1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện cũ của Lịch Xuyên - Huyền Ân [59C+4PN]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 53
      Để dời chú ý, tôi hít sâu hơi, lay lay René niệm bài kinh nào đó bằng tiếng Pháp run run : “René, bệnh của Lịch Xuyên, cậu kể lại chút .”

      René phục hồi tinh thần lại, hỏi lại : “Vừa nãy mình cậu nghe chưa đủ à? Chưa sợ à?”

      “Chưa đủ. Cậu đống thuật ngữ, mình nghe tạm hiểu nửa.” tôi như vậy, chân của Lịch Xuyên, phải vì tai nạn xe cộ?”

      “Được phát nhờ tai nạn xe cộ.” René “Năm đó mẹ Lịch Xuyên dẫn cậu ấy mua đồ, đường xảy ra tai nạn. Mẹ cậu ấy chết, còn đùi cậu ấy bị thương , nhưng qua thời gian lâu cũng chưa lành, lại rất đau, sau đó liền kiểm tra ra u xương – ác tính. Lúc đó bác sĩ , tình huống rất nghiêm trọng, dùng phương pháp hóa trị để giữ chân và phẫu thuật cắt bỏ cơ hội sống đều rất thấp. Chỉ có thể tiến hành xạ trị truyền thống.”

      “…”

      “Lúc đó, mọi người đều nghĩ Alex chỉ sống được vài tháng nữa, cả nhà ai cũng vô cùng đau buồn. thể ngờ được sau khi xạ trị, Alex khá may mắn, bệnh tình tốt lên nhanh chóng. Vì vậy bố cậu ấy liền đưa cậu ấy tới vị bác sĩ nổi tiếng ở Mỹ. Vị bác sĩ kia cho rằng có thể mạo hiểm cuộc phẫu thuật nữa. Vì vậy, Alex làm phẫu thuật cắt cụt. Sau khi phẫu thuật tiếp tục hóa trị, khôi phục rất tốt. Trong suốt 8 năm trời đều hề tái phát. Trong mấy năm đó, ngay cả bác sĩ cũng cho tụi mình là bệnh của Alex trị tận gốc. Mặc dù lại tiện lắm, nhưng cậu ấy có thể sống cuộc sống như người bình thường, cần suốt ngày lo lắng bị tử thần đem .”

      Trong nháy mắt, tất cả mắt xích của câu chuyện ở trước mắt tôi nối lại với nhau từng mắt xích : “Sáu năm trước, Lịch Xuyên đột nhiên bỏ mình , có phải vì sức khỏe ấy có vấn đề ?”

      René gật đầu : “Cứ nửa năm Lịch Xuyên về bệnh viện làm kiểm tra định kỳ lần. Năm đó cậu ấy về Thụy Sĩ, kiểm tra ra ung thư di căn tới phổi. Cậu biết đó, ung thư xương di căn qua phổi tỉ lệ sống sót vô cùng thấp. Điều này khác gì án tử hình với cậu ấy. Cậu ấy lúc đó cậu say đắm, mới 17 tuổi, đành lòng cho cậu, sợ cậu đau lòng. Cậu ấy lại càng muốn cậu thấy cậu ấy chịu khổ, thà để cậu hận cậu ấy cả đời. Cho nên, cậu ấy hạ quyết tâm rời .”

      Tôi cắn răng, cho chính mình nức nở ra tiếng : “Vậy ấy…năm năm đó…có phải trải qua rất đau khổ ?”

      René thở dài hơi, gật gật đầu : “Bác sĩ tiến hành cắt bỏ phần phổi di căn, sau đó cậu ấy trải qua 3 năm hóa trị. Người gầy sọp, tóc cũng rụng hết, vô cùng yếu ớt, ngay cả sức lực để đứng dậy cũng có. , bộ dạng cậu ấy thay đổi hoàn toàn, cho dù cậu có nhìn thấy cũng nhận ra. Tác dụng phụ của hóa trị đáng sợ, ngoài ra, cậu ấy còn bị đau xương, vô cùng thống khổ, cậu ấy muốn chết cho xong, lại sợ bố và ông bà nội đau buồn. Tóm lại…ba năm đó, nếu có email của câu, mình biết cậu ấy trải qua như thế nào.”

      Bất tri bất giác, mặt tôi tràn đầy nước mắt : “Vậy tại sao ấy lại hồi ? Ít nhất mình cũng có thể khuyên nhủ ấy, trò chuyện với ấy, giúp ấy bớt đau đớn, bớt buồn bã cũng được mà!”

      “Chuyện gì Alex hạ quyết tâm rồi, thay đổi.” René thở dài “Ý chí người Đức trong Alex vô cùng kiên cường, nếu đấu tranh với ung thư nhiều năm như vậy rồi, nhưng vẫn muốn cậu .”

      Tôi nhìn René, hít hơi, tiếp tục hỏi : “René, MDS là gì?”

      “Hội chứng loạn sản tủy xương.” René “Do loại tế bào tạo máu phân hóa dị thường tạo khó khăn cho chức năng tạo máu. Mình biết dịch ra tiếng Trung như thế nào.”

      “Khó khăn cho chức năng tạo máu?” tôi vẫn hiểu.

      đơn giản, chính là bệnh thiếu máu khó chữa. Có thể là vì Alex phải hóa trị trong thời gian dài. Bệnh này có 30% khả năng chuyển sang bạch cầu cấp tính. Cho nên lực miễn dịch của Alex vô cùng thấp, sinh hoạt cần đặc biệt cẩn thận. Mỗi lần nhiễm trùng hoặc xuất huyết, đều có thể dẫn tới tử vong.”

      Tôi nhớ lại lần Lịch Xuyên nhảy vào thùng rác, tay chảy máu, sau khi trai biết, mắng như nổi điên lên vậy.

      “Vì vậy mà ngày nào Lịch Xuyên cũng phải uống thuốc? Uống loại thuốc khiến cho ấy nôn mửa?”

      “Đúng vậy, mỗi buổi sáng cậu ấy đều phải uống loại thuốc, để phòng xốp xương. Vì ung thư xương và hóa trị khiến cho xương cậu ấy biến đổi, rất dễ bị gãy. Mỗi ngày trước khi ăn 30 phút cậu ấy còn phải để bụng rỗng uống loại thuốc, để loại bớt sắt.”

      Tôi cảm thấy hiểu biết của René đối với các thuật ngữ này chỉ sợ khiến sinh viên trong các học viện xấu hổ.

      “Loại bớt sắt? Tại sao phải loại bớt sắt?”

      “Vì trị liệu MDS, Alex cần truyền máu định kỳ. Truyền máu trong thời gian dài khiến cho nồng độ sắt tăng mạnh. Để đề phòng ngộ độc sắt, Alex phải uống thuốc loại bớt sắt. Loại thuốc này tên là Deferasirox, kích thích rất lớn tới việc tiêu hóa của dạ dày. Uống xong rất dễ buồn nôn, nôn mửa.” René lại thở dài “Alex đặc biệt muốn cậu biết cậu ấy bị MDS, vì cậu có chứng sợ máu, mà cậu ấy, lại hay truyền máu, lúc nặng còn truyền ngày hai lần.”

      có cách nào trị tận gốc à?” tôi sốt ruột hỏi, nhớ tới các bộ phim truyền hình sướt mướt xem trước đây, “Huyến ngưng” gì gì đó “Ví dụ như ghép tỷ gì gì đó? phải ấy có trai à?”

      “Ghép tủy rất chú ý tới việc kháng nguyên HLA có phù hợp hay . Tế Xuyên rất sẵn sàng cho tủy, nhưng tủy ấy phù hợp. Cho dù có ghép chăng nữa, xác suất thành công cũng rất thấp. Alex tiến hành xin tủy, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa tìm được tủy phù hợp.” có thể là bị tôi hỏi mệt, René mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chăm chú nhìn đầu ngón tay cái của mình.

      Tôi ký tên vào thông báo bệnh tình nguy kịch, thấy người đàn ông khoảng 60 tuổi, tóc bạc trắng, vội vàng về hướng phòng cấp cứu, vừa vừa khoác áo blouse vào. René đứng dậy, qua đón ông ta : “Dr.Gong!”

      Người kia giống như tôi thấy ở đâu rồi, nhìn kĩ lại, tôi mới nhớ đó là ông cụ uống cà phê với Lịch Xuyên vài năm trước, tôi còn nhớ Lịch Xuyên gọi ông ta là Cung tiên sinh.

      Người kia đứng lại, gật đầu với tôi cái, bằng tiếng với René : “Thế nào rồi? cấp cứu à?”

      “Vâng,” René “Sốc nhiễm trùng, hô hấp suy kiệt cấp tính.”

      “Vì nhiễm trùng đường hô hấp à?”

      “Có thể. Thời gian vừa rồi cậu ấy ho rất nhiều, cháu kêu cậu ấy bệnh viện, nhưng cậu ấy chịu, còn nổi giận với cháu. Có lẽ là tâm trạng tốt.”

      “Vào xem rồi .” xong, ông ta vào phòng cấp cứu.

      Tôi hỏi René đó là ai.

      “À, ông ấy là giáo sư Cung Khải Huyền của bệnh viện Hiệp Hòa, chủ nhiệm của khoa bệnh nặng, là bác sĩ phụ trách Lịch Xuyên ở Bắc Kinh, trước kia bố Lịch Xuyên lên cơn đau tim ở Bắc Kinh, giáo sư Cung cứu mạng ông ấy, cho nên có tình hữu nghị rất sâu đậm. Mới nãy sau khi cậu gọi điện thoại cho mình, mình lập tức gọi điện thoại cho ông ấy, kêu ông ấy tới đây. Ông ấy vô cùng quen thuộc với bệnh của Lịch Xuyên–”

      , cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, Cung Khải Huyền ra.

      Tôi và René đồng thời nhảy dựng lên : “Thế nào?”

      “Tình huống tạm thời ổn định. đưa vào phòng ICU tiếp tục quan sát. Trước mắt Lịch Xuyên phải dựa vào máy hô hấp để duy trì hô hấp, dựa vào thuốc thăng áp để giữ huyết áp. Vì sử dụng máy hô hấp, nên họ dùng thuốc an thần, cho nên cậu ấy vẫn hôn mê – lần này may mà đưa tới đúng lúc.”

      Tôi và René thay đồ, đeo khẩu trang, trải qua các trình tự tiêu độc nghiêm khắc, cùng nhau vào phòng ICU. Quả nhiên như trong giấc mơ của tôi, Lịch Xuyên nằm giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, cả người cắm đầy ống thở.

      “Hai người có thể ở cạnh chăm sóc, tuy nhiên, được cử động cậu ấy. có y tá chuyên môn tới chăm sóc. Tôi đề nghị hai người ngồi hồi rồi , mai lại đến. Dù gì chưa tháo máy hô hấp cậu ấy chưa tỉnh lại, ở lại cũng làm gì được.” ông ta chỉ vào hai chiếc ghế bên cạnh, ý bảo chúng tôi ngồi xuống “Tôi còn bệnh nhân ở tầng 2, lát nữa đến tiếp, có việc gấp gọi điện thoại cho tôi.”

      Mọi người đều thở dài nhõm hơi, René nhìn chân tôi, rốt cuộc hỏi “Annie, chân cậu bị sao vậy?”

      “Mình bị tai nạn – gãy chân. Lịch Xuyên cho cậu, đúng ?”

      .” René “Hèn gì dạo này tâm trạng cậu ấy tốt, giống như uống lửa vậy. Ngày nào cũng kéo mình dạo bar. Cậu ấy lại uống rượu được, ngồi ngây ra trong quán, cả đêm lời nào. Sau đó mình bận đọc tài liệu cùng cậu ấy nữa, cậu ấy thường xuyên mình.”

      “Mình biết,” tôi thở dài, ham khổ — rất biết tra tấn chính mình. Trong phòng ICU chỉ cho phép người nhà vào thăm, René với tôi : “Thương thế của cậu chưa khỏi hẳn, bằng chúng ta về hết , sáng mai lại tới thăm cậu ấy.”

      Lịch Xuyên nằm trong phòng ICU tổng cộng bảy ngày. Ngày thứ ba huyết áp mới dần dần ổn định, bác sĩ bỏ thuốc thăng áp. Ngày thứ bảy khả năng hô hấp mới có chuyển biến tốt, bỏ máy hô hấp, bỏ thuốc an thần, Lịch Xuyên tỉnh lại rất nhanh, nhưng nhất thời chuyện được, nhìn thấy tôi, khẽ nhúc nhích ngón tay, tôi cầm chặt tay lại.

      Tôi ở cạnh Lịch Xuyên bảy ngày bảy đêm, ngoại trừ ăn cơm, toilet ra tôi rời ICU giây phút nào, mỗi ngày chỉ ngủ hơn ba tiếng, đều là ngủ gật sô pha. Ban ngày René tới thăm tôi, cảm thấy tôi hết thuốc chữa rồi. René ở Thụy Sĩ tất cả đều có y tá lo, người trong nhà và thân thích cùng lắm chỉ thay phiên nhau tới thăm, chuyện với cậu ấy mà thôi. Mọi người đều bận bịu, chuyện Lịch Xuyên nằm viện lại như cơm bữa, thăm xong liền lo việc của mình, có ai giống tôi, chẳng phân biệt ngày đêm, tấc cũng rời canh trước giường, René là tôi chỉ phí công, phí thời gian mà thôi.

      “Như mình gọi là quan tâm kiểu Trung Quốc, làm sao mà cậu hiểu được?” tôi trách móc câu.

      “Cho nên ngày nào mình cũng tới thăm cậu, mình thấy Alex cần, nhưng cậu cần.” René trêu chọc.

      Tôi hỏi René : “Tế Xuyên có biết Lịch Xuyên bị bệnh ?” René lắc đầu : “Mình cũng dám cho Tế Xuyên, cái tên bạo quân đó hả. Nếu mà ổng biết Alex lại vào ICU nằm, chắc chắn tiến hành giam lỏng ngay ngày đầu tiên về Zurich, hai em bọn họ cãi nhau tiếp, trước kia mọi người còn đứng về phía Lịch Xuyên, lần này chắc chắn , cả nhà đều phải tuyên chiến với Alex.”

      Tôi ngơ ngác : “Tại sao vậy?”

      “Hai người đôi uyên ương ngốc này, Alex vì cậu mà tuyên bố với cả nhà cậu ấy về Thụy Sĩ nữa, thời gian còn lại của cậu ấy nhiều lắm, nguyện ý chết ở Trung Quốc, chôn ở Bắc Kinh, cậu ấy chọn vị trí mộ sẵn rồi, ngay cả lời khắc bia cũng chọn luôn rồi.” René nhắm mắt lại, giống như trước mặt là cỗ quan tài, sau đó dùng giọng của mục sư : “Nơi đây, an nghỉ Vương Lịch Xuyên, sinh ở Thụy Sĩ, học ở Mỹ, Trung Quốc, vì vậy chết ở Trung Quốc, amen.”

      Giống như để phối hợp với hoạt cảnh của René, Lịch Xuyên vẫn nằm giường nhúc nhích, hai tròng mắt nhắm chặt, bình tĩnh an tường, lòng tôi chua xót vô cùng.

      Lúc tỉnh lại Lịch Xuyên rất yếu ớt, vẫn chưa chuyện được, mặc dù cần máy hô hấp, nhưng vẫn cần truyền dinh dưỡng, y tá ở cạnh bận rộn qua lại, tôi xếp bằng hai chân, ngồi sô pha bên cạnh, tiếp tục ngủ gật, khoảng tiếng sau, ICU lại đưa vào bệnh nhân, tiếng rên rỉ quá lớn đánh thức tôi, mở mắt ra, thấy y tá giúp Lịch Xuyên lật người, da tái nhợt, hề có chút sức sống nào, người quấn đầy các loại ống, lật xong, y tá dùng cồn chà phần cơ thể bị đè của , tôi qua vuốt phẳng ga giường, giúp y tá nhét mấy chiếc gối sau lưng Lịch Xuyên.

      “René, cậu về trước . Mình ở đây thêm lát nữa. Mỗi lần nhìn thấy Lịch Xuyên, ấy đều kêu mình . Bây giờ để mình tranh thủ ở cạnh ấy .”

      Tôi ngồi cạnh Lịch Xuyên, ngồi tới hừng đông. ra, có gì để tôi làm. Y tá cứ cách 15 phút lại căn cứ vào huyết áp điều chỉnh liều lượng thuốc trợ tim (thuốc thăng áp), cách tiếng lại xem lượng nước tiểu của , cách hai tiếng lại lật người cho . Lịch Xuyên miệng nửa khép, ống nhựa mềm 40mm nhét từ khoang miệng tới tận khí quản của , ngực dưới trợ giúp của máy hô hấp, từ từ khôi phục. Tôi thấy y tá vào, kiểm tra tình huống của , lại nhét ống nhựa mềm dài gần bằng ống kia cắm vào, hút đờm định kỳ. Trình tự đau khổ như vậy, Lịch Xuyên lại nằm giường nhìn như hề hay biết. chỉ lẳng lặng nằm đó, da thịt tái nhợt gần như trong suốt, thậm chí hơi hơi phát ra màu xanh lam.

      Sau đoạn thời gian dài, tôi mới ý thức được, màu xanh lam kia phát ra từ màn hình của máy hô hấp, những con số màn hình ngừng nhảy lên, sinh động, vui tươi, giống như bộ phim hoạt hình. Đêm đó, tôi gần như nhìn Lịch Xuyên nháy mắt, nhìn nằm đó như con rối, dấu hiệu của sống gần như biến mất, tôi nhịn được cách giờ lại mang bao tay vuốt tóc lần, lại vuốt ve mặt , củng cố niềm tin sống khỏe mạnh.

      5 giờ sáng, vị bác sĩ Cung kia vào, với tôi : “ nên về nghỉ ngơi chút , hoặc ít nhất ăn chút gì đó. Nhà ăn ở tầng 2.”

      Tôi cười cười với ông ta : “ cần, tôi đói bụng.”

      Từ tới lớn, tôi tin vào máy móc. Tôi cẩn thận nghe tiếng máy hô hấp phát ra, nghi ngờ nó có trục trặc, cấp dưỡng khí cho Lịch Xuyên, lại nghi chiếc ống 40mm kia bị tắc, khiến cho Lịch Xuyên hô hấp được. Tôi quan sát lưu lượng truyền dịch, sợ nó quá nhanh, lại sợ nó quá chậm. Mỗi lần chuông báo vang lên, tôi đều chạy tới tìm y tá, khiến cho bọn họ cảm thấy tôi hơi phiền.

      Vào đúng lúc này, Lịch Xuyên đột nhiên mở miệng với y tá vài câu, y tá nghe , lại lần nữa. Y tá liền ra. Chúng tôi đối diện nhau, trong nhất thời đều lời nào.

      lát sau, : “So, em là người nhà của ,” giọng điệu rất , thanh khàn khàn, gần như nhấn từng chữ . “Since when?” (Từ lúc nào?)

      ngờ vừa mở mắt liền tra hỏi ép người như vậy, tôi bỗng nhiên nghẹn lời.

      phải , em, phải rời khỏi Bắc Kinh à?” thở dốc “Tại sao chưa ?”

      ít vài câu được ?” tôi cũng có tâm trạng và can đảm đấu võ mồm với bệnh nhân vừa được cấp cứu.

      Y tá trưởng tới, xấu hổ với tôi : “ xin lỗi, Tạ tiểu thư. Bệnh nhân phải người nhà của ta, cầu rời khỏi ICU ngay lập tức.”

      Tôi đứng dậy, vô cùng giận dữ, gần như muốn đánh . Chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, người tôi khống chế được quơ quơ.

      Y tá trưởng đúng lúc đỡ lấy tôi, đưa nạng gác ở bên cạnh cho tôi. Tôi tức giận tới mức tay run run, nhặt lấy túi xách sô pha, gom đồng hồ, di động, chìa khóa, ly uống nước tủ đầu giường vào túi xách.

      Y tá trưởng nhịn được giải thích cho tôi : “Vương tiên sinh, có lẽ biết tình huống lắm. được ấy đưa tới cấp cứu. ấy canh bảy ngày bảy đêm, gần như chợp mắt. thử xem, ấy phải người nhà.” Y tá trưởng chỉ vào cụ già nằm đối diện, giọng hơi kích động “ thấy cụ già kia ? Ba cậu con trai của cụ ấy đều tới đây, đứng trước giường bệnh, cãi nhau ầm ĩ vì tiền viện phí, cuối cùng dậm chân cái, chưa đầy phút, đều hết. Bọn họ là người nhà chân chính đấy, thấy có giống người nhà ?”

      Lịch Xuyên động đậy, hai mắt nhìn lên trần nhà, trầm trọng thở : “Tôi muốn ấy… ngay lập tức.”

    2. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 54
      Mặt đau đớn run lên chút, chuông liền reo loạn lên. nhóm y tá vọt vào, dẫn đầu là bác sĩ phụ trách.

      Y tá trưởng vội vàng với tôi : “Tạ tiểu thư, cảm xúc của bệnh nhân tốt, tình huống cũng khả quan, vẫn nên tránh ra .” dứt lời, y tá trưởng liền kéo tôi ra ICU. Qua tiếng, y tá trưởng ra. Thấy tôi vẫn đứng ngoài cửa, chịu ngồi, chống nạng rướn cổ nhìn vào trong, cười khổ lắc đầu.

      ấy thế nào rồi? Có sao ?” tôi vội vàng hỏi.

      “Tạm thời thoát ly nguy hiểm. Chúng tôi chuyển ta vào phòng bình thường. vẫn nên về nhà nghỉ , ít nhất cũng nên ngủ giấc.”

      “Phòng nào?” tôi hỏi.

      “407.”

      “Tôi xem.” Tôi vội vàng .

      “Ai—–” phía sau truyền đến tiếng thở dài của y tá trưởng.

      Tôi lén lút vào, Lịch Xuyên nằm giường số 1 ngủ. ngờ, lại mở mắt ra, nhanh chóng phát tôi. Chần chờ lát, tôi tiến tới trước, nhàng vuốt ve trán .

      “Hi,” tôi đau lòng muốn chết, bất chấp tức giận của , giọng bất tri bất giác dịu dàng rất nhiều “ thấy khỏe hơn ?”

      mở miệng vài tiếng, tôi nghe , cúi đầu xuống nghe.

      : “ về…ngủ.”

      Rốt cuộc vẫn nhớ tới tôi, trong lòng hơi ấm áp, hốc mắt nhất thời đỏ lên : “Em đâu hết, chỉ ở đây với thôi.”

      có…y tá.”

      “Em biết.”

      Bỗng dưng cơn đau ập tới, cố sức cắn chặt răng, cả người cong lại, túm chặt ga giường, ra đầu mồ hôi lạnh.

      thoải mái à?” tôi khẩn trương nhìn “Em gọi bác sĩ.”

      …” dồn dập thở, giống như bị mắc đờm, muốn ho, lại ho ra, ngực phát ra những tiếng khục khục, mặt đỏ bừng.

      Tôi lao ra gọi y tá, y tá vào, chỉnh giường cao lên, ôm nửa người , nhàng vỗ lưng , giúp nhổ đờm. Chật vật hơn 10 phút, sức cùng lực kiệt, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

      Tôi vốn mệt mỏi chịu nổi, lại nhìn yếu ớt bất lực như trẻ con, mặc người ta làm gì làm, giống như có thể gặp chuyện may bất cứ lúc nào vậy, nhất thời vừa lo vừa sợ, hề thấy buồn ngủ nữa. Tôi nhà ăn ở tầng hai lót dạ, lại uống ly cà phê nóng. Lúc về, thấy René trong phòng bệnh. Bên cạnh còn có cậu thanh niên cỡ 17, 18 tuổi, mặc đồ hộ lý.

      “René, đây là?” tôi bưng cà phê, thèm để ý người khác nghĩ gì, chỉ vào cậu nhóc kia hỏi.

      “Hộ lý mà Giang Hạo Thiên tiên sinh giới thiệu, cậu ấy là Tiểu Mục. Lúc bố ông ấy bệnh nặng có mời cậu ấy chăm sóc, vô cùng chuyên nghiệp, cũng vô cùng cẩn thận. Mình sợ y tá bận quá làm chu đáo. Hơn nữa, lúc Alex bệnh cũng rất khó hầu hạ, tính tình rất khó chịu, còn hay giận dỗi. Lúc ở Zurich cậu từng ấy đàn áp Leo và bố cậu ấy quá sức chịu đựng. Chỉ khi nào ông nội cậu ấy tới mắng cậu ấy hai câu, may ra mới có tác dụng.”

      Tôi mỉm cười, mấy câu này hoàn toàn phù hợp với ấn tượng của Lịch Xuyên trong lòng tôi. Lịch Xuyên muốn bất kì ai nhìn thấy lúc yếu ớt, nhất là tôi. Vào những thời điểm đó, vô cùng ngoan cố, tôi từng được lĩnh giáo nhiều lần.

      “Hi, Tiểu Thu, cặp mắt đen của cậu rất dễ sợ, mau về nhà ngủ lát . Có mình ở đây, mai cậu hẵng đến.”

      Tôi kiên quyết lắc đầu : “Mình lo lắng, đâu cả, chỉ đợi ở đây thôi.”

      bảy ngày bảy đêm cậu chưa ngủ giấc nào ngon lành cả.” René quan sát mặt tôi “Đừng để tới khi Lịch Xuyên hết bệnh, lại tới phiên cậu ngã xuống.”

      phải mình muốn ngủ, nhưng mà, lỡ may có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra…” giọng tôi kiềm chế được bắt đầu run run “Mình tha thứ cho chính mình!”

      René nghĩ nghĩ, : “Như vậy . Ngoài phòng ICU có phòng nghỉ cho người nhà, cậu tới đó nằm nghỉ .”

      “René,” tôi đột nhiên “Mình phải tắm cái.”

      René lái xe đưa tôi về khách sạn Lịch Xuyên ở, đường tôi tùy tiện mua vài bộ đồ để thay. Vội vàng vào phòng tắm tắm cái, lại bị René đuổi vào phòng nghỉ cho người nhà.

      Tôi nằm xuống, ngủ lèo hơn 16 tiếng đồng hồ. Mở mắt ra, phát René vẫn nhúc nhích ngồi cạnh giường.

      Ánh mắt René xanh thăm thẳm, kỳ cục, tên này sao lại rời vị trí làm việc? canh Lịch Xuyên, canh tôi làm gì?

      “Mình cần chuyện với cậu.” René phải với vai trò là mình, mà là Alex.”

      Tôi ngồi thẳng dậy, tìm lược chải đầu.

      “Alex hy vọng cậu rời Bắc Kinh ngay lập tức, mình đưa cậu ra sân bay.” Giọng điệu này giống như cảnh sát phải dẫn độ gián điệp xuất cảnh vậy, tôi thấy phiền, bóp tay lại, bứt đứt túm tóc, giọng điệu cường ngạnh : “Cậu tính đưa mình sân bay như thế nào? Bắt cóc?”

      “Annie, Alex vốn phải người dễ thay đổi. Nếu cậu ấy có thể thay đổi, hai người cũng phải chịu khổ nhiều năm như vậy.”

      “Ý chí của mình cũng dễ thay đổi.”

      “Cậu ấy muốn gặp cậu, cũng muốn gì thêm nữa. Mình nghĩ,” ánh mắt của René biết từ khi nào, trở nên khó lường, “Trong những lúc như thế này, tốt nhất là cậu đừng tranh cãi với cậu ấy nữa. Nhà trọ của cậu ở đâu? Hành lý chuẩn bị trước rồi đúng ? Cậu tính tới thành phố nào? Mình mua vé máy bay cho cậu, còn có—”

      “Cậu đừng khuyên mình. Vào lúc này, Lịch Xuyên có thể chết bất kỳ lúc nào. Cậu muốn mình vào lúc này à? có khả năng.” Tôi cố hết sức giữ bình tĩnh “Nếu còn sống, mình phải chờ tới khi ấy bình phục, nếu chết rồi, mình cũng muốn tạm biệt với linh cữu.”

      Vẻ mặt René vô cùng miễn cưỡng : “Cậu biết , bệnh nhân có quyền cho ai vào thăm.”

      “Mình cũng có quyền đứng đợi ngoài cửa.” Dứt lời, tôi cầm đồ rửa mặt vào toilet, rửa mặt, chải đầu, trang điểm, thay đồ. Sau đó, tới nhà ăn ăn lót dạ, gà kho cay và thịt kho tàu. Ăn xong bưng ly cà phê đặc to, cầm quyển tạp chí, ngồi xếp bằng trước cửa phòng 407.

      René nhìn tôi, hận thể nhổ sạch tóc mình : “Cậu làm gì vậy? Ngồi đó thị uy à?”

      “Luyện yoga. Cậu cho à?”

      René thở dài hơi sâu, kéo tôi đứng dậy : “Vào , cậu ấy muốn gặp cậu.”

      Đẩy cửa vào, tôi thấy Tiểu Mục đẩy Lịch Xuyên ngồi xe lăn ra từ toilet, đưa lại lên giường. Y tá vào đổi bình thuốc nước nữa, kiểm tra tình trạng truyền dịch.

      biết do ảo giác hay do ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ quá rực rỡ, tôi thấy sắc mặt Lịch Xuyên tốt hơn hồi ở trong ICU rất nhiều, chỉ có điều chưa ăn gì suốt bảy ngày, gầy xọp trông thấy. Cổ áo hơi hở ra, ống tiêm hình cúc áo trực tiếp cắm lên vết sưng to bằng đồng xu ngay dưới xương quai xanh của . Lúc ở phòng ICU René cho tôi biết, chiếc “ống dẫn nội tĩnh mạch trung ương” lúc ở phòng cấp cứu kia, là thiết bị nằm dưới da được lắp vào lúc phẫu thuật, trước đây dùng cho việc hóa trị. Vì Lịch Xuyên có khó khăn trong chức năng tạo máu, cần truyền máu trong thời gian dài, kim mềm trong châm cứu truyền thống làm tổn thương cơ thể, nên cũng dùng cái này luôn. ra lúc ở Thụy Sĩ tôi liền phát vết sưng này, nhưng lúc đó Lịch Xuyên gầy lắm, nên như bây giờ. Hơn nữa, Lịch Xuyên cũng rất dễ bị dị ứng, nên tôi vẫn tưởng là bị dị ứng nổi bọc nước, dám chạm vào. Hỏi , liền lấp liếm cho qua.

      Tôi nhớ tới món thịt nướng vừa mới ăn, có lẽ Lịch Xuyên có thể uống chút cháo rồi, liền hỏi y tá : “ ấy có thể ăn gì được chưa?”

      Y tá lắc đầu, dùng giọng điệu chuyên nghiệp : “Bệnh nhân có khó khăn trong việc nuốt, thể ăn cơm, cũng thể uống nước, chỉ dựa vào dung dịch dinh dưỡng thôi. phát ta còn cắm ống truyền dinh dưỡng qua mũi à?”

      Nhìn ra được Lịch Xuyên muốn chuyện mình với tôi, nhìn tôi chớp mắt, yên lặng chờ y tá . Ngặt nỗi y tá kia lại , nắn nắn ống thở người , kiểm tra kim tiêm lần nữa, đo nhiệt độ, đo huyết áp cho . Hỏi có lạnh hay , thèm để ý tới việc lắc đầu, đổi cho túi chườm nóng mới, còn nhét vô gọn gàng cho .

      còn cách nào khác, Lịch Xuyên quá đẹp trai, cắm điện cũng phóng điện được.

      Tôi đứng cạnh bên, kiên nhẫn chờ y tá chăm sóc xong, ghi chép, rốt cuộc cũng ra.

      “Hi,” vốn rũ mắt xuống như buồn ngủ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi chăm chú “Hôm qua ngủ ngon ?”

      Tôi cảm thấy, giọng điệu có chút kì lạ. Vào những lúc như thế này, Lịch Xuyên tuyệt đối muốn gặp tôi.”

      “Rất ngon, ngủ hơn mười sáu tiếng đồng hồ. Mới nãy tới nhà ăn ăn bữa no nê, thịt kho tàu.” Tôi nghĩ vẫn còn tức giận vì chuyện mới nãy, mặt biết vì sao lại nở nụ cười.

      Trong mắt lên chút nghi ngờ, hỏi lại : “ phải em ăn chay à?”

      “Đổi rồi, ăn rau nhiều quá, cả người có sức lực.” câu mặn nhạt, mà giọng tôi lại run lên, giống như lên tòa án làm chứng vậy, sợ sai chữ tức giận, ngất tại chỗ vậy.

      Ánh mắt chuyển xuống đùi tôi.

      “Chân lành chưa?” ảm đạm , “Tại sao…” đột nhiên gục đầu xuống, tiếp.

      “Lành rồi, có điều cơ bắp còn cần thời gian nữa. Đừng nhìn vào cái nạng này, chẳng qua em thấy nó oai nên mới dùng thôi, chứ ra có nó em cũng được.”

      “Đừng gạt ,” “Em làm như có mình em bị gãy xương bằng.”

      Tôi ngẩn ra, tiện đà thoải mái theo luôn. Tính tình Lịch Xuyên cũng giống tôi, phải sao? Chúng tôi ai cũng muốn cho đối phương biết mình bị bệnh, thấy chính mình khổ sở.

      “Có khó chịu ?” lại hỏi.

      “Khó chịu cái gì?”

      thân mình ở trong bệnh viện.” lẩm bẩm “Giống như vậy, truyền dịch hết bình này tới bình khác. nghĩ tới lúc này em nên hận rồi mới đúng.”

      khó chịu, cũng hận. Ha ha, ngày nào cũng xem “Ung Chính vương triều”, còn ôn lại nguyên bộ Kim dung. Đúng rồi, bộ phim kia hay lắm, em mua nguyên bộ, đợi khi nào xuất viện em xem với , được ?” tôi muốn làm cho giọng điệu của mình vui vẻ lên chút, ra, lại sợ quá.

      “Xuất viện?” hừ tiếng, cười khổ “Mấy năm nay, thời gian nằm viện còn dài hơn thời gian xuất viện. Ông nội lại còn là dưỡng bệnh ở nhà cũng là việc quan trọng.”

      “…” câu này có chút hài hước, tôi muốn cười nhưng dám, tới cuối cùng vẫn nở nụ cười.

      như vậy, chàng Tiến sĩ kia, đối xử với em cũng tệ lắm.”

      “Đúng vậy, rất tốt với em.” Tôi đùa câu, ra cũng là .

      Quai hàm hơi giật giật, tay dùng sức vặn ga giường, như nghiến răng nghiến lợi : “ biết mô tô đừng , rất muốn chém cậu ta!”

      Tôi cười thầm, mặt tỉnh bơ.

      “Lại đây, Tiểu Thu.” nhàng vươn tay “ có chuyện muốn với em.”

      Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, tôi tiến lên thêm vài bước. Tới cạnh giường, nắm tay tôi, đặt lên tim , nhịp đập nhàng của trái tim truyền tới đầu ngón tay tôi. Trán của trắng bệch, tóc bị mồ hôi lạnh làm ướt rũ xuống, mặt hóp sâu lại, hơi thở mỏng manh phất qua, loãng như vậy, vô lực như vậy, mang theo mùi nước khử trùng nhè .

      “Rời khỏi chỗ này, được ?” Lịch Xuyên rất ít khi cầu xin tôi điều gì, giọng điệu cầu xin thuần túy này, từ trước tới nay chưa bao giờ dùng.

      được.” câu trả lời của tôi vừa kiên quyết vừa quyết đoán.

      Đương nhiên đoán trước được, bất đắc dĩ nhìn tôi : “René bệnh tình của cho em rồi, đúng ?”

      Tôi gật gật đầu.

      “Cậu ấy , chẳng qua chỉ là mặt tích cực thôi.”

      “Cái gì?” tôi trợn tròn mắt. – ung thư xương, MDS, cắt bỏ phổi, hóa trị…cái này còn gọi là tích cực à?

      “Cậu ấy chưa cho em, khả năng bệnh ung thư của tái phát là rất lớn. là người có dòng máu lai Á Âu, tủy có kháng nguyên tương xứng cũng rất khó kiếm. Bây giờ khả năng miễn dịch của gần như hỏng hết rồi, duy trì được bao lâu nữa…đừng trừng , liên quan gì tới . vô cùng cẩn thận rồi, uống thuốc đúng giờ, truyền máu định kỳ, chú ý dinh dưỡng, bác sĩ nghe đó. Nhưng tình huống vẫn chuyển biến xấu. Em đừng hy vọng điều gì tốt đẹp vào tương lai của nữa.”

      Giọng điệu của Lịch Xuyên vô cùng hờ hững, giống như là bác sĩ, tới bệnh tình của ai vậy. Tôi nghĩ thầm, bệnh nhiều năm như vậy rồi, trị liệu hết đợt này tới đợt khác, đả kích hết lần này tới lần khác, chịu đựng tất cả những thứ đó, cần ý chí mạnh mẽ cỡ nào! Mà chút sung sướng ngắn ngủi giữa tôi và kia, quý giá cỡ nào. Lịch Xuyên cần tình cổ vũ như vậy, lại vẫn kiên quyết cự tuyệt tôi, cố chấp của đúng là hết chịu nổi.

      Tôi nhịn được ồn ào : “Cẩn thận? Vậy mà gọi là cẩn thận à? nhảy vào thùng rác cắt đứt tay, đội mưa cãi nhau với em, quán bar uống rượu, nôn gần chết còn cậy mạnh — tất cả điều này đều lên điều, biết chăm sóc cho bản thân.”

      “Tiểu Thu,” có lẽ là quá nhiều, mệt mỏi ho khan tiếng, ánh mắt tối lại “Nếu ung thư di căn, tiếp tục di căn tới phổi, cắt hơn nửa lá phổi rồi, còn đường lui nữa. Nếu di căn qua phần xương khác, bị cắt phần đó. tuyệt đối đồng ý làm phẫu thuật cắt thêm gì nữa. Nếu MDS tiếp tục chuyển biến xấu chuyển thành bạch cầu cấp tính, tỉ lệ tử vong rất cao. Chờ tủy có kháng nguyên phù hợp, rất vô vọng. Cho dù tìm được, cũng phải xong hết mọi chuyện, còn có thể có rất nhiều biến chứng. Em muốn nghe nữa ?”

      tiếp —–”

      cúi đầu trầm mặc hồi lâu, yên lặng nhìn tôi : “Trong lúc trị liệu, chúng ta thể có con, có lẽ vĩnh viễn cũng thể có. Trải qua nhiều làn hóa trị…có thể…có thể khiến em sinh ra người ngoài hành tinh.”

      Tôi rốt cuộc hiểu được, đây là khúc mắc lớn nhất của Lịch Xuyên. Từ trước tới nay tôi hay với Lịch Xuyên tôi thích có con, thích có nhiều con, thề cho bọn chúng tình của mẹ.

      thôi, chúng ta có thể xin con nuôi. Còn bớt việc cho em nữa là, em sợ đau lắm!” tôi có ngốc cỡ nào chăng nữa cũng biết có mẫu số mới có phân số. có Lịch Xuyên, cái gì tôi cũng có, gì tới có con.

      “Như thế nào?” cứng họng “Nghe nhiều như vậy rồi, mà em hề sợ à?”

      sợ.”

      hứa với em, Tiểu Thu, nếu em…” quá nhanh, thể dừng lại thở. Qua mười giây sau, mới tiếp được “Nếu bây giờ em rời Bắc Kinh, nhất định cố gắng sống sót.”

      , em khỏi Bắc Kinh. Em thích Bắc Kinh.”

      “Tốt lắm, em ở lại Bắc Kinh, thành phố khác.”

      đâu em cũng theo, đừng nghĩ đá em lại.”

      buồn rầu nhìn tôi, mặt xám xịt, bộ dạng vô cùng rầu rĩ.

      “Tiểu Thu,” vuốt ve mặt tôi, bịt mắt tôi lại, dùng giọng êm ái như thôi miên với tôi “Em mới có 24 tuổi. 24 tuổi, như hoa như ngọc, biết bao nhiêu người đàn ông nguyện ý nâng niu em như báu vật. Em cần theo người bệnh tật lý tưởng như . Ngoại trừ đau khổ, lo lắng và sợ hãi ra, thể cho em gì cả. Em phải có cuộc đống hạnh phúc đầy đủ, tình đáng giá, gả cho người có thể che chở em cả đời. Hoặc ít nhất khi em bị ức hiếp, ta cũng có thể đánh nhau vì em…”

      “Lịch Xuyên,” tôi trừng mắt nhìn , “Nếu có biết từ “như hoa như ngọc” này, đừng chậm trễ em nữa, được ?? Hơn nữa, em vốn muốn rồi, là chính gọi điện thoại cho em. Cho nên, là cầu xin em ở lại.”

      ?” lông mày nhíu lại “ gọi điện thoại cho em hồi nào?”

      “Tối hôm em xin nghỉ việc.”

      “Tối hôm đó hề gọi điện thoại cho em.” lắc đầu kiên quyết.

      có gọi.”

      gọi,” “Tuyệt đối có.”

      Tôi cho xem nhật ký cuộc gọi : “Đây có phải số của ?”

      nhìn tôi, lại nhìn di động, ngẩn ra, : “ gọi. Lúc đó hơi cảm thấy thoải mái, muốn gọi điện thoại cho René, vừa ấn nút gọi liền thấy buồn nôn, vì vậy bỏ di động lại toilet, lúc về thoải mái cho lắm, nằm sấp bàn ngủ, sau đó xảy ra chuyện gì, cũng biết.”

      Tôi há hốc miệng, đầu ong lên, bị đả kích : “ như vậy, là ấn nhầm số rồi?”

      Ánh mắt như hai hòn mưa đá : “Chỉ sợ là vậy.”

      “Em hỏi , René là “R”, em là “X”, giữa đó cách bao nhiêu chữ cái?”

      lưu tên em trong điện thoại là “Q”, Thu.”

      Tôi tìm điện thoại của , mở danh bạ ra, quả nhiên, tên của tôi là Qiu, vừa vặn đứng trước René, hai số đứng sát nhau.

      Tôi nổi giận : “Bạn Lịch Xuyên, bạn lãng mạn chút được à? Cho dù lãng mạn, bạn cũng cho tôi ký ức lãng mạn được à?”

      cảm thấy, rất giả.”

      vừa phải tranh cãi với tôi, lại phải cố thở, bàn tay nắm lấy tay tôi, dần dần có chút sức lực gì nữa, cuối cùng, đặt lên tay tôi như hòn đá vậy.

      “Nghỉ lát ,” tôi kéo eo , chặn chiếc gối xuống cho “Đợi khi nào khỏe hơn lại tiếp.”

      nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm thở dốc 10 phút, bỗng nhiên : “Như vậy . Nếu còn sống, chúng ta ở bên nhau. Nếu chết, em phải hứa với dùng tốc độ nhanh nhất để move on. Điều này —— chắc làm khó em được ?”

      A! Lịch Xuyên! Mặt tôi đỏ bừng, liều mạng gật đầu : “Em hứa với !”

      Đầu hơi nghiêng qua, ánh mắt dừng mặt tôi : “Em hứa rồi đó, nhớ giữ lời.”

      “Em thề! Nếu chết, em move on ngay lập tức, lấy chồng trong vòng hai năm, quyết tâm làm quả phụ!”

      yên lặng nở nụ cười, trong nụ cười có chút an ủi, lại có chút đau buồn : “Tiểu Thu, mệt rồi, cần nghỉ ngơi.”

    3. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 55
      Ba ngày tiếp theo, ngày nào tôi cũng ở cạnh Lịch Xuyên, ngủ tôi mới rời bệnh viện, trời chưa sáng còn chưa kịp tỉnh, tôi lại chạy tới. Có lẽ là cảm thấy tôi hết thuốc chữa rồi, nên từ buổi chuyện ngày hôm đó, Lịch Xuyên bỗng nhiên trở nên ít hẳn , để tôi và Tiểu Mục chăm sóc như đứa trẻ sơ sinh vậy. Nằm giường suốt 10 ngày, tay chân đều gầy teo lại, ngồi dậy cũng chóng mặt. Bác sĩ bệnh tình của có chuyển biến tốt gì, còn lần nhiễm trùng này tổn thương tới sức khỏe vô cùng lớn, gần như còn sức chống cự gì nữa. Ngoại trừ truyền dịch ra, còn cần bổ sung hồng cầu và tiểu cầu. Rốt cuộc cũng có ngày cần truyền dịch tới hai mươi mấy giờ, tôi liền đưa Lịch Xuyên xuống vườn hoa dưới lầu dạo, phơi nắng.

      Mỗi ngày tôi và Tiểu Mục đều ở bên giường giúp hoạt động các đốt ngón tay. Dựa theo chỉ dẫn của y tá, cố gắng hoạt động cánh tay và chân của . Lịch Xuyên vẫn cho tôi làm việc này, tôi thèm để ý tới , còn cách nào khác, nên mặt mũi cứ nhăn quéo lại, trong lòng vô cùng tình nguyện. Sau đó, lại kiên trì toilet mình, được bác sĩ khuyên vài câu, nhưng vẫn qua được cố chấp của , đành phải để Tiểu Mục đưa vào. Tiểu Mục bế lên xe lăn, sau đó chuyển dụng cụ thở, truyền dịch, truyền dinh dưỡng ra, vắt lên thành ghế. Đợi tới khi vất vả lắm mới vào toilet được, quá giây, Lịch Xuyên liền hôn mê. Vài y tá lại chạy vào đưa lên giường, đám người vây quanh bận bịu hồi lâu, mới tỉnh lại. Thấy tôi, vẻ mặt hờ hững, trong đáy mắt có xấu hổ và tức giận. vẫn chuyện lễ phép, nhưng giọng lại là hư vô mờ mịt. Mọi người nghe xong đều biết, muốn để ý tới bất kì ai.
      Trong lòng tôi hiểu được, Lịch Xuyên vẫn cự tuyệt tôi, vì thà chết cũng tuyệt đối muốn tôi nhìn thấy tất cả mọi thứ. Cho nên, mỗi khi tới 3 giờ, tôi đều kiếm cớ nhà ăn uống cà phê, để Tiểu Mục chăm sóc mình.
      Tới thứ 5, bỗng nhiên Lịch Xuyên hỏi tôi : “Bộ phim “Ung Chính vương triều” kia hay lắm à?” ngoại trừ nằm với nằm ra, mười ngày nay Lịch Xuyên có gì để làm, có thể Lịch Xuyên cảm thấy vô cùng nhàm chán !
      Tôi nhanh trí : “Muốn xem ? Đĩa để ở nhà trọ của em. Có thể xem bằng laptop! Để em lấy! Hai đứa mình cùng xem, chỗ nào hiểu em dịch cho !”
      dùng sức gật đầu : “Muốn xem.”
      Tôi cầm túi xách ra bệnh viện, bắt taxi, tới nhà trọ.
      ngày sau khi Lịch Xuyên xảy ra chuyện, chủ nhà gọi điện thoại tới hỏi tôi vì sao trong nhà vẫn còn hành lý của tôi. Tôi vội vàng nhờ René nộp hai tháng tiền thuê nữa hộ tôi. về mở hành lý ra mới nhớ, bộ đĩa và tất cả sách của tôi, đều được đóng gói gửi về chỗ dì tôi ở Côn Minh hết rồi. Tôi chỉ phải xách laptop, bắt taxi tới tiệm mua bộ mới. May mà “Ung Chính vương triều” là bộ phim nổi tiếng, chỗ nào cũng có bán. Mua nó, tôi còn mua kèm thêm vài bộ phim nhiều tập nữa, bỏ tất cả vào túi to, kích động chạy về bệnh viện. Mở cửa phòng 407 ra, giường Lịch Xuyên trống .
      Tôi Lịch Xuyên tới phòng trực ban hỏi Lịch Xuyên đâu. Bọn họ , có thể là Tiểu Mục đưa ra vườn hoa dạo rồi.
      Tôi xuống lầu ra vườn hoa, vườn hoa rất lớn, có rất nhiều người. Có ít bệnh nhân được người nhà hoặc hộ công đưa ra phơi nắng. Lịch Xuyên rất dễ nhận ra, bình thường tôi chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhận ra . Nhưng tôi tìm hết vòng vẫn thấy. Có lẽ là vừa lúc hai người về phòng bệnh, tôi bỏ lỡ rồi.
      thang máy về 407, phòng bệnh vẫn trống . Lúc này y tá cũng sốt ruột, hỏi tôi : “Bệnh nhân sắp phải truyền dịch rồi. Sao Tiểu Mục vẫn chưa về?”
      y tá khác : “Có khi nào phòng hoạt động rồi ?”
      Phòng hoạt động cho bệnh nhân ở tầng 2, ở trong có người đánh bài, chơi cờ, xem TV, là nơi giải trí cho bệnh nhân, nhưng mà, Lịch Xuyên cũng giống tôi, chưa bao giờ muốn tham gia vào những nơi như thế này.
      Mặc dù tôi có, nhưng vẫn theo hai y tá vào phòng hoạt động tìm, quả nhiên có.
      Cuối cùng, bọn họ : “Có thể nào là xuống tầng 1 toilet ?”
      Chỗ đó rất có khả năng.
      Có lẽ là đường Lịch Xuyên bỗng nhiên muốn toilet, mặc dù có Tiểu Mục chăm sóc, cũng tốn rất nhiều thời gian. Chúng tôi kiểm tra từng buồng , vẫn có. Ý thức được tình huống ổn, mọi người hai mặt nhìn nhau, mặt xanh mét.
      Chúng tôi quay về phòng trực ban tìm số điện thoại của tiểu Mục, phát Tiểu Mục có di động, chỉ có máy BB, gọi cỡ nào cũng trả lời.

      (Máy BB : máy nhắn tin).
      người : “Chỗ bảo vệ có ghi lại lượt ra vào, ra đó kiểm tra chút.”
      Chúng tôi dùng tốc độ nhanh nhất ra chỗ bảo vệ, ở đó kiểm tra được chữ kí của Lịch Xuyên, trong ô lý do ra ngoài, có hàng chữ : “Ra ngoài 15 phút mua sắm, bệnh nhân, Vương Lịch Xuyên, hộ công, Mục Tiểu Trụ.”
      Tiếng Trung giản thể, còn có lỗi chính tả, tuyệt đối phải do Lịch Xuyên viết.
      Nữ y tá dậm chân cái, : “Mua sắm? Rốt cuộc hai người này muốn mua cái gì vậy!”
      Tôi gọi điện thoại cho René, vang năm tiếng mới được tiếp.
      “Tiểu Thu?”
      “René, Lịch Xuyên có ở chỗ cậu ?”
      “Lịch Xuyên? Sao có được? Mình ở thư viện quốc gia.”
      “Lịch Xuyên mất tích rồi!”
      “Cái gì? thể nào! tại cậu ấy căn bản bộ được!”
      “Tiểu Mục cũng mất tích theo.” Tôi khóc nức nở tóm tắt tình huống.
      “Cậu tìm tiếp , mình tới ngay.” tới còn có hai vị giám độc của CGP, Giang Hạo Thiên và Trương Khánh Huy.
      tìm khắp bệnh viện rồi, có người.” tôi “Tổ y tá cũng phái người tới khu mua sắm gần đây tìm rồi.”
      Giang Hạo Thiên gật gật đầu : “Tiểu Thu đừng vội gấp, tôi gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của Tiểu Mục rồi, câu ta mình biết gì cả, Tiểu Mục chuyện khả nghi gì với cậu ta.”
      “Có khi nào là bắt cóc ?” René đứng cạnh , vội vàng tới mức đầu đầy mồ hôi.
      “Nhân phẩm của Tiểu Mục vô cùng tốt, nếu tôi cũng giới thiệu cho cậu, cậu ta tới nhà tôi chăm sóc cha tôi, trả thù lao thấp, ở đây chăm sóc Vương tiên sinh, tiền lương các cậu ra cao hơn rất nhiều so với những gì cậu ta tưởng, cậu ta cũng liều tới mức này, nếu như đúng là bắt cóc, cậu ta cũng để lại tin nhắn tống tiền.”
      René dùng tiếng Pháp vội vàng hồi với điện thoại, sau khi gác máy, hỏi tôi : “Tiểu Thu, gần đây Lịch Xuyên có hành động gì bất thường ? Ví dụ như cảm xúc phập phồng, phiên chán vui? Cậu ấy có gì khả nghi ?”
      Tôi nhắm mắt lại, nhớ lại, nếu còn sống, chúng ta ở bên nhau. Nếu chết, em phải hứa với dùng tốc độ nhanh nhất để move on, điều này, chắc cũng làm khó em ? – mệt rồi, cần nghỉ ngơi.
      Tôi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn René, đầu lưỡi run lên : “Đúng vậy, ấy , có lần ấy , nếu ấy chết, hy vọng mình đồng ý dùng tốc độ nhanh nhất để move on, còn ấy mệt rồi, cần nghỉ ngơi.”
      René kinh ngạc nhìn tôi : “ hồi nào?”
      “Ba, ba ngày trước.”
      “Cậu đồng ý rồi à?”
      “Mình thề rồi…” đột nhiên, đầu óc choáng váng, bóng người trước mặt bỗng nhiên trở nên mơ hồ, René đỡ tôi lại, quát : “Tiểu Thu! Cậu bình tĩnh! Nếu lúc này có ai có thể tìm ra Lịch Xuyên, người đó chỉ có thể là cậu!”
      Tôi lấy lại bình tĩnh, tim đập quá nhanh, ra thân mồ hôi lạnh.
      Nhìn thấy sắc mặt tôi ổn, sắp chịu được, Trương Khánh Huy tới nhà ăn mua cho tôi ly cà phê vừa đặc vừa đắng.
      René : “Alex thể nào quá xa được, cậu ấy gần như thể động đậy gì được, Tiểu Mục đưa cậu ấy cũng rất tiện, bây giờ bọn họ nhất định còn ở gần đây.”
      Điều này ai chẳng biết? Nhưng mà, đây là Bắc Kinh nha! Bắc Kinh quá lớn, ra cửa chính là taxi và xe điện ngầm, bốn phía thông nhau, khách sạn, nhà hàng vô số kể. Nếu Lịch Xuyên chọn chỗ để núp, gần như là thể nào tìm được trong vòng vài giờ.
      Chỉ có Giang Hạo Thiên là bình tĩnh nhất : “Bây giờ chúng ta chia nhau ra tìm, Khánh Huy báo cảnh sát, xem xem cảnh sát có giúp xem các lượt đăng ký gần đây tại các khách sạn . Tôi và thư ký Tiểu Vi của Vương tiên sinh phân công nhau gọi điện thoại cho các khách hàng và bạn bè hay lui tới của Vương tiên sinh. Tiểu Thu và René hai người cố nhớ lại xem, dựa theo thói quen của Vương tiên sinh, ở Bắc Kinh cậu ấy còn bạn bè người quen nào , chỗ nào ấy có khả năng tới nhất, ngoài ra, lấy vài bộ quần áo sạch cho cậu ấy. Cậu ấy mang theo những gì? Có mang ví tiền ? Di động ? Hộ chiếu ?”
      Tôi nghe xong liền thẳng tới phòng bệnh của Lịch Xuyên, mở tủ quần áo ra tìm, quả nhiên mang chiếc túi, trong đó có hộ chiếu, ví tiền và di động của . Như vậy, tôi đoán đúng rồi – Lịch Xuyên cố ý bỏ .
      Tôi ngơ ngác nhìn bình thuốc treo giá, bình cũ truyền xong rồi, lọ mới còn chưa kịp mở ra, ở giữa có hai tiếng nghỉ ngơi, đồng thời, cũng là giờ thay ca của y tá.
      cố ý đánh lạc hướng tôi, tôi khờ, biết là bẫy, lại còn trong khu mua sắm chọn hết nửa ngày, muốn mua thêm vài bộ phim cho .
      Tôi lập tức gọi điện thoại tới Hoa viên Long Trạch, bảo vệ , chưa từng thấy Lịch Xuyên, Lịch Xuyên chuyển khỏi Long Trạch nhiều năm, tôi tin, nhờ ta lên tầng cao nhất xem thử, ta mang theo di động lên, kiểm tra tầng 50, lại kiểm tra thêm tầng 49, đều có.
      Tôi gọi điện thoại cho Kỷ Hoàn, hỏi ta gần đây có liên hệ với Lịch Xuyên , ta tháng trước có uống với Lịch Xuyên ở Sói Hoan, gần đây có tin tức gì của Lịch Xuyên.
      Tôi theo danh bạ tra được số điện thoại của Giang Hoành Khê và Diệp Quý Liên, cặp vợ chồng mở triển lãm tranh kia, hai người là người quen duy nhất của Lịch Xuyên ở Bắc Kinh mà tôi biết ngoài Kỷ Hoàn ra, tôi gọi điện thoại hỏi, bọn họ đều nhiều năm gặp Lịch Xuyên, thực tế bọn họ đều là bạn của Tế Xuyên.
      René tiếng Trung sõi lắm, lúc bối rối càng sai nhiều hơn, đành phải ngồi bên nhìn tôi gọi điện thoại.
      tiếng sau, Trương Khánh Huy gọi điện thoại lại, ông ta nhờ bạn ở cục công an kiểm tra, tất cả khách sạn trong bán kính 5km đều có khách nào tên là Vương Lịch Xuyên hay Mục Tiểu Trụ đăng ký.
      lát sau, bác sĩ phụ trách Lịch Xuyên và Cung Khải Huyền cũng nghe tin chạy tới, René những gì xảy ra cho ông ta nghe. René hỏi : “Bác sĩ Cung, ông xem với tình huống của Alex, nếu cậu ấy dừng trị liệu, truyền nước biển, truyền máu, cho ăn qua đường mũi, có thể duy trì bao lâu?
      Cung Khải Huyền trầm mặc lát, lắc đầu : “Các cậu tốt nhất nên tìm thấy cậu ấy trong ngày hôm nay, với tình huống của Lịch Xuyên, tuyệt đối qua được ba ngày, riêng bệnh của cậu ấy chưa cần , nuốt còn là vấn đề, thể ăn cơm, cũng thể uống nước, cậu xem, người thể uống nước, chịu đựng được bao nhiêu ngày?”
      Tôi suy sụp ngồi xuống.
      Lại qua tiếng, Giang Hạo Thiên chạy tới , kiểm tra sổ thông tin Lịch Xuyên lưu lại cho Tiểu Vi, có tin tức gì hữu ích. Lịch Xuyên rời khỏi Bắc Kinh suốt năm năm trời, lần này quay lại vẫn bị bệnh, gần như liên hệ với ai, để đề phòng bị sót, ngay cả khách hàng có liên quan rất ít, hiếm khi liên lạc với CGP cũng kiểm tra
      Tôi bỗng nhiên nhớ tới điều, hỏi René : “Có khi nào Lịch Xuyên gọi điện thoại cho người nhà ở Zurich ?”
      René lắc đầu : “Mình kêu Tế Xuyên hỏi hết rồi, đều có, bố cậu ấy ở Hồng Kông, tim khỏe lắm, sức khỏe ông bà nội vài năm nay cũng tốt, tụi mình còn chưa dám thông báo cho họ, sáng mai Tế Xuyên tới Bắc Kinh.”
      Tôi lấy di động, lái xe của René, lung tung khắp Bắc Kinh.
      Tôi tới tất cả những nơi mà tôi và Lịch Xuyên từng đến, công viên chúng tôi cùng dạo, siêu thị mua đồ ăn, tiệm cà phê, rạp chiếu phim, nhà hàng và hiệu sách. có bóng dáng của . Lịch Xuyên ngồi xe lăn, nhưng lại có người đẩy, nếu xuất ở những chỗ này, rất dễ dàng nhận ra.
      Màn đêm lặng lẽ buông xuống, vẫn có tiến triển gì, Lịch Xuyên cũng chưa về bệnh viện.
      Tôi đổ đầy bình xăng, trong bóng đêm, lang thang qua những con ngõ .
      Tôi tìm được chỗ ở của Tiểu Mục ở Băc Kinh, bạn cùng phòng của cậu ta để tôi vào xem phòng ngủ của cậu ta, Tiểu Mục rất sạch , phòng ngủ vô cùng gọn gàng, sống rất tiết kiệm, bạn cùng phòng cậu ta rất có năng lực, nhưng nhà nghèo, chưa tốt nghiệp trung học. Nhà của Tiểu Mục ở vùng quê xa xôi ở Thiểm Tây, có em làm nghề nông, mẹ tái giá, bố bệnh nặng nằm liệt giường, do em cậu ta chăm sóc, tiền thuốc quá cao như cái lỗ đáy, ép tới mức cậu ta thở nổi, cậu ta rất cần tiền, bỏ qua bất cứ công việc nào.
      ra chỗ ở của Tiểu Mục, tôi tiếp tục lái xe lang thang đường, mãi tới rạng sáng, quay lại bệnh viện, thấy Giang Hạo Thiên, Trương Khánh Huy, René và Cung tiên sinh đều ở đó đợi tôi, mọi người nhìn nhau, lại cùng nhau lắc đầu, có tin tức mới, chỉ có tuyệt vọng nhiều hơn.
      Cung tiên sinh : “Tôi nhờ người kiểm tra tất cả các phòng cấp cứu của các bệnh viện ở Bắc Kinh, có bóng dáng của Lịch Xuyên.”
      René cười khổ : “Nếu Lịch Xuyên quyết định trốn khỏi bệnh viện, vào bất cứ phòng cấp cứu nào nữa.”
      Mười giờ sáng, Tế Xuyên tới.
      ta chạy tới từ Rome, chỉ mang theo túi đồ , vẻ mặt mỏi mệt tiều tụy.
      Bề ngoài của Tế Xuyên và Lịch Xuyên vô cùng tương tự nhau, nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay, cho nên chỉ liếc mắt nhìn cái, tôi vốn bình tĩnh bỗng nhiên nước mắt đầy mặt, khóc rống lên.
      Tế Xuyên tới ôm tôi, nhàng bên tai tôi : “Tiểu Thu, đừng buông tha cho chính mình, cho dù mất tất cả, chúng ta cũng phải tìm ra Lịch Xuyên.”
      Mọi người tiếp tục thương lượng.
      Tế Xuyên , để ta gọi điện cho ngân hàng kiểm tra thẻ tín dụng và chi phiếu của Lịch Xuyên, rời bệnh viện lâu, Lịch Xuyên hẳn phải lấy ra lượng lớn tiền mặt tại máy ATM nào đó trong Bắc Kinh, hiển nhiên muốn để người khác biết dâu, nếu trực tiếp dùng thẻ tín dụng để thanh toán bị tra ra rất nhanh.
      Mặc dù tìm ra manh mối gì, chúng tôi lại bắt đầu vòng đoán và tìm kiếm mới, mọi người chia nhau ra, kiểm tra tất cả các khả năng, bận rộn tới tối khuya, vẫn thu hoạch được gì, quay lại bệnh viện tập họp, mỗi người vẻ mặt trần trọng, đúng lúc này, tôi bỗng nhiên nhớ tới người – Luật sư Trần.
      Tôi biết Trần Đông Thôn có quan hệ gì với Lịch Xuyên, nhưng Lịch Xuyên lại ủy thác cho ông ta giữ giấy tờ bất động sản và chi phiếu của mình, chứng tỏ Lịch Xuyên vô cùng tin tưởng ông ta, Lịch Xuyên lúc nào cũng nhắc tôi cần gửi tiền hằng tháng cho , hiển nhiên, vị luật sư này có liên hệ tương đối ổn định với Lịch Xuyên. Tôi vẫn nghĩ Lịch Xuyên biết Trần Đông Thôn là vì ông ta có liên hệ về nghiệp vụ với CGP, tin rằng Giang Hạo Thiên sớm gọi cho ông ta.
      Khi tôi hỏi Giang Hạo Thiên có gọi điện thoại cho ông ta chưa, Giang Hạo Thiên lại hơi sửng sốt, chưa nghe tên người này bao giờ, cũng chưa bao giờ nghe Lịch Xuyên nhắc tới, CGP và Trần Đông Thông có liên hệ gì về nghiệp vụ cả.
      Tôi lập tức gọi điện thoại cho Trần Đông Thôn.
      “Alo.”
      “Trần tiên sinh, tôi là Tạ Tiểu Thu.”
      “A, Tiểu Thu, sao rồi? lâu gặp.” giọng của ông ta nghe có vẻ vô cùng sung sướng.
      “Là thế này, gần đây ông có liên hệ gì với Lịch Xuyên ?”
      “Có chứ, hôm qua ta còn gọi điện thoại cho tôi mà.”
      Tim tôi đập thình thịch, tin vào tai của chính mình : “Cái gì? ấy gọi điện thoại cho ông?”
      “Đúng vậy, tôi nghĩ ta ở Thụy Sĩ, ngờ ta lại ở Bắc Kinh.”
      “Gọi điện thoại cho ông làm gì?”
      ta nhờ tôi đặt thuê chiếc chuyên cơ.”
      “Chuyên cơ? đâu?”
      ta vụ làm ăn gấp, muốn trong vòng hai tiếng Côn Minh.”
      “Ông…giúp ấy?”
      dễ lắm, tuy nhiên, tôi có người bạn chuyên làm chuyện này, Lịch Xuyên lại ra giá rất cao, cho nên sắp xếp rất nhanh, chi phiếu lấy từ chỗ tôi, thế nào, có chuyện gì à?”
      “Lịch Xuyên là bệnh nhân ung thư, gần đây mới vào phòng cấp cứu lần, bệnh tình vô cùng nguy kịch, hôm qua ấy mất tích khỏi bệnh viện.”
      “Trời ơi! lẽ ta…”
      “Xin ông cho tôi biết, số điện thoại của người bạn kia, tôi muốn hỏi ông ta chỗ của Lịch Xuyên.” Nghe được đoạn đối thoại này, mặt mọi người lộ vẻ vui mừng.
      Trần Đông Thôn thôn lập tức cho tôi số điện thoại của bạn ông ta – Lão Thái. Lúc gọi điện thoại tới hỏi, vị Thái tiên sinh kia , Lịch Xuyên và Tiểu Mục đúng là thuê máy bay riêng Côn Minh. Lịch Xuyên nhìn qua bệnh , lúc ở máy bay tiếng nào, ăn bất kì thứ gì. Tất cả giao tiếp đều do Tiểu Mục lo, lúc xuống máy bay bọn họ đâu.
      Tế Xuyên giật máy qua hỏi : “Lão Thái, máy bay của có thể cho thuê Côn Minh tiếp ? Giá cả tùy .”
      Bảy giờ sáng, đoàn chúng tôi Côn Minh.
      qua mùa thu, sương sớm lúc 7 giờ mang theo chút lạnh lẽo.
      Mặc dù Côn Minh hơn Bắc Kinh, nhưng vẫn là thành phố lớn, có hơn sáu trăm vạn dân.
      Tế Xuyên và René càng mờ mịt hơn, bọn họ chưa từng tới Côn Minh, lúc ở sân bay hai người cùng hỏi tôi : “Tiểu Thu, em thử xem, Lịch Xuyên đâu?”
      Tôi nghĩ nghĩ, : “Cái Cũ.”
      Lịch Xuyên là người lãng mạn, từng nhiều lần hỏi về quê tôi, hỏi cuộc sống trước đây của tôi, , tới Cái Cũ, tới trường trung học của tôi, ngang qua cửa nhà tôi, đáng tiếc có cơ hội tới chào hỏi, làm quen với bố và em trai tôi. Vì vậy, phục chế rất nhiều ảnh chung của tôi và người nhà.
      Tôi nghĩ, nếu còn có tâm nguyện gì chưa thực được, có lẽ chính là điều này.
      Côn Minh cách Cái Cũ 318km, chúng tôi thuê chiếc ô tô, qua cao tốc Thạch Lâm, chuyển qua quốc lộ 326, qua ba tiếng rưỡi mới tới Cái Cũ.
      Dọc theo đường Cung tiên sinh đều lắc đầu, lấy sức khỏe của Lịch Xuyên, có thể chịu được 3 giờ máy bay, nhưng tuyệt đối chịu được 3 giờ ô tô. Huống chi, thành phố như Cái Cũ, bệnh viện cũng , cấp cứu bệnh nhân cũng khó khăn.
      Ô tô đưa chúng tôi tới khách sạn Kim Hà, vừa bỏ hành lý xuống liền mượn quyển danh bạ điện thoại, hỏi từng khách sạn , xem xem có người nào tên là Lịch Xuyên vào ở , trong vòng nửa tiếng, tất cả khách sạn đều được hỏi, kiểm tra ra. Tôi lại nhờ cậu kiểm tra vài nhà nghỉ gần đây.
      Nghi ngờ Lịch Xuyên ở nhà nghỉ tư nhân quanh đây, tôi và Tế Xuyên gõ cửa từng nhà ở ngã tư gần nhà tôi. có tin tức gì.
      Tôi chỉ phải dẫn Tế Xuyên tới con phố có trung học Nam Trì, lại hỏi thăm từng nhà . Cũng có kết quả.
      Gõ cửa từng nhà chuyến, cũng tới hoàng hôn, mặc dù Lịch Xuyên vô cùng có khả năng ngồi bến xe đường dài, tôi vẫn tới trạm đón khách ở bến xe, tìm tất cả tài xế hỏi từng người , có thấy ai giống Lịch Xuyên xe . Mọi người đều có.
      Buổi tối, Cung tiên sinh dẫn tôi tới phòng cấp cứu của tất cả bệnh viện, xem xem Tiểu Mục có thức tỉnh lương tâm, đưa Lịch Xuyên bệnh viện . có.
      Mọi người trong lòng nóng như lửa đốt, dám nhìn mặt Cung tiên sinh, sắc mặt ông ta ngày trầm.
      Lịch Xuyên mất tích hai ngày rưỡi, tôi nghĩ, Cung tiên sinh bắt đầu nghi ngờ Lịch Xuyên còn ở nhân thế nữa.
      Buổi tối, trừ tôi và Tế Xuyên ra, tất cả mọi người đều mệt mỏi chịu nổi nữa nên ngủ.
      Tôi lang thang mình đường, Tế Xuyên lo lắng, vẫn theo sát tôi.
      đường cái, tới lui chỉ có hai bóng người độc.
      “Ai, cho dù Lịch Xuyên có tới Cái Cũ , sau đó, nó cũng dạo đường đâu.” Tế Xuyên vỗ vỗ vai tôi “Em tốt hơn nên về ngủ giấc , lấy lại năng lượng, mai lại kiếm tiếp.”
      Tôi biết tại sao lại khẳng định Lịch Xuyên tới Cái Cũ như vậy, có lẽ căn bản là tôi sai rồi, tôi muốn nhớ thêm gì đó, nhưng đầu óc đình trệ, thể tự hỏi nữa.
      Tôi giống như u linh xám xịt lang thang đường lúc nửa đêm, 4 giờ sáng, Tế Xuyên kéo tôi về khách sạn, tôi ngã lên giường, nửa tỉnh nửa mơ, mãi cho tới hừng đông. Tôi nghĩ, giống như trong tiểu thuyết chương hồi, Lịch Xuyên báo mộng cho tôi, Lịch Xuyên xuất , lúc tỉnh lại tôi ầm thầm cảm thấy may mắn, ít nhất điều này chứng tỏ Lịch Xuyên còn chưa biến thành quỷ.
      Bảy giờ sáng, mọi người gặp nhau ở nhà ăn, Giang Hạo Thiên đề nghị báo cảnh sát, sau đó nhắn tin tìm người báo và TV. Mặc dù biết rằng có làm như vậy khả năng tìm được cũng cao, nhưng trước mắt còn biện pháp nào khác, chúng tôi phân công nhau cục công an, tòa soạn báo và đài truyền hình địa phương. Thậm chí Tế Xuyên còn treo giải thưởng lớn cho bất kì ai cung cấp thông tin quan trọng.
      Buổi trưa mọi người lại gặp nhau ở nhà ăn, vẫn có thu hoạch gì như cũ.
      Đầu tôi đau vô cùng, mình xuống quầy tạp hóa dưới lầu mua gói thuốc, ngồi ngay cửa lớn hút liên tục. Bỗng nhiên có người vỗ vỗ vai tôi từ phía sau : “Tạ đại hiệp!”
      Gọi tôi bằng biệt danh, chỉ có thể là bạn học trung học của tôi, tôi vừa quay đầu lại, thấy Tề Đào, ủy viên thể dục lớp cao nhị số 3, cũng phải 6, 7 năm rồi chưa gặp nhau, cậu ta thi đại học, ở lại Cái Cũ bán quần áo.
      “Chào!” tôi buồn bã ỉu xìu bắt chuyện.
      “Sao cậu lại ngồi đây hút thuốc?” cậu ta giật mình : “Học sinh xuất sắc cũng hút thuốc?”
      Vào lúc này, tôi làm gì còn tâm trạng giỡn nữa? Liền thuận miệng câu : “Sao cậu lại ở đây?”
      “Mình tới ăn cơm với bạn, Tiểu Đông khỏe ? Người nhà cậu khỏe ?” đại khái là tùy tiện hỏi thăm vài câu, bỗng nhiên nhớ ra bố mẹ tôi đều mất, nên vội vàng sửa miệng : “Dì cậu khỏe ?”
      Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta, nửa ngày gì.
      “Cậu sao vậy? Ban ngày ban mặt mà trông như gặp quỷ vậy, mà cũng phải là gặp quỷ, mình thấy cậu cũng gần thành quỷ rồi.” cậu ta vẫn rất thích đùa với tôi như hồi trước.
      Tôi chạy , gõ cửa phòng Tế Xuyên.
      Tế Xuyên và René chuyện với nhau, thấy tôi tới, cùng kêu lên : “Có tin mới?”
      Tôi run giọng : “Lịch Xuyên… ấy ở Côn Minh, khách sạn Thúy Hồ.”
      “Em chắc ?”
      “Chín mươi phần trăm.”
      Chúng tôi dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới Côn Minh, chạy thẳng tới khách sạn Thúy Hồ, tới quầy lễ tân, lý do chúng tôi đến, cho nhân viên xem giấy tờ chứng minh của bệnh viện, nhân viên , gần đây khách vào ở có vẻ nhiều, khách sạn vô cùng bận rộn, nhưng tỏ ý sẵn sàng phối hợp tìm kiếm với chúng tôi.
      Tôi trực tiếp : “Xin kiểm tra phòng 709 trước.”
      Nhân viên gõ vài chữ lên máy tính, lập tức ngẩng đầu : “Ở hai người, trong đó có người dùng hộ chiếu người nước ngoài : L. C. Wong.”
      Cung tiên sinh lập tức gọi điện thoại tới phòng cấp cứu của bệnh viện, chúng tôi lấy chìa khóa vọt vào thang máy.
      Hành lang im ắng, tầng 7 là tầng hạng sang, có nhiều người ở lắm.
      Lúc ở trong thang máy Cung tiên sinh dặn chúng tôi, phải im lặng vào phòng, được làm bệnh nhân kinh hoảng, ông ta tiểu cầu của Lịch Xuyên rất thấp, lại bị nhiễm trùng phổi, ho khan, ho khan khiến xuất huyết lồng ngực, máu tràn vào phổi, phổi mở ra được, rất có khả năng xuất suy kiệt hô hấp.
      Chuyển qua hành lang khác, bỗng nhiên thấy Tiểu Mục đứng trước cửa phòng 709.
      Mọi người nhìn cậu ta, vô cùng phẫn nộ, lại dám làm gì.
      Vẻ mặt cậu ta vô cùng nghiêm trọng và buồn bã, lưng tôi bỗng dưng lạnh toát, cả người kiểm soát được bắt đầu run lên, chỉ cảm thấy hai chân nặng ngàn cân, nửa ngày được bước, bỗng nhiên, tay tôi bị ai đó kéo , Tế Xuyên nửa đỡ nửa ôm tôi tới trước mặt Tiểu Mục.

      “Tiểu Mục, Lịch Xuyên ấy…có khỏe ?” tôi dịu dàng hỏi, sợ làm cậu ta sợ.
      “Tôi nghĩ,” cậu ta im lặng nhìn thoáng qua mọi người “ ấy hấp hối, ấy kêu tôi ra, đứng ngoài đợi ấy chấm dứt.”

    4. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 56
      Tôi lấy khóa từ ra, nhàng mở cửa.

      Sáu năm trước, tôi từng chăm sóc Lịch Xuyên trong căn phòng này, tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ màu sắc của gối và ga giường, tất cả vẫn quen thuộc như xưa.

      Lịch Xuyên lẳng lặng nằm giường, đắp chiếc chăn màu xanh nhạt, Tiểu Mục lau rửa người vô cùng sạch , mặt hề có tức giận, hai mắt nhắm lại, lại chưa nhắm hoàn toàn, giống như có sức lực để mở ra, nhưng lại muốn xuyên qua khe , liếc nhìn thế giới này lần nữa.

      tia nắng chiếu lên trán , da thịt tái nhợt gần như trong suốt, miệng hơi hơi mỉm cười, giống như chìm trong ký ức tốt đẹp nào đó.

      Lịch Xuyên vẫn đẹp như vậy, vẫn tuấn như vậy, cho dù là ở thời khắc cuối cùng.

      Tôi quỳ xuống trước giường , kéo tay , liên tục kêu vài tiếng “Lịch Xuyên”, đều có phản ứng gì.

      Tôi khỏi thất thanh khóc lên.

      Cung tiên sinh nghe hô hấp của , lại đè lên mạch ngay sau gáy , ông ta xốc chăn lên, tôi thấy từng vùng từng vùng cơ thể Lịch Xuyên xanh tím do xuất huyết.

      “Lịch Xuyên, là em, Tiểu Thu!” tôi đặt tay lên mặt mình, nhàng vuốt ve, tay nhanh chóng bị nước mắt của tôi làm ướt, “ tỉnh lại! Em xin hãy tỉnh lại!”

      Cung tiên sinh kéo tôi qua bên, vỗ vỗ vai tôi, nửa an ủi nửa cảnh báo : “Tính mạng cậu ấy mất nửa, lại có ý chí chiến đấu, tiếp theo, phải hết sức cổ vũ cậu ấy.”

      Tôi rưng rưng gật đầu.

      “Cậu ấy muốn nghe điều gì nhất, cái đó, khiến cho cậu ấy vui vẻ, khiến cho cậu ấy yên tâm.”

      Tôi nhàng kề sát bên tai , dịu dàng kêu : “Lịch Xuyên, em ở đây! đừng bỏ em mà …em xin đừng bỏ em mà …em ép nữa! yên tâm, đợi tới khi khỏe lại, em move on ngay lập tức, em rời khỏi Bắc Kinh, em tới thành phố khác, em gọi điện thoại cho , cũng tìm nữa. Lần này em , em được làm được, bao giờ thay đổi nữa! hứa với em, nhất định phải cố gắng sống sót, được ?” khắc đó, tôi cảm thấy, nghe được những gì tôi , vì mí mắt của rốt cuộc cũng nhàng giật cái.

      Xe cấp cứu tới nơi, bác sĩ theo : “Xe cấp cứu ở dưới lầu, bệnh viện chuẩn bị tốt theo cầu của ông, tình huống bệnh nhân như thế nào?”

      “Mất nước nghiêm trọng, xuất huyết cục bộ, suy hô hấp. Tôi nghi ngờ có khả năng có xuất huyết lồng ngực và suy thận cấp tính. Sau khi tới bệnh viện phải chụp X quang ngực, truyền máu ngay lập tức. Trước mắt truyền 500ml nước biển. Xin thông báo cho bệnh viện chuẩn bị hồng cầu và tiểu cầu, mỗi thứ 4 đơn vị. Tôi tới đó cắm ống thở, chuẩn bị sẵn ống thông hô hấp.” bác sĩ Cung quả nhiên có tác phong của bác sĩ giỏi, gặp nguy loạn, gọn gàng ngăn nắp, bác sĩ theo trả lời rồi chạy .

      Sau khi bắt đầu trình tự tiêu độc, bác sĩ Cung kêu tôi và Tế Xuyên đứng tránh ngoài cửa.

      lát sau, cửa đột nhiên mở ra. Lịch Xuyên cắm khí quản được nhân viên y tế đẩy vào thang máy, xe cấp cứu nhanh như chớp chạy tới bệnh viện. Tôi chung với Tế Xuyên, René và hai vị giám đốc Giang, Trương sát theo sau.

      Lần này Lịch Xuyên nằm trong ICU mất 17 ngày. Bác sĩ Cung sai, vì khó khăn trong việc tạo máu, xuất huyết phổi, khiến lồng ngực tràn đầy máu, bị cắm ống vào ngực. Sau khi tháo máy hô hấp, ống trong ngực vẫn chưa tháo ra được, vẫn cắm, ngày nào cũng có máu đỏ tươi chạy ra từ ống, mỗi khi thở đau tới mức run cả người. Càng như vậy, bác sĩ ngược lại càng cổ vũ ho khan, hít sâu, để nhanh chóng lấy ra đờm và huyết trong phổi. Thấy Lịch Xuyên đau khổ chịu nổi như vậy, tôi cầu xin bác sĩ tiêm morphine hoặc là meperidine. Bác sĩ những loại thuốc đó đều ức chế hô hấp, dùng được.

      Mấy ngày đó, ngay cả tóc của tôi cũng rụng bớt. Mỗi lần nắm tay Lịch Xuyên, đều có thể cảm nhận được cơn đau, co rút cơ thể của , mồ hôi lạnh ướt hết cả người. Ngay cả tôi đứng ở bên cũng run rẩy theo.

      Sau khi tỉnh lại, Lịch Xuyên chuyện với bất kì ai, bao gồm cả tôi, giống như ý thức rời khỏi vậy. Đại đa số thời gian đều mê man, lúc đau quá tỉnh lại, thèm nhìn bất kì ai.

      Lúc ngủ say nắm tay tôi. Bất cứ thời điểm nào cũng nắm chặt, giống như đó là tay của vậy, nếu dùng ngón trỏ nhàng vuốt ve vai , ngủ rất nhanh, hệt như trẻ con.

      tháng sau, bệnh tình của Lịch Xuyên có chuyển biến tốt, Tế Xuyên kiên trì muốn về Zurich trị liệu và an dưỡng, dù gì bác sĩ ở đó cũng hiểu bệnh tình của hơn. Trước khi , Cung tiên sinh thẳng thắn cho tôi biết, sau hai lần cấp cứu, nền tảng của cơ thể mất hơn nửa, sức khỏe chuyển biến xấu rất nhanh. Nếu tiến hành ghép tủy trễ, tương lai rất xấu.

      Lúc Lịch Xuyên Zurich tôi tạm biệt . Tế Xuyên cầu xin tôi với họ, nhưng tôi đồng ý.

      Tôi thực lời hứa của mình – move on.

      chứng minh, có tôi ở bên càng có lợi cho việc chữa trị của Lịch Xuyên. trải qua ba lần bệnh tình nguy kịch trước mặt tôi, tôi thể để tình huống này xảy ra lần nào nữa.

      Tôi về Bắc Kinh tiếp tục gửi hành lý, tới Côn Minh tìm công ty phiên dịch , tiếp tục làm nghề chính của mình.

      Tất cả rốt cuộc cũng tan thành mây khói.

      Tôi cảm thấy hạnh phúc, cũng vô cùng cảm ơn ông trời. Dù gì nữa, người tôi vẫn còn sống.

    5. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 57
      Ba năm trôi qua.

      Tôi làm việc ở tầng 2 của công ty phiên dịch Khai Nguyên. Tổng cộng có 10 nhân viên chính thức, tất cả còn lại đều là nhân viên hợp đồng tạm thời. Tiền lương của tôi chỉ bằng nửa ở Bắc Kinh, nghe ở Côn Minh coi như cao. Tôi thuê nhà trọ trong khu gần công ty, tháng tôi quyên góp 500 tệ cho quỹ dành cho người tàn tật, 500 tệ cho quỹ dành cho bệnh nhân ung thư, hoàn toàn là nặc danh, cho nên mặc dù thu nhập của tôi xem như cao, nhưng cuộc sống của tôi hoàn toàn hề xa xỉ, vô cùng bình thường, phúc lợi của công ty phiên dịch thể nào so sánh được với Cửu Thông hoặc CGP, cường độ làm việc lại bằng nhau, buổi trưa có cơm miễn phí, có khi tôi ăn cơm hộp, có khi ăn mì ăn liền, rất ít khi ra tiệm ăn, tiết kiệm hết sức.

      Có lẽ là ăn quá nhiều mì ăn liền, hơn nữa công việc bận rộn, cuộc sống có quy luật, dạ dày tôi xuất huyết lần, nằm viện 12 ngày. Tiểu Đông học Tiến sĩ ở Học viện Y học, nghe vậy vội vàng về thăm, chăm sóc tôi được 5 ngày, bị tôi đuổi về Quảng Đông.

      Tôi giữ lời hứa, chưa từng chủ động gọi điện thoại cho Lịch Xuyên. Nhưng ra Lịch Xuyên lại ngẫu nhiên gọi điện thoại cho tôi, có đôi khi còn gửi email, khoảng 2, 3 tháng lần. Sinh nhật tôi, gửi bánh quy chocolate tới. Ngày lễ, Tết cũng gọi điện thoại tới hỏi thăm. Tóm lại, vẫn là bạn bè.

      hay về tình huống của mình lắm, có lẽ là có khi tốt có khi xấu.

      Năm thứ hai sau khi quay về Thụy Sĩ, Lịch Xuyên rốt cuộc tìm được tủy phù hợp, liền lập tức Mỹ ghép tủy. Kết quả phát sinh đống biến chứng, hơn bảy tháng trời gọi điện thoại cho tôi. Sau đó tôi hỏi tình huống như thế nào rồi, tốt hơn rồi, nhưng ổn định lắm. Bị bệnh lâu như vậy, tin sức khỏe của mình cho lắm, bất kì thời điểm nào cũng có thể chuyển biến xấu. Ngoại trừ phối hợp trị liệu ra, thể làm gì hơn.

      Lịch Xuyên tựa như chiếc bong bóng trong tay tôi, cho dù nó bay lên tận trời mây, cho dù nó bay xa tới mức nhìn thấy màu sắc của nó nữa, nhưng chỉ cần kéo cái, nó lại ở ngay cạnh tôi. Giữa tôi và , có thể rất lạnh lẽo, cũng có thể rất nóng bỏng, cũng có thể trở nên dịu mát, nhưng sợi dây liên kết này, bao giờ đứt.

      Ngẫu nhiên cũng nhai nhai lại bài cũ rích : “Em sao? Move on chưa? Có bạn trai mới chưa?”

      Tôi nhàng bâng quơ trả lời : “Nếu đồng ý move on với rồi, đương nhiên giữ lời. hỏi nhiều như vậy làm gì? Em thèm cho để khoái trá đâu.”

      người như vậy, suốt mười năm trời. Trái tim của chính mình, bị đẩy xuống vực sâu, hai lần. Chỉ muốn tuổi già yên lặng. Chữ “” này, tôi bao giờ muốn ra nữa. Độc thân rất tốt. Tự do tự tại, nhanh chậm.

      Tôi trải qua sinh nhật năm nay ở bệnh viện. Tiểu Đông mua chiếc bánh kem lớn cho tôi, chúng tôi ăn hơn nửa, còn lại chia với các bệnh nhân cùng phòng.

      cũng buồn cười, lúc Tiểu Đông tới bệnh viện thăm tôi, vô cùng hài lòng với tình trạng của tôi lúc này. Hôm sau liền ra ngoài mua vài món quần áo về tặng tôi : “Chị, hai mươi bảy mặc đồ hai mươi bảy, được ? Đừng khiến cho mình mặc đồ như người ba mươi bảy. Còn tóc cũng chăm chút chút . Đừng cắt tóc ngắn như ổ quạ nữa, nửa nam nửa nữ. Còn nữa, chị cũng hút thuốc dữ lắm đó, quyết tâm cai .”

      Đây là người nhà. Người nhà rất đáng , cũng vô cùng lải nhải. Tiểu Đông còn thêm tật nữa : ngang ngược. Bản thân nó nghèo muốn chết, còn đòi đưa hai ngàn tệ cho tôi. Cháo nấu dở muốn chết, tôi vẫn phải cố cười mà ăn. Nó ở năm ngày, tôi chỉ muốn nó nhanh chút.

      Xuất viện, nhận được đống tin nhắn của Lịch Xuyên. Có cái : “Tiểu Thu! Sinh nhật vui vẻ! gửi quà cho em đó, em nhận được chưa? Hy vọng em thích.” Lại có cái : “Tiểu Thu, em công tác à? Tại sao bảy ngày liên tục có ai tiếp điện thoại, ngay cả email cũng trả lời?”

      Máy nhắn lại của tôi chỉ lưu được hai mươi cái, lập đức đầy nhóc.

      Dù gì cũng là bệnh nhân, vẫn thiếu kiên nhẫn như xưa a. Tôi cười khổ xóa hết tin nhắn.

      Ngày đầu tiên sau khi xuất viện tôi liền làm. Tôi làm ở phòng tiếng , làm việc vô cùng tích cực. Rất nhiều việc ở công ty phiên dịch tính theo sản lượng, dịch càng nhiều, tiền thưởng cuối năm càng nhiều, cho nên tôi cố gắng kiếm tiền.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :