1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện cũ ở thành Cù An - Tần Thù Nhiên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Mảnh tuyết thứ 1 (2)
      Đêm nay ấy thế mà Đồng Hiên Tuấn lại về sớm, Tô Cảnh Cảnh cũng ngủ sớm.

      đến cạnh phòng ngủ, sau khi đắn đo cuối cùng vẫn đẩy cửa vào.

      Rèm cửa sổ gấm dày màu trầm hương nhàng lay động trong gió, ánh trăng mát rượi đưa tình chảy xuôi mặt đất, cả vùng đất sáng ngời.

      Dựa vào ánh trăng nhìn khuôn mặt trắng nõn như ngọc của , đứng ở xa nhìn, hiểu cớ sao lại cảm thấy đau lòng. l-q@đ Lúc mới gặp gầy như bây giờ, mặt mơ hồ còn mập mạp như trẻ con, bây giờ lại gầy thành cái dnág vẻ này, đến cằm cũng rất .

      Trong lòng căng thẳng, cất bước nhanh tới.

      Ánh trăng soi sáng khuôn mặt , mặt mày như tranh vẽ, tú nhã thanh lệ như hoa sen mới nở. khỏi tâm thần rung động, cúi người lưu lại nụ hôn nhàn nhạt trán .

      Kỳ thực động tác của rất nhưng vẫn làm ồn đến , trong giấc ngủ nông mở mắt ra, chỉ nỉ non: “ về rồi à.”

      Lúc này môi của dừng trán , nghe được giọng , mơ hồ ậm ừ tiếng.

      Sau lúc lâu, mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy càng dán gần lại, hơi thở hỗn loạn lưu luyến sườn mặt, chỉ chốc lát sau là nụ hôn mới dày đặc hạ xuống.

      “Em mệt mỏi.” đẩy ra, ý muốn từ chối.

      cũng động, ngược lại ngày càng táo tợn, l/q]đ thừa dịp hé môi đầu lưỡi liền làm càn thăm dò răng môi , cạy mở khớp hàm, tuỳ ý nhấm nháp vị ngọt ngào trong miệng .

      Nụ hôn sâu, triền miên ái muội, hơi thở nóng rực của phả cổ , nóng chịu nổi.

      cau mi lại, cố gắng tránh thoát khỏi , lại nhất quyết tha cho , ôm , hôn . Gắn bó như môi với răng, triền miên cùng cực, tựa như đây là nụ hôn cuối cùng, nụ hôn của ngày càng kịch liệt, tham lam mãnh liệt, trong chốc lát bọn họ thở hồng hộc. Nhưng vẫn buông ra, tay bắt đầu chạy tới cấm địa, khuôn mặt đỏ lên, hoàn toàn tỉnh táo.

      Trong đêm tối, khuôn mặt thanh tú của như ánh trăng mang theo sắc đỏ nhàn nhạt, trong đôi mắt màu mực ấy như có gì đó chuyển động, mơ hồ mang theo chút nhu tình, mơ hồ mang theo chút lo lắng.

      mơ mơ màng màng chuyện, vì hôn mà mồm miệng , giống như bị cà lăm. Nhưng lời này đứt quãng. mơ hồ nghe : “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

      hiểu, cho tới bây giờ đều đoán được , cho dù lúc thân mật nhất, lần này, sao có thể đây?

      Nhưng cuối cùng thể dùng sức đẩy ra được, để đạt đực mong muốn.

      Sáng sớm hôm sau, lúc Tô Cảnh Cảnh tỉnh dậy chỉ cảm thấy cả người đau nhức.

      Đêm qua biết vì sao, lúc đầu ngược lại còn tính là dịu dàng, nhưng lúc sau đúng là sinh lòng độc ác như hành hạ . Từ sau khi kết hôn chưa bao giờ như vậy, mặc dù hết sức dịu dàng nhưng vẫn được coi như vậy.

      Đêm qua ấy thế nhưng lại hung ác với , cho dù liên tục cầu xin tha thứ cũng buông tha chút nào. Trong lòng hơi nổi cáu, vậy mà lại phát giác nỗi đau trong lòng .

      Nhưng mà tính sao, quyết định phải rồi.

      Đêm qua như vậy, trong lòng ràng, rất ràng.

      Tại phương Nam thực xảy ra chuyện, Thi Gia Liệt người nọ, tính tình cũng ác liệt, khi xảy ra chuyện, nếu khong ai khuyên sớm hay muộn cũng xảy ra vấn đề. Nếu phải xảy ra chuyện gì, sợ ông ngoại cũng thể ngồi nhìn bỏ mặc. thể trở về chuyến, ít nhất thân phận ở đó, người khác dẫu nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật.

      Hạ quyết tâm phải liền nhanh chóng lên đường. Vốn có bao nhiêu đồ đạc cần thu dọn, ra ngoài mang nhiều tiền mới thực tế. Trong tay Tô Cảnh Cảnh hề thiếu tiền, chưa nhắc đến đồ cưới, tiền tiêu vặt Đồng gia cho hàng tháng cũng ít.

      Thu dọn ít đồ nữ trang, Tô Cảnh Cảnh sai Ngâm Thuý xuống dưới tìm chú Diêu đến bến xe đặt vé.

      Chuẩn bị thoả đáng tất cả cùng lắm cũng chỉ trong buổi chiều ngày hôm đó.

      Hiệu suất làm việc của chú Diêu cũng là cao, lúc bấy giờ Tô Cảnh Cảnh mới hiểu được vì sao Tô Minh Chính lại giữ quân nhân già giải ngũ ở nhà.

      “Tiểu thư, chúng ta cứ thế rời , với dượng câu có phải, có phải tốt lắm ?” Ngâm Thuý ôm chặt gói đồ, lo sợ, bất an hỏi.

      Tô Cảnh Cảnh đáp lại , vẻ mặt hơi khẩn trương, tròng mắt đảo qua tứ phía, mọi nơi có gì khác thường, người đến người , tiến về phía tuyến xe Duyên Bình cũng xuất phát như thường lệ. Nhưng trong lòng vẫn mơ hồ cảm thấy yên, biết thế nào lại nhớ tới lời đêm qua bên tai .

      “Chớ …”

      “Cảnh Cảnh, tôi chỉ là… Chính là… sợ em khổ sở…”


      cắn tai , , tới giờ vành tai vẫn hơi đau. khỏi vươn tay ra sờ, tai là hoa tai phỉ thuý xanh biếc, chạm tay vào hoa tai có cảm giác man mát. Kỳ thực dấu răng vành tai cũng đau lắm nhưng lại cảm thấy đau cả trái tim.

      Nhìn như lời vô tâm nhưng cũng có thể là cố ý . biết luôn giấu rất nhiều chuyện trong lòng cho người khác.

      Có khi thâm tình khẩn thiết, lúc lại đạm mạc xa cách, lắc lắc đầu, hiểu nổi . đối với có lẽ đúng như lời của khi đồng ý hôn này: “Ngoại trừ . Tôi thể chắc chắn có em hay .”

      . nào có biết tình của ở nơi đâu.

      “Tiểu thư, tiểu thư?” Ngâm Thuý thấy Tô Cảnh Cảnh yên lòng, đến gọi vài tiếng mà Tô Cảnh Cảnh cũng nghe thấy nên khỏi hơi lo lắng.

      Tô Cảnh Cảnh xoa xoa vành tai, tự nhiên mặt đỏ lên, nhớ đến thích hôn chỗ này của nhất, đây là nơi mẫn cảm nhất. Bình thường ghét hôn nhất, nhưng càng ghét càng muốn hôn, tựa như đứa trẻ vậy.

      “Tiểu thư?” Ngâm Thuý lại gọi Tô Cảnh Cảnh tiếng, lúc này Tô Cảnh Cảnh mới phục hồi tinh thần lại: “Làm sao?”

      “Tiểu thư, chúng ta cứ vậy , sợ…” Trong lời của Ngâm Thuý mơ hồ mang theo sợ hãi, sợ, lúc này phương Nam vô cùng nhiễu nhương, nhưng tiểu thư lại cứ khăng khăng đến nơi nguy hiểm, há có thể sợ.

      Tô Cảnh Cảnh nhìn dòng người vội vã tới lui, cười tiếng : “Sợ cái gì mà sợ, tôi cũng chỉ là trở về nhà thôi, có gì đáng sợ chứ.”

      Trước nay bến xe là nơi đủ loại người tụ tập, Tô Cảnh Cảnh vội vàng đảo qua đám người. Có vài người có thể nhìn là loại người nào, nhưng có số lại giấu kín thân phận, chỉ cái liếc mắt khó mà đoán ra được,

      Tựa như người phụ nữ quần áo tả tơi bên cửa xe kia, với từng người vào cửa đều cúi đầu nhưng có lẽ là người khôn khéo nhất bến xe này.

      Nghĩ đến đây, Tô Cảnh Cảnh cảm thấy hơi đau đầu, là đau đầu.

      Lần này ra ngoài nhìn có vẻ vì nhất thời tức giận, chút kế hoạch cũng có mà rời , lúc này phương Nam nhiễu loạn, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của những người cúi người xuống từ xe Duyên Bình, nghĩ vậy, vậy tình huống thực là rất tốt.

      lắc đầu, cuối cùng vẫn quyết định .

      Dẫu sao Thi Gia Liệt chẳng những là bạn chơi thuở của , nơi đó còn có ông ngoại của . Tuy biết cũng vô dụng, nhưng…

      thở dài, nhìn đồng hồ, quả nhiên gần đến giờ rồi.
      Last edited: 31/10/15
      Chris thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Mảnh tuyết thứ hai (1)
      Tiếng bánh xe lửa ngừng bên tai, trừ chuyện này ra ngược lại trong toa hoàn toàn yên tĩnh. Rèm cửa xanh thẫm ngừng lắc lư, mơ hồ có thể thấy được màu xanh đậm ngoài cửa sổ, những cây sồi bát ngát màu xanh, tựa ngọn núi hùng vĩ sau cả vùng xanh tươi.

      Tô Cảnh Cảnh im lặng ngồi bên cửa sổ, Ngâm Thuý dám làm phiền, chỉ khoanh tay chờ ở bên.

      Hoàng hôn dần đến, mây chiều phía xa xa vô cùng xán lạn. l-q@đ Trong toa xe vắng vẻ, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe chuyển động đường ray và tiếng còi xe lửa.

      biết trải qua bao lâu, lúc xe lửa ngừng mới đến ranh giới Nam Bắc – thành Tân Nam.

      Ánh chiều tà lẻ loi, trời bỗng chốc tối sầm. Mơ hồ có thể thấy được lân quang đỉnh núi nơi xa, trong gió lúc sáng lúc tối, làm lòng người sợ hãi.

      Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng bước chân nhè , có tiếng người, tiếng bước chân này đến mức đáng nhắc tới. Nhưng Tô Cảnh Cảnh vẫn cảnh giác, dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngâm Thuý, Ngâm Thuý bước nhanh tới cnạh cửa.

      Quả nhiên có người gõ cửa, Ngâm Thuý tiện thể hỏi: “Có chuyện gì?”

      Bên ngoài lên tiếng, chỉ ra sức đập vài cái lên cửa, đập cánh cửa “rầm rầm” vang loạn cả lên.

      Tô Cảnh Cảnh nhăn mày, hô mọt tiếng: “Ai?”

      Ngoài cửa có người lạnh lùng : “Mở cửa!”

      Trong lòng Tô Cảnh Cảnh căng thẳng, hiểu sao lại sợ hãi, mày càng nhăn chặt lại.

      Ngâm Thuý đặt tay nắm cửa, quay đầu nhìn Tô Cảnh Cảnh. l-a.đ Tô Cảnh Cảnh lắc đầu với , ý bảo cần mở cửa.

      Ngoài cửa tiếng đập ngày càng kịch liệt, hình như là dùng chân đá.

      Tô Cảnh Cảnh đứng lên, đến cạnh cửa.

      Bỗng nhiên ngoài cửa có người : “Dừng tay”. Tiếng đập cửa lập tức dừng lại, ngay sau đó giọng nam trầm trầm vang lên: “Tôi là đội trưởng tiểu đội của đội quân thứ nhất của quân Nghiêu, xin tiểu thư mở cửa.”

      Tô Cảnh Cảnh hừ lạnh tiếng: “E mở được rồi.”

      Bên ngoài hề cáu kỉnh, chỉ : “Mấy ngày gần đây Bắc địa yên tĩnh, sợ bên có gian tế trà trộn trong xe đến phương Nam, xin tiểu thư thứ lỗi.”

      Trong lòng Tô Cảnh Cảnh hừ lạnh tiếng, lý do này cũng đường đường chính chính. Nhưng mấy ngày gần đây đâu có nghe Bắc địa nhiễu loạn gì, là trung đội , tức là quân đội của Đồng Hiên Lân, cũng biết Đồng Hiên Lân có ý gì.

      “Tiểu thư, làm sao bây giờ?” Ngâm Thuý sốt ruột, lôi kéo Tô Cảnh Cảnh, vẻ mặt khẩn trương.

      Tô Cảnh Cảnh cười cười, tay vịn quả đấm cửa. Lúc này mới phát tay mình sớm có hơi ấm. lấy lại bình tĩnh, sau đó mở cửa.

      Ngoài cửa có đội binh lính mặc quân phục màu xanh thẫm đứng. Màu sắc quân phục của người đứng đầu đậm hơn chút, huy chương sáng ngời bả vai cũng nhiều hơn những người khác cái, nghĩ đến cấp bậc của người này trong quân đội hẳn phầm cấp cũng thấp.

      Sĩ quan kia vừa vào cửa ánh mắt dừng thẳng người Tô Cảnh Cảnh.

      Chỉ thấy Tô Cảnh Cảnh mặc âu phục màu xanh đen hơi cũ, mặt mộc trang điểm, tóc búi theo kiểu bình thường, búi tóc hoàn toàn có đồ trang sức gì cả. Mà con sen bên người mặc áo ngắn vải dệt bằng máy, màu trắng, quần màu tím nhạt, khuôn mặt chưa thoát tính trẻ con.

      Nhìn qua đôi chủ tớ này vô cùng bình thường.

      là xin lỗi, nhưng đây là chức trách của tôi.” Sĩ quan kia vừa dứt lời liền vung tay lên, toàn bộ binh lính sau lưng ta vọt vào trong gian phòng nho này.

      Tô Cảnh Cảnh lẳn glặng đứng bên, Ngâm Thuý ngược lại, núp sau lưng Tô Cảnh Cảnh vô cùng căng thẳng. Tô Cảnh Cảnh vỗ tay Ngâm Thuý, mỉm cười với coi như trấn an. ra trong lòng cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn kìm lại ra chút nào.

      ra phòng bao này nhìn cái là thấy hết, nhưng sĩ quan kia dù thế nào cũng phả để đội binh lính này lục soát xung quanh mới yên tâm.

      Sau khi lục soát hơn nửa ngày, sĩ quan kia thu đội, giọng điệu lạnh lùng với Tô Cảnh Cảnh: “Quấy rầy tiểu thư.”

      Tô Cảnh Cảnh : “Mời trưởng quan.”

      Sau khi vội vàng đuổi đội binh lính, cuối cùng Tô Cảnh Cảnh cũng thở hắt ra. Ngâm Thuý bên cạnh vỗ ngực : “Ôi chao, tiểu thư, bọn họ làm cái gì vậy chứ, đám người như sói như hổ vậy!” Ngược lại tiếp: “Tiểu thư, chúng ta sợ bọn họ làm gì chứ, đây đường đường là Bắc địa, ai dám…”

      Tô Cảnh Cảnh lườm cái, tóm lại Ngâm Thuý vấn chỉ là đứa bé, suy nghĩ cũng đơn giản. phải sợ, mà là…

      trầm ngâm mọt lát, sau đó mỉm cười: “Thôi, xem ra chúng ta phải đổi phòng rồi.” Vừa vừa lẩm bẩm: “Nhìn ra tôi đoán sai, chueyẹn này là .”

      “Chuyện gì là ?” Ngâm Thuý hiểu.

      Tô Cảnh Cảnh thở dài tiếng, từ tốn : “Ngâm Thuý, em xem căn phòng sát phòng này còn trống , nếu trống đưa người ta ít tiền, chúng ta đổi với bọn họ!”

      “Vì sao ạ?”

      Tô Cảnh Cảnh cười , chỉ : “Em cứ làm .”

      Ngâm Thuý có cách nào đành ra ngoài làm việc.

      Tô Cảnh Cảnh ngây người trong phòng bao, thực là đứng ngồi yên. Xe lửa vẫn ngừng, qua lúc lâu rồi mà vẫn chạy lại. Trong lòng Tô Cảnh Cảnh càng căng thẳng, bước nhanh đến cnạh cửa sổ.

      Xe lửa dừng trong nhà ga, trong ga bật đèn sớm, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào, mặt đất ra từng vòng ánh sáng.

      Bên ngoài tiếng gió lớn, vài cây ô bách trồng ở góc tường bị gió thổi trúng vang lên xào xạc.

      im lặng thở dài, lại nghe thấy trận đập cửa nữa. cười cười, tưởng Ngâm Thuý về, nào biết vừa mở cửa, người đứng ngoài cửa làm cười nổi nữa.

      ra là em dâu, tôi còn là ai ầm ĩ gây liền để người ta tra xét.”

      Tô Cảnh Cảnh cười : “Aizz, quân đội nhà mình có gì đáng sợ chứ.” Tuy vậy nhưng trong lòng lại sợ muốn chết, mặt vẫn duy trì mỉm cười.

      Lúc này Đồng Hiên Lân đóng quân ở thành Tân Nam, ràng là muốn khai chiến với phương Nam, bây giờ lại xuất tại chỗ này khỏi bị coi là gian tế. tự nhiên biết quan hệ giữa Đồng Hiên Lân và Đồng Hiên Tuấn rất kém, nếu bị nah ta bắt giữ ắt liên luỵ đến đồng Hiên Tuấn.

      Đồng Hiên Lân phất tay, binh lính sau lưng ta liền tới cnạh Tô Cảnh Cảnh. Tô Cảnh Cảnh lườm cái rồi cười nhạt với Đồng Hiên Lân: “ cần phiền phức, tự tôi .”

      Khoé môi Đồng Hiên Lân khẽ nhếch thành nụ cười: “Tôi vốn hiếu kỳ biết cậu ba cưới người phụ nữ như thế nào, cuối cùng lúc này cũng gặp được.”

      “Có phải cả muốn vật họp theo loài, người phân theo đàn?” Khoé môi Tô Cảnh Cảnh mang theo ý cười, trong lời mang theo ý hài hước nhưng ánh mắt lạnh lùng như muốn đông chết người.

      Gương mặt cương nghị của Đồng Hiên Lân lên ý cười nhàn nhạt, Tô Cảnh Cảnh liếc , khuôn mặt này có vài phần tương tự đồng Hiên Tuấn nhưng đáng tiếc lúc cười rộ lên lại rất khác nhau. /trước giờ Đồng Hiên Tuấn cười đều là lạnh nhạt, mà Đồng Hiên Lân cười lại là rất lạnh lẽo, thậm chí hơi có cảm giác ngoài cười nhưng trong cười.

      cả làm gì vậy, hay là vợ chồng chúng tôi ra ngoài cũng phải thông qua cả sao?” Giọng tao nhã trầm tĩnh kia vang lên bất thình lình.

      Tô Cảnh Cảnh và Đồng Hiên Lân đều chấn động, Đồng Hiên Lân biến sắc lập tức : “ ngờ cậu ba cũng ở đây.”

      Chỉ thấy trường bào Vân Cẩm màu trắng thêu hoa văn tối màu người Đồng Hiên Tuấn hơi lộn xộn, trán còn có lớp mồ hôi mỏng, hiển nhiên là vội vàng tới. Sau người đàn ông gầy, vì gầy mà cả người bị vây trong bộ quân trang, quân mũ rộng tãi kéo rất thấp, che mờ khuôn mặt của người đàn ông này.

      Đồng Hiên Tuấn bước nhanh đến cnạh Tô Cảnh Cảnh, tay đặt vai , khoé môi nhếch lên: “Tôi cũng ngờ cả cũng ở đây,” Tuy Đồng Hiên Tuấn chuyện nhàng nhưng ánh mắt rơi khuôn mặt Đồng Hiên LÂn lại vô cùng khí thế.

      vậy tạm biệt cậu ba và em dâu.” Đồng Hiên Lân vừa dứt lời liền xoay người rời . Sĩ quan cạnh ta tức chịu được, cúi đầu hỏi : “Đại thiếu, cứ dễ dàng mà như thế này sao?”

      Đồng Hiên Lân lạnh lùng liếc sĩ quan này cái, tên sĩ quan dám gì nữa.
      Last edited by a moderator: 31/10/15
      sanone2112Chris thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Mảnh tuyết thứ 2 (2)
      “Giả như tôi đến em định làm thế nào?” Đợi Đồng Hiên Lân rồi, Đồng Hiên Tuấn vừa mở miệng vậy.

      Tô Cảnh Cảnh cúi thấp đầu xuống, vội vã tới như vậy, trong lòng thực cảm động, nhưng lời ra lại giống suy nghĩ trong lòng: “Có thể làm sao đây, ta cũng giết tôi.”

      “Hừ!” Đồng Hiên Tuấn lạnh lùng hừ tiếng: “Em cho rằng ta dễ đối phó lắm sao, nếu em rơi vào trong tay ta, xem tôi có cứu em hay !”

      Tô Cảnh Cảnh biết nổi cáu với mình, nổi giận với mình nên cúi thấp đầu khong lên dám tiếng. Đồng Hiên Tuấn nhìn lướt xung quanh, thấy Ngâm Thuý đâu liền ra hiệu bằng mắt cho nam nhân gầy gò kia: “Con nhóc kia có mấy người biết, cậu biết cần làm thế nào rồi.”

      Nam nhân gầy gò gật gù, đè thấp giọng : “Tam thiếu cẩn thận chút.” Dứt lời liền vô cùng thoải mái ra ngoài.

      Tô Cảnh Cảnh liếc người nọ cái, quân mũ của người nọ kéo xuống rất thấp nên thấy gương mặt, trừ gầy gò ra có gì đặc biệt. Đoán chừng sau khi ta cởi quân phục, trà trộn trong đám người cũng có mấy người nhận ra.

      Lúc người gầy kia có đóng cửa lại, trong phòng yên tĩnh.

      Đồng Hiên Tuấn liếc Tô Cảnh Cảnh cái, hề lên tiếng, đáy mắt mang theo chút tức giận, Tô Cảnh Cảnh thể làm gì khác đành tới kéo tay áo cái, gọi : “Tông Hi.” Giọng điệu mềm mại như nước.

      Nghe giọng mềm mại ấy dẫu trong lòng Đồng Hiên Tuấn có tức giận cũng tiện phát tác, thể làm gì đành lạnh mặt, than tiếng. Nhìn chút, thấy cúi thấp đầu, dáng vẻ nhận sai, khoé môi tự chủ hơi cong lên.

      Tô Cảnh Cảnh thấy vậy cũng cười theo: “Nhưng cũng thể giấu giếm em.” bĩu môi, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên trịnh trọng, ánh mắt cũng nhìn thẳng : “Rốt cuộc phương Nam xảy ra chuyện gì?”

      “Phương Nam…” Đồng Hiên Tuấn nhíu mày, nâng mặt lên : “Phương Nam…”

      Cuối cùng vẫn nên lời.

      ngập ngừng kìa!” Tô Cảnh Cảnh nhìn cau mày, ánh mắt loé lên: “Cái gì cũng biết nhưng lại cố tình với em. Ông ấy là ông ngoại em, cho dù em và ông thân cận nhưng ông ấy vẫn là ông ngoại em, ông ấy xảy ra chuyện, em…”

      Tô Cảnh Cảnh vô cùng kích động, làm Đồng Hiên Tuấn hơi đành lòng, thở dài ôm thào: “Cảnh Cảnh, em có nghĩ tới lúc này em đến phương Nam cũng chẳng làm được gì .”

      Tô Cảnh Cảnh ôm lại , gì.

      Đồng Hiên Tuấn tiếp: “ bé ngốc, hện nay cả đóng quân ở đây là vì cái gì?”

      “Vâng.” Tô Cảnh Cảnh đáp tiếng. Lúc này Đồng Hiên Lân hạ quyết tâm tấn công phương Nam, đóng quân tại Nam Thành, thứ nhất như ta là vì phòng gian tế, thư hai cũng vì phòng người phương Bắc tiến về phương Nam. Nếu lần này bị Đồng Hiên Lân bắt được tự nhiên ta có thể sắp xếp tội danh tư thông phương Nam, vừa hay liên luỵ đến Đồng Hiên Tuấn.

      “Phương Nam bên kia em cho rằng em Thi Gia Liệt có thể bình an vô ư?” Đồng Hiên Tuấn nhìn dáng vẻ căng thẳng của , trong lòng tức giận nhưng lại khong tiện phát tác, thể làm gì khác đành lạnh lùng câu.

      Thịnh Thế Huy xảy ra chuyện nhưng lại có cách cho biết. Nếu như cho , chiếu theo tính tình , vì người thân bạn bè có thể ngay cả cái mạng cũng cần. Lần này chuyện còn chưa ràng lại cứ…

      Trong lòng thở dài, tức là tức, sợ là sợ, rồi lại làm được gì.

      Tô Cảnh Cảnh liếc cái: “Nhưng nếu em , chắc chắn ấy gặp chuyện may!”

      Rốt cuộc vẫn nhớ đến Thi Gia Liệt!

      “Em…” Khuôn mặt Đồng Hiên Tuấn trầm xuống, buông ra, lúc lâu sau vẫn gì.

      Tô Cảnh Cảnh cúi thấp đầu, chốc chốc dùng khoé mắt trộm dò xét , sắc mặt tốt lắm, vẫn tức giận, đành im lặng .

      Đồng Hiên Tuấn thấy , hết cách đành lạnh mặt, cầm tay , muốn kéo xuống tàu. thuận theo, liên tục : “Em , em Duyên Bình!”

      “Em biết rành rành cũng vô dụng, em biết nhưng vẫn…” Trong mắt Đồng Hiên Tuấn như có ngọn lửa bùng lên. Tô Cảnh Cảnh lại cứ như biết nhìn vẻ mặt chuyện, lắc lắc tay : “Tông Hi, từng đồng ý mang em về Duyên Bình, chuyện giữ lời?”

      Đồng Hiên Tuấn ngờ được đưa ra chiêu này, mày lập tức nhíu chặt lại, khoé môi kìm được cong lên: “Cảnh Cảnh…” chưa dứt lời ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân dồn dập. Trong lòng căng thẳng, gì chỉ nắm chặt tay Tô Cảnh Cảnh.

      “Sao vậy?” Tô Cảnh Cảnh cũng nhận ra có vấn đề.

      Tiếng bước chân bên ngoài dần nhự lại, nhưng vẫn luôn làm người ta cảm thấy tâm trạng bị đè nén.

      Đồng Hiên Tuấn nhíu chặt mày, lời nào, nắm chặt tay Tô Cảnh Cảnh, lòng bàn tay ẩm ướt. Trong lòng Tô Cảnh Cảnh sớm biết có vấn đề, thấy thần sắc căng thẳng, lòng bàn tay lại ra mồ hôi lạnh, đôi mắt chăm chú theo dõi , cũng quay đầu nhìn cái.

      “Làm sao vậy?” Trong giọng ràng mang theo căng thẳng, nhưng Đồng Hiên Tuấn chẳng chẳng rằng. Đồng tử lướt qua căn phòng bao nho này, ràng căn phòng bao này hoàn toàn có chỗ núp.

      Cuối cùng, mắt dừng lại ở cửa sổ bị rèm cửa che lại.

      Tô Cảnh Cảnh thấy vẻ mặt này của , biết chuyện đơn giả, cũng biết nên gì, đành : “Tông Hi, dẫu sao cũng nên với em là làm sao!”

      Đồng Hiên Tuấn quay đầu lại, tròng mắt nhìn chằm chằm , lộ ra trong đôi mắt kia phải căng thẳng mà là lo lắng và sợ hãi.

      hoảng sợ, ấy vậy mà lại có thể…

      là người lạnh nhạt bình tĩnh, là người tràn đầy tự tin, vậy mà…

      ta khôn khéo như vậy cuối cùng cũng nhìn ra.” Đồng Hiên Tuấn bình thản , tựa như thở dài, lại như bất đắc dĩ, hoặc giả là tự giễu.

      Tô Cảnh Cảnh nghe giọng điệu bèn cẩn thận nghĩ lại chuyện vừa rồi. Đột nhiên phát giác chuyện hợp lý, Đồng Hiên Lân rời khỏi quá sảng khoái rồi.

      …” Tô Cảnh Cảnh kinh ngạc nhìn nah, giọng điệu hơi mất tự nhiên: “Cố Trĩ Niên tới với à?”

      Đồng Hiên Tuấn nắm chặt tay, trong đôi mắt thoáng qua chắc chắn.

      “Lúc này cũng còn cách nào khác…” hơi chần chờ, sau đó nắm tay kéo đến bên cửa sổ. Ánh mắt nhanh nhạy, hơi lướt qua tình huống bên ngoài, sau khi suy tư trong chốc lát liền có quyết định.

      Lúc này xe lửa chuyển động, ánh sao bên ngoài nhạt nhoà, mơ hồ thấy được núi non trùng điệp trước mắt.

      Đồng Hiên Tuấn từng học ở học viện quân Tân Nam nên rất quen thuộc địa hình nơi đây. Trong lòng hơi tính tían, xe lửa phải qua hai ngọn núi nữa mới ra khỏi Tân Nam, mà trong hai dãy núi này có nơi thoạt nhìn địa hình cực hiểm trở, người khác biết còn cho rằng nơi đó rất hiểm trở nhưng thực tế lại phải vậy.

      Mà nếu Đồng Hiên Lần muốn cản trở họ tất nhiên là trước khi ra khỏi thành. Lúc này có lẽ ta đoán được rốt cuộc bản thân có mang binh đến , đối với Đồng Hiên Lân kiêng kị tự nhiên là vô cùng có lợi.

      “Em có tin tôi ?” Đồng Hiên Tuấn quay đầu nhìn chằm chằm, trong mắt lộ ra vài phần nắm chắc song thành kẩhn lạ thường.

      Tô Cảnh Cảnh nhìn tròng mắt của , tin hay chỉ trong ý niệm. nhắm mắt lại, hít sâu, cuối cùng mặt ý cười, dùng giọng hết sức kiên định: “Em tin !”

      Đồng Hiên Tuấn vốn là nín thở, nghe vậy liên thở hắt ra, nắm chặt tay : “Được!”
      Last edited by a moderator: 7/12/15
      sanone2112Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ hai (3)
      Xe vừa đến nơi trong dự định, Đồng Hiên Tuấn vô cùng lưu loát đầy cửa sổ ra, vươn tay ôm eo Tô Cảnh Cảnh, nhảy xuống từ cửa sổ.

      Gió đêm gào thét, ánh sao vô cùng lộng lẫy.

      Tiếng còi xe lửa, tiếng bánh xe, tiếng ve kêu, tiếng quỷ khóc, tất cả thanh đan xen lẫn nhau, trong khoảnh khắc Tô Cảnh Cảnh lại cảm thấy trng núi yên tĩnh, tiếng gì cũng có.

      Cả người trượt qua cỏ khô cháy vàng tạo ra tiếng giòn tan, cỏ kho sượt qua da thịt mềm mại thành ra có những cảm nhận sấu sắc rất .

      Tô Cảnh Cảnh chỉ cảm thấy cả người bị khống chế, ngừng rơi xuống dưới, như thể có đáy. Trong lòng rất sợ hãi, may là Đồng Hiên Tuấn ôm chặt , cơ thể rắn chắc của như mang theo sức mạnh bình yên.

      Nhiệt độ ấm áp thân thể chẳng những sưởi ấm cơ thể , mà còn sưởi ấm cõi lòng .

      “Tông Hi…” thào gọi tên , khoé miệng hơi nhếch lên thành nụ cười, ôm chặt , lúc đến điểm cuối nghe “rắc” tiếng, hình như là tiếng xương cốt vỡ ra.

      căng thẳng, mơ hồ nhận ra xảy ra chuyện, vội hỏi: “ làm sao vậy?”

      Hiển nhiên tốt lắm, sắc mặt xanh mét, cau mày, nghe được câu hỏi của chỉ cười : “ sao, có chuyện gì.”

      Sao có thể có việc gì chứ? Nhảy từ trong xe lửa ra ngoài, lăn qua sườn núi lởm chởm đá, cho dù mình đồng da sắt cũng ăn tiêu, vậy mà còn cười có việc gì.

      “Rốt cuộc sao rồi?” Tô Cảnh Cảnh vô cùng sốt ruột, hết nhìn từ xuống dưới lại nhìn từ dưới lên .

      cười cười, cổ họng chuyển động, lúc động được nửa đột nhiên dừng lại nhưng nụ cười bên môi vẫn biến mất.

      “Trật cổ thôi, có gì đáng ngại.”

      Tô Cảnh Cảnh thấy sắc mặt ngày càng kém, đoán chừng trừ cổ bị thương ra những nơi khác cũng bị. Nếu hỏi nhất định , vì vậy chỉ cười cười, giả vờ như chuyện gì cũng xảy ra, đỡ đứng dậy.

      Nào ngờ lúc dìu nửa chừng đột nhiên nhàng : “Đừng nhúc nhích.”

      nghe tiếng xương cốt vang lên “rắc rắc”. Cảm thấy nằng nặng ánh mắt lập tức dừng đùi . Trường sam vân cẩm màu tuyết thêu hoa văn tối màu sớm bị đất đá sườn núi làm bẩn, dưới trường sam là chân hơi cong.

      “Sao rồi?” lo lắng hỏi, trong mắt lộ vẻ sốt ruột.

      Đồng Hiên Tuấn đáp lại , chỉ lắc đầu cái, tay siết chặt thành nắm đấm. Đau đớn từng đợt từng đợt truyền đến, chậm rãi tràn ra, vừa rồi cảm thấy đau lắm, lúc này lại đau đến tê tâm liệt phế. hít hơi sâu, cắn răng nhịn đâu.

      dùng hết khí lực toàn thân, gắng gượng thân mình để dựa vào. cau mày, tận lực để chân mình thẳng lên. Nửa đêm đường dài*, gió đêm thổi qua, chỉ cảm thấy vô cùng lạnh, nhưng mồ hôi lạnh trán lại ngừng chảy xuống.

      Cách lúc lâu mới : “Chỉ sợ tôi được rồi.”

      Tô Cảnh Cảnh lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên cười xinh đẹp, đỡ Đồng Hiên Tuấn : “Mặc kệ có thể xa hay , em đều cùng .”

      Đáy mắt Đồng Hiên Tuấn lướt qua chút sợ hãi rất . Tô Cảnh Cảnh lại lời dìu về phía trước, mỗi bước của đều rất khó khăn nhưng hề lùi bước. Lúc này nếu hai người nhanh chóng rời khỏi nơi này, tiếp theo xảy ra chuyện gì, ai cũng chẳng thể dự đoán trước.

      Bọn họ rất chậm, hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến sườn núi. Sườn núi cựchiểm trở, này đá sỏi lởm chởm, đầy lá khô.

      khi xảy ra chuyện gì, em nhất định phải đồng ý với tôi rời trước.” Đồng Hiên Tuấn dừng bước, dùng giọng điệu vô cùng trịnh trọng với Tô Cảnh Cảnh. hơi ngẩn ra, chợt lắc đầu, Đồng Hiên Tuấn cũng lắc đầu, tăng thêm giọng điệu: “Đồng ý với tôi.”

      Tô Cảnh Cảnh quay đầu nhìn , lại thấy ánh mắt dừng ở đỉnh núi phía .

      Đêm nay ánh sao vô cùng sáng chói, đêm lạnh như nước, toàn bộ dãy núi sáng trưng có thể thấy cây tùng xanh vàng đan xen núi, gió thổi lá cây, lá cây rụng xuống theo gió.

      nhìn đỉnh , thong thả : “Rời khỏi núi về phía Nam, vào trong thành Tân Nam, tôi tin rằng em có cách tìm được ngân hàng tư nhân Phú Liên. Đến đó nhất định em an toàn.”

      Ánh mắt Tô Cảnh Cảnh luôn dừng tại độ cong duyên dáng sườn mặt , nghe tim đập thình thịch: “, ý muốn mình em thôi ư?” Ngữ tốc rất nhanh, hơi mang theo tức giận.

      Đồng Hiên Tuấn mỉm cười: “Người ta đại nạn lâm đầu đều tự chạy. Chuyện này tự nhiên là tình người, có gì đáng trách. Nếu em an toàn, tôi liền an lòng.”

      !” Tô Cảnh Cảnh vô cùng tức giận: “Đồng Hiên Tuấn, , , được, vậy tôi lập tức rời .” Dứt lời dùng sức hất tay ra, chân bị thương, động tác nho này của lập tức khiến đứng vững. lui hai bước, cứ thế ngã xuống đất.

      Tô Cảnh Cảnh cau chặt mày, nhìn cái, vẫn là đành lòng đành qua dìu . lại ngồi dưới đất lắc đầu : “Tự em , nếu cả phát thấy chúng ta nhất định phái binh tới tìm.”

      “Sao biết chắc chắn ta phái binh tới. Cho dù bị ta tóm được ta có thể trị tội gì chứ?” Tô Cảnh Cảnh kìm được đáp lại.

      , lúc đầu chỉ sợ hãi, sau đó nghe Đồng Hiên Tuấn lại cảm thấy xảy ra chuyện, lúc này nghĩ lại lại cảm thấy là lo lắng thái quá. Nếu Đồng Hiên Lân muốn trị tội họ vậy cũng phải hỏi Đồng Tử Sâm câu, hỏi Tô Minh Chính câu.

      Lùi vạn bước mà , bọn họ chỉ là tự dưng xuôi Nam thôi, về tình về lý sai chút nào!

      Đồng Hiên Tuấn : “Em hiểu đâu.”

      Tô Cảnh Cảnh trợn mắt nhìn : “Em hiểu, vậy với em, với em em hiểu!”

      Đồng Hiên Tuấn nhíu chặt mày. Sao có thể nguyên nhân cho biết? Lén mua bán súng ống đạn dược, chẳng may bị Đồng Tử Sâm biết, ông lột da mới là lạ.

      nghĩ nghĩ phỏng chừng lúc này Cố Trĩ Niên mang theo tiểu đội ba của đội quân thứ ba mới rời khỏi học viện quân Tân Nam, trước nay tốc độ của Cố trĩ Niên nhanh chóng, khi vậy chi bằng đánh cược lần. Nghĩ đến đây khỏi cong môi lên, đời người cùng lắm chỉ như ván bài, đánh thắng tốt, thua cuộc…


      Ánh mắt chậm rãi chuyển qua khuôn mặt Tô Cảnh Cảnh, nhi nữ tình trường, hùng nhụt chí*. vốn phải hùng, nhụt chí hay há có thể chỉ dựa vào lời ?

      *Nhi nữ tình trường (儿女情长): Thành ngữ, chỉ tình cảm thâm hậu giữa nam nữ hoặc thành viên trong gia đình. hùng nhụt chí (英雄气短): Thành ngữ, hình dung người có tài có chí khí gặp phải ngăn trở mà đánh mất chí tiến thủ. Ở đây ý là gặp phải chuyện tình cảm nam nữ hùng cũng nhụt chí.

      “Được! Cảnh Cảnh, chúng ta cùng !” nhảm quá lâu, chỉ nắm chặt tay , mười ngón đan xen.

      To Cảnh Cảnh nghe lời này của liền cười rộ lên, nụ cười này vô cùng xán lạn.

      Lời tác giả: Tôi lắm lời mấy câu, nguyên nhân Đồng Hiên Tuấn xuất ở thành Tân Nam trước hết phải vì Tô Cảnh Cảnh mà là mua súng ống cho nên mới sợ.
      Last edited: 24/12/15
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Mảnh tuyết thứ ba
      Lần đánh cược này cuối cùng thắng.

      Lúc Cố Trĩ Niên phong trần mệt mỏi chạy tới biệt thự Phượng Tê, Đồng Hiên Tuấn ngồi giường chờ . Cố Trĩ Niên kịp cởi mũ quân, cứ thế báo cáo tình hình chiến đấu tại: “Đến giờ quân thứ nhất vẫn chưa đột phá được phòng tuyến thành Tân Nam.”

      Đồng Hiên Tuấn cười tủm tỉm: “Quả nhiên Thi Gia Liệt vẫn có chút năng lực, bảo sao Thịnh Thế Huy lại giao đại vị cho cậu ta.”

      Cố Trĩ Niên hơi ngập ngừng, hỏi: “Tam thiếu, từ trận chiến đầu tiên, sau khi quân ta và quân của đại thiếu giao chiến, trong quân…”

      Đồng Hiên Tuấn thở hơi dài: “Lần trước tôi làm vậy quả thực thoả đáng cho lắm, giao chiến hơi sớm. Quân đội thứ nhất của ta được huấn luyện lâu năm, mà quân đội thứ ba…” Đồng Hiên Tuấn gật đầu, đoạn : “Truyền lệnh tôi, cho phép tướng sĩ quân thứ ba tư đấu với quân thứ nhất, nếu phát , xử lý theo quân pháp!”

      Cố Trĩ Niên đáp lời rồi : “Quách tiên sinh hỏi bao giờ vận chuyển súng ống đạn dược cung cấp cho quân Diên?”

      Đồng Hiên Tuấn nhíu mày, hơi trầm ngâm rồi : “Tôi nhận lời Thi Gia Liệt, mấy hôm nữa vận chuyển, song…”

      “Quách tiên sinh , có lẽ tin tức bị rò rỉ rồi!”

      “Sao có thể chứ!” Đồng Hiên Tuấn thản nhiên , ngạc nhiên lấy mảy may, như thể biết trước như vậy. Ngược lại Có Trĩ Niên hơi bất an: “Sợ là hôm đó đến quân giáo Tân Nam bị theo dõi.”

      “Sao?” Đồng Hiên Tuấn đảo mắt, dừng người Cố Trĩ Niên, Cố Trĩ Niên vì ánh mắt này mà rùng mình, lại nghe Đồng Hiên Tuấn thủng thẳng : “Sao mà biết được, tại lão già vẫn còn khoẻ mạnh, ta có thể làm ra chuyện gì đây?”

      Đồng Hiên Tuấn bỗng nhớ tới chuyện gì đó, mày nhăn chặt lại: “Chuyện này để Chử Đống làm , cậu ta làm việc luôn khôn khéo nhầm lẫn.” l;q"đ Dứt lời khoát tay.

      Sau khi Cố Trĩ Niên đáp lời, liền thức thời lui ra ngoài.

      Tiếng giày da trâu vang lên dồn dập ngoài hành lang.

      Tô Cảnh Cảnh vừa nghe biết là Cố Trĩ Niên qua, ra hiệu cho Ngâm Thuý bằng ánh mắt, Ngâm Thuý gật đầu, lập tức ra ngoài.

      Cố Trĩ Niên vẫn chưa xuống lầu, Ngâm Thuý gọi tiếng, lắp bắp kinh hãi. Xưa nay có giao tình gì với Ngâm Thuý, lúc này gọi lại làm gì?

      Ngâm Thuý bước nhanh tới, : “Thiếu phu nhân có chuyện với .”

      Cố Trĩ Niên kinh ngạc, ánh mắt luôn dừng khuôn mặt Ngâm Thuý làm đỏ mặt lên, : “Mời bên này.” đoạn dẫn đến phòng khách Tô Cảnh Cảnh ở.

      Cố Trĩ Niên vào cửa liền phát tất cả rèm trong phòng khách đều kéo lại, cũng vén lên nên trong phòng mờ tối.

      Đứng đầu bóng tối, Cố Trĩ Niên thấy trong tay Tô Cảnh Cảnh cầm khẩu súng lục màu bạc, xuất thân từ nghề binh, liếc mắt cái là nhìn ra đây là súng . Trong lòng đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cung kính hỏi: “ biết thiếu phu nhân gọi Trĩ Niên đến là có chuyện gì?”

      Tô Cảnh Cảnh cầm khăn tay bằng lụa tỉ mẩn lau súng lục, ánh mắt luôn dừng khẩu súng, hề liếc Cố Trĩ Niên lấy cái, chỉ bình thản : “Cố phó quan.”

      Trng lòng Cố Trĩ Niên chấn động, Tô Cảnh Cảnh gọi như vậy hẳn muốn hỏi chuyện quân , vẻ mặt trầm xuống.

      Tô Cảnh Cảnh chậm chạp : “Hẳn là biết tôi muốn hỏi cái gì?”

      “Thuộc hạ biết, mong thiếu phu nhân .” Ánh mắt Cố Trĩ Niên nhìn đăm đăm vào khẩu súng trong tay Tô Cảnh Cảnh, họng súng lại đặt ngay chỗ trái tim .

      muốn , vậy …” Ngón giữa của đặt cò súng.

      Cố Trĩ Niên sợ quá, vội hỏi: “Thiếu phu nhân có chuyện gì cứ hỏi Trĩ Niên là được!”

      Ngón giữa của Tô Cảnh Cảnh vẫn rời khỏi cò súng, khoé miệng mang theo nụ cười nhợt nhạt: “Lúc này kết quả phương Nam sao rồi!”

      “Chuyện này…”

      “Chuyện này cái gì!” Ánh mắt Tô Cảnh Cảnh nghiêm khắc, ngón giữa chậm rãi cong vào phía trong.

      Vẻ mặt Cố Trĩ Niên càng khó coi, mồ hôi lạnh toát ra theo thái dương. Nếu Tô Cảnh Cảnh xảy ra chuyện gì trước mặt , phỏng chừng cũng đừng mong sống nữa.

      “Minh Soái bệnh tình nguy kịch, có khả năng…” Cố Trĩ Niên chưa kịp nghĩ buột miệng.

      “Sao có thể!” Tô Cảnh Cảnh kinh ngạc, ngón tay cẩn thận bóp cái. “Pằng” tiếng, Cố Trĩ Niên sợ tới đờ cả người, lại ngờ rằng Tô Cảnh Cảnh cười lạnh, ném súng lên trường kỷ gỗ hồng khắc hoa, ra trong súng có đạn.

      Cố Trĩ Niên khỏi cười khổ.

      Tô Cảnh Cảnh : “Lúc Minh Soái rời khỏi Duyên Bình sức khoẻ vẫn bình thường, sao tự nhiên bệnh tình lại nguy kịch rồi!”

      Cố Trĩ Niên thở dài hơi: “Thám tử phương Nam báo lại, Minh Soái vừa về Duyên Bình gặp trận đánh có dùng binh khí….” Ngụ ý của Cố Trĩ Niên là Thịnh Thế Huy bị thương trong trận đánh có dùng binh khí này. Nhưng Tô Cảnh Cảnh cẩn thận suy ngẫm, ông ngoại thân kinh nghiệm sa trường, trận đánh có dùng binh khí sao có thể làm ông bị thương chứ?

      “Trận đánh dùng binh khí, ngoài trận đánh dùng binh khí này ra sao?”

      Cố Trĩ Niên biết làm sao, đành : “Lúc đó có lời đồn, là Liệt thiếu sai sử, ý đồ đoạt quyền.”
      Last edited by a moderator: 24/12/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :