Chưong22tt)
Ngày đó Viên Lãng cứ nhìn Trương Nam bị chị kéo vào phòng, biến mất sau màn cửa, Trương Nam quay đầu nháy mắt với mấy cái, dáng vẻ rất dí dỏm. Kết quả, lát sau khi gặp lại , liền còn là người lính rồi… Cái áo rộng nách màu mật ong, quần bình thường, giày mềm thêu đóa hoa ở mũi giày, bên tóc ngắn kẹp cái kẹp ngọc. Ăn mặc bình thường, cũng là mái tóc đen hơi khác chút, duy có thứ đổi, là cặp mắt xinh đẹp.
Trở lại là sau buổi trưa, cha Viên đưa Viên Lãng vài vòng thăm nhà họ hàng chú bác… Trương Nam, ở nhà học thêm, học nướng bánh Nang như thế nào.
Chờ lúc Viên Lãng trở lại lần nữa, trong nhà nấu xong cơm nóng hổi. Thấy Viên Lãng trở lại, Trương Nam chạy chậm tới giúp cởi áo khoác. Viên Lãng có thói quen: "Hai chúng ta cần khách khí như thế." Ánh mắt Trương Nam nhìn bà bà sau lưng , rất thần bí: "Chịu vất vả phối hợp chút, mẹ dạy em quy củ đấy." Viên Lãng , sau đó bảo Trương Nam giúp đổi giày, Trương Nam đồng ý, làm mọi ánh mắt trong nhà đều trừng mắt nhìn . Viên Lãng nhìn người cười, giả bộ biết gì. Kết quả ngày ấy, nàng dâu đồng chí Trương Nam như bị bà sai khiến làm xung quanh, được kêu là có chuyện. Viên Lãng nên ăn uống chút chút, giống như căn bản nhìn .
Trở về nhà, Viên Lãng đem Trương Nam đè xuống, giúp xoa bả vai: "Cùng ba mẹ thể giúp em lời hữu ích, nếu em khó khăn hơn. Hiểu ?" Trương Nam nằm sấp xuống gật đầu: "Hiểu." Viên Lãng vê đến hông của : "Mẹ tệ như vậy, ngờ làm mẹ chồng chảnh như vậy, Nam Nam, em uất ức giả bộ mấy ngày xong, trở về phục vụ em." Trương Nam thoải mái thở dài: "Mẹ em có lý, em cũng nên học tập chút chuyện nhà rồi, trước kia em quá qua loa. Mẹ đối với em tệ, cái này coi như là lập quy cũ chứ sao." Chợt đỏ mặt: "Ai. . . . . . vê nơi đó đấy?" Viên Lãng cười mờ ám.
Vừa cuối xuống chút, nhìn thấy viền đen dưới mắt Trương Nam, nhớ mấy ngày nay xe lửa khốn khổ còn bị mẹ bổ túc học cao độ như vậy, chừng mệt mỏi biến thành dạng gì rồi, mềm lòng, nhấn cái: “Ngủ !” Thuận tay tắt đèn.
lát sau, cảm thấy Trương Nam sát bên: "Em mệt, cả người đổ mồ hôi rồi." Viên Lãng đẩy ra, chắn lại : "Em ngủ ! Đừng lời nhảm!"
Tờ mờ sáng thứ hai, Viên Lãng liền nghe Trương Nam sột soạt nhàng đứng dậy, bắt được tay hỏi: "Sớm thế này, đâu vậy?" Trương Nam : "Mẹ rồi, làm điểm tâm." Viên Lãng khoác áo muốn đứng dậy: " giúp em!" Trương Nam ấn chặt lại, đỏ mặt tía tai: "Gia! Ngài cũng đừng động! Em đây là vợ ngày chính là trông cậy vào thái độ tốt. Ngài giúp em lần." Viên Lãng hết cách rồi, nằm xuống lại, lòng : mẹ, ngài lại làm trò gì vậy?
Thời gian là công bằng, bất luận là khổ sở hay vui mừng, ngày cũng trôi qua như vậy. Mấy ngày sau chị Viên Lãng đánh giá Trương Nam: "Tính khí tốt, sao lần nào quở trách cũng đều vui tươi hơn hớ.” Viên Lãng rất vui mừng, sau đó chị lại nhận định thêm câu: “ cần biết giày xéo bao nhiêu việc, cho tới bây giờ cũng nóng nảy.”
Ngày đó Trương Nam phòng bếp bận rộn rửa bát, liền nghe tiếng vang ở góc cửa sổ. Trương Nam mở cửa sổ ra nhìn, Viên Lãng ngoài cửa sổ làm mặt quỷ về phía mình. Trương Nam tò mò cười, giọng hỏi: " làm gì ở đây thế?" Viên Lãng hướng ngoắc, bộ dáng kia giống như mười mấy tuổi: "Ra ngoài! chơi." Trương Nam lắc đầu: " được, mẹ để cho em rửa bát đấy." Chị Viên Lãng đứng ở bên cạnh cười: " . Chị rửa." Trương Nam vui vẻ : "Cám ơn chị!" Tay khẽ chống bệ cửa sổ, liền lao ra ngoài. Chị Viên Lãng nhìn vui mừng, quay đầu vào phòng bếp nới với mẹ: “Mẹ nhìn em ấy, giống như con chim sổ lồng.” Mẹ Viên Lãng cười: "Cũng , cái này đủ bắt chẹt nó rồi."
Viên Lãng có con ngựa! Trương Nam vây quanh ngựa, giống như đứa bé hâm mộ: "Viên Lãng, em có thể sờ nó sao?" Viên Lãng : " nhảm." Kéo : "Ai! Chớ động! Cũng phải là vệ tinh." Nhìn lên nhìn xuống đánh giá vợ, nhướng mày hỏi: "Em biết cưỡi sao?" Trương Nam lắc đầu.
Viên Lãng ráp hai tay lại làm bàn đạp ở trước mặt Trương Nam: "Lên!" Trương Nam cố gắng nhanh nhẹn, đạp chân nhàng nhảy lên, sau đó còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra , Viên Lãng ngồi ở phía sau rồi, hơi thở của thở ở bên tay: " đưa hái hoa!" Đá cái vào bụng ngựa, liền chạy xuống về phía Tây Bắc.
Phía Tây Bắc là đồng cỏ, hai ngày nay Trương Nam ở trong phòng cảm thấy buồn bực, cả thấy ngày nơi này so với nơi khác thoải mái hơn, khí cũng trong lành. màu xanh ngàn dặm, cũng mịt mờ. Bốn bề có gò đất, từng dốc mọc đầy hoa dại, phía trước còn có dê, nhìn xa xa giống như tấm thảm thêu màu xanh lục. Cả tầm mắt là màu xanh lá như muốn chuyển động, nhàng chảy vào ranh giới Vân Nam. Viên Lãng : "Nơi này gọi là phía Bắc Trường Thành Giang Nam."
Buổi chiều phơi nắng người ấm áp dễ chịu. Viên Lãng xuống ngựa, kéo Trương Nam nằm xuống ngay tại chổ, "Thoải mái chứ?" xong cắm đầu cắm cổ nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say.
tới nơi mới mẻ! Trương Nam chịu nằm, chọt Viên Lãng, tát cái cũng thấy tiếng động ―― cùng chơi , Viên Lãng để ý tới , ngậm cây cỏ, gối lên cánh tay ngủ tiếp.
Quấy rầy có hiệu quả! Trương Nam lăn qua lăn lại đứng lên chơi mình. Con lớn lên ở Bắc Kinh nhìn cái gì cũng thấy thú vị! Định hướng xung phong về phía bầy dê, ha ha. . . . . . Dê bị người dọa sợ bỏ chạy. Dứt khoác chạy tán loạn, dù sao càng chạy càng vui vẻ, kết quả càng chạy càng xa.
Cho đến khi gian an tĩnh, chợt vang lên tiếng súng. Quân nhân đối với tiếng súng cực kỳ nhạy cảm, Trương Nam trực giác nằm xuống quan sát tình huống, mãnh liệt ngẩng đầu, cùng đối mặt với vật lông lá xù xì điên cuồng chạy đến. "Sói!" Trương Nam nhảy dựng lên, xoay người bỏ chạy. Chưa chạy được ba bước, chợt thấy hoa mắt, giây kế tiếp cảm giác được cánh tay quen thuốc kéo lên ngựa. Trương Nam vừa muốn chuyện, chợt thấy trước mũi đóa hoa dại, che kín mặt của mình, Viên Lãng kêu ở hướng đối diện: “Cho em chừa! Em đánh sói làm gì! Sói mà cũng chạy theo!"
Đứa đối điện cười ha ha: "Viên Lãng! về rồi! Đó là vợ sao? Em thấy, xinh đẹp!" Viên Lãng cười, "Chớ hồ đồ! Để cho cha em biết, lột da của em!" xong lại thúc ngựa .
Đuổi người , Viên Lãng dạy dỗ Trương Nam: "Học được chạy lung tung đúng . làm cho người ta an tâ." Trương Nam cầm hoa xoay người lại bộ dáng như báo cảnh sát: "Viên Lãng, có sói!" Viên Lãng ấn chặt : " ngốc." Vỗ súng săn lưng ngực, "Sói cái phía sau, ăn hết em, có đây."
Trương Nam đàng hoàng trong chốc lát cũng cam tâm chịu ngồi ngoan ngoãn: "Ta muốn kéo dây cương!" Viên Lãng : "Đem Hoa ném , điều khiển ngựa phải tập trung tinh thần." Trương Nam ôm Hoa luyến tiếc chịu bỏ. Viên Lãng suy nghĩ chút: "Đẻ vào trong nòng súng."
Dắt bó hoa dại trong nòng súng, đen nhánh cùng mềm mại phối hợp cách quỷ dị,. . . . . . Ý kiến hay! Trương Nam vui vẻ quay đầu lại thân ái Viên Lãng, Viên Lãng cười. lâu về sau, Viên Lãng cầm chiêu này đối phó sinh nhật Hứa Tam, dĩ nhiên cũng diễn rất kỳ công. Về nhà hỏi Trương Nam: "Chồng của em nghĩ nam nữ đều xơi thôi?" Trương Nam vui mừng: " là Phong Hoa Tuyệt Đại!"
Hoàng hôn ngày đó, hai người thúc dâ cương ngựa dạo đồng cỏ. Nhìn mặt trời như lửa đỏ lặn xuống ở hướng tây, gió thổi những cây cỏ thấp, phát dê bò. . . . . .
Đồi núi bên kia truyền đến tiếng người đàn ông hát ca khúc đau buồn: Nước hồ Tái Lý Mộc trôi nhanh, chim nhạn lượn quanh bầu trời, trong hoàng hôn thấy bóng dáng của em, lại phảng phất tiếng ca của em . Dê ngủ ở trong cỏ, chân trời đầy sao. Lòng của giống như ngọn đèn đọc, ngắm nhìn bầu trời mờ mịt ban đêm. . . . . .
Trương Nam si ngốc nghe, : " hay. . . . . ." Viên Lãng thuận miệng hỏi: "Thích?" Liền hát tiếp theo: "Khó quên bên bờ gió xuân, từng trận hương hoa, ánh trăng treo trời cao, cũng ca ngợi tình của chúng ta ở đây. Nụ cười khả ái của em, dẫn vào cảnh mộng. nương xinh đẹp ơi, chờ em từ đêm tối đến sớm mai. . . . . ."
Trương Nam nghĩ: cái lời bài hát này đủ thà, nhưng mang từ tính, có mùi vị đặc biệt, hoặc lòng người hoảng sợ, giống như người của ấy. . . . .
Chương 23 (1)
Ngày đó Viên Lãng đưa Trương Nam dạo đến khuya cũng chưa về. Ba mẹ Viên đem thức ăn hâm nóng lại biết bao nhiêu lần. Cha Viên nhìn trăng sáng chút, lẩm bẩm mắng: "Kéo vợ yếu ớt như vậy ra ngoài dạo, đụng phải sói làm sao?" Mẹ Viên vui vẻ: "Sói nào mà hạ được con trai ông?" Cha Viên giận trách: "Vậy bà mới lạy trời làm cái gì?" Mẹ Viên ngoài miệng phục: "Tôi là lạy giùm cho sói ."
lát sau, cha Viên Lãng : "Chớ giày vò con người ta nữa, tôi thấy, đứa này tệ. Ánh mắt yếu ớt, trong lòng chững chạc. phải là con cừu được nuông chiều trong nhà.” Mẹ Viên Lãng vui mừng: “Con tệ, chính là trong lòng quá mạnh mẽ, cũng khó trách, nụ hoa giống như người, dù để ở đâu cũng đau? Chịu thiệt từ nhu thuận. Tôi mài dũa nó, về sau mới chịu được uất ức, con người, nhịn được, mới có phúc khí." Cha Viên Lãng gật đầu cái: "Trong lòng bà bị làm khó rồi, biết Lãng nhi có hiểu hay ." Mẹ Viên Lãng thở dài: "Lãng nhi của tôi, tùy ông, người trưởng thành, bảo vệ vợ lắm. phải là sói con trong bụng này của tôi nửa rồi. Ha ha . . . . . . Lúc đầu mang thai nằm mơ là sói con đó." Cha Viên cười cái: "Sói con, Lãng con. Đều lớn hết rồi. . . . ."
Trước khi rời Ninh Y ngày, trời còn chưa sáng Viên Lãng để cho cha Viên gọi . Lúc mẹ Viên dạy vợ vá chăn có : " là định hướng phá hủy tòa nhà củ, thuốc nổ mất kinh rồi. Cha nó Lãng Nhi lại khiêu khích người đó.” Sau đó hỏi Trương Nam: “Lãng nhi có biết người đó?” Trương Nam cười: "Con biết. ấy chưa ." Sau đó cúi đầu cười, chuyện.
Ánh mặt trời soi sáng giường đất, chiếu lên bộ dáng thanh tú xinh đẹp của Trương Nam. Mẹ Viên nhìn con dâu, cười: "Mẹ hiểu biết , tại trong thành còn thịnh hành làm chăn rồi." Nối hai kim: "Mẹ dạy con nướng bánh Nang bộ đội cũng có bếp lò.” Cười nữa: "Nướng thịt dê cũng còn dê. Đây đều là tìm người điều tra đấy." Trương Nam"A" tiếng, đưa đôi mắt đen láy nhìn bà, cũng hỏi, đợi bà tiếp. Mẹ Viên : "Con là tốt, cong cong, được bướng bỉnh. Mẹ thấy, con và Lãng nhi rất xứng. Con sói con này quá ngỗ ngược, mẹ sợ, thực như cây kim nhọn ngừng đâm..” Trương Nam cúi đầu cười, lời nào.
Mẹ Viên tiếp tục hỏi: "Biết vì sao mẹ để cho con mặc quân trang ở nhà ?” Trương Nam trầm ngâm "Về nhà, để thân phận ở bên ngoài xuống, chuyên tâm làm con dâu." Mẹ Viên vui mừng: "Đứa ngốc, là mẹ thiên vị cho con, con nghĩ , con là thiếu tá, Lãng nhi là trung tá, con mặc trang phục này là dưới nó đầu. Cởi là tốt! Cởi quân trang chính là vợ nó, cùng ngồi cùng ăn, cùng nó khóc lóc om sòm làm xấu, nó có thể gào thét với con sao? Hơn nửa bộ dáng của con là biết đặt người thích hợp, có cách liền khóc lóc nỉ non, Lãng nhi yếu mềm bên cạnh. Cái này đóng cửa lại phải là mọi chuyện do con sao?” Trương Nam cười ra tiếng: “Mẹ, ngoài mặt trung hậu, trong lòng tinh khôn.” Mẹ Viên Lãng : “Tinh khôn đối với con. Thấy lão già tôi mười ngày qua chỉnh đốn con như con ruột. Làm như tôi nhìn ra con giả bộ theo tôi sao?” Trương Nam đỏ mặt: "Cái gì cũng gạt được mẹ." Mẹ Viên thở dài: "Đàn ông, con thông minh, tuổi trẻ có được ít chức hiệu, nghe còn là chủ nhiệm gì đó. Chuyện bên ngoài rất nhiều. Sống qua ngày cũng thể cùng Lãng nhi bận rộn. Nhưng mà, mẹ với con, mặt trời bầu trời, sáng chói uy phòng, đơn chính là ; buổi tối trăng sáng mông lung, bốn bức tường vây lấy xung quanh. Con , đơn thê lương. Con xem, tới khi nào, con ôm đứa ngủ trong lòng, các ông xoa bóp bên cạnh. Cái người này cả đời có….” Trương Nam đỏ mặt, cúi đầu, dạ câu.
Thuận lợi phá bỏ căn phòng trở về, Viên Lãng híp mắt với cha : "Cha Ngải Di này, mấy năm biến mất thấy, hôm nay lại cùng trò truyện giáo lý với con, thần thánh, cha, nó mỗi ngày ôm súng đồng cỏ làm gì thế?" Cha Viên cau mày: "Đứa này, đáng tiếc đầu thông minh, mỗi ngày chung chạ." Nhíu mày: "Lãng nhi, con là lính, cách xa nó chút. Cha nó cũng yên tâm về nó.” Viên Lãng như có cùng ý kiến, gật đầu cái, lại vui mừng: “Cha cũng yên lòng con.” Cha Viên lắc đầu: “Lãng nhi, cha yên tâm về con. .” Quay đầu lại nhìn đứa con: “Còn nhớ chuyện cha dẫn con đánh sói lúc còn .” Viên Lãng gật đầu, có chút hưng phấn: "Nhớ,này là sói chúa, giống như quỷ, gieo tai họa cho gia súc. Khi đó hơi , biết. Bây giờ nghĩ lại, nó được xem như là canh hùng, biết mình tính toán nó cũng dám ra, có bảy phần nắm chắc duỗi móng vuốt. mấy con soi bên cạnh cũng mạnh khỏe, cũng biết làm thế nào mang ra ngoài.” Cha Viên cười : "Trong bầy sói tự cắn mình, con già yếu liền bị cắn chết bên trong. Khôn sống mống chết mới có thể bảo vệ tinh khí thần kì vạn năm của sói thảo nguyên. Bản thân sói chúa chỉ dũng mãnh, tinh ranh, còn phải hung ác.."
Viên Lãng nhìn trăng sáng, trong lòng suy nghĩ. Cha Viên : "Bây giờ cha còn nhớ tới dáng vẻ của con sói Chúa này, thua đau lòng cho sói cái rồi, lúc chạy còn đem chỗ tốt để lại cho sói cái. Cũng chính cha lái xe đuổi theo, nếu liền để súc sinh này chạy mất rồi, Cuối cùng bức bọn nó đến đường cùng, nó che chở sói cái chui xuống tổ dưới đất, còn nó liền nhảy tót lên sườn núi dẫn dụ chúng ta…” Viên Lãng cúi đầu: "Con nhớ được lúc nó sắp chết còn uy phòng nhìn chằm chằm vào con. Sau đó, nó liền nhảy xuống…” Cha Viên : "Sói cái này cũng rất mạnh mẽ, thất sói chúa nhảy xuống, liền đào bới tổi đất, đem chính mình chôn sóng. Qua ngày…………. Cha dẫn con tìm xác sói, thấy sói chúa máu me khắp người bò tới chết ở tổ. Ngải Di vui mừng nhảy cẩng lên, Lãng nhi con khóc… Cha cũng biết, cần quan tâm đào lên, con là đứa bé có tâm lương thiện rồi.” Thở dài: “Đây là sói tinh hiếm thấy. Nó chết rồi, chừng mười năm qua thảo nguyên này thấy con sói nào ra hồn.”
Viên Lãng chợt quay đầu lại nhìn cha của : "Là cha lo lắng con quá coi trọng Trương Nam sao?” Cha Viên gất đầu: “Trong nột tâm sâu thẩm của con là đứa bé, càng để ý càng lộ vẻ gì. Hai ngày nay mẹ con giày vò Trương Nam, con ngay đến mí mắt cũng giựt, cha biết ngay, con bỏ được nó rồi.” tới chỗ này, chợt cười: "Lẽ ra vợ xinh đẹp như vậy, là phúc khí của con. Nhưng. . . . . . Đẹp như vậy đều khiến người ta cảm thấy nở. Sói chúa sói cái, tình thâm nghĩa liệt, mọi người bội phục, nhưng quá thảm. Lãng nhi, chờ con có con con hiểu, cha thà con cưới tầm thường để đổi lấy cả đời bình an.” Viên Lãng : "Cha, cha đoán mò rồi."
Ngày đó về nhà, cách tấm kính thủy tinh Viên Lãng nhìn Trương Nam ngồi xếp bằng giường gạch nghiêm túc vá chăn, kim đâm ngón tay rơi xuống, vẻ mặt khác thường trầm tĩnh nhu hòa, giống như phát mình nhìn, cả người liền bổ nhào vào đóng vải cười sáng lạng với mình, mặt mày ôn tồn, chứa mùa xuân sâu như biển…. Viên Lãng bồn chồn, cũng biết mẹ mình cho vợ uống thuốc mê gì, ngày đó Trương Nam dám buốn lỏng nút áo của mình rồi. Sau đó………… Cỏ dựa hoa, liền kề cận gắn bó bên nhau chứ sao. Trương Nam thay đổi, hương thơm ấm áp, Noãn Ngọc thơm ngát. Viên Lãng chỉ hận thể biến thành ở người , thể bỏ được muốn còn . Sau đó Viên Lãng lòng, ôm hỏi: “Thế nào thông suốt rồi sao?” Trương nam cười: "Mẹ dạy."
Rời khỏi Y Ninh trở về bộ đội, Viên Lãng cảm thấy, vẻ mặt Trương Nam giống như làm vợ rồi. Trương Nam cảm thấy Viên Lãng. . . . . . Nhìn bộ dáng luôn có suy nghĩ .
Last edited by a moderator: 10/11/15