1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện cũ ở thành Cù An - Tần Thù Nhiên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ chín (2)
      Trời bắt đầu sáng . Vết thương chân đau đớn từng hồi nhưng thèm để ý, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Cảnh Cảnh.

      nghe tiếng hít thở đều đều của , nhìn lông mi hơi rung động của , nhìn khuôn mặt tráng muốt như ngọc của chút huyết sắc của , tim như bị chiếc gao găm cứa cái mạnh.

      Lúc lâu sau thở dài tiếng, kéo chăn lên cổ cho . lê!Quý"Đôn Chợt tay thấy lành lạnh, ra là chạm vào chiếc khoá ngọc.

      dùng ngón trỏ khẽ nâng chiếc khoá ngọc lên, ánh nắng bên ngoài rọi lên làm chiếc khoá ngọc trở nên trong trẻo, nhàng như nước.

      Lúc mẹ hấp hối nắm miếng ngọc này trong tay chặt.

      “Tông Hi, mẹ… mẹ… có thể cho con, sợ… sợ… chỉ có cái này.”

      “Con phải nhớ… phải nhớ… nhớ tìm người con …”

      Khi đó mắt mẹ bị băng gạc che mất, khắp băng gạc đều là máu tươi. Mà , mắt cũng bị bịt băng gạc dày, thể thấy chút ánh sáng nên dĩ nhiên biết mẫu thân mà chịu khổ.

      chỉ nhớ khua tay loạn xạ trong khí tìm kiếm tay mẹ, nhưng làm thế nào cũng tìm thấy. lê!Quý>đ/ôn Trong lòng rất hận, vô cùng hận, cũng khó chịu cực kỳ nhưng lại làm gì được.

      Trong đôi mắt lan toả từng trận đau đớn nhưng lại thể khóc, chỉ có thể cố chấp tự mình chịu đựng, nuốt toàn bộ nước mắt vào trong bụng.

      Những giọt nước mắt kia kìm nén lâu, đợi đến lúc có thể khóc lại phát dù có thể nào nữa bản thânnah cũng khóc nổi.

      Sau đó đứng lẳng lặng trước mộ mẹ lâu, muốn khóc lại phát khóc cũng là chuyện rất đau đớn. có nước mắt khóc làm sao được.

      Gió đêm gào thét, xa xa trong trừng tiếng thông reo vi vu, xàn xạt dứt bên tai. Những thanh nức nở kia như có thể mai táng trong ngôi mộ này chỉ trong giây lát.

      lẳng lặng đứng đó, thầm : “Giang sơn này cẩm tú cũng tốt, như hoạ cũng được, ba vạn dặm, mười vạn dặm thậm chí là vô biên cũng thế, trong lòng con đều để ý. Nhưng con nhìn nổi người cái dáng vẻ thờ ơ quan tâm mẹ, để ý đến chúng ta của người kia. ngày nào đó con cho ông ta biết người ông ta quan tâm trở nên như thế nào!”

      Nghĩ đến đây trong lòng lại đau đớn, lắc đầu cái, đặt miếng ngọc này xuống, lại im lặng quan sát Tô Cảnh Cảnh chốc lát. Người con chọn, dù thế nào nữa mãi buông tay, giang sơn cũng thế, cũng vậy.

      hơi cong môi, ánh ban mai rọi vào chiếu sáng khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của .

      lại thở dài, thấy ngủ an ổn mới nhớ ra mình bàn luận chuyện quan trọng với Quách Chử Đống, cứ thế để Quách Chử Đống ở đó cũng ổn.

      Luc Đồng Hiên Tuấn ra ngoài phát chỉ có mình Lưu Minh, hơi cau mày: “Cố Trĩ Niên đâu?”

      Lưu Minh vội : “Phó quan Cố tìm Quáhc tiên sinh ròi.” Dứt lời cậu ta len lén nhìn Đồng Hiên Tuấn cái, thấy Đồng Hiên Tuấn có vẻ mặt gì, chỉ : “ ta tìm Chử Đống làm gì?”

      Lưu Minh vội : “ nay thời cuộc trong thành Cù An yên, phỏng chừng phó quan Cố bàn luận đối sách với Quách tiên sinh, giải ưu cho Tam thiếu.”

      Đồng Hiên Tuấn bán tín bán nghi lời của Lưu Minh, ánh mắt lạh lùng lướt qua cậu ta cái, Lưu Minh hơi chột dạ lại còn bị đồng Hiên Tuấn nhfin như vậy, ánh mắt mập mờ, ngay sau đó vẻ mặt cũng thay đổi.

      Đồng Hiên Tuấn hừ lạnh cái, nhất thời Lưu Minh chân tay luống cuống, ngờ Đồng Hiên tuấn chỉ : “Trông chừng cẩn thận, nếu Tam thiếu phu nhân tỉnh lại lập tức thông báo.”

      Lưu Minh nghe Đồng Hiên Tuấn vậy, vội vàng đáp lời: “Vâng.”

      ra Đồng Hiên Tuấn cũng muốn biết Cố Trĩ Niên tìm Quách Chử Đống làm gì. Vừa rồi vội vã chạy ra ngoài là làm việc ổn thoả, lúc này cẩn thận suy nghĩ cũng cảm thấy bản thân làm việc thiếu sót. Nhưng biết vì sao cứ gặp chuyện của là bản thân bình tĩnh được.

      tới phòng nghị tạm thời nghe thấy Cố Trĩ Niên bên trong : “Quách tiên sinh chớ có tức giận, là Trĩ Niên lỡ lời.”

      Nghĩ chắc Cố Trĩ Niên đùa giỡn gì đó, trong lòng nah thầm buồn cười, trước nay Cố Trĩ Niên ít , lần này hi sinh lớn như vậy quả thực là khen ngược thành ra băn khoăn.

      Quách Chử Đống : “Lời của tôi tự nhiên để trong lòng. Tôi chỉ lo cho Tam thiếu, hồng nhan hoạ thuỷ, xa xưa có chứng cứ ràng. Tình cảnh lần này chả phải là theo lối mòn hồng nhan hoạ thuỷ đó ư?”

      Cố Trĩ Niên giảm thấp thanh : “Quách tiên sinh chớ để Tam thiếu nghe thấy.” Cố Trĩ Niên theo Đồng Hiên Tuấn lâu, tự nhiên biết lần này đồng Hiên tuấn đối xử với Tô Cảnh Cảnh giống những người khác.

      Trong lòng Quách Chử Đống lạnh lẽo, toan chuyện nghe thấy Đồng Hiên Tuấn : “Hồng nhan chưa hẳn hoạ thuỷ.”

      Quách Chử Đống xoay người thấy Đồng Hiên Tuấn khoan thai đến, ông chịu lễ giáo từ thuở , lúc này cúi thấp chào tiếng: “Tam thiếu.” Cố Trĩ Niên cũng gọi theo.

      Đồng Hiên Tuấn khoát tay cái: “Lúc này mà còn nghi thức xã giao làm chi.” Dứt lời tìm chỗ ngồi xuống, rồi nhìn Quách Chử Đống và Cố Trĩ Niên: “Ngồi .”

      Chỗ này là phòng nghị tạm thời nên chỉ lác đác mấy chiếc ghế bình thường, ngoài ra còn gì khác.

      Quách Chử Đống và Cố Trĩ Niên tìm chỗ ngồi xuống.

      Đồng Hiên Tuấn mỉm cười : “Chử Đống, hồng nhân hoạ thuỷ cái gì, đều là chuyện nhà của tôi thôi. Trước giờ chuyện nhà của Đế Vương đều mang lên triều đình bàn luận.”

      Quách Chử Đống nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống. Ông tự nhiên hiểu được ý của Đồng Hiên Tuấn, nếu theo tính khí trước nay của ông e phải có sách mách có chứng cãi lại Đồng Hiên Tuấn, nhưng lúc này quả thích hợp lắm.

      Cố Trĩ Niên thấy Quáhc Chử Đống chuyện liền : “Dĩ nhiên rồi, chuyện nhà của Tam thiếu nào đến lượt chúng ta bình luận.” xong liếc Quáhc Chử Đống cái.

      Quách Chử Đống tức giận trừng Cố Trĩ Niên cái, ngược lại với Đồng Hiên Tuấn: “Nếu Tam thiếu cho rằng đây phải chuyện quan trọng Chử Đống cũng coi là chuyện qun trọng.”

      Đồng Hiên Tuấn cười tiếng : “Việc cáp bách nay là ổn định thế cục thành Cù An.”

      Quách Chử Đống gật đầu: “Quả là vậy. Tôi từ trng thành ra, An Soái tính toán đến suối nước núi nghỉ ngơi, hẳn lúc này khởi hành rồi.”

      Đồng Hiên Tuấn hơi trầm tư, chợt phá lên cười: “Nếu ông già rời khỏi thành, ngược lại cũng tốt.”

      Quách Chử Đống suy nghĩ lúc, ngay sau đó liền cười : “Thực vậy.”

      Cố Trĩ Niên hiểu lắm nhưng hỏi, chỉ im lặng chờ Đồng Hiên Tuấn lên tiếng.

      Đồng Hiên Tuấn liếc Cố Trĩ Niên: “Trĩ Niên, thông báo cho Sở Dự .”
      Last edited: 28/2/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ mười (1)
      Tô Cảnh Cảnh vô cùng mệt mỏi nên giấc ngủ này cảm giác như ngủ rất lâu.

      Lúc tỉnh lại mơ hồ cảm thấy xóc nảy rất từ bên ngoài truyền đến, lúc này mới chợt hiểu ra hoá ra là xe.

      nhìn chung quanh lại ngờ chống lại tròng mắt đen nhánh sâu thăm. Đôi mắt kia nhìn chớp làm tim đập thình thịch, nhưng vẫn bỏ qua, nhìn đau đáu. Đôi mắt đen kia sâu thấy đáy, sao có thể nhìn những ý đồ quanh co chín khúc kia?

      làm như bình tĩnh, thản nhiên hỏi: “Chúng ta đâu đây?”

      Đôi mắt chợt lấp lánh, sau đó nhanh chóng quay đầu chỗ khác, nhìn nữa. Lúc này mới thực bình tĩnh lại, lại nghe nhàn nhạt : “Trở về Cù An.”

      chuyện ôn hoà với như vậy làm lòng càng thêm khó chịu, lại thêm cửa sổ xe bị quay xuống, trong xe buồn bực lạ kỳ, tựa như bản thân đnag ở trong ba đợt nóng* nhất vậy, bức bối đến nỗi ngay cả chuyện cũng có hơi sức.

      *Tam phục thiên: Chỉ mùa nóng nhất trong năm gồm có sơ phục (10 ngày tính từ canh thứ ba sau hạ chí, 20 ngày từ cnah thứ tư sau hạ chí, 10 ngày từ canh thứ nhất sau lập thu)

      Lúc này cửa kính xe phản xạ ánh sáng như tuyết, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mí mắt rũ xuống, người cũng uể oải có tinh thần. nhìn , vẫn trầm mặc, trong khí tản mát hương thơm người , giống như phấn, lại như phải.

      Xe lắc lư hơn nửa ngày mới vào đến thành Cù An. biết vì sao lúc này trong thành phòng bị sâm nghiêm hơn lúc trước.

      Tô Cảnh Cảnh thấy kỳ lạ, nhưng Đồng Hiên Tuấn lại bày ra dáng vẻ lạnh nhạt với nên dù có lời gì cũng đều bị dáng vẻ này của ép trở lại, cũng là người nóng tính, định để ý tới .

      Nhưng đúng lúc này xe dừng lại, còn dừng rất ổn định.

      Đồng Hiên Tuấn nhướn mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

      Lái xe là Cố Trĩ Niên, quay đầu lại, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chàm phía trước.

      ra ở ngã rẽ phía trước có đoàn học sinh ngang qua, những học sinh kia đều mặc trang phục mộc mạc, nếu là đồng phục học sinh, trong tay mấy người đằng trước giơ những tấm băng rôn dài, những tấm abưng rôn này viết “phản đối nội chiến”.

      Cố Trĩ Niên : “Hình như là học sinh biểu tình, Tam thiếu, chi bằng chúng ta tạm lánh trước, đỡ cho rước lấy phiền toái cần thiết.”

      Đồng Hiên Tuấn nhìn đoàn học sinh thế tới hung hãn phía trước, nghe Cố Trĩ Niên cũng có lý, liền : “Cũng được.”

      Cố Trĩ Niên nghe Đồng Hiên Tuấn xong liền bắt đầu vòng xe vào con đường , đường hơi gập ghềnh, lắc lư. Tô Cảnh Cảnh chịu nổi, sắc mặt hơi đổi.

      Bỗng dưng Đồng Hiên Tuấn kéo vào trong ngực nhưng gì, ánh mắt vẫn trống rỗng nhìn về phía trước.

      Trái tim Tô Cảnh Cảnh ấm áp, ngẩng đầu lên lại thấy vẻ mặt biểu cảm nhìn thẳng phía trước của lại lạnh trở lại. hơi tức giận, từ lúc bắt đầu biết đoán được suy nghĩ của .

      đối với dĩ nhiên là tốt, nhưng tốt như vậy làm mơ hồ lo được lo mât. Cảm giác ấy từ đến giờ chưa từng có, giận nhưng càng giận bản thân hơn.

      Xe vất vả ra khỏi đường cuối cùng cũng lên đường lớn, chưa tới lúc men theo hồ Phượng Minh đến biệt thự Phượng Tê.

      Trong biệt thự Phượng Tê, bà vú, hầu và hầu nam nhận được thông báo của người gác cổng liền xếp hàng chờ ở cổng lớn.

      Đồng Hiên Tuấn xuống xe, sau đó duỗi tay định ôm Tô Cảnh Cảnh, Tô Cảnh Cảnh thấy người hầu đều ở đây đỏ mặt, đẩy tay về : “Em tự xuống.”

      Vẻ mặt đanh lại, vươn tay bế lên. giãy giụa vài lần nhưng vẫn buông tay, thể làm mất hết hình tượng trước mặt người hầu kẻ hạ được liền ồn ào với nữa, thuận theo ý .

      thấy giãy giụa nữa, khéo miệng hơi mỉm cười nhưng chỉ thoáng qua rồi lại biến mất. chỉ cảm thấy mình bị hoa mắt, lúc nhìn lại vẻ mặt trầm trầm.

      ôm về phòng ngủ, dặn dò thím Lương và Ngâm Thuý mấy câu.

      thấy gì với mình, trong lòng có cảm giác gì, vốn muốn vài lời với lại thấy vội vã nhìn cái: “Tôi còn có chút chuyện cần làm, em nghỉ ngơi cho tốt.”

      Nếu là công vụ, khó mà gì được đành phải gật đầu.

      ra trong lòng hiểu rất , lúc này nào có công vụ gì quan trọng, huống chi xưa nay nhàn tản, trước kia có chuyện gì làm, lúc này có gì làm chứ.

      nhìn vội vã ra cửa trong lòng rất vui, liếc thím Lương đứng thẳng ở bên, bỗng nhiên : “Tôi hơi đói bụng, thím Lương, phiền thím dặn phòng bếp làm ít thức ăn đưa lên đây.”

      Thím Lương vốn là người khôn khéo, sao có thể biết dụng ý của Tô Cảnh Cảnh, bèn : “Vâng, thiếu phu nhân.”

      Tô Cảnh Cảnh thấy thím Lương liền thở phào cái, : “Ngâm Thuý, mấy ngày nay tôi ở đây, trong nhà có xảy ra chuyện gì ?”

      Ngâm Thuý đáp: “ có chuyện gì.”

      Tô Cảnh Cảnh cau mày, nhóc Ngâm Thuý này cái gì cũng tốt nhưng lại có tâm cơ gì cả. May à bọn họ sống riêng, cách xa Đồng hia. Nếu ở trong đại trạch đó e xảy ra chuyện.

      Ngâm Thuý thấy dáng vẻ Tô Cảnh Cảnh vui căng thẳng, cuống quít : “Gần đây trong nhà có chuyện gì , chỉ là hai ngày này biết trong thành có chuyện gì mà rất loạn. Tây Nam cũng biết sao lại muốn đánh tới đây, trong thành rất rối loạn, trong nhà người người cảm thấy bất an, có chuyện gì…”

      “Đợi chút.”

      Tô Cảnh Cảnh nghe Ngâm Thuý vừa vội vừa gấp liền hơi, có mấy câu nghe nhưng có mấy câu lại làm tim đập lỗi mấy nhịp.

      “Cái gì mà trong thành xảy ra chuyện, gì mà Tây Nam đánh tới đây? phải mấy ngày trước ngưng chiến sao, sao lại…”

      Ngâm Thuý : “Em cũng lắm, sáng sớm nay em nghe thím Lương , nhưng thím Lương kín miệng chịu tiết lộ chút tin tức cho em, em mặt dày mày dạn hỏi mấy lần thím Lương mới thần thần bí bí với em, gì mà chính trị trong thành thay đổi.”

      Tô Cảnh Cảnh cảm thấy đầu ong ong, vuốt mi tâm, đột nhiên nhớ tới đội ngũ học sinh biểu tình mới nãy gặp ở đường, nhớ mấy chữ loáng thoáng tấm băng rôn trắng.

      ra phương Bắc sắp đánh với Tây Nam, nếu cuộc chiến này xảy ra, biết lại có nhiêu người rày đây mai đó, bao nhiêu người rơi vào tình cảnh tha hương.

      Ngâm Thuý tưởng Tô Cảnh Cảnh giận mình gnhe lời, lần trước Tô Cảnh cảnh dặn giữ khuôn phép, nhưng lần này lòng hiếu kỳ lại quá nặng. Vừa nghĩ vậy, Ngâm Thuý liền tái mặt.

      Nhưng qua lúc lâu vẫn nghe thấy tiếng Tô Cảnh Cảnh trong lòng hơi kinh ngạc, vừa ngẩng đầu nghe Tô Cảnh Cảnh : “Trừ ấmy chuyện đó ra em còn biết gì nữa?”

      Nghe Tô Cảnh Cảnh hỏi vậy, trong lòng Ngâm Thuý hơi bình tĩnh lại, nghĩ chắc tiểu thư cũng định trách phạt mình, vì vậy đánh bạo: “Lúc sáng sớm em nghe thím Lương vậy, bây giờ chỉ yên tâm về lão gia, vì vậy…”

      Tô Cảnh Cảnh căng thẳng, chỗ ngồi nay của cha chính là cái đích cho mọi người chỉ trích. Nếu cuộc chiến này thực xảy ra, người đứng mũi chịu sào là cha , chính là Đại Tổng thống đương nhiệm, qur thực là khó khăn.

      “Bên ba ba sao rồi?”

      “Em lắm, chỉ ở cửa sau kêu thím Triệu ra ngoài, thím Triệu dạo này lão gia toàn ở trong nhà, là tính khí lão gia ngày càng kém, hình như bây giờ lão gia đều mặc kệ tất cả rồi.”

      Ngâm Thuý xong rất loạn, chung là truỳen lời luôn làm mất ý tứ ban đầu. Nhưng dù gì Tô Cảnh Cảnh cũng coi như biết ít chuyện, cẩn thận sửa lại chút, đại để cũng coi là biết ít chuyện.

      Tô Cảnh Cảnh chưa suy nghĩ xong nghe bên ngoài có thanh liền ra hiệu bằng ánh mắt cho Ngâm Thuý. Ngâm Thuý đnag định lui ra nhận được ánh mắt Tô Cảnh Cảnh, đành ngậm miệng.
      Last edited: 28/2/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ mười (2)
      Thím Lương cười khanh khách bưng cháo tổ yến vào, Tô Cảnh Cảnh liếc chén sứ khay bạc, hơi nóng lượn lờ.

      Tô Cảnh Cảnh hơi mỉm cười với thím Lương: “ là làm phiền quá.”

      Thím Lương : “ dám, sao thiếu phu nhân lại khách sao vậy, thím Lương vốn là người hầu, phục vụ chủ nhân là chuyện đương nhiên.”

      Tô Cảnh Cảnh : “Trong biệt thự Phượng Tê này, trừ chú Khang ra chỉ có thím. Trong biệt thự bận rộn, sau này tôi còn phải nhờ cậy thím nhiều kia, nào có khách khí, là coi thím như người mình thôi.” Dứt lời liếc Ngâm Thuý cái.

      Ngâm Thuý theo Tô Cảnh cảnh lâu nên hiểu được ít chuyện, vì thế hiểu ánh mắt Tô Cảnh Cảnh có ý gì, liền : “Đúng vậy, thím Lương, tiểu thư nhà cháu coi thím là người mình đấy.”

      Thím Lương cười ôn hoà làm hằn lên những nếp nhăn nơi khoé mắt, nhưng trong đôi mắt kia lại là ánh sáng khôn khéo của trẻ tuổi.

      Bà thấy Tô Cảnh Cảnh lấy lòng mình, xảy ra chuyện gì bà rất trong lòng nhưng vẫn bất động thanh sắc : “Vậy cảm ơn thiếu phu nhân rồi, thím Lương dám nhận.”

      Tô Cảnh Cảnh chỉ cười nhạt, đôi mắt màu hổ phách lướt nhìn dưới thím Lương. Chỉ có điều động tác này của vô cùng cẩn thận, nhìn qua chỉ như nhìn người khác.

      Thím Lương cười ôn hoà như thể Tô Cảnh Cảnh chẳng qua chỉ hời hợt với mình mấy câu bình thường.

      Tô Cảnh Cảnh thấy dnág vẻ này của thím Lương liền : “Thím xuống trước .”

      Thím Lương vâng tiếng rồi ra khỏi phòng, Tô Cảnh Cảnh nhìn cửa phòng chậm rãi khép lại, khỏi thở dài.

      Ngâm Thuý hiểu : “Trước nay tiểu thư thích thím Lương lắm, sao hôm nay tự nhiên lại nhiều với thím áy như vậy, còn là mấy câu nịnh nọt nữa chứ.”

      Tô Cảnh Cảnh cong môi nhưng cười: “Tôi lấy lòng thím ấy lúc nào chứ.” Dứt lời, lắc đầu cái.

      chỉ là trước để chuẩn bị, trong biệt thự Phượng Tê này nơi nơi đều là người của , thủ đoạn của cao minh như vậy khó lòng mà phòng bị, nếu làm chuẩn bị trước, trong lòng an tâm.

      Quả nhiên đêm hôm đó Đồng Hiên Tuấn vừa trở về, thím Lương liền báo cáo những gì hôm nay Tô Cảnh Cảnh với mình cho . Đồng Hiên Tuấn vốn mệt mỏi, nghe bà vậy càng thấy mệt hơn, ngay sau đó đầu cũng đau nhức.

      rời khỏi thành Cù An có mấy ngày mà trong thành xảy ra rất nhiều biến , trong phút chốc là thể xử lý hết được ngay. Trong lòng lại nhớ , lúc này trở lại sớm nghe báo cáo về như vậy.

      Thím Lương báo cáo xong, tiếp: “Tam thiếu phu nhân chắc sợ sau này Tam thiếu lấy thêm vợ bé mới như vậy…”

      Đồng Hiên Tuấn khoát tay cái ý bảo bà cần tiếp nữa, xoa chân mày, đầu đau từng trận dứt như thể trong hộp sọ có cái gì đó ngừng nhúc nhích, tới tới lui lui, đến hình ảnh trước mắt cũng trở nên mơ hồ.

      nào có lo lắng cưới vợ bé gì kia, những tâm tư nho kia của sao có thể đoán ra chứ? chỉ là đề phòng thôi, vốn cho rằng buông xuống phòng vệ nhưng ngờ tới giờ chưa bao giờ gỡ bỏ phòng tuyến ấy.

      đối với tốt như vậy, ngàn theo trăm thuận, thương chiều chuộng có thừa nhưng lại khắp nơi đề phòng , khắp nơi làm ngược lại với !

      Thậm chí hoài nghi rằng trong lòng !

      Chiếc đồng hồ phương Tây đặt dưới đất làm từ gỗ lê kêu lên mấy tiếng tạo ra những tiếng vang ngừng vẳng lại trong thư phòng, tựa như tiếng chuông kêu mãi ngừng.

      Đồng Hiên Tuấn : “Thím xuống , mấy ngày này nhìn ấy kỹ chút, tính tình ấy…” đoạn lại thở dài.

      Tính tình vẫn cho rằng mình nhìn người biét vật cũng coi là tinh chuẩn, lại ngờ gặp được , dường như yếu đuối dịu dàng, nhưng từ tận trong xương tuỷ lại phải như vậy!

      bàn, cát trong đồng hồ cát rơi xuống đều đều, trong thoáng chốc thời gian chớp mắt liền qua, tựa như trở lại thời gian khi hai người mới gặp gỡ.

      Hoàng hôn như gấm chiếu rực rỡ ven hồ Dương Minh, cười lúm đồng tiền hoa, nụ cười liền làm trái tim nghiêng ngả.

      Chuyện cũ như hạt cát rơi xuống, nhanh như vậy liền trôi mất, đến thở dài cũng kịp.

      Trong thư phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng đồng hồ sát đất phát ra tiếng vang tích tắc và thanh hạt cát chảy rất .

      cảm thấy tâm phiền ý loạn, chợt đứng lên.

      Ánh trăng trong trẻo như thuỷ ngân quanh co hành lang. rất chậm, lúc đến trước cửa phòng ngủ dừng lại.

      Ánh trăng nhạt màu vòng quanh bóng dánh tựa như lỡ tay vẽ nên đường dài .

      Lúc này Tô Cảnh Cảnh chưa ngủ, nghe thấy bên ngoài có tiếng động liền cong môi.

      Đồng Hiên Tuấn đẩy cửa ra, lời tới cạnh giường.

      Tô Cảnh Cảnh hơi giương mắt, nhìn thân nhung trang thẳng thớm, ánh đèn xuyên qua màn trân châu rọi quân hiệu vai sáng lấp lánh. hiếm khi thấy mặc như vậy, chắc là vừa trở về lâu.

      “Về rồi sao.” Tô Cảnh Cảnh vốn nằm, thấy ngồi tới đây liền đứng lên. mặc chiếc áo ngủ lụa màu vàng rất mỏng, cách màn trân châu lờ mờ thấy được da thịt như sứ của , nhíu mày: “Khí trời lạnh, mặc nhiều áo chút.”

      khẽ vâng dạ, xuống giường cởi áo khoác cho , nhưng nah lại vươn tay giữ chặt tay , dừng lại động tác của .

      vội.”

      cười cười, muốn rút tay về lại bị nắm chặt, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm. né tránh theo bản năng nhưng lại vươn tay khác ra nắm cằm ép nhìn mình.

      vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên nhìn , nhìn tức giận toát ra từ trong mắt từng chút . Cằm căng chặt, đôi môi hơi nhếch lên, từng chữ như hạt tuyết rơi từ bên trong ra: “ cho tôi biết rốt cuộc trong lòng em đnag nghĩ gì.”

      bị tức giận của doạ xanh cả mặt, nhưng trong đôi mắt màu hổ phách vẫn bình tĩnh như nước. nhìn chằm chằm giằng co với co, còn dẫu có sợ vẫn làm vẻ mặt bình tĩnh. bình tĩnh ấy của làm lòng sợ hãi.

      “Rốt cuộc em nghĩ gì, hay là em vẫn nhung nhớ cậu ta! Nhưng em đừng quên cậu ta làm những gì!”

      muốn quay mặt nhìn nah nữa, nhưng nắm chặt cằm , sức lớn nên dù có làm gì cũng giãy ra được. Lời của làm trái tim trầm xuống.

      Cái gì cũng biết nhưng tới giờ vẫn gì với !

      làm sợ!

      “Đồng Hiên Tuấn, biết cần gì phải như vậy!” cố gắng dùng giọng vô cùng bình tĩnh chuyện với , nhưng giọng bình tĩnh ấy hiển nhiên chọc giận .

      giận mà ngược lại cười : “Tốt, tốt lắm. Tô Cảnh Cảnh, chớ cho rằng tôi dám làm gì . Nếu phải lúc này Tô Minh Chính còn có chỗ dùng…” tới đây hừ tiếng, buông lỏng ra.

      bị buông lỏng ra lập tức cả người mềm nhũn, ngã xuống giường.

      Đồng Hiên Tuấn lạnh lùng liếc cái, chút do dự ra ngoài cửa.

      nhìn bóng lưng rời , cuối cùng bật khóc nức nở.
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyết thứ mười (1)
      Vào đông, Bắc địa ngày càng lạnh. Tuyết rơi nhưng khí trời lại rất lạnh.

      Hôm đó tuy lạnh nhưng Tô Cảnh Cảnh dậy từ rất sớm. Ngâm Thuý nghe kể chuyện xảy ra đêm hôm qua nên trong lòng lo lắng cho Tô Cảnh Cảnh, thành ra cũng dậy sớm.

      Tối hôm qua Tam thiếu nổi giận đùng đùng ra khỏi biệt thự, cả đêm về. Trong biệt thự bắt đầu có những lời đồn đãi rằng Tam thiếu phu nhân thất sủng rồi.

      Ban đầu Ngâm Thuý cũng nghe hành vi vô lý của Tam thiếu, chẳng qua gần đây thấy đối với tiểu thư ngàn theo trăm thuận nên chỉ cho rằng những người đó bậy. Lúc này lại nghe mấy người hầu vậy trong lòng liền bắt đầu lo lắng.

      Sáng sớm Ngâm Thuý chần chờ biết có nên hỏi thăm Tô Cảnh Cảnh hay .

      vào phòng ngủ thấy Tô Cảnh Cảnh có gì khác thường, là người giấu giếm nổi, thừa dịp thời gian Tô Cảnh Cảnh trang điểm liền hỏi: “Tiểu thư, hôm qua…”

      “Hôm qua làm sao?” Tô Cảnh Cảnh liếc cái làm hiểu sao lại thấy sợ hãi, đành : “Hôm qua, hôm qua, ai da…” Ngâm Thuý phải người biết chuyện, được mấy câu là bắt đầu mắc kẹt như máy hát, chỉ biết phát ra những thanh rè rè.

      Tô Cảnh Cảnh cười đón lời : “Có phải em muốn hỏi chuyện tối qua Tam thiếu ra ngoài ?”

      Ngâm Thuý len lén liếc Tô Cảnh Cảnh, lại thấy dáng vẻ Tô Cảnh Cảnh quay đầu nhìn mình cười như thực có chuyện gì xảy ra.

      Dáng vẻ này của Tô Cảnh Cảnh làm cho Ngâm Thuý nhất thời biết nên nghe theo ai, sao hiểu được Tô Cảnh Cảnh chỉ giả vờ mạnh mẽ, vô .

      Ngâm Thuý : “Tiểu thư lo lắng sao?”

      Tô Cảnh Cảnh lắc đầu cái gì nữa, lúc lâu sau lại mở miệng: “Chuẩn bị xe , chúng ta trở về Tô gia.”

      “Dạ?” Ngâm Thuý bị lời của Tô Cảnh Cảnh làm giật mình, về Tô gia ư, vậy chả phải nghĩa là tiểu thư cãi nhau vơi gia ư?

      “Tiểu thư…”

      Tô Cảnh Cảnh bình thản : “Chẳng qua là về Tô gia thăm lão gia chút thôi, tối quay về, về phần, về phần…” dừng lúc, đoạn cười : “Về phần tam thiếu ư, ấy quay về, chỉ có điều…” lắc đầu cái, nhìn Ngâm Thuý cái: “ chuẩn bị xe .”

      Xe được chuẩn bị xong, Tô Cảnh Cảnh định ra cửa thím Lương ở cửa ngăn lại.

      Tô Cảnh Cảnh hơi mỉm cười : “Thím Lương cảm thấy có gì ổn sao?”

      Thím Lương trầm mặt: “Lúc này trong thành rất loạn. Thiếu phu nhân ra ngoài mà xảy ra chuyện gì chúng tôi rất khó ăn với Tam thiếu.”

      “Ăn ?” Tô Cảnh Cảnh mỉm cười: “Nếu yên tâm chi bằng thím cùng chúng tôi, được ?”

      Thím Lương nghe Tô Cảnh Cảnh hào phóng với mình như vậy nhất thời chả biết phải làm sao, lại nghe Tô Cảnh Cảnh tiếp: “Trong thành Cù An này qảu hơi nhiễu nhương. Nhưng tôi rời nhà lâu, để lại mình cha ở nhà nên yên lòng. Dù sao phận làm con cũng nên chú ý đạo hiếu. Thím Lương thấy tôi đúng ?”

      Từng chữ từng lời của Tô Cảnh Cảnh đều là có lý. Thím Lương cũng là mẹ người ta, con nhớ cha mẹ là chuyện nhân chi thường tình, nhất thời phản bác được đành phải cùng .

      Bên ngoài là lạnh, gió lạnh thổi vù vù, cửa kính xe đều là hơi sương.

      Tô Cảnh Cảnh sinh ra ở Giang Nam, sau đó lại lớn lên ở Nam Dương nên chịu được lạnh. Cửa kính xe quanh chỗ ngồi vừa quay xuống Tô Cảnh Cảnh liền run rẩy, xoa tay vào nhau rồi hà hơi, nhưng dù làm vậy vẫn cảm thấy lạnh.

      Thím Lương nhìn dnág vẻ sợ lạnh của Tô Cảnh Cảnh liền cười : “Thiếu phu nhân nên chú ý điều dưỡng thân thể, nếu sau này có con mà còn sợ lạnh như vậy cũng hay.”

      Vừa thấy “con cái” trong lòng Tô Cảnh Cảnh căng thẳng liếc thím Lương, thím Lương tự nhiên biết nguyên do, ánh mắt Tô Cảnh Cảnh biến đổi, trong lòng chỉ thấy khổ sở nhưng để lộ ra, chỉ : “Phương Bắc là lạnh.”

      Thím Lương cười : “ ra cái lạnh của phương Nam mới thực lạnh, người phương Bắc chúng ta ngây ngốc ở phương Nam lâu được.”

      Tô Cảnh Cảnh : “Phương Bắc rét lâu, chỉ tháng là lạnh nữa.”

      “Thiếu phu nhân ở phương Nam lâu nên tự nhiên cảm thấy phương Nam lạnh, nếu thiếu phu nhân ở phương Bắc vài năm nữa, khi trở về phương Nam nhất định thiếu phu nhân hiểu được phương Nam lạnh đến mức nào.”

      Tô Cảnh Cảnh cười nhạt tiếng, ánh mắt lại trở nên u ám.

      Trở về phương Nam ư, đời này rốt cuộc có thể trở về phương Nam nữa hay ?

      Xe dừng ở biệt thự Tô, Ngâm Thuý cầm áo choàng lông chồn màu trắng phủ thêm cho Tô Cảnh Cảnh, thế này To Cảnh Cảnh mới bước từ trong xe ra ngoài.

      Biệt thự Tô vẫn luôn hoang vu vắng vẻ, lúc này vào đông lại càng lộ vẻ hoang liêu. Hai cây hoè già rơi trụi lá, nhìn ra chút sức sống nào.

      Trong lòng Tô Cảnh Cảnh thấy buồn bã, gõ cửa, đợi lúc lâu mới thấy có người ra mở. Người kia chính là tài xế Tô gia, chú Diêu.

      Chú Diêu vừa thấy Tô Cảnh Cảnh ngẩn ra, sau đó vui vẻ : “Đại tiểu thư, sao đại tiểu thư lại về đây?”

      Tô Cảnh Cảnh : “Cha vẫn khoẻ chứ?”

      Chú Diêu hơi chần chờ, Tô Cảnh Cảnh thấy ông như vậy liền chau mày : “chú cứ , đừng ngại.”

      Bấy giờ chú Diêu mới : “Mấy ngày nay lão gia ở trong nhà suốt, vậy ẳhn đại tiểu thư cũng hiểu, những người cũng bắt nạt đến lên đầu lão gia rồi.”

      “Sao?” Tô Cảnh Cảnh định hỏi ánh mắt lại liếc đến thím Lương sau lưng mình vẫn luôn im lặng. Thím Lương thấy Tô Cảnh Cảnh nhìn mình chằm chằm im lặng lui về sau mấy bước.

      Tô Cảnh Cảnh cong môi, ánh mắt chueyẻn về phía chú Diêu: “Xảy ra chueyẹn gì?”

      Chú Diêu có nguyên bụng tức giận, lúc này nghe Tô Cảnh Cảnh hỏi vậy liền xả hết toàn bộ ra.

      ra hôm đó Tô Minh Chính bệnh liền mời đám chính khác đến nhà họp. ra cũng phải chuyệ gì to tát, chỉ là chức vị trong nội các, Tô Minh Chính sớm có người muốn đưa vào, nhưng Đồng Hiên Lân lại cứ muốn sắp xếp người của mình vào

      Tất nhiên Tô Minh Chính đồng ý, thân là Đại Tổng thống, chức vị nho mà cũng sắp xếp thoả đáng được bảo người ngoài nghĩ như nào, còn biết cười ông như thế nào kia.

      Thế nhưng Đồng Hiên Lân cứ thế sắp xếp ổn thoả tất cả mọi chuyện, sau đó đưa văn kiện uỷ nhiệm ra cho Tô Minh Chính : “Tổng thống, mời ngài ký, chuyện cũng kết thúc luôn. Nếu ngài ký, vị trí này cũng chẳng thay đổi tí ti nào đâu.”

      Chú Diêu càng càng thở dài: “Tôi vốn cũng từng làm trong chính phủ, đâu ai dám làm như vậy với Tổng thống chứ. Hành vi này của Đồng đại thiếu y hệt trộm cướp vậy!”

      Tô Cảnh Cảnh than thở tiếng: “Bây giờ An Soái đến suối nước núi nghỉ ngơi rồi, ông ấy giao toàn bộ chuyện trong thành vào trong tay đại ca, aizz, e rằng đại ca có tâm tư độc tài đại quyền.”

      Chú Diêu nghe Tô Cảnh Cảnh vậy vội giảm thấp giọng : “Đại tiểu thư, lời này thể được, nếu truyền ra ngoài…”

      Tô Cảnh Cảnh cười lạnh : “Truyền ra ngoài làm sao, thiên hạ này cũng phải là Đồng gia, dẫu có là Đồng gia làm sao, Đồng gia cũng phải chỉ có mình Đồng Hiên Lân!”

      Lúc lời này Tô Cảnh Cảnh cố ý cao giọng nên thím Lương nghe được rất nhưng vẫn cúi đầu như thể nghe thấy gì cả.

      Tô Cảnh Cảnh hơi mỉm cười, với chú Diêu: “Tôi xem cha chút.”





      Mảnh tuyết thứ mười (2)
      Tô Minh Chính nằm chiếc sạp gỗ lim kiểu cổ, đôi mắt khép hờ tràn đầy buồn bã.

      Tô Cảnh Cảnh đứng ở cửa, thu hết buồn bã của Tô Minh Chính vào trong mắt, trong lòng hơi đau nhức, thở dài rảo nhanh bước vào.

      Tô Minh Chính ngủ say, vừa nghe thấy tiếng vang liền mở mắt, thấy là Tô Cảnh Cảnh ngẩn ra, sau đó cười : lê$Quý""Đô]n “Sao con lại về đây?”

      Tô Cảnh Cảnh tới bên giường sau đó từ từ ngồi xổm xuống, đầu tựa vào cánh tay Tô Minh Chính, ông cưng chiều vuốt ve đầu , cho dù hôm nay cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng chỉ : “Sao còn giống trẻ con thế này.”

      “Nếu con vẫn là đứa bé chưa chắc phải chuyện vui.” Tô Cảnh Cảnh nhàn nhạt .

      Trong mắt Tô Minh Chính loé lên thần sắc kỳ lạ, ông hơi thở dài : “Cảnh Cảnh, con gả rồi, có số việc đừng quá cố chấp.”

      “Ba ba, con biết ba biết gì đó, nhưng ba chịu cho con biết. Cuôi cùng con làm như này là vì con có thể sử dụng cách của mình để có được đáp án mình muốn, song mỗi lần đều luôn biến khéo thành vụng.”

      Tô Minh Chính dịu dàng vuốt ve tóc Tô Cảnh Cảnh, song gì hết, chỉ dịu dàng : lê$!quý{Đ@ô,n “ ra số việc biết còn tốt hơn, chẳng phải ư.”

      “Ba ba.” Tô Cảnh Cảnh ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh Chính.

      Quả nhiên ông già rồi, khoé mắt những nếp nhăn nông sâu, tóc mai bắt đầu hoa râm. Tô Cảnh Cảnh đau lòng nhưng chỉ im lặng .

      hiểu ba ba lao tâm lao lực là làm những chuyện gì, song lại chẳng giúp được việc gì.

      Từ Tô gia ra ngoài, Tô Cảnh Cảnh chợt có ý nghĩ Đồng gia.

      Thím Lương hiểu hỏi: “Thiếu phu nhân sao lại đên Đồng gia, e lúc này Đồng gia chỉ có đại thiếu phu nhân và nhị tiểu thư ở nhà.”

      Tô Cảnh Cảnh bình thản : “Tôi tìm hai người đó.”

      Thím Lương : “ bằng cùng Tam thiếu thể.”

      Tô Cảnh Cảnh : “Tôi chỉ là gặp chị dâu cả và chị hai, đều là thân thích của mình, làm phiền Tam thiếu làm chi. ấy , mấy người chúng tôi lại nên lời.”

      Thím Lương nghe trong giọng điệu Tô Cảnh Cảnh có vẻ tức giận liền vội vàng im miệng.

      Lần trước suýt nữa Lương Thanh Nguyệt đẻ non, may mà có Tô Cảnh Cảnh giúp nên trong lòng tự nhiên là ghi nhớ tốt bụng của Tô Cảnh Cảnh. Hôm nay vừa nghe Tô Cảnh Cảnh tới, vốn mới nằm xuống vội vã rời giường.

      Tô Cảnh Cảnh đnag việc nhà với Đồng Hiên Cẩm, thấy Lương Thanh Nguyệt ra vội qua đỡ, lúc này bụng Lương Thanh Nguyệt ghồ lên rất cao, chắc cũng bảy, tám tháng rồi.

      Mấy người phụ nữ ở cung nhau thể nhiều chuyện.

      Từ chuyện lần trước, Lương Thanh Nguyệt thân thiết với Tô Cảnh Cảnh hơn nhiều, lôi kéo tay , vì khí trời lạnh nên tay Tô Cảnh Cảnh vô cùng lạnh lẽo. May mà trong phòng đốt lò sưởi, chờ lúc lâu tay mới ấm lên.

      Lương Thanh Nguyệt : “Em dâu mới về từ phương Nam, sợ là thích nghi với điều kiện phương Bắc nhỉ.”

      Tô Cản Cảnh : “Hơi lạnh thôi, quan trọng.” Đoạn tiếp: “Mấy ngày nay cả ở nhà sao?”

      Nào ngờ Lương Thanh Nguyệt lại đỏ mặt lên, tay che ở bụng, dịu dàng : “Mấy ngày nay cuối cùng ấy cxung ở nhà.”

      Tô Cảnh Cảnh cầm chặt tay Lương Thanh Nguyệt : “Vậy còn tốt ư. Trong lòng cả có chị dâu và đứa bé, chị dâu nên vui mừng mới phải.”

      Đồng Hiên Cẩm ở bên chỉ ngồi im gì, thỉnh thoảng hai câu.

      Mấy người chuyện được lúc, Tô Cảnh Cảnh nhìn sắc trời rồi : “Thời gian còn sớm nữa, em nên về rồi.”

      Lúc này Lương Thanh Nguyệt lại : “Sao em dâu chuyển qua đây, người nhà, ở cùng chỗ thuận tiện hơn.”

      Tô Cảnh Cảnh cười tủm tỉm gì, ngược lại Đồng Hiên Cẩm : “Hai người bọn họ tự có suy nghĩ của mình, những người ngoài như chúng ta sao có thể hiểu được chứ.”

      Lương Thanh Nguyệt nhìn Đồng Hiên Cẩm, chợt như nhớ tới chuyện gì liền cười : “À đúng vậy đúng vậy, hai là người hiểu , tôi vẫn quen tư tưởng cũ, nghĩ người nhà ở cùng chỗ thuận tiện hơn. Qua mấy ngày nữa sợ hai cũng dọn ra ở riêng rồi.”

      Nghe Lương Thanh Nguyệt vậy, Tô Cảnh Cảnh ngạc nhiên, vội hỏi Đồng Hiêm Cẩm: “Chị hai phải lấy chồng rồi ư, là thiếu gia nhà nào có may mắn như vậy, có thể cưới được chị hai?”

      Đồng Hiên Cẩm om lặng hkông , Lương Thanh Nguyệt che miệng cười trộm. Vẻ mặt Tô Cảnh Cảnh mờ mịt nhìn Đồng Hiên Cẩm rồi lại nhìn Lương Thanh Nguyệt.

      lúc sau Lương Thanh Nguyệt nhìn khuôn mặt hồng hồng của Đồng Hiên Cẩm cười : “ hai tự mình , hay là…”

      Lúc này Đồng Hiên Cẩm có dáng vẻ thẹn thùng của người con đợi gả liền gợi lên lòng hiếu kỳ của Tô Cảnh Cảnh, Tô Cảnh Cảnh lắc tay Lương Thanh Nguyệt : “Chị dâu tốt, chị cho em biết .”

      Dáng vẻ làm nũng của Tô Cảnh Cảnh làm Lương Thanh Nguyệt hết cách, chỉ buồn cười : “Nếu hai chị vậy.”

      Tô Cảnh Cảnh : “Chị dâu , chị hai muốn cho em biết đâu, giấu giấu diếm diếm em lâu rồi, cứ như coi em là người nhà vậy.”

      Nghe Tô Cảnh Cảnh vậy, Đồng Hiên Cẩm vội : “Nào có coi em là người nhà. Chẳng qua là chuyện này quyết định quá gấp gáp cho nên…”

      Tô Cảnh Cảnh bĩu môi: “Em mặc kệ, rốt cuộc là thiếu gia nhà nào vậy?”

      Lương Thanh Nguyệt cười tủm tỉm, Đồng Hiên Cẩm chỉ kém cúi đầu xuống, nghĩ chắc lòng thích đối phương, nếu sao có thể có vẻ mặt vui mừng như vậy kia.

      Tô Cảnh Cảnh tất nhiên mừng thay cho nên khoé môi cũng cong cong, chỉ nghe Lương Thanh Nguyệt : “Người kia ấy à, chẳng phải là Đại thiếu của Từ gia ở phía Đông thành ư.”

      Lúc nghe được câu này của Lương Thanh Nguyệt, nụ cười môi Tô Cảnh Cảnh đờ ra trong nháy mắt: “Từ Phẩm Thư ư?” Tô Cảnh Cảnh vô cùng kinh ngạc.

      Lương Thanh Nguyệt vẫn cười tủm tỉm, Đồng Hiên Cẩm cúi thấp đầu, ai để ý tới biến hoá mặt Tô Cảnh Cảnh.

      Tô Cảnh Cảnh thu lại vẻ mặt, đột nhiên : “ lòng chúc mừng chị hai, người này quả là chàng rể tốt.”

      Đồng Hiên Cẩm hơi ngẩng đầu lên, hé môi cười.

      Lương Thanh Nguyệt : “Nhân phẩm, dáng dấp, gia thế người này, trong thành Cù An cũng tính là khá được, nghĩ chắc ấm ức hai.”

      Tô Cảnh Cảnh cười nhợt nhạt: “Mối nhân duyên này là tốt, biết là ai rẽ lối chỉ đường vậy?”

      Lương Thanh Nguyệt nhìn cái, ràng ánh mắt kia có vẻ ngạc nhiên, Tô Cảnh Cảnh hiểu nhìn khắp người mình cái, chợt cười : “ phải chị dâu muốn mối nhân duyên này là em dẫn dắt đấy chứ?”

      Lương Thanh Nguyệt cười : “ ra đoạn nhân duyên này do em chỉ đường cũng kém là bao.” đoạn liếc Đồng Hiên Cẩm vẫn cười, cũng lên tiếng giải thích cho Tô Cảnh Cảnh.

      Tô Cảnh Cảnh càng khó hiểu: “ phải là em đấy chứ?”

      Lương Thanh Nguyệt cười tủm tỉm: “Sao em hỏi lão tam nhà em.”

      “Tông Hi?” Tô Cảnh Cảnh ngạc nhiên kêu lên, sao lại là chứ? Mối hôn nhân này, aizzz, cười cười, mối hôn nhân này là kỳ lạ, theo tính cách Đồng Hiên Tuấn sao có thể lý do làm mai chứ. Chẳng lẽ Đồng gia và Từ gia…

      cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, nghĩ thế nào cũng ra.

      Lương Thanh Nguyệt thấy vẻ mặt mất tự nhiên, vội ân cần hỏi han: “Em ba làm sao vậy?”

      Tô Cản Cảnh : “ sao, sao, em chỉ hơi mệt thôi.” xong vòng vo: “Sao Tông Hi vô duyên vô cớ lại lên chức bà mai rồi, em ấy ư, ấy còn để lộ chút tiếng gió nào kia.”

      Đồng Hiên Cẩm cả giận, cười : “Cậu ấy dám lộ tiếng gió ư, xem có bị chị mắng !”

      Tô Cảnh Cảnh : “Từ Đại thiếu này là người tốt, chị hai gả cho ấy tự nhiên là may mắn của ấy, cũng là may mắn của chị hai.”

      Lương Tinh Nguyệt cũng gật đầu cái: “Bình thường lão tam làm việc chả ra dáng nghiêm túc chút nào, lúc này ngược lại làm chuyện này tệ.”

      Tô Cảnh Cảnh chỉ cười nhợt nhạt, lên tiếng.



      Mảnh tuyết thứ mười (3)
      Nửa đêm chợt bừng tỉnh, chiếc gối lạnh lẽo, nghiêng người thấy bên cnạh trống . Bên ngoài giăng đầy sương mù, ánh trăng rọi vào sáng loá mắt như tuyết, ra tuyết rơi rồi.

      Trận tuyết đầu tiên ở Bắc Địa cứ vô thanh vot ức rơi xuống như thế, khẽ thở dài, phả ra luồng khí trắng, hơi lạnh đọng cửa sổ thuỷ tinh tạo thành mảnh sương mù mông lung.

      Nam Dương quanh năm suốt tháng đều có tuyết rơi, khí trời se lạnh chính là kỳ tích rồi. lê!Q@Đô%n Giang Nam cũng chỉ rơi vài hạt tuyết, chỉ nhớ khi còn có mọt trận mưa tuyết, những hạt tuyết thưa thớt lẫn trong trận mưa phùn mênh mang, trong khí lộ ra lạnh lẽo nhưng trong lòng lại thấy vui mừng, cũng mong đợi tuyết càng lúc càng nhiều hơn.

      Phỏng chừng có lòng hiếu kỳ bèn bò dậy từ trong tấm chăn ấm áp, chỉ mặc món áo ngủ mỏng, may mà trong phòng đốt lò sưởi. Người hầu biết sợ lạnh nên dám lười biếng, trong nhà vẫn ấm áp như xuân.

      tới cửa sổ, nhìn hồ Phượng Ô cách đó xa, từng hạt tuyết rơi xuống mặt hồ, rồi từng hạt tan ra trong nước, ánh trăng rơi xuống mặt hồ làm mặt hồ sáng rọi như gương.

      Đêm rét lạnh như này, ánh đèn ảm đạm như lưỡi dao sắc cứng rắn phá vỡ đêm tuyết yên ả.

      biết trở lại, trong lòng chốc vui chốc buồn, cảm giác suy nghĩ là lạ chưa từng có. E rằng chính cũng lờ mờ biết được chuyện gì xảy ra, chỉ là muốn thừa nhận mà thôi.

      Bông tuyết vô thanh vô tức rơi xuống, tĩnh lặng như khuông muốn người nào biết đươic, nhưng lại xinh đẹp đến thế, cả đời chỉ có lần mỹ lệ như vậy.

      Chợt nổi lên ý định kỳ quái, mở tung cửa sổ ra, gió lạnh “vù vù” tiếng len vào phòng, trong gió còn mang theo những bông tuyết , bông tuyết chạm vào da thịt ấm áp của liền tan ra.

      khỏi rùng mình, nước tuyết trượt từ khuôn mặt xuống, lành lạnh như những dòng lệ lạnh lẽo. lêQUý?Đôn hít hơi cũng toàn khí lạnh, rồi lại ngừng ho khan.

      Gió lớn thổi tan toàn bộ hơi ấm trong phòng, thành ra trong phòng lập tức trở nên rét lạnh.

      Lúc này mới hiểu được lạnh thấu xương là cảm giác như thế nào.

      Rốt cuộc chịu nổi lạnh liền khó khăn đóng cửa sổ lại rồi bò lại vào trong chăn. Cả người ngừng run rẩy, mãi vẫn ngừng. Cổ họng khô khốc, cuối cùng chịu nổi bắt đầu ho khan.

      Xe Đồng Hiên TTuấn chậm rãi chạy vào biệt thự, trong xe Cố Trĩ Niên báo cáo tin tức tiền tuyến vừa gửi tới. Lúc này hai quân giao chiến quả thực là nguy cấp trước mắt. Chung quy Đồng Hiên Tuấn là tướng lĩnh chính của quan Nghiêu, rất nhiều chuyện vẫn cần quyết định.

      Đồng Hiên Tuấn nghe Cố Trĩ Niên kể toàn bộ mọi chuyện xong vẫn là dáng vẻ khí định thần nhàn.

      Trong lòng Cố Trĩ Niên hơi lo lắng, binh lực quân Nghiêu đủ, lúc này để lính Tây Nam vào quả thực có vẻ dẫn sói vào nhà.

      Đồng Hiên Tuấn hơi mỉm cười: “Lần này lãnh binh thay Dương Soái chính là Sở Dự, Sở Dự có bao nhiêu cân lượng, tôi tự nhiên biết.”

      Cố Trĩ Niên : “Đại thiếu phái là Ngô Tuyết Huy, mấy năm này Ngô Thiếu tướng tham gia ít chiến dịch, tất cả lớn dưới trăm trận, kinh nghiệm luôn hơn Sở thiếu.”

      Ánh tuyết bên ngoài hắt vào trong xe có chút chói mắt. Đồng Hiên Tuấn hơi nheo mắt lại, khẽ buong tiếng thở dài: “E lúc này vấn đề cả quan tâm là tiếng vang của quân đội .”

      “Chắc Đại thiếu phu nhân trong nhà thiếu được giúp đỡ chút ít.”

      Đồng Hiên Tuấn ừ tiếng, bàn tay đặt mí mắt khẽ vuốt,

      Sau khi vào cửa, vốn rất mệt mỏi, qua vài ngày sợ là “binh vây tứ phía*”. suy nghĩ mấy chuyện quân phiền lòng nữa lại nghe hôm nay Tô Cảnh Cảnh ra ngoài, suy nghĩ lát cuối cùng vẫn lên lầu.

      Trong lòng hơi giận mình, rốt cuộc vẫn là bỏ được. Lần trước nổi giận đùng đùng như vậy, chỉ chớp mắt lại vẫn nhớ , ràng biết gặp mặt cũng có gì để nhưng lại cứ mực làm mình phiền lòng.

      Lúc đến trước cửa phòng lại dừng lại như những lần trước. Mỗi lần trở về đều là thế này, chung quy vẫn có chút do dự, sợ gặp rồi hai người lại gây chuyện. Trong lòng muốn xả ra tình huống như vậy, nhưng mỗi lần trở về, cứ thấy là lại làm thế nào cũng kìm nổi.

      Bên trong truyền ra tiếng ho trầm khàn, nhíu mày cái.

      Thím Lương theo chân lên lầu, thấy hơi nhíu mày, lại nghe thanh bên trong liền hiểu được xảy ra chuyện gì. Bà chỉ giảm thấp giọng : “Hôm nay lúc về thiếu phu nhân vẫn khoẻ mạnh…”

      Hai chữ “khoẻ mạnh” kia bà vẫn chưa xong thấy chân mày Đồng Hiên Tuấn nhíu chặt hơn nữa, trong lòng bà trầm xuống nhưng biết nên mở miệng như thế nào.

      Đồng Hiên Tuấn hừ lạnh tiếng: “Bảo thím chăm sóc ấy cẩn thận, rốt cuộc là thím trông nom kiểu gì vậy.” Giọng điệu mang theo vẻ tức giận, thím Lương tất nhiên dám gì nữa.

      Cách lúc, tiếng ho bên trong dần ngừng lại, khoát tay cái, thím Lương liền lui xuống.

      lưỡng lự lát, cuối cùng vẫn đẩy cửa vào.

      Ánh trăng như tơ lụa chảy xuôi mặt đất, khoé môi hơi cong lên nhưng phải cười, chậm rãi bước về phía trước hai bước, gần như phát ra bất kì tiếng động nào.

      Hô hấp của dần vững vàng như ngủ thiếp . Nhưng lại thong thả : “Tôi biết em ngủ.”

      Trong phòng tĩnh mịch như cổ tháp bóng người, chiếc đồng hồ phương Tây kêu lên tích tắc như tiếng trái tim đập.

      Cuối cùng cũng thò đầu từ trong chăn ra, ủ ấm trong chăn được lúc lâu nên khuôn mặt phiếm hồng. hơi giương mắt lên liền thấy dáng vẻ thẹn thùng quyến rũ của , trái tim thót lên cái.

      “Hôm nay em ra ngoài à?” thờ ơ hỏi, bàn tay đưa lên cởi nút áo.

      ngạc nhiên nhìn , trong đôi mắt có ánh sáng sửng sốt như thể ngày hôm ấy người đạp cửa bỏ phải . Hết lần này tới lần khác cứ như vậy bào sao có thể bình tâm đối diện .

      liếc cái, từ tốn : “Sao vậy?”

      Giọng điệu bình thường như vậy làm đầu tiên là vui mừng, chợt trái tim lại trầm xuống. cảm thấy rất mệt mỏi, lúc này bất cứ chuyện gì bất luận người nào cũng có thể đánh bại .

      mệt mỏi, cho là giả vờ quên là được nhưng trong đầu vẫn biết rằng mình vẫn nhớ.

      Lời của ba ba vẫn văng vẳng bên tai: “Cảnh Cảnh, con gả ra ngoài, có số việc đừng quá cố chấp.”

      thấy thất thần, chỉ hơi cong môi, thế là nhất thời kìm được hôn .

      Gắn bó như môi với răng, phảng phất như đây là chuyện tốt đẹp nhất đời.

      dần dần khuất phục, mềm mại thừa nhận sức lực thúc ép tới, mực thuận theo, mực rút lui, mực cam nguyện.

      Trong lòng mừng như điên, lúc đầu nổi giận đùng đùng, cứ ngỡ rằng bao giờ để ý tới mình nữa, lại ngờ vẫn.

      ôm chặt, dịu dàng dụ dỗ: “Chúng ta vẫn như vậy có được , vẫn như vậy…”

      nhấc đầu chôn vai , nước mắt lại tự giác tuôn rơi, dụ dỗ như vậy sao biết phải lòng đây. mệt mỏi, chỉ muốn có bờ vai vững chãi để dựa vào, quản cái khỉ gì rốt cuộc có mấy phần lòng đây, tóm lại cứ lòng là được.

      cảm thấy vai rung động nho , là khẽ gật đầu.

      Trong lòng lập tức mừng như điên, tựa như trong bóng đêm có cây nến, biết chỉ cơn gió thoảng qua ngọn nến tắt ngúm nhưng vẫn cố chấp tin tưởng, ngọn nến ấy tựa như mặt trời, sáng mãi.

      Mảnh tuyết thứ mười hai (1)
      Sáng sớm Đồng Hiên Tuấn đến quân bộ.

      Trong lòng Tô Cảnh Cảnh cũng lờ mờ hiểu được thời cuộc lúc này ổn nên lo lắng cho . Song may mà tại có dấu hiệu ra cửa đánh giặc, ngược lại làm lòng an ổn chút ít.

      Vì nhớ đến chuyện hôn của Đồng Hiên Cẩm, hôm đó Tô Cảnh Cảnh liền gọi điện cho Từ Phẩm Tuệ.

      và Từ Phẩm Tuệ vài ngày liên lạc, điện thoại vừa thông Từ Phẩm Tuệ liền oán trách , đành phải liên tục xin lỗi.

      Tất nhiên Từ Phẩm Tuệ chỉ trêu , nghe có nạc có mỡ xin lỗi, tuy cách tầng điện thoại thấy dáng vẻ xin lỗi của Tô Cảnh Cảnh nhưng Từ Phẩm Tuệ vẫn cảm thấy buồn cười.

      Tô Cảnh Cảnh nghe đầu bên kia có tiếng cười liền : “Cậu đổi biện pháp trêu chọc mình chứ gì. Hoá ra dùng mình để chọc cười.”

      “Nào dám nào dám, Tam thiếu phu nhân của mình. lê#Quý!Đô~n Mình ấy hả, cùng lắm tìm mình giải trí, trêu chọc ấy cũng vui vẻ.”

      Tô Cảnh Cảnh vốn đnag muốn hỏi chuyện Từ Phẩm Thư, vừa nghe Từ Phẩm Tuệ nhắc tới liền : “Sao hôn của Từ đại ca lại vội vàng vậy, cậu cũng với mình tiếng nào.”

      Từ Phẩm Tuệ nghe trong giọng hơi có ý trách cứ, vì biết vẻ mặt như thế nào nên dám bừa, đành : “Oan uổng quá, mình cũng lắm, hôm đó trai chạy đến trước mặt cha là muốn cưới Đồng Nhị tiểu thư. Chuyện này chớ có làm mình sợ hết hồn, còn làm cha mình sợ mất vía nữa kìa.

      “Từ đại ca làm việc trước giờ đều thoả đáng, lần này sao lại…” và Từ Phẩm Thư tuy giao tình sâu nhưng quen biết nhau vài ngay, đại khái cũng hiểu chút ít.

      Chỉ nghe Từ Phẩm Tuệ hơi lo lắng : “Cảnh Cảnh, cậu đừng trách mình nhiều chuyện nhé. ( Danh tiếng Đồng Nhị tiểu thư ở bên ngoài cũng … Aizz…” Từ Phẩm Tuệ hơi thở dài.

      Tô Cảnh Cảnh “ừ” tiếng.

      Đồng Nhị tiểu thư Đồng Hiên Cẩm tiếng tăm lẫy lừng trong giới giao thiệp ở Bắc Địa, có vị quan lại quyền quý bán mặt mũi ấy. Nhưng vì thế mà bên ngoài cũng có nhiều lời đồn nhảm về vị Đồng Nhị tiểu thư này.

      “Cảnh Cảnh, mình sợ cậu chê cười nên chuyện này. Lúc đầu cha mình đồng ý đâu. Lúc quyết định mối hôn này có biết bao người Từ gia mình thấy sang bắt quàng làm họ. Từ gia mình ở Bắc Địa cũng là người có mặt mũi, đáng phải bám víu…” Từ Phẩm Tuệ tới đây, đột nhiên ý thức được lúc này Tô Cảnh Cảnh là Đồng gia Tam thiếu phu nhân, nhất thời tiện nữa.

      Tô Cảnh Cảnh mỉm cười: “ sao, Phẩm Tuệ, chúng ta vẫn như trước, cậu chớ bận tâm cái gì.”

      Từ Phẩm Tuệ khẽ thở dài, rất nhưng Tô Cảnh Cảnh vẫn nghe thấy, trong lòng hơi lạnh, lại nghe Từ Phẩm Tuệ : “Cảnh Cảnh, ra lúc này trong lòng mình có khó chịu gì nữa cũng chả có tác dụng gì cả. cả quyết tâm muốn kết hôn với Nhị tiểu thư, chuyện này vốn phải chuyện xấu nhưng mình cứ thấy yên tâm. Sao lại vậy được chứ, cậu cũng biết, mình, trong lòng mình…”

      Từ Phẩm Tuệ tiếp, Tô Cảnh Cảnh cũng im lặng đối mặt với ống , hiểu ý tứ của Từ Phẩm Tuệ nhưng lúc này những hcuyện đó có ich lợi gì?

      “Phẩm Tuệ, bất kể lúc trước trong lòng Từ nghĩ như nào tjai ấy là lòng muốn cưới chị hai, đó là chuyện tốt. Dáng dấp, nhân phẩm, gia thế của chị hai, nào có người đàn ông nào động lòng chứ. Mình nghĩ chắc mình với cậu chỉ lo xa thôi. Vốn là đoạn cẩm tú lương duyên, nhưng chúng ta lại cứ nghĩ thành gì ấy.”

      Từ Phẩm Tuệ đáp: “Phỏng chừng là chúng ta nghĩ nhiều. Lúc này thế cục ổn định lắm, phỏng chừng mình cũng bị ảnh hưởng, lo được lo mất.”

      “Sao vậy?” Nghe giọng điệu này của Từ Phẩm Tuệ, Tô Cảnh Cảnh cũng đoán ra Từ Phẩm Tuệ có tâm liền lên tiếng hỏi.

      Lúc đầu Từ Phẩm Tuệ định , nhưng Tô Cảnh Cảnh lại mở lời: “Phẩm Tuệ, lúc mình tới thành Cù An ngước mắt quen, lúc ấy đều là cậu giúp đỡ, cậu có chuyện gì mà thể với mình đây?”

      “Cũng chả phải chuyện gì xấu, nhưng rốt cuộc mình vẫn là khoig cảm thấy hoảng hốt, cậu cũng iết cuộc chiến này vừa xảy ra liền đòi mạng. Mình là sợ Lam Thanh ra chiến trường…”

      Tô Cảnh Cảnh : “Lam Thanh sắp ra chiến trường ư, phải ấy là viên quan trong nội các sao?”

      “Là sáng sớm nay có quyết định, sợ là ba chồng hi vọng Lam Thanh tích luỹ thêm được chút kinh nghiệm nên muốn Lam Thanh chủ động xin giết giặc. Ba chồng mình mở miệng rồi, Lam Thanh sao có thể từ chối được, với lại là theo chân Tướng quân Trương Hoảng.”

      “Sao?” Tô Cảnh Cảnh biết chuyện tình trong quân đội, đến cái tên Trương Hoảng cũng là lần đầu nghe thấy, đành phải an ủi Từ Phẩm Tuệ: “ theo danh tướng phỏng chừng xảy ra chuyện gì đâu, chẳng phải cậu Lam Thanh tốt nghiệp trường quân đội Tân Nam đó ư, nghĩ chắc cũng thua kém trường nào đâu, cậu đây là lo lắng vớ vẩn thôi.”

      Từ Phẩm Tuệ : “Tim mình cứ đập thình thịch, cảm giác có gì đó thoả đáng.”

      Tô Cảnh Cảnh nghe vậy liền bật cười, Từ Phẩm Tuệ vội hỏi: “Làm sao?”

      Tô Cảnh Cảnh : “Nếu tim đập cậu sống kiểu gì hả, gì mà ngốc thế. Cậu cũng đừng lo lắng, cậu cũng phải biết phân lượng của Giang gia trong thành Cù An này, những người trong quân đội bảo vệ ấy chu toàn thôi.”

      Từ Phẩm Tuệ : “Quan hệ lợi hại trong này mình cũng biết. Chẳng qua là trong lòng cứ yên. Cuộc chiến này mà xảy ra, sống chết của người nhìn chung cũng rất nhàng.”

      sao đâu. Chớ quan tâm, hai ngày nữa là hôn lễ của Từ và chị hai, cậu đừng trưng ra bộ mặt thảm thiết đấy.”

      Nghe Tô Cảnh Cảnh trêu, Từ Phẩm Tuệ liền cười tiếng. Hai người lại câu được câu chăng tán gẫu thêm mấy câu, hàn huyên lúc lâu sau mới cúp điện thoại.

      Sau khi cúp điện thoại, Từ Phẩm Tuệ chỉ thấy mạch máu huyệt thái dương nảy lên thình thịch khỏi hoảng hốt. Những gì Tô Cảnh Cảnh an ủi đều nghe lọt tai, nhưng vẫn thấy sợ hãi. Ngay cả hầu gọi cũng nghe thấy.

      Người hầu thấy mất mồn mất vía như vậy sợ hãi.

      May mà cách lúc Giang Lam Thanh đến, thế này Từ Phẩm Tuệ mới phục hồi tinh thần, phảng phất như vừa rội xảy ra chuyện gì, vẫn chuyện với nah như thường.

      Giang Lam Thanh đưa tay ôm , dịu dàng hỏi: “ chuyện điện thoại với ai mà thất thần vậy?”

      Từ Phẩm Tuệ tựa vào ngực Giang Lam Thanh, gần như tham lam hấp thu dịu dàng người , cảm thấy hình như chỉ có vậy mới yên lòng.

      Giang Lam thanh mù mờ, chỉ ôm : “Làm sao vậy, có ai bắt nạt em à?”

      Từ Phẩm Tuệ trong lòng lắc đầu cái : “ có, Lam Thanh, ôm em thêm lát thôi.”

      Giang Lam Thanh chỉ cho rằng nổi tính tiểu thư, hiểu lúc này phải thông cảm nhiều thêm chút bèn siết chặt cánh tay.

      Sau khi Tô Cảnh Cảnh cúp điện thoại cũng để chuyện Giang Lam Thanh sắp lên chiến trường trong lòng. Nghĩ đến Giang gia chỉ là muốn lên cao thêm bậc, lần này Giang Lam Thanh ra chiến trường phỏng chừng là rạng danh dòng dõi.

      lo lắng ngược lại là chuyện tình khác kia.

      Mảnh tuyết thứ mười hai (2)
      Hôm này, Đồng Hiên Tuấn về rất sớm, thấy mình Tô Cảnh Cảnh ngồi ngơ ngác xuất thần ghế salon, trong lòng liền hoảng hốt.

      Thím Lương canh chừng ở bên thấy , toan lên tiếng kêu khoát tay ý bảo bà lui ra. Thím Lương gật đầu cái, thấy Đồng Hiên Tuấn nhìn về phía Ngâm Thúy bà liền vươn tay kéo Ngâm Thúy cùng lui ra.

      Đồng Hiên Tuấn rảo từng bước tới nhưng Tô Cảnh Cảnh hề phát giác, vẫn xuất thần. lê~Quý@Đôn mỉm cười, ôm chầm vào trong ngực.

      giật mình, suýt mắng to phát liền đỏ mặt, sẵng giọng: “Sao lại là ?”

      Vẻ mặt hơi đổi, nhìn thẹn thùng chôn đầu vào ngực mình trong lòng phấn khởi. Những chuyện vui như khói mây nhàng tan . : “Sao lại phải tôi?” đoạn nhúc nhích chỉnh lại tư thế ngồi, vươn tay nắm cằm làm thể ngẩng đầu nhìn .

      “Em xem còn ai dám làm như vậy với em nữa?”

      Nghe vậy, trong bụng tự cười nhạo mình, cười : “Em chỉ tò mò sao hôm nay lại về sớm thế, phải trong quân bộ có chuyện sao?”

      dửng dưng ừ tiếng, lại tiếp: “Sao lúc nào cũng xuất thần vậy?” Dĩ nhiên sợ nhớ tới những chuyện nên nhớ, đạo lý ưu sầu hại sức khỏe dĩ nhiên hiểu.

      nghiêng đầu cố gắng thoát khỏi bàn tay đnag nắm cằm mình.

      cười tiếng, vì cười mà đuôi mắt cong cong. hơi cáu liền trừng cái. vừa nhìn nah như vậy sóng mắt liền lưu chuyển, ba phần kiều mị, ba phần quyến rũ làm thất thần. Đến khi phục hồi tinh thần rời khỏi người .

      “Cũng có chuyện gì lớn. Chỉ là em nghe chị hai sắp gả nên hơi ngạc nhiên thôi.”

      nhìn mỉm cười: “Em cũng biết cửa hôn này của chị hai rồi. Tôi nghĩ Từ Phẩm Thư này, nhân phẩm và gia thế cũng coi như xứng với chị hai, chị hai cũng có vẻ có ý với ta, còn ta tự nhiên cũng cảm thấy tốt.”

      vậy như thể giải thích, vả lại câu nào cũng có lý. Thế nên thủng thẳng : “Vừa là hai bên có ý, thế đây là đoạn cẩm tú lương duyên rồi.”

      cười tủm tỉm, thơm khuôn mặt : “Tất nhiên đây là mối nhân duyên đẹp, chỉ sợ em nghe người ngoài tầm phào nghĩ đây là nhân duyên xấu thôi, vậy nên chẳng phải định giận tôi đấy ư?”

      liếc cái: “Vậy cũng trách người ngoài như vậy được, những chuyện trước giờ làm, từng chuyện từng chuyện đều lưu lại ấn tượng nào tốt cho người ta. xem, dù lần này là chuyện tốt trong lòng người ta cũng có điều nghi ngờ ?”

      nở nụ cười sảng khoái, vui vẻ, hòa thuận, chân mày cũng giãn ra. thấy tâm tình tốt như vậy cũng thấy thoải mái hơn.

      Chỉ nghe lại tiếp: “Trước nay tôi làm gì? Hình như trước giờ tôi chẳng làm gì cả, chỉ sống phóng túng, mấy tên thiếu gia trong thành Cù An kia cũng dính dáng chút nào, chẳng lẽ tôi làm vậy cũng thỏa đáng ư?”

      vậy nhưng trọng giọng lại hơi có vị chua, ra thích những phỏng đoán của người ngoài đến thế. Nghĩ ra có suy nghĩ như vậy, khỏi cười khúc khích.

      Thấy cười, khóe môi liền cong lên, ra vẻ giận dữ vươn tay véo chiếc mũi xinh đẹp của . bị đau liền khị mũi cái, lại đưa tay lên xoa: “ bắt nạt em.”

      cố ý muốn trêu , liền nghiêm mặt: “Tôi bắt nạt em như nào?”

      quay mặt sang chỗ khác, thèm để ý đến nữa lại thành ra cười thành tiếng. Giờ mới hiểu được ra nhịn cười cũng khó khăn đến thế, trước nay chưa từng cười sảng khoái như vậy, lúc này mới phát cười cũng là chuyện tốt đẹp.

      thấy cười chịu đựng nhìn đến . Thế nhưng lại vươn tay ôm lấy khuôn mặt , thơm khuôn mặt . Lần này càng xấu hổ, liên tục quay đầu sang chỗ khác nhưng vẫn cứ giữ mặt , bắt đối mặt với mình.

      si ngốc nhìn , khuôn mặt này phải là xuất sắc nhất nhưng lại cứ luôn làm nhớ nhung.

      thấy chăm chú nhìn mình như vậy, trong lòng liền thấy ngọt ngào, kìm được liền vươn tay ôm , dán sát vào người nah.

      Hành động của làm khuôn mặt lộ ra nụ cười sung sướng. Chỉ cảm thấy đời này chuyện vui vẻ nhất cũng chỉ như này mà thôi.

      “Cảnh Cảnh, nếu tôi làm chuyện gì khiến em đau lòng…” lẩm bẩm câu, hoặc như độc thoại.

      Trong lòng căng thẳng, khuôn mặt tái , nhìn thẳng : “Tông Hi.”

      cười nhạt như chưa gì: “Sao có thể chứ, sao tôi có thể làm ra chuyện khiến em đau lòng đây.”

      im lặng nhìn nah, trong lòng xót xa nhớ đến chuyện lần trước làm, liền tựa vào vai , dịu dàng hết mức : “Tông Hi, xin lỗi.”

      Chỉ năm chữ bình thản lại làm cảm thấy trái tim như bị dao cứa, thậm chí dám nghĩ sâu thêm nữa, chỉ sợ vừa nghĩ chiếc dao này cắt xuống sâu hơn.

      “Toi trách em. Chuyện qua rồi.” cũng bình tĩnh đáp lại .

      ngẩng đầu nhìn , từ trong đôi mắt sáng như sao kia là những đau đớn khổ sở, trong lòng càng khó chịu, thấp giọng gọi: “Tông Hi.”

      Cách lúc mới : “Tôi biết, hôn nhân của chúng ta, trước đây là ấm ức cho em rồi. Cho nên tôi muốn tranh cãi chuyện gì cả. Nhưng mà Cảnh Cảnh, tối muốn em hiểu rằng, trong lòng tôi em rất quan trọng. Nếu phải vậy tôi cần gì xa xôi ngàn dặm theo em về Duyên Bình, nếu sao tôi phải lo lắng cho em, nhớ thương em…”

      vậy làm trái tim rung động, nước mắt nhòe mi.

      cười khẽ tiếng, đưa tay lau nước mắt cho co: “Tại Thịnh gia ở Duyên Bình, tôi từng ‘tôi phải cha, cũng phải cả, cũng phải có giang sơn được. Nhưng tại thời loạn thế này, em cho rằng tôi muốn là có thể muốn, tôi muốn là có thể muốn sao’.”

      “Chắc em quên rồi…” lẩm bẩm.

      phải!” lên tiếng cắt lời : “Em nhớ nhưng em thể nào tin được. Tông Hi, biết là em sợ, em cảm thấy người như sao có thể em chứ, em cảm thấy hai chữ hạnh phúc này cách em rất xa, xa như mây tận chân trời, em vừa quay đầu lại đám mây kia liền tiêu tán, vĩnh viễn tìm lại được.”

      Nếu là bình thường nghe vậy nấht đjnh dẽ bật cười. Nhưng gôm nay cười nổi. chưa từng cẩn thận suy nghĩ rốt ruộc nghĩ như nào.

      luôn cảm thấy bản thân mình cứ thôi, quan hệ trực tiếp đến , nào ngờ tình của nah lại làm lo lắng.

      Trong lòng nah vừa mừng vừa lo, ôm chặt lấy .

      “Tôi biết ra em nghĩ như vậy.” Giọng khàn khàn.
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mảnh tuyêt thứ mười hai (3)
      ngả đầu vào vai , lẩm bẩm: “Tông Hi, nhất định cười trộm em ngốc, nhất định là vậy. Nhưng biết rằng em . Trước mẹ em có nên người khác, người rất dễ chịu khổ. Nhưng em có cách nào cả, biết đâu, em có cách nào…”

      khẽ khàng vỗ về , trong mắt là ngàn vạn ánh sáng rực rỡ, chỉ chớ mắt cái lại biến mất toàn bộ.

      Tình của , vốn là hao tâm tốn sức muốn giành bằng được, nhưng ngờ lại là lúc này. Trái tim như bị cái gì đó va vào, đau đớn lan tỏa khắp toàn thân.

      “Tôi biết, Cảnh Cảnh.” chỉ bình thản năm chữ lại làm trái tim ấm áp.

      ở trong lòng tìm vị trí thoải mái, ôm chặt lấy , ánh mắt dần ảm đạm trong phòng khách sáng sủa.

      ra tôi vẫn luôn sợ em tôi.”

      “Hả?” ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn . lắc đầu cái, thần sắc khuôn mặt tuấn vẫn như thường, chỉ có khóe môi là hơi cong lên: “Từ bé đến giờ cha thích tôi. Tuy trong nhà nhiều người nhưng đại đa số những người tốt với tôi là vì cái gì, tôi rất . Cho nên tôi sợ.”

      “Lúc đầu em tới xin tôi giúp đỡ tay thực ra tôi có ý đồ tốt. Nhưng thời gian lâu dài, tôi lại…”

      cười tủm tỉm: “ lại làm sao?”

      thấy cười cũng cười theo: “Em thử xem?”

      “Em biết.” đoạn quay đầu qua lộ ra gương mặt tràn đầy giảo hoạt.

      chỉ cười, đưa tay nhàng mơn trớn gương mặt , im lặng lúc lâu.

      Ngoài cửa sổ gió thổi vù vù, cây ngô đồng phát ra thanh xào xạc. Bóng đêm đen như mực, những đóa hoa trắng như tuyết nhàng bồng bềnh trong đêm đen đầy gió.

      từ tốn : “Thuở bé cha thích tôi. Khi đó trong lòng tôi luôn nghĩ sao tôi lại bị như vậy? Tôi cứ tưởng rằng bản thân tôi ngoan, nghe lời, tuy tôi ít chơi bời. Nhưng cả chơi bời giống hệt tôi, thậm chí còn hơn tôi nữa kia, nhưng ông ấy chỉ thích mỗi mình cả.”

      lại tiếp: “Sau đó tôi bắt đầu học, năm nào cũng đứng đầu nhưng cha vẫn chịu nhìn tôi lấy cái. Còn cả tuy xếp thứ hai nhưng ông ấy vẫn phấn khởi lắm. Trong lòng tôi rất buồn, thế là trôi trốn , lén lút khóc.

      cười khúc khích nhìn , nhìn đôi mắt sáng ngời của , tuy giọng rất bình tĩnh kể hết mọi chuyện nhưng lại nghe thấy đau đớn trong lòng . biết ra trải qua tuổi thơ như vậy.

      : “ ra lúc còn bé lại đáng như vậy.”

      “Lúc tôi còn rất nhiều chuyện thú vị, vì cha để ý đến tôi nên tôi lén chạy ra ngoài mình. Em có biết thành Tấn Dương và thành Cù An giống nhau, ngoài thành Tấn Dương đều là núi. Đầu xuân, khắp triền núi đều là hoa cỏ muôn sắc, rất đẹp. Lúc ấy tôi rất thích lên núi hái những bông hoa xinh đẹp kia tặng cho…”

      “Tặng cho thiếu nữ xinh đẹp.” Giọng điệu mang theo ghen tức, ra biết lúc ấy còn , nào hiểu được những chuyện kia. Nhưng biết nếu mình vậy vui.

      Quả nhiên nở nụ cười, ngay sau đó chân mày cũng giãn ra: “Là đưa cho mẹ tôi.”

      “Ờ.” khẽ đáp tiếng. Rất ít khi nghe đến mẹ , chỉ nghe lúc đến hoa tường vi tiện thể dăm câu. Sau đó hỏi người làm Đồng gia họ đại soái rất thích tường vi, mùa xuân hàng năm nhất định cho người làm vườn trồng đủ loại trong vườn.

      Người làm còn khi xuan về đại soái luôn ngẩn người đánh cờ ở trong đình tại hậu viên. Mỗi lần đều đánh vài giờ, luc mệt mỏi ngắm cả vườn tường vi đến thất thần, cũng có lúc ngâm thơ, nhưng tới giờ đều chỉ ngâm hai câu “bất dụng kính tiền hữu lệ, tường vi hoa tạ tức quy lai”. ( câu thơ trong bài thơ ‘Lưu tặng’ của nhà thơ lớn Đỗ Mục thời Đường)

      nghĩ cho dù hoa sắc vi có tàn, người mà người kia muốn đợi cũng trở về.

      ngoẹo đầu nhìn , trong mắt thần sắc phức tjap, ngắn ngủi chớ mắt lại bình tĩnh như thường: “Đến ngày hè, tôi chạy đến con sông ở ngoại ô bắt cá, bắt tôm.”

      nghe nah vậy liền biết muốn nắhc tới mẹ mình, cũng hỏi ép, chỉ lặng lặn nghe chuyện.

      “Đôi lúc bắt thỏ hoang nướng ăn. Đến trời đông tuyết trắng mịt mờ, tôi hẹn mấy người bạn cùng ném tuyết. Em biết có bao nhiêu người hâm mộ tôi đâu.”

      Lúc đến đây vẻ mặt vui mừng như đứa bé, cũng vì vui vẻ mà nhoẻn miệng cười.

      “Tuy mỗi lần bẩn thỉu trở về, mẹ tôi thấy tuy tức giận nhưng đành bất đắc dĩ. Có lần tôi ném tuyết về, cẩn thận làm chân bị thương. Bác sĩ , nếu vết thương bị nhiễm trùng đôi chân này của tôi coi như tàn phế.”

      “Mẹ tin, cẩn thận trông chừng tôi. Nửa đêm tôi tỉnh lại thấy dnág vẻ mệt mỏi của bà, trong lòng rất đau đớn.”

      đến đây liền nhớ lại mẹ mình.

      Mẹ vốn là con đốc quân thành Tấn Dương, sau khi gả cho Đồng Tử Sâm, tới nửa năm được thương nữa. Mấy năm sau bà chỉ ở trong nội uyển*, rất ít giao thiệp với người ngoài. thấy tận mắt khổ sở của mẹ, nỗi đau của mẹ, oán hận của mẹ. (cái từ nội uyển mình chả biết edit sao nữa)

      “Sau đó sao?” thấy tiếp liền lên tiếng hỏi.

      cười : “Sau đó chân tôi khỏi.”

      “Nhìn dáng vẻ cũng đủ biết nhất định hồi phải đứa bé ngoan, làm mẹ tức giận.”

      buồn cười: “Sao mà nhìn ra được?”

      “Sao nhìn ra được?” cười, trái tim rung động, kìm được liền hôn , nhưng ngờ lại hôn trúng môi : “Thấy , ngoan.”

      Trong lòng hoan hỉ, nắm chặt cnáh tay , lại giãy giụa.

      “Đừng động.”

      Cằm đặt đầu , lẳng lặng tựa vào lồng ngực ấm áp của . Trong phòng khách tràn đầy hơi ấm, mệt mỏi cả ngày, lại thêm trong lòng thấy bình yên, thế là ngủ từ lúc nào hay.

      nghe tiếng hít thở nhàng của mà trong lòng thấy vô cùng êm ả.

      Bông tuyết rơi xuống cửa sổ, vì khí ấm trong phòng nên lập tức tan ra sau đó tụ thành sương mù, luẩn quẩn cửa sổ. Từ trong nhìn ra ngoài, bóng đêm đẹp đến sao tả xiết.

      cười tủm tỉm, giai nhân trong lòng ngủ rất say, tuy đau tay nhưng dám động, vẫn ôm chặt lấy .

      Tối nay tâm trạng rất tốt, kìm chế được rất nhiều chuyện. Sau khi mẹ qua đời, hình như chưa từng thoải mái chuyện với người káhc như này. Rất nhiều việc cứ tưởng chỉ có thể để nó thối rữa trong lòng mới là tốt, nhưng khong ngờ cho người khác biết cũng là chuyện vui vẻ.

      Nhưng vừa nghĩ đến chuyện khác lại thở dài, cúi đầu nhìn đau đáu, như thể chỉ cần lơ đãng cái là biến mất.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :