1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện cũ ở thành Cù An - Tần Thù Nhiên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Giọt mưa thứ tư (1)
      Lúc chiếc áo khoác đó được đưa đến là chạng vạng hôm nay, lúc đó Đồng Hiên Tuấn định ra ngoài, khi thấy chiếc áo khoác có phần ngỡ ngàng, chỉ cảm thấy trong đầu có bóng dáng quen thuộc, nhưng nhớ lắm. Gã sai vặt trong phủ thấy dáng vẻ hiểu của bèn trả lời: “Tiểu nhân đuổi các ấy nhé?”

      Đồng Hiên Tuấn nhíu mày : “Dẫn họ vào .”

      vốn định ra ngoài, vừa mới đổi Tây phục xong có khách tới, đành phải lộn lại về phòng đổi thường phục ở nhà.

      Tô Cảnh Cảnh và Từ Phẩm Tuệ ngồi trong tiền sảnh chờ , vẻ mặt có gì thay đổi, lúc ra thấy Tô Cảnh Cảnh cúi đầu ngồi ở ghế cạnh thuỵ thú được chạm trổ bằng gỗ hoa lê, dáng vẻ có vẻ bất an. hơi đánh giá Tô Cảnh Cảnh và ngồi cạnh Tô Cảnh Cảnh, ngược lại có vài phần ấn tượng. tmm.lqđ Về phần kia cũng từng nhìn thấy, cũng có hai phần ấn tượng, hình như là con của Từ Thiên Hoè, phú thương phía Nam thành phố.

      Tô Cảnh Cảnh vốn chau mày lại, sau khi nghe thấy trng phòng khách có những tiếng động rất liền cúi đầu, ngón tay vô tình hữu ý chạm lên chuỗi hạt thạch lựu màu cổ nguyệt thêu sườn xám chơi đùa, hai gò má nhanh chóng thoáng rặng mây.

      Vừa rồi nghe người làm đây là áo của Đồng Tam thiếu, biết vì sao trong lòng có phần hoảng hốt, ngờ người khôi ngô nhàng như vậy lại có thanh danh hư hỏng như thế.

      Ngẫm lại cảm thấy bản thân nực cười, chuyện tình “ba người thành hổ” phải chưa từng nghe qua, nhưng giờ đến người mình lại trở thành “ huyệt lai phong, vị tất vô nhân”*.

      * huyệt lai phong: tin đồn vô căn cứ, có lửa sao có khói, có lỗ trống gió mới vào, chó đâu chó sủa chỗ . Vị tất vô nhân: Chưa chắc có nguyên nhân.

      Đồng Hiên Tuấn khẽ cong khoé miệng, cười như cười, khuôn mặt còn mang theo hơi thở lười biếng. Sau khi cho người làm lui xuống, khuôn mặt của lại trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Tô Cảnh Cảnh và Từ Phẩm Tuệ, Từ Phẩm Tuệ vô ý thức cảm thấy sợ hãi, trộm nghĩ: “Đều Đồng Tam thiếu ngông cuồng, quả nhiên là vậy.”

      Những lời đồn về Đồng Hiên Tuấn nghe nhiều, “Tố nhân mạc tố Đồng tam thiếu, hoàn khố bạt hỗ mục vô nhân, giá nhân mạc giá Đồng tam thiếu, phong lưu hoa tính dạ bất quy.”* Ở ngoài truyền bài vè như vậy, bởi vậy có lẽ người này ắt cũng chẳng phải nguồ gì tốt. lqđ.tmm Nhưng giờ phút này lại cố chấp phải dựa vào , trong lòng Từ Phẩm Tuệ tất nhiên có ngàn vạn lần muốn, nhưng vì Tô Cảnh Cảnh ngược lại thể đến.

      *Đối nhân xử thế được giống Đồng tam thiếu, quần là áo lượt để người vào mắt; lấy chồng được lấy Đồng tam thiếu, phong lưu hoa tính đêm về.

      “Tìm tôi có việc gì sao?” Nghe thấy giọng của Tô Cảnh Cảnh mới ngẩng đầu lên, trọng giọng của có phần bình tĩnh, thầm thở dài trong lòng, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.

      bận bộ trường bào lông lạc đà màu vỏ hạt dẻ đứng đó, thân hình kia như chi lan ngọc thụ, màu vỏ hạt dẻ thâm trầm này mặc người tuyệt có vẻ gì là già cỗi, người nam nhân chừng hai mươi tuổi này có khí chất thành thục hợp với độ tuổi của .

      Bởi vì ngẩng đầu lên, khuôn mặt của lập tức lạnh nhạt như khối băng đông lại trong nháy mắt, khoé mắt đuôi mày lại thêm chút hương vị dí dỏm.

      Tô Cảnh Cảnh vẫn lộ vẻ băn khoăn lo lắng, từ trước đến giờ tỉnh táo tự phụ lúc này lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhưng cuối cùng chỉ nhìn Từ Phẩm Tuệ cái, vẻmặt Từ Phẩm Tuệ cũng nặng nề. lqđ.tmm Tô Cảnh Cảnh tự nhiên hiểu suy nghĩ của Từ Phẩm Tuệ, Từ Phẩm Tuệ muốn đụng chạm phải nhân vật có danh tiếng cực kém này, cân nhắc nhiều lần, tại người có thể giúp đỡ sợ cũng chỉ có . Nghĩ vậy, bàn tay vốn sờ chuỗi hạt nắm chặt thành quyền.

      Đồng Hiên Tuấn hiển nhiên muốn dây dưa lâu dài với các , chỉ lạnh nhạt : “ có chuyện gì bản thiếu gia trước.”

      ra cũng chẳng có chuyện gì cả, chỉ là bình thường lúc này đều đến Đêm Paris, nếu ngày dẫn tới những suy đoán cần thiết, muón người khác suy đoán lung tung về mình.

      ..” Tô Cảnh Cảnh luống cuống, hơi đứng lên chút rồi lại lập tức ý thức được thất lễ của mình. Đồng Hiên Tuấn thấy vẻ mặt tràn ngập lo lắng, trong lòng lập tức nổi lên suy nghĩ vui đùa, khoé môi bất giác cong lên nhưng hề cười. lui hai, ba bước, lui đến trước tấm bình phong thêu hai đoá mẫu đơn sàn nhà trong nội đường, lưng dựa vào tấm bình phong bình thản : “Hình như phải người ngoài Bắc?”

      “Chuyện này…” Từ Phẩm Tuệ suýt bật thốt lên “chuyện này mắc mớ gì đến ” chợt ý thức được các đến đây có việc nhờ , ánh mắt lạnh lẽo của Đồng Hiên Tuấn đảo từ người Từ Phẩm
      Tuệ ngược lại hướng Tô Cảnh Cảnh, cuối cùng dừng lại gương mặt thần sắc bất định của Tô Cảnh Cảnh.

      Tô Cảnh Cảnh vội vàng gật đầu : “Tôi là người trong Nam.”

      Đồng Hiên Tuấn cũng khẽ gật đầu, nhưng trong lòng có chút ngạc nhiên – có thể giúp chuyện gì đây? Người có danh tiếng như sao có thể nhìn trúng?

      Chỉ nghe Tô Cảnh Cảnh chậm rãi : “Tôi sợ tam thiếu bắt tôi, chỉ xin tam thiếu chuyện.” đến đây dừng lại chút, vẻ mặt Đồng Hiên Tuấn lộ vẻ tin nhìn , trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ phạm tội cầu xin tôi gánh vác?” Chỉ thấy Tô Cảnh Cảnh hơi ngẩng đầu khẽ mỉm cười với , trong nụ cười kia mang theo chút đắng chát, thấy sinh lòng cảm thông, bèn : “Bắt làm gì, nếu có làm chuyện gì sai, muốn bắt cũng là chuyện của cả, chẳng liên quan đến tôi.”

      phải muốn vội vàng phủi sạch quan hệ với , chỉ là sợ làm trễ nải chuyện của .

      Tô Cảnh Cảnh lộ ra vẻ mặt nhõm, Đồng Hiên Tuấn cảm thấy vô và những nữ nhân đến cầu xin xử lý có khác biệt lớn, chợt nghe : “Nghe cha tôi Tô Minh Chính ở bệnh viện thánh Mari cấp bách điều trị, tôi chỉ mong có thể thấy cha tôi lần cuối cùng.” đến đây, Tô Cảnh Cảnh lại nghẹn ngào.

      Mấy ngày nay dựa vào Tư Phẩm Tuệ hỏi thăm nhiều nơi mới biết được, Phó tổng thống Tô Minh Chính bị thương ở chỗ hiểm, e rằng nguy cấp đến tính mạng.

      Đồng Hiên Tuấn nghe xong, vẻ mặt vẫn thay đổi. Tô Cảnh Cảnh dùng dư quang nơi khóe mắt liếc về phía , vẫn chỉ đứng đó bất động thanh sắc. Trước giờ tính tình Từ Phẩm Tuệ nóng nảy, đứng ngồi yên, chợt đứng lên với Đồng Hiên Tuấn: “Đồng tam thiếu, nếu như muốn giúp cứ thẳng, chúng tôi phải người biết lý lẽ. chỉ cần tiếng, chúng tôi lập tức rời !” Tô Cảnh Cảnh kéo vạt áo Từ Phẩm Tuệ, dùng ánh mắt ra hiệu cho ngồi xuống.

      Dù Tô Cảnh Cảnh rành chính nhưng vẫn biết với thân phận tại của e rằng gặp phải nguy hiểm cực lớn, nhưng lúc này hề để ý, cha ruột ngàn cân treo sợi tóc, há có thể liều mạng? Khi đó cùng dạo với Đồng Hiên Tuấn, tuy chuyện với nhau nhiều lắm nhưng biết phải ngông cuồng, thông trò đời như lời đồn đãi, mà cảm thấy quang hoa nội liễm, phải người thường.

      Lúc này trong đầu Đồng Hiên Tuấn loạn chuyển hơn trăm loại suy nghĩ, chỉ trong cái chớp mắt có tính toán. bèn quay về phía Tô Cảnh Cảnh : “ biết tại có bao nhiêu người biết thân phận của Tô tiểu thư?” Tô Cảnh Cảnh nhìn vô cùng nghiêm túc : “Chỉ có tam thiếu và Phẩm Tuệ.” Đồng Hiên Tuấn khẽ gật đầu, lại quay về phía Từ Phẩm Tuệ : “Vị Từ tiểu thư này?”

      Từ Phẩm Tuệ liếc xéo cái, hờn giận : “Cảnh Cảnh và tôi là bạn tri kỉ, sao tôi có thể bán đứng ấy!” Đồng Hiên Tuấn chẳng đúng sai, chỉ nhìn Tô Cảnh Cảnh. Lúc này trong nội đường chỉ có ba người bọn họ, mà người họ lại cùng im lặng, trong nội đường tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

      Hồi lâu sau, Đồng Hiên Tuấn mới thong thả : “Tôi hơi bận, nhưng ngược lại có thể giúp đỡ chút, nhưng giúp…” Ngữ khí chậm rãi lãnh đạm, đến đây lại cố ý dừng chút, Tô Cảnh Cảnh tự nhiên ngầm hiểu, vội tiếp lời: “Tam thiếu có bất cứ cầu gì, chỉ cần tôi…”

      Từ Phẩm Tuệ hừ lạnh tiếng, từ trước nghe Đồng tam thiếu háo sắc thành tính, nhưng ngờ ta lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

      Đồng Hiên Tuấn phớt lờ hành động của Từ Phẩm Tuệ, chỉ coi Từ Phẩm Tuệ như tồn tại. Sau khi nhận được xác định của Tô Cảnh Cảnh liền : “Tất nhiên tôi dùng cách của mình để giúp , nhưng cần nghe theo sắp xếp của tôi. Về phần cam đoan có bảo vệ được hay , cũng phải xem bản thân nữa.” Cuối cùng khóe miệng lên ý cười nhàn nhạt, chỉ là trong tiếng cười này lại thấm ý lạnh khiến Từ Phẩm Tuệ càng thêm chán ghét .

      Tô Cảnh Cảnh gật đầu, Từ Phẩm Tuệ nhíu mày nhìn Tô Cảnh Cảnh lại hơi liếc nhìn Đồng Hiên Tuấn, chợt nghe Đồng Hiên Tuấn quát lên tiếng: “Trĩ Niên!”

      Chỉ thấy bên ngoài có người đàn ông ăn mặc như lính hộ vệ, thân hình khôi ngô, vẻ mặt thẳng thắn. Tô Cảnh Cảnh liếc qua người nọ cái, cảm thấy quen mắt, nhớ tới người theo Đồng Hiên Tuấn bên bờ hồ Dương Minh ngày nào, đó chính là người này.

      Đồng Hiên Tuấn với Cố Trĩ Niên: “Chuẩn bị xe đưa Từ tiểu thư về.” Cố Trĩ Niên lập tức ra ngoài. Từ Phẩm Tuệ nghe Đồng Hiên Tuấn muốn đưa mình , trong lòng lo lắng cho Tô Cảnh Cảnh bèn thốt lên với Đồng Hiên Tuấn: “Này, Đồng Hiên Tuấn, muốn giữ Cảnh Cảnh làm gì?”

      Câu vừa rồi Từ Phẩm Tuệ kìm nén lâu, sau khi xong tay tự chủ run lên. Trước đây có nghe qua tích phóng đãng của Đồng tam thiếu, nghe mấy người năng vô phép với ta đều bị loạn côn đánh chết, nếu may mắn chết cũng thành tàn phế.

      Đồng Hiên Tuấn thoáng ngạc nhiên lườm Từ Phẩm Tuệ, sau đó chuyển sang nhìn Tô Cảnh Cảnh, chợt cười vang : “ ấy còn sánh bằng Tào Nhã Lệ của Đêm Paris!”

      Từ Phẩm Tuệ vốn có chút sợ hãi, nghe như vậy lập tức nổi giận, ta lại dám mang hồng lâu ghê tởm của Đêm Paris ra so với Cảnh Cảnh! Tô Cảnh Cảnh nhìn dáng vẻ mười phần tức giận của Từ Phẩm Tuệ, sợ tình hình xấu vội kéo khẽ khàng : “ ta tự mình, đừng để trong lòng.”

      Từ Phẩm Tuệ nhìn thoáng qua Tô Cảnh Cảnh, thấy khuôn mặt lúc này mới có huyết sắc, trong lòng biết thể khuyên rời . Nhưng ràng Đồng tam thiếu là sói mắt trắng, Tô Cảnh Cảnh lại giống như con cừu yếu đuối, thể tự phòng vệ, nếu chú ý bị con sói mắt trắng Đồng tam thiếu này ăn mất!

      Tô Cảnh Cảnh chần chừ nhìn Đồng Hiên Tuấn : “Tam thiếu, tôi có thể về Từ gia chuẩn bị chút ?” Đồng Hiên Tuấn mỉm cười nhìn , nhưng giọng cực lạnh: “Tô tiểu thư sợ bị người của Từ gia phát sao?” Khuôn mặt Tô Cảnh Cảnh lộ vẻ khó xử, Từ Phẩm Tuệ nhìn dáng vẻ khổ sở của Tô Cảnh Cảnh, chau mày lại : “Mình giúp cậu tìm lý do giải thích với nhà mình là được, nhưng cậu…”

      Tô Cảnh Cảnh thấy Cố Trĩ Niên, biết xe ngựa được chuẩn bị, cũng biết trong lòng Từ Phẩm Tuệ lo lắng, bén ghé vào tai Từ Phẩm Tuệ thầm: “Cậu đừng lo lắng, mình tự chăm sóc bản thân.”

      Từ Phẩm Tuệ vẫn lo lắng trùng trùng, hiển nhiên Tô Cảnh Cảnh tâm ý quyết, biết mình thể thay đổi được gì, đành thở hắt ấm ức theo Cố Trĩ Nhiên ra ngoài.

      Đồng Hiên Tuấn nhìn Tô Cảnh Cảnh đứng trong sảnh có chút tịch mịch, trong lòng khỏi thở dài, ánh mắt khi nhìn lại dịu dàng hơn nhiều, dường như là người hoàn toàn khác với người vừa rồi, chỉ nghe lạnh nhạt : “ cứ ở đây, đồ đạc ở Từ gia tôi sai người lấy giúp .”

      Tô Cảnh Cảnh cười với , nhưng trong nụ cười đó lộ ra thương cảnh mơ hồ. Trong lòng biết Đồng Hiên Tuấn làm vậy là để bảo vệ . Lúc này, nếu ở lại Từ gia chừng hại đến cả nhà họ Từ.
      Last edited by a moderator: 21/5/15
      Tuyết Liên thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Giọt mưa thứ tư (2)
      Biệt thự Phượng Tê nằm ở phía Bắc thành Cù An, được xây dựng bên hồ Phượng Ô phía Bắc. Dẫu bên ngoài có “Đông phú Tây quý Nam nghèo Bắc tiện” nhưng khu vực hồ Phượng Ô lại giống vậy.

      Phong cảnh khu vực hồ Phượng Ô thanh sơ nên người, lại bởi cách xa nội thành nên hết sức thanh tịnh, phần lớn các thiếu gia trong thành Cù An đều dùng biệt thự ở đây làm nơi tàng kiều, bởi vậy trong thành còn có câu “Phượng Ô ngoài Bắc thắng thành Đông”.

      Chiếc xe chậm rãi chạy đường dọc theo những bóng dáng xanh biếc đường bên hồ Phượng Ô sóng nước chẳng xao. Lqđ.tmm Tô Cảnh Cảnh tựa vào kính xe, bờ hồ dương liễu lả lướt, trăm vạn dải lụa rủ xuống đất, bông liễu tung bay theo gió , cảnh vật vô cùng kiều diễm. Lúc này là chạng vạng bốn phía dần thu hẹp lại, những ráng mây tàn nhấp nhô trang điểm cho đáy hồ, phảng phất như ánh sáng lung linh của ngọc lưu ly, lan tràn lệ sắc.

      Nơi cuối cùng của hồ Phượng Ô chính là khu biệt thự, trong đó khu biệt thự có phần khác biệt, hơi lớn chút là biệt thự Phượng Tê của Đồng Hiên Tuấn . Biệt thự này vốn là Đồng Tử Sâm tặng cho mẹ của Đồng Hiên Tuấn, sau Đồng phu nhân tặng lại cho Đồng Hiên Tuấn.

      Từ trong xe Tô Cảnh Cảnh thấy từ phía xa toà tiểu dương kiểu dáng Tây Âu ngói hồng gạch trắng, ánh chiều tàn hắt lên toà tiểu dương lộ ra hơi thở lịch tao nhã, từ xa nhìn lại khiến lòng người vui vẻ.

      Bên cánh cổng sắt trước toà biệt thự kia có hai đội lính chia ra đứng, thấy xe bọn họ lập tức tản ra ngay ngắn. lqđ.tmm Cánh cổng chậm rãi mở ra, xe trực tiếp chạy thẳng vào trong.

      Trước toà Tiểu Dương trồng hàng ngô đồng, Tô Cảnh Cảnh từng đọc câu như này trong “Văn kiến lục”: “Ngô đồng bách điểu bất cảm tê, chỉ tị phượng hoàng dã”, nghĩ lại bởi những cây ngô đồng này, lại xây dựng bên hồ Phượng Ô nên mới có tên là “biệt thự Phượng Tê”.

      Vào trong khu biệt thự, Tô Cảnh Cảnh thấy trang trí bên trong đều theo cách thức Châu Âu, rất đẹp. ngoảnh đầu nhìn thoáng qua Đồng Hiên Tuấn, chỉ : “Đây là tài sản riêng của tôi, tạm thời ở chỗ này. Thân phận của có chút đặc biệt, tình hình trong thành loạn như vậy, nếu để người khác biết được biết lại xảy ra chuyện gì nữa.”

      Lúc này Khang thúc - quản gia của biệt thự đến đây từ lâu, vì Đồng Hiên Tuấn gì, ông đành lẳng lặng chờ đợi. Đồng Hiên Tuấn thấy Khang thúc đứng sau ông liền quay người lại dặn dò ông mấy câu, quay lại thấy Tô Cảnh Cảnh đứng đó thoải mái : “Có vài việc tôi cần chuẩn bị, cứ ở nơi này trước, nếu có bất kỳ tin tức gì tôi phái người đến thông báo với , đừng lo lắng.”

      Trong lòng rất suy nghĩ của Tô Cảnh Cảnh, nhưng giải thích gì, cũng chẳng
      [​IMG]

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Giọt mưa thứ năm
      Buổi sáng ngày thứ tư, Đồng Hiên Tuấn đến biệt thự Phượng Tê.

      Trời mới tờ mờ sáng, Tô Cảnh cảnh tỉnh dậy từ sớm, mấy hôm nay ngủ được, ban đêm tỉnh dậy mấy lần.

      Tin tức thường xuyên được đưa đến, lần rằng qua thời kì nguy hiểm nhưng vẫn chưa tỉnh, lần rằng bệnh có biến chứng, trong lòng thấp thỏm nhưng dám gì.

      Lúc này nghe con sen Đồng Hiên Tuấn tới, Tô Cảnh Cảnh kịp thay quần áo, tiện tay cầm chiếc khăn choàng hai màu xanh hồng, bên trong mặc đồ ngủ tơ tằm màu vàng hơi đỏ, tóc cũng chải, chỉ tiện tay dùng chiếc dây màu vàng nhạt buộc lại.

      Đồng Hiên Tuấn vốn tuỳ ý ngồi, từ trước đến nay luôn tuỳ ý, nơi này còn là biệt thự của , tiện thể ngồi càng thêm thoải mái. Nghe thấy tiếng động cầu thang, biết Tô Cảnh Cảnh xuống đến nơi nhưng để ý, chỉ nhắm mắt dựa nghiêng sofa, thảm lông cừu sofa mềm mại ấm áp xua cái lạnh của tiết xuân.

      Tô Cảnh Cảnh thấy tuỳ ý như vậy khỏi mím môi cười: “Tam thiếu thực đúng là người có tính cách chân .”

      Nghe lời này, khoé môi Đồng Hiên Tuấn khẽ cong lên sau đó mới chậm rãi mở mắt ra, nếu là người khác chọn lời khen với , chỉ cảm thấy lời đó đáng để mỉm cười, nhưng lại có khác biệt.

      biết có phải do ngược chiều ánh sáng hay , Đồng Hiên Tuấn cảm thấy xung quanh người Tô Cảnh Cảnh có ánh sáng mờ nhạt, cực kỳ rực rỡ. tuỳ ý ăn mặc nhưng lại khiến bản thân càng linh động động lòng người. Trong lúc nhất thời thậm chí có chút kinh sợ.

      Tô Cảnh Cảnh cho rằng thấy bản thân quyá mức tuỳ ý, bèn : “Thực xin lỗi, nghe đến mà vẫn chưa thay quần áo, chờ chút tôi thay quần áo khác.”

      “Như vậy rất tốt.” Đồng Hiên Tuấn lạnh nhạt , lời này che giấu luống cuống vừa rồi của .

      Tô Cảnh Cảnh : “Có phải tam thiếu có tin tức gì ?” Trong lòng biết hẳn có tin tức vì vậy mới đánh liều hỏi, bất quá tự mình đến nhất định còn có chuyện khác.

      Đồng Hiên Tuấn khẽ mỉm cười, hoàn toàn có dáng vẻ đường đột vừa rồi, chợt Tô Cảnh Cảnh cảm thấy hoảng hốt, Đồng Hiên Tuấn trước mắt giữ kín như bưng, thâm trầm khiến người ta nhìn thấu.

      Chàng trai này có phải xấu xa như trong lời đồn?

      “Tin tức là có, chỉ là biết Tô tiểu thư lấy gì báo đáp lại tôi?” Tô Cảnh Cảnh ngó , khi những lời này vẻ mặt vẫn thản nhiên như phải đòi thù lao, vì vậy Tô Cảnh Cảnh : “ biết tam thiếu hi vọng tôi lấy gì để báo đáp đây?”

      Đồng Hiên Tuấn mỉm cười: “Trong thời gian ngắn thể gặp người, song lấy vài tin tức là vẫn có thể, thay quần áo , lúc nữa biết.” Tô Cảnh Cảnh có phần hiểu, nghe lời này của như muốn đưa ra ngoài.

      Đôi mắt thu ba ngập nước đảo qua đảo lại người Đồng Hiên Tuấn vòng, Đồng Hiên Tuấn vẫn tự nhiên bình thản ngồi, vẫn tuỳ ý như vậy, tuyệt giống thiếu gia ương ngạnh trong tin đồn.

      Tô Cảnh Cảnh gật đầu trở lại lầu .

      Lúc đến vì vội vàng nên mang theo đồ đạc, những bộ quần áo trong tủ đều là mua mới, nghĩ lại nơi này hẳn là nơi kim ốc tàng kiều của Đồng tam thiếu, nghĩ thôi cũng cảm thấy lạ lẫm rồi. tuỳ tiện chọn mọt chiếc sườn xám thêu hải đường màu trắng hơi vàng, tóc mái dùng hai chiếc kẹp tóc trân châu kẹp lại để lộ cái trán trơn bóng.

      đứng trước bàn trang điểm gỗ hoa lê khắc hoa hồng ngắm mình lúc, tóm lại thiếu nữ trong chiếc gương hình bầu dục bàn trang điểm và lôi thôi mới tỉnh ngủ vừa rồi cách biệt trời vực.

      định đứng dậy ra ngoài, chợt nhìn thấy bàn trang điểm có hộp phấn nho , ngửi cái, ra làm ra từ phấn hoa. Các loại phấn thường đều dùng hoa hồng lam hoặc tô mộc*, bởi vì phấn hoa có trước nên chúng thông dụng. lại nhìn chút, màu đỏ rất diễm lệ, có bã cũng kém như trong cửa hàng bán. Vì vậy thoa chút phấn lên mặt rồi soi gương, thấy phong thái bắn ra tứ phía, hoàn toàn có dáng vẻ suy yếu mấy ngày trước.

      *Tô mộc: Còn có các tên gọi khác là vang, tô phượng, vang nhuộm, co vang, mạy vang (danh pháp hai phần: Caesalpinia sappan), là loài thực vật thân gỗ , cao khoảng 5-10 mét, cho gỗ rất rắn, có màu đỏ nâu ở phần lõi và trắng ở phần ngoài, được tìm thấy ở khu vực Đông Nam Á. Gỗ của nó trong tiếng gọi là brezel wood. Gỗ tô mộc từng là trong các mặt hàng chủ yếu trong buôn bán giữa người Nhật Bản và người khu vực Đông Nam Á (đặc biệt là Xiêm La) trong thế kỷ 17 các chu ấn thuyền. (Nguồn: Wikipedia)

      Sau khi ăn mặc chỉnh tề, xuống lầu, Đồng Hiên Tuấn vừa thấy cách ăn vận của lập tức chậc chậc khen: “ tệ tệ, quả nhiên là mỹ nhân.” Tô Cảnh Cảnh cười cười với , từ chối cho ý kiến. Nhưng Đồng Hiên Tuấn lại tự mình vui vẻ thoải mái : “Nếu để mấy người bọn họ thấy dáng vẻ này của , nhất định có thể khiến họ tức giận muốn chết!”

      Tô Cảnh Cảnh biết “bọn họ” trong lời là ai, chỉ lờ mờ đoán nhưng đoán ra, bèn nghĩ: “Nhất định biết thôi, hà tất gấp gáp như vậy.” Mấy ngày nay ngược lại cảm thấy sức nhẫn nại của mình lớn hơn rất nhiều.

      Xe rời khỏi khu biệt thự, lúc này Tô Cảnh Cảnh mới nhìn hình dáng xung quanh hồ Phượng Ô.

      Hôm đó đến lúc chạng vạng, ráng chiều khuất nửa, sắc trời dần tối nên nhìn , lúc này ánh mặt trời vừa lên, ánh mặt trời màu vàng lác đác chiếu từng ánh sáng ónh ánh lên mặt hồ Phượng Ô sóng xanh dập dờn, ba quang lục mạn, cảnh sắc rất tú lệ.

      Tô Cảnh Cảnh khỏi thầm nghĩ, trách được người xưa có câu “Thiên hạ Phượng Ô tam thập lục, kỳ trung tối hảo thị Cù An”*.

      *Chú thích của tác giả: Ở đây mượn câu trong “lãnh lư tạp thức” đời Thanh: “Thiên hạ tây hồ tam thập lục, kỳ trung tối hảo thị Hàng Châu.”

      Xe lái hơn phân nửa, trước mắt còn thanh tú kiều diễm như vừa rồi nữa. tmm.lqđ Đường dần chuyển thành đường lớn, người cũng dần nhiều hơn.

      Trong xe, và Đồng Hiên tuấn ngồi sóng vai nhau, dường như hơi mệt mỏi, dọc theo đường rất kiệm lời, chỉ tựa vào lưng ghế dưỡng thần, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính xe dày lồng vào trong mắt , Tô Cảnh Cảnh nhìn giữa hai đầu mày phiếm vẻ buồn rầu, trong lòng khỏi cảm thấy hốt hoảng.

      Hình như xấu xa giống như trong lời đồn, nhưng hà cớ gì lại có tin đồn như vậy?

      ---
      Xe dừng trước cổng bệnh viện thánh Mari.

      Tô Cảnh Cảnh hơi kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Đồng Hiên Tuấn, Đồng Hiên Tuấn ngược lại nở nụ cười : “Hình như chân bị thương, vừa khéo khám thử.”

      Tô Cảnh Cảnh ngẩn người: “Sao biết?” Khoé môi Đồng Hiên Tuấn hàm chứa ý cười, gì, ánh mắt mập mờ.

      Bệnh viện thánh Mari là mọt khu bệnh viện giáo hội, thường ngày phần lớn ra vào đều là những giáo đồ ngoan đạo, nhưng lúc này cổng bệnh viện Thánh Mari lại đầy binh lính vác súng vai.

      Khắp nơi tĩnh lặng, vài dặm xung quanh đều có bóng người. Chiếc chevrolet của họ cũng tới cổng mà dừng lại ở nơi phía xa.

      Tô Cảnh Cảnh nhìn lại
      [​IMG]
      Tuyết Liên thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Giọt mưa thứ sáu

      Bác sĩ Kiệt Khắc nhìn qua chỉ là người đàn ông ngoại quốc nhi lập chi niên*, tóc vàng mắt xanh, người rất gầy, vẻ mặt lạnh nhạt, thoáng liếc mắt cái biết tính khí tốt lắm, thấy Đồng Hiên Tuấn lập tức quát to: “Thằng nhóc thối tha, lâu như vậy cậu mới đến thăm tôi!” Ngay say đó dùng tiếng Hán lưu loát phàn nàn: “Bực chết tôi, bọn chúng cho tôi , để tôi ngây ngốc ở chỗ này, cho tôi .” *

      Nhi lập chi niên: hay tam thập nhi lập, tức ba mươi tuổi là lúc lập thân, lập nghiệp

      Đồng Hiên Tuấn đỡ trán nghe than phiền, mãi đến khi than thở gần xong mới : “Người kia như thế nào rồi?”

      Bác sĩ Kiệt Khắc rất tức giận, quát Đồng Hiên Tuấn: “Cậu, cậu, sao cậu vẫn là dáng vẻ này hả!”

      Đồng Hiên Tuấn cười gượng cái, chép miệng về phía Tô Cảnh Cảnh đứng, lúc này bác sĩ Kiệt Khắc mới ý thức được có người.

      Tô Cảnh Cảnh lo lắng đứng, bất giác cúi đầu, bác sĩ Kiệt Khắc nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tô Cảnh Cảnh. Lqđ.tmm Thấy người đẹp, mặt mày thanh tú, vẻ giận dữ gương mặt mới biến mất, cười to : “Sao lại đổi rồi, vừa rồi tôi còn tưởng là Tào tiểu thư chứ!”

      Tào tiểu thư? Tào Nhã Lệ của Đêm Paris?

      Tô Cảnh Cảnh bỗng nhớ lại câu trong lúc vô tình lần trước của Đồng Hiên Tuấn “ ấy còn bằng Tào Nhã Lệ của Đêm Paris” Nghĩ vậy khỏi thất thần.

      Đồng Hiên Tuấn cười: “Tô Cảnh Cảnh, là con của bệnh nhân đó.” Vừa nghe vậy Tô Cảnh Cảnh lại ngẩn người, ra miệng mọt cách rất nhàng, hề có ý giấu giếm vị bác sĩ tên Kiệt Khắc này.

      Bác sĩ Kiệt Khắc nghe vậy cũng kinh ngạc, chỉ quay đầu lại quan sát Tô Cảnh Cảnh lần nữa.

      Đồng Hiên Tuấn : “Nếu muốn biết tình hình cụ thể hỏi ấy.” Tô Cảnh Cảnh gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi mới hỏi: “Tình hình cha tôi như thế nào rồi?”

      tốt lắm.” Khi Kiệt Khắc những lời này hiển nhiênn mặt còn vẻ tức giận dựng ngược lỗ tai vừa rồi nữa, biểu cảm hết sức nghiêm túc, có thể nhận thấy đây là bác sĩ rất có trách nhiệm.

      Vẻ mặt Kiệt Khắc nặng nề đè thanh thấp: “Vết thương ngay chỗ hiểm, hai ngày nay xuất nhiều biến chứng…”

      Đồng Hiên Tuấn nghe Kiệt Khắc rất nhiều thuật ngữ chuyên môn, nghe đến bực mình, nhưng Tô Cảnh Cảnh lại cẩn thận nghe, dù có rất nhiều từ chuyên dụng trong y học hiểu.

      Đồng Hiên Tuấn chau mày cắt ngang lời Kiệt Khắc: “Đừng dông dài, cuối cùng là có cứu được ?”

      Kiệt Khắc liếc Đồng Hiên Tuấn trắng mắt: “Có thể.” xong tò mò nhìn Đồng Hiên Tuấn hỏi: “Tông Hi, vì sao lão cha cậu phải cứu ông ấy?”

      Đồng Hiên Tuấn hừ tiếng: “ hỏi tôi, tôi biết hỏi ai? Chuyện chính trị của lão già đó tôi chưa bao giờ để tâm!”

      Tô Cảnh Cảnh nghe hai người chuyện, thấy Kiệt Khắc gọi tên tự của Đồng Hiên Tuấn liền biết quan hệ hai người này rất tốt. Bởi vậy cha ở chỗ bác sĩ Kiệt Khắc này càng nhận được chăm sóc đặc biệt.

      “Người do cậu đưa vào, bây giờ còn dẫn con ông ta đến, cậu…” Kiệt Khắc mở miệng mấy câu lại bị ánh mắt lạnh như băng của Đồng Hiên Tuấn phóng tới đành vội vàng ngậm miệng.

      Khoé miệng Đồng Hiên Tuấn ý cười: “Đó là do lão già bảo tôi đưa vào, về phần ấy…” đến đây ánh mắt chuyển lên người Tô Cảnh Cảnh, Kiệt Khắc kinh dị phát thế nhưng ánh mắt Đồng Hiên Tuấn lại dịu dàng.

      Nhất thời khí trong phòng trở nên kỳ lạ.

      “Lòng thích cái đẹp, ai cũng có!” Đồng Hiên Tuấn ung dung câu, nhưng phá vỡ bầu khí kỳ lạ trong văn phòng.

      Tô Cảnh Cảnh ngạc nhiên nhìn Đồng Hiên Tuấn, gương mặt còn sót lại ý cười, nhưng bị Tô Cảnh Cảnh nhìn cười được, cười cũng được.

      Kiệt Khắc ngồi ghế trước bàn làm việc, hai chân vắt chéo dáng vẻ xem kịch vui.

      …” Tô Cảnh Cảnh muốn lại thôi, Đồng Hiên Tuấn nhíu mày, Tô Cảnh Cảnh thấy giữa trán giãn ra, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo.

      Nghĩ lại, ở trong gia đình quân phiệt như vậy cũng có nỗi đau của chính mình. Có lẽ chỉ sinh lòng cảm thông, hoặc là mục đích gì khác, nhưng ít nhất giúp .

      là người hiểu chuyện, biết số việc nên hỏi số việc , cuối cùng câu hỏi bị cứng rắn nuốt xuống bụng. Kiệt Khắc cười hì hì nhìn Đồng Hiên Tuấn, Đồng Hiên Tuấn lại bình thản : “Kiệt Khắc, xác định là bác sĩ chứ phải gián điệp?”

      Kiệt Khắc ngừng cười. Đồng Hiên Tuấn cười ngồi đó, bề ngoài nhìn có vẻ phong đạm thanh vân nhưng trong lòng lại ba đào mãnh liệt, ánh mắt lấp lánh bất định, cảm thấy như trăng trời, muốn nhưng thể.

      hành lang có rất nhiều thanh qua lại, Đồng Hiên Tuấn cảnh giác ngồi dậy, đứng thẳng lên.

      Tô Cảnh Cảnh cũng hồi hộp theo, Đồng Hiên Tuấn khẽ mìm cười với , gì. Chỉ thế thôi nhưng Tô Cảnh Cảnh lại thấy trong lòng hết sức an bình.

      Tiếng bước chân nối tiếp nhau, hình như chỉ có người, Đồng Hiên Tuấn nhìn Kiệt Khắc, Kiệt Khắc giơ tay lắc đầu, ý mình cũng biết xảy ra chuyện gì.

      Kỳ thực Đồng Hiên Tuấn đoán được hai phần, cong môi cười yếu ớt, kéo Tô Cảnh Cảnh đến bên cạnh, thầm vào tai : “Lát nữa đừng chuyện, cứ dựa vào tôi là được.”

      Lúc này Tô Cảnh Cảnh cách rất gần, gần đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của , mặt lập tức đỏ lên. ôm chặt , mùi hương thoang thoảng tràn đầy mũi, nhưng thần sắc trong mắt hề xao động, tựa như nước trong giếng cổ.

      Tô Cảnh Cảnh càng gần sát càng thấy hoảng hốt. Nhìn chỉ là làm chuyện bình thường, nhưng với lại có ý nghĩa khác.

      từng du học ở phương Tây, tư tưởng cởi mở nhưng tiếp xúc gần gũi với đàn ông như vậy vẫn là lần đầu. cảm thấy tai mình cũng đỏ lên rồi, dám ngẩng đầu, chỉ lẳng lặng vùi đầu trước ngực .

      Bước chân kia đến cửa văn phòng dừng lại, thanh chói tai vang lên: “Bác sĩ Kiệt Khắc, đại thiếu tới.”

      Kiệt Khắc nhìn Đồng Hiên Tuấn, Đồng Hiên Tuấn gật đầu với , lập tức vọng ra ngoài: “Mời đại thiếu vào.”

      ---

      Lúc Đồng Hiên Lân vào phòng làm việc thấy Đồng Hiên Tuấn, cũng thấy trong ngực Đồng Hiên Tuấn. Trong mắt Đồng Hiên Lân mang theo chút chế nhạo: “ khéo, chú ba.”

      Khoé môi Đồng Hiên Tuấn xuất đường cong ưu mỹ: “Ô, cả, sao lại có tâm trạng đến thăm Kiệt Khắc thế, chẳng lẽ bị bệnh?”

      Đồng Hiên Lân liếc xéo Tô Cảnh Cảnh : “Vị này đúng là tâm can của em ba, làm sao thế, lại có thể mời bác sĩ Kiệt Khắc khám bệnh?”

      Tô Cảnh Cảnh vốn vùi trong ngực Đồng Hiên Tuấn nên Đồng Hiên Lân thấy mặt mũi , chỉ thấy sườn mặt của Tô Cảnh Cảnh. ta chỉ thấy này thanh nhã như lan, có phong hoa thành lời.

      Tô Cảnh Cảnh hề biết Đồng Hiên Lân chăm chú nhìn mình, chỉ biết bên ngoài đồn đại Đồng đại thiếu là thiếu niên hùng, là người phong lưu, trước đây chưa từng gặp qua, ngờ hôm nay lại gặp nhau trong cảnh tượng này. Đáy lòng tràn đầy hiếu kỳ, nhưng tình thế khó xử, vụng trộm quay đầu nhìn ta, ngờ lại chống lại tầm mắt của .

      Bốn mắt nhìn nhau, Tô Cảnh Cảnh cuống quít quay đầu.

      Hôm nay Đồng Hiên Lân bận quân phục chính thống, tay cầm mũ lính, thân cao đứng thẳng.

      Tô Cảnh Cảnh liếc mắt cái chỉ cảm thấy lời đồn bên ngoài quả danh phù kỳ thực.

      Mặt mày sáng sủa, có vài phần tương tự với Đồng Hiên Tuấn, nhưng có thêm vài phần khí phách, hơn mấy phần khí khái hùng.

      Ánh mắt tư tiêu phi tiếu của Đồng Hiên Tuấn đảo qua Tô Cảnh Cảnh rồi chuyển đến người Đồng Hiên Lân, Đồng Hiên Tuấn lạnh mặt nhìn họ. Vừa nhìn thoáng qua chỉ cảm thấy này như trăng sáng trời, trong trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra quang hoa nhàn nhạt, thoáng liếc mắt cái cũng khiến thể dời tầm mắt.

      Khóe môi Đồng Hiên Tuấn nhếch lên, quay về phía Tô Cảnh Cảnh :”Đây là cả của tôi.” Giọng có phần lạnh nhạt.

      Tô Cảnh Cảnh muốn giãy giụa đứng lên từ trong ngực Đồng Hiên Tuấn, nhưng cánh tay lại siết chặt, có cách nào khác đành gật đầu với Đồng Hiên Lân:”Chào đại thiếu.”

      Đồng Hiên Lân hừ lạnh tiếng, liếc mắt nhìn Kiệt Khắc, Kiệt Khắc vội :”Vị tiểu thư này bị thương ở chân.”

      Đồng Hiên Lân nhìn Tô Cảnh Cảnh rồi lại nhìn Đồng Hiên Tuấn:”Chú ba, bây giờ nơi này là trọng địa, nếu chú còn phân nặng như vậy tôi lại với cha.” Giọng sắc bén.

      “Được thôi.” Đồng Hiên Tuấn thoải mái :”Cùng lắm lần sau tới nữa.” xong xem như bên cạnh có người thầm với Tô Cảnh Cảnh:”Vết thương ở chân em tốt hơn chưa?”

      Tô Cảnh Cảnh biết vì sao biết chân của mình bị thương, chân tay luống cuống đáp:”Hết đau rồi.”

      Đồng Hiên Lân thấy Đồng Hiên Tuấn coi ai ra gì, trong lòng tức giận, ánh mắt rét buốt đảo qua Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh.

      Cuối cùng ta chỉ :”Nếu có việc gì chú ba trở về sớm .” xong xoay người rời .

      Đồng Hiên Tuấn nhìn bóng lưng Đồng Hiên Lân, vẻ mặt bỗng nặng nề. nới lỏng cánh tay để mặc Tô Cảnh Cảnh đứng lên. Tô Cảnh Cảnh nhìn Đồng Hiên Tuấn, khuôn mặt dần ưu tư khiến hoảng hốt.

      Đồng Hiên Lân phong thái hiên ngang, khí thế hăng hái, đại vị trong quân ai bì kịp, lại là con cả trong nhà, mẹ ruột là Như phu nhân được Đồng Tử Sâm chiều nhất. Còn Đồng Hiên Tuấn, dẫu là con vợ cả nhưng được Đồng Tử Sâm cha mình quý.

      “Như thế nào, thích ta?” Đột nhiên TôCảnh Cảnh nghe thấy giọng u của Đồng Hiên Tuấn, căng thẳng vội :”, , phải.”

      Đồng Hiên Tuấn lạnh lùng :” ta cưới vợ rồi.”

      Đồng Tử Sâm là người lạc hậu theo tư tưởng cũ, nhất quyết cho phép Đồng Hiên Lân bỏ vợm ngụ ý Đồng Hiên Tuấn là:” muốn làm vợ bé của ta sao.”

      Ánh mắt Tô Cảnh Cảnh lấp lánh, trong lòng ba đào mãnh liệt nhưng chỉ :” ta cưới vợ hay chưa liên qua gì đến tôi chứ?”

      Đồng Hiên Tuấn lạnh lẽo ngưng mắt nhìn gì, Tô Cảnh Cảnh bị ánh mắt lạnh lẽo của nhìn chằm chằm, trong lòng khó chịu nhưng vẫn cố gắng nhìn thẳng .

      khí lập tức lạnh vào.

      Kiệt Khắc thấy khí có phần ổn vội hòa giải :” tại kinh động đến đại thiếu rồi, Tông Hi, cậu ít đến đây hơn.” vừa xong, Đồng Hiên Tuấn hừ lạnh :” ta biết có làm sao, tôi cũng tin ta có th6ẻ làm cho lão già hạn chế hành động của tôi.”

      Kiệt Khắc :”Tông Hi, sao cậu có thể hành động theo cảm tính như vậy? Trong giọng của hàm chứ vẻ kinh ngạc. Đồng Yên Tuấn trước giờ luôn tỉnh táo tự phụ khi nào chủ quan như vậy?

      Đồng Hiên Tuấn chợt quay đầu nhìn Kiệt Khắc, Kiệt Khắc hơi sợ hãi, lúc lâu sau lại nghe thấy Đồng Hiên Tuấn thở dài:”Cậu khám chân cho ấy trước .” Lúc lời này nhìn Tô Cảnh Cảnh mà chỉ quay đầu nhìn về nơi khác bên cửa sổ.

      bầu trời xanh nhạt ngoài cửa sổ có vài con chim bay qua, lưu lại dấu vết nhàn nhạt, chỉ trong chớp mắt dấu vết kia biến mất, bầu trời vẫn như cái hồ xanh bị lộn ngược, tĩnh lặng gợn sóng.

      --

      Từ bệnh viện Thánh Mari ra ngoài Tô CảnhCảnh nhận thấy Đồng Hiên Tuấn có ý xa lánh mình.

      Cùng sánh vai ngồi trong xe, ừ cũng chẳng hừ. cũng mở lời, chỉ im lặng ngồi. Phong cảnh ngoài xe lướt qua nhanh chóng, mà người trong xe ràng ngay trước mắt rồi lại như phong cảnh bên ngoài.

      Thỉnh thoảng quay đầu nhìn , lại có ý quay đầu chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ, hai người nhưđang trong trận đấu sức, ai cũng chịu mở miệng chuyện trước. Chóp mũi tràn ngập hương thơm thoang thoảng của , trong phút chốc định mở miệng chuyện, nhưng nhìn biểu tình lạnh nhạt của lại dừng lại.

      Cửa xe chậm rãi mở ra, cuối cùng vẫn đến biệt thự Phượng Tê. mặc kệ xuống xe, cái gì cũng . đóng cửa lại, lạt nhạt với tài xế:”Đến Đêm Paris.”

      đứng ngoài xe, mặc dù giọng lớn nhưng từng chữ ràng. liếc mắt nhìn trong xe cái, vẻ mặt bình thản, xe chậm rãi chuyển động. xoay người quay đầu lại vào biệt thự.

      Xe hất bụi rời .

      Trong xe ánh mắt Đồng Hiên Tuấn u, mi tâm chậm rãi nhíu lại.

      --

      Trở về biệt thự Phượng Tê, Tô Cảnh Cảnh ngược lại có chút hậm hực, khẩu vị cũng kém hẳn. ma ma mang món đậu hũ ngâm thập cẩm nổi tiếng nhất thành Cù An lên cũng chỉ cầm thìa bới mấy cái, ăn miếng nào, ma ma thấy vậy bèn khuyên nhủ:”Dầu gì tiểu thư cũng nên ăn ít, tam thiếu chọc giận sao?”

      Ma ma này vốn họ Lương, người làm trong biệt thự quan gọi là thím Lương, bà vốn là con sen được mẹ ruột Đồng Hiên Tuấn mang theo từ nhà mẹ đẻ, là người nhìn Đồng Hiên Tuấn lớn lên từ thuở còn tâm bé, sau này Đồng phu nhân qua đời vẫn luôn theo Đồng Hiên Tuấn, tính toán ngược lại bà lão có lai lịch lâu năm.

      Tô Cảnh Cảnh nhìn màu trắng như ngọc của đậu hũ ngâm thập cẩm trong lòng lại tức giận, ngược lại có khẩu vị.

      Thím Lương thấy dáng vẻ này của trong lòng ngược lại hiểu , ngẫm nghĩ nhất định là tam thiếu chọc giận , bèn cười :”Tính khí tam thiếu chúng tôi ngược lại thực tốt như vậy đâu, nhưng đối với tiểu thư lại thực quan tâm. biết chứ, biệt thự này vốn là nơi ở của lão phu nhân, lúc trước vị tiểu thư kia được tam thiếu hết mực cưng chiều nhưng chưa từng thấy cậu mang đến đây.”

      Bàn tay cầm thìa của Tô Cảnh Cảnh tùy tiện đảo đậu hũ ngâm trong chiếc chén sứ tinh xảo, nước sốt màu nâu nhuộm đậu hũ màu tuyết trắng, bất chợt có chút hoảng hốt.

      và Đồng Hiên Tuấn vốn là người của hai thế giới, nếu rơi lệ vì đau lòng của đáng giá. Lại nghĩ chỉ cần chuyện của cha được giải quyết lập tức trở về Nam Dương, từ đó về sau gặp nữa.

      Nghĩ vậy nhoẻn miệng cười với thím Lương, cầm thìa đưa đậu hũ vào trong miệng, nuốt xuống.

      Thím Lương thấy bắt đầu ăn cho rằng nghe hiểu lời mình chứ hề biết thực ra trong lòng tự có tính toán.
      Last edited by a moderator: 24/5/15
      Tuyết Liên thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Giọt mưa thứ bảy (1)

      Ba bốn ngày sau đó Đồng Hiên Tuấn vẫn chịu đến biệt thự Phượng Tê.

      Hôm đó mới vừa bị Đồng Tử Sâm gọi tới thư phòng dạy dỗ mấy câu, cũng gì khác ngoài mấy việc làm được gì đàng hoàng các loại. Đồng Hiên Tuấn vốn tập mãi thành quen, ngược lại coi như có gì.

      Đồng Tử Sâm lúc, chạm tay lên tường bên trái chỗ treo bức chân dung xuất thần hồi lâu.

      vách tường treo bức chân dung được trang hoàng tỉ mỉ màu trắng, bên trong vẽ người mặc quân phục đứng giữa biển hoa, ông trong bức tranh mới chỉ hai ươi tuổi, khí thế phấn chấn phong thái hiên ngang.

      Ông nhìn bức chân dung thời trẻ lòng mang hùng tâm tráng trí của mình, lâu vẫn dời tầm mắt.

      Năm đó, trong vườn hoa nho , hoa tường vi nở, cả vườn cẩm tú (gấm vóc), nhưng ông chỉ là tên vệ binh tầm thường vừa mới đầu nhập quân Nghiêu, mà bà cũng là người vợ ông mới kết tóc xe duyên. Bà đẹp như vậy, đẹp đến nỗi ông cảm thấy thương tiếc, đẹp đến nỗi ông nỡ buông tay.

      Cả vườn hoa tường vi cũng đẹp bằng nổi nụ cười mỉm của bà.

      Trong khí hương hoa dày đặc, bà đứng trước giá vẽ, mặc sườn xám màu xnah bình thường ở nhà, khuôn mặt là nụ cười khiến người ta si dại.

      A Nhan. Ông lặng lẽ than thở trong lòng, xoay chuyển tâm trí.

      Đồng Hiên Tuấn cúi đầu buông tay, rốt cuộc dám lên tiếng. Trước nay ở trước mặt người ngoài luôn hành động phóng túng, nhưng dám biểu quá giới hạn trước mặt cha mình, cuối cùng vẫn là quan tâm đến suy nghĩ của ông, quan tâm làm gì việc ông chưa bao giờ thương .

      “Tông Hi!” Đồng Tử Sâm thở dài, tiếp. Đồng Hiên Tuấn cúi đầu, vẻ mặt vô cùng hờ hững.

      Đồng Tử Sâm chậm rãi xoay người về hía cửa sổ, bầu trời ngoài cửa sổ sáng long lanh như ngọc lưu ly xanh biếc, mây tơ lặng lẽ như mạch nước ngầm, tụ tụ tán tán, phảng phất như nhân gian li hợp.

      Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Đồng Tử Sâm nhíu mày, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ trong suốt chiếu vào gương mặt cương nghị tang thương của Đồng Tử Sâm, vẻ mặt ông hơi thay đổi, nắm tay sau lưng siết chặt.

      “Vào .”

      ---

      Sau khi vào cửa Trương Hoảng thấy Đồng Hiên Tuấn ở đây, trong mắt thoáng qua chút sửng sốt, nhưng để trong lòng, chỉ vội vàng mở miệng: “Tổng tư lệnh, tiền phương cấp báo!”

      Đồng Tử Sâm xoay người, chỉ điềm tĩnh : “Được rồi, Tông Hi, con ra ngoài trước .”

      Trương Hoảng liếc Đồng Hiên Tuấn cái, lại liếc bóng lưng Đồng Tử Sâm, biết nguyện vọng của Đồng Tử Sâm. Trong lòng hơi tính toán, trước mắt hai người con của Đồng gia, có thể thành đại khí ngược lại hẳn là đại thiếu.

      Đồng Hiên Tuấn mở cửa phòng, hơi do dự, trong phòng lờ mờ truyền đến:”Thịnh Suất và…”

      “Với cả…”

      “Bọn chúng…”

      Vì vừa rồi Đồng Tử Sâm đề phòng khắp nơi nên thể nán lại lâu, chỉ nghe hai ba câu rồi cất bước rời .

      Trong thư phòng, Đồng Tử Sâm nghe tin tức quân Diên Tây Nam nghị hòa, chòm râu bên khóe môi ông khẽ rung rung, cuối cùng gì.

      Trong lòng Trương Hoảng lo sợ, thở cũng dám thở mạnh.

      Trong thư phòng im lìm tiếng động, Đồng Tử Sâm trầm mặt xuống, ánh mắt thâm thúy.

      Tự nhiên Trương hoảng :”Tổng tư lệnh, bằng chúng ta thừa dịp trước khi quân Thịnh và quân Tây Nam đến..”

      Đồng Tử Sâm hừ lạnh tiếng, gương mặt cương nghị chút biểu cảm:”Lúc này bọn chúng nghị hòa là bởi đại cục chưa định…” đến đây Đồng Tử Sâm dừng lại chút, ánh mắt dừng lại vách tường lần nữa, hai mắt thất thần.

      Trương Hoảng khom lưng, dám ngẩnng đầu, khí vẫn lạnh lẽo.

      Lúc lâu sau, Đồng Tử Sâm rũ mắt chậm rãi :”Đại tổng thống bệnh khó qua khỏi.”

      Trương Hoảng gật đầu ngầm hiểu.

      Trong câu bệnh tình nguy kịch này hiển nhiên giống với bệnh tình nguy kịch bên ngoài đồn đại.

      ĐồngHiên Tuấn trở về phòng ngủ, cởi giày da và quần áo rồi nằm lên giường phù dung, giường đặt chiếc đêm lông mặt nhung màu tím. Đương đầu xuân, thời tiết ấm dần, chiếc đệm kề sát người tạo cảm giác khó chịu.

      trằn trọc trở mình, ánh mắt lướt qua căn phòng tối om, tất cả trong phòng đều là các loại đồ chơi mới lạ, song tâm tư đặt ở đây.

      Cuối cùng cha vẫn đề phòng . Cha duyệt vô số người*, hẳn nhìn ra ý định của , cho dù giấu qua tay trăm người, cuối cùng vẫn để lộ ra sơ hở.

      *duyệt vô số người : tức là gặp nhiều người, nhiều kinh nghiệm

      Đến cùng là làm sai ở đâu, hay là, lo lắng nhiều?

      Nhăn mày suy tư trong chốc lát, Cố Trĩ Niên tới.

      Cố Trĩ Niên vẫn mặc trang phục vệ binh như thường, vẻ mặt hơi mất tự nhiên. Đồng Hiên Tuấn có sở liệu, cũng ngạc nghiên, chỉ thản nhiên hỏi:”Như thế nào?”

      Cố Trĩ Niên trả lời:”như gia đoán.”

      “A.” Đồng Hiên Tuấn cười như cười :”Cũng được.” Ngay sau đó Cố Trĩ Niê tiếp:”Gia tính toán như thế nào?”

      “Tính toán?” Đồng Hiên Tuấn khẽ mỉm cười:”Đúng vậy, nên tính toán chút rồi.” Sauk hi xong, lại thở dài:” đúng là chuyện rắc rối, nhưng luôn phải làm.”

      “Vâng, gia, kẻ thành đại để ý chuyện vặt vãnh.”

      Đồng Hiên Tuấn phá lên cười ha ha, nhưng nụ cười này tuyệt sảng khoái, ngược lại hết sức ảm đạm.

      Cố Trĩ Niên cũng nhận ra ảm đạm trong nụ cười này của Đồng Hiên Tuấn nhưng gì, chỉ :”Gia, động Giang Gia, hay Từ Gia?”

      “Có gì khác nhau sao?” TRong mắt Đồng Hiên Tuấn phảng phất kết tụ miếng băng mỏng:”Cứ động Giang gia , Từ gia…” tiếp, dù sao vẫn có băn khoăn.

      Có Trĩ Niên hơi ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Đồng Hiên Tuấn có khác thường,trong lòng trầm xuống.

      Bóng đêm thâm trầm dày đặc như lọ mực đầy ắp, nửa vầng trăng non chìm trong đó càng có vẻ đỏ lên như máu.

      Ngoài cửa sổ cây ngô đồng phát ra những tiếng vang xào xạc , chậm chạp nặng nề, nghe vào khiến lòng người bi thương ngừng.

      “Hình như thời tiết sắp thay đổi rồi.” Thím Lương vội vàng đóng cửa sổ trong phòng ngủ của Tô Cảnh Cảnh, quay đầu lại thấy Tô Cảnh Cảnh gối lên chiếc gối mềm hình vuông, nằm giường cùng đống quần áo, trong tay cần quyển “Thi kinh”.

      đọc đến câu “chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão”. Nghe thím Lương chuyện lẩm bẩm đáp tiếng, để ý :”xem ra ấy tới rồi, thím Lương, thím cũng về phòng nghỉ sớm .”

      Thím Lương di chuyển bước chân, Tô CảnhCảnh tiện tay lật trang sách, khóe miệng xuất nụ cười nhàn nhạt :”Song, thím Lương, có vài người là A Đấu*, nâng dậy được. Thím cũng cần phí lòng.”

      *A Đấu : đây là con Lưu Bị, thời Tam quốc bên TQ, ví với kẻ bất tài, đồ vô dụng, hèn nhát.

      Thím Lương liếc mắt nhìn Tô Cảnh Cảnh thoải mái đọc sách bên cạnh, thở dài rồi ra khỏi phòng ngủ.

      Tô Cảnh Cảnh nhìn cửa phòng đóng chặt, lại thất thần trong chốc lát.

      Ngày ngày trôi qua vô tình, giống như nước chảy, trở lại.

      Ngoài cửa sổ chợt có trận mưa to trút xuống, gió tiêu điều lạnh lẹo như đập vào lòng , trong lòng lạnh lẽo như băng, cảm thấy vô cùng thống khổ và bất lực.

      hiểu bản thân mình ngay cả thực chất cũng có, những lời kia, làm những dáng vẻ đó chỉ vì để nhìn.

      Sao có thể biết những người trong biệt thự này mỗi ngày làm những chuyện gì.

      Người dưới mái hiên thể cúi đầu. Nhưng lại cứ cầm lòng, lời kia ra khỏi miệng lại hối hận. Trong lòng hiểu tình hình bây giờ, hành động như vậy xác thực có chút kích động. Rốt cuộc trải qua nhiều song gió, tuổi trẻ vô cùng, dầu rằng huệ chất lan tâm nhưng làm sao sử dụng.

      Trong thời buổi loạn lạc, chỉ là yếu đuối, quân phiệt hỗn chiến, lợi ích lần lượt thay đổi nên bảo vệ mình, bảo vệ người mình quý trọng như nào?

      Trận mưa rào ngoài cửa sổ tới nhanh, cũng nhanh. hoảng hốt luôn có cảm giác ổn, nhưng lại được chỗ nào ổn. Cũng phải chính mấy câu này, mấy câu kia, ví như thực đến tai Đồng Hiên Tuấn, cũng có thể ràng thím Lương là người nào, ví như đến được càng phải lo lắng.

      Có lẽ ngày mai bất luận thế nào cũng đến đây chuyến. Tring thành này thời thời khắc khắc tồn tại biến đổi, biết mấy ngày nay vết thương của cha tốt lên chưa, cũng biết trận chiến tiền phương như thế nào rồi?

      Sáng sớm hôm sau thức dậy cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn bực, như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

      Mấy hôm trước cũng vậy, sau lại nghe cha gặp chuyện, chẳng lẽ…

      cũng dám nghĩ nữa, vội vã đổi chiếc sườn xám thuần trắng dệt bằng tơ tằm mặc ở nhà, chải tóc nghe thím Lương vọng vào từ ngoài cửa:”Tô tiểu thư.” Trong ngực tim đập mạnh và loạn nhịp, tay cầm lược buông lỏng, chiếc lược gỗ đào lặng lẽ rơi xuống đất, cũng may trong phòng lót thảm Ba tư dày.

      Lương ma ma thấy bên trong có động tĩnh, lại gõ cửa mấy cái, Tô Cảnh Cảnh căng thẳng, trán rịn ra tầng mồ hôi mỏng. có tâm tư nhặt chiếc lược bị rơi đất lên, hít hơi sau đó đưa tay lau mồ hôi trán, hoảng loạn đáp tiếng:”Làm sao vậy?”

      “Từ tiểu thư đến.”

      “Từ..” Tô Cảnh Cảnh thất thần, tâm trạng nén nổi buồn bực.

      Từ Phẩm Tuệ đến đây, xảy ra chuyện gì rồi ư?

      thu lại tâm trạng, đáp :”Tôi biết rồi.”

      Xuống lầu, thấy Từ Phẩm Tuệ tinh thần nhấp nhỏm ngồi soafa, tim như bị quất 1 cái.

      Trước giờ Từ Phẩm Tuệ luôn vui vẻ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến trở nên như vậy? hơi sợ hãi, từ đến lớn chưa từng sợ bất cứ thứ gì.

      Tô Cảnh Cảnh bước nhanh đến, Từ Phẩm Tuệ ngẩng phắt lên, thấy trong mắt Phẩm Tuệ có nước mắt, trong lòng lại càng sửng sốt.

      “Làm sao vậy Phẩm Tuệ?”

      Từ Phẩm Tuệ ngẩng đầu, thấy Tô Cảnh Cảnh, nước mắt lập tức phun trào, gương mặt hoa lê đẫm mưa khiến Tô Cảnh Cảnh đau lòng thôi.

      Tô Cảnh Cảnh kéo tay Từ Phẩm Tuệ nửa ngồi xuống, Từ Phẩm Tuệ cúi đầu rơi lệ.

      Tô Cảnh Cảnh vươn tay lau nước mắt gương mặt Từ Phẩm Tuệ, sau đó nghẹn ngào :” có chuyện gì đâu, nhất định có chuyện gì.”
      Last edited by a moderator: 24/5/15
      Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :