1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện cũ ở thành Cù An - Tần Thù Nhiên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Ngoại truyện

      Lúc Tô Cảnh Cảnh sinh Đồng Đình Khải, Đồng Hiên Tuấn canh ngoài cửa phòng sinh hơn nửa ngày.

      Cố Trĩ Niên đứng bên trộm: “ có tiền đồ.”

      Cảnh vệ đứng hai bên cũng thầm cười trộm.

      Đồng Hiên Tuấn lườm họ: “Mẹ kiếp, cậu có tiền đồ lắm, còn biết ai cưới được vợ đến tìm tôi khóc.”

      Cố Trĩ Niên đỏ bừng mặt, dám ho he gì nữa.

      Đồng Hiên Tuấn lầm bầm hai tiếng, ánh mắt nhìn phòng sinh đăm đăm. Mãi mà có ai ra ngoài, bên trong cũng có động tĩnh gì, làm gấp đến độ muốn chửi người.

      Lại cách lúc nghe thấy tiếng khóc trời gọi đất của Tô Cảnh Cảnh. Trong lòng Đồng Hiên Tuấn căng thẳng, thiếu điều tại chỗ xô cửa vọt vào.

      “Mẹ kiếp, bệnh viện chó má gì vậy. Sinh có đứa bé cũng phiền phức!” Trong lòng Đồng Hiên Tuấn oán muốn chết, muốn xông vào ngay lập tức.

      Dầu gì ở nhà cũng có trông chừng.

      Cố Trĩ Niên ở bên cười khoái trá, Đồng Hiên Tuấn lườm cái, liền ngậm miệng.

      Hành lang trống trải tĩnh mịch, quanh quẩn khắp nơi chỉ có tiếng khóc và tiếng kêu của Tô Cảnh Cảnh. Đồng Hiên Tuấn nghe mà lòng đau như cắt, chau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cửa màu trắng.

      lâu sau, tiếng kêu khóc của Tô Cảnh Cảnh yếu dần, trái tim Đồng Hiên Tuấn như bị dao cắt.

      cắn chặt răng, hậm hực thôi, nếu xảy ra chuyện gì bắt cả bệnh viện chôn theo!

      “Oe…” Tiếng khóc của trẻ con vang dội hành lang.

      Chốc lát sau bác sĩ ôm bé trai đáng ra.

      Đồng Hiên Tuấn thèm nhìn con mình lấy cái, chạy thẳng vào phòng bệnh.

      giường bệnh, sắc mặt Tô Cảnh cảnh tái nhợt, thấy vậy lửa giận trong lòng bùng lên, tiện tay túm lấy y tá, cố kỵ gì, chỉ lạnh lùng : “ ấy sao rồi!”

      Đúng lúc này, Tô Cảnh Cảnh mở mắt ra, giọng yếu ớt, với : “Em sao.”

      Thế này mới buông y tá ra, cúi người nhìn Tô Cảnh Cảnh, giọng dịu dàng hết mực: “Cảnh Cảnh, em sao là tốt rồi.”

      Y tá sợ hãi vô cùng, đường đường đốc quân mười ba tỉnh, thế mà tính khí kỳ quái.

      Kết thúc riêng

      Từng bông tuyết bay lất phất, quỳ gối trước mặt cha, vì mất máu quá nhiều mà còn hơi sức lại, còn sức để khóc, đến đám vệ binh dần vây lên cũng cảm thấy.

      Đồng Hiên Tuấn đứng ở nơi đó, ngỡ ngàng nhìn chứ giúp đỡ, lòng đau như cắt.

      Vệ binh ở cửa nhất tề giơ súng nhắm ngay bọn họ.

      Bàn tay Tô Minh Chính run rẩy phủ mặt : “Cảnh…” chữ cuối cùng cũng còn sức tiếp.

      Trong lòng hoảng loạn, tuyết bay đầy trời đông cứng suy nghĩ của , nắm chặt tay cha, nghẹn ngào: “Ba, chúng ta sao, …”

      Quách Chử Đống đứng bên cạnh : “Tam thiếu, đến lúc rồi.”

      Đồng Hiên Tuấn giơ tay phải lên nhưng phất xuống. nhắm mắt lại, gió tuyết bay qua tai tựa khóc tựa tố cáo.

      Tô Cảnh Cảnh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu hổ phách đều là can đảm kiên trường.

      “Tử sinh khế thoát, dữ tử thành thuyết.”

      Hết thảy lời thề đều hóa thành bông tuyết, xuân năm sau vùi vào bùn đất. Cũng chẳng còn chuyện năm đó, bao gồm cảnh năm đó, và còn nguyện vọng năm xưa.

      Ngày xưa dương liễu lả lướt, bây giờ mưa tuyết bay bay.

      Tuyết rơi xuống đọng lại giữa hai hàng mày của Đồng Hiên Tuấn, sau đó tan ra, nước tuyết chảy vào mắt , đau rát chịu nổi.

      “Tam thiếu!” Quách Chử Đống cau mày, lại gọi tiếng.

      Đồng Hiên Tuấn nằm tay phải thành quyền, chậm chạp chịu vung xuống. ngơ ngác nhìn , ngăn cách giữa họ chính là trời tuyết bay, cách cũng là tình nghĩa thường ngày. cái vung tay của liền cắt toàn bộ ngăn cách giữa họ, phất .

      Vậy , kiếp sau kiếp sau nữa, nợ gì nhau nữa.

      nhìn mi mắt vẫn thế, song cảm thấy tâm cảnh thê lương. Tất cả nhân duyên cách tuyết trắng mịt mờ, cách giang sơn vạn dặm, cách thiên hạ nước nhà, cuối cùng thành khoảng .

      lặng lẽ than thở, cuối cùng vung tay xuống…
      Chris thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :