1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyên tâm độc sủng, mùa xuân của hạ đường thê - Vũ Sơ Tình (113/113) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 67: bát máu chó.

      Trương Cung Linh cười lạnh mộ tiếng, lại phất tay lần nữa. Mọi người ba chân bốn cẳng mang theo Tần Mục Ca đến tẩm cung Di Xuân Cung của Thái Hậu.

      Vào Di Xuân CUng, sau bảy lần quẹo tám lần rẽ đến cái sân.

      Cánh tay Tần Mục Ca đau do bị bẻ quặt, trong khoảng thời gian bị đám nữ nhân bắt cóc mang , trong đầu nàng trăm chuyển ngàn chuyển suy nghĩ nguyên nhân, vẫn cái kết luận, nàng bị xô đẩy vào.

      Đây là khoảng sân rộng lớn trước cửa, hành lanh uốn lượn mọi nơi, lịch tao nhã. Dưới hành lanh cung nữ nghiêm nghị đứng thẳng, thấy những người khác tới vội mở chút.

      Lúc này rèm ngọc trai vén lên, nam tử bộ dáng đạo sĩ chậm rãi ra, cười như cười nhìn chằm chằm Tần Mục Ca, chờ nàng đến dưới bậc thang, từ cao nhìn xuống chậm rãi : " nghiệt, ngươi biết tội chưa? !"

      nghiệt? Gia hỏa kia não bị vào nước sao?

      Tần Mục Ca miễng cưỡng đứng vững, ngửa mặt lạnh lùng : "Đạo trưởng ta và ngươi vốn quen biết, ngày xưa oán gần đây thù, cớ gì ra lời đấy?"

      "Ha ha..." Nam nhân kia cười ha ha vài tiếng, bỗng nhiên dừng lại, trợn mắt nhìn Tần Mục Ca, "Ngươi còn muốn giả trang đến khi nào? Ta xem ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Xem chiêu!"

      xong, giống như ảo thuật từ phía sau lấy ra cái bát hắt lên Tần Mục Ca!

      Tần Mục Ca bị người giữ lấy, ngừng né tránh, vừa vặn quay đầu , cho nên chất lỏng kia chủ yếu rơi vào trước ngực của nàng. mùi máu tanh khó ngửi đập vào mặt.

      Nàng cúi đầu xem xét, người mình mảng đỏ tươi, nhìn thấy mà ghê người! Nàng có chút ràng tình huống này, vừa tức giận vừa nghi ngờ còn có chút dở khóc dở cười nhìn đạo sĩ hỏi: "Đạo trưởng hắt chính là máu chó? Ta có thể hỏi nguyên nhân là tại sao ?"

      Coi mình là quái hay là cái gì, thế nhưng lại dùng máu chó, đồ chó này!

      Đạo trưởng kia hừ lạnh tiếng, tay cầm phất trần, trừng mắt lạnh lùng : "Ngươi hạ cổ Thái hậu, bây giờ lại bày ra vẻ mặt vô tội, là chán sống rồi!"

      "Hạ cổ Thái hậu? !" Tần Mục Ca sửng sốt, lập tức cao giọng phản bác, "Ngươi đừng ngậm máu phun người, ta làm sao có thể hạ cổ Thái Hậu? !"

      " tại ngươi có ba hoa chích chòe cũng khó chối tội này! Bây giờ Thái hậu trúng cổ độc, nếu phải ta kịp thời chạy tới, chỉ sợ hết cách! Trong cung này chỉ có ngươi hiểu cổ, vẫn còn muốn chối cãi hay sao? ! -- người tới, dùng hình cho ta, hung hăng mà đánh!"

      Nha hoàn ma ma phân biệt nguyên nhân đẩy Tần Mục Ca ngã xuống đất chuẩn bị hành hình, hoàn toàn mặc kệ nàng giải thích.

      Ma ma hành hình giơ lên tấm ván gỗ, lạnh lùng cười.

      "Dừng tay!" Ngay thời điểm bàn tử sắp hạ xuống, thanh Mộ Dung Huyên đột ngột vang lên, theo sát là Hiên Viên Triệt trước sau mặt lạnh tới.

      Hiên Viên Triệt thấy Tần Mục Ca bị nhấn ngã xuống đất, búi tóc có chút lộn xộn, đôi mắt lập tức nổi lên gợn sóng, chậm rãi tới.


      lời nào, trầm mặc lại tản ra mùi nguy hiểm, giống như biến thánh khối hàn băng ngàn năm, khiến mọi người khỏi lưu về sau bước.

      "Buông nàng ra." thanh của cao, nhưng có sức nặng nghìn quân, đè mọi người thở nổi.

      "Thái hậu..." Ma ma cầm đầu kinh hoảng vẫn quên mang danh hào Thái hậu ra.

      "Cút ngay." Hiên Viên Triệt nhíu mày lại, nhàng vung tay lên, ma ma kia kìm lòng được bay ra ngoài, ngã ngồi dưới đất.

      "Đứng lên -- chân có vấn đề gì ?" Bàn tay của vươn tới trước mặt Tần Mục Ca.

      Tần Mục Ca cắn răng đứng lên, sửa lại búi tóc và quần áo của mình với Hiên Viên Triệt: "Cám ơn đại tướng quân, ta sao."

      xong, lướt qua Hiên Viên Triệt đến Mộ Dung Huyên bên kia.

      Chương 68: Vu oan.

      Hiên Viên Triệt nhìn gương mặt nhắn quật cường của nàng, tràn ngập bất khuất và cương quyết, trong lòng dâng lên cảm xúc khó hiểu, nữ nhân này trôi qua tốt, phụ thân đau, mẫu thân thương, khó khăn khắp nơi, lại cắn răng chịu lui về phía sau, chịu cúi đầu. Hôm nay nàng bị bắt đến nơi đây, chỉ sợ là trêu trọc vào việc bên trêu, có thể toàn thân mà lui hay , vẫn là chuyện biết.

      Mộ Dung Huyên thấy Hiên Viên Triệt giải cứu Tần Mục Ca, liền bước lên bậc thang mắt lạnh nhìn đạo sĩ kia hỏi: "Tần thư thư làm sai chuyện gì, đạo trưởng muốn như thế nào?"

      "Tam điện hạ còn biết sao? Kẻ nô tì này dám hạ cổ Thái hậu, nếu phải là bần đạo chạy tới giải cứu kịp thời, Thái hậu lâm nguy rồi!" Đạo sĩ kia vô cùng đau đớn, trừng mắt nhìn Tần Mục Ca.

      Mộ Dung Huyên dừng lại hồi, quay đầu nhìn Tần Mục Ca cái, lại nhìn về phía đạo sĩ kia : "Ngươi có chứng cớ gì?"

      "Nữ tử này hiểu cổ thuật, điện hạ biết sao? Bần đạo lo lắng người cũng bị nàng tính kế!"

      Trong lòng Tần Mục Ca vừa tức giận lại vùa mê mang, mình có phải là biết cổ thuật hay ? Từ đâu học được cái này? Vì sao mình chút ảnh hưởng cũng có?

      "Ngươi từ nơi nào mà biết ta hiểu cổ thuật?" Tần Mục Ca mím chặt môi mỏng, thẳng tắp nhìn về phía đạo sĩ kia.

      "Ngươi giải cổ cho Tư Đồ công tử, tưởng là ta biết sao? Đạo sĩ kia bễ nghễ từ cao nhìn xuống Tần Mục Ca.


      Tần Mục Ca cười lạnh: "Ngươi biết Tư Đồ công tử trúng cổ, như thế nào mà giải cổ cho ? Ngươi cũng hiểu cổ thuật, làm sao lại khăng khăng mực nhất định là ta hạ cổ cho Thái hậu? Chẳng lẽ phải là ngươi? Ngươi là ai, người xuất gia sao có thể biết mấy thứ này chứ? !"

      "Này -- ngươi đừng vội vu oan cho ta..."

      có chút đuối lý, thẹn quá thành giận, đúng lúc này, thanh mềm nhũn của Thái hậu từ bên trong bay ra.

      "Huyên nhi..."

      Theo sau những lời này, Thái hậu được vài người nâng đỡ chậm rãi ra.

      Mọi người vội vàng hành lễ.

      Ánh mắt Thái hậu từ Hiên Viên Triệt quét qua Tần Mục Ca, ngay sau đó nhìn về phía Mộ Dung Huyên, thản nhiên : "Trương đạo tưởng cổ độc này của ai gia đến từ nam phương, Tần Mục Ca hiểu cổ thuật chắc ngươi cũng biết chứ?"

      Vẻ mặt Mộ Dung Huyên sững lại, chuyện này mình biết, cho nên ánh mắt khỏi nhìn về phía Tần Mục Ca.


      Hầu như ánh mắt mọi người đều tập trung người Tần Mục Ca.

      "Tần Mục Ca ngươi có biết tội vu cổ này nên xử trí như thế nào? Vì sao ngươi hạ cổ cho ai gia, ngươi có quan hệ gì với nam phương Trường Minh tông? Mau khai ra, nếu đừng trách ai gia khách khí!" Thái hậu vênh mặt hất hàm sai khiến, ánh mắt lạnh thấu xương.

      Trường Minh tông? Mình và cái môn phái xa lạ này có quan hệ gì? Trong đầu Tần Mục Ca rối loạn thành đoàn, tìm ra ngọn nguồn.

      Nàng quỳ xuống nặng nề dập đầu cho Thái hậu vang lên tiếng, sau đó ngẩng đầu chậm rãi : "Thái hậu minh giám, nô tỳ chỉ có lòng cảm kích với Thái hậu, tuyệt có nửa điểm hãm hại trong lòng! Mặc dù nô tỳ hèn mọn, nhưng cũng là dòng dõi thư hương, từ sinh hoạt tại kinh thành, trước giờ qua nam phương, càng Trường Minh tông là thứ gì, nô tỳ từ tiếp nhận cha mẹ dạy, hầu như bước chân ra khỏi nhà, rảnh rỗi chỉ đọc chút sách giải trí hỗn tạp, học lung tung chút trong đó, giải cổ kia thuần túy là tình cờ, là học được từ bản sách thuốc cổ..."

      Mộ Dung Huyên mượn cơ hội tiến lên phía trước : "Thái hậu bớt giận, Tần tư thư cực kỳ có đạo lý, huống chi nàng có bất kỳ lý do nào hãm hại ngài, trước đó ngài chỉ hôn cho nàng, lại vì nàng lật lại bản án, nàng thể nào gây bất lợi cho ngài..."

      "Trương đạo trưởng cổ đến từ nam phương, có chứng cớ gì ? Lúc này Hiên Viên Triệt cũng rút ra cơ hội tới xác định giả của đối phương.

      Chương 69: Ngươi đây là bảo vệ nàng?


      Trương đạo trưởng kia rất tự tin trả lời: "Cổ trùng là đặc trưng ở Nam phương, hơn nữa thủ pháp chính là Trường Minh tông thường dùng, chính xác hơn nữa, cách thức nuôi dưỡng cổ trùng này là xử nữ của Trường Minh tông, là đặc trưng của bọn họ, người khác học được. Tần tư thư này rất ràng là biết cổ thuật, thử hỏi trong cung này trừ nàng ra còn ai có thể làm được?"


      Hiên Viên Triệt lập tức ôm quyền hướng Thái hậu : "Thái hậu, nếu Trương đạo trưởng có lên quan với Trường Minh tông, vậy vi thần chờ lệnh tự mình Nam phương chuyến."


      "Hiên Viên muốn Nam phương điều tra?" Thái hậu hơi giương cao giọng, đáy mắt có chút kinh ngạc, bà ta ngờ lúc này lại đứng ra ôm việc này.


      Mặc dù đứng ở bên này Mộ Dung Huyên, nhưng bây giờ chính là liên quan đến Tần Mục Ca, thế nhưng lại mặc kệ hiềm khích trước kia ra mặt thay nàng.


      "Vâng, vi thần nguyện ý phân ưu thay Thái hậu, mặc dù Tần tư thư là người cố chấp cứng nhắc, nhưng vi thần biết nàng có khả năng hãm hại Thái hậu, vì tội danh quá lớn, liên lụy đế tộc nhân, nàng rất thông minh, mặc kệ lý do có to lớn cỡ nào, nàng tuyệt đối làm chuyện này. Nhưng bây giờ nàng bị tình nghi, cho nên có nghĩa vụ theo thần cùng Nam phương, cố gắng điều tra chuyện này."


      Hiên Viên Triệt chỉ muốn mình ôm lấy chuyện này, mà còn cầu Tần Mục Ca cùng theo.


      "Hiên Viên, tại nàng là nghi phạm mưu hại ai gia, ngươi muốn mang nàng theo?" Đáy mắt Thái hậu lướt qua ít gợn sóng, có chút vui.


      Hiên Viên Triệt cúi đầu ôm quyền : "Thái hậu, nếu Tần Mục Ca biết Vu cổ thuật Trường Minh tông, lần này về phía nam thể thiếu nàng, Thái hậu yên tâm, vi thần chắc chắn dẫn nàng trở lại kết thúc chuyện này."


      Đường đường đại tướng quân đến mức này, Thái hậu cũng tiện thêm cái gì, liền gật đầu: "Được, ai gia chờ tin tốt của ngươi, nếu mà tìm được chứng cứ làm ai gia tin phục, như vậy nàng được nhàng như thế đâu!"


      xong, Thái hậu xoay người vào phòng.


      Mộ Dung Huyên và Hiên Viên Triệt nhìn nhau cái, lại ra hiệu bằng mắt với Tần Mục Ca, ba người chậm rãi lui ra.


      Hướng Ngự thư phòng tới đoạn, vẻ mặt Mộ Dung Huyên như nước (nguyên văn của tác giả) hỏi Hiên Viên Triệt: "Hiên Viên, ngươi muốn sao?"


      "Vâng, điện hạ." Hiên Viên Triệt nhiều thêm nửa câu.


      Tần Mục Ca nhìn biểu tình hai nam nhân đều rất thâm trầm, nhịn được vì chính mình câu: "Ta có làm chuyện hãm hại Thái hậu!"


      "Vậy ngươi biết cổ vì sao qua?" Mộ Dung Huyên xoay người lại ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, dừng lại chút , "Ngươi cũng biết đây là chuyện lớn, nếu như ta sớm biết chút, làm chút chuẩn bị, tại tốt rồi, đến cái trở tay kịp, thiếu chút nữa liền bảo vệ được ngươi rồi..."


      Tần Mục Ca cũng có biện pháp giải thích cảm giác của mình với Mộ Dung Huyên, chỉ lạnh nhạt : "Ta nghĩ mình lại mang đến tai họa, ta chỉ nhìn thân thể Tư Đồ công tử tốt, muốn giúp chút mà thôi..."


      Hiên Viên Triệt mấp máy, muốn lại thôi, dừng chút, mới : "Hôm nay chuẩn bị chút quần áo xuất môn, sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát."


      "Vâng" Tần Mục Ca phúc thân lĩnh mệnh.


      Mộ Dung Huyên cũng nhân cơ hội : "Bây giờ ngươi khỏi phải trực nữa, trở về thu thập xong rồi nghỉ ngơi chút, mấy ngày sau này thể nghỉ ngơi tốt được rồi..."


      Tần Mục Ca lại phúc phúc thân, rời trước mắt của hai người.


      Sau khi Mộ Dung Huyên và Hiên Viên Triệt trầm mặc đến Ngự thư phòng, lạnh nhạt : "Ngươi bảo vệ Mục Ca sao?"


      "Ta tin tưởng nàng là trong sạch, là có người hãm hại nàng." Hiên Viên Triệt bỏ qua câu hỏi của Mộ Dung Huyên, chuyển đề tài.


      "Ngươi biết chuyện này dính dấp lớn, hơn nữa có đáp án..." xong câu cuối cúng, mang theo tia ý vị thâm trường nhìn Hiên Viên Triệt.
      Last edited: 2/11/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 70: Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

      Hiên Viên Triệt cười cười, dung nhan tuấn mỹ tựa như bông hoa tràn đầy sức sống, giọng : "Thái hậu muốn câu trả lời, vậy ta chỉ có thể tìm đáp án -- chỉ có điều, ai muốn đem Tần Mục Ca làm người chịu tội thay, ta bàng quan đứng nhìn..."


      "Ngươi còn nhớ tình xưa với nàng?" Tam điện ha rốt cuộc đổi lại trọng tâm đề tài lúc trước, biết làm sao, trong giọng có chút ghen tuông.


      Hiên Viên Triệt liền ôm quyền, nghiêm trang trả lời: "Điều này quan hệ đến tình nam nữ, điện hạ. Ta chỉ là muốn nhìn thấy có người bị oan uổng."


      Mộ Dung Huyên cũng thêm điều gì, chỉ cười cười : "Vậy chúc ngươi mã đáo thành công -- hãy chăm sóc tốt cho nàng, trở lại ta cám ơn ngươi."


      Hiên Viên Triệt mặt biểu tình, chắp tay thi lễ : "Dựa vào lời chúc của điện hạ, vi thần trở về chuẩn bị chút."


      Sau khi hai người từ biệt, Hiên Viên Triệt hồi phủ chuẩn bị.

      -

      Hôm sau, Mộ Dung Huyên tự mình đưa Hiên Viên Triệt và Tần Mục Ca đến ngoài thành, sau khi từ biệt, nhìn theo Tần Mục Ca và Hiên Viên Triệt lên xe ngựa rời mới quay lại trong thành.


      Từ khi lên xe ngựa, Hiên Viên Triệt lời, chờ xe vào cánh rừng, được đoạn thời gian ngắn, xe ngựa lập tức quẹo vào con đường khác, dường như đồng thời, chiếc xe ngựa giống y như xe ngựa bọn họ cưỡi vội vã theo đường lớn!


      Tần Mục ca phát những điều này, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"


      " có gì, nên nghĩ nhiều..." Hiên Viên Triệt thèm giải thích, vẻ mặt như nước được lời.


      Trừ tiếng vang đơn điệu trầm muộn của xe ngựa đè nát chướng ngại vật mặt đất ra, gần như thanh nào khác.


      Tần Mục Ca nhìn Hiên Viên Triệt dự định chuyện, cũng tiện hỏi cái gò, chỉ nhìn phong cảnh bên ngoài lao vùn vụt.


      Bỗng nhiên nàng nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt hỏi: "Đại tướng quân, chúng ta phải Giang Nam sao? Làm sao mà phương hướng này lại là hướng tây?"


      Hiên Viên Triệt từ trong trầm tư phục hồi lại tinh thần, dung nhan tuấn mỹ khôn kể thoáng lên nụ cười yếu ớt khó gặp: "Ngươi xem ra cũng ngu ngốc, sai, chúng ta phía tây, xe ngựa đó dẫn chúng ta Giang Nam lần, chúng ta địa phương khác -- Vô Lượng Sơn, từng nghe chưa?"


      Vô Lượng Sơn? Tần Mục Ca lắc đầu.


      "Nghe tên hình như cùng đạo giáo có sâu xa..."


      " Vô Lượng Sơn có tòa Bạch Vân Quan, Trương đạo trưởng chính là chủ quản của đạo quán kia." Hiên Viên Triệt cười toát ra ý vị sâu xa trong đôi trắng đen ràng.


      Tần Mục Ca bừng tỉnh đại ngộ : "Dương đông kích tây? !"


      Ánh mắt Hiên Viên Triệt chuyển hướng nhìn ra bên ngoài, lạnh nhạt : "Cái gia hỏa kia tự nắm giữ cái gọi là pháp thuật, dien dan le quy don được Thái hậu phong làm thiên sư, chuyện cổ thuật hãm hại ngươi lần này, ta cảm thấy thoát khỏi quan hệ với ..."


      Tần Mục Ca bỗng nhiên nghĩ tới Tư Đồ Vân, : "Tư Đồ công tử bị hạ cổ, có thể có quan hệ với hay ?"


      Hiên Viên Triệt thu hồi ánh mắt lại, điều chỉnh lại tư thế thân thể chút, chậm rãi : "Ta sớm với ngươi nên tùy tiện quản chuyện trong cung, Tư Đồ Vân này kỳ là bị Thái Hậu hạ cổ vây khốn ở trong cung, mỹ danh của lan xa, Thái hậu sớm thèm dãi, cổ của hẳn là Trương đạo sỹ hạ, tuy nhiên nó bị ngươi giải trừ, thân thể Tư Đồ Vân tốt hơn chút liền nhất định rời , cho nên Thái hậu mới vội vàng ra lệnh Trương đạo sỹ quay trở về -- bây giờ hẳn là lại hạ cổ cho ..."


      Nghe đối phương xong, trong nháy mắt Tần Mục Ca biết rất nhiều tình, lần này mình bị hãm hại, xem ra là thoát khỏi liên quan với Thái Hậu, truy cứu nguyên nhân rất đơn giản, mình phá hư chuyện tốt của bà ta!


      "Bà ta và ngươi..." Bỗng nhiên Tần Mục Ca bát quái hỏi, mình tận mắt nhìn thấy người nào đó ôm Thái Hậu.


      Hiên Viên Triệt cười nhạo tiếng, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh, : "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình..."



      Chương 71: Bất ngờ khó hiểu.

      Nhìn đối phương lãnh ngạo đến cực điểm, Tần Mục Ca khỏi cười nhạo : "Cái người này xem ra hoa rơi muốn rời cành rồi..."


      "Tần Mục Ca, ngươi đây là muốn khiêu khích sao?..." Hiên Viên Triệt khẽ híp tròng mắt, giọng tỏ ra nguy hiểm, nhưng đáy mắt vừa bực mình vừa buồn cười, ngay sau đó tay túm lấy nàng đến trước ngực mình.

      "Đừng, tiểu nữ tử tự biết mình...Nếu đại tướng quân có nhu cầu gì, chờ đến địa phương ta cho ngươi liên lạc chút được ?" Tần Mục Ca xong, ý đồ muốn từ trong lòng đối phương tránh thoát ra.

      Hiên Viên Triệt tức giận lườm nàng cái, bỗng chốc buông ra.


      Kết quả, Tần Mục Ca tránh thoát quá độ, lui về phía sau đụng phải thùng xe.


      Chân mày nàng cau lại, thằng nhãi này --


      "Yên tâm, ta còn đến mức đói bụng ăn quàng, ngươi lại quyến rũ ta, rất an toàn..." Hiên Viên Triệt bày ra bộ dạng "Chẳng thèm để ý đến ngươi", chỉ nhắm mắt lại dưỡng thần.

      Sau khi trong lòng Tần Mục Ca lặng lẽ thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông đối phương phen, cũng an tĩnh nhìn phong cảnh bên ngoài.

      -

      đường ngày đêm gấp, hai người tại năm ngày sau đạt tới mục đích Vô Lượng Sơn.

      Để làm việc thuận tiện, Hiên Viên Triệt kêu Tần Mụ Ca hóa trang thành thị nữ, còn hóa trang thánh khách hành hương,dd lqd theo khách hành hương khác từ từ lên núi đến chỗ Bạch Vân Quan.

      Tần Mục Ca nhìn kiến trúc Bạch Vân Quan to lớn, hương khói lượn lờ, cũng là thánh địa đạo giáo. Thoạt nhìn cũng có chỗ nào đặc biệt.

      Bọn họ tìm chủ , bày tỏ muốn ở mấy ngày, nhân tiện cấp cho ít tiền nhang đèn, cho nên bọn họn cực kỳ thuận lợi được an bài tại khách phòng Bạch Vân Quán.


      Đây là tiểu viện, cực kỳ yên tĩnh.


      Sau khi hai người nhìn như rất thành kính chiêm ngưỡng đạo quán nhìn đủ loại thần tiên thờ phụng, dùng bữa trưa. Sau giờ ngọ lại bắt đầu lấy danh nghĩa thăm viếng dạo các nơi.


      Về sau, hai người nảy sinh bất đồng, người muốn phía nam, người muốn phía tây, kết quả là mỗi người dạo nơi.

      Tần Mục Ca nắm chặt khăn gấm vừa vừa xem xét, mình thích cảnh đẹp màu sắc rực rỡ, mà Hiên Viên Triệt kia cứng rắn muốn dạo nghĩa địa, đó là địa phương người chết yên nghỉ, mình mới chẳng thèm !


      lúc đến chỗ hẻo lánh, nàng bỗng nhiên phát giác bốn phía vang lên khác thường! Mặc dù nàng có nội công, nhưng biết vì sao cũng cảm giác được khí tức nguy hiểm.

      Cơ hồ đồng thời, mấy hắc y nhân che mặt ở viện khác bay vọt ra ngoài, chặn đường Tần Mục Ca!


      "Các ngươi là người phương nào? !" Tần Mục Ca áp chế hoảng sợ của mình, lạnh lùng nhìn đối phương.


      Mấy hắc y nhân kia vốn rút đao ra, nhưng mà vừa nhìn thấy Tần Mục Ca, toàn bộ sửng sốt, có người vậy mà đem đao rơi xuống đất!


      Người nọ cầm đầu cẩn thận đánh giá Tần Mục Ca trong phúc chốc, quyết đoán vung tay lên: "Rút lui!"


      Mọi người giống như gió biến mất trong lùm cây.


      Trái tim Tần Mục Ca tất cả đều là mồ hôi lạnh, nàng vội vàng chạy tới hướng nghĩa địa. Còn chưa tới trước mặt, liền nghe thấy bên trong có tiếng đánh nhau!


      Cũng kịp nghĩ nhiều, nàng lập tức hô lớn: "Người đâu, có thích khách! Người đâu, có thích khách muốn giết người!"


      thanh của nàng bén nhọn mà có lực xuyên thấu, phương viên dặm sai biệt lắm đều có thể nghe được, cho nên rất nhiều đạo sĩ cầm đao kiếm theo tiếng chạy tới.


      Thích khách vây công Hiên Viên Triệt ở nghĩa địa vừa nghe Tần Mục Ca thình lình hét chói tai, lại thấy nhiều đạo sĩ chạy qua như vậy, cho nên lập tức thức thời chạy mất.


      Tần Mục Ca chạy đến bên cạnh Hiên Viên Triệt xem xét đối phương, thấy có gì ổn, mới yên lòng. Hiên Viên Triệt kiểm tra hai tên thích khách bị mình giết chết, kết quả, phát nhẫn hình chữ thập!


      che giấu tất cả tâm tư bản thân, sau khi hướng các đạo sĩ này cám ơn, liền mang theo Tần Mục Ca cùng nhau trở lại tiểu viện.

      Chương 72: Cùng nhau quan sát.


      Tần Mục Ca cũng đem chuyện mình gặp được thích khách cho Hiên Viên Triệt.


      "Có tên thích khách thấy ta, đều bị dọa rơi đao xuống đất, sau đó tất cả bọn đều chạy!" Tần Mục Ca nhất quyết khoe ra kỳ ngộ của mình, "Ta còn chưa xuất thủ, bọn bỏ chạy rồi..."


      Hiên Viên Triệt nhíu mày lại, nhìn biểu tình đối phương giống như khoác lác, nhưng nội dung lại có chút huyễn ho ai tin ặc quá, thích khách thấy nàng vậy mà sợ tới mức rớt đao, ra ai tin? Võ công của nàng cũng phải cao siêu, càng chưa tới nổi danh xa gần.


      Nhưng mà, kỳ ngộ của nàng phải giải thích như thế nào đây?


      "Chúng ta gặp thích khách hẳn là cùng nhóm, nhưng thái độ đối với chúng ta như thế nào lại cách biệt trời vực vậy? Phải sợ cũng là sợ ta, làm sao có thể sợ ngươi chứ? Hiên Viên Triệt có vẻ đăm chiêu, lần nữa nhìn kỹ Tần Mục Ca.


      Nữ nhân này tai toàn thân giả dạng thị nữ, nhưng bộ dạng thướt tha khuynh thành chút cũng giảm, ngũ quan kia thanh tú thanh mỹ, hơn nữa cặp mắt trong suốt giống như hồ sâu, lóe sáng thông tuệ và tiêu sái, hình như đoạn thời gian gần đây, nàng so với trước kia thuận mắt ít. ( trúng độc tình)


      Khách quan mà , ra nàng đẹp hơn so với bất kỳ nữ nhân nào mà mình từng gặp, cũng thông minh, hơn nữa đáy lòng còn thiện lương, trách trời thương dân.


      Tần Mục Ca hai mắt vụt sáng lên, ngồi đối diện Hiên Viên Triệt, chậm rãi : "Ta cũng thấy kỳ quái, như thế nào mà bọn thấy ta lại có biểu như vậy chứ? Ta lại biết bọn , ngược lại giống như bọn biết ta..."


      "Về sau, được rời khỏi ta, nơi này cực kỳ phức tạp, nhất định phải cẩn thận." Hiên Viên Triệt dặn dò Tần Mục Ca.


      Tần Mục Ca biết đối phương rất đúng, liền gật đầu bày tỏ minh đồng ý.

      -

      Sau bữa tối, sắc trời khuya, Hiên Viên Triệt nhìn thời gian sai biệt lắm, liền chuẩn bị ban đêm ra ngoài thám thính. Tần Mục Ca cũng muốn .


      "Ngươi , thể rời khỏi ngươi."


      Hiên Viên Triệt có biện pháp, đồng thời cũng lo lắng lưu lại mình Tần Mục Ca tại tiểu viện lại sinh ra chuyện khác, dứt khoát mang theo Tần Mục Ca lặng lẽ hướng chỗ nào đo mà .


      Bọn họ đến tận cùng bên trong đạo quan, là cái viện độc lập, bọn họ vòng qua mấy đạo sĩ tuần tra ban đêm, cuối cùng nhích đến gần tường vây.


      Hiên Viên Triệt ôm Tần Mục Ca nhảy lên đất bằng, xoay người mấy cái liền tới nóc nhà.


      Vừa mới rút mảnh gói, phía dưới truyền đến tiếng nữ nhân cười duyên.


      "Tử Tương, ta vừa tới ngươi liền dứt rồi..."


      Gương mặt tuấn tú Hiên Viên Triệt quẫn bách, khỏi nhìn xuống.


      Ở giữa giường, nam nữ quấn lấy nhau, lõa thể tán gẫu.


      Tầm mắt Tần Mục Ca vừa mới ném xuống dưới, chợt phát giác trước mặt bỗng tối sầm, bàn tay che tới mắt nàng!


      Được rồi, phía dưới hình như cấm trẻ , mình và Hiên Viên Triệt cùng nhau quan sát có chút ổn, vậy mình nghe chút thôi.


      Gương mặt tuấn tú Hiên Viên Triệt hơi chút phiếm hồng, chính mình cũng ngờ phía dưới là cảnh sắc như vậy, nếu như biết để Tần Mục Ca chờ ngoài tường.


      "Trương Chí kia đắc thủ rồi sao? Tin tức có truyền về rồi hả?"


      "Thiên sư ra tay, có đạo lý nào thành công? Ngươi chờ xem, trời Cao Xương rất nhanh thay đổi, hơn nữa phương hướng thay đổi về phía chúng ta, những tên ngu ngốc kia đều trở thành con rối của chúng ta..."


      "Chờ đến khi ta làm nương nương, hoàng cung này ta còn chưa có qua đấy..."


      " hay, ngươi muốn hoàng tử nào, liền cho ngươi người đó, nhưng mà bây giờ trước tiên muốn vui sướng ta...tới...Chúng ta lại tới lần nữa..."


      Phía dưới tiến vào ảnh cấm, thân thể Hiên Viên Triệt căng thẳng, lập tức mang theo Tần Mục Ca rời khỏi nóc nhà, sau khi vượt nóc băng tường, rơi vào viện của mình.
      Last edited by a moderator: 20/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 73: Làm sao có thể ngủ giường của đại tướng quân đây?


      Trải qua tình cảnh vừa rồi, hai người ràng cực kỳ xấu hổ, sau khi trước sau vào phòng, Tần Mục ca rót cho mình và Hiên Viên Triệt mỗi người chén nước.


      "Bọn trời Cao Xương phải đổi, là có ý gì? Trương đạo trưởng kia..."


      Tần Mục Ca , Hiên Viên Triệt lập tức làm ra động tác chớ có lên tiếng, lập tứ thổi tắt ngọn nến, thuận tiện kéo Tần Mục Ca đến góc.


      Ngoài cửa sổ dường như có bóng người lóe lên, Hiên Viên Triệt nhìn màn che rực rỡ hạ xuống, con ngươi thâm thúy dừng chút, gần sát bên tai Tần Mục Ca : "Dường như ta có đáp án..."


      "Cái gì đáp án?" Tần Mục Ca từ lần nghe lén vừa rồi từ trong lời chiếm được chút tin tức, nhưng lại phải chắc chắn lắm, nhưng mà Trương đạo trưởng kia nhất định có vấn đề thể nghi ngờ.


      Nàng ngước gương mặt nhắn, cùng Hiên Viên Triệt dựa vào là rất gần, hơi thở thơm ngát ấm áp trong miệng thậm chí phả lên mặt Hiên Viên Triệt.


      Hơi thở hai bên dung hòa vào nhau, trong lòng Hiên Viên Triệt khỏi rung động!


      ổn định lại cảm xúc, thấp giọng : "Ngày mai chúng ta trở về kinh, Trương đạo trưởng này nhất định giở trò gì trong cung...Lần này tới Vô Lượng sơn, thu hoạch của chúng ta là quá lớn..."


      "Những thích khách kia là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ có người biết chúng ta tới Vô Lượng sơn rồi hả?" Tần Mục Ca nhịn được lại hỏi câu này.


      Ánh mắt Hiên Viên Triệt lóe lên cái, suy nghĩ chút, : "Những thích khách này với thích khách lúc trước ở kinh thành là , cùng đến từ tổ chức, bọn hướng đến ta hẳn là có nguyên nhân, chỉ là biết có quan hệ gì với triều đình hay , hoặc là có bao nhiêu quan hệ..."


      Lòng hiếu kỳ của Tần Mục Ca lại dâng lên, nàng nhị được hỏi tới: "Ngươi biết những thích khách này? Làm sao ngươi lại đắc tội bọn hả?"


      "Ta cũng đắc tội bọn , bọn là làm thuê cho người ta thôi..." Hiên Viên Triệt dường như muốn lại tiếp tục cái đề tài này, cảm giác tròng mắt đen kia của Tần Mục Ca khao khát tri thức lại nổi lên vấn đề kế tiếp, cho nên vỗ đầu vai đối phương, "Đối phương rồi, chúng ta nghỉ ngơi sớm chút."


      Tần Mục Ca cũng thức thời hỏi, nàng cảm giác Hiên Viên Triệt có chút né tránh đối với vấn đề vừa rồi, cũng biết xuất phát từ nguyên nhân gì.


      "Kia đại tướng quân sớm nghỉ ngơi chút, ta ra ngoài." Tần Mục Ca vừa mới chuyển thân chuẩn bị ra ngoài.


      Hiên Viên Triệt ở phía sau khẽ: " cần về phòng ngươi, ngày mai liền rồi, ta muốn xảy ta chuyện rắc rối gì nữa, ngươi cũng ở đây mà ngủ thôi..."


      Tần Mục Ca dừng lại hồi, ngủ? !


      "Cái này sao có thể chứ? Làm sao có thể ngủ giường của đại tướng quân đây?..." Tần Mục Ca tỏ vẻ băn khoăn, hai tay chà xát vài cái, ra vẻ lúng túng.


      Hiên Viên Triệt liếc Tần Mục Ca bằng nửa con mắt, vượt qua nàng, thản nhiên : "Sai, là ngươi ngủ giường , bản tướng quân ngủ giường lớn..."


      Cái gì? Tần Mục Ca bỗng nhiên lập tức minh bạch (hiểu ), chính mình cũng phải là cái gì của đối phương, chức quan lại là cái gì, cho nên nhân gia ngủ là cần phải vậy.


      Tần Mục Ca liếc Hiên Viên Triệt cái, tiêu sái đến trước giường cởi giày ra, hướng giường nằm xuống. Bên kia truyền đến thanh cởi quần áo xột xoạt của Hiên Viên Triệt.

      ?

      Trong lòng nàng thoáng lên chút tình cảm khó hiểu, đời trước của mình và từng là phu thê, trước đó hai người có phải cũng cùng chăn gối hay , chung sống phòng? Mà tại làm người qua đường lại ở chung phòng, thù hận trước đó hình như cũng vì chuyện tình trong khoảng thời gian này mà nhạt chút, đời trước nếu là có biết, có thể cảm thấy có chút an ủi hay ?


      Đời trước đối với gia hỏa kia hẳn là hết lòng cảm mến ? Dù sao theo khách quan mà thằng nhãi này trừ bỏ tính tình lãnh ngạo chút, cũng phải hoàn toàn là nam nhân cặn bã -- bộ dáng của thể chê, thanh mỹ người theo kịp, sử xự trầm ổn, võ công cao cường.


      "Ngươi cởi áo khoác sao?..."


      thanh trầm thấp của Hiên Viên Triệt vang lên trong đêm tối.


      Tần Mục Ca ngẫm lại, ngồi dậy, cởi áo ngoài , để quần áo trong nằm xuống.


      Chỉ chốc lát sau liền ngủ mê man, trong mông lung dường như có cái gì ôn nhu chụp xuống...









    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 74: Mỹ nam thần bí.


      Trời tờ mờ sáng ngày hôm sau, Tần mục ca ngũ ngon, bị Hiên viên Triệt lay lay dậy.


      “ Thu thập chút, chúng ta lên đường.”


      xong, liền ra ngoài rửa mặt.


      Tần Mục Ca ngồi dậy xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, bỗng nhiên, nàng phát người mình biết khi nào có hơn cái chăn.


      Nàng quay đầu nhìn lên , phát thấy cái chăn, chẵng lẽ đêm qua Hiên Viên Triệt đắp chăn?


      Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Mục Ca

      Nhất thời có chút nóng, người này dường như cũng lạnh nhạt giống như thế, phải sao?


      -


      Hai người thu thập xong liền ra khỏi Bạch Vân quán bước lộ trình. Xuống Vô Lượng sơn lên quan đạo, trải qua mấy canh giờ hai người tới tòa thành .


      Lúc này thời gian đúng lúc trưa, Hiên Viên Triệt mang theo Tần Mục Ca

      Vào tửu lâu kêu vài món thức ăn và đĩa bánh màng thầu, lúc ăn, tên nam tử hơn hai mươi trang phục tùy tùng vẻ mặt ôn hòa đến bên cạnh, chắp tay thi lễ : “ Công tử, nương, quấy rầy, công tử nhà ta muốn thỉnh nương kiếm chỗ chuyện, biết có thuận lợi ?”


      Tần Mục Ca sửng sốt, tìm mình chuyện? Đối phương là người nào?


      Hiên Viên Triệt có chút ngoài ý muốn, nhưng vẻ mặt vẫn tỉnh như cũ : “ biết công tử nhà ngươi giờ ở nơi nào, ngại tới đây lời.”


      , lầu hai nam tử chậm rãi xuống. Áo dài tử kim sắc bên trong xanh nhọc, tóc dài buộc mũ bạch ngọc, da thịt trong suốt, ngũ quan xinh đẹp thanh tú, giữa lông mày có ấn ký hoa mai màu đỏ, khiến nhìn mị hoặc khó tả, nhìn Tần Mục Ca, cười nổi bật lúm đồng tiền ràng, tay cầm chiết phiến tới, thỉnh thoảng ho tiếng.


      Hiên Viên Triệt và Tần Mục Ca đứng dậy cực kỳ khách khí chào đối phương, đối phương cũng mỉm cười đáp lễ : “ Tại hạ Lãng Thanh Phong, biết tôn tính đại danh của hai vị?”


      “ Tại hạ Hiên Viên Triệt, vị này chính là Tần Mục Ca, Tần nương.” Sau khi Hiên Viên Triệt thay Tần Mục Ca giới thiệu, mời Lãnh Thanh Phong ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi, “ biết Lãnh công tử thỉnh Tần nương có chuyện gì?”


      Lãnh Thanh Phong liếc nhìn Hiên Viên Triệt cái, ánh mắt lại quay về người Tần Mục Ca, hai tròng mắt quang mang lưu chuyển quanh co ngừng, trong mắt mang theo tình cảm chậm rãi :” Thực giám giấu diếm, tại hạ nhìn thấy Tần nương, cảm giác cực kỳ thân thiết, ngôn hành cử chỉ của nàng cực kỳ tương tự với người thân của ta, cho nên lòng cảm thấy thân thiết, hơn - - xin hỏi tỷ tỷ sinh nhật lúc nào?”


      bé Phan Nguyễn Minh Ánh liếc mắt qua đối phương cái, : “ Mùng ba tháng ba, làm sao vậy?”


      “ Mùng ba tháng ba?” Ánh mắt Lãnh Thanh Phong chớp lóe, lập từ mỉm cười lắc đầu , “ có gì, sinh nhật tỷ tỷ chính là bàn đào chi hội, canh giờ quả thực rất tốt …”


      Đáy mắt Hiên Viên Triệt lóe lên cảnh giác, hình như tùy ý hỏi câu. “ Công tử là người ở nơi nào? Là dạo chơi đây đó hay là tìm người thân?”


      Lãnh Thanh Phong vừa nghe xong, than tiếng” “ Thực dám dấu diếm, thân thể tại hạ tốt, cho nên bên du lịch, bên tìm kím danh y, nhìn xem có thể trị liệu hay …”


      Tần Mục Ca nhìn thân thể đối phương quả có chút mỏng manh, hình như có bện bất túc, liền cơ bản tin lời đối phương , chỉ là mình có chút tương tự với người thân của , khiến nàng có chút tò mò.


      “ Hiên viên công tử và Tần tỷ tỷ nơi nào?” Lãnh Thanh Phong rất chủ động làm đệ đệ, cũng quản Tần Mục Ca có nguyện ý hay .


      Hiên Viên Triệt cũng định giấu giếm, cho nên : “ Chúng ta muốn trở lại kinh thành.”


      “ Vậy vừa đúng dịp, ta cũng kinh thành, bằng chúng ta làm bạn đồng hành .” Lãnh Thanh Phong cười lúm đồng tiền như hoa đưa ra đề nghị.





      Chương 75: đệ đệ tiểu bạch kiểm, đáng mừng.


      Đối mặt với nam tử mỹ lệ gầy yếu này, trong lòng Tần Mục Ca sinh ra chút thiện cảm, hơn nữa đối phương mở miệng tiếng tỷ tỷ, kêu nàng thoải mái, cho nên nàng rất vui lòng.


      Hiên Viên Triệt mặt trầm như nước, chỉ nhàn nhạt : “ biết thân thể công tử có cho phép hay , chúng ta có thể nhanh chút.”


      sao, ta cũng cố hết sức đuổi theo.” Thiếu niên chút nào quan tâm giọng nguyện ý của Hiên Viên Triệt, chỉ cười với Tần Mục Ca, “ Tỷ tỷ, đường liền cần tỷ tỷ phí tâm rồi ..”


      Cần mình phí cái gì tâm chứ ? Tần Mục Ca cười thầm.


      Cơm nước xong, bốn người liền bắt đầu khởi hành.


      Hiên Viên Triệt và Tần Mục Ca còn có Lãnh Thanh Phong ngồi trong chiếc xe ngựa, tùy tùng Lãnh Thanh Phong ở bên ngoài cưỡi ngựa theo.


      Dọc theo đường Lãnh Thanh Phong tuyệt lãnh giống như tên của , ngược lại, vui vẻ giống như con chim , chuyện với Tần Mục Ca mãi hết.


      Tần Mục Ca trước đây cũng là người thích chuyện, cho nên sau nữa ngày liền rất quen thuộc với Lãnh Thanh Phong, đối phương ít chuyện đều là mình có cảm giác hứng thú, cho nên nàng cực kỳ hăng hái, hai người hầu như đều xem tồn tại của người.


      Hiên Viên Triệt nhìn Tần Mục Ca cười tươi như hoa với Lạnh Thanh Phong, trong lòng có chút khó chịu biết làm sao, phải là mới biết có nữa ngày hay sao? Như thế nào lại quen thân như vậy? đường cùng mình thiếu chữ ít lời, cùng với nam tử như con hồ ly này sao lại nhiều như vậy?!


      Chập tối, bốn người chạy tới cái thôn trấn, tìm khách đếm ngủ lại.


      Lãnh Thanh Phong kia như khối kẹo mè xửng thời thời khắc khắc dính Tần Mục Ca, dùng qua bửa tối lại vẫn đúng trong phòng Tần Mục Ca chuyện phiếm, nỡ quay về phòng mình, cho đến khi Tần Mục Ca tỏ ra ngủ gà ngủ gật, mới lưu luyến rời trở về phòng mình nghỉ ngơi.


      Ngày hôm sau trời vừa sáng, Tần Mục Ca mới vừa dậy rửa mặt xong, chảy tóc Lãnh Thanh Phong lại cực kỳ hớn hở chìa tay ra đưa cho Tần Mục Ca hai cái trâm phượng.


      “ Tỷ tỷ, cái này rất đẹp mắt, ngươi cày thử xem!”


      Đối mặt với siêu cấp nhiệt tình của Lãnh Thanh Phong, Tần Mục Ca có chút thụ sủng nhược kinh. Chỉ là Lãnh Thanh Phòng đều cho phép nàng cự tuyệt.


      “Sa thể nhận, cái trâm này rất quý trọng.” Tần mục ca trịnh trọng cho đối phương biết.


      Lãnh Thanh Phong cực kỳ mất mát, nhưng lại vẫn như cũ kiên quyết đem cây trâm đặt trước mặt nàng, gằn từng chữ: “ Ta đưa cho ngươi, nên cự tuyệt có được hay ? nên khồng cần, ta trưởng thành, người khác có thể cho, ta đều có thể cho…”


      Trong mắt lên tia khó xử và cuồng nhiệt,, lập tức lại là mảnh thâm thúy.


      Đúng lúc này, Hiên Viên Triệt từ ngoài cửa tới, dừng chút, với Lãnh Thanh Phong: “ Lãnh công tử, ta có việc muốn với Tần nương….”


      có vẻ trực tiếp, hạ lệnh trục khách với Lãnh Thanh Phong.


      Lãnh Thanh Phong cũng dễ chuyện, nhàn nhạt cười với Tần Mục Ca : “ Ta đây chờ chút rồi lại vào tìm tỷ tỷ…”


      Trong đầu của Tần Mục Ca nghĩ đến lời của Lãnh Thanh Phong “ nên cần, ta trưởng thành, người khác có thể cho ta đều có thể cho” tiến hành phân tích những lời này, chú ý tới gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt chợt lóe lên ít biểu tình.


      Xem Tần Mục Ca chủ động chuyện với , Hiên Viên Triệt ôn hòa ném ra câu: “ Tần tư thư công nhặt được người đệ đệ lớn như vậy, là đáng mừng…”


      Tần Mục Ca phục hồi lại tinh thần, nhìn chính mình trong gương bên vừa chải đầu bên trả lời: “ Đại tướng quân tiến vào là vì những lời này?”
      Last edited by a moderator: 27/11/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 76: Ngươi đoạt nhân sở ái *

      *Đoạt nhân sở ái: tranh đoạt những thứ người khác thích.


      Hiên Viên Triệt dừng lại hồi, bị Tần Mục Ca này cứng mềm chặn lại câu nhất thời nên lời, lát sau mới ngồi bên giọng : "Cái tên Lãnh Thanh Phong này lai lịch bất minh, tốt nhất nên thân thiết với quá -- ngươi biết là cố ý lôi kéo làm quen với ngươi sao? Trước đó chưa gặp qua, lần đầu gặp nhau liền thân thiện như vậy có chút bình thường."


      Tần Mục Ca chải tóc xong xuôi, xoay người lại nhìn Hiên Viên Triệt giọng : "Ta biết, ta cũng phải kẻ ngốc, đại tướng quân trải qua mấy ngày này nên hiểu ta chút chứ? Ta tuy có ý muốn hại người, nhưng ý đề phòng người khác vẫn có..."


      Hiên Viên Triệt cho là đúng, hừ tiếng, : "Ta xem ngươi thành công nhất là kiện tính kế ta, ngoài ra còn phải khắp nơi bị người khi dễ?..."


      Vừa thấy đối phương nhắc lại chuyện cũ, Tần Mục Ca liền liếc đối phương cái, cao thấp đánh trả lại câu: "Cũng giải thích trăm lần rồi, còn chưa có tác dụng sao? Ngươi , muốn như thế nào ngươi mới có thể buông chuyện này xuống? Nếu ta sống tốt hoặc là chết mới có thể khiến ngươi buông cừu hận này xuống, vậy ngươi tại có thể động thủ."


      xong, trong tay áo lấy ra thanh chủy thủ xinh xắn, leng keng tiếng xuất trước mặt Hiên Viên Triệt.


      Hiên Viên Triệt nghĩ tới Tần Mục Ca xuất ra chiêu này, đầu tiên dừng lại chút, sau đó con ngươi mang theo ý tứ hàm xúc nghiên cứu nhìn về phía nàng, chậm rãi : "Sao lại ra lời đấy? Chẳng lẽ ta ngay cả oán trách cái được sao? -- tính nóng như vậy, biết người nào xui xẻo mới cưới được ngươi..."


      "Việc đó cần ngươi quản, lại chuyện tại ," Tần Mục Ca xong cầm lấy chủy thủ qua đặt cổ tay mình, mặt biểu tình nhìn Hiên Viên Triệt, "Nếu ngươi tiện động thủ, ta đây làm, từng đao từng đao cắt, cho đến khi ngươi hài lòng mới thôi."


      xong, liền khẽ vạch vào cổ tay cái!


      Hiên Viên Triệt nhanh tay nhanh mắt, nhanh như tia chớp điểm huyệt Tần Mục Ca, khiến đối phương thể nhúc nhích, sau đó chỉ tiếc rèn sắt thành thép kéo chủy thủ qua vứt vào trong góc, xoay người từ cao nhìn xuống nhìn vào trong mắt Tần Mục Ca, giọng : "Chuyện lúc trước giữa ta và ngươi chấm dứt, Tần Mục Ca, ta phải là người hẹp hòi, ngươi nhớ kỹ! Ngươi biết chuyệnTa và Tiểu Uyển lúc đó, tại trong lòng ta có tính toán, cho nên ta muốn ngươi tốt, ngược lại, ta hy vọng về sau ngươi trôi qua khá hơn chút, ít nhất mạnh mẽ hơn so với trước kia."


      "Có số việc cũng hoàn toàn là lỗi của ngươi...Người tính bằng trời tính..." Dường như do dự liên tục, Hiên Viên Triệt lại phun ra câu như vậy, kèm theo tiếng than .


      Đây đúng là lần đầu tiên đối phương chịu nhìn thẳng vào đoạn hôn nhân hai bên lúc đó, trong lòng Tần Mục Ca giống như có ánh mặt trời chiếu vào, giọng : "Vẫn là câu kia, nếu là biết ngươi và nàng trong lúc đó sinh tình, ta tuyệt đối đoạt nhân sở ái -- kỳ thực gả cho Thanh Dương vương cũng phải là chuyện xấu, có thể rời xa kinh thành, cách xa người ta thích chút, cuộc sống cũng nhất định bị động như vậy, tóm tại bước sai, các bước sai..."


      Hiên Viên Triệt muốn lại thôi, lát sau, chậm rãi xoay người lại, tròng mắt đen sáng ngời nhìn vào đáy mắt Tần Mục Ca, chậm rãi : "Trước đó ta dám khẳng định, nhưng tại ta tin ngươi, ngươi căn bản làm chuyện đoạt nhân sở ái..."


      "Đó là đương nhiên!" Tần Mục Ca chợt cười yếu ớt, thoáng nghiêng đầu đánh giá đối phương, " ra ngươi cũng tốt lắm, nếu gả cho Thanh Dương vương còn là vương phi đấy, gả cho ngươi cực kỳ có lời...Lúc ấy quá ngây thơ rồi..."


      Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt sa sầm, nữ nhân này quả thực quá thẳng thừng ?!
      Last edited by a moderator: 28/5/16
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :