1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện người không biết - Dạ Mạn (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6:

      Buổi tối về đến nhà là tám giờ đúng, điện thoại di động đổ chuông, là điện thoại của trai .

      "Thanh Thử, lần trước em tờ tạp chí em làm gọi là 《 Đồ Trung 》có phải ?" Giọng Tiêu Thanh Dương mơ hồ có mấy phần gợn sóng.

      "Đúng vậy. gọi điện thoại vì chuyện này?"

      "Ba mẹ yên lòng về em, em tốt nghiệp rồi còn trở về, lần trước tụ tập với đám bạn, có bạn học nhắc tới vị đồng học của cậu ấy ở thành phố C có mở tòa soạn, nhắc tới cũng khéo, chính là tòa soạn em làm đấy."

      Thanh Thử sửng sốt.

      " nghe bạn , vị đồng học ấy nhân phẩm tệ, cũng yên tâm hơn." hồi lâu đầu kia có tiếng động, "Thanh Thử, em có nghe đấy?"

      Thanh Thử nuốt nước miếng cái, ", bạn học của với ông chủ của em là đồng học thời nào vậy?"

      "Bọn họ đều tốt nghiệp đại học Yale bên Mỹ, sao thế?"

      " có gì, tiện hỏi chút thôi."

      "Thanh Thử ——"

      "Dạ?"

      " và ba mẹ thương lượng, chúng ta định trở về định cư trong nước."

      " ——"

      "Ba mẹ cũng rất muốn về. Lần trước nghe em muốn Tây Tạng du lịch, chuẩn bị lúc nào lên đường?"

      "Cuối tháng này."

      “Ừhm, chú ý an toàn nhé."

      Cúp điện thoại, Thanh Thử rơi vào trầm tư.

      Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức vừa kêu, tỉnh. Sau khi rửa mặt đơn giản, ăn ít bánh bao, Thanh Thử xuống lầu.

      Sớm hơn 20 phút so với thời gian hẹn.

      Sáng sớm mọi thứ đều yên tĩnh, gió hơi lạnh, cảm giác rất thoải mái.

      Thanh Thử chạy vòng, trở về đường cũ ánh mắt chợt thấy người đứng phía trước. thoáng sửng sốt rồi tới.

      "Sư huynh, sớm vậy."

      Trình Mực Lăng nhìn , " cũng mới vừa ra ban công liền nhìn thấy em." biết có phải do sương sớm , ánh mắt như che phủ lớp sương dày.

      Thanh Thử cười cười, con ngươi khôi phục sáng rỡ trước đây, "Sư huynh ăn sáng chưa?"

      "Chưa." Trình Mực Lăng lên tiếng.

      Thanh Thử sững sờ, ra chỉ hỏi cho có lệ chút thôi."Trong túi em có bánh bao đấy."

      "Vẫn còn sớm, ăn sáng với ."

      Hình như thể cự tuyệt.

      thôi.

      nghĩ tới Trình Mực Lăng mang tới cửa hàng , cửa hàng rất thu hút.

      "Nơi này sao?" Thanh Thử nhìn chung quanh chút, là cửa hàng hoành thánh.

      Trình Mực Lăng vào, bà chủ bận rộn nhìn thấy , "Mực Lăng tới ư , nhanh ngồi ."

      Trong tiệm để sáu cái cái bàn, lối hơi chật chội.

      "Có muốn nếm thử , hoành thánh của thím Vương có mùi vị rất tuyệt." Trình Mực Lăng đề cử.

      Thím Vương tới, tất cả mặt mày đều là nụ cười, bà dấu vết quan sát Thanh Thử, "Rất lâu rồi cháu tới, vẫn như mọi lần sao?"

      Mực Lăng gật đầu cái, "Hai phần ạ."

      "Được, chờ chút. Thím lấy." Gương mặt thím Vương rất nhiệt tình.
      Mỗi bàn trong tiệm đều có người, phần lớn là người trẻ tuổi.

      "Sư huynh, hay tới đây hả?" Thanh Thử hỏi.

      "Ừ, lúc học trung học có người bạn dẫn đến, sau này du học rồi, rất nhiều năm trở lại đây. Sau khi tốt nghiệp rồi về nước, có ngày qua đây lại phát ra tiệm này vẫn còn." Ánh mắt Mực Lăng nhàng nhìn chung quanh mình."Lát nữa em nếm thử chút xem."

      Bà chủ mang hai chén hoành thánh ra rất nhanh.

      Thanh Thử nếm miếng, khó trách Trình Mực Lăng lại đến cửa hàng bé tầm thường này. Nước dùng của hoành thánh là canh gà, mùi vị rất thơm ngon, nhân hoành thánh được bao rất đẹp.

      "Thế nào?" Mực Lăng hỏi.

      Thanh Thử giương mắt, "Ngon lắm ạ."

      "Thích về sau có thể đến thường xuyên, từ chung cư chúng ta tới đây cũng rất gần."

      Thanh Thử gật đầu cái.

      nghĩ tới, lại ăn sạch cả chén hoành thánh.

      Mực Lăng nhìn , nhàng nở nụ cười.

      Thanh Thử ra loại cảm giác này, trong lòng giống như có cái gì phất qua.

      Bà chủ biết bọn họ muốn chơi ngoại ô, bèn chuẩn bị cho bọn họ bọc thức ăn, bà chủ nhét thẳng vào tay , Thanh Thử ngại quá, nhìn Mực Lăng cầu cứu.

      "Đây đều là thím tự làm, mang mà ăn dọc đường. Mực Lăng thích ăn, bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên thím thấy Mực Lăng đưa con tới đây, chơi vui vẻ nhé."

      Thanh Thử biết nên gì, chỉ đành phải nhận."Cám ơn thím."

      Xe rất xa rồi Mực Lăng thấy vẫn hơi cúi đầu, "Chắc phải hai tiếng đồng hồ mới đến nơi, em có thể ngủ lát nếu muốn."

      Thanh Thử sững sờ, thẳng thẳng sống lưng, "Sư huynh, sao lúc nãy gì?"

      " gì cơ?" Mực Lăng nhíu mày.

      Ánh mắt Thanh Thử hơi sâu xa, im lặng .

      Mực Lăng kéo kéo khóe miệng, "Thím Vương vẫn luôn nhiệt tình như vậy. Ưhm, đồ ăn thím ấy làm ngon cơ."

      Thanh Thử thầm thở ra hơi.

      "Hay là đúng?" Mực Lăng cất giọng hỏi.

      Thanh Thử thầm khẽ cắn môi, " sai."

      Đông Sơn là khu đất nghỉ dưỡng thành phố C mới khai phá mấy năm trước, chung quanh Viễn Sơn, cây cối xanh mướt. Rất nhiều kẻ nhìn xa trông rộng đặt mua bất động sản ở đây, ngày nghỉ tới đây nghỉ ngơi thư dãn.

      Lâm Mặc Tuần theo thói quen, dừng xe trước ngôi biệt thự. Nơi đó có bốn chiếc xe đậu trước, xem ra có người đến rồi.

      Quả nhiên.

      "Trình tổng, Thanh Thử, các vị cuối cùng cũng tới." Chu Mật vẫy vẫy tay.

      Mọi người đều tỏ vẻ rất hài lòng với nơi đây.

      Thanh Thử ngắm nhìn chung quanh. lúc giữa hè, giàn hoa tường vi trong viện rất tươi tốt, ánh mặt trời xuyên qua giàn cây rải đầy điểm sáng xuống sân viện.

      Chỉ chốc lát sau, mọi người đều tự động dạo.

      Đêm qua Thanh Thử ngủ được ngon giấc, nên cùng. Chu Mật nhìn cuồng thâm dưới mắt , " vào ngủ chút ."

      Thanh Thử nhìn chung quanh vòng, tất cả mọi người đều chờ xuất phát, thiếu người cũng quan trọng. bèn lên lầu nghỉ ngơi.

      Biệt thự rất lớn, ba tầng, rất nhiều phòng. Cả tòa biệt thự trang hoàng đơn giản hào phóng, làm cho người ta có cảm giác sung sướng, thoải mái, dễ chịu. Mỗi chỗ đều thể thái độ sống của chủ nhà.

      Vừa nãy quên hỏi, sao mà tìm được nơi này hay vậy.

      Thanh Thử từng bước từng bước lên lầu, nhìn chung quanh chút. Chính giữa lầu ba là gian sảnh kiểu mở, ban công để rất nhiều cây xanh, tươi tốt mơn mởn, vô cùng thích thú. Tiếp tục, dõi mắt lên chính là núi non trùng điệp vây quanh.

      Mà nơi xa, rất nhiều khách du lịch bắt cá câu tôm ở bờ sông, hoàn toàn nhàn nhã. Thanh Thử nhìn hồi, liền đến ngồi lên ghế xích đu trắng bên cạnh.

      Gió mơn man, úp chiếc mũ lên mặt, chỉ chốc lát sau liền ngủ.

      Đến khi tỉnh lại, giờ sau. gần đến buổi trưa, mọi người vẫn chưa trở lại.

      Thanh Thử xuống lầu, khi nhìn đến bóng người trước cửa sổ sát đất bước chân hơi chậm lại. Cuối tháng bảy, nhiệt độ thành phố C đến gần 40 độ. Trình Mực Lăng mặc quần dài sáng màu cùng áo sơmi màu trắng, vẫn là phong cách từ trước đến giờ.

      Ánh mắt Thanh Thử khẽ tan rã.

      Trình Mực Lăng vừa quay đầu lại, liền đối diện với đôi mắt . Rất nhanh, lại khôi phục lại nét mặt thường thấy "Sư huynh, trở lại?" từng bước từng bước tới.

      Bốn mắt nhìn nhau.

      " ra ngoài." Trình Mực Lăng , giọng hơi khàn khàn.

      Thanh Thử nhìn về phía phương xa, "Chu Mật mới gửi tin nhắn báo, trong vòng buổi trưa bọn họ trở lại. Sư huynh, em xuống bếp xem có cái gì ăn được ."

      xong, tới phòng bếp.

      Trình Mực Lăng nhìn bóng lưng , hướng về phía xa phát ra tiếng thở dài khẽ khàng đến nỗi thể nghe thấy .

      Nguyên liệu trong phòng bếp rất phong phú, Thanh Thử nhìn ngó chút, chuẩn bị làm cơm chiên. vo gạo xong, đem gạo bỏ vào trong nồi Trình Mực Lăng vào phòng bếp, "Có cần giúp tay ?"

      Thanh Thử quay đầu lại, " cần đâu, sư huynh, có ăn cay ?"

      "Có." Trình Mực Lăng mơ hồ đáp tiếng, nhìn bắt đầu xắt nguyên liệu, động tác mặc dù phải là rất điêu luyện, nhưng món ăn cũng được thái bình thường chỉnh tề, yên lặng nhìn ngắm.

      Chỉ chốc lát sau, Thanh Thử cũng chuẩn bị xong nguyên liệu, chỉ chờ cơm chín.

      Nồi cơm điện mới, hơi nước hừng hực bốc lên.

      Hai người cũng ai gì nữa, trong lúc Thanh Thử chiên cơm, Trình Mực Lăng lo bày biện bát đũa.

      Hai chén cơm chiên sắc, hương, vị đều chuẩn.

      Trình Mực Lăng bưng chén tới phòng ăn, hai người mặt đối mặt, lẳng lặng dùng cơm. bàn ăn bày chậu hoa màu trắng trồng loài hoa đỏ, kiều diễm ướt át. Thanh Thử dời ánh mắt .

      Thanh Thử phát , có gì khẩu vị gì nữa rồi.

      Trình Mực Lăng nhanh chậm ăn sạch chén cơm.

      lâu sau, mọi người lục tục trở lại.

      "Trình tổng, Thanh Thử, mau đến xem cá chúng tôi bắt được, buổi tối có thể nướng cá, rất tuyệt."

      Mấy đều xắn quần, chân còn dính bùn, có thể thấy, tất cả mọi người vô cùng vui vẻ.

      "Ah, ở đâu ra cơm chiên thế?"

      Thanh Thử đứng lên, "Trong nồi còn ít nữa đấy."

      "Ai, đói chết mất, chúng tôi làm khách đâu."

      Mấy người kia chia nhau số cơm chiên còn lại, ăn sạch rất nhanh."Thanh Thử, nấu sao?"

      Thanh Thử gật đầu cái.

      bên có người , "Sao hỏi xem, biết đâu là Trình tổng xuống bếp?"

      "Quân tử xa nhà bếp, Trình tổng xuống bếp quá phù hợp với hình tượng của ấy trong lòng tôi."

      Mọi người cười rộ lên.

      "Nhưng mà lại , con thời nay biết nấu cơm có nhiều. Thanh Thử, tương lai người nào cưới được là có phúc đấy."

      Thanh Thử mặt đổi sắc, nhìn mọi người trước mặt mình, khóe miệng lên đường cong.

      Ánh mắt Trình Mực Lăng chuyển sang nhìn vẻ mặt , đáy mắt cũng trồi lên chút ý cười.

      Thanh Thử đứng lên, "Em dọn dẹp."

      Trình Mực Lăng đưa tay ngăn , " cho."

      "A!" Mọi người ngạc nhiên kêu lên, vạn vạn ngờ.

      Trình Mực Lăng sờ sờ chóp mũi, " cũng phải người xa nhà bếp, mọi người cứ nghỉ ngơi ."

      Thanh Thử bị bọn họ gọi đánh bài, rất ít khi đánh, mấy ván rồi, hầu hết đều thua.

      "Có ai chơi thay em , em biết chơi."

      chơi nữa, có người vào chơi thay .

      Mọi người ở dưới lầu nháo loạn, hồi tiếng cười vui vẻ. Trình Mực Lăng chẳng biết đâu. Thanh Thử xem họ chơi nửa giờ mới rời .

      Thoáng cái đến gần tối, những người ra ngoài đều trở lại.

      Mọi người bắt đầu bận bịu bữa tối.

      Chu Mật với , “Khe suối đó đặc biệt trong suốt, rất nhiều cá tôm. Trình tổng đâu rồi nhỉ?"

      Thanh Thử lắc đầu.

      " tìm ấy , mọi người chuẩn bị bắt đầu tiệc nướng rồi."

      Thanh Thử do dự chút, "Chu Mật, sáng sớm ngày mai tôi phải về, với lại cuối tuần tôi liên hoan với tòa soạn được đâu."

      Chu Mật hiểu, "Tại sao?"

      "Tôi hẹn với bạn từ mấy ngày trước, ấy đến chỗ hẹn rồi."

      "Vậy sao, nhưng để sáng mai rồi được sao? Mọi người khó có dịp cùng chơi chuyến."

      Thanh Thử bất đắc dĩ cười cười, "Sau này vẫn còn cơ hội mà."

      Chu Mật bĩu môi, " với sếp ."

      Thanh Thử nhíu nhíu mày, mặt sầu khổ.

      lên lầu tìm gọi Trình Mực Lăng, chắc là lầu chưa xuống. Quả nhiên, tìm được ban công tầng ba. Trình Mực Lăng nhắm mắt ngủ chiếc xích đu màu trắng.

      Ánh nắng chiều như tấm lưới bao phủ khuân mặt say ngủ của .

      Thanh Thử thả bước chân, hình ảnh ấm áp, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn , mềm mại và sâu sắc.

      Bên tai là tiếng hít thở nhàng của , cáng tay kìm được mà vươn về phía trước.

      Trong nháy mắt, Trình Mực Lăng mở mắt ra. Mới vừa tỉnh ngủ có chút giống lúc bình thường, nhiều hơn mấy phần lười biếng.

      Tay Thanh Thử đông cứng tại chỗ .

      Đáy mắt Trình Mực Lăng lóe sáng lên rồi biến mất, như ấp ủ điều gì đó.

      Thanh Thử nhanh chóng mở miệng, "Sư huynh, mặt có con sâu."

      xong, hối hận luôn.

      Ánh mắt Trình Mực Lăng chớp chớp cách giảo hoạt, chút để ý bèn a tiếng, "Ở đâu cơ? thấy được, em đuổi nó giúp với."
      Last edited: 5/6/16
      KisaragiYue, PhongVyChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7:

      Từng trận tiếng cười từ trong sân vang vọng ra.

      Mọi người nhiệt tình bận rộn, khí tràn ngập hương vị đồ nướng mê người.

      Ánh sao rất sáng, gió hè hơi lạnh.

      Thanh Thử ngồi ở bên, an tĩnh giống như tồn tại. Chu Mật bê khay thức ăn chay tới, "Ơ sao qua đấy."

      Thanh Thử cầm ít khoai tây chiên, nếm vài miếng, mùi vị cũng tệ lắm.

      Chu Mật hỏi mập mờ, " lên lầu sao gọi Trình tổng xuống?"

      Thanh Thử giương mắt nhìn lầu ba chút, " thấy ấy đâu." Có thể ấy ngủ ở nơi nào đó chăng.

      hơi nheo mắt, nhớ tới tình cảnh lúc nãy.

      "Ở đâu cơ? thấy được, em đuổi nó giúp với."

      Trong lòng nhảy dựng, vẻ thản nhiên của lại làm cho cảm thấy tầng tầng nguy hiểm tới gần mình.

      "Sâu bay rồi."

      Trình Mực Lăng bật cười, khỏi lắc đầu.

      Có lúc cảm thấy Trình Mực Lăng xuất quá thần kỳ. Loại cảm giác đó khó mà ra được, giống như từng quen biết .

      " cười cái gì?" Chu Mật hỏi.

      Thanh Thử quơ quơ miếng khoai tây trong tay, " có gì."

      cười mà."

      Thanh Thử im lặng. "Coi như tôi nghiêm túc làm vận động thôi."

      Chu Mật im lặng lại im lặng, "Thanh Thử!" Đột nhiên ta nghiêm nghị hô tên , "Có phải có ý với Trình tổng ?"

      Thanh Thử nhai khoai tây, lập tức cắn luôn vào đầu lưỡi, hít hơi, cảm thấy trong miệng như rớt ra miếng thịt.

      "Sao đấy?"

      "Cắn vào lưỡi." Thanh Thử bi thống.

      Chu Mật cười khanh khách, "Nhất định là do láo nên mới thế"

      Đúng lúc này, Trình Mực Lăng ra, sang phía bên kia trao đổi gì đó với mấy đồng nghiệp nam.

      Thanh Thử cảm thấy khó chịu trong miệng, trong lúc nhất thời có biện pháp, định với Chu Mật để mình về trước.

      Chu Mật dĩ nhiên đồng ý, "Sao lại thế, tôi bảo rồi, mai hãy về."

      Thanh Thử nhíu nhíu mày, "Miệng tôi khó chịu."

      "Để tôi tìm xem có cái gì giúp băng lại ."

      " cần phiền phức vậy đâu."

      Chu Mật thấy kiên trì, "Vậy với Trình tổng ."

      Thanh Thử nhíu mày, ánh mắt nhàng hướng đến chỗ .

      Trình Mực Lăng hình như cảm thấy ánh mắt , tầm mắt cũng dời sang, trùng hợp cùng nhìn nhau.

      Thanh Thử mím môi, cùng Chu Mật , "Tôi thông báo chút." Liền tới chỗ Trình Mực Lăng.

      Nhà cách vách đột nhiên đốt pháo hoa, bầu trời đêm sáng lên trong nháy mắt. Mọi người cùng nhau nhìn ngắm, thỉnh thoảng kinh hô.

      Thanh Thử chỉ nhìn thoáng qua, đứng trước mặt , "Sư huynh, em có chút chuyện phải về trước."

      Đúng lúc đó có tiếng vang lớn.

      Trình Mực Lăng còn chưa hồi hồn.

      Thanh Thử tưởng là nghe , bèn quay đầu ngắm pháo hoa, chờ nó nổ hết.

      " đưa em về." đột nhiên cất lời, Thanh Thử ngẩn ra, " cần đâu——"

      Con ngươi Trình Mực Lăng trầm xuống, “Chỗ này có xe buýt, thuê xe cũng dễ, em định về kiểu gì?"

      Thanh Thử cắn răng, lên tiếng.

      Trình Mực Lăng nhìn sợi tóc đen của tung bay theo gió, khuôn mặt mới rồi còn cường ngạnh dần dần giãn ra, "Mấy ngày nữa em Tây Tạng rồi, chẳng lẽ ở đây thêm buổi tối cũng được sao, ở tòa soạn ở tháng qua, em có chút tình cảm nào với những người này sao?"

      Nghe lời này, người có tim có phổi rồi, Thanh Thử chỉ có cảm giác mình nghiệp chướng nặng nề."Có chứ, sao lại có tình cảm được?"

      "Hử —— sao? Vậy em có tình cảm với ai nào?" Đuôi lông mày Trình Mực Lăng thoáng giương lên.

      Thanh Thử: . . . . . .

      chỉ có thể nữa lần giả bộ ngây ngô."Tối nay pháo hoa là đẹp a."

      Khóe miệng Trình Mực Lăng dâng lên chút ý cười, sâu kín , "Người đẹp cảnh đẹp."

      Thanh Thử hoàn toàn ngổn ngang trong gió rồi.

      Buổi tối, cùng Chu Mật ngủ chung phòng.

      Chu Mật uống chút rượu, liên miên ngừng, "Vẫn là Trình tổng có khả năng, ấy khuyên câu, liền ở lại luôn."

      "Ai, đồ trọng sắc khinh bạn a."

      Thanh Thử yên lặng .

      Vào đêm, cả chân núi an bình, tất cả mọi người nghỉ ngơi. Thanh Thử lại càng có tinh thần, mãi đến sau nửa đêm, mới ngủ được.

      Sáng sớm liền tỉnh.

      Chu Mật còn ngủ, cầm túi xách, rón rén xuống lầu.

      Lầu dưới, đôi tình lữ trong công ty ăn sáng trong bếp, khung cảnh ấm áp. Thấy Thanh Thử, ngượng ngùng cười cười, "Thời gian vẫn còn sớm, sao ngủ thêm chút nữa?"

      Thanh Thử nắm tóc, "Em phải về, tiếng cùng mọi người giúp em nhé."

      có chút kinh ngạc.

      Thanh Thử cười cười, "Em trước."

      hỏi bạn trai, "Đồng nghiệp này hình như hòa đồng mấy, nhưng mà chuyện với ấy có cảm giác rất sâu sắc."

      " ấy phải nhân viên ở tòa soạn chúng ta, chỉ tới làm thêm tháng. Trình tổng vẫn muốn nhận ấy vào chỉ là ——" dừng chút, " ấy đồng ý."

      "Vậy sao, rất có cá tính."

      Mặt trời sớm mọc.

      Trình Mực Lăng đứng ở lầu ba, nhìn chăm chú vào bóng dáng kia, càng lúc càng xa, dần dần mất hẳn trong tầm mắt .

      Vận số Thanh Thử coi như tốt, ra từ biệt thự bao lâu, liền đón được chiếc xe quá giang. nhà ba người phải về nội thành, là gia đình rất vui vẻ.

      Lúc xuống xe, Thanh Thử đưa tiền xe, mẹ đứa bé liên tiếp khoát khoát tay, "Thuận đường mà, cần khách khí như thế."

      Thanh Thử lấy viên đá trong túi mình ra, "Cái này tặng cho người bạn ."

      Người mẹ hơi sững sờ, nhìn khẽ cười tiếng, "Thiên Thiên mau cảm ơn chị con."

      Người bạn hướng về phía Thanh Thử cười ngừng.

      Đến nội thành, Thanh Thử xuống xe trước.

      Hai vợ chồng này nhìn nhau cười tiếng.

      Người phụ nữ cười , "Khó trách Mực Lăng để ý, người ta thanh lệ thoát tục thế cơ mà."

      Người đàn ông cũng cất lời, " thấy hai người này còn bị giày vò ít nữa."

      "Sao lại thế?" Người phụ nữ hiểu.

      "Nếu tại sao sáng sớm Mực Lăng lại để cho chúng mình trước, tại sao cậu ấy tự mình đưa ấy ?"

      Người phụ nữ bừng tỉnh, "Chẳng lẽ Mực Lăng bị cự tuyệt."

      Người đàn ông bật cười, "Hẳn là quá thuận lợi."

      tòa soạn, Thanh Thử cũng thong dong hơn. Tây Tạng gì đó đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ ngày lên đường.

      Hôm trước hôm xuất phát, nhận được điện thoại của mình - Tiêu Thanh Dương. Tiêu Thanh Dương nhờ tham gia hôn lễ của người bạn thay .

      "Sao nhờ người bạn nào của , em đâu có quen biết gì chú rể đâu."

      "Cậu ấy là bạn thân ngày xưa học với , giờ được, em đến thay mặt …. thông báo với cậu ấy rồi đấy."

      Thanh Thử nhức đầu, "Sao ——"

      "Thanh Thử, đừng gì nữa, cháu em hôm nay gây chuyện ở trường, chị dâu em bắt xử lý nó."

      Cúp điện thoại, Thanh Thử gầm gừ hai tiếng.

      Thứ bảy là ngày tốt lành. Phong tục ở thành phố C là lựa chọn hai ngày cử hành hôn lễ. Hôm nay Thanh Thử chiếc đầm đối xứng màu đen trắng, nổi bật cũng mất lịch .

      Trong phòng tiệc của khách sạn năm sao, chú rể cùng dâu đứng ở bên nghênh đón khách mời.

      Thanh Thử tới đưa tiền mừng và chào hỏi đôi tân hôn. Chú rể nhìn , “Em Thanh Dương phải ? Thanh Dương cho xem ảnh của em."

      "Xin chúc mừng, hai người rất là đẹp đôi."

      "Cám ơn, cám ơn, trai em thể tới, liền cho em đại diện tới, tệ tệ ——"

      Thanh Thử vốn định chào hỏi đôi tân hôn rồi , nghĩ tới chú rễ nhiệt tình gọi phù rể ra mời vào nhập tọa.

      Phù rể đó là người rất dịu dàng, tiếp đãi chu toàn, " là bạn học chung tiểu học với Vệ Nhiên, thường hay nghe cậu ấy nhắc đến đại danh của trai em, nghe đại danh từ lâu." Người này trong lòng ngược lại, thấy may sao mà tên kia (Tiêu Thanh Dương) đến.

      Thanh Thử lễ phép chuyện với ta.

      Phù rể ít chuyện, cái người từng học chung tiểu học với chú rể này hoàn toàn có ý định rời . may là phù dâu rất có trách nhiệm, đến tha lôi vị phù rể này cho nhờ.

      Thanh Thử ngồi mình ở bàn rượu, ánh mắt nhàng quét qua phòng lớn, hoa bách hợp trang trí tất cả các góc, sàn nhảy là hình nộm mô phỏng đôi tân hôn, cực kỳ xinh đẹp.

      nhìn ngắm lâu, cho đến lúc cảm thấy có người đứng sau lưng mình. Vừa quay đầu lại, "Sư huynh ——"
      Last edited: 5/6/16
      KisaragiYue, PhongVyChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8:

      Thanh Thử hóa đá ngay tức khắc.

      Trình Mực Lăng quan sát vẻ mặt , mới vừa rồi có mấy phần lạnh lùng bây giờ đều biến mất tiêu.

      Ngày đó vội vã, báo với câu nào. Trong lòng Thanh Thử vẫn có phần hơi áy náy.

      Trình Mực Lăng mặc tây trang màu đen. Trong đại sảnh rộng lớn lại chói mắt như thế. Thanh Thử trừng mắt nhìn giải thích, "Chú rể là bạn học của trai em, ấy rảnh nên em thay."

      Trình Mực Lăng thấy hôm nay mặc váy đầm, mặt mày nhu hòa mấy phần. Đây là lần đầu tiên thấy mặc váy, Thanh Thử luôn theo phong cách thoải mái thuận tiện.

      Có thể thấy Thanh Thử cầu cao.

      Tương lai —— dễ nuôi lắm đây.

      " là trùng hợp, cũng là bạn học của chú rể."

      Thanh Thử nghĩ tới.

      Chỉ chốc lát sau phù rể trở lại, nhìn thấy bên cạnh Thanh Thử có nhiều hơn người, phù rể chào hỏi, dấu vết quan sát , trong lòng thắc mắc hai người bọn họ có quan hệ như thế nào.

      "Thanh Thử, nếu em thấy nhàm chán, có thể ngồi cùng bọn chút."

      Thanh Thử thầm nghĩ, tuyệt nhàm chán." cứ làm việc của mình , đừng để ý đến tôi."

      Chiếc đầm mặc có tay, phác họa vóc người gầy gò của , ánh mắt người phù rể luôn đặt người .

      Trình Mực Lăng trầm ngâm chốc lát, cởi áo khoác của mình xuống, "Điều hòa khí ở đây để nhiệt độ thấp quá." tự nhiên đem áo khoác choàng lên vai .

      Lúc chiếc áo chạm phải da thịt , Thanh Thử khẽ run lên.

      Khóe mắt người phù rể giật cái, đây là tình huống gì. " có việc, xin phép trước nhé." Lúc còn quay đầu liếc mắt nhìn Trình Mực Lăng.

      Chưa kịp gì bị chặn đứng, người phù rể thoải mái bỏ .

      Khóe miệng Trình Mực Lăng khỏi cong cong lên."Vệ Nhiên cùng sang Mỹ du học, vốn dĩ là làm phù rể cơ ."

      "Vậy làm sao làm?" Thanh Thử tò mò.

      Trình Mực Lăng trịnh trọng , "Cậu ta sợ đến lúc đó dâu thèm nhìn cậu ta."

      Thanh Thử bật cười, "Nếu làm phù rể em khẳng định chỉ có dâu chăm chăm nhìn , có khi tất cả phụ nữ ở đây đều chăm chăm nhìn luôn ý chứ."

      Trình Mực Lăng chợt cười, khóe miệng của vừa động, có người tới chỗ bọn họ.

      "Mực Lăng ——" là đôi vợ chồng trung niên.

      "Bác trai, bác ——" Trình Mực Lăng lễ phép chào hỏi.

      Vị phụ nhân quan sát Thanh Thử, thấy vai khoác áo vét màu đen.

      Trình Mực Lăng thuận thế giới thiệu, "Học muội của cháu, Tiêu Thanh Thử."

      Vẻ mặt phụ nhân cười cười, gật đầu cái, "Người trẻ tuổi các cháu tán gẫu , có thời gian tới bên này chơi." Khẽ tặng thêm câu, "Mang theo học muội nữa nhá."

      "Được ạ." Mực Lăng hớn hở hứa hẹn.

      Mặt Thanh Thử nóng lên.

      Lúc khai tiệc, Trình Mực Lăng rất tự nhiên mà ngồi chung chỗ cùng Thanh Thử. Bạn học của dâu chú rể đều ngồi ở mấy bàn này, Thanh Thử nhận ra ai. Nhưng tất cả mọi người đều rất chú ý , à dĩ nhiên là chỉ những người đàn ông còn độc thân thôi.

      Trước khi khai tiệc, ít ánh mắt cũng tăng tại người . Thậm chí còn có người cầm điện thoại di động lén chụp hình .

      Trình Mực Lăng thấy trong mắt, nhưng cũng rất bình tĩnh.

      Lúc thưởng tiệc, thỉnh thoảng lại gắp rau cho Thanh Thử, lại mấy câu. Nhờ thế, số cặp mắt nhìn chăm chăm vào Thanh Thử cũng ít nhiều.

      "Nếm thử cái này , giải nhiệt tốt lắm." Trình Mực Lăng ."Viết thương trong miệng em sao rồi?"

      Thanh Thử chắt lưỡi, "Khỏi rồi ạ." Sư huynh à, huynh đừng có gắp thức ăn cho em nữa , mấy người đẹp chung quanh nhìn em đến phát khiếp kia kìa.

      Trình Mực Lăng gật đầu cái.

      Tiệc cưới chính thức bắt đầu, người dẫn chương trình mấy câu làm bầu khí sôi nổi hẳn lên.

      Khi chú rể thề nguyền với dâu bằng những từ ngữ trịnh trọng nhất: em đến Thiên Hoang Địa Lão, thương em cả cuộc đời này.

      câu đơn giản, làm cảm động bao nhiêu tân khách có mặt.

      Trong bóng tối, Thanh Thử bỗng nhiên có cảm giác khóe mắt mình ướt nhẹp, nhanh chóng đưa tay lau .

      Chốc lát sau, dâu chú rể tới đây mời rượu.

      Chú rễ cùng Trình Mực Lăng cụng chén cái, "Sao cậu lại ngồi bàn này?" Nhìn Thanh Thử ngồi bên, " ra là như vậy." Chú rể cho ánh mắt. Chợt nhớ tới cái gì .

      "Mực Lăng, đây là em bạn tốt của tớ, Tiêu Thanh Dương, Thanh Thử làm ở chỗ cậu đấy, về sau giúp đỡ em nó nhiều hơn nhé."

      Chú rể quay đầu lại với Thanh Thử, "Thanh Thử, đừng có khách khí với cậu ta, cứ coi như người mình."

      Ly rượu trong tay Thanh Thử rung rung, cười tiếng.

      Chú rể dâu bèn rời .

      Trình Mực Lăng ngước nhìn , Thanh Thử sờ khóe miệng cái, "Sao thế ạ?"

      " nghĩ tới Tiêu Thanh Dương lại là trai em." khẽ nghiêng cơ thể, tay bưng ly rượu."Hồi còn học ở Mỹ, thầy dạy môn kinh tế của khen ngợi cậu ấy ba lần. Vị giáo sư đó rất ít khi khen ai, trai em rất lợi hại."

      Thanh Thử khẽ cười tiếng, nhắc tới trai mình, nét mặt của dịu dàng hơn, " trai em từ rất thông minh, học cái gì cũng rất mau. Mười lăm tuổi ấy lên đại học, ước mơ ban đầu của ấy là trở thành khoa học gia cơ."

      Trình Mực Lăng gật đầu cái, "Nhiều khi chúng ta chọn lựa phải cho mình."

      Thanh Thử sững sờ chút, "Đúng vậy, trai em phải gồng gánh vì cả gia tộc." chợt le lưỡi cái, "Cho nên em mới nhàng như vầy."

      Mặt mày Trình Mực Lăng cũng tự giác mềm mấy phần.

      biết rằng, hai người ngọt ngào chuyện với nhau chọc cho bao nhiêu người đỏ mắt.

      Hôn lễ kết thúc, hai người cùng nhau chào hỏi đôi tân hôn. Chú rể uống nhiều rượu, sắc mặt đỏ bừng." em, gặp được người mình thích phải chủ động tích cực vào, đừng có mà chậm chậm chạp chạp."

      dâu đỡ , dịu dàng săn sóc, " bớt vài câu ."

      "Mực Lăng, lúc nào đến lượt cậu?" Ánh mắt của mọi người đều rơi vào hai người.

      Thanh Thử dấu vết sang bên.

      Trình Mực Lăng cong khóe miệng, " vội, đợi tớ luyện tốt tửu lượng cái . Chúng tớ về trước nhé." là "Chúng tớ", đưa tay kéo tay Thanh Thử.

      Chú rễ đột nhiên hô, "Này! Cậu! Đừng có động tay động chân! Cậu nhìn xem, đấy là em của bạn tớ."

      Thanh Thử vừa định rút tay ra, nhưng Trình Mực Lăng cầm chặt hơn tưởng.

      Chú rễ chớp chớp mắt, "Đó, Mực Lăng, đưa Thanh Thử về hộ tớ nhé. đồng ý với trai em chăm sóc tốt cho em."

      Thanh Thử thoáng nhìn dâu tựa đầu vào vai chú rể, khỏi lắc đầu cái.

      mạch thẳng đến chỗ để xe, Trình Mực Lăng mới buông tay ra.

      Thanh Thử ngồi ghế cạnh ghế lái, thở ra hơi dài, lòng bàn tay toát ra tầng mồ hôi.

      hồi lâu xe cũng có khởi động, Thanh Thử nhìn ngoài cửa sổ.

      "Thanh Thử ——"

      "Sư huynh, sao thế ạ?" Giọng Thanh Thử căng thẳng.

      Trình Mực Lăng khẽ gõ tay lái, "Thắt dây an toàn vào."

      Thanh Thử trong lúc nhất thời biết gì, vội vàng thắt dây an toàn.

      Trình Mực Lăng cho xe chạy, chút để ý câu, "Vệ Nhiên trịnh trọng giao phó phải chăm sóc em tốt, phải thủ tín."

      Thanh Thử: . . . . . .

      Nửa giờ sau, hai người về đến nhà, Trình Mực Lăng đưa về đến tận cửa. Hành lang im ắng, chỉ có tiếng hít thở nhè của hai người.

      Thanh Thử ngỏ ý cảm ơn."Sư huynh, cám ơn ."

      Trình Mực Lăng gật đầu cái, "Lời cảm ơn của em để trong lòng."

      Đầu ngón tay Thanh Thử vẫn vuốt ve cái chìa khóa, câu.

      Ý cười khóe môi Trình Mực Lăng từ từ nhạt nhòa , "Nghỉ ngơi sớm chút." xong, liền xoay người vào thang máy.

      Khoảng cách lầu lầu dưới gần như vậy, lại làm cho con người luôn liệu biêt trước mọi thứ cảm thấy hơi bất lực.

      *****

      Hai ngày sau, Thanh Thử ngồi chuyến xe lửa hướng về Lhasa . Trước khi xuất phát, báo với ai.

      Chỉ có điều khi xe lửa khởi hành chưa lâu, điện thoại di động nhận được tin nhắn.

      Chú ý an toàn.

      Thanh Thử nhìn chằm chằm cái tên đó —— Trình Mực Lăng.

      10 giờ 40 phút tối, xe lửa vững vàng về phía trước, nhìn ngoài cửa sổ, vùng tăm tối, trước mắt dần dần mơ hồ, giậy kia khi nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng tim mình đập.

      Sáng hôm sau, lúc tỉnh lại, đến Trịnh Châu. Đơn giản rửa mặt, ăn bữa sáng xong, Thanh Thử ngồi cạnh cửa sổ, cơ thể hơi mệt mỏi, ưỡn lưng.

      Chợt nghe thấy tiếng máy chụp hình truyền đến từ sau lưng, vừa quay đầu lại, liền thấy người con trai tay cầm điện thoại di động. Thanh Thử nhíu nhíu mày.

      "Hi, hình ảnh mới rồi quá đẹp, yên tâm tôi chỉ chụp bóng lưng thôi.” Người con trai liền mạch bằng giọng phổ thông rất chuẩn.

      Thanh Thử chỉ gật đầu cái, muốn nhiều, xoay người về buồng của mình.

      Người con trai đuổi theo , "Tôi tên là Phó Hàn Trạch, Tây Tạng du lịch, cũng thế sao?"

      Thanh Thử để ý đến ta.

      Người này hình như có hứng thú với , đường theo đến buồng xe.

      Sắc mặt Thanh Thử trầm xuống, " xin lỗi, xin đừng theo tôi nữa." Trước kia du lịch phải là chưa từng gặp qua chuyện như vậy.

      ta cào tóc, "Hắc, tôi ở sát vách với ." Lúc này có tới, "Hàn Trạch, sao thế?"

      Thanh Thử nhìn ấy chút, có mái tóc ngắn, vóc dáng khoảng 1m65, ấy khẽ mỉm cười với Thanh Thử, cho người khác cảm giác rất ấm áp.

      Người con trai đưa máy ảnh cho , "Mới vừa chụp tấm hình, vị mỹ nữ này liền coi như người xấu vậy."

      cười khúc khích, giơ tay lên đánh vào vai ta." xin lỗi, chúng tôi là sinh viên đại học D. Bạn trai tôi là vậy, nếu thích, tôi xóa tấm ảnh đó ."

      Thanh Thử mỉm cười, " sao."
      Last edited: 5/6/16
      KisaragiYue, PhongVyChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9:

      Sau này Thanh Thử mới biết, ở giường dưới giường là bạn học với hai người kia, thừa dịp nghỉ hè ba người cùng nhau du lịch.

      nữ sinh này tên Tống Vi, ở cùng ký túc với bé kia.

      Tống Vi nhiều, đọc sách nghe nhạc. Trịnh Giai đến tìm , "Đánh bài ——" xong nhìn về phía Thanh Thử, "Chị, cùng chơi ."

      Thanh Thử muốn cự tuyệt, Trịnh Giai lại cự tuyệt trước "Tối hôm qua ngủ ngon, chuẩn bị ngủ luôn giờ. Đừng chơi nữa."

      Tống Vi nhún nhún vai, "Được rồi."

      Sắc mặt Tống Vi quả tốt lắm. Thanh Thử nghĩ có thể là đường dài nên khó chịu, "Khó chịu chỗ nào?"

      Tống Vi ngước mắt lên nhìn , "Chỉ hơi tức ngực chút thôi."

      "Uống nước ."

      Tống Vi kéo kéo nụ cười, "Chị mình sao?"

      "Ừ." Thanh Thử nhìn phía ngoài cửa sổ.

      " là lợi hại." Đáy mắt Tống Vi lộ ra mấy phần khâm phục , "Em dám đâu."

      "Có gì đâu, ra xa cũng hẳn phải cố kỵ nhiều vậy đâu. mình có tự do hơn chút nhưng có nhiều người đồng hành náo nhiệt hơn. Mỗi người đều có cách cảm nhận riêng."

      Tống Vi tán thưởng, "Chị là nhiếp ảnh gia?" Mới vừa lên xe thấy Thanh Thử liên tục ngồi sửa hình.

      "Chụp ngẫu hứng thôi." Thanh Thử đáp.

      Tống Vi thở ra hơi, "Chị xinh thế này, bạn trai chị lo sao?"

      Tay Thanh Thử run lên, trả lời.

      Tống Vi tiếp, "Bọn em Tây Tạng là do Trịnh Giai nghĩ ra, bạn trai ấy yên lòng, liền cùng."

      Thanh Thử thấy ánh mắt ta chợt lóe rồi ảm đạm, thoáng sửng sốt.

      Gần bữa ăn tối hai người sát vách gọi bữa, thế mà cũng gọi thêm cho Thanh Thử phần.

      Phó Hàn Trạch nhiệt tình bưng lại, "Mời hai vị mỹ nữ dùng cơm."

      Thanh Thử sửng sốt chút.

      "Khó có dịp mọi người gặp nhau đường , nên tương thân tương ái, đừng khách sáo với tôi." ta tự nhiên hào phóng nhìn Thanh Thử.

      Thanh Thử bất đắc dĩ tiếng, "Cám ơn."

      Tống Vi hỏi, "Em khách khí với , Thanh Thử ăn thôi."

      Vào đêm, xe lửa chạy rầm rập. Buồng xe dần dần an tĩnh lại, Thanh Thử nằm giường, buồn ngủ tẹo nào, càng ngày đầu càng đau. Định bò dậy, mở máy vi tính ra.

      Tống Vi ngủ mơ mơ màng màng, nhìn ánh sáng máy vi tính, "Thanh Thử, sao chị ngủ?"

      "Tôi mệt, ngủ được." hàng chữ, xong thể nào viết nổi nữa.

      Điện thoại di động nhắc nhở có tin nhắn.

      Thanh Thử cầm lấy nhìn cái.

      "Tới chỗ nào rồi?" Đơn giản bốn chữ, Thanh Thử lại chăm chú nhìn ước chừng mười phút.

      Lòng ngón tay tới tới lui lui màn hình, cuối cùng chỉ đánh bốn chữ: qua Tây Trữ.

      Bên kia rất nhanh lại gửi tin tới, "Nghỉ ngơi sớm chút."

      Thanh Thử xem qua tin nhắn, để di động sang bên, laptop cũng khép lại, nhắm mắt, ngủ thiếp như kỳ tích.

      Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, Tống Vi cười yếu ớt, "Thanh Thử, em dậy cả nửa giờ rồi. ngờ chị ngủ ngon vậy."

      "Hắc, Thanh Thử, tối qua chị nằm mơ sao?"

      Thanh Thử nắm tóc, rất ít nằm mơ, thế mà tối hôm qua lại ngủ mơ mơ màng màng .

      "Em nghe thấy chị cái gì đó. Ai vậy?" Tống Vi nhíu mày, "Bạn trai chị sao?"

      Động tác trong tay Thanh Thử dừng lại, " mớ mà thôi. Chúng ta đến đâu rồi?"

      "Qua Cách Nhĩ Mộc, ở đâu em cũng biết."

      *****

      Trình Mực Lăng xem thời tiết Lhasa trong tuần. đè trán, có chút bất đắc dĩ.

      Điện thoại di động reo, là điện thoại của Lục Nam. Lục gia cùng Trình gia là thế giao, Lục Nam và chơi với nhau từ khi còn bé. tại hai nhà có ý tứ tác hợp hai người, mà ràng Lục Nam cũng có ý với .

      "Mực Lăng, thứ bảy có giờ rảnh ? Các trai em tổ chức đánh tennis." Giọng Lục Nam cũng giống như con người , cực kỳ dễ nghe.

      Trình Mực Lăng híp mắt, "Tuần này Lhasa."

      "Sao đột nhiên lại muốn Lhasa?" Lục Nam kinh ngạc.

      Trình Mực Lăng muốn giải thích thêm, "Có số việc phải xử lý."

      "Vậy sao, vậy em lại với các ấy, hẹn lần sau vậy." Giọng Lục Nam che giấu được thất vọng.

      Buổi tối, Trình Mực Lăng trở về nhà.

      Phùng Tố chuẩn bị bữa tối, Trình Mực Lăng tới phòng bếp. Phùng Tố nhìn , "Sao đột nhiên lại về đây?"

      Trình Mực Lăng cười cười, "Nhớ mẹ."

      "Biến ra chỗ khác." Phùng Tố bị chọc vui, "Có thời gian cùng Nam Nam ra ngoài vui chơi chút."

      Trình Mực Lăng nhức đầu, "Con xem ông nội đây."

      Phùng Tố liền vội vàng kéo , "Đừng có lảng . Mẹ nghiêm túc, đứa bé Nam Nam kia rất tốt, Mực Lăng con cũng nên quyết định ."

      Lúc này cửa nhà mở ra, Trình Mực Dương ôm con tới, Miểu Miểu vui vẻ hô, "Bà, chú——"

      Trình Mực Lăng coi như được giải thoát lúc.

      Trình Mực Dương trêu ghẹo , "Nghe chuyện tốt của em sắp đến rồi, xem ra năm nay Miểu Miểu thêm người bồi bạn."

      Khóe miệng Trình Mực Lăng cong cong lên, "Em cũng mong thế."

      Trình Mực Dương nhíu mày, nhà họ Trình kết thân cùng nhà họ Lục, xem ra thành phố C sắp có cuộc hôn nhân oanh động .

      Mặc dù khi Thanh Thử tới Lhasa sớm mệt mỏi chịu nổi, nhưng tâm tình kích động nhịn được.

      Bầu trời Lhasa trong xanh, tinh khiết tia tạp chất. đặt mình ở nơi đó, nhắm mắt lại, giống như chạm tới bầu trời.

      đường rất nhiều người lạy vái, Thanh Thử kinh ngạc nhìn nhìn. Giây phút đó, con người buông xuống tất cả.

      Sống hoặc chết, may mắn hoặc bất hạnh, đều quan trọng nữa.

      "Hi, Thanh Thử, chúng ta lại gặp mặt." thanh kéo về với thực tế.

      Vừa quay đầu, thấy đúng là ba người nọ xe lửa.

      " định đâu?" Phó Hàn Trạch hỏi."Nếu cùng , mọi người cũng có bạn."

      Hai vai Thanh Thử chỉ đeo bao lô, cũng có quá nhiều đồ, cổ đeo máy chụp hình. Trước đây du lịch cũng thường thường cùng người khác làm bạn.

      "Cùng thôi." Tống Vi .

      Thanh Thử gật đầu cái.

      Bốn người thuê xe tới khách sạn địa phương. Vừa khéo, Thanh Thử ở cùng Tống Vi trong phòng.

      Sắc mặt Trịnh Giai nhìn qua tốt lắm, sắc mặt nhợt nhạt. Vừa đến khách sạn, ấy phải nghỉ ngơi.

      Phó Hàn Trạch từ trong phòng ra, Thanh Thử ở chỗ lễ tân.

      " ấy muốn đâu?" Phó Hàn Trạch hỏi Trịnh Giai.

      "Hình như muốn Lâm Chi."

      "Lhasa còn chưa chơi xong mà, Lâm Chi sớm như vậy làm gì." Phó Hàn Trạch lẩm bẩm , "Tống Vi cậu có cảm thấy ấy rất kì quái ."

      "Kỳ chỗ nào?" Tống Vi hiểu.

      " là kỳ quái thôi. xinh đẹp trẻ tuổi mình Tây Tạng. Hơn nữa dọc đường cũng thấy ấy liên lạc với ai."

      Tống Vi lảng sang đề tài khác, tỏ ý kiến gì."Giai Giai thế nào rồi?"

      "Mới vừa ngủ, vẫn la hét nhức đầu." Phó Hàn Trạch lo âu.

      Tống Vi nghĩ nghĩ, "Có thể là phản ứng cao nguyên, chờ thích ứng là tốt thôi."

      Thanh Thử hỏi đường, cũng lên kế hoạch. Quay đầu với bọn họ, " ăn cơm , tôi mời." Mặt mày trong trẻo, làm cho người ta nhịn được mà nhìn nhiều hơn.

      Phó Hàn Trạch gật đầu cái.

      Bọn họ chọn quán ăn bắt chước nhà hàng Bắc Kinh ở đường phía Đông. Quán ăn này là điển hình cho phong cách Tây Tạng, bên trong có bàn gỗ vuông sơn hoa văn, các nhóm khách du lịch ngồi ở đàng kia dùng cơm.

      Bà chủ dẫn họ lên lầu lầu hai, vừa hay có tám ngọn đèn bắt chước hành lang trong khách sạn.

      Mọi người cũng đói lắm, dưới đề cử của bà chủ, bọn họ gọi mấy thứ thịt bò, cháo rau dại, gọi thêm hai ly trà ngọt và hai ly trà sữa.

      "Thanh Thử, định ở đây bao lâu?" Phó Hàn Trạch gặm thịt bò.

      "Chưa biết nữa, chưa định."

      " tiêu sái!" Phó Hàn Trạch thở dài , "Tôi có thể hỏi chuyện này được ?"

      "Hỏi ."

      " bao nhiêu tuổi rồi?"

      Thanh Thử nhấp ngụm trà ngọt, hơi ngọt."Chắn là lớn hơn các vị hai tuổi. Tôi mới vừa tốt nghiệp đại học."

      Tống Vi nháy mắt mấy cái, "Em cứ nghĩ chị giống bọn em. Đây là chuyến du lịch tốt nghiệp sao? Thế chị có dự định gì cho công việc chưa?"

      Thanh Thử cười cười, "Chưa."

      "Chị tốt nghiệp đại học nào?"

      "Đại học C."

      Phó Hàn Trạch khỏi gật đầu cái, tò mò nhiều hơn mấy phần đối với Thanh Thử. Bữa cơm này ta nhiều nhất. đến miệng đắng lưỡi khô, uống hớp trà sữa, Phó Hàn Trạch cố nhổ ra.

      Tống Vi vội vàng đưa chén nước qua, "Xuôi chưa."

      Phó Hàn Trạch uống ngụm lớn, " là khó uống."

      Thanh Thử nhìn chuyện vừa rồi, ánh mắt thoáng chuyển cái.

      Tống Vi tiếp tục ăn, gì.

      Phó Hàn Trạch tiếp tục hỏi, " như vậy phải là công tác, du lịch để sáng tác hả?"

      Thanh Thử nhấp ngụm nước, gì.

      Tống Vi ngước mắt nhìn , "Vậy nhất định chị viết rất nhiều chuyện xưa, khó trách tàu chị hay gõ máy tính. Chị du lịch để thu thập chuyện xưa sao?"

      Thanh Thử lắc đầu cái, " hẳn." thêm gì nữa, "Tôi tính tiền, sau đó tôi muốn ra ngoài chuyến. Mọi người về trước ." Ý rất ràng. Phó Hàn Trạch cùng Tống Vi nhìn nhau.

      Trời còn chưa tối, người đường nối liền dứt. Thanh Thử tới Đại Chiêu Tự ở gần đó, mình hơn giờ mới trở về khách sạn. Lúc ngang qua cửa phòng mấy người Trịnh Giai, thoáng nghe thấy tiếng tranh chấp bên trong truyền ra.

      Thanh Thử nhíu mày, vào phòng của mình. Tống Vi có ở đây, rửa mặt xong, mở Laptop sao chép ảnh vừa chụp được vào trong máy vi tính.

      Vừa lên QQ có tin nhắn nhảy ra, là Chu Mật gửi tới.

      Ba Nhược Ba La Mật: Có đấy ?

      Ba Nhược Ba La Mật: có đấy sao?

      Ba Nhược Ba La Mật: Thanh Thử, tin tức lớn, Trình tổng Tây Tạng chơi.

      Thanh Thử uống nước, thiếu chút nữa sặc, vội vàng gửi tin: Lúc nào vậy? Sao ấy lại tới Tây Tạng?

      Ba Nhược Ba La Mật: ở đấy mà.

      Thanh Thử: Vừa mới tới xong.

      Ba Nhược Ba La Mật: Kỳ sau《 Đồ Trung 》 có chuyên đề đặc biệt viết về Tây Tạng. Thanh Thử, hứa cho tôi bản thảo .

      Thanh Thử: Tôi vẫn nhớ.

      Ba Nhược Ba La Mật: Tôi cảm thấy Trình tổng đến chỗ đấy. biết chứ, sáng hôm đó chẳng bao lâu ấy cũng luôn. Lúc mặt nặng như đưa đám ý.

      Thanh Thử nhắn lại, Chu Mật vuột miệng.

      Ba Nhược Ba La Mật: Thanh Thử, Trình tổng máy bay, ngày mai có thể gặp ấy rồi. ấy là ông chủ nên thích đâu . Có dụng ý đấy.

      Thanh Thử: . . . . . .

      Ba Nhược Ba La Mật: Sau này thành bà chủ nhớ chiếu cố tôi nhé.

      Thanh Thử gửi lại khuôn mặt ‘tam biệt’, yên lặng thoát QQ.
      Last edited: 5/6/16
      KisaragiYue, PhongVyChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10:

      Lhasa tháng tám, nhiệt độ ôn hoà, có điều ánh nắng quá chói chang, "Thành phố ánh nắng" quả danh bất hư truyền.

      Da Tống Vi trực tiếp biểu tình.

      Thanh Thử bôi lớp mỹ phẩm dưỡng da mặt.

      Tống Vi tới gần , "Chị cảm thấy gì sao?"

      "Tôi còn chịu được."

      Tống Vi liếc mỹ phẩm dưỡng da dùng cái, tất cả đều là tiếng , "Đây là nhãn hiệu gì vậy?"

      trai tôi gửi đấy, có muốn dùng chút , dùng được lắm."

      Tống Vi cầm lên nhìn hồi, hơi giật khóe miệng, " cần đâu. Em tìm bọn Trịnh Giai đây, tối gặp nhé."

      Thanh Thử gật đầu cái, "Được."

      Hôm đó Thanh Thử mình Đại Chiêu Tự. Đại Chiêu Tự nằm ở trung tâm thành cổ Lhasa. Tòa chùa miếu này có 1300 năm lịch sử, trải qua tang thương.

      Bước chân Thanh Thử rất chậm, hai mắt thành kính, si ngốc nhìn phía trước.

      tấm đá xanh tràn đầy bóng dáng các tín đồ lễ bái. Có vài người dập đầu lát, mệt mỏi liền đứng lên chuyện chút, rồi lại dập đầu.

      Trong cảnh trời xanh mây trắng, hương khói lượn lờ.

      Thanh Thử đứng biết bao lâu, cho đến khi cảm giác hai chân mình tê dại.

      ngày đó, đều ở Đại Chiêu Tự.

      Đến buổi tối, mới trở về. Lễ tân của khách sạn thấy , gọi lại, "Có người đàn ông trẻ tuổi tới tìm ."

      Đầu tiên Thanh Thử sững sờ, chỉ trong cái chớp mắt liền nghĩ ra, " ấy đâu?"

      "Gọi điện thoại cho thấy nghe máy. ấy ở đây chờ lúc lâu rồi." Giang Ương khẽ cười.

      Thanh Thử lấy điện thoại di động ra, có sáu cuộc gọi nhỡ, đều là của . có chút nhức đầu, lập tức gọi điện cho .

      Điện thoại di động chỉ vang trong chốc lát, liền thông. nghe được giọng trầm thấp. "Thanh Thử ——"

      Cổ họng Thanh Thử giống như bị cái gì chẹn lấy, trong lúc nhất thời được.

      Trình Mực Lăng như đợi điều gì đó, cũng chuyện.

      Trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè của hai người.

      hồi lâu, Thanh Thử khẽ cắn răng, cuối cùng cũng tìm lại giọng mình."Sư huynh, ở đâu?"

      Cơ thể hết sức căng thẳng của Trình Mực Lăng buông lỏng trong nháy mắt, " vừa khỏi đấy chưa lâu, định tìm khách sạn, em chờ , lập tức quay lại."

      Thanh Thử nhàng ừ tiếng.

      Cúp điện thoại, Thanh Thử phát mặt mày Giang Ương cười cười nhìn chằm chằm.

      Thanh Thử , "Tiền bối học cùng đại học của em ý mà."

      "Ồ ——" Giang Ương cố ý kéo giọng dài.

      "Em về phòng nghỉ ngơi trước."

      Trở về phòng rồi mới phát bọn Tống Vi chưa trở lại. Thanh Thử thu thập ít đồ đạc của mình. Mười lăm phút sau, có người gõ cửa.

      Mở cửa, Trình Mực Lăng tựa vào cửa, mặc toàn thân hưu nhàn, hoàn toàn là phong cách du lịch.

      Bốn mắt nhìn nhau, Trình Mực Lăng phát hình như đen chút.

      Ánh mắt Thanh Thử nhanh chóng né ánh mắt , "Sư huynh, vào trong ngồi ."

      Trình Mực Lăng quét mắt nhìn gian phòng cái, rất đơn giản, hai cái giường, ở giữa để cái bàn. Thanh Thử để hai bao lô ở cuối giường.

      Lúc này Thanh Thử hiểu là phải giả bộ hồ đồ."Sư huynh, ở đâu?"

      "Phố bên, cách chỗ này năm phút đồng hồ." Trình Mực Lăng như nghĩ tới cái gì, "Chu Mật với em rồi hả ?"

      Thanh Thử gật đầu cái, " ấy chủ đề kỳ sau của 《 Đồ Trung 》 là về Tây Tạng ."

      Con ngươi Trình Mực Lăng chuyển cái, "Mới vừa quyết định thôi, vốn có ý tưởng về Tây Tạng."

      Thanh Thử bối rối siết chặt tay.

      Trình Mực Lăng tự nhiên cũng phát động tác này của , "Hai ngày nay em những đâu?" hỏi.

      Thanh Thử kể hết mọi thứ, ra cũng định đâu, đến đây chủ yếu là để cảm nhận lòng mình thôi.

      "Đại Chiêu Tự sao, rất được." Trình Mực Lăng chậm rãi .

      Thanh Thử còn chưa hiểu ý tứ trong lời của , nghe , "Vậy làm phiền Thanh Thử ngày mai làm hướng dẫn viên cho ." Khóe miệng mỉm cười quyến rũ.

      Thanh Thử nhanh chóng bị nụ cười của mê hoặc. Lúc này cửa bị mở ra, Tống Vi vào, chợt nhìn thấy bên trong có người đàn ông, sững sờ, nhìn lại gương mặt Trình Mực Lăng, ánh mắt ta kín đáo quan sát mấy giây.

      Thanh Thử liền vội vàng giới thiệu, "Đây là người em quen xe lửa, Tống Vi." Dừng chút, "Đây là sư huynh học cùng đại học của tôi, Trình Mực Lăng."

      Tống Vi cười khẽ tiếng, "Chào ." nghi ngờ, "Mực Lăng —— là Mực Lăng, tên khác của Nam Kinh sao?"

      Trình Mực Lăng trả lời, " phải, là Mực trong mực tàu."

      Tống Vi chợt hiểu ra, " ra là chữ Mực này." nháy mắt với Thanh Thử mấy cái, "Em vào lấy cái sạc điện thoại thôi."

      Trình Mực Lăng , " phiền toái gì đâu, tôi và ấy định ra ngoài dạo."

      Thanh Thử nhìn về , họ thế lúc nào chứ?

      Tống Vi gật đầu cái.

      Trình Mực Lăng nghiêng đầu nhìn Thanh Thử, Thanh Thử nhìn , có thể nể mặt của , ngay mặt cự tuyệt sao?

      Đáp án hiển nhiên là thể!

      Hai người chậm rãi dọc theo hành lang, ánh đèn lờ mờ khiến hành lang nhìn qua có chút hun hút.

      Hai người chuẩn bị quẹo phải xuống lầu, đột nhiên, phía trước có hai người nam nữ ôm nhau, bị bồn hoa che khuất hơn phân nửa, nhưng vẫn là thấy việc họ làm.

      Mặt Thanh Thử nóng lên, liếc mắt nhìn Trình Mực Lăng thấy giống như có nhìn thấy gì cả, bình tĩnh tự nhiên.

      "Phía sau còn có cái cửa ra khác." Thanh Thử chậm rãi .

      Trình Mực Lăng nhìn cái, có ở đây hơi mất tự nhiên. đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước Chu Mật kể.

      Cũng là đôi tình lữ tình cảm bộc phát, dính vào nhau chỗ khu ký túc, rất nhiều người liền lặng lẽ tránh . Thanh Thử lại thản nhiên đến cạnh chỗ họ, kết quả đôi tình lữ kia bị hù chạy.

      Trình Mực Lăng thầm cười tiếng, "Nơi này hoàn cảnh phức tạp. bé lúc nãy là như nào vậy?"

      "Sinh viên đại học C, tới đây du lịch cùng hai người bạn học nữa."

      Trình Mực Lăng lặng yên chút, "Dọn sang chỗ ."

      Thanh Thử giật mình, trả lời .

      Trình Mực Lăng hiểu nên miễn cưỡng . Hai người rốt cuộc làm phiền đôi tình lữ kia, thêm đoạn đường dài bằng nửa nữa để xuống lầu.

      Bóng đêm an bình, những ngôi sao trời nền đêm đen lung linh chói mắt.

      Hai người hơn giờ, chuyện nhiều, tâm tình lại cực kỳ thoải mái. Đại khái là vì ở nơi tha hương này, có người quen làm bạn.

      Trình Mực Lăng đưa trở về khách sạn, Thanh Thử bước lên bậc thang của khách sạn.

      nhìn bóng dáng đất, thon dài thẳng tắp.

      "Nghỉ ngơi cho tốt." Trình Mực Lăng trầm giọng dặn dò, "Còn có, điện thoại di động giữ liên lạc."

      Thanh Thử gật đầu cái.

      "Em vào trước ." Trình Mực Lăng .

      Dõi theo bóng khuất dần, Trình Mực Lăng mới xoay người .

      Lúc trở về, Tống Vi có trong phòng. Phó Hàn Trạch ở sát vách hình như cũng chưa về.

      Thanh Thử nghĩ nhiều, rửa mặt xong, mở laptop bản bắt đầu ghi lại hành trình hôm nay. Lúc viết xong, mười giờ. Tống Vi vẫn chưa trở lại.

      tắt máy tính, điện thoại di động mở máy để bên, mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      Khoảng rạng sáng, nghe thấy có động tĩnh trong phòng, giống như có người mở cửa. Thanh Thử chợt thức tỉnh, "Ai?"

      "Là em, xin lỗi, làm chị tỉnh." Tống Vi mở đèn.

      Thanh Thử ngồi dậy, khoác thêm áo.

      Khuôn mặt Tống Vi mệt mỏi, ta chán nản ngồi giường, giường hơi rung , chỉ thấy ta giang hai cánh tay xong nằm xuống.

      hồi lâu có động tĩnh, Thanh Thử nghe hơi thở nhè của ta vang lên bèn đứng dậy tất đèn.

      Lúc nửa đêm, nghe được bên sát vách dường như có người gây gổ. Cả đêm Thanh Thử được ngủ ngon giấc, sáng hôm sau, trời vừa sáng, dậy.

      "Tống Vi, có phải Trịnh Giai cãi nhau với Phó Hàn Trạch ?" vốn phải người nhiều chuyện, nhưng cảm giác hình như có chỗ đúng.

      Tống Vi à tiếng, "Chắc vậy. Hai người bọn họ kể gì với em, nhưng mà ban ngày bọn em chơi rất vui. Hôm nay chị đâu?"

      "Đại Chiêu Tự." Thanh Thử muốn dối bọn họ.

      Tống Vi cười, "Cùng với vị sư huynh kia hả?"

      Thanh Thử gật đầu cái.

      Tống Vi mím môi suy nghĩ chút, " ấy vì chị mới đến Tây Tạng. Chị đừng phủ nhận, chị thấy ánh mắt ý nhìn chị đâu."

      Cùng chung đụng mấy ngày, cũng coi là có chút hiểu Thanh Thử. Thanh Thử tướng mạo xuất chúng, tự nhiên thiếu người theo đuổi.

      Tống Vi là cực kỳ nhạy cảm, giỏi nhìn mặt chuyện."Buổi chiều hôm qua lúc em về đây có thấy ý. Có điều lúc đấy em ngờ rằng người ý muốn gặp là chị."

      Đáy mắt Thanh Thử thoáng qua thứ gì đó, " phải như nghĩ đâu." nhìn thời gian, "Tôi phải ra ngoài, trước nhé. Chơi vui vẻ."

      Tống Vi nhìn bóng lưng , nhàng thở ra hơi, có hâm mộ, có bất đắc dĩ.

      Lúc Thanh Thử ra cửa, vừa khéo gặp Trịnh Giai. Trịnh Giai giống như thấy . Thanh Thử gọi mấy câu, ấy mới phản ứng.

      Sắc mặt Trịnh Giai trầm trầm.

      "Tống Vi vừa dậy." Thanh Thử .

      Trịnh Giai cười lạnh tiếng, "Chuyện ta có dậy hay liên quan gì tới tôi." Giọng điệu vô khó chịu, xong ấy cũng nhận ra." xin lỗi, tối hôm qua tôi ngủ được ngon. Hôm nay tôi định ra ngoài dạo mình , đến Thánh Địa Phật giáo triều bái tý cho thanh thản."

      Hai người chuyện tào lao mấy câu, Trịnh Giai nhanh chóng rời .

      Ngay khi Thanh Thử dừng chân, bóng dáng Trình Mực Lăng chậm rãi xuất trong tầm mắt của .

      Hai người nhìn nhau cười tiếng, cùng câu ‘Chào buổi sáng’.

      " bé vừa rồi chính là người khác em quen xe lửa tên Trịnh Giai?" Trình Mực Lăng hỏi.

      "Làm sao biết?"

      Trình Mực Lăng cười, "Ngày hôm qua lúc tới, thấy hình như ấy và bạn trai xảy ra tranh chấp." Dừng chút, "Hơn nữa em ấy mà, em chủ động chuyện với người quen, vừa rồi thấy em gọi tên ấy nhiều lần."
      Last edited: 5/6/16
      KisaragiYue, PhongVyChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :