Chương 110. Đêm khuya giằng co
Editor: trang bubble ^^
Thấy lòng dạ Tần Mục Ca như thế, Hiên Viên Triệt cảm động biết phải gì mới được, mím chặt môi mỏng, kéo Tần Mục Ca vào trong phòng.
Vào phòng, Hiên Viên Triệt lại ôm Tần Mục Ca vào trong ngực -- chỉ có như vậy, mới cảm thấy rét lạnh khắp người, mới cảm thấy đè nén hít thở thông.
"Lúc trước cứu ta, ta rất cảm kích , nhưng biết chứa lòng khác, còn muốn làm Tướng quân ở dưới tay để báo đáp ơn cứu mạng, ai ngờ sau lần say rượu, buộc ta vào khuôn khổ, ta mới biết lòng thuần khiết, trong cơn tức giận ta rời khỏi nước này, đến Cao Xương -- nếu phải lần này Mộ Dung Khinh Hàn ép sát ta có lựa chọn, tuyệt đối đường này. . .
"Ta ngờ Mộ Dung Khinh Hàn làm như vậy, ngàn dặm thông báo tới chặn chúng ta lại -- Mộ Dung Khinh Hàn nhất định tới đón ngươi trở về Cao Vực . . ." Giọng của Hiên Viên Triệt đặc biệt nặng nề, phần dưới gì, có mình có kết quả gì.
Chợt, Tần Mục Ca tựa ở vai Hiên Viên Triệt, : "Hiên Viên, vừa có cơ hội chàng rời , cần lo ta . . . ."
"! Ta để nàng xuống!"Hiên Viên Triệt cần suy nghĩ trực tiếp từ chối đề nghị của Tần Mục Ca, để Tần Mục Ca ở lại chỗ này tuyệt đối làm được, "Ta để cho ngươi ở lại nơi xa lạ này, dù ta như thế nào, ta tuyệt đối để cho nàng chịu tội chút. . ."
"Đứa ngốc, chàng phải biết chàng càng như vậy, càng uy hiếp, càng dễ bị quản chế với người! Ta muốn làm xương sườn mềm của chàng, ta muốn kéo chân sau chàng!" tại Tần Mục Ca chợt hối hận mình ở trước mặt râu rậm đó quan hệ với Hiên Viên Triệt rất thân thiết. Chỉ là, hình như đối phương cũng nhìn thấu tình cảm của Hiên Viên Triệt đối với mình -- tóm lại, mình là chân sau Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt thâm tình nhìn nàng cười cười, trong mắt thoáng tràn ra vẻ * nịch kìm lòng nổi, chậm rãi : "Nếu tất cả này đều là nhất định mà , ta có chút nào oán giận, người có uy hiếp dù sao cũng tốt hơn người có uy hiếp, tối thiểu thế gian này còn có người ta để ý nhất. . . Ta vẫn hạnh phúc . . ."
Nước mắt Tần Mục Ca lại khống chế nổi, im lặng xuống vai Hiên Viên Triệt.
Hai người cứ im lặng ôm nhìn nhau như vậy, ngồi ở giường.
Cho đến lúc ăn trưa, bọn thị nữ nhắc nhở nên dùng bữa, hai người mới đứng dậy nắm tay ra ngoài tới sương phòng -- nơi này là nơi tạm thời dùng bữa.
Bởi vì hoàn cảnh đặc thù thân phận đặc thù, cho nên cũng có ai đến quấy rầy, sau khi hai người ăn xong lại trở về trong phòng.
"Cái tên kia khi nào tới?" Tần Mục Ca nhìn thị vệ đầy sân, tư tưởng chạy trốn còn chưa chết, nàng biết Hiên Viên Triệt càng từng phút từng giờ cũng muốn phải rời khỏi cái chỗ quỷ quái này.
Vẻ mặt Hiên Viên Triệt phức tạp, suy nghĩ chút, : "Có thể có ngày nữa đến nơi này."
"Tối nay chúng ta thử phá vòng vây chút ? Hiên Viên, chúng ta thể ngồi đợi chết." Tần Mục Ca đơn giản sáng tỏ lần nữa ra ý đồ của mình.
Mặc dù đây là đề tài nặng nề, nhưng nếu luôn luôn đợi ở chỗ này cũng phải là phong cách của mình. Mình thể tưởng tượng sau khi Chủ Thượng kia đến xảy ra chuyện gì, mang Hiên Viên Triệt rời , buộc làm chuyện thích, vậy Phượng Hoàng này là bị nhốt rồi, hơn nữa khó rời lần nữa.
"Được, nàng đồng ý ta, nếu có cơ hội, nhất định nàng phải trước, ta che chở nàng, nhớ kỹ." Trong lòng Hiên Viên Triệt cân nhắc ít thời gian, nhất định phải đưa Tần Mục Ca trước mới được, đưa đến chỗ an toàn, lòng mình chuyên tâm, nhưng mà, đưa đến nơi nào mới an toàn đây? Chỉ có người kia tới mới được, nhưng khi nào tới là vấn đề.
Tần Mục Ca suy nghĩ lời Hiên Viên Triệt , nếu mình rời khỏi , ra rất thực tế. tại mình chính là chân sau của , nếu mình khăng khăng vẫn chạy thoát, cuối cùng rất có thể bởi vì mình bị Chủ Thượng đoản tụ kia chiếm tiện nghi!
được, việc này tuyệt đối được!
Vì vậy Tần Mục Ca khăng khăng muốn ở lại bên cạnh Hiên Viên Triệt nữa, chậm rãi : "Được, nếu ta có thể rời , mục đích chính là phủ Đại tướng quân Kinh Thành, ta ở nhà chờ chàng . . ."
"Được . . . Chỉ cần ta rời khỏi rồi, trở về tìm nàng, Mục Ca . . ." Trong mắt Hiên Viên Triệt dần dần lộ ra chút trong suốt, trong trí nhớ của , hình như có kinh nghiệm rơi lệ gì, nhưng bây giờ ngừng được.
Giống như chính là cơn ác mộng, mình cho rằng thoát , dẫm lên vết xe đổ nữa, nhưng mình vòng vòng tròn lớn, lại phải quay lại điểm khởi đầu, hơn nữa còn là mình rất khó đột phá điểm khởi đầu lần nữa.
Tần Mục Ca chợt có loại khí lực cả người nhưng buồn bực biết phải dùng sức thế nào, nàng ràng rất mạnh, nhưng bởi vì mình thể nhanh nhẹn chạy trốn biến mất lúc nhá nhem -- dĩ nhiên, chiến thuật biết xấu hổ của đối phương cũng rất lợi hại, ràng mình và Hiên Viên Triệt chỉ có hai người, đối phương lại phái 3000 người đến trông giữ, quả thực là hết sức trơ tráo.
Nàng lau chút nước mắt của mình, bắt đầu thương lượng chi tiết nửa đêm lẩn trốn với Hiên Viên Triệt.
Rất nhanh, hoàng hôn đến, bữa tối qua, hai người ngồi ở dưới mái hiên, chờ sắc trời dần dần trở tối.
Lòng của Tần Mục Ca kích động tột đỉnh, lát mình muốn ngoài, nhà xí gần đây vừa đúng kề bên mấy cây đại thụ, mình thần biết quỷ hay leo lên, sau đó leo tường ra, trước núp đến núi giả gần đây trong hoa viên, sau đó tìm cơ hội cùng ra phủ với Hiên Viên Triệt.
ra nàng rất hy vọng trước tiên Hiên Viên Triệt có thể chạy trốn, mục đích của đối phương chính là , cho dù mình chạy thoát, vậy cũng có nguy hiểm gì. Nhưng mà, nghe lời của mình.
Sắc trời dần dần khuya, Hiên Viên Triệt liếc mắt nhìn Tần Mục Ca.
Tần Mục Ca chậm rãi đứng dậy với : "Ta ngoài trước. . ."
"Được." Vẻ mặt Hiên Viên Triệt bình tĩnh chứa nụ cười thản nhiên.
Tần Mục Ca đứng dậy, vừa muốn xuống thềm, trước mặt sau lưng có hơn mười người nha hoàn và thị vệ.
Được rồi, độ khó khăn muốn rời khỏi chính là lớn như vậy.
Vì thế Tần Mục Ca mới vừa từ từ mạch lạc tới nhà xí, chợt trước mắt hơn mười vệt bóng đen thoáng qua!
Nha hoàn và thị vệ theo sau lưng rối loạn cả lên, còn có người ngừng ngã mặt đất!
Xem xét đúng thời cơ, Tần Mục Ca mới vừa chạy mấy bước, có hai người áo đen bay vọt đến bên người nàng lôi nàng lên đầu tường.
"!" Mặc dù Tần Mục Ca nhanh nhẹn giống như đối phương, nhưng cũng là người có bản lĩnh, cho nên ở đầu tường có thể miễn cưỡng đuổi kịp.
"Có thích khách! Bắt thích khách!" Viện các nơi cũng vang lên tiếng báo động.
Chờ lúc Tần Mục Ca và mười mấy thích khách này sắp bay khỏi tòa phủ đệ này, phát bên ngoài phủ đệ này bị binh lính đếm được bao vây, đông nghẹt nhìn thấy bờ.
Bất đắc dĩ, bọn họ tạm thời bỏ qua ý định phá vòng vây -- quá nhiều người, hoàn toàn giết nổi.
Trong lòng Tần Mục Ca tiếng kêu rên, xem ra là cách nào chạy trốn.
Đúng lúc này, cách đó xa vệt bóng dáng quen thuộc bay đến đầu tường, cùng lúc còn mang theo người -- là Hiên Viên Triệt, tại bắt La Tướng quân kia, đứng ở trước mặt mọi người.
Cây đuốc vây quanh chiếu rọi, nơi này giống như ban ngày.
"Bỏ vũ khí xuống, tránh đường ra!" Dao găm của Hiên Viên Triệt để ngang cổ La đại nhân lóe ánh sáng lạnh.
Mấy người áo đen cũng biết từ nơi nào lại bắt ba người quan quân ra ngoài toàn bộ làm thành con tin, giằng co đối diện với mấy ngàn binh lính.
tại, trưởng quan cao nhất của những binh lính này cũng ở bên này của Hiên Viên Triệt, tình thế thể có hại.
Bọn lính im lặng như tờ, biết phải làm sao.
"Nhanh, cho bọn tránh ra, La đại nhân, nếu , ta khách khí. . ." Giọng của Hiên Viên Triệt tràn đầy hung ác, tạo thành chênh lệch ràng với hoà nhã ban ngày.
La đại nhân lên tiếng, chỉ chốc lát sau, mới buồn bã : "Phượng Hoàng quả vô tình như thế sao? . . ."
Lúc này Tần Mục Ca cũng hoàn toàn tập tễnh chạy tới bên cạnh Hiên Viên Triệt, đúng lúc nghe được đối phương lời này, cũng đợi Hiên Viên Triệt gì, nàng lập tức lửa giận ngút trời mắng: "Hừ! Là ngươi biết xấu hổ trước, ngược lại tới trách Hiên Viên?! Sao chúng ta từng bằng lòng tới đây với ngươi, là ngươi ngăn cẳn đường về của chúng ta, tại ngược lại trách chúng ta! Hôm nay chúng ta phải dùng máu của ngươi mở đường ra! -- Ta đếm tới ba, nếu các ngươi lui về phía sau, ta đâm đao, cho đến khi các ngươi nhường đường dừng lại!"
lời sau đó là đối mặt với hơn ngàn binh lính.
"!" Nàng tràn đầy sức mạnh hô lên tiếng.
Binh sĩ rậm rạp bắt đầu có chút dãn ra.
"Hai!" Tần Mục Ca lấy qua thanh kiếm từ trong tay người áo đen bên cạnh để ở ngực La đại nhân. Mủi kiếm bén nhọn này đâm vào da thịt, cho nên máu lập tức trào ra chút.
"Tránh ra!" La đại nhân nhịn được, biết lại buông ra, nữ nhân này từng đao từng đao đâm mình.
con đường ở trong khó khăn chậm rãi xuất , binh lính từ từ lui ra.
Thấy xấp xỉ, Hiên Viên Triệt mang theo La đại nhân bay đến mặt đất mà Tần Mục Ca được người áo đen nâng cũng rơi mặt đất, đoàn người từ từ tới, hiển nhiên tất cả cảm giác đều mở ra đến mức tận cùng.
Bóng đêm dày đặc, cây đuốc chói mắt, giữa hai đội số lượng người ngựa khác xa giằng co, từ từ di động về ngoài thành.
Sau đêm, rốt cuộc Hiên Viên Triệt và Tần Mục Ca còn có mười mấy khách áo đen lai lịch này tới trước cửa thành.
Ở trong lòng của Tần Mục Ca trở nên kích động, ra khỏi cửa thành này, cưỡi ngựa có thể hoàn toàn rời khỏi nơi này, tới biên giới Cao Xương, khi đó an toàn rồi.
Người áo đen điều ngựa tốt, chỉ chờ ra khỏi thành.
Lúc này, ngoài cửa thành bỗng nhiên xuất hiên tín hiệu cầu mở cửa thành.
Chương 111: Ta chờ nàng.
Cửa thành từ từ mở ra, ánh mắt của mọi người đều nhìn về bên ngoài.
Bên ngoài lại cũng xuất rậm rạp binh lính! Trong mười người tùy tùng vây quanh, người đàn ông cưỡi con ngựa cao to chậm rãi vào ánh mắt của mọi người.
Hiên Viên Triệt vừa nhìn, gương mặt tuấn tú lập tức tái nhot như tuyết!
Tần Mục Ca vừa nhìn, từ đêm tối thoáng vóc dáng người này khôi ngô cao lớn, cực kỳ cường tráng, ngũ quan ràng, uy vũ tuấn, ánh mắt giống như đôi của ưng từ lúc xuất chăm chú cố định ở người người.
“ A Phượng.....” nhàng kêu.
“ Chủ Thượng........” La đại nhân hết sức kích động, tràn ngập oan ức kêu tiếng.
Trong lòng Tần Mục Ca sa sầm xuống! Người này lại sớm chạy đến!
Hiên Viên Triệt mím chặt môi, trong mắt đen sâu như biển rộng.
“ A Phượng lại muốn rời khỏi trẫm sao? Qua nhiều năm như vậy trẫm vẫn luôn thể quên ngươi....” Chủ Thượng này nhìn trường hợp trước mắt, cũng biết tiến hành hành động gì, nhưng có ý tức giận chút nào, dịu dàng chân thành, trong mắt vui sướng và tràn đầy thiết tha.
Hiên Viên Triệt nhìn lướt qua chung quanh, đón nhận ánh mắt của đối phương, chậm rãi : “ Chủ Thương, ai có chí nấy, Hiên Viên Triệt ta biết nợ ngươi ơn cứu mạng, cho nên ta đồng ý làm lính hầu của ngài, ở sa trường cố gắng tới báo đáp, về phần cái khác, thứ cho ta có sức.....”
“ Vậy ngươi trở lại làm lính hầu của trẫm là được, trẫm miễn cưỡng ngươi làm chuyện ngươi thích...” Giọng của người tới vô cùng dịu dàng, quả có thể chảy ra nước.
Trong lúc Hiên Viên TRiệt biết phải gì cho tốt.
“ Ta nghe làm lính hầu ở trước ngựa của ngài, cho nên ơn này cũng coi là báo, hơn nữa suy bụng ta ra bụng người, chúng ta cứu người là bởi vì ý tốt trong lòng, bởi vì muốn cứu mà cứu, mà phải vì khiến người khác cả đời báo đáp mà cứu. Lúc trước Chủ Thương tốt bụng cứu người cũng có lòng riêng nghĩ tới muốn cả đời làm trâu làm ngựa báo đáp như vậy chứ...?”
Tần Mục Ca đúng lúc đứng ra, vô cùng bình tĩnh chống lại ánh mắt của đối phương.
“ Ngươi là ai?” Chủ Thương Văn Tất nhíu mày, giọng có chút lạnh lẽo. quan sát này, xinh đẹp Mỹ Lệ, thế gian ít có, đứng rất gần với Hiên Viên Triệt, khiến có chút thoải mái.
“ Ta là thê tử của Hiên Viên Triệt, chàng là phu quân của ta.” Tần Mục Ca đơn giản sáng tỏ nhắc ra quan hệ của mình và Hiên Viên Triệt.
Trong mắt Hiên Viên Triệt lập tức lan ra vui mừng và khoái trá khó có thể nên lời, còn chưa thực thủ tục tái hớp với Tần Mục Ca, nhưng nàng thừa nhận quan hệ vợ chồng, sao làm cảm động?
“ Cầu xin Chủ Thương thành toàn ta và phu nhân.....” Trong lòng Hiên Viên Triệt dấy lên tia hy vọng, tại mình có thê tử, đối phương có thể buông ta ý nghĩ khó có thể mở miệng kia hay , để mình và Tần Mục Ca rời ?
“ Thành toàn? Trẫm thành toàn ngươi nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao? Cho nên lần này trẫm buông tay nữa......” Giọng Văn Tất nhàn nhạt, nhưng có gì làm cho người ta có đường sống để quay lại, từ cao nhìn xuống La đại nhân, lại , “ Nếu ngươi chết ở dưới đao Phượng Hoàng, cũng là chết có ý nghĩa, lúc trước mạng của ngươi chính là cứu....”
Tần Mục Ca giận đến chỉ muốn mắng người, đây ràng là đối phương thỏa hiệp, cho dù bên cạnh mình có con tin, bởi vì vốn quan tâm sống chết của những người này!
“ Là các ngươi chủ động bỏ vũ khí xuống, hay là muốn chờ đấu trận lại thả?....” Văn Tất chứa ý cười nhất định phải được, nhìn Hiên Viên Triệt, chậm rãi hỏi.
trường yên tĩnh đáng sợ.
Cuối cùng, Hiên Viên Triệt từ từ buông La đại nhân ra, đôi tay rũ xuống, nhìn Văn Tất lạnh nhạt : “ Thả nàng ta đồng ý ở lại......”
“ Hiên Viên!” Trong lòng Tần Mục Ca như khoát lên băng tuyết, đau từng đợt dữ dội, “ Ta !”
“ Được, trẫm đồng ý ngươi, chỉ là, ngươi cũng phải đồng ý cầu của trẫm --.” Văn Tất trực tiếp bỏ qua lời Tần Mục Ca , lấy ra bình từ trong túi áo, lấy ra viên thuốc màu đen, gọi thị vệ bên cạnh cầm tới trước mặt Hiên Viên Triệt, “ Trước mặt trẫm uống hết nó...”
Hiên Viên Triệt chậm rãi mở miệng ra.
“ Hiên Viên Triệt...” Tần Mục Ca vừa tức vừa đau khổ nhưng cũng thể làm gì, mắt thấy thị vệ bỏ viên thuốc kia vào trong miệng Hiên Viên Triệt.
Chậm rãi, Hiên Viên Triệt chậm rãi mở miệng ra, gọi thị vệ kiểm tra.
“ Thuốc này vào miệng là tan, tốc độ so với nước đá hòa tan cũng nhanh đấy.” Văn Tất cười nhạt tiếng, nhìn về phía Tần Mục Ca chờ, khách khí , “ tại, các ngươi có thể rời , ta và A Phượng cũng phải lên đường về kinh.....”
Hiên Viên Triệt quay đầu sâu nhìn về phía Tần Mục Ca, thiên ngôn vạn ngữ hợp thành câu: “ Trở về bình an....”
Tần Mục Ca gì, nước mắt đảo quanh ngừng được, ánh mắt thù hận lướt qua Văn Tất, lại đón nhận ánh mắt của Hiên Viên Triệt.
người áo đen chợt gối quỳ xuống với Tần Mục Ca, : “ Xin Thiếu Cung Chủ lập tức ra khỏi thành!”
Người tới vừa , Hiên Viên Triệt lập tức biết là người Hồng Phất cung, chả trách đến cứu Tần Mục Ca, như vậy càng yên tâm hơn rồi, lộ ra nụ cười yếu ơt nhàn nhạt vừa khổ sáp với Tần Mục Ca.
“ Ta chờ chàng....” Tần Mục Ca xong câu đó, nhảy tót lên ngựa như gió ra thành với mười mấy người áo đen.
Hiên Viên Triệt nhìn Tần Mục Ca đầu cũng có quay lại biến mất ở ánh mắt của mình, trong lòng giống như có cái gì bị rút , rất đau có cảm giác....
-
Tần Mục Ca cưỡi ngựa theo người áo đen đường chạy như ddien, cho đến khi sắc trời tới chỗ thôn trấn mới thả xuống tốc độ, tới trước cai sân dừng lại.
Người áo đen cầm đầu kia muốn chắp tay với Tần Mục Ca: “ Thiếu Cung Chủ, Lão Cung Chủ ở bên trong tĩnh chờ.”
Mặt Tần Mục Ca thay đổi xuống ngựa, sải bước vào.
Trong phòng chính vị phu nhân hơn 50 tuổi ngồi, thước tha thùy mị, vẻ mặt nghiêm túc, thấy Tần Mục Ca vào thái độ có thể muôn màu muôn vẻ. Vui giận buồn cái gì cũng có.
“ Người biết ta?” Bà thẳng vào vấn đề hỏi Tần Mục Ca, trong lời mang theo vẻ đau buồn và tức giận.
Tần Mục Ca lắc đầu. Nàng biết, có chút ấn tượng.
“ Ngươi ra .” Lão phu nhân kêu câu với trong nhà.
người tuổi còn trẻ hình dáng mạnh mẽ rắn rỏi vọt ra.
“ Tỷ tỷ.” Người đàn ông ra ngoài chính là Lãnh Thanh Phong, động tác của có chút thận trọng, nhưng trong mắt khó nén vui sướng, “ Đây là Lão Cung Chủ, mẫu thân của tỷ tỷ.....”
Tần Mục Ca bên này còn chưa phản ứng kịp, bên kia Lão Cung Chủ giận đến bắt đầu mắng lên: “ Ngươi xem ngươi, đây chính là hậu quả ngươi nghe lời của ta! tại ngươi thành cái gì, Lãnh Thanh Nhược phải Lãnh Thanh Nhược, Tần Mục Ca phải Tần Mục Ca, vì mặt hàng như vậy, ngay cả mạng cũng vứt bỏ, đến bây giờ thành trò cười lớn nhất của Thập Đại Môn Phái giang hồ, mặt mo của ta cũng bị ngươi vứt sạch!.....”
Trong lòng Tần Mục Ca chính là bởi vì Hiên Viên Triệt mà phiền muộn khác thường, bị đối phương vừa như thế, khỏi lạnh lùng : “ xin lỗi, ngươi tất cả này ta đều nhớ , ta cũng biết ngươi, nếu ngươi phái người cứu ta ra ngoài chính là vì mắng ta, như vậy tại ngươi cũng mắng qua, ta cáo từ.”
xong liền xoay người ra ngoài.
Lão Cung Chủ giận đến vỗ bàn cái, nhìn về phía Lãnh Thanh Phong bỗng chốc ra hiệu, muốn đuổi theo Tần Mục Ca.
Lãnh Thanh Phong bên này cho dù có ra hiệu của đối phương, cũng để cho Tần Mục Ca , cho nên lập tức bước nhanh ra ngoài ngăn ở trước mặt đối phương giữ chặt ống tay áo của nàng gằn từng chữ: “ Nếu ngươi đí như thế này, vĩnh viễn đừng hy vọng Hiên Viên Triệt trở về!.......”
Thân hình Tần Mục Ca dừng lại, ánh mắt lập tức ném tới , hỏi: “ Ngươi có biện pháp gì?”
“Rất đơn giản, để cho chính ngươi trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến có thể cứu là được rồi. bị hoàng thương kia khống chế tuyệt đối thể dễ dàng thoát thân, rất có thể võ công của cũng bị loại trừ , dưới tình huống như vậy ngươi muốn làm sao cứu ?” Lãnh Thanh Phong biết tại Tần Mục Ca quan tâm nhất chính là an toàn của Hiên Viên Triệt, cho nên cứ đến chuyện kia, “ Ngươi phải trở nên mạnh mẽ, chỉ có ở Hồng Phất cung mới có thể làm được, rước võ công của ngươi mới có thể khôi phục.....”
Võ công của mình? Tần Mục Ca thầm câu, nếu mình đủ mạnh mẽ, lúc ấy cũng bị động như vậy ?
“ Theo chúng ta đến Hồng Phất cung , tỷ tỷ, chỉ có nơi đó mới có thể cho ngươi tìm về chính mình.” Lãnh Thanh Phong tràn đầy tình cảm chậm rãi ra.
Tần Mục Ca nhìn phía chân trời, suy nghĩ chốc lát, chậm rãi : “ Được.”
-
năm sau.
ngày gần tối, đỉnh núi cao nhất Hồng Phất cung, ngồi xếp hàng, nhắm mắt dưỡng thần.
Lãnh Thanh Phong yên lặng tiếng động lên, cười nhạt, muốn tiếp tục thần khong biết quỷ hay về phía trước, nhanh chậm : “ Lại muốn đánh lén?”
Lãnh Thanh Phong cười ha ha, nhanh đến bên cạnh làm nũng : “ Nhĩ lực của tỷ tỷ càng lúc càng tôt, ta gần như có tiếng vang, ngươi vẫn đơn giản như vậy nhìn thấu....”
Tần Mục Ca mở mắt ra, quay đầu cười nhạt: “ Khí thế của ngươi cách nào che giấu.”
“ Công lực của tỷ tỷ Nhất Nhật Thiên Lý ( ngày ngàn dặm), bây giờ vượt qua hơn ngày trước, có thể thấy được trở nên chuyên tâm so với cái gì đều có ích hơn.....” Lãnh Thanh Phong ngồi xuống kề bên Tần Mục Ca, sóng vai với nàng nhìn ánh mặt trời chiều chậm rãi hạ xuống.
năm qua này, rất nhiều lúc cũng cùng nhau nhìn trời chiều với nàng.
“ Thanh Phong, ngày mai ta muốn rời khỏi Hồng Phất cung.” Tần Mục Ca sửa lại chút tóc mai, nhàn nhạt .
Lãnh Thanh Phong sững sờ, chốc lát cũng cười tiếng: “ Ngươi muốn tìm sao?”
Tần Mục Ca gật đầu, chuyện này cần thiết vốn trốn tránh, trong lòng mình vẫn luôn chứa Hiên Viên Triệt, trong Hồng Phất cung ai cũng biết. năm qua này, Mộ Dung Khinh Hàn cũng tới gặp qua mình, nhưng mình nhớ , cho dù nhớ, sợ rằng tình cảm trước cũng thay đổi hương vị.
tại tâm nguyện lớn nhất của mình chính là cứu Hiên Viên Triệt, năm rồi, năm qua cuộc sống trải qua như thế nào, chịu hành hạ như thế nào mình cũng dám nghĩ, bởi vì có năng lực loại trừ tất cả.
“ Ừ, ta muốn cứu .”
“ Nhưng ngươi biết ? Khi và hoàng thương kia trở lại Kinh Thành lâu, Triệu Hiểu Uyển tìm , hơn nữa làm bạn với ....” Chuyện cho tới bây giờ, Lãnh Thanh Phong thể trước cho nàng biết chút chuyện nàng biết, để tránh đến lúc đó bị kích thích.
Last edited by a moderator: 28/5/16