1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện người không biết - Dạ Mạn (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16:

      Thanh Thử đứng trong sân trạm xá, bé và cậu bé đá cầu, chơi đến hăng say, đơn giản mà vui vẻ.

      tựa vào vách tường, nhìn đến xuất thần.

      Lúc Trình Mực Lăng tới, liền thấy ánh mắt gần như hư . nhìn lâu, cũng biết.

      " suy nghĩ gì?" tới bên .

      Thanh Thử xoay đầu lại, ngước mắt nhìn gò má dán băng gạc của , đầu tiên sững sờ, ngay sau đó mỉm cười.

      Trình Mực Lăng đưa tay lên sờ sờ băng gạc, "Vị bác sĩ kia cứ bắt dán, thôi lột ra vậy."

      Thanh Thử vội vàng đưa tay ngăn , "Đừng ——" kéo tay .

      Tay hơi lạnh, ngón tay mảnh khảnh. Trình Mực Lăng rất bình tĩnh.

      "Đợi khỏi rồi hãy lột ra." nhếch khóe miệng, "Dù sao ở đây cũng đâu có ai biết . Sư huynh, hình tượng của bị tổn hại." khẽ cười lên.

      Dưới ánh mặt trời, trong khoảnh khắc chìm đắm vào nụ cười của .

      Thanh Thử thấy được động tác của mình, vừa muốn thu tay, nhanh chóng bị nắm được, tay ấm áp mà có lực, " Chính ta tìm khách sạn gần đây, trước hết phải nghỉ ngơi lúc."

      kéo cánh tay , phân nửa trọng lượng của Thanh Thử đều tựa vào .

      Trình Mực Lăng nhìn bóng hai người lồng vào nhau mặt đất, chặt chẽ tương liên. tự chủ nhếch nhếch miệng, tạo thành nụ cười dịu dàng, "Hình tượng của quan trọng gì đâu."

      Thanh Thử vì giảm bớt lúng túng, , " biết lúc ấy trong trường có bao nhiêu người mê luyến đâu. Mấy người ở cùng phòng em bảo, rất nhiều học muội sau khi nhìn ảnh của chọn học lớp quản lý kinh tế của thầy Tô."

      "Oh ——" Trình Mực Lăng hơi lên giọng.

      “Thầy Tô rất thích lấy các sư huynh sư tỷ ra giới thiệu, nhất là ."

      Trình Mực Lăng nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt nghiêng của , "Vậy còn em?"

      Cơ thể Thanh Thử khựng lại.

      "Em có từng nghe giảng ở lớp của thầy Tô ?" Trình Mực Lăng hỏi.

      Khóe mắt Thanh Thử dấu vết co lại chút, im lặng trong nháy mắt mới mở miệng , "Có."

      Trình Mực Lăng ngưng mắt nhìn , vẻ mặt chuyên chú làm cho người ta hãm sâu, vẻ mặt như muốn , mỗi khi em tới đều biết. Mặc dù biết từ khi bắt đầu đều tránh mình, nhưng từ bỏ.

      chưa bao giờ tin cái gọi là số mệnh, nhưng gặp , tin.

      dám nhớ lại cái giây phút đêm qua khi tìm thấy núi, tim đập mất khống chế, chỉ có ý nghĩ, may sao, đuổi theo .

      Sau hổi nhìn ngắm, lại nhìn phía trước. đôi nam nữ chụp hình ở phía xa. Thấy bọn họ qua, người con trai tiến lên, "Phiền chị, chụp giúp chúng em tấm có được ạ."

      Trình Mực Lăng nhận lấy máy chụp hình, dặn dò Thanh Thử, "Chờ chút."

      Thanh Thử mỉm cười, " sao đâu, ."

      Trình Mực Lăng buông ra, người con trai giờ mới phát ra chân Thanh Thử bị thương, " ngại quá. ’

      Đôi tình lữ kia nhìn vào màn hình, giơ tay làm động tác bình thường hay gặp, nhưng hạnh phúc khuôn mặt rất chân động lòng người.

      Thanh Thử híp mắt, núi xanh mây trắng, mọi thứ đều tốt đẹp cả.

      Trình Mực Lăng chụp xong ảnh, người con đề nghị, "Bọn em cũng chụp cho chị."

      Trình Mực Lăng quay đầu lại nhìn , sắc mặt Thanh Thử có hơi lạnh nhạt."Thôi cần đâu, di động của tôi hết điện rồi."

      "Tiếc , cảnh sắc nơi này rất đẹp."

      Đầu ngón tay Thanh Thử khẽ run, "Điện thoại di động em còn có điện, dùng di động của em chụp ." lấy di động đưa cho .

      Trái tim Trình Mực Lăng bỗng dưng ấm áp, nhìn cái, Thanh Thử giả bộ biết.

      Hai người đứng giữa đường cái rộng lớn, phía sau nủi non trùng trùng, giống như đặt mình nơi chân núi.

      "Đứng gần vào chút." hô.

      Trình Mực Lăng cười khẽ tiếng, nghiêng đầu, "Thanh Thử, đừng khẩn trương như vậy ——" đưa tay chạm vào lọn tóc tung bay của .

      nhanh chóng nhấn phím chụp, hình ảnh dừng đúng lúc đó.

      Trình Mực Lăng tay nắm cả đầu vai của , với , "Được chưa."

      chụp liên hoàn, vẫn cảm thấy mấy tấm ảnh đầu rất có cảm xúc."Được rồi."

      Thanh Thử dấu vết lên, nhận lại điện thoại di động, "Cám ơn."

      " khách khí, sau này còn gặp lại." cười hì hì phất tay với bọn họ cái.

      Thanh Thử vuốt ve điện thoại di động, nhanh chóng nhìn lướt qua hình, ánh mắt thoáng dừng lại ở mấy tấm ảnh đầu tiên. Trình Mực Lăng tới, "Ảnh thế nào?"

      Thanh Thử ừ tiếng, "Bọn họ cũng rất có năng khiếu chụp ảnh, xem——"

      Trình Mực Lăng nhìn lướt qua, “Lúc về rồi xem."

      Hai người hơn mười phút đến Minh Châu Đại Tửu Điếm.

      Khách sạn này tốt hơn khách sạn hồi trước ở rất nhiều. Vườn hoa rộng rãi sáng ngời, ban công đặt cái bàn tròn màu trắng, chiếc ô che nắng cũng màu trắng, ở đây cần bước chân ra ngoài cũng có thể ngắm cảnh đẹp tuyết vực.

      Trình Mực Lăng đưa vào phòng, "Phòng ở ngay bên cạnh, em nghỉ ngơi ."

      hỏi xem an bài xong từ lúc nào, dường như tất cả cũng thuận nước đẩy thuyền.

      Thanh Thử thu thập xong mấy thứ cũng mệt muốn chết, nhưng chút buồn ngủ cũng có. đứng ban công, ngắm nhìn nơi xa, giây phút ấy thực có cảm nhận vạn vật đều hư .

      Điện thoại di động reo, kinh ngạc chút.

      "Thanh Thử ——"

      " ——"

      "Gọi cho em bao nhiêu cuộc, nghe cũng là tắt máy, em ở đâu?" Tiêu Thanh Dương nhức đầu .

      "Em ở Lâm Chi."

      " cả chỗ đó sao, chơi vui ?"

      Thanh Thử nheo mắt, "Rất đẹp, cứ như phải cùng hành tinh với thành thị mình hay ở vậy."

      Tiêu Thanh Dương cười vài tiếng, "Nghe em vậy, cũng nhất định phải chuyến mới được."

      " có chuyện gì muốn với em đúng ?"

      "Chẳng lẽ thể chỉ là đơn giản quan tâm em sao?"

      Thanh Thử trầm mặc .

      "Uh. Hôm lễ cưới Vệ Nhiên ý, cái người đưa em về là ông chủ em hả?" Tiêu Thanh Dương khó có dịp bát quái (Nhiều chuyện)."Nghe trông rất đẹp trai."

      Thanh Thử tới trước bàn ăn, ngồi xuống."Đúng vậy, tin tức của là nhanh nhạy." mà biết người kia bây giờ ở ngay cách vách, bị dọa thành cái dạng gì nhỉ?

      "Ồ ——" Tiêu Thanh Dương dài giọng, "Tên là Trình Mực Lăng, sai chứ?"

      tay Thanh Thử chống cằm, " điều tra rồi còn gì?"

      "Hay nha. Đợi em Tây Tạng về, chúng ta gặp nhau. Lần này về còn dẫn theo tiểu Viễn nữa, tiếng Hán của nó chán quá."

      "Chị dâu cũng về?" Thanh Thử hỏi.

      " ấy còn bận tý việc ở đây, với tiểu Viễn về trước." Tiêu Thanh Dương ngừng chút, "Dù sao bây giờ em cũng làm, em trông tiểu Viễn ."

      " ——"

      "Nó rất khỏe mạnh mà cũng ham chơi lắm. Thế nhá, còn có cuộc họp, cúp đây."

      Thanh Thử còn chưa kịp ý kiến gì, Tiêu Thanh Dương cúp máy.

      Tiểu Viễn ——

      nghĩ nghĩ, hành trình kế tiếp mà có cả Tiểu Viễn nữa còn đâu được đây?

      trai chơi trò này ràng là thích xa đây mà.

      Trở về phòng, mới vừa ngồi xuống bao lâu, có tiếng gõ cửa.

      Thanh Thử kiễng chân nhảy ra, Trình Mực Lăng đứng ở cửa, " gọi ít đồ ăn."

      Thanh Thử ngửi mùi thơm của đồ ăn, liền cảm thấy đói kinh khủng.

      "Sợ em đói, gọi ít, em muốn ăn gì nữa cứ gọi phục vụ họ mang lên."

      Trong lồng có bánh đúc đậu, Bồi Căn, bánh bao, nhiều lắm, nhưng đều hết sức tinh xảo.

      "Em kén chọn đâu, sư huynh, em ăn được."

      Hai người ngồi ở cái bàn ngoài sân, im lặng dùng cơm.

      Trình Mực Lăng ăn nhiều lắm, như nghĩ ngợi cái gì.

      Thanh Thử ăn no bảy tám phần, lau miệng, thấy Trình Mực Lăng nhìn nơi xa, ánh mắt xa xăm. Khuôn mặt nhìn nghiêng của , mũi đặc biệt ưa nhìn, tựa như được thiên nhiên tạo ra, cao lớn rắn rỏi. hẳn tắm và thay quần áo, chiếc áo màu trắng được xắn tay cùng với chiếc quần tối màu, trông sạch và đẹp trai.

      Nhận thấy ánh mắt , Trình Mực Lăng quay mặt lại, "Ăn no rồi?"

      Thanh Thử gật đầu cái.

      "Thức ăn ở Lâm Chi được làm theo hương vị thức ăn Tây Tạng truyền thống, nhưng bản thân nơi này cũng có nhiều món ngon, ví dụ như heo nhồi cỏ hương, gà nhồi nấm thông rất là nổi tiếng." Trình Mực Lăng chậm rãi .

      "Vậy buổi tối chúng ta có thể nếm thử chút?" Thanh Thử đề nghị.

      Trình Mực Lăng tế nhị nhìn lướt qua chân của , "Ừhm, chân em bị thương, mấy ngày này vẫn nên ăn kiêng hơn."

      Thanh Thử sửng sốt. cố ý?

      “Hành trình Tây Tạng là Lhasa, Lâm Chi, Nạp Mộc Thác đều vừa rồi, nhớ là trong kế hoạch có ghi cả bán đảo gì đó nữa?"

      "Bán đảo Trát Tây." Thanh Thử tiếp lời , "Đây là bán đảo lớn nhất Nạp Mộc Thác."

      Trình Mực Lăng nhấp ngụm nước, "Còn phải ngắm mặt trời mọc bên hồ và cưỡi bò y-ắc ( giống bò ở vùng Thanh Hải, Tây Tạng, Trung Quốc), cũng thú vị đấy."

      Thanh Thử gật đầu cái, Nạp Mộc Thác quả rất đáng .

      "Có điều, vốn muốn cùng em cơ, nhưng——" Trong mắt Trình Mực Lăng lóe lên tia giảo hoạt, "Thanh Thử em nhanh quá, đâm ra phải bỏ qua vậy."

      Thanh Thử ngạc nhiên.

      "Vị bác sĩ y học cổ truyền Tây Tạng nọ rồi, chân em phải nghỉ ngơi thời gian." Trình Mực Lăng nở nụ cười, "Mùa hoa nở ruộng, chúng ta có thể quay lại."

      Thanh Thử cuối cùng cũng hiểu , cố ý.
      Last edited: 5/6/16
      KisaragiYueChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17:

      Sao trước đây phát ra con người còn có bộ mặt này nhỉ?

      Nhưng mà né tránh ngay từ đầu, làm sao mà hiểu được?

      Hoa ngoài ruộng từ từ nở rộ, chuyến Tây Tạng này quả nhiều bất ngờ.

      Lhasa nơi thần thánh.

      "Sư huynh, chúng ta Đại Chiêu Tự lần nữa nhé." giọng , thanh như nước nuối núi vậy.

      Trong mắt Trình Mực Lăng lóe lên tia vui mừng, "Được."

      Thanh Thử thở ra hơi.

      Buổi tối hôm đó, bọn họ nhận được tin tức, tìm thấy Trịnh Giai. ấy được đưa vào bệnh viện, cuối cùng nỗi lo trong lòng Thanh Thử cũng được buông lỏng.

      "Lúc được người ta tìm thấy, ấy rơi vào hôn mê." Trịnh Giai uống lượng lớn thuốc ngủ. Trình Mực Lăng từng gặp Trịnh Giai lần, ngờ ấy lại có thể làm ra chuyện cực đoan như vậy.

      Thanh Thử hơi nhăn mày, thở dài tiếng, “ ấy rất ngốc.” xong liền rơi vào trầm tư.

      Trình Mực Lăng thấy suy nghĩ sâu xa rồi dần dần hoảng hốt, vẻ mặt cũng năng nề hơn. có chút lo lắng, "Chờ khi quay lại Lhasa chúng mình thăm ấy nhé."

      Thanh Thử chớp mắt mấy cái, "Được." khôi phục vẻ mặt bình thường rất nhanh.

      Trình Mực Lăng kìm lòng được đưa tay vuốt ve sợi tóc của . Khi tay đụng phải sợi tóc Thanh Thử ngẩn ra. Mới đầu hơi cứng ngắc, ngay sau đó chậm rãi xoa , sửa sang tóc lại chút.

      Tóc Thanh Thử dài tới eo, chưa bao giờ nhuộm tóc, tóc mềm mại bóng mượt. Nghiêng người sang, lọn tóc trong tay chảy xuống.

      "Em nuôi mái tóc này bao lâu rồi?" Trình Mực Lăng hỏi.

      Thanh Thử suy nghĩ chút, rất lâu rồi, trong trí nhớ là từ giáng sinh năm lớp 10. "Lớp mười bắt đầu để, sau đó em chưa từng cắt." Mỗi lần hiệu làm tóc chỉ sửa chút đuôi tóc. Bạn bè đều hâm mộ có chất tóc tốt vừa mềm.

      "Sau khi trở về, em định cắt."

      Trình Mực Lăng chớp mắt, như suy nghĩ cái gì, “Để như này rất đẹp."

      Thanh Thử giật giật khóe miệng gì.

      Hai người ở khách sạn tận hưởng ngày thoải mái, mệt mỏi của hai ngày vừa qua trong nháy mắt dường như biến mất hơn phân nửa.

      Buổi tối Thanh Thử mở Laptop, lên QQ. Mới lên bao lâu, có tin nhắn tới.

      Chu Mật: Thanh Thử?

      Thanh Thử: Tôi đây.

      Chu Mật: A! Cuối cùng cũng xuất ! Có gặp được Trình tổng ?

      Thanh Thử thoáng dừng lát, mới trả lời: Chúng tôi tới đây để công tác .

      Chu Mật gửi sang khuôn mặt cười đểu: Tôi hiểu, phải giải thích, tôi hiểu mà. Nếu là công tác, vậy phiền gửi bản thảo sang đây trong vòng tuần nữa.

      Thanh Thử: tuần e là kịp, tôi bị thương.

      Chu Mật: xảy ra chuyện gì? Nghiêm trọng ?

      Thanh Thử: Mắt cá chân bị trẹo.

      Chu Mật: Này —— vẫn phải gửi bản thảo trong vòng tuần.

      Thanh Thử: có nhân tính.

      Chu Mật: Chào, tôi bận, tiếp được, sau này liên lạc lại cho . Nhanh nhanh nộp bản thảo nhé! ! !

      Thanh Thử lắc đầu cái, mở file nhạc ra. Trong đó chỉ có mười bài hát, chẳng biết nghe nghe lại bao nhiêu lần rồi.

      Từng có đàn em quá mức chấp nhất, khi đó thấy thế chút nào. Cho tới bây giờ mới hiểu được, quá cố chấp.

      Lúc Trình Mực Lăng sang tìm nghe bài hát của Vương Lực Hoành:

      " biết tại sao em phải rời bỏ

      Em kiên trì đuổi theo , gì chỉ khóc

      Nước mắt em như những giọt mưa rơi tầm tã

      Rơi vỡ mặt đất nhưng khắc dấu vào lòng

      hiểu sao em quyết tuyệt đến thế!

      Chỉ nhìn thấy nhìn thấy trung cao thẳm

      Còn nhiều chuyện mà em chưa từng biết"

      Đôi mắt Trình Mực Lăng hơi nặng nề, "Có muốn ra ngoài dạo ——"

      Thanh Thử hiển nhiên là sẵn lòng. Mặc dù ở Lâm Chi, cho đến bây giờ còn chưa chơi được chỗ nào."Được. Chờ em chút." Khép laptop lại, tùy ý cầm áo khoác, " thôi."

      Ánh mắt Trình Mực Lăng nhìn nhìn , đưa tay cầm lấy chiếc khăn lụa vắt ở bên, "Buổi tối hơi lạnh đấy." rất tự nhiên mà đem chiếc khăn quàng lên cổ .

      Ra đến đại sảnh khách sạn, Trình Mực Lăng đột nhiên hỏi, "Bài hát vửa rồi tên là gì?"

      Thanh Thử là thưởng thức bức bích họa treo tường, "《 Chuyện người biết 》, Vương Lực Hoành hát.

      Trình Mực Lăng gật đầu cái, đột nhiên chút để ý câu, "Lát nữa bạn , Lý Dục Bạch tới đây."

      Thanh Thử vốn chậm rãi, nghe thấy cái tên đó, bèn dừng chân, vẻ mặt kinh ngạc.

      Trình Mực Lăng cong khóe miệng, " tại ta rất tốt." Liếc cái, quay đầu lại thấy Lý Dục Bạch thảnh thơi ngồi ghế sa lon trong đại sảnh, đối diện câu ta là vị mỹ nữ, Trình Mực Lăng lạnh nhạt , "Gặp cậu ta cần phí công ăn mặc làm gì."

      Thanh Thử lúng túng, hề chú ý ăn mặc.

      Lý Dục Bạch nhìn thấy bọn họ, mải gì đó với người đẹp đối diện. Mỹ nữ quay sang nhìn bọn họ, Lý Dục Bạch đứng dậy lời từ biệt với mỹ nữ.

      Lý Dục Bạch lững thững tới trước mặt bọn họ, "Xin chào, nghe đại danh lâu." Lý Dục Bạch giảo hoạt cười, ta vươn tay về phía Thanh Thử.

      Thanh Thử vươn tay, "Xin chào, tác phẩm tôi từng xem ——"

      Lý Dục Bạch nhíu mày, có buông tay , "Có cảm tưởng gì?"

      Thanh Thử khẽ mỉm cười, "Tôi là kẻ ngoại đạo, nhận ra gì cả. Có điều, tác phẩm của luôn có thể làm cho người ta lạc vào thế giới cảm giác kỳ lạ."

      Lý Dục Bạch cười, ánh mắt nhìn lướt qua người đứng bên, nhìn đến mức làm nhăn chân mày, lúc này ta mới nhanh chậm buông tay Thanh Thử ra. Nhưng hình như ta hề muốn thôi khiêu chiến Trình Mực Lăng, "Thanh Thử, ngón tay của mảnh khảnh tinh tế, rất thích hợp để đàn piano."

      Thanh Thử nhìn tay mình chút, "Khi còn bé từng học thời gian, sau đó vì có kiên nhẫn nên bỏ."

      "Trình tổng của đàn piano hay vô cùng, khi nào có thể nhờ cậu ấy dạy cho. Tôi nghĩ câu ấy rất sẵn lòng, phải ?"

      "Được rồi, thôi. phải em vẫn hò hét kêu đói sao?" Trình Mực Lăng mở miệng.

      Lý Dục Bạch nháy mắt mấy cái với Thanh Thử.

      Bóng đêm yên tĩnh, khí trong lành, ánh đèn đường ấm áp. Thị trấn 81 là trấn rất xinh đẹp, rất ít người, đúng là cõi cực lạc. Khó trách có du khách ngại xa vạn dặm cũng muốn tới đây.

      Ba người chậm rãi đến quán ăn được Lý Dục Bạch cực lực đề cử.

      Lý Dục Bạch gọi món ăn, "Gà thạch oa là món nhất định phải nếm thử. Có muốn gọi thịt bò ?"

      " ấy ăn chay, cậu cứ gọi tùy ý ." Trình Mực Lăng .

      Lý Dục nhìn nhìn Thanh Thử, " là đáng tiếc, bao nhiêu món ăn ngon đều bỏ qua."

      là giữa hè, hai người đàn ông bèn gọi bia.

      Lý Dục Bạch rót cho cả Thanh Thử, Trình Mực Lăng nhăn mày. Lý Dục Bạch ngừng tay, "Thanh Thử uống sao?"

      Thanh Thử giơ cốc ra, " uống nể mặt đại sư quá."

      Lý Dục Bạch lấy đũa gõ bát, "Tôi chứ người nào đó lo lắng nhiều quá ."

      Ánh mắt Trình Mực Lăng nhìn về phía ta, “Chuyên đề về Châu Phi tháng sau của"《 Đồ Trung 》 thế nào rồi?"

      Lý Dục Bạch tức giận nhìn , "Đồ nhà tư bản vạn ác."

      Thanh Thử giật giật khóe miệng.

      Lý Dục Bạch từng qua rất nhiều nơi, bèn kể rất nhiều chuyện du lịch lý thú với Thanh Thử. bữa cơm, hai người nảy sinh tình bạn. Thậm chí Lý Dục Bạch có loại tiếc nuối chỉ hận gặp nhau sớm hơn."Chúng ta mà quen biết sớm hơn tốt quá, bao nhiêu nơi, tôi đều mình. Thanh Thử, lần tới định đâu, nhớ với tôi!"

      Trình Mực Lăng ho khan cái.

      Lý Dục Bạch buồn bã , "Đoán chừng có cơ hội rồi."

      bữa cơm này ăn rất vui vẻ. Thanh Thử uống hai chai bia, khiến Lý Dục Bạch kinh ngạc thôi, ngờ được.

      tới lúc cuối, Thanh Thử đột nhiên nghĩ đến vấn đề.”Tôi có vấn đề muốn hỏi ?"

      Lý Dục Bạch dáng vẻ nhàn tản tựa vào ghế, "Cứ hỏi , tôi tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì đó)." Theo ý ta, chắc là vấn đề về phương diện chụp ảnh.

      "Tên của , bắt nguồn từ Lý Bạch à?" Thanh Thử nhớ Chu Mật luôn rất hiếu kỳ chuyện này.

      Khóe miệng Trình Mực Lăng đột nhiên cong lên nụ cười.

      Lý Dục Bạch sững sờ lát, " liên quan gì, chỉ đơn giản là cái tên thôi."

      "Thế sao." Thanh Thử , "Tôi nhớ tên gốc của Lý Bích Hoa là Lý Bạch."

      " cũng thích bà ấy?" Lý Dục Bạch hỏi ngược lại.

      Thanh Thử gật đầu cái.

      Lý Dục Bạch tỏ ra hơi mất tự nhiên.

      "Tiểu Bạch, ăn no chưa?" Trình Mực Lăng đột nhiên hỏi.

      Thanh Thử nhịn được, bật cười.

      Tiểu Bạch ——

      Đường đường là đại nhiếp ảnh gia mà lại có nhũ danh (Tên thường gọi) là Tiểu Bạch. Lúc trở về, Lý Dục Bạch tiếp tục đồng hành với hai người.

      Thanh Thử cảm thấy mới vừa rồi bật cười hơi nên, liền với Trình Mực Lăng, "Chúng ta nên về cùng ta hơn. Trấn 81 ít người, mình ta về có thể an toàn lắm đâu."

      " cần đâu!" Trình Mực Lăng nghiêm nghị cự tuyệt, "Đèn đường đủ sáng rồi."

      Ngụ ý, cần thêm cái bóng đèn nữa quấy rầy.

      Thanh Thử quyết định vẫn làm người đồng hành yên lặng.

      "Thanh Thử ——"

      "Ừ."

      "Em có gì muốn biết cứ hỏi ?"

      Thanh Thử cảm thấy bây giờ hỏi gì mới là an toàn nhất.

      " ra tên của Tiểu Bạch có liên quan với Lý Bạch, mẹ cậu ta là fan sách của Lý Bạch , cộng thêm việc lúc sinh ra cậu ấy rất trắng nữa."

      Thanh Thử cố nín ý cười khóe môi, "Nhưng làn da của ta——" Thanh Thử bừng tỉnh hiểu ra, nghĩ tới ngôi sao.

      "Lúc mười tám tuổi cậu ta biển phơi nắng mới thành ra như bây giờ, tuy nhiên cậu ta vẫn luôn cho rằng mình rất đẹp trai." Vừa dứt lời, điện thoại của Trình Mực Lăng réo.

      Lý Dục Bạch gọi tới, "Này, đừng có với người kia nhà cậu nhá."

      Trình Mực Lăng hiển nhiên rất là hài lòng với bốn chữ này, giọng cũng nhu hòa rất nhiều, "Biết rồi."

      Lý Dục Bạch ừ tiếng, "Lúc về tớ cùng bọn cậu."

      Trình Mực Lăng là hài lòng, "Lúc trước cậu muốn có kỳ nghỉ đúng nhỉ? Cậu tự sắp xếp nhé."

      Lý Dục Bạch chắt lưỡi, "Có người nào đó ở đấy có khác, càng lúc càng dễ chuyện."

      "Tiểu Bạch ——" Trình Mực Lăng gắt.

      "Hẹn gặp lại." Lý Dục Bạch nhanh nhẹn cúp điện thoại.

      Cúp điện thoại, hai người tiếp tục về phía trước. Thanh Thử đắm chìm trong trong mạch suy nghĩ của mình, cho đến bây giờ vẫn có chút thể thích ứng.

      "Sau khi trở về, trở về tòa soạn làm nhé." Dưới ánh trăng sáng tỏ, khẽ vểnh khóe miệng.

      Thanh Thử có hơi theo kịp tiết tấu của , là do dự, nghe tiếp, "Thiếu chút nữa khuôn mặt bị hủy."

      Là lỗi của a!

      Có trở về hay ?
      Last edited: 5/6/16
      KisaragiYueChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18:

      Khi đôi mắt sáng chói nhìn , rốt cuộc gật đầu cái. ra công việc ở tòa soạn quả tệ, có điều cũng có mấy kế hoạch.

      "Nếu như em muốn ra ngoài du lịch, có thể tùy lúc ?" muốn bị công ty gò bó.

      Trình Mực Lăng nghiêm nghiêm vẻ mặt, trịnh trọng , " luôn đối xử với nhân viên như nhau, thể cho nghỉ phép tùy ý vì việc riêng được."

      Thanh Thử đen mặt, "Vậy em làm nữa."

      Mí mắt Trình Mực Lăng nhảy lên, "Dĩ nhiên nhân vật đặc biệt được đối xử đặc biệt."

      Ánh mắt Thanh Thử trong nháy mắt trở lại trong trẻo, dựa vào quan hệ với hình như tốt lắm.

      Trình Mực Lăng thuận thế nắm lấy tay , "Ừhm, nếu như là lời của bà chủ, mọi người có ý kiến."

      Thanh Thử: . . . . . .

      muốn nữa.

      Ngày hôm sau, buổi sáng hai người chơi vòng Lâm Chi. Buổi trưa, Lý Dục Bạch lái xe tới, bảy giờ tối ba người cùng nhau trở lại Lhasa.

      Lý Dục Bạch vẫn gào khóc kêu đói, đến khách sạn làm thủ tục xong, liền ăn cơm."Các vị ?"

      Trình Mực Lăng nhìn Thanh Thử.

      Thanh Thử , "Sư huynh, và Lý sư huynh ."

      Trình Mực Lăng thở ra hơi, "Dục Bạch, chúng tớ đâu."

      Lý Dục Bạch tự nhiên vẫy vẫy tay, "Có gì ngon tớ mang về cho hai người."

      Trình Mực Lăng nắm chìa khóa xe, " thôi."

      Bây giờ gì, nhưng biết muốn làm gì.

      Đây chính là thần giao cách cảm chăng? Thanh Thử vội vàng kéo suy nghĩ của mình trở về. Từ lúc nào mình bắt đầu thích suy nghĩ lung tung vậy.

      Hai người tới bệnh viện thành phố, hỏi y tá, tìm được phòng bệnh của Trịnh Giai.

      Trịnh Giai tỉnh táo lại, chỉ là tinh thần tốt lắm.

      Thanh Thử đường tới đây liên lạc với Phó Hàn Trạch rồi, Phó Hàn Trạch đứng trước phòng bệnh chờ bọn họ.

      "Thanh Thử ——" Giọng Phó Hàn Trạch chứa kích động.

      Thanh Thử gật đầu cái, "Trịnh Giai thế nào rồi?"

      Phó Hàn Trạch lắc đầu cái, "Từ khi tỉnh lại ấy chẳng hề câu. Thanh Thử, khuyên nhủ ấy giúp tôi với."

      "Tôi?" Thanh Thử nhíu nhíu mày, " ấy chịu chuyện với tôi, tôi biết thế nào nữa."

      Vẻ mặt Phó Hàn Trạch nặng nề, "Tôi sợ cả đời này ấy cũng chịu để ý đến tôi nữa."

      "Sao vậy được?" Thanh Thử nhếch khóe miệng.

      Lông mày Phó Hàn Trạch nhăn lại, "Tôi phạm vào sai lầm lớn. Thôi chưa chuyện này, khuyên ấy giúp tôi với."

      Trong lòng Thanh Thử lóe tia nghi ngờ, Phó Hàn Trạch rốt cuộc phạm vào cái sai lầm nghiêm trọng gì.

      Trình Mực Lăng , " đợi em ở bên ngoài."

      Thanh Thử vào phòng bệnh.

      Trong phòng bệnh còn có bệnh nhân. Trịnh Giai ở bên trong, dựa vào cửa sổ, tay còn chuyền nước muối. ấy nửa tựa vào đầu giường, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, nhúc nhích.

      Thanh Thử chỉ cảm thấy ánh mắt của ấy hư .

      "Giai Giai, Thanh Thử tới thăm em này."

      Lông mi Trịnh Giai khẽ run cái, nhưng hề có động thái gì nữa.

      Phó Hàn Trạch nhìn Thanh Thử chút, lắc đầu cái.

      Thanh Thử tiến lên bước, "Trịnh Giai, sao rồi? Cơ thể khá lên chút nào chưa?"

      Trịnh Giai vẫn tiếp tục hành động làm.

      "Giai Giai, em hãy mở miệng chuyện với bọn có được ?" Phó Hàn Trạch lo lắng . Nhưng bất kể thế nào, Trịnh Giai hề mở miệng.

      Thanh Thử ngây người hơn mười phút, chỉ có Phó Hàn Trạch chuyện.

      Trình Mực Lăng thấy ra ngoài, hỏi, "Thế nào?"

      Thanh Thử nghiêng đầu, thào : "Chuyện giữa ba bọn họ, phải do người buộc chuông cởi chuông mới được."

      "Vậy em bối rối cái gì?" Trình Mực Lăng cười khẽ.

      Thanh Thử thở ra hơi, "Em đoán kết cục của câu chuyện xưa này."

      Ra khỏi bệnh viện, lúc này Thanh Thử cảm thấy đói bụng rồi. tới bên đường mua hai cái bánh ngô nướng.

      Đưa cho Trình Mực Lăng cái, Trình Mực Lăng bật cười.

      Thanh Thử gặm bánh ngô, "Rất ngọt ."

      Thanh Thử vừa ăn vừa suy nghĩ, ngẫm lại chuyện vừa rồi trong phòng bệnh, chuyện phát sinh đường, từ từ liên kết tất cả lại.

      Trình Mực Lăng thấy ăn chậm lại, "Lại nghĩ cái gì?"

      Thanh Thử nhíu mày, "Em nghĩ Tống Vi và Phó Hàn Trạch rốt cục có quan hệ gì?"

      Trình Mực Lăng thở dài cái, "Em đó là chuyện của ba bọn họ, sao còn nghĩ nhiều vậy."

      Thanh Thử nhún nhún vai, "Sư huynh, trước kia đường em cũng từng gặp qua rất nhiều việc, thiếu các đôi nháo đòi chia tay, nhưng cho tới bây giờ có trường hợp nào như này cả." Giọng mấy phần, "Trịnh Giai ôm tâm tình muốn chết mà vào núi."

      Này nhất định liên quan tới Phó Hàn Trạch.

      "Thôi, chuyện xưa của người khác, em nghe là tốt rồi, ngoan ngoãn làm khách xem của em . Thanh Thử ——" Vẻ mặt thoáng giật mình, "Về sau gặp phải chuyện như vậy đừng xía vào, hứa với !" Ba chữ cuối cùng thâm trầm có lực.

      Trong lúc nhất thời cổ họng Thanh Thử như bị cái gì ngăn lại, thậm chí dám nhìn ánh mắ , cặp mắt kia giống như có ma lực làm cho người ta lún sâu vào trong đó.

      "Được, sau này em xía vào." chậm rãi ra.

      Trình Mực Lăng nghiêng người ôm vào trong ngực, mùi ngô thoang thoảng, cảm giác ấm áp đó khó mà ra được.

      Cho đến khi ít thanh phá vỡ giờ khắc an bình này.

      "Thanh Thử ——" Tống Vi biết đến từ lúc nào, ta đứng sau lưng Trình Mực Lăng.

      Thanh Thử sửng sốt, từ trong lồng ngực Trình Mực Lăng chui ra ngoài. thu lại vẻ mặt, tuyệt kinh ngạc khi nhìn thấy Tống Vi.

      Tống Vi cong cong khóe miệng, "Chúc mừng!" Giọng ta nhàn nhạt.

      Trình Mực Lăng quan sát ta, bé trước mắt nhìn qua giống như loại người rắp tâm đùa bỡn người khác.

      "Ở phòng 601, tầng 11." Thanh Thử rành rọt.

      Tống Vi nhíu mày, "Làm sao chị biết là em tìm ấy?" ta dừng chút, "Thanh Thử, em là tới tìm chị. Bởi vì em biết Phó Hàn Trạch chắc chắn để em gặp Trịnh Giai."

      Thanh Thử biến sắc đứng ở đàng kia.

      Tống Vi thở dài, "Em hiểu biết chị thích em, cũng muốn gặp em."

      Thanh Thử chau mày, "Tống Vi, tôi và chỉ là bèo nước gặp nhau, vốn cũng chẳng liên quan gì, có chuyện thích hay thích."

      " sao? sao." ta nuốt nước miếng cái, "Thanh Thử, chị có còn nhớ lúc trước chị đồng ý với em chuyện ?"

      Thanh Thử gật đầu.

      "Em muốn gặp ấy." Tống Vi bình tĩnh .

      "Đến Phó Hàn Trạch mà Trịnh Giai còn phản ứng gì, sao cảm thấy tôi có thể động được ấy?" Thanh Thử hiểu.

      Tống Vi mỉm cười, "Thanh Thử, bởi vì chị là người được mến. Em tin là chị có thể thuyết phục được Trịnh Giai. Em chờ tin tức của chị."

      xong ta nhìn Trình Mực Lăng cái, như có điều suy nghĩ.

      Tống Vi , Thanh Thử nhức đầu, cũng muốn lần nữa bị cuốn vào chuyện của bọn họ.

      " thôi. Ngày mai trở lại." Trình Mực Lăng .

      Thanh Thử uhm tiếng.

      được đoạn đường, Trình Mực Lăng đột nhiên sâu xa , "Em đối xử với người bèo nước gặp nhau còn nhiệt tình như vậy, sao đối xử với lại lạnh lùng thế?"

      Lạnh lùng?

      Thanh Thử ngẩng đầu lên, "Sư huynh dùng sai từ rồi."

      "Vậy em xem nên dùng từ gì?"

      Thanh Thử cảm thấy huyệt thần kinh nơi huyệt thái dương nhảy lên thình thịch, "Ừhm, nho nhã lễ độ."

      Trình Mực Lăng chê cười, "Rốt cuộc em cũng xem là người thân thiết, về sau khỏi cần nho nhã lễ độ."

      Thanh Thử quýnh lên.

      Ban đêm, Thanh Thử ở trong phòng mình. Màn ảnh laptop phát ra ánh sáng hơi mờ, ngón tay gõ rất nhanh bàn phím . Chuyến Tây Tạng này, đối với phải là chuyến du lịch đơn giản.

      Nghĩ nghĩ lại, tự chủ liền gõ ra cái tên —— Trình Mực Lăng.

      Đợi khi phản ứng lại, Thanh Thử buồn bã thở dài cái, bất chợt cười tiếng.

      Bắt đầu từ khi nào, tiếng động tiến vào cuộc sống của , tiến vào suy nghĩ của .

      kết nối điện thoại với máy tính. Đoạn đầu toàn là ảnh phong cảnh, đến khi ảnh và Trình Mực Lăng chụp chung xuất động tác của trong nháy mắt ngừng lại.

      Bầu trời trong suốt cứ như hư ảo.

      Trình Mực Lăng nghiêng đầu nhìn , khóe miệng tươi cười, là chưa từng chú ý tới.

      khắc kia Thanh Thử cảm thấy lòng mình thắt lại, có cảm giác đau đớn ỷ.

      Trình Mực Lăng chưa từng muốn xem ảnh, Thanh Thử suy nghĩ chút, đem vài tấm hình đẹp gửi vào hòm thư của .

      Ngày hôm sau, và Trình Mực Lăng hẹn nhau Đại Chiêu Tự lần nữa.

      Ở cửa Đại Chiêu Tự, ông lão gọi lại, " trẻ ——"

      Thanh Thử dừng bước, chào ông hỏi, "Chào ông."

      tay ông lão lần chuỗi hạt, khuôn mặt ông lưu lại dấu vết năm tháng."Chúng ta gặp nhau ở đây lần này là lần thứ ba rồi."

      Thanh Thử chớp chớp mắt.

      Đây là lần thứ ba tới Đại Chiêu Tự, hề để ý người trước mắt.

      Ông lão mở miệng lần nữa, " tệ tệ. Người này cả đời đại phúc đại quý, tự nhiên phải lo lắng."

      Thanh Thử cười cười,"Cám ơn."

      Lúc ông lão chuyện, vết nhăn mặt hơi khắc sâu, con ngươi hơi vẩn đục, ông nhìn Thanh Thử, "Đây cũng là duyên phận của chúng ta, tặng cho cháu bốn chữ."

      Ông lão bốn chữ cách đầy ý vị sâu xa, "Bất niệm quá vãng." (Ý là: Đừng mãi chìm đắm trong những điều qua.)

      Sắc mặt Thanh Thử từ từ trở nên nghiêm nghị, Trình Mực Lăng như có điều suy nghĩ mà quan sát ông lão.

      Thanh Thử lẩm nhẩm lặp lại, "Bất niệm quá vãng." lần nữa cảm tạ ông lão, "Cám ơn." Khóe miệng tràn ra nụ cười nhõm.

      Ông lão gật đầu cái, xong liền về hướng Vùng Đất Thánh.

      Khi hai người lần nữa đứng trước đại điện, Thanh Thử , "Em xin nén nhang."

      Ánh mặt trời chiếu rọi cả tòa cung điện, chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy được hình bóng các tín đồ cúi đầu bái lạy.

      Trình Mực Lăng nhìn .

      Dưới ánh mặt trời, cúi đầu, nhắm mắt, vẻ mặt thành kính chuyên chú. Thanh Thử ngây người khoảng ba phút, đợi hương của cháy hết, vừa quay đầu lại nhìn thấy .

      Trong biển người mênh mông, bốn mắt nhìn nhau.

      Thanh Thử cong khóe miệng.

      "Lần trước phải là em bảo cầu xin thần linh sao?" Trình Mực Lăng đùa giỡn .

      Thanh Thử lặng yên trong chốc lát, "Bây giờ giống như thế."

      Trình Mực Lăng buồn buồn , "Có cái gì giống trước đây rồi sao?"

      Cái gọi là biết rồi còn hỏi, chính là kiểu của Trình Mực Lăng.

      Thanh Thử lườm , để ý tới nữa.

      Đại Chiêu Tự, năm đó Tùng Tán Kiền Bố vì tưởng niệm Văn Thành công chúa mà xây lên tòa cung điện này, tình của bọn họ lưu truyền thiên cổ. Tòa cung điện thần thánh mà tràn đầy tình này đối với số người có ý nghĩa —— Trùng sinh.
      Last edited: 5/6/16
      KisaragiYueChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19:

      Sáng sớm ngày thứ hai, Trình Mực Lăng ăn cơm với ở phòng ăn. Phòng ăn thanh tịnh, nhạc uyển chuyển, mở bài dân ca. biết người ta hát cái gì, nhưng nghe vào tai, lại khiến người ta bình tĩnh lạ thường.

      Ăn xong bữa sáng, Trình Mực Lăng đưa bệnh viện, có ý định xuống xe, ngồi xe, "Có chuyện gì gọi điện thoại cho ."

      Thanh Thử gật đầu cái.

      Đến phòng bệnh, Thanh Thử nhìn thấy hai người Phó Hàn Trạch và Trịnh Giai.

      hỏi người bệnh cùng phòng, "Xin chào, xin hỏi hôm trước nằm ở đây đâu rồi?"

      "Vừa nãy vẫn còn ở trong phòng này, chắc là ra ngoài dạo rồi."

      "Cám ơn." Thanh Thử ra khỏi phòng bệnh, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Trịnh Giai.

      Cũng may là bắt máy.

      "Trịnh Giai ——"

      Qua lúc lâu, trong điện thoại cũng thanh gì, dòng điện tiếng động lưu động.

      "Thanh Thử ——" giọng ấy khàn khàn, giống như đóa hoa sắp khô héo."Tôi sân thượng."

      Thanh Thử khẽ cau mày, "Tôi lên luôn."

      "Được."

      Thanh Thử cầm điện thoại di động, lòng bàn tayđã ướt nhẹp mảnh.

      Khi lên tới sân thượng, liền thấy bóng dáng gầy gò đứng nơi kia. Gió thổi vào vạt áo của ấy, bóng lưng Trịnh Giai gầy gò hề có sức sống.

      Thanh Thử dừng chân nửa giây, rồi chậm rãi đến bên cạnh ấy.

      Trịnh Giai quay đầu lại, "Chị xem, bầu trời nơi này sạch biết bao."

      Thanh Thử nhìn phương xa, đúng, chưa từng thấy có ngày nào ở Bỉ Lạp Tát có bầu trời sạch hơn.

      "Chị xem sạch này có thể tồn tại trong bao lâu?" Trịnh Giai lẩm bẩm hỏi.

      "Mười năm, hai mươi năm, hay là chờ ngày khi chúng ta già , cũng chẳng có ai biết ràng."

      Trịnh Giai bước lên phía trước, theo phản xạ có điều kiện Thanh Thử tóm lấy cánh tay của ấy, nắm chặt, lộ ra lo lắng của .

      Trịnh Giai thuận thế quay đầu lại nhìn , "Đừng khẩn trương, tôi chỉ hơi mệt chút thôi."

      Thanh Thử từ từ buông tay ra.

      Mái tóc dài của Trịnh Giai bay múa trong gió, "Thanh Thử, cám ơn chị. Phó Hàn Trạch hết với tôi."

      Thanh Thử liễm liễm thần sắc, " cần cảm ơn tôi gì cả, lúc ấy tôi cùng, cũng là có nguyên nhân của tôi."

      mặt Trịnh Giai phảng phất nụ cười yếu ớt, "Chị muốn trốn tránh người kia?"

      Thanh Thử còn chưa tỉnh táo lại.

      "Tôi nghe rồi, buổi tối đó chị và ấy cùng tới thăm tôi." Ánh mắt Trịnh Giai hướng về xa xa, " tốt."

      "Trịnh Giai, quay lại rồi, sau này đừng có ngu xuẩn như thế nữa." Thanh Thử trầm trầm .

      "Ừ." ấy đáp tiếng, " . Tôi muốn được giải thoát." ấy vươn tay ra, nắm lại, rồi lại buông ra."Có vài thứ càng nắm chặt càng giữ được, sao buông tay, thuận theo tự nhiên. Thanh Thử, chị có đúng hay ?"

      Đôi tayThanh Thử cũng bám vào lan can, "Đúng vậy."

      Hai người yên lặng hồi lâu, có nỗi đăm chiêu riêng.

      "Mẹ tôi là mẹ kế của Tống Vi." Trịnh Giai chuyển sang chuyện khác, "Khi tôi mười tuổi là lúc tôi biết đến tồn tại của Tống Vi. Tôi nghĩ chắc ấy cũng vẫn luôn biết tồn tại của tôi, chỉ là chúng tôi cũng ngầm hiểu ý lẫn nhau, tỏ vẻ như biết. Cha ấy đối với tôi cũng tệ mấy, Tống Vi có thứ gì, tôi cũng có. ra tôi và Tống Vi là cùng loại người, chỉ là ấy so với tôi hung ác hơn."

      "Thanh Thử, ban đầu chúng ta gặp nhau, ấn tượng của chị về tôi và ấy là như thế nào?"

      Thanh Thử mạch, "Tống Vi trầm lặng, nhiều, là người tâm tư cẩn thận. Mà tuy là cười hi ha với người khác, nhưng sâu trong đôi mắt có điều giấu."

      Trịnh Giai sảng lãng cười, "Chị nhìn người rất chính xác. Vậy chị có nhìn ra tình cảm của Tống Vi dành cho Phó Hàn Trạch ?"

      Thanh Thử hỏi ngược lại, " biết hết?" Dừng chút, " biết từ lúc nào?"

      "Tống Vi thích Phó Hàn Trạch,tôi luôn biết từ đầu."

      "Cho nên mực nhận lời Phó Hàn Trạch."

      Trịnh Giai gật đầu cái, "Đúng vậy. Nhưng đến cuối cùng, tôi vẫn nhịn được. Ba năm đại học, tôi và Tống Vi luôn luôn chung sống rất tốt, có lúc ngay cả tôi cũng mơ hồ, tình cảm này tựa như tình cảm giữa đôi chị em . Cho đến khi chúng tôi lại cùng người con trai. ra A Trạch cũng biết Tống Vi có tình với , có lúc ấy còn nhờ Tống Vi mang cho tôi ít thứ."

      Trong lòng Tống Vi chắc chắn là dễ chịu gì, mang đồ cho người trong lòng của người trong lòng mình, huống chi người kia vừa khéo lại là Trịnh Giai.

      "Chuyện tình cảm ai cũng khống chế được, từ sau khi tôi và A Trạch ở bên nhau, tôi luôn cố hết sức tránh cho A Trạch xuất trước mặt Tống Vi, tôi cứ tưởng rồi ngày, Tống Vi buông tha. Nhưng chắc chắn có những lúc tránh được. Hồi sinh nhật tôi lúc giữa năm, lẽ tự nhiên, mọi người cùng tụ tập. Ngày đó mọi người uống rượu ——" Trịnh Giai ngưng lời, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

      Thanh Thử có dự cảm tốt, "Trịnh Giai, đừng nữa."

      Trịnh Giai hít sâu hơi, "A Trạch nhầm Tống Vi thành tôi." ấy đưa tay lên bưng kín mặt, "Thanh Thử, chị xem, chẳng lẽ đây là trời cao trả thù tôi sao? Mẹ tôi cướp cha của Tống Vi, cho nên tôi cũng có được hạnh phúc của tôi."

      Giây phút này, Thanh Thử cũng biết nên gì.

      Trời chiều gió lớn, thổi heo hút.

      Thế giới này luôn có rất nhiều chuyện xảy ra làm cho người ta bất lực.

      Thanh Thử thấy khóe mắt Trịnh Giai rơi lệ, giờ phút này có an ủi nhiều hơn nữa cũng chỉ là trống rỗng.

      "Cho nên tôi quyết định tới Tây Tạng chuyến, có điều A Trạch yên tâm, muốn cùng. đường tới Tây Tạng, tôi thấy hơi thoải mái, thần kinh hoảng hoảng hốt hốt. Tống Vi vẫn rất quan tâm tôi...tôi cứ nghĩ có lẽ ấy buông tha. Chị cũng thấy ấy đối với tôi thế nào đấy, nhưng chúng ta lầm to. Là chúng ta quá đần, hay là ấy giấu quá sâu."

      Con người, đơn giản lại phức tạp.

      "Thanh Thử, từ sau khi tôi được đưa tới bệnh viện, kiểm tra rồi mới biết, trong người tôi còn có loại chất độc khác, loại độc tố này làm tinh thần tôi trở nên hoảng hốt."

      Thanh Thử ngạc nhiên, " là Tống Vi hạ độc ?"

      Trịnh Giai trầm trọng gật đầu cái, "Có biết làm sao tôi biết chuyện giữa ấy và A Trạch ? Trong điện thoại của Tống Vi có ảnh của hai người đó. Tống Vi nhận lỗi với tôi, bọn họ muốn làm tôi khó chịu, hãy coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Sao có thể coi như chưa có chuyện gì? Tôi chấp nhận được."

      Thanh Thử thở dài tiếng, " có quyết định rồi, hãy làm theo ý mình. Quyết định rồi dù sao cũng tốt hơn là quyết định nổi." Mặt mày ấy tĩnh mịch trong chớp mắt, rồi biến mất rất nhanh."Tối qua tôi gặp Tống Vi rồi, ta muốn gặp , để khuyên nhủ ."

      Trịnh Giai tiếng nào.

      "Trịnh Giai, nhất định phải gặp ta, tôi cùng ."

      ". Tôi thấy cũng đâu có gì hay mà ." Trịnh Giai sâu kín .

      Thanh Thử trở lại khách sạn, suy nghĩ chút liền tới phòng Trình Mực Lăng. gõ cửa, cửa mở ra rất nhanh.

      Trình Mực Lăng toàn thân mặc quần áo cực kỳ thoải mái, "Về rồi."

      Thanh Thửđi vào theo sau lưng , Trình Mực Lăng rót chén nước cho ."Trịnh Giai thế nào rồi?"

      " sống lại." Thanh Thử trả lời.

      Trình Mực Lăng cười khẽ, "Vậy tốt. Muốn sống là tốt rồi."

      Thanh Thử thấy máy vi tính của mở, đoán là làm việc. rơi vào trong suy nghĩ."Sư huynh, lúc nào chúng ta trở về?"

      Trình Mực Lăng nghe hỏi như thế, trong lòng nhất thời ấm áp, "Ngày mai thế nào?"

      Thanh Thử gật đầu cái.

      Hai người lại chuyện bản thảo, Thanh Thử nhức đầu.

      Lúc này điện thoại của Trình Mực Lăng vang lên. Thanh Thử thấy mặt Trình Mực Lăng lóe lên tia ngượng nghịu rồi mất ngay.

      nhận điện thoại, "Mẹ ——"

      Phùng Tố khó nén cảm xúc, "Mực Lăng, con muốn chơi bời tới khi nào?"

      "Mẹ, ai là con ra ngoài chơi?" Trình Mực Lăng bất đắc dĩ .

      "Mẹ tán thành việc con làm ở tòa soạn gì gì đó, mê muội mất cả ý chí, con cũng nên trở về công ty rồi." Phùng Tố nghẹn ngào ."Con Tây Tạng làm gì?"

      Thanh Thử đứng dậy, muốn để gian lại cho bọn họ, lại bị Trình Mực Lăng níu tay.

      Trình Mực Lăng à tiếng, "Con đuổi theo vợ con mà tới, mẹ tưởng con chơi sao?"

      Thanh Thử đứng hình, Trình Mực Lăng nhướng mày nhìn , đầu mày đuôi mắt tràn đầy hấp dẫn.

      Trong lúc nhất thời Phùng Tố cũng bị đơ luôn, "Cái gì? Vợ?"

      "Có muốn chuyện với con dâu tương lai ạ?" Trình Mực Lăng thấy vẻ mặt người nào đấy khẩn trương, liền nắm tay .

      Thanh Thử lắc đầu luôn.

      Phùng Tố nhẫn nại được, "Con đùa gì thế? Rốt cuộc là ai?"

      Trình Mực Lăng hướng về phía điện thoại di động , " dâu của con trai mẹ xấu hổ, mẹ, chờ khi trở lại thành phố C gặp nhau rồi nhé."

      Cúp điện thoại, Thanh Thử sắp ngồi vững rồi."Em còn muốn viết bản thảo, em về phòng trước."

      Trình Mực Lăng cản .

      Vân còn nhiều thời gian!
      Last edited: 5/6/16
      KisaragiYue, Christrangtrongnuoc thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20:

      Bóng đêm yên tĩnh, Thanh Thử vừa nhớ lại chuyến Tây Tạng lần này, vừa gõ bàn phím, ghi chép từng ly từng tý lần du lịch này, viết được nửa ngừng lại.

      Tin nhắn QQ sáng lên, là tin nhắn của Tiêu Thanh Dương.

      "Thanh Thử, về nước."

      Thanh Thử sững sờ, tỉnh táo lại, "Em còn ở Lhasa."

      Tiêu Thanh Dương: vừa nghe tin từ người khác, biết em vẫn chưa về. Nghe , lần du lịch này có mỹ nam làm bạn hả?

      Thanh Thử: , Tiểu Viễn đâu?

      Ở bên kia Tiêu Thanh Dương nở nụ cười, tiếng cười của làm thu hút đứa trẻ chơi đùa bên cạnh."Ba, ba cười cái gì thế?"

      "Ba cười bản lĩnh lảng của con càng ngày càng lợi hại."

      Tiểu Viễn vừa nghe ba chuyện phiếm với , "Con cũng muốn chuyện với ."

      Tiêu Thanh Dương mở camera lên.

      Thanh Thử thấy Tiểu Viễn, lâu gặp, tiểu tử lớn hơn rất nhiều, "Tiểu Viễn ——" vẫy vẫy tay với ống kính.

      Tiểu Viễn khoanh tay lại, " ——" mặc dù số lần hai người gặp mặt nhiều lắm, Tiểu Viễn rất thích người này, luôn gửi cho nó những thứ hay ho.

      Tiếng Trung của cậu nhóc rất kém, mới mấy câu, lại bắt đầu dùng tiếng . Tiêu Thanh Dương phải phiên dịch sang tiếng Trung giúp cậu.

      Thanh Thử kiên nhẫn lắng nghe.

      ", Tây Tạng chơi vui ạ?"

      "Ừ, Tây Tạng rất đẹp, rất đặc biệt, sau khi Tiểu Viễn trưởng thành, có thể tới đây."

      Tiểu Viễn gật đầu cái, ", về sau cháu muốn sống với . Cuộc sống của ba mẹ cháu quá nhàm chán." Cậu nhóc nhún nhún vai.

      Thanh Thử bật cười, "Được đấy."

      Tiểu Viễn nghe như vậy, cũng quá hưng phấn, ngược lại buồn buồn , " cũng nên lừa cháu. Người lớn các người toàn giữ lời."

      Tiêu Thanh Dương xoa xoa đầu cậu, Tiểu Viễn né tránh."Ba mà chơi mình , chờ của con về rồi, con chơi với ấy."

      Tiểu Viễn nhìn camera, " ơi, cháu đợi ."

      Tiêu Thanh Dương nhìn , "Gầy ít."

      Thanh Thử sờ sờ cằm, "Nào có."

      Tiêu Thanh Dương lại , "Có điều nhìn rất có tinh thần." Nhất là cặp mắt kia, vẻ yên lặng bình tĩnh trước đây, rốt cuộc cũng có thần thái.

      Hai em chuyện, Tiêu Thanh Dương có điện thoại gọi tới, liền đăng xuất.

      Sau khi trở về, cuộc sống của có thêm ít thú vị.

      Trước khi ngủ, nhắn cho Tống Vi tin nhắn: Trịnh Giai đồng ý gặp rồi.

      lâu sau Tống Vi đáp lại: Ngày mai em tới bệnh viện.

      tới vài giây lại nhận được tin nhắn thứ hai từ ta: Cám ơn chị!

      Thanh Thử gì nữa, từ đầu đến cuối, chỉ là người đứng xem. Nhưng cũng hi vọng, chuyện này có thể được giải quyết êm đẹp.

      Mảnh đất thánh khiết này, khiến tất cả mọi thứ chậm rãi được buông tha.

      Ngày hôm sau, Trình Mực Lăng cùng thăm cung điện Ba Lạp Đạt, mảnh đất nổi tiếng lâu đời.

      Lần tới thăm địa danh gần gũi với thiên đường này, bao nhiêu năm lịch sử thăng trầm, làm cho người sau ký thác biết bao tâm linh.

      Thanh Thử hơi ngẩng mặt lên, "Có người bạn cho em biết, ở cần ở nơi đây thành kính cầu xin, thần linh ràng buộc cõi lòng chúng ta với nhau cho tới khi chết."

      Trình Mực Lăng nghiêm nghị, quay đầu lại, khóe miệng chứa đựng nụ cười, " chợt nhớ tới bài thơ."

      "Bài thơ nào?" Thanh Thử tò mò hỏi.

      "Ngày nào đó ta nhắm mắt trong ngôi đền hương khói bỗng nghe thấy lời chân ngôn trong bài kinh người tụng

      tháng đó ta niệm qua tất cả kinh thư phải vì siêu độ chỉ vì chạm vào đầu ngón tay của người

      năm ấy quỳ lạy dập đầu khắp núi phải để bái kiến chỉ vì muốn kề sát ấm áp của người

      kiếp núi dời nước chuyển Phật pháp thay đổi vì tu luyện chỉ vì có thể gặp lại người đường

      Đêm đó ta nghe bài kinh Phạn phải để mở mang chỉ để tìm kiếm hơi thở của người

      giây kia ta cưỡi ngựa như bay vì cầu phúc chỉ vì đợi được người tới

      cái chớp mắt ấy ta bay lên thành tiên phải vì trường sinh chỉ vì bình yên hạnh phúc của người”

      . . . . . .

      dùng giọng trầm thấp dễ nghe mà ngâm nga, từng chữ gõ vào tim .

      Đây là bài《 đời kia 》của Uyên Ương Gia Thố, vị này là lạt ma Tây Tạng gây ra rất nhiều tranh cãi trong lịch sử, ông để lại rất nhiều lời dạy lay động lòng người, có biết bao nhiêu người đắm chìm trong thơ ca của ông.

      Tai nghe giọng , Thanh Thử lặng lẽ hướng về phía thần linh ra lời từ trong sâu thẳm nhất. nhớ tới lời ông lão ở Đại Chiêu Tự với : Đừng đắm chìm trong quá khứ.

      Buổi chiều, bọn họ tới bệnh viện.

      Phó Hàn Trạch tựa lưng hành lang bệnh viện, nhìn thấy , vẻ mặt có gì là ngạc nhiên, "Hai người tới rồi."

      Thanh Thử dõi theo cánh cửa rộng mở, liền thấy bóng dáng của Tống Vi.

      Thanh Thử ."Chúng tôi định ngày mai trở về thành phố C."

      Phó Hàn Trạch lẩm bẩm, "Nhanh quá, nháy mắt, qua mười ngày rồi. Tống Vi ở bên trong, để tôi vào với Giai Giai tiếng."

      Tống Vi mang đến bó hoa.

      Trịnh Giai cười khẽ, "Tống Vi, hoa này hợp với chúng ta."

      Khóe mắt Tống Vi động, "Đều có nghĩa là vô vọng."

      "Vậy sao." Trịnh Giai lẩm bẩm hỏi.

      Tống Vi nhíu nhíu mày, trong mắt đầy ánh lạnh, "Trịnh Giai, tôi biết đến từ lâu rồi. là con của người đàn bà kia, tôi ghét , vẫn luôn luôn vô cùng ghét . Tôi lặng lẽ khắc sâu tên lên tường, sau đó chém vào tên từng dao , chỗ đó trơ cả gạch. Sau này ngôi nhà được nâng cấp lại, được sơn sửa rất tốt, nhưng dấu vết đó khắc vào trong lòng tôi từ lâu. Mẹ phá hủy gia đình tôi, phá hủy hạnh phúc tuổi thơ của tôi, lại còn san sẻ tình của ba nữa chứ. Trịnh Giai, các người đều nợ tôi."

      Vẻ mặt Trịnh Giai bất động, cặp mắt trống rỗng im lìm, "Cho nên muốn tôi chết."

      "Đó là do tự chuốc lấy thôi." Giọng Tống Vi cứng ngắc .

      " tráo thuốc của tôi." Trịnh Giai lạnh nhạt.

      Tống Vi nhắm mắt lại, khẽ cười tiếng, "Tôi luôn tự hỏi, tại sao lại có được nhiều thứ đến vậy. Ba tôi, Phó Hàn Trạch ——"

      Trịnh Giai nuốt nước miếng cái, "Chú Trịnh luôn luôn là ba , điều này mãi mãi thay đổi. Mà A Trạch, cũng đâu thể mãi mãi là của tôi. Đêm hôm đó là do cố ý sắp đặt."

      Sắc mặt Tống Vi tái nhợt, ta nhếch nhếch khóe miệng, " phải là đểu biết cả rồi sao?"

      Trịnh Giai khẽ cười tiếng, "Từ đầu đến cuối tôi luôn tin ấy."

      Tống Vi hừ lạnh, " muốn tỏ vẻ tình sâu nặng trước mặt tôi? Trịnh Giai, lúc đầu cứ mỗi lần thấy các người ôm nhau, hôn nhau, có biết tôi thấy hận nhiều đến thế nào ? ràng tôi quen ấy trước." Rốt cuộc ta che giấu mình nữa, trong giọng bất lực.

      " sao? Sau này cần như vậy nữa rồi." Trịnh Giai giọng , “Tối qua tôi và A Trạch chia tay rồi."

      Đáy mắt Tống Vi lóe lên tia khác thường.

      "Tống Vi, tôi chưa từng nợ điều gì." Trịnh Giai gằn từng chữ."Chuyện này tôi truy cứu gì nữa, coi như là báo đáp ơn chăm nom những năm này của chú Trịnh."

      Đủ rồi, tất cả dừng ở đây thôi.

      Đôi mắt Tống Vi dần ướt. ta nhìn Trịnh Giai, giống như ba năm trước, tháng chín, học sinh mới nhập trường. Hai đều nhập trường mình, có người thân cùng.

      Trịnh Giai mặc chiếc quần trắng, "Xin chào, tôi tên là Trịnh Giai."

      Tống Vi mặc áo T shirt quần jean, "Xin chào, tôi là Tống Vi."

      Thanh Thử nhìn ra vẻ mặt Phó Hàn Trạch buồn bực, và Trình Mực Lăng nhìn nhau.

      Chỉ chốc lát sau, Phó Hàn Trạch ra ngoài, "Thanh Thử, Giai Giai muốn với vài lời."

      Thanh Thử vào phòng bệnh, Tống Vi ngồi ở bên chiếc ghế, ta vuốt ve ngón tay mình.

      Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Trịnh Giai nằm chiếc giường được rải đầy những đốm sáng rực rỡ."Thanh Thử, phải về sao?"

      Thanh Thử gật đầu cái.

      Trịnh Giai mỉm cười, " chuyến này thu hoạch cũng tệ đâu nhỉ?"

      " trốn nổi." Thanh Thử cười đùa .

      "Duyên phận được số mệnh định sẵn, hơn nữa, người tốt như thế có đốt đèn lồng cũng tìm nổi đâu."

      "Đúng vậy, cho nên tôi phải tóm chắc."

      Trịnh Giai lắc đầu cái, " này."

      Hai người giống như những người bạn cũ.

      Trịnh Giai vươn tay, "Rất vui mừng vì có thể được quen biết chị đường."

      Thanh Thử cũng vươn tay, “Tự chăm sóc cho tốt nhé."

      ra khỏi phòng bệnh, đưa mắt nhìn người đứng ở cuối hành lang, ánh mặt trời bao phủ người , ấm áp như vậy, cái liếc mắt là vạn năm.

      Từng bước từng bước về nơi .

      Trình Mực Lăng quay đầu lại, ngược sáng, nhìn vẻ mặt lắm, nhưng biết, lúc này đây, trong ánh mắt chỉ có .

      "Mực Lăng, mình về thôi." đưa mắt nhìn . thấy nỗi kích động mãnh liệt nơi đáy mắt Trình Mực Lăng, thậm chí ngay cả tần số hô hấp của cũng trở nên dồn dập.

      Cuối cùng Trình Mực Lăng cũng khôi phục như cũ, nắm tay , hai người ra khỏi bệnh viện.

      Phó Hàn Trạch đứng mình ở nơi đó, ánh mắt trống rỗng nhìn bóng lưng hai người họ rời . Tống Vi ra liền tiến tới bên ta, hai người ai cũng đều bất lực nhìn đối phương.

      Bước chân của Tống Vi dừng lại, "A Trạch, em có thai rồi."

      Máu Phó Hàn Trạch trong nháy mắt ngưng lại, "Tống Vi ——" ta mất hồn quát tên ta, vẻ mặt khổ sở.

      Tống Vi nhìn , người con trai như ánh mặt trời này, ta vẫn luôn để trong lòng, khóe miệng của ta khổ sở động động, "Đùa thôi. Tất cả đều kết thúc rồi." ta thở ra hơi.

      "Em đây." Giọng Tống Vi hơi run rẩy.

      "Tống Vi ——" ta gọi tên ."Bảo trọng."

      Cuối cùng đợi được.

      Tống Vi nhìn về phía trước, đôi mắt tràn đầy đau đớn, "Hẹn gặp lại."
      ******
      Hai người trở về khách sạn bắt đầu thu dọn đồ đạc. còn phải gửi chuyển phát con dao kiểu Tây Tạng mà mua cho Tiểu Viễn.

      Trình Mực Lăng tới lúc viết bưu thiếp. cầm lên nhìn kỹ, "Em đúng là có bạn khắp thiên hạ."

      Thanh Thử vẫn còn vùi đầu viết cho xong, "Ở đầu con phố có thùng thư phải, để tý qua em bỏ vào."

      " cần vội đâu, ngày mai mười giờ mới bay mà." Trình Mực Lăng .

      Thanh Thử dừng bút, tìm cái bút khác."Mình bay về sao?"

      Con mắt sắc bén của Trình Mực Lăng nhanh chóng lóe lên, "Quên với em, Tiểu Bạch đặt vé rồi."

      Ngón tay cầm bút của Thanh Thử dần dần trắng bệch, nhìn chữ viết tấm bưu thiếp, gì. trầm mặc của rơi vào trong mắt .

      "Để xem có còn vé xe lửa hay ." Trình Mực Lăng tới, mở máy vi tính ra.

      Thanh Thử khẽ ừ.

      Chuyến Tây Tạng này, cuối cùng kết thúc. Ở nơi này, đều có thu hoạch của mình. Hai năm sau, nhận được bưu thiếp Trịnh Giai gửi tới, khi đó, bên cạnh Trịnh Giai người làm bạn.

      Chuyện của ba người bọn họ kết thúc như thế.

      Khi hai người trở lại thành phố C, là giữa tháng tám. Hai ngày ngồi xe lửa, lúc về đến nhà xương khớp cả người đều muốn rụng cả ra.

      Thanh Thử mở cửa, Trình Mực Lăng ngay sau .

      Cửa vừa mở ra, nhóc tỳ lao ra, "——"

      Thanh Thử ngẩn người tại chỗ, "Ơ, Tiểu Viễn, làm sao cháu lại ở nhà ?"

      Tiểu Viễn như có như nhìn Trình Mực Lăng, "Ba đưa cháu tới, ba hôm nay trở về. Cháu đói đến chết mất, trong nhà chẳng có gì ăn được cả."

      Trình Mực Lăng để hành lý xuống, "Gọi đồ ăn ngoài thôi."

      Thanh Thử mệt đến muốn động, gật đầu luôn.

      Tiểu Viễn tới bên cạnhTrình Mực Lăng, ngước đầu.

      Trình Mực Lăng đưa tay sờ sờ cái đầu của bạn ta, "Tiểu Viễn, muốn ăn gì nào?"

      "Chú biết cháu sao?" Tiểu Viễn chỉ chỉ chính mình.

      Trình Mực Lăng gật đầu cái.

      "Chú là ai?" Tiểu Viễn nhìn .

      Trình Mực Lăng liếc mắt nhìn người cách đó xa, người nọ ràng giả bộ cái gì cũng nghe thấy, "Chú là bạn trai của cháu."

      Tiểu Viễn đảo mắt vòng vòng, "Bạn trai chính là chồng tương lai sao?"

      Khóe miệng Thanh Thử rút gân, "Tiểu Viễn, cháu muốn ăn gì?"

      Tiểu Viễn như có điều suy nghĩ, "Cháu biết rồi. Mẹ cháu có dạy rồi, chồng của gọi là dượng (trong convert ghi như vậy nên mình để nguyên, đại từ nhân xưng trong tiếng Trung giống trong tiếng Việt) đúng ạ?"

      "Đúng!" Trình Mực Lăng toét miệng, "Tiểu Viễn thông minh."

      Thanh Thử muốn chuyện với bọn họ nữa.
      Last edited: 5/6/16
      KisaragiYue, Christrangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :