1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chuyện tình New York - Hà Kin(50c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 9 -
      - Excuse me? Ryan who? (Xin lỗi, Ryan nào vậy?)
      Thoáng hững hờ, thoáng sững sờ, và rồi…thực bất ngờ. Thực là tôi dám chắc đó có phải là chàng Ryan tôi kiếm tìm vất vả bao lâu nay hay nữa, cho đến khi tôi nghe được câu tiếp theo:
      Mặc quần áo, phải ngồi trang điểm lại xinh. Vì lúc đó trông tôi rất mệt mỏi và xấu xí, thậm chí tóc tai còn bết cả lại vì lạnh quá, nhưng người ta bảo, khi tinh thần phấn chấn tự nhiên con người trở nên rạng rỡ. Mà rạng rỡ là điểm mạnh của tôi. Tôi muốn đôi mắt mình phải đẹp. Tôi hồi hộp mong chờ được nhìn lại vóc dáng tuyệt vời ấy của . Tôi tự hào lắm đây, vì đêm nay, đêm Valentine, tôi được cạnh người đàn ông đẹp!
      dám với mẹ là con chơi…Valentine, vì bố mẹ ngất mất. Nhưng tôi cũng chuẩn bị sẵn tinh thần về nhà muộn.
      - Mẹ ơi, cho con ra Times Squares nhé, xem khí Valentine.
      - Ra xem thiên hạ ôm nhau à?
      - Vâng, ra xem bọn nó ôm nhau.
      - Đến khổ con tôi. Mặc ấm vào và về sớm nhé.
      - Ôi vâng, là lá la…!!!
      Có vẻ hôm nay là ngày suôn sẻ. Ít khi nào tôi gặp nhiều may mắn như thế. Đứng chờ xe bus đỏ, tôi ngắm các đôi dập dìu đứng tâm . Đôi nào cũng hạnh phúc, mọi ngày tôi ghen tị đấy, nhưng hôm nay, họ phải ghen tị với tôi. Chỉ ít phút nữa thôi, khi chiếc xe bus chở tôi ra bến tàu điện ngầm, tôi cũng được "dập dìu" như thế.
      Tuyết bắt đầu rơi dầy hơn, gió lành lạnh, tự nhiên tôi nghĩ về ông già tật nguyền hay viết tiểu thuyết và thấy thương ông lắm. Giờ này có những tâm hồn đơn như vậy ở đâu đó. Nhưng chắc gì ông đơn? Có thể ông viết sách và quên hết mọi chuyện sao. Tôi nghĩ tới chủ, cũng đơn hay bên cạnh Việt kiều nào đấy, biết đâu. Tôi nghĩ tới họ vì cả hai chúc tôi có ngày Valentine may mắn.
      Tôi tới bến. Đứng chờ phía bên trong, ấm áp vô cùng. Tôi được "chỉ định" đứng chờ ở phòng chờ bên . Tôi lại lại, nhát lại ngó vào cái cabin soát vé cười với ông soát vé phát. Ông ta lại nhìn tôi đầy dò hỏi, chắc lại thêm người nữa thắc mắc sao nàng này lại "đáng " thế nhỉ? Cứ thấy dòng người từ dưới tàu lên là tôi lại ngó. vẫn chưa tới. Tôi đứng nhìn ra bên ngòai cửa kính của phòng chờ, ngắm tuyết lất phất rơi, ngắm những cặp đôi hối hả qua lại, ngắm bé con vừa vừa hét, ngắm dòng sông thâm đen phía xa xa, tất cả đối với tôi đều mang cảm giác bình yên.
      - Hi, there.
      Tôi lờ mờ nhìn thấy bóng phản chiếu của tấm kính cho tới khi người ấy tiến lại gần và đứng sau lưng tôi cất tiếng chào như hơi thở, người đàn ông cao ráo mặc áo choàng đen, hình ảnh quen thuộc, vì tôi nhìn như vậy lần đầu tiên.
      - “Hi”. nụ cười tôi gửi qua tấm kính. Rồi tôi quay lại.
      nhìn thẳng vào mắt tôi khiến tôi bối rối và ngượng lắm, chắc mặt và tai đỏ phải biết. Nhưng tôi hay biết chữa ngượng bằng cách cười rất "hồn nhiên". Và cả hai lại cùng cười. Hôm nay, tóc dài hơn chút, hàng râu quai nón tỉa ngắn lại chỉ còn tóc mai rất dài, khoác chiếc áo choàng đen. đẹp và nổi bật tới mức, ai qua mà ngắm lại nhìn và…nhìn tôi. Tôi có được cảm giác hãnh diện và may mắn chưa từng có. chìa tay ra, muốn nắm tay tôi. Thoáng do dự, và tôi nắm tay , tim đập loạn nhịp.
      Tôi tự hỏi chúng tôi đâu đây? lại cúi xuống, nhíu mày, cười và :
      - Can i take you to a very special place? ( có thể đưa em đến nơi rất đặc biệt ?)
      - How special is that? (Đặc biệt như thế nào cơ?)
      - You’ll see! (Rồi em thấy)
      tàu, tôi bất ngờ khi được nghe kể, rằng tìm tôi khổ sở thế nào…!


      CHƯƠNG 10 -

      Nắm tay nhau thang máy cuốn xuống dưới bến tàu. Tôi nghĩ rằng những người ngược lại đều nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hâm mộ (và ganh tị). Tối nay, tôi nghĩ phải "khai thác" triệt để những thắc mắc của tôi về Ryan bấy lâu nay.
      Thắc mắc gì là lớn nhất đây? phải là trợ lý Gar xấu tính, phải là làm việc cụ thể gì, nhà ở đâu, tại sao đẹp trai thế mà…chưa có người ,…mà là… quốc tịch gì vậy? Tôi đồ rằng cũng phải có tá thắc mắc về tôi. Nhất là kiện tôi "mất tích" bấy lâu nay.
      - So are you able to tell me where your parents from now? ( có thể cho em biết bố mẹ đến từ đâu ?)
      Tôi phải hỏi ngay lập tức, vì…tò mò quá rồi.
      - Still wondering hah? (Vẫn băn khoăn hả?)
      - Well…yes (cười)
      nhìn tôi đầy ý, rồi nhìn ra phía khác, cười mỉm, mắt liếc dòng người qua lại, rồi gì. Tôi lay lay tay :
      - Come on, tell me, tell me ( cho em biết mà)
      Đáp lại là nụ cười rất khó hiểu. Nhìn đầy mê hoặc!
      - Come on, come on…come ( mà!)
      - You missed me?(Em có nhớ ?)
      Quán bar và lúc đó tòan các đôi ngồi, đôi nào cũng hạnh phúc. bồi vừa nhìn thấy chúng tôi chạy ra bắt tay và chuyện bằng tràng tiếng Tây Ban Nha, dường như là họ quen biết nhau lâu rồi. Quán bar có sân khấu , đó có ban nhạc chơi nhạc của người Mỹ la tinh, họ hát mấy bản tình ca bằng tiếng Tây Ban Nha. nắm tay tôi và chỉ lên:
      - That’s my band! (Đây là ban nhạc của )
      - You have a band? ( có ban nhạc?)
      - Yes, i perform here at night sometimes. They are all my friends. (Ừ, diễn ở đây vài buổi tối. Tất cả đều là bạn của !)
      - What do you play? ( chơi nhạc cụ gì vậy?)
      - Guitar (Ghi ta)
      - Wow.
      Tôi suýt mê , cả tuyệt vời. Tôi còn ngờ tới cả điều này. bồi xếp cho tôi chỗ ngồi, ánh nến được đặt ở giữa lung linh. bồi nhìn tôi và tấm tắc…khen bằng tiếng bồi rất dễ thương:
      _She’s pretty, hey Ryan, got ya! (Ryan, ấy rất xinh!)
      gọi rượu Chile, cho dù tôi biết uống rượu nhưng vẫn đồng ý uống. bồi gật đầu, quay lại còn quên cầm theo bông hồng, ở đây ai cũng có bông hồng.
      bồi rót rượu cho chúng tôi rồi .
      - Cheer!
      - Cheer!
      Tôi biết uống ruợu nhưng mà hôm đấy tôi cũng uống hết ly rượu đó. Uóng xong là mặt tôi đỏ bừng.
      - Would you wait here? (Em đợi ở đây được ?). hỏi
      - Sure, go ahead. (Chắc rồi, cứ lên đó )
      cười rồi đứng dậy. ra hướng sân khấu, bản nhạc cũ vừa kết thúc. Tiếng mấy người trong ban nhạc cười gọi tên Ryan. Rồi tất cả bọn họ đều nhìn về phía tôi. khoác lên người chiếc guitar, ngồi xuống, đặt mic trước miệng. Có lẽ hôm nay chỉ đánh guitar, còn hát nữa.
      - This song "Hero" is just for the beautiful girl down there. Happy Valentine! (Bản nhạc “Hero” này dành tặng riêng cho xinh đẹp ngồi kia. Chúc mừng Valentine!)
      Mọi người ai cũng ngoái lại nhìn tôi rồi vỗ tay tán thưởng, có cả tiếng huýt sáo. Tôi ngượng như chưa bao giờ được ngượng, nhưng tôi cũng hạnh phúc như chưa bao giờ được hạnh phúc.
      Và đấy là người đàn ông đánh guitar hay nhất và hát hay nhất, và…đẹp nhất mà tôi từng được thấy và nghe….Tất cả ghen tị với tôi!
      hát bài "Hero" của Enrique Iglesias. Giờ nghe lại bài này tôi còn quá nhiều cảm xúc với nó.
      "Would you dance if I asked you to dance?
      Would you run and never look back
      Would you cry if you saw me crying
      Would you save my soul tonight?"
      Cuộc đời có những giây phút tuyệt đẹp là thế đấy…
      You are saving my soul tonight, baby!
      Nhưng khi nó quá đẹp, là để sau này cho người ta quá buồn.
      Vì cuộc sống mà, có mấy ai học được chữ ngờ…Phải ?

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 11 -



      Tôi chỉ biết viết chuyện tình bằng những từ ngữ bình thường…
      Giọng của Ryan mang chút gì đó hoang dã nhưng rất nồng nàn. thầm vài tiếng Tây Ban Nha trong bài hát nhưng tôi hiểu gì. Tôi chỉ liên tục mỉm cười.
      Ryan trở về bàn, tôi thấy rất hạnh phúc, còn tôi ư, tất nhiên cũng khỏi . Có lẽ gần như chinh phục được tôi hoàn toàn, cho tôi cảm giác tự hào và hạnh phúc mà biết tới bao giờ tôi mới có thể có lại. Và tôi sẵn sàng ngồi trong cái quán bar này với suốt đêm này để nghe chuyện và nhìn cười.
      Điện thoại chợt reo, nhíu mày, Ryan tắt và có vẻ hơi ngán ngẩm. Tôi đồ rằng nàng "Gar" của réo rồi, hoặc là nào đấy. Tôi chợt giật mình, biết đâu vừa mới bỏ người hoặc trong mối quan hệ khác (nhưng có trục trặc sao?) nên túm tôi như thế để "lấp chỗ trống", cũng làm sao biết là tìm tôi thực hay ? Tự nhiên cảm thấy hồ nghi sau những gì làm, nhưng có lẽ điều đó là khó tránh khỏi, nhất là đối với người đàn ông như thế này. Nhưng kệ, vui nào, tội gì, đúng ?
      Tôi bộ mà thang máy, vì tôi ở tầng 3 thôi. Nhưng lúc này cảm giác lo lắng nó mới đến, 12 rưỡi rồi chứ chả ít, chưa bao giờ tôi đâu muộn thế cả, lại mình nữa. Quả , cửa nhà vẫn mở to.
      Mở cửa, tất nhiên là bố vẫn xem ti vi (nhà tôi thức muộn lắm). Bố ngoái lại ngay lập tức: "Chết thôi, đâu bây giờ mới về, hả hả???". "Con lang thang thôi, ra Times Square, giờ này đông vui lắm mà". "Đông cái gì mà vui, ở cái xứ này mà biết đường cẩn thận à?". Thế rồi cũng chỉ mắng thế thôi, có lẽ mẹ ngủ vì còn phải làm, thế là may mắn rồi.
      Tôi lên giường ngủ, dù rất vui và phấn khích nhưng mà đêm đó tôi ngủ li bì mơ màng gì cả, đơn giản vì tôi quá mệt mỏi!
      Sáng thứ bảy, khuôn mặt tôi tươi tỉnh vì tinh thần phấn chấn và vì ngủ được. chủ nhìn tôi đầy dò hỏi, chắc tôi vui tôi chả giấu gì được. "Con gặp được chàng trai đấy rồi…thế có đúng ?". Tôi ngồi chống tay lên cằm và…cười. Mặt chủ thoáng buồn, rồi hỏi chuyện hôm qua tiệm spa có đông khách ? Tôi rằng rất đông và mệt, nhưng tôi học được nhiều. lại câu muôn thủa: "Cố lên nhé".
      Cả sáng có điện thoại của Ryan. Và rồi buổi chiều cũng vậy. Tôi lại thèm ngủ kinh dị, cả chiều ngồi phải cố giữ bình tĩnh lắm cho khỏi gục mặt xuống bàn, cũng may có số khách tới ngồi vẽ vời và wax lông mày nên có việc mà làm và có người để chuyện.
      Trước khi về,bất ngờ chủ quay ra hỏi tôi, giọng khẽ khàng: "Tối nay em ăn tối với được ? có chuyện này muốn với em!"


      CHƯƠNG 12 -
      Hừm, thoải mái lắm, nhưng khó mà từ chối. Thấy khuôn mặt e ngại của tôi, mỉm cười và : " đưa em gặp nhé, dễ thương lắm." Tôi thấy vui hơn vì ít ra cũng phải riêng cùng chủ, tôi cứ thấy ngại sao đó. chủ gọi điện cho " " đó, giọng rất ngọt ngào: "i’ll come pick you up honey" ( tới đón em nhé cưng!). Tôi lên xe ô tô của , rằng đón bé đó ở cửa hàng vàng bạc phố tàu. Tôi dám hỏi bé này là bé nào, có quan hệ gì với chủ.
      Đó là chứ phải là bé, là bằng tuổi tôi hay là hơn tuổi. bước lên xe, tôi ý tứ xuống dưới ngồi cho ngồi . Lúc đó trời về tối, nét rất sang trọng và đặc trưng của những người Hoa nơi đây, da trắng, tóc đen và dài, người cao vừa, cái mũi rất xinh, tóm lại là trông "rất ổn". nhỏen cười nhìn tôi, rồi lại nhìn chủ cười đầy âu yếm. Tôi bắt đầu lờ mờ đoán đây là bồ của chàng. là người Hoa nên được tiếng Việt. Chúng tôi giao tiếp bằng tiếng , chủ ý tứ chuyện với bằng tiếng Quảng Đông sợ tôi hiểu. Xe táp vào quán ăn Việt khá nổi tiếng chợ Tàu, tôi cũng ăn ở đây đôi ba lần và thức ăn khá ngon. Ở đây có món phở rất ngộ nghĩnh, gọi là Phở xe lửa, to như…cái xe lửa vậy!
      bước vào mà được chủ quán ở đây ra tận nơi mở cửa đón chứng tỏ cũng thuộc hàng "VIP". Cuối cùng, chủ giới thiệu: "This is Sheryl Chow, Mrs Mei Chow’s daughter!" (Đây là Sheryl Chow, con của Mei Chow). AHHHHH, ra là vậy, chả trách họ có quan hệ thân thiết thế. lẽ chủ là con rể tương lai của bà chủ tiệm spa kia! cười và nhìn chủ rất âu yếm. Đoạn, nàng quay ra hỏi tôi: "Is everything OK at the spa? How’s the training?" (Công việc ở spa ổn chứ? Việc học nghề thế nào?). ra là con bà chủ, nịnh nàng chút nào. Tôi cười xởi lởi và rằng nơi đó rất ổn định. Được biết nàng hơn tôi 2 tuổi, tốt nghiệp đại học kinh doanh gì đó, giờ là chủ cửa hàng vàng bạc phố Tàu và tương lai mở thêm tiệm spa giống của mẹ. Tôi cũng được biết nàng có đứa em kém tôi tuổi, theo như lời của chủ : "Con đẹp dễ sợ, mỗi lần dạo phố là xe đụng nhau ầm ầm" làm tôi cũng tò mò dễ sợ luôn. Đúng là gia đình quý tộc. Tôi thấy thoải mái hơn và nghĩ rằng, hôm nay chuyện chủ muốn với tôi là giới thiệu người này chứ chẳng có gì quan trọng. Thực ra tôi lo nhất là này phê phán tôi vì việc hay… làm muộn!
      Bữa cơm xong, chúng tôi rất vui vẻ, cũng thỉnh thoảng hay hỏi số câu theo kiểu dò hỏi, nhưng tòan được chủ lấp liếm bằng câu: "She found a very handsome boyfriend" ( ấy tìm được chàng rất đẹp trai) làm tôi cứ phì cười. Cũng chợt nhớ ra hôm nay tôi chẳng liên lạc gì với Ryan, tôi lại có di động. Thôi tối về tôi gọi, có thể cũng bận bịu. Vừa làm vừa học bận rồi. Còn Sheryl kia biết đâu có suy nghĩ gì ghen tuông với tôi sao, chẳng hiểu sao tôi có cảm giác rất kỳ lạ về mối quan hệ của ta và chủ, có điều gì đó mà tôi giải thích được!
      Lúc chia tay, do nhà tôi ngược sang hướng Queens còn họ sang hướng Brooklyn nên tôi tàu điện ngầm và cần phải đưa về. chủ để xinh đẹp ngồi trong xe rồi tiễn tôi xuống tận phía dưới ga cách… cần thiết. hỏi tôi đâu? gặp bạn trai chứ hay về nhà luôn? Tôi bảo về nhà luôn và rằng quay lại với bạn của . chủ nhíu mày rồi cười: "She’s not my girl friend" ( ấy phải bạn ). "Well, it shows, hihi" (Ồ, nó thể ra như thế mà). "No she’s not". Tự nhiên kêu lên hơi chút cáu giận khiến tôi cảm thấy hơi sợ rằng mình vừa gì "phạm húy". Tôi lại tỏ ra vui vẻ như có gì và bảo nhanh chóng lên đừng để ấy chờ. : " chưa được cái điều muốn với em". Tôi lại chột dạ, thế hóa là….chưa à? Thôi được, tính sau. Tôi cũng được bữa ngon và có vài điều thú vị. Tôi muốn mau chóng về nhà gọi điện cho Ryan.
      9h, trở về, việc đầu tiên tôi hỏi là có ai gọi cho tôi ? Thằng em trai tôi bảo có người đàn ông gọi cho tôi 2 lần liền, lúc 5h và lúc 7h. Tôi đoán ngay ra là Ryan, sao gọi cửa hàng mà gọi về nhà nhỉ? Gọi ngay lại, Ryan nhấc máy, dường như đầu dây bên kia rất ồn ào và cố hét lên để tôi nghe thấy:
      - "I called you so many times today, but you were not there, i miss you so much honey" ( gọi em nhiều lần mà gặp được em, nhớ em lắm!
      - "Why don’t you call me at the salon, i’m at the nail salon for the whole day". (Sao gọi đến tiệm nail cho em, em ở đó cả ngày mà!)
      - "I did, many times, but the man there said you were out". ( có gọi những người đàn ông nghe máy và bảo em vắng)
      - "WHAT?"
      Tự nhiên tôi chột dạ, cả ngày tôi ngồi ở tiệm mà, cũng có hai lần ra ngòai hít thở khí tí cho bớt cái mùi nail, lẽ gọi lúc đó? Mà nếu giả sử có thế sao thấy chủ tiệm năng gì với tôi nhỉ? Tôi cũng chợt nhớ ra, có mấy lần điện thoại tới chủ nhấc máy và tôi nghe loáng thoáng câu: "She’s not here" ( ấy có ở đây). Tôi nghĩ rằng liên quan tới khách hay là cái làm cùng mấy hôm nay nghỉ. Sao chủ lại làm thế? người tốt lắm cơ mà? Tôi hỏi lại Ryan có đúng số tiệm nail đọc lại số, sai. Thôi được, sáng hôm sau tôi đến hỏi chủ chuyện này, cũng hơi tế nhị nhưng sốt ruột lắm. Ryan hỏi tôi chủ nhật có rỗi dẫn tôi chơi lung tung. Mặc dù tôi phải tới tiệm nail ngày hôm sau nhưng tôi đồng ý ngay. "can’t wait to see you tomorrow and remmeber go to bed early today? OK?" ( thể đợi được đến lúc được gặp em ngày mai. Em nhớ ngủ sớm nha!) dặn dò trước khi cúp máy. Tôi dự định gọi vào số di động cho chủ xin ngày mai nghỉ phép. Tôi cũng sốt ruột muốn hỏi luôn hôm nay sao lại từ chối cho Ryan gặp tôi. Chả lẽ ta…thích tôi à?
      Đợi tới 10h kém tôi mới gọi điện để chắc chắn này về nhà, nghỉ ngơi, tư tưởng thông thoáng. Điện thoại nhấc, tôi gọi lần hai sau đó 5 phút. Điện thoại nhấc lên, tiếng…phụ nữ: "Yes, who is it?".Tôi lại ngỡ mình gọi nhầm số: "Excuse me, is it Billy’ number?" (Xin lỗi đây có phải số của Billy ?). Tôi thấy giọng phụ nữ này quen quen, AHHHHH, giọng của nàng Sheryl Chow,. Có vẻ Sheryl cũng nhận ra tôi và hơi khó chịu. Nàng : "Billy is in the shower" (Billy tắm). Tôi xin lỗi rồi nhờ nàng nhắn rằng mai tôi xin nghỉ. Nàng : "Hold on, don’t hang up, i want to ask you something" (Khoan , đừng dập máy vội, tôi muốn hỏi mấy thứ!). Tôi lại chột dạ. Nàng hỏi, giọng lạnh tanh, khác hẳn với vẻ thân thiện lúc ở quán ăn: "How did Billy introduce you to my mother? He took you there or my mother met you before?" (Billy giới thiệu đến chỗ mẹ tôi như thế nào? ấy dẫn đến hay mẹ tôi gặp từ trước). "He took me there to introduce" ( ấy dẫn tôi đến giới thiệu). Tôi bắt đầu thấy khó chịu rồi. "Does she like you?" (Mẹ tôi có thích ?). Tôi hơi bất ngờ về câu hỏi này, tôi rằng biết và cũng có thể có, tôi cũng "lành" mà. Nhưng tôi hiểu lắm tại sao nàng lại có thái độ khó chịu như vậy. Tôi rằng mẹ gọi và phải dập máy, nhờ nhắn lại tin ngày mai tôi xin nghỉ làm. Dập máy rồi mà tôi cảm thấy sao sao vậy, tôi cứ thấy điều gì đó bình thường và mối quan hệ của họ cứ là lạ. Họ cho tôi cái cảm giác như vậy, và có lẽ…đúng là có điều gì đó bất ổn!!!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 13 -

      Thứ 6 ngày 13 và...phần thứ 13 của “Chuyện tình ở New York”
      Tôi thấy chủ gọi lại để đồng ý hay ? Tôi cứ tự động nghỉ vậy, biết nàng Sheryl Chow tử tế hơn nàng Garbriel của Ryan hay nữa. (Sau này tôi biết tên là Sheryl Chow là đặt theo tên của rocker Sheryl Crow).
      Tôi có hẹn với Ryan buổi chiều, đưa xe tới đón tôi. 11h trưa, tôi mới ngủ dậy, tự nhiên trong lúc chờ ăn phở mẹ nấu, tôi muốn xuống dưới nhà lang thang ven sông tí, vì thời tiết khá tốt, thậm chí còn có chút nắng.
      Thấy ngay là ông già tật nguyền ngồi hí húi viết lách. Tôi lại thấy ông viết ra mấy tờ giấy mà chưa có quyển vở nào. Ông nhìn thấy tôi và mỉm cười, vẫy vẫy, tôi cũng vẫy lại. Tôi quay trở về nhà, lục xem nhà tôi có quyển số nào to dày , tìm ra được quyển, kiểu sổ tay ghi chép, chắc cầm từ Việt Nam sang hay mẹ cầm về từ cơ quan. Xuống nhà đưa cho ông già: "Can you write into this note so you won’t lose your work?" (Ông có thể viết trong cuốn sổ này để bị thất lạc bản thảo nữa). Ông già nhìn tôi rồi đưa tay lên ngực nghiêng nghiêng theo kiểu rất xúc động. "Thank you lovely, how have you been?”. Tôi tóet miệng cười, kể cho ông nghe tôi buổi Valentine vô cùng lãng mạn. (Tôi là người rất thích tâm với những người cũng…hơi xa lạ như vậy). Ông trợn mắt, rồi vỗ tay: "Told ya, magic happened, what a lucky guy, i’m already jealous" (Điều kỳ diệu xảy ra, quả là chàng trai may mắn, tôi thấy ghen tị đó) rồi ông cười. Tôi hỏi ông tiểu thuyết đến đâu rồi , ông gần tới năm 45 và thằng bé bắt đầu lớn rồi, nó tìm bố mẹ. Đó là thằng bé Do Thái. Tôi chúc ông viết xong sớm để cho tôi xem. Tôi chiều nay Ryan tới đón tôi mà ông ngồi đây tôi dẫn Ryan tới gặp ông. "Really, what a pleasure, ok show me the lucky guy girl, i’ll knock him off" (Tất nhiên rồi, hay chỉ cho tôi chàng trai may mắn đó, tôi hạ gục ta). là ngộ nghĩnh!
      Tôi về nhà ăn phở. chủ gọi điện, hỏi tôi nghỉ à? Tôi bảo vâng, hỏi tôi chiều có rỗi định mời tôi ăn tiếp, chỉ có hai người. Tất nhiên là tôi từ chối, tôi thứ hai tôi tới và cũng muốn hỏi vài thứ. chủ có vẻ hơi buồn.
      2h, Ryan tới đón tôi. Tôi rất hồi hộp. Lần này tôi được gặp trong ánh sáng ban ngày chứ phải trong siêu thị, tàu điện ngầm, bóng đêm hay ánh đèn nhờ nhờ của quán bar. Hôm nay chiếc xe ô to con có sơn hai màu xanh đỏ trông rất buồn cười và cực kỳ dễ thương. "Hey hey hey.." mở cửa, nháy mắt nhìn tôi. Tôi bảo dừng xe chút gặp người. "Who is it?" (Ai vậy em?). "Just an old and very cute man" ( ông già rất dễ thương). "Haha, you attract to even old man, did you hurt him with your eyes?" (Em còn thu hút cả người già nữa hả, em có làm đau ông ấy bằng đôi mắt của mình thế?). "I bet you’re the only victim, haha" (Em cược là chỉ có mình là nạn nhân thôi). Tôi cũng bắt chước nháy mắt. Ôi, nhìn trong ánh nắng hiếm hoi của mùa xuân này sao mà…thích thế biết. Nhìn ban ngày trông ra chất châu Á hơn buổi tối, tôi thích nhìn nụ cười của kinh khủng. Nắm tay tôi ra ven bờ sông, cúi xuống hít cái tóc của tôi, sao mà đáng thế, nhưng tôi chưa biết cách…thể lại thế nào.
      Ông già ngồi mải mê viết, thấy tôi và Ryan ông khựng lại lúc, rồi lại đưa tay lên ngực: "Oh wow, what a pretty boy lovely, no wonder he takes this beautiful girl" (Ô, chàng đẹp trai, ngạc nhiên gì ta cùng xinh đẹp kia). Họ bắt tay nhau, ông già gật gù. "To be honest, i haven’t seen that many beautiful men in my life" ( , cả đời tôi chưa bao giờ gặp chàng nào đẹp trai đến thế!). Tôi buồn cười cách dùng từ của ông, hình như ông thích dùng từ handsome. Người đàn ông của tôi phải là handsome chứ. "But you’ve seen many beautiful girls like me?" (Vậy ông có gặp nào xinh như cháu chưa?) "Oh no, you, it’s Never" (Ồ, chưa bao giờ). Được thể Ryan chêm vào: "She has painful eyes and she hurt me". Vui vui, tôi muốn hét lên tí nhưng thôi, hihi. Tự nhiên phút giây ấy tôi thấy họ như…bố và trai tôi vậy!
      xe, đài radio của Ryan bật đến bài 100 years của Five for fighting, tôi ngồi hát theo, cũng hát theo, thế là hai người vừa hát vừa cười. bảo tôi sao bài gì cũng thuộc được thế? "Would you sing for me?" (Em có thể hát tặng ?) "i will, but i’m shy" ( lúc nào đó nhưng em ngại lắm). "You’re shy to even me?" (Em ngại cả với ư?). "I’m shy to anyone but myself" (Với tất cả mọi người trừ em). "I want you to be shy to anyone but yourself and me!" ( muốn em ngại với tất cả trừ và em).
      dẫn tôi tới gặp ban nhạc của , họ rất tò mò về tôi và hôm nay là buổi tập nhạc của họ, họ muốn tôi tới chơi, họ muốn biết làm chàng Ryan đẹp trai của họ mất ăn mất ngủ thời gian là như thế nào vậy. Tôi thích điên lên được, vì tôi thích xem tập nhạc, lại có hy vọng được xem Ryan đánh đàn. Hét lên sung sướng, ngả mạnh ra đằng sau rồi ra vẻ…mơ màng. Ryan cười đầy sảng khoái và thốt lên: "You are so lovely". Lúc đó tôi cũng thấy mình là…lovely.
      "You’re gonna sing something there OK? Would you dare?” (Em hát chứ? Em có ngại ?). Ryan "đề nghị". Thú thực tôi chả thuộc bài gì cho hết và cũng phải là tự tin. Tôi lắc đầu quầy quậy. "Why don’t you sing instead?" (Sao hát thay em?). "I already did, but for you i will again" (Có chứ, và hát cho cả em nữa).
      Ban nhạc tập trong phòng…thể thao của ngôi trường bên Queens, có lẽ học sinh nghỉ nên họ mượn chỗ này làm chỗ tập tành. Ban nhạc có 5 người nếu tính cả Ryan, bass, drum, keyboard, hai guitarists và ai cũng có thể hát. Lúc bước vào tôi nghe thấy bản tình ca tiếng Tây Ban Nha. Hôm nay chỉ có mỗi mấy người mà còn có cả mấy Tây Ban Nha nữa. Vừa thấy tôi và Ryan có tiếng huýt sáo và vẫy gọi. Tiếng trong này hơi vang vọng nhưng thế mới là…sân khấu. Mấy nhìn thấy Ryan là hét ầm lên rồi. "Hey Ryan, hey Ryan" rồi hỏi tới tấp: "Are you his girl friend??huh huh?" ( là bạn ấy phải ?). "This is Hà Kin, my beautiful lady, she’s Vietnamese" ( xinh đẹp này là Hà Kin, ấy là người Việt Nam). "Oh, wow, Vietnamese, nice to meet you!" (Ô, người Việt Nam, rất vui được gặp ). Và họ giới thiệu cho tôi từng thành viên. Ryan rời tay tôi và cầm lấy guitar. Tôi hồi hộp! Nhạc nổi lên và theo đề nghị tôi được nghe vài bản nhạc Tây Ban Nha, hay thể tả. Mấy rú lên, được biết họ đều là chị em và bạn của mấy chú trong ban nhạc. Tôi chợt nhớ ra sao Ryan dẫn em mình tới đây, có lẽ do chở tôi chăng?
      Thế rồi, say sưa với nhạc bất ngờ nhân vật xuất !

      CHƯƠNG 14 -
      N
      Nhân vật mới xuất ! xa lạ gì khi thỉnh thoảng tôi vẫn nhắc tên, đó chính là trợ lý GARBRIEL!
      nàng xuất ở đây đủ để thấy ta cũng thân thiết với Ryan và ban nhạc thế nào. Tôi nhìn thấy là hơi khó chịu rồi, phải vì ghen tức, mà vì ta ỉm giấy nhắn của tôi, chẳng nhẽ nhảy ra hỏi cho ba mặt lời? ta quen cả mấy Tây Ban Nha kia nữa, mấy chàng trong ban nhạc cũng nháy mắt mỉm cười. Thế rồi ta nhìn tôi: "Oh, are you the girl who the other day came to my father’s office??" (Ồ, có phải là người cách đây ít lâu đến phòng nha của bố tôi ?). nàng Spanish rú lên: "She’s Ryan’s girl friend" ( ấy là bạn của Ryan). "WHAT?" Giọng Gar thét lên đầy mỉa mai, rồi đoạn quay ra nhìn Ryan: "You have no girl friend Ryan, i am your only girl friend, Ryan!!!" ( có bạn , Ryan, em là bạn duy nhất của !). Tôi thấy khó chịu, đây phải là đùa cợt mà là ghen tuông rồi. Ryan bỏ đàn ra rồi : "Calm down, how did you get here?" (Bình tĩnh nào, em đến đây có việc gì thế?). “Duh, you think i don’t know what you are doing?" ( nghĩ là em biết làm gì à?”. Mọi người tự nhiên lặng im vì thái độ rất đỗi khó chịu của trợ lý. Ryan tỏ ra xấu hổ hay cảm thấy có lỗi với tôi: "She’s joking Kin, i’m not her boyfriend!!" ( ấy đùa thôi Kin à, phải bạn trai ấy!).
      Mấy chàng ở ban nhạc sau khi dừng lại xem trận chiến nho liền hét lên át , Hugo đánh trống bùm bụp, vừa đánh vừa hát cứ như có chuyện gì xảy ra làm nàng cứ đứng hằm hằm, rồi nhìn Ryan lắc đầu ra vẻ vô cùng giận dữ. Lúc đó tôi biết phản ứng ra sao, chỉ lặng im. Rồi tôi để "hạ nhiệt", đề phòng nàng lao tới đánh tôi: "Hey Garbriel, we’ve just known eachother for somedays, calm down, you can take your Ryan home later" (Garbriel, chúng tôi mới chỉ biết nhau vài hôm, bình tĩnh , có thể đưa Ryan về nhà”. "Oh yeah, good, if that so, you can leave now!" (Hay đấy, nếu thế có thể bây giờ rồi đấy) Ryan thẳng xuống: "What the hell is wrong with you Gar? Leave her alone, you know there’s nothing between us" (Có chuyện quái quỷ gì với em thế hả Gar? Để ấy yên, em biết là giữa chúng ta có chuyện gì mà)”. Rồi thêm câu nào nữa Ryan lôi Gar xềnh xệch ra khỏi phòng thể thao. Mấy nàng Spanish cứ nhìn nhau cười, rồi lại nhìn tôi ra chiều thông cảm, tôi nhún vai. Thích quá, lần đầu tiên được…đánh ghen!
      Có vẻ như họ cãi cọ với nhau hồi ngoài đó. Đúng là cảm giác của tôi có sai, là họ có mối quan hệ gì. Tôi hỏi nàng Spanish đứng cạnh: "She’s his girl friend?" ( ta là bạn của Ryan à?) "I don’t know, i’ve seen her several times going here with Ryan, they don’t seem to be a couple, you are more like his girl friend than her" (Tôi biết, có nhìn thấy ấy với Ryan vài lần, nhưng họ trông có vẻ là cặp, giống bạn của ấy hơn). Cứ như là lời an ủi vậy, tôi bụm miệng cười nhưng thực lòng cũng hơi run run vì tôi chưa bao giờ gặp hòan cảnh như vậy. "We’d love to make her mad, haha" (Chúng tôi thích làm ấy nổi điên lên). "Damn, she’s so jealousy, that’s scary" ( ấy ghen tuông đáng sợ) - Tôi thốt ra. khác nhìn tôi cảnh báo: "Yeah, be careful!!!" (Cẩn thận đấy!).
      Ban nhạc nghỉ lúc, còn đôi kia mất tăm tích, hiểu đâu. Mấy của ban nhạc xuống chuyện với tôi. ra hỏi han: "You’re scared? Don’t be scared! She’s nice sometimes, haha, you’ll get more once you are Ryan’s girlfriend, Garbriel is not the only one, haha" ( sợ phải ? Đừng sợ, thi thoảng Gar cũng dễ thương, còn gặp nhiều chuyện như vậy khi là bạn của Ryan, Gar phải là duy nhất đâu). Nghe thấy run rồi, nàng Garbriel thôi chứ thêm vài nàng nữa chắc tôi về Việt Nam luôn cho nhanh.
      Cuối cùng Ryan quay trở lại. cầm chai nước tu lấy tu để, rồi nhìn tôi, xem phản ứng của tôi ra sao. Tôi cũng…bình thường thôi. Nếu họ có là nhau tôi cũng chả xen vào được. Nhưng tôi muốn biết về mối quan hệ này.
      6h kém, chúng tôi ra về, tôi bảo Ryan có bận gì , có muốn ra chợ Tàu ăn quán ăn Việt . Tôi muốn giới thiệu vài món ăn Việt cho Ryan. Ryan đồng ý.
      Xe phóng sang Manhattan về downtown. "I’m sorry, so much sorry, i don’t know how she got to the rehearsal, she’s mad" ( xin lỗi, thực xin lỗi, hiểu sao ta lại làm loạn lên như thế, ta điên rồi). Ryan bắt đầu phân trần. "No, its OK, if she’s your girlfriend, i mean…" ( sao, nếu ấy là bạn , em cho là...) "No, i don’t love her and she has never been my girlfriend!!" (, ta và ta chưa bao giờ là bạn cả). "It seems like she’s madly in love with you" (Có vẻ ta điên cuồng). "She’s crazy, listen to me, ignore her, totally clear her out of your mind, i’ll promise not to let her to come near you" ( ta điên rồi, nghe , mặc kệ ta , hứa để ta lại gần em nữa). Tôi cười: "Uh huh, haha, you’re gonna meet her at work tomorrow, don’t you?" (Uhm, mai lại phải gặp ta ở chỗ làm phải ?). "All set!! By the way, i’m going quit the place soon!" ( sớm khỏi đấy!). Ryan trả lời bình tĩnh rồi nhìn tôi nháy mắt! Tự nhiên tôi biết mình có lỗi gì nữa.
      Chúng tôi tới quán ăn, ông chủ quán ăn nhìn thấy tôi mới tới ngày hôm qua liền chạy ra chào niềm nở (chắc vì tôi là bạn của Billy và Cheryl kia). Cả quán ngoái lại nhìn tôi và Ryan, mấy nàng người Hoa ngồi ở góc xì xào về chàng Ryan của tôi. Ông chủ quán cũng phải ghé tai tôi thốt lên: "Trời, đẹp trai dễ sợ ha!!!" rồi "Người nước nào dzậy?" "Ah, lai tạp ạ" tôi trả lời ngắn gọn cho họ đỡ hỏi nhiều. Và lại ăn uống vui vẻ, tôi cũng nhanh chóng quên Garbriel đáng sợ kia, vừa ăn vừa tự hào vì là tâm điểm chú ý của cả quán ăn. Ryan kể cho tôi nghe về gia đình, tôi tỏ ý muốn gặp em , Ryan bảo khi nào có dịp dẫn em tới chơi với tôi!.
      Rồi lại ra về, hôm nay Ryan có phần hơi buồn vì chuyện mới xảy ra, ít nhiều cũng hơi "mất mặt" với tôi. Tôi muốn chỉ cho Ryan xem cửa hàng spa tôi làm cũng ở chợ Tàu. Ryan lái xe qua, và khi gần tới nơi, tôi bắt gặp chuyện đầy thắc mắc...
      Chương 13 -

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 15 -
      Tôi thấy Billy và bà chủ Mei Chow!!!
      Xe của Billy, chủ, đỗ bên đường, Billy ngồi trong. Bà chủ Mei Chow ra từ tiệm thuốc, mặt mũi hớn hở. Nếu thế chả có gì thắc mắc. Nhưng tôi nhìn thấy hơn cả thế. Bà chủ chui vào trong xe, kéo lấy chủ…hôn chụt cái, rồi hai người mặt sát mặt chuyện với nhau rất tình tứ. Chính vì vậy nên họ thấy xe tôi và Ryan qua, tôi còn ngoái lấy ngoái để xem lại cho chắc, nhưng cũng giục Ryan nhanh khỏi chiếc xe đó kẻo họ nhìn thấy tôi cũng tiện lắm. Ryan hỏi tôi rằng tôi quen họ sao, tôi rằng là ông chủ tiệm nail, là bà chủ tiệm spa. Nhưng là lúc đó tôi cũng rùng cả mình, bởi vì bà Mei Chow tuy rằng có đẹp nhưng là….đẹp lão rùi, lại cặp kè với chủ có hơn 30 tuổi. Mà hơn nữa là, mối quan hệ của này với xinh đẹp Sheryl Chow sao? cả mẹ lẫn con à? Đừng là … cả tôi nữa nhé. Tự nhiên thấy rờn rợn. Đúng là cái…chốn này lắm điều kỳ lạ!
      Xe qua tiệm spa, tôi chỉ qua cho Ryan thấy thôi, cũng muốn ở lại lâu vì cứ thấy sờ sợ cái đôi kia thế nào đó. Tôi hỏi Ryan xem có vừa thấy cảnh cái đôi già già trong xe hôn nhau ? Ryan rằng để ý. "What do you think of a 60 years old woman falling in love with a over 30 years old man?" ( nghĩ sao nếu bà già 60 tuổi người đàn ông hơn 30 tuổi?). Ryan phá lên cười, "Is that so? Love is ageless, Kin" (Có chuyện đó sao? Tình giới hạn tuổi tác mà Kin). "Yes, ageless so you can fall in love with anyone!" (Vâng, giới hạn tuổi tác vì thế có thể bất kỳ ai). Tôi "kết luận" đầy mỉa mai. Kể ra , họ nhau cũng có sao, nhưng nếu cả con nữa tồi tệ quá. Tôi quá đỗi tò mò , chủ của tôi phức tạp hơn tôi tưởng nhiều!!! Ryan chêm vào: "And since they are both rich, they can double their wealth with their love, age means nothing here, you think so too?" (Và vì họ cùng giàu có, họ có thể nhân đôi của cải với tình , tuổi tác lúc này có ý nghĩa gì cả, em có nghĩ thế ?).
      Ryan kể rằng rất thích biển. Ngày trước bố làm hải quân viễn xứ khắp nơi và ông hay kể cho nghe về những hòn đảo ông tới. Tôi hỏi có thích ngọn hải đăng ? Bởi nơi tôi sống đảo có ngọn hải đăng cũ rất đẹp. Khi nào trời sáng và nắng ráo tôi rủ bộ về cuối đảo chơi. Mắt Ryan sáng rực lên, mình thích biển hơn là học Y.
      Ryan hỏi tôi có thích xem phim ? muốn rủ tôi xem phim. Tôi biết là tuýp người rất bận rộn, có vẻ cố gắng để đưa đón tôi chơi. Hoặc cố gắng "bù đắp" cho những gì xảy ra. Tôi rằng đừng lo, tôi buồn vì chuyện buổi chiều, và tất nhiên đồng ý xem phim, bất cứ lúc nào rỗi rãi. Chúng tôi chuyện khá nhiều. Tôi nhận ra Ryan là người đàn ông sống rất tình cảm cho dù đôi lúc cũng khiến tôi hơi giật mình nếu cười vì trông…lạnh quá, và có vẻ hơi khó gần. Có lẽ do ngoại hình, chắc hẳn khi nhìn thấy người đàn ông đẹp ở ngoài đời, ta cũng thấy phần lớn là họ toát ra vẻ…khó gần. Tôi cảm nhận vậy!
      Xe về đến nhà, Ryan hỏi tôi: "You’re not ready for a kiss right?" (Em vẫn chưa sẵn sàng cho nụ hôn sao?). Tôi đỏ cả mặt, và rằng có thể hôn tôi…lên má. Chừng nào tôi còn chưa mối quan hệ của với trợ lý hay là… nào khác chỉ thế thôi! "OK, i’ll do it, but your lip is my desire" (Ok, nhưng đôi môi kia mới là nơi khao khát!), Ryan nháy mắt. Ryan hôn lên má mà cắn và tai tôi khiến tôi nóng cả người (tôi thích hành động này hơn cả hôn), rồi hít hít mái tóc. Hành động quen thuộc Ryan luôn làm kể từ ngày tôi gặp .
      Trở về nhà, cảm thấy hơi…hoàn hồn. ngày thu hoạch đáng kể những kiện khá hay ho. Tôi tự nhủ: "Đến tuổi cuộc sống nó phải phức tạp thế".
      Đúng thế, đêm đấy khó ngủ , toàn suy nghĩ về Ryan, về chủ, bà chủ, nàng Garbriel và nàng Shery Chow, và cả ông già viết tiểu thuyết nữa. Ngày mai làm, có cả tá điều thắc mắc về chủ, nhưng tế nhị thôi.
      ngủ được nên tôi tới tiệm nail sớm. chủ ngạc nhiên khi thấy tôi đến sớm, hôm nay làm cùng cũng làm, tôi thấy đỡ ngột ngạt hơn khi phải chỉ có mình tôi và chủ. Chả hiểu sao hôm nay tôi nhìn mặt chủ cứ thấy nét…đểu đểu. Tôi hỏi: "Sao bữa có bạn em gọi tới hỏi em đưa máy cho em?". "Ủa, là hỏi em hả? Mà hồi nào vậy? ". "Hôm nọ đấy, thứ bảy đấy, ấy tên là Ryan, sao đưa máy cho em?" "Ủa, thấy có mà, chỉ thấy có hỏi khách và Lyn (là làm cùng) thôi mà cưng?". Mặt này chối như , xạo quá . Thôi tôi chả trách nữa, tôi dặn Ryan gọi về nhà, đằng nào ban ngày tôi cũng chả đâu được. Nhưng thấy có gì đó thất vọng và đổ vỡ!
      Có lẽ Billy cũng hiểu là mình làm sai. dịu giọng và hỏi han tôi rằng tôi có bạn trai rồi sao. Tôi rằng tôi chẳng có ai cả, tôi thích có bạn trai. Billy cười, tôi bắt đầu thấy ngài ngại cái chốn này. Và hôm đấy chúng tôi chuyện với nhau ít hơn, Billy rất hay nhìn thái độ của tôi, tôi vờ để ý. Thứ hai cũng ít khách, tôi hay ra ngòai chơi cho dễ thở!
      Tôi cũng để ý, Billy hay có điện thoại bằng tiếng Hoa, giọng rất truyền cảm, đích thị là với…, là Sheryl hay bà Mei đây? Tôi hiểu lắm mối quan hệ của họ nữa. Billy thấy dường như thấy tôi thắc mắc về gia đình của Sheryl. rằng gia đình của bà Chow là gia đình quý tộc rất danh tiếng từ thời Mãn Thanh. Bà của Mei Chow là Cách Cách gì đó tôi nhớ nữa. Sau này di tản sang , Mỹ và Hong Kong hết. Sheryl sinh tại Hong Kong nhưng em sinh tại Mỹ. "Sheryl xinh đấy nhỉ, trông dáng cả 2 mẹ con rất quý phái", tôi . "Ô, em mới xinh nè, khi nào em gặp nha!". Hừm, lại em nữa!!!
      ngày thứ hai vui vẻ cho lắm, Billy cũng buồn buồn, chắc do tôi vui.
      Lại tới thứ ba, tôi xuống spa. Lần này tôi cũng nhìn bà chủ thấy…khang khác, khác thế nào ...khó tả!
      người Việt hôm nay cứ tíu tít, hỏi tôi Valentine có gì vui ? Tôi vui lắm. "Ahh, xạo ghê, thế mà là chưa có bồ". Hôm nay này về sớm vì có việc. Tôi 5h mới về. Và, xuống bến xe điện ngầm, nhân vật tiếp theo lại xuất , nhảy thẳng đến trước mặt tôi. Người này là người mà sau này về Việt Nam, được đông bạn bè của tôi biết tới nhất, và số người được diện kiến, vỏ bọc hoàn hảo cho tôi sau này, lại là ai đây???





      CHƯƠNG 16 -
      Đó là người đàn ông tên là Ronie. chàng trai lai Việt Nam và…Tây Ban Nha (của châu Âu chứ phải là châu Mỹ). ta là bạn trai của Việt Nam ở tiệm spa (quên chưa giới thiệu đó tên là Huyền, tên tiếng là Helen) mà tôi kể phần gần đầu câu chuyện.
      chàng rất đẹp trai nhưng con. ta tới và tỏ ý muốn làm quen và chuyện với tôi. Và việc đầu tiên là tôi nhìn quanh xem có nàng người Việt kia ở đó hay , ngạc nhiên là họ cùng nhau. Ronie bằng cái giọng vùng nào đó ở miền Nam rất khó nghe. Cũng phải lúc tôi mới hiểu được Ronie chuyện gì với tôi.
      - là Ronie, coi thấy em dăm ba lần ở tiệm spa rồi, em là Hà Kin đúng hông?
      - Vâng, là bạn trai của Helen à? Sao hai người với nhau vậy?
      - ấy về trước rồi, qua đây có việc tình cờ làm quen với em luôn.
      - Dạ, có gì đâu ạ, sao lại muốn làm quen ạ?
      - Vì trông em rất hay, ấn tượng từ lần đầu nhìn thấy ở tiệm spa đó. dự định phải chuyện với em lần.
      Tôi thoải mái cho lắm vì tôi thích lằng nhằng dây dưa với kia, và mặc dù cũng quen với việc được làm quen như vậy nhưng chả hiểu sao tôi thấy hơi ngại. Vì thường như vậy là người ta có ý với mình.
      Ronie có đôi mắt màu nâu nhạt rất đẹp, miệng ngoại hình cực kỳ khó đoán tuổi. Tôi nghĩ chừng chắc 26 gì đó. Sở dĩ Ronie được nhiều người biết tới vì sau này về Việt Nam, đây là nhân vật duy nhất được tôi tới và vì số bạn bè tôi ở Học viện được gặp khi sang New York thi Luật (và được các bạn khen đẹp trai nức nở), và cũng là nhân vật sau này ở bên tôi nhiều nhất!
      Ronie rằng mấy lần định "rình" tôi ở bến tàu để chuyện nhưng vì tôi đều rất nhanh và vì Ronie hay phải với Helen. Tôi tỏ ra mặn mà cho lắm và trả lời nhát gừng. Tôi cũng muốn Ronie cùng với tôi tới bến vì chàng này bám theo tôi tới tận nhà cho mà xem. Kể mà có ai nhìn thấy chúng tôi với nhau mà tới tai Helen hay chút nào. Manhattan riêng và cả New York city chung dường như khá bé vì con người rất hay chạm mặt nhau. Có ngày lần tôi 3 lần đều gặp người ở cùng toa tàu điện ngầm. Và thậm chí cả mấy người homeless (vô gia cư) quen thuộc cũng được gặp gặp lại khắp nơi. Vậy nên lỡ may bạn tới New York mà bị tiếng sét ái tình giống như tình cảnh trong bài hát "You are beautiful" của James Blunt hay là như tôi…với Ryan cũng phải là vô vọng khi tìm người đâu nhé!
      Ronie nằng nặc xin tôi số điện thoại nhà. Được biết Ronie làm ở tiệm nail phố Harlem, chủ tiệm là mẹ của Helen, mẹ của Helen rất muốn hai người thành đôi để sau này Ronie thay mặt "mẹ vợ" quản tiệm, và nghe Ronie cũng là thợ lành nghề và được rất nhiều khách hàng nữ thích ( nhìn chàng cũng lung linh ra phết đấy mà). Tôi hỏi khi nào hai người cưới, Ronie rằng ta là người thích bay nhảy và sẵn sàng cho cuộc sống gia đình. Ronie mới chỉ đến New York được 2 năm, thời gian trước đó ta làm nail ở Florida, làm con nuôi của ông bà chủ tiệm dưới đó, nhưng thích bay nhảy nên lung tung, có thể ta lại chuyển bang khác thời gian nữa. Nhưng bố mẹ của Helen có vẻ dùng chiêu con để giữ Ronie lại. Ronie cảm thấy rất khó xử. Đấy, đại loại bắt đầu được nghe trút như thế đấy.
      Qua chuyện cũng đủ biết đây cũng là con người khá đào hoa, tính tình phóng khoáng, có tài (là cạ cứng của tiệm nail mà), nhưng có vẻ hiểu biết về Việt Nam và…xã hội hơi có hạn. Ronie có mấy câu hỏi cực kỳ ngây thơ kiểu: "Ở nhà em có thấy mấy gã Việt kiều hay đứng trước cổng trường đại học săn ghẹ ?". Ronie cũng nghĩ rằng tôi ngây thơ lắm, chắc hẳn chàng này biết rằng hiểu biết về New York ta chẳng bằng phần mấy tôi. Tóm lại là tôi có cảm tình cho lắm. Tôi cho Ronie số điện thoại tiệm nail của Billy. Kể đôi lúc buồn ngủ quá ta gọi đến cho tôi tỉnh ngủ và trêu tức Billy cũng là điều hay. Ronie nhiều và đa phần tôi phải cảnh giác trước những gì của ta dò hỏi. Tôi thắc mắc Ronie bao nhiêu tuổi, tôi nhìn ta tới 26 tuổi. Ronie cười đắc chí và gì.
      Tôi phải quá khu đảo để Ronie biết thực tôi ở khu vực nào. Tôi giả vờ lên phố khá xa đảo đoạn, đợi Ronie khuất tôi bắt tầu ngược lại, là mất công nhưng có cách nào khác. Ronie đòi đưa tôi về tận nhà nhưng tôi bảo được rồi vì tôi còn xe bus nữa. ta cũng biết ý và hẹn gặp tôi. Trước khi chia tay còn bảo tôi nếu muốn wax lông mày ra tiền tới chỗ ta làm rất đông khách! Điều này khiến tôi suy nghĩ, vì phải là tôi cần khách, mà vì tôi bắt đầu sợ thái độ của Billy và đến lúc nào đó có thể tôi phải ra .
      Tôi về và muốn gọi điện cho Ryan nhưng số của Ryan chỉ có voice message, gọi liên tục mà được, tôi đồ rằng có thể Ryan nơi sóng yếu hoặc tàu điện ngầm, hoặc tắt máy. Tôi cứ thấy chan chán.
      Thế rồi 11h, xem Friends có điện thoại. Tôi nhấc vội. tiếc, đó là Billy. Billy hỏi tôi làm gì và ăn uống chưa, sao chơi. Chuyện nhạt như nước ốc và chan chán. Billy lại bảo mai dẫn tôi ăn nhé, tôi lại ngài ngại. Billy , ngày mai dẫn tôi gặp em của Sheryl. Cuối cùng, vì tò mò và vì vẻ đẹp được qua miêu tả mà tôi đồng ý , và Billy lại ấn định ăn tối, rồi có thể xem phim. Câu này làm tôi nhớ tới Ryan. Sao hôm nay Ryan gọi cho tôi nhỉ? Và tôi cũng hiểu Billy và bé kia có thái độ thế nào. Họ tòan là những người kỳ lạ, tôi nghĩ thế!
      Lại ngày buồn tẻ trôi qua. Tôi và Billy ít chuyện với nhau hơn, tôi biết có phải tôi cường điệu hóa thái độ của tôi lên , vì thực ra có chuyện gì xảy ra đâu và Billy cũng đâu biết tôi nhìn thấy gì nên ta cũng tỏ ra khó hiểu.
      Buổi chiều, Billy rằng tới đây và ba chúng tôi với nhau. thực tập gì đó ở khu vực này, học trường Art and Design nổi tiếng của công ty thời trang New York.
      Và tôi được gặp " bé" ấy. mà vừa bước vào tôi giật mình vì…xinh đẹp. Kiểu xinh đẹp cực kỳ ưa nhìn và cực kỳ quý phái. Bà khách tôi quét sơn tay vừa ngoái nhìn thấy mà cứ há hốc mồm nhìn, tôi thấy ghen tị vì bình thường bà ấy vẫn khen tôi xinh, nhưng giờ tôi là đối thủ. ấy có cái tên rất dễ thương: Lavender - Hoa oải hương. Nghe chừng tên tiếng Trung cũng chính là Hoa Oải Hương. Được gọi ngắn gọn là Lave. Lave có làn da trắng mịn tuyệt đẹp, mái tóc đen và dài óng, lông mi dài cong vút và cái miệng cực duyên, có hai lúm đồng xu xíu, chiếc mũi thẳng dài nhưng hơi hếch bên cánh mũi, và cái khuyên mũi xíu rất đáng . Kiểu xinh rất duyên mà người ta ngắm mãi chán. Nếu chị Sheryl xinh 6 Lave phải xinh 10. Và rằng đó là châu Á đầu tiên trong cuộc đời mà tôi thấy xinh tới như vậy, kể cả diễn viên Hong Kong cũng phải xách Mercedes chạy theo dài. Lave còn khá cao nữa, mặc chiếc áo choàng trắng có mũ và đôi bốt trắng, cao hơn cả Billy, phải 1m7. Tôi đồ rằng Lave còn có thể là người mẫu nữa. xinh đẹp quá làm tôi thấy ngại dám bên cạnh rồi.
      Lave rất thân thiên khiến tôi thấy dễ gần hơn, và rất hay cười, còn hay cười hơn cả tôi. Billy ghé tai tôi: " đẹp hông?". Tôi phải thốt lên: "Quá đẹp!". đẹp và cái tên cũng đẹp. người thế này bao chàng trai phải vây quanh đây?
      Hôm nay ba chúng tôi ăn ở quán ăn Nhật Times Square. Lave bằng thứ tiếng khá chuẩn vì sinh ra ở đây. Lave học làm designer, tính tình trông vậy mà khá trẻ con so với vẻ bề ngòai quá hoành tráng như vậy. Dường như Lave rất thích tôi, chưa gì hứa dẫn tôi xem chỗ này chỗ kia, show thời trang này nọ. Trong cuộc chuyện của Lave với Billy hay nhắc tới người nào đó tên là Josh, có thể là bạn trai của Lave. Vì thấy Billy hỏi hôm nay hai người gặp nhau chưa?
      Chúng tôi ăn, Lave rất nhiều. xinh đẹp nên lúc nàng dạo chân phố cả già lẫn trẻ trai đều ngóai lại nhìn, còn huýt sáo nữa. Tự nhiên thấy mình thấp bé và xấu xí ở bên cạnh. Nhưng mà cả tôi và Lave đều gây chú ý khủng khiếp và Billy xem chừng khá tự hào về điều đó.
      Và đó là hoàn cảnh tôi làm quen với hai con người, hai con người tạo cho các bạn cực kỳ nhiều bất ngờ ở những phần sau của câu chuyện. Đặc biệt Lavender - mang tên Hoa Ỏai Hương, những chuyện xảy ra với , gia đình, sắc đẹp, tình …có thể viết thành kịch bản phim thể loại bi kịch tuyệt hay! Tôi dành phần tự truyện của mình để về nhân vật xinh đẹp này!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 17 -
      Lave rất nhiều nhưng cứ lát lại xị mặt xuống và phụng phịu với Billy bằng tiếng Quảng. Dưới ánh đèn cái khuyên mũi của Lave ánh lên xinh ơi là xinh, và nó khiến sau này tôi về bị ám ảnh. Lave lát lại ngó điện thoại ý chừng chờ xem có ai gọi điện hay . Tôi chợt nghĩ nếu mình có cái cell chắc cũng mong ngóng chờ được Ryan gọi điện như vậy. Chàng Josh nào mà may mắn thế nhỉ, được sở hữu như thế này chắc cũng chẳng phải dễ dàng gì.
      Tôi ngồi ngắm Lave lúc, rồi cũng bắt đầu hoạt khẩu, vì tính tôi tò mò, hỏi chuyện được. Trước tiên là tôi khen, vừa khen vừa ngắm, Lave rất thích thú, nàng ngoái bên phải, rồi lại bên trái cho tôi ngắm và cảm ơn rối rít. Đồng thời quên…khen lại tôi là xinh và đặc biệt kém, làm tôi cũng phổng cả mũi.
      - I bet you have a dozen of boy friends! (Tôi cá là có cả tá bạn trai)
      - You think? Everybody says so, but i’m in love with just one. i mean, sometimes your heart is stirred by lot of cool guys out there but then you are back to the one you love, that’s me, i like lot of guys but i love only one and… (Chị nghĩ thế ư? Mọi người cũng vậy nhưng em người. Thi thoảng chúng ta cũng bị xao động bởi những chàng dễ thương nhưng rồi cuối cùng ta vẫn trở về với tình của mình, em cũng thế, em cũng thích nhiều chàng nhưng chỉ người thôi...)
      - (Ngắt lời) Your boyfriend is handsome i think (Tôi nghĩ bạn rất đẹp trai)
      - Oh, he’s f’kin gorgeous, the best man on earth, oh, haha, oh, sorry… (Ồ, ất rất tuyệt vời, người đàn ông tuyệt nhất thế giới...)
      Tôi phì cười vì kiểu chuyện vô tư của Lave, rất là Amercan girl, và rất phóng khoáng. Chỉ thế cũng đủ hiểu nàng bạn trai mình thế nào. Thôi thế là có thể loại khả năng Billy cưa nốt con xinh đẹp nhà người ta rồi.
      - Are you living with your sister Sheryl? ( sống cùng chị Sheryl à?)
      - You met her already? (Chị gặp chị ấy rồi à?) Rồi Lave quay sang Billy trợn mắt: "You should let me meet her first, are you taking this girl around all the time?" (Đáng ra phải để em gặp chị ấy đầu tiên, hóa ra đưa chị ấy khắp nơi rồi à?). Rồi Lave quay lại tôi:
      - I bet you have a boy friend too don’t you? (Em cá là chị cũng có bạn trai rồi phải ?)
      Câu hỏi này của Lave tự nhiên khiến tôi thấy hơi buồn buồn. Vì cảm giác tôi và Ryan tới lúc này thực đem lại cho tôi chắc chắn, vả lại tự nhiên Billy im bặt ngồi chờ câu trả lời của tôi làm tôi quyết định trả lời là:
      - Nope, and i don’t intend to get one here in New York, i must be back to my country for college this summer. (Chưa, và tôi cũng có ý định có bạn trai ở New York, tôi phải quay lại quê hương để học đại học vào mùa hè tới)
      - What? You will be back, oh, that’s a pity. You’re gonna stay here and work for my mother, that’s better. i think you have boy friend in Vietnam, you’re pretty too. (Chị phải về ư, đáng tiếc. Chị nên ở đây và làm việc cho mẹ em, thế tốt hơn. Em nghĩ chắc chị có bạn trai ở Việt Nam rồi, chị rất xinh)
      - Oh no, in Vietnam i’m not. (Ồ , ở Việt Nam tôi được như thế đâu)
      - Really? ( sao?)
      Và chúng tôi cười ầm. chuyện với Lavender thoải mái. hiếm khi trong thời gian dài mà tôi được gặp nhiều người xinh đẹp tới như vậy, tôi coi đó cũng là may mắn!
      Và điện thoại réo, Lave rú lên ngay và tươi tỉnh hẳn, nàng hỏi vu vơ xem chàng kia ở đâu, làm gì và nhớ nhung ra sao, nàng ăn, có bạn mới xinh đẹp, và cứ thế cứ thế. Tôi lại phải quay sang chuyện với Billy. Tôi hỏi bằng tiếng Việt:
      - Lave sống với ai vậy? Chị hay với mẹ?
      - sống với mẹ, chắc phải về sớm vì Mei thích Lave về muộn, bữa khác xem phim vậy.
      - và Sheryl thế nào?
      - Sao em lại hỏi thế?
      - Thôi ăn nhanh rồi đưa Lave về , hôm nay em cũng mệt hứng xem phim lắm. Nhưng mà đúng, bạn ấy xinh quá, thế này bao nhiêu người nhỉ.
      - Oh, chung tình lắm, chỉ bạn trai của thôi.
      Tôi gật gù tỏ vẻ hâm mộ. Lave vừa nghe điện thoại vừa cười và ẩy vào vai Billy cứ như hiểu được chúng tôi gì.
      Chúng tôi ăn xong và ra về, tôi tự về bằng tàu vì nhà của bà Mei ngược hướng, Lave phải về sớm. Hôm nay tôi vui và thấy dễ chịu hơn nhiều so với hôm cùng với bà chị Sheryl. Tôi cũng thấy có cảm tình hơn với Billy vì giới thiệu cho tôi Lave, dù có chơi được để…ngắm cũng được. Và tự nhiên tôi thấy mình "vị tha" hơn, Billy cũng đâu đến nỗi đâu, tất cả là cũng chỉ là ở mức tôi suy đóan thôi. Cứ cho là Billy và bà chủ nhau cũng như Ryan đó, "love is ageless" (tình giới hạn), còn có bằng chứng gì là Billy cặp với cả Sheryl đâu.
      Tuy nhiên, tôi thấy Lave tuy nhiều và hay cười nhưng thoảng có nét gì đó u sầu, có lúc khuôn mặt xinh đẹp như có thể khóc ngay được. Là tôi cảm giác hay do người đẹp hay đem lại những suy nghĩ cho người khác như vậy?
      Tôi trở về chuyến tàu F. Thấy vui vui vì được gặp Lave, nhưng lại thấy buồn và hơi lo lo về Ryan, chẳng hiểu sao Ryan gọi cho tôi nhỉ. Có làm gì hay đâu cũng cho tôi biết tôi khỏi mong chứ?
      Gió hơi buốt. Tôi về nhà. Việc đầu tiên, tôi lại hỏi có ai gọi điện ? "Có", thằng em tôi trả lời, "Có tên là Ryan gì đó". Tôi mừng quýnh, thế ra là có gọi sao. Tôi vội vàng nhấc máy gọi điện cho Ryan. Lại nhấc máy. lúc sau tôi gọi lại, thấy tiếng ồn ào, và bên kia là giọng…phụ nữ: "Ryan is not here" (Ryan có đây). Rồi dập bụp phát. Tôi hơi sững sờ. Hình như là giọng của Garbriel!


      CHƯƠNG 18 -
      T
      ôi ngại ngần biết có nên cầm máy lên , chả biết là ai và có ý định gì. Mà cũng chưa…hoàn hồn nữa. Nhưng điện thoại réo ác quá, tôi nghe bố mẹ tôi cũng thắc mắc mà nghe, thế còn phiền hơn. Thôi …nhấc!
      - Hey, its me, Ryan, its Ryan. i tried to call you at home but you’ve been out( đây, Ryan đây, gọi đến nhà em suốt nhưng em vắng).
      (Tôi tự nhiên thấy tức điên lên được!)
      - Was that Garbriel picked up your phone? Where are you? (Có phải Garbiel vừa nghe điện thoại của ? ở đâu thế?)
      - I’m with my band, i called you to watch our show today but couldn’t contact, she’s just took my phone, don’t worry, my friend took her out ( ở chỗ ban nhạc, gọi điện cho em đến xem buổi biểu diễn của bọn hôm nay nhưng gọi được, ấy chỉ giữa điện thoại hộ thôi, đừng lo, bạn đưa ấy về rồi).
      - I had dinner with someone today so i missed your show, too bad. Are you still performing? (Em có hẹn ăn tối nên lỡ mất buổi diễn của rồi, tiếc quá. vẫn biểu diễn à?)
      - We’re on a break, listen, this place is pretty far, but i’ll drop by your place later a bit late, will you be able to see me? (Bọn nghỉ giải lao. chỗ nay hơi xa, nhưng lúc nữa đến chỗ em nh, em có muốn gặp ?)
      - When would it be? (Khoảng mấy giờ hả ?)
      - Around 12? (Khoảng 12h)
      - OK, call me when you are here! (Ok, gọi điện cho em khi đến nhé)
      - All right honey, i miss you so much! (Được rồi cưng, nhớ em lắm)
      - I miss you too! (Em cũng nhớ )
      Vậy là ngày lo lắng suy nghĩ được giải tỏa ít nhiều, dù sao cũng tệ lắm. Garbriel đúng là cứ hâm hâm thế nào vậy, thực thái độ như vậy khiến tôi khó chịu lắm. Mà sao ta cứ bám theo Ryan mọi lúc mọi nơi như thế nhỉ?
      Tôi cũng suy nghĩ về việc phải mua cái di động. Ở đây cell khá rẻ, 50$ là có thể tài khoản của hãng nào đó kèm theo cái di động tặng kèm khá xịn luôn. Tất nhiên có sim và chỉ được dùng trong nước Mỹ. Nhưng thế tôi phải thực làm để có tiền. Tôi lại nghĩ tới việc có thể tới chỗ Ronie làm việc.
      12h 15 phút. Điện thoại nhà réo. Tôi nhấc vội vì sợ bố mẹ biết, mà biết chứ vì nó kêu ầm lên mà, bố mẹ tôi rất tò mò vì hiểu tại sao giờ này tôi còn có người gọi, mà tôi cũng đâu phải quen nhiều người ở đây.
      "I’m at the lobby, come down". ( ở tiền sảnh rồi, em xuống )
      Tôi xuống nhà, Ryan ngồi ghế chờ của phòng lobby. Thấy tôi ra từ thang máy đứng dậy ngay. Tôi rất muốn tới ôm Ryan và rằng cả ngày hôm qua và hôm nay tôi rất nhớ . Nhưng tôi chưa kịp làm thế Ryan …ôm tôi trước: "i miss you so much" ( nhớ em quá). Tôi thấy mình xíu trong vòng tay của Ryan. Ryan có mùi nước hoa rất đặc biệt, tôi đó là mùi gì nhưng nó gợi nên điều gì đó cực kỳ đàn ông và ấm áp. Tôi ôm lại , lại hít hít vào mái tóc của tôi. (Tôi biết Ryan thích hít tóc nên kịp thời…xịt ít Este Lauder vào đó). bảo sao hôm nay tôi thơm thế.
      Ông gác cửa da đen rất quý mến tôi cứ nhìn tôi cười tủm tỉm, ông ta tỏ vẻ vui mừng và có gì ngạc nhiên khi tôi có bạn trái đẹp trai tới như vậy. Ryan hỏi tôi có được ra ngoài xe của lượn vòng quanh đảo hay ? Tôi bảo tại sao !
      Chúng tôi ra xe, Ryan quờ tay bảo tôi ngồi lại gần, rằng muốn được nghe tôi hát, tôi có bài hát gì hát được ? “A Vietnamese song, can you?” ( bài hát tiếng Việt được ?) Tự nhiên tôi chẳng nghĩ ra bài gì để hát cả, nhưng tôi cất lên hai câu hát mà tôi rất thích trong bài Chiếc lá đầu tiên của Tuấn Khanh: "Sớm thức giấc chợt nghe mùa đông, ứa nước mắt vì tay em gầy". Tôi giải thích câu hát đó cho Ryan nghe. Ryan bảo Ryan cũng ứa nước mắt vì tay tôi gầy đây. Và nắm lấy tay tôi, tay tôi nằm gọn trong bàn tay của .
      - How’s your show today? (Buổi diễn hôm nay của thế nào?)
      - It’s great. You should have a cell phone so i can call you. How i wanted you to be there with me. (Tốt thôi. Em nên có chiếc động để có thể gọi cho em. rất muốn có em ở bên cạnh lúc đó)
      - I’m thinking of buying one (Em nghĩ đến việc mua cái)
      - Hey, i’m sorry about Garbriel, she’s crazy, she’s been bitchy these days. i’m trying to avoid her. ( xin lỗi về việc của Garbiel, ta điên rồi, hết sức tránh ta).
      - Haha, you said you gonna quit the place, will you? ( rời khỏi đó mà?)
      - Well, from next week, i’ll move to my teacher’s office, he has a dental office in Brooklyn. It’s a pretty far from my apartment but it’s faster to go by train, just about 45 minutes, but it’s OK. (Ừ, sang tuần sau, chuyển đến phòng khám của thấy giáo , ông ấy có phòng nha tại Brooklyn. Hơi xa chỗ ở nhưng xe điện ngầm cũng nhanh, chỉ khoảng 45 phút thôi, ổn thôi).
      - Does Garbriel know? (Garbiel có biết ?)
      - I don’t know, may be, but she can’t do anything anyway ( , có thể là có nhưng cố ta chẳng thể làm được gì).
      - You’ve known her for long? ( quen ta lâu chưa?)
      - Her father is a professor at the university, she’s in my department (Bố ấy là giáo sư ở trường đại học, ấy học cùng trường với )
      - She’s going to your university too? AHHHH, i see. You still see her at school anyway. ( ấu học cùng trường với , à vẫn gặp ta ở trường nhỉ)
      Và Ryan cười hơi buồn buồn.
      Tôi kể cho Ryan nghe hôm nay tôi được gặp người Hoa cực kỳ xinh đẹp và rất đáng , chủ giới thiệu cho tôi. Và đó là con thứ hai của bà chủ tiệm spa.
      - "She seems to have so many beautiful daughters right?" (Bà ta có những con xinh đẹp nhỉ)
      - "But i don’t care, you’re the best" ( quan tâm, em mới là người tuyệt nhất)
      Tôi cười ra vẻ rất "khiêm tốn". Và tôi cũng rằng là người tuyệt nhất.
      Tôi lại nhớ ra thêm vụ về Ronie, và kể rằng có chàng Việt Nam lai Tây Ban Nha muốn làm quen với tôi ở tàu điện ngầm.
      - "Haha, watch out his girl friend, but he can’t steal you from me, and hey listen, be careful, OK?" (Coi chừng bạn của ta đó, nhưng ta thể cướp mất em khỏi đâu, và cưng này, phải cẩn thẩn, được ?)
      Tôi gật đầu. Xe lái ra phía ngọn hải đăng nhưng trời rét nhìn được đẹp lắm. Ryan dừng xe, lặng ngắm lúc miên man. Khuôn mặt và ngọn hải đăng phản chiếu gặp nhau qua tấm kính sương mờ lạnh lẽo, có ánh đèn hiu hắt ngả vàng, thoảng nỗi buồn sầu rất đẹp, hình ảnh tôi lại nhớ mãi. Có thể nhớ tới bố mình hoặc nghĩ về ước mơ được biển.
      Tôi muốn và hỏi nhiều điều nhưng có lẽ lặng yên lúc đó là tuyệt vời nhất. Tay Ryan vẫn nắm lấy tay tôi, ấm và chặt, rồi đưa tay tôi lên mũi hít rồi cắn cái. Tôi tựa đầu vào thành ghế mỉm cười, có lẽ tới lúc tôi rồi.
      Rồi lại chở tôi quay lại nhà. Trước khi chuẩn bị xuống xe, Ryan lại kéo tôi lại và hôn lên má, hít rất lâu. Hôm nay nếu bảo hôn lên môi tôi tôi…đồng ý đấy, nhưng chẳng hiểu sao làm thế, có thể nghĩ tôi vẫn chưa sẵn sàng. Nhưng tôi thích vậy, saving something, that’s romantic (giữ lại điều gì đó lãng mạn).
      Về đến nhà, tôi rất vui và nhanh chóng ngủ ngay. Gần 1h, may mà bố mẹ tôi để ý gì cả.
      Hôm sau tôi tới tiệm nail hơi muộn chút xíu, cũng có vài khách wax lông mày chờ tôi. Tôi bắt tay vào làm với ước mơ phải mua được cái di động trong tuần này hoặc chí ít sang tuần sau.
      Billy thấy tôi vui nên cũng nhiều hơn ngày hôm qua. liên tục hỏi tôi về Lavender, tôi rằng tôi rất thích, nếu tôi có mua cell, nhớ cho tôi số điện thoại của ấy.
      Buổi chiều, tiệm có điện thoại. Tôi nghe thấy tiếng Billy: "Hold on, she’s here" (Giữ máy đợi ấy chút nhé). Rồi Billy gọi tôi, tôi ngạc nhiên, sao Ryan lại gọi giờ này? Mà cam kết gọi đến đây nữa cơ mà. Tôi nghe máy, và mọi người đoán xem đó là ai?
      Đó là Garbriel. ta chắc chắn vẫn giữ tờ giấy liên lạc của tôi, trong đó tôi ghi cả số phone và địa chỉ tiệm nail, số phone nhà. Theo đó ban ngày gọi tới đây, buổi tối gọi về nhà.
      - So you are Kin? i need to talk to you ( là Kin? Tôi muốn chuyện với ).
      - What’s the problem? (Có chuyện gì vậy?)
      - Duh, you know the problem. You are stealing my boyfriend. Listen girl, you must stop, or you’re gonna be mashed like potato! ( biết là chuyện gì mà. cướp bạn trai tôi đấy. Nghe này, thôi ngay nếu thích bị nghiền nhừ như củ khoai tây!)
      Giọng của Gar rất trịch thượng, và lần đầu tiên tôi phải nghe đe dọa như vậy. Kể cũng thoáng sợ hãi, có lẽ khuôn mặt tôi hơi biến sắc vì Billy nhìn tôi đầy lo lắng.
      - I’m stealing nothing from you and hey listen, don’t talk to me that way, i’m not that kind of easy person for you to shout at my face! (Tôi chẳng cướp gì của cả và đừng có giọng đó với tôi. Tôi phải loại người để dễ quát nạt đâu)
      Tôi bắt đầu to tiếng hơn khiến cả Billy và Lyn làm cùng đều phải nín thở. Chắc họ còn ngạc nhiên nữa khi nghe thấy từ "steal".
      Rồi tôi dập bụp máy (cũng ghê gớm phết đấy nhỉ). Mặt đỏ phừng phừng, tôi ngước nhìn Billy há hốc nhìn tôi.
      - "Trời, có chuyện gì vậy, trời ơi?"
      - " có gì ạ, con mụ này nhầm người nó cứ bám theo em".
      - "Nè, nó đe dọa gì hông? Cẩn thận nha, chốn này hông có đùa đâu, chốc đưa em về nhé!"
      - "Dạ, cần đâu ạ!"
      Điện thoại lại réo. Tôi nhìn Billy đầy ý.
      "No, you’ve got the wrong number" (, nhầm máy rồi). Rồi Billy cũng dập máy luôn. Tôi thấy biết ơn Billy thế. Nhưng người tôi cứ run lên. Tôi định lấy máy gọi cho Ryan kể câu chuyện nhưng có lẽ ở đây tiện, có thể chiều về!
      6h, tôi xuống bến. Và tôi giật bắn mình khi thấy Garbriel chờ sẵn ở đó!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :