1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện cũ ở thành Cù An - Tần Thù Nhiên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Giọt mưa thứ bảy (2)
      Vọng Nguyệt lâu là quán trà vô cùng bình thường trong thành Cù An, song nằm ở nơi đông đúc nên mọi người đều biết đến.

      Khi Đồng Hiên Tuấn vào Vọng Nguyệt lâu thấy khách trong quán nhiều lắm, chỉ lác đác vài người. Nghĩ đến mấy ngày gần đây người trong thành đều cảm thấy bất an, hiếm khi có người an nhàn thoải mái thưởng trà.

      Phục vụ thấy Đồng Hiên Tuấn chào đón rất tự nhiên. Vị này là Đồng tam thiếu người mà phụ nữ và trẻ em trong thành Cù An đều biết, lạnh lùng hỏi: “Từ tiểu thư có ở đây ?”

      Từ tiểu thư? Phục vụ ngạc nhiên nhưng dám đáp.

      Trong thành Cù An này người được gọi là Từ tiểu thư sợ chỉ có Nhị tiểu thư nhà phú thương Từ Thiên Hoè ở phía Đông thành.

      “Ở phòng bao lầu, Tam thiếu, mời.” Phục vụ đoán ý qua sắc mặt, vội vàng dẫn đường.

      Tô Cảnh Cảnh và Từ Phẩm Tuệ vốn tới chiến giữa quân Diên và quân hộ quốc Tây Nam, chuyện thấy bóng dáng phục vụ và Đồng Hiên Tuấn cùng đến. Tô Cảnh Cảnh đề phòng, khép miệng.

      Từ Phẩm Tuệ thấy tự nhiên ngậm miệng, kỳ quái hỏi: “Làm sao thế?”

      Đồng Hiên Tuấn vận bộ áo gấm màu lam nhạt bình thường, cách Tô Cảnh Cảnh bức màn trúc, bóng người mơ hồ, hai người nhìn nhau gì.

      Tên phục vụ kia dè dặt mở miệng: “Từ tiểu thư, Đồng tam thiếu đến.”

      Từ Phẩm Tuệ ngạc nhiên, gương mặt thanh lệ vẻ bất an.

      “Phẩm Tuệ, cậu về trước .” Tô Cảnh Cảnh bình thản câu với Tô Phẩm Tuệ, dáng vẻ Từ Phẩm Tuệ yên lòng, Tô Cảnh Cảnh lắc đầu rồi lại gật đầu, muốn nhiều lời.

      Từ Phẩm Tuệ hiểu ý Tô Cảnh Cảnh, lén liếc Đồng Hiên Tuân cái sau đó than thở, cầm ví rời .

      Đồng Hiên Tuấn ngồi vào trong phòng bao,phục vụ đúng lúc đưa lên ấm trà. Trước giờ Tô Cảnh Cảnh thích trà, vừa rồi cũng chỉ ăn vài miếng bánh ngọt. Đồng Hiên Tuấn lại rất thích, ra hình ra dáng đun trà.

      thấy Đồng Hiên Tuấn bình tĩnh đun trà, ngược lại có phần tò mò. lêquýđôn.tmm Lúc này trong thành ngoài thành rất dễ phát sinh biến cố, khí định thần nhàn đun trà như vậy khiến người ta kinh ngạc.

      Thấy đun trà, nhớ tới ông ngoại trà của mình từng qua những chuyện liên quan đến đun trà.

      Ông ngoại từng : “Muốn đun được trà ngon, tâm cần yên tĩnh.”

      Nhìn Đồng Hiên Tuấn, dáng vẻ rất vui vẻ thoải mái, song khuôn mặt lại chút buồn rầu nhàn nhạt.

      có tâm ?

      Nhìn động tác đun trà thành thạo của , lại nghĩ tới lời của ông ngoại: “Trà thích hợp với căn phòng sạch .” cố ý chạy tới đây phải vì ly trà đấy chữ?

      lúc lâu sau, Đồng Hiên Tuấn rót ly trà đưa cho Tô Cảnh Cảnh.

      “Đây là Bạch Hào Ngân Châm.”

      Tô Cảnh Cảnh nhận ly trà, nhìn ngân châm đứng thẳng dưới chìm nổi trong nước trà, màu trà hơi vàng có tạp chất, nhìn qua vô cùng trong suốt.

      am hiểu trà đạo nhưng cũng biết ly trà ngon rất hao tổn công sức, ly trà này nhìn qua như rất tốn tâm tư. Vì vậy, trước tiên Tô Cảnh Cảnh đặt ly trà trước mũi, mùi hương thơm ngát lượn lờ vòng quanh mũi. Đồng Hiên Tuấn thấy động tác này của khẽ mỉm cười.

      chỉ cảm thấy trà này mùi hương thơm mát me người, cầm ly trà nhập ngụm , vị trà dịu ngọt dễ chịu.
      “Quả là ly trà ngon, đáng tiếc để cho người hiểu trà đạo như tôi uống.” Tô Cảnh Cảnh đặt ly trà xuống than tiếng, Đồng Hiên Tuấn cười : “Cách làm vừa rồi của giống người thạo.”

      Tô Cảnh Cảnh kinh ngạc, lại có thể nhìn ra. Bèn cười nhạt: “Tam thiếu tới đây hẳn vì uống ly trà chứ?”

      Đồng Hiên Tuấn trả lời , trong ánh mắt lộ ra ý tứ vui đùa.

      Tô Cảnh Cảnh cố giả vờ cười nhưng trong lòng lại rất sợ hãi. Kỳ thực cũng biết bản thân mình sợ cái gì, chỉ cầm ly trà chặt.

      Đồng Hiên Tuấn vô cùng hứng thú nhìn tay Tô Cảh Cảnh, tay rất đẹp, trắng mềm nhẵn mịn, giống như ngọc điêu mà thành. ngưng mắt nhìn tay , nở nụ cười: lêquýđôn “Nghe phu nhân Vệ Trang công Khương Trang có đôi tay thon mềm mại trắng nõn, tôi vốn tin, hôm nay nhìn tay Tô tiểu thư, ngược lại thể tin.”

      Vẻ mặt Tô Cảnh Cảnh khẽ đổi, ánh mắt hướng về phía Đồng Hiên Tuấn nhưng hình như hề để ý tới ánh mắt lạnh lùng của .

      Tô Cảnh Cảnh : “Có phải Tam thiếu vẫn luôn lấy lòng các như vậy?” Lúc mở miệng cảm thấy ngón tay mình lạnh lẽo, hơi ấm ly trà thể sưởi ấm tay chút nào.

      Đồng Hiên Tuấn cười khẽ: “Hình như Tô tiểu thư sợ hãi?”

      Tô Cảnh Cảnh giọng : “Rốt cuộc Tam thiếu muốn gì?”

      Dường như Đồng Hiên Tuấn rất bình tĩnh, nhưng Tô Cảnh Cảnh nhìn thấy bình tĩnh dưới lớp vỏ bình tĩnh ấy.

      Vì sao cố tình chọn bạch hào ngân châm, trà khác chọn lại cứ khăng khăng chọn bạch hào ngân châm?

      Thấy ngập ngừng, khoé môi đồng Hiên Tuấn khẽ cong lên, ngón tay khẽ khàng gõ vào mép ly trà trước mặt mình, nước trong ly trà nổi lên những gợn sóng nho .

      Tô Cảnh Cảnh cảm thấy tức giận lấp đầy trong ngực, rồi lại chẳng biết nên làm gì mới tốt, nghĩ vậy dứt khoát ra ngoài, bất kể như thế nào cũng tốt hơn lúc này trong lòng phỏng đoán lung tung.

      “E rằng Tam thiếu biết trước rồi.” cố gắng để giọng trở nên ung dung, nhìn vẻ mặt Đồng Hiên Tuấn có gì thay đổi lại tiếp: lqđ.tmm “Nhưng biết tam thiếu nhìn ra từ lúc nào?”

      Ý cười khoé môi càng đậm hơn, cầm ly trà xoay vòng chút, nhưng gì.

      Tầm mắt Tô Cảnh Cảnh chạm đến ngón tay xoay ly trà của Đồng Hiên Tuấn, ngón tay thon dài nhưng thấp thoáng thấy được vết chai đó, là tập súng mà thành, hoặc là…

      Ánh mắt hơi đổi, lại nghe Đồng Hiên Tuấn đột nhiên : “Chẳng hay Tô tiểu thư đính hôn chưa?”

      Tô Cảnh Cảnh sợ hãi, mở to mắt: “Dường như…”

      Đồng Hiên Tuấn đợi xong tiếp: “Tô tiểu thư chỉ cần trả lời là có hay thôi.”

      Mặc dù giọng điệu chuyện của tản mạn nhưng biểu tình mặt lại nghiêm túc dị thường. đỏ mặt, cúi đầu : “ có.”

      Đồng Hiên Tuấn như trút được gánh nặng, nở nụ cười : “ biết Tô tiểu thư có người chưa?”

      Tô Cảnh Cảnh ngẩng phắt đầu, thấy thoải mái thưởng thức
      [​IMG]
      Tuyết Liên thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Giọt mưa thứ tám (1)

      Trong thư phòng yên tĩnh như có người.

      Trong lòng Tô Cảnh Cảnh rối rắm tựa như đối mặt với mớ bòng bong, nghe thấy bên trong vang lên tiếng thở dài nhè , ủng quân nhân giẫm lên thảm Ba Tư dày phát ra tiếng vang rất .

      Hồi lâu sau, giọng trầm ổn phát ra tiếng thở dài nặng nề: “Ba ngày sau Minh Suất tới đây, đến lúc đó con với cậu ấy .”

      “Con biết rồi, cha.”

      Khi Đồng Hiên Tuấn từ trong thư phòng ra, cười với , nụ cười này còn hơn thiên ngôn vạn ngữ. lêquýđôn Ngay sau đó, dắt tay .

      Hai ngườ họ như đôi tình nhân, nhưng trong lòng hiểu , việc vốn phải như vậy.

      nghiêng người thấy vui mừng khuôn mặt , hình như đây phải áo giác, giờ phút này giống như đứa trẻ con để lộ vui sướng nhàn nhạt. Chợt ao ước tương lai dẫu trong lòng có ngàn giọng nhắc nhở đây là cuộc hôn nhân chính trị, cũng thể đạt được hạnh phúc.

      Trong vườn hoa của biệt thự, hoa tường vi nở rộ, dắt tay qua hành lang dài. Biệt thự Đồng gia giống với ngôi biệt thự cổ xưa của Từ gia, con đường kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây mang đến vẻ đẹp khác biệt.

      hành lang màu xanh ngọc đầy các dây nho leo, dây leo dài tựa như những sợi ruy băng mềm mại trang điểm hành lang ngang qua vườn hoa. Tường vi hai bên đương thời nở rộ, màu sắc nồng đậm xinh đẹp kia khiến hoảng hốt, phảng phất như về lại căn nhà ở Nam Dương – trong vườn tất cả đều là màu sắc diễm lệ của mạn đà la, mà cuối khu vườn treo ở bên toàn bộ là loạt cây dành dành trắng tinh.

      Tay rất ấm, cảm giác ấm áp như mặt trời tháng ba chiếu người mình.

      Trong vườn rất yên tĩnh, chỉ có hương hoa và tiếng côn trùng kêu vang. Ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng dây leo rơi rớt chiếc áo gấm màu lam nhạt của của. lêquýđôn Vầng sáng lốm đa lốm đốm rơi vào khuôn mặt khiến nhìn như cậu nhóc ham chơi nghịch ngợm, tuỳ ý quay đầu lại, nụ cười ngây thơ lan tràn từ khoé môi.

      nhìn gương mặt trong sáng như vầng trăng của , cách gần như vậy nhưng cảm giác như rất xa, xa đến mức thể chạm đến, xa đến mức khiến sinh lòng bất an.

      “Em biết , mẹ tôi ghét nhất là hoa tường vi.” tuỳ ý . Trong lòng nôn nao, cả vườn tường vi npr rộ nhưng hình như chẳng hề xinh đẹp như vẻ bề ngoài của nó, giấu cuống hoa chính là gai nhọn sắc bén.

      Dưới ánh mặt trời, nụ cười rực rỡ của ra chua chát, tim như bị quất roi đau, cái gì cũng nhưng khiến thấy đau lòng.

      Bề ngoài ngang ngạnh như thế nào, trong nội tâm lại thuỷ chung tồn tại yếu ớt. rũ mắt, ngón tay dần lạnh run, cảm giác được thay đổi của , khoé môi lại cong lên. lêquýđôn chăm chú nhìn , khuôn mặt vĩnh viễn là nụ cười bừa bãi phóng túng, nhưng trong lòng sao?

      “Cha tôi sử dụng cuộc hôn nhân chính trị để đạt được đại nghiệp ngày hôm nay…” bình tĩnh , nhưng cách nào ổn định tinh thần nghe , rũ mắt, nghe thấy tiếp tục : “Mà mẹ tôi dẫu có thương ông ta cũng vô dụng, trong lòng ông ta vĩnh viễn chỉ có người phụ nữ kia!”

      “Tông Hi.” thấy khi đến chữ cuối cùng trong mắt lên hận ý, nhưng chỉ trong nháy mắt khuôn mặt nụ cười dịu dàng. Sắc mặt thay đổi như thời tiết tháng sáu, nhìn như vậy lại cảm thấy tim ngày càng đau.

      kéo vào trong lòng. Khắp nơi đều là sắc vàng, tường vi diễm lệ đong đưa, trong khí tràn đầy hương hoa nhàn nhạt và hương vị của . gác cằm lên đầu , gò má kề sát lồng ngực , cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ hùng hồn trong ngực . Nhiệt độ người tản mát qua lớp vải gấm, vô cùng ấm áp.

      “Đừng gì cả.” Trong thanh của lộ ra giọng mũi rất nặng, tùy tiện như thường ngày.

      Vì vậy gì. Tất cả như trở lại dưới ánh trăng hôm đó, tình cảm nam nữ trước hoa dưới trăng*, nhưng chỉ trong thoáng chốc dính dấp đến chính trị. Trong lòng bất an, nhưng khi đối mặt với lại thấy yên lòng.

      *Trước hoa dưới trăng: Vốn chỉ hoàn cảnh nhàn tản vui mừng, sau đó chỉ nhiều đến địa điểm chuyện đương. Xuất phát từ thời Đường, câu thơ trong bài thơ “lão bệnh” của Bạch Cư Dị “Thú thính sanh ca dạ túy miên, nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền.” (Nghe tận sênh ca say triền miên, dẫu phải trước hoa cũng là dưới trăng.) (Theo baike)

      Khi Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh trở lại biệt thự Phương Tê quản gia Khang thúc kìm nổi sốt ruột.

      “Làm sao vậy?” Đồng Hiên Tuấn vừa vừa hỏi, Khang thúc vội vàng trả lời: “Có khách đến.”

      Trong mắt Đồng Hiên Tuấn lên kinh ngạc, đây là biệt thự tư nhân của , ai biết được.

      nhìn Tô Cảnh Cảnh bên cạnh, “Em nghỉ ngơi trước , tôi gặp khách.”

      Tô Cảnh Cảnh gật đầu, tâm thần yên. Chẳng biết vì sao từ lúc rời khỏi Đồng gia trong lòng rất sợ hãi, cuộc hôn nhân kia hiển nhiên tám chín phần mười, thể nuốt lời, chỉ làm cảm thấy sợ hãi.

      Vừa này gặp Đồng Tử Sâm, rốt cuộc Đồng Tử Sâm là người như thế nào cũng biết. Nhưng biết quan hệ giữa Đồng Tử Sâm và Đồng Hiên Tuấn tốt, nếu Đồng Tử Sâm thể nào ngay cả vị hôn thê của con trai gặp lần, đến nỗi chấp nhận quá mức tùy tiện.

      Trở về phòng thấy bàn trang điểm có bình hoa đế trắng, bên trong là hoa dành dành cũng là màu trắng, hương hoa thoang thoảng, ngược lại khiến căn phòng càng đẹp đẽ nhưng tĩnh mịch.

      Những đóa hoa màu trắng kia quen thuộc đến thế, có cảm giác xa quê gặp bạn cũ. Tình cảm chân thành của nhiều năm trước bất quá là tại góc vườn trong nhà trồng vài gốc dành dành, giữa đóa hoa trong sáng mộc mạc là nhị hoa màu vàng nhạt, màu sắc nhàn nhạt, trong veo yếu ớt, phảng phất như thiếu nữ mang dung nhan đơn thuần im lặng ngồi trong góc tường, khiến người khác an tâm.

      “Sao lại đặt hoa ở đây?” Tô Cảnh Cảnh thuân miệng hỏi, con sen bên bạnh khoanh tay trả lời: “Vị khách hôm nay đến tặng, quản gia phòng tiểu thư trống bèn mang lên đây. Nếu tiểu thư thích...”

      Tô Cảnh Cảnh mỉm cười, đến cạnh bàn trang điểm nâng hoa lên, hương hoa thoang thoảng gợi lên từng câu chuyện xưa.

      Năm đó tự mình đến Nam Dương, buông xuống toàn bộ việc quân chỉ vì gặp lần. thực rung động. Sáng sớm, tia nắng sớm mai dần , hai người cách nhau bởi khu vườn tràn đầy sắc vàng rực rỡ, trong vườn hoa mạn đà la còn đọng sương chỉ nở nửa, giống như thiếu nữ e lệ.

      mặc áo lông màu mực vừa dày vừa nặng, trán đổ đầy mồ hôi, nhưng khuôn mặt tràn đầy tình cảm vui sướng.

      Lúc ấy mới tỉnh dậy, cách gần, rồi lại thấy xa, tựa như đặt mình vào trong mộng. dám tùy tiện tin tưởng, mắt thấy chưa chắc là .

      Trong khí thoang thoảng hương hoa đứt quãng của những bông dành dành thanh u.

      Ngăn cách khu vườn, ngẩn ngơ vươn tay muốn vuốt ve khuôn mặt của .

      khuôn mặt ngăm đen của lấp lánh ánh sáng trong suốt. nhìn chăm chú khuôn mặt mỉm cười của , còn vừa mỉm cười vừa bước từng bước về phía .

      Sáng sớm yên tĩnh, vườn hoa yên tĩnh, thời tiết cũng còn nóng lắm. Ở đất nước này phân mùa ràng, thế nhưng cảm giác như bốn mùa xuân hạ thu đông thay phiên luân chuyển.

      Đến gần, nụ cười khuôn mặt càng rệt. Cách nhau chỉ vài ba bước, có thể thấy niềm hân hoan gương mặt , có thể thấy vui sướng gương mặt .

      Song, khó mà tin được thực đến đây. lại có thể vượt xa xôi ngàn dặm đến đây. ngưng mắt nhìn chân trước mắt, nhưng lại cảm thấy như áng mây nơi chân trời lúc nào cũng có thể bay .

      cố gắng hé miệng gọi tên , nhưng đôi môi như dính chì có sức nâng lên. mỉm cười vươn tay vén sợi tóc bên thái dương đến sau tai , bàn tay ấm áp chạm vào làn da, chỉ trong chớp mắt nhoẻn miệng cười.

      cười : “ rất nhớ em.”

      vượt xa ngàn dặm đến chỉ vì với câu: “ rất nhớ em.” phải cảm động, chẳng qua...

      Ký ức như chuỗi trân châu bị đứt, từng viên từng viên đều trở lại, song muốn sợi dây chuyền đó hoàn chỉnh.

      Cuối cùng Tô Cảnh Cảnh chỉ : “Tôi rất thích, cám ơn vị khách kia. Cũng cám ơn Khang thúc, làm phiền ông ấy suy nghĩ chu đáo như vậy.”
      Last edited by a moderator: 30/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Giọt mưa thứ tám (2)
      Tô Cảnh Cảnh thay chiếc sườn xám đính cườm màu hồng nhạt thêu hải đường, muốn để bản thân nhìn có thêm chút khí vui mừng. Sau đó lấy chiếc hộp gấm nhung màu tương ra, mở nắp hộp, ngón tay thon dài vươn ra khẽ chà xát, những viên ngọc chạm vào tay có cảm giác mát lạnh.

      chiếc khoá ngọc phỉ thuý nho , với rốt cuộc đại biểu cho điều gì đây? thoáng lưỡng lự, nhìn cần cổ mình trong gương, trắng ngần như tuyết.

      lại cúi đầu ánh mắt dừng chiếc ngọc khoá hỉ thuý, ngọc óng ánh trong suốt quả là món trang sức tốt. Nhớ từng : “Hi vọng có thể sớm nhìn thấy em đeo nó.”

      Rốt cuộc vẫn trù trừ quyết định, nghĩ nghĩ lại cuối cùng vẫn thể đưa ra quyết định. Đối với khoá ngọc phỉ thuý này chính là lời đáp ứng cuộc hôn nhân đó.

      Mình ta sao? tự hỏi mình.

      Chữ này nhìn qua thấy tần thường như u lan nhưng thực tế, độc như cây thuốc phiện.

      Thực ra, quan trọng rồi, phải ư?

      hay , hận hay hận đều còn quan trọng nữa. Cuộc hôn nhân này, đối với , có gì là bất lợi. Mà đối với mọi người, lợi nhiều hơn hại.


      Nghĩ đến đây, cuối cùng cũng vui vẻ lên.

      Từ trong hộp lấy ra chiếc khoá ngọc nho đeo lên cổ, ngọc bích sấn tuyết, tương giao chiếu rọi lẫn nhau. nhìn hoa dành dành bên cạnh vẫn còn hương thơm, bình an đến thế, nhiêm cõi trần song vẫn chỉ được dùng để tô điểm cho thế giới này.

      Lúc Tô Cảnh Cảnh xuống lầu nghe thấy tiếng cười sang sảng của Đồng Hiên Tuấn. Hiếm mà thấy được, quen biết đến nay, thấy cười cũng chỉ là câu nệ, ra cũng giống vậy thôi, chính trực thận trọng, đây là phòng tuyến hai bên đặt ra, chưa hề thực đến gần.

      thấy xuống, ngược lại rất hào hứng, khoé môi chú ý cong lên, đáy mắt cũng lộ thần sắc vui mừng.

      Người đàn ông ngồi sofa đến thăm hỏi, tây phục màu đen, nghiêng mặt, cổ áo màu trắng tôn lên hình dáng khuôn mặt tuyệt đẹp của .

      Từ cầu thang nhìn lại chỉ thấy bên sườn mặt, mơ hồ thấy quen thuộc. Trong lòng kinh ngạc, cước bộ chậm lại.

      Đồng Hiên Tuấn liếc xéo , trong ánh mắt thấp thoáng khó hiểu.

      Trong khí thoang thoảng hương hoa dành dành, nơi góc nhà có chiếc bình khắc hoa sen cũng được cắm bó dành dành. Hương thơm kia như loại cổ*, tham luyến rồi lại sợ hãi. Cách xa đến thế, lại thấy thân cận. Thậm chí biết mình sợ hãi điều gì.

      “Làm sao vậy?” Giọng Đồng Hiên Tuấn lớn, vừa vặn để nghe được ràng.

      Vì có khách ở đây, cười : “ sao, hơi mệt thôi.” cười nhàng như vậy, tựa như đến chuyện liên quan, song khi người khách kia ngẩng đầu lên, cười cũng cười nổi.

      vẫn nhớ , nhiều năm trước ngàn dặm xa xôi từ Giang Nam đến Nam Dương chỉ để với câu: “ rất nhớ em.”

      Lâu hơn trước, khi họ học chung trường, nhps thầy giáo dạy những gì, lúc nào cũng quên ít, còn lại nhớ rất kỹ, mỗi lần trả lời được giúp .

      “Tự tử, tôn, chí tằng, huyền, nãi cửu tộc, nhân chi luân. Phụ tử ân*…” đè thấp giọng giúp , cuối cùng vẫn bị thầy giáo phát , thầy giáo phạt họ chép “Tam tự kinh” mười lần, lại ngoan cố chịu chép.

      *Trong tam tự kinh: “Tự tử tôn, chí huyền tằng” 自子孙,至玄曾 nghĩa là từ con, cháu, tới chắt, chít. “Nãi cửu tộc, nhân chi luân” 乃九族,人之伦 là chín họ, thứ bậc cuả người. “Phụ tử ân” 父子恩 là ơn cha con, tiếp của câu này là “phu phụ tùng” nghĩa là chồng vợ theo. (Nguồn: Wattpad)

      Mùi đàn hương tràn ngập trong ngôi nhà cổ kính, bé buồn bực nằm sấp chiếc bàn vuông lâu năm. Cậu nhóc rón rén dợm bước đến gần bé , trong tay còn cầm theo xâu mứt quả màu đỏ tươi.

      vẫn vui, lúc cậu nhóc đến gần bé quay đầu sang chỗ khác. Trong ngôi nhà cổ tản mát khí u lạnh lẽo, chỉ có xâu mứt quả trong tay cậu nhóc toả ra hương thơm ngòn ngọt. Dù bé rất tức giận, nhưng chung quy vẫn chỉ là đứa bé, chống lại được đồ ăn ngon, tức giận như cũ nghiêng đầu về phía cậu nhóc.

      khuôn mặt cậu nhóc mang theo nụ cười cưng chiều, giương cao xâu mứt quả trong tay : “Tiểu Cảnh đừng tức giận, là Liệt tốt.”

      vẫn tiếp tục tức giận, nhưng ánh mắt lại di chuyển theo xâu mứt quả. Cậu nhóc ngầm hiểu nhét xâu mứt quả vào trong tay bé cười hì hì: “Tiểu Cảnh tha thứ cho Liệt được ?”

      dẩu môi, chống lại được cám dỗ ngọt ngào của xâu mứt quả, cắn miếng.

      Cuối cùng còn quay về phía cậu nhóc, tươi tỉnh trở lại cười cái.

      Mà lúc này, khoé môi nụ cười hoàn hảo, ngay cả cười cũng thận trọng có lễ. Chuyện cũ như thuỷ triều, cuối cùng lại từ từ rút , ngay cả bóng dáng cũng để lại.

      Trong lòng hiểu khoảng cách giữa bọn họ, cách rất nhiều năm nhiều việc, trước kia là thanh mai trúc mã, đến bây giờ chẳng qua chỉ là mây khói tiêu tán.

      thấy mắt chút kinh ngạc, rồi lại nhanh chóng dùng nụ cười trong sáng che giấu biểu .

      Đồng Hiên Tuấn cười : “Đây là Thi quân trưởng của quân Diên, hẳn hai người biết nhau?” Giọng nghe như đếm xỉa, Tô Cảnh Cảnh sớm sợ đễn mức toàn thân mồ hôi lạnh, Đồng Hiên Tuấn hỏi vậy, e biết chút gì.

      Mấy ngày liên tiếp thấy thủ đoạn của , lúc này chỉ có thể kiến trì : “Tôi luôn ở Nam Dương.” Noi xong, liếc mắt về phía Đồng Hiên Tuấn, nhưng vẻ mặt Đồng Hiên Tuấn vẫn bình thường, có gì thích hợp, tâm trạng thoáng bình tĩnh lại.

      Thi Gia Liệt hơi khom lưng với Tô Cảnh Cảnh: “Gặp qua Tô tiểu thư.”

      Tô Cảnh Cảnh khẽ gật đầu. Đối với Thi Gia Liệ thể bất cứ điều gì, lòng bàn tay trở nên lạnh lẽo rồi lại nóng lên, lặp lặp lại đâm ra đổ rất nhiều mồ hôi.

      làm rằng biết , vậy lại thể có tâm tư suy nghĩ cẩn thận lần.

      Bảo hổ lột da, cuối cùng vẫn phải quyết tâm suy nghĩ. tự biết mình phải người thông minh tuyệt đỉnh, Đồng Hiên Tuấn lại là người trong sương mù, có tham vọng như nào, ý đồ như nào, sao có thể suy đoán.

      Hình như Đồng Hiên Tuấn thấy được thay đổi gương mặt , khuôn mặt là nụ cười như thường. Nhưng Tô Cảnh Cảnh cho rằng Đông Hiên Tuấn là người tâm tư kín đáo nhận ra khác thường giữa hai người họ, chỉ tỏ thái độ mà thôi, nếu tỏ thái độ cũng chẳng cần giải thích làm chi, chỉ có thể yên lặng chờ xem như nào.

      “Như thế chuyện này cứ quyết định vậy .” Đồng Hiên Tuấn với Thi Gia Liệt.

      Tô Cảnh Cảnh đứng bên cạnh Đồng Hiên Tuấn, lên tiếng.

      Với thực lực của Đồng gia chưa chắc cần dùng đến Thi Gia Liệt, nhưng Thi Gia Liệt lại xuất ở đây. Là ở đây chứ phải Đồng gia. Xem chừng Đồng Hiên Tuấn cho vài phần mặt mũi, có lẽ quan hệ của họ .

      Thi Gia Liệt và Đồng Hiên Tuấn.

      Tô Cảnh Cảnh nhìn Thi Gia Liệt, chỉ nghe Thi Gia Liệt : “Đương nhiên rồi, lần này Minh Suất đến thành Cù An đành nhờ cậy Tam thiếu.”

      Đồng Hiên Tuấn cười kéo tay Tô Cảnh Cảnh: “Đó là tất nhiên.”

      Thi Gia Liệt nhìn Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh, dẫu sớm biết như thế nhưng trong lòng tránh khỏi xao động, thấy vẻ mặt Tô Cảnh Cảnh có gì khác thường, chỉ có thể tự cười nhạo mình trong lòng mà thôi.

      Minh Soát để tới đây, là vì chuyện vào thành, hai là vì . Xem ra mối hôn này cứ quyết định vậy rồi.

      cứ như thế gả ra ngoài, kỳ thực trong lòng tình nguyện, nhưng tình hình như thế còn lựa chọn khác.

      Giờ này khắc này tại nơi đây, ngay cả hơi sức để giãy dụa cũng có, chỉ có thể trơ mắt nhìn người con mình từng dựa trong lòng người đàn ông khác, còn bản thân lại phải ra vẻ làm thinh. Cảm giác ấy thảm thương giống như bị kẻ địch cắt thịt, trơ mắt nhìn quân địch nướng chín ăn vào trong bụng.
      Đồng Hiên Tuấn mở miệng: “Hai thuyền súng đạn, lấy cảnh đổi lại.” nghĩ nhiều, sau khi Đồng Hiên Tuấn xong gật đầu.

      Sở dĩ quân Diên nghị hoà với Tây Nam là bởi trong đó có nguyên nhân chính là súng ống bọn họ bằng người ta. Minh Suất luôn khinh thường dựa vào nước ngoài, hết lần này đến lần khác súng ống được sản xuất bởi nhà máy quân giới trong nước cơ bản có cách chống lại nước ngoài, điều này cũng khiến cho hoả lực quân Diên yếu hơn thế lực khắp nơi. Lúc này, Đồng Hiên Tuấn chẳng những trợ giúp bọn họ vào thành trng hoàn cảnh hiểm nghèo còn cung cấp súng ống đạn dược.

      Lợi thế như vậy có thể đáp ứng sao?

      Nghĩ vậy Thi Gia Liệt giương mắt nhìn Đồng Hiên Tuấn, thấy Đồng Hiên Tuấn khẽ mỉm cười với Tô Cảnh Cảnh, nhìn qua nụ cười khoé miệng Đồng Hiên Tuấn chân thành, bỗng nhiên bình thường trở lại.

      nghĩ, có lẽ Đồng Hiên Tuấn thực Tiểu Cảnh, bằng hẳn cười thoải mái mà bộc trực như vậy.

      “Vậy cảm ơn Đồng quân trưởng.”

      Khoé môi đồng Hiên Tuấn nét cười lạnh nhạt, ánh mắt quét qua từng góc cạnh ràng khuôn mặt Thi Gia Liệt. Trong mắt Thi Gia Liệt có chút mệt mỏi, biết bởi mấy ngày liên tục lên đường hay bởi cái khác.

      Song lúc này Đồng Hiên Tuấn có lòng dạ suy nghĩ nguyên nhân Thi Gia Liệt mệt mỏi, chuyện càng hứng thú lúc này là tình hình giao chiến giữa đội quân chủ chốt của Đồng Hiên Lân và quân Diên.
      Last edited by a moderator: 6/6/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Giọt mưa thứ chín (1)
      Dân quốc năm thứ mười ba, ngày mùng ba tháng tư.

      Đốc quân của quân Diên phương Nam Thịnh Thế Huy từ Duyên Bình cách thành Cù An xa xôi ngàn dặm tìm đến phủ Đại Tổng thống Lý Uý Diên. Lúc này, thống soái các nơi, các nhân vật quan trọng trong chính phỉ đều tề tựu đông đủ, tất cả mọi người đều canh giữ trước giường bệnh đại tổng thống.

      “Minh Phượng đến đây à?” Đại Tổng thống nằm chiếc giường đồng kiểu Châu Âu tinh xảo hấp hối sau khi nghe tiếng bước chân, cơ mặt giãn ra hơi giần giật, đôi mắt sắp mở ra được cũng mở ra được khe hở rất .

      thân quân trang, thống soái quân Diên Thịnh Thế Huy tuổi xấp xỉ Đại Tổng thống nhưng thần thái phấn chấn ngồi trước giường bệnh.

      Trong đôi mắt hẹp dài của Đại Tổng thống Lý Uý Diên lộ ra chút ánh sáng, ông cố gắng mở miệng chuyện, nhưng hình như làm thế nào cũng mở được. Thịnh Thế Huy nhìn yết hầu Lý Uý Diên giật giật, lời ở cổ họng nhưng Lý Uý Diên có hơi sức. Vì vậy Thịnh Thế Huy vươn tay nắm đôi tay lạnh ngắt vô lực của Lý Uý Diên: “Tổng thống đừng lo lắng.”

      Lý Uý Diên há miệng thở dốc, đứt quãng: “Ta… ta… ta sắp xong.”

      Ánh mắt Thịnh Thế Huy sáng như cây đuốc, quét qua bảo vệ ở bên. Tất cả mọi người cúi đầu nhắm mắt, im lặng .

      Trong lòng Thịnh Thế Huy nhanh chóng tính toán, Đại Tổng thống vừa , nhất thời cũng tìm được người ổn định tàn cuộc, giả như xung đột vũ trang , thực lực của ông lúc này sợ đối phó được. Nghĩ vậy, chân mày ông khỏi nhíu lại, thầm nghĩ: “Chỉ mong Gia Liệt có thể xử lý chuyện kia thoả đáng.”

      Đến đêm đám người Thịnh Thế Huy vẫn canh giữ trước giường Đại Tổng thống, ánh trăng xuyên hoa song cửa sổ khắc hoa rọi vào trước giường, bốn phía tràn ngập trong ánh trăng, gió mát, lộ ra sát khí màu xanh thẫm nhìn mà ghê người.

      Lúc Thi Gia Liệt đuổi tới là giữa khuya, trong phòng lặng ngắt như tờ tựa như ở bãi tha ma tiêu điều gió lạnh.

      Thịnh Thế Huy nhìn thoáng qua, Thi Gia Liệt gật đầu với ông, Thịnh Thế Huy hiểu ý, khoé môi cong lên cười như có như . Đồng Tử Sâm nhìn chằm chăm Thịnh Thế Huy, nụ cười mặt Thịnh Thế Huy làm ông hoản sợ, nhưng ông thể làm gì, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.

      Ánh đèn bên trong hắt ra, hắt lên khuôn mặt Thịnh Thế Huy, lúc này gương mặt ông lộ vẻ vô cùng mệt mỏi, khoé mắt đuôi mày đầy nếp nhăn, ánh đèn hắt len khiến ông có vẻ vô cùng già nua, song thời gian dài sinh sống trong quân đội làm cho trong mắt ông có thứ ánh sáng nóng rực như người thiếu niên.

      Đạt Tổng thống nặng nề ngủ, gương mặt trắng bệch thỉnh thoảng rịn ra mồ hôi lạnh. Bác sĩ nước đức luôn ở bên cạnh, y tá cũng dám lười biếng, vẫn luôn ở bên.

      Những nơi xung quanh phủ Tổng thống đều đặt giới nghiêm từ sớm, khắp nơi tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe được thanh gió lạnh thét gào.

      Đêm này Đông Hiên Tuấn ngủ yên giấc, bọc chăn gấm dày nhưng chân tay vẫn lạnh run. Bên ngoài áo ngủ bằng lụa thêu bông mẫu đơn cực kỳ lộng lẫy, mẫu đơn xinh đẹp thanh lệ quốc sắc thiên hương nhưng trong lòng lại thấy vắng lạnh, tựa như trong lòng bị xối nước lạnh.

      chiếc bàn con trước đầu giường đặt vài quyển sách phương Tây xem dở, quyển sách kể về nam nữ hai nhà có mối thù truyền kiếp hiểu nhau, nhau. chưa đọc đến kết thúc, lại cảm thấy mệt mỏi.

      Lúc này tự nhiên có tâm trạng đọc sách, trang sách dừng ở ngón tay giữa, song chỉ để cho có, ở đâu có tác dụng thực ? dứt khoát bỏ xuống, đọc nữa.

      Trằn trọc trăn trở lúc, gọi tiếng: “Cố Trĩ Niên!”

      Cố Trĩ Niên luôn ở ngoài cửa, nghe Đồng Hiên Tuấn gọi lập tức vào.

      Đồng Hiên Tuấn đứng dậy khỏi giường, chỉ dựa ở giường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cố Trĩ Niên dám gì, chỉ im lặng.

      Đồng Hiên tuấn lẩm bẩm: “Tự Đống đến chưa?”

      Cố Trĩ Niên nghe Đồng Hiên Tuấn hỏi vội trả lời: “Tới rồi, Quách tiên sinh quân đội của đại thiếu hình như rút lui phân nửa.”

      “Hình như?” Đồng Hiên Tuấn vẫn mở mắt, giọng điệu hơi lạnh: Hai chữ “hình như” chắc chắn này khiến gai mắt.

      Cỗ Trĩ Niên cuống quít : “Cố tiên sinh quân đội của đội trưởng Ngô vẫn dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại*.”

      *负隅顽抗: Dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, xuất xứ từ “Tẫn tâm hạ” của Mạnh Tử: “Có nhiều người đuổi hổ, hổ dựa vào địa thế hiểm trở, chớ bạo dạn chạm trán.”

      “Ngô Tuyết Huy?” Đồng Hiên Tuấn kêu tiếng, bỗng nhiên cười lạnh: “Dẫn đầu quân Diên là Thi Gia Liệt, Ngô Tuyết Huy đánh với Thi Gia Liệt, ta ư, là, là ngu xuẩn.”

      Cố Trĩ Niên dám tiếp, chỉ thấp giọng hỏi: “Tam thiếu định làm như thế nào?”

      Đồng Hiên Tuấn chậm rãi mở mắt, ánh đèn vặn vẹo rọi lên gương mặt tuấn tú của , chiếu lên nụ cười thản nhiên lại hết sức mạnh mẽ của . Đoạn, rũ mắt, lẩm bẩm tiếng: “Nếu đồng ý giúp quân Diên có lý do gì để thất tín, huống chi…” hơi dừng lại, tiếp: “Huống chi Minh Suất đáp ứng việc hôn nhân, nếu giúp ngược lại thành ra cá trong chậu. Thôi thôi.”

      xoa xoa mi tâm, tiếp: “Cậu dẫn theo thủ hạ giúp Thi Gia Liệt .”

      “Vâng.” Cố Trĩ Niên dám chần chờ lập tức đồng ý, sau đó vội vã lui ra ngoài.

      Đồng Hiên Tuấn mở to mắt nhìn ánh đèn sáng trần nhà, ánh đèn chói mắt nhưng vẫn cảm thấy sáng quá mức, làm cho mắt đau. Vì vậy, đưa tay dụi mắt, thế nhưng lúc chạm đến mí mắt lại nhớ ra chuyện khác, lắc đầu cái, rốt cuộc buông tay xuống, quay đầu liếc quyển sách vẫn chưa xem xong bàn trà.

      Quyển sách lẳng lặng nằm bàn trà tên là “Romeo và Juliet”, nhớ lại hình như quyển sách này có bộ phim nhưng chưa từng xem qua, chờ mấy chuyện này qua ngược lại có thể đưa Tô Cảnh Cảnh xem. kiểu mới, phỏng chừng thích xem phim.

      Sao tự nhiên lại nghĩ đến ấy chứ? vô cùng ngạc nhiên, đoạn lắc lắc đầu.

      Sáng sớm hôm sau.

      Đại Tổng thống Lý Uý Diên gần như mê man, đám người Thịnh Thế Huy trông chừng bên đều biết ổn. Giây phút sau cùng, mọi người cùng bước về phía giường bệnh buột miệng: “Tổng thống muốn ?”

      Lý Uý Diên hấp hối dưới thanh ép hỏi vội vã của mọi người rốt cuộc hơi giật đôi môi, bật ra mấy chữ như lông hồng “Hiến pháp tạm thời”, xong hai chữ rồi động đậy nữa.

      Thịnh Thế Huy run rẩy chìa tay ra đặt dưới mũi Đại Tổng thống, dưới mũi còn bất kỳ hơi thở nào nữa.

      Đại Tổng thống Lý Uý Diên “Hiến pháp tạm thời” là đề cập đến “Hiến pháp tạm thời” mà nhà nước đưa ra, theo “Hiếp pháp tạm thời” quy định luật bầu cử Đại Tổng thống lần thứ hai của Quốc hội Dân quốc, tức khi vị trí Đại Tổng thống bị trống Phó Tổng thống “kế vị”.

      Nhưng mấy năm gần đây, Đại Tổng thống gần như mong muốn chuyên quyền, liên hợp với thống soái quân Nghiêu Đồng Tử Sâm quy định ra Hiến pháp tạm thời mới, tức khi Đại Tổng thống vì rời chức hoặc đủ sức trông coi công việc, Phó Tổng thống “thay mặt tiến hành” quyền hạn này.

      Dựa theo hai chữ “Hiếp pháp tạm thời” của Đại Tổng thống trước khi chết, vị trí Tổng Thống về tay Phó Tổng thống Tô Minh Chính. Nhưng lúc này người có quyền thế lỗi lạc trong thành Cù An có ý đồ đại vị phải số ít.

      权横利弊后, Đồng Tử Sâm và Thịnh Thế Huy nhìn nhau cười tiếng.

      “Cổ ngữ có ‘nước thể ngày có vua’. Theo tôi thấy, vẫn nên để Phó Tổng thống kế nhiệm cho thoả đáng.” Thịnh Thế Huy sâu xa mở miệng. Kỳ thực ông như vậy mọi người đều hiểu , lúc này Phó Tổng thống là con rể của ông, để Tô Minh Chính tiếp nhận, đối với ông mà trăm lợi hại.

      Nhưng vào lúc này biện pháp này thể nghi ngờ gì là tốt nhất, nếu vị trí này Thịnh Thế Huy tự mình ngồi, hoặc giả Đồng Tử Sâm, thống soái liên quân Tây Nam Dương Tồn Hậu làm đều có khả năng dẫn tới bất mãn, còn có khả năng khiến cho tình hình bhính trị thay đổi. Vả lại, thế lực khắp nơi đều có quân đội, tình hình chính trị thay đổi rất có khả năng dấy lên ngọn lửa chiến tranh.

      Mà để Tô Minh Chính đối mặt với tàn cục này có thể thong thả chặn miệng thiên hạ, lại có thể duy trì cục diện chính trị vững vàng.

      “Đây chẳng qua là ý kiến cá nhân của tôi, xử lý như thế nào cho thoả đáng, vậy phải xem chủ soái An rồi.” Thấy mọi người đều im lặng, Thịnh Thế Huy thản nhiên câu, chuyển lời cho Đồng Tử Sâm.
      Chòm râu nơi khoé miệng Đồng Tử Sâm khẽ giật, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng sau khi đảo qua mọi người dừng khuôn mặt ngập tràn tự tin của Thịnh Thế Huy: “Chúng tôi vâng theo nguyện vọng của Đại Tổng thống.” Giọng điệu ông nhạt nhẽo bình thản, như thể đến chuyện bình thường.

      Nếu hai vị thống lĩnh quân phiệt có quyền thế nhất đều vậy, mọi người còn lại cũng tiện gì khác nữa. [Ghi chú của tác giả]

      [Ghi chú của tác giả] Ở đây mượn phần tình hình của Viên Thế Khải lúc chết, có tham khảo của các nguồn Tô Nguyên, đái ức miên, lá thư “Lê Nguyên Hồng – con rối Tổng Thống” của Hàn Tùng. Do đó cần ghi chú ràng.
      Last edited by a moderator: 12/6/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Giọt mưa thứ chín (2)
      Lúc này trong biệt thự Phượng Tê, Tô Cảh Cảnh tựa vào cửa sổ trong phòng ngủ thất thần.

      Hoa dành dành trang trí trong phòng ba bốn ngày hơi khô vàng, ngược lại mùi thơm vẫn mãi tan, khiến cho cả căn phòng tràn ngập hương thơm nhàn nhạt. Mùi hương này rất qen thuộc, Tô Cảnh Cảnh chỉ cảm thấy phảng phất như thời gian quay ngược trở lại, trong đầu chìm chìm nổi nổi tình hình thời niên thiếu khi ở nhà bà trai tại Nam Dương.

      Đó là căn nhà xây bằng đá đỏ lớn, bác trai từ ái và bác lảm nhảm, còn có đám tam lục bà. Tất cả đều là những con người bình thường và hiền hậu, nhưng hình như thể trở về được nữa.

      “Nghĩ gì thế?” Đồng Hiên Tuấn vừa vào cửa thấy Tô Cảnh Cảnh tựa cử sổ thất thần.

      Ngày hôm đó khí trời bên ngoài thoáng đãng, trời trong mây trắng, các loại hoa trong vườn đều nở, vườn đỏ thẫm xanh nhạt chiếu vào trong phòng ngủ, màu xanh trơn bóng u, vô cùng thanh tịnh và đẹp đẽ.

      Tô Cảnh Cảnh chỉ im lặng tựa vào cửa sổ, trước mắt chỉ có mây trắng vạn dặn, lại có điểm xuất phát và nơi quy tụ. Mọi người thường bước lỗi, cả đường sai”. biết mình có nhầm bước nào , hoặc cho tới bây giờ vẫn bước về phía đối diện.

      Nhân sinh của , sao lại thành như thế này. Mẹ để chịu gánh nặng chính trị nên đuổi đến nhà bác trai tại Nam Dương xa xôi ngàn dặm, nhưng kết quả chạy thoát được số kiếp.

      khẽ thở dài, quay đầu hỏi : “Đến đây bao lâu rồi?”

      cúi người lật xem cuốn sách giải trí đặt tại mép giường, nghe hỏi cũng đứng thẳng, tiện tay lật lật lại mấy tập thơ, ngoài miệng chỉ thản nhiên : “Ừ, lúc lâu rồi, thấy em xuất thần nên cho hạ nhân đến quấy rầy.”

      “Hai ngày này ông ngoại hẳn vào thành rồi?” xoay người hỏi , nhàng ừ, lại khỏi cảm thán: “Sợ là hai ngày này sắp nổi mưa gió rồi.”

      Trong lòng kinh ngạc, sau đó lấy lại bình tĩnh. Trong đầu bắt đầu nghĩ ngợi, mấy ngày nay thế cục trong thành sợ có thay đổi lớn cũng chẳng , dựa theo tính tình Đồng Hiên Tuấn sợ là tham gia, nhưng biết nghĩ như thế nào.

      Khoé môi Đồng Hiên Tuấn hơi cong lên, đứng thẳng vỗ vỗ trường bào màu trắng làm từ gấm Vân Nam thêu hoa văn tối màu, bình tĩnh nhìn Tô Cảnh Cảnh, ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua song cửa sổ khẽ khàng rơi người , dát tầng vàng nhạt lên bộ quần áo vải thun đơn giản mặc ở nhà của càng khiến lộ vẻ dịu dàng thanh nhã.

      Trong lòng bất ngờ rung động, im lặng lúc lâu mới : “Như thế nào, lo lắng à?”

      Tô Cảnh Cảnh quay đầu, chạm phải đôi đồng tử đen nhánh sâu thẳm cua , tim cũng đập mạnh và loạn nhịp lúc lâu, đôi mắt ấy sáng ngời như những vì sao, trong cái chớp mắt lại thâm trầm như sắc trời ban đêm.

      vô ý thức giật giật khoé moi, vô cùng khó nhìn. xấu hổ, chỉ : “Tôi có cái gì để lo lắng chứ.” Tuy lời nhàng khéo léo nhưng vẫn nghe ra được lo âu trong lòng , chỉ là vạch trần mà thôi, hùa theo lời : “ lo lắng tốt.”

      Thấy thuận theo ý , ngược lại vô cùng kinh ngạc. Bình thường những lúc như này sx vậy, cau mày : “Sao lúc này tam thiếu lại rảnh rỗi vậy?”

      Đồng Hiên Tuấn buông tiếng thở dài, tuỳ ý ngồi trước bàn trang điểm. Tô Cảnh Cảnh ngó , thấy tiện tay chơi đùa son phấn của .

      Son phấn rực rỡ dạo chơi theo ngón tay thon dài của Đồng Hiên Tuấn, hồng trắng nổi bật lẫn nhau, là bắt mắt. Tô Cảnh Cảnh khỏi hoảng hốt nhớ lại đôi tay kia vì mình đánh phấn lên khuôn mặt như ngọc.

      Cổ nhân song tiền cộng mi ngữ*, mà có may mắn này ? Người trước mắt, phong thần tuấn lãng, ngực có múi, sao có thể là công tử phóng như người ngoài đồn đãi chứ?

      người xưa ngồi trước cửa sổ kề đầu chuyện.

      Hình như chơi rất thích thú, hộp phấn lớn chỉ chốc lát sau bị khoét ra khối to. đau lòng, dù sao đều là đồ của , may ra có cái gì chứ?

      Mặc dù tay nghịch son phấn mềm mịn dinh dính, song tâm tư đặt việc này.

      Lúc này trong phủ Tổng thống hẳn có biến hoá nho rồi.

      Tô Cảnh Cảnh cười khẽ: “ có tâm à?”

      “Hả?” Ánh mắt lập tức chuyển về phía , nhưng chỉ mỉm cười với , nhìn cười lại biết gì mới tốt, trong lúc khônlơ đãngg chú ý hộp phấn tay bị mở ra, cả bàn tay bị nhuộm đỏ tựa như vết máu khiến người ta sợ hãi.

      Đồng Hiên Tuấn chợt mở miệng: “Đại Tổng thống sống nỏi qua đêm nay.” Làm như thèm để ý, kỳ thực ngừng châm biếm.

      “Bệnh tình nguy kịch à?” Tô Cảnh Cảnh lẩm nhẩm, nhoẻn miệng cười: “Chủ tướng An hẳn sớm chuẩn bị tốt hết thảy rồi.”

      “Đến em cũng nhìn ra, biện pháp này của lão già đó tốt lắm.”

      Ánh mắt Đồng Hiên Tuấn dừng phấn hồng dính ngón tay, màu hồng kia đúng là làm hỏng đôi tay nhắn nhụi trắng mịn của .

      Chỉ điểm này thôi làm hỏng đôi tay đẹp dễ của , ngược lại trong lòng vừa cười vừa than thở. Chỉ nghĩ, biện pháp lần này của cha mình e cũng chỉ giống như đánh phấn hồng, đẹp có đẹp nhưng có thể sai chỗ rồi.

      Tô Cảnh Cảnh xa xa nhìn , thấy mất hồn nhìn màu hồng tay, bèn đứng dậy tới cạnh đưa cho chiếc khăn lụa.

      Đồng Hiên Tuấn nhận khăn, nhàng lau màu hồng tay.

      “Có vẻ giống máu của muỗi.” Tô Cảnh Cảnh kìm được than câu, song chỉ là lời đùa bình thường.

      Đồng Hiên Tuấn cười tiếng, có phần than thở: “Máu muỗi cũng được, máu người cũng thế, dù sao vẫn là có gì đó chết rồi.” Lời này của như đến thiên cơ, nhưng Tô Cảnh Cảnh lại cảm thấy hiểu chủ tâm giết người của Đồng Tử Sâm mới nảy sinh xả khái.

      Giữa hai cha con họ đều tự có nghi ngờ của mình, điều này phải thứ nên có giữa cha con bình thường. Trước đây từng nghe Đồng Tử Sâm thích đứa con trai Đồng Hiên Tuấn này lắm, thoạt đầu còn cho rằng Đồng Hiên Tuấn làm những chuyện hoang đường, nay xem ra đều phải vậy.

      ràng phải người trác táng, song lại muốn làm cho mọi người nghĩ là người như vậy. Rốt cuộc là người như nào đây, cha lại là người như thế nào đây?

      “Nếu mọi chuyện đều suôn sẻ, cách mấy ngày em phải vội vàng rồi. Nếu mọi chuyện…” Đồng Hiên Tuấn dừng lúc, Tô Cảnh Cảnh cúi đầu nhìn, thấy giữa trán hơi nhăn lại, có lý do, tựa như ưu sầu nhàn rỗi xuất tràn lan.

      biết tất cả đều phải nhàn rỗi ưu sầu, trong lòng rung động, cuối cùng vươn tay vuốt ve hàng mày của : “Nếu hết thảy ổn, có gì đáng ngại chứ?”

      “Có gì đáng ngại?” Đầu tiên thoáng sửng sốt, đoán ra thoải mái đến vậy.

      ngẩng đầu nhìn đăm đăm, bình thường rất đẹp, chỉ là trong lòng vẫn luôn cố ý né tránh vẻ đẹp của , mà lúc này cách gần như thế, gần đến mức có thể thấy mặt mũi .

      Tim đập mạnh và loạn nhịp lúc, đoạn cười : “Đúng vậy, có gì đáng ngại đâu!”

      vươn tay che phủ bàn tay hàng mày của mình, bàn tay ấy trắng mịn mềm mại, nắm rất chặt. nhoẻn miệng cười rạng rỡ với , lại mất hồn.

      Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, bó hoa dành dành khô vàng bàn trang điểm lặng lẽ tiếng động rơi xuống. Phản chiếu trong gương trang điểm, ánh mắt dịu dàng ấm nóng nhìn đăm đăm người con Giang Nam như trăng sáng mát rượi.

      “Cộc cộc cộc.” Có người gõ cửa phòng, ngay sau đó giọng nam trầm thấp vang lên: “Tam thiếu, có điện thoại của bác sĩ Kiệt Khắc.” Tô Cảnh Cảnh hoảng hốt, lập tức rút tay ra ngoài: “Nhanh nhận điện thoại , nhỡ may trong bệnh viện…”

      Đồng Hiên Tuấn biết tâm tư đặt người Tô Minh Chính, lúc đứng dậy hơi mỉm cười với : “Đừng lo, hai ngày trước tỉnh lại rồi.”

      “Ừ.” Tô Cảnh Cảnh nhìn Đồng Hiên Tuấn về phía cửa : “Tông Hi…” Cuối cùng ra khỏi miệng, lời nghẹn ngào nơi cổ họng.

      Đồng Hiên Tuấn đáp lại tiếng, nhìn , lại mỉm cười : “ có việc gì?”

      “Ừ.” gật đầu, mở cửa, đứng ngoài cửa là Cố Trĩ Niên ăn mặc như lính hộ vệ.

      Cố Trĩ Niên ghé vào tai Đồng Hiên Tuấn mấy câu, tự nhiên Đồng Hiên Tuấn cười phá lên, Tô Cảnh Cảnh nhìn ra qua khe cửa, Đồng Hiên Tuấn cười sang sảng, từng tiếng lọt vào trong tai, hẳn có chuyện tốt. Trong lòng nhất thời thoải mái, nhưng chuyển cái lại lo lắng. Mấy ngày nay như chiêm bao.

      Từ Tây Dương xa xôi đến, ban đầu vốn chỉ muốn xem tình hình ở đây, muốn để bản thân khi còn sống cũng ở lại nơi này.

      Bên ngoài vẫn yên tĩnh tiếng động, cách lúc lâu, Đồng Hiên Tuấn chợt gõ cửa, Tô Cảnh Cảnh thấy kỳ lạ: “Làm sao vậy?”

      “Ba em tỉnh rồi, muốn gặp em.”

      Giọng điệu nhã nhặn, nghĩ ba hẳn có gì đáng ngại, trong lòng vừa vui vừa buồn, nhất thời cảm khái, biết nên như thế nào cho tốt. May mà Đồng Hiên Tuấn cất lời: “Em nhanh thay quần áo , tôi người chuẩn bị xe.”

      lúng túng đáp lại tiếng. Trong khoảng thời gian ngắn cõi lòng lại bình thản vô cùng, vốn tưởng rằng rất phấn khởi, lại phát hoá ra chuyện ập lên đầu, tất cả tình cảm đều hoá thành khói mây.

      Giọt mưa thứ chín (3)
      Địa điểm vẫn là bệnh viện Thánh Mari. Toà nhà cao tầng gạch trắng thấp thoáng trong tầng tầng lớp lớp cây cối dầy đặc, những đám mây thản nhiên lững lờ trôi bầu trời xanh thăm thẳm làm nổi bật lên bệnh viện thánh Mari.

      Trước cổng sắt phát ra ánh sáng màu bạc là khoảng trống vắng, trong gió hàng cây xanh ngát phát ra những tiếng vang rất khẽ, mọi đội binh lính vẻ mặt lạnh nhạt qua lại tuần tra. lêquýđôn Hễ có gió thổi cỏ lay, đôi mắt sáng ngời của họ lập tức hướng về bên đó.

      hàng xe dừng trước cổng viện.

      Phó quan trẻ tuổi bước xuống từ trong xe, cung kính mở cửa xe bên cạnh, người xuống đầu tiên từ trong xe là nam nhân chừng năm mươi tuổi, người vận mọt bộ trường bào màu xanh xám bị giặt đến bạc phếch, rất đỗi mộc mạc.

      Tóc ông hoa râm, mặt mày tang thương nhưng nhìn qua vẫn khí thế hăng hái, tang thương trong đáy mắt cũng là nơi năm tháng làm cho ổn trọng của ông bị mất . Ông bước xuống xe, bước chân vững vàng, vẻ mặt nghiêm trang.

      Người này chính là Thống soái quân Nghiêu – Đồng Tử Sâm.

      Người bước xuống từ chiếc xe phía sau là thanh niên trẻ tuổi, chính là Đồng Hiên Tuấn, ngồi cùng xe với Đồng Hiên Tuấn là Tô Cảnh Cảnh.

      Người trong xe phia sau cũng xuống. Đồng Tử Sâm đứng cạnh xe nhúc nhích, chỉ yên lặng đứng cạnh xe. Những người đó quần áo chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm trang giống Đồng Tử Sâm.

      Tô Cảnh Cảnh ngờ lần thứ hai theo Đồng Tử Sâm tới, còn có các nhân viên quan trọng của chính phủ ở phía trước. Lúc đầu thấp thỏm yên, lúc này càng hoảng hốt.

      Đồng Hiên Tuấn thấy Tô Cảnh Cảnh bước chậm chạp, quay đầu lại mỉm cười với , thầm : “Đừng lo, lúc này cha tôi chẳng thể làm gì cả.” Vừa dứt lời, nắm lấy tay .

      Bàn tay lạnh như băng, Đồng Hiên Tuấn biết giờ phút này trong lòng vừa mừng vừa lo, lại tăng thêm sức lực nắm tay , phần sức lực vài phần lo lắng khiến trái tim vốn hơi hoảng hốt của Tô Cảnh Cảnh bình tĩnh lại.

      Binh lính trước cổng bệnh viện thấy Tổng tư lệnh đích thân tới đều rối rít tự động tản ra. Dẫn đầu Ngô Tuyết Huy đứng ở bên cạnh, thấy Đồng Tử Sâm lập tức chào ông theo nghi thức quân đội, Đồng Tử Sâm gật đầu : “Sùng Quang đâu?”

      Ngô Tuyết Huy : “Đại thiếu ở bên trong.”

      Đồng Tử Sâm lên tiếng, chỉ thẳng về phía trước. Bước chân của ông ta hết sức vững vàng, quanh năm làm quân nhân, chỉ ý chí mà chính bản thân ông ta cũng được tôi luyện. Ông bước từng bước về phía trước, theo phía sau ông là nhân viên chính phủ.

      Đồng Hiên Tuấn cũng biết được dụng ý lần này của Đồng Tử Sâm, nhưng Tô Cảnh Cảnh lại . cảm thấy rất hốt hoảng, chỉ có thể theo Đồng Hiên Tuấn. Đồng Hiên Tuấn cười trộm trong lòng, nghĩ lần này cha thể thoả hiệp. Trong lòng ta cảm thấy vô cùng sảng khoái, rồi lại thể che giấu toàn bộ cảm xúc của mình, nhất thời bị đè nén đến khó chịu.

      Tô Cảnh Cảnh thẳng đường theo Đồng Tử Sâm và Đồng Hiên Tuấn, vẫn qua con đường lần trước, vẫn là vài bước trạm gác. Vì Đồng Tử Sâm phía trước nên những binh lính kia đều nhấc tay chào.

      Trong toà nhà cao lớn yên tĩnh trống rỗng vang vọng tiếng bước chân nặng nề, tất cả mọi người đều bước chậm, nhưng tiếng bước chân này như bản nhạc buồn, nặng nề, vắng vẻ, nghe mà trong lòng chua xót.

      Đồng Hiên Lân vận thân quân phục màu xanh lá cây, thân hình cao lớn đứng trước cửa phòng bệnh, thấy Đồng Tử Sâm lập tức chào theo nghi thức quân đội. Đồng Tử Sâm gật đầu với , chuyện.

      Từ đây đến cửa phòng bệnh chưa đầy mười thước, Đồng Tử Sâm dừng lại bước chân, mọi người theo sau cũng dừng bước. Giữa hành lang trống trãi tiếng bước chân lượn lờ bất định, lâu sau như tiếng dây đàn bị đứt, tiếng bước chân cũng mất.

      Đồng Tử Sâm để Tô Cảnh Cảnh tiến vào phòng bệnh, phòng bệnh lúc này còn là phòng chăm sóc đặc biệt của hôm đó nữa, thiết bị y học được giản lược ít, nhưng vẫn giữ lại mấy thứ đề phòng ngộ nhỡ.

      Tô Cảnh Cảnh liếc mắt nhìn Đồng Tử Sâm, trong mắt Đồng Tử Sâm đều là hàm ý thương, Tô Cảnh Cảnh nhếch môi khẽ gõ cửa. Trong phòng vang lên giọng trầm thấp khàn khàn lại quen thuộc.

      “Vào !”

      Tô Cảnh Cảnh yên lặng đẩy cửa ra, lại chậm rãi xoay người đóng cửa lại, trong chớp mắt đóng cửa, dư quang nơi khoé mắt lướt qua người phía sau Đồng Tử Sâm – Đồng Hiên Lân, Đồng Hiên Tuấn và năm sáu người mặc quần áo kiểu dáng chính thống của nhân viên chính phủ quan trọng.

      Tô Cảnh Cảnh chau mày, nhanh chóng đóng cửa rồi quay đầu lại.

      Trong phòng tràn ngập hương bách hợp thoang thoảng, trong bình sứ hoa văn cành đào tủ đầu giường cắm bó hoa cách hợp tươi mới, những cánh hoa bách hợp màu vàng nhạt nhô ra ngoài khẽ xoay tròn, ở giữa lộ ra châu mầm* màu tím, thoạt nhìn vô cùng mỹ lệ. Ở Tây Dương bách hợp màu vàng tượng trưng cho hi vọng bệnh nhân sớm ngày bình phục.

      *Châu mầm: Lời khen ngợi mầm non của cây cối, còn là thuật ngữ trong thực vật học (Theo baike)

      Tô Cảnh Cảnh nhìn Tô Minh Chính nằm giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch.

      Ba. Tô Cảnh Cảnh muốn lại thôi, tiếng “Ba” kia mắc kẹt ở cổ họng, như chiếc gai làm đau .

      Ánh mặt trời màu vàng vụn xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu trắng kéo nửa rơi lên khuôn mặt nho nhã nhưng tái nhợt của Tô Minh Chính, nhìn qua rất bình thản, đuôi mắt ông có những nếp nhăn vừa dầy vừa .

      Thời gian như ánh sáng trong lúc yên lặng biến mất vô tung, năm xưa ba khí khái bừng bừng, hôm nay lại yên lặng nằm giường bệnh.

      Song dù ở giường bệnh, ông vẫn như trước là người ba lòng mang quốc gia thiên hạ của .

      Tô Cảnh Cảnh đứng cạnh cửa cố gắng đứng thẳng, muốn về phía trước, song làm thế nào cũng thể chuyển động bước chân bất động, giống như bị yểm định thân thuật. Trong mắt những giọt nước mắt loé sáng, đôi môi mím lại chặt.

      Trong trí nhớ ba tựa như người sắt dường như bao giờ gục ngã, nụ cười của ông, tức giận của ông, hơi thở của ông, nỗi hận của ông, hết thảy của ông đều nét trong đầu như mới hôm qua. Chỉ trong chốc lát tất cả hề thiếu sót lên ngay trước mắt .

      “Ba.” cúi đầu khẽ gọi, thanh như tiếng muỗi kêu. Tô Minh Chính nằm giường bệnh lại như nghe được, hàng mày khẽ nhíu lại.

      Ánh mặt trời màu vàng rơi làn da hơi lộ vẻ thô ráp của ông, càng làm nổi bật vẻ già nua của ông. Tô Minh Chính mở mắt, chỉ giật giật đôi môi gần như sắp tróc da: “Cảnh…”

      Tiếng “Cảnh” như sợi lông vũ, chậm rãi tung bay giữa trung, xoay lúc lâu mới rơi vào trong tai Tô Cảnh Cảnh. đến thế nhưng lại như tiếng chiêng trống làm màng nhĩ chấn động sinh đau.

      nén giọt nước trong hốc mắt gần như chảy xuống, hít mũi, lảo đảo cái quỳ xuống trước giường bệnh.
      Last edited by a moderator: 6/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :