1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyên sủng - Mộng Cầm U

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại truyện: Ôn Thu

      Editor: Sakura Trang


      Có người , vào năm nàng ba tuổi, nhà tan của nát. Nghe đáng buồn, ra, nàng cũng cảm thấy có gì đáng để đau buồn, bởi vì tuổi, nàng thậm chí chưa từng nhớ kỹ kình dáng của mẫu thân và phụ thân. Từ lúc nhớ được mọi việc, nàng lưu lạc đầu đường xó chợ để bôn ba sinh tồn rồi. Cái gọi là bôn ba, tất nhiên chính là lừa đảo ăn trộm.
      *bôn ba: khắp nơi hoạt động để ý vất vả, nhấn mạnh bận rộn khắp nơi vì mục đích nào đó, nếm trải mọi sóng gió thử thách của cuộc đời

      biết vì sao bản thân lại sống lại sống sót thế gian này, có cũng chẳng qua là bản năng sống sót của bản thân mà thôi.

      Cho đến hôm nay, ngước nhìn bầu trời, nàng cẩn thận nghĩ lại, nếu như năm ấy có cái nhìn kinh hồng thoáng qua, nàng có phải, vô tri vô giác sống mãi tiếp như vậy ?

      Lúc đó, cho dù tuổi còn cũng che dấu được thanh tĩnh thoát tục, khi chất mê người, nhi tử tài hoa hơn người của Tả tướng ngang qua dưới bảo hộ của thị vệ, nàng dựa vào đáng người nhắn giả trang thành nam hài ăn xin, cũng chính vào lúc đó, lần đầu tiên tiểu nữ hài quần áo tả tơi chẳng biết tại sao lại nghĩ, so sánh với bản thân mình, lần đầu tiên trong cuộc đời hiểu cái gì gọi là "tự thấy xấu hổ".

      Nữ tử cho rằng, trừ bỏ lần đó bao giờ gặp lại cái người công tử quyền quý đó lần nào nữa. Nhưng mà, việc đời luôn khó đoán.

      Khi đó nàng chuẩn bị ăn cắp cửa hàng tiền bạc, tự nhận là bản thân làm nhiều lần trộm cắp, chắc chắn có sai lầm gì, ai biết lần trước đối phương do điều tra được gì nên lần này đề phòng rất nghiêm ngặt.

      Nàng bị bắt được, đối phương thấy chỉ là tiểu nha đầu, cũng thèm đưa quan phủ, mà tàn nhẫn đánh gãy chân nàng, mặt mắng chỉ vì tiểu nha đầu mà phải canh giữ dưới tuyết, mặt quan tâm chút nào ném nàng vào trong tuyết.

      Nàng thấy mình đau đến nỗi bò dậy nổi, bản thân mặc cực ít, vốn định đánh nhanh thắng nhanh, ai biết cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, làn da gần như tiếp xúc trực tiếp với băng tuyết trở nên đông cứng đau đớn, cho đến khi dần mất cảm giác.

      Nàng dị chuyển vài bước, những đồng bạn biết ở nơi nào, xung quanh ngay cả miếu đổ nát để tránh gió tuyết cũng có. Nàng thở dồn dập, thậm chí có thể cảm giác được ý thức của bản thân ngày càng mờ mịt.

      Nàng ... Chết ở chỗ này sao...

      ....

      Mở mắt, nàng cứ nghĩ đập vào mắt tào địa phủ, cảm thấy ngạc nhiên khi địa phủ lại an tĩnh như vậy. Đệm giường dưới người sạch thoải mái, nóc nhà bên sạch có tro bụi rơi xuống, cho dù bên ngoài tuyết rơi vẫn cảm thấy ấm áp, thậm chí còn hơi ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngát. Nếu biết từ sớm địa phủ là như vậy, nàng nên sớm cho mình đao chấm dứt cuộc sống rồi.

      Về sau, nàng mới biết được, nơi này vốn là phủ Tả tướng. Là nhi tử của Tả tướng nhặt nàng mang lên xe, mang nàng trở về, sai người chăm sóc nàng. Lòng của nàng bỗng run lên bần bật.

      Vì sao? ràng nàng chỉ là tiểu khất cái bẩn thỉu bị ném vào trong tuyết, nàng biết người mình bẩn bao nhiêu, biết mình cho dù lên trấn tìm khách bình dân ít người ở nhất nghỉ ngơi chút cũng bị người chút chần chừ đuổi ra ngoài, nhưng mà người kia, công tử Tả tướng kia, vậy mà lại mang nàng về, để cho nàng ngồi xe ngựa của ...

      Trong lòng nàng bỗng nhiên sinh ra cảm giác vô cùng tuyệt vời, tay chân đều còn cảm thấy lạnh như băng, lại nhớ lại cái nhìn thoáng qua của mình lúc trước về vị công tử cao quý trang nhã băng thanh ngọc khiết, trái tim rung động.

      Nàng cảm thấy, nàng bị nhận nhầm là nam hài tử, cũng đành đâm lao phải theo lao, từ chối những đồng bọn lớn lên cùng mình, giả bộ đáng thương nịnh hót trước mặt tổng quản Phủ Tả tướng, cuối cùng cũng được ở lại trong phủ. Nàng có tên nên được đặt tên là Ôn Thu. Về sau, nàng dựa vào thông minh cùng với tính toán nho , trở thành gã sai vặt bên người của , ân nhân cứu mạng của nàng.

      Để đảm bảo an toàn cho , nàng bị dạy võ công, tất những gì nàng làm đều vì .

      Thời gian, lại trôi quan nhanh như vậy! Theo tuổi ngày càng tăng, nàng còn cách nào khác phải buộc chặt ngực, cũng còn cách nào khác phải cố ép cho giọng trầm xuống, cũng còn cách nào khác cố gắng khống chế những suy nghĩ an phận ngày càng... khó trong lòng xuống.

      Nàng càng ngày càng nghiêm túc học võ công, để bảo vệ , cho nên chẳng biết lúc nào, trong phủ nàng trở thành đệ nhất cao thủ.

      Tính tình công tử tao nhã, xuất trần thoát tục, ôn hòa thiện lương. Hoàn toàn khác với nàng, là ánh sáng ấm áp trong lòng nàng. Nàng ở bên cạnh , mỗi ngày nhìn càng lớn lên, trổ mã ngày càng cao vút thẳng tắp như ngọc, đối xử với nàng giống như ca ca vậy, nàng thích nhất là nhìn ánh mắt tin tưởng kính trọng còn mang theo chút muổn rời xa của đối với nàng.

      Tuy rằng nàng biết, nàng xứng, cả đời đều xứng với .

      Cuối cùng ngày, bị gả cho vương công quý tộc, để khi còn sống có cuộc sống bình thản giàu có...

      Thân phận nữ nhân của nàng, cũng giấu được lâu nữa... Bị mọi người biết được nàng có thân phận nữ nhân lại ở bên người công tử của Tả thừa tướng lâu như vậy, nàng chừng bị đánh chết thôi!

      Ít nhất, nửa đời sau của nàng, đều nhớ về .

      Về sau, về sau, nàng nhận ra, ra cuộc đời của nàng cho dù thế nào cũng thoát khỏi bốn chữ "Việc đời khó đoán"

      Nàng vốn ôm niềm tự hào, ít ra, tuy rằng nàng xứng với , nhưng người thích nhất chính là nàng mà! Nếu như nàng cho biết thân phận nữ nhân của mình, còn có thể thích nàng cũng biết chừng! Mặc dù nàng biết khuôn mặt của mình có khí phách mà nữ tử cần có, phần lớn nam nhân cũng nhìn vừa mắt, nhưng nàng vô cùng tự tin với quan hệ của bọn họ. Nhưng mà, nàng ngờ rằng, có ngày cũng có mối tình đầu, liên quan đến nàng.

      từ trước, thích nữ tử ôn nhu hiền lành, tốt nhất, có thể chuyên tình chút, thú ít phu thị thôi. Nàng cố gắng trở thành người như thích, ôn nhu, thiện lương, thậm chí cho dù biết thân phận nữ nhân của nàng, nàng vẫn như cũ trong vô ý thân thiết cùng với nam nhân khác ngoài . Nàng biết người đời ôn nhu thiện lương rất nhiều, nhưng mà, trừ phi là người nghèo, nếu nữ nhân nào phải tam phu tứ thị? Chuyên tình, đây chẳng phải là làm mất phúc lợi lớn nhất của nữ nhân à. Nhưng mà, , gặp được nữ tử như vậy.

      Ngày ấy bọn họ ở nông thôn giải sầu, nghe được vài cái nam nhân có chuyên gì ngồi tán dóc, từ trước đến nay ít khi đến gần người ngoài, khi đó tò mò, liền cẩn thận trốn ở gần đó nghe lén chút, muốn biết hàng ngày những người nông phu ở nông thôn này đều bàn luận về điều gì.

      Nếu như nàng biết để cho nghe khiến nàng hối hận cả đời, nếu được quay lại ban đầu, vậy , nàng nhất định tìm mọi cách dẫn rời . Nhưng mà lúc đó, nàng làm vậy.

      Bọn họ nghe được mấy nam nhân bàn về nữ tử. Nàng kia mặc dù tính là giàu có, nhưng cũng đủ để thú hai ba người phu lang, vậy mà nàng lại chỉ thú người. Mà người nam nhân nàng thú kia lại là bởi vì nàng say rượu làm bậy mà được gả cho nàng, xấu xí vô cùng. Nàng thấy khi nghe những lời này, mắt đột nhiên sáng lên, ánh sáng trong nháy mắt đó đâm thẳng vào lòng nàng.

      Đó là ánh mắt nàng chưa bao giờ thấy qua, nàng bên gần mười năm, cũng chưa từng thấy qua ánh mắt đó. ngờ trong lòng nàng thấy vô cùng khó chịu, chỉ ngây ngốc nhìn chạy hỏi nơi ở của nữ tử kia.

      Nàng rất ghen tị.

      Nàng nhìn phấn khởi thể kìm nén, nhưng vẫn cố gắng giữ hình tượng công tử tốt đẹp, đó là vì lo lắng nữ tử chưa bao giờ gặp kia chán ghét . Nàng thậm chí còn được phép cùng mở cánh cửa kia với , lo lắng nàng kia nhìn thấy nghĩ mang theo gã sai vặt đến thăm là do kiêu căng hoặc ỷ thế ức hiếp người gì đó. ràng là chuyện quan trọng, lại nghiêm túc lo lắng từng thứ hết lần này đến lần khác, chỉ sợ nàng kia ghét ăn cho dù là việc cực nữa. chưa bao giờ tiếp xúc chuyện như vậy, lại có thể hiểu làm thế nào để cho nữ tử nhịn được thương.

      Nàng vô cùng ghen tị.

      ra lệnh cho nàng nấp ở bên, sau đó đứng trước cổng nghiêm túc chỉnh sửa lại quần áo. Bỗng nhiên nàng sinh ra cảm giác nàng bị từ bỏ. Nàng lại thấy chần chờ lúc, sau đó mới giơ tay nhàng gõ cửa. Chỉ có khi gặp mặt Thánh thượng mới trịnh trọng như vậy...

      Nàng biết bản thân có bao nhiêu khó chịu, nàng có thể dễ dàng chấp nhận cho có thể gả cho người thương, cho dù thế nào lại thể chấp nhận cho thích nữ tử.

      Nàng kia mở cửa. Mới đầu, nàng cho rằng nàng kia là nam nhân. Giống như nàng, thân thể nàng nhắn, giống như nam nhân. Mà lát sau nam nhân kia xuất .... Nàng cười thầm hai người bọn họ đúng là xứng đôi, người nữ tử như nam nhân, người nam nhân như nữ nhân.

      Thế nhưng ngay lập tức, nàng cười nổi.

      Nàng nhìn nữ tử còn giống nam nhân hơn cả nàng, sinh ra chút thù ghét cũng phải bỏ lòng thương , lại ngờ, ngần ngại chút nào. Nàng kia chăm chú nắm tay nam nhân, bởi vì lúc nam nhân kia nhìn thấy tự biết bản thân mình bằng người. Lúc gặp nàng kia ràng có kinh diễm, dù sao tuy được gọi là tuyệt sắc cũng có "tiên khí" từ xương tản ra mà người nơi nông thôn có, nhưng mà, nhưng bởi vì xấu nam nhà nàng bất an, liền thậm chí mắt cũng nhấc lên nhìn cái. Nấp ở bên lòng nàng lạnh lẽo, nàng biết, muốn, chính là nữ tử như vậy.

      Như nàng nghĩ, cho dù thích nữ tử tên là Lê Phong kia nhanh như vậy, nhưng cũng để trong lòng. Hoặc là, từ lúc nàng biết đến giờ, chưa bao giờ thấy đối với ngươi nào quan tâm như vậy...

      ràng Lê phong cực kỳ cưng chiều nam nhân xấu xí kia, chi quan tâm đến cả xúc của nam nhân, cho nên mỗi lần tìm nàng, nàng dều lo lắng nam nhân kia tự ti hiểu lầm, bởi vậy thái độ lúc nào cũng lạnh nhạt, chỉ hận thể đuổi khách ngay lập tức thôi.

      Nhưng hết lần này đến lần khác, chính là như vậy lại vừa lòng . Nàng nhìn dần dần thích Lê Phong, sau đó ngày vì Lê Phong mà đau lòng. biết nàng khó chịu biết bao, khi nàng nhìn , lại vì người khác mà đau lòng! thoát tục như vậy, thanh nhã như vậy, là nam tử mà biết bao nữ nhân muốn dùng cả linh hồn mà ôm vào lòng, thế nhưng...

      Nàng rất đau lòng.

      Cho nên, dù bất cứ cầu gì của , nàng thể từ chối được. Bao gồm, muốn nàng, điểm huyệt đạo kia, sau đó ôm lấy, thậm chí, còn hôn lên. Nàng khó chịu lên lời, nam tử ăn khói lửa nhân gian này, cuối cùng cũng bởi vì nữ nhân, rơi vào trần thế thôi! Nàng làm theo ý của , gọi người nam nhân kia đến, nhìn cảnh tượng kia. Sau đó, bên tai nam nhân, những lời dối mà lại chân chút sơ hở, lời dối lớn. Nàng kia ôm lấy , đây chỉ là hành động mà nàng điểu huyệt bắt buộc nàng kia phải biểu ra như vậy...

      ra, nàng cũng chắc chắn, nàng và người nam nhân kia, thấy cảnh như vậy, và nghe lời dối, cuối cùng ai đau lòng hơn.

      Có lẽ là nàng sao!

      Những lời này, người nam nhân kia chỉ nghe, nàng lại phải ra từng chữ từng câu , mặc dù mỗi chữ cũng giống như lưỡi dao sắc bén, đâm mạnh vào tim của mình. Mặc dù, người nam tử lệnh nàng cầm lưỡi dao sắc bén này, là người nàng tình nguyện cố gắng tất cả, người nàng nhất.

      Về sau, về sau, nàng cứ nghĩ rằng Lê Phong hôn , thế nào cũng đồng ý thú về nhà. Kết quả, lại nằm ngoài mọi người dự tính.

      Lê Phong, mất tích. Thậm chí ngay cả người nam nhân xấu xí kia của nàng cũng tìm được nàng. Nữ tử kia biết nam nhân nhà nàng lo lắng thế nào sao, mấy ngày ngủ nghỉ ăn uống, khắp nơi tìm nàng. Dường như sớm nên chết khát chết đói chết mệt, lại vẫn còn sống, chỉ vì tìm nàng. thể , nam nhân như vậy, xứng đáng để nàng vô cùng cưng chiều mà!

      Nhưng mà, chỉ là , cũng vậy.

      có biết nàng đau lòng thế nào ?

      Về sau, giúp người nam nhân kia, để bình tĩnh lại, để cuối cùng cũng ăn thức ăn, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, cuối cùng cũng cứu mạng về. ra, cũng có gì, chẳng qua cho người nam nhân kia của chuyện đó, dù sao, bởi vì bị điểm huyệt đạo, ôm lấy nàng, nhưng nàng ôm lấy , như vậy cũng có thể coi như đó là bằng chứng cho việc nàng thích . Hơn nữa người lão đạo sĩ khuyên bảo nam nhân kia, Lê Phong , nếu ngày nào đó nàng trở về, biết vì tìm nàng mà chết...

      là người thiện lương như vậy, chẳng qua vì mà suy nghĩ hồ đồ, lại vẫn nhịn được làm mọi việc với tình địch.

      Nàng lại đau lòng . Đau lòng khuôn mặt tươi cười giống như là khóc của . cho rằng Lê Phong tức giận chuyện xấu nhất thời hồ đồ của , cho nên rời . Ta lại biết, nàng kia có võ công, nếu tự mình rời cũng xa, cho nên, nhất định nàng bị người nào đó bắt . Nhưng ta giấu với , chỉ làm lo lắng hơn mà thôi.

      Về sau, thời gian nhoáng cái ba năm rồi. Mặc dù trả qua nhiều khó khăn, còn suýt chút nữa bởi vì lí do " nữ tử lại hầu hạ bên cạnh công tử mười năm" mà bị dạy dỗ đánh mất tin tưởng, nhưng cuối cùng nhờ bảo vệ của nàng còn sống, cũng khôi phục thân phận nữ nhân. bắt đầu có thói quen thường xuyên dạo xung quanh các nơi, cũng thường xuyên đến tửu lâu lớn nhất này để tìm hiểu tin tức. là tửu lâu lớn nhấy, bởi vì nơi này bé, chẳng hề nỏi tiếng, dưới lầu lại là đám người thô lỗ. luôn nghĩ ở dưới lầu dễ nắm bắt tin tức, nhưng biết dưới lầu tốt xấu lẫn lộn, khuôn mặt của mang đến biết bao nhiêu rắc rối, quantrongj hơn là, đám người thô lỗ kia, sao xứng đáng ngồi ăn cùng phòng với ?

      Nàng cản chuyện tìm hiểu tin tức, lại biết cũng cản được. Năm đó nàng kia cũng có khả năng tự mình bỏ , ba năm còn chưa trở về, khả năng lớn nhất là về được. Nàng làm như vậy chẳng qua vì để bị sao khi ngồi ở dưới lầu "Tìm hiểu" mà thôi.

      Nàng nghĩ rằng, nàng còn có thể trở về.

      biết, khi nàng đưa nàng kia đến trước mặt có bao nhiêu đau đớn.

      Nàng mất trí trớ, , là tướng công của nàng.

      Tất nhiên là dối.

      Nàng đứng hầu bên cạnh, trong đầu vô cùng đau đớn, đau buồn giống như thở nổi.

      Vì sao... nàng còn trở về...

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: Chuyện vụn vặt

      Editor: Sakura Trang


      Nam nhân tháp hít thở sâu, thỉnh thoảng rên rỉ vài tiếng, ràng thấy cố gắng chịu đựng đau đớn. Tiểu đồng bên cạnh cuối cùng nhịn được kêu lên lên lần thứ hai, "Thường ngự y, người tay chút, đây là trăm quân côn đó! Người chút!"

      "Mạnh mới có thể tan hết máu tụ, còn kêu đau ngươi kêu cái gì?" Nam nhân được xưng là "Thường ngự y" , sức lực tay cũng thay đổi chút nào, tiếp tục ngược đãi mông của nam nhân.

      "Tướng quân.." Tiểu đồng đau thay cho nam nhân, kêu tiếng. Nam nhân nhẫn nhịn thở ra hơi, mới có thể cố gắng mở miệng, "Hạ Cúc, sao... Ta, ừ, ta,... Từ quen bị đánh, ngươi nhớ sao?"

      "Thế nhưng, đây chính là trăm quân côn đó... Cây gậy lớn như vậy, đánh còn chảy cả máu..." Tiểu đồng tên "Hạ Cúc" vừa nghĩ đến điều này, giọng lại mang theo chút nức nở.

      "Lải nhải cái gì!" Còn chưa chờ nam nhân nằm tháp dỗ dành lần nữa, Thường ngự y cũng kiên nhân, " nhiều nhiều ồn ào, biết đau còn bắt ?" Tiểu đồng nghe vậy bẹp bẹp miệng, uất ức lên tiếng.

      " cũng chỉ là... A!" Nam nhân tháp muốn giải thích thay tiểu đồng vài câu, liền bởi vì thường ngự y đè nặng tay mà biết điều ngậm miệng lại.

      khí bỗng nhiên im lặng có chút nặng nề, cuối cùng ngự y cũng thu tay lại, ném lọ thuốc, bên thu dọn hòm thuốc đồng thời : "Được rồi, cái người ngồi xổm bên ngoài vào !"

      "Ừ!" Nữ nhân ngoài cửa dường như thành thói quen với vô lý của ngự y, ngần ngại chút nào mà đẩy cửa vào, "Tướng quân, sao chứ!" Vẻ mặt tràn đầy đau lòng.

      "Hàn phó tướng, có việc gì." Nam nhân nằm tháp gật đầu, phó tướng vẫn nhíu mày, "Đau lắm sao?"

      "Ừm, vẫn chịu được." Nam nhân cười , "Cảm ơn phó tướng quan tâm." Lễ độ và xa lạ. Hàn Triều biết điều đó, nam nhân mẫn cảm tỉ mỉ như vậy, nhất định là phát ra nàng có suy nghĩ nên có, cũng bởi như vậy, càng ngày càng xa lánh nàng.

      Đối với chuyện lần này, nàng cũng, chỉ biết cười khổ vì mình quyền lực có hạn thôi! Trời biết nàng hận cái người nữ tử phụ tình kia biết bao. Dễ dàng chiếm được người mà nàng vĩnh viễn có được, lại biết trân trọng.

      "Lê tướng quân." Dọn dẹp xong cái hòm thuốc, ngự y quan tâm đến bầu khí ở đây, giương mắt , "Biết lời này ngươi thích nghe, vì sao ngươi? Phải vì người phụ tình biến mất ba năm, được rồi, thê chủ kháng chỉ tuân theo? Ngươi cũng biết kháng chỉ là tội lớn mà chỉ chịu trăm quân côn, đó là do bệ hạ tiếc tài! Nữ nhi của Bắc Triều Tiên vương tài năng và phẩm chất đầy đủ, lại do bệ hạ ban hôn..."

      "Thường ngự y!" Người được gọi là Lê tướng quân càng nhíu chặt mày hơn, rốt cuộc nhịn được cắt đứt lời . Ngự y cũng sớm biết như vậy, thêm gì nữa, biết làm sao vì ngu dại của nam nhân này, xoay người rời .

      Thấy ngự y phải , Hàn Triều hơi cúi người, tự mình dẫn ngự y ra ngoài.

      Khi lần thứ hai Hàn Triều vào phòng, nam nhân nằm tháp giãy giụa muốn đứng dậy, đứng ở bên Hạ Cúc luống cuống khuyên bảo.

      "Tướng quân sao phải làm vậy? Hạ Cúc... Hạ Cúc cầm đến thay tướng quân là được!"

      Mặt Lê Thư vẫn trắng bệch như trước, trong mắt lại lên ý cười, chậm rãi:

      "Được, nhanh lên!"

      Hạ Cục quẹt miệng, chần chừ lúc lâu, mới dậm chân mạnh cái, lấy đồ vật thay tướng quân nhà mình. Chỉ lát sau, Hạ Cúc cầm trong tay vòng cổ tinh xảo khéo léo, tạo hình khác biệt trở lại.

      Tay rót nước của Hàn Triều run cái, cứ như vậy nửa chén nước nóng rơi tay mình.

      Lại là... Vòng cổ kia... Cái vòng mà nữ tử biến mất ba năm kia để lại cho ...

      Bao nhiêu lần, Hàn Triều luôn luôn có thể nhìn thấy cầm vòng cổ kia ngơ ngác sững sờ.

      Lúc rảnh rỗi...

      Khi khó chiu...

      Lúc đánh thắng trận...

      Lúc bị bắt nạt...

      Ba năm, nàng vẫn luôn ở bên cạnh , tận mắt nhìn từ tiểu tốt vô danh trở thành Lê tướng quân quyền cao chức trọng. Ở Trung Nam quốc, nam nhân dẫn binh, vốn là chuyện chê cười lớn, cho dù có Tả tướng tiến cứ, nữ hoàng có ánh mắt nhìn người tài, trong này có biết bao mồ hôi và máu, chỉ câu năng lực cực cao là có thể dễ dàng sao?

      Nàng nhìn bởi vì luyện công cả đêm mà kiệt lực ngất xỉu, bởi vì thăng chức quá nhanh mà khiến người ghen ghét, nàng đau lòng vì , lo lắng cho phải chịu bất công!

      Thế nhưng, lại chịu đựng...

      Nhẫn nhịn bị khinh thường, nhẫn nhịn những ánh mắt khinh bỉ, vả hôm nay mới ngồi lên được vị trí tướng quân, còn muốn chịu trăm quân côn do tức giận của nữ hoàng.

      Lòng của Lê Thư, làm phó tướng sao Hàn Triều hiểu.

      câu thôi, nàng kia, là mục tiêu cả đời của Lê Thư.

      trăm cay nghìn đắng, vượt qua đau khổ, chỉ vè có thể gặp lại nàng.

      Ba năm trước, bỗng nhiên thê chủ biến mất.

      Hầu như tất cả các nơi Lê Thư đều tìm, chỉ tiếc biển người rộng lớn, giai nhân lại có tin tức.

      còn cách nào khác, chỉ còn cách chạy nhờ Ôn Đường giúp đỡ, nghĩ rằng nếu cũng thích thê chủ, chuyện này giúp đỡ thôi...

      Về sau, bị Đương triều Tả tướng phát , người luôn rộng rãi khéo lập tức đổi sắc mặt:

      "Nực cười! Trưởng tử của Ôn gia ta còn chưa gả thê, làm sao có thể làm chuyện đúng mực như vậy? Lần sau đừng có nhắc lại!"

      Ta tướng phất tay áo bỏ , rất xa vẫn có thể nghe được lời đứt quãng:

      " ra thể thống gì... Chỉ là nữ tử bình dân... Sao ta có thể đồng ý cho Đường Nhi tìm?"

      Lê Thư ngơ ngắc đứng thẳng chỗ đó, nhìn về phía Tả tướng xa, cả người mất hết sức lực...

      Đúng vậy, là do đầu óc mê muội mới có thể chạy đến Tướng phủ tìm Ôn công tử nhờ giúp đỡ. Ôn công từ phú quý là nhi tử của Tả tướng, lại chưa gả thê, làm chuyện như vậy, có tin đồn hay...

      Thế nhưng, nếu cứ như vậy, làm sao để tìm lại thê chủ của , trong đầu của ...

      "Uỵch uỵch uỵch uỵch..."

      Tiếng bước chân từ xa đến gần, Lê Thư ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Tả tướng lại quay lại.

      "Nếu muốn điều gì, phải đứng cao..."

      Tả tướng nhìn Lê Thư thất hồn lạc phách ngồi bệt dưới đất, ra câu đầu đuôi.

      "Đứng cao..."

      Lê Thư theo bản năng lặp lại, đôi mắt u ám bỗng nhiên tỏa sáng:

      "Xin Tả tướng đại nhân hãy chỉ điểm cho con đường!"

      ...

      Vì vậy ba năm trôi qua, từng là tiểu tốt vô danh lột xác trở thành tướng quân chỉ huy ngàn quân, nhưng người khiến cho quan tâm lại vẫn có tin tức...

      Trong toàn bộ quân doanh, nàng và Lê Thư có quan hệ gần gũi nhất. Lúc rảnh rỗi Lê Thư với nàng về những chuyện... vụn vặt trải qua, sau đó ngẩng đầu yên lặng nhìn bầu trời, mà nàng chỉ cỏ thể ngược nhìn gò mà đơn của , trong lòng lại vô cùng đau đớn.

      Tất cả những điều này, nữ tử kia có biết ? Hàn Triều nắm cái cốc căm hận nghĩ, nếu như nàng biết, vì sao xuất ? Vì sao đến tìm ? Vì sao trơ mắt nhìn chịu khổ ở chỗ này?

      Có thể, nàng kia sớm ... Hàn Triều nghĩ nghĩ lại, nếu như nàng kia ... Vậy , nàng, nàng có phải vẫn còn cơ hội đúng hay ?

      Hàn Triều nghĩ vậy, xoay người, bình tĩnh nhìn chăm chú vào nam nhân nằm tháp...

      Nam nhân tháp lại nhìn chăm chú vào chiếc vòng cổ, ánh mắt tràn đầy quyến luyến, có thể nhìn trong mắt tràn đầy nhớ nhung che giấu được.

      Mắt của tim của , tất cả đều thể chứa được người khác rồi...

      Trong nháy mắt đó, Hàn Triều giống như đọc hiểu ánh mắt của Lê Thư, ly trà trong tay rơi thẳng mặt đất, vỡ nát, giống như lòng của nàng...

      "Ta cầm chổi quét..."

      Hàn Triều vội vàng để lại câu, chạy trối chết, thậm chí nghe thấy hạ Cúc sau lưng:

      "Hàn phó tướng, chút chuyện này tiểu đồng làm được."

      --- ------ ------ ------ ------

      "Ở nhà ngươi được chứ?" Lê Phong mặc thân nam trang trang nhàng cau mày :

      "... Ngươi là thê chủ đại nhân của ta, ta, ừ, Phong Nhi, có cái gì tốt?" Nữ tử bên cạnh Ôn Đường có chút chột dạ, làm như thèm để ý xoắn tay áo .

      "Nhưng mà... Cảm giác rất kỳ lạ... Tả tướng phủ, ngươi là nhi tử của Tả tướng mà..." Lê Phong mím môi, "Ở chỗ này cảm giác rất kỳ lạ... Ừ... Ờ... Ở nơi bình dân chút có lẽ tự nhiên hơn chút." Nữ tử đắn đo chút, gật đầu hạ kết luận, trong lòng nam tử giật mình, sau đo bắt buộc bản thân thả lỏng, "Cõ lẽ mới trở về nên thích ứng thôi! Trước vẫn ở rất, ừ, bình dân..." Lê Phong nghe vậy nhíu mi, suy nghĩ chút biệt thự nhà mình, muốn phản bác lại nhịn lại.

      "Dù thế nào, về sau làm phiền ngươi." Nữ tử cười.

      " cần xa lạ như vậy chứ!" Nam tử hơi hơi luống cuống.

      "Ừm... Nhưng mà... Ôn Dường à... Ngươi biết mà, ta nhớ ... Mọi thứ bỗng nhiên đến đột ngột ta quen, cho nên..." Nữ tử nghiêng đầu, dáng vẻ lưỡng lự.

      "... Ừ, Ôn Đường biết." Ánh sáng trong mắt nam tuwrnhactung ch






      ua nhàng nhạt xuống. Nếu như người đầu tiên ngươi gặp là , ngươi còn, có thể xa lạ như vậy ?

      "Tốt, như vậy ta quay lại khách điếm lấy ít đồ vật để mang về phòng! Phòng của ta ở chỗ nào?" Nữ tử có chút xấu hổ, vuốt vuốt tóc, sang chuyện khác.

      "Người, người ở cùng phòng với ta sao?" Nam tử giương mắt, lại rũ xuống. Cũng đúng thôi, bản thân suy nghĩ gì vậy, lúc chưa mất trí nhớ khi mình tìm cách tiếp còn nghĩ cách tránh né. Lê Phong xoa xoa mũi, nghĩ rằng bầu khí còn lúng túng hơn nữa...

      " sao, thê chủ đại nhân chưa khôi phục trí nhớ, là do ta chưa nghĩa chu đáo." Nam tử cúi đầu, "Ôn Thu, dẫn thê chủ phòng dành cho khách nhân."

      "Ừm... Ta có thể về phòng trọ thu dọn đồ đạc được ?" Thấy đối phương hình như hiểu ý định của nàng, Lê Phong cảm thấy ở chỗ khác cũng sao, chần chừ mở miệng hỏi.

      "Đương, đương nhiên, việc nay cần hỏi Ôn Đường, thê chủ đại nhân muốn làm gì đều được." Làm sao cần phải xa lạ như vậy. Nam tử tự chủ lại xoắn ống tay áo, mím môi .

      "Ừ." Nữ tử gật đầu.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ -----

      "Mặc Khanh, hình như ta... nhìn thấy Lê tiểu thư." Lưu Yên Nhiên kéo ống tay áo của Lưu Mặc Khanh mải ôm hài tử.

      "Ừm? Hả đâu?" Nữ nhân chơi với hài tử bỗng cả kinh, vội vàng nhìn theo hướng tướng công nhà mình chỉ. Chợ đông người, tấng tầng lớp lớp, trong chốc Lưu Mặc Khanh cũng biết chỉ ai. Lưu Yên Nhiên có chút nôn nóng, nhìn hình bóng ở phía xa xa kia dần lẫn vào trong đám người khiến gần như cũng sắp nhìn , vội vàng vừa kêu tên Lê Phong vừa kéo tay nữ nhân đuổi theo, đuổi mấy vòng va vào ít người, khó khăn lắm mới đuổi đến, chưa kịp thở hơi liền vội vàng túm lấy đối phương, ngờ nhìn thấy lại là gương mặt xa lạ: "A! Nhận nhầm người, xin lỗi làm phiền." Lưu Yên Nhiên có chút thất vọng, Lưu Mặc Khanh cũng bất đắc dĩ, "Đó ràng là người nam nhân mà!"

      "Thế nhưng, ràng mặc nam trang mà..." Nam nhân nhíu mày, kiễng chân nhìn về phía trước, cũng còn nhìn thấy hình bóng quen thuộc đâu nữa. Nữ tử nhíu mày, khuôn mặt bỗng nhiên lạnh lại, "Nam nhân cũng có thể nhìn ra là nàng, có phải vẫn còn có ý định với nàng hả!" Đầy mùi dấm chua, Lưu Yên Nhiên phục hồi tinh thần lại, cũng sợ, gắt giọng: "Oan gia! Hài tử cũng sinh cho ngươi rồi ngươi còn suy nghĩ vớ vẩn gì thế?" Thấy nam nhân bĩu môi bày ra dáng vẻ chim nép người (vẻ yếu đuối), Lưu Mặc Khanh nhịn được bật cười, lại cảm thấy nên thất lễ vào lúc này, vội vàng cúi đầu trêu đùa tiểu hài nhi trong lòng, "Được rồi, phủ Tướng quân thôi! Kháng chỉ ngay trước điện... Chỉ phạt trăm quân côn và bổng lộc hai năm đúng là , nam nhân này!"

      "Bằng ngươi muốn làm thế nào? Gả cho cái gì nữ nhi của Bắc Triều Tiên vương sao?" Nam nhân trách mắng, "Người khác hiểu chúng ta còn hiểu hay sao? Lê tiểu thư sao có thể là người phụ tình? Ta thấy hơn phân nữa là Ôn Đường dùng mưu mô gì đó!"

      "Mà thôi..." Lưu Mặc Khanh thở dài, " mất tích ba năm, nếu là do Ôn Đường mang cũng yên tâm... Trước tiên thăm Lê Thư ! Bị thương cũng !"

      ...

      Mà ở con phố nào đó, nữ tử mặc nam trang kinh ngạc quay đầu, kỳ lạ, tại sao nàng lại cảm thấy có người gọi mình nhỉ?

      --- ------ ------ ------ ----

      "Lê Thư này, có chuyện gì sao?" Mặc dù đối phương nhiều lần khẳng định, Lưu Yên Nhiên vẫn nhịn được hỏi lần nữa, khuôn mặt trắng bệch cũng giống như là có chuyện gì.

      "Thực sao, chỉ đau chút thôi, thân thể ta vốn khoe mạnh, lại tập võ, có phát sốt hay làm sao." Lê Thư vẫn nằm lì ở giường, an ủi đối phương, lực chú ý vẫn nhịn được tập trung vào tiểu nữ hài nằm giường vui chơi, cười dài tiếng, " đáng ... Tín Nhi, có ăn đường ?"

      "Có!" Tiểu nữ hài nhi cười gật đầu, vẻ hồn nhiên ngây thơ.

      "Nam nhân các ngươi chính là quá nuông chiều hài tử, nữ nhân ăn nhiều đường như vậy làm gì?" Lưu Mặc Khanh ngồi bên khó chịu, Lưu Yên Nhiên nghe vậy bĩu môi cái, cười , "Đừng để ý đến nàng! Hài tử mới hai tuổi mà suốt ngày nử nhân nữ nhân! Chỉ là nữ oa (cách gọi của đứa trẻ con là con ) mà thôi! Lê Thư cười khẽ, lại móc ra hạt thông đường lén đưa cho nữ hài, "Ăn ít chút cũng tốt, nghe ăn nhiều hỏng răng!"

      "Hả? Thực ?" Đây là lần đầu tiên Lưu Yên Nhiên nghe như vậy.

      "Ừ, người nghèo chúng ta ăn ít đường biết. Trước kia Hạ Cúc là tiểu thiếu gia, vậy." Lê Thư trả lời, nhìn hài tử bên cạnh, kìm được lại nở nụ cười, sau lại cúi mắt tự trách bản thân, "Đáng tiếc, ta làm phu thê với nàng lâu như vậy... Cũng sinh cho nàng được hài tử nào..."

      "Nếu như ngươi thích, hãy nhận là nghĩa phụ của hài tử này!" Lưu Yên Nhiên xoa đầu hải tử, cười.

      "..." Nam nhân giường rụt người cái, "Nhưng mà... Ta, chỉ muốn hài tử của nàng thôi..."

      "Nàng, về nhà sao? Bao giờ trở về..."

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: Gặp nhau

      Editor: Sakura Trang


      "Tới thăm ngươi chút xem chết hay chưa, xem ra sao nhỉ!"

      Cửa bị đẩy mạnh ra, người ngoài cửa bước vài phát liền bước đến bên giường, để ý chút nào đánh mạnh vào chỗ đau của nam nhân, nghe thấy đối phương hít mạnh hơi, vừa lòng cười .

      " tồi, vẫn còn có tinh thần!"

      Hành động này phụ phu Lưu thị thấy cũng biết gì, nhưng lại khiến cho Hạ Cúc vừa pha trà dâng lên bước từ ngoài cửa vào sợ hết hồn

      "Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?"

      Khuôn mặt tiểu đồng tràn đầy sợ hãi lo lắng, bước vội vàng ba bước thành hai bước, đẩy mạnh phát người nọ ra, chạy vội đến trước giường.

      "Tướng quân, sao chứ!"

      " sao..."

      Lê Thư vuốt cằm, lại có chút lo lắng liếc nhìn người nọ, lại quay đầu trách mắng tiểu đồng,

      "Hạ Cúc, được vô lễ với Hoàng hậu."

      "A!"

      Tiểu đồng nghe vậy kêu lên, chân mềm nhũn, sợ hãi định quỳ xuống, lại bị đối phương đỡ lấy.

      "Quỳ cái quái gì, ngươi là sao biết thú vị như vậy chứ!"

      Giọng tràn đầy ý cười, khiến cho người khác cảm thấy ấm áp. Hạ Cúc cũng biết tại sao, trong nháy mắt đem Hoàng hậu này trở thành người tốt.

      "Mong điện hạ thứ tội."

      Vốn dám lời nào tiểu đồng cũng lớn gan hơn câu, đối phương lại cười ,

      "Cái gì mà điện hạ, gọi Tiếu Ninh là được rồi!"

      Dứt lời, lại quay đầu nhìn về phía Lê Thư, "Ta nè Tiểu Thư Tử, nếu ngươi còn dám làm như vậy như lần trước chạy theo mấy tên quan viên "Điện hạ vạn an điện hạ thiên tuế" nữa, ta tuyệt đối tha cho ngươi hừ!"

      " dám..."

      Vẻ mặt Lê Thư mang theo ý cười,

      "Hạ Cúc, dâng trà."

      Nam nhân nhấp ngụm trà, nhàng ,

      "Ngươi biết đó, nha đầu Lưu Quý kia... Ừ... Nữ nhi của Bắc Triều Tiên vương chỉ tên muốn thú ngươi, làm theo chịu bỏ qua, nàng vì quan hệ hai nước nên buộc phải hạ chỉ, cũng biết ngươi chắc chắn nghe theo... chung, muốn nghe cái gì mà "Quân muốn thần chết thần thể chết", ngươi nên biết nàng càng muốn làm bằng hữu đầu thôn với ngươi như trước."

      "Ừ, ta biết." Lê Thư gật đầu.

      Ba năm trước, Lê Phong biến mất, Ôn Đường là công tử Tả tướng cũng tìm được, chỉ biết xin mẫu thân mình giúp đỡ, thấy mẫu thân để ý chút nào, còn cách nào chỉ đành ra Lê Phong là người mình thương , lại ngờ người mẫu thân cực kỳ cưng chiều mình biết muốn tìm dân thường nữ tử là người thích, theo quan điểm môn đăng hộ đối, tuyệt đối đồng ý, muốn hỗ trợ, ra lệnh cho người cưỡng ép mang về.

      Ai ngờ Ôn Đường có bề ngoài mềm , trong khung lại vô cùng mạnh mẽ, lệnh Ôn Thu bên người ngăn cản, cho dù thế nào cũng chỉ cần mẫu thân giúp đỡ tìm người về trở lại, là cho Tả tướng tức giận, đành đích thân đến nơi thôn dã này.

      Nếu như Lưu Quý có thể biết trước tương lại, chùng nàng dùng cái miệng uốn ba tấc lưỡi của mình khuyên Ôn Đường trở về ngay!

      Tả tướng đến đầu thôn, gặp người đầu tiên phải nhi tử nhà mình mà lại là Lê Quý từng nhà hỏi có biết Lê Phong đâu .

      Trời biết lúc đó Tả tướng khiếp sợ thế nào, ở nơi thôn dã bé nàng lại gặp người còn giống Hoàng trưởng nữ hơn cả Hoàng trưởng nữ tại!

      Mười bảy năm trước, vào trước lúc Hoàng trưởng nữ mới sinh ra, Hoàng hậu khó sinh suýt chết, sau tháng sinh sản mới có thể được ôm nữ nhi của mình, ai biết cái ôm này cũng bình thường, Hoàng hậu nhất quyết đây phải nữ nhi của mình.

      ra, lúc sinh sản, Hoàng hậu mặc dù đau đến nỗi ngất mấy lần nhưng vẫn nhớ ở bên trái eo của nữ nhi có cái bớt, nhưng hài tử này....

      Mặc dù có thể là do khi sinh sản suy yếu dẫn đến sinh ra ảo giác, Hoàng thượng cũng tin tưởng cảm giác của phụ thân hài tử, nên cũng chậm chạp lập Thái nữ.

      Mà lúc này...

      Tả tướng nhìn ngang lưng Lưu Quý, cái này phải vừa khớp hay sao.

      Hoàng trưởng nữ chân chính, chẳng biết tại sao lại lưu lạc nơi thôn quê.

      Tả tướng đắn đo, thậm chí vứt chuyện nhi tử mình ở bên.

      về học thức tài năng văn thao vũ lược, có thể nữ tử ở nông thôn thể sánh bằng Hoàng trưởng nữ ở trong cung kia, nhưng còn cách nào bệ hạ chỉ nhận nữ nhi thân sinh, chậm chạp chịu lập đế trữ cũng còn cách nào, huống chi...

      Người bên ngoài biết, nàng cũng phải tự hiểu, thân thể của bệ hạ ngày càng sa sút, ngự y bệnh từ lâu khiến cho mắt mờ, chống nổi năm.

      Vì vậy...

      Năm Nguyên Trì mười sáu, bệ hạ tìm được nữ nhi lưu lạc nhân gian, cùng năm lập làm trữ, ban cho tên Tần Chiêu.

      Năm Nguyên Trì mười tám, đế băng hà, Thái nữ kế vị.

      "Oa!"

      Bỗng nhiên khí có chút trầm trọng, tiểu nương ngồi cạnh giường rốt cuộc chịu được khóc lớn lên, Lưu Yên Nhiên cuống quýt bế lên dỗ dành.

      " cũng có thể các ngươi tin, vốn đọc sách là định muốn thi cư lấy cái công đanh, làm quan to.

      Kết quả nhìn Lưu Quý có chức quan to nhất là Hoàng đế, biết bằng hữu có nỗi khổ, còn có người bị hạ lệnh trượng trách*, ngược lại thoải mái như khi ở trong thôn... Bỗng nhiên, có việc gì làm muốn ở trong thôn làm cái tiên sinh dạy học, nuôi lớn hài tử tốt, sau đó dạy dỗ nàng, có tài năng gì đặc biệt về làm ruộng cũng tốt mà!"
      *trượng trách: hình phạt đánh bằng gậy.

      Lưu Mặc Khanh nghe tiếng khóc của hài tử, đột nhiên .

      "Tin."

      Tiếu Ninh rủ mắt xuống, bỗng nhiên lại ngẩng đầu cau chặt mày.

      "Ta ! Các ngươi làm gì mà phải nghiêm túc như vậy, thấy buồn chán hay sao? ..."

      "Hoàng hậu điện hạ."

      tiểu đồng chạy vội đến làm giãn đoạn lời định , "Có nữ quan từ trong cung xin gặp."

      "Để cho nàng vào !"

      Tiếu Ninh vừa lòng, "Cảm hứng dâng trào muốn mà!"

      "Điện hạ, tướng quân, tìn được thê chủ đại nhân của tướng quân."

      "Ngày hôm qua mới vào trong phủ của Tả tướng."

      "Cái gì?"

      "Ngươi, ngươi làm gì vậy? Hôm qua vừa bị đánh trăm quân côn, bây giờ ngươi lại muốn làm gì?"

      Tiêu Ninh dùng tay cản lại nam nhân để ý chỗ đau của mình muốn giãy dụa để dứng dậy, kìm nén mong muốn trong lòng muốn thăm nha đầu kia, cảm tức tên truyền lệnh có mắt.

      "Ta nhìn xem, nếu là nàng, cùng lắm mang đến đây cho ngươi!"

      " được!" Nam nhân quýnh lên, vội vàng lớn, lại kìm giọng xuống,

      "Nếu là... Nàng muốn nhìn thấy ta..."

      để ý ngăn cản của mọi người, nam nhân chợt chống đỡ cơ thể đứng lên, "Chuẩn bị ngựa."

      "Shit! Sao ngươi lại cưỡi ngựa chứ!"

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Lê Phong xin thề, bản thân phải luyện tập nhiều lần mới dám vác mặt cầu Ôn Đường đổi gian phòng khách khác.

      Chủ yếu là... Vốn gian phòng kia.... Sao lại cách phòng gần như vậy!

      Chỉ cách bức tường, nàng nghĩ thế nào cũng cảm hấy khó chịu.

      Ừ... Quả nhiên nơi hẻo lánh lại có vườn hoa như vậy mới là tốt nhất...

      Lê Phong theo bản năng bỏ qua ánh mắt bi thương và phức tạp của Ôn Đường cũng như ánh mắt muốn giết mình cho hả giận của Ôn Thu.

      Cõ lẽ, việc làm theo ý thích cả bản thân ở trong mắt người khác là bình thường, nhưng mà, có phải nàng ngược lại được lời ích hay ?

      Lê Phong nhìn chằm chằm vào thuộc loại dương cương mỹ nam tử mà ở đất nước nữ tôn chưa thấy bao giờ, bỗng nhiên nghĩ.

      Từ xa Lê Thư nhìn thấy sắp đến phủ Tả tướng, tung người xuống ngựa, nhìn Tiếu Ninh ở phía sau.

      "Ta nghĩ, len lén vào xem... Có thể nàng muốn nhìn thấy ta..."

      "... Nàng như vậy, tin tưởng ta."

      có nên nghe lời của ? Vẻ mặt Tiếu Ninh chịu đựng nìn nam nhân nấp vào chỗ yên tĩnh lặng lẽ nhảy mạnh qua.

      Quên , hiểu cho . Bản thân biết võ công, vào từ cửa chính chùng lại đánh rắn động cỏ*.
      *Đánh rắn động cỏ - Đả thảo kinh xà - 打草驚蛇: được sử dụng để miêu tả hành động kín kẽ cẩn mật, để cho người ta đề phòng.

      Đúng là vẫn nên rời trước tốt hơn.

      "Hừ... Hừ ..."

      Chỗ đau ở mông và chân chịu ma sát xóc nảy lưng ngựa, lại chịu động tác mạnh, mang đến đau nhức thua gì như khi chịu phạt. Lật người, nam nhân cắn răng nhịn đau vượt qua tường, tự thấy rằng những chỗ hẻo lánh như vậy trong phủ quan viên quyền quý thường dùng để cho chủ nhân giải sầu, ít có người rảnh rỗi đến, lại ngờ...

      Nữ tử nhắn đứng ở đó, ánh sáng của hoa sơn chi trong đình chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp như trẻ con, tóc dài chưa buộc phiêu phiêu trong gió, cao vút như ngọc, trong suốt còn hơn ánh mặt trời ngày đông.

      Trong nháy mắt đó, nam nhân giống giống như được trở về nhũng ngày trước.

      ... Ngươi, ngươi quá, hoàn hảo?

      Môi nam nhân nhàng mấp máy, nhưng nổi lên lời...

      Trước mặt nữ tử lúc kinh ngạc, lúc nhíu mày, toàn bộ trong đầu đều là từng cái nhăn mày từng cái nụ cười của nàng...

      ... Ngươi... Còn trẻ tuổi như vậy mà...

      Ta... rất nhớ ngươi... Rất nhớ ngươi...

      Ngươi đừng nữa... Có được hay ...

      ... Có được hay ...

      Lê Phong nhìn nam nhân trước mặt, bằng kinh nghiệm học y nhiều năm của nàng, người chắc có vết thương nào đó, khuôn mặt trắng có chút máu, ngờ khi thấy nàng lại thoáng có chút hồng hào hơn.

      Lê Phong nhíu mày, lần đầu tiên có người lẻn vảo, còn bị thương, nghĩ thế nào cũng thấy phải người tốt gì đó...

      Nhưng mà, Lê Phong sờ sờ tay áo, vô cùng kinh ngạc, ràng người mang theo bất cứ loại thuốc gì, thấy được cái này có bề ngoài giống như, được rồi, người giống như phần tử cực kỳ nguy hiểm, vì sao, nàng có chút lo lắng nào?

      lâu như vậy, còn có hành động, nam nhân này, có lẽ cũng phải nguy hiểm lắm...

      Thở dài, nguy hiểm giải trừ, thiên tính làm đại phu tử chủ biểu ra,

      "Ta này, làm hại ngươi, chỉ muốn chữa thương cho ngươi, hị vọng ngươi cần làm gì ta được chứ?"

      Giọng thương lượng bình thản nhàng, trong lòng nữ tử tĩnh toán cẩn thận.

      Nếu đồng ý, nàng cũng mất gì, xấu nhất là phải chết.

      Nhưng mà, nếu như đồng ý, như vậy cho dù đổi ý giữa chừng, nàng vẫn có chiêu để đối phó, nàng tự tin về y thuật và độc thuật cua mình, dùng thuốc có độc nhưng vẫn có thể kìm chế hành động của phải làm được.

      Nàng nghĩ mọi phản ứng của đối phương, nhưng đối phương lại hành động vượt hoàn toàn ngoài suy nghĩ của nàng.

      có suy nghĩ có đắn đo cũng khinh thường điều kiện của nàng, cứ mở to hai mắt như vậy, ngơ ngác nhìn nàng, nhìn gần có thể thấy biểu lo lắng và khiếp sợ.

      "Ngươi, làm sao vậy?" Lồng ngực nam nhân phập phồng, giống như thế nào cũng thể hút khí vào bên trong vậy, xảy ra chuyện gì? Ngươi thoải mái ở chỗ nào sao?"

      "... Ngươi... nhớ ta sao?"

      Bước lên vài bước, hình như định bắt cổ tay nàng, nhưng bàn tay to chỉ xòe nắm vài cái, cuối cùng cũng dám chạm vào nàng.

      A... Lê Phong ngẩn ngơ lúc.

      "Ừ... nhìn tình hình trước mắt xem ra, có thể ta thực mất trí nhớ... Ngươi có quan hệ gì với ta sao?" phải chứ! Nàng còn dụ dỗ đại soái ca như vậy sao?"

      "Ta là..." Nam nhân hầu như muốn ra, rồi lại ngừng lại.

      Ba năm rồi, chút thay đổi... Còn đẹp như vậy...

      Nhưng mà, ...

      Theo bản năng, nam nhân cúi đầu nhìn chút bàn tay quen nắm binh khí của mình trong ba năm qua, cái kén dầy ngay cả chính cũng nhìn được.

      người có rất nhiều vết sẹo, đa số là do bị thương khi chịu hình phạt ở trong doanh trại, vết vết, xấu xí hơn cả những vết đao.

      Nếu nàng biết, ghét bỏ thôi...

      Nam nhân nhàng ngẩng đầu, che giấu được ánh sáng chuyển động trong mắt.

      Người nhất, bảo bối của , tìm ba năm, người nhất, suốt đời, cả đời, nhất, duy nhất...

      ở trước mặt rồi...

      "Đều phải, chúng ta, chỉ là bằng hữu bình thường."

      "... Ta là Lê Thư..."

      "Là thư trong cuốn thư" (thư nghĩa là sách)

      "Bởi vì... Có người... Nàng từng... Dạy ta... Đọc sách... Học chữ..."

      Nữ tử hé miệng, biết vì sao, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy đau buồn.

      "Ngươi... có sao chứ..."

      Nàng cũng biết tại sao mình lại hỏi như vậy, giống như biết vì sao mình lại tin phải người xấu, đúng là bằng hữu của mình.

      may mà!

      "Vào !" Nữ tử chỉ chỉ cửa phòng, "Ta đưa thuốc trị thương cho ngươi."

      Chợt nhớ ra đây là nữ tôn, người nam nhân, để mình nhìn thân thể...

      muốn hứa hẹn với rằng mình làm gì, lại ngờ, nam nhân hề có thắc mắc gì mà đến, có cũng chỉ là khập khiễng do đau xót mà thôi.

      Điều quan trong hơn là, ngay cả tướng công Ôn Đường của nàng vào phòng của nàng cũng có chút ít rụt rè, nhưng người nam nhân này vào lại...

      Sao nàng lại nhìn vừa mắt hơn so với Ôn Đường nhỉ!

      *Đánh rắn động cỏ

      Thời nhà Đường, có viên quan tên là Vương Lộ, hết sức tham lam, chuyên nhận của hối lộ.

      Vương chẳng màng đến bổn phận đối với nhân dân, chỉ chăm chăm kiếm tiền phi pháp. Thủ hạ thân tín của ông ta cũng bê bối kém, thường hay vào hùa với Vương Lộ.

      Ngày kia, có người tố cáo thuộc hạ của ông ta phạm pháp và tiếp nhận quà đút lót. Bản cáo trạng liệt kê đủ mọi loại tội trạng.

      Đến ngày xét xử, Vương Lộ vừa nhìn các tội được nêu trong bản cáo trạng mà bất giác kinh sợ. Những tội danh của người thuộc hạ giống như đúc với những tội mà Vương Lộ mắc phải, cứ như bản cáo trạng nhắm thẳng vào ông ta.

      Vương Lộ bồn chồn, run sợ yên “Đây… đây chẳng phải là đến ta sao?”

      Thay vì xử án, Vương viết thẳng vào bản cáo trạng 8 chữ: “Nhữ tuy đả thảo, ngô dĩ kinh xà” (Tạm dịch: Ông tuy đánh cỏ, rắn tôi sợ.)

      Thành ngữ “Đả thảo kinh xà”, có thể được dịch là “đánh cỏ động rắn”, có xuất xứ từ mẩu chuyện . Câu chuyện được trích từ “Nam Đường cận ”, tác phẩm được biên soạn bởi Trịnh Văn Bảo (953–1003) vào triều nhà Tống.

      Ngày nay, câu thành ngữ được sử dụng để miêu tả hành động kín kẽ cẩn mật, để cho người ta phòng bị. Nó cũng có nghĩa là hành động hấp tấp, khiến địch thủ cảnh giác.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Giằng co

      Editor: Sakura Trang


      "Ngươi sao chứ!" Nữ tử từ trước đến nay đối với việc rời giường coi là vấn đề khó khăn trong cuộc sống lại bởi vì tiếng kêu đau của Lê Thư mà giật mình tỉnh lại, mở mắt thấy Ôn Đường ngồi người, nhíu chặt mi nhưng cũng rảnh quan tâm .

      "Làm sao? Xảy ra chuyện gì?" Đẩy Ôn Đường ra, nữ tử nắm lấy tay của nam nhân, cẩn thận nhìn kỹ đối phương lần, "Đụng vào vết thương sao? Có đau hay ? Nứt ra rồi sao?"

      "... có." Nam nhân hơi kinh ngạc, lại mỉm cười, " đau."

      Nữ tử nghe vậy, thở phào nhõm, khoác cái chăn lên người Ôn Đường, sau đó mới quay đầu nhìn về phía , " biết đêm khuya công tử đến thăm, có tiếp đón từ xa, thực là thất lễ..." Lời ngầm có ý trào phúng, chứa tức giận, "Đêm khuya xông vào gian phòng của tại hạ, chắc là công tử có việc quan trọng hả..."

      Nam tử mím mím môi, quả nhiên đối phương vừa mở mắt nhìn thấy kinh ngạc, hơi mang theo nhè chán ghét, mặt vẫn còn chưa hết vẻ quan tâm thân thiết với Lê Thư, chỉ cảm thấy trái tim đau giống như bị đao cắt.

      ", tại sao lại ở đây?" còn cách nào hô hấp, chỉ biết khô khốc hỏi thăm.

      "Có quan hệ gì với người chứ?" Nữ tử hít sâu hơi, bản thân cũng hiểu tại sao mình lại tức giận như vậy. Loại tức giận này, giống như bản năng.

      "Ta là của ngươi...." Nam nhân kích động muốn thốt ra, lại đột nhiên dừng lại.

      muốn là tướng công của nàng! Thế nhưng, tướng công , phải ở đây sao?

      ra, ra là thế.

      Ngươi và ở ngay trong phủ vui vẻ, sau đó lại trêu chọc ta, để ta nghĩ rằng, ta còn có thể đoạt được lòng của ngươi?

      "A! Ha Ha! ra người sớm biết rằng ta thất lễ! ra người sớm biết rằng là!" Đầu ngón tay nam tử run lên chỉ về phía Lê Phong, cũng quan tâm chăn bị rơi xuống, nước mắt tuôn rơi, vừa khóc vừa cười, "Ngươi... Ngươi tốt... Ha hả... Ha ha..."

      Lê Phong bỗng nhiên căng thẳng, nhất thời biết làm thế nào.

      Nàng lại quên, là tướng công của nàng mà! Nàng lừa ở cùng với người nam nhân khác, còn với như vậy...

      Ngay cả Lê Phong cũng cảm thấy ghê tởm bản thân, trong lòng nghĩ chỉ muốn tát tốt cho mình mấy cái.

      Nữ tử giường tự trách mình, dứng dậy, do dự biết xin lỗi thế nào. Cho nên, tin tưởng nàng, vào lúc cửa bị đẩy mạnh ra, quan tâm ai mở cửa hay muốn làm gì, Lê Phong đều muốn cảm ơn nàng rất nhiều.

      Ôn Thu đứng ở ngoài cửa nghe lúc lâu, tay cầm kiếm nắm chặt lại, rốt cuộc nhịn được, cho dù biết phạm tội danh nghe theo lệnh chủ tử, những vẫn vỗ mạnh chưởng mở cửa ra.

      Bước nhanh đến bên giường, nữ nhân cầm lấy y phục bên mép giường mà nam tử cởi ra, choàng lên thân thể xích lõa của nam tử, sau đó bắt đầu hỏi tội, trường kiếm lóe ra ánh sáng chói mắt, đột nhiên đâm về phía nữ tử ---

      Chỉ là... Lê Thư phản ứng cực nhanh, mũi kiếm chưa xa liền bị giữ lại, sau đó, Ôn Đường cũng chậm nhịp cầm lấy cổ tay của Ôn Thu, lạnh lùng , "Ôn Thu, ngươi làm gì vậy!"

      Ôn Thu nghe tiếng liền trờ lại bộ dáng phục tùng, nhìn thấy Lê phong cũng quan tâm đến mặt mũi của Ôn Đường, lo lắng cố gắng để Lê Thư buông tay chảy máu do cầm vào mũi kiếm ra, nhịn được tức giận trong lòng, ác ý đem mũi kiếm xoay cái ở trong lòng bàn tay của nam nhân, vui vẻ khi thấy nam nhân bị đau, sau đó mới rút kiếm ra.

      "Ngươi làm gì vậy hả?" Hành động này thể nghi ngờ dễ dàng chọc giận Lê Phong, trợn mắt tức giận nhìn qua, "Là lỗi của ta, có làm gì chọc giận đến ngươi sao?" Cũng dám nhiều, vội vàng xé vải cầm lấy bình thuốc cầm máu.

      " làm gì..." Ôn Thu thấy nàng lo lắng, càng hừ tiếng, "Công tử, vì ngươi, cũng cần trinh tiết, chạy đến hết lần này đến lần khác!" Đốt ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, "Công tử ngươi như vậy, ngươi lại chỉ biết làm tổn thương trái tim của !"

      "Hừ! là bệnh công chúa! Dựa vào cái gì ta nhất định phải... Cái gì?" Đột nhiên cảm thấy có cái gì đó bất thường, tay nữ tử dừng lại, khi nhìn đến vết thương sâu đến tận xương của nam nhân lại tiếp tục xử lí, vô cùng nghi ngờ , "Cài gì mà trinh tiết... phải là tướng công của ta hay sao?"

      Trong lòng Ôn Thu lộp bộp cái, chẳng lẽ nàng còn biết? Lại lập tức bác bỏ suy nghĩ này, thời gian nam nhân này ở bên cạnh nàng kiểu gì cũng phải cho nàng biết chứ! Vì vậy cười lạnh , "Còn giả vờ? Trêu đùa xong nghĩ rằng còn có thể dễ dàng thoát ra khỏi đây sao?"

      Mặc dù cẩn thận xử lí vết thương của Lê Thư, ra Lê Phong vẫn lắng nghe, " ra Ôn Đường phải nam nhân của mình" khiến cho khiếp sợ vẫn chưa hết, lúc này bỗng nhiên lại bị người chỉ trích đùa giỡn , cuối cùng cũng hoàn hồn, nhíu mày tức giận.

      Nữ nhân này có bị bệnh vậy... Cảm động và đồng tình với si tình của nam tử bị Ôn Thu chỉ trích nháy mắt bốc hơi còn dư thừa chút nào. ràng là chủ động chạy đến hiến thân trêu đùa làm phiền nàng, sao cuối cùng lại trở thành nàng "trêu đùa" rồi?

      Tuy biết bây giờ đối phương rất nóng nảy, thích hợp để chuyện, nhưng nữ tử vẫn tức giận nhẫn nhịn được, "Trêu đùa? Ta trều đùa lúc nào?" Khẽ "Xì" tiếng, tính tình tốt cũng bị ép đến điểm cuối, "Tại hạ còn chưa thỉnh giáo Ôn công tử, vì sao lại tự nhận là tướng công của tại hạ! Ta trêu đùa? Cái này đúng là người ác cáo trạng trước mà!"

      Khuôn mặt Ôn Thu trắng bệch, cơ thể Ôn Đường cũng cứng lại. Ôn Thu biết cái gì vì phút hồ đồ mà làm chuyện điên rồ có lỗi với công tử nhà mình. Rồi lại mắc bệnh "Người tình trong mắt hóa Tây Thi, ý nghĩ đầu tiên là cảm thấy Ôn Đường hề sai, liền tránh nặng tìm , "Chưa từng trêu đùa, A! Ngươi trêu đùa khiến cho công tử thích ngươi, sau đó cứ tiếp tục chơi đùa như vậy, lại chấp nhận sao! Còn có, thời gian nam nhân này ở bên cạnh người cũng ngắn đúng hả! Ngươi có dám ngươi biết là ai ?"

      Nữ tử hí mắt, trong câu , đem sai lầm của công tử nhà mình vất qua bên, rồi lại càng cảm thấy nha đầu trước mắt càng dối trá làm ra vẻ, làm sao có thể xứng đôi với Ôn Đường.

      Lê Phong nhưng có thời gian đạo lý giữa người với người với nàng, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy kinh ngạc, rốt cuộc ngẩng đầu lên, "Người có ý gì ?" Quay đầu nhìn về phía Lê Thư, "... Ngươi là ai?"

      Cơ thể Lê Phong cứng đờ, ngưng trệ lát, cúi đầu rút tay ra , "Hạ nhân, trước kia, của ngươi." Lại tự biết gượng ép, bổ sung câu, " cẩn thận từng bị ngươi lâm hạnh mà thôi..."

      Lê Phong nhíu mày, thấy nam nhân nghiêng đầu như là tránh né ánh mắt của mình, luôn luôn cảm thấy có gì đó bất thường. Ánh sáng lóe lên, bỗng nhiên nhớ lại vừa rồi bởi vì vô cùng tự trách và khiếp sợ mà hầu như xem câu của Ôn Đường khi khống chế được , " ra ngươi sớm biết rằng ta phải là! ra ngươi sớm biết là!"

      Đột nhiên Lê Phnog phỏng đoán câu, "Ngươi là, tướng công của ta?"

      Thân thể nam nhân run lên, ánh mắt lay động, Lê Phong xác định.

      Nàng biết nam nhân chắc chắn biết dối, lúc dối cũng dễ dàng bị nhìn ra. Tuy rằng nàng biết vì sao mình lại biết chuyện này.

      Như vậy, có thể giải thích được...

      Vì sao nàng và thân cận lại cảm thấy xấu hổ.

      ràng là nam nhân ở đất nước nữ tôn, lại hoàn toàn đề phòng với nàng.

      Bầu khí giữa bọn họ, hề giống với của đại phu và người bệnh.

      "Thế nào, chẳng lẽ biết?" Giọng của nữ nhân bị Lê Phong lãng quên lại vâng lên lần nữa, "Xem ra, chắc là có người tự thấy xấu xí chịu nổi nên dám mà!" Lời tràn đầy châm chọc.

      Lê Phong vô ý thức liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lê Thư, vô cùng ngạc nhiên, bỗng nhiên lại ràng. Theo lý thuyết phủ Tả tướng là nơi mỹ nhân nhiều như mây, nhưng mà, nàng đến đây lâu như vậy, đúng là chưa thấy qua ngươi có dáng vẻ giống như Lê Thư à...

      Khiếu thẩm mỹ bất đồng sao? Lê Phong bình tĩnh mà suy nghĩ chút về bức tranh nam nữ cổ đại của Trung Hoa, hiểu.

      "Xấu sao? Ta thấy đẹp mà!" Bỗng nhiên giọng vang lên có chút nào chần chờ, "Nếu là nam nhân của ta, ta nhìn đẹp là được, xin hỏi Ôn thị vệ có tư cách gì mà nhận xét từ đầu đến chân như vậy?"

      Dứt lời liền lưu loát xoay người, cầm cổ tay phải mà nam nhân bị thương, phòng ngừa lộn xộn đụng đến vết thương, sau đó coi như chỉ có hai người, kéo lấy eo nam nhân, nhìn chút môi mỏng kiên nghị, thử thử thăm dò liếm liếm giống như con mèo , sau đó mới in lên mút vào.

      Nếu xác định đây là tướng công của mình, mấy ngày ở chung cũng nhìn ra ít ra tuyệt đối chán ghét mình, như vậy, hôn chút chắc cũng có sao nhỉ!

      Trong trí nhớ của Lê Phong, đây tuyệt đối là nụ hôn đầu của mình. Cho nên thế nào nàng cũng thể tin được mình lại thành thạo như vậy.

      Cả khuôn mặt của nam nhân đối diện ửng hồng, lại ngoan ngoãn phối hợp với nàng, vì vậy điều này lập tức biến thành hưởng thụ.

      Nếu như phải quan tâm đến vết thương ở chân và mông của nam nhân, chừng nữ tử dứt khoát đẩy nam nhân này để lại dấu ấn.

      ràng, trong trí nhớ chỉ là nam nhân mới quen biết mấy ngày, nhưng lại có thôi thúc như vậy, giống như giấc mộng xuân chân thực lúc trước.

      "Ôn Thu, mang ta ra ngoài." Bỗng giọng nam tử vang lên, giọng khàn khiến Lê Phong cả kinh, làm nàng tưởng như lòng sông khô cạn nứt nẻ.

      Ôn Thu tức giận gần như muốn kiếm chém chết đôi nam nữ trước mặt nghe vậy, nhìn về phía Ôn Đường, rồi nghe lời mà cúi đầu cầm y phục cho , sau đó đứng thẳng lưng chờ mặc xong.

      Nam tử khó khăn xuống giường, để ý nên có chút đứng vững, suýt chút nữa ngã mặt đất. Ôn Thu vội vã đỡ lấy, thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của nam tử, tiếng "Thất lễ", liền ôn ngang hông nam tử. ngờ nam tử trong ngực lại phản kháng, ngược lại giống như rét run mà chui càng sâu vào trong ngực của nàng.

      Ôm ấp ôn nhuyễn hương, bao nhiêu phiền muộn còn chút nào, bước nhanh ra khỏi phòng.

      "Ôn Thu." Người trong lòng nhàng .

      "Vâng."

      "Ngươi, có thể, dẫn ta ?" Giọng lạnh nhạt như trước, giống như cũng có chuyện gì xảy ra. Nhưng Ôn Thu lại nghe ra cảm xúc chứa sau lạnh nhạt.

      "... Người..."

      "Dẫn ta ... Ta gả thê tử... gả..."

      "... Được. Ta về trước cầm theo ít đồ."

      --- ------ ------ ------

      " có ý định giải thích sao? Hả?" Nữ tử mặt bôi thuốc vào chỗ đau ở chân mông cho nam nhân mặt hỏi.

      đến lúc tính sổ, chứa đe dọa.

      "..." Lê Thư tựa vào đùi nữ tử, rụt cổ cái, bộ dáng mặc kệ cho người làm thịt.

      Lê Phong nhịn được nhếch khóe môi, cúi gần vào khuôn mặt tuấn tú gặm cằm bé.

      Mặt nam nhân lại đỏ lên khác thường.

      "Rất kỳ lạ đúng ? Ở trong ấn tượng của ta... Rỏ ràng chỉ quen biết ngươi mấy ngày." Nữ tử dùng khăn bông ướt lau cẩn thận vết thương chút, đổ thuốc bột, "Thế nhưng mà, sao lại có cảm giác rất quen thuộc rất ấm áp chứ..."

      Cúi đầu nhìn khuôn mặt kìm được ý cười của nam nhân, bỗng nhiên có ý xấu, cúi người nỉ non bên ngoài tai, " tại chắc là dù có ăn tươi, cũng cảm thấy mâu thuẫn... chừng... rất thích nữa ấy... Hử ~"

      Dứt lời lại ngẩng đầu lên, giả bộ đứng đắn tiếp tực chăm sóc vết thương, làm như có phát ra cả thân thể nam nhân nóng lên.

      Là có nghịch ngợm nho biểu với người khác đây...

      Bôi thuốc xong, nam nhân ngồi dậy, bị nữ tử nhìn thấy sợi dây chuyền cổ.

      "Chờ chút!" Nữ tử kêu khẽ tiếng, đứng dậy cầm cái vòng trang sức kia, phải cái vòng nhị ca tặng cho nàng hay sao?

      Vừa ngắm tay vừa loay hoay, có chút suy nghĩ bất chợt xuất , lại nghĩ ra.

      "Trước đây... ta... Có phải gọi ngươi là... Thư Nhi ?"

      Nam nhân ngẩn ra, ngẩng mạnh đầu "... Ngươi, nhớ lại rồi sao?"

      Nữ tử vẫn nhíu chặt lông mày, "... Ngươi... Ngươi dã khóc sao?" Ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt nam nhân, " khóc hả..."

      "Thư Nhi?" Nữ tử nhìn nam nhân đột nhiên ôm chặt mình, có chút khó hiểu.

      "... ra, ngươi còn có thể, nhớ đến ta..." Ôm càng chặt hơn, " muốn, muốn, cho ngươi quên..."

      "... sao... Ta nhớ lại từ từ." Vuốt mái tóc dài của nam nhân, trơn bóng mềm mại, cảm giác thân quen gì sánh được.

      "Đừng lo lắng, là trí nhớ rất quan trọng, có đúng hay ?"

      "Ta nhớ lại..."
      linhdiep17 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34: Xung đột

      Editor: Sakura Trang


      Đêm đen, bồ câu trắng như tuyết ở chỗ công tử hát rong mấy ngày trước đến lại phịch cánh bay ra ngoài.

      "Ừm? Bồ câu này là chuyện gì vậy?" người gia đinh tuần tra nhìn sang, " chặn lại sao?"

      " nhìn sao!" Người cao hơn có chút mệt mỏi ngáp cái, "Từ chỗ người hát rong bay ra ngoài! Công tử từ sớm là đừng để ý đến người nam nhân kia, mặc kệ muốn làm gì làm!"

      "Nhưng mà..." Người thấp hơn vẫn cảm thấy kỳ lạ, "Hơn nửa đêm thả bồ câu để làm gì chứ?"

      "Trời ạ, quan tâm nhiều như vậy làm gì. Chắc là hoa kiều nhớ nhà thôi, ha ha!"

      " kiều? Chưa nhìn thấy ra bao giờ, ngươi gặp rồi sao?"

      "Tất nhiên, vừa đến ta nhìn thấy! Chu choa, dáng vẻ mềm mại! Ngươi nhìn thấy bàn tay bé trắng nõn! Loại hàng hóa như này chỉ có bậc mới được hưởng thôi!"

      "Ngươi giọng chút, muốn cho nghe thấy rồi đến chỗ công tử tố cáo ..."

      ... ...... .......

      Hai người đàm luận cực vui mừng có chú ý đến bóng đen lên, động tác nhanh nhẹn, ôm người, nhảy vài cái liền ra khỏi phủ.

      Bồ câu lát bay đến phủ Tướng quân, bóng đen vội vàng xem xét xung quanh rồi tìm được nhà trọ bình dân.

      Người hầu theo bên người của Ôn Đường bị nàng hạ thuốc mê, chốc tỉnh lại. Bóng đen chính là Ôn Thu suy tính trong lòng. Sáng sớm ngày mai, khi cửa thành mở, người trong phủ có thể phát công tử còn ở trong phủ.

      Chỉ cần ra khỏi thành, trà trộn vào trong dân chúng, biển người mênh mông, cho dù là Tả tướng, muốn tìm hai người cũng phải chuyện dễ.

      --- ------ ---------

      Hơn nửa đêm bị ép rời giường, nữ tử xử lí tốt vết thương cho nam nhân cao lớn, sau đó dựa vào trong ngực nam nhân rất nhanh liền ngủ mất. Nam nhân mang theo vẻ mặt cưng chiều, tay kéo cao chăn bị nữ tử đá rơi xuống.

      --- -------

      Trời, sáng.

      " có chuyện gì sao?" Dưới chân tường, vẻ mặt nữ tử lo lắng nhìn nam nhân.

      " sao." Nam nhân cười dỗ dành, "Hôm ấy bị thương còn có thể cưỡi ngựa đến được, lần đó chẳng phải vẫn bình thường sao?"

      "Ngươi còn biết xấu hổ vậy hay sao?" Nữ tử nhíu mày liễu, lập tức nam nhân dám tiếp nữa.

      Lê Phong mang đến hai cái ghế kê, để Lê Thư cẩn thận trèo lên. Có nữ tử coi chừng, nam nhân cũng dám lăn quan lăn lại thân thể của mình, được người đêm qua dùng bồ câu đưa tin gọi đến tiếp ứng đứng ở ngoài tường che chở nhảy xuống, sau đó, Lê Phong cũng nhảy ra khỏi phủ.

      Chỉ chốc lát, người nam nhân có thân hình gần giống như Lê Phong bị đưa vào.

      Lê Thư bị Lê Phong cẩn thân đỡ theo hai gã nữ tử đến đây tiếp ứng, theo đường trở lại phủ Tướng quân.

      đến cũng phải cảm ơn Ôn Đường tốt, nếu hạ lệnh ở chỗ này Lê Phong thể có người quấy rối, đường đường phủ Tả Tướng sao có thể dễ dàng để bọn họ ra khỏi như vậy!

      Bên trong phủ Tướng quân. Dưới bống cây ở cửa sau.

      "Thực Tướng quân vào từ cửa sau sao..." Hạ Cúc sưng mặt lên xác nhận.

      "Chắc là vậy." Thường ngự y từng chữa thương cho Lê Thư đứng bên trả lời, "Dù sao, Tướng quân dang chịu hình phạt lại ra khỏi phủ như vậy cũng phải chuyện . Lần trước sao, người người đều biết Tướng quân bị đánh, có người nhìn thấy người nam nhân cưỡi ngựa ra khỏi phủ cũng chỉ coi như hoa mắt. Lần này trở về, cũng là thời gian phủ Tướng quân bị canh gác nghiêm ngặt, dễ dàng bị Tể Tướng nghi ngờ.

      "Như vậy hả... Ngài lúc nào Tướng quân trở về đây..." Hạ Cúc chán đến chết, ngồi ở trước bàn lấy nước trà đổ đổ lại, "Ừm...Tìm được cái người phụ tình kia vui đến quên trời quên đất sao... Làm người hầu thân cận bên người, Tướng quân có ở đây ta căn bản có việc để làm màaaaa..."

      "Im lặng chút!" Hàn phó tướng cầm cốc trà, nước trong cốc lại vơi chút nào, rất ràng, lúc này lực chú ý đều tập trung ở cửa sau.

      "Cái gì chứ..." Hạ Cúc vểnh miệng nhắn, đặt ly trà, gục xuống bàn nhìn chằm ngoài cửa lên tiếng.

      "Thích , có bản lĩnh theo đuổi ! Hay chỉ có bản lĩnh khuyên bảo tiểu nam hài thôi?" Thường ngự y vẫn ngồi bên nhíu mày lên tiếng liền khinh thường .

      "Thường ngự y, ngươi đừng mò!" Nữ nhân vội vàng nhíu mày quát.

      "A? mò?" Thường ngự y nhì với ánh mắt khinh thường, "Nếu ngươii dám thêm câu nữa, chờ Tướng quân của ngươi trở về, khi ta trị thương cho , chừng chẳng may cẩn thận mạnh tay chút ..."

      Nữ tử nghe vậy kinh sợ, vỗ bàn, cuối cùng chỉ biết nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm nam tử lát, hậm hực ngồi xuống.

      Nam tử sớm biết vậy, bộ dáng thảnh thơi uống trà, khóe lại lên độ cong đắc ý.

      Hạ Cúc ngồi bên rụt cổ cái, dám lời nào, dột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngoài cửa.

      "Tướng, Tướng quân, Tướng quân trở về!" Dứt lời, vội vàng nhảy người lên chạy ra đón.

      Hàn Triều nghe vậy cũng chạy qua ngay lập tức.

      Vết thương của còn chưa khỏi, lại cưỡi ngựa chạy đến đó. Chết tiệt, cũng biết cái người phụ tình kia có chăm sóc tốt cho .

      Cái người ràng là phụ tình, lại vẫn còn chiếm được trái tim của kia, đến tột cùng là người như thế nào?

      Hạ Cúc chạy đến bên Lê Thư, nắm lấy cánh tay , sau đó cẩn thận đánh giá, "Tướng quân ngươi có sao chứ?"

      " sao. Phong Nhi đối với ta rất tốt."

      Nam nhân cười đến ôn nhu, nhìn ra có vẻ gì đau đớn, cũng có thể do đau đớn lắm, cuối cùng Hạ Cúc cũng yên tâm chút "Phong Nhi, Phong Nhi là ai?" Quay đầu nhìn về phía Lê Phong, "Là vị công tử này sao? cảm ơn ngươi chăm sóc Tướng quân nhà ta rồi!"

      Hàn Triều thấy hình dáng Lê Thư giống như có chuyện gì, nhìn ra khi ở phủ Tả tướng được chăm sóc rất tốt, nỗi lo trong lòng cũng rơi xuống, liền ngẩng đầu tìm cái người phụ tình kia, lại ngờ, trở về cùng với Tướng quân chỉ có hai gã thị vệ và vị tiểu công tử mà thôi.

      Hàn Triều vô cùng kinh ngạc, lại bỗng nhiên nghĩ đến, cũng đúng, người phụ tình được công tử Tả tướng nhìn trúng, thế nào còn có thể trở về? Nhất thời cắn răng, nghĩ đến việc Tướng quân nhà mình chịu trăm quân côn lại còn quan tâm đến vết thương mà cưỡi ngựa tìm nữ tử kia, thế nhưng nữ tử kia lại... Tâm trạng muốn giết người ngay liền có. Rồi lại nghe Lê Thư , "Hạ Cúc, được vô lễ! phải nam tử." Dứt lời lại cười ôn nhu, hơi có chút e thẹn, "Là thê chủ đại nhân."

      "Cái gì?" Cái này, đến ngươi từ trước đến nay liều lĩnh như Hạ Cúc, ngay cả Hàn Triều cũng nhịn được thốt lên.

      Thấy phản ứng của bọn họ như vậy cũng bình thường, Lê Phong lo lắng cho nam nhân nhà mình, cũng lười làm cái gì dây dưa, "Mọi ngươi phải đều biết người có vết thương hay sao? Còn bắt đứng như vậy?" Sau đó lại ngẩng đầu hỏi,"Thư Nhi, ngươi ở chỗ nào?"

      Thấy Lê Thư cười rồi chỉ đường, Hàn Triều cúi đầu, nhìn Tướng quân nhà mình hình như vẫn luôn mỉm cười. Cười ngày hôm nay, nàng phát , nếu tính chung vào chỗ còn nhiều hơn so với ba năm trong quá khứ gộp lại, hình như mỗi câu nàng kia đều cảm thấy hạnh phúc, nàng cảm thấy trong lòng như có cái gì bị đè nén.

      Liếc nhìn bóng lưng của đôi nam nữ dựa sát vào nhau, Hàn Triều chợt quay lại phòng khách, cầm ấm trà uống liền hơi như trâu.

      " bình trà Long Tĩnh tốt nhất cứ bị ngươi trà đạp như vậy." Nam nhân ngồi lặng lặng bên .

      Nữ nhân để ý đến , uống liền mấy cốc, lại cầm ấm trà rót nữa, phát chỉ rót ra được vài giọt, nặng nề vứt mạnh bình lên bàn, tiếng nào cúi đầu ngồi xuống.

      "Này! Ngươi đừng phục người ta." Ngự y nhấp ngụm trà, lại mở miệng , "Tuy rằng khuôn mặt có nửa phần khí khái của nữ tử, nhưng mà, mới nừa nãy phải ngươi nghe được, ngươi và Hạ Cúc ai cũng mở miệng để cho Tướng quân nghỉ ngơi trước, nhưng nàng kia lại lúc nào cũng nhớ đến vết thương của tướng công nhà mình..." Lại nhấp ngụm nữa.

      "Người ta cưng chiều tướng công nhà mình, ngươi là kém so với người ta ha..."

      "Hừ! Cưng chiều?" Cuối cùng Hàn Triều cũng nhịn được, "Cưng chiều , cho nên bỏ lại ba năm? ở trong quân doanh biết bao lần phải nằm vì bị thương? Khi đó nữ tử kia ở nơi nào? tại làm Tướng quân, nàng ngược lại trở về... Hừ! Cái người công tử Tả tướng cần nàng nữa ! Lại nghĩ đến việc quay về với Tướng quân?"

      Tự biết thể giảng đạo lý với người mất lý trí, ngự y cũng lên tiếng. Hàn Triều khó chịu lúc, tức giận đạp vài cái lên bàn, cầm kiếm xoay người quân doanh.

      Xem ra, hôm nay trong doanh trại gặp tai họa đây... Ngự y thảnh thơi mà lại nhấp ngụm trà.

      --- ------ ------ ------ -------


      Hạ Cúc giúp Lê Phong đỡ Lê Thư nằm úp sấp lên giường, sau đó mới ra cửa pha trà.

      Nữ tử ngồi vào mép giường, cởi bỏ quần cho nam nhân, thấy vết thương ở mông chân của đối phương hình như có nặng hơn, thở phào hơi, vỗ đầu nam nhân, "Hừ! ngươi nếu bước tốt nhất đừng để xảy ra chuyện gì! Ngươi nha đứa trẻ này!"

      Nam nhân biết nàng cũng phải tức giận thực , duỗi đầu cọ nàng để lấy lòng, rốt cuộc nữ tử nhịn được bật cười.

      "Hừ! Lần sau còn dám lãng phí bản thân như thế, xem ta có đánh ngươi hay !" Như con mèo hung dữ, lại vỗ vài phát lên đầu nam nhân, " dược có lần sau như vậy!"

      Vài cái vỗ đầu trêu đùa, nhưng lại bị Hạ Cúc nhìn thấy.

      A! Nàng còn đánh Tướng quân, nàng dựa vào cái gì?

      Tức giận đặt mạnh ấm trà lên bàn, rót trà ---- chỉ có cốc ---- đưa cho Lê Thư, thuận tiện trừng mắt Lê Phong cái, trừng đến nỗi Lê Phong hiểu làm sao.

      Nàng, làm sai điều gì sao?

      Lê Thư nhíu mi, tiếp nhận trà, như tự nhiên đưa cho Lê Phong, sau đó khẽ khiến trách, "Hạ Cúc!"

      Tự nhận thấy ngày thường Hạ Cúc tinh tế biết điều, Lê Thư vội vàng quay đầu giải thích với Lê Phong, " biết nên rót chén, xin lỗi."

      Lê Phong lại thấy, tiểu đồng tên Hạ Cúc này cũng làm theo lời Lê Thư cho mà xem.

      Nam hài trề môi, dậm chân tại chỗ như trẻ con, như chú gà trống nổi giận, khiêu khích liếc mắt nhìn Lê Phong, xoay người rót trà, cung kính đưa cho Lê Thư, bộ dáng với thái độ "Ta rót trà hoàn toàn là do nhìn mặt mũi của Tướng quân."

      Lê Phong hứng thú nhếch mi.

      ra... Nàng cũng cảm thấy tức giận như nam hài này nghĩ! Xem ra nam hài này cũng từng được nuôi lớn trong nhà ấm, sau lại được nam nhân nhà mình nuông chiều, có tính cách riêng, so với những người có hơi thở người sống mà khuôn mặt cứng nhắc như người chết được dạy dỗ nghìn theo trăm thuận ở trong phủ Tả tướng vẫn đáng hơn nhiều... Tuy rằng biết vì sao lại tức giận...

      Quả nhiên vẫn là trong phủ của nam nhân nhà mình tốt hơn! Nữ tử khen ngợi tận đáy lòng.

      Đáng tiếc, hình như Lê Thư lại nghĩ như vậy...

      "Hạ Cúc!" Nhíu chặt chân mày, quát lớn, ngay cả Lê Phong cũng để ý bị làm cho hoảng sợ.

      Thở hổn hển, nam nhân đưa cốc trà trong tay ra, "Dâng trà cho thê chủ đại nhân." xong, lại liếc nhìn Lê Phong tràn đầy áy náy, trong bỗng chốc lại khôi phục ánh mắt như chú chó .

      Tóm lại là vẫn còn trẻ con, lại chưa có cơ hội được nếm trải khổ cực, lại bị người từ trước đến giờ mình kính cũng như thích tức giận quát lớn, viền mắt Hạ Cúc chẳng mấy chốc đỏ lên, bướng bỉnh đứng ở dằng kia di chuyển. Lê Thư nhíu mi, muốn mở miệng.

      "Sao phải vậy... Hài tử mới có 11, 12 tuổi mà thôi, đừng nghiêm khắc như vậy chứ..." Đột nhiên Lê Phong lại gần như vậy, giọng mềm liền dập tắt tức giận của nam nhân ngay lập tức, " muốn cần rót."

      "Ai cần ngươi chuyện chứ! coi mình là chủ của nơi đây sao!" Giọng sắc bén của nam hài đột nhiên cất lên, nước mắt cũng nhịn được chảy ra.

      "Ngươi là nữ nhân phụ tình! Đột nhiên trở về, vậy mà Tướng quân vẫn nhớ thương ngươi... Thế nhưng, ngươi dựa vào cái gì! Ngươi ăn của Tướng quân, uống của Tướng quân, ở của Tướng quân, làm tổn thương trái tim của Tướng quân, cuối cùng còn dám đánh Tướng quân! Ngươi dựa vào cái gì chứ!"

      Lê Phong nhíu mi, sau đó, hiểu .

      "A... Là vừa nãy sao? Chỉ đùa chút thôi mà..." Lê Phong buông lỏng chút giải thích.

      "A! Ngươi xứng mà đùa giỡn với Tướng quân sao? Chó nhà có tang nên chạy trở về mà chăm sóc tốt cho Tướng quân! Ngươi..." Lời của nam hài khó nghe, Lê Phong hơi nhíu mi.

      "Hạ Cúc! Ngươi hãy cho ta..." Lê Thư nghe vậy liền tức giận, định nắm chặt tay ngôi dậy, lại bị Lê Phong ép xuống.

      "Đứa trẻ, ngươi quá đáng rồi." Giọng của nữ tử lạnh lùng, sau đó lẳng lặng nhìn về phía nam hài, nhất thời, bầu khí có chút kỳ lạ.

      Hạ Cúc muốn thừa nhận, mình run cái.

      "Mà thôi, ra ngoài ." Nữ tử mở miệng.

      Nam hài vốn còn muốn tiếp tục bướng bỉnh, lại cũng biết mình bị làm sao, bỗng nhiên dám làm như vậy.

      Mím môi hơi có chút do dự, vậy mà ngược lại cuối cùng lại nghe lời của nữ tử.

      Lê Thư cau mày, cẩn thận nắm tay của nữ tử.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :