1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện người không biết - Dạ Mạn (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 26:

      Lúc tan sở, Thanh Thử cùng đồng nghiệp ra khỏi tòa cao ốc. Ngày mai là thứ bảy, vào lúc này tinh thần mọi người có vẻ phấn chấn.

      Chu Mật dự định ngày mai cắt tóc, rủ Thanh Thử cùng.

      Thanh Thử cũng định cắt tóc ngắn chút.

      Chu Mật giới thiệu tiệm tóc cảm thấy rất được, Thanh Thử quyết định cùng ta chuyến, dù sao tóc cũng cần tạo kiểu.

      Chu Mật đột nhiên huýt sáo hơi,"Ây, quả là xe đẹp."

      Thanh Thử theo lời bèn nhìn sang, như Chu Mật, mấy đời nữa cũng mua nổi chiếc xe như vậy.

      "Ai, muốn sờ thử cái." Chu Mật cảm khái, "Đời này mua nổi."

      Thanh Thử khẽ mỉm cười, khóe miệng vừa hé mở cửa xe đột nhiên mở ra, bước chân thoáng dừng lại.

      Lục Kiều đứng bên cửa xe, áo sơ mi trắng quần đen, dáng vẻ tác phong nhanh nhẹn, ta nhìn Thanh Thử."Tiêu tiểu thư, là khéo, chúng ta lại gặp nhau."

      Chu Mật kích động kéo cánh tay Thanh Thử.

      Thanh Thử chỉ lễ phép chào hỏi tiếng.

      Lục Kiều nhìn hai người, "Tôi vừa mới tan sở, hai vị muốn đâu?"

      " dám làm phiền Lục tiên sinh, giờ chỗ này giao thông được thuận tiện, tôi và đồng nghiệp ngồi tàu điện ngầm về trước." Thanh Thử xong gật đầu cái, lôi kéo Chu Mật về phía trước.

      Lục Kiều dõi theo bóng lưng , bất chợt cười tiếng, sờ mũi cái rồi lên xe.

      Chu Mật đường trầm mặc, chờ Thanh Thử chủ động giải thích. Nhưng cho đến tận lúc hai người phải tách ra, Thanh Thử cũng có ý muốn giải thích.

      "Bạn học Tiêu, có thấy là nên gì đó hay ?"

      Thanh Thử mím môi cái, "Vậy hẹn chiều này hai giờ cắt tóc."

      Chu Mật muốn té xỉu rồi, hỏi thẳng vào vấn đề, " và Lục Kiều có chuyện gì xảy ra à?"

      "Tôi va phải em ta, mới gặp nhau có lần thôi." Thanh Thử tỏ vẻ gì, .

      Chu Mật vừa nghe liền bắt đầu to não (từ này trong convert là “não bổ” mình cũng hiểu lắm nên để là “to não”), " tệ tệ."

      Thanh Thử để ý ta, giơ tay vẫy tắc xi, "Tôi về đây, chiều gặp."

      Chu Mật còn đứng đó sững sờ, thấy mở cửa xe, "Thanh Thử, bỏ chạy là nhanh."

      Buổi chiều hôm sau, Thanh Thử cùng Chu Mật tới của hiệu cắt tóc ở trung tâm thương mại ở tầng 16 của tòa nhà. Thanh Thử có lúc bội phục Chu Mật, thế mà có thể mò ra.

      "Trước kia chạy tin tức tôi quen được thợ trang điểm ở đây, nhưng mà về sau tôi cũng ít tới."

      Sau khi vào, Thanh Thử mới phát cửa hiệu cắt tóc này ngay cả cái tên tiệm cũng có, gian rất rộng rãi, lại có nhiều người. Nhìn các thiết bị được lắp đặt ở đây cái, so với những cửa hiệu cắt tóc khác, chỗ này có chút khác biệt.

      " Chu, chắc chắn nơi này là cửa hiệu cắt tóc sao?"

      Chu Mật cười hắc hắc, "Dĩ nhiên, chỉ là nơi này cũng phải chỉ đơn thuần có mỗi cắt tóc. chừng lát nữa có thể gặp được ngôi sao lớn."

      Lúc này, ra, "Chu Đại Ký Giả ——" mặc T-shirt trắng, quần Jean ngắn, đôi chân vừa vừa dài, đoạt tầm mắt người ta.

      Chu Mật chào hỏi ta, " tới đây, đây là bạn tôi, Tiêu Thanh Thử. Thanh Thử, đây là Diệp Nhu, bạn tôi."

      đưa mắt nhìn Thanh Thử, cười cười, "Muốn làm kiểu tóc nào?"

      Chu Mật sờ sờ tóc, "Tóc ngắn, cho tự do phát huy. Thanh Thử cũng cần cắt ngắn."

      Diệp Nhu đưa tay sờ tóc Thanh Thử, "Tóc dài như vậy cắt tiếc sao?"

      Thanh Thử mỉm cười, "Dài quá cũng nặng nề, cắt cho tiện."

      Diệp Nhu cười cười, "Ba nghìn sợi phiền muộn, cắt cũng tốt, kết thúc đoạn ưu sầu." (Người ta vẫn hay đầu mỗi người có khoảng 3000 sợi tóc, đương nhiên là trừ những người bị hói hay trọc đầu =D)

      Thanh Thử gì nữa.

      Động tác của Diệp Nhu rất nhanh, cắt tóc cho Chu Mật hết mười lăm phút. Tóc Chu Mật vốn có vẻ hơi rối bời trong nháy mắt ngay ngắn hơn, lão luyện lại đẹp trai. Chu Mật nhìn chính mình trong gương, "Diệp Nhu, càng ngày càng lợi hại, tôi tin nổi đây là tôi nữa."

      Diệp Nhu hỏi lại Thanh Thử lần nữa, "Tôi đưa kéo nhé, cắt à?"

      Thanh Thử nhìn tóc dài khoác vai, ánh mắt khẽ hoảng hốt cụp xuống, "Cắt ." cầu của nhiều lắm, để tới vai là được.

      Diệp Nhu vuốt vuốt cây kéo, "Được."

      Thanh Thử xuyên thấu qua gương nhìn Diệp Nhu động kéo từng chút từng chút , ít tóc dài rơi xuống. Nét mặt dần dần mê ly, trống rỗng, biết nghĩ tới cái gì.

      Có người tiến vào trong cửa tiệm, "Diệp Nhu ——" có người gọi.

      Thanh Thử chậm rãi hồi hồn, nhìn người ở sau lưng, thấy thấu hiểu câu , thế giới .

      Lục Nam cũng hơi kinh ngạc chút, gật đầu với cái. Mà đứng bên cạnh ta là cao gầy động lòng người. Ánh mắt lưu chuyển mái tóc của , "Tóc dài như vậy cắt là đáng tiếc."

      Diệp Nhu quay đầu lại câu, "Các chị ngồi chờ chút nhé."

      lâu sau, Thanh Thử nhìn chính mình, có chúng quen, đưa tay lên sờ sờ cổ, bỗng cảm thấy hơi lạnh.

      Diệp Nhu túm gọn tóc vừa cắt buộc lại, "Giữ lại làm kỷ niệm ."

      Thanh Thử im lặng khoảnh khắc, " cần đâu, giữ ."

      Diệp Nhu cười cười, "Được rồi, coi như là phí cắt tóc cho nhé."

      Chu Mật tiến lên, "Thanh Thử, cắt tóc cái, nhìn giống y như học sinh cấp 3 vậy."

      " phải chứ. Cùng lắm là sinh viên đại học thôi." đùa giỡn , ánh mắt rơi vào phía sau.

      Diệp Nhu tới tiếp đãi hai người Lục Nam, ba người đùa.

      Chu Mật nhìn theo ánh mắt , "Có quen sao?"

      Thanh Thử gật đầu cái, "Quen."

      " ta chính là em Lục Kiều, sinh viên cao học ở Havard, có điều kỳ lạ, bây giờ bắt đầu dấn thân vào nghiệp diễn xuất, người ở bên cạnh cũng là tài nữ, tên Đường Linh, cũng khá giống ta, cũng là làm nghệ thuật."

      "Đường Linh ——" Thanh Thử thầm.

      Sau khi trở về, Trình Mực Lăng và Tiểu Viễn thấy kiểu tóc mới của , trong lúc nhất thời có chút quen.

      Tiểu Viễn thẳng, " xấu ."

      Trình Mực Lăng nhìn , "May mà em cắt sạch ." Ánh mắt sâu xa.

      Thanh Thử gãi gãi đầu, "Mấy ngày nữa mọi người nhìn nhiều quen thôi."

      Trình Mực Lăng đưa tay vuốt vuốt tóc , " sao, ra trông cũng đẹp mà."

      Tiểu Viễn ngước đầu, "Cháu thích để tóc dài."

      Trình Mực Lăng cười cười.

      Buổi tối, Thanh Thử nằm mơ. Trong mơ, trở lại hồi mười bảy mười tám tuổi. Sau giữa trưa, ánh mặt trời nóng bỏng, mấy học sinh ngồi ở dưới tàng cây, chuyện phiếm. Cảnh trong mơ thay đổi rất nhanh, chuyển sang hình ảnh của người khác, mưa dầm liên tục, hai học sinh nữ đứng trong nghĩa trang.

      thanh quanh quẩn ở bên tai .

      "Nếu phải tại , Nguyên Lê vẫn còn ở bên cạnh chúng ta."

      Thanh Thử bừng tỉnh, cả người ướt mồ hôi. Sau đó, thấy buồn ngủ nữa. Mở Laptop ra, tìm kiếm bộ phim 《 Thiến Thiến công chúa 》, xem bộ phim này biết bao nhiêu lần, dường như còn thuộc cả lời thoại nữa.

      Đến khi trời hửng sáng mới thấy hơi buồn ngủ.

      Khi Trình Mực Lăng tới, còn ngủ.

      Tiểu Viễn ăn sáng xong, ở phòng khách , " lười quá, để cháu gọi ."

      Trình Mực Lăng ngăn cậu bé lại, "Tối hôm qua cháu ngủ ngon, để cho ngủ thêm lát .”

      Tiểu Viễn nhìn , nghiễm nhiên trở thành hóa thân của Tiêu Thanh Dương, cách ông cụ non, "Dượng thể quá nuông chiều !"

      Trình Mực Lăng khỏi bật cười, "Chờ cháu lớn lên rồi hiểu. Được rồi, chúng ta xuống sân đá bóng ."

      Thanh Thử tỉnh lại, đứng ở ban công, thấy Trình Mực Lăng đá bóng với Tiểu Viễn, mặt Tiểu Viễn tràn đầy nụ cười. xoay người trở về phòng.

      Thứ hai, rất nhiều người có hội chứng ngày thứ hai, đồng nghiệp ở chỗ làm cũng có. Mọi người mong đợi mình có thể được phái ra ngoài trong chủ đề kế tiếp.

      Buổi sáng Thanh Thử cũng có chút trạng thái mất hồn, đồng nghiệp có phát biểu cảm tưởng với mái tóc mới của , nhìn chung cũng tệ lắm.

      Nhưng mà vẫn là câu kia đúng, người đẹp, cho dù đầu trọc cũng vẫn đẹp.

      Khi Đường Linh đến tìm mọi người nghỉ trưa, lúc Thanh Thử ra ngoài có ai để ý tới.

      Quán trà thanh nhã phảng phất hương trà dịu dàng.

      Hai người ngồi mặt đối mặt. Đường Linh ăn mặc thoải mái, ta nâng ly trà tử sa lên nhấp ngụm, " lâu gặp."

      Thanh Thử mở miệng.

      Đường Linh tựa lưng vào ghế sofa, "Thanh Thử, thay đổi chút nào cả, trừ việc để tóc ngắn."

      Thanh Thử hơi cong môi cái, “Biết làm sao được, cũng năm năm trôi qua rồi, nhất định là có thay đổi."

      Đường Linh giật mình lặng yên trong chốc lát, "Tôi có xem qua văn chương viết, nghĩ tới bây giờ làm ở gần đây." Giọng của ta có chút bừng tỉnh.

      Thanh Thử vuốt ve ly trà, "Tôi cũng ngờ bây giờ lại tham gia vào giới diễn xuất."

      khí hơi ngưng trệ.

      Đường Linh mở miệng lần nữa, "Bây giờ thế nào?"

      Thanh Thử hiểu Đường Linh muốn hỏi chuyện gì, "Bạn trai của tôi rất tốt."

      Ánh mắt Đường Linh trầm xuống cái, "Vậy chúc mừng . Hôm đó gặp cắt tóc, tôi đoán được. Hôm nào đó ra ngoài tụ tập nhé, cũng nhiều năm chúng ta gặp rồi."

      Đáy mắt Thanh Thử trào lên tia trào phúng, "Được."

      ra , và Đường Linh là bạn rất thân, chẳng qua là từng.
      Last edited by a moderator: 5/6/16
      Chris thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 27:

      Đường Linh vén vén tóc, "Thứ bảy tuần này đến nhà tôi ngồi chút, có giờ rảnh ?"

      Trời ạ, thứ bảy tuần này là ngày 26 tháng 8, Thanh Thử nhớ ra là sinh nhật Đường Linh.

      "Được, tôi tới." Thanh Thử trả lời.

      Đường Linh cười cười, đứng dậy, " ra tôi thấy rất là tò mò với người kia của ."

      Mặt mày Thanh Thử bình thản, thản nhiên đón lấy ánh mắt ta, “Tôi đến cùng ấy."

      "Tôi chờ , lát nữa tôi gửi địa chỉ vào di động cho . Tôi còn có chút việc, trước." Sau khi Đường Linh , mình Thanh Thử ngồi ở đó.

      Tất cả chung quanh dường như đều liên quan tới , đôi mắt tối tăm trống rỗng nhìn về phía trước.

      Những người khác qua khỏi ngước nhìn mấy lần, người con xinh đẹp như vậy, nhưng nét mặt lại làm cho người ta muốn tới an ủi.

      Cho đến khi vị khách mời mà tới cắt đứt dòng im lặng này.

      Thanh Thử nhanh chóng thu hồi dòng suy nghĩ của mình, hơi nhăn mày."Sao ở đây?"

      Lục Kiều nhíu mày,"Tôi và người bạn chuyện." ta nghiêng đầu nhìn về phía nguời đàn ông ngồi đàng kia.

      Thanh Thử dõi theo ánh mắt ta, người đàn ông kia cũng nhìn , giơ cái ly nghiêng đầu cái.

      Lục Kiều mở miệng, "Sắc mặt tốt lắm, hay là tới bệnh viện khám chút”. Lúc ta bước vào liền thấy mình ngồi ngơ ngác ở đó, vẻ mặt ấy làm ta thấy thắc mắc.

      Thanh Thử giật khóe miệng, "Đa tạ Lục tiên sinh quan tâm, tôi sao cả. Tôi quấy rầy nữa, tôi còn có việc, về trước."

      "Chờ chút." Gương mặt Lục Kiều bất chợt lạnh xuống, “Hình như hiểu lầm tôi điều gì rồi phải?"

      "Lục tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, tôi và vốn quen biết, mới gặp nhau có ba lần, sao lại có hiểu lầm được." Lời chẳng chút gấp gáp, vừa mở miệng chậu nước lạnh vào lòng Lục Kiều.

      " sao?" ta hỏi ngược lại, "Tôi biết người, có cái tên rất giống , ấy tên là Tiêu Thanh Dương, biết có quan hệ gì với ?"

      Đôi mắt Thanh Thử khẽ động, "Lục tiên sinh biết rồi, còn hỏi làm gì."

      Lục Kiều chưa từng bị ai đối xử lạnh lùng như vậy, nhất thời dở khóc dở cười.

      Sau khi Thanh Thử , ta trở lại chỗ ngồi lúc trước.

      Bạn ta trêu ghẹo , "Xem ra sức quyến rũ của Lục thiếu chúng ta còn được như trước nữa."

      Lục Kiều cười lạnh, " ta là em Tiêu Thanh Dương."

      " thể nào. Tớ nghe , Tiêu Thanh Dương rất chi là thương em , cậu sợ Tiêu Thanh Dương trở mặt với cậu à."

      Lục Kiều để ý mấy, trong lòng suy nghĩ tại sao Thanh Thử lại có thành kiến quá nặng với mình như vậy, hôm nào đó nhất định phải giải thích tốt mới được.

      Khi Thanh Thử tan sở rồi trở về nhà, lúc đợi thang máy có gặp phải người phụ nữ, trông rất lạ. Vị phu nhân chờ thang máy, Thanh Thử đứng bên cạnh.

      Qua lúc lâu cũng thấy thang máy có động tĩnh gì.

      Thanh Thử nhìn nhìn, "Có thể bị hỏng."

      Phụ nhân lắc đầu cái, " là quá trùng hợp." Bà nhìn Thanh Thử, thấy có đường nét tinh xảo, da thịt trắng noãn, muốn chuyện với , "Cháu cũng ở khu này à?"

      "Vâng ạ."

      "Ở cùng người nhà ở sao?"

      "Ba mẹ cháu ở nước ngoài, mình cháu ở đây thôi ạ."

      Hai người vừa leo thang bộ vừa chuyện, vị phụ nhân leo được tới tầng ba hơi dừng lại, khẽ thở dốc, "Bình thường ít vận động, leo cầu thang chút là bắt đầu thở hổn hển, già rồi già rồi."

      "Trông dì mới có hơn ba mươi thôi mà." Thanh Thử .

      Phu nhân cười hiền hòa, năm nay bà năm mươi sáu tuổi, nhờ bảo dưỡng tốt, nhìn qua quả trẻ hơn so với tuổi rất nhiều. Nghe được lời khen như vậy, trong lòng bà có thêm mấy phần thiện cảm với Thanh Thử.

      Hai người cùng lên lầu, Thanh Thử tới trước nhà mình.

      "Dì ơi, cháu tới rồi."

      Phu nhân nhìn nhìn, con trai bà ở tầng , "Được, bé, có cơ hội chúng ta cùng rèn luyện thân thể nhé." Phu nhân này phải là ai khác, chính là mẹ Trình Mực Lăng. Hôm nay bà đặc biệt tới xem xét căn phòng ở bên ngoài của con trai, đến cùng có phải kim ốc tàng kiều rồi hay .

      (Kim ốc tàng kiều - câu này xuất phát từ điển tích trong tam quốc. Tào Tháo từng muốn xây đài cao, xa hoa và tráng lệ đặt tên là đài Đổng Tước để sau khi chiến thắng Chu Du và Tôn Sách, cướp vợ hai người này về, nhốt vào đài Đổng Tước để bản thân hưởng dụng. Vợ của Tôn Sách và Chu Du là Đại Kiều và Tiểu Kiều, hai người phụ nữ có sắc đẹp nổi tiếng trong thiên hạ lúc bấy giờ.)

      "Được ạ."

      Trình Mực Lăng từ công ty trở lại, tiện thể đón Tiểu Viễn. Khả năng thích ứng của Tiểu Viễn vô cùng mạnh mẽ, mới thời gian ngắn ngủi, cậu bé làm cho cả giáo viên lẫn các bạn trong lớp thích.

      Nhưng mà cậu chàng được Thái Tử Gia của tập đoàn Trình đích thân đưa tới, lẽ dễ hiểu, giáo viên tự nhiên lưu tâm tới cậu bé nhiều hơn.

      Cả quãng đường về cậu nhóc đều kể chuyện ở vườn trẻ, líu líu lo lo, ngừng. Trình Mực Lăng kiên nhẫn nghe, đến cuối cùng, Tiểu Viễn kể lể nỗi băn khoăn.

      "Dượng, cháu phải học, thế nếu cháu muốn chơi, có thể cho cháu cùng ?"

      Mặt mày Trình Mực Lăng tối sầm lại, "Dượng cố gắng để cho cháu chơi nữa."

      "A!" Tiểu Viễn mất mát, "Cháu vẫn mong được chơi với đấy."

      Xe quẹo vào khúc quanh vào khu nhà, "Tiểu Viễn, Trung Quốc có câu tục ngữ, “Nơi có cha mẹ, đừng nên xa." đúng, người ta thể lúc nào cũng chơi xa được, nếu ba mẹ họ rất đau lòng."

      "Nhưng ba cháu nhất định rất vui mừng, cháu còn là kỳ đà cản mũi ba mẹ nữa."

      Trình Mực Lăng bó tay, cũng may đến khu nhà, vì vậy đề tài tới đây là ngưng hẳn.

      Tới giờ, Trình Mực Lăng quen rồi, sau khi trở về, dừng ở tầng năm trước. lớn đổi giầy vào cửa.

      Tiểu Viễn ràng ỉu xìu .

      Thanh Thử ở phòng bếp rửa rau, Trình Mực Lăng tới, "Bữa tối có món gì vậy?" vừa nhìn thấy có thịt, mặt mày lập tức mềm mấy phần, "Chuẩn bị cho đấy à?"

      Thanh Thử nhìn , "Hôm qua Tiểu Viễn muốn ăn thịt."

      Trình Mực Lăng bật cười tiếng, "Để thái thức ăn cho."

      "Em làm mình là được, cũng sắp xong tới nơi. kèm Tiểu Viễn viết chữ Hán ."

      Trình Mực Lăng tựa ở bên, "Bây giờ em cũng đừng nên coi là cái dạng “quân tử xa nhà bếp” nhá."

      Tay Thanh Thử run lên, làm bộ có nghe thấy gì.

      "Dượng ——" Tiểu Viễn đẩy cửa phòng bếp ra, "Có gọi vị "Ngưu nữ sĩ" gọi tới tìm dượng." Tiểu Viễn đưa điện thoại di động sang.

      Trình Mực Lăng lắc đầu cái, "Chữ này đọc là Phùng. Tiểu Viễn, cháu biết đọc nửa chữ rồi." (Trong tiếng trung, các chữ được ghép bởi các bộ. Có nhiều chữ được ghép bởi nhiều bộ theo vị trí trái phải, dưới. Ở đây, Tiểu Viễn chỉ nhận được các bộ ở bên trái hoặc bên phải chữ, bộ ở phía bên kia cậu bé biết nên đọc sai chữ.)

      Thanh Thử cũng nhịn được cười.

      Trình Mực Lăng với Thanh Thử, "Là mẹ , nghe điện thoại ."

      Phùng Tố đứng ban công, "Tại sao từ nãy tới giờ mà còn chưa về tới?"

      Trình Mực Lăng sững sờ, "Mẹ, mẹ ở nhà con?"

      "Nhà cái gì? Chỗ này cùng lắm chũng chỉ là chỗ ở thôi. Con ở đâu vậy?" Phùng Tố nghĩ nghĩ trong lòng, chẳng lẽ là tới chỗ con hồ ly kia.

      Trình Mực Lăng vươn tay kéo tay Thanh Thử, "Con ở tầng dưới thôi."

      "Lên mau." Phùng Tố còn chưa hiểu ý muốn ở tầng năm.

      Cúp điện thoại, Trình Mực Lăng nháy mắt với Thanh Thử mấy cái, "Bây giờ mẹ ở tầng ."

      Vẻ khẩn trương chợt xuất rồi biến mất khuôn mặt Thanh Thử.

      " lên tầng trước." Trình Mực Lăng khẽ thở ra hơi, " muốn đưa em tới gặp ba mẹ sớm chút, như này còn chưa được chính thức, thấy có cảm giác an toàn."

      Thanh Thử chắt lưỡi.

      Phùng Tố ngồi ngay ngắn ghế sa lon, thấy trở lại, nhúc nhích, "Phóng túng bậy bạ, đến nỗi mỗi ngày đều làm cho thèm về nhà?"

      Trình Mực Lăng tới, "Mẹ ăn cơm tối chưa?"

      Phùng Tố hừ lạnh tiếng, "Chưa tới vội, bé kia cũng ở khu này , hôm khác bằng hôm nay , đưa nó tới đây để tôi gặp, tôi muốn nhìn chút xem là cái dạng quốc sắc thiên hương gì."

      Trình Mực Lăng bật cười, "Được, vậy mời ngài thôi."

      Phùng Tố trừng mắt liếc cái, đứng lên, "." Dù sao hôm nay bà hạ quyết tâm rồi.

      Hai người ra cửa, Trình Mực Lăng nghĩ tới ai đó lát nữa nhất định biết làm sao.

      "Thang máy hỏng rồi." Phùng Tố .

      " sao, dù sao cũng xa." Gương mặt Trình Mực Lăng tự nhiên.

      Rất nhanh tới lầu năm. Trình Mực Lăng dừng bước, "Đến rồi."

      Phùng Tố nhìn cánh cửa ra vào màu đỏ thẫm trước mặt, "Người đó ở đây?" Bà chợt ngờ ngợ, ra chính là bé vừa nãy. Phùng Tố thở dài tiếng trong lòng, kia cả tướng mạo lẫn tính cách nhìn qua tệ, lần đầu tiên bà tiếp xúc với , ấn tượng ba đầu của bà cực tốt. Cũng khó trách con trai lại động lòng với bé.

      "Con và nó quen nhau như thế nào?" Phùng Tố hạ giọng.

      Trình Mực Lăng gõ cửa, "Ăn cơm trước ."

      Tiểu Viễn tới mở cửa, "Dượng —— ah, có khách."

      "Tiểu Viễn, chào bà ——"

      "Cháu chào bà." Giọng Tiểu Viễn trong trẻo, Thanh Thử vẫn còn ở phòng bếp nghe được, tay run lên cái, cái chén trong tay suýt nữa rơi mặt đất.

      Phùng Tố tới, ánh mắt nhất nhất quan sát, dép đất, ly trà bàn, đều đầy đủ.

      Trong khoảng thời gian ngắn Thanh Thử cũng bình tĩnh lại, nếu đến rồi, cũng thể trốn được rồi. Thôi , tùy cơ ứng biến vậy.

      Chỉ là Thanh Thử nghĩ tới, mẹ Trình Mực Lăng là bà.

      "Dì, dì ——" Trong lúc nhất thời Thanh Thử biết nên gì. lúng túng khẩn trương trong nháy mắt biến mất hơn nửa.

      "Mẹ, đây là Thanh Thử, bạn con." Giới thiệu bạn xong, Trình Mực Lăng nhìn về phía Thanh Thử, "Thanh Thử, đây là mẹ , Phùng nữ sĩ."

      Cho dù lúc trước Phùng Tố tương đối chuẩn bị xong các loại thái độ mặt lạnh, nhưng đối mặt với Thanh Thử, bà lại hết cách, nhưng cũng nhiệt tình nổi, bà lịch gật đầu cái, "Chào cháu."

      Trình Mực Lăng cũng nhìn ra, "Hai người gặp nhau?"

      Thanh Thử nuốt nước miếng cái, "Mới vừa rồi em và bác cùng lên lầu. Bác ăn tối chưa ạ? Ăn cùng chúng cháu nhé."

      Phùng Tố muốn , nhưng Tiểu Viễn bên kia lấy đũa rồi. Cậu nhóc nghiêm nghị, "Bà, ăn cơm thôi." Dọn đũa xong, Tiểu Viễn lại lấy thêm ghế.

      Trình Mực Lăng thấy mẹ mình do dự, "Mẹ, ăn cơm thôi. Tay nghề Thanh Thử tệ đâu."

      Phùng Tố đáp tiếng.

      Bởi vì Phùng Tố đột nhiên viếng thăm, khí bữa tối trở nên tế nhị. Thanh Thử bới cơm Trình Mực Lăng theo phía sau."Đừng căng thẳng, mẹ rất dễ chuyện."

      Thanh Thử nhíu nhíu mày, "Cảm giác đột ngột quá, em chút chuẩn bị cũng chưa có, sao mà nhanh vậy gặp—— người lớn." Giọng càng lúc càng .

      "Chuẩn bị cái gì? Em như này cũng rất tốt mà."

      "Mẹ ăn bao nhiêu?" Giọng Thanh Thử buồn bực hỏi.

      "Nửa bát là được rồi." Trình Mực Lăng lấy bát cho , sợ lo lắng, giọng , "Mẹ có rất nhiều thói quen giống em."

      Thanh Thử hai mắt tỏa sáng, "Thói quen gì?"

      Trình Mực Lăng thấy chợt dũng cảm, trái tim ấm áp, ra muốn cho biết, sao đâu, em thích là đủ rồi. Với lại em tốt như vậy, người nhà nhất định thích em. Nhưng khác , "Bà giống em, thích ăn chay, thích du lịch."

      Thanh Thử hít sâu hơi, " ăn cơm thôi."
      Last edited by a moderator: 5/6/16
      KisaragiYue, Christrangtrongnuoc thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28:

      Thanh Thử có thói quen ăn cơm mình, lúc ăn cơm Trình Mực Lăng cũng thích chuyện, từ khi hai người cùng nhau ăn cơm, thình thoảng có chuyện vài câu. Sau lại có thêm Tiểu Viễn gia nhập, ba người ăn cơm sôi nổi hơn rất nhiều.

      Nhưng hôm nay có Phùng Tố đến, khiến hương vị bữa cơm tối này trở nên có mấy phần khó tả.

      Tiểu Viễn nhìn trái ngó phải chút, trong lòng cảm thấy kỳ quái, sao mà cùng dượng đều chuyện, hơn nữa cũng chiêu đãi khách. lịch gì cả.

      Cậu chàng hơi gượng gạo gắp miếng thịt nạc,"Bà, ăn thịt thịt ạ." Quay đầu trừng mắt nhìn Thanh Thử và Trình Mực Lăng im lặng, nhìn , cháu lịch lắm đó!

      Rốt cuộc Trình Mực Lăng cũng mở miệng, "Mẹ, như thế nào, khẩu vị giống ngài chứ ạ?"

      Phùng Tố nhìn thịt trong bát mình, lại nhìn Tiểu Viễn chút, dáng dấp cậu nhóc này vô cùng dễ thương." tệ, rất nhạt."

      "Thanh Thử cũng giống mẹ, đều ăn nhạt."

      Thanh Thử liếc cái, ý là đủ rồi Trình Mực Lăng, đừng nữa.

      Phùng Tố quan sát Thanh Thử, "Ăn nhạt tốt cho cơ thể chúng ta." Bà cho có, nghĩ thầm, tưởng bây giờ dùng vài ba lời là có thể khiến tôi hết tức giận sao?

      "Năm nay Tiểu Viễn mấy tuổi rồi?" Bà đổi đề tài.

      Tiểu Viễn giơ tay lên, "Bà, cháu sáu tuổi, sáu tuổi rồi." tiếng Trung được lưu loát, vào lúc này cậu bé rất cuống.

      "Đừng nóng vội, cứ chậm thôi. tiếng bà cũng hiểu được." Phùng Tố trìu mến nhìn cậu bé.

      Tiểu Viễn ngượng ngùng, "Cháu học tiếng Trung, rất nhanh là cháu có thể trôi chảy. Bây giờ cháu biết hát tiếng Trung rồi."

      "Ồ, thế hát thử cho bà nghe xem nào."

      Tiểu Viễn hắng giọng cái, "Hai con cọp, hai con cọp, chạy trốn mau, chạy trốn mau, con có lỗ tai, con có đuôi, chạy nhanh, chạy trốn mau."

      "Sao bài hát này giống với lúc trước chúng ta hay hát nhỉ?"

      Trình Mực Lăng cười , "Đây là phiên bản mới nhất."

      Phùng Tố ồ tiếng, " tệ tệ. Tiểu Viễn lớn lên ở đâu?"

      "Nước Mĩ ạ." Tiểu Viễn cao giọng , “Cháu ở Newyork."

      "Nước Mĩ sao." Phùng Tố như nghĩ tới cái gì, sáu tuổi, nước Mĩ. Khi đó Mực Lăng cũng ở Mĩ đấy. Chẳng lẽ —— ánh mắt bà trầm xuống. Bà vừa nghĩ tới khả năng, nếu tại sao, mấy năm nay con trai vẫn chịu chuyện đương gì, tự dưng bây giờ lại nảy sinh chuyện đương.

      Phùng Tố nghĩ sâu xa, nhìn chằm chằm Tiểu Viễn, càng lúc càng nhìn kỹ hơn.

      Thanh Thử hiểu bèn đá đá chân Trình Mực Lăng dưới gầm bàn, đương nhiên là Trình Mực Lăng biết mẹ mình tưởng tượng ra những gì. Nhưng cũng lười giải thích.

      câu nào làm cho Phùng Tố nỏng nảy trong lòng.

      Ăn cơm xong, Phùng Tố nhìn hai người ăn ý thu dọn bàn ăn, rửa bát, khỏi bùi ngùi, đứa con trai này cuối cùng cũng có vẻ nhiễm khói lửa nhân gian.

      Lúc gần , bà cho Thanh Thử ánh mắt sâu xa, "Mặc dù ăn chay tốt, có điều cháu còn trẻ, thỉnh thoảng ăn ít thịt cũng sao."

      Thanh Thử ngơ ngẩn, "Bác , cháu hiểu ạ."

      Phùng Tố gật đầu cái.

      Trình Mực Lăng đưa bà xuống lầu, tài xế chờ ở trong xe.

      Ánh trăng tĩnh mịch, chung cư hoàn toàn yên tĩnh.

      "Phía nhà họ Lục, mẹ và ba con can dự nữa, con tự mà giải quyết, xử lý tốt, chuyện của con và nó mẹ đồng ý." Phùng Tố nặng nề từng chữ từng chữ. Phùng Tố tỏ thái độ, bà ủng hộ cũng phản đối chuyện của và Thanh Thử, còn về việc phải làm những gì, phải do chính bản thân Trình Mực Lăng giải quyết lấy.

      Có thể bà rất thương con trai, nhưng bà tha thứ nếu con trai bà tùy ý làm bậy trong chuyện tình cảm.

      Trình Mực Lăng gật đầu cái, “Con đều hiểu cả."

      Phùng Tố nhìn con trai, buồn bã thở dài cái, " , nếu như phải nhà họ Trình và nhà họ Lục có dính líu, mẹ cũng mặc con thôi, ra bé Thanh Thử này cũng tồi."

      "Còn nữa, Tiểu Viễn là chuyện gì vậy? Mẹ biết sáu năm trước con ở Mĩ mà?"

      Trình Mực Lăng cười to, "Thời gian còn sớm nữa, ba con ở nhà chờ mẹ đấy. Lên xe thôi." mở cửa xe cho bà, với tài xế, "Chú Hoàng, ."

      Phùng Tố hừ tiếng, "Bớt thời gian về thăm ông nội ."

      Chiếc xe chậm rãi biến mất ở trong bóng đêm, Trình Mực Lăng xoay người lên lầu.

      Cửa khóa, ánh sáng hắt ra từ khe cửa, tạo thành vệt sáng màu cam.

      Giọng của Thanh Thử và Tiểu Viễn to vọng vào tai .

      "À, ra bà ấy là mẹ dượng sao?" Tiểu Viễn kinh ngạc, khó mà để cho cậu bé hiểu hết những quan hệ trong này."A! Cháu hiểu rồi, bà ấy là tới để nhìn con dâu."

      Thanh Thử xù lông, "Con nít biết gì?!"

      "Cháu đúng chắc? Mẹ cháu chẳng phải con dâu của bà nội còn gì? Chẳng lẽ giáo viên dạy sai cháu?" Tiểu Viễn gãi gãi đầu.

      Thanh Thử nằm ghế sa lon, gào khóc mà kêu. Sao mà mẹ lại làm pha viếng thăm đột ngột như vậy, làm cho tới lúc này còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.

      Chính bởi vì quan tâm , cho nên, để ý cách nhìn của người nhà .

      "Tiểu Viễn, cháu hiểu được đâu, sợ." Giọng buồn buồn.

      Trình Mực Lăng lo sợ trong lòng.

      " sợ cái gì? Sợ bà ấy sao? Bà ấy rất tốt mà." Tiểu Viễn hiểu.

      Thanh Thử Trầm ngâm hồi lâu, "Sợ quá khứ, sợ tương lai."

      "Hix, nghĩa là sao?"

      "Chờ cháu lớn lên hiểu."

      "Người lớn các toàn mấy lời kỳ lạ à. Cháu muốn xem hoạt hình, có thể xem nhiều hơn tập ?"

      " , xem xong tự mình đánh rănh nhé."

      Gương mặt Tiểu Viễn hưng phấn.

      Lúc Trình Mực Lăng vào, Thanh Thử nằm ghế sa lon nhúc nhích. tới, "Mệt chết ?"

      Thanh Thử ừ tiếng, "Bác về rồi?"

      "Về rồi." Trình Mực Lăng suy nghĩ cái rồi chớp mắt, "Đừng căng thẳng, mẹ luôn lạnh nhạt vậy đấy, ra tối nay bà khá hài lòng với em. Cơm cũng chịu ăn, ra bình thường bà ăn cơm tối đâu."

      Thanh Thử ngẩng mặt lên, tràn đầy kinh ngạc.

      "Hai năm trước, bà có phẫu thuật lần, sau đó đặc biệt chú trọng chăm sóc sức khỏe."

      Thanh Thử nghĩ đến vấn đề, "Ánh mắt bác nhìn cậu bé kỳ quái, bà có gì với ?"

      Trình Mực Lăng nhìn , khóe miệng nở nụ cười càng lúc càng lớn.

      "Sao nào?"

      Trình Mực Lăng vươn tay ôm nửa người vào trong ngực, "Em qua đây, liền cho em biết."

      Thanh Thử nghiêng người.

      Trình Mực Lăng kề miệng sát bên tai , lẩm bẩm .

      Hai gò má Thanh Thử lập tức nóng lên, "Làm sao giải thích?! Tiểu Viễn nó——"

      Ánh mắt Trình Mực Lăng toàn là dịu dàng, "Trước cứ để bà vui vẻ mấy ngày ."

      Thanh Thử biết nên gì, "Sau đó thất vọng."

      " đâu." Trình Mực Lăng bình tĩnh .

      Thanh Thử lên giọng ừ tiếng.

      Trình Mực Lăng nở nụ cười với ngọn đèn, giọng khàn khàn, "Chúng mình cưới nhau xong, nhanh chóng sinh cho mà đứa cháu trai, chắc chắn bà rất vui vẻ."

      Thanh Thử vùi mặt vào hõm vai , hồi lâu mới mở miệng, “Thứ bảy tuần này có rảnh , tới tham dự sinh nhật người bạn học với em nhé?"

      "Bạn học nào vậy?" hỏi.

      Thanh Thử cảm thấy thái dương nảy lên, "Em học cùng ấy cho tới sơ trung, mười năm. Có thể cũng biết tên ấy đấy, là Đường Linh."

      Trình Mực Lăng tăng lực đạo tay, " cùng em."

      Thanh Thử đáp tiếng, trong lòng chuyển qua trăm ngàn mối.
      Last edited: 5/6/16
      KisaragiYue, trangtrongnuocChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29:

      Khi Trình Mực Lăng lần nữa trở lại Trình thị, chong chóng đo chiều gió ở tòa cao ốc Trình thị thay đổi trong nháy mắt.

      Dự án khai thác phát triển Lão Nhai vốn do Trình Mực Dương quản lý toàn bộ quá trình, nhưng ngờ sau khi Trình Mực Lăng trở lại, bác bỏ dự án khai thác phát triển này.

      Cuộc họp thường kỳ vào sáng nay, khí là lạ, bắt đầu dậy sóng.

      Trình Mực Dương tỏ thái độ kiên quyết đồng ý xóa bỏ dự án khai thác phát triển Lão Nhai, còn Trình Mực Lăng mặt biến sắc ngồi chỗ.

      Quản lý nhìn hai vị đại thần, cũng biết phải làm gì cho đúng.

      Ngón tay trỏ của Trình Mực Lăng gõ mặt bàn, vẻ mặt nóng vội.

      Thư ký Trương đứng lên, "Đây là kết quả sau khi chúng tôi tiến hành đánh giá lại dự án Lão Nhai, Lão Nhai từng là trung tâm thành phố C, chúng ta hoàn toàn có khả năng khôi phục lại nó."

      Trình Mực Dương nhận lấy tài liệu, liếc nhanh vài trang, " biết là em có hứng thú với việc bảo tồn văn hóa từ hồi nào đấy, Mực Lăng, Trình thị là làm kinh doanh, đừng nên áp đặt nhu cầu của bản thân em cho cả tập đoàn chứ."

      Phòng họp rộng lớn, khí khó chịu đè nén.

      Trình Mực Lăng chớp chớp mắt,", chuyện này đâu phải mình em có thể quyết được, cuối tuần này hãy tổ chức họp lần nữa, rồi bỏ phiếu quyết định."

      "Được." Trình Mực Dương đứng lên. ta xem thường thằng em trai này, ngờ nó trở lại Trình thị rồi lại dám chống đối ta. Tuy Trình thị là do tay ông cụ tạo dựng, nhưng sau này vẫn luôn do ba Trình Mực Lăng quản lý. Đến thế hệ của bọn , tất cả mọi người đều nghĩ là, Trình Mực Lăng tiếp quản Trình thị.

      Có điều Trình Mực Lăng lại có dự định của riêng mình, lúc học đại học tự mở công ty, cho đến hai năm trước, mới trở lại Trình thị.

      Trình Mực Lăng trở lại phòng làm việc.

      Thư ký Trương , " Lần này Trình tiên sinh dành rất nhiều tâm huyết cho dự án khai thác phát triển, giờ chắc chắn ta chấp nhận được."

      Trình Mực Lăng gật đầu cái, " ấy là người rất cố chấp, chuyện ấy định rất khó quay đầu lại."

      "Vậy chúng ta phải làm thế nào đây?" Thư ký Trương hỏi.

      "Đừng lo lắng. Số nhà cao tầng ở thành phố C nhiều lắm, ít tòa cũng thành vấn đề đâu." cách hời hợt."Thứ bảy tuần này có lịch trình gì ?"

      Thư ký Trương nhìn bản lịch trình lát, "Có hẹn ăn cơm với Lục tiên sinh."

      Ánh mắt Trình Mực Lăng hơi thay đổi, "Đẩy tới cuối tuần , sau này đừng sắp xếp lịch trình gì vào Chủ nhật cho tôi."

      Thư ký Trương đồng ý, phải cùng bạn , ta hiểu được.

      Buổi sáng thứ bảy, Thanh Thử ở nhà cùng Tiểu Viễn vẽ tranh.

      Tiểu Viễn chẳng hề có chút hứng thú nào với mấy chuyện này, làm cho qua loa. Tối qua Thanh Thử chat video với Viên Hề kể lại những hoạt động gần đây của Tiểu Viễn.

      Viên Hề hiểu những chuyện này, hé miệng cười ngừng, "Khi ở nhà nó cũng toàn thế đấy, chị ở với nó lâu cũng quen. Cơ mà con trai chị đáng cơ."

      Thanh Thử hết nổi, sao mà tự luyến vậy biết. Viên Hề là người đẹp chính hiệu, hồi năm nhất đại học, vừa mới nhập học được đạo diễn chọn tham gia bộ phim thần tượng cho giới trẻ, bộ phim này cũng đạt được ít thành tựu, bán được tới hơn triệu vé chiếu rạp. Viên Hề nổi tiếng sau đêm, nhưng về sau, tham gia vào cái giới này nữa, ngược lại lòng lo học tập.

      Tốt nghiệp đại học cái là kết hôn với Tiêu Thanh Dương, cưới được năm sinh ra con trai Tiểu Viễn.

      Hạnh phúc của bọn họ đơn giản, nước chảy thành sông, biết làm cho bao nhiêu người ghen tỵ muốn chết.

      "Thanh Thử, chị có nguyện vọng đấy?" Viên Hề cười lên đáng động lòng người.

      "Nguyện vọng? Chị có thể tìm trai em." Thanh Thử chậm rãi.

      Viên Hề lắc đầu cái, "Chỉ có em mới giúp được chị, hơn nữa, đây cũng phải là nguyện vọng của mình chị, hai ông bà cũng cực kỳ kỳ vọng luôn."

      Khóe mắt Thanh Thử run lên, "Em có thể làm gì?"

      "Hắc hắc ——" Viên Hề trong màn hình nháy mắt mấy cái, "Có ảnh Trình Mực Lăng ? Bọn chị còn chưa được nhìn thấy bao giờ."

      Thanh Thử lắc đầu cái, "Chị trở về là có thể thấy được ngay."

      Vẻ mặt Viên Hề bi thống, "Thanh Thử, em độc ác."

      Trước khi xuất phát, Thanh Thử đem Tiểu Viễn gửi sang nhà Tôn Viêm Viêm, sau đó lên đường với Trình Mực Lăng.

      Dọc đường , vẻ mặt Thanh Thử có chút do dự.

      "Sao vậy? Có tâm ?" Trình Mực Lăng lên tiếng hỏi.

      Thanh Thử thở ra hơi, " nhiều năm em gặp gỡ gì ta, ngày đó gặp mặt em có cảm giác là lạ."

      Trình Mực Lăng trấn an , "Đều vậy mà, ta mời em tới tham dự sinh nhật ta, có nghĩa là ta để ý em.”

      Thanh Thử run run khóe miệng, "Từ tiểu học trở ta là lớp trưởng lớp em." Thanh Thử ngồi cùng bàn với ta, quan trọng vấn đề học tập mấy, thành tích vẫn luôn cao thấp. Ba mẹ Tiêu giống với đại bộ phận các bậc phụ huynh khác, chưa bao giờ ép uổng con cái trong chuyện học tập.

      Đường Linh vậy, ba mẹ ta cầu rất cao với ta, từ Đường Linh phải học rất nhiều thứ, cho nên từ khi còn ta kẻ tâm khí cao ngạo.

      Cho nên ta cũng rất hâm mộ Thanh Thử.

      Nhưng tại còn có thể giống như trước đây ư?

      Hơn 40 phút sau, hai người tới nơi.

      Chỗ ở của Đường Linh là khu nội thành mới mở rộng của thành phố C, sạch thoáng đãng. Vì là khu biệt thự, việc ra vào được quản lý rất chặt chẽ, xe vào đều bị kiểm tra rất nghiêm.

      Đường Linh gọi điện cho bảo vệ gác cổng, người gác cổng mới cho vào.

      Thanh Thử cảm thán, "Người sống ở đây thuộc đẳng cấp nào vậy?"

      Trình Mực Lăng mỉm cười, "Rất nhiều người nổi tiếng."

      Nhà Đường Linh ở tầng trệt, Thanh Thử phát ra xe đậu dưới tòa nhà này nhiều.

      Đường Linh đứng lầu, thấy bóng hai người, ta híp mắt lời nào.

      "Đường Linh, tới đây ——" có người hô.

      Đường Linh thu ánh mắt tới, " lát nữa Tiêu Thanh Thử tới đây."

      "A! Cái gì? Thế mà cậu mời được cậu ta tới? Cậu ta biến mất bao nhiêu năm, sao mà liên lạc được vậy." Đường Linh có mời tới 2-3 người bạn học cùng lớp từ hồi tiểu học tới trung học.

      "Các cậu được gặp ngay thôi."

      lâu lắm, Thanh Thử cùng Trình Mực Lăng vào."Sinh nhật vui vẻ ——" đưa quà.

      "Cám ơn!" Đường Linh tỏ vẻ nhiệt tình."Thanh Thử, vị này chính là ——"

      "Bạn trai tôi, Trình Mực Lăng." Thanh Thử tự nhiên bình tĩnh giới thiệu.

      Ánh mắt Trình Mực Lăng ấm áp, "Xin chào, Đường tiểu thư."

      "Trình Tiên Sinh, Xin chào, vui mừng được gặp ngài." Đường Linh dấu vết quan sát Trình Mực Lăng, trong nháy mắt đôi mắt rơi vào trong mắt của ta, ta nhanh chóng xoay mặt, nhìn Thanh Thử.

      Nhưng đầu óc vẫn nghĩ về đôi mắt kia.

      "Hôm nay cứ tự nhiên nhé." Đường Linh ."Ngồi ."

      Lúc này lại có người đến, nhà Đường Linh rất rộng, sáng ngời rộng rãi, có lắp máy điều hòa, vừa nhìn biết đây là thiết kế thịnh hành nhất.

      Nhà ta có bày rất nhiều ảnh, ảnh chụp từ thời tiểu học tới đại học của Đường Linh đều có. Trình Mực Lăng dừng chân trước tấm ảnh, "Khi còn bé em đáng ."

      Đây là ảnh và Đường Linh chụp chung hồi tiểu học, hai người tay nắm tay, nhìn vào màn hình cười trong sáng. nghĩ tới Đường Linh vẫn còn treo tấm ảnh này trong nhà.

      "Nhìn ra được, khi còn bé quan hệ của hai người rất tốt." Trình Mực Lăng trầm giọng .

      Nhìn nhìn lại, Thanh Thử đột nhiên thay đổi.

      Đường Linh đứng dậy tới, "Thanh Thử, Trình Tiên Sinh, uống chút đồ ."

      "Cám ơn."

      Đường Linh cười tiếng, chìm đắm trong đôi mắt trong khoảnh khắc."Thanh Thử, thấy nhà tôi thế nào?"

      Vẻ mặt Thanh Thử bình thường, "Rất đẹp, nhất là vườn hoa , giống y nhứ bài văn viết hồi tiểu học."

      Đường Linh im lặng chút, "Trình Tiên Sinh rất đẹp trai, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn trước đây của ."

      Hai bọn họ bốn mắt nhìn nhau, nhưng dường như có khoảng cách rất lớn.

      "Đường Linh ——" Thanh Thử còn chưa kịp , lúc này ngoài có tiếng vọng vào.

      Bọn họ cùng quay đầu nhìn sang, lông mày của Trình Mực Lăng cau lại, Thanh Thử hơi kinh ngạc, là ta.

      Đường Linh mở miệng, "Lục Nam ——" ta vẫy tay cái.

      mặt Lục Nam là nụ cười lịch thiệp, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nụ cười cứng lại. Khi ta tới trước mặt bọn họ, thái độ thay đổi ngay lập tức.

      "Giới thiệu chút, đây là bạn học cùng tôi 10 năm, Tiêu Thanh Thử, chuyên biên tập tạp chí, đây là bạn trai ấy, Trình Mực Lăng."

      Tay Lục Nam xiết chặt lại từng chút từng chút , gương mặt căng lên.

      "Đây là bạn thân của tôi, Lục Nam. Hai người gặp nhau rồi mà."

      "Từng gặp." Lục Nam cắn răng, giọng điệu u ám, " ra là ."

      Khóe miệng Trình Mực Lăng khẽ động, "Lục Nam, ngờ em và Đường tiểu thư là bạn."

      Ánh mắt Lục Nam lạnh lẽo tới hết mức, chút nhiệt độ, "Đúng vậy a, cái thế giới này có quá nhiều chuyện tưởng. Tôi cũng ngờ, Tiêu tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau. Tôi nhớ lầm , đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau. , có phải là chúng ta rất có duyên hay ?"

      Thanh Thử lễ phép cười cười, "Về sau chân sao rồi?"

      Lục Nam ám hít hơi, "Tốt lắm."

      Đường Linh khoác tay Lục Nam, "Được rồi, tất cả mọi người ở trong sân, chúng ta vào trong sân chuyện phiếm ."

      "Sao sắc mặt cậu kém thế? Sao vậy?" Đường Linh nhìn mặt chuyện, tự nhiên nhìn thấu bối rối hôm nay của Lục Nam.

      Lục Nam nhắm lại mắt, "Người bạn học kia của cậu bây giờ làm gì?"

      "Bây giờ nhà tòa soạn, sao vậy?"

      "Tòa soạn nào?"

      "Hình như tên là 《 Đồ Trung 》 hay《Lữ Đồ 》gì đó."

      Lục Nam lấy ly rượu, uống ngụm lớn."Sao mà tớ lại nghĩ tới. Ha ha —— tớ kẻ đần."

      "Nam Nam ——" Đường Linh lo lắng gọi tên ta.

      Lục Nam dụi dụi mắt “Tớ từng kể với cậu rồi đấy, đối tượng gia đình tớ sắp xếp cho tớ họ Trình."

      Trong đầu óc Đường Linh lóe lên tia chớp, thể tin nhìn ta.

      "Đúng, cậu nghĩ đúng đấy, là ấy—— Trình Mực Lăng." ta lắc đầu bất đắc dĩ, "Tớ thích ấy bao nhiêu năm qua, nhưng ấy lại ở bên người phụ nữ khác."

      “Đến bây giờ tớ mới thấy, chính mắt thấy." Giọng Lục Nam hơi nghẹn ngào.

      Ánh mắt Đường Linh nhìn ra xa xa, nhìn bóng dáng hai người dưới tán cây.

      Thanh Thử tựa vào thân cây, thản nhiên nhìn tất cả. Trình Mực Lăng bê đĩa thức ăn, đứng bên cạnh, trong mắt tất cả đều là , vẻ mặt dịu dàng.

      "Tớ cũng hiểu nổi, có lúc ông trời bất công. Mất rồi vẫn lấy lại được." Đường Linh cách đơn.

      ràng những lời này là để Trình Mực Lăng, "Đó phải là xxx sao?" Nữ diễn viên đóng bộ phim thần tượng.

      buổi sinh nhật Đường Linh, ngờ có tới hơn hai mươi người tham dự, cũng coi như có chút danh tiếng. Điển hình, có vị đạo diễn tiến tới chỗ họ, "Trình Tiên Sinh, ngờ lại có thể gặp ngài ở đây."

      "Xin chào, đạo diễn Cổ."

      "Vị này là?" Đạo diễn Cổ nhìn về phía Thanh Thử.

      "Bạn tôi, Tiêu Thanh Thử."

      Thanh Thử lễ phép cười cười với đạo diễn Cổ. Vị đạo diễn này, cũng từng nghe biết, tài hoa hơn người, được kỳ vọng rất nhiều trong giới.

      " ra là bạn Trình Tiên Sinh, tôi còn nghĩ xinh đẹp thế này, biết là do công ty nào đại diện, thế này , tôi thể mời cùng hợp tác rồi."

      Ba người hàn huyên lát, đạo diễn Cổ mới rời . Nhìn ra được, vị đạo diễn này rất khách khí với Trình Mực Lăng.

      Thanh Thử dắt ra ngoài, "Em biết là còn quen những người như thế nữa."

      "Trình thị có đầu tư quay vài bộ phim." Trình Mực Lăng trả lời.

      Thanh Thử sáng tỏ.

      Sau đó, Thanh Thử lên tầng toilet. Lúc ra nhất định phải qua hành lang tầng hai, ở đó có treo vài tấm ảnh. tự với mình nên nhìn, nhưng vẫn nhìn sang.

      Ánh mắt vừa khéo nhìn vào tấm ảnh, sâu thẳm bên trong, dường như có thứ gì đó dẫn dắt, bước từng bước từng bước tới.

      Trong ảnh có ba người, mặc đồng phục học sinh, rất trẻ trung. mờ mịt nhìn chằm chằm về phía trước, cố gắng điều chỉnh tiêu cự.

      thoáng đó đôi mắt sưng lên giống như vừa bị ngâm nước chua, trừng mắt nhìn, nhìn lại người đứng chính giữa tấm ảnh kia, đôi mắt dần dần đỏ lên, nhưng chút lệ nào.

      "Có phải rất lâu rồi chưa nhìn lại ảnh của ấy ?" giọng quen thuộc vang lên từ sau lưng .
      Last edited: 5/6/16
      KisaragiYueChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 30:

      Đúng, năm năm rồi, chưa từng nhìn lại ảnh của . Thanh Thử kinh ngạc nhìn người đứng ở đàng kia.

      Đường Linh từng bước từng bước tới,"Những năm này cậu có từng nhớ tới ấy sao?" Mỗi chữ ta chất vấn giống như thanh đao sắc bén đâm thẳng vào lục phủ ngũ tạng của Thanh Thử.

      Thanh Thử cắn chặt môi, mùi máu tươi vọt tới cổ họng. Sao có thể chưa từng nhớ? Lúc đầu, trắng đêm thể vào giấc ngủ, tóc rụng rất nhiều. Sau đó chỉ có dùng tới thuốc ngủ mới ngủ được.

      Nhớ tới chôn vùi hết mọi đường sống của , hết sức khống chế mình nghĩ tới nữa, sợ mình nhớ lại nhiều thêm phần, dũng khí ít phần.

      Thanh Thử gì, chỉ là kinh ngạc vươn tay, muốn chạm tới người trong tấm ảnh.

      Đường Linh phát tóm lấy cánh tay , "Cần gì giả bộ tình thâm như vậy chứ? quên mất ấy! từ bỏ ấy! cắt mái tóc dài nuôi vì ấy, có Trình Mực Lăng."

      Thanh Thử dùng lực muốn ngăn tay ta,"Đường Linh, bỏ ra."

      Vẻ mặt Đường Linh mỉa mai,"Thời gian liều thuốc tốt. Thời gian 5 năm, có thể để cho tất cả bắt đầu lần nữa, có thể để người ta quên sống chết, quên những thâm tình trải qua. Tôi tò mò, buông xuống, hay là bởi vì đôi mắt của ta giống mắt ấy?" ta nặng nề gào lên câu.

      Đôi mắt kia giống ——

      Tim Thanh Thử đau đớn hồi, ngực trào lên rất nhiều lời muốn , nhưng ra bất kỳ điều gì, nhìn Đường Linh, đôi gò má xinh đẹp lúc này tất cả đều là khổ sở, đành lòng nên đưa mắt nhìn xuống đất.

      thể yên ổn, chỉ mình có thể hiểu.

      nhấc đôi chân nặng trịch, xoay người.

      "Thanh Thử, có nhớ Nguyên Lê từng ?"

      Bước chân Thanh Thử cứng đờ, đưa lưng về phía ta, nhắm lại mắt, vẻ mặt thấu hiểu tràn đầy khổ sở.

      "Nguyên Lê ấy muốn cùng khắp chân trời góc bể, ngắm hết sông núi thơ mộng. Lời hứa của ấy sớm trở thành mây khói cùng với tính mạng ." Đường Linh nở nụ cười, tiếng cười thê lương sầu thảm.

      Thanh Thử nhấc chân tiếp tục về phía trước.

      "Ha ha, đều quên hết rồi đúng ? Tiêu Thanh Thử, vẫn vô tâm vô tính y như trước đây." Đường Linh gần như điên cuồng, có lẽ đây cũng là lên án ta vẫn cất giấu từ nhiều năm nay, " có từng ấy sao?"

      Thanh Thử cắn môi, sắc mặt trắng bệch có chút máu. mờ mịt nhìn về phía trước, ánh đèn sáng rỡ, mông lung trống rỗng. Hai chân giống như giẫm ở bông, vô lực bước .

      "Đường Linh, tôi về trước đây." Rốt cuộc khó khăn ra những lời này.

      Trình Mực Lăng thấy nửa ngày trở lại, tới đây tìm , nửa đường gặp phải Lục Nam.

      Trong mắt Lục Nam tràn đầy u oán, "Mực Lăng, ta chính là nguyên nhân thành lập tòa soạn?"

      "Lục Nam, rất xin lỗi, hôm nào đó tới giải thích với chú thím Lục." Giọng Trình Mực Lăng thành khẩn.

      Lục Nam cười lạnh, " cần." Có giải thích nữa cũng bù đắp được cái gì.

      Trình Mực Lăng vừa muốn gì đó, nhìn thấy Thanh Thử từ lầu hai xuống, "Rất xin lỗi." ngang qua bên cạnh Lục Nam bỏ lại câu như vậy.

      tới bên Thanh Thử phát có cái gì đúng, "Sao vậy? Sắc mặt kém thế?" Cầm lấy tay , trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, hơn nữa hoàn toàn lạnh lẽo.

      Thanh Thử nở nụ cười, “Chúng ta trở về thôi."

      Trình Mực Lăng nhìn thấy bóng dáng lầu hai, "Được." cái gì cũng hỏi, trở về với .

      Đường Linh từ lầu xuống, vẻ mặt hoảng hốt, nhắc lại chuyện cũ nhiều năm trước, chuyện cũ là nỗi trói buộc với Thanh Thử, đối với ta cũng phải là chuyện nhõm. Bước chân ta lảo đảo.

      dịp sinh nhật, ta lại làm cho chính mình đắm chìm trong buồn khổ.

      Mọi người dần về hết, nhà ta khôi phục lại vắng lạnh trong những ngày qua.

      Đường Linh ngồi dưới đất, bình rượu đỏ bên cạnh trống , cái ly cao cổ nằm ngả nghiêng mặt đất.

      Lục Nam ngồi ở bên trái đằng trước ta, nhắm hai mắt, biết là ngủ thiếp , hay là suy nghĩ.

      "Lục Nam, từ đến lớn, cái gì tớ cũng xuất sắc nhất, nhưng ở trong mắt người, từ đầu tới cuối tớ chẳng là gì cả."

      Hàng mi dài và rậm rạp của Lục Nam giật giật, Đường Linh chưa bao giờ kể chuyện của bản thân, bạn bè quen biết vẫn , ta rất bạn trai, Lục Nam cũng chưa bao giờ hỏi ta.

      Đường Linh lại uống ly rượu lớn, ợ hơi, ta khóc, "Tại sao từ đầu tới cuối trong mắt ấy chỉ có ta! Chỉ có ta! cười giận đều vì ta! Thậm chí ngay cả mạng sống cũng cho ta! Nhưng ta sao, sao?"

      Đường Linh xộc xệch đứng lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, "Tống Nguyên Lê —— thấy chưa? ta quên ! Người sâu đậm, hôm nay cùng người khác."

      "Tống Nguyên Lê, sao lại đần như vậy?"

      "Tiêu Thanh Thử vốn thích mà!"

      "Em lâu như vậy ——"

      "Tại sao? Tại sao?"

      Gió đêm hè, chẳng biết tại sao, đột nhiên lạnh lẽo.

      Lục Nam mở mắt, trong mắt chút nhiệt độ, "Tống Nguyên Lê là ai? ta và Tiêu Thanh Thử có quan hệ như thế nào?" ra ta đoán được, chỉ là ta muốn xác nhận lại. Trong khắc đột nhiên tỉnh cả rượu, ta kinh ngạc ngồi ngay ngắn lại.

      "Tống Nguyên Lê, bây giờ ta ở đâu?" Lục Nam túm lấy cánh tay Đường Linh, chặt, xiết lấy cổ tay ta.

      Đường Linh cười khanh khách, tóc dài rối bời dính lên mặt ta.

      Cằm Lục Nam bó chặt, "Đường Linh, có phải Tống Nguyên Lê chết hay ?"

      Đường Linh nhắm hai mắt lại, từ từ nằm ra đất, thân thể co rúc lại chỗ, giống như trẻ con. ta say, nhưng khóe miệng vẫn lầm bầm cái tên đó, "Nguyên Lê —— Nguyên Lê ——"

      "Nguyên Lê, ấy có ở đây, có ở đây, cũng trở về được nữa rồi.”

      Lục Nam ở phía sau trở lên lạnh lùng.

      Trình Mực Lăng và Thanh Thử, hai người đường gì, về đến nhà.

      Trình Mực Lăng biến sắc, đáy mắt có quá nhiều cảm xúc, nhưng vẫn nhu hòa , "Em nghỉ ngơi cho tốt, tối nay, đưa Tiểu Viễn lên lầu. Thanh Thử, đừng nên suy nghĩ nhiều."

      Thanh Thử ngồi ghế sa lon, hơi sức động đậy chút cũng có, giật giật cổ họng, "Cám ơn."

      Trình Mực Lăng ngồi xổm xuống, tay ghé vào đầu gối , nhìn vào mắt , "Nghỉ ngơi tốt, có chuyện gì gọi điện thoại cho ."

      hỏi gì cả, đón Tiểu Viễn rồi trở về nhà mình.

      Tiểu Viễn sôi nổi cả đoạn đường, "Dượng, tại sao tối nay phải ở nhà dượng?"

      Trình Mực Lăng trầm ngâm , "Hôm nay cháu gặp phải chuyện, cần gian yên tĩnh."

      "Như vậy sao."

      Thanh Thử duy trì động tác kia vẫn ngồi im ở đó. Lời Đường Linh đập bể bức tường khổ cực xây dựng chỉ trong chốc lát. Lúc này đây, giãy dụa trong mâu thuẫn và khổ sở.

      Trong đầu ngừng nhớ lại tất cả những gì qua.

      Bắt đầu từ cái tên đó, Tống Nguyên Lê.

      Ba mẹ Tống và ba mẹ Tiêu là bạn học cũ, hai nhà luôn qua lại rất gần gũi. Nguyên Lê và Thanh Thử bằng tuổi nhau, từ chơi chung. Hai người còn học cùng trường từ tiểu học đến lớp mười, chỉ khác ban.

      Ở trong mắt tất cả mọi người, bọn họ là kim đồng ngọc nữ. Thành tích của Tống Nguyên Lê luôn đứng thứ nhất, từ vô địch trong tất cả các cuộc thi. Thanh Thử vậy, quan trọng chuyện học tập, thành tích chỉ tàm tạm trong lớp. thích đọc tiểu thuyết, tạp chí, từ các tác phẩm lớn đến tiểu thuyết ngôn tình, cái gì cũng đọc.

      Đến kỳ thi học kỳ, đều là Nguyên Lê giúp nắm bắt những điểm mấu chốt, lại thèm để ý chút nào. Nguyên Lê phải là người sôi nổi. Bình thường, ở trong lớp chuyện với bạn bè nhiều lắm. Trong mắt người ngoài, có chút lạnh lùng, tính tình kín đáo, người ngoài thường thấy vẻ mặt dường như là ngàn năm đổi.

      Nhưng khi ở trước mặt Thanh Thử như thế.

      tức giận, dịu dàng, chăm sóc. Những biểu cảm nên có ở nam thiếu niên chỉ có khi ở cùng chỗ với Thanh Thử.

      "Thanh Thử, cậu ăn vặt trong lần thi thử giữa kỳ hả?" Nguyên Lê nhìn vắt hết óc cố gắng làm bài tập đại số.

      "Chớ quấy rầy, mới rồi tớ suýt nữa nghĩ ra cách giải, bị cậu quấy nhiễu cái, nghĩ ra được rồi." Thanh Thử thở ra hơi, mái tóc dài như sóng biển bị lay động .

      Nguyên Lê nhíu mày, " ràng dạy cậu rồi, gặp phải loại bài này, cần phải dùng mấy nhóm công thức đẳng cấp để giải. Aizz, theo tớ thấy, chắc là cậu thể lọt vào top 200 đứng đầu rồi." Trường học vì muốn khích lệ học sinh, lần này đưa 200 người đứng đầu đến Cổ Trấn du lịch ngày.

      Thanh Thử cầm bút viết ra từng bước giải đề, "Tớ đây coi công danh là cặn bã, làm xong rồi, cậu xem hộ tớ cái nhé, tớ đọc sách." sách, nhưng ra là tạp chí du lịch.

      Nguyên Lê vừa bực mình vừa buồn cười, "Thanh Thử, học kỳ này kết thúc, tớ ra nước ngoài."

      Thanh Thử nằm lỳ ở giường, nghiêng đầu nhìn , có chút khổ não, "Nguyên Lê, còn biết bao nhiêu nơi chúng ta chưa tới thăm mà? Lhasa, cung điện Ba Lạp Đạt, Đại Chiêu Tự, còn có Phượng Hoàng Cổ Thành, còn có ——" làm sao bây giờ, có ai cùng rồi.

      "Tớ biết tớ biết, tớ đều nhớ cả rồi, đều ghi tạc trong lòng. Tớ giống cậu đâu, đồ có tim có phổi." Nguyên Lê đưa mắt , nhìn ngoài cửa sổ, bệ hoa bách hợp nở rộ bệ cửa sổ. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ hắt vào bao phủ ở người chàng trai, trong khí tràn đầy mùi hương dịu dàng."Thanh Thử, cậu được quên tớ, rồi tớ trở về."

      "Biết, biết, Nguyên Lê, hôm nay sao mà cậu nhiều thế, giống hệt con vẹt ông nội Tống nuôi."

      Tống Nguyên Lê để ý , "Làm sai cả ba đề rồi, đồ ngốc!”

      trở về, thế nhưng bao nhiêu năm rồi, trở về nữa.

      Thanh Thử bụm mặt, làm sao đây? Nguyên Lê, cậu thất tín rồi.

      như con thú bị thương, bàng hoàng tìm thấy phương hướng.

      Trình Mực Lăng đứng sân phơi, nhìn về phương xa, đôi mắt dần dần từng chút từng chút ảm đạm . Đêm hôm ấy, đứng ở nơi đó, hề di chuyển. nắm chặt chiếc di động cả đêm đổ chuông trong bàn tay.

      Khoảng cách tầng lầu, dường như là khoảng cách cực kỳ lớn.

      Sáng sớm Tiểu Viễn tỉnh lại, mở đôi mắt nhập nhèm, nhìn bóng lưng , "Dượng, dượng dậy rồi sao." Cậu bé xoa xoa mắt.

      Trình Mực Lăng quay đầu lại, động động thân thể cứng ngắc, vào phòng ngủ, giúp Tiểu Viễn mặc quần áo."Dượng ngủ sao?"

      Trình Mực Lăng trả lời cậu bé, "Lát nữa chúng ta mua bữa sáng nhé."

      Khi bọn họ mua xong bữa sáng lên lầu năm điện thoại di động của vang lên. Trình Mực Lăng liếc nhìn số điện thoại, do dự chút mới nhận máy.

      Lục Nam cũng cả đêm ngủ, "Mực Lăng, hôm nay chúng ta gặp nhau , em có việc phải với ."

      Trình Mực Lăng nhíu nhíu mày, "Hôm nay có việc rồi, để hôm khác ."

      Lục Nam cắn răng, "Là về Tiêu Thanh Thử , em ở phòng bao trước đây chúng ta hay tới, tới hay tùy." ta nhanh chóng cúp điện thoại, trong lòng mờ mịt.

      Trình Mực Lăng cau mày, thể rằng vui.
      Last edited: 5/6/16
      KisaragiYueChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :