1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện người không biết - Dạ Mạn (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37:

      Trình Mực Lăng ở Ô Trấn chưa được bao lâu, liền nhận được cú điện thoại từ gia đình gọi tới, bệnh tim của ông cụ đột phát phải nhập viện, tình huống rất nghiêm trọng, phải lập tức quay về thành phố C.

      Khi bấm số điện thoại Thanh Thử ở trong quán bar cùng với Tống Ly, là sung sướng hát hò, hai người nghe thấy chuông điện thoại lập tức ngưng hát.

      Trình Mực Lăng nghe thấy bên ồn ào, "Thanh Thử, bây giờ phải về thành phố C." ngắm nhìn mặt nước gợn sóng lăn tăn, "Lát nữa cho thư ký Trương tới đón em."

      hề trình bày nguyên nhân, Thanh Thử có thể cảm thấy được xảy ra chuyện gì đó. Nhưng khắc kia, lại biết nên gì.

      Tống Ly ngồi đối diện với , vẻ mặt cổ vũ.

      Nhưng cuối cùng chỉ câu," đường cẩn thận."

      Cúp điện thoại, khe khẽ thở dài hơi.

      Tống Ly khỏi lắc đầu cái, "Bạn trai? cũng quá lạnh nhạt . xảy ra chuyện, cũng chẳng nên câu lệ nhiều quá." ta nhấp ngụm rượu.

      Thanh Thử bưng ly rượu lên, kinh hoảng chút, nhìn chất lỏng màu đỏ dập dờn trong cái ly, "Tôi rất hoang mang, trong lúc nhất thời biết nên làm gì."

      Tống Ly nhìn đôi mắt tĩnh lặng của , "Vậy đừng có nghĩ gì nữa, uống rượu thôi."

      Buổi tối đó, và Tống Ly uống rất nhiều, say mèm.

      Vốn tưởng rằng uống say, còn phiền não, nhưng ai có thể nghĩ được, bộ não lại phát phát lại hình ảnh.

      Rốt cuộc mệt mỏi khủng khiếp, nằm bò mặt bàn ngủ thiếp .

      Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, phát mình là ngủ trong khách sạn ở. giường còn có người nằm, Tống Ly vẫn khò khò ngủ say.

      xuống giường, quần áo nhăn nhúm dính vào người.

      Tống Ly nghe động tĩnh mở mắt ra, mơ hồ, " tỉnh?"

      Thanh Thử hỏi, " đỡ tôi trở về?"

      Tống Ly ngáp cái, "Người kia là bạn , tên là Lục gì đó, tôi chả nhớ nữa. Tôi có nhận cuộc gọi của . Sau đó ta liền chạy tới."

      Thanh Thử đơn giản rửa mặt chải đầu, thay bộ quần áo.

      Tống Ly tới trước mặt , tay khoác lên đầu vai , "Bạn thân mến, cả đêm qua đều mớ."

      Thanh Thử sửng sốt.

      "Có muốn biết gì hay ?"

      Thanh Thử lên tiếng.

      " mực gọi cái tên Mực Lăng, cái tên dễ nghe." Tống Ly ngẩng đầu lên, "Trình Mực Lăng ——"

      Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, sàn nhà cũ kỹ loang lổ những điểm sáng. hoảng hốt nhìn, tim đập bịch bịch.

      Tống Ly thấy dáng vẻ sững sờ, “Có đôi lúc con người ta vốn hiểu nổi chính mình. Cho nên mới , rượu vào lời ra. Tôi rửa mặt đây."

      Thanh Thử kinh ngạc nhìn vào nơi kia, cho đến khi Lục Kiều tới tìm , mới chậm rãi bình thường trở lại.

      Lục Kiều trầm mặc, nhiều lời như trước đây.

      Thanh Thử mời Tống Ly ăn sáng. Tống Ly trêu ghẹo , "Thôi tôi sợ quấy nhiễu các vị lắm."

      Thanh Thử giải thích, " ta là người hợp tác với trai tôi."

      câu làm tim gan Lục Kiều tức đau.

      Người hợp tác! ta tức giận hừ tiếng.

      Như cũ là quán ăn kia.

      Tống Ly , "Ăn xong bữa sáng là tôi phải về."

      "Nhanh như vậy?" Thanh Thử tức cười.

      "Nếu như có thể, tôi mong thời gian có thể dừng lại. Nơi này quá thích hợp để nghỉ ngơi." Tống Ly cảm khái, "Trở về tôi bận rộn lắm. Thanh Thử, nếu như có cơ hội, tương lai chúng ta cùng nhau du lịch nhé."

      "Chỉ hai người các ? Bị người ta bán cũng biết." Trong giọng Lục Kiều tràn đầy khinh bỉ.

      Thanh Thử nhíu nhíu mày, "Lục Kiều, trước kia tôi vẫn luôn du lịch mình mà."

      Lục Kiều chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm, " cảm thấy yên tâm để du lịch mình sao?"

      Thanh Thử há miệng nhưng phát ra thanh gì.

      Lục Kiều lạnh lùng , "Nếu mà tối qua tôi tới, các cảm thấy sau đó xảy ra chuyện gì? Uống say tới nỗi biết gì, các sợ quán bar có người xấu à?"

      Thanh Thử gì, hơi cúi đầu xuống.

      Tống Ly nhìn sang Lục Kiều, thể nhịn được mà cười cười."Cái đó, tôi phải rồi, Cao Thiết."

      "Vội vã như vậy?" Thanh Thử có chút luyến tiếc.

      Tống Ly đứng lên, "Có duyên còn gặp lại. kịp rồi. Thanh Thử hẹn gặp lại."

      Hai người dùng sức ôm nhau cái.

      Tống Ly ở bên tai giọng , "Người đàn ông này tồi đâu, đúng là mệnh hoa đào."

      Sau khi Tống Ly , còn lại và Lục Kiều, hai người lâu gì.

      Lục Kiều chỉ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, gì.

      Thanh Thử thấy ta nửa ngày chỉ duy trì tư thế bất động, "Lục Kiều, tôi cũng chuẩn bị rời rồi."

      "Rời ? muốn đâu?" Ánh mắt Lục Kiều sâu thêm mấy phần.

      "Dĩ nhiên là trở về thành phố C." Thanh Thử bình tĩnh .

      Chân mày Lục Kiều cau chặt, có chút biểu cảm nghiêm túc, "Thái độ trước sau của thay đổi là lớn. Chân trước của Trình Mực Lăng mới vừa , hai người các từng người từng người cũng về luôn."

      Từng người ——

      Thanh Thử chú ý tới lời ta , liền nghĩ đến Lục Nam." Lục tiểu thư?"

      Lục Kiều chớp chớp mắt, "Đúng vậy a, vừa nghe ông nội Trình phát bệnh, lập tức trở về thành phố C. Trình Mực Lăng cho biết?"

      Thanh Thử gì.

      Lục Kiều sáng tỏ, "Tim của ông nội Trình được khỏe, lần này nghiêm trọng."

      Thanh Thử trầm mặc hồi, "Lục Kiều, giúp tôi chuyện được ? Đưa tôi ra bến xe."

      Sắc mặt Lục Kiều trầm lắng, "Tôi giúp , cảm ơn tôi như thế nào?"

      Thanh Thử cau mày luôn lập tức, hai lời, đứng lên ra ngoài.

      Lục Kiều vươn tay kéo lại, "Gấp cái gì, tôi đâu có bảo là tôi đưa , chỉ là tôi hiểu ——" Lục Kiều còn chưa xong, Thanh Thử cũng hỏi nhiều.

      Cuối cùng Lục Kiều lái xe về thành phố C. Sau khi đến Thành phố C, Lục Kiều hỏi, "Trước hết tới bệnh viện à?"

      Thanh Thử có chút bối rối, ", tôi về nhà trước."

      Ngay trước khi xuống xe, Lục Kiều nhìn , trầm giọng , "Ở bệnh viện XX, tầng 26."

      Thanh Thử nhìn khuôn mặt nghiêng của ta, "Cám ơn."

      về nhà chuyến trước. Trong nhà vắng ngắt, Tiểu Viễn cũng thấy. vội vàng gọi điện cho Tôn Viêm Viêm.

      Tôn Viêm Viêm lúc làm việc, hôm nay cũng thành viên của tập đoàn Trình thị."Sao? Vẫn biết gọi điện thoại cho tớ?"

      Thanh Thử tự biết mình đuối lý, "Viêm Viêm, Trình lão gia như thế nào rồi?"

      Tôn Viêm Viêm thở dài cái, "Tình huống được tốt." ra ngoài hành lang, "Trình Mực Lăng và họ ấy luôn ở bệnh viện trông chừng. Cậu biết đâu, mấy ngày nay dưới công ty vẫn luôn đồn thổi —— chuyện cưới hỏi giữa nhà họ Lục và nhà họ Trình." do dự chút, vẫn quyết định cho Thanh Thử biết.

      Thanh Thử an tĩnh nghe.

      "Thanh Thử, có phải giữa cậu và Trình Mực Lăng xảy ra chuyện gì hay ?" Tôn Viêm Viêm lo âu hỏi.

      Thanh Thử mím môi cái, " có chuyện gì đâu, tớ trở về. Viêm Viêm, hôm nào tớ tới tìm cậu sau nhé."

      Bệnh viện.

      Trình lão gia vẫn còn ở phòng ICU (Phòng chăm sóc đặc biệt). Người nhà họ Trình khắc cũng rời, thay phiên nhau trông chừng.

      Khi Trình Mực Lăng chạy về từ Ô Trấn gương mặt của Phùng Tố đầy oán khí, lôi ra góc, "Vì người con , cả tính mạng mình con cũng cần à?"

      "Tình hình ông nội thế nào rồi ạ?" đè thấp giọng hỏi.

      " tốt." Phùng Tố hề giấu diếm, bà định gì đó, chợt nhìn thấy vết thương trán Trình Mực Lăng, nhất thời khẩn trương, " phải sao ư? Đầu cũng bị đụng trúng? Có chỗ nào bị thương nữa ?" Bà vươn tay muốn nhìn kỹ hơn.

      Trình Mực Lăng né khỏi tay bà, "Mẹ, con sao, chỉ bị trầy xước thôi mà."

      Sắc mặt Phùng Tố rất khó coi, bà cắn răng, "Vốn là mẹ cũng định với con đâu, chuyện này mẹ chẳng muốn kể với ai, mẹ còn định gạt cả ba con nữa kia." Bà hít sâu hơi, "Con có biết tại sao bệnh tim của ông nội con đột nhiên tái phát ?"

      Sắc mặt Trình Mực Lăng từng chút từng chút lạnh .

      "Vì ông nghe được tin con bị tai nạn giao thông, Mực Lăng, con là con mẹ, nếu như Mặc Dương biết chuyện này, nó gây bất lợi cho con đấy." Trong mắt Phùng Tố tràn đầy đau thương, "Sao con lại dốt vậy? Rốt cuộc là tại sao? Tiêu Thanh Thử vốn có người trong lòng, con còn ——"

      Trong đôi mắt Trình Mực Lăng tràn đầy khí lạnh, "Mẹ, con xem ông nội chút."

      Bước chân Phùng Tố hơi lảo đảo chút, bà trừng mắt nhìn, thân thể vô lực tựa lên vách tường lạnh lẽo, đứa con ngốc ngếch này. Lục Nam rất tốt mà.

      Phùng Tố càng nghĩ càng nhức đầu.

      Trình Mực Lăng trở lại chưa bao lâu, Lục Nam tới. Mặc dù do chuyện giữa Trình Mực Lăng và Lục Nam, trong lòng người nhà họ Lục có rất nhiều bất mãn, nhưng tình cảm cách mạng giữa hai ông cụ, thay đổi.

      Đôi mắt Lục lão gia đục đỏ ngầu, "Lão Trình, ông phải cố gắng lên nhé, ước định của chúng ta còn chưa đạt được mà. Ông thể cứ thế mà ra . Còn nữa, món nợ của tôi và ông còn chưa tính mà, ông hãy mau tỉnh lại !" Lục lão gia tức cảnh sinh tình, tâm tình cực kỳ khó chịu.

      Trình Mực Lăng tiến lên, "Ông nội Lục, ông nội cháu nghe thấy lời ông. Ông gắng gượng được, ông dễ dàng bị quật ngã."

      Lục lão gia nhìn , gật đầu cái, gì nữa. Lục Nam đứng bên cạnh Lục lão gia, cùng Trình Mực Lăng nhìn nhau, tiếng nào.

      Phùng Tố lại mở miệng, "Nam Nam, lâu quá gặp cháu, gần đây bận rộn chuyện gì à?"

      "Cháu luôn ở sân khấu kịch, giữa tháng 11 là cháu phải diễn."

      "Đến lúc đó nhất định phải mời các bác tới nhà hát xem nhé, bây giờ Nam Nam càng ngày càng lợi hại." Phùng Tố tán dương.

      Lục Nam cười yếu ớt, "Nào có, đây chỉ là do cháu nổi chút hứng thú thôi ạ. Bác , cháu có hẹn với bạn. Có thời gian cháu lại tới thăm ông nội Trình."

      "Được, Mực Lăng, con tiễn Nam Nam ."

      mặt Trình Mực Lăng tỏ vẻ gì, cùng Lục lão gia và Lục Nam đến cổng bệnh viện. Lục lão gia liền rời trước. và Lục Nam đứng ở đàng kia.

      Lục Nam vén vén tóc, " quay lại , lát nữa bạn em tới đón em."

      Trình Mực Lăng gật đầu cái, "Nam Nam, cám ơn em tới."

      Lục Nam xoay mặt, " cần. Em là tới thăm ông nội Trình." Giọng ta run rẩy, im lặng giây, cuối cùng hỏi, "Mực Lăng, em hiểu, ta có gì tốt?"
      Last edited: 5/6/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 38:

      Lục Nam có kiêu ngạo của mình, ta thể giống với những kẻ si cuồng thường gặp, bám sát Trình Mực Lăng nghỉ. Cho tới nay, ái mộ của ta đối với Trình Mực Lăng vẫn sâu nặng trong lòng, sau khi biết hai nhà cố ý tác hợp hai người, ta vẫn luôn thầm vui sướng, là thượng đế nghe được tiếng lòng của ta. ta cho là ta và có thể đến với nhau, kết hôn sinh con, có gia đình hạnh phúc.

      Nhưng ta chưa bao giờ biết rằng, trong lòng tồn tại người khác.

      Lục Nam thầm hít hơi,"Thôi, đừng gì cả. Mặc kệ như thế nào, trong mắt ta luôn là tốt nhất."

      Trình Mực Lăng nhìn u tối trong ánh mắt xinh đẹp của ta, "Thanh Thử ưu tú bằng em, nhìn thấy thông minh, nhưng ra có những lúc ấy rất lơ mơ. Về mặt tình cảm, ấy là người hèn yếu. Nam Nam, rồi em lấy được đức lang quân xứng đáng với em."

      Lục Nam nhìn vào mắt , " an ủi em à?" ta nhún nhún vai, "Em nhất định gặp được người còn ưu tú hơn cả .” Giọng ta có chút mơ hồ.

      Trình Mực Lăng đứng đợi cùng ta cho tới khi bạn ta tới đón. Đường Linh ngồi xe, nhìn . Chờ Lục Nam lên xe rồi, ta hỏi, "Cậu lại cùng với ta?"

      Lục Nam để ý lắm, " ấy cũng phải là ma quỷ quái, cùng ấy sao nào?"

      Đường Linh chớp chớp mắt, cất giọng lạnh lùng, " ta cũng dễ dàng, gặp phải Thanh Thử." Lời này ra có mấy phần chua.

      Lục Nam nhắm mắt lại, "Đáng đời." ta sâu kín phun ra mấy chữ. “Bạn học kia của cậu trông dịu dàng, ngờ tính tình cũng quật cường tới vậy."

      Đường Linh cười lạnh tiếng, "Cũng vầy vậy thôi." ta gì nữa. Do liên quan tới chuyện của Tống Nguyên Lê, nên ta đem tất cả mọi bất mãn với Thanh Thử bộc phát ra. Mấy năm nay vẫn cố ý liên lạc, ngờ rằng có nhiều thứ tình cảm vẫn hề thay đổi.

      Buổi tối hôm đó, Trình Mực Lăng liên lạc với Thanh Thử biết từ Ô Trấn trở về. bận bịu tới mức ngay cả thời gian ngủ cũng có. Hai ngày nay, dưới Trình thị đều căng thẳng.

      Trình Mực Dương lén lút mua ít cổ phần của tập đoàn. Những vị chú bác nhà họ Trình bên này đều biết cả, chỉ ra mà thôi. Di chúc của lão gia còn chưa được công bố, ai trong bọn họ biết được mọi chuyện ra sao?

      Giọng ràng nặng nề, "Ông nội sao rồi?"

      Trình Mực Lăng trầm ngâm , "Còn chưa tỉnh lại. Thanh Thử ——"

      "Sao vậy?" vẫn chưa hết mà.

      Trình Mực Lăng nuốt nước miếng cái, "Hai ngày nay Tiểu Viễn sao rồi?" Có tới mấy ngày rồi chưa gặp cậu bé.

      Thanh Thử có chút nhức đầu, bởi vì đột nhiên du lịch, cậu bé rất tức giận. Bây giờ còn chịu về nhà."Nó vẫn ở nhà Viêm Viêm, lát nữa em đón nó về."

      Trình Mực Lăng cười khẽ, "Nó tức giận cũng là điều dễ hiểu mà."

      Thanh Thử gì, im lặng trong nháy mắt, "Sư huynh, là em suy nghĩ thỏa đáng."

      "Nghỉ ngơi cho tốt nhé."

      Cúp điện thoại, hai người cũng rơi vào suy tư.

      Thanh Thử quyết định. Có điều vẫn có ý định là trước tiên phải đón Tiểu Viễn về . Đến nhà Tôn Viêm Viêm, hai người kia nằm ghế sa lon, bàn bày đủ các loại đồ ăn vặt.

      Thanh Thử gọi tiếng, "Tiểu Viễn ——"

      Cậu nhóc nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.

      Tôn Viêm Viêm đá đá nó, "Tiểu Viễn, cháu về rồi kìa."

      "Hừ, cháu chẳng cần ." Tiểu Viễn giọng kiên quyết.

      Thanh Thử bất đắc dĩ, "Tiểu Viễn, nhận lỗi với cháu. Lần này là đúng."

      Tiểu Viễn trở mình sang bên kia, lời nào.

      Thanh Thử lắc lắc cánh tay cậu bé, Tiểu Viễn rất có chí khí, thèm để ý tới .

      Cuối cùng sao đưa được Tiểu Viễn về nhà.

      Tôn Viêm Viêm cười ngừng, "Ngày mai cậu lại tới thú tội chịu đòn thôi."

      Thanh Thử cười cười, "Ngày mai tớ muốn tới bệnh viện."

      "Ôi —— Thanh Thử, cuối cùng cậu cũng thông suốt." Tôn Viêm Viêm nhướn mày "Vậy là đúng. Bây giờ là lúc thái tử gia cần được an ủi."

      Thanh Thử để ý tới nhạo báng, "Giúp tớ thuyết phục Tiểu Viễn nhé."

      "Yên tâm, yên tâm, ngày mai tuyệt đối giải quyết xong." Tôn Viêm Viêm ra dấu tay, "Cố gắng lên, chờ tin tức tốt của cậu, tớ muốn làm phù dâu ."

      Mười giờ sáng hôm sau, Thanh Thử tới bệnh viện. Lúc vào thang máy vừa khéo gặp Phùng Tố.

      "Bác ——" Thanh Thử lễ phép chào. “Cháu tới thăm ông Trình chút ạ."

      Phùng Tố gật đầu cái, "Có lòng." Bà thản nhiên , "Từ Ô Trấn trở lại?"

      Thanh Thử sững sờ, nghĩ tới bà hỏi chuyện này.

      Trong thang máy, bởi vì có người khác nữa, hai người bèn im lặng gì. Lúc đến ngoài phòng bệnh ICU, có người , "Chị dâu cả, phải em ở đây, hôm nay chị nghỉ ngơi sao?"

      Phùng Tố nhàn nhạt trả lời, “Chị yên lòng."

      Thanh Thử đoán được thân phận của người đó, bà chắc hẳn là mẹ của Trình Mực Dương.

      Tiếu Như Hoa quan sát Thanh Thử, "Vị này là?"

      Thanh Thử chào hỏi bà ta, "Cháu là bạn của Mực Lăng, Tiêu Thanh Thử."

      Tiếu Nhược Hoa sáng tỏ, "Chị dâu, chị cũng là, bạn Mực Lăng tới, chị cũng giới thiệu chút. bé này xinh đẹp, khó trách Mực Lăng của chúng ta lại để ý, Tây Tạng, Ô Trấn theo sát ngừng."

      Sắc mặt Phùng Tố nhàn nhạt, "Thanh Thử, đây là thím của Mực Lăng."

      Tiếu Nhược Hoa so với Phùng Tố có vẻ nhiệt tình hơn nhiều, "Nếu ông cụ mà biết cháu tới tận đây thăm ông nhất định vô cùng cao hứng, ông vẫn mong đợi Mực Lăng sớm ngày thành gia."

      Phùng Tố lại , "Nhược Hoa, mới vừa rồi Vương viện trưởng là có đồ gì đó muốn giao cho chúng ra, làm phiền em lấy nhé."

      Trong lòng Tiếu Nhược Hoa hiểu rằng Phùng Tố muốn bà ta ra chỗ khác."Được ạ, chị dâu, vậy em chút nhé, hai người cứ tán gẫu."

      Phùng Tố nhìn về phía Thanh Thử, "Tiêu tiểu thư, vốn dĩ chuyện của Mực Lăng, tôi cũng muốn nhúng tay vào. Từ Mực Lăng luôn làm việc có chủ ý, chuyện gì cũng có thể xử lý tốt."

      Thanh Thử trầm mặc, mười ngón tay khẽ nắm lại.

      "Tôi đây là mẹ, vẫn cho rằng nó lạnh nhạt về mặt tình cảm, nhưng ngờ nó đặt trong lòng từ mấy năm trước, từ tòa soạn, đến Tây Tạng, đến Ô Trấn, tôi có thể chấp nhận lần, nhưng thể nào chấp nhận được việc hết lần này tới lần khác bỏ . Tiêu tiểu thư, xin thứ cho tâm tình của kẻ làm mẹ này."

      Sắc mặt Thanh Thử đông cứng tại chỗ .

      Khi Trình Mực Lăng từ công ty tới, vừa khéo đụng phải Tiếu Nhược Hoa, “Thím hai, sao thím lại ở chỗ này?"

      Tiếu Nhược Hoa , " là đúng dịp, hôm nay các cháu đều tới."

      Trình Mực Lăng hiểu.

      Tiếu Nhược Hoa giật giật khóe miệng, " phải là sợ mẹ cháu làm khó dễ bạn cháu, nên tới đây giải vây ?"

      Trình Mực Lăng kinh ngạc trong lòng, Thanh Thử tới."Thím hai, cháu trước."

      Tiếu Nhược Hoa gật đầu cái, " . Sắc mặt mẹ cháu tốt lắm đâu."
      Last edited: 5/6/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39:

      Xế chiều hôm đó, Trình Mực Lăng và Thanh Thử cùng đón Tiểu Viễn.

      Cách cánh cửa sắt lớn, hai người thấy Tiểu Viễn vừa vừa cười cùng bé bên cạnh.

      Thanh Thử lắc đầu cái, "Di truyền là đáng sợ. Khi còn trai em cũng giống y như vậy."

      Trình Mực Lăng bật cười, lôi kéo tay , tới. Tiểu Viễn vẫn nhìn thấy bọn họ, ngược lại người giáo viên gọi, "Tiểu Viễn ——"

      "Tiểu Viễn, ba mẹ cậu tới đón cậu kìa." Người bạn trong lớp hô.

      Tiểu Viễn xoay người, "Đó phải là ba mẹ tớ, là dượng tớ." xong cũng chạy ra ngoài.

      "Dượng, dượng tới đón cháu sao."

      Trình Mực Lăng bế cậu lên, " cũng tới."

      Tiểu Viễn ôm cổ , lời nào.

      Trình Mực Lăng vỗ vỗ mông cậu bé, "Tại sao chuyện? phải là cháu vẫn nhớ sao?"

      "Tiểu Viễn, có mang theo bánh ngọt cháu thích ăn đấy——" Giờ đây Thanh Thử lĩnh ngộ được bướng bỉnh của cậu bé.

      Tiểu Viễn giương mắt nhìn chút, "Được rồi, nể mặt dượng, cháu tha thứ cho . , về sau thể lại lén lút chạy ra ngoài chơi nữa."

      Thanh Thử gật đầu liên tục, " dám."

      "." Thanh Thử bảo đảm, " sợ sau này Tiểu Viễn thèm để ý nữa."

      Vẻ mặt Tiểu Viễn miễn cưỡng, "Chuyện này tới đây coi như xong, cháu tha thứ cho ."

      Thanh Thử hôn cậu nhóc cái, "Tiểu tử thúi cũng là sĩ diện."

      Các vị phụ huynh tới đón con mình ở chung quanh nhìn thấy bọn họ, có người , "Nhìn nhà ba người này, là ưa nhìn. Ba mẹ còn trẻ như vậy."

      Trình Mực Lăng nghe được, khóe miệng tràn ra nụ cười, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng nhiều năm sau và Thanh Thử cùng đón con họ.

      *****

      Hai ngày sau Trình lão gia tỉnh lại, chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh bình thường. Cuối cùng người nhà họ Trình cũng thở phào hơi.

      Thanh Thử lại trở về tòa soạn tiếp tục làm, Chu Mật nhìn thấy là tức giận tới muốn nghiến răng, khách khí chút nào liên tiếp quăng pháo, " đâu? Bản thảo thèm nộp, là! Thanh Thử, cũng quá nông nổi ! có biết là chúng tôi đều sắp chết vì bị làm phiền hay ?"

      Thanh Thử liên tiếp xin tha thứ, "Xếp Chu, có lần sau đâu. Bây giờ tôi nộp thêm hai chương nữa có được ?"

      Chu Mật hừ tiếng, " biết phải thế nào nữa?" Chu Mật đột nhiên có ý nghĩ, ban đầu thuyết phục Thanh Thử đến tòa soạn, biết có đúng hay . Thanh Thử là người ưa tự do.

      Lúc Lý Dục Bạch từ phòng làm việc ra ngoài, trông thấy , liền ồ lên tiếng, " trở về? Nhanh như vậy? Hòa hảo với Mực Lăng rồi hả ?" ta bâng quơ.

      Chu Mật khỏi trợn to hai mắt, "Tiêu — Thanh — Thử —" ta gọi tên từng chữ .

      "Xếp Chu ——" Thanh Thử thẹn thùng, "Để lúc nào khác tôi giải thích với sau."

      Chu Mật thở ra hơi sâu, " đây là thế nào vậy? ra gây gổ với ông chủ xong bỏ nhà hả? Bà chủ muốn chúng tôi dám quản. Tôi làm việc nhé, bà chủ."

      Thanh Thử biết ta giận mình rồi, khỏi liếc mắt nhìn Lý Dục Bạch oán trách.

      Lý Dục Bạch nhún nhún vai, "Chuyện liên quan đến tôi."

      Thanh Thử vô lực cãi lại, "Sư huynh ——"

      Lý Dục Bạch tốt bụng giúp nghĩ kế, "Hay là vậy, bảo vị kia nhà tháng này phát thêm món tiền thưởng, an ủi trái tim bị thương của chủ bút Chu chút." Nhìn cái vẻ mặt bộ xem kịch vui của , Thanh Thử cũng biết là ta cố ý.

      Cả ngày Chu Mật thèm chuyện với , ra Chu Mật cũng chịu đựng. Bây giờ mình biểu càng mất mát, Thanh Thử càng có cảm giác tội lỗi, để sau này còn đề đạt nguyện vọng, còn bây giờ nhất định phải hung hăng giày vò .

      Sắp đến giờ tan tầm, Chu Mật vẫn còn ở phòng làm việc. Thanh Thử gõ cửa cái rồi vào, "Xếp Chu, tan ca thôi."

      Chu Mật giương mắt nhìn cái, lên tiếng.

      Thanh Thử le lưỡi, "Xếp Chu, tôi sai rồi."

      Đầu ngón tay Chu Mật gõ bàn cái, " coi tôi là bạn mà."

      "Nào có? Tôi với chỉ là do có cơ hội thích hợp. Thanh Thử tranh thủ thời gian giải thích.

      Trình Mực Lăng lái xe, Thanh Thử ngồi ở ghế phụ. Xe chậm rãi về phía trước.

      nhìn bên ngoài, “ phải mình về nhà sao?” hỏi.

      “À, ông muốn gặp em.” Trình Mực Lăng chút để ý .

      Thanh Thử lập tức ngồi ngay ngắn lại, “Sao sớm? Em chưa chuẩn bị gì cả.”

      Trình Mực Lăng buồn cười, “Lần trước phải gặp rồi à? Sao lại căng thẳng như vậy.”

      Lần trước, Trình lão gia vừa mới tỉnh lại, ý thức vốn chưa khôi phục lại.

      Thanh Thử cau mày, “Mực Lăng là.”

      Trình Mực Lăng sâu xa, “ phải là học từ em sao? Tiền trảm hậu tấu.”

      Trong nháy mắt Thanh Thử thấy nhụt chí. Tiểu Viễn và đều thù dai như nhau a. quả nhiên là gần đèn rạng, gần mực đen.

      Đến bệnh viện, người nhà họ Tình đều ở đây, bao gồm cả vợ con Trình Mực Dương.

      Miểu Miểu nhìn thấy Trình Mực Lăng bèn chạy tới, “Chú____”

      Trình Mực Lăng ôm lấy bé, lần đầu tiên bé thấy Thanh Thử, ngượng ngùn nhìn Thanh Thử mấy lần.

      “Miểu Miểu, đây là thím.” Trình Mực Lăng .

      Trong nháy mắt Phùng Tố nhìn sang đây, mặt có cảm xúc .

      Miểu Miểu có chút ngượng ngùng, “Chào chị ạ____” bé chào hỏi câu, mọi người trong phòng đều cười.

      Thanh Thử lộ ra vẻ mặt khó xử, liếc nhìn Trình Mực Lăng.

      Lúc này ông cụ suy yếu nằm giường bệnh thở ra hơi, “Miểu Miểu thể gọi bừa, là thím. Thứ tự vai vế thể bừa bãi.”

      Sắc mặt Phùng Tố thoáng biến đổi.

      Thím của Trình Mực Lăng là Tiếu Nhược Hoa vội vàng mở miệng, “Chắc do Miểu Miểu của chúng ta thấy thím trẻ quá ấy mà, nhưng mà, Miểu Miểu về sau phải gọi là thím.”

      Thanh Thử hướng về phía Miểu Miểu cười cười.

      Miểu Miểu le lưỡi cái, toe toét miệng, “Thím là xinh đẹp.”

      Ông cụ , “ nhóc, tới đây, để ông nội nhìn chút.”

      Thanh Thử chậm rãi tới, “Ông nội Trình.”

      Ông cụ cười ra tiếng, cảm thấy hàng mi nét mày của giống như từng quen biết, rất giống với người bạn thuở năm xưa, “Cuối cùng Mực Lăng đưa cháu tới, ông còn sợ thấy được mặt cháu.” Ông cụ chuyện lát thấy hơi kiệt sức.

      “Ba, ba nghỉ ngơi lát.” Phùng Tố lo âu .

      việc gì việc gì.” Nhìn ra được, tâm trạng ông cụ rất tốt. “Mực Lăng, còn bảo Thanh Thử ngồi xuống.”

      Mực Lăng cười khẽ, lôi kéo Thanh Thử ngồi ở bên.

      Thanh Thử chuyện với ông cụ hồi. ông cụ biết và Tiểu Viễn sống ở thành phố C, bèn , “Có cơ hội mang theo đứa bé tới đây chơi.”

      Phùng Tố nghĩ đến Tiểu Viễn vừa bực mình vừa buồn cười, ban đầu bà còn lầm tưởng Tiểu Viễn là con Mực Lăng nhưng đứa bé kia quả khiến người ta thích.

      Nhà họ Tiêu tệ, tính tình hay hình thức của Thanh Thử đều rất khá. Hai người này đứng chung chỗ nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi, nhưng bà là người mẹ, bà thể nào chấp nhận việc con mình ở cùng chỗ với có người trong lòng.

      Phúng Tố mâu thuẫn.

      Tiếu Nhược Hoa vẫn nở nụ cười nhàng, “Chị xem thanh Thử vừa tới, khí sắc của ông cụ tốt lên nhiều.”

      Phùng Tố khô khốc cười tiếng.

      Thanh Thử tự nhiên cũng cảm nhận được thái độ của Phùng Tố đối với , aizzz, ai bảo lúc trước lại giày vò con trai người ta như thế.

      Lúc Thanh Thử rời , ông cụ buông lời, “Có thời gian tới nhà chơi nhé.”

      Tất cả mọi người hiểu, ông cụ công nhận Thanh thức.

      đường Trình Mực Lăng và Thanh Thử trở về, Thanh Thử buồn bã, “Ông nội là hòa ái, tuyệt lạnh lẽo vô tình như thương trường vẫn .”

      Trình Mực Lăng cười, nghĩ thầm đấy là em chưa biết khi ông còn trẻ, nếu làm sao họ Trình có thể có ngày hôm nay.” Ai bảo em khiến cho người khác mến chứ? Có lẽ đây chính là duyên phận.

      Cũng dám , tốn bao nhiêu công phu để thuyết phục ông cụ, phải đảm bảo thành tích năm nay của công ty tăng lên bao nhiêu.

      Phùng Tố về đến nhà, ba Trình thấy vẻ mặt bà buồn bực, “Sao rồi? mặt mũi nghiêm trọng vậy.”

      Phùng Tố thở dài cái, “Tại con trai đấy.”

      Ba Trình biết hôm nay con trai đưa người gặp ông cụ, ông cụ rất hài lòng. Ông tháo cà vạt ra, “ bé đó như thế nào?”

      Phùng Tố trừng mắt nhìn ông cái, “ định mặc kệ con trai à!”

      Ba Trình nở nụ cười, “Con trai em sinh ra chả lẽ em còn hiểu à? Từ những chuyện nó nhận định có từng thay đổi lần nào ? Huống chi nó có bao giờ sai lầm chưa?” Ông kéo vai Phùng Tố qua, “Yên tâm , em còn lo con trai em xử lý được chuyện đương nữa sao?”

      “Em có ý đó.” Phùng Tố phiền não. “ có biết, trước đây đó có vị trúc mã, sau này chết, khi đứa bé kia ở Mỹ quen với Mực Lăng, có đôi mắt rất giống với mắt Mực Lăng nhà chúng ta.”

      Ba Trình sững sờ, ngẩn ra hồi lâu, ông trầm ngâm , “nếu Mực Lăng biết mà vẫn chấp nhất như thế, cho dù chúng ta có chia rẽ mạnh mẽ hơn nữa, em cảm thấy có tác dụng à?”

      Phùng Tố chần chờ đáp, “Vô dụng thôi.”

      Ba Trình lắc lắc bả vai bà, “Thôi,Phùng nữ sĩ, hãy nhìn về phía trước. tin tưởng sức quyến rũ của con trai em .”

      Phúng Tố bất đắc dĩ hơi mím khóe môi, “ ngờ bây giờ ngược lại còn biết an ủi người khác nữa.”

      Thế nhưng gương mặt ba Trình lạnh nhạt, “thôi, vì để cho ông cụ gật đầu, nửa năm nay con trai mình cố gắng biết bao nhiêu, em cũng thấy rổi.”

      Nhắc tới việc này, trong lòng Phùng Tố lại đau hồi. cứ tưởng rằng chuyện tòa soạn kia là nghiệp bộc phát nhất thời, ai ngờ chính là phòng ngừa chu đáo của . Phùng Tố lắc đầu luôn, “Tùy duyên vậy.”

      Thanh Thử hắt xì liên tiếp nhiều cái liền, sờ mũi cái. Trình Mực Lăng hỏi, “Bị cảm?”

      có a.” hắng giọng cái, “Nhất định là có người nhớ em.” Vẻ mặt tự luyến.

      Trình Mực Lăng vuốt vuốt sợi tóc của , “ vẫn luôn nhớ em mà, sao thấy em bị hắt xì?”

      Thanh Thử ngây người, người này là càng ngày càng biết lời ân ái rồi.

      Mặt đỏ, hơi thở gấp!
      Last edited by a moderator: 6/6/16
      trangtrongnuocChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40:

      Ngày ông bà Tiêu trở về nước, thành phố C trời xanh mây trắng, nhiệt độ vừa phải.

      Trình Mực Lăng và Thanh Thử đứng ở cửa đón khách của sân bay chờ đợi. mặc áo sơ mi phẳng phiu, quần thường, tuy ăn mặc đơn giản, nhưng lại càng có phong cách thanh nhã, tự nhiên hấp dẫn ít ánh mắt đưa nhìn.

      Thanh Thử nhận thấy được những ánh mắt kia, bất giác bật cười.

      "Cười cái gì?" Trình Mực Lăng hỏi.

      Thanh Thử nhìn mặt mày , "Cười dung mạo ưa nhìn, rất nhiều nữ đồng nghiệp trong tòa soạn đều mê đắm ."

      Trình Mực Lăng vươn tay sửa sang lại mái tóc ngắn của , "Vậy em phải nhìn cho chặt vào."

      Tiểu Viễn mực hỏi, "Lúc nào ông bà mới ra?"

      Hai người cười , liền thấy đoàn người từ bên trong ra ngoài.

      Thanh Thử nhìn cái thấy ba mẹ, mặt mày sáng lên, hướng về phía bọn họ vẫy vẫy tay.

      Ba Tiêu mẹ Tiêu bước tới, "Thanh Thử ——"

      "Ba mẹ ——" hơn hai năm gặp mặt, mẹ Tiêu ôm Thanh Thử chặt, đôi mắt dần dần đỏ lên.

      Ba Tiêu kín đáo quan sát Trình Mực Lăng cao lớn đứng bên.

      Trình Mực Lăng lễ phép chào hỏi, "Bác trai bác ——"

      Ba Tiêu biết tới hữu của từ lâu, nhìn đứng trước mắt tuấn tú lịch , trong lòng cho số điểm cao rồi, tệ tệ.

      Ba Tiêu gật đầu cái, kéo mẹ Tiêu qua, "Tốt lắm, trở về rồi hãy ."

      Mẹ Tiêu hít mũi cái, có chút ngượng ngùng, nhìn lại dáng vẻ hôm nay của con , rốt cuộc bà cũng yên tâm, lôi kéo tay ."Đây chắc hẳn là Mực Lăng, mấy ngày nay làm phiền cháu chăm sóc Thanh Thử rồi, nó làm cho người ta yên tâm được."

      "Bác , nên làm mà." Trình Mực Lăng nở nụ cười.

      Thanh Thử bĩu môi, "Mẹ, chúng ta về nhà trước ."

      Trình Mực Lăng lái xe, ba Tiêu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Thanh Thử và mẹ Tiêu ngồi phía sau.

      Mẹ Tiêu nhìn Trình Mực Lăng, khỏi cười thầm.

      Ba mẹ Tiêu biết hai người ở cùng tòa nhà, khỏi cười , "Vậy cũng tốt, có thể chiếu ứng lẫn nhau."

      Có điều, mẹ Tiêu hỏi khẽ Thanh Thử, "Các con ở chung với nhau đấy chứ?"

      Từ hai ngày trước Thanh Thử chuyển tất cả mọi đồ đạc của Trình Mực Lăng lên tầng rồi." có!" bình tĩnh .

      Mẹ Tiêu gật đầu cái, "Tình huống nhà họ Trình mẹ nghe trai con kể rồi, gả vào gia đình như vậy, con được giống như trước đây đâu, biến mất vô ảnh vô tung."

      Thanh Thử le lưỡi cái.

      Vẻ mặt Tiểu Viễn hưng phấn, chuyện ngừng, cáo tội Thanh Thử với ông bà, "Bà nội, dám chơi mình, với cháu và dượng."

      Mẹ Tiêu uống nước, ngụm nước kẹt trong cổ họng, "Dượng?"

      Thanh Thử thẹn thùng.

      "Các con đăng ký rồi?" Giọng mẹ Tiêu hàm chứa vui mừng.

      Thanh Thử liên tiếp giải thích, " có. Tiếng Trung của Tiểu Viễn tốt ——"

      Trình Mực Lăng cười thầm, "Bác trai bác , các bác vừa mới trở về nước, chờ các bác nghỉ ngơi tốt, họ hàng hai nhà chúng ta gặp mặt lần, cháu và Thanh Thử có rất nhiều chỗ , việc chọn ngày đành giao cho trưởng bối hai nhà."

      ThanhThử thầm kéo kéo tay , sao thấy thương lượng với gì cả.

      Mẹ Tiêu nào có mệt mỏi gì, chuyện của con chính là chuyện lớn trong tâm trí bà. Bà nhìn Trình Mực Lăng, là càng lúc càng thấy hài lòng.

      Trình Mực Lăng sắp xếp thỏa đáng tất cả mọi thứ, buổi tối Trình Mực Lăng đặt cơm tối ở khách sạn, bữa cơm hoàn toàn vui vẻ hòa thuận, đến mười giờ đoàn người mới về đến nhà.

      Trình Mực Lăng biết hai vị lão nhân nhất định thấy mệt, ngồi lát liền đứng dậy muốn về. Ba Tiêu mẹ Tiêu bắt đầu ca bài ca, toàn là lời khen đối với Trình Mực Lăng. Lời bất thiện Ba Tiêu vỗ vỗ bả vai con , ý vị sâu xa,

      "Hãy sống cho tốt." Nội tâm Thanh Thử tràn đầy cảm động. Trình Mực Lăng khai thông nhà họ Trình rất nhanh. Ba Trình có ý kiến gì, mặc dù mẹ Trình vui vẻ, nhưng bây giờ bà có cũng có ý nghĩa.

      "Hôn nhân là chuyện của hai người các con, chuyện con nhận định, mẹ có con cũng thay đổi. Mẹ chỉ mong các con được hạnh phúc." Phùng Tố cảm khái .

      "Mẹ, chúng . Mẹ thích Thanh Thử ."

      Trình Mực Lăng cách rất chắc chắn. Phùng Tố gì nữa. Ba Trình đảo quyển lịch, "Các con thấy thứ sáu như thế nào? Nhà họ Tiêu có thời gian hai nhà chúng ta tổ chức gặp mặt."

      Trình Mực Lăng chuyện này với Thanh Thử, Thanh Thử tự nhiên đoán được trong lòng Phùng Tố có chút bất mãn, ai bảo trước đây mình tùy hứng như vậy chứ? Nhưng chuyện này với ba mẹ .

      Hôm thứ sáu đó, Tiêu Thanh Dương và Viên Hề đều trở về, họ hàng hai bên đều ăn mặc sang trọng tới dự.

      Nhà họ Trình làm kinh doanh, nhà họ Tiêu là thư hương thế gia. (Thư hương thế gia: Gia đình từng làm quan thời phong kiến, có truyền thống Nho học.)

      Ba Trình cùng ba Tiêu trò chuyện với nhau vui vẻ, hai nữ chủ nhân cũng bắt chuyện với nhau.

      Phùng Tố quan sát mẹ Tiêu, “Chị là có phúc lớn, trai .”

      Mẹ Tiêu cười uyển chuyển, “Lúc còn trẻ sợ đứa bé hơi buồ nên quyết đinh sinh hai, để cho bọn nó có bạn. Nhưng hai đứa tre trưởng thành rồi, đều còn là của mình nữa.”

      Lời này, Phùng Tố rất là đồng ý, “Đúng vậy à, con trai lấy vợ, trong lòng sớm còn chỗ nào cho người làm mẹ chúng ta.”

      Tiêu Thanh DƯơng và Trình Mực Lăng nhìn nhau cười tiếng, yên lặng uống trà.

      Viên Hề giọng bên tai Thanh Thử, “Chuẩn bị lúc nào kết hôn? Quốc Khánh?”

      “Có phải là nhanh quá hay ?” Tới Quốc Khánh chỉ còn nửa tháng nữa.

      “Nhanh?” Mặt mày Viên Hề ranh mãnh, “Em thấy vị kia nhà em có đợi được nữa ? Nhưng mà các em ở lầu lầu dưới cũng dễ dàng.”

      “Chị nghĩ đâu vậy?” Sắc mặt Thanh Thử trở nên hồng hồng.

      Viên Hề thấy như vậy, khỏi há to miệng, “ thể nào. Vẫn chưa có…?”

      Thanh Thử bưng cái ly trước mặt lên uống ngụm nước.

      “Em rể đáng thương.” Viên Hề thở dài cái.

      Thanh Thử thiếu chút nữa bị sặc.

      “Đám cưới có cần gì, chị toàn lực phục vụ.” Viên Hề nhiệt tình.

      Ba mẹ hai nhà ấn định thời gian, Quốc Khánh đính hôn, hôn lễ tổ chức vào ngày mồng 10 tháng 11.

      Thanh Thử gì, ngoan ngoãn nghe ba mẹ sắp xếp.

      Phùng Tố làm việc luôn luôn trầm ổn, “Chuyện đám cưới mẹ nhờ người ta chuẩn bị, hai người các con cần phải lo lắng gì hết.”

      Phùng Tố cười cười, lấy ra món đồ là cái vòng ngọc, “Cái này là năm đó lúc bác kết hôn, bà nội Mực Lăng cho bác, dâu mới phải giữ, con hãy nhận lấy.”

      Thanh Thử nhìn, chiếc vòng tay này chất ngọc trong suốt, nhẵn nhụi, nhìn cái cũng biết có giá trị xa xỉ. nhìn Trình Mực Lăng.

      Trình Mực Lăng kéo tay sang, “Thanh Thử rất hợp đeo ngọc.”

      Thanh Thử chỉ đành phải nhắm mắt , “Cảm ơn bác .”

      Viên Hề bật cười phù tiếng, “Thanh Thử, mẹ chồng em tặng lễ đến thế này rồi, em còn đổi cách gọi .”

      Mọi người cười lên, khi ấm áp.

      “Mẹ Trình, ba Trình---” hơi cúi đầu.

      “Tốt tốt” Gương mặt ba Trình mừng rỡ, Phùng Tố cũng theo đó cười cười.

      Trong bữa tiệc, Thanh Thử toilet, đứng trước bồn rửa tay để rửa tay, xem xét chiếc vòng cổ tay chút, nặng trĩu. Có người đứng bên cạnh , Thanh Thử ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người va vào nhau trong tấm gương.

      nhìn gương mặt có chút quen thuộc đó, nhưng trong lúc nhất thời nhớ nổi ta là ai?

      có vóc người cao gầy, mái tóc dài tới eo, vẻ mặt lạnh nhạt, ta rửa tay, lúc đóng vòi nước đột nhiên mở miệng, “Tiêu Thanh Thử”

      Thân thể Thanh Thử khựng lại, nhìn ta, đầu óc hoạt động nhanh.

      trừng mắt nhìn, “Sao có thể nhớ tôi, tôi tên là Đào Nhiên.”

      Đào Nhiên

      Trong đầu Thanh Thử thoáng qua tia sáng, bạn học với , lớp mười hai Mĩ. nhớ ra rồi.

      Đào Nhiên nhìn , kiểu tóc làm trông giống như học sinh, “Tôi luôn nhớ , bởi vì Nguyên Lê.”

      Thanh Thử ngơ ngẩn.

      Trong mắt Đào Nhiên phủ lên lớp sương mù, nhưng chỉ trong chớp mắt thôi. “Khi Nguyên Lê ở Mĩ vẫn thường xuyên nhắc tới .”

      Thanh Thử cảm thấy trong lòng có cái gì đó đột nhiên sụp đổ, trực giác của cho biết, giữa Đào Nhiên và Nguyên Lê Chi có gì đó.

      Phòng vệ sinh ánh sáng mờ mờ, hai người bình tĩnh đứng ở đó, khí trầm muộn.

      Thanh Thử từ từ khôi phục lại tỉnh táo, “ quen biết Nguyên Lê?”

      Đào Nhiên thở dài cái, rất “Biết, tôi và ấy có biết nhau.” Lời của ta mang theo cảm xúc khó tả, trong mắt dần dần tích tụ tầng thống khổ, “ ấy , ấy muốn về nước để với tới chỗ, nhưng ấy trở lại. Tôi vẫn luôn đợi ấy trở về.” tới chỗ cuối giọng ta càng ngày càng .

      Bước chân Thanh Thử thoáng lảo đảo chút, dường như toàn bộ thế giới lập tức trở nên hắc ám ánh sáng.

      Đào Nhiên nhíu nhíu mày, “Xin lỗi, tôi nên với điều này.”

      Sắc mặt Thanh Thử trắng bệch chút màu, xiết lòng bàn tay, phát cổ họng mình ra câu.

      Trình Mực Lăng thấy vẫn chưa về, liền ra ngoài tìm . Thấy Đào Nhiên ngay lập tức nhận ra. Sắc mặt có biến hóa lớn. Đào Nhiên hiển nhiên cũng biết Trình Mực Lăng, đáy mắt ta lóe lên kinh ngạc.

      Nhìn Trình Mực Lang tới bên cạnh Thanh Thử, “Ba mẹ đều đợi em.”

      Nhìn vào , Thanh Thử dần dần tìm lại lý trí. ngừng nhắc nhở mình, nếu lại rơi vào bế tắc. Thanh Thử hít vào hơi dài, miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên với , “Chúng ta vào thôi.”

      thẳng qua bên cạnh Đào Nhiên, Trình Mực Lăng và ánh mắt Đào Nhiên đụng nhau, trầm thấp , “Đào tiểu thư, có cơ hội chúng ta gặp sau nhé.” những lời này có nghĩa là nhất định tới tìm ta.

      Đào Nhiên gật đầu cái, “Được, đây là danh thiếp của tôi.” ta ngờ lại gặp phải Tiêu Thanh Thử ở đây, ta càng nghĩ đến Tiêu Thanh Thử cùng Trình Mực Lăng ở chung chỗ.

      Có lẽ đây chính là trời cao an bài.

      Thanh Thử cảm thấy dạ dày hơi khó chịu. Trình Mực Lăng cùng với đứng ở cửa phòng bao.

      cũng quen ta?” Giọng khô khốc, nhưng giống lúc vừa rồi ở trong toilet.

      Cằm Trình Mực Lăng bó chặt, nắm chặt tay , muốn lừa gạt nữa, “ĐÚng, ở Mĩ thấy ta và Tống Nguyên Lê cùng nhau.”
      Last edited by a moderator: 29/5/16
      Christrangtrongnuoc thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41:

      Hành lang tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng hít thở nhè của hai người.

      hồi lâu ai gì.

      Thanh Thử thở ra hơi, sâu kín ,"Hoá ra là như vậy. Chúng ta vào thôi." gì cả.

      Vừa vào phòng, mẹ Tiêu cười ha hả ,"Thanh Thử, mẹ và mẹ chồng con bàn bạc những chi tiết của hôn lễ, đến lúc đó Tiểu Viễn và cháu của Mực Lăng làm hoa đồng, các con thấy có được ?"

      Thanh Thử cười hiền tiếng, "Hai đứa bé nhất định là tiêu điểm."

      Mẹ Tiêu hé miệng với Phùng Tố, "Đứa của Mực Lăng và Thanh Thử, nếu tương lai chị có thời gian, tôi chăm."

      Phùng Tố cười khẽ, "Tôi có thời gian mà."

      Ba Trình cùng ba Tiêu khỏi lắc đầu, tham dự vào chủ đề của hai bà.

      Sau khi ăn cơm trưa xong, Tiêu Thanh Dương mang theo người nhà quay về thành phố X.

      Mẹ Tiêu lôi kéo tay Thanh Thử, "Đừng cau có như quả mướp nữa, nửa tháng sau mọi người quay lại đây. Mẹ phải về thăm bà ngoại con và cả ông bà nội con, còn cả họ hàng thân thích nữa, để cho mọi người còn chuẩn bị nữa."

      Thanh Thử dùng dành tay bà, lưu luyến rời.

      Khó có dịp mẹ Tiêu thấy làm nũng như vậy, lòng tràn đầy nỡ, cuối cùng con cũng thoát ra, bà rất vui mừng, nhưng lại muốn lập gia đình. Sao lại nhanh như vậy chứ?

      "Mực Lăng là đứa bé ngoan, con ấy, sau này đừng có hơi tý lại rằng bỏ ra ngoài. Mẹ chồng con cũng là người biết đạo lý, con đừng có tùy hứng tốt thôi, nhanh nhanh sinh con cho Mực Lăng ."

      Thanh Thử quẫn bách, "Mẹ ——"

      Mẹ Tiêu cười khẽ, "Chuyện này có gì mà ngượng." Bà hạ giọng, "Tiểu Viễn kể hết với mẹ rồi."

      "Bọn con trong sạch mà." Thanh Thử ngừng giải thích.

      Mẹ Tiêu phù tiếng bật cười, "Đứa này gì vậy, sống chung sống chung thôi." Bà nhìn lướt qua bụng Thanh Thử , "Mồng 10 tháng 11 cưới vẫn được, nếu mà có nhìn vẫn chưa thấy khác."

      Thanh Thử trợn to hai mắt, mẹ là có sức tưởng tượng. Có điều bị chính cháu mình bán rồi. nhìn Tiểu Viễn đứng bên chuyện với Trình Mực Lăng, nghiến răng nghiến lợi.

      "Nhìn ra được, về sau chắc chắn Mực Lăng rất nuông chiều con trẻ." Mẹ Tiêu nhìn Trình Mực Lăng đối xử chu đáo với Tiểu Viễn, khỏi nghĩ đến cảnh tượng vài năm sau.

      Thanh Thử lời nào.

      "Tất cả qua đều chỉ là mây khói thôi, tan biến . Thanh Thử, hãy sống vì tại, biết ?" Mẹ Tiêu nghiêm túc nhìn .

      Thanh Thử nghiêm nghị, "Mẹ, con biết rồi, mẹ yên tâm ạ." bất chợt cười tiếng, nụ cười thản nhiên, "Cho con gặp được ấy, là ông trời cho con thêm cơ hội, lần này con tóm chặt lấy ."

      Tiêu Thanh Dương tới, nắm vai , "Được rồi, lần này ba mẹ trở về nước định cư, thành phố X thị lại gần thành phố D như vậy, về sau Mực Lăng bắt nạt em, em gọi điện phát tới ngay."

      Mẹ Tiêu liếc cái, "Lại bậy."

      Thanh Thử thầm, "Trừ bắt nạt em ra, còn có ai bắt nạt em nữa?"

      Tiêu Thanh Dương cười, gương mặt thoải mái.

      Kết cục như vậy mới là đẹp nhất.

      Trình Mực Lăng tới, ánh mắt quét qua cánh tay Tiêu Thanh Dương. "Bác , bác yên tâm ạ, cháu chăm sóc Thanh Thử tốt."

      Mẹ Tiêu gật đầu cái, làm sao bà lại nhìn ra quý trọng mà Trình Mực Lăng đối với Thanh Thử chứ.

      Tiêu Thanh Dương nhíu mày, "Đối tốt với em tôi chút." đĩnh đạc . hề có lấy chút trầm ổn thường ngày.

      Trình Mực Lăng lời thề son sắt, "Đương nhiên rồi."

      Xe dần dần khuất hẳn trong tầm mắt, mũi Thanh Thử chua xót.

      "Được rồi, gặp lại nhanh thôi mà." Trình Mực Lăng an an ủi .

      Thanh Thử bĩu môi, "Về nhà thôi."

      Trình Mực Lăng lái xe, xe vững vàng chạy lúc lâu, Thanh Thử mới phát đây phải là đường về, " muốn đâu à?"

      "Về nhà." bình tĩnh , "Nhà của chúng ta."

      Thanh Thử hơi ngạc nhiên.

      Căn nhà ở khu tốt nhất bên Thành Đông, địa thế ưu việt, gian yên tĩnh, khoảng khônggian này có chất lượng khí tốt nhất trong thành phố.

      Thanh Thử thăm thú chung quanh vòng, trang hoàng đều là các tác phẩm nổi tiếng, có cảm giác ấm áp. "Trình tiên sinh, chuẩn bị từ khi nào vậy?"

      "Hai năm trước." Trình Mực Lăng rót ly nước đưa cho . "Thế nào? Trình phu nhân hài lòng ?"

      Bị gọi như vậy, Thanh Thử hơi ngượng ngùng, mượn việc quan sát nội thất bên trong ngôi nhà để che giấu, "Hai năm trước?" ồ lên tiếng, "Hai năm trước chuẩn bị phòng cưới rồi hả? Cùng ai?" cao giọng.

      Trình Mực Lăng bị nét mặt của chọc cười, " có ai cả! Lúc ấy chẳng qua là cảm thấy phòng ốc ở đây tệ thôi."

      "Hả? Gần sát đại học C, là tệ." Thanh Thử nhíu mày.

      Trình Mực Lăng vươn hai cánh tay vây lấy , " vẫn luôn hi vọng người kia là em."

      Nội tâm Thanh Thử còn chấn động, "Nếu như---em nếu như, cuối cùng chúng ta vẫn thể cùng nhau sao?"

      Trình Mực Lăng nhíu nhíu lông mày, lực đạo tay nắm chặt, " phải chngs mình ở cùng chỗ sao?"

      Thanh Thử cười cười, cũng bối rối.

      Chuyện chưa rồi, đâu ai biết được.

      Những ngày kế tiếp, Thanh Thử tiếp tục làm ở toà soạn. Ở toà soạn, Lý Dục Bạch luôn tóm lấy để trêu ghẹo. Hơi có vấn đề gì, liền lấy ra làm bia đỡ đạn, thường giắt mấy chữ "Đến hỏi bà chủ chút" ở khoé miệng.

      Thanh Thử cắn răng, sau khi trở về bèn đề nghị Trình Mực Lăng cho Lý Dục Bạch làm phù rể.

      Trình Mực Lăng cũng nghe chuyện ở toà soạn, "Cậu ta cũng sai, em là bà chủ."

      Thanh Thử trợn trắng mắt, uy hiếp , "Lục Kiều có mời em sang làm ở công ty ta."

      Lông mày Trình Mực Lăng nhướn lên "Trình phu nhân, em quên là ngày mai chúng ta đăng ký à, em cũng là người nhà họ Trình rồi, sao có thể làm ở công ty của người ngoài."

      "Em muốn tự do." Thanh Thử lẩm bẩm.

      Trình Mực Lăng đóng laptop, cánh tay dài duỗi cái, lôi vào trong ngực, những cái hôn liên tiếp nhau rơi xuống.

      Tay Thanh Thử biết làm sao bèn ôm hông , dần dần cảm thấy hơi thở của càng ngày càng loạn. Hai người ngồi ghế salon, tay nóng bỏng dao động người , tạo ra trận lại trận run rẩy.

      Thanh Thử nhắm mắt lại, cảm thụ nhiệt tình của .

      Đợi đến khi Trình Mực Lăng bế tiến vào gian phòng, xuyên qua phòng khách cảm giác hơi lạnh, khỏi kề sát vào .

      Mặt mày Trình Mực Lăng tràn đầy dịu dàng.

      Ngày hôm sau khi tỉnh lại, trời sáng . giường lớn chỉ có mình , Thanh Thử bò dậy, thay quần áo, ngồi ở đó kinh ngạc ngẩn người.

      Căn phòng ấm áp, hoa hồng bên cửa sổ rung rinh toả hương thơm nồng nàn.

      Trình Mực Lăng bưng ly nước ấm vào, thấy ôm gối ngồi ở đó. "Uống nước ---"

      Thanh Thử ừng ực ừng ực uống cạn sạch cốc nước, cổ honhj khô khóc cuối cùng cũng thoải mái. Trình Mực Lăng ôm lấy , " làm bữa sáng rồi, xuống ăn ."

      Thanh Thử ừ tiếng, "Em rửa mặt ."

      vào nhà vệ sinh, thu dọn căn phòng chút, nhìn thấy vệt đỏ tươi giường, nghĩ nghĩ, nên giữ ga giường này làm kỷ niệm, thế là thu vào.

      Sau khi hai người ăn sáng xong tới cục dân chính.

      Trước khi bước vào, Trình Mực Lăng lôi kéo bào tiệm chụp ảnh ở ngay cạnh đó, hai người chụp chung vài chục tấm ảnh, còn chụp cả ảnh riêng của từng người nữa.

      Thanh Thử tức cười, "Muốn nhiều như vậy?"

      Trình Mực Lăng hé miệng cười, "Em lo lắng gì à."

      Thanh Thử le lưỡi, "Còn phải là do em tin tưởng sao?" Lời này xong người nào đó lập tức có ý kiến nữa.

      Ngày hôm đó có rất nhiều người đăng ký. Trình Mực Lăng được vị chủ nhiệm đưa vào, nhân viên làm việc đưa tờ điền thông tin cho bọn , Trình Mực Lăng soàn soạt soàn soạt ký tên mình lên. Thanh Thử nhìn , "Sao chưa đọc mà viết rồi?"

      Trình Mực Lăng bật cười, " bán em đâu mà lo."

      Nhân viên làm việc là rất trẻ, nghe được cuộc đối thoại của hai người, khẽ mỉm cười.

      Thanh Thử dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Trình Mực Lăng, điển bản xong.

      Nhân viên làm việc cầm con dấu khắc nổi rầm rập dập xuống, hai bản đăng ký được trao vào tay bọn họ.

      Thanh Thử đưa bánh kẹo cưới và thuốc lá, chủ nhiệm nhìn hai người cười, "Chúc hai vị hôn nhân hạnh phúc, nắm tay tới lúc bạc đầu."

      "Cảm ơn." Hai người trăm miệng lời.

      Sau khi từ cục dân chính ra ngoài, Trình Mực Lăng giơ giơ quyển sổ trong tay lên, "Danh chính ngôn thuận."

      Thanh Thử cười khẽ, "Chẳng lẽ trước đây quan hệ của chúng ta là bất chính?"

      Trình Mực Lăng nhíu mày, ", trước kia khi giới thiệu với người khác, chỉ có thể đây là bạn tôi, tại, tốt cuộc có thể đây là vợ tôi, mười phần thoải mái! Trình phu nhân--"

      Thanh Thử nhìn trong đôi mắt đen láy của in bóng dánh mình cách ràng, vẻ mặt thoả mãn, "Trình tiên sinh, nên về nhà thôi."
      Last edited by a moderator: 29/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :