1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện cũ ở thành Cù An - Tần Thù Nhiên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ tư (1)
      “Quân trắng này của cậu đặt ở ngoài mục* còn có phần thắng sao!” Giọng đanh thép hùng hồn của Đồng Tử Sâm truyền ra, dù cách xa nhưng Tô Cảnh Cảnh vẫn có thể nghe ràng.

      *Mục trong cờ vây, cái này mình k lắm, bạn nào chơi cờ vây biết =D

      Tô Cảnh Cảnh nhìn Đồng Tử Sâm trong đình từ phía xa, Đồng Tử Sâm mặc trường bào vải đay màu lam bị giặt đến trắng bệch, mái tóc hoa râm nhưng tinh thần hãy còn quắc thước. Ngồi đối diện ông là người đàn ông gầy còm, chiếc trường bào màu xanh xám người người đó thoạt nhìn có vẻ rộng thùng thinhg, cả người người đó bị vây trong trường bào.

      chỉ thấy người đàn ông gầy gò kia rất quen mắt nhưng lại nghĩ ra.

      “Tam thiếu phu nhân, mời bên này.” Tên hầu nam gọi tiếng, dẫn đường cho , hoàn hồn thuận thế theo.

      tới đại trạch của Đồng gia được mấy lần, đường cũng quen, phải có người dẫn đường mới được.

      Đình này tên “đình Canh Đoản”, cái tên này lấy từ câu thơ “Nơi nào là đường về, trường đình Canh Đoản đình.” Trong “Bồ Tát man” của Lí Thái Bạch. Cũng biết là ai hứng trí như vậy, lấy cái tên trích dẫn kinh điển này.

      Tô Cảnh Cảnh rảo từng bước tới gần, trông đình này phỏng theo hình thức phương Nam “hoa gian tạ, thuỷ tế an đình” bốn phía đình tuy phải thanh lưu đưa tình nhưng bao quanh là loạt hoa thập tường cẩm đương nổ rộ. Màu sắc và hoa văn của thập tường cẩm vô cùng rực rỡ, cực kỳ diễm lệ, tôn lên “đình Canh Đoản” càng thêm hoang dã, thú vị dạt dào.

      *Thập tường cẩm (十祥锦): hay còn gọi là tháp cúc (塔菊), đây là hình thức trong gia công nghệ thuật (gồm có huyền nhai cúc và thập tường cẩm), thập tường cẩm là nối các loại hoa cúc có màu sắc và hình dáng, hoa văn khác nhau cùng gốc cây cao 3-5m, nhánh chính của cây được ghép cành cắt ngọn, để cho nhánh chính sinh trưởng, các nhánh bên chia thành từng tầng để chiết cây, thay đổi hình dáng. Các bông hoa với nhiều màu káhc nhau cùng nở lúc, ngũ thải tân phân (năm sắc màu rực rỡ, ý là nhiều màu, rực rỡ), vô cùng đồ sộ. (Theo baike)

      Đồng Tử Sâm thấy là Tô Cảnh Cảnh liền thản nhiên : “Đến rồi à?” Nghe lời này cứ như ông biết trước rằng Tô Cảnh Cảnh tới. Thậm chí ông thèm ngẩng đầu liếc Tô Cảnh Cảnh cái, chỉ lo chơi cờ với thủ hạ.

      Sức cờ của Đồng Tử Sâm tính là thượng thừa, người phía dưới luôn nhường ông, làm ông luôn tưởng rằng sức cờ của mình rất mạnh.

      Tô Cảnh Cảnh cung kính đáp tiếng “vâng”, ánh mắt rơi xuống bàn cờ.

      Đồng Tử Sâm cầm quân đen, trong cả bàn cờ mơ hồ bắt đầu khởi động sát khí, quân trắng bình tĩnh vây công quân đen, lại vừa khéo nhường cho quân đen có cơ hội thở dốc.

      Quân đen của Đồng Tử Sâm chặn thế tiến công của quân trắng, Đồng Tử Sâm hơi ngừng lại, sau đó : “Vốn nên cho con phúng viếng nhưng con biết đấy, phương Nam nay rất loạn…”

      Nghe giọng điệu này của Đồng Tử Sâm, Tô Cảnh Cảnh cũng coi như hiểu quân Nghiêu lấy cớ đóng quân ở Tân Nam – giúp đỡ phương Nam trấn áp phản quân.

      Tô Cảnh Cảnh cúi thấp đầu, kiêu ngạo, siểm nịnh : “Cha phải. Chỉ là Minh Soái chung quy vẫn là ông ngoại của Cảnh Cảnh, về tình về lý, Cảnh Cảnh thể .”

      Lời này củ vô cùng có lý. Lúc đến nghĩ xong lý do thoái thác, nếu Đồng Tử Sâm đồng ý cũng nghĩ ra cách khác. Ai dè Đồng Tử Sâm lại : “Quả là như vậy. Nhưng lúc này vô cùng nguy hiểm, nếu như con muốn bảo Tông Hi cùng, phái thêm tiểu đội trong quân theo che chở.”

      Tô Cảnh Cảnh cũng sợ hãi hay ngạc nhiên gì, vốn cũng dự đoán được Đồng Tử Sâm đồng ý, nghĩ lúc đầu bản thân xử có chút nóng vội, tật xáu hấp tấp này luôn hại người ít. Nếu đến xin Đồng Tử Sâm trước, Đồng Hiên Lân cũng có lý do gì ngăn cản bọn họ.

      Đương nhiên biết tranh cãi súng ống đạn dược giữa Đồng Hiên Tuấn và Đồng Hiên Lân, cứ nghĩ rằng bản thân hại Đồng Hiên Tuấn nên luôn vì chuyện này mà cảm thấy có lỗi với .

      Ngay sau đó, Tô Cảnh Cảnh gật đầu : “Cảm ơn cha.”

      Đồng Tử Sâm thở dài: “Sợ là Tông Hi từ chối con. Thằng nhóc này cũng quan tâm con, vừa rồi nó có tới chuyện này.”

      Tô Cảnh Cảnh ngạc nhiên: “ ấy tới đây rồi?”

      gặp sao?” Giọng điệu Đồng Tử Sâm vẫn bình thản: “Đại để là nhanh quá .” Trong lòng ông im lặng cản thán, đứa con trai này, trước nay ông nhìn chỉ cảm thấy Tông Hi là nhị thế tổ*, sau này quan sát tỉ mỉ mới giât mình phát giác, đứa con trai này của ông càng có tài hơn Sùng Quang, chỉ là giấu quá sâu rồi.

      *Nhị thế tổ (二世祖): Chỉ đời có quyền có thế, con em nhà giàu đời sau chỉ biết sống phóng túng. (Theo Baike)

      Đồng Hiên Tuấn suy nghĩ trong nội tâm kín kẽ với Đồng Hiên Lân kiên nghị quả cảm, trong lòng ông khẽ than thở, cuối cùng vẫn là hạ tay chọn được, cũng như quân cờ trong tay lúc này đặt vào chỗ nào đó.

      “Nước cờ này của An Soái là nhường Chử Đống sao?”

      Thế này Đồng Tử Sâm mới phát giác bản thân lại đặt nhầm nước cờ, song vẫn nhấc tay trở về, ông cười : “Tài đánh cờ của Quách tiên sinh có tiến bộ rồi.”

      dám, dá.” Quách Chử Đống khiêm tốn .

      Ánh mắt Đồng Tử Sâm lạnh lùng, Quách Chử Đống tiện đà : “Là An Soái dạy tốt.” Bởi vậy ánh mắt Đồng Tử Sâm mới thoáng ôn hoà chút.

      Tô Cảnh Cảnh đứng bên, hiểu cờ vây cho lắm, lúc trước ông ngoại cũng thích nhưng lún sâu vào, ông thường : “Thiển thường triệt chỉ, trầm nịch hoang thất.” Dạy cũng chỉ dậy điều cơ bản.

      Lúc này ánh mắt Tô Cảnh Cảnh dừng bàn cờ, ràng quân đen thắng to nhưng tiềm lực quân trắng có giới hạn. Khóe môi khỏi nhếch lên, trong lầm thầm nhủ, tài đánh cờ của vị Quách tiên sinh này tốt.

      “Cảnh Cảnh cũng biết chơi cờ sao?” Đồng Tử Sâm trông Tô Cảnh Cảnh như đăm chiêu đứng ở bên, bèn lên tiếng hỏi.

      Tô Cảnh Cảnh gật đầu: “Con có học sơ qua, tinh thông lắm.”

      “Ừm.” Đồng Tử Sâm mỉm cười: “Ngược lại học nhiều chút, có thể thi đấu cũng tốt. Nhưng mà Tông Hi thích, Sùng Quang lại thông thạo chút…”

      Tô Cảnh Cảnh thuận miệng đáp tiếng thấy Đồng Tử Sâm thắng cờ. nhìn Quách Chử Đống, người này cao gầy tháo vát, trong đôi mắt hẹp dài sáng ngời lộ ra ánh sáng khôn khéo, nhìn dáng vẻ là người có tài. Người có thể để Đồng Tử Sâm làm đối thủ hẳn là người tầm thường.

      Đồng Tử Sâm thắng cờ nên tâm tình tốt lắm, rất nhiều chuyện với Tô Cảnh Cảnh, lại dặn dò Duyên Bình phải để ý bản thân. Tô Cảnh Cảnh nhất nhất trả lời.

      Cách lúc, Tô Cảnh Cảnh thấy Đồng Tử Sâm mệt mỏi bèn cáo lui, ngược lại Đồng Tử Sâm vẫn hào hứng dạt dào, lại làm ván cờ nữa với Quách Chử Đống.

      Tô Cảnh Cảnh từ trong vườn ra, lúc hành lang Sao Thủ thấy hầu lén lút, thấy khả nghi liền gọi lại.

      hầu kia mặc áo ngắn màu hồng, vô cùng xinh đẹp tiên diễm, dáng vẻ ta tệ nhưng vẻ mặt hơi kỳ lạ. Thấy Tô Cảnh Cảnh, còn chưa chuyện cả người bắt đầu run rẩy.

      Tô Cảnh Cảnh thấy dáng vẻ sợ hãi của ta, trong lòng lại mềm xuống, chỉ : “Sợ như vậy làm gì, tôi cũng ăn thịt !”

      hầu kia nhìn ánh mắt Tô Cảnh Cảnh lấp lánh, tên hầu nam bên cạnh biết ta biết Tô Cảnh Cảnh liền cuống quít : “Đây là tam thiếu phu nhân!”

      hầu kia nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn Tô Cảnh Cảnh, Tô Cảnh Cảnh thấy ta như vậy lại càng đành lòng trách mắng, chỉ hỏi: “ ở phòng nào?”

      hầu vẫn chưa lên tiếng, tên hầu nam bên cạnh chặn lại: “Đây là Ứng Cúc trong phòng đại thiếu phu nhân. Con bé này có quy củ gì cả, để tam thiếu phu nhân trách móc rồi.”

      Tên hầu nam này vừa cười xoà với Tô cảnh Cảnh, vừa trách cứ Ứng Cúc: “Đại thiếu phu nhân cần hầu hạ sao, chạy lung tung cái gì, cẩn thân đánh gãy chân !”

      Tô Cảnh Cảnh nhíu mày, Ứng Cúc lại càng sợ hãi, “bịch” tiếng quỳ xuống đất làm Tô Cảnh Cảnh ngây ngẩn cả người, tên hầu nam bên cnạh cũng bị hành động của hầu làm ngẩn ra.

      Chỉ nghe Ứng Cúc : “Tam thiếu phu nhân cứu đại thiếu phu nhân …”

      Ánh mắt Tô Cảnh Cảnh lướt qua khuôn mặt đỏ bừng của Ứng Cúc, giọng hỏi: “Đại thiếu phu nhân làm sao?”

      Ứng Cúc ngẩng đầu, ngập ngừng : “Đại thiếu phu nhân… đại thiếu phu nhân… đại thiếu phu nhân bị bệnh!”

      Tô Cảnh Cảnh thấy kỳ lạ, mày nhăn lại. đến vị này cũng là dâu cả chi trưởng, sao bị bệnh cũng có ai quan tâm chứ.

      Suy ngẫm lại, ánh mắt liền liếc tên hầu nam theo bên cạnh, tên hầu nam hiểu ý vội trả lời: “Trước nay Đại soái đều mặc kệ tình trong nhà, mấy ngày nay đại thiếu lại ở bên ngoài cho nên…”

      “Đến nước này rồi mà còn mời bác sĩ.” Tô Cảnh Cảnh liếc tên hầu nam cái, tên hầu nam nhìn thấy trong mắt mơ hồ có lạnh lùng nghiêm nghị, biết vị tam thiếu phu nhân này gia thế bất phàm, bản thân thể trêu vào thế là vội vàng mời bác sĩ.

      Tô Cảnh Cảnh đỡ Ứng Cúc hai mắt đẫm lệ đứng dậy : “Đưa tôi nhìn xem.”

      Lời tác giả: Đoạn này cơ bản là đến cách về phương Nam quang minh chính đại của Tô Cảnh Cảnh, bởi vì Đồng Hiên Lân mang binh xuôi Nam cho nên chắc chắn suy nghĩ của Đồng Tử Sâm lắm. Đương nhiên nguyên nhân Đồng Tử Sâm đồng ý là do Đồng Hiên Tuấn đến xin, vì thế phải trả giá đắt, còn trả giá đắt gì tôi tiện . thực tế từ lúc mới bắt đầu phần này Tô Cảnh Cảnh ràng tình huống nên sau này Đồng Tam vất vả.

      *Thập tường cẩm hay gọi là tháp cúc
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ tư (2)
      Vừa vào phòng của Đồng Hiên Lân, Tô Cảnh Cảnh chỉ cảm thấy lạnh. Đồng gia là kiểu nhà cũ, hơi u lạnh lẽo là chuyện bình thường, chỉ là nơi Đồng Hiên Lân ở vô cùng lạnh lẽo.

      Ánh nắng mùa thu từ hoa củ ấu cách song cửa sổ rọi vào, uốn lượn thành những tia sáng nền đá cẩm thạch, có vẻ chói mắt.l|q\đ Đại thiếu phu nhân Đồng gia Lương Thanh Nguyệt nằm sập quý phi cạnh ánh sáng.

      Vị đại thiếu phu nhân Lương Thanh Nguyệt này vốn xuất thân thế gia, về sau gả cho Đồng Hiên Lân cũng vô cùng hiền thục, hề chuyện linh tinh bên ngoài.

      Tô Cảnh Cảnh hoàn toàn biết chuyện gì của , lúc nãy chỉ tuỳ ý hỏi Ứng Cúc vài câu.

      Từ cửa đến sập quý phi chỉ cách vài bước chân, Tô Cảnh Cảnh thấy ràng mặc sườn xám hoa văn rong biển màu trắng xanh, phần bụng hơi nhô ra, cả người run rẩy.

      Tô Cảnh Cảnh chỉ thấy trái tim như bị thứ gì đó quất cái mạnh, tâm tình phức tạp thành lời.

      Dáng vẻ này của Lương Thanh Nguyệt hình như rất đau, thái dương run rẩy cả lên, sắc mặt cũng tốt, trắng bệch như tờ giấy.

      “Các chăm sóc đại thiếu phu nhân như thế này sao!” Tô Cảnh Cảnh cúi đầu khiển trách Ứng Cúc bên cạnh tiếng, Ứng Cúc cúi thấp đầu lên tiếng, dáng vẻ vô cùng ấm ức. Trong lòng Tô Cảnh Cảnh tức giận, nhíu mày lại cúi đầu trách mắng: “Còn xem xem bác sĩ đến chưa.”

      Ứng Cúc giật mình, chạy nhanh xem.

      “Chuyện này trách họ được.” Lương Thanh Nguyệt đỡ bụng mình, động đậy muốn đứng lên, Tô Cảnh Cảnh thấy dáng vẻ chứng khí hư, thân thể yếu kém (cái này là cách gọi của Đông y) này của vô cùng đau lòng, nahnh chóng bước qua đè lại: “Đại tẩu cần đứng dậy, cứ nằm là được rồi.”

      Tô Cảnh Cảnh tinh mắt, liếc cái thấy giữa hai chân Lương Thanh Nguyệt có máu chảy. sợ hãi, bàn tay đè Lương Thanh Nguyệt tự giác run rẩy.

      Lương Thanh Ngueyẹt cúi đầu rên rỉ, vô cùng đau đớn, đén thanh cũng mang hương vị đau đớn: “Đau… đau quá…”

      Trận đau này tới cực nhanh, bởi đau mà cả người Lương Thanh Nguyệt đều run rẩy cả lên. l;;q''đ Tô Cảnh Cảnh đè chặt người , cúi đầu oán giận: “Tên mời bác sĩ lâu vậy, bọn người này, biết nuôi họ có tác dụng gì nữa!”

      Lương Thanh Nguyệt có chịu đau, nắm tay Tô Cảnh Cảnh : “ trách họ… trách họ được… là tôi…” đứt quãng, Tô Cảnh Cảnh nhìn dáng vẻ nhu nhược ôn thuần này của , trong lòng càng là thương xót.

      “Đại tẩu, chị kiên nhẫn chút…” Tô Cảnh Cản biết gì, đành phải tận lực an ủi Lương Thanh Nguyệt. Trong lòng vẫn ngừng tráhc móc mấy người hầu.

      Thực ra Tô Cảnh Cảnh càng cảm thấy kỳ quái là Đồng Hiên Lân. Lúc trước cảm thấy Đồng Hiên Lân cũng có gì tốt, ta tại thời thế này, chính trị này có gì đáng trách.

      Nhưng mà ta nên cưới Lương Thanh Nguyệt làm vợ rồi lại mặc kệ. Bất kể có hay , đó là trách nhiệm của ta, thể trốn tránh!

      Vì đau mà Lương Thanh Nguyệt bắt đầu mơ màng, trong miệng ngừng rên rỉ. Tô Cảnh Cảnh chau mày, đợi mãi đến lúc bác sĩ vội vàng tới, Tô Cảnh Cảnh hai lời, chỉ quẳng xuống câu: “Đây là dâu cả của chi trưởng Đồng gia, bác sĩ ngài tự xem mà làm !”

      Vị bác sĩ này vốn ở trong nội đường khám bệnh, bị tên hầu nam kéo đến còn đồng ý, vồn e ngại Đồng gia Tấn Dương, tuy tình nguyện nhưg cuối cùng vẫn đến.

      Lúc này nghe tam thiếu phu nhân Đồng gia ra câu hung hãn như vậy, mồ hôi lạnh tự giác theo thái dương chảy xuống.

      Vị Đông tam thiếu phu nhân này ông ta có nghe qua, là con của Tổng thống Tô, cháu của thống soái quân Diên, thân phận cao quý như vậy bác sĩ bình thường chỉ khám bệnh tại nhà nào dám làm mích lòng.

      Bác sĩ quệt mồ hôi lạnh trán, tập trung tư tưởng bắt đầu điều trị.

      Đến chạng vạng cùng ngày, cuối cùng thai nhi của Lương Thanh Nguyệt cũng ổn định lại, rốt cuộc Tô Cảnh Cảnh cũng yên tâm, dặn dò Ứng Cúc để ý chăm sóc, lại vài câu với tên hầu nam kia, tên hầu nam nào dám đắc tội vị tam thiếu phu nhân thân phận hiển quý này, vội vàng khúm núm đáp ứng.

      Lúc Tô Cảnh Cảnh rời khỏi Đồng gia, trong lòng cảm thấy buồn bã. ngồi trong ô tô nhìn thoáng qua đại trạch Đồng gia, nhớ lần trước tới đây hoa tường vi trong vườn cành lá sum suê, sắc màu diễm lệ, mùi hương kiều diễm. Lần này đến hoa tường vi đều đổi thành thập tường cẩm.

      Hoa cũng như vậy, người làm sao kham nổi!

      Tô Cảnh Cảnh chỉ cảm thấy trong lòng chua xót thôi. Trong toà đại trạch này luôn có đau buồn hoan hỉ hết, khổ oán vô cùng.

      Lúc trở lại biệt thự Phượng Tê, Đồng Hiên Tuấn ở đây rồi. Thấy về nhoẻn miệng cười.

      nhìn , trong lòng ngũ vị tạp trần, vết thương của còn chưa khỏi hẳn, đứng hơi khập khiễng. Vì thế chỉ lẳng lặng ngồi ghế sofa, đứng dậy đón .

      Trong đại sảnh có ai khác, hơi ngạc nhiên: “Sao có ai thế này?”

      cười cười : “Em cảm thấy có số việc thích hợp để người khác nghe được sao?” Tuy khuôn mặt mang theo nụ cười nhưng Tô Cảnh Cảnh lại cảm thấy tức giận, đành hạ thấp mình gọi : “Tông Hi.”

      Mỗi lần như vậy liền tức giận được nữa. Có khi chính cũng thấy lạ lùng, sao ràng cơn giận trong lòng rất lớn, bị tiếng gọi mềm mại của , tức giận cái gì, lửa giận cái gì, đều tan biến hết rồi. Thậm chí nhiều lần ôm lấy , cảm thấy chỉ cần có , giang sơn cẩm tú này chỉ là phù vân.

      Thôi, thôi. Cả đời này, thế nhưng gặp được .

      “Đến đây!” vỗ vị trí sofa cạnh mình.

      Trong mắt Tô Cảnh Cảnh lên chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời qua.

      “A…” chưa ngồi yên tay ôm ngồi lên đùi mình, từ giãy giụa nhưng sức lớn, tránh được, cuối cùng đành mặc kệ.

      “Ông già đồng ý rồi à?” thân mật vuốt ve , mang theo mùi vị cưng chiều, tuy là câu hỏi nhưng lại nghe ra chắc chắn trong đó.

      Trong lòng im lặng than thở, cái gì cũng biết cả, thế rốt cuộc có chuyện gì biết đây? phải người mạnh mẽ, nhưng cũng phải người ngoan ngoãn nghe theo vận mệnh, chịu được nhất chính là bị người sắp đặt.

      Nghe hỏi như vậy, ràng sắc mặt hề tốt lên. lại cười, đưa đầu đến gần gáy , tỉ mỉ hôn. vui, muốn đẩy ra nhưng lại nắm tay chặt làm càng dựa vào gần hơn.

      Khoảng cách gần như này luôn kèm theo chút thân thiết và ái muội vô hình.

      đừng…” vừa định hôn lên môi . hôn rất chậm, rất dịu dàng, từ khoé môi chậm rãi đến cánh môi, phảng phất như hôn món đồ quý giá.

      Ừm, là bảo bối của .

      chậm rãi hôn, cuối cùng hôn đến mức cả hai đều miệng đắng lưỡi khô vẫn bỏ qua. hơi đẩy , thế này mới ngừng lại, nhưng đầu lại chôn cổ .

      “Thôi, em phải về về thôi.”

      ngẩn người, cảm thấy tức giận, nụ hôn ngọt ngào vừa rồi như mang theo chút mùi vị chua xót, lúc này chua xót lan toả khắp lòng , làm đau trái tim .

      nhìn với vẻ mặt có chút đau đớn, nhưng vẫn cười, vẫn là nụ cười nhàng ấy. Nụ cười qua bao năm tháng vẫn thay đổi, mang theo ba phần bất đắc dĩ, ba phần thoả hiệp và bốn phần cưng chiều.

      Lúc này Đồng Hiên Lân mưu đồ tấn công phương Nam nhưng lại mực muốn cùng về phương Nam, tặng cơ hội cực tốt này cho người khác, vì thế càng phải trả cái giá đắt/

      Vụ mua bán súng ống coi như bỏ rồi, phỏng chừng những hoạt khác có liên quan tạm thời cũng vậy…

      phải tiếc, nhưng nhìn cứ an nhiên vùi trong lòng , còn có gì đáng để tiếc đây?

      Dẫu Quách Chử Đống khó thành nghiệp lớn, cũng thừa nhận, có lẽ khi con người còn sống chung quy là muốn vì thé gì đó mà điên cuồng lần.

      nở nụ cười nhợt nhạt, khuôn mặt tuấn tú kia, nụ cười kia tựa mặt hồ Vi Lan, mang theo vẻ đẹp nhàng, nhàn nhạt.

      “Cảnh Cảnh, Cảnh Cảnh…” vùi mặt vào cổ , lẩm bẩm tên . Trong lòng khẽ động, cánh tay vòng quanh thắt lưng ôm chặt.

      cảm nhận được động tác của , ý cười mặt càng đậm thêm.
      Last edited: 28/1/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ năm (1)
      Mấy ngày liền họ phải đặt mua đồ về Duyên Bình cho xong xuôi, ra đồ mang về cũng có tiêu chuẩn chuẩn bị như nào, nhưng chung quy Đồng gia là thế gia trâm , nhà lớn nghiệp lớn, quy củ tự nhiên cũng lớn hơn nhà bình thường mọt chút.

      Mấy ngày nay tin tức ở Duyên Bình bị phong toả vô cùng chặt chẽ, báo chí chỉ đề cập đến mấy chuyện quan trọng. l|q\đ Trong lòng Tô Cảnh Cảnh sốt ruột, nhưng Đồng Hiên Tuấn lại luôn hé răng lấy lời về những chuyện này, như thể biết vậy.

      Tô Cảnh Cảnh đành chỉ biết thở dài, người như Đồng Hiên Tuấn nếu muốn , cho dù là hình phạt tàn khốc lên người cũng .

      Lúc này xe tư nhân ra khỏi tỉnh Diên, tới mấy giờ đồng hồ là có thể đến Duyên Bình. Cảnh sắc ngoài cửa sổ vô cùng vui vẻ, từng cọng cây ngọn cỏ đều vô cùng quen thuộc, nhưng lúc này Tô Cảnh Cảnh lại cứ cảm thấy chúng đều hết sức xa lạ.

      Chuyện cũ rành rành trước mắt, trong chôc lát như thuỷ triều buổi đêm, tới tới lui lui, ngừng nghỉ bồi hồi trước mắt . chỉ cảm thấy vo cùng mệt mỏi, thầm muốn ngủ say, mặc kệ dòng đời biết bao biến cố.

      Nhưng đời nào như ý muốn của con người ta.

      Cả đời tổ phụ chinh chiến lưng ngựa, kết quả cũng chỉ là cái báo tang, về với đất vàng. và Thi Gia Liệt là thanh mai trúc mã song cuối cùng chỉ có thể mỗi người mỗi ngả. Bây giờ biết nào rồi, còn sống hay chết, là vui hay buồn.

      “Sao vậy, cận hương tình khiếp*?” Đồng Hiên Tuấn thấy có vẻ khác thường bèn vươn tay chắn ngang .

      *Cận hương tình khiếp (近乡情怯): Hình dung tâm tình hức tạp của người xa quê lúc về quê cũ.

      quay đầu lại, khoé môi động đậy, dáng vẻ cười như cười. cau mày, cúi đầu, hơi chần chờ : “Em về đây nên nhớ cậu ta sao?”

      Tô Cảnh Cảnh đáp lại, tất nhiên biết Đồng Hiên Tuấn tới ai, chỉ là cách nào trả lời . Chẳng lẽ làm thế nào cũng phải dây dưa về vấn đề này sao?

      Bởi nên mày càng nhăn lại, đáy mắt trầm như bóng đêm nặng nề.

      Tiếng đường ray vang lên “xình xịch” lên tai, khí ngưng đọng lại.

      Cách lúc lâu sau, Tô Cảnh Cảnh mới lờ mờ : l,q[đ “Tông Hi, em cũng gả cho rồi, cần gì phải vậy?”

      Trong mắt Đồng Hiên Tuấn mang theo chút tức giận, lúc sau lại vô cùng bình tĩnh : “Tôi làm sao?”

      nhìn đăm đăm, thản nhiên với : “Em gả cho rồi, cần gì phải vậy?” Lời ấm ức, bất đắc dĩ như vậy, lời làm đau buồn nhường ấy, bảo sao có thể tức giận!

      Nhưng cuối cùng vẫn gắng kìm xuống.

      biết tức giận nhưng chỉ nhìn cái rồi rũ mắt xuống, : “Tông Hi, em trở về chẳng qua bởi vì ông ngoại, đừng nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng khác.”

      Đồng Hiên Tuấn mím môi, ánh mắt phức tạp.

      Tô Cảnh Cảnh dựa vào người , cảm giác người hơi lạnh, trong lòng có cảm giác gì, lại biết nên gì mới tốt.

      Phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua tựa như bộ phim điện ảnh ngắt quãng, chỉ mới loé lên, chưa kịp chậm rãi thưởng thức biến mất.

      ôm lấy , cằm đặt đầu , cọ sát những sợi tóc tơ mịn như gấm. lẳng lặng dựa vào ngựa , bỗng nhiên lại nảy lên suy nghĩ cứ thế này là tốt rồi, chỉ cần im lặng trong lòng là tốt.

      Chỉ có điều e rằng hy vọng của chỉ là xa vời.

      Xuống xe, tới đón bọn họ phải Thi Gia Liệt mà là vị sư trưởng của quân Diên tên Hà Tuấn Kiệt. Tuổi tác vị sư trưởng Hà này lớn lắm, chỉ dưới hai mươi nhưng dáng vẻ vô cùng lão luyện.

      Sáng sớm Đồng Hiên Tuấn phái người điều tra ta. Người này đối nhân xử thế vô cùng lõi đời, khéo đưa đẩy, nay là người thể nhìn tới trong quân Diên. Chỉ gần hai năm mà ta có thể từ vệ binh nho leo tới vị trí sư trưởng, thể ;ợi hại.

      Lúc này trong quân Diên chia bè kéo phái ràng, có tiếng tăm nhất là hai phái của Thi Gia Liệt và Hà Tuấn Kiệt. Mà Thi Gia Liệt chính vì bị mọi người trong quân đố kị mà lực lượng tự nhiên là thiếu hụt rất nhiều. Mà vị sư trưởng Hà trước mắt này hoàn toàn ngược lại.

      Hà Tuấn Kiệt khách sáo với Đồng Hiên Tuán vài câu rồi đưa họ về nhà cũ của Thịnh gia.

      Lúc này sắc trời dần tàn, ánh hoàng hôn mỏng manh nhuộn ngã tư đường thành màu đỏ ảm đạm. Xe hơi màu đen chậm rì rì ngã tư đường, qua cửa kính xe Tô Cảnh Cảnh nhìn ngôi nhà còn quen thuộc kia nữa, trong lòng dần dâng lên nỗi đau buồn khó hiểu.

      Đồng Hiên Tuấn bầu bạn với gì, chỉ vô cùng quan tâm nhìn . Tô Cảnh Cảnh vừa quay lại chống lại cặp mắt đen nhánh kia giật mình, thần sắc trong mắt hơi đổi. Khoé môi Đồng Hiên Tuấn hơi cong lên, vươn tay nắm chặt tay , than khẽ tiếng.

      “Sao thế?” Tô Cảnh Cảnh thấy bình thường bèn hỏi câu, nào ngờ nghe thấy hỏi tâm tình tốt lắm, nắm tay xoa lấy xoa để.

      Tô Cảnh Cảnh khó hiểu nhìn , lại im lặng. nổi cáu, mặt trầm xuống, thầm: “ .”

      Khoé môi lại càng cong hơn, kéo vào trong lòng. Đầu tiên ngẩn ra, ánh mắt tự giác dõi về phía người lái xe phía trước, lái xe là người thông minh, tự nhiên hiểu khi nào nên nhìn, lúc nào nên. Nhưng Tô Cảnh Cảnh lại xấu hổ muốn chết, thế là dùng sức đẩy ra, nhưng lại cố tình ôm chặt, chịu nới ra lấy tí ti.

      nổi cáu, cau mày: “Có chuyện gì mau, làm gì mà táy máy chân tay.”

      Bỗng nhiên dừng lại tất cả động tác, chỉ lẳng lặng ôm . Gần đây hình như rất thích làm thế này, chỉ im lặng ôm , hé răng lấy nửa chữ, mỗi lần thế này hai người đều có thể nghe được tiếng hít thở và tiếng tim đập của nhau.

      Nhưng làm chuyện này ở nhà cũng thôi, lại cứ thích ở đây…

      nhìn xấu hổ đỏ bừng mặt, chỉ cảm thấy tâm tình phiêu đãng, vốn trong lòng thoải mái bỗng tiêu tán toàn bộ.

      Đến nhà cũ của Thịnh gia, Đồng Hiên Tuấn chả thèm cố kỵ ánh mắt người khác, cứ thế ôm lấy Tô Cảnh Cảnh vào.

      Nhà cũ của Thịnh gia là hình thức lâm viên Giang Nam điển hình, cổng và sân là gạch xanh ngói lớn, kiến trúc mộc mạc thanh nhã, hoàn toàn khsc biệt với nhà cũ của Đồng gia ở Cù An.

      Tên hầu nam dẫn họ đến phòng khách, lúc sắp xếp xong xuôi cũng sắp đến giờ cơm tối. Tên hầu nam hỏi Tô Cảnh Cảnh: “Tiểu tiểu tỷ muốn ăn gì?”

      Trước kia người của Thịnh gia luôn gọi Tô Cảnh Cảnh là “tiểu tiểu tỷ”, người hầu nam này cũng là người làm lâu năm trong phủ nên dùng xnưg hô cũ.

      Nghe xưng hô này Đồng Hiên Tuấn khỏi cười, Tô Cảnh Cảnh liếc Đồng Hiên Tuấn hỏi: “ muốn ăn gì?”

      Đồng Hiên Tuấn cởi cúc áo của áo trong bên trong ra, nghe Tô Cảnh Cảnh hỏi vậy, tay liền dừng lại cổ áo, hơi trầm ngâm rồi : “Tuỳ ý là được, cần đặc biệt đâu.”

      Tô Cảnh Cảnh gật đầu, với người hầu nam: “Tuỳ tiện làm hai bát mì là được, cần làm tinh xảo lắm đâu.”

      Người hầu nam lên tiếng trả lời rồi lui ra, lại nghe Đồng Hiên Tuấn vui : “Em chiêu đãi tôi như vậy sao? Mì cũng thôi , lại còn tuỳ ý?”

      Tô Cảnh Cảnh nổi cáu nhìn cái, đến bên cạnh giúp cởi chiếc cúc dưới cổ áo.

      “Vị sư trưởng Hà kia bảo đặt tiệc rượu ở quán rượu nổi danh nhất ở Duyên Bình rồi còn chịu, còn tang kỳ nên khoa trương khắp nơi, giờ lại trách em chiêu đãi thịnh soạn.”

      Đồng Hiên Tuán nhìn dáng vẻ cáu kỉnh lúc này của , biết mệt mỏi, khoé môi hơi cong lên : “Em có dám đến bữa tiệc Hà Tuấn Kiệt mời ?”

      “Sao mà dám?” Tô Cảnh Cảnh hơi ngạc nhiên, lúc ở nhà gà thấy Đồng Hiên Tuấn và Hà Tuấn Kiệt cười ríu rít, cứ như thể là bạn tốt lâu năm, nhưng lần này lời của Đồng Hiên Tuấn lại chứa đầy hàm ý khi đến Hà Tuấn Kiệt.

      Khoé môi hơi nhếch lên, thầm: “Dẫu phải là hồng môn yến cũng chả phải tiệc tùng có thể ăn uống thoải mái.”

      Tô Cảnh Cảnh mỉm cười, ngẩng đầu nhìn thấy trong đôi mắt đen nhánh kia là cả bầu lo lắng.

      Đồng Hiên Tuấn khe khẽ thở dài, lại cười cười, nâng mặt lên: “ sao, em yên tâm, tất cả đều có tôi rồi.”

      Nghe vậy, tim khẽ thịch cái, tựa như có gì từ trong lòng rơi ra ngoài, bỗng chốc cả cõi lòng đều trống rỗng, chỉ còn lại tiếng vang rầu rĩ.
      Last edited: 28/1/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ năm (2)
      “Tông Hi, sao lại đến Duyên Bình với em?”

      Hồi lâu sau, cả gian phòng trở nên im ắng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, ngoài cửa sổ hoàng hôn mỏng manh tắt ngóm, ánh trăng sáng ngời như tơ lụa rọi vào trong phòng, mặt đấy đầy ánh sáng chiếu rọi khuôn mặt của họ.

      hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt càng sáng ngời làm nổi bật lên quanh mình vô cùng xám xịt.

      “Rốt cuộc em nghĩ tôi như thế nào vậy, chẳng lẽ trong lòng em tôi chẳng có chút nào là người em muốn sao?” Trong lời của mang theo tức giận mơ hồ, Tô Cảnh Cảnh nhìn khuôn mặt dần đanh lại của , sau đó quay nhìn nữa.

      Trong lòng tức giận, nhìn dánh nhìn thẳng vào mắt mình mày nhăn nhó cả lại. Trong lòng lão đại thoải mái, nhưng dáng vẻ khó gần này của tức giận. muốn vươn tay sờ mặt nhưng lại quay mặt , đành phải bình tĩnh đứng im tại chỗ, hé răng nửa chữ.

      Tô Cảnh Cảnh thấy Đồng Hiên Tuấn cũng gì, trong lòng hơi khổ sở, chỉ cảm thấy cuối cùng cũng phải cam tâm tình nguyện theo bầu bạn, đành im lặng thở dài.

      bà vú mang mì tới, Đồng Hiên Tuấn liếc mắt nhìn, chỉ có canh suông và ít rau ở bên , thực chả thích tí nào. l]q[đ Bới vì là tang kỳ của Thịnh Thế Huy, người trong phủ đều làm theo quy định cũ của Thịnh gia, trong vòng trăm ngày đều ăn chay.

      Đồng Hiên Tuấn biết quy củ kia của Thịnh gia, ở trước mặt bà vú đưa cơm nên cũng tiện gì.

      Tô Cảnh Cảnh nhìn bát mì thanh đạm cũng thấy có khẩu vị, vốn mệt mỏi ngày nên đói lả. cầm đũa lên bới hai ba cái rồi gắp miếng ăn, cảm thấy trong miệng nhạt nhẽo như ăn cơm trắng.

      Chờ bà vú lui ra, Đồng Hiên Tuấn nhìn Tô Cảnh Cảnh cái, cũng nhìn lại .Đồng Hiên Tuấn lại nhìn bát mì, cười khổ: “Nghe cua càng tím* của Ích Phong Lâu ở Duyên Bình là món ngon vô cùng, đáng tiếc luôn chỉ nghe tiếng chứ chưa được thưởng thức, là đáng tiếc.”

      Trong lòng Tô Cảnh Cảnh vốn vẫn tức , nhưng nghĩ ngẫm lại thấy chả có gì đáng để tức giận cả. Với thân phận và địa vị như vậy của thể ăn ngon mặc đẹp được, nếu bản thân cũng ở thân phận địa vị như vậy, chắc cũng làm ra mấy chuyện như thế.

      tri thư đạt lễ từ tấm bé, rất nhiều chuỵen cũng hiểu được. Nghĩ vậy, khẽ mỉm cười với Đồng Hiên Tuấn: “Chỉ sợ phá vỡ quy củ, nghe mẹ em lập ra quy củ này thực ra là để ràng buộc những hậu bối chỉ biết hưởng lạc.”

      Đồng Hiên Tuấn cười tủm tỉm: “Sợ là làm vậy chả có hiệu quả gì, nếu những hậu bối kia chỉ biết hưởng lạc cho dù có quy củ cũng phá vỡ thôi, chi bằng lập còn tốt hơn!”

      “Nếu thực muốn ăn đến thế cũng được thôi, dù sao chúng ta cũng thực là người Thịnh gia!”

      Đồng Hiên Tuấn nghe vậy cười tủm tỉm, chợt kéo tay co rồi ra ngoài. Tô Cảnh Cảnh chưa kịp lấy lại tinh thần bị kéo như vậy liền lảo đảo cái, cả người bước nhanh về phía trước mấy bước. tay mắt lanh lẹ cầm cổ tay cổ, tay hơi dùng lực chít liền ôm chặt trong ngực mình.

      làm gì vậy?” Tô Cảnh Cảnh ngạc nhiên, nửa người ở ngoài cửa.

      Đồng Hiên Tuấn nắm cổ tay chặt: “Dắt em ăn cua.”

      Tô Cảnh Cảnh : “ cứ làm càn thôi, lúc này là lúc nào rồi, ở đâu còn cua chứ?”

      Đồng Hiên Tuấn ôm về phía cửa sau, lúc đầu Tô Cảnh Cảnh còn giùng giằng, nhưng ôm quá chặt, tự biết sức lực hai người cách xa nhau đành mặc kệ, : “Đừng giờ muốn đến Ích Phong Lâu nhé?”

      Đồng Hiên Tuấn cười hớn hở, trả lời . Co cũng biết tính cách luôn tuỳ tiện nhưng muộn thế này mà còn bằng mọi giá phải kéo ra ngoài ăn cua, chuyện này cũng là…

      lắc đầu cái, mặc kệ .

      Cửa sau của Thịnh gia, Tô Cảnh Cảnh tự nhiên quen đường quen nẻo, nhưng ngờ là Đồng Hiên Tuấn lại hiểu rất thời gian vệ binh Thịnh gia tuần tra.

      Rời khỏi Thịnh gia, Tô Cảnh Cảnh khỏi khen câu, chỉ cười đáp.

      Lúc này ánh trăng rất sáng, phủ đầy con đường lát đá xanh, lóng lánh rực rỡ tựa ngân hà chín tầng trời cao. Từ xa vẳng văng tiếng bước chân ngắt quãng, trong đêm thu gió mát cắt qua khí, vang lên vù vù.

      nắm tay co chặt, buông lỏng tí nào. theo , chậm rãi. Tất cả như trở lại thuở ban đàu, lúc đó họ chẳng nghĩ về ai, ràng buộc nhau cả đời.

      cúi đầu, im lặng thở dài.

      Dường như đời là thế, lặp lại hết lần này tới lần khác nhưng mỗi lần đều giống nhua.

      “Lúc đó em nghĩ gì vậy?” Bất chợt Đồng Hiên Tuấn hỏi câu.

      “Gì cơ?” ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn , nhìn lại , chỉ hơi cong khoé môi, nhưng phải cười. luôn có vẻ mặt bình tĩnh như vậy làm người khác đoán được suy nghĩ thực của . chính là người luôn tự bảo vệ mình.

      cười nhợt nhạt, ở với lâu ngày, như quen với biểu tình kín như bưng kia của . hỏi lại: “Vậy nghĩ gì thế?”

      cũng đoán hỏi vậy, bèn đưa tay kéo vào trong ngực, nhô đầu ra khỏi ngực , vừa cười vừa hỏi: “Lúc đấy có nghĩ sao lại có bé ngốc đến mức theo người quen ?”

      búng mũi , hùa theo lời : “Ừ đúng vậy, tôi nghĩ làm sao mới có thể bán bé này .”

      bĩu môi nhưng khuôn mặt vẫn vương ý cười, biết chỉ giỡn, thế là cọ vào ngực như con mèo khả ái.

      hơi sững sờ bởi chưa từng thấy vẻ mặt và động tác đáng như này của , dùng đầu mình đụng vào ngực , cười hì hì: “Đồ ngốc.”

      “Hử?” Đồng Hiên Tuấn ngờ lại gọi như vậy, cách gọi thân mật như này chưa từng nghe qua, trong lòng ấm áp, càng ôm chặt hơn nữa.

      Động tác này của làm giật mình, ôm chặt, tròng mắt đen nhánh rực rỡ như những vì tinh tú, giọng trầm thấp gọi : “Cảnh Cảnh, Cảnh Cảnh.”

      rung động.

      Người đàn ông có vòng ôm ấm áp này, trong đêm khuya tại đầu đường bóng người, dùng giọng trầm thấp động lòng người gọi tên , trong giọng kia tựa như mang theo tình ngừng nghỉ. Ngay tại khoảnh khắc này hoàn toàn chìm đắm. Quan tâm Giang Nam, đất Bắc gì đó của , quan tâm quân Diên, quân Nghiêu gì đó của , chỉ biết , chỉ vậy thôi.

      Bóng đêm thâm trầm, hai bên đường là những cột đèn đường tinh xảo, từng ánh đèn rọi xuống nền đá xanh làm người ta có cảm giác trịnh trọng, tựa như thảm đỏ trong hôn lễ phương Tây.
      Last edited: 28/1/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ sáu (1)
      Chẳng biết vì sao qua mười giờ mà Ích Phong Lâu vẫn mở cửa. Ánh trăng rọi vào bảng hiệu gỗ đen chữ vàng treo cao, từng tia sáng màu vàng chiếu sáng cửa, tựa như phô trương danh tiếng tiệm cổ trăm năm.

      Giờ này mà tiểu nhị trong quán vẫn vô cùng ân cần, chờ Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh vào cửa ra đón.

      Tô Cảnh Cảnh dò xét đồng Hiên Tuấn bằng khoé mắt, thấy khoé môi mỉm cười trong lòng liền sáng tỏ. l=q_đ Theo tính cách của , thực ra sắp đặt xong hết rồi.

      Tiểu nhị dẫn họ đến căn phòng trang nhã lầu rồi đưa lên bình trà hoa. bao lâu sau ông chủ Ích Phong Lâu cũng vào phòng, vô cùng cung kính với Đồng Hiên Tuấn: “Tâm thiếu dặn dò đều làm xong, xin Tam thiếu yên tâm.”

      Đồng Hiên Tuấn cười : “Tất nhiên là yên tâm rồi, cua càng tím chính là món ăn sát chủ bài ở nơi này của ông.”

      Khoé mắt Tô Cảnh Cảnh liếc qua ông chủ Ích Phong Lâu, khuôn mặt người này toàn thịt béo, cũng là dáng vẻ tiêu chuẩn trong các tiệm ăn, lại biết vì sao nhìn ông chủ này thế nào cũng thấy vừa mắt. Nghĩ chắc mình nghĩ nhiều nên để bụng nữa, chỉ với đồng Hiên Tuấn: “Em còn tưởng chỉ thuận miệng, ngờ…”

      Đồng Hiên Tuấn cầm ly trà bằng sứ lên, hớp ngụm trà, : “Em xem mấy cái danh tiếng kia sao mà có được, sống phóng túng chính là điểm mạnh của tôi.”

      Nghe vậy, tuy giọng điệu bình thường nhưng bên trong mang theo mùi vị bằng lòng. l/q''đ Tô Cảnh Cảnh mấp máy môi, lên tiếng, lại nghe vừa cười vừa đặt ly trà xuống: “Nghe trước đây Minh Soái rất thích ăn cua càng tím, thích đến trình độ cua vui.” xong, nụ cười khuôn mặt dừng lại, nước trà màu nâu trong chén trước mặt khẽ xao động.

      Tô Cảnh Cảnh rũ mắt quan sát, mi mắt cong cong như cánh bướm vỗ.

      “Nhân thế luôn thay đổi vô thường.” Đồng Hiên Tuấn than thở, hay an ủi người khác. Tô Cảnh Cảnh khẽ ngẩng đầu lên, cười nhạt với nah.

      Cua càng tím được đặt tên như vậy là bởi vỏ cua hơi tím, nhưng sau khi luộc lên lại biến thành màu hồng.

      Nhìn những con cua co lại mới đưa lên, Tô Cảnh Cảnh hơi khó xử. l.q/đ Tuy là người Duyên Bình, lúc cũng ở Duyên Bình nhưng vì bóc cua quá phiền phức nên hay ăn. Lúc này trước mặt Đồng Hiên Tuấn thể mình biết ăn được.

      Đồng Hiên Tuấn thấy chậm chạp ăn, khoé môi lại càng vui vẻ.

      Ăn cua tất nhiên là có dụng cụ, Tô Cảnh Cảnh nhìn Đồng Hiên Tuấn lưu loát cầm cái kẹp cua màu bạc cắt chân cua ra, sau đó ngon tay thon dài bóc vỏ cua, cua càng tím vào tháng năm, tháng sáu có gạch nhưng đến tháng mười lại có gạch cua mỹ vị.

      Nhìn Đồng Hiên Tuấn ăn đến quên trời quên đất, Tô Cảnh Cảnh cầm cái kẹp bạc trong tay thò về phía cua càng tím ngon miệng nhưng lại cách nào gỡ cua.

      Đồng Hiên Tuấn phỏng chừng cũng nhìn ra bất đắc dĩ của , khẽ mỉm cười, lại cầm con, dùng chiếc muỗng bạc bên cnạh múc gạch mua ra, bỏ vào cái bát sứ trước mặt .

      Tô Cảnh Cảnh hơi ngạc nhiên, Đồng Hiên Tuấn lại thản nhiên : “May mà em hay ăn, nếu hay ăn em đừng trông mong tôi giúp.”

      Tuy vậy nhưng Tô Cảnh Cảnh lại cười.

      Nhìn gạch cua trước mắt bỗng dưng thấy hoảng hốt.

      Khi còn bé ông ngoại rất thích ăn cua, lại ngại phiền, thời gian đầu còn có âhù phục vụ, sau này mẹ thấy dáng vẻ vô tích kia của liền cho những hầu đó ra ngoài.

      Có đoạn thời gian chỉ có thể nhìn những mỹ vị kia, lặng lẽ bới cơm trắng trong bát.

      Có lần trở về Thi Gia Liệt hề nhìn liền gỡ cua giúp , đặt xuống trước mặt .

      “Sao vậy?” Thấy Tô Cảnh Cảnh thất thần, Đồng Hiên Tuấn loay hoay sườn cua hỏi. Tô Cảnh Cảnh cười hì hì với , nụ cười này có chút khô khan, may mà Đồng Hiên Tuấn đnag cúi đầu chuyên tâm ăn cua.

      “Tông Hi, cám ơn .”

      “Hả?” Đồng Hiên Tuấn ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn , thấy tròng mắt hơi u ám: “Sao tự nhiên lại vậy?”

      Tô Cảnh Cảnh cười nhạt, cầm đũa bạc định ăn gạch cua trong bát thấy bóng dnág màu xám tro nhanh chóng vào.

      Người kia ghé vào tai Đồng Hiên Tuấn mấy câu, Đồng Hiên Tuấn chau mày lại, mặt vẻ vui. Tô Cảnh Cảnh chỉ cảm thấy trái tim như bị cái gì đó kéo, như muốn bung ra.

      Sau khi người kia xong lập tức lui ra ngoài, mà vẻ mặt Đồng Hiên Tuấn lại ngưng trọng lại, dẫu cho có cua càng tím ngon miệng trước mắt cũng thể đả động đến .

      “Sao vậy?” Tô Cảnh Cảnh mềm giọng, cẩn thận hỏi nah. Đồng Hiên Tuấn lắc đầu cái, môi hơi động đậy nhưng gì, chân mày nhíu lại chặt hề giãn ra.

      Tô Cảnh Cảnh đoán chắc xảy ra chuyện lớn gì, cũng biết là chuyện ở đâu. Nếu là bên thành Cù An còn may, dù sao cũng cách quá xa, ngược lại lời nhắn có thể có sai xót, nhưng nếu là Duyên Bình.

      Đồng Hiên Tuấn xoa mi tâm, dùng sức gõ bàn hai cái. Tiểu nhị chờ bên ngoài lập tức vào hỏi: “Tam thiếu có gì dặn dò?”

      Đồng Hiên Tuấn lại gì, tiểu nhị cũng dám lui xuống, đành khom lưng đứng đó, đứng được lúc mồ hôi lạnh trán cậu ta thi nhau chảy xuống.

      Tô Cảnh Cảnh nhìn hành động ấy của Đồng Hiên Tuấn cũng bắt đầu khẩn trương, nhưng nhfin vẻ mặt lại dám hỏi, chỉ có thể ngồi ngây ngẩn.

      Tô Cảnh Cảnh ngắm mi tâm nhan chặt vào nhau của , trong mắt chứa đầy lo lắng. lúc lâu sau Đồng Hiên Tuấn cười với , : “Còn chưa ăn xong bữa cơm gặp chuyện, phiền phức.”

      “Sao vậy?” Tô Cảnh Cảnh hỏi lại, cuối cùng lần này cũng trả lời : “ ra cũng phải chuyện gì lớn, nhưng em nên biết.”

      Tô Cảnh Cảnh ngạc nhiên, trong mắt theo dõi khuôn mặt xem ra khôi phục lại vẻ bình thản vốn có.

      : “Thi Gia Liệt và Hà Tuấn Kiệt, cuối cùng…”

      tới đây dừng lại, Tô Cảnh Cảnh phải kẻ ngu dốt, chỉ mấy chữ ngắn ngủi biết được tình hình khẩn cấp của việc. cắn môi nhìn , hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào con đường trong trẻo, lạnh lẽo.

      Chưa tới giờ, bầu trời bên ngoài tối om, nhưng ánh trăng lại rất sáng, trong trẻo tựa dòng nước đưa tình con đường lát đá xanh. Đèn hai bên đường toả ra ánh sáng màu vàng nhạt, làm nổi bật khu phố em lặng như bãi tha ma.

      Tô Cảnh Cảnh lưỡng lự trong chốc lát, trong căn phòng trang nhã tràn đầy vị cua nhưng thấy đó là mùi thơm làm người khác thèm ăn, mà chỉ cảm thấy mùi vị đó làm khổ sở.

      “Bây giờ chúng ta trở về Thịnh gia hay sao?”

      Ánh mắt Đồng Hiên Tuấn khẽ chuyển, dừng lại tiểu nhị vừa bị gọi vào: “Biết chuyện gì rồi chứ.”

      Tiểu nhị gật đầu cái, ngậm chặt miệng, đối với chuyện của nâhn vật lớn này, ta biết càng nhiều càng dễ rước lấy hoạ sát thân. Cậu ta chưa tới hai mươi tuổi, trong nhà còn có già trẻ dưới, thể có cái mạng này của cậu ta.

      Đồng Hiên Tuấn cong khoé môi, vô cùng hài lòng với phản ứng của tiểu nhị. Vì vậy chậm rãi cầm khăn lụa bên cnạh lên, nàhng lau gạch cua ngón tay giữa.

      ông chủ các cậu truyền tin tức .” Dứt lời ném khăn qua bên cnạh, liếc Tô Cảnh Cảnh : “Nên về xem xem, tình cảnh náo nhiệt như vậy sao chúng ta có thể tới xem chứ!”

      Sắc mặt Tô Cảnh Cảnh tốt lắm, ngẩng đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn, đứng dậy vươn tay về phái , mà hơi chần chừ.

      thấy ngâng ngừng, khuôn mặt liền vẻ vui, ngoắc ngoắc ngón tay, đành vươn tay ra đặt lên tay .
      Last edited: 28/1/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :