Chương sáu ngoại truyện: Truy sát Jack Bên ngoài trận đồ nụ cười, phòng bếp. T nắm chặt tay Sydney, lo lắng chờ đợi trong phòng bếp, đột nhiên, cảm thấy luồng khí lạnh truyền tới từ phía sau, là giọt nước? thò tay ra sau khẽ sờ, xuất trong lòng bàn tay lại là giọt máu đỏ tươi rói, T ngẩng đầu lên, phía trần nhà đột ngột xuất gương mặt chất chứa căm hận tột cùng, đôi mắt trợn trừng nhìn ... Còn máu, là rơi xuống từ gương mặt này. Người sói T mới đầu hoảng hốt, sau đó lập tức phản ứng lại, cơ bắp ở cánh tay cuộn lên, móng vuốt sáng lóe, gầm lên tiếng. “Jack!” Nhưng Jack tuy cơ thể bị thương nhưng vẫn độc ác như rắn độc, thả mình xuống từ trần nhà, tạo nên trong trung động tác lộn vòng hoàn mỹ của vận động viên thể thao, lưỡi dao trong tay cũng vòng theo và vẽ nên đường tròn sắc bén, cắt về phía cổ họng của Người sói T. T hừ lên tiếng, nghiêng người né tránh. Cũng trong giây phút đó, Jack tranh thủ thời gian tháo chạy, hai chân tiếp đất, khẽ nhún lên cái như chiếc lò xo và nhảy khỏi cửa sổ phòng bếp. “Hú!” T khẽ nhún chân, định đuổi theo. Nhưng, khi T chạm vào cửa sổ, đột nhiên trước mắt vầng sáng bạc lóe lên, sau lưng Jack như có mắt, lưỡi dao hung bạo của vung ra phía sau, nhắm thẳng vào tim của Người sói T. Sau khi lưu lại vệt máu nền đất, Jack biến mất trong màn đêm của Luân Đôn. Trong khi T nghiến răng nhìn cái bóng của Jack biến mất, sau lưng vọng tới tiếng kêu hoảng hốt của Sydney. “A! Người sói T! Người sói T!” “Sao thế?” T quay đầu lại, đập vào mắt là cảnh tượng khiến phải nuốt mạnh nước bọt. Lúc này, trận đồ nụ cười được hóa giải. sàn phòng bếp, xuất thêm ba người. , nên là thêm hai người và con mèo. Thê thảm nhất là con mèo, cả cơ thể nó bị lưỡi dao sắc nhọn cứa làm đôi, cho dù nội lực có mạnh tới đâu, cũng chắc chắn bỏ mạng. Mèo cười, trở thành kẻ hy sinh đầu tiên trong trận chiến này. Hai người còn lại cơ thể nhuốm đầy máu đỏ, người là chị Joan, người chính là Robin Hood, hơi thở của cả hai đều cực kỳ yếu ớt, thể là bị trọng thương. “Chị Joan!” Sydney ôm lấy chị Joan, nước mắt tuôn rơi. “Sao chị lại bị thương thế?” “ sao.” Gương mặt nhuốm đầy máu của chị Joan cười yếu ớt. “Chỉ tiếc là hy sinh người bạn đồng hành.” “Ừ.” Robin Hood nhìn xác Mèo cười, để lộ nụ cười vừa đau xót vừa an ủi. “Đối với tiểu đội săn quỷ, từ trước tới nay cái chết chưa chắc là kết thúc, mà có thể gọi là giải thoát, cho nên phải đau xót cho người bạn đồng hành của tôi.” Tuy như vậy, nhưng mọi người vẫn nhìn thấy từ trong khóe mắt của Robin Hood lấp lánh giọt lệ. “Cậu bạn cũ.” Robin Hood nhìn vào cái xác của Mèo cười, rút ra cây tên từ sau lưng, cắm vào phía trước xác Mèo cười. “Tôi lấy tên thay bia mộ, và chính thức giải trừ chức vụ của cậu trong tiểu đội săn quỷ vào lúc này, cũng chúc nguyện vọng cuối cùng của cậu hoàn thành.” Nhìn hành động của Robin Hood, mọi người đều trầm lặng, cho tới khi Robin Hood đứng dậy, thở hắt ra hơi dài. “Các bạn, giờ chúng ta còn việc vẫn chưa làm.” Robin Hood . “Ngực của Jack đồ tể bị mũi tên thánh của tôi bắn trúng, bị trọng thương, thêm vào đó là ánh sáng thánh làm cơ thể của mục ruỗng, cho nên... bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để truy sát .” Robin Hood tiếp tục : “Tôi và chị Joan mất khá nhiều nguyên khí trong lần kịch chiến này, cho nên, Người sói T, nhiệm vụ cuối cùng này giao cho cậu thôi.” “Ừm!” T gật mạnh đầu, nghe Robin Hood vậy, cảm thấy dòng máu trong người từ từ sôi lên dưới ánh trăng, toàn bộ hành động tàn sát của Jack cuối cùng tới giây phút cuối, kẻ săn mồi hung ác Jack cuối cùng bị bức tới đường cùng rồi ư? “Hai ngày.” Robin Hood giơ hai ngón tay lên. “Đây là lúc cơ thể bị thương của Jack yếu ớt nhất, nếu qua mất thời điểm này, nhất định tìm cách chạy trốn khỏi Luân Đôn, cho nên đây cũng là cơ hội cuối cùng để chúng ta bắt được .” Hai ngày này, vừa đúng lúc trăng tròn! “Người sói T, cậu có đủ lòng tin ?” Ánh mắt sáng rực của Robin Hood nhìn thẳng vào T. “Nhiệm vụ cuối cùng cũng là nhiệm vụ khó khăn nhất này.” Cơ thể cao lớn của T khẽ rướn lên, trả lời, nhìn thấy đôi mắt nồng nàn của Sydney nhìn mình rất chăm chú. “Được.” Miệng Người sói T cất lên. “Hai ngày, tôi nhất định mang tim của Jack về đây, tế lễ Mèo cười.” Ngày hôm sau, báo chí Luân Đôn vẫn vui mừng khôn xiết đăng tin, kẻ giết người hàng loạt Jack cuối cùng dừng tàn sát. Người sói T và Sydney dạo đường phố Luân Đôn, nhìn mọi người vui vẻ hân hoan giành nhau mua báo. “Người sói T, định tìm Jack thế nào?” Sydney hỏi. T , chỉ dùng ngón tay chỉ vào mũi của mình. “Dùng mũi để ngửi?” “Hôm đó chị Joan hợp sức cùng Robin Hood, hai người làm Jack bị thương nặng, khiến chảy máu đầy mặt đất.” T . “Cái mùi vị trong máu của Jack, mũi của tôi ghi nhớ rồi.” “Ừm.” Sydney hỏi. “Tại sao bây giờ bắt ?” “ là Jack phải đợi tới đêm mới hành động, hai là khả năng biến hình của tôi phải tới đêm mới phát huy.” “Cho nên, truy sát Jack trong đêm nay ư?” Sydney . “Đúng vậy.” “Vậy...” Sydney định gì đó lại đừng lại. “Vậy gì?” “Vậy...” Sydney đột nhiên ngẩng đầu lên, khẽ kiễng chân, thơm mạnh vào má của T cái. “Á!” T đỏ bừng mặt, kinh ngạc kêu lên tiếng. “ phải cẩn thận.” Đôi mắt của Sydney mơ hồ say đắm. “Em đợi trở về.” “Ừm!” T sờ sờ má mình, vui vẻ cười. Nhưng, trong giây phút ngọt ngào ấy, hai người họ thể ngờ được rằng, thần số phận rất khắt khe với hai người nhau, việc vô cùng đáng sợ thầm chờ đợi họ phía trước. Trong con ngõ tối tăm bẩn thỉu người của Luân Đôn, phát ra tiếng kêu rên rỉ đau đớn. người đàn ông bị trọng thương, tay phải ấn chặt lồng ngực, dòng máu màu hồng phớt ngừng chảy xuống từ kẽ tay của . Người đàn ông này chính là Jack. Chị Joan và Robin Hood, hai đại cao thủ trong giới thần linh liên thủ tác chiến, khiến ngay cả Jack, trong mười sáu kẻ mạnh nhất của băng đảng đen, cũng bị rơi vào kết cục trọng thương, và vết thương thậm chí còn nặng hơn so với tưởng tượng của bọn họ. “Chết tiệt!” Jack ngừng chửi khẽ. “Đêm nay, chắc chắn cái con sói khốn kiếp đó tới tìm ta... hừ hừ... chết tiệt… Ta nhất định phải vượt qua đêm nay… hừ hừ... nhất định…” “Ngươi quả đúng là phường lang sói mà, Jack.” Trong bóng đêm vọng tới giọng phụ nữ trầm thấp. Jack khựng người, quay ngoắt đầu lại, cho dù bị trọng thương, nhưng độ nhạy bén của vẫn suy giảm. Đối phương có thể xuất thình lình trước mặt , chắc chắn là siêu cao thủ! “ là ai?” Jack nắm chặt con dao đặt bên tay, lưỡi dao bạc phản ứng với nội lực của Jack, khẽ rung lên ánh sáng chói lóa. “Ngươi nhận ra giọng của ta?” Giọng đó cười kỳ quái. “Uổng phí ba tháng trước đại ca triệu tập chúng ta để họp, ngươi còn ngồi cạnh ta, hê hê, ngươi còn nhòm trộm ngực ta, lúc đó ta chỉ muốn móc luôn đôi mắt của ngươi ra.” “!” Jack kêu lên kinh ngạc, giọng ngoài vui mừng còn có đôi chút sợ hãi. “ là, là…” “Đúng thế.” Người đàn bà này cười lên tràng, gương mặt trắng nõn tinh khiết ra từ trong bóng đêm. “Là ta.” Đôi mắt mí dài, gò má hơi nhô cao, ngũ quan tuy được coi là hoàn mỹ vô khuyết nhưng cũng diễm lệ vô cùng, khiến người khác tim đập thình thịch. Tuy ả bận người bộ trang phục hoàng hậu Trung Quốc truyền thống thướt tha, nhưng phần ngực lại mạnh dạn để lộ nửa đôi gò bồng đào. Jack nhìn đối phương, cổ họng khẽ ực tiếng, nuốt ngụm nước bọt xuống. Tuyệt đại mỹ nhân như vậy, trái tim của ả mùi vị thế nào nhỉ? “Thể diện của tôi cũng khá lớn, hê hê, có thể mời được cả Hoàng hậu kim cương đỏ trong mười sáu người mạnh nhất…” Đôi mắt Jack vẫn nhìn trừng trừng vào ngực đối phương. “Vua của tinh, hồ ly chín đuôi!” “Hi hi, Jack tim đỏ à, thể diện của ngươi quả là lớn.” Hồ ly chín đuôi đưa ống tay áo rộng lên che khuất khuôn miệng, chỉ để lộ đôi mắt đầy mê hoặc. “Bởi vì bề lo lắng ngươi quá lắm lời, đặc biệt phái ta tới chăm sóc ngươi!” Chiều tà, T và Sydney vai kề vai, ngồi cùng nhau tháp chuông cao nhất của Luân Đôn, nơi đây tuy cấm người qua lại, nhưng đương nhiên thể ngăn nổi thân thủ của T. Hai người ngắm nhìn mặt trời đỏ rực nơi chân trời, từ từ lặn xuống ở phía kia của thành phố, yên lặng gì. Ở nơi khác trong thành phố, vầng trăng tròn trắng trong tì vết, từ từ ló ra phía sau đám mây. “Tôi nhé.” T . “Phải hết sức cẩn thận.” Sydney khẽ . “Yên tâm, tôi nhất định mang thủ cấp của Jack về.” “ cần, cần mang đầu của về đâu, đáng sợ lắm.” Sydney . “Tôi... tôi chỉ cần bình an trở về. Được ?” “Được.” T đứng dậy, nhìn Sydney, như muốn gì nhưng lại dừng lại. “Sao cứ nhìn thế?” Sydney bị T nhìn tới mức đỏ cả mặt, cúi đầu . “Ừ, Sydney.” T để lộ nụ cười điển trai ấm áp, tay vò vò mái tóc vàng rối bù. “Chờ tôi về, có việc muốn với em, được ?” “Ừm.” Má Sydney ửng hồng, vờ như hiểu gì gật đầu. “Vậy tôi nhé.” “Vâng.” T nhìn Sydney mỉm cười, sau đó khẽ rướn mình vút lên cao, lấy vầng trăng tròn trắng tinh làm nên bóng đen cực lớn lướt nhanh như giải phóng toàn bộ sức mạnh của cơ thể tới mức tối đa, tràn đầy sinh lực và đẹp đẽ. Cảnh tượng đó, trở thành hình ảnh thể nào quên trong lòng Sydney. Đột nhiên, Sydney giơ tay ra như muốn gọi Người sói T quay lại. Trong giây phút cuối cùng ấy, bàn tay nắm lại, câu ngập ngừng trong miệng “Đừng để em lại mình”, thể thốt nên lời. Nhìn cái bóng của Người sói T bay nhảy giữa các tòa nhà, sau đó mỗi lúc dần, dần... Sydney hoang mang. Cảm giác đơn trong giây lát ban nãy, rốt cuộc là lo sợ ra của Người sói T? Hay là thực có linh cảm lành? Trăng tròn từ từ nhô lên phía bên kia bầu trời. Cùng lúc đó, T tìm thấy mồi săn của mình. Jack đồ tể. Chương bảy ngoại truyện: Hỗn chiến quái vật Mùi máu tanh nồng nặc trong con ngõ hẹp như dấu hiệu chỉ đường cực nét dẫn T tới điểm đến cuối cùng của hành trình. Đó là mùi của Jack. T đuổi tới giữa con ngõ, trong đám rác và giấy nát bay lượn trong trung, nhìn thấy Jack. Jack trùm chiếc áo choàng màu đen, chỉ để lộ đôi mắt gian tà, trừng trừng căm hận nhìn Người sói T. Miệng T nở nụ cười lạnh lùng, sau đó giơ cao cánh tay, ngón tay vừa đúng chỉ vào vầng trăng tròn màu bạc . ánh trăng như hồi đáp tiếng kêu của thần dân mình, phá tan mây phóng xuống rơi lên người T. Dưới chúc phúc của vầng trăng tròn, Người sói T thể biến hình trọn vẹn, cơ thể như ánh chớp chói lòa, lao về phía Jack. “Hú... ú!” Còn Jack có vẻ như bị thương nên hành động chậm chạp, ngay cả dao cũng kịp rút ra, bị Người sói T nhảy bổ tới, cơ thể lập tức bị cặp răng nanh sắc nhọn như dao đớp trúng. Nhưng, T đòn trúng đích lại vui mừng nổi, nhìn vào chiếc mũ rách tan dưới móng vuốt của mình, khuôn mặt đầy kinh hãi. Đây phải là Jack! Đây chỉ là mấy sợi lông đuôi dã thú? Cho nên, đây là ảo giác? Đây là cạm bẫy? “Á~~~~~.” Trong bóng đêm vọng tới tiếng hét thê lương của người con . Chị Joan bị trọng thương liền nhổm phắt dậy, chị khẽ sờ thái dương, toàn là mồ hôi lạnh. “Sydney? Có phải em hét ?” Chị Joan tung chăn, vội vàng ngồi dậy, trong lúc về phía phòng Sydney, chị cảm thấy bóng đen cực nhanh nhảy đến từ cửa sổ. “Nguy to!” Tay phải chị Joan giơ lên, xoay tròn giữa lòng bàn tay chị là hình mặt trời màu vàng sáng chói. “Chị bị trọng thương, đừng có gắng sức quá.” Đột nhiên, giọng phụ nữ vọng tới, ngữ điệu nhàng mê hoặc lòng người. “Chị Joan quý.” “ là ai?” Chị Joan cảm nhận được linh khí của đối phương, lập tức giật mình, sức mạnh này vừa kỳ quái, vừa gian tà, những mạnh hơn Jack, thậm chí còn mạnh hơn cả mình... là con tinh già tu luyện hơn nghìn năm? “Tôi à? Hi hi.” Đối phương cười ngạo mạn. “Tôi là người tới thu dọn chiến trường của Jack, quan trọng lắm đâu.” “Thánh nữ xin hãy tránh ra, tôi biết ả là ai!” Phía sau lưng chị Joan vọng tới giọng của Robin Hood, chị Joan khẽ nghiêng người, để lộ ra Robin Hood và cung tên tay, nhắm thẳng vào con nữ thần bí trước mắt. “Robin Hood, ngươi quả nhiên đẹp trai như lời đồn đại.” Đối phương dường như chẳng chút sợ hãi mũi tên thánh, ung dung cười. “Câm mồm! Hồ ly chín đuôi!” Robin Hood tức giận hét lên, mũi tên thánh tay tỏa ra ánh sáng bạc, vẽ nên đường thẳng tắp trong trung, nhắm thẳng vào tim của hồ ly chín đuôi. “ lịch chút nào, thô lỗ với phụ nữ.” Hồ ly cười, với cú xoay người duyên dáng, ả quay mông về phía chị Joan và Robin Hood. “Lấy mông để đối phó với bọn ta? Ngươi quá khinh địch...” Chị Joan mới hết nửa câu, đột nhiên chị cảm thấy Robin Hood nắm chặt tay mình, sau đó bên tai vọng tới tiếng hoảng hốt của Robin Hood. “Cẩn thận! Là đuôi!” Đuôi? Chị Joan lập tức tỉnh ngộ. Trong truyền thuyết, sở dĩ hồ ly chín đuôi đáng sợ là vì nó có chín cái đuôi kỳ quái có uy lực kinh hồn. Đáng tiếc, tỉnh ngộ này tới quá muộn, phía trước hai người, đột nhiên xuất cái đuôi cực lớn đỏ rực như lửa bốc cháy đùng đùng. Còn mũi tên thánh vừa bắn ra ban nãy, sớm bị cái đuôi này đốt thành than. “Đây là món khai vị.” Từ phía sau ngọn lửa vọng tới tiếng của hồ ly chín đuôi, vẫn dịu dàng mê đắm lòng người. “Đuôi lửa tượng trưng cho tàn phá trong chín đuôi của ta.” Câu vừa dứt, chiếc đuôi lớn phun lửa này nhắm thẳng Robin Hood và chị Joan quét tới! Trong con ngõ tối. T có linh cảm cực xấu, nghĩ Jack có cách đánh lừa khứu giác của , chỉ có khả năng duy nhất, đó là Jack có viện binh. Như vậy Sydney chẳng phải là rất nguy hiểm sao? “Hú ú!” T ngẩng đầu hú lên tiếng, rồi lấy hết sức chạy về phía nhà của Sydney. Cùng với trái tim đập dữ dội, cảm giác bất an trong ngày mãnh liệt hơn. Trong lúc chạy tới gần nhà Sydney, bóng đen trước mắt lập tức thu hút ánh nhìn của . Bóng đen này tỏa ra thứ mùi rất nồng nặc của Jack, T hét lớn, cơ thể và cơ bắp dã thú phát huy tối đa, bốn chân đạp mạnh vào tường, thay đổi phương hướng và đuổi theo bóng đen đó. T khẽ ngoảnh đầu, khóe mắt chỉ kịp nhìn thấy trong nhà Sydney ánh đèn nhấp nháy, như có trận kịch chiến khác diễn ra. Nhưng, T biết mục tiêu của mình là Jack, chỉ bởi vì bắt giết Jack là mục tiêu tối thượng của , mà còn vì nguyên nhân khác khiến T kinh sợ hơn. nhìn thấy trong lòng Jack ôm người. Trong phòng. “Ôi trời!” Hồ ly chín đuôi hình như cảm nhận được gì đó, phóng tia nhìn tinh nhanh từ con mắt dài ra vầng trăng tròn ngoài cửa sổ. “Thằng cha nửa người nửa sói này cũng tồi mà, phá được ảo giác do ‘đuôi ảo’ của ta tạo ra. Hi hi, lần này tên Jack lắm mồm rắc rối đây.” “Hừ, ngươi cứ lo cho cái thân mình trước .” Trong ngọn lửa cháy đùng đùng, ánh vàng sắc nhọn phóng ra, với khí thế mạnh như chớp giật xẻ con đường giữa đám lửa đỏ. Chủ nhân của ánh sáng vàng này, cần nghi ngờ gì, chính là chị Joan, người có biệt danh Thánh nữ. “ giỏi quá, ngươi phá cái đuôi của ta rồi.” Hồ ly chín đuôi chu môi lên, cười hi hi, “Nhưng ta vẫn còn tới tám cái đuôi nữa.” Đột nhiên, ánh sáng từ tay chị Joan tối dần , bởi vì trong khí đột nhiên có thêm bốn cái đuôi lớn, bốn cái đuôi đó lần lượt là chiếc đuôi gỗ đầy gai nhọn, chiếc đuôi kim loại có hình cái chùy sắt, chiếc đuôi nước với cột nước cuồn cuộn, và cả chiếc đuôi đất với hình dáng như dòng suối cát ngừng biến đổi. “Đúng là quái vật.” Chị Joan ngẩng đầu lên, giọng điệu biết là kinh ngạc hay thán phục. “Ngươi quả đúng là quái vật!” “ hay lắm, hay lắm.” Hồ ly chín đuôi . “Ngươi cũng tồi đâu, nếu ta cũng cùng lúc xuất ra năm chiếc đuôi đối phó với ngươi.” “Ha.” Hai tay chị Joan đồng thời giơ lên, ánh vàng và ánh bạc cùng hòa quyện vào nhau, chị xuất tuyệt chiêu rồi. “Thần linh ơi, hãy nghe lời thỉnh cầu của con...” “Thần ư, tất cả chỉ là lừa gạt thôi!” Hồ ly chín đuôi cười. “Năm chiếc đuôi, cùng xuống !” Chỉ thấy năm chiếc đuôi Kim Thủy Mộc Hỏa Thổ quấn lấy nhau tạo thành vòng tròn trong trung, quả là đẹp mắt, sau đó năm chiếc đuôi hợp làm , nhằm chị Joan đánh xuống. tiếng nổ lớn. Dưới ánh trăng, Người sói T biến hình hoàn toàn, con sói đơn vốn thuộc về thế giới hoang dã, nay tìm được vùng lãnh thổ khác, đó là thành phố công nghiệp được tạo nên bởi gạch ngói và sắt thép này. Nơi đây là quê hương của T, cũng là nơi vô cùng quen thuộc, là võ đài chiến đấu của . Jack ôm Sydney phóng như bay, được vài bước, phát ra sau lưng truyền tới luồng sát khí lạnh gáy. Luồng sát khí như hình với bóng, gần xa, theo sát sau lưng . cảm giác mình như người lữ hành tảo bộ thảo nguyên bị dã thú nhòm ngó, tiếng bước chân êm và tiếng hú như xa như gần của sói hoang tạo nên cảm giác áp lực khôn cùng, khiến cho trái tim khách lữ hành ngừng nén lại, nén thành chiếc lò áp lực có thể nổ bất cứ lúc nào. Nhưng, Jack phải là người lữ hành bình thường. cũng là dã thú. Mà còn là con mãnh thú có hai con dao sắc nhọn. Jack và T đuổi sát nhau nóc nhà, trong ngõ phố, dưới ánh trăng của Luân Đôn. Tuy cả hai chỉ mới đụng độ nhau có mười tám ngày, nhưng quen thuộc như hết cả đời, càng giống như hận thù nhau mấy kiếp vậy. “Thả Sydney ra!” T gầm lên, lấy nóc nhà làm nơi tiếp đất, nhún mạnh, nhảy tới đỉnh đầu của Jack. Jack quay đầu lại, chỉ nhìn thấy trong trung bóng đen to lớn, nổi bật nền vầng trăng bạc, căm hận lao tới. trận kịch chiến sắp sửa nổ ra. “Muốn giành lại ả, phải xem ngươi có thể nhẫn nại được bao nhiêu!” Lưỡi dao tay Jack lóe sáng, đường sáng sắc lẹm vạch tới Người sói T. con sói và con quái thú bắt đầu tàn sát nhau dưới ánh trăng của Luân Đôn. “ đánh nữa, đánh nữa.” Hồ ly chín đuôi thu lại năm chiếc đuôi, duyên dáng yểu điệu bước ra phía ngoài. “Hả!” Chị Joan kinh ngạc. “Mục đích của ta là ngăn các người bao vây Jack.” Hồ ly cười. “Thực ra ta chẳng có chút hứng thú nào với mấy cái trò đánh đấm này.” Chị Joan nhìn chằm chằm vào hồ ly chín đuôi, hai vầng sáng bạc vàng định cùng lúc phát ra đồng thời thu lại, hồi phục thành hai bàn tay bình thường. thực, chị Joan cũng muốn đánh trận này, bởi vì chị biết kể cả mình bị thương cũng phải là đối thủ của hồ ly chín đuôi. Nếu thực đánh tiếp, nhiều nhất chị cũng chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi. Nhìn hồ ly chín đuôi từ từ rời xa, chị Joan thở phào tiếng. Chị quay người tìm tung tích của Robin Hood, ban nãy khi chiếc đuôi lửa quét tới, là Robin Hood hy sinh thân mình chắn trước mặt chị. “Ngươi vẫn ổn chứ? Robin Hood,” Chị Joan lo lắng hét lên. “Ngươi nghe thấy ?” “Tôi... tôi vẫn ổn...” Giọng yếu ớt của Robin Hood vọng ra từ căn phòng bếp đen thui sau khi bị đuôi lửa quét qua. “Hồ ly chín đuôi đâu?” “Nó rồi.” “ rồi?” Giọng của Robin Hood đầy vẻ nghi ngờ. “Đúng thế!” Chị Joan . “Hồ ly chín đuôi rồi?” Giọng Robin Hood đột nhiên cao vút. “Thánh nữ nhất quyết đừng tin ả, hồ ly là loài động vật giỏi lừa dối nhất đấy!” “Cái gì!?” Lời vừa thốt ra, chị Joan cảm thấy tai mình bị luồng khí thổi tới, cảm giác tê rần khiến chị thấy toàn thân đau nhức. “Bây giờ ngươi đến cả chút phòng thủ cũng có rồi.” Hồ ly chín đuôi khẽ cười bên tai chị Joan. “Ngươi trúng kế rồi, em Joan thân ạ. Trong ngõ tối của Luân Đôn. T vung tay múa chân, càng lức càng đuổi sát Jack, biến hình hoàn toàn chỉ giúp uy lực tăng lên gấp đôi, trông giống như chiến sĩ điên cuồng dưới ánh trăng. Nhưng, T vẫn chưa thể yên lòng, biết rằng, chừng nào Sydney vẫn trong tay Jack vẫn còn gặp nguy hiểm, còn nữa, khả năng xuyên gian của Jack vẫn chưa được sử dụng. Jack lẩn tránh rất vất vả, bị trọng thương, tuy nhờ nội lực của hồ ly chín đuôi mà khôi phục được trạng thái bình thường trong thời gian ngắn, nhưng lại thể duy trì lâu được. Nếu Jack thể tranh thủ cơ hội để phản kích, tối nay, kẻ làm mồi ngon cho Người sói, chính là rồi! Jack biết vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế để chiến thắng, chính vì cơ hội chiến thắng này phải xuống nước cầu xin hồ ly chín đuôi dụ bọn chị Joan ra xa. Cơ hội chiến thắng này chính là trái tim của Sydney. trái tim đầy nội lực, đối với Jack mà như liều thuốc bổ, thậm chí có thể khiến cho có được sức mạnh hơn cả trước kia. Mặt khác, khả năng “ xuyên gian” quả thực tiêu hao rất nhiều nội lực, kể cả , trong ngày cũng thể sử dụng quá hai lần. Hơn thế nữa, bản thân giờ bị trọng thương, nếu phải sử dụng chiêu xuyên gian, chỉ còn lại có cơ hội thôi. Nhưng, dưới công kích điên cuồng như vũ bão của Người sói T, đừng là móc trái tim của Sydney ra, ngay cả cơ hội sử dụng chiêu xuyên gian cũng có. “Jack, ta phát ra điều.” T ngừng tấn công truy đuổi, cười nhạt. “Tại sao ngươi vẫn chưa sử dụng chiêu qua gian? Lẽ nào năng lực của ngươi bị hạn chế về số lần sử dụng? Hoặc là giờ thể lực của ngươi đủ để có thể sử dụng tuyệt chiêu này?” Jack hơi ngạc nhiên. Tên người sói này cũng nhìn ra được sơ hở của ta, cái đầu ngu dốt của con sói này lẽ nào cũng biến hình dưới ánh trăng tròn? “Đúng thế ?” Móng vuốt của T hất ngược từ dưới lên , lưỡi dao bạc tay Jack văng lên trung, đây là lần đầu tiên T phá được dao bạc của Jack. sai, tình hình bây giờ hoàn toàn khác mười mấy ngày trước, ưu thế của Jack biến mất, còn Người sói T dưới chúc phúc của ánh trăng, hóa thân thành cao thủ. “Lần này, Người sói T có thể thắng.” Từ thể tới có thể, giờ phút lịch sử thay đổi luôn khiến người ta run rẩy tự đáy lòng. Đột nhiên Jack cười lên cách kỳ quái, vung con dao bạc lên, vứt Sydney xuống, nhân lúc T tiếp cận Sydney, Jack thực năng lực đặc biệt của mình. xuyên gian. Tuyệt chiêu này của Jack giống như mở cánh cửa trong trung, phía sau cánh cửa đó là bóng đêm và tĩnh lặng, nghe mọi người gọi thứ gian đặc biệt này là “ gian ảo”. Nhưng Jack có cảm giác rất kỳ lạ, trong cái gian ảo đen sì đó, dường như vẫn có thứ gì đó chuyển động trong bóng tối, sức mạnh to lớn và tà ác, kẻ rình rập tham lam, đây cũng là trong những nguyên nhân khiến Jack dám tùy tiện sử dụng chiêu xuyên gian. Có người , ở nơi sâu hơn tổng bộ địa ngục, vẫn còn mười mấy tầng địa ngục nữa, chỗ sâu nhất có tên gọi là địa ngục Avici, ở đó có bức tường than thở ai có thể vượt qua, gian ảo này chính là trong những lối vào của địa ngục đó. Dù thế nào nữa, Jack sử dụng chiêu “ xuyên gian” còn lại duy nhất, khi quay trở lại thế giới bình thường, thầm xuất đằng sau T. Lần này mục tiêu của Jack phải là Người sói T, mà là Sydney nằm mặt đất. Jack cười lạnh lùng, giơ cao cánh tay, con dao bạc tay nhanh chóng và chuẩn xác nhắm thẳng vào ngực Sydney chém xuống. Chỉ cần hút lấy linh khí của trái tim này, Người sói T có chiếu bao nhiêu ánh trăng nữa cũng vô dụng, nạp thêm nguồn năng lượng đó, đối với , Người sói T chỉ còn đống cơ bắp có lông dài mà thôi. Phập! Jack cảm thấy con dao bạc của mình đúng là cắm vào trong thịt. Máu tươi phun ra. Nhưng, lúc máu tươi phun ra, sắc mặt của Jack lại trở nên vô cùng khó coi. Bởi vì con dao bạc của chém trúng ngực Sydney mà là đâm trúng cánh tay vừa thô vừa to. Và đó còn mọc chi chít những sợi lông dài, đó là cái chân sói. “Got you!” T cười phá lên sảng khoái. “Ta sớm biết mục tiêu của ngươi là trái tim của Sydney rồi!” “Á Á Á!” Jack kinh hãi lùi về phía sau, nhưng lưỡi dao bạc tay bị Người sói T nắm chặt. “Đừng em .” T khẽ kéo con dao, lôi Jack vào sát trước mặt mình. “Chúng ta chẳng mấy khi thân mật như thế.” “Đừng!” Jack gào thét hoảng loạn như kẻ mất trí. Chỉ thấy Người sói T há to miệng, hai hàm răng to tướng ghê rợn lấp lánh ánh sáng hung tợn cắn phập vào Jack. Jack cảm thấy cổ mình nhói đau, động mạch cổ của bị răng của Người sói T cắn đứt, chiếc răng nanh sắc nhọn khẽ nghiến móc huyết quản cổ Jack lòi ra ngoài. Sau đó, huyết quản cổ Jack như chiếc vòi nước mất kiểm soát vung vẩy lung tung, máu tươi phun trào mãnh liệt. “Uống , uống …” Jack lùi lại mấy bước, cố sống cố chết ấn chặt cổ mình, nhưng máu vẫn phun ra như suối. “Ngươi... ngươi... ngươi...” “Ta làm sao? Phì!” T quay đầu nhổ ra bãi nước bọt nhuốm đầy máu. “Máu thối của loại khốn nạn, đúng là khó nuốt .” “Uống , uống ...” Jack quỳ đất, bàn tay ấn chặt vào cổ nhuốm đầy máu, đôi mắt vốn long lanh nhanh nhẹn dần mất tiêu cự. “Cái chết. Đây chính là cái chết ư?” Jack tự hỏi mình, tiêu cự trong mắt từ từ giãn ra. “Jack, vẫn còn cơ hội.” Đột nhiên, giọng rất lạ như tiếng sấm vọng tới từ bên trong tâm trí Jack. Phía trong căn phòng. Chị Joan mất ý thức, chị bị cái đuôi màu vàng của hồ ly quấn chặt, đưa lên cao. Hồ ly chín đuôi thèm động thủ, kỳ lạ là, ả chiếm hoàn toàn ưu thế lại đột nhiên chau mày, nghiêng đầu như suy nghĩ điều gì. người phụ nữ. đứng sau lưng hồ ly chín đuôi. Người phụ nữ này xuất lúc nào? Người phụ nữ này sao lại đột nhiên phá vỡ được phòng ngự của hồ ly chín đuôi? Người phụ nữ này tại sao xuất ở đây? Và người phụ nữ này muốn làm gì? Những câu hỏi này, ả đều biết câu trả lời. Nhưng, ả có thể đoán được người phụ nữ này là ai. Bởi vì, những người có thể bất ngờ xuất đằng sau ả rất ít, tính hết cả giới địa ngục cũng tới năm người. Và trong năm người đó, cao thủ là nữ lại càng hiếm. Người phụ nữ này, vốn là thần Bastet tới từ Ai Cập cổ đại, tung hoành trong giới hơn nghìn năm, thực lực tuyệt đỉnh, là cao thủ ám sát mà thần Zeus cũng phải kính nể đôi phần. Tên của người phụ nữ này dường như gắn với biệt hiệu “ám sát”. Và người đó cứ đứng yên động đậy, ta đợi điều gì sao? “Ngươi.” Chín cái đuôi của hồ ly từ từ chuyển động, tinh thần tập trung cao độ để ra đòn công kích mạnh nhất bất cứ lúc nào. “Meo.” Đối phương gì, chỉ dùng thanh đáng khẽ khàng kêu lên tiếng như mèo kêu, là kêu, nhưng thực ra là cảnh cáo. “Được rồi!” Hồ ly chín đuôi phẩy phẩy tay. “Tôi động thủ nữa là được chứ gì, tôi chẳng ngu tới mức làm kẻ địch của Miêu nữ uy danh lừng lẫy chốn địa ngục, chẳng phải thế sao?” “Meo,” Miêu nữ mỉm cười dịu dàng. “Pháp thuật của hồ ly chín đuôi cao cường, tuyệt chiêu ảo ảnh là số , thực lực chắc chắn hơn tôi, tôi dám động thủ với chị đâu, chị hồ ly ạ.” “Hi hi.” Hồ ly chín đuôi cười. “Em chẳng dám trèo cao, trong bốn hoàng hậu, ngay cả hoàng hậu Tim Đỏ Mary nhuốm máu em còn chưa chắc thắng, nữa là chị Miêu nữ hoàng hậu Hắc Đào?” “Tôi nghe lại phải thế.” Miêu nữ . “Hồ ly chín đuôi vì thích lấy kim cương đặt tên, cố tình chọn vị trí hoàng hậu kim cương, về thực lực, chắc chắn thua kém bất kỳ hoàng hậu nào khác.” “Hi hi. Vậy sao?” “Meo, phải vậy sao?” Chỉ thấy, hồ ly chín đuôi và Miêu nữ ngoài mặt hơn hớn cười, nhưng vẫn duy trì trạng thái cảnh giác cao độ, đối phương đều có tiếng tăm trong giới địa ngục, tuyệt đối thể là hạng lương thiện. “ biết thằng cha Jack lắm mồm đánh xong chưa.” Đột nhiên, hồ ly chín đuôi thu chín chiếc đuôi lại, vô tư như bước qua chị Joan nằm đất. “ , trong bốn tên J trong Băng Đen, tôi cảm thấy chỉ có J Hắc Đào là còn có thể coi là nhân vật số 1, những kẻ khác thực là quá yếu.” “Thằng cha Jack Tim Đỏ được.” Miêu nữ cười. “Nhưng, có người giúp rồi!” “Ồ.” Hồ ly chín đuôi chớp chớp mắt... “Nhưng, chấp nhận giúp đỡ của người này, biết là họa hay là phúc?” Miêu nữ . “Nếu là tôi, hê hê, tôi thà chết cũng chấp nhận.” Chương tám ngoại truyện: Trái tim của Sydney “Đây là cái hộp.” Trước mặt Jack xuất người đàn ông cười. “Ngươi có cơ hội, có thể đánh được ta.” “Á?” Jack nhìn người đàn ông trước mặt. “Hừ, ngươi nhận ra ta sao?” Người đàn ông cười, ông ta có mái tóc dài, tết thành đuôi ngựa, khuôn mặt điển trai rất đàn ông, đặc biệt là đôi mắt xanh biếc, hội tụ được lão luyện, tà ác, tinh nhanh, ngây thơ, cả mơ hồ lẩn khuất rất sâu nữa. “Ngươi là ai?” Jack nhìn trân trối, quay đầu, thấy bóng Người sói T đỡ Sydney dậy, chắc chắn phát ra xuất của người đàn ông này. “Ngươi hỏi ta như vậy, ta phải trả lời cái tên nào?” Người đàn ông cười. “Ác quỷ? Thần Chết? Hay ngươi thích cái tên Lucifer? A, ngươi có thể gọi ta là Satan.” “Satan!” Sắc mặt Jack trở nên đau khổ. “Ngươi chính là Satan!” “ giống sao?” Satan mỉm cười. “Có lẽ ta nên xuất theo hình tượng Thiên chúa giáo khoác cho ta, có đôi chân ngựa, đầu mọc hai cái sừng, mình luôn khoác cái áo choàng, nhưng, là, ta thích dáng vẻ bây giờ của ta hơn.” “Vâng.” Jack quỳ đất, run rẩy. “Tham kiến Kim cương... à, ... Satan đại nhân. “ cần tham kiến đâu... ta tới để thực cuộc trao đổi với ngươi.” Satan . “Ngươi mở cái hộp này ra, ta cho ngươi sức mạnh.” “Á? Tại sao?” “Đương nhiên phải trả giá chứ!” Satan . “Trả giá gì kia?” Jack hỏi. “Cái giá phải trả...” Satan nhìn Jack, đôi mắt xanh biếc ấy đột nhiên chuyển thành màu đỏ, màu đỏ rực như ngọn lửa khiến người khác khiếp sợ. “Đương nhiên, là linh hồn của ngươi.” “Linh hồn của tôi?” Jack thất kinh, bởi vì từ trong mắt của Satan nhìn thấy cảnh tượng lửa ở địa ngục. “Đúng thế.” Satan lại trở về trạng thái ban đầu, cười như thần sĩ, . “Ta như vậy, chỉ cần ngươi dám trả bằng linh hồn ngươi ra là được.” “Hử, linh hồn?!” Jack chần chừ. Nhưng, khi nhìn thấy Người sói T để lộ cả phần lưng chút phòng thủ, đột nhiên cảm thấy rất khát, muốn uống máu của Sydney, muốn cảm nhận cái cảm giác từng thớ thịt cơ thể Người sói T đều bị dao cứa chằng cứa chịt. “Nhanh lên .” Satan nhắc nhở cách thân tình. “Vết cắn lớn cổ, sắp khiến máu người ngươi chảy cạn rồi.” “Được!” Jack với giọng điệu đầy hận thù. “Tôi đồng ý dùng linh hồn để trao đổi với ông!” “Rất tốt.” Satan cười. “Thỏa thuận hoàn thành. Chúc ngươi có bữa ăn ngon miệng, Jack đồ tể.” “Sydney, Sydney...” T ôm lấy Sydney, dịu dàng gọi. “Á...” Lông mi Sydney khẽ lay động, đôi mắt mở ra, lập tức mỉm cười. “Í, là ?” “Ừ, là tôi.” T lo lắng hỏi. “ thấy ổn chứ?” “Tôi sao.” Sydney nhìn T, nhớ lại tình huống nguy hiểm ban nãy bị Jack bắt cóc, nén nổi liền ôm chặt lấy T, hồi lâu muốn buông ra. T mới đầu còn chần chừ, sau đó, giơ đôi tay mọc đầy lông, rất nhàng vuốt mái tóc của Sydney. Bàn tay T lần theo mái tóc đen trơn mượt của Sydney từ từ trượt xuống, trượt qua bờ vai gầy guộc của Sydney, tới vùng eo thon gọn của . Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay T, cơ thể Sydney khẽ run lên, nhưng hề phản kháng. Hai người cứ như vậy ôm chặt lấy nhau. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, sương mù từ từ tan , hai cơ thể bị tình mê hoặc, hai linh hồn quyến luyến sâu sắc nồng nhiệt ôm nhau. Thời gian, gian đều quan trọng nữa, chỉ còn lại hơi ấm của hai cơ thể truyền sang nhau, hai trái tim đập thình thịch từ từ chậm lại. “Chiều nay, muốn gì với em?” Sydney vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của T, thỏ thẻ hỏi. “Chiều nay á!” Tim T lại đập rộn ràng trở lại. “Đúng thế, tháp chuông ấy, muốn gì nào?” “Ừ.” T hít hơi dài. “… …” “Đừng sợ, đồ ngốc, đừng sợ nữa.” Hai tay Sydney khẽ ôm T, giọng rất thẹn thùng. “Em nghe đây, em chăm chú lắng nghe đây, cho nên... cho nên !” “Vậy, nhé.” T cúi đầu, dùng tay khẽ nâng cằm Sydney lên. “Ừ.” Sydney ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt vừa dịu dàng vừa nồng nhiệt của . “Sydney, ...” Nhưng Sydney chưa kịp nghe được từ cuối cùng. Bởi vì, đỉnh đầu đột nhiên rót xuống dòng máu đỏ tươi, máu tươi chảy tí tách, tí tách, vừa đủ che khuất mắt và tai của . Sydney mở to mắt, kinh ngạc tới mức thể hét nên lời, bởi vì phát ra, dòng máu tươi này phun ra từ cơ thể của T. “Jack đồ tể!” Hai hàm răng Người sói T nghiến vào nhau ken két, với giọng điệu đầy đau khổ và phẫn nộ, rít lên qua kẽ răng. “Ngươi... sao lại... vẫn chưa chết!” “Đúng thế!” Jack cười khanh khách. “Ha ha ha, xin lỗi, làm ngươi thất vọng rồi.” Sau đó, Sydney nhìn thấy lưỡi dao bạc của Jack từ từ rút ra khỏi lồng ngực T. Đầu mũi dao, cắm vật thể hình tròn đỏ tươi chầm chậm rung lên. Đó là trái tim. Trái tim vẫn đập thình thịch của Người sói T. “Người sói à, kết cục của trận chiến này có khiến ngươi ngạc nhiên ?” Jack cười. “Khốn kiếp, ban nãy chẳng phải ta cắn đứt động mạch của ngươi... vả lại, lúc trước ngươi cũng vừa sử dụng ‘ xuyên gian’ đánh lén ta? Ngươi... lẽ nào ngươi là kẻ bất tử?” “Đây là bí mật.” Jack cười nhạt. “Ta vốn định ăn tim của Sydney, để hồi phục linh khí của ta! Bởi vì tim của Sydney là chất dinh dưỡng siêu việt, nhưng, bây giờ ta cần nữa, ta có sức mạnh để xoay ngược tình thế vào phút cuối rồi, ha ha ha.” “Jack, ngươi quả là tên khốn kiếp!” T nhìn trái tim mình lộ ra khỏi lồng ngực, mồ hôi như mưa ngừng rơi xuống. “Đúng thế, mà còn là tên khốn kiếp siêu mạnh! Bây giờ ta cảm thấy cơ thể tràn trề sức lực, có dùng mấy lần chiêu xuyên gian cũng chả vấn đề gì cả!” Jack cười lớn. “Nhưng, ta ngại gì nếm thêm trái tim có thể khiến năng lực của ta tăng lên, đúng ? em Sydney.” “Jack, nếu ngươi dám giết Người sói T, ta ta ta...” Sydney ôm chặt lấy T, giọng cứng rắn. “Ta quyết tha cho ngươi!” “Tha cho ta? Ha ha ha.” Jack cười lớn. “Trái tim của thằng cha Người sói T bị ta móc ra rồi, dù cho sức sống của có mạnh mẽ tới đâu, tuy bây giờ chưa chết, nhưng hấp hối chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi! Ngươi nghĩ rằng là Tỷ Can có trái tim tới từ Trung Quốc chắc?” Sydney trả lời, đôi mắt to tròn của đầy nước mắt. Nhìn người đàn ông khiến lòng rung động, gương mặt đầy đau đớn, trái tim vốn đập rát mạnh mẽ trong lồng ngực từ từ chậm lại, tới cuối cùng, chỉ còn lại những co bóp có mà như ... Thần Chết, ngón tay gầy guộc của từ từ gõ vào vai của Người sói T, nhắc nhở , tới lúc rồi, phải thôi. “Chết chắc rồi.” Jack cười. “Các ngươi chết chắc rồi, trái tim của Sydney vẫn là món ăn ngon số thiên hạ, cũng là vật thánh mà tất cả những kẻ có linh khí thèm khát, ngoan, nhanh tới đây, để ta nếm thử xem nào!” “Jack.” Sydney ngẩng đầu, trong đôi mắt đẫm lệ, ánh lên tia nhìn cao ngạo chút sợ hãi. “Ngươi , trái tim của ta là vật thánh mà tất cả những kẻ có linh khí thèm khát?” “Hô hô, đúng thế, ngươi biết giá trị của mình rồi chứ?” Jack . “Jack, cuối cùng, ta muốn với ngươi, ngươi thực thất bại vì... quá nhiều.” Sydney khẽ nhếch mép, mỉm cười. Dưới gương mặt nhuốm đầy máu, nụ cười của Sydney trở nên vô cùng trong sáng, vô cùng kiên quyết. Đột nhiên, T mở to mắt nhìn Sydney, gào lên đau đớn, con người còn chút sức lực này, muốn giơ tay đẩy Sydney ra. “Đừng! Đừng! Đừng! Đừng làm chuyện dại dột!” “T à, câu hỏi ban nãy của , giờ em cho đáp án.” Sydney vẫn mỉm cười, “Đáp án chính xác của em.” Sau đó, Sydney khẽ ưỡn ngực về phía trước, bộ ngực mềm mượt đâm thẳng vào mũi con dao bạc. Lồng ngực phanh ra trong máu. Máu và trái tim của Sydney, lộ ra dưới lưỡi dao sắc nhọn. “Người sói T quý, em cũng .” Sydney cười, nước mắt lã chã rơi. “Cho nên, hãy chấp nhận trái tim này của em nhé!” , á á á!! T gào lên. ! ... T gào lên đau đớn, nhưng vẫn ngăn nổi dòng máu từ tim của Sydney chảy tới theo lưỡi dao bạc của Jack. Và toàn bộ linh khí mà Sydney hoàn toàn dâng hiến. Đó chính là vật thánh có thể khiến tất cả những sinh vật có linh khí mạnh hơn gấp mười lần, vật thánh mà Jack thèm khát bấy lâu nhưng có được, cùng với tự nguyện dâng hiến của Sydney, càng trở nên thuần khiết và mạnh mẽ. Jack nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như chết lặng, chưa bao giờ nghĩ rằng, thế giới này có người có thể vì người khác mà tự nguyện dâng hiến chính mình, bao gồm cả sinh mạng của bản thân. Trái tim của Người sói T tiếp nhận máu của Sydney, như chiếc xe đua Ferrari dừng hoạt động đột nhiên được đổ đầy xăng, bánh xe dẫn động bắt đầu chuyển động, chuyển động mỗi lúc nhanh... càng lúc càng nhanh hơn… Sau đó, cơ thể sói đầy lông lá dưới chúc phúc của ánh trăng, lại bắt đầu xuất biến hóa mới, những sợi lông dài màu nâu bỗng dần phai sắc và biến thành màu trắng thuần khiết. Cùng với những giọt nước mắt ngừng rơi của Người sói T, là những tiếng kêu gào đau đớn hướng về phía mặt trăng, màu lông của càng lúc càng trắng, những giọt lệ đau thương, màu trắng đau thương! Ánh trăng qua , T biến thành con sói trắng như tuyết. Jack đần người ra nhìn biến hóa của Người sói T, đột nhiên phát tay mình biết từ lúc nào đánh rơi mất con dao bạc. Đây là sợ hãi, sợ hãi lên tới đỉnh điểm xuất phát tự đáy lòng, khi gặp phải bậc đế vương tuyệt đối trong thế giới hoang dã. “Jack.” Trái tim của Người sói T quay trở về lồng ngực, giọng trầm thấp khiến đối phương nổi da gà. “Lần này, ngươi chết chắc rồi.” Á Á Á Á! Lưỡi dao khác trong tay Jack vẽ lên vòng tròn trong khí, cổng xuyên gian lập tức ra, phải chạy! Kẻ này thể đụng vào! Trận này thể đánh! chết! chết ! Khi Jack tháo chạy vào gian ảo, khóe mắt nhìn thấy Người sói T từ từ đặt xác của Sydney xuống đất, động tác vừa , vừa dịu dàng, như sợ làm Sydney tỉnh giấc. Giọng của T khản , nhưng vẫn mất dịu dàng. “Sydney, ngoan, hãy ngủ ngoan, để báo thù cho em.” “Ha ha, tạm biệt nhé.” Trước khi chạy vào gian ảo, Jack quay đầu lại hét lớn. “Muốn báo thù? tới đuổi ta !” “Ừ.” T nhìn cơ thể Jack lẩn khuất vào gian ảo, đôi mắt rất dịu dàng đột nhiên trở nên hung tợn, ngẩng đầu, nhìn vầng trăng tròn rồi tru lên tiếng. Dưới ánh trăng, cơ thể trắng như tuyết của như con thánh thú thuần khiết, hung tợn mà thiêng liêng trong sáng. Sau đó, lao về phía trước, chỉ với vài lần tiếp đất, trong nháy mắt đôi móng vuốt sắc nhọn nhằm vào Jack chụp tới. “ thể đuổi kịp đâu, tạm biệt nhé! Con sói ngu ngốc! Ha ha!” Jack cười lớn, xong, chạy vào gian ảo, sau đó liền đóng cửa lại như thường lệ, thứ liên kết giữa hai gian đóng lại im lìm. Trong bóng đêm, Jack cười đắc ý, quay người định rời . Nhưng, chính trong lúc đó, chân đột nhiên dừng lại, bởi vì nghe thấy sau lưng vọng tới thanh nho . “Loạt soạt.” Jack đờ người ra, thanh vừa rồi, là thế nào? Trong gian ảo này, tại sao lại có thanh như thế? Như tiếng dã thú cào vào cửa vậy. “Loạt soạt.” Jack cảm thấy dựng hết tóc gáy lên, từ từ quay người lại. Trong nháy mắt, mồm há hốc ra thét lên tiếng ghê sợ. Năm chiếc móng vuốt trắng tinh, xuyên thủng gian ảo, chụp chặt lấy đầu của Jack. Năm móng vuốt vừa vặn che khuất cả khuôn mặt Jack, sau đó bàn tay đó siết mạnh, hai chân Jack rời khỏi mặt đất, bị nhấc bổng lên. “Jack, ta là ngươi chạy thoát đâu.” Giọng của T trầm thấp tới mức ghê sợ vọng vào bên trong gian ảo. “Á á á á…” Jack bắt đầu hoảng loạn, tay chân vung loạn lên trong khí, nhưng vẫn thoát khỏi bàn tay của Người sói... Rắc tiếng, thanh giòn tan. Jack thấy thanh này vọng tới từ trong tai , sau đó, cảm thấy sọ mình như bị sức ép nào đó bóp chặt, rắc rắc vài tiếng, hộp sọ bị bàn tay của Người sói T bóp vụn, máu thịt và não nát như tương chảy ra từ lòng bàn tay Người sói T. “Ta cam tâm!” Linh hồn của Jack trong giây phút cuối gào lên, “Satan! Tôi cần sức mạnh! Tôi cần sức mạnh!” “Tên nô tài lắm mồm!” Satan trả lời, giọng còn nhàng thân thiết như ban nãy nữa, mà ngược lại lạnh lùng ghê rợn, vọng lên từ dưới khe sâu của địa ngục... “Ngươi chết rồi! Linh hồn của ngươi giờ giao cho ta sử dụng!” Sau đó, vùng đất dưới chân Jack nổ tung, phía dưới là biển lửa cuồn cuộn cháy đùng đùng. “Hoan nghênh tới bụng của ta, trở thành sức mạnh của ta, chấp nhận thiêu đốt vĩnh viễn , ha ha ha ha.” Satan cười như điên dại, tiếng cười như tiếng kêu của hàng vạn con quạ đen cùng lúc phát ra. “Dù sao ngươi cũng tội ác chồng chất, phải có quả báo chứ!” “!” Jack thét lên lần cuối, nhưng vẫn ngăn được linh hồn dần dần hạ xuống, dần dần hạ xuống cho tới khi bị ngọn lửa nuốt gọn. Sau trận kịch chiến, khi Jack chết cách đầy đau đớn, và Satan rời . Bóng đêm ảm đạm từ từ nhạt dần, trời cuối cùng cũng sắp sáng rồi. đường phố rộng rãi của Luân Đôn, chỉ còn lại bóng của người đứng yên nín lặng, thân hình rất cao lớn, lông trắng rụng , tay bế xác của thiếu nữ có thân hình gầy gò. Ánh sáng buổi sớm chiếu vào ngọn đèn đường, bóng cái cột đèn từ từ kéo dài ra, và rọi lên bóng người đàn ông này. Ánh sáng phản chiếu lên từng giọt từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống từ gò má của người đàn ông thô ráp. “Sydney, xin lỗi, có lỗi với em...” Giọng của T dường như khản đặc , chỉ còn lại tiếng thầm thanh. Cuối cùng T cũng kịp cứu Sydney, người con duy nhất đời này khiến trái tim rung động. Chương chín ngoại truyện: Hồi kết Cho tới sau này, cảnh sát Luân Đôn vẫn phá được vụ án “Tội phạm giết người hàng loạt Jack”, vụ án này trở thành vụ án treo muôn đời. Hồ ly chín đuôi và Miêu nữ thấy tăm tích. Chị Joan và Robin Hood chỉ bị trọng thương, nguy hiểm tới tính mạng. Ba tháng sau. T từ biệt chị Joan, rời xa Luân Đôn - mảnh đất nơi sinh ra và lớn lên, tới Manhattan ở Mỹ. Qua giới thiệu của Robin Hood, gia nhập tiểu đội săn quỷ Manhattan, thay thế vị trí của Mèo cười. Nghe , mỗi người có linh khí khi gia nhập tiểu đội săn quỷ, chỉ cần tích lũy đủ thành tích, tổng bộ địa ngục cho họ thực nguyện vọng. Và nguyện vọng của T, chính là khiến cho Sydney sống lại, quay về bên cạnh . T bao giờ quên được, khi mới bước chân vào tổng bộ của tiểu đội săn quỷ, cơ bắp toàn thân tự nhiên co rúm lại, vì nhìn thấy hai người đứng trước mặt. Chỉ có những người đủ mạnh, mới có thể làm kinh động trực giác mãnh thú của Người sói T, hai người đứng trước mặt này là như vậy. trong hai người họ là lão già mặt trông rất gian xảo, đôi mắt ti hí nhìn chằm chằm T. “Đây là Kỵ sĩ U hồn.” Robin Hood giới thiệu. “Hừ.” Kỵ sĩ U hồn chẳng thèm để ý, hắng giọng. “ ngờ mất con mèo lại cho về con chó?” Và khi T quay đầu lại, thành viên khác càng khiến cho lông tóc người dựng hết cả lên. tóc vàng, mặc chiếc áo choàng liền thân, xinh đẹp phóng khoáng và có nụ cười mê hồn. “Xin chào, tôi là Ma nữ hút máu.” cười dịu dàng, hai chiếc răng nanh lóe sáng. “Sau này chúng ta là bạn đồng hành rồi.” “Đúng vậy, sau này là bạn đồng hành rồi.” T cảm thấy phấn chấn, chắc còn chuyện gì khiến người ta hưng phấn hơn việc được đứng cùng trận tuyến với những người rất mạnh. Từ đó, Người sói T chính thức trao thân cho tiểu đội săn quỷ, trước hai trăm năm so với thời gian hội viên tiếp theo H gia nhập đội. Đối với T, những nguy hiểm trải qua cùng tiểu đội săn quỷ Manhattan đều thể so sánh với lưu luyến trong lòng dành cho Sydney, trái tim nhờ tiếp nhận dòng máu của Sydney mà sống lại này, mỗi lần đập rộn lên đều cảm giác như Sydney sống trong chính lồng ngực vậy. Kể từ hôm đó, T bao giờ biến thành “sói trắng” nữa, sức mạnh vô địch đáng sợ có thể phá vỡ gian truy sát Jack cũng im lìm trong cơ thể . Sức mạnh vẫn tiềm tàng trong cơ thể của Người sói T, chờ tới khi xuất đau đớn vô cùng lần sau lại phát huy tác dụng. Và T thực lòng cầu xin ông trời đừng bao giờ để mình phải trải qua đau đớn thấu tim gan như vậy nữa. Người sói T lấy hoa hồng làm biểu tượng khắc tên Sydney lên cánh tay của mình. Và đó trở thành dấu vết vĩnh viễn cơ thể , dấu vết bao giờ quên, cho tới khi được gặp lại Sydney. Lúc ấy, trước khi đáp chuyến tàu địa ngục, dưới ánh trăng, bông hồng tay T trở nên lộng lẫy kiêu sa. T tự mình hôn lên cánh tay xăm hình của mình, dịu dàng : “Sydney, chiến đấu đây, có ngày chúng ta lại được gặp nhau.” Sydney, nhất định chúng ta gặp lại. Nhất định. [1] Nhân vật ma trong tiểu thuyết kinh dị Ringu của nhà văn Nhật Suzuku Koji, bản tiếng Việt Vòng tròn ác nghiệt, công ty Nhã Nam xuất bản năm 2007. [2] Kappa là nhân vật trong truyền thuyết Nhật Bản, giống như Hà Bá tại Trung Quốc. Đó là con quỷ sống ở đầm lầy, mặt hồ, mình có vảy trông như đứa bé bốn năm tuổi và thường ăn thịt những ai qua sống, đầm nơi nó sống. [3] George Herman “Babe” Ruth, Jr. (1895-194, vận động viên bóng chày nổi tiếng nhất trong lịch sử bóng chày của Mỹ. [4] Lăng trì là hình phạt của Trung Quốc thời xưa, đây là hình phạt lưu truyền từ thời Ngũ Đại, chính thức trở thành hình thức dùng hình vào đời Liêu, đó là trong những hình thức dùng hình tàn khốc nhất áp dụng đối với những kẻ phản quốc, hoặc đại nghịch bất đạo. Người bị dùng hình bị xẻ từng mảnh thịt người, chịu đau đớn cho đến chết. [5] Lâm, Binh, Giai, Đấu, Trận, Tại, Tiền. [6] BL = Boy’s Love, chỉ tình đồng tính nam, trong câu chuyện về Abe no Seimei, tình tiết BL là sau này được thêm thắt vào. hết.