1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện cũ ở thành Cù An - Tần Thù Nhiên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Giọt mưa đầu tiên (2)
      Người trong thành Cù An đều biết, bình thường Tiểu Hương Mai hát, ngược lại Tô Cảnh Cảnh khéo, lại có thể đụng phải người có thể bao sân Tiểu Hương Mai.

      Dọc theo đường Từ Phẩm Tuệ ngại phiền với Tô Cảnh Cảnh: “Aizz, mình ở thành Cù An nhiều năm như vậy mới được nghe Tiểu Hương Mai hát lần đầu, cậu ấy, biết là số mệnh gì!”

      Tô Cảnh Cảnh chỉ cười, dĩ nhiên biết Từ Phẩm Tuệ câu vận mệnh tốt chỉ là đùa.

      Tiểu Hương Mai, cái tên này nghe qua, đào kép nổi tiếng nhất thành Cù An. TiểuMậpMạp.LQĐ Hôm nay biết có người bao sân, may mà nhờ vị hôn phu lợi hại kia của Từ Phẩm Tuệ mới có thể lấy được chỗ ngồi. Những vị chủ nhân tân quý kia khi bao sân thường cho người ngoài vào nghe, khó có được lần này để vào.

      Lúc mới tới Hương Mai Lâu, chỉ thấy đám đông ở khắp nơi bắt đầu di chuyển, Tô Cảnh Cảnh kìm được than thở: “Thành Cù An sôi động!”

      Thành Cù An là cố đô của thời kỳ Nam Bắc Triều, từ trước đến nay luôn ngợp trong vàng son, hôm nay vì Đại Tổng thống lại đóng đô ở đây lần nữa. Từ cổ chí kim, dưới chân thiên tử luôn phồn thịnh khác thường. Mọi người sống mơ mơ màng màng, biết lúc này quốc gia trong thời kỳ phân chia, Nam có quân Diên Thịnh gia, Bắc có quân Nghiêu Đồng gia, Tây Nam có ít quân phiệt hỗn chiến, bên ngoài có cường quốc mắt nhìn chằm chằm. Tuy trong nước ít người có tri thức nhưng thấp cổ bé họng, cuối cùng vẫn là năm bè bảy mảng, thể trở thành người có năng lực.

      Từ Phẩm Tuệ cười với Tô Cảnh Cảnh: “May mà có Lam Thanh.” Tô Cảnh Cảnh biết Giang Lam Thanh chính là vị hôn phu của Từ Phẩm Tuệ.

      Vị Giang thiếu này có cha là nhân viên quan trọng trong chính phủ, tổ tiên là thế gia trâm *, mấy đời thiên về kinh doanh, nay Giang gia ở thành Cù An cũng được coi là người có quyền có thế, hai vị trí nghe hát tất nhiên thể làm khó vị Giang Đại thiếu kia.

      *Trâm là cây trâm cài đầu và dải mũ; dùng để chỉ dòng dõi quyền quý, cao sang trong xã hội phong kiến

      Tô Cảnh Cảnh theo Từ Phẩm Tuệ vào trong Hương Mai Lâu thấy nam tử vận trường sam màu tím nhạt viền vàng đứng ở bên cạnh cầu thang, Từ Phẩm Tuệ vừa thấy liền ngọt ngào gọi: “Lam Thanh.”

      Sau đó Tô Cảnh Cảnh mỉm cười với Giang Lam Thanh, luôn chu đáo về cấp bậc lễ nghĩa.

      Giang Lam Thanh thường ngày nho nhã, hai hàng lông mày rậm, đôi mắt sáng, vô cùng khôi ngô.

      Chợt Giang Lam Thanh : “ lấy vị trí ở lầu giúp hai người.”

      Từ Phẩm Tuệ hơi thẹn thùng : “Cảm ơn.”

      Tô Cảnh Cảnh cũng gật đầu với Giang Lam Thanh: “Cảm ơn Giang tiên sinh.”

      Giang Lam Thanh nhìn Từ Phẩm Tuệ: “Chỉ cần Phẩm Tuệ muốn nghe, bất kể dùng cách nào cũng nhất định phải lấy được chỗ.”

      Từ Phẩm Tuệ nũng nịu nhìn Giang Lam Thanh, lại nghe Giang Lam Thanh vội : “Lên nhanh , sắp bắt đầu rồi.”

      Tô Cảnh Cảnh cười kéo Từ Phẩm Tuệ theo Giang Lam Thanh chạy lên lầu, mới được nửa nghe dưới lầu truyền đến trận xôn xao, Tô Cảnh Cảnh quay đầu lại nhìn, thấy lắm, chỉ thấy bóng người màu đỏ, từ xa nhìn lại thấy người này tóc mai như mây đen, người đẹp hơn sương tuyết, chỉ vậy thôi khỏi bàn đến phía trước.

      “Đó là Đồng Nhị tiểu thư.” Từ Phẩm Tuệ thấy Tô Cảnh Cảnh chần chừ liền , Tô Cảnh Cảnh gật gật đầu tiếp tục lên .

      Tấn Nghiêu Đồng gia là thế lực quân phiệt trong nước lớn mạnh phương, Nhị tiểu thư nhà đó được cưng chiều, ra vào hẳn nên phô trương như này.

      Đến phòng được bao, Tô Cảnh Cảnh nhìn xuống lần nữa, dưới lầu hoàn toàn yên tĩnh từ lâu.

      Trong lòng Tô Cảnh Cảnh khó hiểu, bèn hỏi: “Ơ, sao lại yên tĩnh như vậy?”

      Từ Phẩm Tuệ coi thường : “Có lẽ vị Đồng Tam thiếu kia cũng đến.”

      “Đồng Tam thiếu?” Tô Cảnh Cảnh lặp lại cái tên Từ Phẩm Tuệ vừa , dĩ nhiên cũng nghe qua chiến tích hoang đường của vị Đồng Tam thiếu kia, chỉ là chưa từng nhìn thấy. Bên ngoài rất nhiều tin đồn, đại khái có gì ngoài phong lưu trác táng.

      Khắp nơi còn lưu truyền chuyện như này, rằng khi Đồng Tam thiếu chín tuổi đường gặp phải kẻ điên mắng , trong lúc tức giận lập tức nhốt người đó vào trong tù, về sau kẻ điên kia ở trong tù im hơi lặng tiếng, mọi người đều Đồng Tam thiếu ngầm xử lý, còn có tin đồng rằng vết thương lộn xộn thi thể kia cũng là bút tích của vị Đồng Tam thiếu này.

      Đứa bé chín tuổi bướng bỉnh ngày xưa là thế, nay tuổi khí phách chính trực lại càng khỏi bàn, huống hồ tục ngữ có câu có lửa sao có khói, chưa hẳn có nguyên do.

      Lúc này Tô Cảnh Cảnh lại nghe Giang Lam Thanh thở dài: “Vị này thực người ăn chơi trác táng.”

      đợi Tô Cảnh Cảnh phục hồi tinh thần thấy đội quân vác súng vai vọt vào lầu dưới, sau đó là bóng người màu đen ung dung thong thả đến.

      Bởi vì Tô Cảnh nhìn từ xuống nên chỉ có thể thấy đỉnh mũ vải màu đen, viền nón kéo xuống rất thấp, hoàn toàn nhìn mặt người. Thân hình người đó cũng rất cao lớn, chiếc áo khoác khoác người càng làm lộ vẻ tuấn.

      Tô Cảnh Cảnh nhìn nhiều nên cảm thấy quen mắt, lại nghe Giang Lam Thanh than thở tiếp: “Sớm muộn gì Đồng gia cũng thua trong tay ta.” Giang Lam Thanh đè giọng rất thấp, có lẽ do kiêng dè vị này.

      Tô Cảnh Cảnh quay người nhìn thoáng qua Từ Phẩm Tuệ thấy Từ Phẩm Tuệ liếc mắt xuống lầu dưới cái, lập tức trong mắt ra vẻ khinh thường. nở nụ cười: “ phải vị này bao sân đấy chứ?”

      Giang Lam Thanh : “ phải, nếu ta bao e là chúng ta đều vào được.” Từ Phẩm Tuệ tiếp lời: “Là Đồng Nhị tiểu thư.”

      Tô Cảnh Cảnh nhoẻn miệng cười, lại nhìn xuống lầu dưới lần nữa thấy hoàn toàn trống , chỉ có hai hàng binh lính mặc quân phục đứng trước cửa.

      Kỳ thực lầu cũng rất vắng, trừ bỏ Đồng Nhị tiểu thư giữ cho mình ghế lô tốt nhất ngay chính giữa trong phòng ngăn cách với những người ngoài ra, cũng chỉ có vài vị nhân viên quan trọng, phu nhân, tiểu thư thích ca kịch.

      Lúc này Tiểu Hương Mai chưa bắt đầu vở kịch, sân khấu ở lầu dưới chỉ có vài công nhân tạp vụ của đoàn ca kịch loay hoay đạo cụ. Gã sai vặt trong Hương Mai Lâu đưa trà tới.

      Giang Lam Thanh rót cho Từ Phẩm Tuệ và Tô Cảnh Cảnh mỗi người ly trà : “Trà Long Tĩnh, biết Tô tiểu thư có uống quen .”

      Tô Cảnh Cảnh chỉ khẽ mỉm cười, có thích hay . Tác phong của theo Tây Dương nên thích các thức uống như cà phê hơn. Bất quá, thịnh tình thể từ chối, bèn cầm ly trà sứ Cảnh Đức màu tím lên nhấp ngụm : “Trà ngon.”

      Nhất thời Giang Thanh Lam thần thái phấn khởi, ánh mắt Từ Phẩm Tuệ cũng nóng rực lên.

      Tô Cảnh Cảnh nhìn hai người họ tình chàng ý thiếp, ngọt ngọt ngào ngào. Trong lòng mơ hồ nhớ đến người, chỉ trong chớp mắt lại cố gắng quên .

      Chỉ là vài chuyện xưa quan trọng mà thôi, vật đổi sao dời, nhớ qua nhớ lại chỉ càng thêm thương cảm.

      vừa chỉnh đốn lại tinh thần nghe dưới lầu thanh ê a dần vang lên, có lẽ vở kịch bắt đầu.
      Last edited by a moderator: 26/4/15
      Tuyết LiênChris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Giọt mưa thứ hai (1)
      "Ân sóng tự hỉ từ trời hạ xuống, tắm thôi trang thành xu thế màu trận chiến." (Câu hát trong bài hát “Ngọc lâu xuân”.)

      “Nô tỳ Dương Ngọc Hoàn kiến giá, nguyện Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

      Nghe đến đây, Tô Cảnh Cảnh có chút mệt mỏi, Tiểu Hương Mai diễn Dương Quý phi là mười phần mị khí, cái nhăn mày nụ cười, phất tay áo xoay người, thực là vô cùng tuyệt diệu. biết vì sao Tô Cảnh Cảnh lại nghĩ đến chuyện tình Dương phi trong Mã Ngôi Pha*, trong lòng cảm thấy buồn bã, dù vở kịch này diễn tốt, tóm lại kết quả vẫn tốt, Đường Hoàng này dù tình thâm ý nặng nhưng vẫn cảm thấy dường như ở đây có giả dối.

      *Mã Ngôi Pha: Là tác phẩm của Trịnh Điền - thi nhân lớn đời Đường. Trong bài thơ này lấy “chính biến ở Mã Ngôi” làm bối cảnh. Hai câu trước viết Đường Huyền Tông quay ngựa lại Trường An, Dương Quý phi chết rồi. Cho dù non sông nguyên vẹn nhưng khó quên tình cũ. “Vân vũ nan vong” đối (đối ở đây là hai câu thơ đối nhau) “Nhật nguyệt tân” biểu đạt vui mừng và trường hận lẫn tình cảm phức tạp của con người. Hai câu sau lấy chuyện Trần Hoàng ở Nam Triều (gồm Tống, Tề, Lương, Trần) và sủng phi trốn trong giếng tại cung Cảnh Dương, cuối cùng bị Tuỳ binh bắt làm tù binh (Tuỳ ở đây là triều đại nhà Tuỳ trước công nguyên 581 – 618-) đối với hành động Đường Huyền Tông ban thưởng Dương Quý phi treo cổ tự vẫn tại Mã Ngôi, hai câu này có thông cảm với Huyền Tông, cũng có châm biếm. (Theo baike) (Các bạn muốn biết thêm về chính biến ở Mã Ngôi có thể lên wikipedia tìm hiểu thêm.)

      sân khấu lại xướng vài câu, Tô Cảnh Cảnh có tâm tư nghe diễn, vốn nghe Tiểu Hương Mai nổi tiếng xướng, nhưng nghe vở kịch này ngược lại thấy phải hay như thế, có lẽ dưới danh tiếng vang dội chưa chắc có thực chất.

      cảm thấy nhạt nhẽo, lại thấy Từ Phẩm Tuệ và Giang Lam Thanh lưỡng tình lưu luyến, bản thân có phần như bóng đèn bèn viện cớ ra ngoài.

      Lúc này sân khấu xướng đến: “Nô tỳ nghèo hèn bản chất thô kệch, sung tuyển (chọn thêm cho đủ) Dịch Đình, chợt nghe mạng được cưng chiều có thêm, vượt qua nổi sợ hãi.” Bóng lưng Tiểu Hương Mai cũng đủ để người ta cảm mến, thực đúng là giai nhân xinh đẹp, quả là khuynh quốc khuynh thành. Đáng tiếc lúc này Tô Cảnh Cảnh còn hứng thú nghe kịch nữa, mặc dù là con hát phong tình vạn chủng nhưng nhập được vào lòng .

      Sau Hương Mai Lâu là hồ Dương Minh, lúc này ánh chiều tà nghiêng nghiêng, những tia nắng còn sót lại phủ khắp bầu trời, những tia sáng đỏ thẫm còn sót lại hắt lên những gợn sóng lăn tăn trong mặt hồ, mà mặt hồ tựa như viên lưu ly phát ra ánh sáng sặc sỡ, vô cùng lộng lẫy. bờ đê trồng loạt liễu xanh, những cành liễu như hàng ngàn hàng vạn dải lụa rủ xuống đất, gió thoảng qua lập tức như mái tóc tuyệt đẹp của người thiếu nữ nhàng lay động trong ánh nắng chiều tàn.

      Tô Cảnh Cảnh nghe hát có chút mệt mỏi, có chút mơ hồ nên phát giác phía trước có người, bước được hai bước người đàn ông thân hình khôi ngô lao ra ngăn lại. kinh ngạc, lại nghe giọng trầm thấp truyền đến: “Để ấy qua đây.” Lúc này người đàn ông mới lui về bên cạnh. Tô Cảnh Cảnh cực kỳ ngạc nhiên, nhìn lại bờ đê.

      Người kia quay lưng về phía , ăn mặc theo phong cách phương Tây, áo sơ mi màu trắng, gi – lê khoác ngoài màu xám tro, bên dưới mặc quần Tây, chân đôi giày da sáng bóng, trong tay cầm chiếc áo bành tô vải dạ và đầu là chiếc mũ lật vành. Tô Cảnh Cảnh cảm thấy nhìn quen mắt, trong chốc lát nhớ ra là ai, nhưng trước giờ can đảm, nghe thấy người kia để qua đây, lập tức nổi lê lòng hiếu kỳ chậm rãi bước từng bước qua.

      Người kia xoay người lại, mãi đến khi Tô Cảnh Cảnh tới cạnh cũng có phản ứng gì. Tô Cảnh Cảnh chỉ đứng cạnh nhìn sóng gió mặt hồ Dương Minh.

      Đột nhiên người kia : “Nghe kịch thuận tai à?” Câu hỏi bất chợt khiến biết làm sao, nhưng hề hoảng loạn, chỉ : “Cũng phải, chỉ là nghe lâu nên hơi mệt.” Người nọ cười cười, thêm gì nữa. Tô Cảnh Cảnh dám trực tiếp nhìn , chỉ dùng khoé mắt liếc .

      Đường cong nơi gò má rất nhu hoà, khoé môi hơi cong lên, môi tính là quá mỏng, chợt nhớ tới lời trước kia mẹ thường : “Nam nhân môi mỏng rất bạc tình.” Như vậy xem ra phải nam nhân bạc tình. Tô Cảnh Cảnh vì ý nghĩ bất chợt của mình mà hoảng hồn, quen biết nhau, bạc tình liên quan gì đến mình?

      Sắc trời dần tối, ánh chiều tà le lói. Ánh hồng mặt hồ dần dần biến mất, gió thổi qua gợn lên đừng đợt sóng.

      Gió lạnh thổi vào mặt , trái lại khiến tỉnh táo hơn nhiều.

      Bỗng nhiên người kia xoay mặt nhìn , cả kinh, hoảng hốt cúi đầu. thấy mặc sườn xám làm từ gấm Hành Vân màu xanh thêu khổng tước cực mỏng, mái tóc dài xoăn tán loạn đầu vai, vì cúi đầu nên sợi tóc lơ đãng quét qua khuôn mặt đỏ lên của .

      Thấy thẹn thùng mỉm cười, nghe thấy tiếng cười của Tô Cảnh Cảnh tự chủ ngẩng đầu lên. Khoé môi ý cười khó hiểu, giữa trán lại có chút sầu lo, đôi mắt rất sáng, tựa như ngôi sao vậy.

      hơi buồn bực, dùng ánh mắt lạnh lùng màu hổ phách nhìn , cười nhạt : “ là tiểu thư nhà ai?” Trong lòng hơi hoảng loạn, chợt : “Vậy là ai?” cười to, nhìn như thể thấy người kỳ quặc.

      Tô Cảnh Cảnh càng giận, trợn mắt nhìn : “Tôi đây.”

      chợt vươn tay kéo lại, trong giọng hơi có ý cầu xin: “Ở lại với tôi lúc.” Chẳng biết vì sao Tô Cảnh Cảnh lại sinh lòng thương hại, nhìn cái rồi gật đầu. mỉm cười buông tay ra, : “ tới cùng Từ tiểu thư.” ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn , vẻ mặt vẫn bình thường chỉ có khoé môi ý cười đắc ý, thể làm gì khác hơn đành : “Vừa rồi cũng ở trong Hương Mai Lâu?” gật gật đầu, gì nữa.

      Tô Cảnh Cảnh như nhớ ra gì đó, nhưng lại cái gì cũng nhớ ra, đành phải thôi.

      Cùng đứng bờ đê, trong sắc trời u ám vẫn có thể thấy được quang cảnh tú lệ hồ Dương Minh. Giương mắt nhìn lên, xa xa phía sau hồ thoang thoảng sương mù nhàn nhạt, như như , tựa như chốn bồng lai tiên cảnh. Bốn phía vắng ngắt im lìm, chỉ có vài con chim mệt mỏi về tổ kêu lên mấy tiếng chiêm chiếp.

      rất chậm, hình như đợi , vì đôi giày da mềm có hoa có gót nên rất chậm. Nhìn dáng vẻ vội, chỉ chậm rãi bước phía trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn . Lúc mới gặp chỉ thấy dung mạo rất tuấn tú, bây giờ lại cảm thấy người rất biết săn sóc.

      Gió đêm thoang thoảng, dần can đảm hơn, nhanh mấy bước tới cạnh . Gió thổi tới, thổi tung những sợi tóc mềm mại của , sóng nước trong veo mặt hồ dần biến mắt khi mặt trời chiều ngả về Tây.

      Lúc này hai người sóng vai bước , mỗi người đều cảm thấy hết sức thoải mái.

      biết được bao lâu, quá nửa hồ. Bóng đêm trầm, chợt thấy người đàn ông khôi ngô ăn vận như lính hộ vệ, thấp giọng với : “Thiếu gia, thời gian còn sớm, nên về rồi.” giơ tay lên ý bảo người nọ lui ra, sau đó xoay người với Tô Cảnh Cảnh: “Bây giờ nên giải tán thôi.”

      Tô Cảnh Cảnh hơi kinh hoàng, nhất thời phát ra, ra thời gian trôi qua lâu như vậy, vội ảo não : “Chắc chắn Phẩm Tuệ rất lo lắng.” cười cười, vẫy tay về bên, hai người trong số mấy người kia tới. với hai người mấy câu, sau đó hai người gật đầu lui xuống, quay đầu với : “ biết Từ tiểu thư chưa, để tôi cho người với họ giúp .”

      hàm chưa biết ơn : “Cảm ơn.” tiếp tục : “Con đường này cách phố Mắt Mèo xa, vừa vặn để tôi tiễn .” Khẩu khí cho phép người khác cự tuyệt. gật đầu, hề cự tuyệt. Nghĩ tới người này có ác ý, đêm cũng càng tối, thân mình cũng tốt vì vậy liền theo.

      Đêm lạnh như nước, ánh trăng trong trẻo tràn đầy mặt đất.

      Bọn họ dạo men theo đường đá cuội , vì giày đế mềm nên những hòn đá nhô lên cọ vào lòng bàn chân , may mà những tảng đá kia trơn mịn, chỉ cần chậm bị thương.

      sóng vai, bước chậm. Tô Cảnh Cảnh dùng dư quang nơi khoé mắt nhìn trộm , chỉ thấy vẻ mặt có gì thay đổi, nhưng đôi mắt lại phát sáng, ngay cả những ngôi sao sáng bầu trời kia khi đặt cùng chỗ với đôi mắt của cũng ảm đạm mờ nhạt.

      Hình như ý thức được lén nhìn , khoé môi khẽ cong lên, cuống quít trốn tránh, cũng vạch trần , ý cười nhàn nhạt nơi khoé miệng trong phút chốc biến mất, gương mặt bình tĩnh lạnh lùng như ngọc.

      đường có bóng người, trống . To Cảnh Cảnh mơ hồ cảm thấy có người theo, khoé mắt liếc cái, vẻ mặt vẫn bình thường, trong lòng nhất thời hiểu – đó là vệ sĩ của .

      Rốt cuộc là ai? Kỳ thực Tô Cảnh Cảnh rất muốn hỏi, nhưng lời đến khoé môi, bắt gặp khuôn mặt lạnh như băng, lại do dự. biết người này dễ đối phó, nhưng lại biết vì sao dễ đối phó.

      Gió đêm se lạnh, Tô Cảnh Cảnh vì lạnh mà run run, hình như cũng thấy lạnh, ánh mắt có phần bất định đảo qua , sau đó mặt ý cười nhạt. Tay nắm áo khoác chặt, lại buông lỏng. khẽ nghiêng mặt nhìn , cầm áo khoác trong tay phủ thêm cho . ngó cái, chẳng hề từ chối. nở nụ cười với , thản nhiên cười. thấy trong đôi mắt lưu chuyển làn thu thuỷ, nhưng chỉ cười khẽ, rất nhanh, khuôn mặt như ngọc kia có bất cứ biểu lộ gì nữa.

      Cách đó xa là bờ tường thấp, cạnh tường có chiếc đèn đường, ánh sáng ngọn đèn lờ mờ hắt lên những viên gạch đỏ bờ tường thấp kéo ra cái bóng dài , Tô Cảnh Cảnh nhìn từ xa chỉ thấy giống như con rết tường, con rết kia còn giãy giụa. mơ hồ cảm thấy bờ tường kia như muốn đổ, đến gần, ánh đèn kia càng ra ràng, dài dài , tựa ngón tay người bệnh. Hết thảy đều như ảo như mộng, như , cũng là áo giác của sao, giống như những câu chuyện ma quái từng đọc qua trong “Liêu Trai Chí dị”.

      sóng vai với bước đến dưới bờ tường thấp, vẫn im lặng lời, chung quanh yên tĩnh tiếng động, những cây bách đứng thành hàng vang lên những tiếng xào xạc trong gió, tựa như những tiếng nhạc thanh thuý làm đệm cho bước chân của họ.

      Đèn đường kéo dài bóng hai người. Sau họ theo rất nhiều vệ binh vận thường phục, tất nhiên Tô Cảnh Cảnh biết, chỉ lo bắt kịp bước chân của . mới tới thành Cù An, lạ nước lạ cái, chỉ có thể theo . Chẳng biết tại vì sao, cho rằng phải người xấu, mà ngược lại, khi ở chỗ với trong lòng có cảm giác yên bình lạ lẫm. cho rằng nhất định người này rất đơn, trong lòng có rất nhiều điều phức tạp, những thứ đó ép thở nổi, thậm chí chúng trói cuộc đời lại. cảm thấy bi ai giùm , đồng thời cũng đồng tình với , dù ràng đó là thứ gì.

      Khi sắp đến phố Mắt Mèo chợt dừng bước, thấy kỳ lạ, nhưng chỉ thản nhiên : “Tôi tiễn đến đây thôi.” nhìn lướt qua , mấp máy môi, biết nên tạm biệt với như nào, cũng chỉ nhìn thoáng qua , dưới ánh trăng, khuôn mặt trong suốt nhẵn mịn như dương chi bạch ngọc thượng hạng.

      hai gốc cây thạch lựu đầu phố có vài nụ hoa nho , gió vừa thổi, hương thơm thoang thoảng bay qua đây, hương thơm thoang thoảng khiến người ta quên lãng.

      Cuối cùng Tô Cảnh Cảnh mỉm cười : “Cảm ơn tiễn tôi.” gật gật đầu, cũng gật đầu, muốn cởi áo khoác trả , nhưng vươn tay ngăn lại: “ cần, cứ mặc .” Tô Cảnh Cảnh thấy kiên quyết và cho phép cự tuyệt trong mắt , bèn : “Cảm ơn.” Sau đó xoay người vào trong phố .

      từ xa nhìn , mãi đến khi bóng dáng dần biến mất dưới ánh trăng vẫn cứ nhìn như vậy, chỉ là đối tượng đổi thành gốc cây thạch lựu ở đầu phố, nụ hoa đỏ chót cây cực kỳ đẹp mắt, bông hoa rất giống dáng vẻ khi thẹn thùng, trong lòng kìm được rung động.

      Sau lưng có tiếng bước chân , lắc đầu khẽ nhíu mày. Người nọ bước tới phía sau , ghé vào tai : “Tam thiếu, nên trở về rồi.” gật đầu, ánh mắt vẫn hướng về phía đầu phố Mắt Mèo như cũ, nơi ấy chỉ có ánh trăng lặng lặng chiếu xuống, khắp nơi yên tĩnh, hai cây thạch lựu kia vẫn toả hương thơm.

      thở dài, cuối cùng xoay người rời .
      Tuyết LiênChris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Giọt mưa thứ hai (2)
      Khi Tô Cảnh Cảnh trở lại Từ gia phát Từ Phẩm Thư đứng ở cửa chờ , đêm ngày càng khuya, ánh trăng trắng nhạt chiếu xuống, vẻ mặt có vẻ hơi tái nhợt, hiển nhiên là chờ lúc lâu. áy náy vội : “Thực xin lỗi… Em…” Từ Phẩm Thư tiếp lời : “ có việc gì.” Chỉ là hai chữ bình thường nhưng Tô Cảnh Cảnh lại cảm thấy ràng giữa họ lạnh nhạt hơn rất nhiều, nhưng được nguyên do.

      Vào đại trách Từ gia, Từ Phẩm Thư lời trở về phòng mình, cũng gì khác nữa. Tô Cảnh Cảnh cảm thấy tâm trạng tốt, cũng để ý nữa, trở về phòng thay quần áo trước sau đó quyết định đến phòng Từ Phẩm Tuệ. Khi qua hành lang Sao Thủ, nghe thấy thanh mềm mại quyến rũ dùng ngữ điệu Tô Châu mềm mại : “Aizz, đều do bụng dạ tôi chịu thua kém, đừng… Aizz!”

      Tô Cảnh Cảnh sinh lòng hiếu kỳ, men theo thanh nhìn lại, ra thanh chuyện vọng ra từ trong phòng bên cạnh, vừa khéo, cửa sổ phòng bên khép hờ, ánh sáng lác đác hắt ra. đứng nơi này nhìn thấy vị phu nhân trẻ tuổi vận thân sườn xám may bằng gấm Tứ Xuyên màu đỏ thắm cầm bài mạt chược trong tay, đầu ngón tay như ngọc bích vuốt ve quân bài như nghĩ ngợi xem có nên đánh bài ra hay .

      Dáng dấp vị phu nhân trẻ tuổi này thực xinh đẹp, kiều diễm tục mị, cũng có gì đặc sắc. Chỉ có kiểu tóc xoăn hợp thời, vầng trán nguyên bản trơn nhẵn mượt mà lộ ra vài nếp nhăn, càng khiến dáng vẻ của nổi bật lên vẻ quyến rũ. Nhưng kiểu tóc có đẹp hơn nữa, ăn vận hoa lệ cẩm tú cũng thể che giấu hết khí chất phong trần.

      Tô Cảnh Cảnh thấy người như vậy chỉ lắc đầu, định xoay người rời , bước chân vừa xê dịch lại nghe vị phu nhân trẻ tuổi khác ngồi đối diện vị phu nhân kia an ủi: “Từ phu nhân, lo lắng quá rồi, nhìn trước mắt xem, Từ lão gia đối xử với còn có thể hai lời sao?” Lúc vị phu nhân này chuyện còn quên cẩn thận nhìn chăm chú mặt bài, đúng lúc nhà xuất ra đồng tử, đó phải con bài muốn, vì vậy vẻ mặt vốn khẩn trương lập tức bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt xinh đẹp vẫn hề chớp mắt nhìm chăm chú mặt bài.

      Lúc này Từ phu nhân buồn bực bản chuyện thân mình gả đến Từ gia mười năm vẫn chưa được phù chính, Dương phu nhân ngồi đối diện vừa khuyên nhủ bà, vốn giống bà làm vũ nữ ở đêm Paris, nhưng lấy chồng muộn hơn bà. Người khác vốn còn là vợ bé, nhưng lúc này bà ấy danh minh chính ngôn thuận làm Dương phu nhân rồi, bà lại cứ dính lấy tên tuổi vợ bé. Mặc ở ở ngoài ở trong danh hiệu của bà đều là Từ phu nhân, nhưng chung quy vẫn là minh bất chính ngôn bất thuận. Trong lòng bà thoải mái.

      Hoá ra đó là vợ bé của Từ Thiên Hoè? Tô Cảnh Cảnh thầm nghĩ, lòng hiếu kỳ lại trỗi dậy, ánh mắt nhìn vào trong phòng kia. Cạnh bàn vuông gỗ tử đàn có mấy a hoàn cúi đầu phục vụ, bên khác cạnh bàn bày nước trà và bánh ngọt. Các vị phu nhân này thỉnh thoảng lại ăn uống vài thứ, thành ra đánh ván bài náy lâu mới đổ, vài người còn cười cười, đều chỉ vì giết thời gian, lề mà lề mề gấp gáp.

      Tô Cảnh Cảnh nghe Từ Phẩm Tuệ khi còn mẹ qua đời, sau đó cha lấy người nào nữa, chỉ thu nhận bà vợ bé. Nghe giọng điệu Từ Phẩm Tuệ khi nhắc đến bà vợ bé biết ràng thích bà vợ bé này lắm, hôm đầu đến Từ gia cũng được dẫn gặp mặt. Lúc này To Cảnh Cảnh nhìn dáng vẻ kia là có thể đoán ra người kia là như thế nào, ngược lại trong lòng hiểu được chút ít.

      Gió đêm thổi qua, cỏ cây khắp nơi phát ra thanh rì rào vụn. Xuân hàn liêu tiễu, lãnh ý triền miên*. Mặc dù vừa đổi bộ sườn xám lụa Vân Nam vạt tròn màu trắng dày, nhưng cũng tránh khỏi rùng mình vì lạnh. Lập tức bản thân tỉnh táo hơn, ngẫm lại thấy bản thân nhàm chán cực độ, thường ngày vô tâm nhất chuyện lung tung và chuyện nhà, lúc này ngược lại nghe đến như bị nghiện nỡ rời .

      Vì vậy, Tô Cảnh Cảnh xoay người về phía phòng ngủ Từ Phẩm Tuệ, mơ hồ nghe thanh xào bài và mấy vị phu nhân chuyện trong phòng. lêquýđôn.tiểumậpmạp thanh bà vợ bé kia quyến rũ đứt quãng truyền đến, thỉnh thoảng véo von như tiếng chuông bạc: “Chỉ đánh vòng nữa thôi.”

      “Gấp cái gì mà gấp.” thanh này của vị phu nhân khác.

      “Aizz, muộn rồi, hôm nay Tam thiếu nhà ta tới đây…” Trong giọng du dương kia kèm theo bất đắc dĩ, có lẽ đánh bài đến vui vẻ.

      Tô Cảnh Cảnh lại gia tăng cước bộ, thanh xào bài dần mơ hồ, những lời kia thể nghe nữa. Đều là lời riêng tư giữa phụ nữ, Tô Cảnh Cảnh muốn dòm ngó chuyện riêng của người ta nên bận tâm đến. chỉ chuyên tâm nhớ đến chuyện xin lỗi Từ Phẩm Tuệ, vừa rồi tiếng nào rời thực tốt lắm.

      Đến phòng Từ Phẩm Tuệ, thấy trong phòng vẫn sáng đèn, quả nhiên Từ Phẩm Tuệ chưa ngủ. Căn bản chắc Từ Phẩm Tuệ ngủ hay chưa, nếu ngủ rồi sáng mai , định gõ cửa phòng Từ Phẩm Tuệ cửa bỗng mở ra.


      Tô Cảnh Cảnh định mở lời, Từ Phẩm Tuệ khoát tay như ngầm hiểu : “Chuyện này quan trọng, sao.” xong kéo đến giường ngồi xuống.

      Vì Từ Phẩm Tuệ từng du học nước ngoài nên phần lớn đồ trong phòng đều theo phong cách phương Tây, giường cũng kiểu phương Tây, màn lụa ren màu hồng đào vây quanh cột đồng mạ vàng khắc hoa, màn lụa kia dùng mành đồng mạ vàng treo lên, tủ đầu giường có chiếc đèn trắng , ánh sáng phiếm màu vàng nhạt, nhìn vào vô cùng ấm áp. Ánh đèn kia phát ra ánh sáng ấm áp, khiến căn phòng này khác với những nơi trầm lạnh lẽo khác trong Từ trạch.

      Tô Cảnh Cảnh hơi mệt mỏi bèn ngã xuống nằm giường Từ Phẩm Tuệ, ga trải giường bằng tơ lụa, có chút mát lạnh, nới lỏng cổ áo, cảm giác mát lạnh kia từ sau cổ lập tức lan khắp toàn thân. Chỉ là quá mệt mỏi khiến người ta lười nhác, tuy lạnh nhưng muốn ngồi dậy. Từ Phẩm Tuệ dựa đầu giường cười híp mắt nhìn Tô Cảnh Cảnh: “Hôm nay cậu ra ngoài với vị Đồng thiếu kia?”

      Tô Cảnh Cảnh vì mệt mỏi nên nhắm mắt dưỡng thần, nghe Từ Phẩm Tuệ hỏi vậy lập tức mở to mắt, Từ Phẩm Tuệ bị hành động của doạ sợ, hỏi lại vấn đề: “Đồng thiếu ấy?” Từ Phẩm Tuệ suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy câu hỏi này có vấn đề gì.

      Tô Cảnh Cảnh kinh ngạc hỏi lại: “Đồng thiếu?” Từ Phẩm Tuệ còn cố ý che miệng cười trộm: “Cậu ấy, đừng giả ngốc, lúc sau là vệ binh của Đồng thiếu đến báo tin.” Tô Cảnh Cảnh sững sờ, nhớ lại vừa rồi sai hai người kia báo tin, lúc này nghe Từ Phẩm Tuệ liền tỉnh ngộ: “ ra ta là Đồng thiếu!”

      Từ Phẩm Tuệ cười: “Như thế nào, đừng cậu ra ngoài với ai cũng biết đấy nhé?” Vẻ mặt Tô Cảnh Cảnh vô tội: “Thực biết, nếu cậu mình còn chẳng biết gì!” Từ Phẩm Tuệ “hừ” tiếng: “Ai tin, chừng cậu biết ta từ lâu, nhưng bây giờ lại giấu diếm mình.”

      Tô Cảnh Cảnh ngồi dậy : “Làm sao phải giấu cậu, hôm nay mới gặp ta lần đầu tiên, nếu cậu , mình còn cho rằng ta là thiếu gia nhà có tiền ấy chứ!” Từ Phẩm Tuệ nghe khẳng định như vậy, nhất thời thể kết luận lời hay giả, đành hỏi: “Cậu hỏi chút gì à?”

      Tô Cảnh Cảnh thấy Từ Phẩm Tuệ vẫn tin mình, bèn : “ là chỉ vô tình gặp được, với nhau đoạn đường mà thôi, với nhau cũng chẳng được mấy câu.” Từ Phẩm Tuệ nửa tin nửa ngờ, thấy vẻ mặt Tô Cảnh Cảnh nghiêm túc, hỏi nhiều nữa, chỉ : “Chỉ mong người cậu gặp phải Tam thiếu.”

      Đồng Tam thiếu, ngược lại ta là người đàn ông mang tiếng xấu, e là trong mười ba tỉnh Bắc Địa có ai biết thiếu gia quần là áo lụa này. Tô Cảnh Cảnh nghe qua tiếng xấu của Đồng Tam thiếu, hiểu được là tay ăn chơi nổi tiếng phong lưu, nghe Từ Phẩm Tuệ như vậy, hơi lo lắng: “Chắc phải Tam thiếu đâu, người nọ nhìn qua rất ngay thẳng thà, chút thói xấu ăn chơi trác táng thôi cũng có.”

      Bỗng nhiên Từ Phẩm Tuệ trêu ghẹo: “Sao cậu biết được, phải cậu mới biết nhau sao?” Tô Cảnh Cảnh bị trêu ghẹo, lập tức khuôn mặt phiếm hồng, Từ Phẩm Tuệ thấy hai má ửng đỏ, cười : “Vị Đồng Tam thiếu kia đúng là hùng hào kiệt, lại có thể dạy cậu cách ngẫu nhiên gặp mặt.” Tô Cảnh Cảnh đưa tay sờ mặt mình, nóng, cứ như lên cơn sốt vậy, tim còn đập thình thịch nữa, nhưng ngoài miệng lại : “ chừng đó là Tam thiếu rồi.”

      Từ Phẩm Tuệ vương tay xoa xoa khuôn mặt ửng đỏ của , Tô Cảnh Cảnh xấu hổ đỏ bừng mặt nhìn , nhất thời mềm lòng: “Thôi, với cậu nữa. Kỳ thực hôm nay chỉ có Đồng Đại thiếu đến, ắt hẳn người cậu gặp là Đại thiếu rồi.”

      Tô Cảnh Cảnh nghe vậy, khuôn mặt càng đỏ, phảng phất như đám mây trắng như tuyết thoáng rặng mây hồng, rất diễm lệ. Từ Phẩm Tuệ nhìn Tô Cảnh Cảnh tươi đẹp thanh khiết ngược lại nhất thời chuyện.

      và Tô Cảnh Cảnh qua lại thân thiết với nhau khi còn du học ở Tây Dương, thoáng cái trôi qua rất nhiều năm rồi. Đảo mắt gả làm vợ người ta, đối với hôn nhân, người của thế gia như họ có cách tự quyết định. Chính là trong lòng thương người nào, quay đầu lại, cuối cùng cũng chỉ có thể thoả hiệp với người trong nhà.

      Tô Cảnh Cảnh thấy Từ Phẩm Tuệ chớp mắt nhìn mình chằm chằm. Khi Từ Phẩm Tuệ còn tự cười nhạo bản thân mình, lườm Từ Phẩm Tuệ cái, : “ với cậu nữa, mình về phòng ngủ.”
      ChrisTuyết Liên thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Giọt mưa thứ ba (1)
      Hôm sau Tô Cảnh Cảnh người làm trong Từ phủ mang áo khoác giặt cẩn thận, nghĩ xem có nên sai người đưa đến Đồng gia hay . Từ Phẩm Tuệ với : “Ngay cả là vị Đồng thiếu nào cậu cũng biết, vậy đưa như thế nào?” suy nghĩ lúc, thấy cũng đúng, nếu đưa nhầm người e rằng trở thành trò cười, vẫn là cất kỹ trước, đợi sau này có cơ hội trả lại.

      Mấy ngày nay, mỗi ngày bị Từ Phẩm Tuệ kéo ra ngoài dạo chơi, Giang Thanh Lam vì vị hôn thê nên thể tiếp khách. Mỗi khi Tô Cảnh Cảnh thấy gương mặt mệt mỏi của Giang Thanh Lam đều cảm thấy áy náy, Từ Phẩm Tuệ lại là tính tình tiểu thư, cứ thế để Giang Thanh Lam cùng hai nữ sinh các nhạt nhẽo thưởng thức phong cảnh.

      Ngày hôm đó Từ Phẩm Tuệ định kéo ra ngoài, vừa mới thay sườn xám màu xanh nhạt hoa văn trăm cúc, đeo sợi dây chuyền màu vàng xanh cổ, mặt dây chuyền là là khối ngọc Độc Sơn hình trăng lưỡi liềm màu tím nhạt, chỉnh sửa qua loa mái tóc dài, dùng băng đô màu xanh nhạt giữ những sợi tóc rơi ra ngoài. Từ Phẩm Tuệ đứng ngoài cửa phòng Tô Cảnh Cảnh, nhìn cách ăn mặc tỉ mỉ của Tô Cảnh Cảnh, Từ Phẩm Tuệ bỗng nở nụ cười: “Ôi chao, phải cậu hẹn hò đấy chứ?”

      Tô Cảnh Cảnh cười : “Đúng vậy.” xong kéo tay Từ Phẩm Tuệ: “ hẹn hò với cậu!”

      Vừa đến cửa lại bị mấy người bảo vệ ở cửa ngăn lại, Từ Phẩm Tuệ tính tình Đại tiểu thư, lửa giận lập tức bùng lên, quát: “Bản tiểu thư mà mấy người cũng dám ngăn cản?”

      Tô Cảnh Cảnh thấy sắc mặt mấy người bảo vệ đều lúng túng, bèn kéo tay áo Từ Phẩm Tuệ giọng : “Hay là ra ngoài nữa.” Nhưng Từ Phẩm Tuệ nào có nghe lọt, tiếp tục lạnh lùng với mấy người bảo vệ: “Mấy người muốn làm loạn à?”

      Mặc dù mấy người bảo vệ có vẻ khó xử nhưng vẫn kiên trì ngăn cản, Tô Cảnh Cảnh cũng bị rơi vào khó xử, đúng lúc Từ Phẩm Thư đến đây, thấy Từ Phẩm Tuệ làm khó bảo vệ trông cửa, lập tức lên trước với Từ Phẩm Tuệ: “Việc này là dặn dò người làm.”

      Từ Phẩm Tuệ trừng mắt với Từ Phẩm Thư: “Sao lại ngăn cản bọn em?” Từ Phẩm Thư liếc mắt với mấy người bảo vệ, bọn họ lập tức thức thời lui xuống, Từ Phẩm Thư kéo Từ Phẩm Tuệ lùi về bên, Tô Cảnh Cảnh cũng vội vội vàng vàng theo.

      Chỉ nghe Từ Phẩm Thư giảm thấp thanh : “Vừa rồi viện Thánh Mari truyền ra tin tức, bệnh tình Đại Tổng thống nguy kịch…” Nghe được lời này, Tô Cảnh Cảnh có cảm giác trong lòng mình “lộp bộp” tiếng, giống như trong lòng bị đánh loạn, trái tim nhảy lên nhảy xuống đập “thình thịch”, nín thở nghe Từ Phẩm Thư tiếp: “Lúc này trong thành toàn bộ giới nghiêm, nếu hai người ra ngoài, đảm bảo hai người có xảy ra chuyện gì hay .”

      Từ Phẩm Tuệ nghe xong bĩu môi: “Nhưng mà Cảnh Cảnh…” Tô Cảnh Cảnh nhíu mày kéo tay Từ Phẩm Tuệ : “ sao, tại nên ra ngoài.”

      Từ Phẩm Thư nhìn Tô Cảnh Cảnh, Tô Cảnh Cảnh cuống quít cười cười với , Từ Phẩm Thư nở nụ cười nhạt tỏ ý xin lỗi .

      Từ Phẩm Tuệ và Tô Cảnh Cảnh lập tức trở về phòng mình.

      Tô Cảnh Cảnh vừa về phòng liền trực tiếp đóng cửa, nhìn phòng gia cụ gỗ lim chỉ cảm thấy màu đỏ ủ dột như đôi tay máu, từ xa vươn về phía , rất sợ hãi, đè lên trái tim nhảy lên dữ dội ra sức thở gấp.

      Bệnh tình Đại Tổng thống nguy kịch, trước mắt biết trong thành loạn thành như nào. biết bản thân phải bình tĩnh trước rồi mới có thể nghe ngóng tin tức, nhưng hỏi thăm tin tức ở đâu đây? Từ Phẩm Thư? Sợ là được, tại Từ Phẩm Thư chỉ làm công việc nhàn hạ trong chính phủ, e rằng ràng tin tức cơ mật ở cho lắm.

      nghĩ trước mắt trong thành hỗn loạn chắc chắn truyền ra chút tin tức, hẳn tất cả đều là nghe sai đồn bậy, tin đồn vô căn cứ chưa hẳn có nguyên do. Xem xét tình trạng giờ của sợ chỉ có thể đợi.

      Đêm hôm đó trời đổ mưa, tiếng mưa rơi tí tách tí tách quấy nhiễu khiến người ta ngủ được. Cửa sổ đóng chặt, gió thổi qua kêu vù vù, trước cửa sổ đặt chậu hoa len, lá cây vừa vừa dài lung lay trong gió, thoạt nhìn, chỉ cảm thấy như bé mồ côi gầy yếu bị vùi dập trong mưa gió.

      cuộn tròn lại vì lạnh, cả người co quắp giống như bào thai trong bụng mẹ. Cằm gác lên đầu gối, toàn thân căng thẳng như dây cung bị kéo căng.

      Trong chăn hề có hơi ấm. nhớ lại câu thơ biết đọc được ở đâu “Thanh đăng chiếu bích nhân sơ thuỵ, lãnh vũ sao song bị vị ôn”. Tình cản lúc này của hẳn là như vậy.

      Cuối cùng chịu được nổi tiếng kêu từ cửa sổ, mưa lại rơi tí tách cửa sổ. Trong lòng vốn phiền chán, lần này lại càng tức giận. Hơn nửa đêm chui ra từ trong chăn, người chỉ mặc áo ngủ phong phanh, mưa rơi xuống, khí rất lạnh, cũng chẳng để bụng, hung dữ đóng cửa sổ vào. cẩn thận, lỡ tay làm rơi chậu hoa lan. “Xoảng” tiếng, kinh ngạc, lại run lên vì lạnh, lại chú ý dưới chân, cẩn thận giẫm vào mảnh vỡ của chậu sành.

      Bên ngoài cách phòng ngủ phía Tây của quá xa, thấy bên ngoài có ngọn đèn dầu, sáng sáng mờ mờ, còn xen lẫn vài thanh ồn ào, rất phiền não, nhưng nhất thời để trong lòng. Nhìn mảnh vịn và cây hoa lan hấp hối dất, bất đắc dĩ mở ngọn đèn bàn ở đầu giường lên, choàng chiếc chăn lông dê mỏng lên người, ngồi giường nhìn vết thương.

      Thực ra vết thương ngược lại đau, chỗ bị thương cũng tàm tạm, cạnh lòng bàn chân có vết rách chảy máu. Lúc du học cũng từng bị thương, vết thương như này tất nhiên xử lý, lấy kim sang dược và băng vải từ trong rương mình mang tới, băng bó qua loa, sau đó lại tuỳ tiện giải quyết mảnh vụn bừa bãi nền nhà.

      Sau nửa đêm, cuối cùng thân thể cũng ấm lên, chỉ là cổ họng khô khốc, trong lúc nhất thời có cách nào, nước trà trong phòng vốn có người làm mang lên, biết tối nay làm sao lại đưa tới. tâm phiền ý loạn, suy nghĩ chuyện vụn vặt nữa, chỉ che đầu cuộn mình trong chăn, nghĩ ngủ thiếp là được. Dần Dần, vết thương chân đau, mơ màng ngủ thiếp .

      Ngày hôm sau thức dậy, Tô Cảnh Cảnh xem xét vết thương, kết vẩy rồi, vảy này rất mỏng, cẩn thận vỡ ra, nhưng lại yên tâm, vết thương kia chỉ hơi đau lúc di chuyển, nên để ý nữa. Người làm đưa chậu nước rửa mặt và khăn tay lên, liền thuận miệng hỏi tiếng: “Tiểu thư dậy chưa?”

      Nha hoàn kia đáp: “ dậy, ở phòng bên ăn sáng cùng thiếu gia.”

      Đến Từ gia mấy ngày, tất nhiên co biết thói quen của từng người trong Từ gia. Trước giờ phòng bên chỉ cung cấp bữa ăn sáng Tây Dương cho hai em Từ Phẩm Thư, những người còn lại ăn bữa sáng kiểu Trung ở phòng lớn khác.

      Sau khi Tô Cảnh Cảnh rửa mặt xong liền đến phòng bên, hai em Từ Phẩm Tuệ ăn sáng chưa được bao lâu, Từ Phẩm Tuệ thấy tới vội ngồi xuống cạnh mình. ngồi đối diện Từ Phẩm Thư, mỉm cười coi như là lễ phép, bởi vì từng du học, bọn họ quen lễ tiết trong đại trạch, may mà đều là người khách sáo, mỗi người tự biểu lễ tiết của mình rồi thôi.

      Tô Cảnh Cảnh vừa cầm muỗng bạc ăn bánh ngọt hạt dẻ, vừa chú ý Từ Phẩm Thư ở đối diện, hôm nay Từ Phẩm Thư ăn mặc rất chỉnh tề, thân âu phục màu trầm hương, tóc cũng được chải chuốt ngay ngắn, chỉ là vẻ mặt tốt lắm, mơ hồ lộ ra dáng vẻ ốm yếu. Trong lòng Tô Cảnh Cảnh biết có chuyện còn ra vẻ sợ hãi hỏi: “Hôm nay Từ có chuyện quan trọng sao?”

      Từ Phẩm Thư hơi ngẩng đầu, Tô Cảnh Cảnh để ý hôm nay vẻ mặt có chút khác thường, há miệng, định chuyện nghe Từ Phẩm Thư : “Đến toà thị chính như ngày thường thôi” Mặc dù giọng Từ Phẩm Thư thoả mái nhưng Tô Cảnh Cảnh vẫn nghe ra trong giọng mang theo chút phiền muộn. Từ Phẩm Tuệ cau mày, nhìn Tô Cảnh Cảnh. Tô Cảnh Cảnh thông suốt, mỉm cười với Từ Phẩm Thư.
      Tuyết LiênChris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Giọt mưa thứ ba (2)
      Sau giữa trưa Tô Cảnh Cảnh thấy hơi mệt mỏi, nằm giường quý phi trong phòng nghỉ ngơi, chậu hoa lan đêm qua sau khi được người làm vườn trong nhà cứu sống được đưa trở lại, bọn nha hoàn đặt bệ cửa sổ như cũ. nhìn từ xa, đổi chậu gốm khác cây hoa lan kia có phần héo hắt, nhưng cuối cùng vẫn là sống. tmm.lqđ Nhìn chậu cây hoa lan dần dần có sức sống, trong lòng cũng thoải mái ít. Vết thương lòng bàn chân cảm giác đau, chau mày xoay người.

      Ánh mặt trời bên ngoài ngày càng gay gắt, tà tà xuyên qua song cửa sổ khắc hoa rơi vào người , có cảm giác ấm áp. Mấy ngày nay thời tiết dần ấm lên, nhưng chung quy vẫn cảm thấy lạnh, mỗi lần với Từ Phẩm Tuệ, Từ Phẩm Tuệ đều trả lời: “Có lẽ là thể hàn thôi.” Trả lời như trả lời, thực ra chỉ có biết bản thân mình đnag lo lắng chuyện gì.

      “Nghe quân Hộ Quốc phương Nam và Hộ Quốc Tây Nam đánh nhau gay gắt, biết cuối cùng ai thắng, ai thua…” Đó là giọng của người phụ nữ, có lẽ là bà tử trong Từ gia: “Tôi muốn tìm cách ra ngoài chuyến.” Giọng kia có phần sốt ruột.

      ra ngoài từ cửa sau của căn phòng phía Tây này mặc dù phải đường vòng nhưng có thể tránh được bảo vệ căn nhà, bảo vệ phía sau lại lơi lỏng, tất cả ma ma và nha hoàn trong Từ gia muốn ra ngoài thăm người nhà phần lớn đều chọn con đường này. lqđ.tmm Mà căn phòng phía Tây bình thường dùng làm phòng khách, người lui tới nhiều, nhưng ma ma nha hoàn kia thừa dịp chủ nhà để ý liền chạy ra ngoài.

      “Thím Hà, thím đừng lo lắng, bên ngoài có chiến tranh, nhưng dù sao trong thành vẫn yên ổn…” Là giọng của nha hoàn, nghe tình hình này có vẻ như thím Hà lén lút ra ngoài bị nha hoàn này phát .

      Tô Cảnh Cảnh nghe bên ngoài chuyện, trong lòng căn thẳng, bỗng nhiên ngồi dậy từ giường.

      Lúc còn tàu hoả trở về nghe quân Diên phía Nam và quân Hộ Quốc Tây Nam sắp khai chiến, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là tin vịt, sao có thể đột nhiên đánh nhau chứ? Mấy năm nay Thống soái Thịnh Thế Huy dần dần chuyển giao trọng tâm quyền lực cho Quân trưởng Thi Gia Liệt của quân chủ lực, Thi Gia Liệt theo phái hoà bình, trước nay trầm ổn, chưa suy nghĩ kỹ càng khai chiến tuyệt làm.

      Lời của ma ma khiến trong lòng Tô Cảnh Cảnh rất sợ hãi, nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy có vài chỗ thích hợp.

      Chỉ nghe thím Hà còn : “Trong thành cũng sắp yên ổn rồi, thấy mấy hôm nay Tham mưu trưởng quân đội Lục quân vào đóng quân sao, nghe sau khi Đại Tổng thống tại qua đời, Tham mưu trưởng Lục quân là Đại Tổng thống…”

      Quân đội Ngiêu quân Tấn Dương đóng quân ở đây? Lời ma ma này khiến Tô Cảnh Cảnh thoáng kinh hãi. lqđ.tmm Mặc dù Đồng Tử Sâm là Tham mưu trưởng trong Lục quân, nhưng đội quân của ông ta ở trong thành Tấn Dương xa ngàn dặm, lần này ngay cả quân đội cũng điều đến, chẳng lẽ muốn tạo phản?

      thể nào, phải còn có Phó Tổng thống sao, những người kia trong Nại viện có thể chịu…” Nha hoàn kia biện giải lại nghe thím Hà “hừ” tiếng : “Đều là mấy người tinh trùng lên não, ở đâu luật với , biết tối qua Phó Tổng thống bị ám sát rồi à, nghe là…” Thím Hà đè thấp giọng , lại thoáng liếc nhìn bốn phía, sau khi chắc chắn có ai mới : “Nghe là Tham mưu trưởng Lục quân ra tay.”

      “A!” Nha hoàn kia sợ hãi kêu lên tiếng. Tô Cảnh Cảnh cũng suýt nữa kêu lên, cảm giác như trái tim bị từng quả đấm nặng nề đánh loạn lên, đau. Nha hoàn kia vội che miệng, há miệng cứng lưỡi thốt ra vài chữ từ giữa kẽ tay: “Chẳng trách, chẳng trách nửa đêm hôm qua thiếu gia vội vã ra ngoài, lúc trở về ướt nửa người còn…”

      Nghe ở bên này, Tô Cảnh Cảnh cảm thấy cả người mềm nhũn, cứ thế trượt theo chiếc chăn nhung từ giường xuống. Chỉ sợ thực xảy ra chuyện rồi, chức vụ Từ Phẩm Thư ở chính phủ tính là cao, nếu ngay cả cũng nhất định xảy ra chuyện lớn!

      “Khụ.” Tiếng ho chợt vang lên, thím Hà và nha hoàn cùng quay đầu lại, phát là Nhị tiểu thư Từ Phẩm Tuệ vội vàng cúi đầu nữa. Vẻ mặt Từ Phẩm Tuệ nghiêm túc, lườm hai người họ lạnh lùng : “Vụng trộm lung tung sau lưng chủ nhân là tội gì?” Thím Hà cúi đầu dám , nha đầu kia to gan hơn, ngẩng đầu nhìn Từ Phẩm Tuệ lại bị ánh mắt lạnh lẽo của đảo qua, lập tức cuống quýt quỳ xuống: “Chúng tôi dám, cũng dám nữa, xin tiểu thư thứ tội.” Thím Hà cũng vội vàng quỳ xuống, miệng lẩm bẩm: “Nhị tiểu thư tha tội.”

      Từ Phẩm Tuệ “hừ” tiếng, thấy hai người biết hối hận liền nửa hù nửa dọa : “Đừng để tôi nghe các người huyên thuyên nữa, lần sau, xem tôi có cắt lưỡi các người .”

      Hai người vội vàng biết ơn dập đầu với Từ Phẩm Tuệ: “Vâng vâng, vâng, chúng tôi dám nữa, bao giờ nữa…”

      Từ Phẩm Tuệ nhìn hai người, thở dài : “ xuống .” Từ Phẩm Tuệ vốn đến xem Tô Cảnh Cảnh, lại thấy hai người làm này khua môi múa mép, quả thực làm tức giận trận. Đêm qua Tô Cảnh Cảnh tới tới lui lui ồn ào khiến ngủ được, cũng biết xảy ra chuyện gì. cần thiết phải lo lắng, trước nay cha luôn chiều , tất nhiên bảo vệ chu đáo.

      Sau khi chờ hai người kia xuống, Từ Phẩm Tuệ lập tức đến phòng Tô Cảnh Cảnh, mới vừa tới cửa thấy Tô Cảnh Cảnh co quắp ngã xuống giường, ánh mắt trống rỗng, tóc tai rối tung, sườn xám khổng tước màu xanh thêu mẫu đơn lộn xộn chịu nổi.

      Dáng vẻ này của Tô Cảnh Cảnh chẳng khác gì phụ nữ điên, trong lòng Từ Phẩm Tuệ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi bước nhanh tới.

      “Cảnh Cảnh, cậu làm sao vậy?” Từ Phẩm Tuệ đỡ Tô Cảnh Cảnh dậy, Tô Cảnh Cảnh lại giống như đứng thế nào cũng thể vững, chỉ có thể dựa vào Từ Phẩm Tuệ, Từ Phẩm Tuệ bị dọa sợ , thể làm gì khác đành cố gắng đỡ lên giường sau đó dịu dàng hỏi: “Cảnh Cảnh, xảy ra chuyện gì vậy?”

      Tô Cảnh Cảnh gì, ánh mắt bất định. Từ Phẩm Tuệ chỉ có thể năm chặt bàn tay lạnh lẽo của : “Cảnh Cảnh, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cậu cũng phải với mình, chúng ta là bạn tốt.”

      biết qua bao lâu, giọng Tô Cảnh Cảnh run rẩy lẩm bẩm: “Phẩm Tuệ, cậu… cậu có thể giúp đỡ mình chút được ?” Từ Phẩm Tuệ kinh hãi, trước giờ Tô Cảnh Cảnh luôn tỉnh táo cậy mạnh, lần này lại hốt hoảng như vậy, nhìn thoáng qua Tô Cảnh Cảnh mới nghiêm túc : “Chuyện gì, chỉ cần mình có thể, nhất định mình …”

      Tô Cảnh Cảnh quay đầu sững sờ nhìn chằm chằm Từ Phẩm Tuệ: “Phẩm Tuệ, cậu có cách để mình gặp Phó Tổng thống lần .” Từ Phẩm Tuệ kinh hãi, nắm tay chặt : “Cảnh Cảnh, cậu muốn sống nữa sao.” Từ Phẩm Tuệ xong ôm Tô Cảnh Cảnh vào ngực đè thấp giọng: “Mình nghe cả , Phó Tổng thông là người của quân Diêu phương Nam, tại ở bên ngoài đều là lính của quân Nghiêu phương Bắc, bây giờ trong thành các nhân viên quan trọng của chính phủ đều bị quân Nghiêu Đồng thị khống chế, có người quan trọng trong quân Nghiêu hỗ trợ e là thể gặp được!”

      Tô Cảnh Cảnh ngẩng đầu trợn tròn cặp mắt hạnh nhìn Từ Phẩm Tuệ, Từ Phẩm Tuệ thấy trong mắt đầy vẻ lo lắng, cũng bị Tô Cảnh Cảnh làm lo lắng theo: “Làm sao vậy, cậu là Phó Tổng thống có quan hệ gì sao?”

      Vẻ mặt Tô Cảnh Cảnh lúng túng, Từ Phẩm Tuệ cắn răng : “Phẩm Tuệ, mình muốn lừa dối vậu, Phó Tổng thống là cha mình.”

      “A!” Từ Phẩm Tuệ cả kinh, hiển nhiên bị lời vủa Tô Cảnh Cảnh dọa sợ, sau khi sợ run lúc lâu, mới : “Vậy phải làm sao bây giờ, lúc này, đừng gặp Phó Tổng thống, sợ là quan lớn hơi có quyền thế trong quân Nghiêu cũng khó gặp.”

      Tô Cảnh Cảnh lo lắng, cuối cùng thở dài: “Mình vốn định sau khi tới Cù An thăm ba về Nam Dương* nhưng mà bây giờ…”

      *Nam Dương: tên gọi vùng đất Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến, Quảng Đông vào cuối đời Thanh ở Trung Quốc.

      Từ Phẩm Tuệ thấy Tô Cảnh Cảnh lắng như vậy, trong lòng suy nghĩ vài biện pháp nhưng cái nào cũng bị bác bỏ. Những biện pháp nhoi kia sao có thể dùng chính trị thực ? Nhìn vẻ ưu tư của Tô Cảnh Cảnh ngày càng nặng nề, trong lòng cũng cảm thấy bực bội, tuy trai và hôn phu của đều nhậm chức trong chính phủ, nhưng những chức vị kia của họ đều là trong nhà lấy tiền ra mua, ở đâu có tác dụng thực tế chứ?

      Bên ngoài chiến tranh loạn lạc, lúc này làm cái gì có ai bằng lòng giúp đỡ.

      Tô Cảnh Cảnh dựa người Từ Phẩm Tuệ, ánh mắt vô hồn. Dù ràng tình hình trong thành, nhưng đoán được tám, chín phần mười. Phương Nam và Tây Nam đánh nhau, thành Cù An lại là thiên hạ của quân Nghiêu, trước mắt Đại Tổng thống bệnh nặng, e rằng sống được bao lâu nữa. Nếu Tổng thống vừa mất, Phó Tổng thống cũng mất, lúc này tân đô Cù An lập tức là thiên hạ của Đồng gia. Mà Đồng gia phương Bắc vốn đứng đầu thiên hạ lòng dạ Tư Mã Thiên, lúc này tranh giành đợi đến khi nào nữa, Thống soái quân Nghiêu Đồng Tử Sâm phải tên ngốc, ngay cả nho như cũng hiểu chuyện sao ông ta có thể biết đây?

      Từ đêm qua đến giờ trong lòng hoảng hốt mãi, nghĩ mãi xảy ra chuyện, vậy mà lại thực xảy ra chuyện!

      Cha Tô Minh Chính là người quân Diên phương Nam, nhưng tại phương Nam đánh nhau với Tây Nam, tuyệt có cách chú ý đến phương Bắc, lúc này e rằng quân Nghiêu chiếm hết thiên thời địa lợi, chỉ chờ Đại Tổng thống và Phó Tổng thống qua đời, vậy nhân hòa cũng có luôn, vậy phương Bắc này…

      lo lắng trùng trùng, bàn tay bị Từ Phẩm Tuệ nắm ngừng toát mồ hôi, mặt vô cùng lo lắng, ánh mắt hoảng hốt bất định, chợt liếc qua chiếc áo khoác màu bạc kia, chiếc áo khoác kia từ sau khi nha hoàn Từ gia giặt sạch vẫn luôn đặt ở tủ đầu giường. Rốt cuộc khuôn mặt tái nhợt của xuất vẻ vui mừng, quay đầu với Từ Phẩm Tuệ: “Cậu ta là Đồng thiếu?”
      Last edited by a moderator: 16/5/15
      Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :