1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện cũ của Lịch Xuyên - Huyền Ân [59C+4PN]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 48
      Tôi và Lịch Xuyên chậm rãi ra cửa lớn, lái xe ở đó chờ .

      Xe Đức vô cùng rộng rãi, Lịch Xuyên mở cửa xe cho tôi, để tôi ngồi vào trước, sau đó cũng ngồi vào, đưa nạng cho lái xe bỏ vào cốp sau.

      Cả người tản ra mùi vị trong lành nhưng lạnh lẽo.

      dặn Tiểu Vi đặt đồ chay riêng cho em rồi.” “Em ăn chay lại rồi à?”

      “Cống hiến cho môi trường của thế giới.”

      cười khẽ.

      “Cười cái gì?”

      vẫn nghĩ, mấy năm nay cái gì em cũng có thể thay đổi, chỉ có thói quen ăn uống là thay đổi.”

      “Em thay đổi nhiều lắm à?”

      quay đầu nhìn tôi : “, em thay đổi gì cả. vô cùng hy vọng em có thể thay đổi dù chỉ chút.”

      sao? có thay đổi ?”

      “Em cảm thấy như thế nào?”

      thay đổi gì cả. Ngoại trừ càng ngày càng xa cách em.”

      Chúng tôi lâm vào trầm mặc, rất nhanh tới Hội Tiên Lâu.

      Ngoại trừ vài nhân viên cá biệt của phòng vẽ và phòng hành chính ra, gần như mỗi nhân viên của CGP đều có xe. Vài thư ký có xe đều nhờ xe của Giang tổng và Trương tổng. Có thể là vì được ăn bào ngư, hầu như ai cũng gọi người nhà tới. Vừa tới cửa, Lịch Xuyên bị hai vị Giám đốc đứng đợi sẵn ở đó ngăn lại chuyên. Tôi nhìn thấy Ngả Tùng và Emma trong sảnh nhà hàng, liền lên chào hỏi.

      “Ai, hơi hối hận đó, nếu biết được ăn bào ngư, em ăn chay trễ mấy tháng.” Tôi cười .

      “Lịch Xuyên rất biết chăm sóc chị em phụ nữ, biết các tiểu thư tổ phiên dịch đều hải sản điên cuồng. Nếu dựa theo khẩu vị của ta, chắc chỉ có nước ăn mỳ Ý. Tiểu Thu, em ngồi cùng bàn với tụi chị !” vì buổi sáng Lịch Xuyên nhặt giầy cho Emma, nên hôm nay Emma cố hết sức để ca ngợi .

      “Đương nhiên, để em hỏi xem đồ chay để ở đâu.”

      “Để tôi hỏi, mời các tiểu thư ngồi. Chuyện vặt để các quý ông làm.” Ngả Tùng nho nhã lễ độ sắp xếp chỗ ngồi cho chúng tôi.

      Các phiên dịch viên trong tổ phiên dịch, người dẫn chồng con, người dẫn bạn trai, Emma dẫn tới vị Tô tiên sinh, nghe nhau được tháng. Ngả Tủng dặn dò nhân viên phục vụ xong, lập tức ngồi xuống cạnh tôi.

      Tôi uống ngụm trà, thấy Lịch Xuyên ngồi ở chiếc bàn đằng xa.

      Sau khi đồ ăn được bưng lên, nhân viên bưng tới trước mặt mỗi người chén bào ngư Long Tỉnh. Bưng tới trước mặt tôi lại là bí chưng đậu hủ. Đồ chay Tiểu Vi đặt cho tôi vừa thơm vừa cay, tôi ăn ngon lành, tảo mắt nhìn mấy người điên cuồng vì hải sản kia, say mê ăn bào ngư tôm hùm, ngay cả Ngả Tùng cũng ngoại lệ. Sau đó, Lysa tổ tiếng Đức mở đầu chủ đề người lớn :

      “Nhớ hồi tao du học ở nước M, có mốt khỏa thân. Cụ già 70 tuổi cũng muốn thử. Vài người già ngồi chơi cờ, ông cụ chạy ngang qua bọn họ. ông cụ khác : “Đúng là chả ra gì! Quần áo nhăn nheo như vậy cũng chịu ủi, hai cái túi quần còn lòi ra ngoài.”

      Mọi người cười run rẩy cả người, chỉ có tôi yên lòng, thấy hứng thú gì.

      Ngả Tùng yên lặng quan sát tôi, tựa hồ thấy cảm xúc của tôi xuống, hỏi tôi có muốn đài thiên văn ngắm sao . Tôi việc phiên dịch hơi bận, dạo gần đây rảnh.

      Giữa những vòng cụng ly, tôi thấy Lịch Xuyên luôn ngồi tại chỗ ăn cơm nhã nhặn, có vẻ như khẩu vị khôi phục lại. Mọi người đều uống rượu, lại có ai mời rượu . Tim tôi dần dần thả lỏng, cảm thấy hơi bỏ rơi Ngả Tùng, liền hăng say thỉnh giáo ta về phổ cập kiến thức khoa học. Ngả Tùng mớ chuyện về gì mà hạt đen, hạt, lượng tử xong, lại giới thiệu cho tôi quyển tiểu thuyết khoa học giả tưởng “Nhật ký lạc vào thế giới Vật Lý”, hồi lâu ta đọc được quyển này, đọc đọc lại dưới trăm lần, rốt cuộc mới có giấc mơ tương lai phải làm nhà khoa học.

      “Quyển sách thích đọc nhất là gì?” ta hỏi.

      “Hồng Lâu Mộng.”

      Tôi là sinh viên ban xã hội, vốn dĩ sách là chủ đề chuyện tôi thích nhất, trước kia tôi và Lịch Xuyên nằm giường, về những quyển sách mà chúng tôi cùng thích, “On the road”, “Sói hoang”, bi hài kịch của Shakespeare… chịu ngủ. Ai, nằm giường lâu quá, biến Lịch Xuyên từ người làm về kỹ thuật thành nam thanh niên đầy văn nghệ.

      “Tôi chưa đọc “Hồng Lâu Mộng”.”

      đọc “Tam Quốc Diễn Nghĩa” chưa?”

      …mới xem phim.”

      “Ngoại trừ sách Vật Lý ra, còn xem quyển sách nào dày dày nữa?”

      “Hồi ký Einstein”, cái đó có tính ? Rất dày, hơn 600 trang lận.”

      Tôi nhìn ta, xém nữa bị nghẹn cà tím. Sao giữa hai người lại khác nhau dữ vậy trời.

      Khóe mắt liếc thấy Lịch Xuyên ngồi đằng xa, đứng dậy, rất khách khí gì đó với những người ngồi chung quanh, từ từ ra cửa sau.

      Trước khi vào bàn tôi từng toilet lần. Nhà hàng số , toilet cũng là số , mặt kệ lát đá cẩm thạch, bày hoa tươi, mùi nến thoang thoảng, dính hạt bụi. Có buồng vệ sinh dành riêng cho người tàn tật và phòng thay quần áo.

      Qua gần 30 phút, Lịch Xuyên vẫn chưa trở lại.

      Tôi lấy cớ muốn toilet, ra phía sau, ở đó vừa vặn đứng nhân viên nam.

      xin lỗi, tiên sinh, có thể phiền chút được ?”

      “Tiểu thư, cần giúp gì à?” cậu nhân viên trả lời tôi vô cùng trang trọng.

      “Tôi có đồng nghiệp dạo đây sức khỏe tốt lắm, hay bị xỉu. ấy toilet, nhưng qua 30 phút rồi vẫn chưa về, có thể phiền vào nhìn hộ tôi thử xem, ấy có chuyện gì ?”

      “Xin quý khách chờ.”

      Tôi mô tả những đặc điểm bên ngoài của Lịch Xuyên. ta đẩy cửa vào, rất nhanh liền ra : “Có lẽ vị tiên sinh kia uống quá chén, nôn rất dữ. Tôi hỏi ta có cần giúp gì , ta cần.”

      Xem ra trong nhà hàng hay có người say rượu rồi nôn, cậu nhân viên có vẻ mặt thấy nhưng làm gì được.

      “Trong toilet còn ai ?” tôi lại hỏi.

      .”

      giúp tôi việc được ?” tôi đưa cho ta 50 tệ “Nhờ vào trông ấy hộ tôi. Nếu ấy được, phiền dìu ấy. Nếu tình huống nghiêm trọng hơn, tôi phải đưa ấy bệnh viện.”

      “Được.”

      Tôi vẫn đứng canh ngoài cửa toilet, nhớ tới hôm chúng tôi ăn ở Kunststuben ở Zurich, ăn tới nửa cũng toilet, thời gian rất lâu. Sau khi xong, động dao nĩa gì nữa. Có lẽ lần đó cũng nôn, nhưng chịu cho tôi biết.

      Lại qua 20 phút, cửa rốt cuộc mở, Lịch Xuyên cúi đầu ra.

      Thấy tôi, chuyện. Lập tức ngồi xuống chiếc sô pha cạnh tôi.

      “Lịch Xuyên, là về nghỉ, hai là bệnh viện.”

      lấy ly nước cho được ?” thảm thiết .

      Tôi lấy nước khoáng, ngồi xổm trước mặt , rót ly . móc viên thuốc từ trong túi ra, cố gắng uống ngụm nước, chưa kịp nuốt xong liền “ọc” nôn ra hết bao gồm cả viên thuốc, tôi vừa vặn đứng trước mặt , liền dính đầy người, may mà bắn lên mặt tôi.

      Tôi nhắm mắt lại. Mặc dù đây là bãi nôn của Lịch Xuyên. Nhưng bãi nôn là bãi nôn, tuyệt đối đẹp đẽ gì.

      xin lỗi…” thò tay vào túi tìm khăn tay. Tôi ngăn lại, đặt lên sô pha, lại đưa cho ly nước : “Uống thuốc, đừng nhúc nhích.”

      Tôi cởi áo khoác, ra phòng ăn tìm lái xe, lại lặng lẽ giải thích chút cho Giang tổng. Lái xe lấy xe lăn từ cốp xe ra, đưa Lịch Xuyên lên xe.

      đường tôi gọi điện thoại cho René, hỏi xem có cần đưa Lịch Xuyên bệnh viện . René cần, kêu tôi đưa Lịch Xuyên về khách sạn. Xe dừng trước khách sạn Thụy Sĩ ở Trung tâm Hồng Kông Macao đường Đông Nhị Hoàn, René đứng sẵn ở dưới đợi chúng tôi.

      Chúng tôi cùng đưa Lịch Xuyên mê man về phòng. René giúp thay áo ngủ. Lịch Xuyên mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

      phải ngày chỉ làm việc 3 tiếng à?” quay lại phòng khách, René hỏi tôi “Sao Alex lại cả ngày?”

      “Có lẽ hôm nay là ngày đầu tiên, ấy muốn về sớm quá?”

      René bưng cà phê, đầu óc rối loạn qua lại trong phòng khách.

      “René, sao Lịch Xuyên cứ nôn hoài vậy? Hôm nay ấy nôn hai lần rồi.”

      “Hằng ngày Alex đều phải uống loại thuốc, loại thuốc đó kích thích dạ dày rất mạnh, cho nên lúc nào cũng buồn nôn. Ngoài ra, cậu ấy cũng rất dễ mệt, hễ chút là mệt.”

      Tôi nhớ tới viên thuốc uống hồi sáng : “Là thuốc cứng xương à?”

      phải.”

      “Vậy uống loại thuốc kia được ?”

      được. Nhưng mà cậu ấy có thể uống Phernergan.”

      “Phernergan?”

      loại thuốc chống nôn. Cũng có tác dụng phụ, làm tụt huyết áp, rất dễ xỉu.”

      Tôi hít hơi lạnh : “Vậy chẳng chẳng khác gì ngày nào ấy cũng phải nôn? Ngày nào cũng ăn ngon?”

      René cười khổ : “Cậu đúng. Alex rất ương ngạnh, nôn lại ăn, ăn xong rồi nôn, ngày ăn rất nhiều lần, cho nên trông cậu ấy còn chưa gầy lắm, đúng ? Nếu thành bạch cốt tinh từ đời nào rồi.”

      “René,” tôi “Lịch Xuyên cứ như vậy mình rất lo lắng, tối nay mình phải ở đây với ấy.”

      “Cái này…Alex đồng ý.”

      “Alex ngủ.”

      René nghĩ nghĩ, : “Được rồi, mình giao cậu ấy cho cậu. Mình về phòng đọc tài liệu đây, có chuyện gì cậu qua gọi mình.”

      Đưa René tới cửa, tôi lại hỏi : “Xem ra bệnh của Lịch Xuyên chưa tốt hơn bao nhiêu, sao mọi người lại đưa cậu ấy về Bắc Kinh? Ở lại Thụy Sĩ tốt hơn à? Ở Bắc Kinh nhiều việc, ấy được nghỉ ngơi. Chữa bệnh có lẽ cũng kịp.”

      “Cả nhà đều phản đối cậu ấy về, là chính Lịch Xuyên kiên trì muốn về.”

      Chết. Lịch Xuyên trở về, là vì muốn giữ lời hứa của mình. Nhưng mà tên ngốc này, giữ lời hứa sao quan trọng bằng con người được hả trời!

      Tôi vội vàng : “Để mình khuyên ấy.”

      René nhìn tôi, bỗng nhiên thở dài hơi : “ cần khuyên. Annie. Lịch Xuyên tính quay lại Thụy Sĩ. Cậu ấy , cậu ấy thích Bắc Kinh, vĩnh viễn ở lại đây.”

      Lúc câu này, giọng René hơi run run. Tính thêm gì nữa, nhưng lại nuốt lại, đóng cửa.

      Lịch Xuyên ngủ, nhíu mày, cả người cuộn tròn lại, im lặng.

      Tôi nhìn nhìn đồng hồ, chưa tới 8 giờ, trước kia bình thường 12 giờ mới ngủ. Tôi toilet lấy chiếc khăn mặt nóng, lau mặt cho . giật mình, xoay người cái, lại ngủ.

      Lịch Xuyên rất thích sạch , tắm trước khi ngủ, đối với , đúng là chuyện thể tưởng tượng được, huống chi hôm nay còn nôn hai lần. Tôi vào toilet giặt khăn, cởi áo ngủ của , nhàng lau người cho . vẫn nằm nhúc nhích, vẫn nhíu mày, rất mệt mỏi, rất yếu ớt, chậm rãi hô hấp. Có đôi khi, ngón tay bỗng nhiên run lên vài cái. Có khi lại run run lông mi, giống như muốn tỉnh dậy, nhưng lại đủ sức, hai mắt lại nặng nề khép lại. Đùi vẫn lạnh cóng, tôi dùng khăn mặt nóng chườm lâu mới ấm lại.

      Làm xong tất cả, tôi vặn tối đèn bàn lại, nắm tay , trong ánh sáng mờ nhạt đó, yên lặng nhìn . Lịch Xuyên càng ngủ càng trầm, cặp mày nhíu lại giãn ra. Mặt vô cùng bình tĩnh, hơi hơi mỉm cười, giống như giấc mơ đẹp vậy.

      Tới 3 giờ sáng, Lịch Xuyên bắt đầu lăn qua lăn lại giường. Tôi chạy tới phòng khách rót sữa, lúc quay lại, mở mắt ra.

      nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn đồng hồ, nhận sữa, kinh ngạc hỏi : “Tiểu Thu, sao em còn ở đây?”

      “Em sợ lại nôn tiếp, nên ở lại với .”

      ngẩng đầu nhìn xung quanh : “…lại nôn nữa à?”

      có, ngủ suốt, ngủ rất ngon. Đừng uống sữa nhanh quá, coi chừng nôn ra.”

      ngồi dậy, ngồi ổn, dùng tay chống. Tôi tìm chiếc gối lót dướt eo .

      “Em…ở đây tối giờ à?”

      “Ừ.”

      Sau đó, liền hỏi câu làm tôi dở khóc dở cười : “Ở đây làm gì?”

      làm gì. Ngồi.”

      “Chúng ta về lúc mấy giờ?”

      “8 giờ.”

      “Bây giờ là 3 giờ sáng. Em ngồi hơn 7 tiếng đồng hồ?”

      “Đương nhiên cũng làm việc khác.” Tôi cười nham hiểm.

      vội vàng thò tay vào trong chăn, phát mình vẫn mặc quần áo, thở phào nhõm hơi.

      Tôi nhìn cười, gì. phát đồ lót được thay, vô cùng xấu hổ “Em nhân cơ hội làm chuyện xấu.”

      “Hôm nay nôn hay lần, nhất định muốn thay bộ đồ ngủ sạch chút, đúng ?” tôi cúi mặt tới trước mặt , rung đùi đắc ý.

      uống hai ba ngụm liền hết ly sữa, tinh thần rất tốt, xốc chăn đứng dậy mặc đồ.

      Vừa mặc vừa hỏi : “Sau đó em có ăn tối ?”

      . Bây giờ đói bụng nè.”

      cũng đói.”

      mặc đồ xong, đeo đồng hồ : “Chúng ta xuống dưới ăn khuya, ăn xong đưa em về.”

      .”

      Chúng tôi thang máy xuống dưới, tìm tiệm cơm phục vụ 24 giờ.

      Lịch Xuyên chỉ có thể ăn cháo, loại cháo loãng. Tôi gọi phần đồ chay, cộng thêm chén canh khoai tây.

      Chúng tôi đều đói bụng, đều tự ăn 10 phút, lời nào.

      Có thể nhìn ra được khẩu vị Lịch Xuyên tốt lắm, có muỗng cháo cũng nuốt mất nửa ngày. Nhưng rất cố gắng, ăn hết muỗng này tới muỗng khác.

      lát sau, rốt cuộc cũng ăn hơn nửa bát, cầm khăn ăn lau miệng, chuẩn bị chuyện. Tôi vội vàng ngăn lại : “Đừng nữa, Lịch Xuyên. Em biết muốn gì.”

      muốn gì, em thử xem.”

      muốn ,” tôi giả giọng : “Tiểu Thu à, em move on . Thằng nhóc tối nay ngồi với em, thấy cũng khá tốt, em và cậu ta rất hấp dẫn. Bọn em phải phát triển cho tốt.”

      “…”

      “Bây giờ bệnh thành như vậy, em cũng thấy rồi. phải cần em, mà có cách nào khác.”

      “…”

      với em bao nhiêu lần rồi, thể bỏ lỡ cả cuộc đời vì say mê nhất thời.”

      “…”

      “Sau này đừng tìm nữa. Cho dù thấy chết rồi, em cũng đừng quan tâm tới . và em, có quan hệ gì cả.” tôi cắn miếng trái cây, “Những gì muốn , có phải là mấy cái này ?”

      Lịch Xuyên nhìn tôi, thản nhiên : “Em biết hết rồi khỏi .”

      “Lịch Xuyên, nếu như bây giờ khỏe mạnh, hề có việc gì. kêu em , em buông tay. Em trải qua lần năm năm rồi, chẳng lẽ lại qua được lần năm năm khác sao. Nhưng, bị bệnh. Mặc dù em biết bị bệnh gì, nhưng chỉ cần còn bệnh, em tuyệt đối , tuyệt đối bàng quan đứng nhìn . Vì với em quá quan trọng. Nếu thấy phiền, cứ việc lại mấy câu này. Tóm lại, em vẫn vào tai trái, ra tai phải.” tôi liếm liếm môi, mỉm cười : “Với em mà , , là món quà. phải có thể tặng cho em mới chứng tỏ là có nó. Mà là khi tặng nó rồi, vẫn có được nó.”

      Lúc nghe câu này, Lịch Xuyên vẫn cúi đầu, tay , hơi run lên.

      Sau đó, đưa tôi về nhà, đường chữ nào.

      Tới nhà trọ, tôi hít sâu hơi, : “Lịch Xuyên, về Thụy Sĩ . Đừng ở đây nữa.”

      “Tại sao?”

      “Bệnh chưa khỏi hẳn. Nếu ở đây lâu, lực miễn dịch của bị giảm, khả năng bị nhiễm trùng lớn hơn.”

      phải với em có quan hệ gì à?” châm chọc “Em quan tâm tới bệnh của làm gì?”

    2. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 49
      Nhìn bộ dạng của Lịch Xuyên, tôi bỗng nhiên ý thức được quý giá của mạng sống.

      Tôi quyết định sống mỗi ngày nghiêm túc. Nghiêm túc làm, nghiêm túc nhảy latin, và nghiêm túc chú ý tới dinh dưỡng của bản thân. Mỗi buổi sáng, tôi đều dậy sớm, nghiêm túc chạy bộ phố.

      Hai mươi mấy năm qua, tôi chưa bao giờ nghiêm túc chú ý tới cơ thể, tới sức khỏe của mình như vậy.

      Hai tuần liên tục, tôi đều thấy Lịch Xuyên. Tôi biết cố ý tránh tôi. ra thường xuyên tới CGP, hoặc là họp, hoặc là thảo luận bản vẽ. Vội vàng đến, vội vàng , buổi trưa cũng ra nhà ăn ăn cơm. Gọi điện thoại tìm René, René lại lẩn như chạch, có lẽ là bị Lịch Xuyên cảnh cáo. Ngay cả lúc tôi mời ăn cơm René cũng tìm lý do từ chối.

      Mỗi khi gặp phải cự tuyệt rành rành như vậy, lòng tự trọng của tôi đều chịu đả kích nghiêm trọng. Nhưng nội tâm của tôi lại bị sợ hãi lớn hơn chiếm tràn đầy, bị mù quáng của chính mình cắn nuốt. Tôi nhớ lại mỗi câu mà Lịch Xuyên với tôi, mỗi ánh mắt của René. Tôi biết, bệnh của Lịch Xuyên ngày càng nguy kịch, thể cho tôi 5 năm nữa, là .

      Sáng sớm thứ 6, tôi làm như bình thường. ra hôm đó tôi xin nghỉ để chơi xuân với Ngả Tùng. Nhưng trước khi , tôi nhận được điện thoại của công ty, có mấy tài liệu cần dịch phải giao cho Giang tổng duyệt trước, vì vậy tôi liền hẹn gặp Ngả Tùng trước cổng tòa nhà Hương Lại. Tôi giao giấy tờ, xuống bằng thang máy, lại gặp phải Lịch Xuyên bước ra từ ô tô. Lịch Xuyên vẫn dashing như xưa, chỉ có điều dưới ánh mặt trời, mặt lại có chút huyết sắc nào. đứng cạnh cửa xe, lái xe lấy ra chiếc xe lăn, ngồi lên.

      “Chào buổi sáng! Lịch Xuyên!” tôi chủ động chào hỏi.

      “Chào buổi sáng.”

      Vì phải chơi xuân, tôi ăn mặc hoàn toàn khác mọi ngày, mái tóc dài xõa vai, mặc áo khoác da, ủng cao cổ, váy ngắn. Lúc chuyện điện thoại Ngả Tùng ta vừa mua chiếc mô tô mới, hôm nay thời tiết ấm áp, mặt trời chiếu khắp mọi nơi, muốn đưa tôi Hương Sơn căng gió.

      Có lẽ là chưa thấy kiểu ăn mặc em ăn chơi này của tôi bao giờ, Lịch Xuyên kinh ngạc nhìn tôi cái, hỏi : “Có việc ra ngoài à?”

      “Ừ. Xin phép rồi, chơi xuân với bạn.”

      Mặt thể gì : “ chơi vui.”

      Cách đó xa, xe máy “rừm rừm” tiếng. Ngả Tùng tới. Đội mũ bảo hiểm, quần da, nhìn y hệt như dân đua xe.

      “Tạm biệt, Lịch Xuyên!”

      “Tạm biệt.”

      Tôi chạy nhanh qua, cầm lấy mũ bảo hiểm Ngả Tùng đưa, ngồi lên yên sau.

      Ngả Tùng : “Để đảm bảo an toàn, nên ôm chặt tôi!”

      Tôi : “ thôi!”

      ra, tôi muốn trông có vẻ thân mật khiến Lịch Xuyên hiểu lầm. Nhưng mà, tôi bị bộ dạng lạnh lùng kia của kích thích. Cộng thêm đây là lần đầu tôi ngồi mô tô, trong lòng cũng hơi khẩn trương, vì vậy ôm chặt Ngả Tùng, ta nhấn ga cái, mô tô vọt nhanh như chớp.

      phải trong khu Tứ Hoàn được mô tô à?” tôi ngồi sau gào to lên hỏi.

      “Bảng số loại A, sao đâu, trả tiền là được.”

      “Ngả Tùng đừng nhanh như vậy được ?”

      “Tôi chậm lắm rồi!”

      Chúng tôi từ Tứ Hải Kiều xuống Tứ Hoàn, theo hướng tây bắc, qua đường Mẫn Trang vừa thẳng vừa đẹp, Ngả Tùng lái vô cùng điệu nghệ.

      Sau đó, tôi chỉ vào cảnh đằng xa xa, cảm thán : “Kìa, Ngả Tùng, nhìn chỗ kia !”

      Có lẽ là nghe tôi gì, ta quay đầu lại nhìn tôi.

      Ngay tại lúc này, xe máy đột nhiên khống chế được, tôi hét lên tiếng, người văng ra ngoài. Sau đó, tôi biết gì nữa.

      Lúc tỉnh lại cả người tôi đều đau đớn, ngực tưng tức, giống như có rất nhiều chỗ sưng lên vậy.

      Đùi phải của tôi rất đau, ngực băng lớp băng rất dày. Tôi thấy Ngả Tùng đứng bên giường tôi, vẻ mặt vô cùng áy náy.

      trán ta quấn lớp băng, đó có thể nhìn được vết máu mờ mờ.

      xin lỗi, tại tôi làm bị thương!” Ngả Tùng .

      ra người tôi rất đau, nhưng tôi có cảm giác quá khó chịu hay sắp chết gì cả.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” tôi khàn khàn hỏi.

      đường có ổ gà, tôi sơ sẩy.”

      trách , tại tôi chuyện nên mới quay đầu lại.” tôi .

      “Thương thế của rất nặng. Gãy chiếc xương sườn, gãy xương đùi, mổ rồi, ở trong có gắn tấm nẹp vis. Bây giờ kiểm tra xem có bị chấn động não . còn chỗ nào thoải mái ? Để tôi báo cho bác sĩ.”

      “Chỉ có mấy chỗ thoải mái thôi, mấy chỗ khác bình thường.” tôi tìm di động, muốn gọi điện thoại “Tôi phải xin phép công ty.”

      “Ở đây cho sử dụng di động. Chị tôi gọi điện cho CGP rồi. hôn mê gần 4 tiếng đồng hồ. Có cần tôi thông báo cho bố mẹ ?”

      “Bố mẹ tôi qua đời hết rồi.”

      xin lỗi.” ta vội vàng còn chị em nào ?”

      “Có em trai học y ở Đại học Trung Sơn, việc học bận bịu, cần cho nó biết.”

      ta ngồi xuống trước mặt tôi, hai tay nhàng đè tôi xuống : “ yên tâm, chuyện này do tôi gây nên, cho nên, tôi là y tá toàn quyền của . Tôi xin nghỉ 1 tháng rồi, hơn nữa tôi vốn cũng làm đủ giờ. Ngày nào tôi cũng tới chăm sóc !”

      Nghe thấy hai chữ “ tháng”, tôi hoảng sợ, tôi phải nằm tháng trời luôn à.

      Sau đó, bác sĩ vào. Sau khi tóm tắt bệnh tình của tôi xong, muốn tôi bổ sung thủ tục nhập viện, dựa vào tình trạng liền lại của xương cốt, có lẽ tôi phải nằm viện tháng.

      Ngả Tùng nghe vậy liền xuống chỗ thu phí ở tầng hai làm thủ tục. Tôi vội vàng kéo ta lại : “ cần gấp gáp giao tiền, CGP có bảo hiểm y tế tốt lắm. Đưa điện thoại cho tôi, tôi gọi điện hỏi phòng nhân .”

      Chủ nhiệm phòng nhân tiếp điện thoại của tôi ngay lập tức, câu trả lời làm tôi giật mình : “Ban giám đốc vô cùng quan tâm tới việc này, phái người tới làm thủ tục chuyển viện cho rồi.”

      “Chuyển viện?” tôi “Có cần chuyển viện ?”

      “Bệnh viện nằm có phòng bệnh rất , vô cùng chật chội, ảnh hưởng tới nghỉ ngơi của . Công ty chuyển tới bệnh viện Tích Thủy Đàm, ở đó có bác sĩ chỉnh hình hàng đầu.”

      Tôi cho Ngả Tùng chuyện chuyển viện, Ngả Tùng thở dài : “Phản ứng nhanh chóng, chu đáo như vậy. Đúng là khiến cho tôi nhìn công ty nước ngoài với cặp mắt khác xưa.”

      Tôi cười mà đáp.

      Hôm sau tôi được chuyển tới bệnh viện Tích Thủy Đàm. Tiểu Triệu ở phòng nhân đăng ký giúp tôi, giao tiền viện phí. Ngả Tùng muốn mua phiếu cơm, Tiểu Triệu : “Annie ăn chay. Chúng tôi đặt cơm dinh dưỡng đặc biệt cho ấy ở nhà hàng gần đây, mỗi ngày ba bữa đều có người tới đưa cơm.”

      Tôi : “Tôi…có lẽ cần thuê người tới chăm sóc.” Loại chuyện riêng tư, có tiếp xúc da thịt này, tôi tuyệt đối muốn phiền Ngả Tùng.

      Tiểu Triệu lập tức trả lời : “Ừ, sợ các y tá bận quá làm được, chúng tôi còn thỉnh hộ công nữa. Là y tá về hưu, trong nhà khó khăn, cần kiếm thêm tiền.”

      Ngả Tùng lớn tiếng mở miệng : “Cái này, tiền thuê hộ lý…các cũng chi trả à?”

      “Đương nhiên ,” Tiểu Triệu “Xét tới thu nhập của Annie, công ty cho ấy vay số tiền, sau này trừ dần vào tiền lương.”

      Tôi hỏi nhiều nữa. Đương nhiên biết ai thao túng tất cả từ sau lưng.

      Tiểu Triệu vừa lâu, đồng nghiệp trong công ty từng đợt từng đợt tới thăm tôi. Tôi quyết định thầm kiểm tra chút, tự chuẩn bị bảng điểm danh. Mấy bà tám tổ phiên dịch tới đầu tiên, mang tới hoa tươi và trái cây, Emma đồng ý tạm thời chăm sóc Mia hộ tôi. Các đồng nghiệp nam hơn nửa tặng hoa hoặc đồ bổ dưỡng.

      Hôm sau, ngay cả phòng vẽ và phòng dự toán quen biết với tôi lắm cũng tới thăm tôi. Có vài người tôi chuyện nhiều lắm, tuy nhiên, họ đều biết tôi, có ấn tượng vô cùng sâu sắc với bài “Kính vũ” của tôi.

      (Kính vũ : bài nhảy sức mạnh @@).

      Ngày thứ ba tới thăm tôi là lao công trong công ty. là người nhà quê, nhưng rất hợp với tôi. Mỗi lần tới phòng tôi quét dọn, tôi đều chuyện với mấy câu. Có lần hỏi tôi có quần áo thừa , con sắp học trung học, vóc dáng tương tự tôi. Tôi liền tặng túi to áo khoác jean, quần jean váy linh tinh mà tôi mặc nữa cho . Còn có lần con bị bệnh phải nằm viện, vừa vặn lúc đó tôi nhận lương, liền nhét cho 200 tệ. Chỉ vì nhiêu đó, đem theo rổ đầy hoa quả tới thăm tôi, lại làm cho tôi mâm bánh bao chay, làm tôi cảm động tới mức rưng rưng nước mắt.

      CGP tổng cộng có 33 người. bảng đánh dấu, ngoại trừ lao công ra, còn 32 cái tên khác.

      Tất cả mọi người đều đến, ngoại trừ Lịch Xuyên.

    3. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 50
      Sáng sớm hôm thứ tư, Tiêu Quan và vài đồng nghiệp ở Cửu Thông tới thăm tôi, trong đó có Đào Tâm Như và Đường Ngọc Liên. Kể từ lần lỡ hẹn kia, lâu tôi liên hệ với Tiêu Quan. Nghe Emma , Tiêu Quan bị Đào Tâm Như cuốn càng ngày càng chặt, sắp rơi vào thế làm gì được. Nhưng đối với cự tuyệt của tôi, Tiêu Quan oán hận rất sâu. Cho nên tôi muốn gặp ta cho lắm. Đặc biệt trong lúc tôi khó khăn như lúc này.

      “Ai, Annie, sao em vừa vào CGP liền gặp chuyện may vậy, nếu , xem xem về lại Cửu Thông như thế nào? Bên tôi còn thiếu phiên dịch viên kìa.” Tiêu Quan .

      “Cảm ơn, được. Mỗi lần có nhiệm vụ cần hoàn thành gấp, đều quên tôi mà đúng ?” tôi cười từ chối.

      tới việc này, bây giờ tôi có ba quyển sổ , muốn phiền em.” ta lại còn dám ngang nhiên nhét ba quyển sổ bán đấu giá vào tay tôi “Dù sao bây giờ em cũng rảnh rỗi có việc gì làm. Kiếm thêm chút tiền cũng tốt, đúng ?”

      Tôi nhìn ta, khóc ra nước mắt.

      Tôi muốn , Tiêu Quan, biết tôi thảm cỡ nào ? Vặn ốc vít, cả người sưng đau, còn phải dịch cho nữa à! Người ta CGP là nhà tư bản đúng hiệu cũng như !

      Đám Tiêu Quan cùng tôi hi hi ha ha hồi, hẹn tôi chừng nào xuất viện mời tôi ăn để xả xui, sau đó về.

      Sau hồi ồn ào náo nhiệt, tất cả lại trở về yên tĩnh.

      Tim tôi giống bình truyền dịch treo giá, rơi xuống từng chút từng chút .

      Ngoài cửa sổ cảnh xuân tươi đẹp, lòng tôi lại chua xót.

      Ngay cả Tiêu Quan cũng tới rồi, Lịch Xuyên, ở đâu?

      hộ lý vào tắm cho tôi.

      là tắm, ra chỉ là lau người. dùng khăn mặt thấm nước ấm, lau từng chút từng chút . Tay di chuyển cẩn thận giữa các lớp băng vải, giống như nhà khảo cổ nghiên cứu bộ xương của phụ nữ người Hán vậy. Tắm xong, lại gội đầu cho tôi, dùng thau múc nước, gội từng thau . Cuối cùng thay cho tôi bộ đồ bệnh nhân sạch .

      Từ hôm nhập viện, ngày nào cũng như vậy. Lý cách hai tiếng lật người cho tôi lần, mỗi ngày mát xa chân tôi ba lần để bảo trì tuần hoàn của máu. Tôi mỗi ngày vùi đầu vào tiểu thuyết Kim Dung. Ngẫu nhiên cũng phiên dịch chút, làm chưa được vài tờ liền thấy mệt. Ngả Tùng ngày nào cũng tới thăm tôi, cơm trưa cơm tối đều ăn với tôi. Có y tá lo tất cả, ra ta cũng giúp gì được. Công việc chủ yếu chính là “hầu hạ” tôi ăn cơm. Vì vậy dưới áp bức của ta, mỗi ngày tôi đều uống chén canh xương mẹ ta hầm. Mặc dù quyết tâm ăn chay của tôi kiên định thay đổi được, nhưng canh xương của mẹ Ngả Tùng rất thơm. Hơn nữa, tôi cũng muốn khỏe nhanh lên chút.

      Kể từ tuần thứ 2, cuộc sống nằm viện của tôi thay đổi 90 độ.

      Đầu tiên là bên đùi bị thương sưng đau vô cùng, đau tới mức đứng ngồi yên, ăn ngon, ngủ yên.

      Tôi bị viêm xương, loại biến chứng thông thường sau khi mổ.

      Ngay sau đó, tôi sốt liên tục, chân mưng mủ, đau chịu được, cần dùng thuốc giảm đau tạm thời.

      ra bị bệnh là như vậy. Tôi từ thân thể khoe mạnh, hành động nhanh nhẹn, bất cứ loại vận động nào cũng thấy thích, lại chưa bao giờ bị tổn thương da thịt gì. Lần này viêm xương xem như làm tôi đau muốn chết.

      Mỗi ngày tôi phải đúng hạn tiêm thuốc kháng sinh, còn phải dẫn lưu, lấy mủ. Tôi dám nhìn chân mình, đó có vết sẹo rất ghê. Bác sĩ tới kiểm tra miệng vết thương lúc nào cũng vẻ mặt nghiêm trọng, tôi nghi ngờ được bao lâu nữa, bác sĩ , chân này để lại được, phải cắt bỏ. Sau đó trong đầu tôi liền lóe lên cảnh trong phim của Bethune lúc thấy vết sẹo của tôi và Lịch Xuyên.

      Mặc dù nhiều lần tôi năn nỉ Ngả Tùng đừng tới bệnh viện mỗi ngày, nhưng trong tháng mà ta xin nghỉ kia, ngày nào ta cũng tới, có khi ngồi nguyên cả ngày. Vài lần ta muốn giúp tôi thay đồ, bị tôi từ chối. Tôi cho ta chạm vào người, cũng cho ta xem cơ thể mình. Cuối cùng, thấy ta có việc gì để làm, lại vô cùng muốn làm việc, tôi : “Ngả Tùng, cắt tóc hộ tôi . Càng ngắn càng tốt, tóc tôi nhiều quá, Lý gội đầu tiện lắm.”

      Ngả Tùng sung sướng hài lòng cầm kéo, cắt cho tôi mái tóc vô cùng xấu. Làm tôi suốt mấy ngày liền dám gặp ai, lại dám trách ta.

      Tôi cầm tờ lịch treo tường, ngày nào cũng tính ngày, mỗi ngày trôi qua tôi liền đánh dấu X lớn.

      tháng trôi qua, Lịch Xuyên vẫn tới thăm tôi.

      Tim tôi, lạnh dần.

      Nửa đêm đau tới mức tỉnh lại, nghĩ tới tuyệt tình của Lịch Xuyên, nước mắt rơi ướt đẫm gối.

      Mới đầu, tôi còn an ủi chính mình, Lịch Xuyên biết tôi bị bệnh. Nhưng, thể nào biết, ngay cả lao công cũng biết, tất cả nhân viên ở CGP đều tới thăm tôi, biết tôi có chuyện, có khả năng này sao?

      Sau đó, tôi lại an ủi chính mình, có lẽ Lịch Xuyên cũng bị bệnh. Biết đâu về Thụy Sĩ rồi cũng chừng. Nhưng mấy bà tám ở tổ phiên dịch mỗi tuần tới thăm tôi đều nhiều chuyện, mọi người sau khi tôi nằm viện gần như ngày nào Lịch Xuyên cũng CGP làm, còn tham dự vài cuộc họp. Tuy nhiên còn thêm, sức khỏe Lịch Xuyên cũng chuyển biến tốt. Đại đa số thời điểm đều ngồi xe lăn. Bọn họ gần như nhớ nổi bộ dạng lúc Lịch Xuyên đứng là gì nữa.

      Những lúc tuyệt vọng, tôi lại nghĩ, cho dù Lịch Xuyên quyết tâm chịu đến, ít nhất cũng phái René đến. Hoặc là, kêu René gọi điện thoại cho tôi.

      Tôi cũng thấy René, cũng nhận được cuộc điện thoại nào.

      Nhớ tới những ngày ở bên Lịch Xuyên trước đây, tôi chưa từng bị bệnh lần nào. Ngay cả sốt cũng có. Nhưng mỗi lần đến kì kinh nguyệt, tôi đều vô cùng thoải mái. Lịch Xuyên bắt tôi nằm bất động giường, sau đó nấu canh cho tôi. Những lúc quá đau, đặt hai tay lên bụng tôi. Học bộ dạng của khí công đại sư, “nổi cáu” với tôi. Lịch Xuyên vẫn rất biết quan tâm tới người khác nha!

      Tháng thứ 2 sau tai nạn, Ngả Tùng thể về sở nghiên cứu làm việc. Mặc dù phải làm việc đủ giờ, nhưng ta cũng phải lên lớp, phải làm nghiên cứu, thể ở lâu với tôi như tháng đầu tiện được. ra tình nghĩa của ta cũng làm tôi cảm thấy vô cùng áy nay. Tôi lặp lại cầu ta tới thăm tôi nữa, vì có Lý chăm sóc tôi, vừa chuyên nghiệp, vừa cẩn thận, vừa chu đáo, vừa kiên nhẫn, tôi cần ai chăm sóc nữa. Ngả Tùng đồng ý, vẫn tới hằng ngày, mặc dù thời gian ở lại ngắn hơn trước kia, nhưng ta tới hiệu sách mua tiểu thuyết cho tôi, mua DVD, mua phim, thay đổi mọi biện pháp giúp tôi vui hơn. Có lần ta lại còn xem lèo 8 tập “Ung Chính vương triều” với tôi. Thấy tôi buồn ngủ, ta liền ngồi cạnh giường sửa luận văn cho sinh viên, câu được câu chuyện với tôi.

    4. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 51
      Nhưng cảm xúc của tôi vẫn giảm dần tới số . Mỗi buổi tối, Ngả Tùng vừa là tôi bắt đầu khóc, lén lút khóc tới tận đêm khuya. Mặc dù tôi biết Lịch Xuyên có nỗi khổ trong lòng. Nhưng tôi hề ngờ được rằng, ở ngay cạnh tôi, biết tin tôi gặp chuyện may, mà lại thèm đến thăm tôi lấy lần.

      Tôi vô cùng nghi ngờ. Lịch Xuyên còn tôi sao?

      Nếu có gì khác nhau, tại sao còn phải ?

      Tình vất vả, có kết quả như vậy, tôi có cần tiếp tục kiên trì ?

      nhúc nhích được, cơ bắp bên chân bị gãy bắt đầu teo lại. được huấn luyện kĩ càng tăng mạnh lực mát xa. Nhưng sâu trong lòng tôi, có chỗ cũng co rút lại, hơn nữa…càng ngày càng .

      Mỗi ngày nằm giường bệnh, tôi đều si ngốc làm mộng tưởng hão huyền với cửa phòng. Mơ mộng Lịch Xuyên cầm bó hoa tươi tới thăm tôi. Những bước chân, tiếng ho khan rất hành lang, cùng với những bóng người chớp qua trước cửa, đều làm cho tôi nghĩ là .

      Sau đó, khi tất cả được chứng tỏ đó phải là , tôi đờ đẫn.

      Tôi tàn phá chính mình trong vòng tuần hoàn của hy vọng và thất vọng.

      Dần dần, tôi bắt đầu ngồi ngẩn ra trong thời gian dài với cửa sổ, muốn để ý tới bất kì ai, cũng muốn gì. Chân tôi sưng lên rất to, cho nên tôi hề có cảm giác nó tồn tại, đau đớn cũng trở nên xa lạ.

      lần, cảm thấy phiền lòng, tôi tự tiện rút kim truyền dịch ra. Ngả Tùng biết được, nghiêm khắc phê bình tôi. Tôi nhịn được gào thẳng vào mặt ta. Xong rồi tôi lại xin lỗi. Sau đó, tôi nhân cơ hội, ra lệnh cho ta tuần chỉ được tới thăm tôi nhiều nhất là lần.

      Ngả Tùng kiên quyết đồng ý : “ được! bị thương là tại tôi, tôi chăm sóc cho tới khi xuất viện!”

      Trong cơn cảm xúc nghiêm trọng khống chế được, tôi vượt qua tháng thứ hai đen tối. Chân gầy xọp lại, ở còn có vết sẹo rất to. Tôi được chuyển tới bệnh viện hồi phục để làm tháng vật lý trí liệu.

      Mấy chị em tổ phiên dịch tới thăm tôi đều tôi gầy như sợi mì.

      “Có thể là vì ăn chay.” Emma , “Bây giờ em bị bệnh, cần dinh dưỡng hơn bao giờ hết, tốt hơn hết đừng ăn chay nữa, để chị mẹ chị kho thịt cho em ăn.”

      được được, ý chí của em vốn yếu ớt rồi, xương canh của mẹ chị em hưởng thụ lắm rồi. thể phá giới nữa. Em phải kiên trì tín ngưỡng nha!”

      “Ừ…ăn canh nhà chị rồi, tiếp theo, có phải nên làm con dâu nhà chị ?” Emma cười tủm tỉm ám chỉ, “ cho em biết, canh thuốc kia mấy lần đầu là mẹ chị hầm, sau đó Ngả Tùng tự mình học được, bây giờ em uống đều là do nó hầm, chị còn hưởng sái được chén, thế nào? Đại thiếu gia nhà họ Ngả cũng tốt lắm đúng ? Người ta vì em, liên tục buông tha cho hai cơ hội họp ở Mỹ kìa. Bên kia nghiên cứu công trình chung với nó, mắng nó gần chết.”

      “Đúng là rất cảm ơn Ngả Tùng.” Tôi tình “Ngả Tùng nhà chị tốt.”

      Tôi hỏi tới Lịch Xuyên, nhưng mọi người luôn về .

      “Hôm nay Lịch Xuyên mặc áo da, loại áo mềm mại bó sát người đó, đẹp dã man!” Minh Minh , “Buổi sáng vừa thấy ta, xém nữa xỉu luôn. Tao cùng lắm chỉ chống cự được lúc ta mặc đồ tây nghiêm trang thôi.”

      “Đúng vậy, tao ta mặc áo da là gợi cảm nhất mà, từ trước tới giờ chưa thấy ta mặc lần nào.” Lysa phụ họa “Mặc dù tao bỏ lỡ chuyến thang máy cùng ta, nhưng trong thang máy vẫn còn mùi nước hoa của ta, mùi CK nhè , làm người ta mơ màng.”

      ra bệnh của Vương tiên sinh vẫn chưa khỏi hẳn.” Tiểu Vi bổ sung thêm “Mấy đứa mày chỉ thấy lúc ta ngăn nắp thôi.”

      “Sao chưa hết? ta đâu có ngồi xe lăn nữa đâu.”

      “Có mấy lần ta làm chưa tới tiếng đồng hồ, chàng René kia tới đón ta.” Tiểu Vi “Lịch Xuyên nôn dữ dội trong văn phòng, gần như là René ôm ta lên xe lăn đẩy . Tuần đó chỗ tao phải thay thảm văn phòng ta hai lần.”

      “À…Lịch Xuyên rất đáng thương. Cũng phải dựa vào số tiền lương này để sống, bệnh như vậy rồi, có cần ngày nào cũng làm ?”

      “Đúng đó! Xem ra tìm đàn ông tốt nhất nên tìm những người khỏe mạnh. Chỉ cần bị bệnh thôi, nhìn đau lòng biết bao nhiêu.”

      “Mọi người đừng có ngày nào cũng háo sắc vô điều kiện như vậy được ?” tôi cười khổ “Trai đẹp ở CGP đâu phải chỉ có mình Lịch Xuyên.”

      “Trai đẹp có, nhưng cực phẩm hề có.” Mọi người đồng loạt phản bác “Lịch Xuyên như vậy, là tiên phẩm.”

      Đúng vậy, Lịch Xuyên là tiên phẩm. Kẻ phàm nhân như tôi làm sao mà có được?

      Tối hôm đó, Ngả Tùng tới thăm tôi, chăm chú đỡ tôi bộ, cuối cùng, tôi bỗng nhiên : “Ngả Tùng, sau này cần tới nữa. chăm sóc tôi lâu như vậy, tâm ý của tôi cảm nhận được sâu rồi.”

      “Được rồi được rồi, sao mấy câu này mãi vậy? Ăn canh .”

      ta múc cho tôi chén đầy canh xương thơm phức. Nước mắt tôi bỗng nhiên trào ra.

      “Ngả Tùng, tôi bất kì ai nữa.”

      “Tôi và chỉ là quan hệ người gây tai nạn và nạn nhân thôi, đừng suy nghĩ lung tung, được ? Tới khi xuất viện rồi, xem xem tôi còn tới thăm nữa . Tôi bận lắm.”

      Tôi nghĩ với ta chuyện của Lịch Xuyên, nhưng tôi nên lời. Tôi chuyển sang hướng cự tuyệt nghĩ tới Lịch Xuyên. Càng nghĩ càng sâu, cảm thấy quá đáng tới mức thể tha thứ được. Thậm chí, khi mọi người ở tổ phiên dịch nhắc tới , tôi cảm thấy người xa lạ, còn liên quan gì tới tôi nữa. Tôi từng móc hết tim gan để , loại quan tâm, loại thương này, thầm thay đổi.

      Tôi yên lặng khóc trước mặt Ngả Tùng. ta hỏi tôi vì sao đau khổ, tôi lời nào.

      ta thở dài hơi, : “ muốn nghe chuyện của tôi ? Bạn cũ của tôi, ấy tên là Tiểu Tuyết.”

      ấy bắt đầu theo đuổi tôi từ hồi học trung học, theo đuổi tới mức tôi thở nổi. Tình mạnh mẽ theo đuổi của ấy, kịch liệt như mưa rền gió dữ. Lúc đó tôi rất trẻ, xem tình cảm của ấy ra gì, còn trêu chọc ấy, “’Đại tuyết áp thanh tùng, thanh tùng đĩnh thả trực, yếu tri tùng cao khiết, đãi đáo tuyết hóa ” đó là trận tuyết rơi dữ dội, chôn chặt tôi lại. Tôi bị tình của ấy bao quanh, tám năm, cảm thấy hạnh phúc, nhàng, cũng cảm thấy tất cả đương nhiên. Quên cho , tôi là người cuồng làm việc. Mười năm liên tục nghỉ tuần nào. Ngày nào tôi cũng tới phòng nghiệm làm việc tới tận khuya. Nếu luận án tiến triển thuận lợi, tôi còn nổi giận với ấy. Thậm chí khi ấy cho tôi biết ấy có thai, tôi còn dành ra được thời gian để kiểm tra với ấy. Mãi cho đến ngày, tôi trở về từ phòng thí nghiệm, thấy báo cáo khám bệnh đặt bàn. ấy phá thai, mang tất cả những gì của ấy. Vứt tất cả quà tôi tặng, ảnh chụp chung của chúng tôi vào thùng rác.”

      (Tuyết bao phủ lấy tùng, tùng vẫn mọc cao thẳng, phải biết rằng tùng rất thanh cao, hãy đợi tới khi tuyết tan .)

      Tôi khiếp sợ nhìn ta.

      “Tôi phát điên. Tôi tìm ấy, khóc lóc sám hối, cầu xin ấy trở về, ấy kiên quyết đồng ý. Hai tháng sau, ấy gả cho người Nhật Bản. ấy , hai người nhau hơn nửa năm. Người Nhật Bản kia ngày nào cũng gọi điện thoại tới nhà tôi, mà tôi lại hề phát .”

      vỗ vỗ vai tôi : “Tôi chưa bao giờ trách ấy. Ngày ấy kết hôn, tôi còn tặng quà. Chúc ấy hạnh phúc, vì tôi xứng làm chồng ấy. xem xem, mỗi người đều rút ra được bài học từ những gì mình trải qua. Tôi từ chuyện của bản thân học được nên như thế nào. nhất định chỉ là . Mà là bất cứ người nào có vị trí trong tim tôi. Tôi cũng từ chuyện của mình học được cách buông tha. Tình phải của , rốt cuộc cũng bỏ . muốn bắt lại cũng được, bằng để cho nó .”

      Tôi tìm được gợi ý nào đó từ câu chuyện của Ngả Tùng.

      Tháng thứ 3 vừa chấm dứt, tôi có thể chống nạng . Bác sĩ , phim X quang cho thấy đùi phải của tôi khôi phục rất tốt, chỉ có điều cơ bắp hơi teo lại, phải tăng thêm huấn luyện. Miếng thép vẫn nằm trong xương, năm sau mới lấy ra được.

      Trước khi xuất viện, tôi lén trốn về nhà trọ lần. Vẫn cuồng dại như cũ tìm tin nhắn trong máy bàn và di động, kiểm tra email, tin nhắn MSN.

      Tôi lặng lẽ cho chính mình, chỉ cần Lịch Xuyên lưu lại tin nhắn, cho dù chỉ là câu “How are you” thôi, tôi cũng tha thứ cho .

      Nhưng mà, có gì hết. chữ cũng có.

      Tôi nghĩ tới từ mà Ngả Tùng thích : lỗ đen. Năng lượng mạnh mẽ, lực hấp dẫn mạnh mẽ, cái gì rơi vào đều trốn thoát, đều bị hút . Nhưng, ra ở trong lại hoàn toàn có gì.

      Tim tôi hoàn toàn hóa thành tro bụi.

      – tôi thông báo cho chủ nhà, kể từ tháng sau, tôi thuê nhà của ông ta nữa.

      – tôi mời dân công tới đóng gói tất cả sách vở quần áo của mình.

      – tôi đặt vé máy bay về Côn Minh. Vé chiều.

      – tôi hủy tất cả tài khoản tài chính ở Bắc Kinh.

      – tôi bán ô tô cho chỗ mua bán xe cũ.

      Ngả Tùng làm thủ tục xuất viện cho tôi. Hôm sau ta phải Gia Châu họp, chúc tôi tất cả đều thuận lợi.

      Về nhà, tôi in hai tờ đơn xin nghỉ việc. đơn gửi Cửu Thông, đơn gửi CGP.

      Thứ 2 là ngày cuối cùng tôi ở lại Bắc Kinh. Ngả Tùng giúp tôi gửi sách và phần lớn hành lý.

      Tôi thay bộ đồ vô cùng tùy tiện. Thời tiết rất nóng bức, chắc chắn tôi muốn mặc váy. Nhưng tôi muốn người ta thấy vết sẹo đùi mình, liền mặc chiếc quần dài, chống đôi nạng bằng hợp kim, ngồi taxi, tới tòa nhà Hương Lại.

      Nhân vật quan trọng chưa bao giờ bỏ qua những thời khắc lịch sử.

      Lúc đứng dưới lầu chờ thang máy, tôi gặp được Lịch Xuyên. Hai người, ba chiếc nạng, tôi thấy hơi buồn cười, cảm thấy tất cả vô duyên, nhưng vẫn thấy buồn cười.

      Lịch Xuyên giúp tôi giữ cửa thang máy, sau đó, chúng tôi cùng vào.

      vẫn cúi đầu, dám nhìn tôi.

      muốn ấn hộ tôi tầng 19, tôi : “ cần, em tầng 20.”

      “Em chưa khỏi hẳn, liền…khụ khụ… làm à?” vừa chuyện, vừa ho khan, đầu vẫn chưa ngẩng lên.

      , em làm.” Tôi tuyên bố tỉnh bơ.

      Run rẩy chút, muốn tiếp, “đinh” tiếng, thang máy tới tầng 20, cửa mở.

      giữ cửa thang máy lại, để tôi ra trước. Tôi tới góc của hành lang, thấy cửa phòng Giang tổng đóng lại, liền gọi lại :

      “Lịch Xuyên, có chuyện muốn nhờ .”

      rốt cuộc cũng ngẩng đầu, chăm chú nhìn mặt tôi, gợn sóng trong đáy mắt đột nhiên nổi lên : “Chuyện gì?”

      Tôi lấy ra hai phong thư từ túi xách ra : “Đây là đơn xin nghỉ việc của em. CGP cái, Cửu Thông cái. Nhờ chuyển cho Giang tổng.”

      Hiển nhiên ngờ tới điều gì, giơ tay ra nhận : “Nghỉ việc? Tại sao lại nghỉ việc?”

      “Em mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi thời gian.” Tôi thản nhiên “Sau đó, lại tìm việc.”

      Còn cần giải thích gì sao? Lịch Xuyên hẳn là nhìn ra được căm hận mặt tôi.

      Quai hàm giật giật, giống như cắn chặt răng, lại vô cùng khắc chế, như giải quyết việc chung : “Cũng tốt. Nghỉ ngơi cũng tốt.”

      Tôi xoay người , bỗng nhiên lại hỏi : “Vậy em có còn ở Bắc Kinh nữa ?”

      ,” tôi nghe thấy chính mình lạnh lùng “Ngày mai em rời khỏi Bắc Kinh.”

      Mặt hơi tái : “Vậy em tính đâu?”

      “Lịch Xuyên,” tôi ngẩng đầu nhìn , cười sắc như dao “ phải muốn em sao? Bây giờ rốt cuộc em cũng biến mất, đáng lý nên vui mừng chứ. Cần gì phải làm điều thừa, quan tâm em đâu nữa?”

      Tôi hung hăng nhét hai chiếc phong bì vào tay , quay lại thang máy, ấn tầng số 18, thu dọn đồ của mình.

      Trong nháy mắt cửa thang máy sắp đóng, Lịch Xuyên bỗng nhiên ngăn lại.

      Tôi ngẩng đầu nhìn , tim đập thình thịch. Mắt chứa đau đớn mà tôi chịu nổi.

      Tôi nghĩ thầm, nếu muốn giữ tôi lại, cho dù chỉ là chút ám chỉ, cho dù giọng điệu hơi buông lỏng chút thôi, tôi liền tha thứ , lập tức tha thứ .

      ngờ, chỉ hít sâu hơi, bình tĩnh : “Tiểu Thu, chúc em lên đường bình an.”

      Sau đó, cửa thang máy, từ từ đóng lại.

      cánh cửa khác trong tim tôi, cũng đồng thời đóng lại.

      Tôi thất hồn lạc phách quay lại văn phòng của mình. kịp gác lại nỗi lòng, tôi mất giờ gửi thư chuyển giao công tác, sau đó xóa sạch cái file, thư mục, laptop trả lại cho phòng hành chính. Email cuối cùng của tôi là nhờ Emma gửi Mia cho Lịch Xuyên, chắc chắn nhận nuôi nó. Bỏ tất cả những thứ của tôi vào hộp giấy. Xuống lầu, bắt taxi, về nhà.

      Tới tiệm tạp hóa gần nhà, mua hộp thuốc lá.

      Trở lại nhà trọ, hút hết điếu này tới điếu khác.

      Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, tim tôi vỡ nát, linh hồn tôi hoàn toàn tan biến.

      Mặt trời chìm dần về tây, ánh trăng mọc lên thế chỗ.

      Sáng mai bay, hành lý thu dọn xong. Chìa khóa nhà tôi để bàn.

      Tôi ngủ được, vẫn ngồi giường khóc.

      Rạng sáng 2 giờ, điện thoại của tôi bỗng nhiên vang lên.

      Tôi nhìn thoáng qua màn hình, số lạ.

      Di động chỉ vang tiếng liền cúp.

    5. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 52
      Tôi hơi nghi đó là Lịch Xuyên, ôm điện thoại ngồi đợi. Khoảng giờ trôi qua, điện thoại hề vang lên lần nào nữa.

      biết tại sao, tim tôi đập càng ngày càng nhanh. Mặc dù cuộc điện thoại này rất có khả năng là của Lịch Xuyên, nhưng tôi lại với chính mình cần tiếp.

      Tôi cho 3 tháng, giữa chúng tôi xong. Lịch Xuyên, có biết chấm dứt tất cả, với em mà khó khăn như thế nào ? Chẳng lẽ, chỉ vì cuộc điện thoại, tất cả lại bắt đầu lần nữa? 10 phút nữa trôi qua, vẫn có động tĩnh gì, tôi lại vô duyên vô cớ bắt đầu trở nên lo âu, tim đập điên cuồng, phiền chán bất an, rốt cuộc nhịn được gọi lại cho số ban nãy. Lịch Xuyên, em cho cơ hội cuối cùng, lần cuối cùng! Chỉ cần muốn em quay lại, cho dù chỉ là ánh mắt mà thôi, em cũng quay lại.

      Tiếng chuông vang 3 lần, có ai tiếp. Tôi giận dữ, nghi rằng có người ác ý quấy rầy tôi, ngay sau đó, điện thoại tự động chuyển sang hộp tin nhắn lại, cùng câu “Xin chào, tôi là Vương Lịch Xuyên, tại tôi tiện để tiếp điện thoại, nếu có việc xin nhắn lại.” được lặp lại bằng tiếng Trung, tiếng , tiếng Pháp, tiếng Đức. Giọng nam trung đầy từ tính, tràn đầy hấp dẫn. Như vậy, là của .

      Tôi gác điện thoại, gọi liên tục 10 lần, rốt cuộc cũng được tiếp.

      Đầu bên kia truyền ra thanh ồn ào, giọng nam thô gào to vào điện thoại : “Ai vậy?”

      “Tôi tìm Vương Lịch Xuyên tiên sinh! Xin hỏi là ai?”

      “Tôi biết ai là Vương Lịch Xuyên,” người kia “Chỉ biết ở đây có người uống rượu, điện thoại vang lên ngừng. Chắc ta là người tìm!”

      “Uống…uống rượu?” tôi hoảng hồn “Xin hỏi ở đâu? Đó là bạn của tôi, người bạn vô cùng quan trọng! Xin cho tôi địa chỉ!”

      “Bar Sói Hoan, quán bar đường H đó, có biết ?”

      Sao biết được? Ở gần tiệm cà phê tôi gặp Lịch Xuyên lần đâu tiên chứ đâu. Kỷ Hoàn là khách quen ở đó, trước đây Lịch Xuyên cũng hay tới đó.

      “Biết biết!”

      mau tới đón ta , xem ra ta say đâu.”

      Lịch Xuyên tuyệt đối được uống rượu, giọt cũng được, nếu nguy hiểm tới tính mạng. Đây là những lời dặn dò mà René và Tế Xuyên lặp lặp lại với tôi. Tôi sợ tới mức nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên, cầm lấy túi xách, lao ra cửa, quên mang nạng, suýt nữa bị ngã sấp xuống đất. Tôi ra đường cái bắt chiếc taxi. Vừa leo lên xe liền đưa cho lái xe 200 tệ, dặn ông ta đứng ngoài cửa Sói Hoan đợi tôi.

      Dưới thúc giục điên cuồng của tôi, lái xe chạy tới Sói Hoan trong vòng 15 phút.

      Quán bar lớn, đèn mờ mờ, người đến người , tiếng người xì xào. Toàn là nam, có già có trẻ, ngay cả phục vụ cũng là nam, tiếng trống của dàn nhạc sân khấu bao trùm tất cả, có ca sĩ trông có vẻ như sinh viên, dùng tiếng hát quãng trung thuần hậu hát bài hát tiếng đầy bi thương từ thời xa xưa. Rất nhiều người đứng xung quanh vỗ tay cổ vũ.

      Phục vụ giúp tôi tìm được Lịch Xuyên ở góc phòng. nằm sấp lên bàn, bên cạnh có ly rượu , trong đó có trái ô liu.

      Tôi hỏi phục vụ : “Ly rượu này cỡ bao nhiêu? ấy uống hết rồi à?”

      Phục vụ lắc đầu : “Đây là Martini, cao độ lắm, cũng có bao nhiêu, lúc bưng tới cho ta cũng chỉ có nhiêu đó, ta uống nhiều nhất là ngụm.”

      Tửu lượng của Lịch Xuyên kém, tuyệt đối đến mức mới uống ngụm say tới mức này. Nhưng vẫn nằm sấp bàn, hề nhúc nhích, giống như say vậy.

      Tôi nhàng đẩy , ghé vào cạnh tai gọi Lịch Xuyên Lịch Xuyên!

      tỉnh.

      Tôi lại đẩy mạnh , đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hỗn loạn.

      “Lịch Xuyên?”

      hơi hơi mở mắt ra, mê ly nhìn tôi, giống như biết tôi là ai vậy.

      Tôi vỗ vỗ mặt , lại sờ sờ trán , hơi nóng lên, nhưng chưa tới mức sốt : “Lịch Xuyên, Lịch Xuyên sao lại nằm ra đây vậy?”

      Lịch Xuyên tiếp tục để ý tới tôi, lại nằm sấp lên bàn, nhưng phục vụ lại : “Người say đều như vậy, đưa ta về nhà, uống ly trà đặc tỉnh rượu là được.”

      đúng , ấy ngay cả ly cũng chưa uống hết, làm sao mà say được.”

      ta tới đây chắc chắn là để tìm bạn, nhất định chỉ uống ly của mình ta…chắc chắn là say rồi, tôi khẳng định chín mươi chín phần trăm.”

      Tôi cầm ngọn nến khác ở bàn lại, quơ quơ trước mặt Lịch Xuyên. đổ mồ hôi, cả người toàn là mồ hôi. Tôi cầm tay , lòng ban tay ướt sũng, cầm tay lay lay, bỗng nhiên bắt đầu chuyện, toàn những câu vô nghĩa, hồi tiếng Pháp hồi tiếng Đức…mấy thứ tiếng đều bị trộn lại linh tinh.

      “Tôi là say mà, lung tung rồi kìa.” Phục vụ đứng cạnh .

      Trước mắt phải đưa . Tôi : “Tôi kêu taxi sẵn rồi, phiền đỡ ấy lên xe được ?”

      ta…còn chưa trả tiền.”

      “Bao nhiêu tiền, để tôi trả.”

      “Để tôi kiểm tra.”

      Qua phút, ta tới : “ xin lỗi, ta là khách VIP, dùng thẻ năm, cần trả tiền thay ta.” Dứt lời liền gọi hai bảo vệ to con lại, vừa ôm vừa đỡ đưa Lịch Xuyên lên taxi.

      “Tiểu thư đâu?” lái xe hỏi.

      “Khách sạn Thụy Sĩ ở Trung tâm Hồng Kông Macao.”

      Xe vững vàng chạy , nhưng bộ dạng Lịch Xuyên càng ngày càng thích hợp, vốn vẫn năng lung tung, nhưng lại chuyển dần qua thở dồn dập, dần dần chuyện được nữa, chỉ còn tiếng hít thở trầm trọng cố hết sức.

      Tôi liều mạng gõ vào ghế của tài xế, gào to lên với ông ta, “Chú ơi! khách sạn nữa, ấy… ấy ổn, bệnh viện ngay lập tức! Càng nhanh càng tốt!”

      “Bệnh viện gần đây nhất là Hiệp Hòa.” Lái xe quay đầu nhìn chúng tôi cái, cũng hiểu được tình huống nghiêm trọng, có thể là ngộ độc cồn lắm, cái này gây chết người như chơi!

      Tim tôi đập điên cuồng, ôm chặt Lịch Xuyên lại. thào, kêu tên hết lần này tới lần khác : “Lịch Xuyên, Lịch Xuyên, Lịch Xuyên…”

      Cả người mềm nhũn, bất lực dựa vào tôi như trẻ con.

      Tôi thử hô hấp của , vô cùng dồn dập, vô cùng gắng gượng.

      Trong lúc này, tôi nhớ tới người, vội vàng gọi cho René.

      Điện thoại vang tiếng liền được tiếp.

      “Annie.”

      “René, Lịch Xuyên xảy ra chuyện rồi, ấy ổn, mình đưa ấy tới bệnh viện cấp cứu, cậu tới đây nhanh lên.”

      “Lịch Xuyên ở chỗ cậu? Mình tìm cậu ấy khắp nơi đây, bệnh viện nào?”

      “Hiệp Hòa.”

      “Annie, giữ bình tĩnh, mình tới ngay.”

      Lúc tới bệnh viện, Lịch Xuyên hoàn toàn hôn mê. nhóm người đưa vào phòng cấp cứu. Dẫn đầu là bác sĩ trung niên, vô cùng giỏi, nhanh chóng kiểm tra cơ thể , phân phó trợ thủ : “Hô hấp suy kiệt cấp tính. Lập tức tiến hành cắm ống thở, dùng máy hô hấp.”

      xong câu này, tôi liền bị y tá ngăn ngoài cửa, ta hỏi bệnh sử của Lịch Xuyên, tôi cho ta tất cả những gì mình biết, viêm phổi cấp tính, thiếu máu nghiêm trọng, nhóm máu, nôn mửa… ta đưa đống bảng cho tôi điền.

      Hai chân tôi như nhũn ra, cả người khống chế được run lên, tình cảnh lúc bệnh tình bố tôi nguy kịch lại ra trước mắt. Tôi chống nạng, dựa sát vào tường, khẩn trương há miệng thở dốc. Chưa kịp định hồn, cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, vị bác sĩ trung niên kia gọi tôi : “Ai là Tạ Tiểu Thu?”

      Tôi tiến lên trả lời : “Tôi…là tôi…”

      “Tôi là bác sĩ Nghê, xin hỏi có quan hệ gì với bệnh nhân?”

      “Bạn…bạn .”

      “Như thế này, chúng tôi vừa cắm ống thở cho bệnh nhân, cho chạy máy hô hấp, lúc ấn ngực để xác định vị trí ống thở, phát trong ngực bệnh nhân có ống dẫn nội tĩnh mạch trung ương, hình thái tổ chức của phổi bên sườn hoàn chỉnh. Mấy thứ này có trong bệnh sử mà cung cấp, xin hỏi hiểu biết bao nhiêu về bệnh của bệnh nhân?”

      Tôi ngây đơ, lắp bắp hỏi : “Cái gì là ống dẫn…nội? Tôi…tôi biết bệnh sử của ấy, ấy cho tôi biết.”

      xin lỗi, bây giờ chúng tôi có thời gian giải thích, bệnh nhân còn người nhà khác ?”

      “Có, có người nước ngoài, tới đây, để tôi gọi điện thoại.”

      Tôi lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi René mặc áo ấm tay, đầu đầy mồ hôi chạy vào. Tôi kêu to với René “René, tới đây nhanh lên! Bác sĩ muốn biết bệnh sử của Lịch Xuyên.”

      René vội vàng dùng tiếng hỏi tôi “Bác sĩ biết tiếng .”

      “Mình là phiên dịch viên, cậu , mình dịch.”

      “Đúng, đúng, do mình hồ đồ.”

      “Alex bị Osteosarcoma giai đoạn hai.”

      Trời ạ cái gì lại cái này, từ ngữ về y học trước kia tôi cũng có học rồi, nhưng kể từ khi vào CGP, đầu óc bị từ về kiến trúc chiếm đầy, nhất thời nhớ ra được, may mà tôi còn biết phân tích gốc từ “Osteo” là xương, “Sarcoma” là u ác tính, kết hợp lại với nhau có nghĩa là gì, thuật ngữ chuyên môn, tôi cũng hiểu luôn.

      Thấy tôi chần chờ, René bổ sung thêm câu “Bone cancer (ung thư xương)”

      Người tôi nhoáng lên cái, cạch tiếng nạng rơi xuống đất, René đúng lúc đỡ tôi “Cậu có sao ?”

      Tôi lắc lắc đầu. René cũng quá coi thường tôi, vào thời điểm như thế này làm sao tôi dám ngất?

      Lấy lại bình tĩnh, tôi dịch lại “Bệnh nhân bị ung thư xương, Osteosarcoma, giai đoạn hai” tôi lặp lại lần nữa bằng tiếng , Hiệp Hòa là bệnh viện tốt nhất Bắc Kinh, ở đây cũng xa lạ với thuật ngữ y học bằng tiếng .

      “Alex, năm 17 tuổi phát ung thư xương, làm phẫu thuật cắt bỏ và hóa trị. Năm 25 tuổi phát di căn qua phổi, phải cắt phổi.” René tiếp tục .

      Tôi chết lặng tiếp tục dịch, giống tử tù nghe lời tuyên án cuối cùng.

      “Trải qua 3 năm hóa trị, ung thư tạm thời khống chế được, tái phát nữa.” René dừng lại chút, liếc tôi cái “Nhưng, trong quá trình hóa trị, bác sĩ phát bạch cầu giảm bớt, lực miễn dịch suy giảm, sau đó hồng cầu cũng giảm bớt, triệu chứng thiếu máu rất ràng.”

      Dịch tới đây, bác sĩ hiểu hơn phân nửa, hỏi “Có phải là MDS ?”

      Tôi biết MDS là gì, nhìn nhìn René, hiển nhiên René biết từ này, gật đầu “Đúng vậy.”

      “Kiểu hình nào?”

      “Ra.”

      Vẻ mặt bác sĩ vô cùng trầm trọng, kéo tôi qua bên, đưa cho tôi tờ giấy, trầm giọng “Bệnh tình của bệnh nhân rất nguy cấp, người nhà phải chuẩn bị tâm lý, đây là thông báo bệnh tình nguy kịch, cái .” xong, ông ta về lại phòng cấp cứu.

      Tôi nhận lấy tờ giấy kia, chỉ thấy đầu óc choáng váng, hết nửa ngày cũng nhìn đó viết gì, tôi dụi dụi mắt, ép chính mình đọc.

      Thông báo bệnh tình nguy kịch.

      Chẩn đoán : sốc nhiễm trùng, hô hấp suy kiệt cấp tính.

      Kính gửi bệnh nhân và người nhà :

      Xin chào, bệnh nhân tại nhận chữa trị của bệnh viện chúng tôi, trước mắt bệnh tình nghiêm trọng, có thể chuyển biến xấu bất kì lúc nào, nguy hiểm tới tính mạng, do đó xin thông báo cho người nhà biết. Xin các vị thông cảm và tích cực phối hợp việc chữa trị của bệnh viện. Cho dù như thế nào nữa, chúng tôi tích cực chữa trị hết sức mình, nếu còn cầu khác, xin lập tức cho bác sĩ sau khi nhận được thông báo này.

      Bệnh nhân hoặc người nhà ký tên :

      Bác sĩ thông báo ký tên : Nghê Vĩnh Khang.

      Tôi dịch thông báo cho René. René cười khổ, bệnh tình nguy kịch như Lịch Xuyên, cũng phải lần lần hai. Thần kinh của người nhà và bạn bè ấy, ngoại trừ người già ra, được rèn luyện vô cùng kiên cường rồi.

      Tôi ngã xuống ghế chờ, cả người ngừng run lên, khiếp sợ nửa ngày cũng nên lời.

      René vẫn ôm chặt lấy tôi, dùng tiếng Trung ngắt quãng với tôi : “Alex sao, Alex phúc lớn mệnh lớn, nhất định sao.”

      Tôi nhìn lên ánh đèn mờ mờ trong phòng cấp cứu, trong lòng yên lặng cầu nguyện.

      Cho dù như thế nào chăng nữa, chờ đợi như thế này cũng vô cùng đáng sợ, bất kì động tĩnh gì từ trong truyền ra đều làm cho tôi hoảng sợ. Đồng hồ tường im lặng di chuyển, mỗi cây kim đồng hồ đều là thanh kiếm, đâm sâu vào trong tôi.

      Đợi lâu lâu, gần như là nửa thế kỷ, đồng hồ tường lại cho tôi biết mới trôi qua 10 phút.

      Cảm thấy người tôi run lên ngừng, René mua lon nước trái cây cho tôi, kêu tôi uống ngụm, như vậy có thể giảm được áp lực.

      Đầu tôi đầy mồ hôi lạnh nhìn René cái, dây thần kinh buộc chặt tới mức sắp đứt. Tôi lắc đầu cự tuyệt, muốn uống bất kì thứ gì, thậm chí cảm thấy dạ dày sôi lên ngừng, có cảm giác buồn nôn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :