Chương 101. muốn bỏ qua ngươi
Editor: trang bubble ^^ ***************.com
Vài ngày sau, lâm triều xuống, Mộ Dung Huyên liền giữ Hiên Viên Triệt lại.
Lần này phương hướng hai người cũng phải là Ngự Thư Phòng, mà là tới gần vườn hoa.
Hiên Viên Triệt thấy vẻ mặt Mộ Dung Huyên nặng nề, biết tìm mình nhất định có chuyện gì quan trọng hoặc khó tả. Trước , chỉ chờ đối phương tới vạch trần.
Dọc theo đường hai người cũng yên lòng nhăng cuội, kể ít chuyện quan trọng, đến lúc sau khi lên đình , Mộ Dung Huyên mới chợt thay đổi đề tài, : "Hiên Viên, quan trọng nhất trong lòng ngươi vẫn là Triệu Hiểu Uyển sao?"
Hiên Viên Triệt sững sờ, ngay sau đó chậm rãi : "Điện hạ, ta buông ra, có người từng với ta, người phải nhìn về phía trước, dù sao cũng thể ở mãi quá khứ, như vậy mình thể nào vui vẻ . . ."
"Ai ? Tần Mục Ca?" Đôi mắt đen của Mộ Dung Huyên vừa chuyển, khóe miệng cũng cong lên nụ cười, lời tràn đầy an ủi và sáng suốt như vậy có lẽ từ miệng của nàng ?
Hiên Viên Triệt cười cười: "Vâng"
"Như vậy cũng tốt, nếu ngươi buông xuống, ta muốn đề nghị với ngươi -- hợp lại với Tần Mục Ca . . . Nàng là tốt . . . Ngươi bỏ lỡ lần, lại bỏ qua nữa đáng tiếc . . ."
Giọng của Mộ Dung Huyên mang theo chút thương cảm, nhưng lại chân thành hết sức, đưa tay vỗ vỗ Hiên Viên Triệt, lại : "Ngươi cho ta biết ngươi thích nàng chứ? . . ."
Hiên Viên Triệt lắc đầu, thở dài, ánh mắt lướt qua nơi xa, lạnh nhạt : " phải là ta muốn, là nàng . . . đồng ý. . . Hình như bây giờ nàng đối với ta . . . buông xuống . . ."
"Nếu ngươi muốn buông tha nàng, phải cố gắng thử xem -- ra ta rất muốn giữ lấy nàng ở bên người, nhưng có cách nào . . . Ta muốn ép buộc nàng làm chuyện thích . . ."
Hai người đàn ông nhìn lẫn nhau, im lặng .
"Ta cố gắng, Điện hạ, trước có quá nhiều chuyện biết chân tướng, để cho nàng chịu rất nhiều đau khổ, sau khi giải trừ hôn ước hình như ta mới bắt đầu hiểu nàng, mới phát nàng tốt đủ thứ, hình như ở trong mắt ta thấy tìm được có thể vượt qua nàng . . ." Hiên Viên Triệt xong, gương mặt tuấn tú thoáng lóe ra vẻ đỏ ửng mất tự nhiên, đối với , rất ít đánh giá, tỏ thái độ ràng như hôm nay vậy, biểu đạt thích với người con hình như là lần đầu tiên, cho nên có chút ngượng ngùng lúng túng.
Tất nhiên Mộ Dung Huyên hiểu tính tình của Hiên Viên Triệt, cho nên khéo hiểu lòng người cười cười, : "Vậy tốt, nàng rất xứng với ngươi. Nếu mà ngươi được nàng tha thứ lần nữa, ta cũng an lòng, ta biết nhất định ngươi làm cho nàng hạnh phúc vui vẻ, giống ta, có quá nhiều ràng buộc, hoàn toàn thân bất do kỷ . . ."
Hai người lại chút chuyện triều đình, Hiên Viên Triệt cáo từ ra ngoài, cưỡi ngựa kiềm chế được cửa tiệm vải của Tần Mục Ca.
Lúc này trong cửa tiệm vải đám đông chen vào như thủy triều bắt đầu khởi động, buôn bán tệ, Lãnh Thanh Phong, tiểu nhị còn có Phủ Cầm đều lên sân khấu.
Hiên Viên Triệt từ cửa sau cửa tiệm vào viện của Tần Mục Ca ở, nàng ngồi may áo giường dưới mái hiên.
Thấy Hiên Viên Triệt vào, Tần Mục Ca vội vàng đứng dậy cúi người hành lễ, thuận tiện nhường chỗ ngồi, gọi Nghênh Xuân pha trà phục vụ.
"Hôm nay hạ triều khá sớm, Tướng quân."trang #ddlqd# bubble Nàng lại cười , xong, cầm áo lên lại bắt đầu trở nên bận rộn.
Áo vốn làm xong, lúc này Tần Mục Ca thêu hoa văn ở vạt áo và ống tay áo.
Hiên Viên Triệt nhìn áo này là của đàn ông, cười hỏi: "Là làm cho ta sao?"
"Ừ, chờ ta thêu chút này xong, ngươi hãy nhìn thử xem." Ngón tay Tần Mục Ca nhanh nhẹn tung bay, may vá thành thạo ở chỗ vạt áo.
Hiên Viên Triệt im lặng nhìn Tần Mục Ca, tình cảnh này, giống như bức họa bình thường đẹp sao tả xiết.
"Mục Ca . . ." nhàng chậm chạp tiếng, thấy đối phương ngước mắt nhìn mình, bèn lấy hết dũng khí , "Chúng ta hợp lại , được ? . . . Hiểu lầm làm sáng tỏ, chúng ta cần thiết bỏ qua lẫn nhau . . . phải ngươi cảm thấy ta tốt sao . . ."
Làm người rất nhiều chiến trường này mà , tại khí này cũng căng thẳng hơn rất nhiều lần so với chiến trường -- chiến trường rất nhiều lúc quyền chủ động nắm chặt ở trong tay mình, mà bây giờ quyền chủ động lại nắm giữ ở trong tay đối phương, cái loại gấp gáp lại thế nào xuống tay đó cảm giác làm cho người ta đứng ngồi yên.
Gần đây những người này đều làm sao vậy? Liên tiếp ngừng vấn đề này? Chẳng lẽ là thấy mình đáng thương?
"Giữa chúng ta phải qua sao? Ta cũng tính quấy rầy đại tướng quân nữa -- ta muốn rất đơn giản, chính là người đàn ông trong lòng có ta, chỉ có ta, ta cũng chỉ có , đại tướng quân rất tốt, nhưng . . . Ta muốn làm vật thay thế của người khác . . . Trong lòng của ngươi có Triệu Hiểu Uyển, khúc mắc này trước sau ta vượt qua được . . . Cho nên . . ."
Tần Mục Ca tới chỗ này dừng lại, cúi đầu tiếp tục làm việc thêu thùa.
"Ta có quan hệ gì với nàng ta . . . Từ sau khi nàng ta xuất giá còn quan hệ . . . tại hiểu lầm trong lòng của ta với ngươi tan mất . . . Mục Ca . . . Ngươi là tốt . . . Ta muốn bỏ lỡ ngươi . . ."
Chợt, ngón tay Tần Mục Ca vừa động, kim đâm vào ngón tay của nàng, tiếp theo cánh tay của nàng run lên.
"Làm sao vậy, ta xem chút!" Hiên Viên Triệt lập tức sang ngồi, cầm lấy tay Tần Mục Ca, nhìn ngón tay trong đó xuất giọt màu đỏ, lấy khăn gấm ra ngay cẩn thận lau, còn ấn chặt vào huyệt vị cầm máu ở cổ tay, trong lúc nhịn được oán giận , "Cẩn thận chút, làm gì cẩn thận . . ."
Nếu phải là ngươi ở nơi này quấy rối, ta có thể đâm vào ngón tay ? Trong lòng Tần Mục Ca đắn đo cãi cọ câu.
"Ngươi suy tính chuyện này tốt chút có được hay . . . Ta lòng muốn . . . Muốn ngươi trở lại . . ." Hiên Viên Triệt lại đến gần Tần Mục Ca khẽ nhắc nhở đối phương, trong khi đôi mắt nhìn gương mặt đối phương, quan sát chút biến hóa gì đó của đối phương.
Tần Mục Ca ngước mắt, bình tĩnh nhìn , lát sau, môi đào khẽ mở : "Gương vỡ lại lành? Đại tướng quân có lòng tin này sao?"
"Có, hiểu lầm giữa chúng ta quá nhiều, cho nên mới tạo thành cục diện trước kia, tại hiểu lầm được loại trừ, trong lòng ta giống như gương sáng, biết cái gì mới là thứ ta nên bảo vệ nhất . . . Mục Ca . . . Chúng ta bắt đầu lần nữa có được hay ? Cho ta cơ hội . . ."
"Ta suy nghĩ chút . . . Dù sao chuyện này ta chưa từng cân nhắc qua . . ." Tần Mục Ca từ từ lấy tay mình ra từ trong tay đối phương, dùng khăn gấm che, giọng nhàn nhạt trả lời Hiên Viên Triệt.
Nếu là thành ý của Hiên Viên Triệt, chắc là có, như , và Triệu Hiểu Uyển thể nào, lại thấy Mộ Dung Khinh Hàn tốt với nàng ta, cho nên tim của từ từ bình tĩnh cũng là bình thường.
Nhất là lần đó Triệu Hiểu Uyển chủ động muốn vui vẻ với , nhưng mà từ chối, nếu như mê luyến quá sâu, đoán chừng cự tuyệt được mỹ nhân thương nhung nhớ.
Trước cho là mình tính kế , qua miệng của Triệu Hiểu Uyển cũng hoàn toàn hiểu , cho nên thay đổi cái nhìn với mình cũng hợp tình hợp lý, như vậy, có muốn thử chút hay đây?
"Được, Mục Ca, ta chờ, luôn chờ đợi đến khi ngươi đồng ý mới thôi . . ." Giọng điệu Hiên Viên Triệt hết sức kiên định, xong, nhàng mím môi.
Tần Mục Ca cười nhạt, gì. Im lặng này coi như là cam chịu, cũng coi như thái độ mình cũng chắc chắn.
Hiên Viên Triệt nhìn Tần Mục Ca rốt cuộc cho mình câu trả lời, vẻ mặt tràn đầy vui sướng, ngồi ở bên cạnh Tần Mục Ca giống như có chuyện hết, biểu tạo thành chênh lệch ràng so với bình thường.
Mãi cho đến gần tối, Hiên Viên Triệt dùng qua bữa tối ở chỗ này, mới đứng dậy cáo từ.
Ngày hôm sau cũng là như thế, lâm triều xuống liền tới nơi này của Tần Mục Ca giúp đỡ nàng. Có lúc cũng bị Lãnh Thanh Phong kéo phía trước làm người làm.
Ngày trôi qua yên bình lại thoải mái. Nhất là Hiên Viên Triệt, hình như cho tới bây giờ nhớ tới cuộc sống của mình có thể có loại ngọt ngào và tràn đầy mong đợi này.
Mỗi ngày vừa tỉnh lại muốn thấy Tần Mục Ca, lâm triều xuống kịp chờ đợi cưỡi ngựa qua tìm Tần Mục Ca, sau đó khi màn đêm buông xuống, bóng đêm rất dày đặc, mới lưu luyến rời khỏi, ngày hôm sau lại như thế.
Hình như cả thế gian thay đổi, nhưng mỗi ngày đều rất mới mẻ.
Ngay tại lúc Hiên Viên Triệt cảm thấy Tần Mục Ca dần dần đến gần với mình, Mộ Dung Khinh Hàn viết thư tới cho Tần Mục Ca, trong lòng muốn chính thức mời nàng tới Cao Vực, có chuyện rất quan trọng cần giúp đỡ của nàng.
Hơn nữa, Mộ Dung Khinh Hàn cũng viết bức thư cho Lãnh Thanh Phong, kêu bảo vệ Tần Mục Ca tới Cao Vực, kiện kia cần Tần Mục Ca trở về.
Lãnh Thanh Phong biết nhất định là về chuyện của tỷ tỷ, Thanh Dương Vương phát , cho nên cần mình và tỷ tỷ trở về, vì vậy cố gắng thuyết phục Tần Mục Ca chuyến.
ra trong lòng Tần Mục Ca cũng có ý , mình có thể chính là Vương phi đời trước Mộ Dung Khinh Hàn, vì để cho mình tìm chút ký ức lúc trước, cho mình lời ràng, cho nên nàng bèn cho Hiên Viên Triệt, mình và Lãnh Thanh Phong muốn khởi hành Cao Vực.
Hiên Viên Triệt do dự với Tần Mục Ca, mình muốn với nàng. Như vậy mình cũng yên tâm, mặc kệ gặp phải chuyện như thế nào, mình cũng có thể đứng ở bên cạnh nàng.
"Mục Ca, nếu Vương Gia muốn giữ ngươi lại đây? . . ." Trước khi gần xuất phát, Hiên Viên Triệt ra lo lắng và hoang mang của mình.
Thay vì là lo lắng Mộ Dung Khinh Hàn giữ nàng lại, 0di33xn0dafnl330fys0doon bằng là lo lắng ý của Tần Mục Ca chợt thay đổi ở lại Cao Vực, vậy mình phải làm sao đây?
Lúc này Tần Mục Ca chuẩn bị lên xe, thấy Hiên Viên Triệt rốt cuộc nhịn được hỏi, mỉm cười khẽ : "Lần này ta cũng phải thuần túy tiếp nhận lời mời của vương gia, mà là có số việc ta cũng cần tìm được đáp án -- ngươi yên tâm, ta ở lại Cao Vực, sau khi chuyện kết thúc, chúng ta trở lại. . ."
Hiên Viên Triệt ăn Định Tâm Hoàn (thuốc an tâm), mỉm cười gật đầu: "Được . . ."
Chương 102. Đổi lại thân phận
Editor: trang bubble ^^ ***************.com
Cửa hàng giao cho Phủ Cầm và Nghênh Xuân, Tần Mục Ca và Hiên Viên Triệt còn có Lãnh Thanh Phong ra khỏi Kinh Thành tiến về phía Cao Vực.
Bởi vì Tần Mục Ca có chuyện ở trong lòng, cũng quan tâm tới thưởng thức cảnh đẹp dọc đường, cho nên Hiên Viên Triệt và Lãnh Thanh Phong cũng hề sắp xếp hoạt động gì đặc biệt nữa, chỉ chuyên tâm lên đường.
Hai mươi ngày sau, cuối và ba người với tùy tùng của họ tới ranh giới Cao Vực. Lại về phía trước mấy ngày, đến chỗ vương phủ của Mộ Dung Khinh Hàn -- Nam Xuyên.
Vừa tới ngoài thành, gặp được Mộ Dung Khinh Hàn đón tiếp đến đây.
Vừa thấy được đối phương, Tần Mục Ca sững sờ, mới ít ngày gặp, Mộ Dung Khinh Hàn tiều tụy rất nhiều, giống như vừa khỏi bệnh, khiến người yên vui tuấn mỹ như cũ, lại ra bi thương và tang thương.
Hiên Viên Triệt và Lãnh Thanh Phong cũng đều cảm thấy rất ngờ, sau lễ gặp qua vội hỏi nguyên nhân.
Tạm thời dựng lên cái lều vải xanh ven đường, Mộ Dung Khinh Hàn mỉm cười : "Chúng ta vào trước rồi ."
Sau khi vào lều mỗi người ngồi xong, Mộ Dung Khinh Hàn nhìn Tần Mục Ca chậm rãi : " đường rất mệt nhọc phải ?"
Tần Mục Ca lắc đầu, khách khí trả lời: "Cũng được, Vương Gia."
"Tóm lại là ngươi xảy ra chuyện gì, mặt mày như vậy?" Lãnh Thanh Phong kéo đề tài chuyện, rất thẳng thắn hỏi thăm.
Mộ Dung Khinh Hàn cười khổ tiếng: "Vâng, Bổn vương bị bệnh -- thể bệnh, bị tức đến bệnh . . ."
"Chuyện kia ngươi ràng rồi hả?" Lãnh Thanh Phong ngừng lại, trong mắt lóe ra tia hung ác nham hiểm.
Mộ Dung Khinh Hàn nhìn , khẽ gật đầu.
"Là ai?! Ta giết ngay bây giờ!" Trong mắt Lãnh Thanh Phong bỗng nhiên dâng lên sát khí, lập tức đứng dậy gầm thét , "Lòng dạ ác độc như thế, uổng làm người!"
Tần Mục Ca và Hiên Viên Triệt hiểu ra sao, đây là xảy ra chuyện gì, sao Lãnh Thanh Phong kích động như thế?
"Ngươi bình tĩnh chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Hiên Viên Triệt đè Lãnh Thanh Phong tại chỗ ngồi, ánh mắt chuyển sang Mộ Dung Khinh Hàn, "Vương Gia, xảy ra chuyện gì?"
Mộ Dung Khinh Hàn liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt, lại chuyển ánh mắt sang Tần Mục Ca, cảm xúc trong mắt dữ dội sâu sắc, lát sau, mới : "Chuyện cho tới bây giờ, Bổn vương cũng mờ mịt nữa, bởi vì kế tiếp có chuyện cần các ngươi phối hợp, nhất là Tần tiểu thư . . ."
Tất cả mọi người yên tĩnh nhìn , chờ nghe tiếp.
"Sau khi vương phi của bản vương qua đời, ta dùng hết thủ đoạn muốn làm cho nàng sống lại, trải qua lần cố gắng, nàng sống lại! Vốn là ta vô cùng vui mừng, nhưng mà, chờ tới lúc ta nhìn thấy nàng, nàng lại chút nào nhớ nổi ta, có chút ký ức với quá khứ. Sau đó Trương đạo trưởng có khả năng chính là người sống lại mất trí nhớ, được nhắc nhở, Bổn vương bèn vội vàng trở về từ Kinh Thành nghiệm chứng, kết quả, " Mộ Dung Khinh Hàn dừng chút, nhịn xuống lửa giận ngất trời của mình, chậm rãi : "Vương phi của ta đúng như đạo trưởng , thân thể bị người đảo lộn, trong miệng nhét đầy trấu -- hạ táng (chôn cất) như vậy, cho dù có thể may mắn sống lại cũng triển vọng nhớ lại chuyện cũ! Cho nên nàng nhớ được Bổn vương . . ."
tới chỗ này, đôi mắt Mộ Dung Khinh Hàn lại tràn đầy lóng lánh!
"Rốt cuộc là ai hận tỷ tỷ như vậy, mới có thể làm ra chuyện khiến người ta giận sôi như vậy, ngươi tra được chưa?!" Lãnh Thanh Phong nổi giận đùng đùng chất vấn.
Ánh mắt Hiên Viên Triệt khỏi nhìn về phía Tần Mục Ca, sâu lắng trong mắt càng ràng, tại người sống lại nhưng mà mất trí nhớ trong miệng Mộ Dung Khinh Hàn và Lãnh Thanh Phong có phải là Tần Mục Ca ? Nhưng làm sao bọn họ lại có thể nhận định chắc chắn là nàng?
"Tại sao các ngươi có thể xác định Mục Ca chính là vương phi chứ? Nhưng nàng có trải qua ngoài ý muốn gì, làm sao linh hồn có thể bị vương phi chiếm?"
Chính lúc này Tần Mục Ca sửa sang cảm xúc của mình, nghe được Hiên Viên Triệt hỏi, đợi Mộ Dung Khinh Hàn và Lãnh Thanh Phong giải thích, lạnh nhạt : " ra , ta còn có ký ức, là bắt đầu từ ngôi miếu đổ nát kia, khi đó đời trước thắt cổ, có thể là vào lúc đó, ta vào thân thể nàng . . . Chuyện trước của nàng, ta có ký ức gì, trong trí nhớ của ta chỉ có chút mảnh có quan hệ mảnh với nàng . . ."
Hiên Viên Triệt rất kinh ngạc, khỏi ngây ngẩn cả người.
"Nhược Nhi, xin lỗi . . ." Mộ Dung Khinh Hàn đứng dậy tới trước mặt Tần Mục Ca, trong mắt chợt ra nước mắt, muốn kéo Tần Mục Ca vào trong lòng.
Tần Mục Ca vốn là dừng lại, sau đó lập tức lui về phía sau từ chối động tác này của đối phương, lạnh nhạt : "Vương Gia, là ta quên mất tất cả, cho dù chúng ta có quá khứ, vậy cũng qua rồi. . . ."
Lúc này Lãnh Thanh Phong với gương mặt lạnh lùng đứng ở trước mặt Tần Mục Ca, nhìn Mộ Dung Khinh Hàn : "Tỷ tỷ của ta thầm ngươi đời, đây chính là kết quả ngươi cho nàng, chẳng lẽ ngươi vẫn còn hy vọng nàng lại ngươi? Đừng muốn ngủ mơ như vậy, Vương Gia."
"Nữ nhân bên cạnh ta có nhiều hơn nữa, nhưng * cho ngươi là nhiều nhất. Nữ nhân trong lòng ta cũng chỉ có ngươi mà thôi . . . Hơn nữa ta . . ." Mộ Dung Khinh Hàn muốn lại thôi, cuối cùng cũng có ra.
"Vương Gia, lần này ta tới vì cái gì khác, chỉ là muốn cởi bỏ chút nghi ngờ trong lòng." Tần Mục Ca cũng lo lắng Mộ Dung Khinh Hàn muốn tiếp tục biểu đạt cái gì, chỉ lẳng lặng tiếp tục , "Rốt cuộc là ai muốn hại ta như vậy, ta muốn tìm ra ."
Mộ Dung Khinh Hàn nhìn đôi mắt Tần Mục Ca trong suốt thể tưởng tượng nổi, tim giống như bị kim châm, cũng thể ôm nàng vào trong lòng, tình cảm thương và hối hận của mình.
gom lại cảm xúc vốn có, chậm rãi : "Ngươi yên tâm, ta nhất định lời cho ngươi, nhưng mà trước mắt còn có bao nhiêu đầu mối, dù sao chuyện qua khoảng thời gian, ta cũng cần ngươi tới phối hợp, sau đó chúng ta thử tìm xem cái người hận ngươi, được chứ? . . . "
Thử tìm chút? Tần Mục Ca gật đầu, 0di33xn0dafnl330fys0doon bày tỏ đồng ý đề nghị của đối phương, ngay sau đó hỏi: "Vương Gia có thể có phạm vi rồi?"
"Cái phạm vi này hình như rất khó phân định, ví dụ như người đối nghịch với Hồng Phất cung cũng có thể có tình nghi, . . ."
Hiên Viên Triệt duy trì tỉnh táo, tiếp nhận Lãnh Thanh Phong lời : "Ban đầu về chuyện sống lại này chắc là người biết trong phạm vi , cho nên đây là điểm bắt đầu."
Mộ Dung Khinh Hàn lộ ra vẻ im lặng suy nghĩ, : "Bổn vương cũng suy tính như vậy, người này rất có thể bên trong vương phủ của ta, cho nên ta định làm như vậy . . ."
kêu mấy người trước mắt mình, giọng chút chuyện, sau đó hỏi: "Các ngươi thấy thế nào?"
Lãnh Thanh Phong, Hiên Viên Triệt còn có Tần Mục Ca liếc nhìn nhau.
Tần Mục Ca khỏi đưa tay vỗ mu bàn tay Hiên Viên Triệt, : "Yên tâm. . ."
Ngay sau đó Mộ Dung Khinh Hàn cao giọng với bên ngoài: "Chuẩn bị nghi thức, nghênh đón vương phi trở về phủ!"
Tần Mục Ca theo Mộ Dung Khinh Hàn ra ngoài, cùng nhau lên chiếc xe ngựa hoa lệ kia.
Sau khi ngồi vững vàng ở bên trong, Mộ Dung Khinh Hàn dặn dò: "Trước ta với ngươi chút người vật ngươi nên biết . . ."
Đây chính là biết người biết ta trăm trận trăm thắng ? Tần Mục Ca nghiêm túc lắng nghe, trong lòng im lặng nhớ từng chuỗi tên xa lạ.
Mặt ngoài Mộ Dung Khinh Hàn ung dung thản nhiên, nhưng nhìn Tần Mục Ca thể xa lạ nữa với những người xa lạ này, trong lòng khó chịu khó có thể nên lời, sau cùng, nhịn được ôm Tần Mục Ca vào trong ngực, thanh nức nở : "Là ta tốt, hại ngươi thành như vậy . . . Ngươi muốn đời kiếp hai người, ta lại cười ngươi biết tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận nữ nhân . . . Khiến ngươi tuyệt vọng với ta . . . Lại lên con đường lối về . . . Ta xin lỗi ngươi. . . ."
Trong đầu Tần Mục Ca mảnh mờ mịt, nàng rất muốn đẩy đối phương ra, nhưng nhìn Mộ Dung Khinh Hàn rơi nước mắt, trong lòng lại đành lòng, thể làm gì khác hơn là an ủi: "Tất cả đều qua, ta hận ngươi nữa . . ."
"Ngươi là hận ta, nhưng ngươi nhận ra ta, so hận ta thậm chí khiến lòng ta đau đớn . . ." Nước mắt trong suốt của Mộ Dung Khinh Hàn rơi vào sau gáy Tần Mục Ca, đau lòng muốn chết, cũng phát tiết tất cả đau khổ ra ngoài.
"Tốt lắm, tại ta rất tốt, ngươi có thể yên tâm, tại ta khẳng định vui vẻ hơn so với trước kia . . . Cũng cám ơn ngươi làm cho ta sống lại, mặc dù ta nhận ra ngươi, nhưng mà ta lại nhìn ra ngươi là người tốt, Vương Gia tốt . . ."
Tần Mục Ca tràn đầy chân thành an ủi đối phương, trong lòng cũng là suy nghĩ phấn khởi.
ở lúc cảm xúc Mộ Dung Khinh Hàn mới vừa bình tĩnh, đến Thanh Dương vương phủ.
Mộ Dung Khinh Hàn chỉnh sửa chút vẻ mặt, dắt tay Tần Mục Ca.
Màn xe nhấc lên, kéo Tần Mục Ca từ từ ra xe ngựa.
Tần Mục Ca vừa ra khỏi xe ngựa nhìn thấy mười mấy nữ nhân ăn mặc trang điểm lộng lẫy, còn có số nha hoàn ma ma đồng loạt xếp ở cửa vương phủ chờ, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc tò mò vân vân nhìn sang.
Sắc mặt nàng bình tĩnh lướt qua, đối mặt với số ánh mắt đối phương, lập tức nhìn thấy gần như trong tất cả đôi mắt đều đầy kinh ngạc -- có thể thấy được mình và vương phi trước kia rất giống nhau, hoặc là mình và Tần Mục Ca rất giống nhau, hai bên nhất định có duyên phận.
Mộ Dung Khinh Hàn xuống ngựa trước, sau đó dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người ôm Tần Mục Ca xuống, thanh dịu dàng kháng nghị đến ra nước êm ái : " đường nhất định là mệt mỏi, trở về phủ trước chúng ta ngủ giấc ngon . . ."
"Được, Vương Gia." Tần Mục Ca cười nhạt, trang #ddlqd# bubble mặc cho Mộ Dung Khinh Hàn lôi kéo tay của mình, lên mười bậc thềm.
Đám nữ nhân tự động tránh ra, hơn nữa cũng cúi người hành lễ : "Cung nghênh vương phi trở về phủ. . . . . ."
Đứng ở phía trước mấy nữ nhân, người trong đó chính là Triệu Hiểu Uyển, nàng vừa hành lễ với Mộ Dung Khinh Hàn và Tần Mục Ca, đôi mắt vừa liếc về người Hiên Viên Triệt phía sau.
"Rốt cuộc Vương phi trở lại, cả ngày lẫn đêm muội muội đều mong đợi ngày nay. . . . . ." rất quyến rũ, ước chừng hơn hai mươi, rất chủ động tiếp lời .
"Làm phiền Thanh Uyển muội muội quan tâm. . . . . ." Tần Mục Ca căn cứ vào giới thiệu của Mộ Dung Khinh Hàn liền kết luận đây là trắc phi Liễu Thanh Uyển, lúc trước khi vào phủ cũng là vì nàng ta khiêu vũ giỏi, cho nên dáng người yểu điệu, cũng được Mộ Dung Khinh Hàn ưu ái.
Chương 103.
Liễu Thanh Uyển dừng lại, ngón tay chỉ về đám nữ nhân sau lưng lộ ra vẻ thử dò xét : "Tỷ tỷ nhớ muội muội, nhưng có nhớ họ? . . ."
"Vì sao ta nhớ ra được họ?" Tần Mục Ca cũng có nhìn đám nữ nhân này, mà mỉm cười nhìn Liễu Thanh Uyển, từ từ hỏi.
Liễu Thanh Uyển sững sờ, ngay sau đó cười : "Ta lo lắng tỷ tỷ rời năm rồi, lại lấy thân phận của Tần tiểu thư sinh sống khoảng thời gian, sợ là nhớ những người chúng ta rồi . . ."
Thân thể Tần Mục Ca nhàng chỉ Mộ Dung Khinh Hàn hạ xuống chút, lạnh nhạt : "Nên nhớ cuối cùng nhớ, nên nhớ gặp mặt cũng nhớ. . . Ta mệt rồi. . ."
Mộ Dung Khinh Hàn lập tức giống như nâng vật báu, dìu đỡ Tần Mục Ca vào trong phủ, cùng lúc dặn dò câu: "Nhanh chuẩn bị canh hạt sen ngân nhĩ vương phi thích uống nhất."
Những lời này là với nữ nhân khác bên cạnh Liễu Thanh Uyển, với nàng ta trực tiếp câu cũng , mặt hoàn toàn yên tĩnh, khóe mắt lại ngừng nhìn Tần Mục Ca được Mộ Dung Khinh Hàn ôm vào trong ngực, lúc này nghe thấy Mộ Dung Khinh Hàn dặn dò, mới chậm rãi : "Dạ, Vương Gia."
tại nàng là người nắm trong tay quyền thực tế trong hậu viện vương phi, kể từ sau khi Thanh Dương vương phi chết nàng là lớn nhất, Mộ Dung Khinh Hàn cũng tin tưởng nàng nhất, nhưng mà trước mắt là, vương phi lại trở về rồi.
Tần Mục Ca mặc cho Mộ Dung Khinh Hàn đỡ thẳng vào viện lớn nhất của vương phủ, đây là nơi Mộ Dung Khinh Hàn sinh hoạt thường ngày, những nữ nhân khác phân bố ở số viện phía sau.
Người phía sau cùng nhau theo vào viện, Mộ Dung Khinh Hàn vừa nhìn giơ tay lên: "Các ngươi lui xuống trước , vương phi cần nghỉ ngơi, chờ khoẻ lại đến vấn an (thăm hỏi sức khoẻ)."
Lúc này đám nữ nhân mới rối rít cúi người rời , chỉ có Triệu Hiểu Uyển và Liễu Thanh Uyển người kia ở lại, và Hiên Viên Triệt còn có Lãnh Thanh Phong theo Mộ Dung Khinh Hàn vào nhà chính.
Mộ Dung Khinh Hàn muốn Tần Mục Ca lên giường nghỉ ngơi, nhưng Tần Mục Ca từ chối, nàng chỉ nửa nằm ở sạp mỹ nhân, chuyện với Mộ Dung Khinh Hàn và Hiên Viên Triệt.
"Bây giờ trở về phải nghỉ ngơi tốt, dưỡng thân thể là điều thứ nhất . . ." Mộ Dung Khinh Hàn dịu dàng như nước, ngồi ở bên cạnh sạp mĩ nhân, tay cầm tay Tần Mục Ca, tình cảm nồng nàn đầy trong mắt.
Tần Mục Ca muốn rút ra, nhưng nghĩ đến vừa vào vương phủ mình chính là Lãnh Thanh Nhược, cho nên cười nhạt: "Ta biết -- đoạn đường này đại tướng quân và Lãnh công tử cực khổ, ít lời soi , cũng kêu bọn họ sớm chút nghỉ ngơi tý cho thỏa đáng."
Mộ Dung Khinh Hàn đồng ý ngay, liền kêu người dẫn Hiên Viên Triệt và Lãnh Thanh Phong nghỉ ngơi.
Tần Mục Ca thấy Liễu Thanh Uyển và Triệu Hiểu Uyển , cũng định nhiều với các nàng, mà là nhắm mắt dưỡng thần.
"Vương Gia, viện tỷ tỷ quét sạch , đám nha hoàn ma ma vẫn là lúc trước, lúc nào dời qua ở?" Liễu Thanh Uyển kín đáo cười yếu ớt nhìn lướt qua Tần Mục Ca, hỏi Mộ Dung Khinh Hàn.
Mộ Dung Khinh Hàn ra hiệu bọn nha hoàn cầm qua cái áo mỏng, nhàng đắp lên người Tần Mục Ca, sau đó ghìm giọng trả lời: "Vương phi trở về viện của nàng, cứ ở cùng chỗ với Bổn vương -- nơi nào nàng cũng cần . . ."
"Chuyện này. . . Lúc những người khác tới phục vụ vương gia . . ."
"Đủ rồi, tại Bổn vương trừ vương phi, ai cũng cần, ngươi trở về !" Mặt Mộ Dung Khinh Hàn lạnh lùng, rống lên câu với Liễu Thanh Uyển.
Có thể trước đó, Liễu Thanh Uyển chưa từng bị Mộ Dung Khinh Hàn mắng qua như vậy, cho nên vẻ mặt nàng sững sờ, ngay sau đó nước mắt lưng tròng, uất ức tột cùng đứng dậy dùng khăn gấm che miệng chạy ra ngoài.
Triệu Hiểu Uyển thấy tình thế đúng, ngay lúc đó cũng cáo từ rời .
"Liễu Thanh Uyển này là người nhất của ngươi sao?" Tần Mục Ca mở mắt ra nhìn Mộ Dung Khinh Hàn nhàn nhạt hỏi, "Rất ràng là ghen tị nhỉ? Tối nay ngươi nhanh an ủi tốt chút . . ."
Gương mặt tuấn tú của Mộ Dung Khinh Hàn tối sầm lại, giúp dịch áo mỏng cho nàng : "Tính tình ta luôn luôn tốt, cho nên bọn họ cũng bị làm hư rồi, ngươi trở lại, toàn bộ tốt cho ta ?"
"Ta? Chuyện như vậy ta mới trông coi, ta chỉ muốn tìm chút đáp án, trừ việc đó ra, cái gì cũng liên quan với ta."
Tần Mục Ca rất thẳng thắn lập trường của mình.
Đôi mắt sâu của Mộ Dung Khinh Hàn chỉ nhìn nàng lời nào.
" biết thế nào, ta có loại trực giác, những nữ nhân này cũng thế nào hoan nghênh ta trở lại. . ." Tần Mục Ca ngồi dậy, ra cảm giác của mình với Mộ Dung Khinh Hàn -- cảm giác lần đầu tiên gặp gỡ những nữ nhân này.
Vẻ mặt Mộ Dung Khinh Hàn dần dần nặng nề.
"Cho nên ta cảm thấy chuyện của ta nhất định có liên quan với những nữ nhân này, chuyện ta sống lại này ngươi biết, người biết nhiều lắm, những thứ kẻ thù gì đó kia của ta chắc có khả năng quá lớn, phần mộ có dấu hiệu bị động vậy là thi thể của ta trước khi chưa ra phủ bị động qua. Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, người ngoài chắp cánh cũng khó vào, cho nên người làm chuyện này nhất định là ở trong vương phủ."
"Bổn vương cũng có cái suy đoán này, cho nên mới muốn cho ngươi vào cùng nhau hát ra, tìm ra người này." Giọng của Mộ Dung Khinh Hàn là toả ra rét lạnh, ngón tay bởi vì nắm chặt mà nổi gân xanh.
Tần Mục Ca nhanh chóng để ý những người mình thấy lần, lạnh nhạt : "Ta cảm thấy ta mất người nào nhận được lợi ích nhất, hiềm nghi của người nào có khả năng lớn nhất . . ."
Hai người , nha hoàn bưng chén ngọc vào : "Vương Gia, canh cho Vương phi chưng xong."
Mộ Dung Khinh Hàn nhận lấy, tự mình đút từng muỗng từng muỗng cho Tần Mục Ca.
Về vương phi trở lại, lời Vương Gia với trình độ cao, chuyện tự mình đút canh này nhanh chóng truyền khắp dưới vương phủ.
Hiên Viên Triệt và Lãnh Thanh Phong tự động giảm cảm giác tồn tại, hoàn toàn rất ít xuất , chỉ là thầm làm chút hành động.
Ngày hôm đó, Tần Mục Ca ngủ trưa tỉnh lại, Mộ Dung Khinh Hàn chờ, thấy nàng tỉnh lại, liền tiến lên đây mỉm cười : "Hoa sen trong vườn hoa đúng lúc nở, họ mời chúng ta qua đó ngắm sen, ý của ngươi như thế nào?"
Tần Mục Ca suy nghĩ chút, mấy ngày nay chỉ là bày ra thanh thế, tại xem chút cũng tốt.
Vì vậy sau khi nàng đứng dậy tỉ mỉ trang điểm, ra ngoài theo Mộ Dung Khinh Hàn cùng nhau từ từ tới vườn hoa.
Dọc theo đường Mộ Dung Khinh Hàn cũng kéo cánh tay Tần Mục Ca, mỗi lần tới chỗ luôn giống như kể chuyện xưa giảng thích quá khứ ngọt ngào của hai người, hình như từng chỗ trong vương phủ này đều có kỷ niệm quý báu.
Tần Mục Ca nhìn Mộ Dung Khinh Hàn đắm chìm ở trong vui sướng cũng đành lòng cắt ngang , chỉ bình tĩnh nghe, thỉnh thoảng chen vào hai lời.
"Nhược Nhi, ta từ từ loại những nữ nhân này . . ." Mộ Dung Khinh Hàn chợt bật ra câu như vậy, "Lúc ngươi ở bên cạnh ta, ta tin chắc ngươi rời khỏi ta, bởi vì ta biết tình cảm của ngươi với ta, nhưng bây giờ ta lại có ý nghĩ này, chỉ muốn để mình ngươi ở lại bên cạnh ta, mọi người thể thay thế ngươi . . ."
Tần Mục Ca gì, nhưng trong lòng lại rất xúc động -- có người, vì sao luôn là sau khi mất mới biết quý trọng chứ?
Vừa vào vườn hoa, thấy mười mấy người đẹp chờ ở du thuyền hoa lệ kia, trắc phi dẫn đầu -- người nắm quyền hậu viện vương phủ tại là Trương Mộ Vân, Liễu Thanh Uyển đứng chờ đón gió, giống như chuẩn bị chào đón.
Chỉ là ở Tần Mục Ca xem ra, thế nào cũng có cảm giác khiêu chiến.
"Vương Gia, vương phi . . ." Mọi người cúi người hành lễ chào đón Mộ Dung Khinh Hàn và Tần Mục Ca.
Mộ Dung Khinh Hàn cẩn thận dìu đỡ Tần Mục Ca lên thuyền đá, ngồi xong, mới với những người nữ nhân kia: "Tất cả ngồi . . ."
Trương Mộ Vân và Liễu Thanh Uyển còn có Triệu Hiểu Uyển theo thứ tự ngồi ở dưới tay Mộ Dung Khinh Hàn.
Thuyền từ từ tiến về phía trước.
Mộ Dung Khinh Hàn giọng hỏi Tần Mục Ca: "Lạnh hay , Nhược Nhi?"
Tần Mục Ca lắc đầu, ngay sau đó cười nhạt: "Phải chăng Vương Gia coi ta thành búp bê sứ vừa đụng bể rồi hả?"
Trong mắt Mộ Dung Khinh Hàn đầy nịch, chậm rãi trả lời: "Ta hận thời mỗi ngày ôm ngươi, như vậy ngươi có sơ xuất gì nữa rồi . . . Ngày có ngươi giống như nhai sáp nến . . ."
Trương Mộ Vân và Thanh Uyển còn có các nữ nhân chung quanh, vẻ mặt khác nhau -- sau khi Vương phi này chết phải là họ phục vụ sao?
Thấy ánh mắt Mộ Dung Khinh Hàn giống như mọc ở người Tần Mục Ca, mặc cho người khác giả bộ làm vẻ lộng lẫy cũng ngó nhìn nhiều, các nữ nhân có thể hết sức thất vọng, nhưng cũng dám lộ ra nét mặt gì.
"Vương Gia, tại thân thể vương phi tốt lên rồi, có muốn mở bữa tiệc để ăn mừng chút hay ?" Trương Mộ Vân rất khiêm tốn, đôi mắt nhìn Mộ Dung Khinh Hàn, khóe mắt lại nhìn Tần Mục Ca.
Mộ Dung Khinh Hàn trả lời, mà nhìn Tần Mục Ca hỏi "Nhược Nhi, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tần Mục Ca vẫn cười tiếng: "Vương Gia làm chủ . . ."
Nàng giao quyền chủ động cho Mộ Dung Khinh Hàn, bởi vì nàng cảm thấy Trương Mộ Vân hỏi câu này, cũng phải đơn thuần muốn chào đón mình trở lại, mà là muốn gián tiếp truyền đạt chút tin tức cho mình, bây giờ vương phủ là nàng ta xử lý, hơn nữa rất được Mộ Dung Khinh Hàn coi trọng.
"Vậy cũng tốt, ngươi chuẩn bị, trong hai ngày chúng ta tổ chức bữa tiệc trong vương phủ trước, chờ tinh thần vương phi tốt hơn chút, Bổn vương nữa lại chuẩn bị tiệc lớn." Mộ Dung Khinh Hàn nhịn được muốn nhàng sờ tay Tần Mục Ca, hình như chỉ có như vậy, mới cảm thấy an tâm và kiên định.
Liễu Thanh Uyển nhìn Mộ Dung Khinh Hàn coi ai ra gì thân mật với Tần Mục Ca, trong lòng giống như lật đổ bình ngũ vị (bình năm vị : chua, ngọt, cay, mặn, đắng). Kể từ sau khi Vương phi chết, rốt cuộc suy nghĩ Vương Gia giống như bị đả kích, ăn biết ngon, bệnh nặng trận, là mình dùng tình cảm dịu dàng, dáng múa an ủi , mới làm cho tinh thần dần dần tốt lên, nhưng bây giờ đối phương vừa trở lại mình là cái gì cũng phải rồi!
Tần Mục Ca vẫn duy trì đắm đuối đưa tình, mãi cho đến ban đêm.
Lúc này Mộ Dung Khinh Hàn định đứng dậy, Liễu Thanh Uyển chợt ôm bụng chao ôi khẽ gọi tiếng, đáng thương nhìn Mộ Dung Khinh Hàn : "Bụng thiếp thân là đau . . ."
Tần Mục Ca cũng đứng dậy theo, chợt thân thuyền thoáng cái, nàng lảo đảo cái, tay lập tức đỡ trán, khẽ nhắm mắt.
Mộ Dung Khinh Hàn muốn hỏi ý Liễu Thanh Uyển gì đó, vừa thấy Tần Mục Ca có tình huống, lập tức ôm lấy nàng gấp gáp hỏi "Nhược Nhi, ngươi làm sao vậy, có phải là thoải mái hay ? . . ."
"Có chút choáng váng đầu, sao -- Vương Gia xem Liễu muội muội được rồi . . . Thiếp thân về trước . . ."
Tần Mục Ca vẫn chưa hết, Mộ Dung Khinh Hàn bèn quả quyết : "Ta gọi y chính đến xem nàng ta, bây giờ thân thể ngươi quá yếu, ta đưa ngươi trở về trước."
xong, Mộ Dung Khinh Hàn lại dặn dò với Trương Mộ Vân: "Ngươi tìm người chăm sóc nàng ta chút -- đúng rồi, nha hoàn bên cạnh Nhược Nhi trước kia ở nơi nào? tại tìm đến phục vụ cho Bổn vương."
Trương Mộ Vân cúi đầu cúi người bày tỏ bằng lòng.
Tần Mục Ca do Mộ Dung Khinh Hàn đỡ vừa ra khỏi vườn hoa, bèn đến gần lỗ tai đối phương giọng : "Hành động này của ta có người quen nhìn nhỉ? . . ."
Last edited by a moderator: 28/5/16