1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện người không biết - Dạ Mạn (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11:

      Thanh Thử hé miệng cười, "Sư huynh, cứ như thám tử lừng danh vậy."

      Trình Mực Lăng nhìn nụ cười nơi khóe mắt , hai mắt sáng lên, thản nhiên, " ăn sáng thôi."

      Tối hôm qua tuy Trình Mực Lăng có nhờ Thanh Thử làm hướng dẫn viên, nhưng cả đoạn đường đều do quyết định. Ăn sáng xong, hai người bộ tới Đại Chiêu Tự.

      Mặc dù vừa tới hôm qua, Thanh Thử vẫn chăm chú nhìn từng chút như cũ.

      Có lẽ đây chính là rửa tội mà Vùng Đất Thánh dành cho con người trong lúc vô hình.

      Nét mặt Trình Mực Lăng cũng nghiêm trang, cũng có hướng về phía đó để triều bái như những người khác.

      Hai người đứng dưới cây liễu, tương truyền là do Văn Thành công chúa hóa thân.

      Trình Mực Lăng đưa nước cho , Thanh Thử khẽ nhấp ngụm.

      "Thanh Thử, em nghĩ Bồ Tát có nghe thấy nguyện vọng của bọn họ ?"

      Thanh Thử sững sờ trong nháy mắt, khóe miệng cong thành nụ cười, "Bồ Tát có thể nghe thấy, nhưng chưa chắc toại nguyện cho bọn họ." nhàng thở dài tiếng, đến nỗi thể nghe thấy.

      "Em từng cầu xin rồi sao?" Trình Mực Lăng hỏi.

      Thanh Thử lắc đầu cái, "Em cầu." Ba chữ cuối, giọng hơi cao lên, vẻ mặt giống vừa rồi."Sư huynh, bao giờ cầu xin chưa?"

      Trình Mực Lăng chớp chớp mắt, "Có." nhìn con ngươi , ánh mắt càng ngày càng sâu.

      Thanh Thử dần có cảm giác dường như có điều gì đó sắp vuột khỏi tầm khống chế, "Sư huynh, phía sau chính là hành lang Thiên Phật——" xoay người.

      "Thanh Thử, sao em hỏi xem cầu điều gì?" ngưng mắt nhìn sống lưng , do dự muốn qua nhưng cuối cùng chỉ thử dò xét. biết rằng hiểu hết, nhưng tỏ vẻ như chẳng hiểu gì.

      Mắt Thanh Thử nhìn phía trước, vách tường hành lang Thiên Phật vẽ đầy hình vẽ cổ xưa, dù trải qua ngàn năm, có nhiều chỗ tróc ra, nhưng bức tranh vẫn được giữ gì.

      Có rất nhiều thứ có thể tồn tại vĩnh hằng, nhưng lại có rất nhiều thứ cách nào vĩnh hằng.

      Thanh Thử nuốt nước miếng cái, "Sư huynh —— em ——" cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.

      Trình Mực Lăng về phía trước bước, đứng ngay sau lưng , " vừa cầu xin Bồ Tát đáp ứng tâm nguyện của , đó là có được trái tim người, cùng đến khi bạc đầu chẳng xa rời."

      Lông mi Thanh Thử run rẩy như cánh bướm, dây thần kinh nối thẳng đến trái tim đột nhiên nhảy cái.

      Chuyện qua ngừng lướt qua, Thanh Thử rất muốn hỏi Bồ Tát chút, có kiếp trước kiếp này sao?

      "Sư huynh, xin lỗi, em có chút chuyện phải về trước." Thanh Thử quay đầu lại, sải bước về phía trước.

      Trình Mực Lăng bình tĩnh đứng ở nơi đó, đứng luôn hơn tiếng đồng hồ. Người qua lại ai liếc nhìn , người đàn ông đẹp trai này, sao mà vẻ mặt giờ đây làm cho người ta xem hiểu.

      Thanh Thử mất hồn quay về khách sạn, sắc mặt chợt tái nhợt.

      Giang Ương thấy trở lại bèn gọi , "Thanh Thử, cùng ra ngoài với bé kia à!" Tiếng phổ thông của Giang Ương thông thạo lắm.

      Thanh Thử cả kinh, "Bọn họ có ở đây?"

      Giang Ương gật đầu liên tục, "Tìm tới trưa mà thấy."

      "Em xem chút." Thanh Thử nhíu nhíu mày, nghĩ đến chuyện buổi sáng Tống Vi chuyện với Trịnh Giai, trong lòng mơ hồ lo lắng.

      Phó Hàn Trạch cùng Tống Vi đều ở đây, cửa phòng mở ra, hai người ngồi cái ghế gỗ, mặt đều mệt mỏi.

      Thanh Thử gõ cửa, Phó Hàn Trạch quay mặt sang, gì.

      "Giang Ương vừa kể với tôi rồi, có liên lạc được với Trịnh Giai ?"

      Tống Vi lắc đầu cái, " ấy vẫn nhận điện thoại."

      Thanh Thử trầm mặc hồi lâu, “Đển tôi thử chút."

      Trong mắt Phó Hàn Trạch nhất thời dâng lên chút ánh sáng.

      Thanh Thử lấy điện thoại di động ra, "Số điện thoại của ấy——"

      Phó Hàn Trạch nhanh chóng đọc ra, Tống Vi nhìn ta, ánh mắt có chút mê mang.

      Đáng tiếc Trịnh Giai vẫn nhận điện thoại của Thanh Thử.

      Phó Hàn Trạch chán nản nắm tóc.

      Tống Vi vỗ vỗ vai ta, " đừng lo lắng, Trịnh Giai có việc gì, chừng buổi tối ấy trở lại."

      Thanh Thử trấn an , "Trước hết mọi người cứ chờ xem sao."

      Nơi này là Lhasa, cuộc sống xa lạ, Trịnh Giai thân mình, họ cũng thể đoán biết được điều gì cả. tại cũng chỉ có thể hi vọng Trịnh Giai nghĩ thông rồi trở về sớm chút.

      Thanh Thử trở về phòng, ngồi ở mép giường, vuốt vuốt huyệt thái dương chua xót.

      lát sau, Tống Vi trở lại.

      Giọng Tống Vi hơi trầm buồn, "Làm sao chị về sớm vậy?"

      Thanh Thử tay chống cằm, hàm hồ , "Ừ, ngắm cảnh xong rồi, về sớm chút nghỉ ngơi. Phó Hàn Trạch sao rồi?"

      Tống Vi thở dài cái, "Tâm tình của ấy rất tốt, vẫn rất lo lắng cho Trịnh Giai. Trịnh Giai cũng quá nhen với trẻ con ."

      Kinh ngạc trong mắt Thanh Thử chợt lóe rồi biến mất, "Buổi sáng, lúc tôi ra cửa có gặp Trịnh Giai."

      "Cái gì? Này ——" Tống Vi hơi ngẩn người chút, " ấy có ?"

      Thanh Thử vô ý thức vuốt vuốt đuôi tóc, " ấy dường như tức giận, Tống Vi, có biết xảy ra chuyện ? Nửa đêm qua tôi nghe có người gây gổ, tôi nghĩ là ấy và Phó Hàn Trạch."

      "Tối qua em ngủ say, nghe thấy gì." Tống Vi chậm rãi.

      Thanh Thử nhìn chằm chằm ta, gì nữa.

      Vì có nốt nhạc đệm này, trong lúc nhất thời Thanh Thử nghĩ tới chuyện xảy ra ở Đại Chiêu Tự.

      Trốn tránh là chuyện duy nhất bây giờ làm được, dám trêu trọc Trình Mực Lăng, sợ.

      nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Trình Mực Lăng là lúc nào, có lẽ là khoảng hai năm trước. Ở bảng thông báo trong hành lang nhà bếp, trường đại học C, có dán ảnh của , lúc ấy bị bạn cùng phòng kéo qua, liền nhìn thấy ảnh của .

      vẫn nhớ đôi mắt ấy, trong sáng xinh đẹp, phải hình dung đôi mắt ấy như vậy.

      năm sau, lúc thực hành, đối tượng phỏng vấn lần đó chính là . ngờ gặp phải . Có điều khi đó chỉ đứng nhìn từ nơi xa.

      Tới tám giờ tối, Trịnh Giai vẫn hề có chút tin tức nào. Màn đêm sớm buông, thành phố dần dần yên tĩnh. Nhưng đối với bọn họ, phiền não tăng lên.

      Phó Hàn Trạch ở trong phòng lại lại, ngừng gọi vào điện thoại của Trịnh Giai, mà điện thoại di động của Trịnh Giai sáu giờ liền gọi được.

      Thanh Thử đề nghị, "Có số điện thoại của người nhà ấy , hỏi cha mẹ ấy xem."

      Phó Hàn Trạch thất hồn lạc phách , "Giai Giai sống cùng bà nội, cha mẹ của ấy ly dị rồi."

      "Vậy gọi điện cho bạn học của ấy xem, gọi hỏi từng người ."

      "Giai Giai có nhiều bạn thân. Tống Vi hỏi mấy bạn học, Giai Giai cũng liên lạc với bọn họ. ấy cố tình tránh chúng ta." Sắc mặt Phó Hàn Trạch càng ngày càng kém.

      Thanh Thử Trầm ngâm hồi lâu, mở miệng hỏi, "Tại sao ấy lại bỏ ?"

      Tống Vi nhanh chóng mở miệng, "Đây là chuyện của bọn họ, Thanh Thử chị đừng hỏi nhiều." Giọng ta lạnh lùng chút nhiệt độ.

      Ánh mắt Thanh Thử sâu xa nhìn qua khuôn mặt Tống Vi, có cái gì đó thoáng qua trong đầu óc , chỉ là muốn nghĩ đến nó.

      Phó Hàn Trạch nắm quả đấm, "Trước khi ấy tới Tây Tạng, ấy nháo lên đòi chia tay với tôi, tôi đồng ý."

      Thanh Thử lẳng lặng lắng nghe.

      "Tôi theo đuổi Trịnh Giai ba năm, cho đến đại học năm 3, ấy mới đồng ý làm bạn tôi. Do chuyện gia đình, Trịnh Giai rất nhạy cảm, rồi lại ghen tỵ, khát vọng ấm áp của gia đình. Nhưng tôi ở trong đoàn thể trường, nên phải giao thiệp với rất nhiều người, Giai Giai rất lo lắng. Nhất là những lúc tôi tiếp xúc với sinh viên nữ ——"

      "Tôi vô cùng Trịnh Giai." Giọng Phó Hàn Trạch từ từ nghẹn ngào khôn kể.

      Tống Vi cắn môi, tay hơi nắm chặt.

      Đèn trong phòng phát ra ánh sáng lờ mờ, nét mặt ba người đều nặng nề dị thường. Vốn là chuyến thả lỏng tâm tình, ngờ lại xảy ra cái chuyện ngoài ý muốn này.

      "Báo cảnh sát , thể cứ ngồi mà chờ thế này. Quan trọng nhất là phải tìm được ấy." Thanh Thử từng chữ .

      Phó Hàn Trạch kinh ngạc nhìn , "Được."

      "Chưa qua 24 giờ, cho dù báo cảnh sát cảnh sát họ cũng lo đâu." Tống Vi .

      Thanh Thử chần chờ chút, "Tống Vi, vậy có cách nào ?"

      Tống Vi giật giật khóe miệng, "Em cũng biết, nhưng em nghĩ giờ có báo cảnh sát cũng vô ích, hay chúng ta ra ngoài tìm chút xem."

      "Tìm như kiểu của hai người lúc nãy? cảm thấy có thể tìm được sao? Vậy bằng cầu Bồ tát." Thanh Thử khách khí , xong nhìn về phía Phó Hàn Trạch, nhìn chằm chằm đợi ta quyết định.

      Phó Hàn Trạch nhìn đồng hồ, "Mười giờ, nếu vẫn thể liên lạc với Trịnh Giai chúng ta báo cảnh sát."

      Thanh Thử gì nữa, trở về phòng nghỉ ngơi.

      nằm giường nhắm mắt lại, làm thế nào cũng ngủ được, trong lúc nhất thời rất nhiều bóng người thoảng qua trong óc .

      Có mấy tiếng gõ cửa, Thanh Thử xỏ dép ra mở cửa.

      Trình Mực Lăng đứng ở đó, hai người dựa vào khá gần, có thể thấy được mệt mỏi hai hàng lông mày của , Thanh Thử phát giác mình vẫn có chút bối rối.

      "Ăn tối chưa?" Dường như biết.

      Thanh Thử quả ăn tối. Trình Mực Lăng xách túi vào, "Mang cho em chút đồ ăn."

      Thanh Thử cúi thấp đầu, "Sư huynh, cám ơn ."

      Trình Mực Lăng khẽ thở dài cái khó mà nghe thấy, "Sao mà sắc mặt kém thế?"

      Thanh Thử giơ tay lên vuốt vuốt mặt, hơi cong môi cái, "Có lẽ do đói."

      Trình Mực Lăng bật cười, "Vậy nhanh đến ăn cái gì đó ."

      Lúc Thanh Thử ăn cơm, Trình Mực Lăng vẫn ngồi ở cuối giường. Ngón trỏ tay trái của hơi đưa ra, như lưỡng lự điều gì.

      "Thanh Thử, có phải gây ra áp lực cho em? Cho nên khi ở Đông Sơn em mực phải ? Lúc trở lại thành phố C, em cũng muốn đến tòa soạn nữa."
      Last edited: 5/6/16
      KisaragiYueChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12:

      khắc kia, Thanh Thử chỉ cảm thấy tim mình như bị người khác bắt được . Người trước mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn , đôi mắt này giống hệt như trong trí nhớ, nhưng giờ đây ánh mắt sâu thấy đáy.

      Thanh Thử cảm thấy huyệt thái dương đau đau, dấu vết nhíu nhíu mày, "Sư huynh, hiểu lầm rồi. phải, phải thế đâu."

      Đôi bàn tay Trình Mực Lăng từ từ nắm chặt, hết sức khống chế tâm tình mình, "Em còn muốn trốn tránh bao lâu?" câu hỏi bao hàm quá nhiều bất đắc dĩ.

      Thanh Thử nhìn chằm chằm vào , con ngươi dần dần tan rã, " có!" vẫn kiên định hai chữ như cũ."Em có. Chỉ là em quen cuộc sống như bây giờ, muốn bị thứ gì ràng buộc."

      Trình Mực Lăng bật cười, Thanh Thử rất có khả năng che giấu mình. đến lúc này, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, tỉnh táo giống như đàm luận chuyện của người khác. thậm chí có mấy phần chán nản, "Em cảm thấy ràng buộc em?" hỏi ngược lại.

      Thanh Thử quay đầu, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, tình hoàn toàn tiến triển vượt qua kiểm soát của mình. ra từ khi biết muốn đến Tây Tạng, cũng bắt đầu có chút dự cảm rồi.

      Hình bóng in kính cửa sổ tối đen, tăng thêm mấy phần đơn.

      Trình Mực Lăng kiềm lại nỗi kích động muốn xông lên ôm lấy , mực cẩn thận tiếp cận từng chút , sợ mình quá trực tiếp, lại trốn tránh mình.

      " phải vậy, sư huynh. Em đây cả đời ——"Lời của Thanh Thử tràn đầy mệt mỏi, lộ ra tuyệt vọng chưa từng thấy.

      Gian phòng yên tĩnh vang vọng thanh của , chuông điện thoại di động đột ngột vang lên.

      Thanh Thử hơi giật mình.

      Trình Mực Lăng thở dài cái, "Nghe điện thoại trước ."

      Thanh Thử cầm điện thoại di động lên, nhìn số điện thoại màn hình, "Là Trịnh Giai."

      nối máy, nhưng đầu kia thanh.

      "Sao vậy?" Trình Mực Lăng lo lắng hỏi.

      Thanh Thử để điện thoại di động xuống, "Là điện thoại của Trịnh Giai, nhưng em mới vừa nhận bên kia liền tắt máy." Thanh Thử kể chuyện Trịnh Giai bỏ cho Trình Mực Lăng nghe.

      Trình Mực Lăng trầm ngâm suy tư chốc lát, "Em nghĩ sao?"

      Thanh Thử suy nghĩ chút, "Trịnh Giai là rất có chủ kiến, hơn nữa tính tình rất kiên cường, nháo bỏ chỉ vì chút chuyện đâu."

      Trình Mực Lăng nhìn , "Phụ nữ bình thường mà gặp phải vấn đề tình cảm thể dùng lý lẽ bình thường để xem xét được."

      Thanh Thử nghe lời của , chợt khẽ cười tiếng, "Có lẽ. Rất nhiều phụ nữ cũng hay dùng cái cách chạy trốn này."

      Trình Mực Lăng nhìn phía ngoài cửa sổ, "Nếu như chỉ là đơn thuần gây gổ rồi bỏ cũng có gì."

      Thanh Thử nghe được có thanh khác bên cạnh giọng của .

      Thanh Thử cùng Trình Mực Lăng cùng sang phòng bên, cho hai người kia biết chuyện vừa nhận được điện thoại của Trịnh Giai.

      Phó Hàn Trạch khẩn trương cầm điện thoại di động gọi lại, vẫn được nhận."Sao lại nghe máy chứ?!" Phó Hàn Trạch nắm quả đấm hung hăng đánh mấy cái xuống mặt bàn.

      Sắc mặt Tống Vi vẫn căng thẳng, " đừng như vậy." ta vội vàng kéo ta, "Trước kia ấy giận dỗi chẳng phải cũng từng tắt máy sao. Chờ thêm chút nữa ——"

      "Đó là ở thành phố D, chúng ta ở Tây Tạng, nơi này ngư long hỗn tạp, Trịnh Giai con thân mình ở bên ngoài nguy hiểm cỡ nào? Tống Vi, em đừng có mà những lời như thế nữa?" Phó Hàn Trạch trong lúc bất chợt phát tiết lời oán hận.

      Trong nháy mắt sắc Tống Vi mặt tái , "Em—— em chỉ ——" giọng ta phát run, ngừng chút, " mệt mỏi cả ngày rồi, trước nghỉ ngơi chút ."

      Trình Mực Lăng lời nhìn cảnh tượng này.

      Sau khi từ phòng Phó Hàn Trạch ra ngoài, Trình Mực Lăng lời tam biệt Thanh Thử, " về đây, em cẩn thận chút." Đáy mắt có mấy phần lo lắng."Ngày mai chuyển sang chỗ ." Sau khi cân nhắc, thêm.

      Thanh Thử kiên trì, "Ở chỗ này rất tốt, với lại em quen rồi."

      Trình Mực Lăng cắn răng, " nên đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm. Nghe lời , Thanh Thử. Sáng sớm mai tới đón em."

      biết vì sao sao đối mặt với lời dịu dàng của , Thanh Thử sao cự tuyệt được. cũng gì nữa.

      Tống Vi im lặng vượt qua bên người trở về phòng. Thanh Thử nhìn ta vào phòng, trong lòng có chút đầu mối.

      Trình Mực Lăng nhìn theo ánh mắt , bất chợt kéo cánh tay , bước tới phía trước bước.

      Cách lớp quần áo, Thanh Thử cảm thấy cánh tay truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, Thanh Thử vẫn cúi thấp đầu. Trình Mực Lăng nhìn gò má , gầy gò mà quật cường, sau nửa ngày im lặng, "Đừng dễ dàng tin tưởng người khác." giơ tay vuốt vuốt tóc , ngay sau đó buông ra, rời .

      Cơ thể Thanh Thử ràng chấn động, lâu sau, mới trở về phòng.

      Tống Vi ngồi bên giường, thấy trở lại, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn cái, chỉ là ánh mắt hề có tiêu cự.

      Thanh Thử cũng gì, ngày này, giống bọn họ, trải qua quá nhiều. cũng hơi mệt.

      Sau khi rửa mặt, tự mình thu thập đồ đạc. Trình Mực Lăng bảo sớm mai sang đón , nhất định tới. Thôi, đổi khách sạn đổi.

      Ban đầu vốn định mình, chẳng hiểu sao lại dây dưa với Trịnh Giai, rồi cùng bọn họ làm bạn.

      Trịnh Giai ——

      Thanh Thử nghĩ tới ấy kể những chuyện cười kia cho nghe xe, mặt của ấy luôn mang nét cười, như ánh mặt trời, cho dù đó cũng chỉ là tỏ ra cho mọi người thấy thôi.

      "Thanh Thử, chị định ?" Tống Vi trầm giọng hỏi.

      Thanh Thử kéo khóa bao lô, "Ừ." xoay người, "Vốn tôi định Lâm Chi mà."

      Tống Vi giật giật khóe miệng, " tốt. Chúng em vốn có kế hoạch ngày mai Nạp Mộc Thác." xong, ta dừng lại.

      "Cả đời này có thể cùng người Nạp Mộc Thác chuyến, quả chuyện hạnh phúc." Tống Vi lẩm bẩm , lời xoay chuyển, "Thanh Thử, chị có người trong lòng ?"

      Trong nhà đột nhiên trở nên yên tĩnh.

      Nét mặt Thanh Thử trước sau như , hồi lâu cũng có trả lời câu hỏi đó.

      Tống Vi có được đáp án của , tự lẩm bẩm, "Em có."

      "Từ năm nhất đại học em chỉ thích người con trai." ta khẽ cười, " đường học, em xe đạp va vào ấy, chúng em liền quen biết nhau. ấy người rất tốt, như ánh mặt trời, đẹp trai lại khôi hài, nhiệt tình. Em liền trầm luân như thế, nhưng ấy lại có người trong lòng, cho dù nữ sinh kia vốn cũng hề để ý tới ấy. ấy theo đuổi nữ sinh kia ròng rã hai năm, hai năm."

      "Thanh Thử, chị bảo em có khờ , ngốc , đặt người thích mình ở trong lòng." Tống Vi ngơ ngác."Em dại như vậy đấy."

      Thanh Thử lẳng lặng ngồi ở đó lắng nghe.

      Đôi mắt Tống Vi dần đỏ lên, "Em hiểu rằng ấy biết hết, nhưng ấy lại vì nữ sinh kia, ra vẻ biết gì. Sinh nhật của ấy, em vì để mua được đôi giày phiên bản có hạn thích mà xếp hàng suốt đêm, mệt đến té xỉu, bệnh viện truyền nước ba ngày, nhưng để đôi giày kia trong ký túc, cuối cùng là người khác dùng nó." ta đột nhiên cười, Tống Vi cho là mình đau nữa, nhưng mở vết sẹo ra, ta vẫn cảm nhận nỗi đau mồn , "Em sao bỏ cuộc được, Thanh Thử chị thấy em có ti tiện ?"

      Thanh Thử mím mím môi, "! Tống Vi, chỉ vì thích người mà thôi."

      Tống Vi che đầu của mình, "Nhưng em sai lầm rồi."

      "Sai lầm rồi vẫn có thể cứu vãn mà." Thanh Thử tha thiết .

      "Nếu như thể cứu vãn?" Tống Vi hỏi từng chữ .

      Sắc mặt Thanh Thử căng thẳng, "Tống Vi, người thích là Phó Hàn Trạch ."
      Last edited: 5/6/16
      KisaragiYue, PhongVyChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13:

      khí trầm thấp đè nén.

      Vẻ mặt nghiêm trọng của Tống Vi dần dãn ra, ánh sáng chiếu mặt của ta lưu lại vẻ tối tăm.

      Thanh Thử thấy ta chớp mi, run lên cái.

      Tống Vi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Thanh Thử, "Thanh Thử, chị viết chuyện xưa. Em kể chị nghe câu chuyện để chị lấy cảm hứng sáng tác, nhưng chị đồng ý chuyện này được ?"

      Thanh Thử chớp chớp mắt, "Tôi vốn cũng đâu nhất thiết phải biết chuyện của , sao dám đòi hỏi điều kiện?"

      Sắc mặt Tống Vi bình tĩnh hỏi ngược lại, "Thanh Thử, ra trong lòng chị đồng ý rồi, phải sao?" ta nhếch nhếch khóe miệng.

      Thanh Thử biết phải gì nữa.

      "Chị yên tâm, điều kiện của em tuyệt làm khó dễ chị. Hơn nữa, vị sư huynh kia ở đây, lấy thân phận của ấy, chắc chắn để cho chị chịu chút uất ức nào."

      Thanh Thử kinh ngạc nhìn ta.

      Tống Vi nhếch khóe miệng, “Thành phố C ngay cạnh thành phố D, tập đoàn Trình thị, em cũng nghe biết, em có học tỷ làm việc ở Trình thị. Chị ấy cho em xem ảnh tạp chí của Trình Mực Lăng, em có chút ấn tượng. Em cũng từng xem qua tác phẩm của chị, lúc xe lửa khi biết thân phận của chị em liền lục tìm lại tất cả tác phẩm của chị. Trong đó, có bài chị với người phỏng vấn...chị rất nhiều chuyện xưa đều là do chị sưu tầm đường, khi có người kể cho chị nghe câu chuyện cũ, chị cho người đó món quà để bày tỏ lòng biết ơn."

      Thanh Thử như có điều suy nghĩ gật đầu cái, "Được rồi, ."

      Tống Vi thở ra hơi, "Có , sáu tuổi cha mẹ ly dị."

      Thanh Thử chau mày.

      Tống Vi nhìn , "Ba người đàn bà khác, bèn bỏ mẹ của . Người mẹ chịu nổi nên nhảy giếng tự sát." Giọng của ta rất bình thản, "Sau này bé vẫn sống cạnh ba mình và người đàn bà kia. bé luôn muốn rời khỏi cái nhà đó, cho đến khi lên năm nhất trung học, bắt đầu cuộc sống ở ký túc trường, cuối cùng cũng thoát khỏi cái nhà đó."

      " dần dần lớn lên, vẫn cố gắng học hành mạch đến khi thi lên đại học, mới tách rời cái nhà đó. Cho nên cố gắng gấp bội , dựa vào nỗi hận trong lòng, cắn răng, rốt cuộc thi được số điểm tệ."

      "Lúc rời nhà học đại học, có trở về nhà chuyến, lạnh lùng nhìn bọn họ, cha cùng người vợ tại. , trả hết học phí và sinh hoạt phí nhận cho ông ta, từ nay về sau hai bọn họ còn là cha con nữa. Khi đó mới phát cha mình cũng già rồi, mái tóc đen trong trí nhớ có rất nhiều tóc bạc trộn vào. Nhưng hận ý giảm, nghĩ tới mẹ mình – người phụ nữ đáng thương đó. sao tha thứ cho bọn họ được. Người đàn bà kia cũng có đứa con lớn bằng . Khi còn bé, cha mua đồ cho ta đều mua hai cái."

      Thanh Thử là người nghe rất giỏi, cũng ngắt lời ta, nhưng dùng ánh mắt trao đổi với Tống Vi. thấy đáy mắt Tống Vi đau khổ, bất đắc dĩ cũng có bâng khuâng.

      "Sau này hai cùng học trường Đại Học. mực yên lặng chú ý người kia. Người kia xinh đẹp, tựa như ánh mặt trời, rất được hoan nghênh ở trường."

      " thường nghĩ, tại sao Thượng Đế bất công như vậy. sống khổ sở như vậy, đau khổ như vậy, mà ấy sao mà vui vẻ, cái gì ấy cũng biết, sống trong bầu khí hạnh phúc, an nhiên hưởng thụ tất cả những gì cha cho. rất khó chịu, lòng tràn đầy hận ý. Nhưng lại làm bạn thân với đó. đó đối với rất tốt, có gì ăn ngon cũng để phần cho . ngã bệnh sốt cao lùi, là người kia nửa đêm cõng bệnh viện. Dần dần nghĩ quên hết , cho qua tất cả, cho đến khi người xuất ——"

      Tống Vi tới đây, ngừng lại."Thanh Thử, giờ em mới hiểu được, có lúc là thân bất do kỷ. Chị đoán sai, người em thích là Phó Hàn Trạch."

      Đến lúc này, Thanh Thử cũng hiểu. Tống Vi chính là nọ trong chuyện xưa, người khác chính là Trịnh Giai.

      Tống Vi kể chuyện xưa nhưng vẻ mặt của ta lại quá mức bình tĩnh.

      Đêm tháng tám ở Lhasa, làm cho cảm thấy hơi lạnh lẽo, ánh mắt Thanh Thử dần dần sâu xa, " biết Trịnh Giai đâu?"

      Tống Vi cười khúc khích, ánh mắt dần dần rét lạnh, "Chị muốn biết?"

      Thanh Thử che giấu sắc mặt, "Tống Vi, cho rằng Trịnh Giai chẳng biết gì cả ư, sao nghĩ đến chuyện ấy biết tất cả?"

      Tống Vi trầm tư hồi lâu, "Biết thế nào? Bây giờ ta hẳn là khỏi Lhasa."

      "Tống Vi ——" Thanh Thử lớn tiếng quát.

      Tống Vi chê cười, "Chị thấy , Thanh Thử, chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau thôi mà chị đứng về phía ta rồi, ta có cái gì tốt?" ta lại cười khanh khách mấy tiếng, "Thanh Thử, chị muốn biết ta ở đâu?"

      Tống Vi nhướn mày, thèm che giấu nữa, vẻ mặt gần như dữ tợn, "Em cho chị biết, Trịnh Giai vẫn muốn Lâm Chi."

      Căng thẳng trong lòng Thanh Thử hạ xuống, gì nữa, vác bao lô tìm Phó Hàn Trạch.

      Phó Hàn Trạch vừa thấy , "Có phải có tin tức Trịnh Giai hay ?"

      Thanh Thử cũng biết nên cái gì cho phải, “Trịnh Giai muốn Lâm Chi?"

      "Đúng vậy." Ánh mắt Phó Hàn Trạch dừng lại, " ấy ở đâu?"

      "Chúng ta tìm thử xem." ra Thanh Thử cũng dám ôm hy vọng gì, rất sợ, lỡ khi bọn họ tìm được Trịnh Giai Trịnh Giai gặp chuyện may?

      và Phó Hàn Trạch thuê chiếc việt dã, lái xe về hướng Lâm Chi.

      Dọc theo đường , Thanh Thử liền suy nghĩ, mình làm thế này có nên hay . Nếu như Tống Vi lừa sao?

      Bóng đêm mờ mờ, đường đều là đường nhựa. Phó Hàn Trạch phụ trách lái xe, ngồi cạnh tài xế, cũng dám chợp mắt.

      Lúc trời sáng, bọn họ nhìn bản đồ chút, còn cách Lâm Chi hai giờ lái xe.

      "Dừng lại nghỉ ngơi chút ." Thanh Thử .

      Xe tạt vào ven đường.

      Nơi này phong cảnh tuyệt vời, non xanh nước biếc, tự nhiên tia tạp chất.

      Thanh Thử nhìn trời, "Hình như trời sắp mưa." từng xem qua khí hậu của Lâm Chi, lượng mưa tháng tám rất lớn.

      Mặt Phó Hàn Trạch trầm xuống, "Chúng ta nhanh lên đường ."

      " nghỉ chút , tôi lái cho." Thanh Thử .

      Phó Hàn Trạch lắc đầu cái, " cũng đêm ngủ rồi."

      " yên tâm , năm ngoái tôi Tân Cương còn cực hơn thế này nhiều, lái xe tám giờ liền. Ngược lại ... nên nghỉ ngơi chút ."

      Phó Hàn Trạch khăng khăng nữa, ta biết Thanh Thử là thường hay du lịch, kinh nghiệm của so với ta nhiều hơn. Lên xe, ta nhắm mắt lại, "Bạn trai trở về rồi sao?"

      Tay Thanh Thử nắm chặt lại, nắm chặt tay lái, " ấy có việc ở Lhasa."
      Last edited: 5/6/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14:

      nhìn phía trước chớp mắt, sắc mặt trầm xuống.

      Ban đêm, khắc kia lúc rời , khắc chế mình nghĩ tới nữa. Có lẽ cũng hiểu, chỉ mượn chuyện này để trốn tránh mà thôi.

      Thanh Thử thầm thở dài hơi trong lòng, có lúc muốn mặc kệ mọi thứ, cần suy nghĩ nhiều làm gì.

      Cả đêm Trình Mực Lăng ngủ ngon giấc. Trời chưa sáng, sang tìm Thanh Thử.

      đường chính Thanh Ninh, những người hành hương thành kính về nơi muốn tới. ra ở chỗ này bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể cảm nhận được cái cảm giác linh thiêng.

      Trình Mực Lăng nhìn ngồi chống cằm ngủ gà ngủ gật bàn. Trình Mực Lăng dừng chân hồi lâu, mới mơ mơ màng màng phát .

      "Ồ ——" Giang Ương cười, "Trình tiên sinh."

      Trình Mực Lăng khẽ cười tiếng.

      Giang Ương dụi dụi mắt, " Chị Thanh Thử Lâm Chi rồi, chị ấy nhờ em báo lại với ."

      Ánh mắt Trình Mực Lăng tối sầm lại, " lúc nào? Với ai?"

      "Nửa đêm hôm qua, cùng với học sinh kia, bọn họ có vẻ rất gấp."

      " có biết xảy ra chuyện gì ?" Trình Mực Lăng trầm giọng hỏi.

      "Hình như là tìm kia, cụ thể em cũng ràng lắm."

      Trình Mực Lăng gật đầu cái, "Được, cám ơn ."

      Giang Ương thẹn thùng.

      Trình Mực Lăng từ khách sạn ra, gọi cho Thanh Thử cú điện thoại, đáng tiếc điện thoại có ai nghe. Từ lúc vào Đại Chiêu Tự ngày hôm qua, Thanh Thử đặt điện thoại di động ở chế độ im lặng.

      Trình Mực Lăng cầm điện thoại di động, đứng dưới ngọn đèn đường.

      Lý Dục Bạch lái xe chạy tới, ta sớm đến Lhasa rồi, mấy ngày nay toàn chung quanh chụp hình. Khuôn mặt đẹp trai tràn đầy mệt mỏi, "Ầy, xảy ra chuyện gì? Sáng sớm lôi người ta tới đây."

      "Tớ muốn Lâm Chi chuyến, đưa xe tớ lái."

      "Tự dưng lại Lhasa?" Lý Dục Bạch nghĩ lại, trong nháy mắt liền hiểu, "Vị kia nhà cậu cũng Lâm Chi? Trình tổng, tốc độ này là làm cho tiểu đệ đây cam bái hạ phong (tự thấy bằng) a!"

      Lý Dục Bạch nhìn chung quanh, " ấy đâu?"

      Trình Mực Lăng lên xe, " Lâm Chi rồi. Cậu cứ chụp ảnh cho xong , đừng đợi tớ, có lẽ tớ về luôn được."

      xong mất.

      Lý Dục Bạch đứng im tại chỗ, "Ơ, Mực Lăng ——" ta lắc đầu cái, tự lẩm bẩm, "Cũng có chuyện cậu làm được cơ đấy."

      Hai người Thanh Thử đến Lâm Chi liền hỏi thăm mọi người khắp nơi, có ai từng gặp Trịnh Giai hay . Đáng tiếc cả đường hỏi được chút tin tức nào.

      Phó Hàn Trạch lo lắng càng thêm nặng nề, "Lâm Chi lớn như vậy, chúng ta tìm kiểu gì đây?"

      Thanh Thử nhìn rừng tùng mênh mông bát ngát phía xa. Đúng , Trịnh Giai dường như cố tình né tránh bọn họ, để bọn họ dễ dàng tìm được. Huống chi còn có Tống Vi bên quấy nhiễu.

      Thanh Thử thở dài cái, trước kia ra ngoài du lịch cũng chưa từng gặp qua chuyện như vậy.

      "Trịnh Giai có từng kể với chuyện cha mẹ ấy ?" Thanh Thử hỏi.

      Phó Hàn Trạch ngồi dưới đất, đầu rũ xuống rất sâu, " ấy rất ít về gia đình mình, tôi cũng chưa bao giờ hỏi." ta cười cười, "Tôi biết được chuyện cha mẹ ấy ly dị là do lúc say rượu ấy ra."

      Thanh Thử gật đầu cái, trong lòng Trịnh Giai để ý, cho nên cũng muốn kể cho Phó Hàn Trạch.

      "Có phải thấy tôi rất thất bại , ngay cả bạn mình cũng biết ." Phó Hàn Trạch mất mát .

      Thanh Thử Trầm ngâm hồi lâu : "Ai cũng có bí mật riêng, Trịnh Giai muốn kể cung đâu phải là lỗi của ."

      Phó Hàn Trạch thở ra hơi, "Thanh Thử, tôi phát ra chuyện y như bà già, như là trải qua rất nhiều vậy, nhưng ràng hơn chúng tôi có vài ba tuổi mà."

      Thanh Thử cười tiếng, lấy di động trong túi ra, thấy có ba cuộc gọi nhỡ, đều là hơn sáu tiếng trước.

      Phó Hàn Trạch nhìn khuôn mặt rối rắm của , “Sao thế? Bạn trai gọi cho rồi hả?"

      Thanh Thử do dự trong chớp mắt, có nên gọi lại nhỉ.

      lát sau, điện thoại nối.

      "Thanh Thử ——" Giọng Trình Mực Lăng hơi gấp gáp.

      Thanh Thử nuốt nước miếng cái, "Sư huynh, chuyện tối qua tương đối gấp, giờ em cùng Phó Hàn Trạch Lâm Chi."

      Trình Mực Lăng bất đắc dĩ cong cong khóe miệng, "Thanh Thử ——" biết gì cho phải đây. Cố cho tự nhiên, "Bây giờ đường Lâm Chi, em ở đâu rồi?"

      Thanh Thử nhìn bảng chỉ đường, "Chúng em ở ——" lời còn chưa dứt, điện thoại di động của tắt máy. nhìn màn ảnh đen như mực, vẻ mặt vô tội.

      "Điện thoại hết pin rồi."

      Vẻ mặt thống khổ của Phó Hàn Trạch cuối cùng cũng có biểu cảm khác, "Thanh Thử, tôi hơi bị đồng cảm với bạn trai ."

      Thanh Thử cất di động, tối qua lắm chuyện quá, quên chưa sạc di động.

      Phó Hàn Trạch đưa di động của mình ra, "Dùng điện thoại di động của tôi ."

      Thanh Thử nhận.

      Phó Hàn Trạch nhìn , chợt hiểu ra, " phải là nhở số điện thoại của ấy chứ?"

      Thanh Thử xoay mặt, biết thế nào đây? Bọn họ quen biết chưa lâu, Trình Mực Lăng phải là bạn trai của .

      Thanh Thử chỉ cảm thấy trán mình hơi nhảy lên, "Tôi học toán dốt lắm, bẩm sinh có năng khiếu với các con số."

      Phó Hàn Trạch thể tìm được từ ngữ nào mà miêu tả cảm tưởng của mình nữa, ta bó tay giúp được gì rồi.

      Chờ Trình Mực Lăng gọi gọi lại mấy cuộc nhưng đều chỉ nghe thấy “Số máy quý khách vừa gọi tắt máy..." đau đầu vuốt vuốt lông mày, thể tăng tốc về hướng Lâm Chi.

      Thanh Thử và Phó Hàn Trạch vốn chút đầu mối, hai người ngại phiền hỏi từng người , nhưng chút đầu mối cũng có. Đến trưa, hai người chỉ đành vào thị trấn báo án.

      Sauk hi ghi khẩu cung, Phó Hàn Trạch đưa ảnh Trịnh Giai cho cảnh sát, cảnh sát an ủi hai người, để cho bọn họ bình tĩnh lại trước. Nhưng đến lúc này, cả người Phó Hàn Trạch muốn điên lên rồi.

      Thanh Thử có chút lả , ngồi ghế dài trong đồn.

      Tới lúc đêm, rốt cuộc có tin tức. Tối ngày hôm qua có người thấy Trịnh Giai vào trong núi.

      Phó Hàn Trạch phát túm lấy người nọ, " ấy vào lúc nào?"

      Cảnh sát liền vội vàng kéo ta, "Các vị bình tĩnh chút, chúng tôi cử người tìm rồi."

      Mặt Phó Hàn Trạch xám ngoét, "Lúc nào mới tìm được Trịnh Giai đây?"

      Thanh Thử an ủi, "Chịu khó chờ thôi."

      Phó Hàn Trạch dùng sức nắm tóc, " nghe à, núi chẳng có ai ở, ấy mình lên núi, ngày đêm rồi, tôi dám tưởng tượng."

      "Tôi thể ở đây nữa, tôi phải tìm ấy." Phó Hàn Trạch xông ra ngoài. may, vị Triệu sở trưởng kia thân thủ nhanh nhen túm lấy ta, " bạn, bây giờ phải là lúc xúc động. Ở Lâm Chi đều là núi, giờ trời tối rồi, đường núi gập ghềnh, hay là các vị ở lại đây chờ tin tức ."

      Lúc này Phó Hàn Trạch sao có thể nghe lọt tai câu ấy.

      Thanh Thử trầm ngâm , "Triệu sở trưởng, để chúng tôi cùng các vị , giờ chúng tôi ngồi đây cũng đâu làm nên tích gì."

      Triệu sở trưởng nhìn gương mặt kiên định của bọn họ, "Tôi muốn cho các vị cùng, nhưng nếu các vị muốn cũng đành vậy. Đường núi dễ đâu, các vị phải chuẩn bị tâm lý ."

      "Cám ơn ông." Thanh Thử trịnh trọng .

      Bóng đêm nặng nề.

      Mới vừa rồi trong đồn công an Thanh Thử tranh thủ xạc ít pin, vừa khởi động máy, có mấy tin nhắn đến. nắm chặt điện thoại di động, ánh mắt hơi mơ hồ.

      Đầu óc ngừng ra những kí ức xa xôi, ngón tay tới tới lui lui màn hình, cuối cùng thả di động vào túi xách.

      "Phía trước chính là nơi Trịnh Giai xuất đêm qua, bình thường du khách lên hơn nữa. Đường này chắc chắn phải qua nếu muốn lên núi, địa thế trong núi hiểm trở, đường vô cùng khó . Chúng tôi tìm người địa phương nhờ dẫn đường."

      Thanh Thử ở chính giữa, Phó Hàn Trạch song song với , dọc đường hai người đều im lặng.

      Trong đêm tối, ánh đèn pin cầm tay sao mà chói mắt.

      Người dân địa phương kia gì với cảnh sát, Thanh Thử nghe ràng.

      Phó Hàn Trạch đột nhiên gọi tên , "Thanh Thử ——"

      "Ừ ——" lên tiếng, giọng buồn bực.

      cần phải theo tới đây." Phó Hàn Trạch .

      " tới rồi." Thanh Thử giọng ." để ý đường , đừng phân tâm."

      hồi lâu, Phó Hàn Trạch lên tiếng, "Cám ơn ."

      Thanh Thử đáp lại.

      hơn tiếng đồng hồ, mặc dù sau lưng chảy mồ hôi, bọn họ vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

      Điện thoại lúc có sóng lúc , mọi người cũng sa vào trong mê mang, chẳng ai biết có thể tìm được Trịnh Giai hay .

      lúc tĩnh lặng, điện thoại của Triệu sở trưởng đổ chuông khiến tất cả mọi người tràn đầy chờ mong.

      "Uhm—— được, tôi hiểu."

      Mọi người tha thiết nhìn ông.

      "Có người tên Trình Mực Lăng gọi điện tìm ."Lời của Triệu sở trưởng theo gió vọng vào tai Thanh Thử ."Cậu ấy cũng lên núi."

      Triệu sở trưởng nhìn ."Cậu ta cứ khăng khăng lên núi mình."

      Thanh Thử thầm cắn cắn môi, gương mặt căng thẳng.

      "Thế này vậy, Tiểu Trịnh, chị ở lại, cũng ở lại, chúng ta tiếp tục về phía trước." Triệu sở trưởng .

      Phó Hàn Trạch nhìn Thanh Thử, "Thanh Thử, ở lại chỗ này chờ ấy . Tôi nghĩ bạn trai nhất định rất lo lắng cho . Cám ơn đoạn đường này cùng tôi."

      Thanh Thử phát bây giờ mình tiến thoái lưỡng nan, có cách nào lựa chọn."Tôi với mọi người nữa, tôi ở lại đây mình."

      " được, là con ở đây mình sao được." Triệu sở trưởng đồng ý.

      Thanh Thử kiên trì , "Yên tâm, tôi có thể , Triệu sở trưởng, bắt đầu từ khi 7 tuổi tôi thám hiểm hàng năm, nơi này đối với tôi mà , là gì cả."

      Triệu sở trưởng kinh ngạc nhìn , "Tôi yên tâm." Lông mày ông ta cau lại.

      "Vậy chúng ta tiếp tục về phía trước thôi." Thanh Thử cất bước.

      Phó Hàn Trạch kéo tay lại, " hãy cẩn trọng nhé. Triệu sở trưởng, chúng ta thôi."

      Triệu sở trưởng thở dài cái, "Mấy người trẻ tuổi các người là. Đèn pin cho ." xong còn cởi áo khoác của mình khoác lên vai Thanh Thử, "Cẩn thận." Bao nhiêu ý tứ đều chỉ gói gọn trong hai chữ này thôi.

      Mọi người chậm chạp về phía trước.

      Thanh Thử nhìn luồng sáng càng ngày càng mờ phía trước, cho khi nó biến mất, cũng nghe được tiếng người nữa.

      tựa lưng vào cây khô chầm chậm ngồi xuống , lấy điện thoại di động ra, đọc tin nhắn.

      Tin thứ nhất 12 giờ 18 phút: đến Lâm Chi rồi, bọn em tới chỗ nào rồi?

      Tin thứ hai 13 giờ 45 phút: Thanh Thử, em ở đâu?

      Tin thứ ba: 18 giờ 02 phút: Thanh Thử, thấy tin nhắn mau trở về.

      Thanh Thử nhắm nghiền hai mắt, bên tai là tiếng gió lay động, gió quật vào mặt đau rát.

      Trình Mực Lăng cầm bản đồ, nhanh chóng lên núi. Điện thoại di động chỉ còn lại 20% điện, biết có thể cầm cự đến lúc tìm thấy bọn họ .

      Thanh Thử ngồi mình 15 phút, liền đứng dậy xuống núi.

      Có câu , lên núi dễ dàng, xuống núi khó khăn.

      Lúc lên núi có người dẫn đường để ý lắm, giờ mình xuống núi mới cảm thấy đường quả rất khó .

      Trong núi thỉnh thoảng còn có tiếng gào thét của dã thú, Thanh Thử khỏi bước nhanh hơn, nhìn chớp mắt nơi đèn pin chiếu xa xa. Nhưng vẫn bị vấp phải mấy cây dây leo dưới chân.

      Đèn pin rơi rất xa.

      Thanh Thử ngổm dậy vài bước, mới phát mắt cả chân bên phải đau đớn, vội vàng nhặt đèn pin lên, may sao dù bị vỡ lớp kính nhưng nó vẫn chiếu sáng tốt. Thanh Thử hề xem qua vết thương, cắn răng tiếp tục xuống, do chân bị thương, nhanh được.

      Cuối cùng khi chân đau chịu nổi nữa, mới lại dừng lại.

      Nhìn thời gian, qua hơn bốn mươi phút. Cũng biết tình huống kia như thế nào rồi.

      Thanh Thử xoa chân, đột nhiên nhìn thấy phía dưới có ánh đèn lờ mờ chiếu rọi cách đó xa. lẳng lặng đứng ở bên, đợi lúc người đó đến, nhìn ràng bóng dáng của , Thanh Thử bật đèn pin.

      Trình Mực Lăng lập tức dừng bước lại, "Thanh Thử?"

      Thanh Thử nắm tay chặt, "Sư huynh, là em."

      Rất nhiều năm sau, Trình Mực Lăng nhớ lại buổi đêm này và , câu “Sư huynh, là em” lúc ấy của Thanh Thử là thanh tuyệt vời nhất trong hai mươi mấy năm cuộc đời được nghe.
      Last edited: 5/6/16
      KisaragiYue, PhongVyChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15:

      Trình Mực Lăng lên phía trước, ngàn từ vạn ý nhưng thốt lên lời. người Thanh Thử khoác chiếc áo khoác nam màu xanh đậm, giờ phút này nhìn cảm thấy sao mà gầy.

      Trình Mực Lăng nhíu nhíu mày.

      Thanh Thử tự thấy hơi xấu hổ, chột dạ giải thích, "Bọn họ lên núi tìm Trịnh Giai rồi."

      Gió đêm thổi qua từng hồi , lá cây xào xạc.

      Trình Mực Lăng thầm thở ra hơi, trầm giọng , "Xuống núi." Hai chữ ngắn gọn cho thấy tâm tình cực kỳ buồn bực của .

      Thanh Thử cảm thấy hết sức khống chế tâm tình. Trình Mực Lăng là người tốt tính, lúc này bị tức .

      Thanh Thử lặng theo sát phía sau .

      Hai người trước sau trầm lắng mấy phút. Trong lòng Trình Mực Lăng xoay chuyển trăm mối, rốt cuộc dừng bước lại, xoay người, cách Thanh Thử mấy bước lớn.

      Hoàn toàn tối đen, chỉ có đèn pin trong tay hai người đồng thời phát ra luồng ánh sáng yếu.

      "Có lạnh ?" Trình Mực Lăng rốt cuộc cũng khôi phục như bình thường.

      Thanh Thử cắn cắn môi, hít hơi, luồng khí lạnh lẽo vào lục phủ ngũ tạng, lạnh thấu vào trong lòng, khó khăn nở nụ cười, "Sư huynh, xin lỗi."

      Trình Mực Lăng thở ra hơi, " có gì." Giọng điệu của hoàn toàn buồn bã, " cam tâm tình nguyện."

      Giống như có cái gì ầm ầm nổ tung.

      Thanh Thử thấy vẻ mặt , dường như hai người cách nhau lớp sương mù dày, nhưng lại nhìn đôi mắt , tựa như vực xoáy hút vào làm thể ngưng nhìn.

      Thanh Thử giãy giụa, ngừng với chính mình, đừng nhìn nữa, đừng nhìn.

      Nhưng dường như cũng giọng : trốn được nữa, trốn thoát.

      "Sau này đừng có im hơi lặng tiếng biến mất như thế nữa." Trình Mực Lăng trầm giọng .

      Thanh Thử cúi đầu, buồn buồn , "Em nhờ Giang Ương báo lại rồi mà."

      Trình Mực Lăng bất lực, "Em thấy là lúc nhận được tin là quá muộn sao?" nhìn rừng cây tối lạnh, "Em cũng là ——" câu tiếp theo ra.

      "Chuyện của Trịnh Giai có người lo." Trình Mực Lăng trầm giọng .

      Thanh Thử biết như vậy, tức là sắp xếp xong xuôi. nâng bước chân, từ từ phía trước, tới bên cạnh .

      Lông mày Trình Mực Lăng nhíu lại sâu hơn, "Chân thế nào rồi?"

      Vừa gặp được mừng quá, nhất thời quên đau. Giờ mới lại thấy nỗi đau ập đến.

      Trình Mực Lăng ngồi xổm xuống, "Bị thương chỗ nào?" tay đỡ lấy bắp chân .

      Thanh Thử lén lút hút khí, "Có thể là bị sai khớp mắt cá chân."

      " xem chút." thận trọng đỡ . Cầm đèn pin soi, mắt cá chân của sưng to như trứng gà. Thanh Thử nhìn gò má như lạnh lùng hơn của , "Sư huynh, cảm thấy gì đâu." muốn rút chân về, bị tay giữ, nhàng đè, chỉ sợ làm đau , mới lên tiếng, " thương tổn đến xương."

      Ngẩng đầu lên nhìn vào mắt , " biết là rất đau, em cố nhịn thêm chút nữa."

      Thanh Thử dương dương khóe miệng, " có việc gì, có việc gì."

      vừa như thế, mặt Trình Mực Lăng vừa nặng vừa lạnh.

      Thanh Thử thầm chắt lưỡi.

      Trình Mực Lăng đỡ đứng lên, quay lưng lại cúi người xuống, "Lên ."

      Thanh Thử sững sờ trong nháy mắt, kiễng chân bị thương, đưa tay vòng chắc cổ .

      Trình Mực Lăng nhanh, Thanh Thử cầm đèn pin soi đường phía trước.

      đường chuyện, chỉ có tiếng hít thở nhàng chung quanh hai người. Thanh Thử nghiêng đầu, ánh mắt khỏi quan sát gò má đẹp đẽ của ."Sư huynh, hai năm trước em từng nhìn thấy ảnh của trong bảng thông báo."

      "Oh ——" Trình Mực Lăng lên lên giọng, "Trường dán hình ? Viết cái gì?"

      Thanh Thử khẽ cười tiếng, "Trình Mực Lăng, Khóa 06 Học việc Quản lý Kinh tế, trong lúc ở trường đảm nhiệm chức vụ chủ tịch hội học sinh ——" chậm rãi.

      nơi nào đó trong trái tim Trình Mực Lăng dần dần ấm áp, "Em nhớ chuyện này thế."

      "Sau này còn có người tìm ra cả ảnh lúc tham gia cuộc thi top 10 giọng ca nữa cơ." Lúc ấy biết mê chết bao nhiêu bạn nữ.

      Trình Mực Lăng nhìn đường phía trước, ánh mắt chuyên chú, trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng, " ra em bắt đầu chú ý đến từ hồi đấy."

      Thanh Thử giật mình, lập tức lên lời.

      Lúc xuống được núi là rạng sáng. Xe Trình Mực Lăng đậu dưới chân núi, cuối cùng cũng lên được xe.

      Hai người đều mệt mỏi kinh khủng.

      Trình Mực Lăng nhìn đồng hồ, 5 giờ 36 phút sáng, " ra cốp xe xem có hòm thuốc ." Cũng may Lý Dục Bạch thường xuyên ra ngoài, hòm thuốc là đồ dùng luôn được chuẩn bị.

      "Có dầu hoa hồng." Trình Mực Lăng xem qua hòm thuốc.

      ra , Thanh Thử hoàn toàn có thể tự mình băng bó, nhưng Trình Mực Lăng hoàn toàn cho cơ hội.

      Bôi thuốc lên, thận trọng xoa mắt cá chân của . Mùi dầu hoa hồng vốn dễ chịu gì, chất mùi nồng đậm trong nháy mắt tràn ngập cả xe.

      Tay Trình Mực Lăng đầy dầu, trông hơi buồn cười. mím môi, nghiêm túc hỏi, "Cảm giác thế nào? Còn đau ?"

      "Tốt hơn nhiều. đấy!" Thanh Thử sợ tin, còn nhấn mạnh thêm.

      Thanh Thử đưa khăn giấy cho lau tay.

      Trình Mực Lăng nhận lấy, lau xong, sắc mặt của dịu , "Tài nghệ của cũng được quá ."

      Thanh Thử im lặng chút, trong lòng , cần phải khen ngợi.

      "Em nghỉ ngơi trước , chúng ta quay lại thị trấn chờ bọn họ." Giọng của Trình Mực Lăng trầm thấp.

      Thanh Thử tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn về phía trước, "Sư huynh, chúng ta nghỉ ở đây lúc, đừng về vội." biết, chắc chắn là ngày nay được nghỉ ngơi.

      Trình Mực Lăng cho xe chạy, " sao." Ánh mắt nhìn lướt qua mắt cá chân , mặc dù xử lý qua, vẫn nên tìm bác sĩ khám chút cho yên tâm.

      Thấy Thanh Thử nghiêng đầu nhìn , khẽ cười tiếng, cầm cái chăn, nghiêng người đắp lên đầu vai của , "Ngủ chút."

      Thanh Thử ừ tiếng, vẫn mở mắt.

      Xe vững vàng về phía trước, sắc trời dần dần sáng, ánh mặt trời từng chút từng chút vạch lớp sương mù chiếu sáng cả mặt đất.

      Thanh Thử nheo mắt nhìn ngoài cửa sổ, sau hồi cân nhắc từng câu từng chữ : "Sư huynh, nếu như lúc ấy em cùng bọn họ tiếp tục lên ——" hết câu.

      " cũng tiếp lên , cho đến khi tìm được em mới thôi." Bởi vì mệt mỏi giọng hơi khàn.

      ra sớm biết đáp án, phải sao?

      Khẽ cong môi, trong lòng dường như có thứ gì đó dần tan ra.

      Chắc là do mệt mỏi, hoặc cũng có thể là do buông bỏ được điều gì, nhắm mắt lại, lát sau ngủ thiếp .

      Trình Mực Lăng thấy nghiêng đầu, chăn cũng từ từ trễ xuống. dừng xe ven đường, cẩn thận ngả ghế cho , xong đắp lại chăn cho nữa.

      lẳng lặng ngưng mắt nhìn ngủ say, da Thanh Thử rất trắng rất mềm, khuôn mặt sạch chút tạp chất. Trình Mực Lăng đưa tay nhàng vén sợi tóc bên khóe miệng sang bên, khi ngón tay chạm vào tóc nó khẽ run rẩy.

      " ra biết đến em còn sớm hơn." thào câu, dời mắt , tiếp tục lái xe.

      Sau tiếng, xe vào trong thị trấn.

      Trình Mực Lăng dừng xe bên cạnh trạm y tế. Thanh Thử còn ngủ, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu rọi khuôn mặt , thành vẻ nhu hòa mềm mại.

      Trình Mực Lăng cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi .

      Thanh Thử tỉnh dậy, cổ vừa chua vừa chát, mới phát đến trấn . Quay đầu lại, Trình Mực Lăng nhắm hai mắt tựa vào ghế xe, từ sau khi gặp nhau, chưa từng ngắm ràng như bây giờ. luôn biết rất đẹp, ngũ quan tuấn lãng, cái mũi cao thẳng, còn có đôi mắt , Thanh Thử nghĩ đến điểm này hơi hoảng hốt.

      Thấy ngay cuồng thâm dưới mắt , còn có ___ Thanh Thử nhăn mày, má trái vết cắt, mặt ngoài kết vảy. kín đáo thở dài hơi.

      "Thế nào? Mê đắm rồi?" Trình Mực Lăng đột nhiên lên tiếng, từ từ mở mắt ra, chống lại đôi mắt .

      Thanh Thử lúng túng quay mặt, "Đến rồi sao."

      Trình Mực Lăng ngồi dậy, "Ừ, khám chân em trước ."

      đỡ vào trạm y tế. Điều kiện nơi này đương nhiên là tệ hơn ở thành phố C. Được cái bác sĩ khám tại chỗ cho Thanh Thử là bác sĩ Tây Tạng rất nổi tiếng.

      " tổn thương vào xương. Tôi kê thuốc, bôi ba ngày là khỏi, nhưng mà mấy ngày này nhất định được chạy."

      Trình Mực Lăng gật đầu cái, "Làm phiền bác sĩ."

      Thầy thuốc cười cười, "Tiểu tử, lại đây tôi xử lý vết thương mặt cho."

      Trình Mực Lăng để ý lắm, " việc gì."

      Thanh Thử nhíu nhíu mày, "Vẫn nên xin bác sĩ ít thuốc ." nhìn chăm chú vào vết thương kia, phải dài đến 5 centimet, chắc là bị cành cây núi cắt phải.

      Trình Mực Lăng cong cong khóe miệng, "Ừ, nghe em vậy."

      Thầy thuốc kia vui vẻ cười, "Được rồi, tên nhóc nhà ngươi đừng có trình diễn màn ân ái trước mặt ta nữa, mau khám vết thương chút đừng để nhiễm trùng, miễn bạn cậu khỏi lo lắng."

      Thanh Thử thấy ngại.

      Trình Mực Lăng cười như cười nhìn Thanh Thử cái, rồi mới theo thầy thuốc xử lý vết thương.
      Last edited: 5/6/16
      KisaragiYueChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :