Giọt mưa thứ mười hai (1)
Ngày hôm đó Tô Cảnh Cảnh tính dậy rất sớm, ánh nắng ban mai vẫn chưa xuất , trời vẫn u thức dậy, bình thường lúc này vẫn còn trong giấc mộng.
tỉnh dậy sớm, tiện tay lấy chiếc áo khoác lụa màu xnah nhạt, đến bên cửa sổ, kéo chiếc rèm che vải thô ra.
Ngoài cửa sổ là khoảng trống yên tĩnh, lá cây hoè phát ra những tiếng vang xào xạc, từng cánh hoa sơn trà héo rũ, ánh trăng dần khuất về phía Tây, ánh trăng tàn nghiêng nghiêng hắt cây hoè, có cảm giác đìu hiu, tràn ngập trong mắt chính là crnh sắc hoang vu như vậy, trong lòng khỏi thê lương thôi.
nhiều ngày ở biệt thự Tô, trong phòng nho vắng vẻ. l$q.đ Thuở cẩm y ngọc thực nên tẹ nhiên có phần dễ chịu, nhưng vì chăm sóc ba mình, cuối cùng đành phải chịu đựng.
Trong nhà ngoài nhà thực ra cũng có bà tử tài xế, tuổi con sen lại , tuổi bà tử lớn, tài xế có thể làm cũng là lái xe thôi, chung quy là chăm sóc chu toàn. Mấy ngày sau, phải có quyết tâm tự mình làm chuyện này mới an tâm.
Rảnh rỗi tránh khỏi buồn chán, ba làm như vậy là vì sao chứ?
Tô gia khong phải gia đình nghèo, ở Nam Dương cũng là thương nhân lớn có tiếng. Ở trong nước cũng được coi là gia tộc lớn. Tô gia tại Duyên Bình Giang Nam, danh hiệu ông chủ Tô tại Giang Nam, Nam Dương càng là mấy người biết, người hiểu, đây chính là tấm biển vàng nổi tiếng. Tô gia mấy đời theo thương, lui tới khắp Nam Dương, tự nhiên là phú khả địch quốc.
Người ngoài hẳn biết được rốt cuộc Tô gia có bao nhiêu sản nghiệp, nhưng Tô Cảnh Cảnh thân là người của Tô gia lại vô cũng ràng. Khắp nơi đều có sản nghiệp của Tô gia. Tỷ như ngân hàng tư nhân Phú Liên nổi tiếng cả nước, tỷ như cửa hiệu vải gấm Giang Nam, những thứ này đều là sản nghiệp của Tô gia.
Hành động lần này của Tô Minh chính quả thực khiến rất khó hiểu, hôm đó càng thêm phiền não thôi bởi chuyện Đồng Hiên Tuấn tối qua.
Cái tên Tào Nhã Lệ này vốn nghe nhắc qua, hôm đó hơi kinh ngạc liếc Từ Phẩm Tuệ, lại nhìn xuống phía mình, chợt cười vang : l=q/đ “ ấy thể sánh bằng Tào Nhã Lệ của Đêm Paris!”
“ ấy thể sánh bằng Tào Nhã Lệ của Đêm Paris!”
ra là cuối cùng trong lòng lại nghĩ như vậy, trong lòng càng khó chịu hơn. Tự mình bước từng bước tới, đến nơi này nhưng lại bước đến đường cùng sao?
Lúc Ngâm Thuý bưng chậu rửa mặt vào thấy Tô Cảnh Cảnh đnag đứng cạnh cửa sổ làm rất kinh ngạc.
Sắc trời dần sáng, ánh nắng mặt trời xuyên qua song cửa sổ, ánh sáng sáng ngời rọi đầy đất, óng ánh, xém nữa làm chói mắt.
Nắng sớm chiếu lên đôi gò má của Tô Cảnh Cảnh, ánh nắng màu vàng nhạt phủ lên gươgn mặt còn hơn hết thảy son phấn. Trong khoảnh khắc gương mặt mỹ lệ như hoa như ngọc của Tô Cảnh Cảnh là đẹp đến mức tận cùng.
Ngâm Thuý thầm nghĩ bụng, chẳng trách vị Đồng tam thiếu kia thích tiểu thư.
“Tiểu thư tỉnh rồi sao gọi em?” Ngâm Thuý lấy lại bình tĩnh, hít hơi sâu rồi .
Tô Cảnh Cảnh xoay người sửa lại ánh khoác lụa màu xanh nhạt, mỉm cười với .
Ngâm Thuý bưng chậu nước rửa mặt lên, Tô Cảnh Cảnh thuận tay rửa mặt, hỏi: “Lão gia dậy chưa?”
“Vẫn chưa, lúc này lão gia ốm, sao có thể dậy sớm như vậy được.” Ngâm Thuý vừa dọn dẹp chậu rửa mặt vừa hỏi: “Tiểu thư muốn ăn gì?”
Tô Cảnh Cảnh sửa lại mái tóc dài vì ngủ mà rối bù của mình, chuyển hướng đến cạnh bàn trang điểm, từ trong hộp trang sức lấy ra chiếc kẹp tóc trân châu kẹp bên tóc mai. Nhìn mình trong gương tóc đen ngọc trắng, chu nhan* môi đỏ.
*Chu nhan (朱颜): Ở cổ đại chỉ các loại dung nhan, sắc mặt, vẻ mặt, trong thơ cổ thường xuất . (Theo baike)
Đẹp đẹp nhưng có vẻ đẹp tràn đầy khiến lòng người rung động, vẻ đẹp đơn bạc như này, phong mắt ra ngoài, khắp nơi đều có .
Người như , ánh mắt như vậy, tâm tư như vậy, chung quy là mắt cao hơn đầu.
Trong lòng tất nhiên là thở dài, vừa quay đầu lại thấy Ngâm Thuý ngây ngẩn ở bên, hai tay ngâm trong chậu nước rửa mặt nhưng để ý.
bật cười “hì hì” tiếng, rồi lại có phần trách cứ: “Ngâm Thuý, nghĩ cái gì vậy!” Ba phần mang theo ý giận, bảy phần mang theo ý cười, cứ thế khiến Ngâm Thuý vô cùng ngượng ngùng.
“Ôi chao, dáng vẻ tiểu thư đẹp, còn đẹp hơn cả tạp chí kia!”
“Con nhóc nhà em, hươu vượng gì thế.” Tô Cảnh Cảnh hờn giận trách câu.
Ngâm Thuý lại : “Nào có bậy, mấy ngày trước tạp chí đăng vị tiểu thư tên là Tào gì đó, dáng dấp bằng phần vạn tiểu thư đâu.”
“Tào gì đó?” Tô Cảnh Cảnh lẩm bẩm câu, trong lòng căng thẳng, ngay sau đó lại cười nhạo mình, làm sao lại thần hồn nát thần tính rồi, đúng là thích suy nghĩ lung tung.
Ngâm Thuý thấy phản ứng tiểu thư tự nhiên mấy, chỉ cho là mình sai, thè lưỡi gì nữa.
Tô Cảnh Cnảh thấy Ngâm Thuý đứng ở bên lúng ta lúng túng bèn : “Được rồi, lát nữa tôi ra ngoài, em đến chăm sóc lão gia .”
Ngâm Thuý sợ mình lại sai gì nữa khiến tiểu thư mất hứng bèn vội vã thu dọn chậu rửa mặt rồi ra ngoài.
Sau Tô Cảnh Cảnh rửa mặt chải đầu trang điểm liền vội vàng gọi điện thoại cho Từ Phẩm Tuệ.
Hẹn Từ Phẩm Tuệ tại nhà ăn mới khai trương, Tô Cảnh Cảnh đói bụng, nhân lúc Từ Phẩm Tuệ chưa tới gọi vài món điểm tâm ngọt trước.
Trước nay thích đồ ngọt, nhất là vị sô la, khẩu vị này từ đến lớn vẫn luôn đổi. Thấy thực đơn có bánh ngọt số la, liền gọi phần, lại thấy thực đơn có đồ uống, bèn gọi thêm tách cà phê.
Uống được nửa tách cà phê mà Từ Phẩm Tuệ vẫn chưa tới. tất nhiên biết hôm nay mình dậy quá sớm, Từ Phẩm Tuệ đại khái vẫn ngủ, sớm như vậy bắt ấy rời giường cũng là làm khó dễ ấy, trong lòng cũng áy náy, đành khoan thai ăn bánh ngọt uống cà phê, lẳng lặng chờ đợi Từ Phẩm Tuệ.
Tiết trời đương đầu xuân, ánh mặt trời bên ngoài vô cùng rực rỡ, hai bên đường phố đều là lá cây xanh ngắt mơn mởn, vài ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính rọi vào mặt. là ấm áp, áp áp đến mức khiến người ta mất hết tâm trí, chỉ muốn lún sâu vào, lại biết càng lín sâu, khi lạnh càng thống khổ.
Ngoài cửa sổ từng chiếc xe kéo qua, hứng thú nhìn, chậm rãi uống cà phê. Kỳ thực phải khát, chỉ là uống cách có chủ định thôi.
Cửa nhà hàng có chiếc xe kéo ngừng lại, phu xe là người trung niên, khom lưng, thấy diện mạo, bước chân rất vững vàng, vừa nhìn biết là quanh năm kiếm sống tại các bến tàu.
Từ trong xe có bóng dáng màu đỏ bước xuống, liếc mắt nhìn lại là đủ biết đó la fmột phụ nữ xinh đẹp.
Người phụ nữ kia mặc áo khoác lông cừu màu đỏ, dưới áo khoác này có thể mơ hồ nhìn thấy bộ sườn xám màu hồng nhạt thêu tường vi, cắt may phù hợp, thủ công tinh tế, phải đồ phố tuỳ tiện làm ra, ắt được làm từ trong tay người có tiếng.
Tầm mắt Tô Cảnh cảnh bị ngăn cách bởi chiếc cửa sổ nhìn người phụ nữ này, cảm thấy quen mắt.
Người phụ nữ này chậm rãi vào nhà hàng, dần dần đến gần, gương mặt cũng thấy hơn. Nhìn kỹ hơn chỉ thấy người phụ này thường ngày rất quyến rũ xinh đẹp, khoé mắt đuôi mày khẽ cong lên lại tràn ra sắc bén.
Vốn là người mềm mại nhưng ngày thường bướng bỉnh quật cường. như này tâm cao khí ngạo, tác phong trong trẻo nhưng lạnh lùng tản ra khắp nơi, khiến người khác dám nhìn gần.
Chợt nghe bồi bàn cung kính hỏi: “Tào tiểu thư, hôm nay vẫn là như cũ sao?”
Tô Cảnh Cảnh thấy kia ngồi tại chiếc bàn cách mình xa, kia “ừ” tiếng, cởi áo khoác ra. thân sườn xám màu hồng là đẹp mắt, gấm hoa tinh tế trong nhà hàng sáng ngời này càng lộ vẻ hoa lệ phú quý.
Người nọ chỉ yên lặng ngồi, thế nhưng lại có lý do thôi thúc người ta nhìn chăm chú.
Trong lòng Tô Cảnh Cảnh hoảng sợ, thấy kia ngẩng đầu lên, vừa khéo chống lại đôi đồng tử điểm nước sơn kia. Trong nháy mắt Tô Cảnh Cảnh cười xấu hổ, vội vã cúi đầu.
Giọt mưa thứ mười hai (2)
“Ui cha, là xin lỗi, Cảnh Cảnh.” may là lúc này Từ Phẩm Tuệ vội vàng chạy đến.
Tô Cảnh Cảnh may mắn Từ Phẩm Tuệ chạy đến, nhất thời trong mắt lộ ra ý cảm kích.
Từ Phẩm Tuệ biết ý nghĩa, chỉ xem như Tô Cảnh Cảnh chờ số ruột, giận mình, vội vàng : “Ai nha nha, cậu cũng biết tình tình ham ngủ của mình…”
Tô Cảnh Cảnh tất nhiên hiểu , cười : l/qđ “Cậu vẫn ham ngủ như vậy.” Trong lời này có mấy phần ý tứ hờn giận, nhưng hề tức giạn, thế này Từ Phẩm Tuệ mới hơi yên tâm, cũng gọi tách cà phê.
“Nhìn cái gì thế?” Từ Phẩm Tuệ uống cà phê, thấy ánh mắt Tô Cảnh Cảnh cứ hướng về phía trước cũng thuận thế nhìn sang. nhìn còn đỡ, vừa nhìn khỏi cười lạnh tiếng: “Mình còn tưởng là ai, ra là ta.”
“ ta?” Tô Cảnh Cảnh khỏi ngạc nhiên , dĩ nhiên biết Từ Phẩm Tuệ biết người kia, nhưng lại biết vì sao lại cười như vậy, hơn nữa còn lời khinh thường như vậy.
Từ Phẩm Tuệ xoay người lại, bưng cà phê lên chậm rãi uống. Tô Cảnh Cảnh im lặng đợi , chợt cười lạnh giọng : “ ta sao, phải là vai chính của Đêm Paris, danh hoa giao tiếp biển, biệt danh ‘Dã mân côi’ Tào Nhã Lệ.”
ấy, ấy lại chính là Tào Nhã Lệ. Người cao ngạo thanh cao như vậy lại là hồng lâu?
Chuyện này thực khó có thể tưởng tượng.
Tô Cảnh Cảnh sửng sốt lúc mới : “Sao cậu nhận ra ấy?”
Giọng điệu Từ Phẩm Tuệ mang theo khinh thường: “Mười ba tỉnh đất Bắc này ai là biết, người nào hiểu!” đến khuôn mặt cũng vẻ khinh thường: “Nhắc đến cũng khéo , trước đó vài ngày theo Lam Thanh tham gia buổi yến hội, vị Tào tiểu thư kia theo nhân viên chính phủ tới, trong biển người quả là xinh đẹp toả ra bốn phía, toàn bộ người trong phòng lại vì mình ta mà nên lời.” l.q,đ xong phẩy tay : “Aizz, , loại phụ nữ tốt nhất nên biết!”
Nhưng Tô Cảnh Cảnh tựa hồ nghe thành nghiện, chỉ thúc giục : “ thêm chút nữa .”
Từ Phẩm Tuệ ngạc nhiên, hỏi: “Từ khi nào cậu lại quan tâm mấy chuyện bát quái như này thế?”
Phải biết rằng, trước nay Tô Cảnh Cảnh luôn vô tâm với chuyện của người khác, nhất là mấy chuyện trăng gió như này, mỗi khi Từ Phẩm Tuệ nhắc tới Tô Cảnh Cảnh đều ném ra câu: “ là phí thời gian, lại bổ ích gì.”
Lúc này Tô Cảnh Cảnh lại truy hỏi đến cùng, Từ Phẩm Tuệ cảm thấy hết sức kinh ngạc, lại đành lòng khiến mất hứng, bèn : “Cũng được, vậy mình kể từ đầu vài chuyện cho cậu nghe.” Tô Cảnh Cảnh mỉm cười: “Cũng được.”
Lúc này Từ Phẩm Tuệ chợt nhớ đến quan hệ tại của Tô Cảnh Cảnh và Đồng Hiên Tuấn, trong lòng mơ hồ biết có phần ổn, nhưng bởi lúc này trong mắt Tô Cảnh Cảnh tràn đầy thần sắc mong chờ mà bị mềm lòng. Trong lòng khỏi thở dài : “Nghe vị nhân viên chính phủ kia vì ta bỏ ra ngàn vàng, nhưng về sau xảy ra chút chuyện…”
đến đây, Từ Phẩm Tuệ dừng chút, đuôi mắt đảo qua bốn phía, thấy xung quanh thưa thớt người mới đè thấp giọng : “Nghe là tham ô tiền súng ống đạn dược, chọc giận cấp . Aizz, Tào Nhã Lệ này cũng vô tình…” Tô Cảnh Cảnh nghe Từ Phẩm Tuệ vậy là biết chuyện phía sau như nào rồi.
Quả nhiên, nghe từ Phẩm Tuệ tiếp: “Qua cầu rút ván, loại phụ nữ này…”
Tô Cảnh Cảnh vừa đảo mắt, bắt hặp Tào Nhã Lệ ăn miếng bánh ngọt hạnh nhân, ăn rất chậm, như thưởng thức, động tác cũng rất tao nhã thong dong. Hàng mi dài long lanh nhàng gắn vào mí mắt , theo từng cử động của , hàng mi tựa như bươm bướm muốn bay, nhanh chóng vỗ cánh.
“Tiền súng đạn.” Tô Cảnh cảnh lẩm bẩm tra tiếng, trong lòng phập phồng nổi lên vài suy nghĩ, rồi lại thể tin được, ánh mắt sáng lấp lánh nhấp nháy như đèn neon.
Từ Phẩm Tuệ thấy thẫn thờ, ho tiếng : “Thói đời giờ thường xuất mấy chuyện này lắm.”
“Thường có sao?” Tô Cảnh Cảnh vô cùng kinh ngạc. Từ trước đến nay súng đạn là mạch sống của quân đội, nếu có người trữ hàng đầu cơ tích trữ cũng bình thường, nhưng dám trêu chọc quân đội, đây cũng phải chuyện người bình thường dám làm.
Lúc này nghe Từ Phẩm Tuệ “thường có” lại càng ngạc nhiên. Quân Nghiêu luôn quân kỉ nghiêm minh, chuyện vụng trộm tư lợi cũng xuất nhiều, bây giờ xảy ra chuyện tham ô tiền bạc súng đạn thực đúng là chuyện lạ.
Từ Phẩm Tuệ cười cái : “Những tình như này trong quân đội, những tiểu thư khuê các tốt nhất đừng dính vào.” Lời này của mang theo chút ý tứ dạy dỗ, khuyên giải.
Tô Cảnh Cảnh tự nhiên hiểu ý của , liền cười, đáp lại: “Cũng phải.” Mặc dù ngoài miệng vậy, nhưng trong lòng dấy lên nỗi nghi hoặc. Nhưng lúc này tâm tư của chỉ đặt người Tào Nhã Lệ, để chuyện này trong lòng cho lắm.
Nhưng ngờ, Tô Cảnh Cảnh vừa ngẩn đầu lần nữa thấy bóng dáng Tào Nhã Lệ đâu. Đầu tiên ngẩn ra, chợt lắc đầu cái. Từ Phẩm Tuệ hiểu vì sao lại làm ra hành động như vậy, khó hiểu hỏi: “Làm sao thế?”
Tô Cảnh Cảnh chỉ chỉ về nơi Toà Nhã Lệ vừa ngồi, lúc này Từ Phẩm Tuệ mới hiểu. gọi phục vụ đến, phụ vụ này cũng là người từng trải việc đời, thấy là Từ nhị tiểu thư, cũng giấu diếm điều gì, chỉ : “Bên ngoài Tào tiểu thư là bà mặt của nơi này, cho nên luôn tới đây xem xét.”
“Hả?” Từ Phẩm Tuệ cả kinh, liếc Tô Cảnh Cảnh cái. Tô Cảnh Cảnh mặt biểu cảm, chỉ : “Cũng chỉ là bề ngoài, vậy có bên trong chứ?” Phục vụ liếc Từ hẩm Tuệ cái, chỉ nghe Từ Phẩm Tuệ : “Đúng vậy, biết vị bên trong là ai?”
Phục vụ thấy Từ nhị tiểu thư cũng len tiếng, liền đáp: “Vâng, là…” ta chần chừ lúc rồi mới : “Đồng tam thiếu.”
“ ta?” Từ Phẩm Tuệ và Tô Cảnh Cảnh đều cả kinh. Tô Cảnh Cảnh giận tái mặt, Từ Phẩm Tuệ nhìn Tô Cảnh Cảnh, chỉ thở dài : “Nghe căn nhà nay tại đường Ngân Hạnh cũng là vị này bỏ tiền, biết..” xong lại chuyển hướng về phía phục vụ: “ biết là vị này bỏ tiền, hay là…”
Phục vụ biết Từ Phẩm Tuệ có ý gì, đành phải thành thực trả lời: “Đều là tam thiếu bỏ. Chỉ là đều dùng tên Tào tiểu thư.”
Từ Phẩm Tuệ nghe xong, phất tay để phục vụ lui ra, lại nhìn vẻ mặt nặng nề của Tô Cảnh Cảnh.
Tô Cảnh Cảnh nhìn gợn sóng màu nâu trong chén, trong lòng lại đắng như ăn tâm sen.
“Nếu như cậu lòng phải trông chừng người bên cạnh cho tốt.” Lúc này Từ Phẩm Tuệ chỉ có thể như vậy.
đến đây, Từ Phẩm Tuệ vốn hài lòng chút nào với hôn của Tô Cảnh Cảnh, lúc đầu sau khi nghe được chuyện này từ trong miệng Giang Lam Thanh, và Tô Cảnh Cảnh giận nhau nhiều ngày, ban đầu cũng nghĩ tới đó là điều kiện Tô Cảnh Cảnh cứu Giang Lam Thanh ra.
Chuyện này giờ chắc như đinh đóng cột, Từ Phẩm Tuệ phản đối như nào nữa cũng đều vô dụng, chỉ có thể cố gắng an ủi Tô Cảnh Cảnh.
Tô Cảnh Cảnh sớm biết Từ Phẩm Tuệ rất abát mãn với hôn của mình, chỉ là ra àm thôi.
Sao có thể với Từ Phẩm Tuệ rằng cuộc hôn nhân này của mình cũng phải cuộc hon nhân có gì đặc biệt, liên quan trong đó rất nhiều, phải là sở thích của mình là được.
Giọt mưa thứ mười hai (3)
“Phẩm Tuệ.” Tô Cảnh Cảnh bình tĩnh mở miệng gọi, Từ Phẩm Tuệ uống hết cà phê trong chén, vì thế gọi phục vụ thêm tách nữa, nghe Tô Cảnh Cảnh gọi thuận miệng đáp lại: “Làm sao vậy?”
Tô Cảnh Cảnh lắc đầu, ý sao.
Từ Phẩm Tuệ đợi sau khi phục vụ bưng thêm tách nữa ra, từ từ nhấp ngụm.
Chén sứ màu trắng đặt giữa môi son, quang hoa lưu chuyển, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp động lòng người của Từ Phẩm Tuệ. Tô Cảnh Cảnh mỉm cười nghĩ, chỉ có gia thế bối cảnh như Từ Phẩm Tuệ mới nuôi dưỡng ra được tính cách ngây thơ của của.
“À đúng rồi, cậu hẹn mình ra ngoài vì chuyện gì vậy?” Đến lúc này Từ Phẩm Tuệ mới nhớ ra, hỏi.
Tô Cảnh Cảnh cười nhạt tiếng, chỉ : “Cũng có chuyện gì, chẳng qua lâu gặp, tâm thôi.”
Thực ra Tô Cảnh Cảnh hẹn Từ Pẩhm Tuệ ra ngoài vốn để hỏi chút về Tào Nhã Lệ, xem ra bây giờ ngược lại cần rồi. Nên biết, nên biết, đều biết cả.
“Cảnh Cảnh, phải cậu định về Nam Dương sao.” Từ Phẩm Tuệ nhìn ngược lại Tô Cảnh Cảnh, thấy biểu cảm Tô Cảnh Cảnh như thường, giữa hai hàng mày có vài phần mệt mỏi.
Chỉ mới ngắn ngủn mấy ngày gặp, thoáng cái tiều tuỵ ít, tinh thần sa sút, người cũng gầy .
“Rất có thể là trở về được.” l,q.đ Tô Cảnh Cảnh có phần bất đắc dĩ , Từ Phẩm Tuệ nghe được bi thương và khổ sở trong lời của Tô Cảnh Cảnh.
thể trở về, lại biết là cái gì trở về được. l>q<đ Hàng trăm hàng nghìn, trong ba chữ trở về được này có vô số vướng mắc, biết là ký ức qua, hay là tình cảm?
Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà tây phong bi hoạ phiến?*
*人生若只如初见,何事西风悲画扇: Đây là hai câu thơ trong “Mộc lan hoa lệnh – ngĩ cổ quyết tuyệt từ giản hữu” (Mộc lan hoa lệnh – theo ý thơ quyết dứt tình xưa gửi bạn) của nhà thơ nổi tiếng Nạp Lan Tính Đức (Nạp Lan Dung Nhược) thời nhà Thanh ý “ vật kết quả tốt đẹp giống tưởng tượng lúc ban đầu của con người, trong quá trình phát triển thường có thay đổi vượt qua hiểu biết ban đầu của con người, tốt đẹp như lúc mới quen biết, lạnh nhạt. Câu thơ “hà tây phong bi hoạ phiến” có liên quan đến điển cố bị lãng quên. Ban Tiệp Dư là Hán Thành Đế phi, bị Triệu Phi Yến hãm hại, đày vào lãnh cung, sau đó có bài thơ “oán ca hành”, lấy thu phiến để bày tỏ nỗi oán hận bị bỏ rơi. (Baike)
Chẳng biết tại sao tự nhiên Từ Phẩm Tuệ nhớ tới tình huống lúc đầu cùng Tô Cảnh Cảnh.
hành lang dài của trường học Tây Dương lâu năm, tươi đẹp như núi hoa, lại dịu dàng như ánh trăng, cơ thể linh lung có hứng thú giấu dưới chiếc sườn xám gấm Vân Nam hoa văn tối màu tươi đẹp, chầm chậm tới trong ánh nắng vàng xán lạn khắp trời.
Khi đó, trong toàn trường Tây Dương, người Trung Quốc ít lại càng ít, hiếm khi gặp phải, Từ Phẩm Tuệ tất nhiên mừng rỡ, vui vẻ chạy tới làm quen với Tô Cảnh Cảnh.
Các lúc đó là đồng hương khó gặp được, tha hương ngộ cố tri, hai bên hỉ thân phận, bối cảnh, thản nhiên làm bạn. Bây giờ nghĩ đến, cũng chỉ có tình cảm lúc đó mới là chân thành nhất.
Lúc này, Từ Phẩm Tuệ ngước mắt nhìn giữ chiếc chén sứ trong tay, mặt mày vẫn vậy, chỉ là trong mắt mơ hồ có vẻ uể oải.
“Nghe mấy hôm trước cậu và tam thiếu cùng điên cuồng trận?” Từ Phẩm Tuệ giọng hỏi, Tô Cảnh Cảnh buông chén sứ trong tay xuống : “Tại sao lại là điên khùng? TRường hợp giao tiếp như vậy tương lai luôn phải đối mặt. Pẩhm Tuệ, tương lai cậu gả cho Giang Lam Thanh cũng phải đối mặt.”
Từ Pẩhm Tuệ cười : “Lam Thanh cũng phải vị hoa hoa kia…” định bốn chữ “thái tuế” lại chuyển miệng, nghĩ đến quan hệ giữa người trước mặt và người đó, chỉ có thể vội vàng nuốt xuống: “cũng khong phải là Đồng tam thiếu.”
Tô Cảnh Cảnh ngẩng đầu nhìn , trong ánh mắt có chút nào là vui: “Phẩm Tuệ, đồng Hiên Tuấn là người như nào chưa chắc mình ràng, nhưng cậu cũng chưa chắc ràng, cho nên đừng lo lắng cho mình quá. Nhân thế phúc duyên hoặc hoạ duyên luôn là nhân vật quan trọng gánh vác, là phúc, hoạ cũng thể quá sớm.”
Từ Phẩm Tuệ nghe lời bàn phúc hoạ của Tô Cảnh Cảnh chỉ giễu cợt : “Từ lúc nào mà cậu bắt đầu hiểu những thứ này rồi hả?”
“’Hoạ này, là chỗ dựa của phúc, phúc này, là chỗ nằm của hoạ’ Mấy ý tưởng của người già bực này mình nghe cũng muốn nghe! Rất thú vị, là khuyên bảo loài người hướng thiện, thực ra là cường bạo muốn người ta nhập đạo làm ni có!” Từ Phẩm Tuệ bất mãn .
Tô Cảnh Cảnh giật giật khoé môi, gì.
Hôm đó trời vừa tối Tô Cảnh Cảnh nằm ở giường nghe tiếng xe hơi ngoài cửa, xa xa truyền đến, trong lòng hồi căng thẳng hồi lại thả lỏng, cảm giác vừa vui vừa buồn tự nhiên dâng lên. Chỉ nagứn ngủi mấy hôm lại như trải qua đời. Đời này, dường như chỉ vì mà thôi. Ý tưởng này yên lặng dâng cao từ tận đáy lòng, ngay cũng bắt đầu hoảng sợ, sao lại như vậy chứ?
Cách non nửa lúc, tiếng xe xa dần, trong lòng như có tảng đá lớn đè xuống, lại lý do khó chịu.
Co ôm chăn gấm, áo ngủ bằng gấm có đoá mẫu đơn phú quý to rực rỡ diễm lệ. Hoa này rơi vào trong mắt lại có chút ý tứ lụn bại, đại để thịnh cực tất suy, diễm cực tất bại.
Trong lòng xót xa bùi ngủi, trằn trọc lâu. Màn cửa sổ bằng lụa mỏng, bóng đêm như mực, đậm tới mức giống như vẻ u sầu. Ánh trăng u ám, những vì sao lẻ loi, trong phòng lại bật đèn thành ra tăm tối vô cùng.
“tiểu thư.” Ngoài cửa, Ngâm Thuý khẽ gõ cửa cái, Tô Cảnh Cảnh thuận miệng đáp lại.
Chỉ nghe Ngâm Thuý cách cửa vọng vào: “Tiểu thư, Đồng tam thiếu đến, biết tiểu thư có gặp hay ?”
Tô Cảnh Cảnh giận , vốn rất nhớ nhưng tâm phiền ý loạn, biết nên đáp lại như nào, bỗng buột miệng: “Tôi ngủ rồi, gặp.”
Trong chốc lát ngoài cửa có tiếng động. Trong lòng Tô Cảnh Cảnh căng thẳng, sợ Ngâm Thuý tưởng quay trở lại, vội hé miệng kêu: “Ngâm Thuý…”
Đột nhiên ngoài cửa lại vang lên giọng trong trẻo: “Nếu ngủ, vậy thôi.” Trong giọng kia chứa đựng ý cười cưng chiều.
Nhất thời trong lòng ấm áp, tiện tay lấy chiếc áo khoác màu xnah nhạt rồi rời giường. Bởi vì trong nhà tối, lại bật đèn, lảo đảo nghiêng ngả tới cửa, hơi sơ ý, biết đầu gối va phải cái gì, cũng kịp quan tâm nữa rồi. Chỉ nghe ngoài cửa vang lên thanh đè thấp, bởi cách xa lại xem lẫn tiếng gió lạnh nho nên nghe , chỉ nghe hai tiếng như vậy.
“Phó Tổng thống có khoẻ …”
“Ngày mai…”
Lại nghe tiếng thở dài, như lầm bầm lầu bầu lại như : “Lão già là như thế nào, thế nào cũng bắt tôi đến nhìn ông ấy, aizz…”
Trong lòng chợt lạnh, chỉ ngơ ngác đứng cạnh cửa, sắc mặt trắng bệch.
“ ra, ra phải ta đến xem mình, ra, ra…”
chỉ thấy gò má chợt lạnh, hoá ra là giọt lệ lăn từ trong mắt xuống.
Last edited by a moderator: 9/10/15