một chàng đen kịt thì thấy....xót quá. Có gì thắc mắc đâu khi bà M ei lại dữ dội tới thế?
      Rồi Lavender bật khóc. Họ nhau đã gần 2 năm nay rồi, và bà Mei đã có lúc phát điên vì ngăn cản được đôi uyên ương. Lavender kể rằng đã từng bị nhốt ở trong nhà một tuần liền và cũng ăn gì trong vòng một tuần đó, tới mức bà Mei đành phải nhượng bộ và đưa cấp cứu. Có lúc hai người trong một quán ăn mà bà Mei nhờ Sheryl tới lôi Lavender xềnh xệch về. Bà Mei tìm đủ mọi cách nói chuyện với chàng kia mà ăn thua. Và có lúc: “I tried to kill myself two times, but then I thought of Josh, he’s going to kill him too without me” (Em muốn tự tử hai lần nhưng em còn nghĩ đến Josh, ấy tự tử theo em mất)
      Bạn trai của Mei là một chàng trai trong đội ngũ người mẫu của công ty người mẫu gì đó ở New York nơi Lavender làm việc. tham gia công ty này vừa với tư cách là designer, vừa là người mẫu. Lavender xinh đẹp đã hớp hồn từ ông giám đốc cho tới mấy chàng người mẫu, và hiển nhiên là chàng Josh này. Josh có mẹ là người da trắng và bố là người da đen, gốc Puerto Rico, có mái tóc và đôi mắt màu nâu. Lavender nói rằng lúc gặp tôi cũng rất muốn biết tôi thuộc chủng tộc gì, vì mắt và da tôi rất giống...Josh. Có phải vì thế mà Lavender thích tôi hay ?
      “No, its because I see you are wild!” (, bởi vì em thấy chị rất hoang dã)
      Thế ra tôi là một người “hoang dại” nên được mến đấy.
      Lavender và Josh đến với nhau vì tiếng sét ái tình. Cái lần chàng thử lên người bộ quần áo của Lavender thiết kế là hai người cũng rời được nhau nữa. Josh là một người rất cao lớn và đẹp trai (theo như ánh mắt mơ màng của Lavender) và là người tình tuyệt vời, rất nhiều người coi là một đôi đẹp. Nhưng ông giám đốc theo đuổi thì tỏ ra dèm pha ra mặt, và đã đuổi Josh khỏi công ty một thời gian sau đó. Lavender cũng xin thôi chỗ đó luôn. Và cứ mỗi buổi tới trường lại có cái xe Ford cáu cạnh đứng ám gái, mỗi lần như vậy Billy lại là người ra tay giúp đỡ khi tới đón mỗi lần cầu cứu. Billy vô tình cũng bị ông ta “hỏi han” đôi lần, thậm chí Josh cũng tỏ ra ghen tị. Thật tiếc Josh chưa có xe riêng để tới “giải cứu” cho . Một năm thì ông giám đốc kia đành phải từ bỏ và chuyển sang một người mẫu mới nổi ở New York. Lavender thoát nạn ông ta, nhưng bà Mei thì điên cuồng chống phá. Lavender và Josh đã trốn sang tận Cali chỉ được 1 tháng đã bị bà Mei kéo về vì lý do “mất tích”. Chẳng biết vì sao mà cảnh sát tới tận nhà của Josh để hỏi thăm và khiến chàng gặp rắc rối lớn một thời gian. Hiện giờ Josh có một “bản án” (được gọi là Restraining order), đó là được lại gần Lavender ít nhất là 200 mét.
      “The more she tries to stop me, the more we are in love, madly in love, NOTHING, NOTHING ever in this world she could ever do anything to stop me, she can not control me, this is what I am killing myself for her!” (Bà ấy càng cố ngăn cản em chúng em càng nhau điên cuồng, có gì thế giới này có thể ngăn cản được em, bà ấy càng thể kiểm soát được em, đó là lý do mà em tự tử)
      “You are killing yourself? What?” ( tự tử?)
      “Yes, I am killing myself” (Đúng thế).
      Mắt của Lavender ngầu đỏ, tôi thấy rùng hết cả mình, nổi gai ốc lấm chấm, tôi thấy sự hoang dại trong từng lời nói của Lavender, một gái dịu dàng và mỏng manh yếu ớt như tôi vẫn đinh ninh. Một người dám sống và dám . Bà Mei là một người mạnh mẽ, tôi thấy rõ ràng như vậy, nhưng bà ấy đã sai lầm vì đứa con gái của bà cũng được thừa hưởng cái gien đó, và họ chống đối nhau bằng sự mạnh mẽ điên cuồng của mình. Thực sự lúc đó tôi mới hiểu cái câu mà tôi vẫn hay nghe trong phim Hong Kong: “Hỏi thế gian tình là gì? Mà con người phải sống chết có nhau”. Lúc đấy thì tôi thấy câu này chả sến chút nào. Tôi chưa đủ kinh nghiệm để trải nghiệm như thế. Tôi mới nghĩ việc mình bất quản khó khăn lạnh lẽo để tìm được ra Ryan đã là một kỳ tích, nhưng gái trước mặt tôi, một gái vô cùng xinh đẹp, lại có thể biết thương chung thủy và đấu tranh hết mình như thế. Tôi thực sự khâm phục.
      Josh là một chàng trai như thế nào mà khiến Lavender có thể chết vì ta như vậy nhỉ? Tôi cũng hiểu, vì sao Lavender lại “killing myself?”.
      Đúng là một gái mạnh mẽ, nói như trút hết ruột gan như vậy mà nhỏ một giọt nước mắt. Tôi chỉ nghĩ tới lúc tôi về Việt Nam và sẽ phải chia tay Ryan, cho dù ai ngăn cấm, có lẽ tôi cũng phải mất cả một tuần cho nước mắt. Tại sao Lavender lại thích tôi như thế? Tại sao ấy lại muốn tâm sự với tôi?
      “Because I see you are wild, you will sympathy for what I tell you, I know, I know you Kin, I know” (Bởi vì em thấy chị hoang ạiã, chị có thể đồng cảm với những gì em kể, em hiểu chị mà Kin)
      Tôi xúc động vì những gì Lavender nói, Billy và Lavender đều quý tôi và có điểm chung khi nhìn về con người tôi, vậy nên, tôi hiểu Billy ngấm ngầm giúp đỡ , trong đó việc đưa tôi đến với Lavender cũng là một cách.
      Tôi hiểu ý “wild” của Lavender, ấy nghĩ rằng tôi hiểu và cũng hoang dại như ấy. Và đúng thế, tôi cũng là một người rất hoang dại, nhưng theo một cái cách của riêng mình.
      “Its so late now, I don’t think you can get home without trouble now” (Bây giờ cũng muộn rồi, tôi nghĩ là giờ có thể về nhà mà có rắc rối gì)
      “Can I sleep with you?” (Em có thể ngủ lại chỗ chị được ?)
      Tôi thấy thật khó xử, nhà tôi thể nào đưa người nước ngòai về, hơn nữa, lại rất chật, sẽ có chỗ cho ấy ngủ. Mà từ chối thì ngại ngần làm sao.
      “You have no place to go?” ( có chỗ nào để đến sao?)
      “No, can’t go home” (, em thể về nhà)
      “Where is Josh?” (Josh đâu?)
      “He’s out of town” ( ấy ở ngoại ô)
      “It’s just, we’re having a very small apartment, and because my mother is a diplomat, it is forbidden to bring a foreigner home” (Bởi vì, chúng tôi ở trong căn hộ rất và mẹ tôi cho phép đưa người nước ngoài về nhà). Tôi đành phải thú nhận.
      “Oh, OK, let see” (Ok, Ok, em hiểu rồi).
      “Come over to Billy’s house”. (Hay tới nhà Billy vậy)
      “It’s too far away” (Quá xa)
      “How about your sister?” (Thế còn chị ?)
      “F’ck her”
      nói thêm câu nữa, tôi nhấc máy gọi điện cho Billy, bây giờ chỉ có Billy có thể giúp được Lavender. Tôi nói với Lavender dạo bờ sông nếu được trong lúc Billy tới đón, cửa hàng pizza cũng sắp đóng cửa. Tôi muốn dẫn Lavender dạo ra tới bến và đưa sang Manhattan, Billy sẽ đón ở bên đó.
      Lavender đồng ý, lúc này trông lại trở nên yếu đuối vì đã chịu nghe lời tôi. Hôm nay đã trút rất nhiều, tôi hy vọng như thế sẽ làm cho thêm phần nhẹ nhõm, cho dù tôi thấy có một cuộc sống nhiều bất ổn, và ngày mai thì sẽ thế nào nhỉ?.
      “You see me wild too, right?” (Chị cũng thấy em điên phải ?). Lavender hỏi
      “Of course, beyond my imagination” (Tất nhiên, ngoài tưởng tượng của tôi)
      “You want me to show you how wild I am?” (Chị có muốn thấy em điên như thế nào ?)
      “I already did”.
      Lavender cười ầm lên. Thế rồi, nhảy lên bờ lan can của dòng sông và trườn hẳn ra ngoài.
      “Stop it Lave, the police will come, dont be that wild” (Dừng lại Lave, cảnh sát đến bây giờ đó, đừng điên như thế). Tôi hôt hoảng chạy theo và tìm cách ngăn lại.
      Chẳng ăn thua, ấy đã trong tình trạng chuẩn bị nhảy xuống nước, và nếu nhảy thì chỉ trong 3 phút có người cứu thì ấy sẽ chắc chắn chỉ có chết thôi, vì nước sông rất sâu và nước sông rất lạnh lùng!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 27 -
      Câu chuyện của Lavender lộn xộn lung tung và rất hay được nhắc nhắc lại chi tiết nào đó. Nhưng có thể hiểu là như sau:
      Lavender là chỉ xinh đẹp mà rất có năng khiếu về nghệ thuật. Bà Mei chỉ thích hai con mình theo nghiệp kinh doanh và rất chú trọng trong việc chăm sóc hai này, vì bà rất tự hào về dòng máu Mãn Thanh danh tiếng của mình. Nhưng bất chấp mẹ và họ hàng tự hào đến đâu và quyết tâm gây dựng gia đình thành tập đoàn có tiếng tăm, quyết tâm theo học ngành designer (thiết kế) ở trường đại học rất bình thường ở New York thay vì theo học ngôi trường Academic nào đó quý tộc hơn do mẹ lựa chọn. Mẹ con từ bé hợp nhau nhưng cũng từ đấy bà Mei khó chịu ra mặt.
      học trong môi trường về nghệ thuật và nơi cái đẹp được tôn vinh, nhận được rất nhiều lời mời để chỉ biểu diễn thời trang, làm người mẫu mà còn đóng phim. Tôi nhớ năm nào, chỉ nhớ là hình như năm Lavender mới vào đại học có trở về Hong Kong và định xin hoa hậu TVB ở đây và có lời mời đóng phim. Nhưng bằng cách này hay cách khác, bà Mei hầu như phong tỏa mọi khả năng có thể tham gia được bất cứ thứ gì. Lavender có lúc vô cùng tuyệt vọng và còn quỳ xuống với mẹ rằng, học designer cũng giống như mẹ kinh doanh spa và vàng bạc đá quý, có thể giúp bà gây dựng thương hiệu và tất nhiên góp phần làm đẹp cho các cơ sở kinh doanh của bà ấy. Nhưng bà Mei là người rất kỳ quái, thể hiểu nổi rằng, Mei cố gắng bảo vệ cái danh dự gì của gia đình trong khi chính bản thân bà ta cũng chả ra gì.
      "i see Mei is a very talented at doing business, i mean, i don’t see a lot of women, especially Chinese succeeded this way here in the US" (Tôi thấy Mei rất tài trong việc kinh doanh, có nhiều phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ Trung Quốc thành công con đường đó ở Mỹ).
      "Yeah, but then what, she left my father in Hong Kong just because he doesn’t like business, that sucks, she doesn’t even think of me and my sister, just think of herself" (Đúng nhưng mẹ tôi bỏ bố tôi ở lại Hong Kong chỉ bởi ông ấy thích kinh doanh, mẹ cũng bao giờ nghĩ cho tôi và chị , bà chỉ nghĩ đến bản thân mà thôi). Giọng của Lavender giận dữ.
      "Where’s your father now?" (Thế bố giờ ở đâu?)
      "He’s in Hong Kong, they never divorced, Mei doesn’t like that, but they would never live together" (Ông ấy ở Hong Kong, họ bao giờ li dị vì Mei muốn thế nhưng họ cũng bao giờ sống cùng nhau).
      "i’m sorry to hear" (Tôi rất tiếc)
      Thế rồi, đánh bạo, tôi hỏi câu:
      "i have strange feeling about that relationship between your mother and Billy" (Tôi có cảm giác rất lạ về mối quan hệ giữa mẹ và Billy)
      "What? Oh, i don’t know, you mean, having an affair? Billy is great, he’s like my brother, my mother would never throw away her pride for f** him." (Gì cơ, ôi em biết, ý chị là có mối quan hệ gì ư? Biily rất tuyệt, ấy giống như trai em vậy, mẹ em bao giờ vứt bỏ giá trị của mình để có quan hệ với Billy đâu)
      Rồi Lavender ôm mặt, có thể Lavender cũng chả biết gì, có thể cũng chả có chuyện gì, mà cũng có thể Lavender muốn cho tôi biết. Lavender ngày càng tỏ ra xúc động và gay gắt trong câu chuyện của mình.
      "But you know one thing, even she does all these stupid things, she won’t hurt me this bad, she’s trying to destroy me just because i’m so much alike my father" (Chị biết , mỗi khi bà ấy làm những việc ngớ ngẩn như thế em cảm thấy rất tổn thương, bà ấy cố gắng phá hoại cuộc đời em chỉ bởi vì em quá giống bố).
      "Destroying you? what on earth she could do such a thing, she can not destroy such a beautiful daughter like you" (Phá hoại cuộc đời ư? Bà ấy thể làm như thế được, thể làm hại con xinh đẹp như !)
      "Beautiful? stop splling out that word, i hate that, f’ck that, that’s what my mother tries to tell me over and over, then i have to keep my pride, and then all bunches of madness out there, some even tries hard to have sex with me just because i’m beautiful, i’m just a normal person and do my own things. People bother me so much, damn!" (Xinh đẹp ư? Đừng đến từ đó nữa, em căm ghét nó. Đó chính là lý do mà mẹ em suốt ngày lại, đại loại như em phải biết giữ giá của mình và đống vấn đề điên rồ kéo theo đó, có nhiều kẻ cố gắng tìm mọi cách để quan hệ với em chỉ vì em xinh đẹp; em cũng chỉ là con người bình thường mà thôi. Mọi người làm phiền em quá nhiều!)
      Giọng của Lavender đầy phẫn nộ và to tiếng khiến người đàn ông bán pizza cứ há hốc mồm vừa ngắm vừa nghe đầy ngạc nhiên. Mấy người trong quán đó ai cũng nhìn, may quán đảo rất ít người, nên cũng bớt ngại hơn với những câu chửi bậy của Lavender.
      "The more she tries to stop me, the wilder i am, that’s how life goes, haha" (Bà ấy càng cố ngăn cản em em càng điên hơn, cuộc sống là thế mà)
      "Why she doesn’t want me to be your friend? May be I’m too ordinary for you?” (Tại sao bà ấy muốn tôi kết bạn với nhỉ? Hay tại tôi quá tầm thường với ?)
      “May be because she sees you wild, just like me, and because Billy likes you, haha” (Có thể bà thấy chị hoang dã giống em, và cũng vì Billy thích chị)
      “What do you mean by “likes”? (Thích? Ý là gì?)
      “Oh, I mean, jealous, she’s just jealous with you” (Ồ, ghen tị đó mà, bà ấy ghen tị với chị).
      “Well, I just see it normal that people having problem with their parents, I have problems with my mother too, sometimes” (Ồ, tôi thấy người bình thường cũng có rắc rối với bố mẹ, tôi thi thoảng cũng có vấn đề với mẹ tôi mà)
      “Oh, really, that she’s willing to kill you too?” (Ồ, sao? Thế mẹ chị bao giờ có ý định giết chị chưa?)
      “What, kill, arent you exaggerating?” (Gì cơ? Giết? phóng đại đấy chứ?)
      “No, she’s trying to do so now” (, bà ấy cố làm như vậy đó)
      “How?” (Như thế nào cơ?)
      “I’m going to marry my boyfriend, no matter what!” (Dù gì em cũng kết hôn với bạn trai em)
      “Your mother doesn’t like your boyfriend?” (Mẹ thích bạn trai của à?)
      “She hates him more than any shit in this world” (Bà ghét ấy hơn bất cứ thứ gì đời này)
      “Why?” (Tại sao?)
      “Because he’s black, and he’s not Chinese, of course!” (Bởi vì ấy là người da đen, và tất nhiên là phải người Trung Quốc)
      Tôi giật cả mình và trợn ngược mắt vì từ “black”. Một người da đen ư? Lavender một chàng da đen sao? Thật là khó tin, một gái xinh đẹp nhường kia mà lại một da đen. Tôi ghét người da đen nhưng nói thật lòng rằng, một gái như Lavender mà một chàng đen kịt thì thấy....xót quá. Có gì thắc mắc đâu khi bà M ei lại dữ dội tới thế?
      Rồi Lavender bật khóc. Họ nhau đã gần 2 năm nay rồi, và bà Mei đã có lúc phát điên vì ngăn cản được đôi uyên ương. Lavender kể rằng đã từng bị nhốt ở trong nhà một tuần liền và cũng ăn gì trong vòng một tuần đó, tới mức bà Mei đành phải nhượng bộ và đưa cấp cứu. Có lúc hai người trong một quán ăn mà bà Mei nhờ Sheryl tới lôi Lavender xềnh xệch về. Bà Mei tìm đủ mọi cách nói chuyện với chàng kia mà ăn thua. Và có lúc: “I tried to kill myself two times, but then I thought of Josh, he’s going to kill him too without me” (Em muốn tự tử hai lần nhưng em còn nghĩ đến Josh, ấy tự tử theo em mất)
      Bạn trai của Mei là một chàng trai trong đội ngũ người mẫu của công ty người mẫu gì đó ở New York nơi Lavender làm việc. tham gia công ty này vừa với tư cách là designer, vừa là người mẫu. Lavender xinh đẹp đã hớp hồn từ ông giám đốc cho tới mấy chàng người mẫu, và hiển nhiên là chàng Josh này. Josh có mẹ là người da trắng và bố là người da đen, gốc Puerto Rico, có mái tóc và đôi mắt màu nâu. Lavender nói rằng lúc gặp tôi cũng rất muốn biết tôi thuộc chủng tộc gì, vì mắt và da tôi rất giống...Josh. Có phải vì thế mà Lavender thích tôi hay ?
      “No, its because I see you are wild!” (, bởi vì em thấy chị rất hoang dã)
      Thế ra tôi là một người “hoang dại” nên được mến đấy.
      Lavender và Josh đến với nhau vì tiếng sét ái tình. Cái lần chàng thử lên người bộ quần áo của Lavender thiết kế là hai người cũng rời được nhau nữa. Josh là một người rất cao lớn và đẹp trai (theo như ánh mắt mơ màng của Lavender) và là người tình tuyệt vời, rất nhiều người coi là một đôi đẹp. Nhưng ông giám đốc theo đuổi thì tỏ ra dèm pha ra mặt, và đã đuổi Josh khỏi công ty một thời gian sau đó. Lavender cũng xin thôi chỗ đó luôn. Và cứ mỗi buổi tới trường lại có cái xe Ford cáu cạnh đứng ám gái, mỗi lần như vậy Billy lại là người ra tay giúp đỡ khi tới đón mỗi lần cầu cứu. Billy vô tình cũng bị ông ta “hỏi han” đôi lần, thậm chí Josh cũng tỏ ra ghen tị. Thật tiếc Josh chưa có xe riêng để tới “giải cứu” cho . Một năm thì ông giám đốc kia đành phải từ bỏ và chuyển sang một người mẫu mới nổi ở New York. Lavender thoát nạn ông ta, nhưng bà Mei thì điên cuồng chống phá. Lavender và Josh đã trốn sang tận Cali chỉ được 1 tháng đã bị bà Mei kéo về vì lý do “mất tích”. Chẳng biết vì sao mà cảnh sát tới tận nhà của Josh để hỏi thăm và khiến chàng gặp rắc rối lớn một thời gian. Hiện giờ Josh có một “bản án” (được gọi là Restraining order), đó là được lại gần Lavender ít nhất là 200 mét.
      “The more she tries to stop me, the more we are in love, madly in love, NOTHING, NOTHING ever in this world she could ever do anything to stop me, she can not control me, this is what I am killing myself for her!” (Bà ấy càng cố ngăn cản em chúng em càng nhau điên cuồng, có gì thế giới này có thể ngăn cản được em, bà ấy càng thể kiểm soát được em, đó là lý do mà em tự tử)
      “You are killing yourself? What?” ( tự tử?)
      “Yes, I am killing myself” (Đúng thế).
      Mắt của Lavender ngầu đỏ, tôi thấy rùng hết cả mình, nổi gai ốc lấm chấm, tôi thấy sự hoang dại trong từng lời nói của Lavender, một gái dịu dàng và mỏng manh yếu ớt như tôi vẫn đinh ninh. Một người dám sống và dám . Bà Mei là một người mạnh mẽ, tôi thấy rõ ràng như vậy, nhưng bà ấy đã sai lầm vì đứa con gái của bà cũng được thừa hưởng cái gien đó, và họ chống đối nhau bằng sự mạnh mẽ điên cuồng của mình. Thực sự lúc đó tôi mới hiểu cái câu mà tôi vẫn hay nghe trong phim Hong Kong: “Hỏi thế gian tình là gì? Mà con người phải sống chết có nhau”. Lúc đấy thì tôi thấy câu này chả sến chút nào. Tôi chưa đủ kinh nghiệm để trải nghiệm như thế. Tôi mới nghĩ việc mình bất quản khó khăn lạnh lẽo để tìm được ra Ryan đã là một kỳ tích, nhưng gái trước mặt tôi, một gái vô cùng xinh đẹp, lại có thể biết thương chung thủy và đấu tranh hết mình như thế. Tôi thực sự khâm phục.
      Josh là một chàng trai như thế nào mà khiến Lavender có thể chết vì ta như vậy nhỉ? Tôi cũng hiểu, vì sao Lavender lại “killing myself?”.
      Đúng là một gái mạnh mẽ, nói như trút hết ruột gan như vậy mà nhỏ một giọt nước mắt. Tôi chỉ nghĩ tới lúc tôi về Việt Nam và sẽ phải chia tay Ryan, cho dù ai ngăn cấm, có lẽ tôi cũng phải mất cả một tuần cho nước mắt. Tại sao Lavender lại thích tôi như thế? Tại sao ấy lại muốn tâm sự với tôi?
      “Because I see you are wild, you will sympathy for what I tell you, I know, I know you Kin, I know” (Bởi vì em thấy chị hoang ạiã, chị có thể đồng cảm với những gì em kể, em hiểu chị mà Kin)
      Tôi xúc động vì những gì Lavender nói, Billy và Lavender đều quý tôi và có điểm chung khi nhìn về con người tôi, vậy nên, tôi hiểu Billy ngấm ngầm giúp đỡ , trong đó việc đưa tôi đến với Lavender cũng là một cách.
      Tôi hiểu ý “wild” của Lavender, ấy nghĩ rằng tôi hiểu và cũng hoang dại như ấy. Và đúng thế, tôi cũng là một người rất hoang dại, nhưng theo một cái cách của riêng mình.
      “Its so late now, I don’t think you can get home without trouble now” (Bây giờ cũng muộn rồi, tôi nghĩ là giờ có thể về nhà mà có rắc rối gì)
      “Can I sleep with you?” (Em có thể ngủ lại chỗ chị được ?)
      Tôi thấy thật khó xử, nhà tôi thể nào đưa người nước ngòai về, hơn nữa, lại rất chật, sẽ có chỗ cho ấy ngủ. Mà từ chối thì ngại ngần làm sao.
      “You have no place to go?” ( có chỗ nào để đến sao?)
      “No, can’t go home” (, em thể về nhà)
      “Where is Josh?” (Josh đâu?)
      “He’s out of town” ( ấy ở ngoại ô)
      “It’s just, we’re having a very small apartment, and because my mother is a diplomat, it is forbidden to bring a foreigner home” (Bởi vì, chúng tôi ở trong căn hộ rất và mẹ tôi cho phép đưa người nước ngoài về nhà). Tôi đành phải thú nhận.
      “Oh, OK, let see” (Ok, Ok, em hiểu rồi).
      “Come over to Billy’s house”. (Hay tới nhà Billy vậy)
      “It’s too far away” (Quá xa)
      “How about your sister?” (Thế còn chị ?)
      “F’ck her”
      nói thêm câu nữa, tôi nhấc máy gọi điện cho Billy, bây giờ chỉ có Billy có thể giúp được Lavender. Tôi nói với Lavender dạo bờ sông nếu được trong lúc Billy tới đón, cửa hàng pizza cũng sắp đóng cửa. Tôi muốn dẫn Lavender dạo ra tới bến và đưa sang Manhattan, Billy sẽ đón ở bên đó.
      Lavender đồng ý, lúc này trông lại trở nên yếu đuối vì đã chịu nghe lời tôi. Hôm nay đã trút rất nhiều, tôi hy vọng như thế sẽ làm cho thêm phần nhẹ nhõm, cho dù tôi thấy có một cuộc sống nhiều bất ổn, và ngày mai thì sẽ thế nào nhỉ?.
      “You see me wild too, right?” (Chị cũng thấy em điên phải ?). Lavender hỏi
      “Of course, beyond my imagination” (Tất nhiên, ngoài tưởng tượng của tôi)
      “You want me to show you how wild I am?” (Chị có muốn thấy em điên như thế nào ?)
      “I already did”.
      Lavender cười ầm lên. Thế rồi, nhảy lên bờ lan can của dòng sông và trườn hẳn ra ngoài.
      “Stop it Lave, the police will come, dont be that wild” (Dừng lại Lave, cảnh sát đến bây giờ đó, đừng điên như thế). Tôi hôt hoảng chạy theo và tìm cách ngăn lại.
      Chẳng ăn thua, ấy đã trong tình trạng chuẩn bị nhảy xuống nước, và nếu nhảy thì chỉ trong 3 phút có người cứu thì ấy sẽ chắc chắn chỉ có chết thôi, vì nước sông rất sâu và nước sông rất lạnh lùng!

    6. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 28 -
      "Come down here Kin" (Xuống đây nào Kin), Lavender vừa thò chân xuống nước vừa vẫy gọi tôi, tay bám vào thành lan can theo kiểu như nửa như muốn buông người xuống. Lúc này trông đúng là điên chứ chẳng phải là hoang dại.
      Tôi chạy tới và rằng, hoang dại thế cũng là hay, nhưng hoang dại tới mức dại dột như thế này chẳng có gì thú vị cả. “I don’t like this kind of wild though” (Tôi thích suy nghĩ hoang dại kiểu này). Mặt Lavender ửng đỏ, biết do lạnh hay bám quá lâu khiến mỏi, hay là ngạc nhiên trước thất vọng của tôi. “Hey Lavender, come back here, i’ll tell you how to release your stress” (Lavender, quay lại đây , tôi bảo cách để giảm stress). “I did try to kill myself you know, but then i couldn’t do that, now i just want to jump, but i can’t either” (Chị biết , em thử tìm cách tự tử nhưng rồi lại em lại làm được, bây giờ em chỉ muốn nhảy xuống nhưng em cũng thể). Tôi vươn người ra và với tay bảo rằng lên đây, tôi cố kéo lên. “Everything will be allright, that’s how life goes, you are too young to be this wild” (Mọi thứ rồi ổn cả thôi, cuộc sống là như vậy mà, còn quá trẻ để hoang dại như vậy).
      Cuối cùng cũng có người phụ nữ về phía chúng tôi, bà ta hốt hoảng khi thấy cảnh tượng như vậy: “Oh my god, get up here girls, what are you doing?” (Ôi trời, lên đây các , các làm gì vậy?). Người phụ nữ kêu lên thất thanh. Lavender toét miệng cười như trêu ngươi. Tôi quay lại trấn tĩnh bà ta: “She’ll be up here, don’t worry” (Bà đừng lo, ấy lên ngay). Bà ta lao ra lan can chìa tay và gọi Lave trở lên. cuối cùng cũng chịu lên, nhưng nắm tay tôi lên chứ nắm tay của người phụ nữ kia. Bà ấy đứng mắng chúng tôi: “What on earth you are fooling around here at this time? Go home girls, there are things not for you to play” (Các làm trò ngu ngốc gì ở đây giờ này vậy? Về nhà , đây phải chỗ để chơi đâu). Lavender cáu lên: “Just OK, but thank you” (Ok, cám ơn). Người phụ nữ tối sầm mặt, lắc đầu rồi bỏ , chắc hẳn bà ta nghĩ tới hai Trung Quốc bị điên ở đâu lạc về thích nghịch ngợm.
      Tôi quay ra với Lavender: “Scream, that’s how i release my stress” (Hét lên to, đó là cách tôi làm để giải tỏa stress). “Scream, like this?” (Hét to lên, như thế này ư?). Vừa dứt lời Lavender hét lên rất to và mạnh khiến người phụ nữ lại giật mình ngoái đầu lại nhìn xem có phải lại ai đó bị làm sao hay ? Tôi thoáng sững sờ vì cái cách Lavender hét lên, giống y như tôi vậy!
      Tôi nắm chặt tay Lavender và kéo khẩn trương trước khi ấy nghĩ ra trò gì “hoang dại” hơn thế. Tôi hỏi Lavender rằng ấy thấy thế nào sau khi hét xong? ấy bảo “wilder than ever” (hoang dại hơn bao giờ hết). Tôi kể rằng tôi có ông già rất đáng , ông ấy là người tôi chia sẻ nỗi buồn và niềm vui, có thể khi nào tôi giới thiệu Lavender cho ông ấy. Nhưng Lavender hờ hững và có vẻ quan tâm tới ông già viết tiểu thuyết của tôi. ấy còn dường như hơi ghen tị vì tôi có người để chia sẻ niềm vui nỗi buồn.
      Bến lúc này rất vắng vẻ, tôi đưa Lavender sang bến đầu tiên ở Manhattan. Dặn đừng chúng tôi đảo với Billy. Lavender rất hay bị đàn ông ở bến nhìn chằm chằm, phì cười đầy mỉa mai và : “All bitchy men!”
      Đợi khoảng 10 phút Billy tới đón. hỏi chúng tôi đâu và chúng tôi chỉ rằng ngồi ăn pizza ở quán ở bên Queens. “Mei was calling me, what’s wrong with your phone?” (Mei vừa gọi , có vấn đề gì với điện thoại của em vậy?) “Oh, just ran out of battery” (Ồ, nó hết pin ấy mà). Lavender tỉnh bơ dù tôi biết thừa tắt máy. Billy và Lavender tỏ ra rất lo lắng nếu tôi phải về mình, tôi rằng sao, tôi vẫn về khuya như vậy. Billy đưa tôi xuống tận bến tàu, nhìn tôi lên tàu rồi mới quay trở lại.
      Chia tay Lavender và lang thang mình trở về nhà, tôi vẫn có cái cảm giác gì đó rùng mình, như thể vừa xem xong bộ phim hay đọc xong cuốn truyện ấn tượng tới mức bị ám ảnh. Giá mà lúc này tôi gọi điện tâm được với Ryan, nhưng muộn quá, cần phải ngủ.
      Lên đảo lúc tôi nhận được voice message của Ronie. ta bảo rằng vừa gọi điện cho tôi mãi mà được (là vì tôi ở dưới tàu điện ngầm có sóng), ta rất muốn chuyện lại với tôi và hy vọng có thể gặp tôi vào buổi trưa ngày hôm sau. Thế là trong cái cảm giác muốn được chuyện với ai đó, tôi nhấc máy gọi điện cho Ronie.
      Ronie chuyện với tôi rất tình cảm, cảm giác tội lỗi, nhưng lúc đó tôi lại thấy những lời ấy rất ấm áp, giọng tôi cũng nhàng và dễ chịu hơn rất nhiều khi chuyện với ta. Tôi hỏi mối quan hệ của ta và Helen đến đâu, ta rằng khi chúng tôi chuyện với nhau đừng nhắc đến Helen. “Đàn ông là buồn cười, và tôi ăn trưa với đâu”, tôi thốt lên như vậy trước khi tạm biệt Ronie và bước chân vào nhà.
      11 rưỡi đêm, quá mệt và tôi lăn ra ngủ, quả dạo này có quá nhiều suy nghĩ.
      Sáng thứ bảy, 8h Billy với tôi hôm nay đóng tiệm và tôi có thể ở nhà. Tôi hỏi Lavender ra sao rồi? rằng ấy ổn thôi, hôm nay Billy có vấn đề gì đó cần giải quyết. Được hôm thứ bảy đông khách mà lại nghỉ, đúng là có…vấn đề!
      Tôi chạy xuống dưới nhà tìm ông già, chả hiểu sao tôi muốn kể ngay cho ông ấy nghe câu chuyện về Lavender và muốn biết ý kiến của ông ấy ra sao.
      Tôi bắt gặp người phụ nữ là news director (đạo diễn tin tức) – bạn ông dạo nọ chuyện rất vui vẻ. Họ nhìn thấy tôi đều cười và vẫy tay chào.
      - “So you are off today girl? Nice Saturday hah?” ( được nghỉ hôm nay à , thứ 7 đẹp trời phải ?)
      - “So glad to meet you again, M’am” (Rất vui gặp lại bà). Tôi cười và chào bà ấy - “You are off today too?” (Bà cũng nghỉ hôm nay à?)
      - “Oh, now i have to go now, just in 15 minutes” (Ồ, tôi phải bây giờ đây, khoảng 15 phút nữa)
      - “Are you going to NY1 station to make the news?, i’ve never been to a studio station, i just see it on TV that the presenter is speaking and behind her back is whole bunch of people working, that’s what you are doing?” (Bà đến đài NY1 để làm chương trình tin tức phải ? Tôi chưa bao giờ đến trường quay nào, tôi chỉ thấy ti vi khi mà người dẫn chương trình và bên cạnh ấy là đống người làm việc, có phải đó là công việc của bà ?)
      Bà cười rồi bất ngờ tặng tôi đề nghị: “Wanna come see?” ( có muốn tới xem ?)
      - “What?” ( ư?) Mắt tôi sáng rực. đề nghị ngoài dự định của tôi.
      - “They allow to let me in?” (Họ có để cho tôi vào ?)
      - “Well, bring your ID with you, i try to let you in” (Ồ, mang giấy tờ cá nhân của , tôi đưa vào)
      Tôi chợt nghĩ ra mình chẳng có cái ID gì cả ngoài chứng minh thư, có chăng là cái visa ngoại giao của tôi. Tôi hỏi bà có được ? Bà ấy rằng tôi cầm cả hai , và phải nhanh lên. Chúng tôi sang bên Manhattan bằng tàu điện ngầm.
      Trụ sở mới của Đài NY1 mới được chuyền về tòa nhà Chelsea Market từ năm 2002. Sau khi qua hàng security (bảo vệ), tôi phải ngồi ở duới sảnh trong của tòa nhà chờ chút, rồi tôi được theo bà quay tin ở uptown (khu phố ). Những gì tôi nhìn thấy nơi đây, đó là hối hả và năng động, tạo cho tôi cảm giác choáng ngợp và rất hồi hộp và tự nhiên thấy mình… vô tích . Đủ hiểu vì sao cái thế giới này lại phát triển như thế.
      Tôi được đồng ý theo đoàn xe uptown quay phóng về cuộc diễu hành của người Tây Ban Nha. Vui quá thể và oách quá thể. phóng viên dễ thương đứng “biểu diễn” rất chuyên nghiệp, nhưng lát lại bị vướng tiếng ồn và vấp cho dù quay live. quay phim và phóng viên sau quá tam ba bận bị vài câu khá nặng nề vì hôm nay được như ý. ấy cúi đầu xin lỗi và hứa làm lại tốt, rất kiên nhẫn và cam chịu.
      Bà news director kết thúc buổi quay hình bằng lời ghé vào tai tôi: “i used to be her, embarrassing and patient, but it’s worth it!” (Tôi từng như ấy, lúng túng nhưng phải kiên nhẫn, nó rất đáng giá đấy).
      Câu của bà làm tôi nhớ tới năm tôi học đại học năm thứ hai, được may mắn gặp gỡ và chuyện với phóng viên Reuters kỳ cựu và cực kỳ tài năng. Chỉ sau buổi chuyện mà tôi choáng ngợp bởi kiến thức và nhận thức thâm thúy của nhân vật này. Ông ta kể rằng, ông ta từng bị vùi dập thảm hại ở tòa báo, sau đấy bị ganh tị và phá vì đối thủ kèn cựa. Có lúc thất vọng chán đời phục vụ trong quán ăn ở khu phố toàn dân gangster và nghèo khổ. Chủ quán có lúc chửi bới ra gì chỉ vì việc rất đó là đưa nhầm thực đơn sang bàn mà gọi rồi hay có lúc rán khoai tây hơi bị cháy. Nhưng chính mỗi lời chửi bới ấy lại là bài học rèn luyện kiên nhẫn và bản lĩnh. Và khi cảm thấy phải “quay trở lại”, ông trụ lại cái “chiến trường” ấy và cực kỳ thành công. Ông , ông thể hết được cho các đối thủ cũ của mình rằng, bản chất của ông ai có thể vùi dập được, và rằng nhờ mấy lời chửi bới của họ, và cả ông chủ quán ăn, giúp ông bỏ qua được tự ti và ngẩng đầu bước tiếp.
      Hôm nay bà đạo diễn cũng với tôi những lời tương tự: “Someday you’ll get hurt by somebody just by making you stupid, but someday because of these people you are grown, without pain you’ll never be succeeded” ( có lúc bị tổn thương bởi những điều ngu ngốc người khác gây ra, nhưng rồi ngày nhờ chính những người đó, trưởng thành hơn, có vấp ngã thể thành công).
      Lúc đó tôi chưa thực làm, chưa va chạm cuộc sống nhiều, mới bị mẹ mắng cảm thấy rất đau lòng. Tôi hiểu mà chưa ngấm hết những gì họ , nhưng ngờ chúng lại hữu hiệu giúp tôi trong những ngày tháng sau này, khi tôi hiểu thế nào là c’est la vie (Cuộc sống là thế đó). Người ta chửi tôi vài câu nhưng nếu là do tôi sai tôi tự nguyện cúi đầu nhận lỗi, người ta chửi tôi khi họ sai tôi chứng minh cho họ thấy họ sai thay vì điên cuồng thất vọng hay đau lòng. Và tôi đủ hiểu, kẻ sỉ nhục và làm cho tâm hồn mình đau đớn nhất và chính là bản thân, chứ phải là người khác.
      Tôi chia tay bà đạo diễn để về nhà, vì bà còn phải ở lại làm việc. Tôi ngày thứ bảy rất bổ ích, tinh thần bớt căng thẳng rất nhiều, hứng khởi là khác, có lúc còn quên mất câu chuyện về Lavender vừa mới hôm qua.
      Nhấc máy cho Ryan, tôi thào: “Hey, i’ve done something very interesting today, and i’m ready for a picnic with you tomorrow, i miss you so!” (Em vừa làm số việc rất thú vị, em sẵn sàng cho cuộc picnic với ngày mai, em nhớ !)

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :