1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện cũ ở thành Cù An - Tần Thù Nhiên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ mười bốn (3)
      “Tông Hi.” thào gọi tên , mang theo chua xót, mang theo khổ sở. có rất nhiều chuyện muốn với , nhưng lúc ôm nhau lại im bặt.

      Tất cả ngôn ngữ đều yếu ớt vô lực, chỉ có ôm chặt mới là chân thực.

      “Ừ.” giọng đáp lại, lúc sau cười thành tiếng.

      nghe thấy tiếng cười của buồn bực dứt. lê!Qúy?Đôn/online Đoạn buông ra, tròng mắt sáng ngời như sao nhìn thẳng vào , môi là nụ cười yếu ớt.

      ngạc nhiên ngưng mắt nhìn , nghe nhàn nhạt : “Tôi còn sống.” Ánh mắt mờ mịt trống rỗng của lúc này lại hơi sáng lên.

      lẳng lặng mong đợi vẻ mặt mừng rỡ củ , quả ngoài dự liệu, sau mấy giây tim đập mạnh và loạn nhịp, khuôn mặt tái nhợt tươi cười vui sướng.

      Coi như lừa gạt cũng mặc kệ. muốn.

      biết vẫn tin, thế là nâng mặt lên, ôn hòa : “ bé ngốc, em có thấy ban ngày ban mặt xuất quỷ qua lại chưa?”

      Ánh mắt của di chuyển từ chân đến đầu , lại từ đỉnh đầu nhìn xuống chân . lQQđ"online Tuy ngoài trời u nhưng chung quy vẫn là ban ngày, từng tia sáng len lỏi vào phòng, có thể thấy cái bóng của .

      Trái tim nén được đập điên cuồng, lẳng lặng nhìn , nhìn khuôn mặt dần vẻ vui mừng, liền bất giác nhoẻn miệng cười.

      , …” Tô Cảnh Cảnh phát bản thân vui mừng quá đỗi, ngay cả câu hoàn chỉnh cũng được. ôm , dịu dàng : “Từ từ .”

      Lúc lâu sau, Tô Cảnh Cảnh vươn tay nắm tay chặt. Bàn tay có những vết chai làm tay đâu, nhưng chẳng hề quan tâm.

      Những đau đớn bé kia như cho biết còn sống. Trong lòng mơ hồ vui sướng, nào để ý chút đau đớn này.

      sán lại gần : “ cả xảy ra chuyện. Em… em cho là …”

      hơi cong môi lên, quả nhiên cả…

      nắm chặt nắm tay, bình thản : “Hành tung của tôi sao có thể cho ấy biết đây?” dừng lúc, cúi đầu nhìn , gò má cách gần làm khỏi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cơn sóng lòng từ từ phập phồng, dằn lại động tình : “Em chỉ cần tin tôi là được rồi, cần tin người khác.”

      nhàng “vâng” tiếng, rồi thêm bất cứ gì nữa. cúi đầu nhìn , sắc mặt của giờ tốt chút nào. đau lòng duỗi tay mơn trớn mặt lại phát vì quá mệt mỏi nên lúc này ngủ thiếp , mặt vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào.

      dè dặt đặt nằm xuống, đắp kín chăn cho cổ, lại ở đầu giường lẳng lặng nhìn lúc.

      Sắc trời dần tối, trong phòng cũng tối theo, trong bóng tối tròng mắt có vẻ đặc biệt sáng .

      lẳng lặng nhìn chăm chú, cuối cùng cúi người ấn nụ hôn lên trán , sau đó trong lòng thỏa mãn ra khỏi phòng.

      Trong phòng u, chén thuốc đầu giường tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt.

      Lúc này ngủ vừa hay.

      Đồng Hiên Tuấn xuống làu, thấy Cố Trĩ Niên qua lại trong đại sảnh.

      Đồng Hiên Tuấn đứng cạnh cầu thang ho khan tiếng, Cố Trĩ Niên nghe thấy thanh liền quay người lại, phiền não khuôn mặt cũng biến mất: “Tam thiếu.”

      Đồng Hiên Tuấn chậm rãi xuống lầu, lại từ từ tới cnạh ghế salon, tìm vị trí ngồi xuống.

      Tuy trong lòng Cố Trĩ Niên vội vã khó dằn song vẫn lẳng lặng chờ.

      Đồng Hiên Tuấn hỏi: “Làm xong chuyện rồi?”

      Cố Trĩ Niên gật đầu: “Trong thành, ngoài thành đều thỏa đáng, chỉ có điều, chiêu này của Tam thiếu có phải hơi nguy hiểm ?”

      Đồng Hiên Tuấn mỉm cười: “Mọi người thường phú quý hiểm trung cầu 富贵险中求. Lời này quả thực có mấy phần đạo lý, hiểm lấy đâu ra phú quý đây?”

      “Nhưng mà…” Cố Trĩ Niên suy nghĩ lúc, dù sao lần này là binh hành hiểm chiêu兵行险招, chỉ cần chiêu sơ sẩy là thua cả bàn. theo Đồng Hiên Tuấn nhiều năm như vậy, biết trợ thủ tốt là nên như nào, hỏi, tranh, cầu, lòng chỉ vì làm xong chuyện giao.

      Nhưng lần này thể tuân thủ nghiêm ngặt theo tín điều nữa rồi.

      “Tam thiếu, 莫中城中, chính là Diên Giang bên kia. Tuy địa hình Thiên Giang hiểm trở nhưng khó bảo toàn Tây Nam đến từ phương Bắc. Cả đội chúng ta vì tiến hành chiến thuật vườn nhà trống, toàn quân rời , chẳng may…”
      Đồng Hiên Tuấn im lặng nghe Cố Trĩ Niên , thấy Cố Trĩ Niên dừng lại liền nhíu mày: “ tiếp .”

      Cố Trĩ Nom nhăn mày, lại tiếp: “Chẳng may Tây Nam đến từ hướng Bắc, lúc này thành Diên Giang chỉ là tòa thành trống, bằng binh lực Tây Nam, cần tốn bao nhiêu sức cũng có thể chiếm được.”


      “Còn nữa, nếu đại thiếu trong thành Cù An trúng kế, tất cả trong thành vẫn như xưa, vậy chúng ta đảo chính từ đâu bây giờ? Nếu là như vậy Tam thiếu ngài thành tội nhân thiên cổ rồi!”

      “Tội nhân thiên cổ?” Đồng Hiên Tuấn bắt chéo hai chân, bàn tay đặt đầu gối hơi động đậy. Tròng mắt nhanh chóng lướt qua khuôn mặt bất an của Cố Trĩ Niên, trong lòng Cố Trĩ Niên khó mà ổn định, lại chỉ có thể im lặng đứng tại chỗ.

      Đèn thủy tinh chiếu ra ánh sáng chói mắt im lặng chảy xuôi khuôn mặt tình bất định阴晴难定 của Đồng Hiên Tuấn, Cố Trĩ Niên ưỡn thẳng sống lưng, rũ mắt lời.

      Đồng Hiên Tuấn hừ lạnh tiếng, ánh mắt dừng lại người Cố Trĩ Niên.

      Trong lòng Cố Trĩ Niên nao nao, bất thình lình ngẩng đầu lên phát ánh mắt Đồng Hiên Tuấn sắc bén như vừa rồi, thầm ngạc nhiên chứ dám biểu kinh ngạc khuôn mặt.

      “Hình như cậu rất hoài nghi mưu lược của tôi?”

      Cố Trĩ Niên đứng im lời nào.

      Đồng Hiên Tuấn “ừm” tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào .

      Cố Trĩ Niên đành lấy dũng khí : “Vâng, thuộc hạ cho rằng Tam thiếu nên rút toàn bộ đại quân khỏi Diên Giang. Thuộc hạ còn cho rằng biện pháp ôm cây đợi thỏ là dùng được.”

      “Biện pháp ôm cây đợi thỏ dùng được?” Đồng Hiên Tuấn hỏi ngược lại: “Nhưng cách này là Quách Chử Đống nghĩ ra. Chẳng phải cậu luôn bội phục ông ta sao?”

      Cố Trĩ Niên cắn răng tiếp: “Quách tiên sinh mưu trí độc nhất vô nhị, Trĩ Niên quả thực bội phục. Nhưng lần này quá nguy hiểm. Lấy kinh nghiệm mang binh nhiều năm của Trĩ Niên, nhất định đại thiếu làm tiếp, mưu kế này thể nghi ngờ gì là tự tìm đường chết.”

      “Tự tìm đường chết?” Đồng Hiên Tuấn lặp lại lời , gật đầu cái: “Tiếp .”

      Cố Trĩ Niên đành nhắm mắt tiếp: “Quách tiên sinh cho rằng Tam thiếu vừa ắt làm Nội Các náo động, đại thiếu nhất định hết cách mà phát động binh biến. Nhưng đại thiếu chinh chiến nhiều năm như vậy chẳng lẽ nhìn ra kế hoạch của Tam thiếu chút nào ư? Nếu đại thiếu nhìn ra đại thiếu cũng dám mạo hiểm ư? Thủ hạ của đại thiếu là người để đại thiếu mạo hiểm ư?”

      Cố Trĩ Niên dừng lúc, lại tiếp: “Ví như đại thiếu làm thắng làm vua thua làm giặc. Thua, nhưng chỉ là bậc bề tôi mưu triều soán vị! Vả lại nếu như tất cả đều y như Quách tiên sinh dự đoán, nhưng lúc này đại soái núi, Tam thiếu làm thế nào để bảo đảm đại soái tham gia.”

      Cố Trĩ Niên tới đây để ý tới phản ứng của Đồng Hiên Tuấn, thò đầu ra là đao, mà rụt đầu vào cũng là đao. Những lời này vui, chỉ hận lúc đầu vạch ra kế hoạch chưa từng ra khỏi miệng mà thôi.

      “Đại soái đến, Tam thiếu ngài còn mặt mũi gì đối mặt với đại soái đây? Dựa vào thủ đoạn của đại soái chưa chắc có cách chỉnh đốn náo động trong thành, đến lúc đó tất thảy đều thỏa đáng. Chỉ có Tam thiếu ngài hoàn toàn đạt được. Tới lúc ấy chỉ e trong lòng đại soái Tam thiếu ngài chỉ là dương quảng杨广!”

      “Dương quảng?”Nghe đến đây, chân mày Đồng Hiên Tuấn khỏi nhăn lại. Dương Quảng giết cha giết , làm cả nhà Sở gia coi thường, hôm nay lại có thể nghe được có người đánh đồng với Dương Quảng, trong lòng dĩ nhiên là rất khó chịu!

      “Sao cậu biết sau này tôi trong lòng cha phải Lý Thế Dân, phải Ung Chính đây?” Đồng Hiên Tuấn cười lạnh: “Trĩ Niên, xem ra lịch sử của cậu chả ra thể thống gì! Trước giờ giang sơn là nơi cho những kẻ có năng lực, Dương Quảng ngay cả giang sơn của mình cũng ngồi vững, sao có thể đánh đồng với tôi!”

      “Tam thiếu.” Cố Trĩ Niên thấp giọng kêu tiếng.

      Đồng Hiên Tuấn chợt thở dài, ngước mắt nhìn Cố Trĩ Niên. Trải qua phen trần thuật vừa rồi, bất an mặt Có Trĩ Niên càng rệt, dù sao những lời này cũng khong phải nên , nhưng hối hận.

      “Trĩ Niên, cậu có biết tại sao tôi giữ cậu lại bên người ?”

      “Thuộc hạ biết.”

      Đồng Hiên Tuấn cười tủm tỉm: “Là bởi cậu nhiều lời. Nhưng hôm nay lời của cậu có vẻ nhiều, hơn nữa rất nhiều lời đều là dễ nghe.”

      Cố Trĩ Niên cảm giác sống lưng rét lạnh từng cơn, trầm mặt dám thêm câu nào nữa.

      Đồng Hiên Tuấn nhìn dnág vẻ kia của Cố Trĩ Niên giận mà ngược lại là cười, tình cảnh này càng làm Cố Trĩ Niên thấy sợ hơn, tuy người lính nhưng biểu cảm kia gương mặt Đồng Hiên Tuấn vẫn làm sợ hãi.

      theo Đồng Hiên Tuấn nhiều năm, Cố Trĩ Niên tự biết Đồng Hiên Tuấn phải người hiểu lí lẽ. Nhưng đông thời Đồng Hiên Tuấn cũng là người làm người khác khó mà nhìn thấu, tình khó lường, thần quỷ khó phân.

      chỉ thấy tay mình dần run lên bần bật.

      “Cũng được.” Đồng Hiên Tuấn chợt như thở phào nhõm: “Trĩ Niên, cậu theo tôi bao năm ròi?”

      Trong lòng Cố Trĩ Niên cả kinh, ngờ Đồng Hiên Tuấn lại hỏi vấn đề này. thầm nghĩ Đồng Hiên Tuấn chưa chắc là người niệm tình cũ, nhưng cũng chưa hẳn là người niệm tình.

      “Thuộc hạ…” suy nghĩ lúc, ngày dài năm lớn, vừa nhớ lại liền cảm thấy thời gian mơ hồ, nghĩ thế nào cũng ra, cuối cùng bất đắc dĩ : “ nhớ , chỉ nhớ khi còn bé vừa vào phủ liền bị Tam thiếu đòi lấy.”

      Đồng Hiên Tuấn nghe được câu trả lời của , mặt có biểu tình gì, chỉ : “Ừ, quả là chuyện rất lâu trước kia.” im lặng suy tư chốc lát, đoạn : “Tôi nhớ lúc đó trong nhà mua đám người làm. Quản gia để chúng tôi chọn người, là cả chọn. cả luôn mắt cao hơn đầu, dáng vẻ hơi yếu tí là muốn.”

      dừng lại lúc như nhớ lại chuyện cũ. Chuyện cũ nhiều năm trước, lúc này nhớ lại luôn có chút mơ hồ, dẫu trí nhớ có tốt hơn nữa cũng nhất định nhớ hoàn toàn.

      Khi đó sao lại chọn Cố Trĩ Niên?

      suy nghĩ lâu, cuối cùng cũng nhớ ra.

      “Lúc trước mẹ với tôi, những người làm có ai lấy kia bị bán ra ngoài. Nếu vận mạng tốt, tuy bị bán ra ngoài nhưng cũng có thể bị thả xuống biển dìm chết đuối.”

      “Cho nên, mẹ cho tôi biết có thể lưu lại những người này liền lưu lại những người này.”

      “Lúc ấy cậu là người có sức khỏe kém nhất trong số họ.”

      Đồng Hiên Tuấn bình thản .
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ mười bốn (4)


      “Trĩ Niên cám ơn Tam thiếu.” Cố Trĩ Niên lí nhí, thanh vô cùng trầm thấp, dừng lúc lại tiếp: “Trĩ Niên hiểu, bất kể tối nay như nào, Trĩ Niên nhất định vì Tam thiếu giành lấy vùng giang sơn!”


      Đồng Hiên Tuấn lặng thinh nhìn thẳng , ánh mắt xa xăm trầm tĩnh. từng chữ từng chữ: “ cả, thể trái lại!”


      Cố Trĩ Niên ngạc nhiên, nghĩ mãi cũng hiểu. biết, thế cục nay Đồng Hiên Tuấn sắp xếp ổn thỏa từ nhiều năm trước, Đồng Hiên Tuấn đợi lâu như vậy chính là chờ buổi tối ngày hôm nay!


      Buổi đêm, gió tuyết xác xơ tiêu điều. Đồng Hiên Tuấn ngồi trong chiếc xe Chevrolet tiến thẳng mạch đến phủ đốc quân. Tất cả vệ binh đều nhường đường, đường xi-măng đóng lớp băng mỏng, bánh xe lăn qua phát ra những tiếng vang lạo xạo rất .


      Phủ đốc quân này vốn là tổng thống tiền nhiệm xây cho Đồng Tử Sâm, nhưng Đồng Tử Sâm ngông nghênh vào tận xương máu há có chuyện cam nguyện thần phục dưới người, vì vậy ông ở đại trạch khác. Dần dà, tới giờ nơi này chỉ là nơi làm việc.



      Mà sau khi Đồng Tử Sâm lên lên núi Khê dưỡng bệnh, người tạm thời thay tmặt đốc quân chính là Đồng Hiên Lân.


      Đêm này trời lạnh hiếm thấy, tuyết cũng rơi điên cuồng.


      Ngô Tuyết Tư nghĩ đêm này tới thực sung sướng. mong đợi rất nhiều năm nhưng khi đêm này thực tới lại sợ. Loại sợ hãi này tựa chất độc, là loại độc nhất thế gian, ăn mòn trái tim từng vụn .


      giương mắt nhìn Đồng Hiên Lân ngồi giữa đại sảnh.

      Đồng Hiên Lân chỉ im lặng ngồi đó, lâu lắm rồi nah mới tới đây. Cái nơi vô ích này cũng chỉ để trang trí, cho dù có vệ binh cũng chỉ là thùng rỗng kêu to. Quân phục người vẫn thẳng thớm, song vết máu đỏ thẫm màu xanh quân phục ấy lại chói mắt vô cùng.

      Ngoài cửa có tiếng xe rất , thính lực của nah luôn tốt.


      “Cuối cùng cũng tới rồi à?”


      Ngô Tuyết Tư biết có phải hỏi mình hay , nhưng lại “vâng” theo thói quen. Đột nhiên cảm thấy rất ngột ngạt, đôi mắt đẹp bình tĩnh nhìn Đồng Hiên Lân.


      Bọn họ quả giống nhau. gương mặt Đồng Hiên Lân luôn là vẻ im lặng đến lạnh lùng, lâm nguy loạn, vì người lính nên tự nhiên biết được hậu quả tự loạn trận cước.


      Còn , gương mặt khôi ngô ấy lại luôn là nụ cười nhàng gió thoảng mây trôi, từng có sợ hãi, từng có vui vẻ, song hết thảy đều là vẻ bề ngoài, ai biết rốt cuộc trong lòng suy nghĩ những gì.


      “Bây giờ em vẫn còn kịp. Hoặc giả em muốn nhìn tôi chết.” lạnh lùng , giọng điệu tràn ngập vẻ thất bại. rũ mí mắt biết nên gì, chỉ có thể nhìn .


      Vết máu quân phục đập vào mắt vẫn làm người ta phát hoảng. Nếu là bình thường nhất định co sợ nhưng hôm nay hình như sợ chút nào. Những vết máu kia khô cứng, biến thành những vết hình tròn.


      nhìn đau đáu những vết tròn kia, thở dài tiếng: “Cũng biết có giặt sạch được ?”


      Đồng Hiên Lân ngạc nhiên nhìn . Lời của khỏi làm giật mình.


      Tối nay là lỗi của . Nếu phải nhiều em phải chết oan như vậy. Nếu phải là , cũng cần ở lại chỗ này cùng chờ chết. Nếu phải vì , Cù An sao có thể phát sinh chính biến đây ?


      "Em có từng hối hận ?"


      "Hối hận?"


      Đồng Hiên Lân nhìn . Đôi mắt vốn sáng rỡ tinh tường lúc này thoạt nhìn vô cùng ảm đạm.


      Ngô Tuyết Tư ngẫm nghĩ, có hối hận đây?


      Nhiều năm về trước, Đồng Hiên Tuấn cưỡi ngựa ngang qua mỉm cười với .


      thẹn thùng dám ngẩng mặt lên, lại nghe thấy hỏi tranh đứng bên cạnh. " ấy là ai?" nghe thấy trai khó xử trả lời: "Là em tôi!"


      biết đây là trường ngựa của Đồng gia, cho phép người ngoài xuất .


      ngờ, chỉ cười nhạt, thúc vào thân ngựa, con ngựa liền ngoan ngoãn mang theo đến trước mặt . Khuôn mặt đỏ bừng, lại nghe giọng trầm thấp ưu nhã với : " biết cưỡi ngựa sao?"


      Lúc bấy giờ biết mình động lòng.


      Gặp lại , mới biết ra là Tam thiếu của Đồng gia mang tiếng xấu đầy mình. Nhưng mà thế có làm sao? vẫn cứ .


      chủ động hẹn gặp , để đưa về nhà. chủ động động cởi quần áo, với : "Em thích !"


      ai, người đàn ông nào nhìn thấy tình cảnh đó mà động lòng nhưng lại vậy. bình tĩnh cởi áo mình ra, khóa lên người , sau đó thản nhiên : "Tôi thích !"


      độc ác như vậy đấy!


      Nhưng vẫn từ bỏ, ôm chặt lấy : "Tam thiếu, phải làm thế nào mới thích em?"


      trông thấy mặt lộ ra nụ cười thần bí khó lường, : " vì tôi làm bất cứ chuyện gì ư ?"


      do dự mà thốt lên: "Đúng thế!"


      Nhiều năm sau chính là hôm nay đây, đối mặt với người phải là nữa.


      Lúc ấy tuổi, chưa từng nghĩđến người rốt cuộc là thế nào. đơn phương thích , thương nhưng lại biết rằng chỉ là quân cờ trong bàn tay người thích.


      Lại về đường trăng sáng lúc xưa, ông tay áo hương lạnh, trái tim đắng tựa sen thu.


      "Em bao giờ hối hận chưa? Gặp tôi, tôi, cuối cùng lại vì tôi mà chết?"


      Có lẽ có, mà cũng có thể . Ít thôi, trong đêm nay tựa như mảng tuyết thê lương trước cửa. Mặt trời vừa ló rạng liền tan mất.


      muốn nghĩ nữa, nghĩ thêm chỉ càng bi thương.


      câu của làm tổn thương bản thân. Còn khiến người mình nửa bước khó . , hết lần này đến lần khác làm tổn thương người mình .


      ngẩng đầu nhìn , bình tĩnh : "Em hối hận, Sùng Quang!"


      Đáp án của làm yên lòng, chính vì câu hối hận của như cảm thấy dẫu phải chết ngay bây giờ cũng sao cả!


      Ngày xưa, Hạng Vương và Cai Hạ tự vẫn mà khí thế vẫn bừng bừng thua khí phách bậc hùng chút nào. Mà hôm nay Đồng Hiên Lân có thể giống Hạng Vương xưa kia đây?


      "Lực bạt sơn hề khí cái thế

      bất lợi hề chuy bất thệ,

      Chuy bất thệ hề khả nại hà?

      Ngu hề ngu hề nại nhược hà!"


      lầm bầm đọc, lại nghe Ngô Tuyết Tư : "Đại thiếu, cần gì phải tới đây chứ ? Nếu may mắn chạy thoát, bằng tài trí và bản lãnh của Đại thiếu, vùng giang sơn khác cũng phải thể!"


      cùng lắm chỉ là phận đàn bà, nào hiểu được nỗi lo âu của . Dĩ nhiên biết Đồng Hiên Tuấn khinh địch bỏ qua cho . cũng biết nếu , có người phải chịu liên lụy.


      Bao năm nay, vì làm rất nhiều. Nhưng biết có thể giữ được ? Giữ trong máu thịt của mình.


      vẫn nhớ ngày gả cho là ngày hoàng đạo người người kêu tốt. Nhưng hôm đó mưa phùn liên miên tựa Giang Nam.


      Cơn mưa dầm liên miên này làm hỏng hết tâm tình . Trong lòng còn tức giận nghĩđây mà gọi là ngày hoàng đạo sao?


      Đến nay vẫn nhớ hôm đó lúc vén khăn voan đỏ của . chỉ bình thản rũđầu, nhất phát nhất ngữ. Lọn tóc bên thái dương rũ xuống, đưa tay khẽ vuốt cái, chính động tác mềm mại ấy làm mọi phiền não trong lòng nhưđược gió cuốn hết .


      Chẳng qua là đời này thể cưng chiều , thương , bảo vệ .


      may là chưa từng !


      Vậy du có chết cũng đau lòng, bi ai ?


      suy nghĩ nghe Ngô Tuyết Tư : "Tam thiếu tới rồi!"
      Last edited by a moderator: 6/5/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ mười lăm (1)


      Lúc Đồng Hiên Tuấn vào đại sảnh thấy được cảnh tượng như thế này:


      Đồng Hiên Lân bình tĩnh ngồi chủ vị, vẻ mặt bình tĩnh, còn Ngô Tuyết Tư ngồi đùi ta. Chỉ có điều bọn họ còn hơi thở nữa.


      Đồng Hiên Tuấn thở dài, theo sau chính là Ngô Tuyết Huy đẫm máu chiến đấu dũng.


      Ngô Tuyết Huy nhìn chằm chằm tất thảy trước mắt, cuối cùng ta lảo đảo xông lên phía trước. Nhìn khuôn mặt trắng bệch như tuyết của Ngô Tuyết Tư, ta run rẩy vươn tay hai ra gắng ôm lấy , nhưng phát có sức ôm lấy .


      phản bội Đại thiếu có ơn tri ngộ với mình. Nhưng bây giờ cả cũng rồi, còn sống có ý nghĩa gì nữa? Lúc Đồng Hiên Tuấn ý thức được muốn làm gì kịp nữa.


      “Tuyết Huy!”


      Đồng Hiên Tuấn sợ hãi hét lên, nhưng phát súng xuyên thủng đầu ta. ta lựa chọn cách chết giống Đồng Hiên Lân.


      Đồng Hiên Tuấn chậm rãi rũ mí mắt. Toàn bộ đây đều là mong muốn, nhưng lại mất rất nhiều. Ngồi trước mắt là cả của , người , cùng thuộc hạ của .


      thở dài xoay người ra ngoài.


      Đứng ngoài cửa là Cố Trĩ Niên. bình tĩnh với Cố Trĩ Niên: “An táng họ thỏa đáng.”


      Cố Trĩ Niên đáp lời rồi im lặng.


      Gió tuyết ngày càng lớn, Đồng Hiên Tuấn chỉ mặc bộ quân phục mỏng manh.


      Cố Trĩ Niên an tĩnh theo sát , nhưng khoát tay : “Tôi muốn mình lát.”


      Đốc quân phủ rộng lớn vắng lạnh, thê lương.


      Quả thực là nơi cao chịu được lạnh ư?


      Trong lòng tự hỏi mình, sau đó nhanh chóng phản bác ý nghĩ này. mình, còn có , còn có bên mình.


      dùng tốc độ nhanh nhất lái xe trở lại biệt thự Phượng Tê.


      Tất cả mọi người đều ngủ nên trong biệt thự Phượng Tê rất vắng vẻ, trong đêm tối bước nhanh về phía phòng của mình, dẫu vấp ngã rất nhiều đồ vật cũng quan tâm.


      Lúc đẩy cửa ra thấy nằm giường, trong bóng tối thấy lắm. bước nhanh tới ôm cổ . Nhiệt độ cơ thể lập tức truyền sang . Lạnh nóng va chạm làm bất giác run lên.


      Nhưng quản được nhiều như vậy, chỉ muốn ôm .


      "Ai vậy?" lơ mơ tỉnh lại, trong lòng sợ ai định đẩy người ra nghe : "Là tôi!" Giọng khản đặc như tiếng kéo đàn nhị.


      Chẳng biết vì sao cảm thấy rất đau đớn. Trong bóng tối, thể thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể dịu dàng ôm lấy .


      "Tông Hi, có phải xảy ra chuyện gì ?" Tuy mù mờ nhưng cũng biết nhất định là xảy ra chuyện gì nên mới như vậy.


      trả lời , chỉ hết lần này đến lần khác gọi tên : "Cảnh Cảnh, Cảnh Cảnh. . . . . "


      nỉ non đáp lại, hỏi nữa.


      muốn đau thay nhưng cuối cùng là thể nào. đành để mặc gọi tên mình hết lần này đến lần khác. Chuyện có thể làm cũng chỉ như vậy mà thôi!


      Cứ thế, sau nửa đêm ôm lấy , gọi tên liên tục và mơ màng ngủ lúc nào hay.


      Ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy, phát vẫn ôm mình. Ánh dương rọi từ ngoài cửa sổ vào làm cả gian phòng sáng ngời.


      mờ mịt nhìn phát mặc quân trang. đó, dính đầy vết màu khiến sợ hãi. Lại phát vẫn ngủ say nhưng chân mày nhíu chặt như có nỗi ưu sầu che giấu trong lòng.


      "Tam thiếu phu nhân!" Tô Cảnh Cảnh ngẩn ra nhìn thấy Cố Trĩ Niên đứng ngoài cửa. Nhìn dáng vẻ kia của ta dường như cả đêm ngủ.


      "Sao vậy?" Tô Cảnh Cảnh hỏi tiếng, đánh giá Cố Trĩ Niên. phát quân phục ta cũng dính đầy vết máu. Những vết máu này khô nhưng dù sao vết máu vẫn là vết máu, vẫn khiến người ta nhớ tới máu chảy và cái chết.


      Cố Trĩ Niên liếc mắt vào bên trong thấy Đồng Hiên Tuấn vẫn mặc cả quân trang ngủ, thở dài: "Xin Tam thiếu phu nhân chăm sóc Tam thiếu tốt!"


      " xảy ra chuyện gì à?"


      Cố Trĩ Niên lắc đầu cái, muốn nhiều lời.


      Tô Cảnh Cảnh liếc Đồng Hiên Tuấn ngủ say, nghĩ lát rồi với Cố Trĩ Niên: " theo tôi!"


      "Tam thiếu phu nhân?" Cố Trĩ Niên định từ chối thấy Tô Cảnh Cảnh về phía trước, ta còn cách nào đành phải theo.


      Tô Cảnh Cảnh vừa vừa hỏi: "Đêm qua xảy ra chuyện gì?"


      Cố Trĩ Niên định vì thế dùng im lặng để chống đỡ


      Tô Cảnh Cảnh xoay người liếc ta cái, ánh mắt sắc bén có mấy phần tương tự Đồng Hiên Tuấn. Cố Trĩ Niên nhất thời chột dạ, đành : "Đêm qua trong thành phát sinh chính biến, Tam thiếu dẫn người tắm máu chiến đấu!"


      "Đêm qua?" Tô Cảnh Cảnh căng thẳng, giờ mới hiểu vì sao đêm qua lại như vậy.


      thở dài : "Cha tôi ổn ?"


      "Xin Tam thiếu phu nhân yên tâm. Đại Tổng thống sao cả!"


      Cuối cùng Tô Cảnh Cảnh cũng yên tâm, chỉ cần và cha có chuyện gì, sống chết của người khác cũng quan tâm.


      lại về phía trước hai bước, Cố Trĩ Niên dừng chân.


      "Sao vậy, phó quan Cố? Quân vụ có gì ổn sao?"


      Cố Trĩ Niên đứng tại chỗ, im lặng hồi lâu mới : "Đại thiếu. . . . . . chết rồi!"


      Chân nhấc lên bỗng dừng lại.


      Chết rồi ư? Bọn họ là em, thế nhưng lại dồn trai mình vào chỗ chết. Sao lại tàn nhẫn, máu lạnh như thế? Sao có thể vô tội được?


      nhắm nghiền hai mắt để rung động trong lòng chậm rãi vơi .


      em tương tàn.


      em tương tàn!


      thở dài hơi nặng nề, sau đó bình tĩnh hỏi: "Lúc cả chết có đau đớn gì ?"


      ", đại thiếu tự sát. . . . . . " ta tiếp nữa.


      Tô Cảnh Cảnh gật đầu: "Tôi biết rồi! Tin này truyền ra ngoài chưa?"


      "Chưa! Tam thiếu chưa dặn truyền ra. . . . . . "


      "Chờ ấy tỉnh rồi hãy , xảy ra nhiều chuyện như vậy, ấy. . . . . . " Tô Cảnh Cảnh thể tiếp, chỉ có thể lắc đầu cái. " đến cửa phòng chờ ấy tỉnh lại !"


      "Vâng!" Tiếng giày của Cố Trĩ Niên vang vọng trong gian.


      thanh này, Tô Cảnh Cảnh quen thuộc nhường nào.


      lắc đầu, bước nhanh xuống lầu. Lúc này Ngâm Thúy và thím Lương chuẩn bị bữa sáng, thấy Tô Cảnh Cảnh ngạc nhiên lắm.


      Tô Cảnh Cảnh : "Ngâm Thúy, chuẩn bị xe. Chúng ta đến Đồng gia!"


      Ngâm Thúy sinh nghi, vôi hỏi: "Tiểu thư, sao vậy ạ? Sớm vậy vội đến Đồng gia làm gì?"


      Tô Cảnh Cảnh gấp giọng : "Bảo em chuẩn bị xe chuẩn bị !"


      Ngâm Thúy chưa từng thấy giọng điệu Tô Cảnh Cảnh kém như vậy, đành ra ngoài bảo gác cổng chuẩn bị xe.


      Thím Lương thấy bộ dạng Tô Cảnh Cảnh như thế cũng vội hỏi: "Thiếu phu nhân vội đến Đồng gia làm gì vậy?"


      Tô Cảnh Cảnh liếc thím Lương cái, ánh mắt lạnh lùng như băng khiến thím Lương sợ hết hồn dám lên tiếng nữa. Bà vẫn ỷ chuyện mình là lão nhân, có sao vậy mà Tô Cảnh Cảnh cũng luôn ngoan ngoãn nghe theo. Thỉnh thoảng mới phản bác lại câu nhưng cũng gay gắt. Hôm nay lại. . . . . .

      Mảnh tuyết thứ mười lăm(2)


      Xe nhanh chóng được chuẩn bị xong, Tô Cảnh Cảnh bảo thím Lương ở lại, thím Lương chưa từng thấy Tô Cảnh Cảnh cường thế như vậy nên nhất thời dám cãi lại.


      Tô Cảnh Cảnh vội vã chạy tới Đồng gia, tên hầu nam định dẫn đường Tô Cảnh Cảnh rành rẽ đến chỗ ở của Lương Thanh Nguyệt. Tên hầu nam và Ngâm Thúy vội vã theo sát.


      Ngâm Thúy đuổi theo vất vả, ở phía sau hét theo: “Tiểu thư, chờ em chút, chờ em nữa…”


      Tên hầu nam cũng lật đật theo, ngược lại mặt cười : “Nhất định tam thiếu phu nhân nghe đêm qua…”


      “Đêm qua?” Ngâm Thúy vô cùng ngạc nhiên, đêm qua co ngủ như heo chết, dù bên ngoài có sấm rền trời mưa cũng biết.


      “Đêm qua làm sao?” Ngâm Thúy liên tục hỏi tới.


      Vẻ mặt tên hầu nam tiều tụy, chắc là cả đêm ngủ nên lúc này uể oải : “Trong thành chính biến, biết sao hơn nửa đêm quân đội xông vào. Sáng sớm nay sau khi nghe ngóng mới biết là Đại thiếu gây chính biến, Tam thiếu theo lệnh Đại Tổng thống tới trấn áp. Hai em…”


      Tin tức Đồng Hiên Lân chết, Đồng Hiên Tuấn vẫn giấu truyền ra ngoài nên người trong thành chỉ biết đêm qua Đại thiếu phản biến, Tam thiếu theo lệnh trấn áp.


      Ngâm Thúy biết được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, chỉ vội vã đuổi theo Tô Cảnh Cảnh, Tô Cảnh Cảnh bước vội, thấy Ngâm Thúy theo tới liền thuận miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”


      Ngâm Thúy tất nhiên thà báo cáo, dám giấu diếm câu nào.


      Sau khi nghe xong trong lòng Tô Cảnh Cảnh càng thêm nóng nảy, bước chân cũng nhanh hơn, để ý liền bị cành cây vướng chân. May mà Ngâm Thúy ở bên, thấy đứng vững liền vươn tay ra đỡ.


      Ngâm Thúy vừa đỡ mới phát tay Tô Cảnh Cảnh lạnh như băng, Ngâm Thúy sợ hãi vội hỏi: “Tiểu thư làm sao vậy, Tam thiếu và Đại Tổng thống cũng có chuyện gì…”


      Tô Cảnh Cảnh liếc cái, ánh mắt kia có thần thái ngày thường làm Ngâm Thúy càng sợ, nào hiểu được Tô Cảnh Cảnh lo lắng chuyện gì.


      Tô Cảnh Cảnh lắc đầu, bước nhanh hơn về phía chỗ ở của Lương Thanh Nguyệt.


      Từ ngày đầu tiên gặp gỡ Lương Thanh Nguyệt liền hiểu được đây là người phụ nữ đáng thương, cả đời chỉ am hiểu làm phụ nữ kiểu cũ giúp chồng dạy con, bị ấm ức cũng dám cãi cọ, nếu chồng mình đối với mình hơi tốt tí là hài lòng. Lương Thanh Nguyệt im lặng ngồi trước cửa sổ như đợi ai đó. Dáng người lung linh được bọc trong dải lụa màu đen thêu gân lá hải đường. Ánh dương nhàn nhạt rọi vào làm gương mặt trắng muốt như ngọc song càng nổi bật lên nỗi tịch lẻ loi.


      Tô Cảnh Cảnh cố ý giảm tiếng bước chân, Lương Thanh Nguyệt lại như biết, câu: " về rồi?"


      Tô Cảnh Cảnh biết nên trả lời như thế nào, đành im lặng.


      Lương Thanh Nguyệt nghe thấy tiếng đáp lại, thế này mới xoay người lại, thấy là Tô Cảnh Cảnh đáy mặt có kinh hãi lướt qua, chị cười : "Sao em dâu lại tới đây?"


      Vẻ mặt Tô Cảnh Cảnh nặng nề, Lương Thanh Nguyệt dĩ nhiên biết có chuyện mới đến, còn e là đại nên nụ cười mặt cũng giãn ra nổi, chỉ chạm đến khóe môi.


      Tô Cảnh Cảnh im lặng chăm chú nhìn biết nên mở lời như thế nào. Bất luận như thế nào Đồng Hiên Lân cũng là cả của , Lương Thanh Nguyệt cũng là chị dâu . vốn phải là người lòng dạ độc ác sao có thể trơ mắt nhìn Lương Thanh Nguyệt vô tội chết oan?


      "Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?" Lương Thanh Nguyệt thấy Tô Cảnh Cảnh mãi trong lòng cũng luống cuống.


      Tô Cảnh Cảnh chau mày suy nghĩ. ra đường tới đây cũng nghĩ, lúc này lại cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng hạ quyết tâm : "Chị dâu mau mang Tranh Nhi ! Sợ thành Cù An bây giờ thể nấn ná lại lâu được!"


      Lương Thanh Nguyệt càng thêm hoảng loạn, biết Tô Cảnh Cảnh phải vô duyên vô cơ bảo mình , chỉ sợ xảy ra chuyện gì rồi.


      "Nhưng Sùng Quang, ấy. . . . . . "


      " cả. . . . . . " Tô Cảnh Cảnh chần chờ rồi lại nghĩ nhiều lời cũng vô ích, bèn : " cả về được. Dù chị dâu nhưng cũng cần bảo vệ Tranh Nhi."


      " ấy bỏ rơi chị. . . . . . ấy trước đây là ấy tốt, nên để chị ở nhở mình, ấy sau này như vậy nữa, đối xử với chị tốt. . . . . . ấy còn . . . . . . ấy còn đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, há có thể nuốt lời. . . . . . "


      Tô Cảnh Cảnh chỉ thấy lòng đau ỉ nhưng cũng biết mức độ nặng của việc. Bây giờ phải lúc Lương Thanh Nguyệt nhớ lại kỷ niệm.


      "Chị dâu, Tranh Nhi là cốt nhục duy nhất của cả, chị muốn vì chuyện này mà ấy mất đứa bé chứ?"


      Quả nhiên, lời của Tô Cảnh Cảnh đâm trúng chỗ đau của Lương Thanh Nguyệt. Lương Thanh Nguyệt ngẩng mặt lên, ánh mắt vừa rồi còn tan rã dần lấy lại kiên định.


      "Tranh Nhi nhất định xảy ra chuyện!" Dứt lời chị bước nhanh ra khỏi phòng.


      Tô Cảnh Cảnh vội vàng theo ra ngoài.


      Ngâm Thúy cũng biết gì mà theo Tô Cảnh Cảnh, thể làm gì khác đành lén hỏi Tô Cảnh Cảnh: "Tiểu thư, bây giờ đến đây liệu Tam thiếu biết rồi có thể. . . . . . "


      Tô Cảnh Cảnh trả lời nhóc. Nếu Đồng Hiên Tuấn biết e làm như . Nhổ cỏ tận gốc, là người như vậy nhất định ràng, sao có thể bỏ qua cho mẹ con Lương Thanh Nguyệt chứ?


      Nhưng thể để nhổ cỏ tận gốc được. riêng vì mẹ con Lương Thanh Nguyệt mà hơn thế, càng lo lắng cho . Nếu giết mẹ con họ, dư luận thế nào đây, quân phiệt* các nơi làm gì?


      *Quân phiệt: Quân nhân phản động chống đối chính trị.


      Nhưng nếu giết, dưa đảng của cả trong thành chừng dựa vào mẹ con Lương Thanh Nguyệt để rêu rao. Trước giờ, Tấn Dương Đồng gia tuân thủ lễ giáo, nối nghiệp vị trí đốc quân tất nhiên là trưởng tôn Đồng Đình Tranh, sao có thể đến lượt Đồng Hiên Tuấn. Đồng Hiên Tuấn tất mặc cho chuyện này xảy ra cho nên Đồng Đình Tranh hẳn phải chết.


      "Tranh Nhi đâu? Tranh Nhi đâu rồi?" Lương Thanh Nguyệt vào phòng chỉ thấy giường bóng người. Trái tim chị như bị bóp chặt. Trong phòng có ai, bà vú cũng thấy đâu cả.


      Lương Thanh Nguyệt vô cùng sợ hãi, xoay người nhìn Tô Cảnh Cảnh, đứng vững nữa.


      Tô Cảnh Cảnh vươn tay đỡ chị lại bị Lương Thanh Nguyệt túm váy, sức Lương Thanh Nguyệt lớn, Tô Cảnh Cảnh vốn có thể tránh nhưng lại làm.


      Lương Thanh Nguyệt buồn bã : "Chị xin em, cầu xin em trả Tranh Nhi lại cho chị. . . . . . trả lại cho chị. . . . . . "


      Tô Cảnh Cảnh nhìn Lương Thanh Nguyệt đau khổ trong lòng cũng khó chịu, chỉ : " sao! Tranh Nhi trở lại. . . . . . " ra trong lòng nắm chắc, chuyện này cũng thể biết trước được.


      Rốt cuộc tính toán của cũng qua mắt được . Tính toán của mọi người dù thế nào cũng đều là con cờ của .


      Còn , được coi là cái gì đây?
      Last edited by a moderator: 6/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ mười lăm (3)

      “Rốt cuộc giấu Tranh Nhi ở đâu?”


      Đồng Hiên Tuấn đặt văn kiện xuống trước mặt, tái mặt nhìn Tô Cảnh Cảnh khí thế hùng hổ, chau mày vui : “Chỉ là người liên quan, e cần phải tốn công sức như vậy sao?”


      Lời của hiển nhiên chọc giận , nhìn chằm chằm: “Nó là cháu ruột , cho dù và cha nó có vô vàn ân oán cũng nên giận lây sang nó!”


      Đồng Hiên Tuấn cười lạnh, khóe mắt liếc Tô Cảnh Cảnh, gương mặt tràn ngập vẻ giận dữ. Biết tức giận lại mỉm cười, sắc mặt hòa hoãn ít.


      Tô Cảnh Cảnh thấy dáng vẻ như vậy càng tức giận, : “Đồng Hiên Tuấn! quan tâm người bên ngoài nhìn như nào sao, ức hiếp góa phụ há là chuyện nam nhi đường đường bảy thước nên làm!”


      Lời của Tô Cảnh Cảnh như lưỡi dao găm đâm thẳng vào tim .


      ra em nghĩ tôi như vậy?” Giọng Đồng Hiên Tuấn lạnh nhạt, người bên gối cũng hiểu được là bi thương bực nào đây?


      Tô Cảnh Cảnh ngưng mắt nhìn vẻ lạnh lùng trong mắt , lòng đau dứt.


      Người đàn ông này có vết thương của mình, có nỗi khổ của mình, cũng có hoài bão của bản thân. Song vì chính mà làm ra những chuyện mất hết tính người như vậy, sao có thể tha thứ đây?


      Tính ra người người đều là quân cờ của . Sao có thể thương tiếc quân cờ đây?


      “Tông Hi. Có phải trong lòng , mọi người đều chỉ là quân cờ , sống chết gì cũng đều nằm trong lòng bàn tay ?” Thấy Đồng Hiên Tuấn ừ chẳng hử, Tô Cảnh Cảnh lại tiếp: “Đối với có phải em cũng thế?”


      Đồng Hiên Tuấn thở dài, thẳng thắn đón nhận ánh mắt bức người của Tô Cảnh Cảnh: “Cuối cùng em vẫn tin tôi. Trong lòng tôi sao em có thể so sánh với quân cờ.”


      Lời của bất lực biết bao. Bỗng dưng trái tim Tô Cảnh Cảnh mềm nhũn, lúc lại nhìn , ánh mắt lại dịu dàng như nước.


      Đồng Hiên Tuấn từ ghế đứng dậy, trường sam cắt may màu trắng hợp với hoa văn tối màu làm nổi bật dáng người tiêu sái, phong thần như ngọc của . vẫn là chàng công tử văn nhã gặp bên hồ, song đời gì là bất biến. hôm nay càng sáng chói hơn trước nhưng nỗi buồn trán lại càng sậm màu.


      nắm tay , hất ra.


      nỉ non bên tai : “Cảnh Cảnh, nếu em là quân cờ tôi có để em hô to gọi với tôi ?”


      Tô Cảnh Cảnh ngẫm nghỉ, đúng là vậy, bằng thủ đoạn của nếu thực coi là quân cờ sao có thể chạy đến trước mặt . Như Cố Trĩ Năm ở cạnh nhiều năm, tất cả mọi chuyện cũng dám nhiều lời.


      Thấy Tô Cảnh Cảnh ra điều suy nghĩ, Đồng Hiên Tuấn lại tiếp: “Lúc đó ấy làm khó em, chẳng lẽ tôi lại hẹp hòi làm khó vợ con ấy?”


      Lời của làm tim đập loạn nhịp, ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn . Gương mặt rất khôi ngô, phong thái vẫn vậy, ánh mắt sáng ngời như muốn cắn nuốt .


      “Trận đánh này tôi thể đánh. ấy phái tôi đánh Tây Nam vốn là chứa lòng giết tôi. Tôi chẳng qua chỉ hơi khích ấy kìm được, phát động chính biến. Tôi định giết ấy nhưng ấy cố chấp quá, thành bại vốn là vô thường, thế mà ấy lại…”


      “Tông Hi…” bình thản tất cả với , như vậy há có thể thông cảm cho ? Anhcó khó xử của , sinh ra trong gia đình quân phiệt, nếu khôn ngoan người chết chính là .


      Đồng Hiên Tuấn ôm chặt, giọng điệu cáu kỉnh: “Tuy tôi phải quân tử nhưng chẳng phải biết thương người. Nếu tôi muốn hạ sát thủ, em chạy tới chạy lui có ích lợi gì? Em thế nhưng lại tin tôi!”


      Tô Cảnh Cảnh giảm thấp giọng: “Nhưng Tranh Nhi. . .”


      “Tôi tính đưa nó qua Mỹ, đợi thêm thời gian nữa đưa chị dâu qua. Thân phận Tranh Nhi đặc biệt, khó đảm bảo bị kẻ có ý đồ lợi dụng, tôi chỉ có thể đưa nó ra nước ngoài trước. Chờ xong tang của cả đưa chị dâu . Nơi này chung quy luôn là đất thị phi, sau này. . .”


      Đồng Hiên Tuấn hơi dừng lại, Tô Cảnh Cảnh hiểu muốn gì. Sau này sợ rằng biến động thay nhau xuất , thế cục loạn như này bọn họ chưa hẳn là chuyện xấu. ra tính toán hết rồi, ngược lại bụng ý tốt lại uổng phí làm tiểu nhân.


      “Em, em cứ tưởng. . .”


      Đồng Hiên Tuấn nhìn dáng vẻ ngập ngừng của , nhất thời quên cả tức giận, thở dài : “ cả tự vẫn, trách nhiệm là ở tội. Trước giờ ấy ai sánh kịp, đại thế vừa qua liền tâm như tro tàn. Tính ra cũng là tôi bức tử ấy.”


      Tô Cảnh Cảnh thấy mắt ảm đạm liền biết tự trách. đặt tay lên vai , ôn hòa : “Người rồi, đừng tự trách. Có lẽ kéo dài hơi tàn phải là mong muốn của ấy, như vậy cũng thành toàn cho khí khái của .”


      sớm biết ấy là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, tính ra tôi bằng ấy.”


      Hiếm khi thấy Đồng Hiên Tuấn tự cảm thán sánh bằng làm Tô Cảnh Cảnh ngạc nhiên vô cùng.


      Đồng Hiên Tuấn chưa chắc tự phụ nhưng cũng chưa chắc có người để nhìn lên. Biết lòng khâm phục, chỉ cười , an tĩnh dựa vào ngực , nghe tiếng tim đập vang lên từng hồi.


      Đồng Hiên Tuấn nhìn những đám mây biến ảo ngừng ngoài cửa sổ, lúc này trong thành sắp nổi lên mưa gió, tuy ngoài mặt duy trì hòa bình nhưng bên trong lại biết được.


      giờ cả vừa , cha bệnh nặng. Đại quyền quân Nghiêu rơi vào tay , chỉ có điều mấy ông già trong Nội Các kia tự cho là đúng tất nhiên tươi cười hớn hở với . Nếu muốn nắm quyền phải giải quyết cho xong.


      Vào đêm tại biệt thự Phượng Tê.


      Đồng Hiên Tuấn chắp tay đứng trước cửa sổ, Quách Chử Đống ngồi ghế salon khoan thai hút thủy yên*. Khói thuốc tràn ngập căn phòng che giấu Đồng Hiên Tuấn bên trong.


      *Thủy yên: Đây là loại thuốc lá có nguồn gốc từ Trung Đông, sử dụng cây thuốc lá và mật ong hoặc nước trái cây làm ra, dùng ống thuốc lào để hút. Căn cứ vào văn kiện các bộ phận liên quan ở đời Vệ thủy yên tương tự thuốc lá.


      Đồng Hiên Tuấn liếc Quách Chử Đống, nhíu mày vui.


      Quách Chử Đống thong thả : “ giờ đại quyền của Tam thiếu chỉ thiếu bước, sao Tam thiếu tiếp tục khí thế bừng bừng, đoạt lấy đại quyền?”


      Đồng Hiên Tuấn : “Chẳng lẽ Quách tiên sinh hi vọng tôi thay thế Tổng thống Tô?”


      “Dựa vào thực lức nay của Tam thiếu, cướp lấy chưa hẳn là thể.”


      “Chính biến lần này nếu phải có Tổng thống Tô thầm trợ giúp, chưa chắc thuận lợi như thế. Chẳng lẽ Quách tiên sinh muốn tôi làm tiểu nhân nuốt lời?”


      Quách Chử Đổng hít hơi thuốc, trong sương khói dằng dặc đáp: “Nếu Đại Tổng thống thích hợp làm vị trí này Tam thiếu chính là tiểu nhân. Nhưng Đại Tổng thống lại , vậy Tam thiếu cướp lấy chính là thuận theo ý trời!”


      Đồng Hiên Tuấn nhíu mày, thấy vẻ mặt. Lúc này giành lấy quả kế hay, nhưng. . .


      “Lòng Tam thiếu chuyên tâm khó mà thành nghiệp lớn. Chẳng lẽ Tam thiếu sẵn lòng tạm bợ với góc Bắc Địa. Núi non trời đẹp đều bày trước mắt, Tam thiếu lại ôm chí lớn như thế, chẳng phải người khác cười đến rụng răng ư!”


      Quách Chử Đống đúng nhưng Đồng Hiên Tuấn vẫn do dự nhất quyết.


      Quách Chử Đống nhìn cái, tiếp: “Nếu Tam thiếu chỉ mong ước cầu an trong khoảnh trời, Chử Đống có lời gì để , đành phải từ đây thoái rừng núi, màng thế .


      Hay cho chiêu lấy lui làm tiến. Quách Chử Đống dứt lời liền xoay người muốn , khói mùi lượn lờ vây quanh, tuy dáng dấp ông gầy nhưng lại mang theo vẻ quyết tuyệt.


      Đồng Hiên Tuấn cau mày, nhất thời biết nên giữ lại như nào.


      Quách Chử Đống quả thực là nhân tài, nếu khong phải ông ta sao có thể nhanh chóng nắm đại quyền? Suy ngẫm lại, ngay lúc tay Quách Chử Đống chạm đến tay cầm của cánh cửa, rốt cục Đồng Hiên Tuấn hỏi câu: “Quách tiên sinh có diệu kế gì?”


      khuôn mặt gầy gò của Quách Chử Đống ý cười đắc ý, trong đôi mắt khôn ngoan tràn đầy vui vẻ.


      Trận đánh này, tóm lại là ông ta thắng.
      Last edited by a moderator: 5/5/16
      Chris thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Kết thúc (1)

      Bên tai vẫn vang lên tiếng súng đùng đoàng, đôi tay run rẩy, đôi mắt nhắm chặt dám mở. cứ đứng ở đó, màng sống chết đứng đó.

      Khắp căn phòng rơi vào yên tĩnh, ai dám ho he tiếng nào, chỉ có Quách Chử Đống già dặn, run rẩy gọi : “Tam thiếu!”

      thanh kia khàn khàn, tiếng gọi sửng sốt làm trái tim Tô Cảnh Cảnh như bị dao cắt. Tay ngừng run rẩy, khẩu súng trượt xuống từ giữa ngón tay cũng biết.

      Đôi mắt sáng ngời của Quách Chử đống vừa đảo cái liền có hai vệ binh vạm vỡ tiến lên giữ chặt Tô Minh Chính và Tô Cảnh Cảnh.

      “Tông… Tông… Tông Hi…” Tô Cảnh Cảnh mở mắt ra, chỉ thấy tay phải Đồng Hiên Tuấn vịn vai trái, giữa kẽ ngón tay có máu tươi rỉ ra.

      Đồng Hiên Tuấn nhịn đau, cau mày nhìn thoáng qua hai tên vệ binh giữ hai bên Tô Cảnh Cảnh, là hai tên vạm vỡ, ra tay biết nặng , tay như gọng sắt nắm chặt cổ tay mảnh khảnh, mịn màng của .

      Tô Cảnh Cảnh quên cả giãy giụa, trong đôi mắt màu hổ phách ngập tràn hối hận và khổ sở. nhìn đăm đăm khuôn mặt trắng bệch như giấy của Đồng Hiên Tuấn.

      Đồng Hiên Tuấn cắn răng, bỏ qua sắc mặt chìm xuống của Quách Chử Đống, với Cố Trĩ Niên bên cạnh: “Đưa phu nhân về phòng.”

      Vẻ mặt Quách Chử Đống bất đắc dĩ, chân mày nhíu chặt, định mở miệng Đồng Hiên Tuấn lườm ông ta, cứng rắn ép lời ông ta định về trong bụng.

      Quách Chử Đống tất nhiên vô cùng buồn bực, gần như cắn răng nghiến lợi.

      Tỉ mỉ bố cục hơn hai năm nhưng đổi lấy tình hình như bây giờ, bảo ông ta sao oán, buồn bực, hận!

      Tô Cảnh Cảnh bị người nhìn như vệ binh ép về phòng, lần này cắt luôn cả đường điện thoại, thông được với tin tức bên ngoài chút nào. Trong lòng càng thêm lo lắng vết thương của Đồng Hiên Tuấn, nhưng lần này trông coi là hai tên vệ binh chưa từng gặp.

      Tô Cảnh Cảnh bất lực lại lại trong phòng.

      Tình hình cha bên kia biết sao rồi.

      nay Đồng Hiên Tuấn nắm đại quyền Bắc Địa, quân phiệt khắp nơi cầm binh đề cao thân phận, Đồng Hiên Tuấn tất nhiên muốn phát tóm gọn đại quyền Bắc Địa, sau lần đó mang binh xuôi Nam lại thành nghiệp lớn. Nghĩ chắc chấp nhận Tô Minh Chính chiếm đại vị, trở ngại tiền đồ của .
      Dưới tay phụ thân chỉ có binh có tướng, đám người trong Nội Các lại quen kiểu gió chiều nào theo chiều nấy. Chuyện cũ hai năm trước còn rành rành trước mắt, cả binh bại tự vẫn, chị hai lấy chồng trong u sầu, Đại soái nôn ra máu bỏ mình.

      có cách để người ta chết, cũng có cách khiến người ta sống bằng chết. Cha rơi vào tay nhất định lành ít dữ nhiều!

      nghĩ vậy càng thêm đứng ngồi yên.

      Trời dần trầm, chiếu vào gương mặt thành nửa sáng nửa tối. Mưa lặng lẽ tuôn rơi đập lên những cây ngô đồng xếp thành hàng.

      Nếu chết, nên làm thế nào đây? Chính tự tay giết , ngày xưa trước hoa dưới trăng, ngày xưa minh tâm thệ ước (minh 舵ở đây là thề, ký kết hiệp ước chứ k phải minh trong minh nguyệt), ngày xưa sầu triền miên tựa chiếc bàn ủi nóng hổi ủi lên trái tim, bất kể thế nào cũng quên được.

      Từng như vậy sao có thể lãng quên!

      Ngoài trời mưa dần nặng hạt rơi xuống cửa sổ vang lên những tiếng vang lộp độp. Trong lòng vốn buồn bực, nghe thấy tiếng vang lại càng cáu kỉnh, liền tiện tay vơ đèn bàn lên ném vào cửa sổ.

      Hai thứ đều bằng thủy tinh, va phải nhau liền xoảng tiếng, đất là những mảnh thủy tinh vỡ. Thế nhưng chiếc cửa sổ vẫn nguyên xi, vì an toàn dùng thủy tinh chống đạn của nước ngoài làm ra, thành ra chỉ tạo nên rung động . Song chiếc đèn bàn vỡ tan tành, mảnh vụn đầy đất.

      Tô Cảnh Cảnh nhìn mảnh vụn sàn nhà làm bằng gỗ , sau đó nhặt mảnh lên cứa vào cổ tay.

      Vệ binh bên ngoài nghe tuy thấy tiếng vang bên trong nhưng vì trước đó Quách tiên sinh từng dặn dò bọn họ, bất kể nghe thấy cái gì cũng mở cửa nên dứt khoát giả vờ như nghe thấy.

      Cách lúc sau, bên trong tĩnh mịch còn tiếng vang nào nữa. Hai vệ binh giữ cửa liếc mắt nhìn nhau, đều nghĩ vị bên trong nổi giận liền để trong lòng, tiếp tục vẻ mặt nghiêm túc canh chừng.

      Lại cách chốc lát dường như có mùi máu tươi thoang thảng. Vệ binh giữ cửa đều từng trải qua chiến trường nên rất quen thuộc với mùi máu tươi, lúc này ngửi thấy mùi máu đều hoảng sợ.

      Hai tên vệ binh nhìn nhau, rồi cúi đầu nhìn…

      Từ khe cửa tràn ra dòng máu tươi chói mắt!

      Hai tên vệ binh đều biết vị kia là phu nhân đốc quân, nếu người xảy ra chuyện gì bọn họ đừng nghĩ đến cái đầu ở cổ nữa. Nhất thời trong đầu như bị sét đánh, đùng đoàng đánh thẳng đến trái tim.

      Vệ binh bên trái hoang mang lo sợ với vệ binh bên phải: “Chuyện này nên làm thế nào bây giờ?”

      Vệ binh bên phải tất nhiên cũng biết nên làm thế nào mới tốt.

      Vệ binh bên trái họ Đồ, người trong quân doanh đều gọi ta là lão Đồ. Mà vệ binh bên phải họ Thời, mọi người trong quân doanh đều gọi ta là lão Thời.

      Bọn họ đều vừa được Quách tiên sinh chọn ra từ quân doanh thứ hai, vốn tưởng rằng lúc này làm việc kề cạnh đốc quân thăng tiến nhanh, nào ngờ lại là cái dạng này.

      Trong nhất thời hai người mất hết chủ kiến, lão Thời cắn răng : “Cứu người trước rồi …”

      “Chẳng may… Chẳng may…” Lão Đồ thầm cảm thấy có gì đó bình thường.

      “Chẳng may cái đầu cậu, chẳng may nữa cái đầu cũng dọn nhà! Mẹ kiếp, ông đây còn tưởng lần này được ra mặt, ai dè ông trời là muốn đầu của ông. Biết trước ông đây thà về núi làm thổ phỉ còn hơn, toàn bộ quyền sinh sát đều nắm trong tay!” xong lão Thời đưa tay mở cửa.

      Lão Đồ cũng mắng tiếng, lại nghe lão Thời mở cửa mắng: “Mẹ kiếp, khóa rồi!”

      Lão Đồ nghe lão Thời vậy, liền theo: “Họ Quách độc ác , đây phải là bức chết người sống sờ sờ sao!”

      “Con bà nó, còn ngoan độc hơn lúc ông đây làm thổ phỉ lúc trước nữa, biết con đàn bà trong này đắc tội gì với ông ta để ông ta hạ độc thủ thế này!”

      Lão Thời vì mở được cửa, lại thêm máu trong khe cửa ngày càng nhiều trong lòng hoảng lắm, trong lòng bùng lên lửa giận liền đạp phát mạnh vào cửa.

      “Rầm!”

      “Con mẹ nó, cứng như thép!”

      Lão Đồ nửa tin nửa ngờ cũng đá cước, may mà biết trước nên đá mạnh. Quả thực là cứng như thép, nghĩ nghĩ lửa giận liền bốc lên, chửi rủa: “Con mẹ họ Quách, đàn bà của đốc quân mà ông ta cũng dám ra tay, lá gan cũng to quá!” đến đây, vệ binh này chợt nảy ra kế sách.

      “Này, lão Thời, nếu …” đoạn lão Đồ thầm mấy câu bên tai lão Thời, sắc mặt lão Thời thoáng cái trắng bệch, lắp bắp: “Chuyện này, chuyện này, chuyện này…”

      “Lão Đồ, làm vậy tốt lắm đâu.” Cuối cùng lão Thời ra câu.

      Lão Đồ mắng: “Lão Thời, cậu lúc trước dầu gì cũng là thổ phỉ, sao làm lính rồi lá gan lại lại thế. Con đàn bà này chết cứ chết, đó là do họ Quách giết chết, lúc đó chúng ta chỉ cần là họ Quách bảo…”

      “Mẹ kiếp, lão Đồ, đầu cậu bị cửa kẹp à! Họ Quách kia ngay cả đàn bà của đốc quân cũng có bản lĩnh giết, giết hai ta còn phải như giết chết con kiến hôi à!”

      Lão Đồ ngẫm nghĩ cảm thấy lão Thời cũng đúng, lão Thời quả nhiên phải làm vua núi , đầu óc tốt hơn ta nhiều.

      “Lão Thời, thế cậu xem nên làm gì bây giờ?”

      Lão Thời cau chặt mày, bộ mặt hung tợn nhăn nhó cả lại, sau đó trong đôi mắt ta lóe ra ánh sáng.

      Máu đất ngày càng nhiều, cứ tiếp tục như vậy khó bảo đảm người bên trong chết. Lão Thời vỗ đùi mình cái đét, nôn nóng : “Phải mau cứu con đàn bà này, ta là bùa bảo vệ tính mạng chúng ta!”

      Kết thúc (2)


      “Chó !” Lão Thời chửi tiếng, người phụ nữ trước mắt có khuôn mặt xinh đẹp mang theo nét kiêu căng. Nếu là bình thường ta e dè đùa giỡn mấy câu, nhưng lúc này ta bị trói như cái bánh chưng, chả còn tâm tư gì.

      Tô Cảnh Cảnh cười lạnh: “Câm à? Tôi hỏi đốc quân sao rồi!”

      cái tát đánh vào mặt ta vang cái “bốp”, ngón tay Tô Cảnh Cảnh trắng nõn mảnh khảnh, đánh vào mặt ta kiểu gì cũng đau, thậm chí lão Thời còn có cảm giác hưởng thụ.

      Tô Cảnh Cảnh như ý thức được liền trừng lão Thời. Lão Thời chú ý đến cánh tay trái được quấn băng gạc nhuộm máu đỏ. Nghĩ chắc vừa rồi người phụ nữ này cắt cổ tay mình để dụ họ.

      đúng !”

      Lão Thời nhìn người phụ nữ trước mắt, giọng rất bình thản: “Phu nhân bắt được thuộc hạ cũng vô ích thôi. Thuộc hạ cùng lắm chỉ là binh tôm tướng tép, đợi lát nữa có đội nhân mã chạy tới…”

      Tô Cảnh Cảnh cong khóe môi, vui vẻ mang theo nguy hiểm, giọng mạnh mẽ kiên định: “ biết thế tốt, tôi có thời gian nhảm với . Rốt cuộc đốc quân sao rồi!”

      Lão Thời bị vẻ mặt tàn nhẫn lúc này của làm sợ hãi, lúc trước ta làm thủ lĩnh đám thổ phỉ giữa biên giới Nam Bắc gặp ít đàn bà nhưng chưa từng thấy người phụ nữ nào có lá gan như này.

      Tiếc là thủ đoạn của người phụ nữ này còn non lắm, bây giờ có bắt ta cũng chả ích gì, chạy trốn mới thỏa đáng!

      hay ?” Tô Cảnh Cảnh cau mày lại, lường trước ta gì, thế là thu lại vẻ giận dữ mặt, thản nhiên đứng ở cạnh cửa.

      Lão Thời sợ lắm, trong lòng sinh nghi.

      Chẳng lẽ con đàn bà này cắt mạch cắt đến bị ngu rồi?

      ta biết Tô Cảnh Cảnh chỉ rạch đường , tất cả vết máu đọng ở cửa đều trộn với nước mưa. Nếu bọn họ tinh ý chút nào có chuyện nhìn ra.

      Tiếng giày quân nhân vang lên, vẻ mặt Tô Cảnh Cảnh vẻ vui vẻ ràng.

      Lúc vệ binh tới cửa trực tiếp đạp cửa tiến vào mà dừng lại, vẻ mặt nghiêm trang.

      Cố Trĩ Niên đỡ Đồng Hiên Tuấn tới cửa, Đồng Hiên Tuấn chau mày, vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy. theo Đồng Hiên Tuấn nhiều năm dĩ nhiên Cố Trĩ Niên biết tâm tư của , địa vị của phu nhân trong lòng rất quan trọng, nếu phải vậy Quách Tự đống làm gì bị đưa tới ngục giam.

      Trong lòng Cố Trĩ Niên thầm than tiếng, để ý thấy Đồng Hiên Tuấn nhìn chằm chằm vết máu đọng lại mặt đất. Vết máu kia nhạt màu, theo kinh nghiệm nhập ngũ nhiều năm của là biết đây là máu trộn nước.

      “Tam thiếu?” Cố Trĩ Niên thấy vẻ mặt Đồng Hiên Tuấn bình thường, cho là vết thương Đồng Hiên Tuấn nặng thêm liền tỏ ý với bác sĩ ở phía sau. Bác sĩ này là tạm thời tìm đến, bác sĩ Kiệt Khắc về nước, bất đắc dĩ đành phải tìm người này đến.

      Bác sĩ toan tiến lên Đồng Hiên Tuấn lại lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu đẩy cửa.

      Cố Trĩ Niên gật đầu, phất tay cho hai tên vệ binh lên. Cố Trĩ Niên nhìn chằm chằm hai cánh cửa đóng chặt, thấy gì khác thường liền gật đầu cái.

      Nào ngờ vệ binh vừa định xô cửa cửa mở ra.

      Tô Cảnh Cảnh đứng ở cửa, thân quân phục, tư hiên ngang.

      Đồng Hiên Tuấn ngạc nhiên nhìn , Cố Trĩ Niên sợ người Tô Cảnh Cảnh còn súng nên ra hiệu cho hai tên vệ binh cất bước lên trước, giơ súng lên nòng trong tay lên cao.

      ra đề phòng em như vậy!” như thở dài mang theo ngập tràn bất đắc dĩ. Chuyện cũ trước kia đều là hư ảo.

      Hóa ra cách tầng lớp như vậy, chính tầng lớp ấy che giấu lời thề “tử sinh khế thoát” giấu sạch những thứ từng là trước hoa dưới trăng, cũng che giấu tất cả mong đợi của về .

      Đồng Hiên Tuấn chịu đựng đau đớn bả vai, phất tay để hai tên vệ binh lui ra. Sau đó tránh khỏi Cố Trĩ Niên, Cố Trĩ Niên còn hơi bận lòng, toan mở miệng Đồng Hiên Tuấn lắc đầu, cất bước tiến về phía trước.

      “Tôi đề phòng em, nếu tôi đề phòng em, em có thể sống đến bây giờ ?”

      “Nếu tôi đề phòng em, em có cơ hội nhìn thấy Tô Minh Chính?”

      “Nếu tôi đề phòng em, bây giờ em còn có thể đứng đây chuyện với tôi ?”

      “Cảnh Cảnh, chẳng lẽ từ lúc em gả cho tôi đến giờ, em chưa từng ý thức chúng ta là vợ chồng?”

      Ánh mắt sáng ngời làm Tô Cảnh Cảnh thể né tránh, trong đôi mắt kia đong đầy đau đớn và bi thương.

      Tô Cảnh Cảnh im lặng , vào lúc này, tại nơi đây, trong tình cảnh này nữa có ích chi?

      Mưa lạnh đập vào cửa sổ, từng hạt rơi vào trái tim . chậm rãi đến, tựa như thuở đầu mới quen biết ấy.

      mặc sơ mi màu tuyết trắng khoác gi-lê, bên dưới là quần Tây, chân đôi giày da sáng loáng, trong tay là chiếc áo khoác vải nỉ và đầu là chiếc mũ lật vành.

      thủng thẳng hỏi : “Vở kịch này nghe hay sao?”

      ra lúc ấy trong lòng hoảng lắm, nhưng lại cố chấp ra vẻ bình tĩnh. Lúc đó mặt hồ lấp lánh, phong cảnh vui mắt, mà , tâm trí chắc gì đặt tại cảnh hồ.

      Nhân sinh nhược chích như sơ kiến…. Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến.*

      *Câu văn trong tác phẩm “Khước đạo cố nhân tâm dịch biến” của tác giả Cửu Tiêu Vân Khách.

      chưa hoàn hồn lấn lên. hoảng hốt muốn lui về sau theo bản năng, nhưng dáng vẻ liều mạng, ôm chặt, mặc cho vết thương vai rỉ máu.

      Hô hấp của phả vào vành tai , cơ thể hai người dán sát vào nhau. ra sức giãy giụa, bị thương nên sức lực yếu hơn nhiều, chỉ giãy vài cái là thoát khỏi .

      Đồng Hiên Tuấn ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tô Cảnh Cảnh cách mình ba bước, trong mắt tràn ngập bi thương, vết máu đỏ tươi vai nhuộm đỏ trường bào màu tuyết trắng, rất chói mắt, làm Tô Cảnh Cảnh mở mắt nổi.

      “Tông Hi…” vô ý thức quan tâm , chẳng qua đến khóe môi lại chần chờ.

      Nào ngờ, hai chữ của làm để lộ nụ cười nhàn nhạt.

      “Cảnh Cảnh, cuối cùng em vẫn tin tôi ư. Vậy phải như nào em mới có thể tin tôi. Muốn tôi chết phải ?” Dáng vẻ vô lực ra những lời ấy làm Tô Cảnh Cảnh đau triệt nội tâm, đến ngước mắt nhìn cũng có.

      Đồng Hiên Tuấn thấy gì, chớp mắt nụ cười của trở nên thê lương. cắn răng cái, quay đầu về phía Cố Trĩ Niên: “Đưa súng cho tôi!”

      Cố Trĩ Niên sợ hãi, muốn làm cái gì?!

      Tô Cảnh Cảnh cũng sợ hãi, nhìn chòng chọc Cố Trĩ Niên. Cố Trĩ Niên tất nhiên chịu, vừa định từ chối, nào ngờ Đồng Hiên Tuấn tay lanh mắt lẹ, phát cướp lấy khẩu súng bên hông .

      Khẩu súng đen nhánh mang theo sáng bóng nhạt màu, tựa như hơi thở tử thần đến.

      “Tông Hi…” Tô Cảnh Cảnh gọi thốt lên.

      Súng nhằm vào huyệt thái dương của , mặt vẫn là nụ cười bình tĩnh thoải mái.

      “Trĩ Niên, sau khi tôi chết đưa thiếu phu nhân và Đại Tổng thống về Nam Dương.”

      “Tam thiếu!” Dưới tình thế cấp bách, Cố Trĩ Niên đnag định tiến lên đoạt lấy khẩu súng Đồng Hiên Tuấn lại lui về sau, lạnh lùng : “Nếu cậu dám bước lên tôi nổ súng ngay tức !”

      Tô Cảnh Cảnh đứng im tại chỗ, đây là người đàn ông , người đàn ông này từng cùng sống cùng chết với . Dẫu từng tổn thương , vẫn đối tốt với .

      Nước mắt im lặng chảy xuống, rơi vào vạt áo, rơi vào tay, xuống đất, cũng rơi trúng nơi bị cắt cổ tay . Đau rát cho biết, phải mơ.

      nghe thấy : “Trĩ Niên, sau khi tôi chết đưa thiếu phu nhân và Đại Tổng thống về Nam Dương.”

      ra có lòng muốn giết cha . cho rằng sau khi đại ca bị giết, hại chết đại soái trái tim cứng rắn như sắt đá. Nhưng hóa ra vẫn canh cánh .

      cười tiếng thê lương với , dùng giọng vẫn thường dùng : “Cảnh Cảnh, sau này em hạnh phúc hơn.”

      Trái tim run lên tựa như trời rung núi chuyển.

      Tiếng mưa rơi tí tách mang theo vẻ thê lương.

      đứng cách xa mấy bước, lại là cách sinh tử, sau này biết như nào đây.

      …”

      Nước mắt rơi như mưa, tràn đầy hối hận. chỉ lắc đầu, ánh mắt kiên định tựa bàn thạch.

      “Tông Hi… Em sai rồi, em nên tin , em nên mang lòng nghi ngờ , em nên…”

      từng bước tới gần, tới trước mặt . cầm lấy bàn tay cầm súng của , từng chút giành lấy khẩu súng. Lúc chạm được khẩu súng lạnh tanh, cuối cùng cũng thở phào.

      ra bỏ được đến vậy.

      Rốt cuộc mặt lộ ra nụ cười hân hoan, gì chỉ vươn tay ôm . Nhưng khi tay chạm được bả vai lại tuột xuống.

      “Tông Hi…”

      Tô Cảnh Cảnh vô cùng sợ hãi, muốn dưa tay kéo nhưng sức lực đủ. Những vệ binh theo phía sau vội vàng vọt lên, vịn Đồng Hiên Tuấn.

      Tô Cảnh Cảnh nằm người Đồng Hiên Tuấn nghẹn ngào nức nở.

      cẩm bào là máu đỏ, sắc mặt trắng bệch như giấy, tất cả những thứ này đều là khởi xướng. Nhất thời toàn bộ hối hận xông hết lên đầu, chớp mắt hóa thành nước mắt rơi xuống.

      cố chịu đau, vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhòe nước mắt của .

      “Ngốc, tôi chết, em khóc gì chứ.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :