1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện cũ ở thành Cù An - Tần Thù Nhiên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ mười ba (1)
      Cố Trĩ Niên nấn ná ngoài cửa hồi lâu, dám vào. Hộ vệ hai bên đứng thẳng chào , cũng thuận miệng đáp lại.

      xoay người nhìn tuyết đọng thành từng đám đầu cành khô. Từng mảng tuyết nặng nề liên tục rơi xuống phát ra tiếng. dien.danle?Quý>đôn Lại trận gió thổi rơi tuyết xuống dưới mái hiên, khí lạnh làm thanh tỉnh.

      Bên trong có động tĩnh, do dự chốc lát, nghĩ đây là chuyện khẩn cấp, cuối cùng cắn răng đẩy cửa tiến vào.

      “Tam thiếu.” Cố Trĩ Niên hấp tấp kêu tiếng.

      Đồng Hiên Tuấn liếc cái, giơ ngón tay lên ra hiệu chớ lên tiếng. Thế này Cố Trĩ Niên mới phát giác ra trong ngực Đồng Hiên Tuấn có người nằm.

      Người nằm trong lòng nah hơi cựa mình như chực tỉnh dậy, Đồng Hiên Tuấn nhướn mày vui. Cố Trĩ Niên hơi ngạc nhiên, vừa liếc mắt nhìn phát hóa ra là Tam thiếu phu nhân.

      Đồng Hiên Tuấn đến thở cũng dám, chỉ bình tĩnh nhìn Tô Cảnh Cảnh, may mà chỉ trở mình chứ tỉnh lại. Lúc này Đồng Hiên Tuấn mới thở hắt ra cái, khuôn mặt cũng lộ ra nụ cười bình thản.

      Cố Trĩ Niên nhìn những động tác này của Đồng Hiên Tuấn vẻ mặt liền tối sầm.

      từng cãi nhau với Quách Chử đống vì Tam thiếu phu nhân, hôm nay lại ngày càng tin tưởng lời Quách Chử Đống – hồng nhan họa thủy!

      Quách Chử Đống có con mắt tinh tường, nhiều năm qua mưu cho Đồng Hiên Tuấn chưa bao giờ xảy ra chuyện may. lequý$Đôn!online Lúc này Cố Trĩ Niên ngẫm lại lời của Quách Chử Đống, trong lòng khỏi hoảng sợ.

      ngẩng đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn, chỉ thấy vẻ mặt sung sướng như đứa trẻ.

      theo Đồng Hiên Tuấn nhiều năm chưa từng thấy Đồng Tam thiếu quan tâm bất cứ ai như này, chưa từng thấy Đồng Tam thiếu vì người khác vui vẻ mà hân hoan, cũng chưa từng thấy Đồng Tam thiếu vì ưu sầu của người khác mà âu lo!

      Gió tuyết ngoài cửa sổ thét gào, cả vùng đất mờ mịt, xơ xác liêu.

      Trong phòng khách yên tĩnh chỉ nghe tiếng quả lắc của chiếc đồng hồ đặt sát đất chuyển động qua lại, ánh sáng từ những mảng tuyết ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt đầy mệt mỏi của Đồng Hiên Tuấn, Cố Trĩ Niên vừa ngẩng đầu liền thấy ràng.

      Trong phòng toàn là hơi ấm nhưng lồng ngực Cố Trĩ Niên lại bức bối thôi, hoảng hốt cảm thấy người này và Đồng Hiên Tuấn mà mình biết chênh lệch rất xa.

      Đồng Hiên Tuấn liếc cái, toan mở miệng hỏi Tô Cảnh Cảnh lại động đậy. lập tức đánh mắt nhìn người trong lòng, chỉ thấy Tô Cảnh Cảnh hé mắt, thấy vẻ mặt thay đổi liền cười tiếng: “Em ngủ lâu chưa?”

      Đồng Hiên Tuấn ôn hòa : “ lâu, trời mới bắt đầu sáng thôi, nếu em vẫn mệt ngủ thêm lúc nữa .” hề để ý đến cảm giác tê rần, e ẩm cánh tay.

      Tô Cảnh Cảnh hơi liếc mắt nhìn ra ngoài, khóe miệng hơi cong tạo thành nụ cười nhợt nhạt.

      “Chỉ có điều…” thào, ngồi dậy từ trong lòng , sửa sang lại quần áo. Lúc này mới nhìn thấy Cố Trĩ Niên cũng ở đây, thầm cảm thấy kỳ lạ, đoạn quay đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn.

      Khắp phòng khách được ánh sáng của những đám tuyết chiếu sáng từng tấc, chỉ thấy Đồng Hiên Tuấn mặc thân quân phục màu xanh vải ga-ba-đin*, khôi ngô tuấn tú, chỉ có điều trán hơi có vẻ âu sầu, huy chương vai lấp lánh trong ánh sáng của tuyết.

      Tô Cảnh Cảnh thầm cảm thấy kỳ quái, Đồng Hiên Tuấn rất ít khi mặc quân phục, ngoại trừ ở ngoài cũng chưa từng thấy mặc quân phục?

      Đồng Hiên Tuấn nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt , liền cười : “Em trở về phòng nghỉ ngơi .”

      “Tông Hi?” Tô Cảnh Cảnh gọi , thấy vẻ mặt hơi đổi. Trong lòng Tô Cảnh Cảnh hoảng loạn, vội kéo tay áo , lo lắng hỏi: “ xảy ra chuyện gì sao?”

      Đồng Hiên Tuấn thu lại vẻ mặt, cười : “ có.”

      Tô Cảnh Cảnh tất nhiên tin , đôi mắt màu hổ phách trong suốt nhìn thẳng Đồng Hiên Tuấn. Đồng Hiên Tuấn và nhìn nhau, trong mắt có những tia sáng nhạt màu lưu chuyển, rồi bất chợt đôi mắt đen nhánh ấy lại tối xuống.

      Tô Cảnh Cảnh thấy trong mắt có điều kỳ lạ trong lòng căng thẳng. chỉ vươn tay ôm , sau đó vô cùng dịu dàng : “ có.”

      Tô Cảnh Cảnh tin, cau mày, nhìn Đồng Hiên Tuấn vẫn cười như thường. đành : “Em về phòng thay quần áo.”

      Đồng Hiên Tuấn : “Được.”

      Tô Cảnh Cảnh rời khỏi ngực , Đồng Hiên Tuấn im lặng lúc rồi bất thình lình vươn tay kéo . ngạc nhiên bị ôm vào trong lòng.

      “Sao vậy?” Lần là ngược lại là hỏi nah.

      Đồng Hiên Tuấn lắc đầu cái, chỉ ôm chặt lấy như ôm lấy bảo vật quý báu nhất đời. Tô Cảnh Cảnh chỉ thấy hoảng tới cực điểm, trái tim nảy thình thịch, lừi ra khỏi miệng lại chỉ có: “Tông Hi…”

      Đồng Hiên Tuấn buông lỏng tay, cười cười, Tô Cảnh Cảnh rất ngạc nhiên nhưng biết nên gì. Đồng Hiên Tuấn chỉ bình tĩnh : “ sao, chỉ muốn ôm em cái thôi. Em nhanh thay thường phục .”

      Tô Cảnh Cảnh gật đầu cái, đứng dậy lên lầu.

      Đồng Hiên Tuấn nhìn Tô Cảnh Cảnh lên lầu, thân hình ngày càng gầy , phảng phất như gió vừa thổi bay . Đồng Hiên Tuấn ngưng mắt nhìn bóng dáng ngày càng xa của , than thở tiếng, đến Cố Trĩ Niên gọi cũng để ngoài tai.

      “Tam thiếu.” Cố Trĩ Niên bất đắc dĩ đành gọi lần nữa, lúc này Đồng Hiên Tuấn mới phục hồi tinh thần.

      “Sao?”

      Cố Trĩ Niên theo Đồng Hien Tuấn nhiều năm, biết cái gì nên , cái gì nên: “Tam thiếu, nên lên đường.”

      Đồng Hien Tuấn nghe vậy như mới bừng tỉnh từ giấc mộng. lẩm bẩm: “Chuẩn bị xong hết rồi?”

      “Xong hết rồi. Tam thiếu vẫn nhanh chóng lên đường thôi, phòng ngừa phát sinh biến cố.”

      Đồng Hiên Tuấn gật đầu cái, quay đầu nhìn những bậc thang trối trải, ánh sáng chuỷen động lan can trạm hoa văn mạ bạc tinh tế.

      chưa từng tham gia trận chiến nào, đọc thuộc binh thư chẳng qua là lý luận suông, lần này toàn bộ quân thứ ba tiến về Duyên Giang sống chết chưa biết. Nhưng binh đến dưới thành, há có thể đánh!

      “Tam thiếu, có câu biết có nên hay .” Cố Trĩ Niên hít hơi sau, cuối cùng vẫn ra miệng.

      Đồng Hiên Tuấn liếc cái, dửng dưng : “ .”

      Cố Trĩ Niên tập trung tinh thần: “Tam thiếu, cần bỏ nên bỏ.”

      Đồng Hiên Tuấn lạnh lùng lườm cái, tay nắm chặt thành quyền, rồi lại chậm rãi thả ra.

      “Lời này, đừng nữa.”

      “Vâng.” Tuy trong lòng Cố Trĩ Niên thoải mái nhưng nếu Đồng Hiên Tuấn mở lời phản bác, đành phải đồng ý. Đồng Hiên Tuấn lạnh lùng nhìn cái, muốn lại thôi, cuối cùng buông tiếng thở dài: “Chuẩ bị lên đường .”

      “Vâng.” Cố Trĩ Niên đáp lời, đnag định rời nghe lầu có tiếng động.

      Đồng Hiên Tuấn cũng quay đàu lại, bước nhanh tới cửa. Cố Trĩ Niên lại ngược lại, bước chậm hơn.

      Lúc tới cửa, Đồng Hiên Tuấn nhịn được quay đầu lại liếc mắt cái, bậc thang trống , cong khóe môi nở nụ cười, song nụ cười kia vô cùng thê lương, khác hoàn toàn với nụ cười gió mây bay lúc thường.

      phải loại người quấn quýt si mê, dù biết cũng ngăn . Lần này thực là khổ cho , lòng áy náy, ánh mắt dừng lại cầu thang lâu.

      Cố Trĩ Niên đứng sau lưng , thấy thất thần bèn : “Tam thiếu, quân đội chờ xuất phát.”

      Đồng Hiên Tuấn mấp máy môi, những gì muốn như bị đông đặc lại.

      tự tay đẩy cửa ra, tuyết như những hạt muối lất phất bay vào, dính vào tóc , trán , chốc sau lại biến thành những giọt nước lạnh buốt, chảy dọc theo sợi tóc, thái dương xuống khuôn mặt, vuốt chúng .
      Last edited: 3/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ mười ba (2)
      Trước cửa là hàng ô tô, những bông tuyết vẫn rơi xuống đỉnh những chiếc ô tô ấy, phảng phất như trước cửa là hàng dài màu trắng. Vệ binh đứng chỉnh tề chỗ, vẻ mặt nghiêm trang, ánh mắt kiên định.

      Đồng Hiên Tuấn bước rất chậm, hai bước lại muốn dừng lại. Cố Trĩ Niên theo phía sau, dám vượt qua , chỉ có thể theo sau.

      Tới trước xe, thị vệ trưởng bước ra từ trong hàng mở cửa xe cho . diễn@Đàn$LÊ!Qu"ý?Đô|n Đồng Hiên Tuấn lại như muốn lên xe, ngược lại nhìn căn phòng trong biệt thực.

      Tầng tầng cành ngô đồng khô quắt thấp thoáng dưới căn phòng , trong gió tuyết càng có vẻ tịch. Tựa mảnh mai đứng đón gió. Trong lòng nao nao, nhớ lại dáng vẻ trong lòng của đêm qua.

      ấm áp trong lòng , dù là thép luyện trăm lần cũng hóa thành sợi chỉ mềm mại.

      “Tam thiếu.” Cố Trĩ Niên thấy Đồng Hiên tuấn nhìn đến thất thần liền gọi vài tiếng liên tiếp. quả quyết như này sao có thể thành nghiệp lớn!

      Chân mày Đồng Hiên Tuấn chậm rãi nhăn lại, nhìn bão tuyết mờ mịt, trước mắt dần trở nên mờ hồ. Cố Trĩ Niên đứng cạnh , tuy trong lòng có điều muốn nhưng mở miệng, chỉ im lặng đứng.

      Cuối cùng, Đồng Hiên Tuấn thở dài: “Cậu đến đón Tào Nhã Lệ .”

      “Dạ?” Cố Trĩ Niên ngạc nhiên, biết hành động này của Đồng Hiên Tuấn là có dụng ý gì.

      Tào Nhã Lệ theo Đồng Hiên Tuấn cũng năm, sáu năm, Đồng Hiên Tuấn đối với tính là thương. lê%Quý-đô=n*online Nếu là thương chỉ sợ còn cưng chiều hơn người trong biệt thự này. Nếu thương gì, vậy cũng đúng, bên nhau sớm chiều nhiều năm, nảy sinh chút tình cảm.

      Lần này xuôi Nam ngăn địch, vốn hung hiểm vô vàn, đưa theo là…

      “Tam thiếu, e chuyện này ổn…” Cố Trĩ Niên lộ vẻ khó khăn. Đồng Hiên Tuấn bình thản liếc cái, Cố Trĩ Niên vội cúi đầu, hiểu nhiều lời vô ích.

      Khí trời ngày càng lạnh, ngày đêm này Tô Cảnh Cảnh ngủ ngon. Lúc này mở mắt, ánh bình minh từ cửa sổ rọi vào. Màu đỏ tía sặc sỡ như hoa cỏ cẩm tú nở rộ trong tiết xuân.

      Tô Cảnh Cảnh vươn tay ngăn lại sắc màu đột nhiên xuất trước mắt, trước mắt nhìn , Ngâm Thúy cnah bên vội tiến lên vịn . Qua lúc lâu Tô Cảnh Cảnh mới phục hồi lại tinh thần.

      Ngâm Thúy che miệng cười: “ gia mới ngày mả tiểu thư thành dáng vẻ này rồi.”

      Tô Cảnh Cảnh liếc cái, ánh mắt đáng sợ tí nào, Ngâm Thúy tự nhiên sợ, thẳng: “Chắc chắn tiểu thư nhớ gia rồi.”

      Tô Cảnh Cảnh vỗ cái: “Con bé này, lung tung gì đâu.”

      Ngâm Thúy lại tiếp: “Nếu tiểu thư nhớ gia, ra …” định tiế thấy vẻ mặt Tô Cảnh Cảnh có vấn đề, bèn dò hỏi: “Tiểu thư, làm sao vậy?”

      Tô Cảnh Cảnh lắc đầu gì. Ngâm Thúy nào hiểu lo lắng trong lòng Tô Cnảh Cảnh.

      Sáng sớm hôm qua, lúc Đồng Hiên Tuấn , trong lòng ngập tràn lo lắng. Biết muốn nhưng lại thể cản. Tất nhiên hiểu chuyện quyết định được thay đổi. Chẳng qua trong lòng vẫn rất hoảng loạn, tựa như khi còn tấm bé làm chuyện xấu sợ bị mẹ phát .

      cố ý rời lúc có mặt, nếu là chuyện bình thường có thể với . Nhưng làm vậy ngược lại làm càng chuyện này rất bình thường.

      Cả ngày hôm qua chỉ cảm giác mình như cái xác hồn, cái gì cũng quan tâm. Sai Ngâm Thúy ra ngoài hỏi thăm mới biết ra là đánh giặc Tây Nam.

      Trong thành truyền ra chuyện Đồng Tam thiếu dẫn đội quân thứ ba của quân Nghiêu chống lại Tây Nam, nhiều người thờ ơ lạnh nhạt, bao người thở dài dứt nhưng ai coi trọng.

      Trước vẫn luôn tuyên bố muốn đánh Tây Nam nhưng bởi dè chừng phương Nam nên đánh. Lần này phương Nam nội loạn, bình lực hao tổn nặng nề. Nếu phương Bắc đánh Tây Nam, phương Bắc nhất định là lòng có thừa mà sức đủ, thể nào ngăn cản. Hơn nữa thống soái quân Nghiêu là Đồng Tử Sâm bị bệnh, Tây Nam thừa cơ “bắt nạt” quân Nghiêu trong quân ai thống lĩnh, nếu muốn tiến quân thần tốc cũng phải thể.

      Chỉ là sao cứ phải bắt Đồng Hiên Tuấn , Tô Cảnh Cảnh nghĩ mãi vẫn ra. Đồng Hiên Tuấn cùng lắm cũng chỉ là quân trưởng nhàn rỗi trong quân, chưa từng ra chiến trường, để người như vậy lãnh binh quả là hợp lý.

      Tuy biết lúc này độc tài đại quyền trong thành là Đồng Hiên Lân, nhưng nào hiểu được là Đồng Hiên Tuấn tự xin xuất binh.

      Tô Cảnh Cảnh ngày càng ưu tâm, lo lắng, song ngày vẫn cứ trôi qua. Quân đội xuôi Nam hơn tháng vẫn có tin tức, chuyện này càng làm Tô Cảnh Cảnh lo lắng, cơm ngon, ngủ yên.

      Hôm đó tiết trời ấm áp, Tô Cảnh Cảnh thấy thời tiết bên ngoài đẹp lên, tích tụ trong lòng cũng giải tán đôi chút. Ngâm Thúy và thím Lương thấy sắc mặt Tô Cảnh Cảnh tốt lên cũng được trấn an.

      Thím Lương là người hết lòng tận tụy vì chủ, lúc Đồng Hiên Tuấn đặc biệt dặn dò bà phải chăm sóc thiếu phu nhân cẩn thận. Vì vậy bà nào dám lười biếng, thấy Tô Cảnh Cảnh sắp vì ưu tư sinh bệnh trong lòng cũng gấp gáp.

      Hôm nay thấy sắc mặt Tô Cảnh Cảnh hồng hào, liền hỏi: “Thiếu phu nhân muốn ăn chút gì ?”

      Tô Cảnh Cảnh lắc đầu cái, đột nhiên hỏi: “Bên kia có tin tức gì ?”

      Thím Lương lắc đầu cái, Ngâm Thúy cũng lắc đàu. Tô Cảnh Cảnh thở dài, ánh mắt lại u ám.

      Vừa là bặt vô tín, rốt cuộc nên làm thế nào đây?

      ngoảnh mặt về phía bầu trời tựa mặt hồ xnah biếc thất thần, ánh sáng trong vắt sáng bóng tựa như trong đó có sóng nước chuyển động.

      Chợt có vài chiếc máy bay bay thấp qua phát ra những thanh ù ù, nháy mắt phá vỡ yên tĩnh bầu trời.

      Cứ mỗi lần như vậy trái tim đều nhíu lại.

      “Chuẩn bị xe, chúng ta tới Đồng gia.” Tô Cảnh Cảnh bình tĩnh .

      Thím Lương ngẩn ra, rồi nhanh chóng phục hồi tinh thần, vội vàng xuống lầu dặn dò người gác cổng chuẩn bị xe.

      Ngâm Thúy ngạc nhiên: “Tiểu thư, đến Đồng gia làm gì, phải hai ngày trước vừa đến sao?”

      Tô Cảnh Cảnh cười yếu ớt, để ý tới . Chỉ mở tủ quần áo chọn đồ, trong tủ phần lớn là quần áo mới, trước nay phải người xa xỉ, phải cuối năm sắm đồ mới. ngược lại, thường xuyên sai người may quần áo mới cho .

      tùy tiện chọn chiếc sườn xám màu hồng thêu sợi tơ tằm màu vàng bên mép áo, cẩn thận xem xét, cảm thấy bộ này quá mức quý khí, ít mấy phần linh hoạt. ướm thẻ người, thuận miệng hỏi Ngâm Thúy: “Như nào?”

      Ngâm Thúy thấy Tô Cảnh Cảnh có tinh thần, thế là để ý đến y phục, cứ thế khen tấm tắc: “Đẹp lắm, tiểu thư mặc cái gì cũng đẹp.”

      Tô Cảnh Cảnh bật cười khúc khích, Ngâm Thúy hiểu gì ngơ ngác nhìn Tô Cảnh Cảnh. Tô Cảnh Cảnh thả bộ y phục trong tay xuống, cầm chiếc sườn xám màu xanh nhạt thêu hải đường thường mặc hỏi: “Trước giờ tôi chưa từng mặc bộ y phục nào diễm lệ như vậy, sao có thể đẹp mắt chứ?”

      Ngâm Thúy ngây ngốc hỏi: “Tiểu thư là co đẹp nhất đời này, dù mặc quần áo tầm thường nhìn cũng bắt mắt.”

      Tô Cảnh Cảnh nghe vậy, trái tim nảy lên cái, sau đó bình tĩnh nhìn . Ngâm Thúy giật mình, tưởng mình sai gì, vội : “Tiểu thư, có phải em…”

      Tô Cảnh Cảnh thu lại thần sắc: “, em gì sai cả.”

      Tô Cảnh Cảnh thay quần áo, cùng thím Lương và Ngâm Thúy ra cửa. Bởi trước khi Đồng Hiên Tuấn sắp xếp đội quân bảo vệ, nên phía trước và sau đều có chiếc xe theo.

      Ba chiếc xe từ biệt thẹ đến Đồng gia quả là gây chú ý. Trước giờ Tô Cảnh Cảnh thích phô trương, có thể nghĩ được trước khi sắp xếp như vậy vì vậy còn cách nào khác, đành mặc kệ những chiếc xe theo.
      Last edited: 3/5/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ mười ba (3)
      Gần cuối năm, tuy bên ngoài rất huyên náo, Đồng gia trang trí cũng mang theo khí vui mừng.

      Mấy người Tô Cảnh Cảnh theo tên hầu nam đến phòng Đồng Hiên Cẩm. Mấy hôm nay Đồng Hiên Cẩm bề bộn việc cưới gả, thấy tới ngược lại rất vui mừng, kéo tay : “Em dâu tốt, cuối cùng em cũng tới, chị còn rầu vì chọn vòng đeo tay đây.”

      Tô Cảnh Cảnh liếc đống nữ trang châu báu phủ đầy chiếc bàn vuông, mỗi món chiếc bàn này đều là vô giá, thế mà Đồng Hiên Cẩm lại tùy tiện đặt chúng bàn. Những món nữ trang này làm chiếc bàn gỗ tối màu sáng lên.

      Tới giờ Ngâm Thúy vẫn chưa thấy nhiều đồ quý báu như vậy, mặt lộ vẻ hâm mộ. Thím Lương ngược lại, vô cùng trấn định, cung kính im lặng đứng bên.

      Đồng Hiên Cẩm tiện tay lấy cây trâm, cây trâm này nhìn qua có vẻ thường thường có gì mới lạ, nhưng đầu lại khắc vài đóa phù dung rất tinh xảo, trang nhã.

      Tô Cảnh Cảnh có mắt nhìn, lại thêm lúc còn ở Nam Dương trong nhà thường mua bán đồ ngọc, ngược lại hiểu biết chút ít về đồ ngọc, vì thế biết ngay đây là dương chi bạch ngọc thượng hạng.

      Tô Cảnh Cảnh cười nhạt: “Nữ trang của chị hai tự nhiên đèu là đồ tốt, cần chọn đâu, đều đeo lên .”

      Ánh mắt Đồng Hiên Cẩm chợt đánh về phía Tô Cảnh Cảnh, Tô Cảnh Cảnh ngẩn ra, lại thấy đồng Hiên Cẩm ướm chiêc trâm trong tay lên đầu . Tô Cảnh Cảnh theo phong cách phương Tây, tuy gả cho Đồng Hiên Tuấn cũng búi tóc.

      Đồng Hiên Cẩm vừa ướm liền cảm thấy cây trâm này rất hợp với Tô Cảnh Cảnh, đáng tiếc Tô Cảnh Cảnh búi tóc.

      Tô Cảnh Cảnh rất ngạc nhiên với hành động này của , định né tránh Đồng Hiên Cẩm lại đưa trâm ngọc trong tay cho .

      “Chị hai làm gì vậy?”

      Đồng Hiên Cẩm mỉm cười: “Những thứ này đều là vật chết, chị dùng được, chi bằng tặng cho người khác. Em giúp chị chọn mấy thứ , để chị tặng chị dâu, những thứ còn lại…” Đồng Hiên Cẩm liếc Ngâm Thúy và thím Lương : “Chia cho người làm .”

      Tô Cảnh Cảnh nghe Đồng Hiên Cẩm vậy chần chờ, phỏng đoán nhất định Đồng Hiên Cẩm vì chuyện gì đó nên mới như vậy. Con người thường sắp chia tay mới tặng đồ, lúc này chỉ là lập gia đình lại tặng toàn bộ đồ vật quý giá của mình, thể khống người ta nghi ngờ.

      cẩn thận ngẫm nghĩ, ngược lại cũng ràng chút ít, bèn : “Chị hai chỉ là gả đến Từ gia thôi, Đông thành và Tây thành cách nhau xa. Huống hồ mối hôn nhân này trong lòng chị hai cũng ưng, sao lại…”

      Đồng Hiên Cẩm cười nhạt, vốn là người đẹp số số hai Bắc Địa, nụ cười này tự nhiên là nghiêng nước khuynh thành. Nhưng chẳng biết vì lẽ gì mà Tô Cảnh Cảnh cảm thấy trong nụ cười này của đều là thê lương.

      Tô Cảnh Cảnh căng thẳng bèn vươn tay nắm chặt tay Đồng Hiên Cẩm.

      Nụ cười khuôn mặt Đồng Hiên Cẩm dần biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt trắng trong thuần khiết còn bất cứ biểu cảm nào. Thoáng chốc Tô Cảnh Cảnh cảm thấy mặt như tro tàn đại để là như này thôi.

      Nhưng rốt cuộc là vì chuyện gì đây? Tâm của phụ nữ gì ngoài chuyện lập gia đình. Hôn của và Từ Phẩm Thư thấy thế nào cũng là cẩm tú lương duyên, nếu vì hôn này vì chuyện gì đây?

      “Phẩm Thư bên kia giúp chị đặt mua đồ mới rồi, chị còn cần mấy đồ cũ này làm chi.” Cách lúc lâu Đồng Hiên Cẩn mới với Tô Cảnh Cảnh.

      Tô Cảnh Cảnh nghe vậy cũng hơi tin, : “Vậy cám ơn chị hai.”

      Đồng Hiên Cẩm lại : “Nếu em ưng cái gì trong số này cứ việc với chị.”

      Tô Cảnh Cảnh cười cười: “Chị hai cũng Phẩm Thư giúp chị đặt mua rồi, ngược lại là sợ Tông Hi đặt mua cho em ư.”

      Đồng Hiên Cẩm chợt xót xa : “Xem chị này, cậu ấy đối với em dĩ nhiên là tốt rồi.”

      “Lời này của chị hai cứ như là bình thường Tông Hi đối với mọi người tốt ấy.”

      Đồng Hiên Cẩm cười như nhìn Tô Cảnh Cảnh, Tô Cảnh Cảnh cảm thấy có lời muốn , nhưng cuối cùng chỉ bình thản: “Cậu ấy đối với chúng ta tất nhiên là tốt rồi.”

      Lời này làm Tô Cảnh Cảnh ngẩn ra. cũng ngẫm nghĩ lại, lại bên ngoài có người gõ cửa.

      “Có chuyện gì?” Dáng vẻ Đồng Hiên Cẩm như chịu được, lúc đảo mắt nhìn Tô Cảnh Cảnh vẫn là mỉm cười, có gì bất ổn.

      Tên hầu nam : “Đại thiếu quay về.”

      Đồng Hiên Cẩm gật đầu cái, Tô Cảnh Cảnh ngược lại giật mình, lầm bầm: “Sao ấy lại trở về?”

      Đồng Hiên Cẩm : “Mấy ngày nữa chị dâu lâm bồn, cả cũng nên như vậy.”

      Tô Cảnh Cảnh nhíu mày ngẫm nghĩ, nếu Đòng Hiên Lân thích đứa bé đến vậy sao lúc đầu cũng lại mặc cho người trong nhà đối xử tốt với Lương Thanh Nguyệt? Lúc đầu hiểu là Đồng Hiên Lân rất chiều người phụ nữ bên ngoài kia, nhưng lúc này…

      Đồng Hiên Cẩm thấy Tô Cảnh Cảnh thất thần, phỏng chừng đoán được Tô Cảnh Cảnh nghĩ gì, chán nản thở dài: “Chắc là lãng tử quay đầu .”

      Tô Cảnh Cảnh lấy lại tinh thần: “Mấy ngày nay cả chắc thường đến quân bộ.”

      Đồng Hiên Cẩm cảm thấy hôm nay Tô Cảnh Cảnh hơi nhiều, chỉ : “Đây là tự nhiên, cả là bí thư trưởng nên cái gì cũng phải trông nom.”

      ra coi như ngồi vào chức vị này, bằng thân phận giờ của Đồng Hiên Lân, dưới chính phủ nào có ai dám nghe lời !

      Tô Cảnh Cảnh suy nghĩ lúc, chuyện trong quân đội đều là Đồng Hiên Lân quản, bảo sao muốn Đồng Hiên Tuấn xuất chinh, nếu có chuyện gì xảy ra cũng đúng lúc mượn dao giết người. Nghĩ đến đây trái tim khỏi run lên.

      Đồng Hiên Cẩm thấy vẻ mặt Tô Cảnh Cảnh thoải mái liền trở tay cầm tay , tay lành lạnh làm Đồng Hiên Cẩm sợ hãi, vội hỏi: “Cảnh Cảnh, em làm sao vậy?”

      Tô Cảnh Cảnh lắc đầu, gì. Chỉ là trong lòng lo sợ nhưng muốn làm Đồng Hiên Cẩm sợ hãi theo.

      Bên ngoài có tiếng bước chân, tiếng bước chân này giống tên hầu nam trong phủ, hình như là bước chân của binh lính trong quân đội. Ánh mắt Tô Cảnh Cảnh trầm xuống, nắm tay Đồng Hiên Cẩm chặt. Đồng Hiên Tuấn nhìn ánh mắt Tô Cảnh Cảnh mang theo vẻ ngạc nhiên.

      “Nhị tiểu thư, đại thiếu mời Tam thiếu phu nhân qua chuyến.” Bên ngoài truyền đến thanh của tên hầu nam.

      Đồng Hiên Cẩm liếc Tô Cảnh Cảnh sắc mặt rất kém, Tô Cảnh Cảnh lắc đầu với cái, liền vọng ra ngoài: “Tôi và Tam thiếu phu nhân còn mấy lời, đjai thiếu chờ lúc.”

      Chỉ nghe bên ngoài lại vang lên thanh khác: “Là tin tức ở tiền phương có liên quan tới Tam thiếu, đại thiếu mời Tam thiếu phu nhân qua kia chuyến.”

      Nghe vậy Tô Cảnh Cảnh liền căng thẳng, thầm nghĩ chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?

      Đồng Hiên Cẩm thấy thần sắc Tô Cảnh Cảnh ngày càng kém, liền trấn an: “Đừng lo, có lẽ là tin tốt.”

      Tô Cảnh Cảnh trầm mặc lúc lâu mới : “Là họa thể tránh khỏi. Nếu ấy xảy ra chuyện…”

      Đồng Hiên Cẩm nghe đến may liền trầm mặt: “ gì vậy, tuy cậu ba chưa từng ra chiến trường nhưng cậu ấy là người khôn khéo, sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện như vậy được?”

      Tô Cảnh Cảnh cười nhạt, nghĩ bụng Đồng Hiên Cẩm sai, Đồng Hiên Tuấn chưa chắc là người bình thường, nào dễ xảy ra chuyện như vậy. nghĩ lúc, đoạn : “Chị hai có thể cùng với em ?”

      Đồng Hiên Cẩm thấy thành khẩn, thầm nghĩ cùng cũng sao, liền : “Cũng được. Chị với em, chớ có suy nghĩ lung tung. chừng là đánh thắng trận.”

      Ánh trời chiều nhàng xuyên qua, hạt nắng chiếu sáng thành chấm tròn trước mặt Tô Cảnh Cảnh, nụ cười mặt hơi nhạt : “Chỉ mong là đánh thắng trận.”
      Last edited: 3/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ mười bốn (1)
      Tô Cảnh Cảnh và Đồng Hiên Cẩm đến trước cửa thư phòng của Đồng Hiên Lân Tô Cảnh Cảnh bảo thím Lương và Ngâm Thúy đợi ở ngoài, sau đó cùng Đồng Hiên Cẩm vào.

      Lúc này đồng Hiên Lân ngồi trước bàn đá hoa, bàn là tập văn kiện chỉnh tề, mấy chiếc nghiên mực và giá bút chế tác tinh xảo, giá bút treo mấy chiếc hồ dĩnh (bút lông Hồ Châu).

      Mé bên kia bàn đặt chiếc bình Quan Diêu nhún vai khắc những hoa văn mạ vàng, trong bình cắm vài nhánh hàn mai. vách tường bên phải là bức tranh chữ “Lo sầu tất hưng quốc, an nhàn hưởng lạc ắt vong thân”*. lê!QuyĐôn/online Những con chữ kia được viết theo lối viết thảo, bút phong bén nhọn, thoải mái tiêu sái, vô cùng khí thế. (chú thích của tg: 2 câu trích từ “Tân ngũ đại sử”)

      *Tân Ngũ Đại sử là sách lịch sử theo thể kỷ truyện trong 24 sách lịch sử Trung Quốc do Âu Dương Tu thời Bắc Tống biên soạn. Tên gốc ban đầu của bộ sách này là Ngũ Đại sử ký, sách hoàn thành vào năm Hoàng Hữu thứ 5. 2 câu này trích từ câu “Lo nhọc có thể làm hưng thịnh nước, nhàn dật có thể vong thân, ấy là lẽ tự nhiên vậy” (憂勞可以興國, 逸豫可以亡身, 自然之理也) trong Tân ngũ đại sử - Linh Quan truyện tự. (Theo Baike)

      Khắp thư phòng thơm mùi hàn mai, cũng rất có cảm giác nhã thất.

      Tô Cảnh Cảnh và Đồng Hiên Cẩm thủng thẳng bước vào, Đồng Hiên Lân hiển nhiên chờ Tô Cảnh Cảnh, vừa thấy Đồng Hiên Cẩm vẻ mặt ta hơi đổi, sau đó nhanh chóng khôi phục dáng vẻ ngày thường.

      cả.” Tô Cảnh Cảnh thấp giọng gọi. Ánh mắt Đồng Hiên Lân chậm rãi lướt về phía Tô Cảnh Cảnh và Đồng Hiên Cẩm, sau đó dừng lại người Tô Cảnh Cảnh. diện chiếc sườn sám màu xanh thêu hải đường, mái tóc để xõa, khác hẳn với những có chồng từng gặp.

      người linh lung tươi đẹp như này lại gả cho Tam thiếu, cũng cảm thấy chẳng đáng thay .

      cả có gì muốn ?” Tô Cảnh Cảnh thấy Đồng Hiên Lân nhìn đau đáu, lại lời nào bèn cất tiếng hỏi.

      Đồng Hiên Lân nhíu mày: “Tất nhiên là có lời muốn .” Ngụ ý chính là nếu có lời cần gì gọi mấy người tới đây.

      Đồng Hiên Cẩm có gì với Đồng Hiên Lân, bọn họ vốn là em cùng cha khác mẹ, trong ngày thường bằng mặt nhưng bằng lòng, lần này gặp nhau cung chỉ im lặng. Nhưng trong lòng cũng nhớ em trai, bèn mở miệng: “ cả có tin tức gì của cậu ba.”

      Đồng Hiên Lân vẫn cười, Tô Cảnh Cảnh chỉ thấy trước mắt mơ hồ, cảm giác nụ cười này của nhang nhác Đồng Hiên Tuấn. căng thẳng, hỏi: “Nếu cả muốn cần gì gọi bọn em.”

      Đồng Hiên Lân biết Tô Cảnh Cảnh thông minh, cười : “Em dâu cần gì gấp gáp như vậy? Trận chiến này phải từ từ nhìn mới có thể xem ét.”

      Tô Cảnh Cảnh nhướn mày, ánh mắt mang theo nghi hoặc dừng gương mặt Đồng Hiên Lân nhưng trong lòng lại sợ hãi, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

      khuôn mặt Đồng Hiên Lân là nụ cười dửng dưng, khuôn mặt giống Đồng Hiên Tuấn, nếu Đồng Hiên Tuấn cười như vậy, nhìn qua rất ôn nhã, nhưng Đồng Hiên Lân cười như vậy lại làm người ta cảm thấy buồn bực.

      “Hình như em dâu sợ hãi.” Giọng trong trẻo của Đồng Hiên Lân lại vang lên lần nữa làm Tô Cảnh Cảnh giật mình.

      Đồng Hiên Cẩm thấy đồng Hiên Lân như vậy, đôi mắt linh động nhìn chằm chằm Đồng Hiên Lân: “ cả, có gì cứ , nếu bọn em .” Dứt lời liền kéo tay Tô Cảnh Cảnh toan rời .

      Tô Cảnh Cảnh thuận theo Đồng Hiên Cẩm ra ngoài, Đồng Hiên Lân chợt cao giọng: “Em quan tâm đến sống chết của cậu ấy sao?”

      Tô Cảnh Cảnh cắn răng, xoay người lạnh lùng : “Đại ca có gì cứ thẳng. Em nghĩ cả gọi chúng em tới chắc phải vì muốn nhìn dáng vẻ sợ hãi của chúng em . “Bản thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp”*. cả và Tông Hi nhất mạch đồng tông, coi như trong ngày thường có hiềm khích nhưng em nghĩ chắc đại ca phải người lòng dạ hẹp hòi.)

      *2 câu thơ trích từ “thơ bảy bước” của Tào Thực, nhưng ngày nay bài thơ này do Tào Thực làm hay vẫn còn tranh cãi. Trước mắt lưu truyền rộng rãi rằng “thơ bảy bước” xuất trong “tam quốc diễn nghĩa” và “thế thuyết tân ngữ” trong bài thơ miêu tả cùng kiện. Bài thơ này sau khi được hậu thế sửa đổi xuất xứ của bài thơ thành “thơ huynh đệ” trong “tam quốc diễn nghĩa”. (Theo Baike)

      Từng câu từng chữ của Tô Cảnh Cảnh đều có lý.

      Đồng Hiên Lân vỗ tay khe: “Tôi mà, cậu ba xứng với em.”

      Tô Cảnh Cảnh cười lạnh: “ phải vậy, là em xứng với ấy.”

      Đồng Hiên Lân thở dài cái: “Sáng nay tiền tuyến truyền tin tức đến, chỉ toàn quân của cậu ba bị tiêu diệt, chắc sống sót nổi.”

      Tô Cảnh Cảnh ngẩn ra, chỉ cảm thấy mạch máu nhảy lên thình thịch, bàn tay tự chủ run rẩy, khí lồng ngực bị đè nén mãi thoát ra được, buồn bực như trong mùa mưa tháng sáu mà mưa nổi.

      , dối!” Tô Cảnh Cảnh kìm được, há miệng liền : “Tông Hi nếu thiện chiến cũng như vậy, nhất định dối lừa em!”

      Đồng Hiên Cẩm vẫn coi là bình tĩnh, song trong lòng cũng loạn thành đống, ánh mắt nhìn chằm chằm đồng Hiên Lân song chữ cũng . rất muốn chất vấn Đòng Hiên Lân lấy tin tức này từ đâu ra, nhưng biết Đồng Hiên Lân về mặt quân , chưa bao giờ dối.

      Tô Cảnh Cảnh quản được nhiều, cứ thế : “ ấy đồng ý với em, ấy đồng ý với em, sau này bọn em mãi sống tôt, khỏe mạnh. ấy đồng ý với em!”

      Đồng Hiên Cẩm xoay người ôm lấy Tô Cảnh Cảnh lảo đảo muốn ngã, Tô Cảnh cảnh chỉ cảm thấy lạnh, ngoài cửa gió lạnh thấu xương, nghe gió Bắc thét gào mà trong lòng thê lương ảm đạm.

      “Chị hai, ấy đồng ý với em…”

      nhớ từng con đường dài cùng , đêm đó ánh trăng bàng bạc, chiếu sáng cả mặt đất.

      nhớ lúc cầu hôn, trong phòng trà ngập tràn hương thơm ngát, nước trà xanh biếc như ngọc, trong vắt linh lung.

      cũng nhớ lúc ở Giang Nam, ôm chặt, thủ thỉ: “Cảnh Cảnh, tôi phải cha, cũng phải nah cả, cũng phải có giang sơn được. Nhưng trong thời loạn thế này, em cho rằng tôi muốn là có thể muốn, tôi muốn là có thể muốn sao.”

      Lúc ấy, cuộc sống này nhìn qua có vẻ an ổn, tháng năm cũng yên tĩnh mỹ miều nhường ấy.

      còn nhớ…

      Nhưng hết thảy những chuyện ấy cứ thế tan biến như bong bóng xà phòng ư.

      còn nữa.

      cứ thế, còn nữa ư?

      Thậm chí còn nhớ hôm trước khi , ôm vào trong ngực, nỉ non những chuyện khi còn bé. nhớ vẻ mặt như đứa trẻ của , nhớ dịu dàng nhìn mình, còn nhớ ôm mình suốt đêm.

      “Chị hai, chị cho em biết, cho em biết, cả lừa em, là lừa em. Tông Hi, Tông Hi , …” Tô Cảnh Cảnh nghẹn ngào.

      Đồng Hiên Cẩm nhìn chằm chằm Tô Cảnh Cảnh, trong mắt nhòa lệ. muốn quay đầu chỗ khác, lại thấy khuôn mặt Tô Cảnh Cảnh rất bi thương, trầm mặc lúc lâu mới : “Về mặt quân cả …” Cuối cùng tiếp nữa, chỉ quay đầu nhìn Đồng Hiên Lân.

      Đồng Hiên Lân thở dài, nhìn thần sắc trống rỗng khuôn mặt Tô Cảnh Cảnh, trong lòng nah cũng nỡ. Sau đó nhanh chóng cong môi cười nhạt.

      Người chết là em trai ruột của , tuy bình thường bọn họ thân thiết nhưng máu mủ tình thâm. Trái tim của cũng ê ẩm, chẳng qua là chiến tranh là chiến tranh, bất luận là chiến trường thực hay chính trường. Đồng Hiên Tuấn với phải đối thủ mạnh nhất, nhưng cũng là họa lớn trong lòng, thể phòng.

      Cuối cùng nah thu lại nụ cười mặt, gật đầu với Đồng Hiên Cẩm cái.

      Tô Cảnh Cảnh cũng thấy động tác của Đồng Hiên Lân. Phảng phất như ánh sáng cuối cùng bị chặt đứt, trái tim của trở nên lạnh lẽo. im lặng gục đầu tỏng lòng đồng Hiên Cẩm, nước mắt ào ạt chảy ra. khóc phát ra thanh lớn lắm, từng tiếng nức nở tựa như tiếng cõi lòng tan nát.

      Đồng Hiên Lân chỉ : “Chăm sóc em ấy cẩn thận.” cũng muốn mình mang tiếng xấu bắt nạt góa phụ.

      Lúc trước làm nhiều như vậy chẳng qua là hi vọng hai người tin, nhưng đúng là làm chuyện thừa thãi, chính là , mà nah cũng biết dối.

      Lời tác giả: Về chuyện vì sao hồ dĩnh là bút lông Hồ Châu, nếu mọi người tin tìm Baidu để giải đáp . Dù sao cũng chỉ là cách gọi khác.
      Last edited: 3/5/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ mười bốn (2)
      Hôm đó sau khi từ Đồng gia trở về, Tô Cảnh Cảnh rằng, khác gì cái xác hồn.

      Đồng Hiên Cẩm vốn muốn giữ lại để có thể an ủi, nhưng Tô Cảnh Cảnh lại lắc đầu : “Chị hai chuẩn bị hôn lễ .”

      Đồng Hiên Cẩm rất khó xử, trong lòng cũng khổ sở. lequydononline Nhưng tin tức về cái chết của Đồng Hiên Tuấn vẫn chưa được chứng thực, các cũng thể làm gì, hôn lễ của còn tháng nữa là đến.

      Tô Cảnh Cảnh như có chuyện gì : “Em sao, chị hai cứ yên tâm.” Nhưng nhìn dáng vẻ mất hết ba hồn bảy phách của Tô Cảnh Cảnh sao có thể yên tâm được.

      Song Tô Cảnh Cảnh lại rất bình tĩnh lại lần nữa: “Em sao.”

      Đồng Hiên Cẩm hết cách, hiểu Tô Cảnh Cảnh cũng là người cố chấp quật cường, nhiều lời cũng vô ích nên đành dặn dò nghỉ ngơi cho tốt.

      Mấy ngày liền Tô Cảnh Cảnh ngoài mặt làm việc và nghỉ ngơi như thường, nhưng thực ra sức khỏe ngày càng kém.

      Ngâm Thúy rất lo lắng, kéo thím Lương hỏi đôi câu. Thím Lương lắc đầu cái, cũng biết hôm đó ở trong thư phòng Đồng Hiên Lân xảy ra chuyện gì.

      Ngâm Thúy nhìn bà lắc đầu lại càng thêm lo lắng. liên miệng hỏi: “Sức khỏe tiểu thư tốt, cứ tiếp tục như vậy ổn.”

      Thím Lương suy nghĩ chốc, đoạn : LÊ!Quý>Đôn.online “E có tin tức gì tốt. Mắt thấy Tam thiếu cũng gần tháng mà có tin tức gì truyền về, cũng biết trận chiến bên kia sao rồi.”

      Ngâm Thúy lẩm bẩm dạ tiếng, hé cửa ra thấy Tô Cảnh Cảnh ngủ, màn lụa buông rủ chỉ để lộ gương mặt hơi tái. Trong lòng Ngâm Thúy rất khó chịu, từ sau khi theo tiểu thư, tiểu thư đối với như chị em.

      Thím Lương cũng liếc qua khe cửa, trong lòng bà thoải mái, thể làm gì khác hơn là kéo Ngâm Thúy xuống lầu.

      Trong phòng đun thuốc bổ, luc này chắc cũng gần được rồi. Thím Lương liền bảo Ngâm Thúy chắt thuốc ra, để nguội, chờ Tô Cảnh Cảnh ngủ trưa dậy mang lên.

      Chất lỏng màu vàng tỏa ra mùi thuốc khó ngửi, Ngâm Thúy liên tục phẩy tay, bóp mũi : “Mùi này khó nghe quá, bảo sao tiểu thư thích uống.”

      Thím Lương nghiêm mặt: “Trẻ con biết cái gì, thuốc đắng dã tật. Nếu thiếu phu nhân uống thuốc sao đỡ bệnh được.”

      “Nhưng uống rồi cũng thấy đỡ.” Ngâm Thúy thầm, thím Lương tai thính liền ho tiếng.

      Ngâm Thúy vội cúi đầu: “Vâng, vâng, vâng, thuốc đắng dã tật. Nhưng cháu thấy chỉ cần Tam thiếu trở lại, tiểu thư thuốc cũng khỏi bệnh.”

      Thím Lương nghe vậy liền vỗ mặt : “Chỉ cháu biết, quỷ linh tinh.”

      Ngâm Thúy cười giảo hoạt, chỉ là lúc sau tươi cười mặt liền biến mất. lo lắng : “Cũng biết bao giờ Tam thiếu trở lại.”

      Thím Lương thấy hơi nóng chén thuốc chỉ còn lất phất, tính thời gian cũng xê xích nhiều bèn với Ngâm Thúy: “Cháu bưng thuốc lên .”

      Ngâm Thúy dạ vâng.

      Thuốc này Tô Cảnh Cảnh uống ba ngày nhưng khá hơn chút nào.

      Ngâm Thúy đứng ở cửa phòng, liếc chén thuốc trong tay rồi thở dài, định đẩy cửa vào bên tai chợt vang lên thanh trầm thấp: “Để tôi.”

      “Hả??” vừa kinh ngạc chiếc khay trong tay bị người tới cầm lấy. Quây đầu nhìn lại ngạc nhiên đến mức hoàn chỉnh, chỉ lắp bắp: “Tam thiếu…”

      Đồng Hiên Tuấn cười : “ xuống .”

      “Vâng.” Ngâm Thúy vui sướng vội vàng lui xuống.

      Đồng Hiên Tuấn vào phòng là lúc Tô Cảnh Cảnh vừa tỉnh dậy, song co chỉ ngơ ngác ngồi giường, hai mắt vô hồn.

      Trong lòng đau xót, tới đặt khay thuốc trong tay lên đầu giường, thế nhưng loạt động tác lại làm Tô Cảnh Cảnh có phản ứng gì. vẫn ngẩn người ngồi im, hề chú ý đến Đồng Hiên Tuấn.

      Trái tim lại càng đau hơn, thấp giọng gọi : “Cảnh Cảnh?”

      Tô Cảnh Cảnh như nghe thấy, ánh mắt trống rỗng dõi về phía trước. Đồng Hiên Tuấn nhìn theo ánh mắt , màn lụa trước mặt vẫn như lúc rời , có gì thay đổi.

      Đương lúc nghĩ xem nghĩ gì chợt xoay người lại, đôi mắt vô hồn nhìn chăm chú, phảng phất như nếu nhìn vậy biến mất.

      Đồng Hiên Tuấn trong mắt dậy sóng, liền gọi tiếng nữa: “Cảnh Cảnh?”

      Nghe thấy thanh, Tô Cảnh Cảnh cười buồn tiếng, lầm bầm: “Nhất định mình lại nằm mơ rồi.”

      Sóng lòng Đồng Hiên Tuấn phập phồng, vươn tay ôm chầm vào trong ngực, ôm chặt: “ phải, em nằm mơ, tôi về rồi.”

      Tô Cảnh Cảnh chỉ thấy tai mình ù như có nghìn con ong mật kêu, những con ong mật này lặp lại lời .

      : “Em mơ, tôi về rồi.”

      : “Em mơ, tôi về rồi.”

      Câu này bồi hồi trong đầu lâu, cảm thấy khó mà tin được liền giật mình, bất thình lình nước mắt tuôn rơi.

      Cách lâu sau, Tô Cảnh Cảnh hít mũi, lầm bầm: “Phải rồi, trong sách cổ có người có hồn có phách, nhất định là bước vào trong giấc mộng của em, ra hôm nay em ngủ lâu như vậy, cũng tốt, nếu em ngủ liền mạch là có thể gặp …”

      tới đây chợt đẩy ra, bình tĩnh nhìn , mi mắt vẫn thế, chẳng qua cằm là những sợi râu xanh nhạt.

      Đồng Hiên Tuấn nghi hoặc: “Sao vậy?”

      Tô Cảnh Cảnh ừ hử gì, lúc sau mới vươn tay phủ lên mặt , dùng đầu ngón tay miêu tả từng chút từng chút , hàng lông mày của , đôi mắt của , mũi của .

      Cuối cùng, khi những chiếc râu ngắn chọc vào lòng bàn tay sinh ra đau đớn nho , vẫn vô tư hay biết, chỉ nỉ non: “Sau này nhất định phải thường xuyên đến thăm em, nếu , nếu mình em rất đơn…”

      Đồng Hiên Tuấn nhìn , lại duỗi tay kéo vào trong ngực mình, cười : “ bé ngốc, sau này tôi luôn ở bên em.”

      Tô Cảnh Cảnh nghe vậy trong lòng vui lắm, nhưng nghĩ lại bây giờ người quỷ khác đường. Nhưng lời của vẫn làm động lòng.

      “Sau này tôi luôn ở bên em” Nghe đến câu này rấy vui, lúc này mới phát ra mình đến thế, trong lúc vô tri vô giác .

      dán sát vào người thỏ thẻ: “ phải nhớ kỹ, lúc qua cầu Nại Hà được uống canh Mạnh Bà nhé, như vậy, như vậy kiếp sau vẫn có thể nhớ em.”

      “Kiếp sau?” Đồng Hiên Tuấn sinh nghi, khó mà tin chắc Tô Cảnh Cảnh gì. Tô Cảnh Cảnh ở trong ngực gật đầu cái: “ ở dưới đó chờ chút, em nhanh chóng tới với .”

      Đồng Hiên Tuấn buồn cười rồi lại cười nổi, chỉ có thể ôm chặt.

      Cách lúc sau, bốn bề tĩnh lặng, chỉ có gió lạnh gõ vào cửa sổ phát ra những tiếng vang .

      chỉ ôm chặt như sợ biến mất. Mà cũng ôm chặt, sợ buông lỏng tay rồi hồn phách của bay .
      Last edited: 3/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :