1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện cũ ở thành Cù An - Tần Thù Nhiên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ sáu (2)
      Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh vừa bước vào cửa lớn của Thịnh gia, đội vệ binh liền ngăn trước mặt bọn họ.

      Đầu tiên Tô Cảnh Cảnh sửng sốt, sau khi quay đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn thấy cười tiếng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua những vệ binh kia, Tô Cảnh Cảnh liền nhíu mi : “Từ khi nào mà Thịnh gia thành trọng địa quân rồi?”

      Thị vệ trưởng từng gặp Tô Cảnh Cảnh, biết đây là tiểu tiểu tỷ của Thịnh gia.Vị bên cạnh Tô Cảnh Cảnh tuy ta chưa gặp lần nào nhưng từng nghe là quân trưởng quân Nghiêu, Tam thiếu của Tấn Dương Đồng gia.

      Hai vị này ta đều dám đắc tội, vì vậy liền : “Tô tiểu thư thông cảm cho, chẳng qua là sư trưởng Hà và Liệt thiếu có chuyện quan trọng cần , xin Tô tiểu thư và Đồng Tam thiếu về phòng trước!” Dứt lời thị vệ trưởng vung tay về phái sau, mấy tên vệ binh lập tức tiến lên.

      Thị vệ trưởng cúi chào hai gười cái rồi : “Đưa Tô tiểu thư và Đồng Tam thiếu về phòng.”

      Lúc này Tô Cảnh Cảnh thích bị cưỡng ép đưa về phòng, khoé mắt liếc Đồng Hiên Tuấn, thấy cũng vui, ngược lại cười hì hì : “Nghe Liệt thiếu lâu ra khỏi cửa phòng, hôm nay là làm sao vậy?”

      Nghe vậy đầu tiên Tô cảnh Cảnh sửng sốt, sắc mặt khẽ thay đổi nhìn tên thị vệ trưởng kia, ánh mắt lập sức trở nên sắc sảo.

      Cẩn thận suy nghĩ, mấy ngày nay đến Duyên Bình quả thực gặp Thi Gia Liệt. Nếu là bình thường Thi Gia Liệt ắt vội vã chạy tới gặp , lúc đầu cứ nghĩ là vì chuyện lần trước. Lúc này nghe Đồng Hiên Tuấn vậy, trái tim lập tức thót lên cái.

      Thị vệ trưởng giả vờ trấn định, : “Đây là chuyện của Liệt thiếu, thuộc hạ cũng biết. Nếu Tam thiếu và Tô tiểu thư có chuyện gì kính mời trở về phòng, dù sau đây cũng là chuyện nhà của quân Diên, Tam thiếu làm quân trưởng của quân Nghiêu, hình như dính dáng vào có vẻ ổn.”

      Đồng Hiên Tuấn : “ sao, chuyện quân Diên tự nhiên tôi nên dính dáng nhiều.” Dứt lời ôm thắt lưng Tô Cảnh Cảnh về phái phòng khách bên kia. Tô Cảnh Cảnh hơi giãy giụa, Đồng Hiên Tuấn liền siết chặt tay.

      Thị vệ trưởng ra hiệu bằng ánh mắt cho tên vệ binh kia, tên vệ binh lập tức theo.

      Tô Cảnh Cảnh liếc Đồng Hiên Tuấn cái, thấy vẻ mặt lạnh nhạt, dáng vẻ như ổn, đành thấp giọng : “Có là…”

      “Ha.” Đồng Hiên Tuấn cười khẽ tiếng, vô cùng hứng thú liếc vệ binh theo cái.

      Trong lòng Tô cảnh Cảnh rất ngạc nhiên, chẳng biết vì sao mà nhìn khoé môi cong cong của Đồng Hiên Tuấn, vốn căng thẳng chợt buông lỏng.

      Quả nhiên mới được hai bước Đồng Hiên Tuấn liền vung tay về phía sau. Trong chớp mắt sau lưng Đồng Hiên Tuấn chợt im ắng, giò thổi vù vù xuyên qua hai bên hành lang sao thủ, đèn lồng màu đỏ sậm lắc lư trong gió, từng vầng sáng rủ xuống đất, bóng dáng người kia cũng bình tĩnh vô cùng.

      Vui vẻ nơi khoé miệng càng nồng đậm, khoé mắt Tô Cảnh Cảnh liếc cái, cùng xoay người.

      Thần sắc tên thi vệ kia hồi hộp đứng đó, sau ta là người đàn ông mặc thường phục cầm khẩu súng lục mauser trong tay. Sau lưng người đàn ông kia còn có mười người đàn ông mặc thường phục káhc theo, nhìn những người đàn ông kia cái biết là quân nhân.

      Tô Cảnh Cảnh bình tĩnh quan sát tất cả, tuyệt ngạc nhiên, Đồng Hiên Tuấn cũng rất bình tĩnh nắm vai Tô Cảnh Cảnh về phía đại sảnh.

      Trong đại sảnh Thịnh gia, Hà Tuấn Kiệt lạnh lùng với Thi Gia Liệt: “Về chuyện Nam Bắc nghị hoà, rốt cuộc Liệt thiếu có ý kiến gì ?”

      Thi Gia Liệt nhìn Hà Tuấn Kiệt đăm đăm, ánh mắt lạnh lẽo, hừ lạnh tiếng: “Sư trưởng Hà cho là chia sông cai trị Giang Nam có thể vĩnh viễn yên bình ư?”

      Hà Tuấn Kiệt cười lạnh, ánh mắt dừng mặt Thi Gia Liệt, lúc này Thi Gia Liệt chỉ mặc trường sam vải đay thông thường, đem lạnh như nước, vì lạnh mà đôi môi Thi Gia Liệt màu xnah tím.

      Hà Tuấn Kiệt nhìn dáng vẻ này của Thi Gia Liệt, cười lạnh: “Liệt thiếu cho rằng bằng thực lực tại của chúng ta có thể thắng ư?”

      Thi Gia Liệt bình tĩnh quan sát Hà Tuấn Kiệt, mãi đến lúc Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh lặng lẽ vào cũng phát .

      Thi Gia Liệt : “Sư trưởng Hà cho rằng quân Diên ta thể thắng, vậy chi bằng đầu nhập vào quân Nghiêu, đánh mà lui há là tác phong của quân Diên!”

      Tô Cảnh Cảnh nhìn hai người đnag đứng trong sảnh đối mắt từ phía xa, Hà Tuấn Kiệt tự có khí phách làm người khiếp sợ, mà Thi Gia Liệt lại là ánh sáng nội hàm, tựa như minh châu. Trong lòng mơ hồ dâng lên nỗi sợ hãi, sau khi quay đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn, thấy khuôn mặt ý cười, đôi mắt đen nhánh kia tựa u đàm khẽ xao động.

      Trong sảnh lập tức trở nên yên tĩnh, từ xa vẳng lại tiếng chim hót, đó là con chim Thịnh Thế Huy nuôi lúc còn sống, bây giờ vẫn đặt chỗ cũ chút xê xích.

      Con chim ày nửa đêm đói nên tỉnh lại, sau khi kêu tiếng thê lương đến hơi khàn giọng, lại kêu tiếp tiếng nữa rồi im bặt.

      Trong sảnh càng trở nên yên tĩnh, hai người Thi Gia Liệt và Hà Tuấn Kiệt bình tĩnh đứng đối mặt nhau, gió lạnh gào thét khắp nơi.

      “Nếu sư trưởng Hà có dị nghị với quyết định của Liệt thiếu, sao hẹn đám chính khách cùng thương nghị?” Đồng Hiên Tuấn ở bên chậm rãi mở miệng, Thi Gia Liệt và Hà Tuấn Kiệt đều sững sờ.

      Thi Gia Liệt liếc Đồng Hiên Tuấn cái rồi chau mày, chợt cười : “Tam thiếu có tinh thần quá nhỉ!” Trong lòng tất nhiên hiểu , sao yên đnag lành Đồng Hiên Tuấn lại chạy tới đây,

      Đồng Hiên Tuấn cong môi cười như cười, ánh mắt chuyển sang Hà Tuấn Kiệt.

      Hà Tuấn Kiệt thấy dáng vẻ cười như cười này của Đồng Hiên Tuấn trong lòng loạn hết cả lên, ta ngưng thần lúc mới : “Đây là yếu vụ của quân Diên, kính mời Tam thiếu tránh cho thoả đáng.”

      Đồng Hiên Tuấn cười nhạt lui từng bước, ánh mắt chuyển qua Tô Cảnh Cảnh, : “Tôi đến đây chỉ vì đại tiểu thư của Nam Dương Tô gia thôi.”

      Đầu tiên Tô Cảnh Cảnh ngạc nhiên, hiểu sao Đồng Hiên Tuấn lại nhắc đến Nam Dương Tô gia. Sau đó liếc Đồng Hiên Tuấn cái, trong đôi mắt đen đặc kia có chút ánh sáng nfo.

      chợt hiểu ý, liền cười tiếng bước lên trước hai bước: “Chẳng lẽ sư trưởng Hà muốn ‘bức vua thoái vị’? Người người trong quân Diên đều biết trước khi Minh Soái mất để Liệt thiếu nhận vị, sư trưởng Hà sắp xếp cường binh bên ngoài, chẳng lẽ muốn…”

      Sắc mặt Hà Tuấn Kiệt trầm xuống, Tô Cảnh Cảnh chỉ dăm đôi câu trúng ý đồ của ta, nhưng kiế sống quân lữ lâu dài tôi luyện cho ta bản lĩnh lâm nguy loạn, ta thu lại thần sắc abát an : “Tô tiểu thư, cho rằng là ai, lúc nào chuyện phủ đốc quân ở Duyên Bình đến lượt chen miệng!”

      Tô Cảnh Cảnh im lặng đứng đó, dưới ánh đèn chiếu rọi như đoá phù dung nở rộ, thanh nhã lạnh nhạt, vốn mang theo chút khí thế bức người làm cho ánh mắt đnag quan sát Hà Tuấn Kiệt của cũng hơi lấp lánh.

      “Sư trưởng Hà đúng, bản tiểu thư quả thực có quyền hỏi han, chỉ có điều…” đến đây, giọng điệu Tô cảnh Cảnh càng lạnh lùng: “Nếu Nam Dương Tô gia thân là ngân hàng tư nhân liên phú Đông gia, tôi chỉ sợ thân phận đại tiểu thư của Nam Dương Tô gia đòi nợ sư trưởng Hà là vẫn có thể .”

      Nghe những lời này của Tô Cảnh Cảnh, sắc mặt Hà Tuân Kiệt lúc trắng lúc xanh, tay tự giác run lên, người ngoài biết nhưng ta lại biết mồn .

      Ba năm nay vì leo lên quyền chức bây giờ ta tốn rất nhiều tâm tư, bố trí rất nhiều ván cờ, để làm được tất cả những chuyện đó tự nhiên cần đến tiền.

      Ánh mắt Hà Tuấn Kiệt lập tức lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Tô Cảnh Cảnh càng lạnh thêm mấy phần: “Chuyện này bàn bạc sau, nội vụ quân Diên…”

      Tô Cảnh Cảnh cười lạnh tiếng : “Sư trưởng Hà, cho rằng còn có thể bàn bạc lại ư? ngẫm thử xem vì sao bây giờ tôi có thể đứng ở đây?”

      Nghe Tô Cảh Cảnh vậy, đến sức lực chuyện Hà Tuấn Kiệt cũng có, cả người như có bệnh nặng, mềm nhũn như ngã xuống vì căn bệnh ấy. Trán nah ta thấm ra mồ hôi lạnh, gió thôi qua làm lạnh cả người.

      Lúc này ta mới thanh tỉnh lại, trừng mắt sợ sệt, chỉ vào Tô Cảnh Cảnh : “Các người, các người lại dám…” ta làm thế nào cũng ngờ được Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh chạy ra khỏi Thịnh gia từ trước nửa đêm.

      ta ràng, ràng sớm…

      Đêm nay Hà Tuấn Kiệt vốn nên ở trong phủ đốc quân cùng người hầu, ai ngờ tiền tuyến đưa tới cấp báo là quân Nghiêu thừa dịp Tân Bắc Thành trống rỗng, đánh bại Giang Nam.

      Hai thành Tân Nam và Tân Bắc có mói quan hệ với nhau, thành là biên cảnh Bắc Địa, thành là biên phòng Giang Nam. Vốn Thi Gia Liệt đóng vạn tinh binh ở Tân Bắc chống chọi với quân thứ nhất của quân Nghiêu, ngờ Thi Gia Liệt vừa rời khỏi Bắc Tân Thành, quân Nghiêu liền nhận được tin tức.

      Quân Nghiêu mà xuôi Nam liền đại ổn, lúc ấy Hà Tuấn Kiệt cũng ngẫm nghĩ, chỉ vội vã chạy tới Thịnh gia.

      Ván cờ này bố trí tốt hết cả rồi, chẳng qua thời cơ vẫn chưa chín muồi, nhưng lần này chẳng còn cách nào khác, quen nên cũng thành thục. Mấy tay phụ tá dưới quyền ta cũng khuyên can nhưng tên lắp vào cung, bắn được. còn thời gian suy nghĩ nữa, ta liền phái quân bọc quanh Thịnh gia. Muốn ép Thi Gia Liệt vào khuôn khổ trước rồi đàm phán hoà bình với Bắc Địa, đến lúc đó ta nắm chủ quyền, lo gì thể quần lâm thiên hạ!

      Lúc này ta phục hồi lại tinh thần cẩn thận ngẫm nghĩ, tin tức quân Nghiêu xuôi Nam chưa chắc là , Thi Gia Liệt đóng cửa ra chẳng qua vì chờ cơ hội, lúc này Đồng Hiên Tuấn cùng vợ trở về là vì cái gì đây?

      ta phải đồ ngo dốt, tôi luyện quan trường nhiều năm, ấy thế mà trò xiếc nho cũng thể nhìn . Bàn tay chỉ vào Tô Cảnh Cảnh cũng bất giác run rẩy, mà Tô Cảnh Cảnh chỉ bình tĩnh nhìn ta.

      Lúc này Thi gia Liệt chợt : “Hà Tuấn Kiệt, bổn thiếu hát tham ô tiền công làm của riêng, cắt khỏi chức sư trưởng, có dị nghị gì ?”

      Hà Tuấn Kiệt định làm khó dễ nhưng ngờ ngoài cửa có chút động tĩnh nào. Hà Tuấn Kiệt mất tâm phúc, ta lầm bầm thở dài, thần sắc ủ rũ, lời. Trong lòng ta hiểu mất hết hy vọng rồi.

      Thi Gia Liệt thấy Hà Tuấn Kiệt như vậy trong lòng khỏi thổn thức, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt đảo qua bên ngoài, quát lên tiếng: “Dẫn !”

      Từ ngoài cửa lập tức có mấy người đàn ông mặc trang phục lính hộ vệ xông vào, tuy là ăn mặc như lính hộ vệ nhưng nhìn cái là biết vệ binh giả trang.

      Tô Cảnh Cảnh nhìn những người đó kéo Hà Tuấn Kiệt thân quân trang xuống, trong lòng khong khỏi hơi khó chịu. liếc mắt nhìn Thi Gia Liệt, người đàn ông mà từng rất quen thuộc, trong lúc bất chợt lại trở nên vô cùng xa lạ. Dáng vẻ trầm tĩnh, thủ đoạn cao minh, đánh mà thắng loại bỏ đối thủ.

      quay người lại nhìn Đồng Hiên Tuấn chằm chằm, Đồng Hiên Tuấn bước nhanh đến cnạh , ôm eo rời .

      Thi Gia Liệt cười lạnh: “Tam thiếu định cứ thế rời ư?”

      Vừa đến hòng ngoài Tô Cảnh Cảnh liền tránh khỏi Đồng Hiên Tuấn.

      hành lang sao thủ dài, cứ năm sáu bước lại treo chiếc đèn lồng màu đỏ, gió đêm khá to thôi vào đèn lồng lung la lung lay, ngay sau đó ánh sáng màu hồng đất cũng lay động theo.

      Đồng Hiên Tuấn theo sau Tô Cảnh Cảnh, hử. Tô Cảnh Cảnh vẫn trước vài bước như nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, trái tim như bị bóp chặt, ra vô cùng tức giận nhưng lại cứ làm ra cái vẻ như có chuyện gì, lúc này vui vì thế bước chân cũng nhanh hơn.

      Trong bóng đêm đen đặc, Đồng Hiên Tuấn nhìn dáng người linh lung, yểu điệu của , khắc ghi từng chút vào trong tâm khảm, sau đó bóng dáng ấy biến mất từng chút từng chút chứ?

      Nghĩ vậy, chút nghĩ ngợi bước nhanh lên phía trước, kéo tay lại.

      Tô Cảnh Cảnh vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, tự nhiên bị kéo tay, theo bản năng muốn hất tay ra. Nhưng nắm quá chặt chịu buông ra tí nào.

      làm gì vậy?” Tô Cảnh Cảnh nhìn cái, hơi nổi cáu .

      Đồng Hiên Tuấn cười nhàn nhạt: “Tôi biết em tức giận chuyện gì nhưng em cũng nên thông cảm cho tôi. Ở Duyên Bình này người ta là dao thớt, tôi là thịt cá. Nghĩ cách tư vệ mới là thoả đáng chứ.”

      “Chuyện này tệ, nhưng cũng nên mới cho em biết tiếng chứ, lợi dụng em như vậy bảo em vui vẻ sao được.” Tô Cảnh Cảnh xoay người đối mặt với , thấy ánh mắt đen nhánh của sáng như sao trời, trong lòng liền hoảng hốt.

      Đồng Hiên Tuấn ngưng mắt nhìn , ánh sáng màu hồng của đèn lồng lượn lờ khuôn mặt , khuôn mặt vốn trắng ngần như ngọc liền bị nhuộm thành màu hồng vô cùng diễm lệ. thở dài khẽ: “Nếu tôi muốn lợi dụng em , Thi Gia Liệt còn đường sống sao.”

      Tô Cảnh Cảnh bỗng ngẩn ra, chỉ nghe tiếp: “Cảnh Cảnh, tôi phải cha, cũng phải cả, cũng phải là có giang sơn được. Nhưng tại thời thế loạn lạc này em cho rằng tôi muốn là có thể muốn, tôi muốn là muốn được ư.”

      Nghe vậy Tô Cảnh Cảnh chỉ thấy trái tim lúc ấm lúc lạnh, gió đêm thổi mạnh như muốn xuyên qua người. Mà cách gần như vậy, hô hấp ấm áp đến thế. cảm giác mình như thiêu thân muốn bay về phía ánh lửa rồi lại sợ bị lửa thiêu.

      nhìn lời nào, chỉ ngơ ngác nhìn mình, trong lòng khỏi cảm khái.

      gì, chỉ nhích lại gần , nhích vào lồng ngực ấm áp cùng hơi thở quen thuộc. Kiếp này phảng phất như an ổn, năm tháng cũng tươi dẹp, chẳng qua đó chỉ là phảng phất.
      Last edited: 28/1/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ bảy (1)
      Cuối cùng hai người đạt tới cao triều.

      Sáng sớm hôm sau Tô Cảnh Cảnh vốn tưởng là ngày trời trong nắng ấm lại ngờ là ngày mưa rơi.

      Từng giọt mưa tí tách rơi từ mái hiên xuống, cả thành Duyên Bình nhìn qua tựa tranh thuỷ mặc. l.q?đ Đen nhạt xanh khẽ, nhà như vẽ, phỏng chừng đây chính là phong tình của riêng Giang Nam, phương Bắc bất kể thế nào cũng thấy được dáng vẻ này.

      Ngày hôm đó sáng sớm Thi Gia Liệt chuẩn bị xe để Tô Cảnh Cảnh đến mộ Thịnh Thế Huy, công việc bảo vệ cũng làm rất thoả đáng.

      Hà Tuấn Kiệt trở lại, chút tin tức cũng ai quan tâm. Mọi người chỉ biết thế lực lớn nhất trong thành Duyên Bình là quân trưởng quân Diên Thi Gia Liệt, con nuôi của Thịnh Thế Huy.

      Thịnh Thế Huy được an táng núi Bình Kim* ở Duyên Bình, vị trí đặt mộ này Thịnh Thế Huy chọn khi còn sống. l,q<Đ Dãy núi Bình Kim trước đây vốn là lăng mộ của Đễ Vương, rồng cuốn hổ ngồi, phong thuỷ vô cùng tốt.

      *Trong chương mảnh tuyết thứ 3 mình tra lại rất kỹ rồi, tác giả viết là an táng ở bờ hồ Vĩnh Ninh, k hiểu sao ở chương này lại núi Bình Kim, k biết là tác giả mất trí nhớ hay là hồ Vĩnh Ninh này ở núi Bình Kim nữa =.=”

      Ngoài xe mưa phùn liên miên, hơi nước mờ mịt mơ hồ mang theo chút nỗi buồn và xúc cảm biệt ly.

      Tô Cảnh Cảnh ngồi trong xe, lòng càng thấp thỏm. Thân là cháu nhưng mãi đến giờ mới đến thăm ông nên luôn thấy băn khoăn. Ông ngoại đôiv ới tuy thê rnói là rất tốt nhưng cũng thể coi là quá tệ được. Chẳng qua là cách nhau hai nơi, ông ngoại đối tốt với cũng là khó khăn.

      Đồng Hiên Tuấn nắm tay chặt phát tay lạnh như băng, biết trong lòng khổ sở nên muốn vài lời an ủi . l:q~đ Thế nhưng lại rất ít khi an ủi người khác nên biết từ đâu, đành : “Ông ấy ra như vậy chưa chắc tốt.”

      Lời nah ngược lại lại là . Tô Cảnh Cảnh tất nhiên hiểu ý , chẳng qua là trong lòng thấy thê lương.

      Xuống xe, vốn có cận vệ che dù cho họ nhưng Đồng Hiên Tuấn lại cho họ lui xuống, tự mình che dù cho Tô Cảnh Cảnh. Ô giấy dầu này vốn lớn, vì thân hình Đồng Hiên Tuấn cao lớn, lại thêm muốn Tô Cảnh Cảnh dính mưa nên nửa người đều ở ngoài ô, cũng thèm để ý.

      Hôm nay Thi Gia Liệt tự mình dến dẫn đường cho họ, mặc thân quân trang thẳng thớm, cả người như hình bóng màu xanh thẫm, nước mưa tuỳ ý rơi vào người làm cho bộ quân trang sáng màu của càng thêm ảm đạm.

      Đoàn người im lặng về phía trước, đội vệ binh cũng im lặng theo sau lưng.

      Càng lên đỉnh núi đường càng nhỉ, bốn phía phong đỏ như lửa, cả mặt đất rải đầy những chiếc lá đỏ rực.

      Tô Cảnh Cảnh nhìn bóng lưng Thi Gia Liệt, màu xanh thâm trầm làm có vẻ già dặn hơn nhiều. lớn hơn mấy tuổi nhưng nhìn qua đến nỗi già dặn lắm. Trong lòng mơ hồ cảm thấy đó còn là Liệt của nữa rồi.

      qua chiếc cửa hình vuông nặg nề là mộ Thịnh Thế Huy. Vì phòng bị đào mộ nên bên ngoài xây rất nhiều lớpbảo vệ, mấy đội vệ binh cũng ngày đêm trông chừng.

      Tô Cảnh Cảnh chỉ vái mấy cái ở ngoài mộ rồi ra ngoài.

      Mấy người quay trở lại theo đường cũ. Lúc này mưa ngừng lại, đương đầu thu nên tiết trời vô cùng mát mẻ, trong núi còn hơi lành lạnh.

      Vì đất vẫn trơn ướt nên đoàn người chậm hơn lúc lên núi. Tô Cảnh Cảnh vốn thường đường núi, lại thêm giày da đế trơn, được hai bước chực trượt xuống. May mà Đồng Hiên Tuấn tay lanh mắt lẹ kéo lại tay .

      “Cẩn thận chút!” Đồng Hiên Tuấn thấp giọng bên tai . Mặt đỏ lên, ấy vậy mà còn ôm vào trong ngực. biết sợ mình trượt ngã, núi này đường , lại cao chót vót, nếu ngã xuống phrogn chừng gặp chuyện may.

      Thi Gia Liệt vốn ở phía trước chợt xoay người lại : “Là nên cẩn thận.”

      Tô Cảnh Cảnh cảm thấy lời này của dễ nghe tí nào, chỉ nghe Đồng Hiên Tuấn đáp lại: “Chuyện này phiền Liệt thiếu hao tâm tổn sức.”

      Lúc tới giữa sườn núi, tự nhiên có đội vệ binh chạy từ phía sau tới, ghé vào tai Thi Gia Liệt thầm gì đó, khuôn mặt Thi Gia Liệt lập tức biến sắc, quayd dầu với họ: “Tôi có chuyện quan trọng cần trở về trước, hai người cẩn thận chút.”

      Ánh mắt Thi Gia Liệt hơi dừng lại người Tô Cảnh Cảnh, tên vệ binh lúc nãy vội chạy tới giảm thấp thanh : “Liệt thiếu, chuyện tình khẩn cấp.” cau mày xoay người toan rời , vệ binh phía sau tới đây theo cũng theo, nhìn đội trưởng những vệ binh kia cái, khoát tay áo : “ bảo vệ tiểu tiểu tỷ, tôi sao.”

      Vệ binh đành trở về, miễn cưỡng cười tiếng : “Hai người chậm chút cũng sao, dù sao mưa cũng ngừng rồi, phong cảnh núi này tệ.”

      Đồng Hiên Tuấn gật đầu cái : “Liệt thiếu hao tâm rồi, có chuyện mau , tôi và Cảnh Cảnh tự quan tâm mình được.”

      Thi Gia Liệt gật đầu cái rồi xoay người rời .

      Tô Cảnh Cảnh quay đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn, khuôn mặt vẫn là nụ cười thanh nhã, đôi mắt đen láy cũng sáng ngời như thường tựa như có gì bất thường cả.

      làm gì rồi?” Cuối cùng cũng hỏi ra miệng.

      Đồng Hiên Tuấn vẫn cười ôn hoà, nụ cười ôn hoà mà tức giận kai thực làm trái tim Tô Cảnh Cảnh dâng lên nỗi sợ hãi. nhìn lo lắng trong đôi mắt trong sáng của , trong lòng tự nhiên cảm thấy thoải mái, ngay cả cười cũng đẹp mắt nữa.

      “Em lo lắng cho cậu ta làm chi, cậu ta lợi hại hơn em nghĩ nhiều.”

      Tô Cảnh Cảnh chợt cười mỉm, vẻ mặt Đồng Hiên Tuấn hơi đnah lại, lại nghe Tô Cảnh Cảnh : “ cũng phải biết, em lo lắng ấy mà là lo lắng cho . Em và Thi Gia Liệt biết nhau từ , hoặc ít hăọc nhiều cũng hiểu nah ấy.”

      Đồng Hiên Tuấn hừ tiếng: “Ừ, là hiểu rất .”

      Tô Cảnh Cảnh lườm cái: “…”

      Đồng Hiên Tuấn thấy như vậy cũng nhoẻn miệng cười. Những vệ binh theo sau Đồng Hiên Tuấn cũng cười, thế là trừng họ cái, kéo Tô Cảnh Cảnh về phái trước mấy bước.

      “Thi Gia Liệt chỉ cần đảm bảo chúng ta bình an trở lại thành Cù An, nhất định tôi làm gì cậu ta. Em yên tâm được chưa.” Lời này của cũng coi như hợp tình hơp lý, Tô Cảnh Cảnh nghĩ ra ký do gì káhc phản bác . Chẳng qua luôn cảm thấy Đồng Hiên Tuấn dễ chuyện như vậy, theo tính cách nào có thể buông tha cho cơ hội tốt như vậy.

      ngờ Đồng Hiên Tuấn lại bổ sung thêm câu: “Em luôn nghĩ toi là người xấu .” đoạn thở dài tiếng, thỉnh thoảng nhớ lại lúc mới bắt đầu, khi đó hề đề phòng .

      cái gì vậy.” Tô Cảnh Cảnh hơi cáu, gắt câu: “Em coi thành người xấu lúc nào.”

      Đồng Hiên Tuấn thấy dáng vẻ ba phần vui vẻ ba phần thẹn thùng, trong lòng liền thấy vui vẻ.

      Phong cảnh đường núi vô cùng vui vẻ, lại thêm khí mát mẻ hợp với giai nhân, có giai nhân cảnh đẹp sao có thể làm tinh thần nah sảng khoái cho được. Bao nhiêu chuyện phiền não đè trong lòng lập tức tiêu tán.

      Tô Cảnh Cảnh nhìn khuôn mặt lộ vẻ vui vẻ, cũng thấy khoan khoái.

      Có mấy lần tỉnh lại lúc nửa đêm, nhìn ở cạnh cau chặt lông mày trong lòng phải thấy xót xa, chẳng qua biết nên thế nào với , ở trước mặt người káhc luôn là dáng vẻ gió thoảng mây bay, trước mặt cũng thế, vì vậy tiện mở miệng với nah.

      Đồng Hiên Tuấn thấy cũng vui vẻ, trong lòng càng phấn khởi hơn. nâng mặt lên hôn chụt cái, Tô Cảnh Cảnh ngại có mặt người ngoài ở đây nên khuôn mặt đỏ bừng, nhưng gì cả, lần này liền theo .
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ bảy (2)
      Lúc bọn họ xuống chân núi thấy nửa số xe rời , chắc là Thi Gia Liệt mang người .

      Tô Cảnh Cảnh đoán bên Thi Gia Liệt chắc xảy ra chuyện gì quan trọng nên vô cùng lo lắng. Nhưng cẩn thận suy nghĩ chắc Đồng Hiên Tuấn biết chút gì đó, vừa có thể cùng Thi Gia Liệt loại trừ Hà Tuấn Kiệt, mong rằng cũng hiểu chuyện này của Thi Gia Liệt.

      bất động thanh sắc, cười với Đồng Hiên Tuấn.

      Vệ binh canh giữ dưới chân núi thấy bọn họ xuống liền tiến lên đón: l.q/đ “Tam thiếu, chuản bị xong xuôi hết cả rồi.”

      Đồng Hiên Tuấn gật đầu cái, kéo Tô Cảnh Cảnh lên xe.

      Dọc theo đường , Đồng Hiên Tuấn chỉ cười với Tô Cảnh Cảnh, ràng có chút yên lòng. ba câu chỉ nghe được câu, Đồng Hiên Tuấn nhíu mày : “Sao vậy, sao cứ thấp thỏm yên thế.”

      Tô Cảnh Cảnh thấy vẻ mặt bất thường liền : “Cũng có gì, chẳng qua là vội vã nhìn ông ngoại cái, nhớ lại vài chuỵen lúc nên trong lòng thấy buồn bã thôi.” cũng là , Đồng Hiên Tuấn mỉm cười, vươn tay kéo vào trong ngực.

      Mặt dán sát vào [bad word] gngực , gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch có lực của . hơi mỉm cười, nghe : “Đừng thương tâm, người luôn có lần như vậy.”

      vốn thương tâm lắm, nghe vậy cũng chỉ cười nhạt.

      nghe thấy trả lời, cho rằng vẫn đau lòng, lại biết an ủi như nào đành : l?q{đ “Cuộc sống có rất nhiều chuyện ra định sẵn, cũng có cách nào… luôn là như thế…”

      dừng lúc rồi thêm gì nữa, cảm giác như có điều gì muốn nhưng hết lần này tới lần káhc lại tiếp. lo lắng cho Thi Gia Liệt, cảm giác xảy ra chuyện. Nghe Đòng Hiên Tuấn hết lần này tới lần khác lặp lặp lại “ định sẵn” rồi có cách nào”, trong lòng càng có suy nghĩ chắc chắn xảy ra chuyện.

      “Tông Hi, …” chần chừ, cuối cùng dám hỏi ra miệng. l<q:đ đường tới Duyên Bình cũng với rằng người như sao có thể tuỳ tiện ghen với Thi Gia Liệt chứ.

      mỉm cười : “Em muốn gì?”

      Nụ cười bình tĩnh kia làm dám cũng chẳng dám hỏi gì nữa.

      “Sao vậy?” Thấy tiếng lại hỏi lại, nằm trong ngực lắc đầu cái: “ sao!”

      cười cười, hỏi nữa.

      Buổi tối Tô Cảnh Cảnh ngủ mơ mơ màng màng, bên người huyên nào ồn ào. vốn ngủ nông, thêm chuyện ban ngày của Thi Gia Liệt càng làm trong lòng như bị thứ gì níu lấy, lặng lẽ mở mắt ra.

      Trong phòng có ánh đèn nên tối mịt, có vài ánh sao rọi vào, trong ánh sáng mờ mờ có thể thấy được bóng dáng Đồng Hiên Tuấn.

      “Sao vậy?” Đồng Hiên Tuấn đứng ở mép giường, thấy lặng lẽ mở mắt liền cúi người xuống. thấy thay quần áo, nghĩ chắc dậy được lúc liền mơ màng hỏi: “ dậy làm gì thế?”

      thở dài, cúi người xuống khẽ hôn lên gò má , dịu dàng : “ có gì, em ngủ tiếp .”

      gật đầu cái, cũng biết là mấy giờ rồi. Bây giờ rất buồn ngủ, thế là nỉ non mấy tiếng, xoay người lại ngủ.

      Đồng Hiên Tuấn sửa sang lại quần áo, lúc tới cạnh cửa quay lại nhìn cái.

      Người ngoài cửa như vô cùng sốt ruột bèn bước đến, bước ngày càng vội vàng, bây giờ trở nên có chút ồn ào. Đông Hiên Tuấn cau mày rồi ra ngoài.

      “Tam thiếu.” Người vừa tới lập tức tiến lên đón.

      Đồng Hiên Tuấn giơ ngón trỏ lên, làm động tác chớ lên tiếng với người kia, khoát tay cái rồi dùng ánh mắt liếc chỗ đất trông ở bên cnạh.

      “Sao rồi?” Đồng Hiên Tuấn cố gắng giảm thấp thanh xuống. Người tới tự nhiên biết ý cũng : “Hết thảy đều như Tam thiếu dự đoán, chẳng qua là bên phương Bắc kia Quách tiên sinh truyền tin đến, đại soái có lẽ bị ốm.”

      “Ờ.” Đồng Hiên Tuấn đáng lại tiếng như thể đối phương đna chuyện quá đỗi bình thường.

      Ánh mắt trống rỗng nhìn đình viện, ánh nắng ban ngày giờ đây được thay thế bởi áng trăng sáng ngời chậm rãi rọi xuống những vầng sáng mềm mại. Trong lòng ngày càng phiền não, nhưng chỉ lẩm bẩm tiếng: “Đại thiếu có động tĩnh gì ?”

      “Đại thiếu có động tĩnh gì.”

      “Ờ.” khẽ đáp lại, chợt sau lưng có tiếng vang, quay đầu lại thấy Tô Cảnh Cảnh mặc áo ngủ đứng đó.

      “Tông Hi.” khẽ gọi tiếng.

      Đồng Hiên Tuấn nhíu mày, ra hiệu bằng ánh mắt cho người bên cnạh, người kia vội vàng lui xuống.

      Tô Cảnh Cảnh liếc người kia cái rồi cười hỏi Đồng Hiên Tuấn: “Sao thế, xảy ra chuyện gì à?” Nếu phải chuyện gấp cũng ra ngoài vào buổi tối.

      Đồng Hiên Tuấn đưa tay ôm vai , cùng vào phòng.

      có chuyện gì lớn, chỉ là báo cáo thường lệ thôi.”

      “Ừm.” Khoé mắt liếc cái, có tin hay . Lời của ràng chỉ cho có lệ, nhưng vạch trần nah.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh đnag ăn sáng Thi Gia Liệt trở lại với vẻ mặt mệt mỏi.

      Thịnh gia vốn lắm phép tắc, chuyện ăn cơm bực nhất này tự nhiên cũng ít mấy thứ quy củ phép tắc kia. nay tuy Thi Gia Liệt là đương gia nhưng những quy củ lúc Thịnh Thế Huy còn sống lại bỏ được cái nào. Dựa theo quy củ, Thi Gia Liệt nhất định phải ăn sáng mới có thể làm những chuyện khác.

      Tên hầu nam thấy Thi Gia Liệt liền tiến lên đón: “Liệt thiếu muốn ăn gì?”

      Thi Gia Liệt lếuc Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh ăn, đoạn : “Như cũ .” xong liền ngồi vào chỗ, Đồng Hiên Tuấn nhìn cái rồi cúi đầu húp cháo.

      “Tam thiếu có gì muốn .”

      Đồng Hiên Tuấn cười nhạt tiếng: “ có gì để cả.”

      Thi Gia Liệt cũng cười: “Thế tốt, nếu Tam thiếu có lời bản thân tôi phải chút lời vậy. Mong Tam thiếu ở Duyên Bình thêm mấy ngày. Mấy ngày nay Duyên Bình yên ổn, vì phòng tiểu nhân quấy phá tôi đành cưỡng ép giữ Tam thiếu thêm mấy ngày thôi.”

      Đồng Hiên Tuấn : “Liệt thiếu lo lắng quá rồi, nếu Dueyen Bình yên ổn vậy chúng tôi nên trở về Cù An sớm chút.” Lúc hai chữ “chúng tôi” cố ý cường điệu thêm, ánh mắt còn vòng vòng quanh Tô Cảnh Cảnh.

      Thi Gia Liệt lạnh mặt, bình tĩnh : “Tôi nghĩ Cảnh Cảnh chắc vẫn muốn ở lại Duyên Bình thêm mấy ngày.” xong cũng nhìn về phía Tô Cảnh Cảh.

      Tô Cảnh Cảnh buông đôi đũa bạc trong tay ra, hết nhìn Đồng Hiên Tuấn lại nhìn Thi Gia Liệt, sau đó mới : “Nếu Liệt muốn giữ em ở lại cứ thẳng, làm gì phải vòng vo đủ đường.”

      Thi Gia Liệt cười cười, Tô Cảnh Cảnh lại tiếp: “ ra cũng có chuyện gì quan trọng, chẳng phải sao?” xong lại quay đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn, đôi mắt đen nhấp nháy của sáng ngời như sao sáng, Tô Cảnh Cảnh hơi mỉm cười hỏi ngược lại , đành gật đầu : “ có chuyện gì quan trọng.”

      Mảnh tuyết thứ bảy (3)
      Thi Gia Liệt trở về phòng, để nguyên quần áo ngủ lúc lâu, hôm đó ánh mặt trời vô cùng chói chang, dù kéo rèm nhưng ánh nắng vẫn chiếu phòng sáng trưng.

      nhắm mắt suy nghĩ về chuyện Hà Tuấn Kiệt chạy trốn, trong lòng vô cùng lo lắng. l+q-đ Hà Tuấn Kiệt cũng coi như là mất hết cả chì lẫn chài, song ta lăn lộn phải mới chỉ ngày ngày hai, đảm bảo ta có cơ hội trở mình, thể đề phòng.

      Nhưng ngay lúc này có thời gian rảnh để ý tới chuyện này, vài ngày trước phương Nam vô cùng loạn, muốn chấn chỉnh dẹp lên cũng thể chỉ làm trong thời gian ngắn là xong. Thêm vào đó bên phương Bắc kia Đồng Hiên LÂn ép rất chặt. Bên Tây Nam cũng vậy, ngoài mặt thấy có vẻ yên tĩnh, chừng cũng có dã tâm tiêu diệt phương Nam.

      Nghĩ nghĩ lại lòng càng thêm phiền, nghĩ chắc lúc này cũng có tin tức, thế là thay quần áo đến thư phòng.

      Đường Minh Tốn chờ trong thư phòng từ sáng sớm, Đường Minh Tốn làm phó quan cho Thi Gia Liệt ba năm, làm việc rất ổn thoả. Lúc Thịnh Thế Huy còn sống cũng từng khen Đường Minh Tốn, rằng: “Gia Liệt có Minh Tốn như hổ thêm cánh.”

      Thịnh Thế Huy dễ dàng mở miệng khen người, khi ông mở miệng tất nhiên Thi Gia Liệt nhìn Đường Minh Tốn bằng ánh mắt khác. l+q\đ Phàm những chuyện giao cho đường Minh Tốn làm, Thi Gia Liệt vô cùng yên tâm.

      Lần này Thi Gia Liệt giao chuyện Hà Tuấn Kiệt cho ta làm, vừa ngồi xuống liền hỏi: “Hà Tuấn Kiệt sao rồi?”

      “Tìm khắp nơi cũng thấy, e bị người độc thủ rồi.” Đường Minh Tốn suy nghĩ chốc, đoạn : “Nghe nay Tam thiếu gia của quân Nghiêu ở Thịnh gia?”

      Thi Gia Liệt đáp tiếng rồi im bặt. Đường Minh Tốn lời này ắt phải có lý do, suy ngẫm cẩn thận liền đoán được chuyện gì xảy ra.

      Đường Minh Tốn thấy sắc mặt Thi Gia Liệt dễ nhìn nên dám lên tiếng, lại nghe Thi Gia Liệt bình tĩnh : “Sao, chuyện này có liên quan gì đến ta à?”

      Đường Minh Tốn suy nghĩ chút rồi mới : “Cũng hẳn, thủ hạ trở về là thấy mấy người đưa sư trưởng Hà , nhưng làm thế nào cũng điều tra ra là ai, ngay sau đó sư trưởng Hà cũng mất dấu luôn. l<q?đ Bọn họ làm việc khá kín kẽ, Liệt thiếu…”

      Thi Gia Liệt nhìn nah ta cái. Tuy Đồng Hiên Tuấn đồng ý liên thủ với diệt trừ Hà Tuấn Kiệt nhưng vẫn thể đề phòng. Đồng Hiên Tuấn nhìn có vẻ là tên thiếu gia nhà giàu, nhưng khi thực bắt tay vào làm việc lại lão luyện sắc bén. Ngay cả Minh Soái khi còn sống cũng “tâm tư kín kẽ, trầm ổn bình tĩnh, để lộ lời sắc bén, thể nhìn mặt mà bắt hình dong.”

      Trong phòng yên tĩnh lạ kỳ, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu sáng cả căn phòng, Đường Minh Tốn nhìn nửa khuôn mặt đắm chìm trong ánh mặt trời, nửa kia chìm trong bóng tối, biết được đnag nghĩ gì. ta dám cắt ngang đành im lặng đứng tại chỗ.

      ra Đường Minh Tốn vẫn phản đối Thi Gia Liệt bắt tay với Đồng Hiên Tuấn, nhưng khi tình hình phương Nam vô cùng khẩn cấp, Thi Gia Liệt đắn đo lâu mới đưa ra quyết định.

      Cách lúc sau, Đường Minh Tốn mơ hồ nghe thấy bên ngoài vọng đến tiếng cười vô cùng ngạc nhiên, Thịnh gia luôn vắng ngắt, bởi Thịnh Thế Huy qua đời mà Thịnh gia càng thêm lạnh lẽo, hơn nữa Thi Gia Liệt là người tính khí lạnh lfng nên chưa từng có thanh vui vẻ như vậy.

      Thi Gia Liệt chắp tay đứng dưới ánh nắng, ánh mặt trời quá gắt làm mở mắt ra được. Tiếng cười mơ hồ truyền đến này cần nghĩ cũng biết là của ai, nhiều năm nghe qua, vốn tưởng rằng cả đời này được nghe lại nữa.

      Đường Minh Tốn nhìn Thi Gia Liệt, hiếm khi thấy cười, quả vô cùng hoảng sợ.

      “Quên , cậu lui xuông .”

      Đường Minh Tốn vâng tiếng rồi lui ra ngoài.

      Thi Gia Liệt ở trong thư phòng thuận tay lật mấy trang văn kiện mới đưa tới, đều là mấy chuyện đáng ghét, càng xem càng phiền lòng. Tiết trời bên ngoài rất tốt, nghĩ ra ngoài lúc cũng tốt.

      vừa ra khỏi thư phòng thấy Đường Minh Tốn vẫn chờ bên ngoài, suy nghĩ lúc rồi : “Điều đội binh tới đây.”

      “Nhưng Liệt thiếu…” Đường Minh Tốn nhìn dáng vẻ Thi Gia Liệt như chỉ là suy nghĩ nhất thời, nghĩ lúc này mà điều binh đến Thịnh gia có tác dụng gì, liền nhiều lời: “Binh lính trong thành vốn ít, nếu lúc này…”

      Thi Gia Liệt trầm mặc hồi lâu, tiếng cười nơi xa chợt ngừng lại, cách lúc lại vang lên. thở dài : “Cứ làm như vậy , Đồng Tam thiếu ở trong phủ, vừa bảo vệ ta vừa tiện thể đề phòng ta luôn.”

      Thế này Đường Minh Tốn mới biết dụng ý của Thi Gia Liệt, lên tiếng trả lời: “Thuộc hạ hiểu.”

      Thi Gia Liệt khoát tay cái, ý bảo ta lui ra.

      Hậu viên mới thay đất, lúc đầu là trồng loại hoa biết tên gì, sau đó khô héo , thế là Thi Gia Liệt sai người đổi thành thu hải đường*.

      Loài hoa này vô cùng bắt mắt, từng hàng hoa nở rộ được những hạt nắng rọi vào, sắc hoa càng trở nên mỹ miều, đến những chiếc lá cũng trở nên mềm mại đáng .

      Thi Gia Liệt bọc dọc theo lối , nhìn những bông hoa tươi đẹp kia thấy tâm tình khá lên đôi chút.

      Tô Cảnh Cảnh và Đồng Hiên Tuấn ngồi dưới dàn nho, Thi Gia Liệt nhìn từ xa thấy mặc chiếc sườn xám Vân Cẩm màu trắng thuần, món tóc dài xoăn rủ xuống bờ vai, hơi nghiêng người về phía Đồng Hiên Tuấn cười đùa.

      Thỉnh thoảng Đồng Hiên Tuấn đư tay vuốt ve mặt , làm vài động tác thân mật nho . Tâm tình vốn hơi khá lên của bỗng nhiên lại trầm xuống, khí trời nóng nực, oi ả như thể ngay sau đó lồng ngực bị đè ép xuống.

      “Liệt thiếu?” Khoé mắt Đồng Hiên Tuấn nhìn thấy Thi Gia Liệt từ xa liền kéo tay Tô Cảnh Cảnh ra khỏi dàn nho.

      ngờ ngày mua thu mà ánh mặt trời cũng gắt như vậy, phương Nam có câu “cuối thu nắng gắt”, nghĩ hẳn là đến lúc “cuối thu nắng gắt”.

      Đồng Hiên Tuấn thấy ánh nắng quá to liền nghiêng người, vươn tay che cho Tô Cảnh Cảnh. Phía sau bọn họ có hầu mới tới, tên Phúc Hương, hầu này được lanh lợi cho lắm, chỉ biết ngơ ngác theo phía sau chủ nhân.

      Thi Gia Liệt liền trách mắng Phúc Hương: “Mặt trời gắt như vậy mà biết che dù cho tiểu tiểu tỷ.” Phúc Hương vô cùng sợ hãi, mới tới đây làm hầu , nghe Thi Gia Liệt mắng liền rưng rưng chực khóc.

      Tô Cảnh Cảnh thấy dnág vẻ Phúc Hương như vậy bèn cười với Thi Gia Liệt: “Nào có cao quý đến vậy, chỉ bị nắng chiếu chút thôi mà.” Đoạn quay qua với Phúc Hương: “ đến phòng bếp xem có đồ ăn vặt gì bưng đến phòng khách .”

      Phúc Hương vội vàng lúng túng vâng dạ tiếng rồi xoay người về phía phòng bếp.

      “Chẳng phải Liệt nghỉ ngơi sao, sao lại ra ngoài này?”

      Mấy người lại dọc theo con đường đầy thu hải đường đến phòng khách.

      Thi Gia Liệt nghe Tô Cảnh Cảnh hỏi lập tức đáp lời: “Nghe thấy tiếng cười của hai người nên ra, vừa gì mà vui vẻ vậy.”

      Tô Cảnh Cảnh liếc Đồng Hiên Tuấn cái, chỉ thấy cười nhạt có gì bất thường, lúc này mới đáp: “Chỉ là ít việc vặt trong nhà thôi, nếu Liệt muốn nghe cưới lấy vợ về, mỗi ngày đều nghe được.”

      Thi Gia Liệt cười mà .

      Tô Cảnh Cảnh thấy Thi Gia Liệt nữa cũng tiện thêm gì, Đồng Hiên Tuấn chỉ đứng bên mỉm cười.
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ tám (1)
      Trời bắt đầu vào xế chiều nên khí còn nóng nực nữa. Gió bắt đầu thôi, hát lên những tiếng vang trầm trầm như sắp mưa.

      Đường Minh Tốn vừa tới cửa thư phòng nghe thấy bên trong có tiếng bước chân vô cùng nặng nề qua lại. ta vô cùng ngạc nhiên, nghĩ hôm nay làm sao.

      ta liếc mấy tên thị vệ bên ngoài, hỏi han dăm câu, cuối cùng cũng hiểu có chuyện gì.

      Chuyện này quả thực doạ ta giật mình, ra hôm nay sau bữa trưa tiểu tiểu tỷ lấy văn kiện cho Liệt thiếu, cẩn thận sẩy chân ngã từ cầu thang xuống. Vốn là chuyện có gì, tiểu tiểu tỷ trẻ tuổi ngã cái cũng đau chút thôi, nhưng ngờ tiểu tiểu tỷ mang thai tháng.

      Thị vệ kia xong cũng cảm thấy hết sức buồn bã: “Nghe mấy bà vú làm nhiệm vụ bảo lúc y tá ra, trong chậu đồng toàn là máu, đen như mực mới biết là đứa bé mất rồi. Lúc ấy tiểu tiểu tỷ khóc đến kêu trời gọi đất, nghe thôi mà cũng thấy đau lòng.”

      Đứa bé kia còn chưa thành hình mất rồi ư?

      Rốt cuộc cũng là miếng thịt người người mẹ, sao có thể thương tâm chứ? lqqqq.đ Đường Minh Tốn cũng có vợ con nên tự nhiên hiểu được tâm tình của người làm cha mẹ là như thế nào.

      ta suy nghĩ chút, xảy ra chuyện tình như này bảo sao lúc này Liệt thiếu lại có dáng vẻ như kia. Nhưng suy ngẫm lại ta cũng cảm thấy chuyện này cũng xấu.

      Thi Gia Liệt nghe thấy bên ngoài có tiếng chuyện liền kêu tiếng: “Đường Minh Tốn.”

      Đường Minh Tốn vào thư phòng, thấy Thi Gia Liệt đứng thẳng tắp, vẻ mặt tái nhợt, ta mơ hồ bắt đầu thấy hồi hộp, cúi đầu cung kính gọi: “Liệt thiếu.”

      Thi Gia Liệt gật đầu cái: l:q!!!!đôn “Nghe phương Nam xảy ra chuyện?”

      Đường Minh Tốn đáp: “Chỉ là An Soái bị bệnh, cũng biết là có chuyện gì.”

      Thi Gia Liệt hơi mỉm cười: “Chuyện này cũng tệ. Nếu lúc này mà Đồng Tử Sâm xảy ra chuyện gì thú vị.”

      Đường Minh Tốn trầm tư lúc, sau đó nhìn Thi Gia Liệt, lúc này vẻ mặt Thi Gia Liệt càng phức tạp hơn, ta biết gì đành suy nghĩ chút, cảm giác do dự dứt này khó chịu, thế là ta mở miệng hỏi: “Liệt thiếu cũng phiền lòng vì chuyện tiểu tiểu tỷ ư?”

      Trong thư phòng lập tức trở nên yên tĩnh, gió to bên ngoài thổi vù vù vang dội, thổi tung tấm rèm cửa sổ.

      Quả nhiên mưa hẹn mà rơi xuống như thể roi quất xuống mặt đất, thổi tan cái oi ả của ban ngày.

      Đồng Hiên Tuấn chắp tay đứng tay đứng bên cửa sổ, bên ngoài mưa như trút nước, hơi nước mênh mông bắt đầu dày lên, nhoáng cái trước mắt trắng xoá như ngày tuyết tháng mười hai.

      Tô Cảnh Cảnh mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh đèn nghiêng nghiêng hắt lên gò má , biết có biểu tình gì. Trong lòng càng thêm khó chịu nhưng chỉ nén giọng khóc nức nở.

      Trong lòng Đồng Hiên Tuấn cũng rất khổ sở, thở hơi dài xoay người lại, nhìn bên sườn nằm giường, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc.

      biết đau lòng song chẳng biết gì cả. Chỉ cảm thấy trái tim như bị chiếc dao găm cắt, từng nhát từng nhát hạ xuống nhưng cắt lấy miếng thịt hoàn chỉnh. Trong lòng rất đau, nhưng gì chỉ bước nhanh ra ngoài.

      Cửa “cạch” tiếng đóng lại, trong phòng ngủ càng trở nên yên tĩnh.

      đấm cái nặng nề lên trán mình, trong đầu nổi đom đóm y hệt như lúc bị thương nằm trong bệnh viện chờ chết.

      Đầu nặng như bị đổ chì, ngẩng lên nổi, cả người cũng thế, còn cách nào đành tựa vào cửa.

      Hành lang vô cùng yên tĩnh, đèn thuỷ tinh treo trần nhà hắt ra ánh sáng như ngọc, cực kỳ chói mắt. thấy hoảng hốt, bất giác khoé mắt ẩm ướt.

      biết rất cố ý, cố ý ngã từ cầu thang xuống. Chút tâm tư nho này của sao có thể lừa được chứ, nhưng ngờ lại có thể ra tay được.

      Sau khi chuyện xảy ra, ôm chặt, bởi vì quá đau mà khuôn mặt nhăn nhó, nhưng vẫn túm lấy tay : “Tông Hi em… em … em cố ý… Em… em… em biết…”

      “Tông Hi… Tông Hi… Tông Hi…” Giọng cũng thương tâm như vậy, đến nỗi ngay cả tức giận cũng phát tác được.

      Móng tay sắc nhọn lướt qua tay lưu lại vết thương dài, máu chỉ thấm ra từng giọt nhưng lại nhìn mà phát hoảng. Ngón tay thon dài của vuốt ve vết thương, những ngón tay có vết chai vì thế lúc vuốt qua vết thương làm thịt bên trong lật ra ngoài, vô cùng đau đớn.

      vẫn gọi tên đến khàn cả giọng, chỉ thấy tim như bị đao cắt.

      hề quan tâm đến , dùng đứa con của họ làm tiền đặt cược. Trong lòng rất hận nhưng những lời tức giận lại ra được.

      biết thương tâm là hay giả, nhưng thấy đau lòng, dẫu biết là giả cũng thấy đau lòng. rất hạn bản thân có dáng vẻ như này, mực quan tâm .

      Hết lần này tới lần khác là loại quan tâm rẻ mạt, trong mắt chỉ là rẻ mạt!

      Tô Cảnh Cảnh khịt mũi, trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng khịt mũi của .

      cứ thế ra ngoài, thèm năng gì với .

      rất muốn cho biết cố ý, thực biết!

      chỉ muốn biết nguyên nhân cái chết thực của ông ngoại mình nhưng làm thế nào cũng ngờ được hại con mình. ra đứa bé kia ở trong cơ thể lâu như vậy, nhưng lại hay biết gì.

      Tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng lớn, đập vào cửa sổ từng tiếng nặng nề. cảm thấy lạnh, cả người run rẩy, đầu cũng mịt mờ, mắt đau nhức, làm thế nào cũng mở ra được.

      Lúc Đồng Hiên Tuấn vào phòng ngủ. Bởi vì khóc lâu mà mắt sưng đỏ.

      ngồi ở mép giường nhìn , khuôn mặt gầy rất nhiều, cằm vốn nhọn bây giờ sắc mặt càng thêm kém, trắng như tuyết trong ngày đông.

      chỉ cảm giác máu toàn thân đều đông lại, đến nhúc nhích cái cũng thể, trầm ngâm nhìn lúc lâu cuối cùng vẫn đứng lên, ra ngoài.

      Trong bóng đêm mở mắt ra, đôi mắt màu hổ phách sáng lên như bọ cánh cam. Khoé mắt hơi ướt nhưng khóc nổi, chỉ lẩm bẩm: “ xin lỗi, Tông Hi.”

      Đồng Hiên Tuấn ra bên ngoài, mưa vẫn tầm tã như thác nước, đổ ào từ bên xuống.

      Thị vệ tới thầm mấy câu với . Chỉ chốc lát mà đầu nhức như muốn nứt ra.

      Nửa người ở trong màn mưa, nước mưa lành lạnh cũng làm lòng lạnh theo. thở dài : “Báo cho Cố Trĩ Niên làm theo kế hoạch, bày binh ở thành Tân Nam.”

      Sau khi thị vệ lui ra, ngây người trong mưa mình hồi lâu, nước mưa lạnh băng rơi xuống càng làm đầu óc tỉnh táo hơn.


      Mảnh tuyết thứ tám (2)
      Tiếng gió thổi đập vào mái hiên đứt quảng làm toàn bộ cơn buồn ngủ của Tô Cảnh Cảnh đều biến mất.

      Trời mới tạnh mưa, ánh trăng như tơ lụa uốn lượn rọi vào phòng sáng ngời cả mặt đất làm hoảng hốt. Cổ đeo chiếc vòng ngọc xanh như nước, dán vào da thịt tạo cảm giác lạnh lẽo.

      trái lo phải nghĩ vãn thể nào tin được.

      Hôm qua đau đến chết sống lại nhưng vẫn nhịn đau hỏi: “Rốt cuộc là ai!” ra trong lòng mơ hồ đoán được, chốn Duyên Bình này có thể thân cận với ông ngoại có mấy người. Nhưng lại thể tin được, muốn tin cũng thể tin.

      Bác sĩ nhìn bộ dạng , vô cùng khó xử. Làm bác sĩ gia đình cho Thịnh gia nhiều năm sao ông có thể biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nhưng ông thể , nếu chẳng khác gì tặng tất cả tính mạng gia đình của mình cho người ta.

      buồn bã cười tiếng : “ xác hai mạng, ông cho rằng ông gánh nổi cái tội này sao?”

      Bác sĩ kia nóng nảy, ra sức ngăn cản , muốn giúp chữa bệnh nhưng tránh thoát khỏi ông, lùi vào góc tường ôm bụng : “Có phải Thi Gia Liệt !”

      suy nghĩ lúc, cuối cùng lắc đầu, lại ngủ thêm lúc nữa.

      Giọt mưa tí tách trước thềm mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Tô Cảnh Cảnh mở mắt nhìn căn phòng trống rỗng. thở dài, thuận tay khoác áo rồi ra khỏi phòng.

      Quả nhiên thấy Đồng Hiên Tuấn tay chống đầu tựa ghế thái sư gỗ tử đàn khắc thú ở phòng ngoài.

      thấy nhíu mày rất chặt, biết trong lòng ânh đau buồn, trái tim càng khó chịu hơn.

      biết, nếu biết dẫu cho mười lá gan cũng dám dùng đứa con mình để mạo hiểm. cũng biết chắc chắn tin .

      Nghĩ vậy khỏi lui hai bước. Đồng Hiên Tuấn vốn ngủ say, nghe thấy tiếng động liền mở mắt. Thấy là , liền trầm mặt xuống, : “ nghỉ ngơi cho tốt, ra đây làm gì.”

      Tô Cảnh Cảnh vâng tiếng rồi xoay người vào phòng trong.

      Đồng Hiên Tuấn hơi ảo não nhưng biết nên gì. Lại thêm Tô Cảnh Cảnh là người ôn hò, dù muốn nổi giận cũng phát tác được.

      “Em có gì muốn với tôi sao?”

      Bước chân Tô Cảnh Cảnh hơi chậm lại, vẻ mặt cũng trầm xuống. quay đầu lại, chỉ bình tĩnh : “Em biết dù em cũng tin, chẳng thà đừng .”

      Đồng Hiên Tuấn nhìn thân mình mảnh khảnh của , trái tim như bị vật nặng đánh vào. vuốt mi tâm, giọng xa xăm truyền vào tai : “Rốt cuộc bác sĩ gì?”

      Nghe hỏi vậy, cả người Tô Cảnh Cảnh hơi run lên, chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn thẳng Đồng Hiên Tuấn. Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú song vẻ mặt lại vô cùng phức tạp.

      chỉ thấy trong đầu có tiếng ù ù , nagy trước mắt cũng trở thành mơ hồ, tựa trăng trong nước, hoa trong gương, xa xăm thể với tới.

      biết rồi, cần gì phải hỏi?” Tô Cảnh Cảnh lẩm bẩm câu. Đồng Hiên Tuấn nghe vậy sắc ặmt càng kém, mạch máu trán hơi giật giật, lửa giận trong lòng sôi trào như sóng biển.

      Thân thể Tô Cảnh Cảnh lung lay, Đồng Hiên Tuấn hừ tiếng, đứng dậy tới trước mặt . Tô Cảnh Cảnh căng thẳng liền lui về sau hai bước, nào ngờ Đồng Hiên Tuấn chỉ ôm ngang lên.

      Trong lòng lo sợ bất an, biết nên gì. Nhìn sắc mặt Đồng Hiên Tuấn là đủ biết tâm tình tốt. Lúc này tiện gì, đành mặc ôm mình về giường, đắp chăn cho mình.

      “Tông Hi.” Tô Cảnh Cảnh mềm giọng gọi , kia dịu dàng thành lời. Trái tim Đồng Hiên Tuấn mềm nhũn, sắc mặt cũng dịu lại.

      Tô Cảnh Cảnh thấy vẻ mặt dịu lại, liền vươn tay nắm tay chặt : “Em biết . Nếu giận em, oán em, hận em em biết gì. Nhưng tưởng em đau lòng sao, nghĩ em đau lòng sao, đứa bé này, đứa bé này…”

      xong, nước mắt liền ướt khoé mắt.

      Đồng Hiên Tuấn thấy dáng vẻ này của , trong lòng chua xót nhưng gì, rút tay mình khỏi tay , nhàng vỗ cái : “Em nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện còn lại tôi xử lý.”

      Tô Cảnh Cảnh gật đầu cái thêm gì nữa, từng iọt nước mắt trượt từ vành mắt ra ngoài, chảy đường dài qua làn da mịn màng đến bờ môi.

      mấp máy môi, mằn mặn, dinh dính.

      Đồng Hiên Tuấn chậm rãi ra khỏi phòng.

      Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.

      “Em biết . Nếu giận em, oán em, hận em em biết gì. Nhưng tưởng em đau lòng sao, nghĩ em đau lòng sao, đứa bé này, đứa bé này…”

      Lời của vẫn lẩn quẩn trong đầu , giận , oán , hận ư?

      đành đè ép toàn bộ lửa giận trong lòng lại.

      Tới bây giờ trong lòng vẫn hề quan trọng, gả cho chỉ vì cha mình, vì bạn bè mình. Lần này có thể vì ông ngoại mà ngay cả con mình cũng cần.

      Sao lòng dạ có thể độc ác như vậy!

      Được, nếu lòng dạ độc ác như vậy đừng trách !

      Thị vệ trưởng Lưu Minh vội vã vào, Đồng Hiên Tuấn liếc ta cái. Lưu Minh này vốn theo chân Cố Trĩ Niên, lần này Đòng Hiên Tuấn để Cố Trĩ Niên ở lại thành Cù An để làm việc thành ra bên cạnh còn ai, Cố Trĩ Niên bèn để ta theo.

      Đồng Hiên Tuấn thấy là Lưu Minh liền ra hiệu bằng ánh mắt, Lưu Minh hiểu ý vội ra ngoài.

      Đồng Hiên Tuấn lại nhìn căn phòng thấy có động tĩnh, lúc bấy giờ mới rũ mắt bước ra bên ngoài.

      Ngoài cửa trống rỗng, ánh nắng mờ mờ. Mấy thị vệ cnah giữ đều là Đồng Hiên Tuấn tự mang từ Cù An tới, họ thấy Đồng Hiên Tuấn ra liền lui ra vài bước.

      Đồng Hiên Tuấn nhìn Lưu Minh, lạnh nhạt : “Điều tra chưa?”

      “Quả như Tam thiếu đoán, quả nhiên là Thi Gia Liệt dặn dò, chỉ sợ Minh Soái đến chết cũng biết rốt cuộc là ai làm.”

      Đồng Hiên Tuấn lạnh lùng lườm Lưu Minh cái, ta đành ngậm miệng lại.

      Trong lòng Đồng Hiên Tuấn thầm than, Thịnh Thế Huy thông minh đời ấy thế mà lại thua trắng trong tay người mình, chuyện này nên mới thế nào mới phải nhỉ, đại để cũng là vở tuồng cổ tích nông phu và con rắn thôi.

      Đồng Hiên Tuấn thở dài, ánh mắt chợt trở nên bén nhọn, làm dấu tay giết với Lưu Minh. Lưu Minh theo chân Cố Trĩ Niên, tự nhiên hiểu được Đồng Hiên Tuấn làm vậy là có ý gì, ta gật đầu cái : “Chẳng qua là bên quân Diên hình như người này…”

      Đồng Hiên Tuấn cười lạnh : “Giữ lại người này cũng chẳng có gì hay ho cho Thi Gia Liệt, chẳng qua là giữ lại chứng cứ phạm tội lại xử lý được, có khi trong lòng ta cũng vô cùng buồn bực ấy chứ. Tôi xuống tay giúp ta xử lý, ta vui mừng còn kịp nữa là.”

      Lưu Minh dạ vâng, Đồng Hiên Tuấn lại : “Trĩ Niên đến chưa.”

      “Khoảng giữa trưa là đến.”

      Đồng Hiên Tuấn gật đầu cái, gì nữa.

      ngày cứ thế đến xâm xẩm tối, tinh thần Tô Cảnh Cảnh cũng hơi tốt lên. Thi Gia Liệt đích thân đến thăm , lại đóng cửa gặp.

      Thi Gia Liệt đứng ở cửa phòng cau mày, biết làm thế nào cho phải.

      Đồng Hiên Tuấn chỉ : “Nếu Cảnh Cảnh muốn gặp nên trở về thôi.”

      Thi Gia Liệt liếc Đồng Hiên Tuấn cái, im lặng , cuối cùng ra về trong ngơ ngác. Đồng Hiên Tuấn cười lạnh tiếng, xoay người đẩy cửa ra. Tô Cảnh Cảnh thấy tiến vào, nhất thời kông biết làm sao, từ lần trước gặp .

      Đồng Hiên Tuấn thở dài thấp, thấy khuôn mặt vẫn chưa hồng hào lại, trong lòng đau đớn như có lưỡi dao sắc bén đâm vào tim, hơi động cái là rỉ máu.

      Tô Cảnh Cảnh thấy mãi lên tiếng liền quay đầu . Nhìn đứng trong bóng tối, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ tại thành cái bóng liêu dài.

      Trong ánh sáng mờ mờ, Tô Cảnh Cảnh thể nhìn biểu tình của Đồng Hiên Tuấn, chỉ nghe : “Tối nay chúng ta rời khỏi nơi này.”



      Mảnh tuyết thứ tám (3)
      Tô Cảnh Cảnh ngẫm nghĩ kỹ, thấy ở lại đây quả ổn. Thi Gia Liệt có thể hạ độc thủ với ông, gì bảo đảm hạ độc thủ với họ. hiểu chính thời cuộc lắm, chỉ cảm thấy thận phận giờ của họ quả thích hợp ở lại Duyên Bình. Vì vậy gật đầu cái.

      Đồng Hiên tuấn thấy gật đầu liền hai lời ôm ngang lên. vùi chặt mình trong ngực . Lúc này thân thể suy yếu, mềm nhũn như cẩn thận hoá thành vũng nước, liền dán sát người Đồng Hiên Tuấn.

      thấy lệ thuộc vào mình như vậy, trong lòng hơi ấm áp, cánh tay siết chặt lại.

      tới cửa lớn, mấy tên vệ binh liền ngăn họ lại.

      Đồng Hiên Tuấn liếc Tô Cảnh Cảnh trong ngực : “Thân thể tiểu tiểu tỷ khó chịu, kịp gọi bác sĩ đến nữa rồi.” Dứt lời ánh mắt vô cùng sắc bén của đảo qua họ.

      Những người kia cũng sợ xảy ra cố, biết hôm qua tiểu tiểu tỷ xảy ra chuyện, lúc này lại nhìn Tô Cảnh Cảnh trong ngực đồng Hiên Tuấn quả thực là dáng vẻ bệnh nặng nên ngăn cản họ nữa.

      Bọn họ lên chiếc xe Đồng Hiên Tuấn chuẩn bị, tinh thần Tô Cảnh Cảnh cũng thực tốt lắm liền dựa vào vai Đồng Hiên Tuấn nghỉ ngơi chốc lát. Đồng Hiên Tuấn thấy bộ dạng như vậy quay mặt chỗ khác, nỡ nhìn nữa, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài xe lùi dần về phía sau.

      Trong lòng vẫn tức giận nhưng lần này cũng là dnág vẻ này làm đành đè ép tất cả lửa giận trong lòng. cũng biết trong lòng đau đớn thua , nhưng có cách nào tha thứ cho , cách nào tha thứ vì để đạt mục đíhc mà dùng thủ đoạn như vậy.

      thầm thở dài, song hề nghĩ tới chính bản thân cũng dùng vô số thủ đoạn mà người bên cnạh thể tha thứ. Chẳng qua là lúc chuỵen dời lên người mình lại thể nào thông cảm.

      Tô Cảnh Cảnh hé mắt nhìn quai hàm căng chặt của , trong lòng vốn có ngàn vạn cảm xúc dần dần chìm xuống.

      Sắc trời dầ tối, xe men theo con đường ra khỏi thành. Đến ngoài thành liền thấy Cố Trĩ Niên xuống từ chiếc xe to.

      Đồng Hiên Tuấn ôm Tô Cảnh Cảnh từ xe ra, rồi đặt vào xe lớn.

      Tô Cảnh Cảnh thấy có vẻ muốn rời cùng liền nóng nảy, kéo tay : “ với em sao?”

      Đồng Hiên Tuấn nhìn , đôi mắt đen nhánh như mực hơi sáng lên rồi lại nhanh chóng tối xuống: “Trĩ Niên đưa em về Cù An, tôi…” dừng lúc mới : “ lập tức về ngay.”

      “Tông Hi.” Tô Cảnh Cảnh nhìn thẳng vào mắt , lại nghe Đồng Hiên Tuấn khàn giọng : “Tôi sao.” xong vươn tay kia che tay Tô Cảnh Cảnh, khẽ dùng sức liền gỡ tay tay xuống.

      Tô Cảnh Cảnh chỉ cảm thấy bất an, trong lòng quýnh lên liền túm vạt áo Đồng Hiên Tuấn: “ đừng gạt em…”

      Đồng Hiên Tuấn nhìn chằm chằm , thấy trong mắt vương lệ, trái tim liền mềm nhũn, thấp giọng : “Tôi sao, dù sao tôi cũng là quân trưởng quân Nghiêu, lại là con rể Tổng thống.” Ý là Thi Gia Liệt dám làm gì .

      “Em rời nơi này trước , em rồi tôi liền yên tâm.” Đồng Hiên Tuấn rất , thấy tay Tô Cảnh Cảnh hơi buông lỏng liền lui về sau mấy bước.

      Tô Cảnh Cảnh ngạc nhiên nhìn , chỉ cảm thấy dưới màn trời nặng nề u ám Đồng Hiên Tuấn như cái bóng sắp biến mất, trong lòng ngày càng hoảng hốt nhưng biết thể nào ngăn nah được.

      Trong lòng cũng ràng Đồng Hiên Tuấn muốn bảo vẹ chu toàn. Nhưng Duyên Bình nay là thiên hạ của Thi Gia Liệt, mình Đồng Hiên Tuấn sao có thể cản được Thi Gia Liệt.

      Đồng Hiên Tuấn xoay người về phía chiếc xe lúc tới, chợt như nhớ ra chuyện gì, nhìn Cố Trĩ Niên : “Bảo vệ thiếu phu nhân. Lúc này thân thể ấy yếu đuối, chạy xe chậm thôi.”

      Cố Trĩ Niên gật đầu cái, Đồng Hiên Tuấn lại liếc xe lớn cái, lúc này Tô Cảnh Cảnh tựa vào trước cửa sổ nhìn . Bỗng dưng quyết tâm nhìn nữa, khoát tay với Cố Trĩ Niên cái rồi ngồi vào xe .

      Tài xế thấy Đồng Hiên Tuấn gì nên dám tự ý khởi động xe. Đồng Hiên Tuấn liếc xe to vài cái, trong bóng đem chỉ thấy chiếc xe to đen như mực chậm rãi chạy về phía Bắc.

      im lặng phất tay ý bảo tài xế lá xe.

      Xe còn chưa tới cửa thành Đồng Hiên Tuấn thấy có người đứng ở đó. mỉm cười bảo tài xế dừng xe.

      Thi Gia Liệt thấy Đồng Hiên Tuấn bước từ xe xuống, cười lạnh : “Tam thiếu làm vậy chẳng lẽ yên lòng về tôi, cho rằng tôi là người tuân thủ cam kết?”

      Đồng HiênTuấn nhìn lướt qua khắp nơi, trời tối mịt, cũng thấy nửa bóng người. cổng thành ánh đèn sáng choang, cũng có binh lính tuần tra, có lẽ Thi Gia Liệt dặn dò trước rồi.

      Đồng Hiên Tuấn mỉm cười: “Chính thế, vậy Liệt thiếu cần gì ở đây chờ tôi?”

      “Tam thiếu hiểu vì sao tôi lại ở đây sao?”

      Đồng Hiên Tuấn cười : “Tôi phải Liệt thiếu, tự nhiên hiểu.”

      Ánh mắt Thi Gia Liệt lạnh lùng lướt qua khuôn mặt gió môi trôi của Đồng Hiên Tuấn, lắc đầu : “ biết Cảnh Cảnh coi trọng gì ở .”

      Trong mắt Đồng Hiên Tuấn chợt loé ánh sáng lạnh, bình thản : “Đây là chuyện nhà của Tông Hi, nhọc Liệt thiếu phí tâm.”

      Trong lòng Thi Gia Liệt chợt bùng lên ngọn lửa giận, rồi lại cố gắng áp chế: “Tôi tất nhiên là người giữ lời, chỉ có điều Tam thiếu có giữ hay kia.”

      “Nếu chúng tôi có thể bình an trở lại thành Cù An, Liệt thiếu tự nhiên nhìn thấy xác Hà Tuấn Kiệt, nếu về được…” Đồng Hiên Tuấn dừng lúc, Thi Gia Liệt cười lạnh : “Tam thiếu chỉ cần để ý trở về là được, tôi ngăn cản.”

      Đồng Hiên Tuấn cười : “Vậy tốt.”

      “Tam thiếu còn gì khác với tôi ư?” Sắc mặt Thi Gia Liệt rét lạnh, rồi lại bình thản hỏi ngược lại Đồng Hiên Tuấn.

      Đồng Hiên Tuấn xoay người về phía xe : “ hợp tác của chúng ta dĩ nhiên vì thế mà kết thúc, quân hoả của phương Nam tôi vẫn cung ứng, chẳng qua biết khi nào Liệt thiếu thực lời hứa mười thành phố đây?”

      Thi Gia Liệt nhìn chằm chằm Đồng Hiên Tuấn lên xe, xe khởi động ngay lập tức, tất nhiên biết Đồng Hiên Tuấn đnag chờ mình trả lời nhưng hề đề cập đến chuyện thành phố, chỉ thấp giọng : “Mong Tam thiếu đối xử tử tế với Cảnh Cảnh.”

      Ánh mắt Đồng Hiên Tuấn xuyên qua màn đêm đen đặc, rơi bộ quân phục màu đen của Thi Gia Liệt. Thi Gia Liệt đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh đèn tường thành hắt ra cái bóng của dài nền đất càng làm có vẻ độc.

      Đồng Hiên Tuấn khoát tay cái, ý bảo tài xế lái xe.

      Trong đêm tối chiếc xe nhanh chóng chạy , Đồng Hiên Tuấn lấy tay nâng trán, cảm thấy vô cùng nhức đầu. Thi Gia Liệt phải người có thể hợp tác lâu dài, Giang Nam này nhất thời rảnh rỗi ra tay.
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ chín (1)
      Đường núi gập ghềnh, may mà Cố Trĩ Niên trông nom thân thể Tô Cảnh Cảnh bệnh nên chạy rất chậm, tuy xe lắc lư nhưng cũng đến nỗi làm người ta khó chịu.

      Trong lòng Tô Cảnh Cảnh lo lắng cho Đồng Hiên Tuấn, dù rất buồn ngủ nhưng dám chợp mắt. Ngoài cửa xe bóng đêm như mực đọng, thâm trầm lòng lo lắng trong lòng nặng thêm mấy phần.

      Xe lắc lư cả đêm, lúc vào thành Tân Nam vì tránh vệ binh tuần tra xe phải rẽ ngang quẹo dọc bảy tám lần mới vất vả đến tứ hợp viện.

      Lúc này trời bắt đầu hửng sáng/

      Tô Cảnh Cảnh chịu đêm ngủ, lúc xe dừng lại cảm thấy mí mắt nặng nề nhưng dám nhắm mắt, chịu đựng được lúc thấy trước xe thấp thoáng bóng người giống Đồng Hiên Tuấn, lúc này trong lòng mới hơi yên tâm, liền nhắm mắt lại.

      Cố Trĩ Niên thấy Tô Cảnh Cảnh ngủ nên dám có động tác gì. nhìn Đồng Hiên Tuấn đứng ngoài xe, lúc này mới lấy lại bình tĩnh. trán Đồng Hiên Tuấn toàn mồ hôi, có lẽ là vội vã chạy từ trong thành ra trong lòng hơi kinh ngạc. chưa từng thấy Tam thiếu khẩn trương vì người phụ nữ lần nào.

      Đồng Hiên Tuấn nhìn Cố Trĩ Niên bước từ xe xuống, Cố Trĩ Niên toan mở miệng Đồng Hiên Tuấn liếc mắt về phía Tô Cảnh Cảnh, ra hiệu chớ lên tiếng.

      Cố Trĩ Niên vội vàng đè lại những lời định .

      Đồng Hiên Tuấn thấy Tô Cảnh Cảnh ngủ, viền mắt hơi thâm liền biết thao thức cả đêm, trong lòng hơi cảm động thế là lập tức ôm xuống xe.

      Nền đất xanh đen hơi ghồ ghề. Đồng Hiên Tuấn vì chỉ chú ý đến Tô Cảnh Cảnh nên quên nhìn dưới chân nên lảo đảo cái, suýt nữa ngã, may mà tên hầu bên cạnh nhanh mắt vươn tay đỡ Đồng Hiên Tuấn.

      Đồng Hiên Tuấn vì hết lòng che chở cho Tô Cảnh Cảnh, tuy được tên hầu nam đỡ nhưng dưới chân vẫn nhấp nhô. cẩn thận bị trặc chân.

      Lúc đầu thấy đau, Đồng Hiên Tuấn chỉ hơi nhíu mi, vội vàng ôm Tô Cảnh Cảnh vào trong phòng.

      vừa thả Tô Cảnh Cảnh xuống giường, chân liền đau từng đợt như bị roi da quất từng cái vào. cúi đầu nhìn, quả nhiên là sưng lên. Nhưng cũng để ý, thấy Tô Cảnh Cảnh ngủ yên, trong lòng cũng yên ổn.

      Cố Trĩ Niên theo Đồng Hiên Tuấn vào nhà, đến cửa phòng ngủ liền thức thời dừng lại.

      Bên trong rất yên tĩnh, Cố Trĩ Niên đợi lúc vẫn thấy bên trong có động tĩnh gì, đúng lúc này có tên hầu nam vội vã chạy tới.

      Cố Trĩ Niên định thần nhìn lại, ra là Lưu Minh.

      Lưu Minh thấy Cố Trĩ Niên đứng ở cửa liền cung kính gọi: “Phó quan Cố.”

      Cố Trĩ Niên gật đầu cái, liếc vào trong phòng thấy vẫn yên tĩnh liền giảm thấp thanh : “Xảy ra chuyện gì?”

      khuôn mặt Lưu Minh ra thần sắc khó xử, liên tục chần chừ khó : “Quách tiên sinh bên kia đnag tức giận.”

      “Quách tiên sinh?” Cố Trĩ Niên chau mày, Quách tiên này chính là Quách Chử Đống. Người bên cạnh biết Quách Chử Đống này là ai nhưng Cố Trĩ Niên lại biết rất .

      Nhớ ngày trước Tam thiếu bắt chước cách “tam cố mao lư” (ba lần đến mời) của bậc hiền triết để mời Quách tiên sinh ra ngoài. Coi như Quách Chử Đống này có chút bản lĩnh, những năm này tình khá lên cũng do dùng biện pháp của ông mới làm thoả đáng được.

      “Quách tiên sinh tức giận chuyện gì?” Trong lòng Cố Trĩ Niên thấy kỳ lạ, Tam thiếu luôn đối xử với Quách Chử Đống như khách, lúc này lại làm sao?

      Lưu Minh nghe Cố Trĩ Niên cố ý giảm thấp thanh, biết Đồng Hiên Tuấn ở trong nên dám gấp gáp, đè thấp giọng : “Vốn Quách tiên sinh chuyện với Tam thiếu về thế cục lúc nfy của thành Cù An, nhưng biết vì sao Tam thiếu năng gì vội vã bỏ , hình như lần này Quách Tiên Sinh hạ quyết tâm, nếu Tam thiếu trở lại ông ấy chẳng thà về nhà làm ruộng.”

      Cố Trĩ Niên nghe mấy chữ “về nhà làm ruộng” cười tiếng thấp. Nghĩ nay thể thiếu mưu thần Quách tiên sinh này, thế là vội vàng hỏi: “Quách tiên sinh chưa?”

      “Vẫn chưa.”

      Cuối cùng Cố Trĩ Niên cũng yên tâm, liếc Lưu Minh : “Cậu ở đây coi chừng, tôi ấy lời với Quách tiên sinh, phải làm ông ấy bình tĩnh trước mới được.”

      Lưu Minh gật đầu cái, liếc vào trong phòng. Bên trong bật đèn nên tối mịt, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cao to của Đồng Hiên Tuấn.

      Cố Trĩ Niên đến phòng nghị tạm thời thấy Quách Chử Đống tới lui, bước chân có vẻ nặng nề. Lòng cũng trầm xuống, nghĩ nên giải thích cho Tam thiếu như nào.

      chờ Cố Trĩ Niên kịp nghĩ kỹ, Quáhc Chử đống nhìn thấy , liền : “Phó quan Cố, lâu gặp.”

      Cố Trĩ Niên mỉm cười: “Đúng vậy, Quách tiên sinh, lâu gặp.”

      Hai người hàn huyên vài câu, Quách Chử Đống : “Lúc này mà còn có chuyện gì quan trọng hơn chính quyền Cù An nữa? Tam thiếu thẳng mạch như vậy, khỏi có chút…”

      Cố Trĩ Niên vì chưa nghĩ ra được lời giả thích, đành lúng túng cười: “Chuyện thành Cù An đương nhiên quan trọng, nhưng…” Trong lòng bắt đầu phiền muộn, vốn giỏi chuyện, lúc này ở lại đây càng thêm lúng túng, làm cho khuôn mặt ngăm ngăm của đỏ bừng trong nháy mắt.

      Quách Chử Đống cười lạnh tiếng : “Chớ phải tôi đúng, hồng nhan hoạ thuỷ!”

      Cố Trĩ Niên hoảng sợ, vội : “Quách tiên sinh chớ vậy, để Tam thiếu nghe thấy…”

      Quách Chử Đống hừ lạnh tiếng: “Lần khoan dung này của Tam thiếu là bao la.”

      “Sao Quách tiên sinh lại như vậy?” Cố Trĩ Niên thực hiểu lời này của Quáhc Chử Đống. Quách Chử Đống nhìn cái, trong đôi mắt sáng kia toàn là khí lạnh. Cố Trĩ Niên chỉ thấy da đầu rét run, lại nghe Quáhc Chử Đống : “Vừa nãy tôi thuận miệng hỏi Lưu Minh mấy câu, hỏi thôi, vừa hỏi liền biết…”

      “Làm sao?” Quách Chử đống ngập ngừng hoàn toàn khơi lên nỗi tò mò trong lòng Cố Trĩ Niên.

      Quách Chử Đống lại tiếp: “Bản lĩnh của vị Tam thiếu phu nhân này của chúng ta , cố chấp lợi dụng bản thân mình để điều tra nguyên nhân cái chết của Minh Soái.”

      “Hả?” Cố Trĩ Niên càng kinh ngạc, mấy ngày nay bận bày dẫn binh bày binh nên biết mấy chuyện của Tam thiếu, lúc này nghe Quách Chử Đống đến chuyện Tam thiếu phu nhân liền hỏi: “Bình thường nhìn dáng vẻ Tam thiếu phu nhân có vẻ mềm mại yếu ớt, ra từ trong xương tuỷ lại rất khôn khéo.”

      Quách Chử Đống cười lạnh : “Đúng vậy, quá lanh lợi rồi. Phụ nữ ở nhà giúp chồng dạy con là được rồi, làm gì mà cứ phải nhúng tay vào chsinh trị chứ. Nhưng vị Tam thiếu phu nhân này lại khen ngược, làm ra cách này mà Tam thiếu vẫn gì. Dựa vào tính khí trước nay của Tam thiếu, nữ nhân dám bày thủ đoạn trước mặt ta phỏng chừng sống được.”

      Cố Trĩ Niên ngờ được còn có tầng như vậy, liền hỏi: “Tam thiếu thương Tam thiếu phu nhân, chúng ta là thuộc hạ tiện gì. Quách tiên sinh ghen với Tam thiếu phu nhân đấy chứ.”

      Cố Trĩ Niên vốn muốn đùa để Quách Chử Đống thoải mái, thả lỏng tinh thần, nào ngờ vẻ mặt Quách Chử Đống lại trở nên rét lạnh, cả giận : “Phó quan Cố coi tại hạ là loại người gì vậy!”

      Cố Trĩ Niên tự biết mình sai nên dám lên tiếng nữa.
      Last edited: 28/2/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :