Chương 12: Có phải đàn ông đều bạc tình,
Kết thúc nhiệm vụ sáu tháng ở Sudan, Trương Nam xuống máy bay còn chưa kịp hít thở thí hòa bình, liền được phái tham gia huấn luyện trao đổi thành viên và vũ khí của các nước về việc "Chống khủng bố" diễn ra ở Thượng Hải. Lần này Trương Nam thuộc nhân viên điều động bình thường, trực tiếp nghe lệnh của Thiếu tướng Lý Trinh, đây được coi như hành động đặc biệt.
Ở trong doanh trại huấn luyện, mỗi ngày Trương Nam đều đối mặt với phần chiến tranh tàn khốc nhất nay: tổn thương do vũ khí hóa học, tổn thương do vũ khí sinh học, xuất thiếu thốn do đạn, chỉ mong vĩnh viễn đừng xuất thương tổn do phóng xạ, tốc độ bắn ngày càng cao, lực đạn xuyên ngày càng mạnh. Tin tức từ thực tế chiến đấu quân y sớm bắt đầu nghiên cứu thêm những lĩnh vực khoa học khác, nghiên cứu vũ khí và cách sơ cứu, ma đạo và bạch đạo sớm hòa vào nhau.
Ngày đó hơi rãnh rỗi, Trương Nam mình ngồi ở ký túc xá mệt mỏi suy nghĩ: Kỹ thuật cứu người vĩnh viễn đuổi theo kịp với thủ đoạn giết người. Con người, trăm cay ngàn đắng, tiêu hao biết bao tiền của để nghiên cứu ra vũ khí tối tân hủy diệt đồng loại của mình, cuối cùng là vì sao? Chẳng lẽ kẻ thù của mọi vật chính là bản thân chúng ta sao?
Càng nghĩ càng phiền, tiện tay lấy đĩa CD nhạc nhét vào, dây đàn xoay, có Đán Uyển hát, lại là kinh kịch mộng xuân khê: "Dù sao đàn ông đều bạc tình, lầm người hai chữ công danh, lời ngon tiếng ngọt là dễ nghe, ai biết đều là ân tình giả dối." Bên trong Trương thị bộ dạng phục tùng uyển chuyển giọng ai oán, ra toàn bộ chuyện trong khuê phòng... Trương Nam cơ hồ tức giận nhắm hai mắt lại, giọng hát lại lời bài hát phảng phất lưởi đao lạnh đến thấu xương xẹt qua chỗ yếu ớt nhất trong lòng.
Bốn năm, cho rằng miệng vết thương khỏi hẳn, hóa ra, vẫn còn rĩ máu ĩ... Viên Lãng, tuy rằng ngày đó đột nhiên xuất , mà tôi lại dám liên lạc với , bởi vì Trương Nam ở trong lòng so ra còn quan trọng. Tôi biết có phải từ bỏ tôi gì đó hay , tôi chỉ biết cuối cùng tôi cũng thể chịu nỗi khi bị từ bỏ. Huống chi tại...thở dài hơi, Trương Nam với chính mình: Chi bằng nghĩ... dứt khoát đóng lại.
Lúc này cửa phòng bị gõ , có người thò đầu vào, là người tóc vàng nước Nga thiếu tá Andrew, có chút tiếng Hoa gượng gạo: "Trương! Ca kịch hay như vậy sao lại tắt !" Trương Nam cười với ta: "Mời vào ngồi." Đứng dậy rót cho ta tách cà phê.
Trương Nam cùng Andrew biết nhau lúc ở Sudan rồi. Andrew là bộ đội quân nước Nga theo cuộc sống quân y, chủ yếu phụ trách chuyên chở cứu hộ cấp tốc ở chiến trường, phân cấp cứu chữa là người thạo nghề. Lần trao đổi này gặp lại ngoài ý muốn, bọn họ thành bạn bè chơi thân với nhau. Người nhà Andrew được gọi là quý tộc mới ở nước Nga, nghe bối cảnh phức tạp, bản thân lại ưu tú lạ thường, mặc quân trang, nhưng mà bị cái văn hóa nước Nga thấm sâu vào luyện nên người thanh niên tao nhã. Lúc rãnh rỗi, có thể cùng Trương Nam luyện tập múa ballet.
Andrew vui vẻ tiếng cám ơn, nhắm cà phê, tò mò hỏi: "Trương, cái đó rất êm tai, nhạc gì vậy?" Trương Nam có chút mệt mỏi: "Là nhạc xưa, trước kia, Trương thị, vợ xinh đẹp. Bởi vì người chồng xuất chinh có tin tức trở, đau lòng người chồng chỉ tiền đồ, thương ..."
Andrew chen ngang: "Trương, cũng giống như cậu đúng ?" Dường như bị vạch trần vết sẹo trước mặt mọi người cách thảm hại, Trương Nam đột nhiên quay đầu trừng mắt với Andrew, môi run rẩy.
Thấy phản ứng kích động, Andrew nghĩ: Bộ dạng nhạy cảm, xinh đẹp đến đáng thương. nương, là ai nhẫn tâm biến thành cái dàng này vậy? Mỉm cười, vô tội: " ấy là Trương, giống như đúng ?" Trương Nam cuối đầu, cười xấu hổ: "Đúng vậy, chúng tôi đều họ Trương." Andrew lắc đầu đồng ý: "Bất kể thế nào, người đàn ông bỏ vợ đều có lỗi."
Cảm xúc khác thường ở ngực bắt đầu khởi động, tay chân Trương Nam có chút luống cuống, có lệ:"Có lẽ đàn ông càng có chuyện quan trọng hơn." Andrew nở nụ cười: "Bất quá theo tập quán của người Nga, Trương, xinh đẹp như vậy nên chọn người đàn ông biết quý .." Nhìn môi Trương Nam giống như hoa hồng, Andrew đột nhiên nghĩ thương tiếc cho , ôn nhu giữ vai Trương Nam , nhàng hôn xuống.
Sửng sờ thấy gương mặt to lớn của Andrew ở trước mặt mình, bỗng nhiên Trương Nam hiểu được, lật nghiêng người tránh ra. Tuy rằng tránh được, nhưng trong lòng vô cùng uất ức, trong ánh mắt chứa đầy tức giận, chớp mắt nhìn Andrew.
Mất mục tiêu! Bộ đội quân tiếp đất nổi giận nở nụ cười, tuy rằng đoán được nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mất mát. Trương Nam còn chưa kịp phát tác, Andrew đột nhiên chuyển đề tài, nghiêm túc: "Trương, cậu tham gia huấn luyện đến nay càng lúc càng vui, vì sao?" Trương Nam do dự, thử thăm dò : "Andrew, cậu cảm thấy lần này chúng ta trao đổi huấn luyện lần này cuối cùng mục đích là gì?" Andrew híp mắt: "Cậu sao?" Trương Nam nghiêng đầu có vẽ đăm chiêu, lời rất cẩn thận: "Phòng chống và chửa trị tổn thương trong chiến đấu đại, bất quá số liệu người bị thương ở phạm vi rất lớn. Cậu sao?" Andrew nở nụ cười: "Chúng ta an tâm? Ba Phủ Lạc Oa có sở trường múa Thiên Nga Trắng nước áo, cho nên ấy là nữ hoàng ballet, trương, nguyên cứu vũ khí cùng cứu chữa tổn thương, vốn là hai loại nhan sắc của Thiên Ngan..." Thấy Trương Nam quay mặt, uống ngụm cafe, Andrew quyết tâm: "Trương, cậu rất thông minh, cậu dò hỏi tôi, cậu đoán đúng tồi, tôi cũng là phần TJ..." Trương Nam gắt gao im miệng.
Lúc này, loa phát thanh phát lên giọng vững vàng của tổng chỉ huy thiếu tướng Lý Trinh phá vỡ im lặng xấu hổ trong phòng: “ Trung tâm chỉ huy gọi, trung tâm chỉ huy gọi, chiến khu quân cứu hộ khẩn cấp nhận nhiệm vụ, chiến khu quân cứu hộ khẩn cấp nhận nhiệm vụ! ” Andrew cùng Trương Nam liếc nhau, chuẩn bị chạy nhanh ra ngoài.
Mệnh lệnh của tướng quân Lý Trinh rất đơn giản: “ Tọa độ đó có rắn độc làm tổn thương, bắt đầu bay đến cấp cứu, cầu 20 phút phải tới trường. ”
Lúc đó Trương Nam có chết cũng thể nào tưởng tượng được, 20 phút sau, bản thân lại tự nhiên đụng phải Viên Lãng, hơn nữa còn là “ đụng chạm ” vào hàng giá .
Lần đó đối với Viên Lãng mà là có nhiều nhiệm vụ chiến đấu thực tế trong lần, có gì đặc biệt. biên giới bố trí bao vây đội tội phạm thuốc phiện, vốn tất cả rất thuận lợi, lúc hoàng hôn muốn thu lưới phục kích, đại đội trưởng Đường Sắt gặp chút tình huống ngoài ý muốn, đạt được lộ ra vị trí khi như tên lính mới bị rắn độc cắn.
Tuy rằng Viên Lãng nhanh chóng cầm máu buộc chặt tĩnh mạch của ông ta, nhưng mắt xem xét thấy chân Đường Sắt phồng lên, trong lòng : Tình huống nguy hiểm, quân y dưới chân núi mai phục có thuốc giải độc, Viên Lãng khẩn cấp gọi bác sĩ cứu viện, tổng bộ báo tin cho Viên Lãng, “ Cơ sở nghiên cứu và điều trị phụ cận điều phi cơ có quân y cùng máu bay đến. ” Hơn nữa còn hỏi ý kiến của Viên Lãng: “ Cứu hộ hỏi đem quân y đưa đến nhảy xuống gần vị trí các cậu hay là nhóm cậu trực tiếp đưa người bị thương lên máy bay? ”
Viên Lãng nhìn chân Đường Sắt: “ Xét thấy địa hình phức tạp, lại bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu, trực thăng đáp ở đỉnh núi, cáng cứu thương dễ dàng lên . Chúng tôi chủ trương quân y xuống dưới. ” Lại nhìn thấy địa điểm có thể bị phục kích bất ngờ cùng với sắc trời tối ảm đạm sau khi mặt trời lặn, trong lòng toát mồ hôi thay cho quân y: “ Quân y xuống dưới có khó khăn ? ” Tổng bộ trả lời dứt khoát: “ khó khăn. ”
Trực thăng cứu hộ võ trang tới rất nhanh, lâu địa điểm phục kích sau lưng ngọn núi truyền tới tiếng động cơ, Đường Sắt luôn nhắm mắt dưỡng thân liền mở to mắt: “ Viên Lãng, Tề Hoàn! tiếp ứng chút. Nơi này có tôi. ” Viên Lãng cùng Tề Hoàn gật đầu, về hướng tọa độ trực thăng đáp xuống ngênh đón.
Khi đến địa điểm ước định, có thể nghe thấy thanh động cơ trực thăng đỉnh đầu, trong lòng Viên Lãng : Nhanh , bay đến thành công. Lúc này màn đêm dần dần buông xuống mảnh rừng cây đen tối, Viên Lãng cùng Tề Hoàn trong ánh sáng yếu ớt thấy cứu hộ mặc đồ ngụy trang bước xuống.
Đột nhiên, cây cối bên trái động lạ thường, cự ly quá gần, đối phương nấp cực kỳ tốt, làm Viên Lãng hiếm thấy tình huống phát trong cự ly gần như vậy, cơ hồ đối thủ liền đụng phải người mình, Viên Lãng theo thói quen tự nhiên ra tay độc ác: Quét ngang, vác vai, phản đá. Đối thủ phản ứng cũng rất nhanh nhẹn, để bên hông, thuận thế quay cuồng, khuỷu tay đánh. Tề Hoàn bên cạnh ảo giác trong nháy mắt: Viên Lãng VS Viên Lãng. Bất quá thực tế vẫn là Viên Lãng tài nghệ cao cường, cái khóa cổ lưu loát, đem đối thủ áp chế dưới thân.
Hai người lúc lên lúc xuống, hô hấp khó khăn, đều có thể cảm nhận được quen thuộc, cảm giác lâu khi bốn mắt nhìn nhau trước khi nhận ra nhau. Mà khi Viên Lãng vừa chống lại ánh mắt đối phương vẫn là chấn kinh, giọng kêu câu: “ Nam Nam! ”
Nhìn nhau khoảng 30 giây, Trương Nam cắn răng cố gắng hít thở, áp chế cảm xúc phức tạp muốn phun trào, nghiêng đầu, giải quyết báo cáo việc chung: “ Báo cáo chiến địa số hai, đội cứu hộ với vị trí chỉ định. ”
Đột nhiên gặp lại, như cách thế hệ; Người đẹpdưới trăng, xinh đẹp như trước. Vốn lúc này nên có ngàn vạn lời muốn , chợt Trương Nam có thái độ lạnh nhạt, làm cho Viên Lãng có gan cao trăm thước, dưới chân đạp có cảm giác, trong lòng lật đổ, vắng vẻ ....
Cảm giác được bầu khí quỷ dị, Tề Hoàn ho khan tiếng. Viên Lãng có chút phẫn nộ buông tay, để cho Trương Nam đứng lên, cúi đầu trả lời: “ Chiến địa số hai . ” Liền gì thêm.
Ba người thành nhóm, theo thường lệ quân y giữa. Viên Lãng cố ý ở cuối cùng, bởi vì như thế này, có thể kiêng nể đánh giá Trương Nam: Gầy, nhưng mà càng thêm nhanh nhẹn, gánh nặng đường núi lưng cũng thẳng, hơn nữa lại rất nhàng, cơ hồ rơi xuống cũng có tiếng động, trang bị cũng giống, trang phục vừa người tay áo còn mang thêm cái băng tay màu đỏ hình chữ thập nhìn rất bắt mắt, dưới tà đeo thêm cái súng mini tự động 84 phòng vệ, hòm thuốc cũng là mới nhất. Con người vẫn là thể tranh luận với người đẹp, nhưng mà khí chất thay đổi, trước kia là lưu ly tinh xảo đặc sắc, trời sinh có trí thông minh ứng biến, sáng rọi lóng lánh, tại là linh hồn sâu trong ngọc bích, trải qua nước thủy triều mài gọt điêu luyện, thu lại lòng hăng hái, tinh quang chứa ở bên trong. Nếu có thể xem giờ phút này cố tình trấn tĩnh cách cứng ngắc, như thế này vẫn là hoàn mỹ rồi. Viên Lãng có chút đau thương nghĩ: Trong bốn năm này, bỏ lỡ bao nhiêu kinh nghiệm của em? Nam Nam của , trưởng thành.
Tề Hoàn phía trước đột nhiên giơ tay lên ra hiệu dừng lại, Viên Lãng theo Tề Hoàn ngồi quan sát: Bụi cây ven đường bị đứt vài nhánh, mới, có cao thủ leo lên xâm nhập vào! Nhất định là tiếng vang của trực thăng hấp dẫn kẻ địch lại rồi.
xem xét, đột nhiên Trương Nam thở tiếng, Viên Lãng chỉ cảm thấy luồng gió thổi tới từ sau lưng, theo bản năng cúi đầu né tránh, bên người đánh nhau kịch liệt bất ngờ xảy ra. Viên Lãng cùng Tề Hoàn trong nháy mắt đều tự tiếp đối thủ. Người tới dễ chọc, Viên Lãng dư quang quét đến cái bóng đen cao lớn đánh về phía Trương Nam, xem ra đường công phu này là ba tên đứng đầu rồi. Ngay tức khắc Viên Lãng chấn động, do dự quay thân rút ra cái dao găm, sắc bén uy mãnh có chỗ nào trụ được, đồng thời cũng quên quan sát tình cảnh của Trương Nam, hoàn hảothân thủ Trương Nam linh hoạt, có thể duy trì miễn cường, nhưng mà sức lực kém xa so với tên kia, giao lộn vòng cẩn thận bị áp chế lật chuyển đất. Người nọ dường như đột nhiên cảm thấy thân thể Trương Nam mềm mại khác thường, mới phản ứng được đối thủ trong bóng đêm là con , liền mượn ánh trăng cúi đầu nhìn.
Viên Lãng căng thẳng trong lòng, ra tay mạnh phát, cảm giác đầu dao mềm mại cắt đứt yết hầu đối phương, thuận thế trở lại. Khi đó, Viên Lãng cảm thấy được từ khi biết Trương Nam tới nay đây là màn quỷ dị nhất: Trương Nam bị vây trong hoàn cảnh xấu, hề sợ hãi chống lại ánh mắt của người nọ, môi cười, sắc đẹp lưu chuyển. Trong lúc đó người nọ sửng sốt, sắc mặt Trương Nam thay đổi, khi ngã sấp xuống lấy súng lục trong lòng bàn tay lên nòng bóp cò, tiếng “ Đoàng ”, thi thể kẻ địch ngã xuống. Viên Lãng xông lên chỉ còn kịp che ánh mắt Trương Nam, “ Đứng nhìn! ”
Vẫn chậm bước, Trương Nam thấy được, người thể tránh bị văng máu tươi cùng óc, làm bác sĩ biết cái này là gì, sắc mặt Trương Nam chợt tái nhợt.
Viên Lãng giúp đẩy thi thể ra, Trương Nam hoảng hốt đứng dậy, bản năng trốn ở bên của Viên Lãng, nắm vạt áo của , co rúm người lại. Tay Viên Lãng đem giấu ở sau lưng, rút súng lục, cảnh giác quan sát xung quanh.
Lúc này, Tề Hoàn cũng giải quyết xong, quan sát chút, có chuyện gì, chạy tới hỏi: “ có chuyện gì chứ? ” Viên Lãng nhìn Trương Nam, Trương Nam ổn định thần trí lại, có chút giận dỗi bản thân buông Viên Lãng ra, ngẩng đầu nhìn Tề Hoàn: “ có việc gì! thôi. ”
Trương Nam nghĩ tới: Gặp lại đường sắt, là chuyện thú vị như vậy. Ở phía sau trận địa lão A, an toàn trong gốc chết, Viên Lãng cùng Tề Hoàn báo cáo nguyên nhân có tiếng vang của súng, Đường Sắt phái vài người lục soát.
Chống lại ánh mắt, Đường Sắt cùng Trương Nam có chút xấu hổ, cũng may có chuyện vết thương làm tiếng chung, Trương Nam hỏi chuyện sau khi trúng độc, phân biệt rắn độc bị đánh chết, lại cúi đầu quan sát miệng vết thương của Đường Sắt, phán là có máu rắn độc lưu thông.
Bắt đầu khử trùng, lúc ngẩng đầu quan sát sắc mặt của Đường Sắt, phát ông ta đau đến nhíu mày, ngón tay cảm giác cơ bắp của ông căng cứng. Trương Nam nhớ lại, đột nhiên nở nụ cười tươi như hoa với Đường Sắt: “ Rất đau đúng ? ” Đường Sắt có chút tức giận, trầm mặt: “ Trương Nam, biểu cảm của là sao? Vui sướng khi thấy người gặp họa sao? ” Trương Nam cười xấu xa, vừa lòng cảm giác cơ bắp của ông ổn định lại, tay ngừng ấn thành hình chữ thập, đồng thời với Đường Sắt: “ Trời sinh khuôn mặt tươi cười, tại là biểu cảm nghiêm túc đây. ” Vừa lòng nhìn ông bị dụ được, cúi đầu bắt đầu nhanh nhẹn dẫn độc. Sau đó trong nháy mắt ngẩng đầu lên, cười đến ngũ quan sáng lên: “ Đây mới gọi là vui sướng khi người gặp họa. ” xong, đâm châm kháng độc vào. Đường Sắt bị làm cho tức giận đến choáng váng đầu óc, còn chưa biết đau. Trương Nam xử lý xong rồi.
Đường Sắt hiểu : “ Được lắm nha đầu, công phu kỹ thuật giỏi, là bác sĩ tốt. ” Trương Nam lại đưa cho Đường Sắt uống thuốc kháng độc, lần này nở nụ cười bình thường: “ Thiết đội, ông đùa à, ông đừng nóng giận. tại tạm thời cần di chuyển, ngày mai đổi thuốc là được, yên tâm, nguy hiểm rồi. ”
bên Tiết Cương phụ trách thấy Trương Nam vất vả, thuận tay đưa hộp mì trứng cà chua còn nóng cho Trương Nam, : “ Mai phục, tốt, bác sĩ ăn thêm chút . ”
Ai biết mặt Trương Nam vừa thấy cà chua, cúi đầu nhìn lại vạt áo của mình trước đó bị dính máu đỏ tươi, sắc mặt đột nhiên chuyển biến thê thảm, nôn tiếng, xoay người lại nôn ra. Đường Sắt quan tâm nhoài người lên: “ Trương Nam, sao thế? ” Trương Nam cố gắng nôn, xoay tay lại chỉ Viên Lãng, ý bảo ông hỏi ta.
Ai biết cử chỉ kia làm cho người lão A liên tưởng phong phú, Tiết Cương nhìn chằm chằm vào Trương Nam nôn khan cùng Viên Lãng vỗ lưng cho , sùng bái : “ Xem ra tốc độ của đội trưởng quá nhanh rồi .... ” Viên Lãng ngẫn người, liền dùng chân đá. Trương Nam vốn nôn ra tốt hơn chút, ngây ngốc hiểu , đỏ mặt lên trong nháy mắt, hít thở nghẹn lại, lại bắt đầu ho mạnh.
Viên Lãng lạnh lùng liếc Tiết Cương cái, bưng bình nước của mình lên cho Trương Nam uống, rất cẩn thận giữ chặt gốc độ, giọng nhàng: “ Từ từ uống, đúng, chậm chút, đừng để ý đến bọn họ. ”
Trương Nam có gì thả lõng chút, liền uống vài ngụm nước từ tay Viên Lãng, mới bước xuống vững vàng. Tuy rằng vẫn chuyện, Viên Lãng cảm thấy, Trương Nam cùng mình trong lúc đó, dường như khó chịu như vậy.
Hơi có chút vui sướng. Đột nhiên bên tai nghe giọng Tề Hoàn vang lên: “ Chỉ huy số 2 chú ý, mục tiêu xuất thái độ tấn công. ”
Lời cuối sách:
Sau khi kết hôn, đồng chí Trương Nam liền đọ sức trong vấn đề cười mê hoặc với kẻ địch, hướng thượng cấp lãnh đạo tức là đồng chí Viên Lãng đầy đủ những lời giải thích: “ Hư nhưng chân , yếu kém mà mạnh mẽ, Xinh đẹp có thể khơi dậy thành tai họa, nó cũng có thể làm vũ khí. Tuyệt chiêu này là em ở thời điểm huấn luyện phát minh ra. ” Sau đó cao ngạo : “ Chí dùng cho mình, người khác dùng được. ”
Viên Lãng vui vẻ, cùng đánh đố, chiêu này mình cũng có thể dùng, Trương Nam phục. ngày Trương Nam tham gia dự thính huấn luyệncủa lão A, buổi sáng Viên Lãng đánh nhau kịch liệt khi áp mình người Tiết Cương nở nụ cười xinh đẹp, Tiết Cương sởn tóc gáy, lập tức hét lên chói tai, nhảy lên, chạy trối chết. Để lại những người ở lão A hai mặt nhìn nhau, đội trưởng Viên dương dương đắc ý. Chỉ có Tề Hoàn biết, sau này, Trương Nam giặt sạch quần áo tháng, Tiết Cương có tháng ác mộng.
Chương 13: cam lòng đánh nhau kịch liệt ở dã chiến.
Nghe Tề Hoàn báo cáo xong, Đường Sắt bảo Viên Lãng phụ trách chỉ huy chiến trường. Viên Lãng gật đầu, quay người liền bước về phía trước, Trương Nam cảm thấy, Viên Lãng quay đầu lại xông trước rồi. Đường Sắt biết, trước khi nhìn đảo qua khu vực nơi nấp này rồi, xác định hậu phương an toàn. Lần đó tiến hành chiến đấu rất thuận lợi, diệt toàn bộ 19 tên đạo tặc, đại đội A tổn hại nào trong chiến đấu.
Đường Sắt cảm thấy luôn biểu của Trương Nam cùng với mình cũng rất xuất sắc. Sau khi bọn người Viên Lãng tiến vào tình huống chiến đâu, Trương Nam vẫn tuân theo kỹ thuật nghiệp vụ có chút cứng nhắc, phải chuyện quan trọng tiến lên hoạt động trước, bởi vì quân y chết trận ở chiến đấu thực tế đả kích nghiêm trọng đối với tinh thần của đội ngũ bộ đội, cho nên Trương Nam nắm trong tay thủy chung ở vị trí canh gác, bảo vệ bản thân, cứu chữa người bị thương. Cho dù phía trước tiếng súng nổ kinh thiên động địa, chỉ bình tĩnh để ý quan sát hoàn cành, canh gác người bệnh ở phạm vi nấp. Từ trong ánh mắt , Đường Sắt đoán được con đường khẩn cấp lui lại của kia đều tính toán rất tốt, tuy rằng Trương Nam đều tin tưởng bọn người Viên Lãng, nhưng mà phòng trước vẫn hơn.
Thời gian tiếng súng kết thúc, lúc đội A hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt, Trương Nam cảm thấy, tầm mắt của Viên Lãng đảo qua mình trước. Thấy tinh thần Trương Nam phấn chấn đứng canh giữ bên cạnh Thiết đội, Viên Lãng thầm thở ra, trong lòng : Được, có tiến bộ, so với lúc đánh gục mình có quy tắc hơn.
Lúc này, tai Trương Nam nghe có thanh vang lên: "Cứu hộ A, cứu hộ A, nơi đóng quân ra lệnh rút về đường cũ. Trực thăng nữa giờ sau đến chỗ. Xong."
Trương Nam chau mày, ", xong." Mệnh lệnh có chút kì lạ, theo lý, Trương Nam cùng xuống núi với đội A, đem tình huống của người bị thương giao cho nơi điều trị, sau đó chờ xe tập huấn ở doanh trại tới đón. Lần này, doanh trại gấp vì cái gì?
Đường sắt nghe xong mệnh lệnh này, cũng cảm thấy bất ngờ thình lình, vốn định theo quy cũ để cho toàn bộ người đội A thu đội, nhìn thấy Viên Lãng, vung tay lên: "Tiễn ấy."
Nhìn bóng lưng hai người rời , Đường Sắt lầm bầm: "Viên Lãng, tiểu tử bắt người cho tôi." Tề Hoàn lắc đầu, vui vẽ: " tin được."
Đúng lúc này, Đường Sắt nhận được mệnh lệnh kỳ lạ. Tề Hoàn : "Hỏng bét! Bảo đội trưởng trở về !"
Đường Sắt nhíu mày lắc đầu: " còn kịp rồi. thể lội vũng nước đục này, chúng ta thu quân."
Ánh sáng mờ mờ, Viên Lãng cùng Trương Nam về địa điểm trực thăng đáp xuống, đường núi gập ghềnh, rừng cây rậm rạp. Nhìn cảnh tượng giống như với lúc trước, giống.
đường tiếng động, Trương Nam thủy chung cuối đầu, , Viên Lãng yên lặng đánh giá , sắc mặt trắng như tuyết, lông mi dài hơi rung động, bản thân lúc ở cùng với mình đều cứng ngắc. Viên Lãng giọng hỏi: "Lần đầu tiên giết người?" Có lẽ hơi thở của Viên Lãng quá mạnh mẽ, có lẽ lúc này hơi thở mạnh mẽ phát ra thanh làm cho người khác cảm thấy an tâm, yế đuối lâu bỗng nhiên bị khơi ra, bồng bột mà lại thể ngăn chặn, Trương Nam theo bản năng gật đầu, cảm thấy tay bắt đầu hơi run, đêm qua đánh nhau kịch liệt, tử vong, máu tươi ùn ùn kéo đến trước mặt, dưới chân đột nhiên lảo đảo.
Đột nhiên phía sau, đôi tay ấm áp, kéo thân mình lại, giọng trầm thấp của Viên Lãng vang lên đĩnh đầu: "Em dũng cảm."
Uất ức bị đè nén nảy mầm, cái mũi chua xót, giống như có nước mắt tuôn ra. Trương Nam từ bỏ ngẩng đầu nhìn Viên Lãng, biết nên cái gì, lại cúi đầu, cắn môi. Viên Lãng nở nụ cười: Người ngày hôm qua rất lợi hại, thời gian cách nhau bao nhiêu lại khác như vậy. Xoay người ngồi xổm xuống: " lên."
Cảm giác Trương Nam do dự, bất động. Trong lòng Viên Lãng co rút từng trận đau đớn, gắng nhàng: "Với tốc độ này của em, 30 phút nửa có thể đến đỉnh núi sao?" Trương Nam do dự chút, vẫn nghe lời leo lên. Đồng ý nhắm mắt cho bản thân phóng túng lần, giờ phút này, để cho mình giả bộ cái gì cũng chưa xảy ra ... Việc đời có ngày biến đổi, có lẽ ngày mai Thượng Hải thành Tang Điền (*(địa danh, thuộc nước Quắc thời Xuân Thu, nay thuộc tỉnh Hà Nam, Trung Quốc), ít nhất bây giờ ở lưng Viên Lãng, lại còn dày rộng ấm áp.
khí có chút xấu hổ, Viên Lãng chuyện nhảm nhí: "Em lên thượng úy rồi." Trường Nam "Uhm" câu: " cũng so sánh." Viên Lãng cười: "Cuối cùng hơn ngôi sao so với tôi. Trước kia em , chờ em hơn ngôi sao so với tôi, là đến nơi."
Vành mắt Trương Nam đỏ, cắn chặt miệng , nghĩ: còn nhớ sao?
Viên Lãng thấy Trương Nam ko chuyện, đành tiếp tục : "Em, ho ra máu.... Tốt ?" Trương Nam khó có được khẩu khí khó chịu: " có việc gì! Kỳ thực ở dã chiến IU ngây ngốc tuần cũng là khổ nhục kế, nghĩ đến nhìn tôi.
Chương 14:
Vài người mặc đồ ngụy trang, mang mặt nạ màu đen cổ quái dẫn hai tên tù binh mới vào. Trương Nam nghe thấy tiếng bước chân đoán được bọn họ được huấn luyện nghiêm chĩnh; Viên Lãng ngã nghiêng mặt đất, thấy trong đó có hai đôi giày vô cùng quen thuộc thuộc của quân xanh, rất nhanh xoay chuyển suy nghĩ.
Khi kẻ địch đến trước mặt, Viên Lãng rất muốn cười nhạo bọn họ, ai biết người ta căn bản để ý đến mình, người cầm đầu nọ dùng mũi chân chọc vào cằm Trương Nam, từ cao nhìn xuống xem xét: "Quả nhiên xinh đẹp lại thông minh. Đem phù hiệu tay bỏ xuống cũng vô dụng." Trương Nam quay đầu cùng Viên Lãng hai mặt nhìn nhau, bí mật thuộc về hai người, hoàn cảnh khẩn trương cũng muốn cười châm biếm.
Người thẩm vấn dĩ nhiên vừa lòng cho bọn họ trao đổi bằng ánh mắt, mũi chân chuyển qua khuôn mặt trắng nõn của Trương Nam: "Đừng nhìn , tôi tìm ." Nghiêng đầu tránh cái chiếc giày đáng ghét này, Trương Nam lạnh lùng cùng đối diện với tên thẩm vấn mình. Đối phương nhẫn nại cúi đầu, giọng dụ dỗ: " , nương, kế hoạch TJ là cái gì?"
Trương Nam gục đầu xuống, mặt cảm xúc, hai đầu gối quỳ ngồi, biết, cũng biết. giây sau, giày đối phương liền hung hăng đạp vào đầu vai Trương Nam, đạp cái làm lảo đảo ngả xuống.
" ?" Giọng trở nên dữ tợn, hung tợn đá cước bên eo . Trong nháy mắt đó, Viên Lãng nhắm hai mắt lại, vốn động tác tay tạm dừng lại tăng nhanh rồi.
Lần ngả lăn này đụng tới tảng đá mới có thể dừng lại, Trương Nam thở dốc lát, bắt đầu lay động thân, ánh mắt vẫn như cũ gợn sóng, điều chỉnh tư thế chút, thân thể hơi phát run, nhưng vẫn nhìn Viên Lãng.
Người hỏi cung dĩ nhiên có tâm tình thương hoa tiếc ngọc, nhấc chân dẫm lên tay phải Trương Nam: "Tay đẹp, nếu tôi dùng sức, cả đời này của , có cách nào phẫu thuật nữa rồi." Ánh mắt Trương Nam đột nhiên trợn to, hồ nghi nhìn đối phương.
Dường như phát mình sai, người đối diện cũng sửng sốt chút: "Bác sĩ, có thể mời , bằng lòng dạy tôi khóa học." Trương Nam cắn môi, chau mày chuyện, chân người nọ dùng sức nghiền xuống dưới, tay đứt ruột xót, dĩ nhiên Trương Nam đau đến cực độ, khống chế được la lên tiếng kêu thảm thiết, trán đều đổ mồ hôi lạnh, nước mắt chảy ròng.
Chịu đến khi người nọ thu chân lại, cố gắng hô hấp, cả người run lên ngẩng đầu, hung hăng nhìn chằm chằm đối phương, hất cằm lên, mạnh mẽ cắn chặt răng cho thấy.
Viên Lãng yên tĩnh ngã xuống ở bên, trán mạch máu nổi lên gắng để lộ ra sơ suất, nắm bắt lúc Trương Nam hấp dẫn địch, nhân thời cơ, cố gắng cưa sợi dây thừng.
tên mang mặt nạ thong thả lại, cười lạnh tiếng, bỗng chốc kéo Trương Nam lên, vuốt ve mặt , "Xẹt" tiếng vạch áo dã chiến của Trương Nam tìm tòi, lộ ra bờ vai trắng nõn rét lạnh trong khí. Trương Nam run chút, xoay mặt . Người nọ được đằng chân lân đằng đầu, bàn tay to đầy lông thăm dò trước ngực Trương Nam.
Viên Lãng cảm thấy Trương Nam tuy mặt lộ vẻ lo sợ, nhưng trong ánh mắt chợt lên tia giảo hoạt. Thấy bàn tay dò xét gằn mình, bỗng nhiên quay đầu hung hăn cắn xuống mu bàn tay của ta. Lần cắn này là hận đến cực đại, lập tức thấy máu. Người nọ "A" tiếng, theo bản năng đá cước vào bụng Trương Nam. Thân người Trương Nam mảnh khảnh lập tức bay ra ngoài. "Chạm vào" vách núi nhấp nhô, sau đó ngã xuống lăn lông lốc ra xa mới dừng lại. như thiên nga sắp chết nằm sắp mặt đấy, cả buổi trời nhúc nhích, bỗng nhiên ngẩng đầu phun ra ngụm máu tươi.
rằng cuối cùng mặt trời cũng làm tan sương mù, Trương Nam nhìn thấy phía sau xa, nở nụ cười đắc ý. Đột nhiên sau đó chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi mang máu câu với Viên Lãng, trong lúc đó đem chút ý cười khắc ở mặt, liếc cái sâu như vậy, là cỗ màu sắc tươi đẹp pha lẫn chút ly biệt là đau thương...
Viên Lãng tận lực hét lên tiếng, vài tên thẩm vấn ùa lên, vây lấy đám đá, rất nhanh khiến hôn mê bất tỉnh. Trương Nam lo lắng lạ thường, dìu Viên Lãng qua, kiểm tra mất tri giác là hay giả, đá đá. Ai ngờ Viên Lãng đột nhiên tĩnh dậy, cuộn hai chân đạp ở hạ bộ cước, mượn lực nhào lộn vòng ra phía sau, lướt qua , tay ghìm chặt đầu kẻ thẩm vấn, tay lấy dao phẫu thuật chỉ vào mắt rống lên: "Thả ấy! Bằng tao đâm mày chết!"
Có tiếng vỗ tay "Bốp bốp bốp bốp" ở góc xó vang lên, ông già mang quân hàm thiếu tướng từ trong bóng tối ra.
"Thiếu tướng Lý Trinh?" Viên Lãng nhận ra ông ta, là vì lúc ở học viện quân có nghe qua đại danh của người này. Biệt hiệu người này là "Quỷ Cốc Tử." Nghe chẳng những dùng binh như thần, hơn nữa còn mang binh tướng ra ngoài riêng biệt chưa từng lặp lại, ở trong quân khu chính là truyền kỳ, đại đội trưởng Đường Sắt chính là cũng chịu qua bồi dưỡng của ông ta.
Tướng quân Lý đến bên cạnh Trương Nam, mở còng tay của ra: "Chúc mừng , đồng chí Trương Nam, được thông qua khảo nghiệm tập huấn đối với . Hoan nghênh gia nhập Kế hoạch TJ." Trương Nam sửng sốt lúc, cười khổ tiếng, yếu ớt gật đầu.
đám người thẩm vấn kéo mặt nạ ra, loạt gương mặt lộn xộn chủng tộc. Trương Nam vỗ đầu, nhận ra mình được tra tấn chính mà trong những huấn luyện viên ở doanh trại tập huấn, còn cái người vô lại với mình - là Andrew. Ánh mắt tướng quân Lý quét qua Viên Lãng: "Còn buông tay?"
Viên Lãng oán hận buông tên kia ra, chạy tới ôm lấy Trương Nam, Trương Nam vô lực yếu đuối ở trong lòng . Áo rách, vai lên vết thương dữ tợn. Viên Lãng nhanh chóng kiểm tra chút: Nhiều chỗ bị tụ máu nghiêm trọng, vài chỗ bị giày đè lên bị tróc da bong thịt. Tay phải sưng to lên. Bất quá đều trị vết thương là tốt. Viên Lãng nhanh chóng cởi áo khoác của mình đem quấn lấy , cảm thấy Trương Nam khống chế nổi run lên ở trong lòng mình, cúi đầu nhìn, thây môi đau đều run lên rồi.
Viên Lãng nhịn được nữa: "Các người khảo nghiệm người như vậy à? Đánh ấy đến chết! Lớn tuổi như vậy, còn có Chủ Nghĩa Nhân Đạo ?" Ai biết tướng quân Lý nở nụ cười: "Tiểu tử, thấy tôi đầu tóc bạc, cậu đoán xem tôi bao nhiêu tuổi?" Viên Lãng liền tức giận : "70!" Tướng quân Lý vui vẽ: "Tôi còn chưa đến 60 tuổi." Thấy Viên Lãng sửng
Last edited by a moderator: 22/6/15